Tiểu Bạch Long kia cùng lắm chỉ dài một thước, to bằng ngón tay cái, trên đầu có hai cái sừng nhỏ, nhìn có vẻ lanh lợi, đáng yêu. Lòng ta tràn đầy vui mừng, đưa tay chọc chọc đầu nó, nó hơi hơi nhúc nhích một chút, lại vùi đầu vài dưới thân người không động đậy nữa.
"Hắc giao long hồ Ấn Nguyệt!" Ta quan sát tỉ mỉ con bạch long xinh xắn kia, chợt nghe Mặc Tương gào thét bên tai, giọng nói lộ ra uy nghiêm, hù dọa ta đến chấn động!
Bạch long đang cuộn mình thành một khối cũng bị kinh sợ, chậm rãi nhô đầu ra, thân mình run run, hoàn toàn mất khí thế hung hãn chống chọi với thiên lôi lúc trước, ta nhìn dáng vẻ này của nó, chẳng lẽ là bị đánh choáng váng rồi sao?
Mặc Tương cũng do dự, sau một lúc lâu mới nói, "Vốn định là độ kiếp thành công sẽ phong thành hồ thần của hồ Ấn Nguyệt, nhưng hôm nay với dáng vẻ này của nó, giống như đứa trẻ mới sinh, khiến cho người ta khó xử."
"Một khi đã như vậy, liền nướng lên ăn đi, chậc chậc, vốn nhiều thịt như vậy, hiện tại thu nhỏ lại thành chút xíu vầy, cũng không đủ nhét kẽ răng!" Hồ Phỉ liên tục thở dài, ta căm giận trừng hắn một cái, cả ngày chỉ biết ăn thịt, không có chút lòng thương hại, mấy loài thú này đều có một đức hạnh, chính xác gọi là người không biết xấu hổ.
Có lẽ là nghe được muốn ăn nó, Tiểu Bạch Long lại co chặt một chút, ta vươn tay đi nhẹ nhàng sờ đầu nó muốn trấn an nó một phen, cũng không ngờ nó thế nhưng một ngụm cắn ngón tay ta không tha, lại là ngay chính ngón tay mà ta tự cắn để nhỏ máu kia, bây giờ ta đau đến nhe răng trợn mắt dùng sức vung tay, nó theo tay ta mà dao động lên xuống, lắc lư dữ dội như vậy mà vẫn không chịu nhả ra, ngược lại khiến cho ta càng thêm đau đớn, vẫn là Mặc Tương cầm giữ cánh tay ta, sau đó nắm chặt đầu Tiểu Bạch Long kia, mới khiến cho nó nới lỏng miệng.
Ta nhìn dấu răng trên ngón tay trỏ, quả thật oan ức đến cực điểm.
Mặc Tương cầm Tiểu Bạch Long đó trong tay, sau một lát, ta phát hiện thân mình nó lại nổi lên một chút biến hóa. Lúc trước chỉ to bằng ngón cái, giờ phút này quanh thân tỏa ra ánh sáng nhạt màu bạc óng ánh, đợi cho hào quang tan đi, nó thế nhưng lại lớn bằng cánh tay ta, tốc độ này cũng thật làm cho người ta sợ hãi!
"A, lúc trước chỉ khoảng chừng con cá chạch, hiện tại liền biến thành con rắn lớn? Qua một lát nữa có phải sẽ càng lớn hay không? Ngược lại càng có nhiều thịt rồi!" Ba câu của Hồ Phỉ không rời khỏi ăn thịt, bạch long trong tay Mặc Tương cực kỳ mất tự nhiên vặn vẹo, phát ra tiếng ríu rít mỏng manh, bốn cái chân lại muốn cào lấy cái gì đó để dựa vào mà liều mạng lay động, lại bị Mặc Tương nhẹ nhàng xách lên nên không dùng được lực, cuối cùng thế nhưng cứng ngắt tại chỗ không nhúc nhích nữa, giống như một cây gậy trắng thẳng tuột, ta thấy nó đáng thương, đương nhiên nghĩ đến hoàn cảnh những năm tháng trước đây bị Mặc Tương ép buộc, khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn, vì thế nói, "Kẹp đầu nó như vậy chắc hẳn rất khó chịu, không bằng ném xuống hồ đi!"
Đôi mắt Mặc Tương chợt lóe, "Có lẽ tia thần lôi cuối cùng đã hủy đi tâm trí của nó, hiện thời ngây thơ giống như đứa trẻ mới sinh, ngược lại có vài phần giống ngươi!"
