Hư Không Tử nhìn chằm chằm Thiên Vận Tử áo xám, lại nhìn thoáng qua bổn tôn của Thiên Vận Tử vừa cứu thoát Lăng Thiên Hậu.
- Nếu sư huynh không kiêng kị người này, hy sinh thọ nguyên trước tiên lấy Thiên Nhân Đệ Tam Suy để trả giá, thi triển đại thần thông thuật mượn Lăng Thiên Hậu để phá đạo tâm của người này, khiến cho người này khi trải qua Thiên Nhân Đệ Nhị Suy sức mạnh quy tắc xuất hiện sơ hở, khiến cho đạo niệm hoàn chỉnh của hắn vỡ tan, hóa thành vô số, không thể dung hợp! Nếu không, hôm nay trình độ của Thiên Vận Tử này đã đạt tới mức không thể tưởng tượng được, cho dù không bằng bước thứ ba, nhưng tuyệt đối cũng không kém xa!
Bên trong cơn lốc xoáy chôn tiên, ngay khi biển máu kia sụp đổ, nữ tử lờ mờ kia nhẹ nhàng nâng tay phải lên, lập tức trên mi tâm của nữ tử này liền có một ký hiệu màu vàng lóe ra.
Theo một cái vung tay, lập tức cơn lốc xoáy Sát Lục kia không ngờ trong phút chốc dừng lại, ngay sau đó ầm một tiếng sụp đổ, hàng triệu đạo Sát Lục toàn bộ trong thời gian ngắn tiêu tan mất tăm mất tích.
Biến cố bất thình lình này lập tức khiến cho mọi người tâm thần chấn động.
Thiên Vận Tử áo xám ánh mắt lóe lên, nhíu mày, đang muốn tiếp tục thi triển thần thông, nhưng đúng lúc này, bổn tôn của Thiên Vận Tử vừa cứu thoát Lăng Thiên Hậu bình tĩnh mở miệng:
- Quay về!
Thiên Vận Tử áo xám quay đầu lại nhìn thoáng qua bổn tôn, mắt lộ hàn quang, nhưng trong lúc trầm ngâm lui về phía sau, hóa thành một đạo ánh sáng màu xám dung nhập vào trong mi tâm bổn tôn của Thiên Vận Tử, biến mất.
Giờ phút này, Thiên Vận Tử dĩ nhiên đã bay ra khỏi cơn lốc xoáy, lơ lửng ở giữa không trung. Trên không trung lúc này, ngoài những người lúc trước bị hút vào, toàn bộ đều ở đây.
Nhưng lúc này không ai nói chuyện, ánh mắt đều nhìn xuống trong cơn lốc xoáy bên dưới, nữ tử kia chậm rãi bay lên! Khi nữ tử tới gần, Vương Lâm nhìn thấy rõ ràng trên hai chân nữ tử bị một vật như một sợi gân màu đỏ thẫm khóa chặt lại, giờ phút này sợ gân đỏ thẫm này theo nữ tử bay lên bị kéo ra thẳng tắp.
Tinh Ngân Điêu vừa rồi trong lúc sụp đổ không biết đã đi đâu từ trong cơn lốc xoáy bay ra, đậu ở trên chân của nữ tử, cẩn thân ngửi sợi gân đỏ trên đó mấy hơi, ánh mắt lộ vẻ linh động, không ngờ ghé lên trên đó, không hề nhúc nhích.
Khi khoảng cách với mọi người chỉ còn khoảng hai trăm trượng, nữ tử này dừng lại, ngẩng đầu lấy hốc mắt trống trơn dường như nhìn về phía mọi người. Trong hốc mắt kia vẫn có máu đen chảy xuống, theo cằm của nữ tử chảy xuống dưới.
- Phù Tộc còn có hậu nhân lưu lại không?
Một thanh âm khàn khàn mang theo một sức mạnh kỳ dị nào đó chậm rãi từ sâu trong miệng nữ tử này truyền ra.
Thanh âm này mặc dù khàn khàn, nhưng cự kỳ dễ nghe, truyền vào trong tai dường như có thể đọng lại dư âm, rất lâu không tiêu tan.
