“Tiêu Sanh tiên sinh?” Vị bác sĩ nhã nhặn mặc áo khoác màu trắng đẩy đẩy chiếc kính, nhìn về phía thanh niên tuổi trẻ mảnh khảnh đang ngồi trong phòng làm việc của anh.
“Vâng” Thanh niên đáp.
“Ừm” Vị bác sĩ đeo kính chọn lựa từ ngữ thích hợp để thông báo với thanh niên về kết quả bản báo cáo khám chữa trị, “Tuy rằng đây là chuyện lạ trong giới y học, nhưng tôi không thể không nói cho cậu biết” bác sĩ dừng một chút, thanh thanh tiếng nói, khẳng định chắc chắn: “Cậu đã có thai!” Giọng nói bình thản nghe thì như đang khuyên người khác cố giữ bình tĩnh, nhưng khiến bệnh nhân mất bình tĩnh ngay sau đó cũng là công của anh ta.
“Ồ” Ngoài dự đoán đã được thêm mắm thêm muối của bác sĩ, người thanh niên chỉ thản nhiên phát ra một thanh âm biểu thị đã biết.
Ánh mắt phía sau cặp mắt kính hiện lên tia sáng tỏ. Bác sĩ đeo kính tính toán không để cho người thanh niên chú ý, không dấu vết mà chạy ra khỏi văn phòng của mình. Thân thể gầy gò nhanh chóng phóng ra ngoài, trong phòng làm việc của anh dường như có cơn bão tàn phá Trái đất, khiến cho các tế bào không hề hoạt động trong cơ thể dùng tốc độ ánh sáng vọt ra khỏi cửa, cũng tiện tay đóng cửa lại miễn cho các y tá xinh đẹp chú ý. Chớp chớp đôi mắt câu hồn, thấp giọng kêu các y tá đang thần hồn điên đảo đi làm việc xong, viên kim cương – bác sĩ chủ nhiệm Tiêu Hoằng – của bệnh viện Alexender nổi tiếng khắp nước Mỹ lại đang ở bên ngoài phòng làm việc của mình cười như hồ ly. Hê! Tiêu gia có hậu, mẹ cũng sẽ không ba ngày ai oán hai bên không có cháu trai chăm sóc. “May mà đồ có giá trị đã giấu sẵn trong tủ quần áo, ai, tại sao ta lại thông minh đoán trước được như vậy chứ.” Lỗ tai dán tại cánh cửa nghe ngóng một hồi, vặn cửa phòng, đi vào, không ngoài ý nghĩ, ba phút trước vẫn là phòng làm việc sa hoa, giờ đã là một mảnh bừa bãi như có trộm vào nhà. Vị thanh niên mảnh dẻ đẹp đẽ khó phân biệt nam nữ ngồi trên ghế làm việc thưởng thức tách cà phê Lam sơn thơm nồng, đôi mắt to chiếm hơn nửa tỉ lệ khuôn mặt bình thản ngắm phong cảnh bên ngoài, thần tình điềm đạm khiến người khác tin chắc rằng văn phòng hỗn độn như vậy tuyệt không phải do thiên sứ này gây ra.
“Nguôi giận đi” bác sĩ đeo kính ngồi trên ghế sô pha duy nhất may mắn còn lại nhìn Tiêu Sanh từ khách thành chủ, em trai duy nhất của y, cười nói: “Tiểu Sanh, ở lại nơi này với anh đi, thân thể em bây giờ không phải thân thể của một người, lỡ xảy ra chuyện gì, ba mẹ sẽ chém chết anh mất.”
“Anh” Tiêu Sanh quay sang nhìn ánh mắt lo lắng lại yêu thương kia “Em muốn sau khi sinh đứa bé này, để nó du lịch thế giới cùng em” Ánh mắt kiên định khiến người khác không thể nói ra chữ “Không”.
