Tư Đồ Nam lẩm bẩm vài câu. Lão biết Vương Lâm đang sốt ruột vì vậy nói luôn:
- Tinh hoa Nguyên anh của ta còn lại một chút, nhưng chỉ có thể giúp ngươi thuấn di được một lần. Nếu để cho tinh hoa của lão phu lãng phí nhiều quá, chỉ sợ ngươi chưa đạt tới Anh Biến kỳ đã tiêu biến mất rồi.
Tư Đồ Nam nói xong, Vương Lâm liền cảm thấy một luồng hơi lạnh từ viên nghịch châu dâng lên, chui vào trong cơ thể.
Sau khi vào trong, nó liền lưu chuyển toàn thân, nơi nó đi qua tất cả lập tức bị đóng băng, khiến cho trong nháy mắt Vương Lâm đã bị biến thành một bức tượng. Mặt hắn phủ đầy một làn sương lạnh, khiến cho Dẫn Lực thuật trở nên hỗn loạn.
Chu Bằng vẫn luôn chú ý tới Vương Lâm, nhất thời thấy đối phương dừng lại, khiến cho hắn có chút do dự. Mặc dù phát hiện thấy đối phương có vấn đề nhưng cũng không dám trở lại quan sát, mà còn tăng tốc độ lên nữa.
Ngay khi toàn cơ thể Vương Lâm bị đóng băng toàn bộ, Tư Đồ Nam quát khẽ, nói:
- Tập trung tinh thần. Ta thuấn di đấy.
Nháy mắt, một vòng tròn màu đen chợt xuất hiện, lượn một vòng quanh thân thể Vương Lâm. Tiếp theo đó, nó chợt thu nhỏ lại một cái, thân hình Vương Lâm chợt biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thần thức của Chu Bằng vẫn tập trung quan sát Vương Lâm, chợt phát hiện hắn hoàn toàn biến mất. Chưa để cho gã kịp định thần, trước mặt hắn khoảng năm thước, không gian có chút thay đổi, chợt xuất hiện một điểm sáng màu đen. Điểm sáng đó càng lúc càng to, sau đó hóa thành vô số tia sáng khuếch tán ra chung quanh.
Cùng lúc đó, thân thể Vương Lâm chợt xuất hiện. Tầng băng bao phủ quanh người hắn trong nháy mắt biến mất, một thanh âm lạnh lùng từ miệng Vương
Lâm phát ả.
- Ngươi chạy đâu cho thoát.
Chu Bằng hãi hùng khiếp vía, nét mặt tái nhợt. Hắn cắn răng một cái, há mồm phun ra một luồng sáng nhỏ. Luồng sáng đó gặp gió nhanh chóng bành trướng, trong nháy mắt biến thành một con đại mãng màu xanh. Nét mặt Chu Bằng dữ tợn, cắn lưỡi một cái phun ra một tia máu. Đồng thời trong tay hắn xuất hiện một cái chuông màu đen. Nhất thời, một tiếng chuông thanh thúy vang lên, thân thể con đại mãng chợt phóng to, cái đuôi của nó quất thẳng về phía Vương Lâm.
- Tiểu tử! Trong cơ thể của ngươi còn sót một chút tinh hoa nguyên anh của lão phu. Nếu để lãng phí thì tiếc lắm. Ngươi cứ để cho lão phu mượn thân thể ngươi thi triển tuyệt kỹ thành danh của ta ngày đó. - Thanh âm lười biếng của Tư Đồ Nam từ từ vang lên.
Tư Đồ Nam vừa nói xong, chợt một đốm sáng màu lam từ trong cơ thể Vương Lâm xuất hiện, trong nháy mắt nó ngưng tụ thành một quang cầu màu làm trước người Vương Lâm.
Ngay khi quang cầu hình thành, nhất thời bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một luồng hơi thở hủy thiên diệt địa chợt phát ra. Sau đó, quang cầu chợt phát nổ, khuếch tán một làn sóng trong không khí về bốn phương tám hướng.
