Trong tinh không, bóng dáng Vương Lâm như hư ảo thoáng qua. Hắn không phải trực tiếp đi tới Thiên Vận tinh, mà là cảm ứng trong tâm thần, yên lặng tìm kiếm Lôi cát, Đại Đầu đồng tử cùng Tháp Sơn ba người.
Lúc trước bên trong chiến loạn, Vương Lâm không rảnh bận tâm tới bọn họ, sau lại mất tích trong hư vô.
Từ trong hư vô đi ra, mãi tới bây giờ mới có thể nhàn hạ.
Thậm chí ngay cả Tháp Sơn, Vương Lâm cũng mất liên hệ sau cuộc đại chiến, chẳng qua hắn cùng Tháp Sơn có phong ấn tiên vệ tồn tại, dưới cảm giác, cũng không khó tìm kiếm được tung tích.
Vương Lâm nhớ rõ, trong trận chiến kia, vẫn chưa lan tới ba người. Lúc này hắn nhắm hai mắt, thần thức tản ra, một lúc lâu sau mơ hồ cảm nhận được ở phương đông, có một tia dao động quen thuộc.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, mở hai mắt bước về phía trước, sóng gợn dưới chân quanh quẩn, bóng dáng hắn lại biến mất giữa tinh không.
"Thuật Sơn Băng, uy lực của nó hùng mạnh như thế. Tuy nói cũng đoán được ba thuật của tiên đế Bạch Phàm trước khi thiếu khuyết so với sau khi thiếu khuyết thì kỳ diệu hơn. Chỉ có điều Sơn Băng thuật này, thật là ngoài tưởng tượng. Sơn Băng, Sơn Băng. Rốt cuộc có dạng cảm ngộ gì đây, tiên đế Bạch Phàm có thể tự nghĩ ra thuật hùng mạnh như vậy… Không biết khi nào ta cũng có thể tự sáng tạo ra được một thần thông độc đáo của mình…" Tại phương đông xa xôi, có một viên đá đang thong thả trôi nổi, hòn đá này thật lớn, đó hiển nhiên là một mảnh vụn của tu chân tinh tan vỡ mà thành. Cũng không theo quy tắc, trôi nổi trong không trung, thi thoảng lại có một mảnh nhỏ bóc vỡ ra.
Ở bên ngoài, còn có pháp lực mỏng manh như làn khói, trong trôi nổi mà không ngừng tiêu tan đi. Hòn đá này thoạt nhìn tầm thường, dưới tinh không, những hòn đá như vậy sẽ có nhiều lắm, không có nhiều người chú ý tới.
Tháp Sơn khoanh chân giấu ở bên trong hòn đá, vẫn không nhúc nhích. Hắn từ sau khi mất liên hệ với Vương Lâm, nội tâm đột nhiên mờ mịt, chỉ là thuật tiên vệ của tiên đế Thanh Lâm, tuy nói là hòa tan nguyên thần trong cơ thể, nhưng thần trí vẫn còn tồn tại, rất khác với những khôi lỗi khác.
Tháp Sơn sau khi không phát hiện ra Vương Lâm, theo bản năng tìm được viên đá lớn này, dung nhập vào bên trong, lẳng lặng ngồi xuống.
Ngày hôm nay, Tháp Sơn bỗng nhiên mở mạnh hai mắt. Trong mắt bình tĩnh vô cùng, không chút nửa điểm gợn sóng, thân mình nhoáng lên một cái, từ bên trong cự thạch đi ra, đứng ở bên trên cự thạch.
Trước mặt hắn, trong tinh không xuất hiện một tảng sóng gợn, Vương Lâm từ bên trong bước ra.
Tháp Sơn nhìn Vương Lâm, thần sắc không chút biến hóa, chỉ có điều lộ ra vẻ cung kính.
Vương Lâm trên mặt lộ ra nụ cười, hướng tới Tháp Sơn vẫy tay, Tháp Sơn lập tức bước tới một bước, hóa thành một mảnh hư ảnh dung nhập phía sau Vương Lâm biến mất không thấy.
"Tiếp theo, chính là Đại Đầu cùng Lôi Cát!" Vương Lâm nhắm hai mắt, yên lặng cảm thụ ấn ký của Đại Đầu, hồi lâu hắn nhướng mày, "Ấn ký của Đại Đầu rất yếu, dường như lúc nào cũng có thể tiêu tan." Hắn một bước giữa tinh không, hóa thành hư vô.