Đối mặt với câu hỏi đột ngột của nữ tử này, mọi người trầm ngâm hồi lâu, Hư Không Tử thần sắc lộ vẻ cung kính, ôm quyền nói:
- Phù Tộc không còn lại một ai.
Nữ tử kia trầm ngâm, than nhẹ một tiếng, nàng vùng vẫy từ trong chỗ sâu kia lại đây cũng chỉ vì một câu hỏi này, cùng với đó là để gặp một người.
Hốc mắt trống trơn của nàng, trong khoảng đen kịt dường như có một ánh mắt vô hình nhìn lên người Vương Lâm.
- Gọi Tiên Vệ dung nhập vào trong thân ảnh của ngươi ra đây.
Vương Lâm trầm ngâm, tâm niệm khẽ động, lập tức Tháp Sơn từ thân ảnh phía sau biến ảo, một bước tiến ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử kia.
- Ta đã rất lâu không nhìn thấy tộc nhân. … Nữ tử này thần sắc lộ ra một tia phiền muộn, tay phải vung lên, lập tức thân thể Tháp Sơn không thể khống chế được hướng về phía nàng bay tới.
Tháp Sơn tới gần nữ tử, ánh mắt vẫn lạnh như băng. Hắn thân là Tiên Vệ, tuy nói là có linh tính, nhưng hết thảy cảm xúc đều đã tiêu tan, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Nữ tử nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mi tâm của Tháp Sơn, trong nháy mắt, một luồng nguyên lực vô biên ầm ầm chảy vào trong mi tâm của Tháp Sơn, thế như chẻ tre, liền đem dấu ấn Tiên Vệ trên người của Tháp Sơn phá vỡ.
Ngoài ra, trong lúc Tháp Sơn run rẩy, một lượng lớn chất lỏng màu vàng từ trong thân thể chảy ra. Trong chất lỏng màu vàng này, mỗi giọt đều ẩn chứa vật liệu pháp bảo khi luyện hóa năm đó.
Chỉ một lát sau, hết thảy dấu ấn Tiên Vệ bên ngoài cơ thể Tháp Sơn đều tiêu tan, thủ đoạn cưỡng ép phá vỡ phong ấn Tiên Vệ này khiến cho da đầu Vương Lâm run lên. Cũng may hắn đối với Tiên Vệ chỉ có dùng sức mạnh để thao túng, nếu Tiên Vệ bị hủy, hắn cũng không bị liên lụy gì.
Mất đi dấu ấn Tiên Vệ, linh tính trong mắt Tháp Sơn lập tức tiêu tan. Hắn năm đó đã kề cận cái chết, nếu không có Vương Lâm đem hắn luyện hóa thành Tiên Vệ, thì hắn đã sớm tuyệt diệt.
Giờ phút này đã không còn dấu ấn Tiên Vệ, lập tức tử khí tràn ngập, nhưng nữ tử ở trước mặt sao có thể để Tháp Sơn chết đi. Nữ tử này chậm rãi nâng tay phải lên, đầu ngón tay quét nhẹ lên mi tâm của Tháp Sơn, vẽ từng nét, từng nét một!
Một hoa văn phức tạp dần dần được đầu ngón tay của nữ tử này vẽ ra, in thật sâu lên mi tâm của Tháp Sơn.
- Nhân danh thánh tổ của Phù Tộc ta, cho phép ngươi mở ra tổ linh, lấy được thánh văn của Phù Tộc… … Thanh âm của nữ tử có chút mệt mỏi, ngay khi vẽ xong nét cuối cùng, trên mi tâm của Tháp Sơn lập tức lóe lên u quang, thân mình hắn dần dần không còn run rẩy, mà bình tĩnh trở lại, lại nhìn nữ tử phía trước, lộ ra vẻ mê man.
Lúc này nữ tử lại ở trước Tháp Sơn một lần nữa làm phép, ký ức cả đời của Tháp Sơn đã không còn giữ lại đã được nữ tử này thấy rõ. Nàng thấy bộ tộc của Tháp Sơn ở trong U Minh, thấy cảnh tượng hiến tế cho tiên nhân, thấy được tiên nhân gắn nô ấn lên người họ, lại thấy được Vương Lâm xuất hiện, mang bọn họ rời khỏi U Minh, tìm được một chỗ ở mới.