Cái đuôi cự mãng vừa mới chạm vào làn sóng một cái liền ngay lập tức một lớp băng mỏng bám theo đuôi nó lan nhanh về phía đầu. Trong chốc lát, con cự mãng đã biến thành một bức tượng băng, rơi xuống đất.
Chu Bằng phun ra một ngụm máu tươi. Than thể hắn lắc lư liên tục, tâm thần hoàn toàn bị trọng thương. Nhưng ngay cả ngụm máu tươi mà hắn vừa phun ra cũng bị biến thành băng. Đồng thời, trong nháy mắt thân thể của hắn lẫn phi kiếm dưới chân cũng bị băng hóa toàn bộ.
- Đáng tiếc là có mỗi một người. Chiêu này của lão phu thích hợp nhất trong quần chiến. Hác hắc! Đấy là do tu luyện linh lực âm hàn mà tạo ra.
Ngươi thấy uy lực của nó thế nào? - Tư Đồ Nam đắc ý nói.
Thân thể Vương Lâm thoáng động, đón lấy Chu Bằng đang từ trên không rơi xuống. Hắn nhanh chóng xoay người lại rời xa Hằng Nhạc phong.
Sau khi tìm được một chỗ vắng vẻ, Vương Lâm liền đáp xuống, thả Chu Bằng xuống đất, hỏi Tư Đồ Nam:
- Chu Bằng có chết hay không?
Tư Đồ Nam bình thản nói:
- Tiểu oa nhi này vẫn còn chưa chết. Nhưng cũng nhanh thôi. Nếu ngươi muốn cho hắn chết nhanh hơn thì cứ đập nát chỗ băng đó ra là xong ngay.
Vương Lâm chớp mắt, trầm ngâm một chút, nói:
- Lúc trước ngươi đã nói tới Khôi Lỗi thuật. Cho ta biết làm thể nào có thể luyện chế được khôi lỗi?
Tư Đồ Nam cười ha hả, đắc ý. Lão cũng không nói cho Vương Lâm biết rõ về Khôi Lỗi thuật cũng như lai lịch của nó. Nhưng trên thực tế, Khôi Lỗi thuật thuộc về công pháp ma đạo. Lão vốn biết tính cách của Vương Lâm thiếu đi sự độc ác, nếu cứ giữ tính cách đó mà tu tiên thì có mười mạng cũng không đủ. Vì vậy mà lão cứ từ từ từng chút một tiêm nhiễm làm thay đổi tính cách của Vương Lâm. Đến bây giờ, coi như đã có một chút thành công.
Vì thế, Tư Đồ Nam mỉm cười, nói:
- Khôi Lỗi thuật cần phải do ngươi tự tay làm. Ta sẽ dạy cho ngươi các bước của nó. Trước tiên ngươi phải tìm một cái động nào yên tĩnh đã.
Vương Lâm xách Chu Bằng nhanh chóng tìm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được một cái động rồi chui vào.
- Bây giờ, ta sẽ giải khí âm hàn bám trên cơ thể hắn. Lúc này, Chu Băng đã gần chết. Trước tiên, ngươi phải mổ bụng hắn, lấy ngũ tạng ra để tế luyện. - Tư Đồ Nam lo lắng nói.
Vương Lâm ngẩn người, do dự một chút, nói:
- Lấy ngũ tạng để tế luyện? Đây.
Tư Đồ Nam cười thầm, nói:
- Đây là phương pháp để chế tạo khôi lỗi. Nếu ngươi không dùng thì ta cũng không còn biện pháp nào khác. - Lão thầm nghĩ:
- Tiểu tử! Ngươi chưa từng nhìn thấy máu tanh làm sao mà có thể tàn nhẫn được. Thực ra, Khôi Lỗi thuật cũng không phức tạp như vậy. Có điều, phải nhân cơ hội cho ngươi mở mắt, để sau này ngươi sẽ trở thành người của Ma môn chúng ta.