Trong tinh không, một bóng dáng khổng lồ đang bước nhanh bay đi, từ vết thương tràn ngập toàn thân, người này mỗi bước đi ra, vết thương đều nứt ra, chảy thành tảng máu lớn.
Gần như mỗi bước đi đều có máu tươi chảy xuống, khủng bố hơn người này ở lưng, theo xương sống từ đốt thứ nhất tới thứ bảy, trên mỗi đốt đều có một hố sâu hắm, phát ra lục mang âm trầm. Ngoại trừ đó ra, mỗi một đốt xương trên người đều có một mũi nhọn sâu hắm, không dưới mười lỗ.
Trên vai người này, còn có một tu sĩ sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tu sĩ này thân mình quái dị, đầu lớn như đấu, nhưng thân mình cũng cực kỳ gầy yếu.
Hậu tâm của tu sĩ Đại Đầu, một thủ ấn màu đen phát ra vị tanh tưởi, còn có khói đen nhè nhẹ thổi ra, dừng ở hư vô, phát ra những tiếng động.
Ngoài ra, huyết nhục trên lưng tu sĩ Đại Đầu, lõm xuống một hố thật lớn, hư thối với tốc độ cực nhanh, nếu người này không lấy nguyên lực chống cự, sợ rằng đã đau đớn mà chết ngất đi lâu rồi.
-Lôi Cát, ngươi buông ra, một mình rời đi thôi.
Đại Đầu tu sĩ khóe miệng chảy máu đen, hai mắt ảm đạm.
Bóng dáng người khổng lồ kia trong trầm mặc lại càng nhanh hơn, thanh âm ong ong từ trong đầu truyền ra:
-Đại Đầu, ngươi vì cứu Lôi Cát ta mới bị người đả thương. Lôi Cát ta thân là người Cự Ma Tộc, há có thể bỏ ngươi ở lại. Hơn nữa một mình ta dù rời đi, cũng sẽ không thoát khỏi truy binh! Bọn họ mục tiêu là ta! Ngươi nên ít nói, vận công chữa thương là việc chính!
Đại Đầu tu sĩ cười khổ, nhìn tinh không phía trước, ánh mắt càng thêm ảm đạm, hắn dường như thấy được mẫu thân nhiều năm trước. Mẫu thân không có trách mắng hắn, ánh mắt dịu dàng như đang gọi hắn.
-Mụ mụ… Đại Đầu thì thào gọi nhỏ, tử khí tràn ngập trên người hắn. Hắn trong hoảng hốt dường như thấy được gia tộc mình, thấy được những người bị hắn giết trong mấy trăm năm.
Những người này đang đứng trước mắt hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Đại Đầu thân thể run lên, hắn cảm thấy rất lạnh, loại cảm giác lạnh này không chỉ là thân thể, càng nhiều hơn là cô đơn trong tâm thần. Trí nhớ không ngừng hiện ra.
-Ta muốn rời đi… tu đạo ngàn năm, cuối cùng vẫn phải rời đi… Trên lưng Đại Đầu, thủ ấn màu đen kia càng đậm vị tanh tưởi, tràn ngập, làm cho lưng của Đại Đầu một mảnh tối đen.
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, để cho cơn lạnh tràn ngập thân thể, dần dần mất đi ý thức.
-Đại Đầu, kiên trì đi! Ta tin tưởng chủ nhân nhất định sẽ tới tìm chúng ta!
Trong khoảnh khắc Đại Đầu tu sĩ sắp sửa nhắm mắt lại, Lôi Cát rống lên một tiếng như sấm truyền vào trong tai Đại Đầu.
Đại Đầu thân thể run lên, miễn cưỡng mở hai mắt, cười khổ, nhỏ giọng nói:
-Thật không… Phía sau Lôi cát, có hai bóng dáng đang đuổi theo không ngừng. Những bóng dáng này như người khổng lồ, trong tiếng ầm ầm bước nhanh truy kích tới.
Giữa mi tâm hai người khổng lồ này đều lóe ra những ấn ký, hai người trên mặt lạnh như băng, trong mắt ẩn chứa sát khí.
Trên đỉnh đầu một người khổng lồ trong đó, một thanh niên khoanh chân ngồi, thanh niên này mặc áo màu lam, bộ dạng cực kỳ anh tuấn, chỉ có điều có một chút cảm giác tà dị.