Hết thảy chuyện này nàng đều thấy được.
Nhất là khi nhìn đến nô ấn trên người nhiều thế hệ tộc nhân của Phù Tộc, bên trong hốc mắt trống trơn của nữ tử, máu đen chảy ra càng nhiều!
- Thanh Lâm… người gạt ta!
Nữ tử ngẩng đầu, truyền ra một tiếng gào rít tràn đầy oán khí kinh thiên. Sự oán hận trong một tiếng này đã đạt đến cực điểm, lập tức cơn lốc xoáy chôn tiên dưới chân ầm ầm chấn động, kịch liệt xoay tròn, còn có vô số hồn phách từ bên trong cuồn cuộn lao ra, phát ra những tiếng kêu vô cùng thê lương.
Theo cơn lốc xoáy kia xoay tròn, sát khí vô tận tràn ra, khuấy động cơn lốc xoáy, như thể sắp sụp đổ. Trên mặt nữ tử này lộ ra vẻ dữ tợn, oán khí càng sâu, không thể tưởng tượng được, dường như oán khí bị đè nén mấy vạn năm lúc này bùng nổ.
Theo thanh âm của nữ tử vang lên, cơn lốc xoáy bên dưới dường như bị bạt đi, nhưng ngay lúc này, đột nhiên sợi gân màu đỏ thẫm dưới chân nữ tử bỗng phát ra hồng quang. Hồng quang này vô cùng dũng mãnh, ở trên người của nữ tử hình thành một quầng sáng màu đỏ, khóa chặt lấy nữ tử này vào sâu bên trong.
Nhưng thể không ngờ tới oán khí kia được tích lũy trong vô số vạn năm, khi biết được mình bị Thanh Lâm lừa dâng lên sự phẫn nộ, cũng khiến cho thân mình nàng khẽ động, lập tức quầng sáng trên thân thể ầm ầm sụp đổ!
Nàng nâng tay phải lên, hướng về cơn lốc xoáy phía dưới tung ra một trảo!
Một trảo xuất ra, lập tức mặt đất run rẩy, cơn lốc xoáy lại chấn động, thậm chí ngay cả động phủ của Tiên Đế cũng sụp xuống như thể đất rung núi chuyển!
Cơn lốc xoáy do Táng Tiên Trì hóa thành dưới một trảo của nữ tử này, trong lúc run rẩy tan rã trong phạm vi lớn. Một đám hồn phách bên trong kêu lên thảm thiết bị xé tan, toàn bộ cơn lốc xoáy với mắt thường có thể nhìn thấy đang nhanh chóng co rút lại, không ngừng bay thẳng lên tay phải của nữ tử kia.
Dường như giờ phút này, nữ tử kia đã dự định đem cơn lốc xoáy do Táng Tiên Trì biến thành kia nhấc lên khỏi mặt đất!
Biến đổi kịch liệt này lập tức khiến cho bốn phía kinh biến, Thiên Vận Tử yên lặng nhìn hết thảy chuyện này, thần sắc có chút âm trầm. Hư Không Tử lại cười khổ lắc đầu, thông qua một ít điển tịch của Tiên Giới hắn đã biết được một chút việc năm đó, khi nhìn đến nữ tử nghe đồn đã chết kia không ngờ vẫn chưa chết, liên hệ với những điển tịch đã xem nên đối với việc năm đó cũng đoán ra được một ít.
- Ngươi gạt ta, ngươi đồng ý sẽ không làm tổn thương tộc nhân của ta, mà tìm một tinh vực khác để cho tộc nhân của ta cư trú, từ nay về sau, Tiên Giới của cùng với Phù Giới của ta cùng tồn tại. Những chuyện này năm đó ngươi đều đồng ý với ta, tại sao ngươi lại gạt ta!
Thanh âm thê lương của nữ tử này vang lên, mang theo oán khí nồng đậm. Theo tay phải của nàng không ngừng túm lấy, cơn lốc xoáy do Táng Tiên Trì biến thành này lại một lần nữa ầm ầm sụp đổ, trong lúc thu nhỏ để lộ ra một hố sâu thăm thẳm tối đen. Cơn lốc xoáy bay nhanh lên ngưng tụ trong tay phải của nữ tử.