Nghĩ tới đây, Tư Đồ Nam nói nhanh - Ta bắt đầu giải trừ đây. Ngươi chỉ có thời gian nửa khăc. Không được chần chừ, cứ nghĩ tới việc vừa rồi hắn định làm gì với cha mẹ ngươi ấy.
Tư Đồ Nam nói xong, lớp băng trên người Chu Bằng nhanh chóng tan ra thành nước, hóa thành một luồng sáng màu xanh, chui vào trong hạt nghịch châu.
Vương Lâm hơi chần chừ. Những nghĩ đến việc nếu không giải quyết vấn đề này, ngày sau sẽ gặp rất nhiều rắc rồi, hắn liền cắn răng, lấy tay phân ngực Chu Bằng ra làm hai. Tuy nhiên, lúc này không hề có chút máu tươi nào chảy ra.
Cố nén trong lòng, hắn căn cứ theo phương pháp mà Tư Đồ Nam chỉ dạy, đánh ra vài đạo pháp quyết rồi dùng thần thức quan sát. Nửa khắc trôi qua mà Vương Lâm cứ cảm giác như đã cả ngàn năm. Mãi cho đến khi Tư Đồ Nam đắc ý, mở miệng ra nói, hắn không nhịn được nữa, nôn mửa liên tục.
Tư Đồ Nam cười nói:
- Được rồi. Bước đầu tiên coi như đã xong. Bây giờ tới bước thứ hai, cũng là bước quan trọng nhất. Nhưng dùng thần thức phủ lấy Chu Bằng, tế luyện ba ngày ba đêm. Sau đó, Khôi Lỗi coi như đã hoàn thành. Trong bước này cần sử dụng một số pháp quyết, ngươi chú ý nghe ta giảng giải.
Nét mặt Vương Lâm tái nhợt, gật đầu, hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần.
Tư Đồ Nam lẩm bẩm vài câu. Lão biết Vương Lâm đang sốt ruột vì vậy nói luôn:
- Tinh hoa Nguyên anh của ta còn lại một chút, nhưng chỉ có thể giúp ngươi thuấn di được một lần. Nếu để cho tinh hoa của lão phu lãng phí nhiều quá, chỉ sợ ngươi chưa đạt tới Anh Biến kỳ đã tiêu biến mất rồi.
Tư Đồ Nam nói xong, Vương Lâm liền cảm thấy một luồng hơi lạnh từ viên nghịch châu dâng lên, chui vào trong cơ thể.
Sau khi vào trong, nó liền lưu chuyển toàn thân, nơi nó đi qua tất cả lập tức bị đóng băng, khiến cho trong nháy mắt Vương Lâm đã bị biến thành một bức tượng. Mặt hắn phủ đầy một làn sương lạnh, khiến cho Dẫn Lực thuật trở nên hỗn loạn.
Chu Bằng vẫn luôn chú ý tới Vương Lâm, nhất thời thấy đối phương dừng lại, khiến cho hắn có chút do dự. Mặc dù phát hiện thấy đối phương có vấn đề nhưng cũng không dám trở lại quan sát, mà còn tăng tốc độ lên nữa.
Ngay khi toàn cơ thể Vương Lâm bị đóng băng toàn bộ, Tư Đồ Nam quát khẽ, nói:
- Tập trung tinh thần. Ta thuấn di đấy.
Nháy mắt, một vòng tròn màu đen chợt xuất hiện, lượn một vòng quanh thân thể Vương Lâm. Tiếp theo đó, nó chợt thu nhỏ lại một cái, thân hình Vương Lâm chợt biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thần thức của Chu Bằng vẫn tập trung quan sát Vương Lâm, chợt phát hiện hắn hoàn toàn biến mất. Chưa để cho gã kịp định thần, trước mặt hắn khoảng năm thước, không gian có chút thay đổi, chợt xuất hiện một điểm sáng màu đen. Điểm sáng đó càng lúc càng to, sau đó hóa thành vô số tia sáng khuếch tán ra chung quanh.