Từ nhỏ che chở em trai trưởng thành, Tiêu Hoằng gật đầu: “Được, vậy anh sẽ bảo người chuẩn bị tốt tất cả để em yên tâm mà sinh” đẩy đẩy kính mắt “Tiểu Sanh, em không phải phụ nữ, tuy rằng tổ tiên Tiêu gia chúng ta cũng từng có trường hợp đàn ông mang thai, em cũng được di truyền thể chất đặc biệt này, nhưng em cũng không thể xem nhẹ. Nghe lời anh, sau khi sinh điều dưỡng thân thể cho tốt mới du lịch thế giới, đừng để anh và ba mẹ thấp thỏm lo lắng như vậy được không? Họ Lăng kia sẽ không tìm thấy em, với thế lực của Tiêu gia chúng ta, hơn nữa đây là nước Mĩ, không phải thế lực chính của hắn, em có thể yên tâm ở đây, nhé?”
Nhìn em trai cúi đầu suy nghĩ một lúc cuối cùng gật đầu, Tiêu Hoằng vui mừng cười: “Ha, vậy là tốt rồi.” Tín hiệu cảnh báo cơn bão màu đen rốt cuộc giải trừ, một bên lấy chìa khóa mở khoá của cái tủ sát tường ra dự định mang bảo bối ra với ánh mặt trời, một bên hướng Thượng đế niệm mấy tiếng cảm ơn.
“Anh”
“Hử?” Dừng lại, quay đầu nhìn em trai.
“Em nghĩ em cần trở về nghỉ ngơi một chút, tạm biệt”
“Ừ, được, được. Vậy em nghỉ ngơi một chút, tối nay anh trở về ăn cơm với em” Nhìn Tiêu Sanh đứng dậy rời đi. Tên nhóc đó trước khi đi mỉm cười mờ ám khiến y có dự cảm không lành, động tác mở khoá càng nhanh hơn.
Ba mươi giây sau, bệnh viện thuộc loại tầm cỡ nước Mĩ, tiếng sấm ầm ầm, “Tiêu Sanh, cái thằng nhóc này, đền anh mày xe thiết giáp sản xuất giới hạn đi!” Thượng đế, vì sao người lại để kỹ thuật mở khoá của thằng nhóc kia tiến bộ chứ…
“Vâng” Thanh niên đáp.
“Ừm” Vị bác sĩ đeo kính chọn lựa từ ngữ thích hợp để thông báo với thanh niên về kết quả bản báo cáo khám chữa trị, “Tuy rằng đây là chuyện lạ trong giới y học, nhưng tôi không thể không nói cho cậu biết” bác sĩ dừng một chút, thanh thanh tiếng nói, khẳng định chắc chắn: “Cậu đã có thai!” Giọng nói bình thản nghe thì như đang khuyên người khác cố giữ bình tĩnh, nhưng khiến bệnh nhân mất bình tĩnh ngay sau đó cũng là công của anh ta.
“Ồ” Ngoài dự đoán đã được thêm mắm thêm muối của bác sĩ, người thanh niên chỉ thản nhiên phát ra một thanh âm biểu thị đã biết.
Ánh mắt phía sau cặp mắt kính hiện lên tia sáng tỏ. Bác sĩ đeo kính tính toán không để cho người thanh niên chú ý, không dấu vết mà chạy ra khỏi văn phòng của mình. Thân thể gầy gò nhanh chóng phóng ra ngoài, trong phòng làm việc của anh dường như có cơn bão tàn phá Trái đất, khiến cho các tế bào không hề hoạt động trong cơ thể dùng tốc độ ánh sáng vọt ra khỏi cửa, cũng tiện tay đóng cửa lại miễn cho các y tá xinh đẹp chú ý. Chớp chớp đôi mắt câu hồn, thấp giọng kêu các y tá đang thần hồn điên đảo đi làm việc xong, viên kim cương – bác sĩ chủ nhiệm Tiêu Hoằng – của bệnh viện Alexender nổi tiếng khắp nước Mỹ lại đang ở bên ngoài phòng làm việc của mình cười như hồ ly. Hê! Tiêu gia có hậu, mẹ cũng sẽ không ba ngày ai oán hai bên không có cháu trai chăm sóc. “May mà đồ có giá trị đã giấu sẵn trong tủ quần áo, ai, tại sao ta lại thông minh đoán trước được như vậy chứ.” Lỗ tai dán tại cánh cửa nghe ngóng một hồi, vặn cửa phòng, đi vào, không ngoài ý nghĩ, ba phút trước vẫn là phòng làm việc sa hoa, giờ đã là một mảnh bừa bãi như có trộm vào nhà. Vị thanh niên mảnh dẻ đẹp đẽ khó phân biệt nam nữ ngồi trên ghế làm việc thưởng thức tách cà phê Lam sơn thơm nồng, đôi mắt to chiếm hơn nửa tỉ lệ khuôn mặt bình thản ngắm phong cảnh bên ngoài, thần tình điềm đạm khiến người khác tin chắc rằng văn phòng hỗn độn như vậy tuyệt không phải do thiên sứ này gây ra.