Vô số hồn phách gào thét lao ra, trong những hồn phách này tuyệt đại đa số đều là những tiên nhân Thanh Lâm đã giết suốt vô số năm qua, giờ phút này tràn ngập, tạo nên một cảnh tượng kinh người.
Sợi gân đỏ thẫm dưới chân nữ tử lóe lên hồng quang càng mạnh, quầng sáng tầng tầng lớp lớp không ngừng bao phủ lên người nữ tử, nhưng cũng chỉ vừa mới vờn quanh liền lập tức sụp đổ!
Đúng lúc này, đột nhiên sợi gân đỏ thẫm kia lập tức hiện ra vô số dấu ấn. Những dấu ấn này vừa mới xuất hiện liền lập tức tản mát ra từng trận tinh quang, nhất tề từ trên sợi gân đỏ thẫm kia bay lên, nhanh chóng ngưng tụ với nhau. Trong phút chốc, theo những đạo tinh quang này ngưng tụ, ở phía trước người nữ tử, vô số những tinh quang này hóa thành một bóng người mờ ảo!
Thân thể người này lờ mờ, nhưng có thể thấy được đây là một người đàn ông trung niên. Hắn toàn thân mặc kim bào, tóc dài được buộc bằng một dải lụa màu vàng, phóng khoáng phất phơ ở phía sau đầu, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, khí tức tiên phong đạo cốt tràn ngập.
Hai mắt lộ ra vẻ vô tình lạnh như băng, không hề có một chút linh động.
Ngay khi thân ảnh hắn biến ảo hiện ra, một luồng khí tức duy ngã độc tôn phóng lên cao giữa đất trời. Lúc này, mạnh như Thiên Vận Tử thần sắc cũng đại biến! Trong cơ thể bỗng nhiên còn có vô số phân thân hư ảo ở bốn phía biến hóa hiện ra, đây cũng không phải là do hắn chủ động thi triển, mà là bị một luồng khí tức tấn công khiến cho hắn tâm thần rung động vô ý thi triển ra.
- Quả nhiên so với năm đó, hắn còn mạnh hơn!
Thiên Vận Tử hít sâu, hai mắt lộ ra vẻ cực kỳ kiêng kị. Cả đời Thiên Vận Tử hắn chỉ ở trước mặt một người mà rung động giống như vậy, đó chính là hắn năm đó!
Ngay khi nhìn thấy người này, Vương Lâm lập tức hít một hơi, đồng tử trong hai mắt co rụt lại, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra người này và pho tượng Thanh Lâm hắn nhìn thấy trong Hoa Phi đại điện đúng là hoàn toàn giống nhau!
- Thanh Lâm!
Đây không phải là Thanh Lâm thật sự, mà chỉ là một cấm chế phân thân năm đó hắn lưu lại trong Táng Tiên Trì để phong ấn thánh tổ của Phù Tộc, không hề có thần trí, không có ký ức, càng không có thần thông của bản thể. Bản năng duy nhất mà hắn có chính là ngăn cản thánh tổ Thu Dao của Phù Tộc thoát ra!
Tâm thần Hư Không Tử cũng chấn động, đạt đến trình độ như tu vi của hắn có thể thay đổi một chút quy tắc của nơi này. Nhưng lúc này, khi hắn nhìn thấy thân ảnh này, lại mơ hồ nhớ lại năm đó, chính mình vẫn còn là một phàm nhân hơi thở yếu ớt, dường như một hơi là có thể bị diệt vong.
Giờ khắc này, ở phía xa bên ngoài vùng đất của Yêu Linh ở Đông Hải, vượt ra ngoài phạm vi của Thiên Vận Tinh, bên trong Liên Minh Tinh Vực, ở một nơi đang bùng cháy bên trong tinh vực mà Tu Chân Liên Minh không thể khống chế. Ngay khi Vương Lâm thức tỉnh Chu Tước, từ thế giới trong bình đi ra, gây nên một sự kịch biến làm khiếp sợ toàn bộ Chu Tước Thánh Tông!
Hết thảy đều bởi vì Chu Tước thức tỉnh!