Ta có chút tò mò, liền không có truy cứu hắn nhạo báng ta ngu dốt coi như tâm trí không được đầy đủ, chỉ hỏi, "Độ kiếp thành công sẽ biến thành như vậy? Còn nhớ rõ chuyện cũ trước kia không? Coi như sống lại một lần nữa?"
"Không phải a, bình thường mà nói thành công thì sẽ thành tiên, thất bại liền hồn phi phách tán, giống nó như vậy, cũng là lần đầu ta thấy qua!" Vẻ mặt Hồ Phỉ nghiêm trang giải thích, ta thầm nghĩ ngươi mới sống có bao nhiêu năm, có thể gặp mấy lần phi thăng, hứ!
"Vậy nó còn được phong làm hồ thần hay không đây?" Ta quan sát Tiểu Bạch Long cứng ngắc kia, mà trùng hợp nó cũng chuyển ánh mắt nhìn đến ta, đôi mắt ẩn ẩn màu lam bỗng nhiên che phủ một tầng hơi nước, một lát sau còn có giọt nước mắt cực lớn lăn chảy xuống, cùng với tiếng khóc oa oa nức nở, ta hoảng hốt nghe được tiếng gào khóc nho nhỏ đó, "Nó đang nói chuyện?"
Ta chỉ vào Tiểu Bạch Long với một vẻ mặt kinh ngạc, sau khi ngón tay đang nắm nó của Mặc Tương hơi di chuyển một chút, đầu rồng bị kẹp chặt kia ‘vèo’ một cái chuyển qua dán trên người ta, sau một lát ta thấy nó lắc lắc đuôi, nhỏ giọng gọi một tiếng, "Mẹ!"
Ta nhất thời kinh sợ !
Mặc Tương cùng Hồ Phỉ đều là sửng sốt, sau một lát hai người cùng lúc cười to, ta xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng lại không có cách nào với hai người này, đành phải tức giận phất ống tay áo, xoay đầu sang chỗ khác, không nhìn tới bọn họ.
Đột nhiên trên vai hơi nặng, quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Bạch Long kia bám trên vai ta, bốn chân nắm chặt quần áo của ta, một đôi mắt sương mù mênh mông, bị ta trừng liền bắt đầu khóc thút thít nghẹn ngào, cúi đầu rơi nước mắt, làm cho lớp áo trên vai ta ướt đẫm nước mắt, giống như bị giội một gáo nước, quả nhiên đáng sợ!
Ta đưa tay muốn kéo nó ra, nó trơn trượt uốn éo, lại sợ hãi gọi ‘mẹ’.
Mặc Tương cùng Hồ Phỉ có lẽ cảm thấy thú vị, đều khoanh tay vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa đứng một bên mà xem diễn, ta thở dài, ta biết được mấy động vật mới sinh sẽ cho rằng người đầu tiên mà nó mở mắt trông thấy là mẫu thân, lập tức chọc chọc đầu bạch long kia, thấy nó kinh ngạc ngẩng đầu liền thuận tay chỉ vào Mặc Tương, "Nhìn thấy không, người đó mới là mẹ của ngươi!"
Phốc! tên tiểu tử Hồ Phỉ kia lần này càng cười đến không thẳng thắt lưng được, nhưng Mặc Tương lại bình tĩnh thong dong lấy cây quạt ra chậm rãi lay động, sau đó hướng tới Tiểu Bạch Long cười ôn hòa vô hại, cây quạt ‘bá’ một cái khép điểm nhẹ lên đầu nó, "Ngoan, gọi cha!"
Đầu Tiểu Bạch Long dao động sang trái rồi sang phải, nhìn ta một lát, rồi nhìn Mặc Tương một lát, đang lúc do dự, Hồ Phỉ bỗng nhiên vọt tới nó nhếch miệng lộ ra một hàm răng nanh, "Ngươi dám gọi hắn là cha, ta liền ăn ngươi!"
Ta cảm nhận được nó sợ hãi, nên lại sờ nó bày tỏ ý trấn an, nào ngờ nó bỗng nhiên lại biến trở về to bằng ngón tay như cũ trong nháy mắt quấn lên cổ tay ta, giống như ta đang đeo một cái vòng ngọc màu trắng. Ta nhìn nó mà dở khóc dở cười, hay là thật phải làm mẹ của nó? Đáng thương cho ta một cây lúa mạ nho nhỏ, thế nhưng bị một con bạch long đắc đạo thăng tiên nhận làm mẫu thân, đợi đến ngày kia khi nó khôi phục thần thức, khó bảo đảm sẽ không thẹn quá thành giận đem ta nhai nát để làm sạch răng, ôi này, ta sợ hãi a!