Hắn cũng không phải ngồi khoanh chân hoàn toàn, mà là dựa người vào phía sau, cầm trong tay một chuỗi quả anh đào đỏ thẫm. Trong khi đặt lên miệng ăn, ánh mắt nhìn về Lôi Cát phía trước, tràn đầy ý giễu cợt.
-Người được bổn thiếu gia nhìn trúng thân thể, ở trong Liên Minh Tinh Vực này còn chưa có ai có thể tránh được. Không nghĩ được ra ngoài du ngoạn một phen lại có thể gặp được thân thể hoàng tộc Cự Ma Tộc, không tồi, không tồi!
-Lão nhân trong nhà nói cái gì mà loạn thế đại chiến Liên Minh, đừng ra ngoài, nếu không đi ra làm sao có khả năng gặp được thân thể như thế này chứ!
Thanh niên ăn một miếng anh đào, trên mặt lộ ra mỉm cười, cũng há mồm phun một cái, hạch anh đào lập tức hóa thành một đạo cầu vồng thẳng tới Lôi Cát ở phía trước!
Tốc độ của hạt anh đào kia quá nhanh, trong nháy mắt đã đuổi tới gần Lôi Cát, ầm một tiếng ở phía sau lưng Lôi Cát hóa thành một bộ xương khô màu lục, rít gào ấn xuống xương sống lưng thứ tám của Lôi Cát.
Nhưng, ngay khi mũi nhọn màu lục của bộ xương khô này ấn xuống, có một bàn tay từ hư vô vươn ra, túm lấy bộ xương không, hung hăng chà mạnh một cái liền làm cho bộ xương khô hoàn toàn tan vỡ!
Sau lưng Lôi Cát sóng gợn quanh quẩn, một thanh âm lạnh lẽo truyền tới.
-Ngươi thật to gan, đám đả thương tọa kỵ cùng tùy tòng của ta!
-Chủ nhân!
Lôi Cát thân mình run lên, mạnh mẽ quay đầu lại.
-Chủ nhân!
Đại Đầu hai mắt bỗng nhiên mở ra, lộ ra ngạc nhiên vui mừng.
Trong tinh không, bóng dáng Vương Lâm như hư ảo thoáng qua. Hắn không phải trực tiếp đi tới Thiên Vận tinh, mà là cảm ứng trong tâm thần, yên lặng tìm kiếm Lôi cát, Đại Đầu đồng tử cùng Tháp Sơn ba người.
Lúc trước bên trong chiến loạn, Vương Lâm không rảnh bận tâm tới bọn họ, sau lại mất tích trong hư vô.
Từ trong hư vô đi ra, mãi tới bây giờ mới có thể nhàn hạ.
Thậm chí ngay cả Tháp Sơn, Vương Lâm cũng mất liên hệ sau cuộc đại chiến, chẳng qua hắn cùng Tháp Sơn có phong ấn tiên vệ tồn tại, dưới cảm giác, cũng không khó tìm kiếm được tung tích.
Vương Lâm nhớ rõ, trong trận chiến kia, vẫn chưa lan tới ba người. Lúc này hắn nhắm hai mắt, thần thức tản ra, một lúc lâu sau mơ hồ cảm nhận được ở phương đông, có một tia dao động quen thuộc.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, mở hai mắt bước về phía trước, sóng gợn dưới chân quanh quẩn, bóng dáng hắn lại biến mất giữa tinh không.
"Thuật Sơn Băng, uy lực của nó hùng mạnh như thế. Tuy nói cũng đoán được ba thuật của tiên đế Bạch Phàm trước khi thiếu khuyết so với sau khi thiếu khuyết thì kỳ diệu hơn. Chỉ có điều Sơn Băng thuật này, thật là ngoài tưởng tượng. Sơn Băng, Sơn Băng. Rốt cuộc có dạng cảm ngộ gì đây, tiên đế Bạch Phàm có thể tự nghĩ ra thuật hùng mạnh như vậy… Không biết khi nào ta cũng có thể tự sáng tạo ra được một thần thông độc đáo của mình…" Tại phương đông xa xôi, có một viên đá đang thong thả trôi nổi, hòn đá này thật lớn, đó hiển nhiên là một mảnh vụn của tu chân tinh tan vỡ mà thành. Cũng không theo quy tắc, trôi nổi trong không trung, thi thoảng lại có một mảnh nhỏ bóc vỡ ra.