Hư Không Tử nhìn chằm chằm Thiên Vận Tử áo xám, lại nhìn thoáng qua bổn tôn của Thiên Vận Tử vừa cứu thoát Lăng Thiên Hậu.
- Nếu sư huynh không kiêng kị người này, hy sinh thọ nguyên trước tiên lấy Thiên Nhân Đệ Tam Suy để trả giá, thi triển đại thần thông thuật mượn Lăng Thiên Hậu để phá đạo tâm của người này, khiến cho người này khi trải qua Thiên Nhân Đệ Nhị Suy sức mạnh quy tắc xuất hiện sơ hở, khiến cho đạo niệm hoàn chỉnh của hắn vỡ tan, hóa thành vô số, không thể dung hợp! Nếu không, hôm nay trình độ của Thiên Vận Tử này đã đạt tới mức không thể tưởng tượng được, cho dù không bằng bước thứ ba, nhưng tuyệt đối cũng không kém xa!
Bên trong cơn lốc xoáy chôn tiên, ngay khi biển máu kia sụp đổ, nữ tử lờ mờ kia nhẹ nhàng nâng tay phải lên, lập tức trên mi tâm của nữ tử này liền có một ký hiệu màu vàng lóe ra.
Theo một cái vung tay, lập tức cơn lốc xoáy Sát Lục kia không ngờ trong phút chốc dừng lại, ngay sau đó ầm một tiếng sụp đổ, hàng triệu đạo Sát Lục toàn bộ trong thời gian ngắn tiêu tan mất tăm mất tích.
Biến cố bất thình lình này lập tức khiến cho mọi người tâm thần chấn động.
Thiên Vận Tử áo xám ánh mắt lóe lên, nhíu mày, đang muốn tiếp tục thi triển thần thông, nhưng đúng lúc này, bổn tôn của Thiên Vận Tử vừa cứu thoát Lăng Thiên Hậu bình tĩnh mở miệng:
- Quay về!
Thiên Vận Tử áo xám quay đầu lại nhìn thoáng qua bổn tôn, mắt lộ hàn quang, nhưng trong lúc trầm ngâm lui về phía sau, hóa thành một đạo ánh sáng màu xám dung nhập vào trong mi tâm bổn tôn của Thiên Vận Tử, biến mất.
Giờ phút này, Thiên Vận Tử dĩ nhiên đã bay ra khỏi cơn lốc xoáy, lơ lửng ở giữa không trung. Trên không trung lúc này, ngoài những người lúc trước bị hút vào, toàn bộ đều ở đây.
Nhưng lúc này không ai nói chuyện, ánh mắt đều nhìn xuống trong cơn lốc xoáy bên dưới, nữ tử kia chậm rãi bay lên! Khi nữ tử tới gần, Vương Lâm nhìn thấy rõ ràng trên hai chân nữ tử bị một vật như một sợi gân màu đỏ thẫm khóa chặt lại, giờ phút này sợ gân đỏ thẫm này theo nữ tử bay lên bị kéo ra thẳng tắp.
Tinh Ngân Điêu vừa rồi trong lúc sụp đổ không biết đã đi đâu từ trong cơn lốc xoáy bay ra, đậu ở trên chân của nữ tử, cẩn thân ngửi sợi gân đỏ trên đó mấy hơi, ánh mắt lộ vẻ linh động, không ngờ ghé lên trên đó, không hề nhúc nhích.
Khi khoảng cách với mọi người chỉ còn khoảng hai trăm trượng, nữ tử này dừng lại, ngẩng đầu lấy hốc mắt trống trơn dường như nhìn về phía mọi người. Trong hốc mắt kia vẫn có máu đen chảy xuống, theo cằm của nữ tử chảy xuống dưới.
- Phù Tộc còn có hậu nhân lưu lại không?
Một thanh âm khàn khàn mang theo một sức mạnh kỳ dị nào đó chậm rãi từ sâu trong miệng nữ tử này truyền ra.
Thanh âm này mặc dù khàn khàn, nhưng cự kỳ dễ nghe, truyền vào trong tai dường như có thể đọng lại dư âm, rất lâu không tiêu tan.Đối mặt với câu hỏi đột ngột của nữ tử này, mọi người trầm ngâm hồi lâu, Hư Không Tử thần sắc lộ vẻ cung kính, ôm quyền nói:
- Phù Tộc không còn lại một ai.
