Cùng lúc đó, nguyên thần Vương Lâm hút một cái, toàn bộ lôi hỏa này bị thu vào bên trong, biến mất không thấy, ngay cả tay phải Vương Lâm cũng xuất hiện một lực hút giống như vậy, đem toàn bộ lửa nguyên khí đang thiêu đốt nguyên thần Đỗ Kiến toàn bộ hút vào trong nguyên thần Vương Lâm.
Sau khi nguyên thần Đỗ Kiến thoát khỏi nguy cơ bị thiêu đốt, Vương Lâm lập tức thu hồi tay phải, lui ra phía sau vài bước, ngồi xuống vận chuyển nguyên thần, hấp thu lửa nguyên khí kia.
Nguyên thần Đỗ Kiến có chút uể oải, cùng với một ít thiên địa nguyên khí còn lại dần dần tiến hành quá trình dung hợp cuối cùng. Nguyên khí của hắn đã bị tổn hao rất nhiều, cho dù là kết hợp đạt tới tu vi Vấn Đỉnh, nhưng cuộc đời này cũng sẽ chỉ dừng lại ở Vấn Đỉnh Sơ Kỳ, trừ phi có cơ duyên khác bù lại nguyên khí.
Thời gian trôi qua, hơn mười ngày sau, bên trong cái khe, nguyên thần của Đỗ Kiến đã hoàn toàn dung hợp với nguyên khí, một luồng khí tức Vấn Đỉnh lập tức tràn ngập, nguyên thần hắn dần dần về tới bên trong cơ thể. Trong phút chốc, Đỗ Kiến giương đôi mắt, ánh mắt này cực kỳ phức tạp!
Quá trình Vấn Đỉnh này, hắn hoàn toàn biết được mình vốn sẽ thất bại, chính là đối phương đã cứu mình. Trong khoảng thời gian ngắn đầu óc quay cuồng, hồi lâu sau, Đỗ Kiến thở dài một tiếng, giờ phút này tuy hắn đã đặt tới Vấn Đỉnh, nhưng cũng là Vấn Đỉnh tu sĩ yếu nhất, đối mặt với Vương Lâm, hắn không thể chống cự.
- Ngươi định cho ta vận may như thế nào… … Đỗ Kiến giờ phút này đối với Vương Lâm có một thái độ cực kỳ phức tạp, vừa oán hận, cũng vừa cảm kích, nhưng nhiều nhất chính là hối hận và sợ hãi.
- Luyện thân thể, hóa nguyên thần, lấy bí thuật tế luyện, khiến cho ngươi có cơ hội đạt tới Vấn Đỉnh đại viên mãn, bước nửa bước vào trình độ âm dương hư thực nhị ý!
Giọng điệu Vương Lâm nhẹ nhàng, chậm rãi nói.
Đỗ Kiến tâm thần nhảy dựng, lập tức chua xót nói:
- Thuật này như vậy là nghịch thiên, sợ là khả năng thất bại sẽ cực cao. Thôi, ta chỉ hỏi một câu, thần trí có được giữ lại không?
Vương Lâm ánh mắt thâm thúy, nói:
- Ngàn năm sau, nếu ngươi chưa tử, ta sẽ cho ngươi tự do!
Luyện chế Tiên Vệ có một điều kiện cực kỳ trọng yếu, đó là người được luyện chế không được dâng lên một tia chống cự nào, nếu không, lập tức sẽ thất bại.
Năm đó Tiên Đế Thanh Lâm có rất nhiều Tiên Vệ, nhưng chẳng qua hắn lựa chọn người để luyện chế đều là những người trung thành và tận tâm với hắn, coi đây như cái giá phải trả để đổi lấy bản lãnh cực cao, cho nên không hề phải lo lắng đến chuyện này.
Giờ phút này, Vương Lâm dùng chính thủ đoạn của Tiên Đế năm đó để lựa chọn.