Cùng lúc đó, thân thể Vương Lâm chợt xuất hiện. Tầng băng bao phủ quanh người hắn trong nháy mắt biến mất, một thanh âm lạnh lùng từ miệng Vương
Lâm phát ả.
- Ngươi chạy đâu cho thoát.
Chu Bằng hãi hùng khiếp vía, nét mặt tái nhợt. Hắn cắn răng một cái, há mồm phun ra một luồng sáng nhỏ. Luồng sáng đó gặp gió nhanh chóng bành trướng, trong nháy mắt biến thành một con đại mãng màu xanh. Nét mặt Chu Bằng dữ tợn, cắn lưỡi một cái phun ra một tia máu. Đồng thời trong tay hắn xuất hiện một cái chuông màu đen. Nhất thời, một tiếng chuông thanh thúy vang lên, thân thể con đại mãng chợt phóng to, cái đuôi của nó quất thẳng về phía Vương Lâm.
- Tiểu tử! Trong cơ thể của ngươi còn sót một chút tinh hoa nguyên anh của lão phu. Nếu để lãng phí thì tiếc lắm. Ngươi cứ để cho lão phu mượn thân thể ngươi thi triển tuyệt kỹ thành danh của ta ngày đó. - Thanh âm lười biếng của Tư Đồ Nam từ từ vang lên.
Tư Đồ Nam vừa nói xong, chợt một đốm sáng màu lam từ trong cơ thể Vương Lâm xuất hiện, trong nháy mắt nó ngưng tụ thành một quang cầu màu làm trước người Vương Lâm.
Ngay khi quang cầu hình thành, nhất thời bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một luồng hơi thở hủy thiên diệt địa chợt phát ra. Sau đó, quang cầu chợt phát nổ, khuếch tán một làn sóng trong không khí về bốn phương tám hướng.
Cái đuôi cự mãng vừa mới chạm vào làn sóng một cái liền ngay lập tức một lớp băng mỏng bám theo đuôi nó lan nhanh về phía đầu. Trong chốc lát, con cự mãng đã biến thành một bức tượng băng, rơi xuống đất.
Chu Bằng phun ra một ngụm máu tươi. Than thể hắn lắc lư liên tục, tâm thần hoàn toàn bị trọng thương. Nhưng ngay cả ngụm máu tươi mà hắn vừa phun ra cũng bị biến thành băng. Đồng thời, trong nháy mắt thân thể của hắn lẫn phi kiếm dưới chân cũng bị băng hóa toàn bộ.
- Đáng tiếc là có mỗi một người. Chiêu này của lão phu thích hợp nhất trong quần chiến. Hác hắc! Đấy là do tu luyện linh lực âm hàn mà tạo ra.
Ngươi thấy uy lực của nó thế nào? - Tư Đồ Nam đắc ý nói.
Thân thể Vương Lâm thoáng động, đón lấy Chu Bằng đang từ trên không rơi xuống. Hắn nhanh chóng xoay người lại rời xa Hằng Nhạc phong.
Sau khi tìm được một chỗ vắng vẻ, Vương Lâm liền đáp xuống, thả Chu Bằng xuống đất, hỏi Tư Đồ Nam:
- Chu Bằng có chết hay không?
Tư Đồ Nam bình thản nói:
- Tiểu oa nhi này vẫn còn chưa chết. Nhưng cũng nhanh thôi. Nếu ngươi muốn cho hắn chết nhanh hơn thì cứ đập nát chỗ băng đó ra là xong ngay.
Vương Lâm chớp mắt, trầm ngâm một chút, nói:
- Lúc trước ngươi đã nói tới Khôi Lỗi thuật. Cho ta biết làm thể nào có thể luyện chế được khôi lỗi?