Lúc này Hồ Phỉ và Mặc Tương đang đấu võ mồm, Hồ Phỉ có lẽ muốn động thủ, kết quả bị Mặc Tương bắt lấy gáy, hết sức bình tĩnh xách trong tay, ta hiểu được sức chiến đấu của Mặc Tương bất phàm, Hồ Phỉ có tu vi mấy trăm năm kia ở trước mặt hắn lại hoàn toàn không chịu nổi một đòn công kích, nghĩ đến lúc trước kia bị Mặc Tương khi dễ, bỗng nhiên cảm thấy đồng mệnh tương liên, sau khi hành lễ theo quy củ với Mặc Tương trầm giọng nói, "Thái tử điện hạ, trời đã sáng rồi, ta cùng với Hồ Phỉ đi ra ngoài lâu như vậy, cần phải nhanh chóng trở về Tuyết Sơn, để tránh sư phụ trách phạt!"
Oành!
Mặc Tương buông tay, hừ lạnh một tiếng nói, "Lại lấy Viêm Hoàng Thần Quân ra áp chế ta?"
Hồ Phỉ xoay người một cái ngồi xổm trên đám mấy, nhe răng nhếch miệng về hướng Mặc Tương, trong cổ họng phát ra phát ra tiếng gầm nhẹ, chắc hẳn tức giận đến cực điểm, mà hắn hiện nay tuy là hình người, trên đầu lại nhô lên hai lỗ tai xù lông, ta cảm thấy tò mò đưa tay sờ sờ một phen, lông xù mềm mềm êm êm chạm vào tay còn thật mượt mà, không thua kém gì bộ lông chồn tía mà Cẩm Văn tặng cho ta, ta còn muốn bóp bóp, chỉ thấy Hồ Phỉ vốn vẫn duy trì tư thế tiến công đột nhiên ngã ngồi ở trên đụn mây, lỗ tai sau khi run run hai cái biến mất không thấy, thật lâu sau mới quay đầu như giận như oán trừng ta một cái: "Động tay động chân làm chi, có phiền hay không!"
Ách...
Ta theo bản năng đưa tay lau lau trên quần áo một chút, nào ngờ Hồ Phỉ càng trưng ra bộ mặt thối, oán hận nói: "Chạy mau, ít chậm chạp dùm cho!"
Đụn mây này bất động, nào có thể trách ta? Chẳng lẽ muốn ta xuống đi bộ trở về, điều này vạn vạn lần không thể!
Mặc Tương cũng ngăn cản ở trước ta, cây quạt xòe rộng đong đưa cực kì thong thả, ta biết rõ động tác như vậy của hắn tất nhiên là đang rất tức giận, cũng không dám lỗ mãng, nhân tiện giữ chặt chỗ xung yếu của Hồ Phỉ đang muốn tiến lên cắn người, bị ta nắm giữ nên hắn hơi có chút an phận, mà ta lại hơi hơi có chút phát run, trong lòng bàn tay đều thấm mồ hôi.
Nếu giờ phút này Mặc Tương muốn đem ta trở về Đông Hải, vậy thật sự cũng không có chút biện pháp rồi a!
——
Sư phụ đại nhân, sau này có cho ta mượn một trăm lá gan, ta cũng sẽ không dám làm càn chạy loạn nữa ~
Tiểu Bạch Long kia cùng lắm chỉ dài một thước, to bằng ngón tay cái, trên đầu có hai cái sừng nhỏ, nhìn có vẻ lanh lợi, đáng yêu. Lòng ta tràn đầy vui mừng, đưa tay chọc chọc đầu nó, nó hơi hơi nhúc nhích một chút, lại vùi đầu vài dưới thân người không động đậy nữa.
"Hắc giao long hồ Ấn Nguyệt!" Ta quan sát tỉ mỉ con bạch long xinh xắn kia, chợt nghe Mặc Tương gào thét bên tai, giọng nói lộ ra uy nghiêm, hù dọa ta đến chấn động!
Bạch long đang cuộn mình thành một khối cũng bị kinh sợ, chậm rãi nhô đầu ra, thân mình run run, hoàn toàn mất khí thế hung hãn chống chọi với thiên lôi lúc trước, ta nhìn dáng vẻ này của nó, chẳng lẽ là bị đánh choáng váng rồi sao?
Mặc Tương cũng do dự, sau một lúc lâu mới nói, "Vốn định là độ kiếp thành công sẽ phong thành hồ thần của hồ Ấn Nguyệt, nhưng hôm nay với dáng vẻ này của nó, giống như đứa trẻ mới sinh, khiến cho người ta khó xử."