“Nguôi giận đi” bác sĩ đeo kính ngồi trên ghế sô pha duy nhất may mắn còn lại nhìn Tiêu Sanh từ khách thành chủ, em trai duy nhất của y, cười nói: “Tiểu Sanh, ở lại nơi này với anh đi, thân thể em bây giờ không phải thân thể của một người, lỡ xảy ra chuyện gì, ba mẹ sẽ chém chết anh mất.”
“Anh” Tiêu Sanh quay sang nhìn ánh mắt lo lắng lại yêu thương kia “Em muốn sau khi sinh đứa bé này, để nó du lịch thế giới cùng em” Ánh mắt kiên định khiến người khác không thể nói ra chữ “Không”.
Từ nhỏ che chở em trai trưởng thành, Tiêu Hoằng gật đầu: “Được, vậy anh sẽ bảo người chuẩn bị tốt tất cả để em yên tâm mà sinh” đẩy đẩy kính mắt “Tiểu Sanh, em không phải phụ nữ, tuy rằng tổ tiên Tiêu gia chúng ta cũng từng có trường hợp đàn ông mang thai, em cũng được di truyền thể chất đặc biệt này, nhưng em cũng không thể xem nhẹ. Nghe lời anh, sau khi sinh điều dưỡng thân thể cho tốt mới du lịch thế giới, đừng để anh và ba mẹ thấp thỏm lo lắng như vậy được không? Họ Lăng kia sẽ không tìm thấy em, với thế lực của Tiêu gia chúng ta, hơn nữa đây là nước Mĩ, không phải thế lực chính của hắn, em có thể yên tâm ở đây, nhé?”
Nhìn em trai cúi đầu suy nghĩ một lúc cuối cùng gật đầu, Tiêu Hoằng vui mừng cười: “Ha, vậy là tốt rồi.” Tín hiệu cảnh báo cơn bão màu đen rốt cuộc giải trừ, một bên lấy chìa khóa mở khoá của cái tủ sát tường ra dự định mang bảo bối ra với ánh mặt trời, một bên hướng Thượng đế niệm mấy tiếng cảm ơn.
“Anh”
“Hử?” Dừng lại, quay đầu nhìn em trai.
“Em nghĩ em cần trở về nghỉ ngơi một chút, tạm biệt”
“Ừ, được, được. Vậy em nghỉ ngơi một chút, tối nay anh trở về ăn cơm với em” Nhìn Tiêu Sanh đứng dậy rời đi. Tên nhóc đó trước khi đi mỉm cười mờ ám khiến y có dự cảm không lành, động tác mở khoá càng nhanh hơn.
Ba mươi giây sau, bệnh viện thuộc loại tầm cỡ nước Mĩ, tiếng sấm ầm ầm, “Tiêu Sanh, cái thằng nhóc này, đền anh mày xe thiết giáp sản xuất giới hạn đi!” Thượng đế, vì sao người lại để kỹ thuật mở khoá của thằng nhóc kia tiến bộ chứ…