Mấy ngày sau, dưới sự cẩn thận dè dặt Vương Lâm đã đi tới chỗ sâu bên trong xương của Vọng Nguyệt rất gần với nơi hấp thu bài tiết. Trong bùn đất nơi này mang theo một mùi tanh hôi.
Vương Lâm khẽ nhíu mày, vẫn chưa tiến vào mà ở bên ngoài nhìn một chút, thần thức đảo qua. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ trong nơi bài tiết của Vọng Nguyệt truyền đến một tiếng thần niệm mỏng manh.
- Có thể có đạo hữu ở bên ngoài? Cứu ta, người cứu ta nhất định có hậu tạ!
Vương Lâm ánh mắt ngưng lại. Hắn rất quen thuộc thanh âm của đạo thần niệm này, chính là Tham Lang.
- Đạo hữu cứu ta. Ta nơi này có đại lượng pháp bảo. Tất cả đều do lão phu thu thập trong hơn nửa cuộc đời này. Đạo hữu cứu ta những pháp bảo này dâng tặng tất cả.
Nơi Vọng Nguyệt bài tiết hấp thu. Tham Lang thân thể gầy gò. Huyết nhục tinh hoa của hắn thậm chí tiên lực ở trong gần trăm năm qua vì chống cự lực hút nơi đây đã tản mát rất nhiều.
Nếu không phải dựa vào đại đỉnh kia thì chỉ sợ đã sớm hóa thành vết bẩn tiêu tan.
Năm đó hắn cảm ứng được Vân Hà Tinh này có trọng bảo. Loại cường độ cảm ứng này chỉ xuất hiện khi lấy được đại đỉnh thần bí kia. Hắn động lòng tham nên đã tiến vào nơi này.
Vân Hà Tinh lúc đó rất là yên tĩnh, hắn thành công lẻn vào trong lòng đất đi thẳng về phía trọng bảo trong cảm ứng. Bảo vật trong mắt hắn đúng là Nguyệt Hoa của Vọng Nguyệt kia!
Trên đường hắn tự nhiên nhìn thấy Kim Viêm quáng mạch, do dự một chút liền dùng sơn thạch mạnh mẽ đâm vào. Lòng tham của hắn không nhỏ. Hắn chuẩn bị đào ra một mảng lớn, sau đó cắt ra từng mảnh.
Đáng tiếc lại làm Vọng Nguyệt đau nhức từ đó thức tỉnh trong khoảnh khắc. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh lấy ra đại đỉnh chỉ sợ đã sớm bỏ mạng.
Trong lòng kinh hãi hắn tìm một chỗ trốn tránh nhiều năm. Mãi cho đến sau khi Vọng Nguyệt ổn định hắn mới hiện thân. Hắn không dám có chủ ý với quáng mạch nữa mà đi thẳng về phía trọng bảo trong cảm ứng.
Lúc ấy hắn đương nhiên đã nhận ra sự quỷ dị của nơi này. Hắn dự định nhìn qua trọng bảo, nếu có thể lấy liền lấy đi, nếu không thể lấy thì trực tiếp rời đi không chút do dự.
Với kinh nghiệm tìm bảo hơn nửa đời của hắn, hắn thành công đi tới chỗ Vọng Nguyệt bảo quản Nguyệt Hoa. Chỉ nhìn thoáng qua Tham Lang liền hít sâu một hơi, tham lam trong mắt nháy mắt bùng lên.
Hắn không biết Nguyệt Hoa kia, nhưng có thể cảm giác được rõ ràng trong đó tồn tại một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa chân chính. Cỗ lực lượng này dưới con mắt của hắn thì cho dù Lăng Thiên Hậu gặp phải cũng sẽ tan thành tro bụi.
Lòng tham thúc đẩy Tham Lang không lập tức rời đi mà chuẩn bị lấy vật ấy. Chỉ có điều, trong khoảnh khắc khi hắn đụng tới Nguyệt Hoa thì toàn bộ Vân Hà Tinh chấn động kịch liệt giống như chân chính thức tỉnh.