"Một khi đã như vậy, liền nướng lên ăn đi, chậc chậc, vốn nhiều thịt như vậy, hiện tại thu nhỏ lại thành chút xíu vầy, cũng không đủ nhét kẽ răng!" Hồ Phỉ liên tục thở dài, ta căm giận trừng hắn một cái, cả ngày chỉ biết ăn thịt, không có chút lòng thương hại, mấy loài thú này đều có một đức hạnh, chính xác gọi là người không biết xấu hổ.
Có lẽ là nghe được muốn ăn nó, Tiểu Bạch Long lại co chặt một chút, ta vươn tay đi nhẹ nhàng sờ đầu nó muốn trấn an nó một phen, cũng không ngờ nó thế nhưng một ngụm cắn ngón tay ta không tha, lại là ngay chính ngón tay mà ta tự cắn để nhỏ máu kia, bây giờ ta đau đến nhe răng trợn mắt dùng sức vung tay, nó theo tay ta mà dao động lên xuống, lắc lư dữ dội như vậy mà vẫn không chịu nhả ra, ngược lại khiến cho ta càng thêm đau đớn, vẫn là Mặc Tương cầm giữ cánh tay ta, sau đó nắm chặt đầu Tiểu Bạch Long kia, mới khiến cho nó nới lỏng miệng.
Ta nhìn dấu răng trên ngón tay trỏ, quả thật oan ức đến cực điểm.
Mặc Tương cầm Tiểu Bạch Long đó trong tay, sau một lát, ta phát hiện thân mình nó lại nổi lên một chút biến hóa. Lúc trước chỉ to bằng ngón cái, giờ phút này quanh thân tỏa ra ánh sáng nhạt màu bạc óng ánh, đợi cho hào quang tan đi, nó thế nhưng lại lớn bằng cánh tay ta, tốc độ này cũng thật làm cho người ta sợ hãi!
"A, lúc trước chỉ khoảng chừng con cá chạch, hiện tại liền biến thành con rắn lớn? Qua một lát nữa có phải sẽ càng lớn hay không? Ngược lại càng có nhiều thịt rồi!" Ba câu của Hồ Phỉ không rời khỏi ăn thịt, bạch long trong tay Mặc Tương cực kỳ mất tự nhiên vặn vẹo, phát ra tiếng ríu rít mỏng manh, bốn cái chân lại muốn cào lấy cái gì đó để dựa vào mà liều mạng lay động, lại bị Mặc Tương nhẹ nhàng xách lên nên không dùng được lực, cuối cùng thế nhưng cứng ngắt tại chỗ không nhúc nhích nữa, giống như một cây gậy trắng thẳng tuột, ta thấy nó đáng thương, đương nhiên nghĩ đến hoàn cảnh những năm tháng trước đây bị Mặc Tương ép buộc, khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn, vì thế nói, "Kẹp đầu nó như vậy chắc hẳn rất khó chịu, không bằng ném xuống hồ đi!"
Đôi mắt Mặc Tương chợt lóe, "Có lẽ tia thần lôi cuối cùng đã hủy đi tâm trí của nó, hiện thời ngây thơ giống như đứa trẻ mới sinh, ngược lại có vài phần giống ngươi!"
Ta có chút tò mò, liền không có truy cứu hắn nhạo báng ta ngu dốt coi như tâm trí không được đầy đủ, chỉ hỏi, "Độ kiếp thành công sẽ biến thành như vậy? Còn nhớ rõ chuyện cũ trước kia không? Coi như sống lại một lần nữa?"
"Không phải a, bình thường mà nói thành công thì sẽ thành tiên, thất bại liền hồn phi phách tán, giống nó như vậy, cũng là lần đầu ta thấy qua!" Vẻ mặt Hồ Phỉ nghiêm trang giải thích, ta thầm nghĩ ngươi mới sống có bao nhiêu năm, có thể gặp mấy lần phi thăng, hứ!
"Vậy nó còn được phong làm hồ thần hay không đây?" Ta quan sát Tiểu Bạch Long cứng ngắc kia, mà trùng hợp nó cũng chuyển ánh mắt nhìn đến ta, đôi mắt ẩn ẩn màu lam bỗng nhiên che phủ một tầng hơi nước, một lát sau còn có giọt nước mắt cực lớn lăn chảy xuống, cùng với tiếng khóc oa oa nức nở, ta hoảng hốt nghe được tiếng gào khóc nho nhỏ đó, "Nó đang nói chuyện?"
Ta chỉ vào Tiểu Bạch Long với một vẻ mặt kinh ngạc, sau khi ngón tay đang nắm nó của Mặc Tương hơi di chuyển một chút, đầu rồng bị kẹp chặt kia ‘vèo’ một cái chuyển qua dán trên người ta, sau một lát ta thấy nó lắc lắc đuôi, nhỏ giọng gọi một tiếng, "Mẹ!"
Ta nhất thời kinh sợ !