Ở bên ngoài, còn có pháp lực mỏng manh như làn khói, trong trôi nổi mà không ngừng tiêu tan đi. Hòn đá này thoạt nhìn tầm thường, dưới tinh không, những hòn đá như vậy sẽ có nhiều lắm, không có nhiều người chú ý tới.
Tháp Sơn khoanh chân giấu ở bên trong hòn đá, vẫn không nhúc nhích. Hắn từ sau khi mất liên hệ với Vương Lâm, nội tâm đột nhiên mờ mịt, chỉ là thuật tiên vệ của tiên đế Thanh Lâm, tuy nói là hòa tan nguyên thần trong cơ thể, nhưng thần trí vẫn còn tồn tại, rất khác với những khôi lỗi khác.
Tháp Sơn sau khi không phát hiện ra Vương Lâm, theo bản năng tìm được viên đá lớn này, dung nhập vào bên trong, lẳng lặng ngồi xuống.
Ngày hôm nay, Tháp Sơn bỗng nhiên mở mạnh hai mắt. Trong mắt bình tĩnh vô cùng, không chút nửa điểm gợn sóng, thân mình nhoáng lên một cái, từ bên trong cự thạch đi ra, đứng ở bên trên cự thạch.
Trước mặt hắn, trong tinh không xuất hiện một tảng sóng gợn, Vương Lâm từ bên trong bước ra.
Tháp Sơn nhìn Vương Lâm, thần sắc không chút biến hóa, chỉ có điều lộ ra vẻ cung kính.
Vương Lâm trên mặt lộ ra nụ cười, hướng tới Tháp Sơn vẫy tay, Tháp Sơn lập tức bước tới một bước, hóa thành một mảnh hư ảnh dung nhập phía sau Vương Lâm biến mất không thấy.
"Tiếp theo, chính là Đại Đầu cùng Lôi Cát!" Vương Lâm nhắm hai mắt, yên lặng cảm thụ ấn ký của Đại Đầu, hồi lâu hắn nhướng mày, "Ấn ký của Đại Đầu rất yếu, dường như lúc nào cũng có thể tiêu tan." Hắn một bước giữa tinh không, hóa thành hư vô.
Trong tinh không, một bóng dáng khổng lồ đang bước nhanh bay đi, từ vết thương tràn ngập toàn thân, người này mỗi bước đi ra, vết thương đều nứt ra, chảy thành tảng máu lớn.
Gần như mỗi bước đi đều có máu tươi chảy xuống, khủng bố hơn người này ở lưng, theo xương sống từ đốt thứ nhất tới thứ bảy, trên mỗi đốt đều có một hố sâu hắm, phát ra lục mang âm trầm. Ngoại trừ đó ra, mỗi một đốt xương trên người đều có một mũi nhọn sâu hắm, không dưới mười lỗ.
Trên vai người này, còn có một tu sĩ sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tu sĩ này thân mình quái dị, đầu lớn như đấu, nhưng thân mình cũng cực kỳ gầy yếu.
Hậu tâm của tu sĩ Đại Đầu, một thủ ấn màu đen phát ra vị tanh tưởi, còn có khói đen nhè nhẹ thổi ra, dừng ở hư vô, phát ra những tiếng động.
Ngoài ra, huyết nhục trên lưng tu sĩ Đại Đầu, lõm xuống một hố thật lớn, hư thối với tốc độ cực nhanh, nếu người này không lấy nguyên lực chống cự, sợ rằng đã đau đớn mà chết ngất đi lâu rồi.
-Lôi Cát, ngươi buông ra, một mình rời đi thôi.
Đại Đầu tu sĩ khóe miệng chảy máu đen, hai mắt ảm đạm.
Bóng dáng người khổng lồ kia trong trầm mặc lại càng nhanh hơn, thanh âm ong ong từ trong đầu truyền ra:
-Đại Đầu, ngươi vì cứu Lôi Cát ta mới bị người đả thương. Lôi Cát ta thân là người Cự Ma Tộc, há có thể bỏ ngươi ở lại. Hơn nữa một mình ta dù rời đi, cũng sẽ không thoát khỏi truy binh! Bọn họ mục tiêu là ta! Ngươi nên ít nói, vận công chữa thương là việc chính!