Đỗ Kiến cắn răng một cái, nhìn Vương Lâm, gật gật đầu. Hắn biết số kiếp của mình đã định, nếu phản kháng hoặc không đồng ý sẽ ngay lập tức tử vong. Chỉ có lại đánh cuộc một lần nữa, đánh cuộc quá trình luyện chế này có thể thành công, đánh cuộc chính mình có thể sống qua ngàn năm.
Hắn không có lựa chọn, cũng như không muốn chết, chỉ có vậy thôi!
Vương Lâm không nói lời thừa, hai tay bấm quyết, vận chuyển tiên lực. Trong phút chốc, một ấn quyết tràn đầy tiên ý ngưng tụ thành hình ở trên tay, dưới một cái vỗ của Vương Lâm, in lên giữa lông mày Đỗ Kiến.
Thân hình Đỗ Kiến run lên, nhắm hai mắt lại, không hề nhúc nhích.
Trên mặt Vương Lâm lộ vẻ cực kỳ tập trung. Những bước chế tác Tiên Vệ ghi trong ngọc giản cực kỳ phức tạp, trong đó từng bước đều không thể sai, nếu không chắc chắn sẽ thất bại.
Cho dù là không mắc lỗi thì tỷ lệ thành công cũng không cao. Nhưng giờ phút này Vương Lâm cũng là bất đắc dĩ, hắn nhất định phải liều một phen!
Hắn sở dĩ mong muốn luyện chế Tiên Vệ như vậy chính là bởi vì bên trong ngọc giản có một loại thần thông mà chỉ Tiên Vệ mới có thể thi triển, có thể giúp cho hắn có cơ hội rời khỏi nơi này!
- Nếu thất bại, chỉ có thể lấy Diêu Tích Tuyết để thử lại!
Vương Lâm phun ra một đạo khí nguyên thần, ở giữa không trung hóa ra vô số phù văn, đồng loạt in lên người Đỗ Kiến.
Bước đầu tiên chế tạo Tiên Vệ đó là luyện thân thể, đem thân thể luyện chế đến cực mạnh, những pháp bảo được luyện chế tầm thường đều không thể làm tổn hại. Về điểm này, khi Vương Lâm nhìn thấy lời giới thiệu trong ngọc giản liền nghĩ tới Cổ Thần.
Bước thứ hai là hóa nguyên thần, đem nguyên thần luyện chảy, mài nhỏ, lấy phương pháp đặc biệt, không tiếc tổn hại thôi thúc làm cho giãn nở, dung nhập vào trong cơ thể, khiến cho cơ thể vô thần, nhưng thần lại ở trong ý.
Bước thứ ba là luyện hóa lục phủ ngũ tạng, làm cho toàn bộ nội tạng hẽo rũ, khiến cho không thể hấp thụ tiên khí mà hồi phục, do đó cắt đứt năm cảm giác của toàn thân, không hề thấy đau đớn.
Diệt sạch thần thức nhưng bảo lưu lại linh trí, khiến cho Tiên Vệ không có cảm xúc nhưng lại có linh động, là một khôi lỗi có được thân thể mạnh mẽ, không có cảm xúc, cho dù là đầu rơi xuống đất, thân thể bị xé làm bốn năm mảnh cũng tuyệt không hề nhăn mặt.
Đó chính là Tiên Vệ!
Tiên Đế Thanh Lâm bắt chước cổ thần mà chế tạo ra nhân thể pháp bảo!
Luyện chế từ đầu đến cuối phải liên tục. Mấy tháng sau, bên trong cái khe trên vách đá phía dưới hố sâu, Vương Lâm hít một hơi, hút toàn bộ đám nguyên thần khí tràn ngập trước người hắn vào trong miệng, giống như nuốt mây nhả sương. Đám khí nguyên thần này toàn bộ biến mất, lộ ra phía trước người hắn thân ảnh một người gầy gò. Một luồng khí âm hàn lạnh thấu xương từ thân ảnh ấy phát ra, tràn ngập bốn phía.