Mặc Tương cùng Hồ Phỉ đều là sửng sốt, sau một lát hai người cùng lúc cười to, ta xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng lại không có cách nào với hai người này, đành phải tức giận phất ống tay áo, xoay đầu sang chỗ khác, không nhìn tới bọn họ.
Đột nhiên trên vai hơi nặng, quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Bạch Long kia bám trên vai ta, bốn chân nắm chặt quần áo của ta, một đôi mắt sương mù mênh mông, bị ta trừng liền bắt đầu khóc thút thít nghẹn ngào, cúi đầu rơi nước mắt, làm cho lớp áo trên vai ta ướt đẫm nước mắt, giống như bị giội một gáo nước, quả nhiên đáng sợ!
Ta đưa tay muốn kéo nó ra, nó trơn trượt uốn éo, lại sợ hãi gọi ‘mẹ’.
Mặc Tương cùng Hồ Phỉ có lẽ cảm thấy thú vị, đều khoanh tay vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa đứng một bên mà xem diễn, ta thở dài, ta biết được mấy động vật mới sinh sẽ cho rằng người đầu tiên mà nó mở mắt trông thấy là mẫu thân, lập tức chọc chọc đầu bạch long kia, thấy nó kinh ngạc ngẩng đầu liền thuận tay chỉ vào Mặc Tương, "Nhìn thấy không, người đó mới là mẹ của ngươi!"
Phốc! tên tiểu tử Hồ Phỉ kia lần này càng cười đến không thẳng thắt lưng được, nhưng Mặc Tương lại bình tĩnh thong dong lấy cây quạt ra chậm rãi lay động, sau đó hướng tới Tiểu Bạch Long cười ôn hòa vô hại, cây quạt ‘bá’ một cái khép điểm nhẹ lên đầu nó, "Ngoan, gọi cha!"
Đầu Tiểu Bạch Long dao động sang trái rồi sang phải, nhìn ta một lát, rồi nhìn Mặc Tương một lát, đang lúc do dự, Hồ Phỉ bỗng nhiên vọt tới nó nhếch miệng lộ ra một hàm răng nanh, "Ngươi dám gọi hắn là cha, ta liền ăn ngươi!"
Ta cảm nhận được nó sợ hãi, nên lại sờ nó bày tỏ ý trấn an, nào ngờ nó bỗng nhiên lại biến trở về to bằng ngón tay như cũ trong nháy mắt quấn lên cổ tay ta, giống như ta đang đeo một cái vòng ngọc màu trắng. Ta nhìn nó mà dở khóc dở cười, hay là thật phải làm mẹ của nó? Đáng thương cho ta một cây lúa mạ nho nhỏ, thế nhưng bị một con bạch long đắc đạo thăng tiên nhận làm mẫu thân, đợi đến ngày kia khi nó khôi phục thần thức, khó bảo đảm sẽ không thẹn quá thành giận đem ta nhai nát để làm sạch răng, ôi này, ta sợ hãi a!
Lúc này Hồ Phỉ và Mặc Tương đang đấu võ mồm, Hồ Phỉ có lẽ muốn động thủ, kết quả bị Mặc Tương bắt lấy gáy, hết sức bình tĩnh xách trong tay, ta hiểu được sức chiến đấu của Mặc Tương bất phàm, Hồ Phỉ có tu vi mấy trăm năm kia ở trước mặt hắn lại hoàn toàn không chịu nổi một đòn công kích, nghĩ đến lúc trước kia bị Mặc Tương khi dễ, bỗng nhiên cảm thấy đồng mệnh tương liên, sau khi hành lễ theo quy củ với Mặc Tương trầm giọng nói, "Thái tử điện hạ, trời đã sáng rồi, ta cùng với Hồ Phỉ đi ra ngoài lâu như vậy, cần phải nhanh chóng trở về Tuyết Sơn, để tránh sư phụ trách phạt!"
Oành!
Mặc Tương buông tay, hừ lạnh một tiếng nói, "Lại lấy Viêm Hoàng Thần Quân ra áp chế ta?"
Hồ Phỉ xoay người một cái ngồi xổm trên đám mấy, nhe răng nhếch miệng về hướng Mặc Tương, trong cổ họng phát ra phát ra tiếng gầm nhẹ, chắc hẳn tức giận đến cực điểm, mà hắn hiện nay tuy là hình người, trên đầu lại nhô lên hai lỗ tai xù lông, ta cảm thấy tò mò đưa tay sờ sờ một phen, lông xù mềm mềm êm êm chạm vào tay còn thật mượt mà, không thua kém gì bộ lông chồn tía mà Cẩm Văn tặng cho ta, ta còn muốn bóp bóp, chỉ thấy Hồ Phỉ vốn vẫn duy trì tư thế tiến công đột nhiên ngã ngồi ở trên đụn mây, lỗ tai sau khi run run hai cái biến mất không thấy, thật lâu sau mới quay đầu như giận như oán trừng ta một cái: "Động tay động chân làm chi, có phiền hay không!"