Tư Đồ Nam cười ha hả, đắc ý. Lão cũng không nói cho Vương Lâm biết rõ về Khôi Lỗi thuật cũng như lai lịch của nó. Nhưng trên thực tế, Khôi Lỗi thuật thuộc về công pháp ma đạo. Lão vốn biết tính cách của Vương Lâm thiếu đi sự độc ác, nếu cứ giữ tính cách đó mà tu tiên thì có mười mạng cũng không đủ. Vì vậy mà lão cứ từ từ từng chút một tiêm nhiễm làm thay đổi tính cách của Vương Lâm. Đến bây giờ, coi như đã có một chút thành công.
Vì thế, Tư Đồ Nam mỉm cười, nói:
- Khôi Lỗi thuật cần phải do ngươi tự tay làm. Ta sẽ dạy cho ngươi các bước của nó. Trước tiên ngươi phải tìm một cái động nào yên tĩnh đã.
Vương Lâm xách Chu Bằng nhanh chóng tìm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được một cái động rồi chui vào.
- Bây giờ, ta sẽ giải khí âm hàn bám trên cơ thể hắn. Lúc này, Chu Băng đã gần chết. Trước tiên, ngươi phải mổ bụng hắn, lấy ngũ tạng ra để tế luyện. - Tư Đồ Nam lo lắng nói.
Vương Lâm ngẩn người, do dự một chút, nói:
- Lấy ngũ tạng để tế luyện? Đây.
Tư Đồ Nam cười thầm, nói:
- Đây là phương pháp để chế tạo khôi lỗi. Nếu ngươi không dùng thì ta cũng không còn biện pháp nào khác. - Lão thầm nghĩ:
- Tiểu tử! Ngươi chưa từng nhìn thấy máu tanh làm sao mà có thể tàn nhẫn được. Thực ra, Khôi Lỗi thuật cũng không phức tạp như vậy. Có điều, phải nhân cơ hội cho ngươi mở mắt, để sau này ngươi sẽ trở thành người của Ma môn chúng ta.
Nghĩ tới đây, Tư Đồ Nam nói nhanh - Ta bắt đầu giải trừ đây. Ngươi chỉ có thời gian nửa khăc. Không được chần chừ, cứ nghĩ tới việc vừa rồi hắn định làm gì với cha mẹ ngươi ấy.
Tư Đồ Nam nói xong, lớp băng trên người Chu Bằng nhanh chóng tan ra thành nước, hóa thành một luồng sáng màu xanh, chui vào trong hạt nghịch châu.
Vương Lâm hơi chần chừ. Những nghĩ đến việc nếu không giải quyết vấn đề này, ngày sau sẽ gặp rất nhiều rắc rồi, hắn liền cắn răng, lấy tay phân ngực Chu Bằng ra làm hai. Tuy nhiên, lúc này không hề có chút máu tươi nào chảy ra.
Cố nén trong lòng, hắn căn cứ theo phương pháp mà Tư Đồ Nam chỉ dạy, đánh ra vài đạo pháp quyết rồi dùng thần thức quan sát. Nửa khắc trôi qua mà Vương Lâm cứ cảm giác như đã cả ngàn năm. Mãi cho đến khi Tư Đồ Nam đắc ý, mở miệng ra nói, hắn không nhịn được nữa, nôn mửa liên tục.
Tư Đồ Nam cười nói:
- Được rồi. Bước đầu tiên coi như đã xong. Bây giờ tới bước thứ hai, cũng là bước quan trọng nhất. Nhưng dùng thần thức phủ lấy Chu Bằng, tế luyện ba ngày ba đêm. Sau đó, Khôi Lỗi coi như đã hoàn thành. Trong bước này cần sử dụng một số pháp quyết, ngươi chú ý nghe ta giảng giải.
Nét mặt Vương Lâm tái nhợt, gật đầu, hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần.