Trong hoảng sợ lập tức quay đầu lại tìm kiếm cũng vừa thấy được Tháp Sơn ném hoàng tử xuống đất, cảnh tượng này khiến cho hai người hít sâu vào một hơi. Hai người hắn là đệ tử Vân Thiên Tông được bố trí bảo hộ hoàng tử Vương gia, nếu hoàng tử này xảy ra chuyện gì thì khi hai người hắn trở lại môn phái chắc chắn sẽ bị trách phạt.
Giờ phút này, kiếm quang lóe lên lao về phía Tháp Sơn.
Tháp Sơn lạnh lùng, bàn tay to phất nhẹ, lập tức một trận cuồng phong xuất hiện khiến cho, kiếm quang của hai tu sĩ lập tức tiêu tan. Phi kiếm gãy vụn, đồng thời hai người cảm thấy một cỗ khí tức không thể tưởng tượng mạnh mẽ tấn công. Cả hai đều phun ra máu tươi bay ngược ra sau. Trên mặt đất, đám người trong võ lâm đang xông tới như va vào tường. Những tiếng va chạm vang lên, tất cả đều phun máu mà bắn ngược trở lại. Không có một người nào có thể may mắn thoát khỏi.
Tháp Sơn cũng không giết người, cái vung tay của hắn khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả hai tu sĩ cũng đều chỉ bị thương.
- Dừng! - Gã thanh niên mặc hoa phục thấy vậy lập tức giật mình, nhưng nét dữ tợn trên mặt ngày càng đậm quát:
- Ta là người của Vương gia! Dám đả thương ta tại Chu Tước Tinh này, các ngươi chết chắc.
Vương Lâm nâng tay phải tát vào mặt gã thanh niên một cái. Vương Lâm không dùng lực chỉ lấy thân thể phàm nhân ra tay, dù sao thanh niên này cũng không phải là tu sĩ nếu hơi dùng khí lực một chút xương cốt toàn thân hắn sẽ lập tức vỡ vụn.
Nhưng mặc dù như thế, thân mình thanh niên kia vẫn bị đánh bay, toàn bộ răng gẫy hết. Một cái tát này không chỉ đánh vào gã thanh niên mà còn làm cho con hắc xà trong cơ thể hắn lộ ra.
Hắc xà kia cực kì quỷ dị, khi cái tát của Vương Lâm hạ xuống, nó lập tức tan rã nhưng gần như tích tắc liền ngưng tụ lại. Lần này, không ngờ nó thoát ly thân mình gã thanh niên, há mồm to lao về phía Vương Lâm.
Cảnh tượng này ngoại trừ Tháp Sơn và Đồng tử đầu to ra căn bản không có ai có thể nhìn thấy. Đám người ở phía sau Vương Lâm chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh đập vào mặt mà thôi.
- Ta muốn biết kẻ nào lấy người của Vương gia ta chăn nuôi oán linh! - Ánh mắt Vương Lâm giận dữ. Với tu vi của hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra gã thanh niên trước mắt này, hồn phách sớm đã bị thôn phệ, bị oán khí biến thành vật thay thế. Tại khoảnh khắc hắc xà kia lao đến, tay phải Vương Lâm nâng lên chỉ về phía trước.
Đối diện với một chỉ của Vương Lâm, hai mắt hắc xà kia lập tức lộ ra vẻ sợ hãi định quay đầu bỏ chạy. Nhưng đã quá muộn, nghe phịch một tiếng thân mình hắc xà kia gần như nháy mắt hóa thành một đoàn khí màu đen bị Vương Lâm bóp nát, sau đó hóa thành một cái ký hiệu màu đen.
Mất đi hắc xà, thanh niên run lên một cái, mồm phun ra một ngụm to máu tươi. Sự dữ tợn trên mặt không còn nữa, ánh mắt thất thần, do linh hồn hắn đã bị thôn phệ nên giờ phút này hai mắt ảm đạm mất đi sự trong sáng.
Bốn phía một mảnh an tĩnh nhưng nó chỉ duy trì trong nháy mắt, liền bị một tiếng hét chói tai kinh hô thay thế. Đám người xung quanh kinh hoảng lập tức lui về phía sau, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Không lâu sau trên đường cái không còn một bóng người.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra hàn ý, lúc trước khi thần thức tỏa ra vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường. Nhưng lúc này gần gũi cũng nhìn ra một ít manh mối, với kinh nghiệm và trí thông minh của hắn lập tức hiểu được người này có liên quan đến việc lấy người của Vương gia chăn nuôi oán linh. Loại thần thông này trước kia Vương Lâm có được nghe nói, nó giống như tế luyện phi kiếm đều do con người tạo ra. Hấp thu oán khí làm oán linh, nếu oán linh với số lượng lớn uy lực của nó không phải là nhỏ.
Kết hợp với việc trên bầu trời có đầy oán khí, Vương Lâm có thể tưởng tượng ra ở đây có người khống chế oán linh. Oán khí càng nhiều sẽ tạo ra những oán linh càng mạnh.
Sự tức giận của Vương Lâm khiến cho ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo. Thủ ấn màu đen do oán khí biến thành, bị hắn ném về phía trước. Lập tức nó tự động chậm rãi bay đi.
Vương Lâm chắp tay đi theo. Phía sau hắn Tháp Sơn và Đồng tử đầu to theo sát.
Trong đô thành một hoàng tử bị giết tự nhiên là việc trọng đại. Không quá lâu những đạo kiếm quang từ bốn phương tám hướng bay nhanh đến.
Phía trên các kiếm quang đó đều là tu sĩ của các môn phái trên Chu Tước tinh. Cả đám vọt tới căn bản là không cùng Vương Lâm nói chuyện, dùng các loại pháp bảo xuất thủ.
Thần sắc Vương Lâm lạnh như băng, tay áo vung lên, lập tức tất cả pháp bảo bay ngược trở lại. Tu sĩ ở phía trên kiếm quang càng hoảng sợ, bị luồng gió thổi thân mình không tự chủ được lui ra phía sau. Gần như trong nháy mắt, bọn họ bị thổi bay ra ngoài hơn mấy vạn dặm.
- Đây …Đây là pháp thuật gì?
- Vừa rồi người nọ nhìn rất là quen mắt… Những tu sĩ bị đưa ra ngoài mấy vạn dặm đều kinh hoảng, không còn có một người dám đi lên. Tất cả đều hóa thành kiếm quang bay về môn phái mình.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, giờ phút này trong lòng hắn cơn giận thật lớn. Đi mãi, dần dần tới gần hoàng thành. Dọc đường đi có vô số binh lính tấn công. Đối với những người này Vương Lâm không muốn đả thương, chỉ vung tay áo lên liền đưa tất cả ra ngoài mấy vạn dặm.
Khoảng cách đến hoàng thành ngày càng gần. Giờ phút này bên trong hoành thành, trên đại điện có một người đàn ông trung niên thân mặc long bào, sắc mặt cực kì âm trầm. Bên cạnh hắn còn có một mỹ nữ thoạt nhìn dung nhan có chút quý phái, mặc một bộ y phục rực rỡ, chỉ có điều trong hai mắt lại có một màn sương đen lượn lờ. Ở chỗ sâu trong mắt nàng giờ phút này hiện lên một sự sợ hãi.
Đồng thời bốn phía có vô số người của Vương gia mặc cẩm y đều đứng đấy. Tất cả đều nhìn chằm chằm về phía trước. Ngoài đại điện, phía trên quảng trường, một đội binh sĩ dày đặc như lâm đại địch phát ra một luồng sát khí kinh người.
- Rốt cuộc ai dám đến đại vương triều ta giết người?! Các ngươi đã tra ra người này thuộc môn phái nào? - Người đàn ông trung niên cầm trong tay nghiên mực, ném mạnh xuống đất, quát. Bốn phía hoàn toàn yên lặng. Một lát sau một lão đạo đầu bạc hơi do dự đi ra ôm quyền nói:
- Ba người này sợ là tiền bối tu vi cực cao. Về phần môn phái của bọn họ, chúng thần đang tra xét.
Người đàn ông trung niên kia thần sắc càng thêm âm trầm, cười lạnh nói:
- Xem ra Vương gia ta ở trên Chu Tước tinh trước giờ yên ổn thế cho nên một vài kẻ vô danh cũng dám khi nhục. Quốc sư ở đâu?
Âm thanh vừa phát ra, một tiếng cười dài vang vọng hoàng thành:
- Bệ hạ không cần lo lắng, việc này ta sẽ cho vài tên đệ tử đi xử lý!
Liền thấy ở giữa không trung phía trên quảng trường, từng đạo hắc khí ngưng tụ trong phút chốc hóa thành ba người. Ba người này toàn thân bao phủ bởi một màn sương đen nhưng có thể thấy được có hai nam một nữ, tuổi cũng còn trẻ. Sau khi hiện ra ba người cũng không thèm liếc mắt xem hoàng cung một cái lập tức hóa thành ba đạo hắc khí trực tiếp bay thẳng ngoài.
Vương Lâm cứ đi thẳng về phía trước, sự lạnh lẽo trong mắt càng ngày càng đậm, theo dấu vết phía trước dĩ nhiên giờ phút này đã tới gần đại môn hoàng thành.Ở ngoài cửa vô số binh sĩ nhìn chằm chằm ba người Vương Lâm.
Đúng lúc này trên bầu trời, ba đạo hắc khí tỏa ra oán khí dày đặc, bay thẳng đến chỗ Vương Lâm. Người còn chưa tới nhưng đã có từng trận áp lực truyền ra, hóa thành vô số tiếng gào khóc thảm thiết nháy mắt bao phủ trời đất.
Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra ba người này tu vi không cao, chỉ ở cảnh giới Anh Biến mà thôi, nhưng uy lực thần thông của họ đã vượt qua tu vi, mơ hồ đạt tới Vấn Đỉnh sơ kỳ.
Ở trong cơ thể ba người này không có huyết mạch của hậu nhân Vương gia, chỉ có vô tận oán khí. Hiển nhiên chúng đã luyện hóa đến một trình độ oán linh nhất định.
Trong mắt Vương Lâm sát khí nồng đậm, lóe lên xuất hiện trước mặt ba người. Song chỉ tay phải thành kiếm điểm về phía một người. Tốc độ hắn quá nhanh trong phút chốc song chỉ đã đặt trên vai người nọ.Trong nháy mắt này từ trong cơ thể Vương Lâm, lực lượng khổng lồ của Khuy Niết sơ kỳ nhanh chóng vận chuyển theo song chỉ, tiến vào trong cơ thể người nọ.
Trong nháy mắt, người nọ dừng lại, không hề có sức phản kháng thân thể trực tiếp nổ tung hóa thành vô số hắc khí đang muốn tản ra bỏ chạy, nhưng đã chậm.
Với tu vi của Vương Lâm khi nổi giận ra tay hủy diệt không chỉ có thân thể oán khí mà căn bản còn có oán linh kia. Oán linh đang muốn bỏ chạy lập tức lại phát ra những tiếng nổ ầm ầm trong khoảnh khắc toàn bộ tan rã trực tiếp tử vong, chỉ để lại vô số oán khí tản ra.
Việc này xảy ra chỉ trong chớp mắt. Hai oán linh kia thấy Vương Lâm mới nhấc tay mà đồng bạn bỏ mình, khiến cho bọn họ lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
Giết xong một người, Vương Lâm tay trái vỗ hướng về phía trước một cỗ lực lượng khó có thể tưởng tượng chấn động đột nhiên bùng nổ. Trên bầu trời như xuất hiện một cơn gió lốc ầm ầm thổi qua một người oán linh. Trong nháy mắt hắn cũng bỏ mạng.
Xong người thứ hai, Vương Lâm quay phắt lại, trong ánh mắt như xuất hiện một tia chớp nhìn nữ tử cuối cùng. Lập tức từ trong cơ thể nàng vang lên một tiếng nổ, từng đạo sấm chớp xuất hiện trên người nàng.
Ánh mắt của Vương Lâm càng trở nên lạnh lẽo, bay về phía hoàng thành. Trên mặt đất phần đông binh sĩ ngây ngốc mà nhìn, trong đầu trống rỗng.
Vương Lâm cứ thế bay thẳng về phía hoàng cung. Từ xa, hắn liếc mắt một cái liền thấy được trên quảng trường trước hoàng cung có một đội binh lính, còn trong đại điện kia là một đám hậu nhân Vương gia. Ở bên cạnh còn có đông đảo tu sĩ. Mặc dù ánh mắt của đám tu sĩ đó đầy sát khí nhưng không có một ai dám ra tay.
Bọn họ nhìn không thấu tu vi của Vương Lâm, nhưng tự hỏi mình công kích ba đệ tử của quốc sư không thể giết chết ba người đó một cách dễ dàng như vậy. Vì vậy mà trong lòng bọn họ đối với người xâm nhập hoàng cung cảm thấy e ngại.
Trong hoảng sợ lập tức quay đầu lại tìm kiếm cũng vừa thấy được Tháp Sơn ném hoàng tử xuống đất, cảnh tượng này khiến cho hai người hít sâu vào một hơi. Hai người hắn là đệ tử Vân Thiên Tông được bố trí bảo hộ hoàng tử Vương gia, nếu hoàng tử này xảy ra chuyện gì thì khi hai người hắn trở lại môn phái chắc chắn sẽ bị trách phạt.
Giờ phút này, kiếm quang lóe lên lao về phía Tháp Sơn.
Tháp Sơn lạnh lùng, bàn tay to phất nhẹ, lập tức một trận cuồng phong xuất hiện khiến cho, kiếm quang của hai tu sĩ lập tức tiêu tan. Phi kiếm gãy vụn, đồng thời hai người cảm thấy một cỗ khí tức không thể tưởng tượng mạnh mẽ tấn công. Cả hai đều phun ra máu tươi bay ngược ra sau. Trên mặt đất, đám người trong võ lâm đang xông tới như va vào tường. Những tiếng va chạm vang lên, tất cả đều phun máu mà bắn ngược trở lại. Không có một người nào có thể may mắn thoát khỏi.
Tháp Sơn cũng không giết người, cái vung tay của hắn khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả hai tu sĩ cũng đều chỉ bị thương.
- Dừng! - Gã thanh niên mặc hoa phục thấy vậy lập tức giật mình, nhưng nét dữ tợn trên mặt ngày càng đậm quát:
- Ta là người của Vương gia! Dám đả thương ta tại Chu Tước Tinh này, các ngươi chết chắc.
Vương Lâm nâng tay phải tát vào mặt gã thanh niên một cái. Vương Lâm không dùng lực chỉ lấy thân thể phàm nhân ra tay, dù sao thanh niên này cũng không phải là tu sĩ nếu hơi dùng khí lực một chút xương cốt toàn thân hắn sẽ lập tức vỡ vụn.
Nhưng mặc dù như thế, thân mình thanh niên kia vẫn bị đánh bay, toàn bộ răng gẫy hết. Một cái tát này không chỉ đánh vào gã thanh niên mà còn làm cho con hắc xà trong cơ thể hắn lộ ra.
Hắc xà kia cực kì quỷ dị, khi cái tát của Vương Lâm hạ xuống, nó lập tức tan rã nhưng gần như tích tắc liền ngưng tụ lại. Lần này, không ngờ nó thoát ly thân mình gã thanh niên, há mồm to lao về phía Vương Lâm.
Cảnh tượng này ngoại trừ Tháp Sơn và Đồng tử đầu to ra căn bản không có ai có thể nhìn thấy. Đám người ở phía sau Vương Lâm chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh đập vào mặt mà thôi.
- Ta muốn biết kẻ nào lấy người của Vương gia ta chăn nuôi oán linh! - Ánh mắt Vương Lâm giận dữ. Với tu vi của hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra gã thanh niên trước mắt này, hồn phách sớm đã bị thôn phệ, bị oán khí biến thành vật thay thế. Tại khoảnh khắc hắc xà kia lao đến, tay phải Vương Lâm nâng lên chỉ về phía trước.
Đối diện với một chỉ của Vương Lâm, hai mắt hắc xà kia lập tức lộ ra vẻ sợ hãi định quay đầu bỏ chạy. Nhưng đã quá muộn, nghe phịch một tiếng thân mình hắc xà kia gần như nháy mắt hóa thành một đoàn khí màu đen bị Vương Lâm bóp nát, sau đó hóa thành một cái ký hiệu màu đen.Mất đi hắc xà, thanh niên run lên một cái, mồm phun ra một ngụm to máu tươi. Sự dữ tợn trên mặt không còn nữa, ánh mắt thất thần, do linh hồn hắn đã bị thôn phệ nên giờ phút này hai mắt ảm đạm mất đi sự trong sáng.
Bốn phía một mảnh an tĩnh nhưng nó chỉ duy trì trong nháy mắt, liền bị một tiếng hét chói tai kinh hô thay thế. Đám người xung quanh kinh hoảng lập tức lui về phía sau, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Không lâu sau trên đường cái không còn một bóng người.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra hàn ý, lúc trước khi thần thức tỏa ra vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường. Nhưng lúc này gần gũi cũng nhìn ra một ít manh mối, với kinh nghiệm và trí thông minh của hắn lập tức hiểu được người này có liên quan đến việc lấy người của Vương gia chăn nuôi oán linh. Loại thần thông này trước kia Vương Lâm có được nghe nói, nó giống như tế luyện phi kiếm đều do con người tạo ra. Hấp thu oán khí làm oán linh, nếu oán linh với số lượng lớn uy lực của nó không phải là nhỏ.
Kết hợp với việc trên bầu trời có đầy oán khí, Vương Lâm có thể tưởng tượng ra ở đây có người khống chế oán linh. Oán khí càng nhiều sẽ tạo ra những oán linh càng mạnh.
Sự tức giận của Vương Lâm khiến cho ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo. Thủ ấn màu đen do oán khí biến thành, bị hắn ném về phía trước. Lập tức nó tự động chậm rãi bay đi.
Vương Lâm chắp tay đi theo. Phía sau hắn Tháp Sơn và Đồng tử đầu to theo sát.
Trong đô thành một hoàng tử bị giết tự nhiên là việc trọng đại. Không quá lâu những đạo kiếm quang từ bốn phương tám hướng bay nhanh đến.
Phía trên các kiếm quang đó đều là tu sĩ của các môn phái trên Chu Tước tinh. Cả đám vọt tới căn bản là không cùng Vương Lâm nói chuyện, dùng các loại pháp bảo xuất thủ.
Thần sắc Vương Lâm lạnh như băng, tay áo vung lên, lập tức tất cả pháp bảo bay ngược trở lại. Tu sĩ ở phía trên kiếm quang càng hoảng sợ, bị luồng gió thổi thân mình không tự chủ được lui ra phía sau. Gần như trong nháy mắt, bọn họ bị thổi bay ra ngoài hơn mấy vạn dặm.
- Đây …Đây là pháp thuật gì?
- Vừa rồi người nọ nhìn rất là quen mắt… Những tu sĩ bị đưa ra ngoài mấy vạn dặm đều kinh hoảng, không còn có một người dám đi lên. Tất cả đều hóa thành kiếm quang bay về môn phái mình.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, giờ phút này trong lòng hắn cơn giận thật lớn. Đi mãi, dần dần tới gần hoàng thành. Dọc đường đi có vô số binh lính tấn công. Đối với những người này Vương Lâm không muốn đả thương, chỉ vung tay áo lên liền đưa tất cả ra ngoài mấy vạn dặm.
Khoảng cách đến hoàng thành ngày càng gần. Giờ phút này bên trong hoành thành, trên đại điện có một người đàn ông trung niên thân mặc long bào, sắc mặt cực kì âm trầm. Bên cạnh hắn còn có một mỹ nữ thoạt nhìn dung nhan có chút quý phái, mặc một bộ y phục rực rỡ, chỉ có điều trong hai mắt lại có một màn sương đen lượn lờ. Ở chỗ sâu trong mắt nàng giờ phút này hiện lên một sự sợ hãi.
Đồng thời bốn phía có vô số người của Vương gia mặc cẩm y đều đứng đấy. Tất cả đều nhìn chằm chằm về phía trước. Ngoài đại điện, phía trên quảng trường, một đội binh sĩ dày đặc như lâm đại địch phát ra một luồng sát khí kinh người.
- Rốt cuộc ai dám đến đại vương triều ta giết người?! Các ngươi đã tra ra người này thuộc môn phái nào? - Người đàn ông trung niên cầm trong tay nghiên mực, ném mạnh xuống đất, quát. Bốn phía hoàn toàn yên lặng. Một lát sau một lão đạo đầu bạc hơi do dự đi ra ôm quyền nói:
- Ba người này sợ là tiền bối tu vi cực cao. Về phần môn phái của bọn họ, chúng thần đang tra xét.
Người đàn ông trung niên kia thần sắc càng thêm âm trầm, cười lạnh nói:
- Xem ra Vương gia ta ở trên Chu Tước tinh trước giờ yên ổn thế cho nên một vài kẻ vô danh cũng dám khi nhục. Quốc sư ở đâu?
Âm thanh vừa phát ra, một tiếng cười dài vang vọng hoàng thành:
- Bệ hạ không cần lo lắng, việc này ta sẽ cho vài tên đệ tử đi xử lý!
Liền thấy ở giữa không trung phía trên quảng trường, từng đạo hắc khí ngưng tụ trong phút chốc hóa thành ba người. Ba người này toàn thân bao phủ bởi một màn sương đen nhưng có thể thấy được có hai nam một nữ, tuổi cũng còn trẻ. Sau khi hiện ra ba người cũng không thèm liếc mắt xem hoàng cung một cái lập tức hóa thành ba đạo hắc khí trực tiếp bay thẳng ngoài.
Vương Lâm cứ đi thẳng về phía trước, sự lạnh lẽo trong mắt càng ngày càng đậm, theo dấu vết phía trước dĩ nhiên giờ phút này đã tới gần đại môn hoàng thành.Ở ngoài cửa vô số binh sĩ nhìn chằm chằm ba người Vương Lâm.
Đúng lúc này trên bầu trời, ba đạo hắc khí tỏa ra oán khí dày đặc, bay thẳng đến chỗ Vương Lâm. Người còn chưa tới nhưng đã có từng trận áp lực truyền ra, hóa thành vô số tiếng gào khóc thảm thiết nháy mắt bao phủ trời đất.
Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra ba người này tu vi không cao, chỉ ở cảnh giới Anh Biến mà thôi, nhưng uy lực thần thông của họ đã vượt qua tu vi, mơ hồ đạt tới Vấn Đỉnh sơ kỳ.
Ở trong cơ thể ba người này không có huyết mạch của hậu nhân Vương gia, chỉ có vô tận oán khí. Hiển nhiên chúng đã luyện hóa đến một trình độ oán linh nhất định.
Trong mắt Vương Lâm sát khí nồng đậm, lóe lên xuất hiện trước mặt ba người. Song chỉ tay phải thành kiếm điểm về phía một người. Tốc độ hắn quá nhanh trong phút chốc song chỉ đã đặt trên vai người nọ.Trong nháy mắt này từ trong cơ thể Vương Lâm, lực lượng khổng lồ của Khuy Niết sơ kỳ nhanh chóng vận chuyển theo song chỉ, tiến vào trong cơ thể người nọ.
Trong nháy mắt, người nọ dừng lại, không hề có sức phản kháng thân thể trực tiếp nổ tung hóa thành vô số hắc khí đang muốn tản ra bỏ chạy, nhưng đã chậm.
Với tu vi của Vương Lâm khi nổi giận ra tay hủy diệt không chỉ có thân thể oán khí mà căn bản còn có oán linh kia. Oán linh đang muốn bỏ chạy lập tức lại phát ra những tiếng nổ ầm ầm trong khoảnh khắc toàn bộ tan rã trực tiếp tử vong, chỉ để lại vô số oán khí tản ra.
Việc này xảy ra chỉ trong chớp mắt. Hai oán linh kia thấy Vương Lâm mới nhấc tay mà đồng bạn bỏ mình, khiến cho bọn họ lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
Giết xong một người, Vương Lâm tay trái vỗ hướng về phía trước một cỗ lực lượng khó có thể tưởng tượng chấn động đột nhiên bùng nổ. Trên bầu trời như xuất hiện một cơn gió lốc ầm ầm thổi qua một người oán linh. Trong nháy mắt hắn cũng bỏ mạng.
Xong người thứ hai, Vương Lâm quay phắt lại, trong ánh mắt như xuất hiện một tia chớp nhìn nữ tử cuối cùng. Lập tức từ trong cơ thể nàng vang lên một tiếng nổ, từng đạo sấm chớp xuất hiện trên người nàng.
Ánh mắt của Vương Lâm càng trở nên lạnh lẽo, bay về phía hoàng thành. Trên mặt đất phần đông binh sĩ ngây ngốc mà nhìn, trong đầu trống rỗng.
Vương Lâm cứ thế bay thẳng về phía hoàng cung. Từ xa, hắn liếc mắt một cái liền thấy được trên quảng trường trước hoàng cung có một đội binh lính, còn trong đại điện kia là một đám hậu nhân Vương gia. Ở bên cạnh còn có đông đảo tu sĩ. Mặc dù ánh mắt của đám tu sĩ đó đầy sát khí nhưng không có một ai dám ra tay.
Bọn họ nhìn không thấu tu vi của Vương Lâm, nhưng tự hỏi mình công kích ba đệ tử của quốc sư không thể giết chết ba người đó một cách dễ dàng như vậy. Vì vậy mà trong lòng bọn họ đối với người xâm nhập hoàng cung cảm thấy e ngại.