Màu da của thân ảnh này tái nhợt, giống như không còn chút máu. Trên thực tế chính xác là như vậy, máu của hắn toàn bộ đã được biến hóa, dung nhập vào trong gân cốt.
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, thở dài.
- Lại thất bại rồi!
Ở bước đầu tiên luyện hóa thân thể, mấy tháng nay Vương Lâm đã thất bại không biết bao nhiêu lần. Cũng may trong ngọc giản từng nói bước đầu tiên này cho dù thất bại nhưng người được luyện hóa cũng sẽ không bị tiêu tan.
Nhìn khôi lỗi phía trước, Vương Lâm nhíu mày. Dựa theo lời trong ngọc giản nói, trong quá trình luyện hóa này cần phải có thêm những loại vật liệu, làm cho những loại vật liệu đó dung nhập vào trong thân thể mới có thể hoàn thành bước đầu tiên này.
- Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn trình độ, lúc này ngay cả trình độ Thiết Tiên Vệ cũng chưa đạt tới.
Trầm ngâm ít lâu, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức một lượng lớn pháp bảo bậc thấp từ bên trong bay ra.
Những pháp bảo này đều là những pháp bảo trước kia Vương Lâm chưa hề dùng đến, nhưng bỏ đi thì cũng rất đáng tiếc.
- Ta không có vật liệu, nhưng ta lại có pháp bảo. Đem những pháp bảo này luyện hóa thành chất lỏng, rồi dung hợp với khôi lỗi này, chắc hẳn là cũng có chút hiệu quả… … Vương Lâm ánh mắt lóe lên, lập tức tay phải bấm quyết xuất ra một ngọn lửa bao vây lấy đám pháp bảo này.
Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, những pháp bảo trong đó bắt đầu có vài cái bị nung chảy. Cuối cùng gần như toàn bộ pháp bảo đã bị nung chảy thành chất lỏng, hình thành một quả cầu chất lỏng to bằng nắm tay phát ra những luồng khí đen kịt.
Trầm ngâm một chút, thần thức Vương Lâm tiến vào trong túi trữ vật, lục tìm một lượt, lập tức lại có một vài pháp bảo bay ra, dung nhập vào trong tiểu cầu kia. Lúc này đây, có thể nói là một lần dọn dẹp túi trữ vật của Vương Lâm.
Hơn tám trăm năm nay, vật phẩm trong túi trữ vật của Vương Lâm cực kỳ hỗn tạp, trong đó tuyệt đại bộ phận hắn chỉ dùng qua một vài lần rồi không dùng lại nữa. Dù sao, theo sự nâng cao bản lãnh, rất nhiều pháp bảo trong mắt Vương Lâm đã mất đi sự sắc bén.
Lúc này, một đám pháp bảo bay ra bị Vương Lâm ném vào trong tiểu cầu kia. Đúng lúc này, bỗng nhiên một đóa hoa hồng màu lam xuất hiện trong tay Vương Lâm.
Nhìn đóa hoa hồng, trước mắt Vương Lâm giống như hiện ra một thân ảnh đỏ như lửa. Hắn do dự một chút, thu hồi lại đóa hoa hồng, đổi lấy pháp bảo khác ném vào tiểu cầu.
Quá trình này kéo dài mất mấy ngày, việc dọn dẹp túi trữ vật khiến cho một lượng lớn pháp bảo bậc thấp, bậc trung, thậm chí bậc cao đều bị hắn luyện hóa thành chất lỏng.
Vì thế, quả cầu chất lỏng trôi nổi trước mặt hắn lúc này đã biến thành rất nhiều màu sắc, lấp lóe chói mắt.
Tay phải Vương Lâm khẽ động, nắm lấy khối dung dịch kia, vỗ một cái trực tiếp đặt lên người khôi lỗi, một vòng luyện hóa lại bắt đầu.