Ách...
Ta theo bản năng đưa tay lau lau trên quần áo một chút, nào ngờ Hồ Phỉ càng trưng ra bộ mặt thối, oán hận nói: "Chạy mau, ít chậm chạp dùm cho!"
Đụn mây này bất động, nào có thể trách ta? Chẳng lẽ muốn ta xuống đi bộ trở về, điều này vạn vạn lần không thể!
Mặc Tương cũng ngăn cản ở trước ta, cây quạt xòe rộng đong đưa cực kì thong thả, ta biết rõ động tác như vậy của hắn tất nhiên là đang rất tức giận, cũng không dám lỗ mãng, nhân tiện giữ chặt chỗ xung yếu của Hồ Phỉ đang muốn tiến lên cắn người, bị ta nắm giữ nên hắn hơi có chút an phận, mà ta lại hơi hơi có chút phát run, trong lòng bàn tay đều thấm mồ hôi.
Nếu giờ phút này Mặc Tương muốn đem ta trở về Đông Hải, vậy thật sự cũng không có chút biện pháp rồi a!
——
Sư phụ đại nhân, sau này có cho ta mượn một trăm lá gan, ta cũng sẽ không dám làm càn chạy loạn nữa ~
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiểu Bạch Long kia cùng lắm chỉ dài một thước, to bằng ngón tay cái, trên đầu có hai cái sừng nhỏ, nhìn có vẻ lanh lợi, đáng yêu. Lòng ta tràn đầy vui mừng, đưa tay chọc chọc đầu nó, nó hơi hơi nhúc nhích một chút, lại vùi đầu vài dưới thân người không động đậy nữa.
"Hắc giao long hồ Ấn Nguyệt!" Ta quan sát tỉ mỉ con bạch long xinh xắn kia, chợt nghe Mặc Tương gào thét bên tai, giọng nói lộ ra uy nghiêm, hù dọa ta đến chấn động!
Bạch long đang cuộn mình thành một khối cũng bị kinh sợ, chậm rãi nhô đầu ra, thân mình run run, hoàn toàn mất khí thế hung hãn chống chọi với thiên lôi lúc trước, ta nhìn dáng vẻ này của nó, chẳng lẽ là bị đánh choáng váng rồi sao?
Mặc Tương cũng do dự, sau một lúc lâu mới nói, "Vốn định là độ kiếp thành công sẽ phong thành hồ thần của hồ Ấn Nguyệt, nhưng hôm nay với dáng vẻ này của nó, giống như đứa trẻ mới sinh, khiến cho người ta khó xử."
"Một khi đã như vậy, liền nướng lên ăn đi, chậc chậc, vốn nhiều thịt như vậy, hiện tại thu nhỏ lại thành chút xíu vầy, cũng không đủ nhét kẽ răng!" Hồ Phỉ liên tục thở dài, ta căm giận trừng hắn một cái, cả ngày chỉ biết ăn thịt, không có chút lòng thương hại, mấy loài thú này đều có một đức hạnh, chính xác gọi là người không biết xấu hổ.
Có lẽ là nghe được muốn ăn nó, Tiểu Bạch Long lại co chặt một chút, ta vươn tay đi nhẹ nhàng sờ đầu nó muốn trấn an nó một phen, cũng không ngờ nó thế nhưng một ngụm cắn ngón tay ta không tha, lại là ngay chính ngón tay mà ta tự cắn để nhỏ máu kia, bây giờ ta đau đến nhe răng trợn mắt dùng sức vung tay, nó theo tay ta mà dao động lên xuống, lắc lư dữ dội như vậy mà vẫn không chịu nhả ra, ngược lại khiến cho ta càng thêm đau đớn, vẫn là Mặc Tương cầm giữ cánh tay ta, sau đó nắm chặt đầu Tiểu Bạch Long kia, mới khiến cho nó nới lỏng miệng.
Ta nhìn dấu răng trên ngón tay trỏ, quả thật oan ức đến cực điểm.
Mặc Tương cầm Tiểu Bạch Long đó trong tay, sau một lát, ta phát hiện thân mình nó lại nổi lên một chút biến hóa. Lúc trước chỉ to bằng ngón cái, giờ phút này quanh thân tỏa ra ánh sáng nhạt màu bạc óng ánh, đợi cho hào quang tan đi, nó thế nhưng lại lớn bằng cánh tay ta, tốc độ này cũng thật làm cho người ta sợ hãi!