Cũng chính ở khoảnh khắc kia Vọng Nguyệt cũng bắt đầu quá độ lên hình thái thứ ba. Thân thể của Tham Lang ở dưới một cỗ lực lượng lớn chỉ kịp phân ra một cỗ thần thức dung nhập vào Nguyệt Hoa. Thân thể liền bị một cái miệng lớn vừa xuất hiện bên người nuốt vào.
Khi xuất hiện thì đã ở nơi bài tiết này.
Trong lòng hắn đối với đủ loại kỳ dị của nơi đây đã có phân tích. Hắn xem ra Vân Hà Tinh này căn bản vốn là một con hung thú khổng lồ biến thành. Trong lòng hoảng sợ hắn bỏ ý định lấy trọng bảo kia chuẩn bị thoát đi.
Chỉ có điều, mấy lần dựa vào lực lượng của đại đỉnh rời đi nhưng thủy chung không chạy ra thoát mỗi một lần đều bị nuốt rồi ném vào chỗ vô cùng hôi thối này. Hơn nữa, ở lần cuối cùng, đại đỉnh bị những xúc tu kia quấn quanh, thần thông giống như đã bị hấp thu mất đi tác dụng.
Với tâm trí của Tham Lang đương nhiên đã sớm nhận ra nơi này là chỗ bài tiết của hung thú khổng lồ này. Nhưng hắn lại nghĩ không ra, vì sao mỗi lần mình chạy ra hung thú này không giết mà đều ném vào nơi đây.
Lúc này đã qua gần trăm năm, lần đầu tiên hắn thấy bên ngoài có người, kích động trong lòng đương nhiên không thể nói nên lời.
- Đạo hữu, cứu ta, lão phu thề nhất định có trọng tạ!
Thần niệm của Tham Lang không ngừng truyền ra.
Vương Lâm từ đầu đến cuối không nói câu nào mà xoay người rời đi.
Nơi bài tiết hấp thu của Vọng Nguyệt Vương Lâm tự biết với tu vi của mình đi vào thì dễ, nhưng muốn đi ra căn bản là không có khả năng. Đã xác định rõ Tham lang bị nhốt ở trong này mà cho đến hôm nay chưa có người tới cứu, với tâm cơ của Vương Lâm đương nhiên tính ra, trong Liên Minh Tinh Vực có lẽ chỉ một mình Tham Lang đến đây.
Đã xác định được điều này Vương Lâm đã không còn bận tâm. Lúc này nếu còn dây dưa với Tham Lang ngược lại không phải phong cách hành sự của Vương Lâm.
Hắn xoay người liền đi không chút dừng lại. Đối với pháp bảo theo như lời của Tham Lang hắn không có chút tham niệm, lúc nên lấy tự nhiên sẽ lấy. Nhưng lúc này, không phải lúc nên lấy, nếu cố tham lam liền lãng phí hơn chín trăm năm tu hành của hắn.
Chuyến đi Vân hà Tinh trước kia Vương Lâm đã quyết đoán bỏ đi, chờ sau khi thu thập Thăng Tiên quả lại đến.
Vương Lâm xuyên qua trong bùn đất, cũng không biết trải qua bao lâu hắn đi tới phía trước chỗ bị sơn thạch tạp trụ. Ở nơi đây sau khi quan sát cẩn thận xác định không có Vọng Nguyệt tìm đến, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống phun ra một hơi trọc khí.
Khi hắn khoanh chân thân thể chưa động nhưng con rối Tiên Vệ đã từ phía sau biến ảo ra. Vương Lâm cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi trải qua hung hiểm của Vọng Nguyệt lúc trước hắn không dám lơ là.
Hai tay hắn bấm pháp quyết, trong tâm thần tương liên với vô số lạc ấn trên chất lỏng của Thăng Tiên quả dung nhập vào gốc xúc tu, ở một khắc này tan vỡ!
Nếu lúc này từ trên không trung nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ ràng, vố số xúc tu kéo dài ra trên toàn bộ Vân Hà Tinh, ở một khắc này tuyệt đại bộ phận đột nhiên run lên. Ở trên gốc của chúng lóe ra quang mang màu đỏ tươi, chất lỏng của Thăng Tiên quả đã không còn lạc ấn khống chế trong khoảnh khắc phóng ra.
Nếu chất lỏng của Thăng Tiên quả trong một xúc tu phóng ra bị Vọng Nguyệt hấp thu. Như vậy đối với thân thể khổng lồ của nó giống như chín trâu mất một sợi lông không có nửa điểm tác dụng, giống như con muỗi đốt một cái không đau không ngứa.
Nếu hấp thu có trước có sau ngược lại uy lực cũng sẽ không quá lớn, thân thể khổng lồ của Vọng Nguyệt tự nhiên cũng có tác dụng thanh trừ độc tố của mình. Nhưng lúc này, đại bộ phận xúc tu của Vọng Nguyệt lại đồng thời hấp thu lực lượng kỳ dị của Thăng Tiên quả.
Như vậy lại giống như hình thành lốc xoáy cường đại, chỉ thấy xúc tu trên Vân Hà tinh trong phút chốc ngừng lắc lư mà lại run rẩy kịch liệt. Uy lực Thăng Tiên quả trong gốc của nó đột nhiên tản ra.
Vô số Thăng Tiên quả ẩn chứa lực lượng kỳ dị theo xúc tu điên cuồng truyền đến Vọng Nguyệt. Cái gọi là trăm dòng thành suối, ngàn suối thành sông, vạn sông thành biển chính là đạo lý này.
Vô tận lực lượng kỳ dị của Thăng Tiên quả giống như đã hình thành hải dương, trong khoảnh khắc tràn ngập toàn bộ Vân Hà Tinh lan tới Vọng Nguyệt.
Mặt đất chấn động kịch liệt, một cỗ khí tức dường như cực kỳ hưng phấn tuôn ra dày đặc. Tất cả xúc tu ở một khắc này dường như mất đi tính công kích, mà giống như hán tử say rượu chậm rãi lay động.
Nếu tu vi của Vương Lâm không đủ, hoặc năm đó không thấy qua tán ma điều khiến thân thể rút ra thiên huyễn tinh chi hồn, như vậy hắn sẽ chỉ cảm giác được mặt đất đang chấn động, nhưng tuyệt đối sẽ không phát hiện khí tức hưng phấn tràn ra từ trong hồn phách của Vọng Nguyệt rõ ràng như vậy.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Hắn không chút do dự nhanh chóng duỗi hai tay cách không ấn về phía hai đầu xương gãy của Vọng Nguyệt, dường như nối liền chúng nó với thân thể của mình.
- Đạo hóa Hoàng Tuyền đệ tam thức, Hoàng Tuyền lực!
Mắt Vương Lâm lộ ra kỳ quang. Hoàng Tuyền trong nháy mắt biến ảo hiện ra, đầu nguồn của nó chính là chỗ của Vương Lâm.
Đồng thời từ song chưởng tách ra, giống như hai con hoàng long thôn phệ, theo hai bên xương cốt Vọng Nguyệt điên cuồng kéo dài với tốc độ cực nhanh giống như dao bầu róc xương dán chặt lên xương của Vọng Nguyệt, .
- Rút cốt!
Vương Lâm quát khẽ một tiếng!
Lực hút vô biên từ trong hoàng tuyền tràn ra. Hoàng tuyền đệ tam thức của Vương Lâm, cảm ngộ ở mảnh đất Yêu Linh năm đó, đến từ trong triều tịch thâm uyên kia, lấy lực lượng của thiên địa vô hình hình thành khi hai tinh vực giao thoa.
Uy lực của nó tùy theo sự tăng tiến đạo niệm của Vương Lâm mà vĩnh viễn vô tận. Lúc này, lấy tu vi Vấn Đỉnh hậu kỳ của hắn thi triển ra, trong khoảnh khắc này làm cho Vân Hà Tinh chấn động ầm ầm, ngay cả sương mù dày đặc ở bên ngoài ở trong khoảnh khắc này cũng đều điên cuồng tản ra phía ngoài!
Một tiếng rống tràn đầy tang thương buồn bực ở trong chấn động của đại địa chậm rãi truyền ra rất xa.
Mấy ngày sau, dưới sự cẩn thận dè dặt Vương Lâm đã đi tới chỗ sâu bên trong xương của Vọng Nguyệt rất gần với nơi hấp thu bài tiết. Trong bùn đất nơi này mang theo một mùi tanh hôi.
Vương Lâm khẽ nhíu mày, vẫn chưa tiến vào mà ở bên ngoài nhìn một chút, thần thức đảo qua. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ trong nơi bài tiết của Vọng Nguyệt truyền đến một tiếng thần niệm mỏng manh.
- Có thể có đạo hữu ở bên ngoài? Cứu ta, người cứu ta nhất định có hậu tạ!
Vương Lâm ánh mắt ngưng lại. Hắn rất quen thuộc thanh âm của đạo thần niệm này, chính là Tham Lang.
- Đạo hữu cứu ta. Ta nơi này có đại lượng pháp bảo. Tất cả đều do lão phu thu thập trong hơn nửa cuộc đời này. Đạo hữu cứu ta những pháp bảo này dâng tặng tất cả.
Nơi Vọng Nguyệt bài tiết hấp thu. Tham Lang thân thể gầy gò. Huyết nhục tinh hoa của hắn thậm chí tiên lực ở trong gần trăm năm qua vì chống cự lực hút nơi đây đã tản mát rất nhiều.
Nếu không phải dựa vào đại đỉnh kia thì chỉ sợ đã sớm hóa thành vết bẩn tiêu tan.
Năm đó hắn cảm ứng được Vân Hà Tinh này có trọng bảo. Loại cường độ cảm ứng này chỉ xuất hiện khi lấy được đại đỉnh thần bí kia. Hắn động lòng tham nên đã tiến vào nơi này.
Vân Hà Tinh lúc đó rất là yên tĩnh, hắn thành công lẻn vào trong lòng đất đi thẳng về phía trọng bảo trong cảm ứng. Bảo vật trong mắt hắn đúng là Nguyệt Hoa của Vọng Nguyệt kia!
Trên đường hắn tự nhiên nhìn thấy Kim Viêm quáng mạch, do dự một chút liền dùng sơn thạch mạnh mẽ đâm vào. Lòng tham của hắn không nhỏ. Hắn chuẩn bị đào ra một mảng lớn, sau đó cắt ra từng mảnh.
Đáng tiếc lại làm Vọng Nguyệt đau nhức từ đó thức tỉnh trong khoảnh khắc. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh lấy ra đại đỉnh chỉ sợ đã sớm bỏ mạng.
Trong lòng kinh hãi hắn tìm một chỗ trốn tránh nhiều năm. Mãi cho đến sau khi Vọng Nguyệt ổn định hắn mới hiện thân. Hắn không dám có chủ ý với quáng mạch nữa mà đi thẳng về phía trọng bảo trong cảm ứng.
Lúc ấy hắn đương nhiên đã nhận ra sự quỷ dị của nơi này. Hắn dự định nhìn qua trọng bảo, nếu có thể lấy liền lấy đi, nếu không thể lấy thì trực tiếp rời đi không chút do dự.
Với kinh nghiệm tìm bảo hơn nửa đời của hắn, hắn thành công đi tới chỗ Vọng Nguyệt bảo quản Nguyệt Hoa. Chỉ nhìn thoáng qua Tham Lang liền hít sâu một hơi, tham lam trong mắt nháy mắt bùng lên.
Hắn không biết Nguyệt Hoa kia, nhưng có thể cảm giác được rõ ràng trong đó tồn tại một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa chân chính. Cỗ lực lượng này dưới con mắt của hắn thì cho dù Lăng Thiên Hậu gặp phải cũng sẽ tan thành tro bụi.
Lòng tham thúc đẩy Tham Lang không lập tức rời đi mà chuẩn bị lấy vật ấy. Chỉ có điều, trong khoảnh khắc khi hắn đụng tới Nguyệt Hoa thì toàn bộ Vân Hà Tinh chấn động kịch liệt giống như chân chính thức tỉnh.
Cũng chính ở khoảnh khắc kia Vọng Nguyệt cũng bắt đầu quá độ lên hình thái thứ ba. Thân thể của Tham Lang ở dưới một cỗ lực lượng lớn chỉ kịp phân ra một cỗ thần thức dung nhập vào Nguyệt Hoa. Thân thể liền bị một cái miệng lớn vừa xuất hiện bên người nuốt vào.
Khi xuất hiện thì đã ở nơi bài tiết này.
Trong lòng hắn đối với đủ loại kỳ dị của nơi đây đã có phân tích. Hắn xem ra Vân Hà Tinh này căn bản vốn là một con hung thú khổng lồ biến thành. Trong lòng hoảng sợ hắn bỏ ý định lấy trọng bảo kia chuẩn bị thoát đi.
Chỉ có điều, mấy lần dựa vào lực lượng của đại đỉnh rời đi nhưng thủy chung không chạy ra thoát mỗi một lần đều bị nuốt rồi ném vào chỗ vô cùng hôi thối này. Hơn nữa, ở lần cuối cùng, đại đỉnh bị những xúc tu kia quấn quanh, thần thông giống như đã bị hấp thu mất đi tác dụng.
Với tâm trí của Tham Lang đương nhiên đã sớm nhận ra nơi này là chỗ bài tiết của hung thú khổng lồ này. Nhưng hắn lại nghĩ không ra, vì sao mỗi lần mình chạy ra hung thú này không giết mà đều ném vào nơi đây.
Lúc này đã qua gần trăm năm, lần đầu tiên hắn thấy bên ngoài có người, kích động trong lòng đương nhiên không thể nói nên lời.
- Đạo hữu, cứu ta, lão phu thề nhất định có trọng tạ!
Thần niệm của Tham Lang không ngừng truyền ra.
Vương Lâm từ đầu đến cuối không nói câu nào mà xoay người rời đi.
Nơi bài tiết hấp thu của Vọng Nguyệt Vương Lâm tự biết với tu vi của mình đi vào thì dễ, nhưng muốn đi ra căn bản là không có khả năng. Đã xác định rõ Tham lang bị nhốt ở trong này mà cho đến hôm nay chưa có người tới cứu, với tâm cơ của Vương Lâm đương nhiên tính ra, trong Liên Minh Tinh Vực có lẽ chỉ một mình Tham Lang đến đây.
Đã xác định được điều này Vương Lâm đã không còn bận tâm. Lúc này nếu còn dây dưa với Tham Lang ngược lại không phải phong cách hành sự của Vương Lâm.
Hắn xoay người liền đi không chút dừng lại. Đối với pháp bảo theo như lời của Tham Lang hắn không có chút tham niệm, lúc nên lấy tự nhiên sẽ lấy. Nhưng lúc này, không phải lúc nên lấy, nếu cố tham lam liền lãng phí hơn chín trăm năm tu hành của hắn.
Chuyến đi Vân hà Tinh trước kia Vương Lâm đã quyết đoán bỏ đi, chờ sau khi thu thập Thăng Tiên quả lại đến.
Vương Lâm xuyên qua trong bùn đất, cũng không biết trải qua bao lâu hắn đi tới phía trước chỗ bị sơn thạch tạp trụ. Ở nơi đây sau khi quan sát cẩn thận xác định không có Vọng Nguyệt tìm đến, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống phun ra một hơi trọc khí.
Khi hắn khoanh chân thân thể chưa động nhưng con rối Tiên Vệ đã từ phía sau biến ảo ra. Vương Lâm cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi trải qua hung hiểm của Vọng Nguyệt lúc trước hắn không dám lơ là.
Hai tay hắn bấm pháp quyết, trong tâm thần tương liên với vô số lạc ấn trên chất lỏng của Thăng Tiên quả dung nhập vào gốc xúc tu, ở một khắc này tan vỡ!
Nếu lúc này từ trên không trung nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ ràng, vố số xúc tu kéo dài ra trên toàn bộ Vân Hà Tinh, ở một khắc này tuyệt đại bộ phận đột nhiên run lên. Ở trên gốc của chúng lóe ra quang mang màu đỏ tươi, chất lỏng của Thăng Tiên quả đã không còn lạc ấn khống chế trong khoảnh khắc phóng ra.
Nếu chất lỏng của Thăng Tiên quả trong một xúc tu phóng ra bị Vọng Nguyệt hấp thu. Như vậy đối với thân thể khổng lồ của nó giống như chín trâu mất một sợi lông không có nửa điểm tác dụng, giống như con muỗi đốt một cái không đau không ngứa.
Nếu hấp thu có trước có sau ngược lại uy lực cũng sẽ không quá lớn, thân thể khổng lồ của Vọng Nguyệt tự nhiên cũng có tác dụng thanh trừ độc tố của mình. Nhưng lúc này, đại bộ phận xúc tu của Vọng Nguyệt lại đồng thời hấp thu lực lượng kỳ dị của Thăng Tiên quả.
Như vậy lại giống như hình thành lốc xoáy cường đại, chỉ thấy xúc tu trên Vân Hà tinh trong phút chốc ngừng lắc lư mà lại run rẩy kịch liệt. Uy lực Thăng Tiên quả trong gốc của nó đột nhiên tản ra.
Vô số Thăng Tiên quả ẩn chứa lực lượng kỳ dị theo xúc tu điên cuồng truyền đến Vọng Nguyệt. Cái gọi là trăm dòng thành suối, ngàn suối thành sông, vạn sông thành biển chính là đạo lý này.
Vô tận lực lượng kỳ dị của Thăng Tiên quả giống như đã hình thành hải dương, trong khoảnh khắc tràn ngập toàn bộ Vân Hà Tinh lan tới Vọng Nguyệt.
Mặt đất chấn động kịch liệt, một cỗ khí tức dường như cực kỳ hưng phấn tuôn ra dày đặc. Tất cả xúc tu ở một khắc này dường như mất đi tính công kích, mà giống như hán tử say rượu chậm rãi lay động.
Nếu tu vi của Vương Lâm không đủ, hoặc năm đó không thấy qua tán ma điều khiến thân thể rút ra thiên huyễn tinh chi hồn, như vậy hắn sẽ chỉ cảm giác được mặt đất đang chấn động, nhưng tuyệt đối sẽ không phát hiện khí tức hưng phấn tràn ra từ trong hồn phách của Vọng Nguyệt rõ ràng như vậy.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Hắn không chút do dự nhanh chóng duỗi hai tay cách không ấn về phía hai đầu xương gãy của Vọng Nguyệt, dường như nối liền chúng nó với thân thể của mình.
- Đạo hóa Hoàng Tuyền đệ tam thức, Hoàng Tuyền lực!
Mắt Vương Lâm lộ ra kỳ quang. Hoàng Tuyền trong nháy mắt biến ảo hiện ra, đầu nguồn của nó chính là chỗ của Vương Lâm.
Đồng thời từ song chưởng tách ra, giống như hai con hoàng long thôn phệ, theo hai bên xương cốt Vọng Nguyệt điên cuồng kéo dài với tốc độ cực nhanh giống như dao bầu róc xương dán chặt lên xương của Vọng Nguyệt, .
- Rút cốt!
Vương Lâm quát khẽ một tiếng!
Lực hút vô biên từ trong hoàng tuyền tràn ra. Hoàng tuyền đệ tam thức của Vương Lâm, cảm ngộ ở mảnh đất Yêu Linh năm đó, đến từ trong triều tịch thâm uyên kia, lấy lực lượng của thiên địa vô hình hình thành khi hai tinh vực giao thoa.
Uy lực của nó tùy theo sự tăng tiến đạo niệm của Vương Lâm mà vĩnh viễn vô tận. Lúc này, lấy tu vi Vấn Đỉnh hậu kỳ của hắn thi triển ra, trong khoảnh khắc này làm cho Vân Hà Tinh chấn động ầm ầm, ngay cả sương mù dày đặc ở bên ngoài ở trong khoảnh khắc này cũng đều điên cuồng tản ra phía ngoài!
Một tiếng rống tràn đầy tang thương buồn bực ở trong chấn động của đại địa chậm rãi truyền ra rất xa.