Nhoáng lên một cái, thời gian đã qua hai tháng. Lúc này, thân thể khôi lỗi phát ra hào quang, trong phút chốc chiếu sáng toàn bộ bên trong cái khe.
Vương Lâm trong lúc khoanh chân bỗng mở mắt, thần sắc lộ ra một vẻ mỏi mệt. Hắn nhìn hào quang trên thân thể khôi lỗi, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
- Chỉ đạt được Đồng cấp… Thôi, có lẽ thế này là tạm đủ dùng rồi.
Bước luyện Tiên Vệ đầu tiên mặc dù đã xong, nhưng bước thứ hai mài nhỏ nguyên thần cũng chỉ cần thất bại một lần sẽ lập tức khiến cho việc tế luyện thất bại. Hơn nữa, sau khi thất bại, thân thể này cũng không thể bị đoạt xá, hiển nhiên cũng sẽ không thể dung nhập được nguyên thần khác để luyện hóa.
Vương Lâm hít sâu, trong mắt lộ ra một tia do dự hiếm thấy. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cái khe. Hơn nửa năm này, lực hút bên ngoài thủy chung không hề ngừng, hơn nữa dường như còn có chiều hướng ngày càng mạnh lên.
Vương Lâm cắn răng một cái, vỗ túi trữ vật, lập tức Tôn Hồn Phiên bay ra. Hắn rung lên một cái, bên trong lá cờ lập tức xuất hiện một cái đầu lâu rất lớn.
Cái đầu lâu này mờ mờ ảo ảo, giống như là lơ lửng bên trong lá cờ. Nó toàn bộ là một màu xanh đen, trên đầu không có tóc, giống như là ác quỷ, nhất là ánh mắt, tuy rằng hư ảo, nhưng xem ra lại thấy rất thật, phát ra ánh sáng lạnh dày đặc.
Nó đang ở bên trong Tôn Hồn Phiên, trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm, khẽ gào thét.
Cùng lúc đó, nguyên thần Vương Lâm hút một cái, toàn bộ lôi hỏa này bị thu vào bên trong, biến mất không thấy, ngay cả tay phải Vương Lâm cũng xuất hiện một lực hút giống như vậy, đem toàn bộ lửa nguyên khí đang thiêu đốt nguyên thần Đỗ Kiến toàn bộ hút vào trong nguyên thần Vương Lâm.
Sau khi nguyên thần Đỗ Kiến thoát khỏi nguy cơ bị thiêu đốt, Vương Lâm lập tức thu hồi tay phải, lui ra phía sau vài bước, ngồi xuống vận chuyển nguyên thần, hấp thu lửa nguyên khí kia.
Nguyên thần Đỗ Kiến có chút uể oải, cùng với một ít thiên địa nguyên khí còn lại dần dần tiến hành quá trình dung hợp cuối cùng. Nguyên khí của hắn đã bị tổn hao rất nhiều, cho dù là kết hợp đạt tới tu vi Vấn Đỉnh, nhưng cuộc đời này cũng sẽ chỉ dừng lại ở Vấn Đỉnh Sơ Kỳ, trừ phi có cơ duyên khác bù lại nguyên khí.
Thời gian trôi qua, hơn mười ngày sau, bên trong cái khe, nguyên thần của Đỗ Kiến đã hoàn toàn dung hợp với nguyên khí, một luồng khí tức Vấn Đỉnh lập tức tràn ngập, nguyên thần hắn dần dần về tới bên trong cơ thể. Trong phút chốc, Đỗ Kiến giương đôi mắt, ánh mắt này cực kỳ phức tạp!
Quá trình Vấn Đỉnh này, hắn hoàn toàn biết được mình vốn sẽ thất bại, chính là đối phương đã cứu mình. Trong khoảng thời gian ngắn đầu óc quay cuồng, hồi lâu sau, Đỗ Kiến thở dài một tiếng, giờ phút này tuy hắn đã đặt tới Vấn Đỉnh, nhưng cũng là Vấn Đỉnh tu sĩ yếu nhất, đối mặt với Vương Lâm, hắn không thể chống cự.