"A, lúc trước chỉ khoảng chừng con cá chạch, hiện tại liền biến thành con rắn lớn? Qua một lát nữa có phải sẽ càng lớn hay không? Ngược lại càng có nhiều thịt rồi!" Ba câu của Hồ Phỉ không rời khỏi ăn thịt, bạch long trong tay Mặc Tương cực kỳ mất tự nhiên vặn vẹo, phát ra tiếng ríu rít mỏng manh, bốn cái chân lại muốn cào lấy cái gì đó để dựa vào mà liều mạng lay động, lại bị Mặc Tương nhẹ nhàng xách lên nên không dùng được lực, cuối cùng thế nhưng cứng ngắt tại chỗ không nhúc nhích nữa, giống như một cây gậy trắng thẳng tuột, ta thấy nó đáng thương, đương nhiên nghĩ đến hoàn cảnh những năm tháng trước đây bị Mặc Tương ép buộc, khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn, vì thế nói, "Kẹp đầu nó như vậy chắc hẳn rất khó chịu, không bằng ném xuống hồ đi!"
Đôi mắt Mặc Tương chợt lóe, "Có lẽ tia thần lôi cuối cùng đã hủy đi tâm trí của nó, hiện thời ngây thơ giống như đứa trẻ mới sinh, ngược lại có vài phần giống ngươi!"
Ta có chút tò mò, liền không có truy cứu hắn nhạo báng ta ngu dốt coi như tâm trí không được đầy đủ, chỉ hỏi, "Độ kiếp thành công sẽ biến thành như vậy? Còn nhớ rõ chuyện cũ trước kia không? Coi như sống lại một lần nữa?"
"Không phải a, bình thường mà nói thành công thì sẽ thành tiên, thất bại liền hồn phi phách tán, giống nó như vậy, cũng là lần đầu ta thấy qua!" Vẻ mặt Hồ Phỉ nghiêm trang giải thích, ta thầm nghĩ ngươi mới sống có bao nhiêu năm, có thể gặp mấy lần phi thăng, hứ!
"Vậy nó còn được phong làm hồ thần hay không đây?" Ta quan sát Tiểu Bạch Long cứng ngắc kia, mà trùng hợp nó cũng chuyển ánh mắt nhìn đến ta, đôi mắt ẩn ẩn màu lam bỗng nhiên che phủ một tầng hơi nước, một lát sau còn có giọt nước mắt cực lớn lăn chảy xuống, cùng với tiếng khóc oa oa nức nở, ta hoảng hốt nghe được tiếng gào khóc nho nhỏ đó, "Nó đang nói chuyện?"
Ta chỉ vào Tiểu Bạch Long với một vẻ mặt kinh ngạc, sau khi ngón tay đang nắm nó của Mặc Tương hơi di chuyển một chút, đầu rồng bị kẹp chặt kia ‘vèo’ một cái chuyển qua dán trên người ta, sau một lát ta thấy nó lắc lắc đuôi, nhỏ giọng gọi một tiếng, "Mẹ!"
Ta nhất thời kinh sợ !
Mặc Tương cùng Hồ Phỉ đều là sửng sốt, sau một lát hai người cùng lúc cười to, ta xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng lại không có cách nào với hai người này, đành phải tức giận phất ống tay áo, xoay đầu sang chỗ khác, không nhìn tới bọn họ.
Đột nhiên trên vai hơi nặng, quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Bạch Long kia bám trên vai ta, bốn chân nắm chặt quần áo của ta, một đôi mắt sương mù mênh mông, bị ta trừng liền bắt đầu khóc thút thít nghẹn ngào, cúi đầu rơi nước mắt, làm cho lớp áo trên vai ta ướt đẫm nước mắt, giống như bị giội một gáo nước, quả nhiên đáng sợ!
Ta đưa tay muốn kéo nó ra, nó trơn trượt uốn éo, lại sợ hãi gọi ‘mẹ’.
Mặc Tương cùng Hồ Phỉ có lẽ cảm thấy thú vị, đều khoanh tay vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa đứng một bên mà xem diễn, ta thở dài, ta biết được mấy động vật mới sinh sẽ cho rằng người đầu tiên mà nó mở mắt trông thấy là mẫu thân, lập tức chọc chọc đầu bạch long kia, thấy nó kinh ngạc ngẩng đầu liền thuận tay chỉ vào Mặc Tương, "Nhìn thấy không, người đó mới là mẹ của ngươi!"