Nữ tử kia trầm ngâm, than nhẹ một tiếng, nàng vùng vẫy từ trong chỗ sâu kia lại đây cũng chỉ vì một câu hỏi này, cùng với đó là để gặp một người.
Hốc mắt trống trơn của nàng, trong khoảng đen kịt dường như có một ánh mắt vô hình nhìn lên người Vương Lâm.
- Gọi Tiên Vệ dung nhập vào trong thân ảnh của ngươi ra đây.
Vương Lâm trầm ngâm, tâm niệm khẽ động, lập tức Tháp Sơn từ thân ảnh phía sau biến ảo, một bước tiến ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử kia.
- Ta đã rất lâu không nhìn thấy tộc nhân. … Nữ tử này thần sắc lộ ra một tia phiền muộn, tay phải vung lên, lập tức thân thể Tháp Sơn không thể khống chế được hướng về phía nàng bay tới.
Tháp Sơn tới gần nữ tử, ánh mắt vẫn lạnh như băng. Hắn thân là Tiên Vệ, tuy nói là có linh tính, nhưng hết thảy cảm xúc đều đã tiêu tan, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Nữ tử nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mi tâm của Tháp Sơn, trong nháy mắt, một luồng nguyên lực vô biên ầm ầm chảy vào trong mi tâm của Tháp Sơn, thế như chẻ tre, liền đem dấu ấn Tiên Vệ trên người của Tháp Sơn phá vỡ.
Ngoài ra, trong lúc Tháp Sơn run rẩy, một lượng lớn chất lỏng màu vàng từ trong thân thể chảy ra. Trong chất lỏng màu vàng này, mỗi giọt đều ẩn chứa vật liệu pháp bảo khi luyện hóa năm đó.
Chỉ một lát sau, hết thảy dấu ấn Tiên Vệ bên ngoài cơ thể Tháp Sơn đều tiêu tan, thủ đoạn cưỡng ép phá vỡ phong ấn Tiên Vệ này khiến cho da đầu Vương Lâm run lên. Cũng may hắn đối với Tiên Vệ chỉ có dùng sức mạnh để thao túng, nếu Tiên Vệ bị hủy, hắn cũng không bị liên lụy gì.
Mất đi dấu ấn Tiên Vệ, linh tính trong mắt Tháp Sơn lập tức tiêu tan. Hắn năm đó đã kề cận cái chết, nếu không có Vương Lâm đem hắn luyện hóa thành Tiên Vệ, thì hắn đã sớm tuyệt diệt.
Giờ phút này đã không còn dấu ấn Tiên Vệ, lập tức tử khí tràn ngập, nhưng nữ tử ở trước mặt sao có thể để Tháp Sơn chết đi. Nữ tử này chậm rãi nâng tay phải lên, đầu ngón tay quét nhẹ lên mi tâm của Tháp Sơn, vẽ từng nét, từng nét một!
Một hoa văn phức tạp dần dần được đầu ngón tay của nữ tử này vẽ ra, in thật sâu lên mi tâm của Tháp Sơn.
- Nhân danh thánh tổ của Phù Tộc ta, cho phép ngươi mở ra tổ linh, lấy được thánh văn của Phù Tộc… … Thanh âm của nữ tử có chút mệt mỏi, ngay khi vẽ xong nét cuối cùng, trên mi tâm của Tháp Sơn lập tức lóe lên u quang, thân mình hắn dần dần không còn run rẩy, mà bình tĩnh trở lại, lại nhìn nữ tử phía trước, lộ ra vẻ mê man.
Lúc này nữ tử lại ở trước Tháp Sơn một lần nữa làm phép, ký ức cả đời của Tháp Sơn đã không còn giữ lại đã được nữ tử này thấy rõ. Nàng thấy bộ tộc của Tháp Sơn ở trong U Minh, thấy cảnh tượng hiến tế cho tiên nhân, thấy được tiên nhân gắn nô ấn lên người họ, lại thấy được Vương Lâm xuất hiện, mang bọn họ rời khỏi U Minh, tìm được một chỗ ở mới.