- Ngươi định cho ta vận may như thế nào… … Đỗ Kiến giờ phút này đối với Vương Lâm có một thái độ cực kỳ phức tạp, vừa oán hận, cũng vừa cảm kích, nhưng nhiều nhất chính là hối hận và sợ hãi.
- Luyện thân thể, hóa nguyên thần, lấy bí thuật tế luyện, khiến cho ngươi có cơ hội đạt tới Vấn Đỉnh đại viên mãn, bước nửa bước vào trình độ âm dương hư thực nhị ý!
Giọng điệu Vương Lâm nhẹ nhàng, chậm rãi nói.
Đỗ Kiến tâm thần nhảy dựng, lập tức chua xót nói:
- Thuật này như vậy là nghịch thiên, sợ là khả năng thất bại sẽ cực cao. Thôi, ta chỉ hỏi một câu, thần trí có được giữ lại không?
Vương Lâm ánh mắt thâm thúy, nói:
- Ngàn năm sau, nếu ngươi chưa tử, ta sẽ cho ngươi tự do!
Luyện chế Tiên Vệ có một điều kiện cực kỳ trọng yếu, đó là người được luyện chế không được dâng lên một tia chống cự nào, nếu không, lập tức sẽ thất bại.
Năm đó Tiên Đế Thanh Lâm có rất nhiều Tiên Vệ, nhưng chẳng qua hắn lựa chọn người để luyện chế đều là những người trung thành và tận tâm với hắn, coi đây như cái giá phải trả để đổi lấy bản lãnh cực cao, cho nên không hề phải lo lắng đến chuyện này.
Giờ phút này, Vương Lâm dùng chính thủ đoạn của Tiên Đế năm đó để lựa chọn.
Đỗ Kiến cắn răng một cái, nhìn Vương Lâm, gật gật đầu. Hắn biết số kiếp của mình đã định, nếu phản kháng hoặc không đồng ý sẽ ngay lập tức tử vong. Chỉ có lại đánh cuộc một lần nữa, đánh cuộc quá trình luyện chế này có thể thành công, đánh cuộc chính mình có thể sống qua ngàn năm.
Hắn không có lựa chọn, cũng như không muốn chết, chỉ có vậy thôi!
Vương Lâm không nói lời thừa, hai tay bấm quyết, vận chuyển tiên lực. Trong phút chốc, một ấn quyết tràn đầy tiên ý ngưng tụ thành hình ở trên tay, dưới một cái vỗ của Vương Lâm, in lên giữa lông mày Đỗ Kiến.
Thân hình Đỗ Kiến run lên, nhắm hai mắt lại, không hề nhúc nhích.
Trên mặt Vương Lâm lộ vẻ cực kỳ tập trung. Những bước chế tác Tiên Vệ ghi trong ngọc giản cực kỳ phức tạp, trong đó từng bước đều không thể sai, nếu không chắc chắn sẽ thất bại.
Cho dù là không mắc lỗi thì tỷ lệ thành công cũng không cao. Nhưng giờ phút này Vương Lâm cũng là bất đắc dĩ, hắn nhất định phải liều một phen!
Hắn sở dĩ mong muốn luyện chế Tiên Vệ như vậy chính là bởi vì bên trong ngọc giản có một loại thần thông mà chỉ Tiên Vệ mới có thể thi triển, có thể giúp cho hắn có cơ hội rời khỏi nơi này!
- Nếu thất bại, chỉ có thể lấy Diêu Tích Tuyết để thử lại!
Vương Lâm phun ra một đạo khí nguyên thần, ở giữa không trung hóa ra vô số phù văn, đồng loạt in lên người Đỗ Kiến.
Bước đầu tiên chế tạo Tiên Vệ đó là luyện thân thể, đem thân thể luyện chế đến cực mạnh, những pháp bảo được luyện chế tầm thường đều không thể làm tổn hại. Về điểm này, khi Vương Lâm nhìn thấy lời giới thiệu trong ngọc giản liền nghĩ tới Cổ Thần.
Bước thứ hai là hóa nguyên thần, đem nguyên thần luyện chảy, mài nhỏ, lấy phương pháp đặc biệt, không tiếc tổn hại thôi thúc làm cho giãn nở, dung nhập vào trong cơ thể, khiến cho cơ thể vô thần, nhưng thần lại ở trong ý.
Bước thứ ba là luyện hóa lục phủ ngũ tạng, làm cho toàn bộ nội tạng hẽo rũ, khiến cho không thể hấp thụ tiên khí mà hồi phục, do đó cắt đứt năm cảm giác của toàn thân, không hề thấy đau đớn.
Diệt sạch thần thức nhưng bảo lưu lại linh trí, khiến cho Tiên Vệ không có cảm xúc nhưng lại có linh động, là một khôi lỗi có được thân thể mạnh mẽ, không có cảm xúc, cho dù là đầu rơi xuống đất, thân thể bị xé làm bốn năm mảnh cũng tuyệt không hề nhăn mặt.
Đó chính là Tiên Vệ!
Tiên Đế Thanh Lâm bắt chước cổ thần mà chế tạo ra nhân thể pháp bảo!
Luyện chế từ đầu đến cuối phải liên tục. Mấy tháng sau, bên trong cái khe trên vách đá phía dưới hố sâu, Vương Lâm hít một hơi, hút toàn bộ đám nguyên thần khí tràn ngập trước người hắn vào trong miệng, giống như nuốt mây nhả sương. Đám khí nguyên thần này toàn bộ biến mất, lộ ra phía trước người hắn thân ảnh một người gầy gò. Một luồng khí âm hàn lạnh thấu xương từ thân ảnh ấy phát ra, tràn ngập bốn phía.
Màu da của thân ảnh này tái nhợt, giống như không còn chút máu. Trên thực tế chính xác là như vậy, máu của hắn toàn bộ đã được biến hóa, dung nhập vào trong gân cốt.
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, thở dài.
- Lại thất bại rồi!
Ở bước đầu tiên luyện hóa thân thể, mấy tháng nay Vương Lâm đã thất bại không biết bao nhiêu lần. Cũng may trong ngọc giản từng nói bước đầu tiên này cho dù thất bại nhưng người được luyện hóa cũng sẽ không bị tiêu tan.
Nhìn khôi lỗi phía trước, Vương Lâm nhíu mày. Dựa theo lời trong ngọc giản nói, trong quá trình luyện hóa này cần phải có thêm những loại vật liệu, làm cho những loại vật liệu đó dung nhập vào trong thân thể mới có thể hoàn thành bước đầu tiên này.
- Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn trình độ, lúc này ngay cả trình độ Thiết Tiên Vệ cũng chưa đạt tới.
Trầm ngâm ít lâu, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức một lượng lớn pháp bảo bậc thấp từ bên trong bay ra.
Những pháp bảo này đều là những pháp bảo trước kia Vương Lâm chưa hề dùng đến, nhưng bỏ đi thì cũng rất đáng tiếc.
- Ta không có vật liệu, nhưng ta lại có pháp bảo. Đem những pháp bảo này luyện hóa thành chất lỏng, rồi dung hợp với khôi lỗi này, chắc hẳn là cũng có chút hiệu quả… … Vương Lâm ánh mắt lóe lên, lập tức tay phải bấm quyết xuất ra một ngọn lửa bao vây lấy đám pháp bảo này.
Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, những pháp bảo trong đó bắt đầu có vài cái bị nung chảy. Cuối cùng gần như toàn bộ pháp bảo đã bị nung chảy thành chất lỏng, hình thành một quả cầu chất lỏng to bằng nắm tay phát ra những luồng khí đen kịt.
Trầm ngâm một chút, thần thức Vương Lâm tiến vào trong túi trữ vật, lục tìm một lượt, lập tức lại có một vài pháp bảo bay ra, dung nhập vào trong tiểu cầu kia. Lúc này đây, có thể nói là một lần dọn dẹp túi trữ vật của Vương Lâm.
Hơn tám trăm năm nay, vật phẩm trong túi trữ vật của Vương Lâm cực kỳ hỗn tạp, trong đó tuyệt đại bộ phận hắn chỉ dùng qua một vài lần rồi không dùng lại nữa. Dù sao, theo sự nâng cao bản lãnh, rất nhiều pháp bảo trong mắt Vương Lâm đã mất đi sự sắc bén.
Lúc này, một đám pháp bảo bay ra bị Vương Lâm ném vào trong tiểu cầu kia. Đúng lúc này, bỗng nhiên một đóa hoa hồng màu lam xuất hiện trong tay Vương Lâm.
Nhìn đóa hoa hồng, trước mắt Vương Lâm giống như hiện ra một thân ảnh đỏ như lửa. Hắn do dự một chút, thu hồi lại đóa hoa hồng, đổi lấy pháp bảo khác ném vào tiểu cầu.
Quá trình này kéo dài mất mấy ngày, việc dọn dẹp túi trữ vật khiến cho một lượng lớn pháp bảo bậc thấp, bậc trung, thậm chí bậc cao đều bị hắn luyện hóa thành chất lỏng.
Vì thế, quả cầu chất lỏng trôi nổi trước mặt hắn lúc này đã biến thành rất nhiều màu sắc, lấp lóe chói mắt.
Tay phải Vương Lâm khẽ động, nắm lấy khối dung dịch kia, vỗ một cái trực tiếp đặt lên người khôi lỗi, một vòng luyện hóa lại bắt đầu.
Nhoáng lên một cái, thời gian đã qua hai tháng. Lúc này, thân thể khôi lỗi phát ra hào quang, trong phút chốc chiếu sáng toàn bộ bên trong cái khe.
Vương Lâm trong lúc khoanh chân bỗng mở mắt, thần sắc lộ ra một vẻ mỏi mệt. Hắn nhìn hào quang trên thân thể khôi lỗi, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
- Chỉ đạt được Đồng cấp… Thôi, có lẽ thế này là tạm đủ dùng rồi.
Bước luyện Tiên Vệ đầu tiên mặc dù đã xong, nhưng bước thứ hai mài nhỏ nguyên thần cũng chỉ cần thất bại một lần sẽ lập tức khiến cho việc tế luyện thất bại. Hơn nữa, sau khi thất bại, thân thể này cũng không thể bị đoạt xá, hiển nhiên cũng sẽ không thể dung nhập được nguyên thần khác để luyện hóa.
Vương Lâm hít sâu, trong mắt lộ ra một tia do dự hiếm thấy. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cái khe. Hơn nửa năm này, lực hút bên ngoài thủy chung không hề ngừng, hơn nữa dường như còn có chiều hướng ngày càng mạnh lên.
Vương Lâm cắn răng một cái, vỗ túi trữ vật, lập tức Tôn Hồn Phiên bay ra. Hắn rung lên một cái, bên trong lá cờ lập tức xuất hiện một cái đầu lâu rất lớn.
Cái đầu lâu này mờ mờ ảo ảo, giống như là lơ lửng bên trong lá cờ. Nó toàn bộ là một màu xanh đen, trên đầu không có tóc, giống như là ác quỷ, nhất là ánh mắt, tuy rằng hư ảo, nhưng xem ra lại thấy rất thật, phát ra ánh sáng lạnh dày đặc.
Nó đang ở bên trong Tôn Hồn Phiên, trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm, khẽ gào thét.