Đại Đầu tu sĩ cười khổ, nhìn tinh không phía trước, ánh mắt càng thêm ảm đạm, hắn dường như thấy được mẫu thân nhiều năm trước. Mẫu thân không có trách mắng hắn, ánh mắt dịu dàng như đang gọi hắn.
-Mụ mụ… Đại Đầu thì thào gọi nhỏ, tử khí tràn ngập trên người hắn. Hắn trong hoảng hốt dường như thấy được gia tộc mình, thấy được những người bị hắn giết trong mấy trăm năm.
Những người này đang đứng trước mắt hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Đại Đầu thân thể run lên, hắn cảm thấy rất lạnh, loại cảm giác lạnh này không chỉ là thân thể, càng nhiều hơn là cô đơn trong tâm thần. Trí nhớ không ngừng hiện ra.
-Ta muốn rời đi… tu đạo ngàn năm, cuối cùng vẫn phải rời đi… Trên lưng Đại Đầu, thủ ấn màu đen kia càng đậm vị tanh tưởi, tràn ngập, làm cho lưng của Đại Đầu một mảnh tối đen.
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, để cho cơn lạnh tràn ngập thân thể, dần dần mất đi ý thức.
-Đại Đầu, kiên trì đi! Ta tin tưởng chủ nhân nhất định sẽ tới tìm chúng ta!
Trong khoảnh khắc Đại Đầu tu sĩ sắp sửa nhắm mắt lại, Lôi Cát rống lên một tiếng như sấm truyền vào trong tai Đại Đầu.
Đại Đầu thân thể run lên, miễn cưỡng mở hai mắt, cười khổ, nhỏ giọng nói:
-Thật không… Phía sau Lôi cát, có hai bóng dáng đang đuổi theo không ngừng. Những bóng dáng này như người khổng lồ, trong tiếng ầm ầm bước nhanh truy kích tới.
Giữa mi tâm hai người khổng lồ này đều lóe ra những ấn ký, hai người trên mặt lạnh như băng, trong mắt ẩn chứa sát khí.
Trên đỉnh đầu một người khổng lồ trong đó, một thanh niên khoanh chân ngồi, thanh niên này mặc áo màu lam, bộ dạng cực kỳ anh tuấn, chỉ có điều có một chút cảm giác tà dị.
Hắn cũng không phải ngồi khoanh chân hoàn toàn, mà là dựa người vào phía sau, cầm trong tay một chuỗi quả anh đào đỏ thẫm. Trong khi đặt lên miệng ăn, ánh mắt nhìn về Lôi Cát phía trước, tràn đầy ý giễu cợt.
-Người được bổn thiếu gia nhìn trúng thân thể, ở trong Liên Minh Tinh Vực này còn chưa có ai có thể tránh được. Không nghĩ được ra ngoài du ngoạn một phen lại có thể gặp được thân thể hoàng tộc Cự Ma Tộc, không tồi, không tồi!
-Lão nhân trong nhà nói cái gì mà loạn thế đại chiến Liên Minh, đừng ra ngoài, nếu không đi ra làm sao có khả năng gặp được thân thể như thế này chứ!
Thanh niên ăn một miếng anh đào, trên mặt lộ ra mỉm cười, cũng há mồm phun một cái, hạch anh đào lập tức hóa thành một đạo cầu vồng thẳng tới Lôi Cát ở phía trước!
Tốc độ của hạt anh đào kia quá nhanh, trong nháy mắt đã đuổi tới gần Lôi Cát, ầm một tiếng ở phía sau lưng Lôi Cát hóa thành một bộ xương khô màu lục, rít gào ấn xuống xương sống lưng thứ tám của Lôi Cát.
Nhưng, ngay khi mũi nhọn màu lục của bộ xương khô này ấn xuống, có một bàn tay từ hư vô vươn ra, túm lấy bộ xương không, hung hăng chà mạnh một cái liền làm cho bộ xương khô hoàn toàn tan vỡ!
Sau lưng Lôi Cát sóng gợn quanh quẩn, một thanh âm lạnh lẽo truyền tới.
-Ngươi thật to gan, đám đả thương tọa kỵ cùng tùy tòng của ta!
-Chủ nhân!
Lôi Cát thân mình run lên, mạnh mẽ quay đầu lại.
-Chủ nhân!
Đại Đầu hai mắt bỗng nhiên mở ra, lộ ra ngạc nhiên vui mừng.