Phốc! tên tiểu tử Hồ Phỉ kia lần này càng cười đến không thẳng thắt lưng được, nhưng Mặc Tương lại bình tĩnh thong dong lấy cây quạt ra chậm rãi lay động, sau đó hướng tới Tiểu Bạch Long cười ôn hòa vô hại, cây quạt ‘bá’ một cái khép điểm nhẹ lên đầu nó, "Ngoan, gọi cha!"
Đầu Tiểu Bạch Long dao động sang trái rồi sang phải, nhìn ta một lát, rồi nhìn Mặc Tương một lát, đang lúc do dự, Hồ Phỉ bỗng nhiên vọt tới nó nhếch miệng lộ ra một hàm răng nanh, "Ngươi dám gọi hắn là cha, ta liền ăn ngươi!"
Ta cảm nhận được nó sợ hãi, nên lại sờ nó bày tỏ ý trấn an, nào ngờ nó bỗng nhiên lại biến trở về to bằng ngón tay như cũ trong nháy mắt quấn lên cổ tay ta, giống như ta đang đeo một cái vòng ngọc màu trắng. Ta nhìn nó mà dở khóc dở cười, hay là thật phải làm mẹ của nó? Đáng thương cho ta một cây lúa mạ nho nhỏ, thế nhưng bị một con bạch long đắc đạo thăng tiên nhận làm mẫu thân, đợi đến ngày kia khi nó khôi phục thần thức, khó bảo đảm sẽ không thẹn quá thành giận đem ta nhai nát để làm sạch răng, ôi này, ta sợ hãi a!
Lúc này Hồ Phỉ và Mặc Tương đang đấu võ mồm, Hồ Phỉ có lẽ muốn động thủ, kết quả bị Mặc Tương bắt lấy gáy, hết sức bình tĩnh xách trong tay, ta hiểu được sức chiến đấu của Mặc Tương bất phàm, Hồ Phỉ có tu vi mấy trăm năm kia ở trước mặt hắn lại hoàn toàn không chịu nổi một đòn công kích, nghĩ đến lúc trước kia bị Mặc Tương khi dễ, bỗng nhiên cảm thấy đồng mệnh tương liên, sau khi hành lễ theo quy củ với Mặc Tương trầm giọng nói, "Thái tử điện hạ, trời đã sáng rồi, ta cùng với Hồ Phỉ đi ra ngoài lâu như vậy, cần phải nhanh chóng trở về Tuyết Sơn, để tránh sư phụ trách phạt!"
Oành!
Mặc Tương buông tay, hừ lạnh một tiếng nói, "Lại lấy Viêm Hoàng Thần Quân ra áp chế ta?"
Hồ Phỉ xoay người một cái ngồi xổm trên đám mấy, nhe răng nhếch miệng về hướng Mặc Tương, trong cổ họng phát ra phát ra tiếng gầm nhẹ, chắc hẳn tức giận đến cực điểm, mà hắn hiện nay tuy là hình người, trên đầu lại nhô lên hai lỗ tai xù lông, ta cảm thấy tò mò đưa tay sờ sờ một phen, lông xù mềm mềm êm êm chạm vào tay còn thật mượt mà, không thua kém gì bộ lông chồn tía mà Cẩm Văn tặng cho ta, ta còn muốn bóp bóp, chỉ thấy Hồ Phỉ vốn vẫn duy trì tư thế tiến công đột nhiên ngã ngồi ở trên đụn mây, lỗ tai sau khi run run hai cái biến mất không thấy, thật lâu sau mới quay đầu như giận như oán trừng ta một cái: "Động tay động chân làm chi, có phiền hay không!"
Ách...
Ta theo bản năng đưa tay lau lau trên quần áo một chút, nào ngờ Hồ Phỉ càng trưng ra bộ mặt thối, oán hận nói: "Chạy mau, ít chậm chạp dùm cho!"
Đụn mây này bất động, nào có thể trách ta? Chẳng lẽ muốn ta xuống đi bộ trở về, điều này vạn vạn lần không thể!
Mặc Tương cũng ngăn cản ở trước ta, cây quạt xòe rộng đong đưa cực kì thong thả, ta biết rõ động tác như vậy của hắn tất nhiên là đang rất tức giận, cũng không dám lỗ mãng, nhân tiện giữ chặt chỗ xung yếu của Hồ Phỉ đang muốn tiến lên cắn người, bị ta nắm giữ nên hắn hơi có chút an phận, mà ta lại hơi hơi có chút phát run, trong lòng bàn tay đều thấm mồ hôi.
Nếu giờ phút này Mặc Tương muốn đem ta trở về Đông Hải, vậy thật sự cũng không có chút biện pháp rồi a!
——
Sư phụ đại nhân, sau này có cho ta mượn một trăm lá gan, ta cũng sẽ không dám làm càn chạy loạn nữa ~