Hết thảy chuyện này nàng đều thấy được.
Nhất là khi nhìn đến nô ấn trên người nhiều thế hệ tộc nhân của Phù Tộc, bên trong hốc mắt trống trơn của nữ tử, máu đen chảy ra càng nhiều!
- Thanh Lâm… người gạt ta!
Nữ tử ngẩng đầu, truyền ra một tiếng gào rít tràn đầy oán khí kinh thiên. Sự oán hận trong một tiếng này đã đạt đến cực điểm, lập tức cơn lốc xoáy chôn tiên dưới chân ầm ầm chấn động, kịch liệt xoay tròn, còn có vô số hồn phách từ bên trong cuồn cuộn lao ra, phát ra những tiếng kêu vô cùng thê lương.
Theo cơn lốc xoáy kia xoay tròn, sát khí vô tận tràn ra, khuấy động cơn lốc xoáy, như thể sắp sụp đổ. Trên mặt nữ tử này lộ ra vẻ dữ tợn, oán khí càng sâu, không thể tưởng tượng được, dường như oán khí bị đè nén mấy vạn năm lúc này bùng nổ.
Theo thanh âm của nữ tử vang lên, cơn lốc xoáy bên dưới dường như bị bạt đi, nhưng ngay lúc này, đột nhiên sợi gân màu đỏ thẫm dưới chân nữ tử bỗng phát ra hồng quang. Hồng quang này vô cùng dũng mãnh, ở trên người của nữ tử hình thành một quầng sáng màu đỏ, khóa chặt lấy nữ tử này vào sâu bên trong.
Nhưng thể không ngờ tới oán khí kia được tích lũy trong vô số vạn năm, khi biết được mình bị Thanh Lâm lừa dâng lên sự phẫn nộ, cũng khiến cho thân mình nàng khẽ động, lập tức quầng sáng trên thân thể ầm ầm sụp đổ!
Nàng nâng tay phải lên, hướng về cơn lốc xoáy phía dưới tung ra một trảo!
Một trảo xuất ra, lập tức mặt đất run rẩy, cơn lốc xoáy lại chấn động, thậm chí ngay cả động phủ của Tiên Đế cũng sụp xuống như thể đất rung núi chuyển!
Cơn lốc xoáy do Táng Tiên Trì hóa thành dưới một trảo của nữ tử này, trong lúc run rẩy tan rã trong phạm vi lớn. Một đám hồn phách bên trong kêu lên thảm thiết bị xé tan, toàn bộ cơn lốc xoáy với mắt thường có thể nhìn thấy đang nhanh chóng co rút lại, không ngừng bay thẳng lên tay phải của nữ tử kia.
Dường như giờ phút này, nữ tử kia đã dự định đem cơn lốc xoáy do Táng Tiên Trì biến thành kia nhấc lên khỏi mặt đất!
Biến đổi kịch liệt này lập tức khiến cho bốn phía kinh biến, Thiên Vận Tử yên lặng nhìn hết thảy chuyện này, thần sắc có chút âm trầm. Hư Không Tử lại cười khổ lắc đầu, thông qua một ít điển tịch của Tiên Giới hắn đã biết được một chút việc năm đó, khi nhìn đến nữ tử nghe đồn đã chết kia không ngờ vẫn chưa chết, liên hệ với những điển tịch đã xem nên đối với việc năm đó cũng đoán ra được một ít.
- Ngươi gạt ta, ngươi đồng ý sẽ không làm tổn thương tộc nhân của ta, mà tìm một tinh vực khác để cho tộc nhân của ta cư trú, từ nay về sau, Tiên Giới của cùng với Phù Giới của ta cùng tồn tại. Những chuyện này năm đó ngươi đều đồng ý với ta, tại sao ngươi lại gạt ta!
Thanh âm thê lương của nữ tử này vang lên, mang theo oán khí nồng đậm. Theo tay phải của nàng không ngừng túm lấy, cơn lốc xoáy do Táng Tiên Trì biến thành này lại một lần nữa ầm ầm sụp đổ, trong lúc thu nhỏ để lộ ra một hố sâu thăm thẳm tối đen. Cơn lốc xoáy bay nhanh lên ngưng tụ trong tay phải của nữ tử.
Vô số hồn phách gào thét lao ra, trong những hồn phách này tuyệt đại đa số đều là những tiên nhân Thanh Lâm đã giết suốt vô số năm qua, giờ phút này tràn ngập, tạo nên một cảnh tượng kinh người.
Sợi gân đỏ thẫm dưới chân nữ tử lóe lên hồng quang càng mạnh, quầng sáng tầng tầng lớp lớp không ngừng bao phủ lên người nữ tử, nhưng cũng chỉ vừa mới vờn quanh liền lập tức sụp đổ!
Đúng lúc này, đột nhiên sợi gân đỏ thẫm kia lập tức hiện ra vô số dấu ấn. Những dấu ấn này vừa mới xuất hiện liền lập tức tản mát ra từng trận tinh quang, nhất tề từ trên sợi gân đỏ thẫm kia bay lên, nhanh chóng ngưng tụ với nhau. Trong phút chốc, theo những đạo tinh quang này ngưng tụ, ở phía trước người nữ tử, vô số những tinh quang này hóa thành một bóng người mờ ảo!
Thân thể người này lờ mờ, nhưng có thể thấy được đây là một người đàn ông trung niên. Hắn toàn thân mặc kim bào, tóc dài được buộc bằng một dải lụa màu vàng, phóng khoáng phất phơ ở phía sau đầu, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, khí tức tiên phong đạo cốt tràn ngập.
Hai mắt lộ ra vẻ vô tình lạnh như băng, không hề có một chút linh động.
Ngay khi thân ảnh hắn biến ảo hiện ra, một luồng khí tức duy ngã độc tôn phóng lên cao giữa đất trời. Lúc này, mạnh như Thiên Vận Tử thần sắc cũng đại biến! Trong cơ thể bỗng nhiên còn có vô số phân thân hư ảo ở bốn phía biến hóa hiện ra, đây cũng không phải là do hắn chủ động thi triển, mà là bị một luồng khí tức tấn công khiến cho hắn tâm thần rung động vô ý thi triển ra.
- Quả nhiên so với năm đó, hắn còn mạnh hơn!
Thiên Vận Tử hít sâu, hai mắt lộ ra vẻ cực kỳ kiêng kị. Cả đời Thiên Vận Tử hắn chỉ ở trước mặt một người mà rung động giống như vậy, đó chính là hắn năm đó!
Ngay khi nhìn thấy người này, Vương Lâm lập tức hít một hơi, đồng tử trong hai mắt co rụt lại, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra người này và pho tượng Thanh Lâm hắn nhìn thấy trong Hoa Phi đại điện đúng là hoàn toàn giống nhau!
- Thanh Lâm!
Đây không phải là Thanh Lâm thật sự, mà chỉ là một cấm chế phân thân năm đó hắn lưu lại trong Táng Tiên Trì để phong ấn thánh tổ của Phù Tộc, không hề có thần trí, không có ký ức, càng không có thần thông của bản thể. Bản năng duy nhất mà hắn có chính là ngăn cản thánh tổ Thu Dao của Phù Tộc thoát ra!
Tâm thần Hư Không Tử cũng chấn động, đạt đến trình độ như tu vi của hắn có thể thay đổi một chút quy tắc của nơi này. Nhưng lúc này, khi hắn nhìn thấy thân ảnh này, lại mơ hồ nhớ lại năm đó, chính mình vẫn còn là một phàm nhân hơi thở yếu ớt, dường như một hơi là có thể bị diệt vong.
Giờ khắc này, ở phía xa bên ngoài vùng đất của Yêu Linh ở Đông Hải, vượt ra ngoài phạm vi của Thiên Vận Tinh, bên trong Liên Minh Tinh Vực, ở một nơi đang bùng cháy bên trong tinh vực mà Tu Chân Liên Minh không thể khống chế. Ngay khi Vương Lâm thức tỉnh Chu Tước, từ thế giới trong bình đi ra, gây nên một sự kịch biến làm khiếp sợ toàn bộ Chu Tước Thánh Tông!
Hết thảy đều bởi vì Chu Tước thức tỉnh!