Tựa đề: Sanh, tiếp chiêu đi!
Tiêu Sanh thu hồi ánh mắt đang nhìn phía cửa sổ, nhìn dự án trung tâm thương mại Hoàng Triêu(1). Dự án này do Lăng thị phát hành cổ phiếu, Tống thị bỏ vốn, Tiêu thị kí hợp đồng bất động sản với công ty L&M, dự án đang tiến hành nhanh chóng, mà dự cảm không lành trong lòng Tiêu Sanh lại càng ngày càng mãnh liệt, gần đây cơ thể không được khoẻ, có phần đau đầu, cũng hay tức ngực. Di động trên tay đột nhiên vang lên: “Anh hai? Cái gì từ bỏ dự án, anh nói rõ xem…”
“Thời sự đưa tin sáng nay L&M tiết lộ nguyên nhân tạm ngừng dự án trung tâm thương mại Hoàng Triêu, cổ phiếu của xí nghiệp Lăng thị cũng vì vậy mà tụt xuống một nghìn điểm, Tiêu thị mua lại tất cả cổ phiếu của Lăng thị trên thị trường với giá cực thấp…”
Lăng Dục Vũ tắt ti vi, yên lặng ngồi ở biệt thự trên núi. Đó là thật sao? Sanh thật sự vì chiếm đoạt Lăng thị mà ngầm hợp tác cùng L&M sao, cuộc sống hôn nhân hơn ba năm cũng chỉ là thủ đoạn của Sanh để chiếm lấy Lăng thị? Từ trước tới nay xí nghiệp của mình và của Sanh vốn là đối thủ, dự án kinh doanh có rất nhiều ảnh hưởng. Lẽ nào giống như ba nói, nằm cạnh Sanh khiến người ta không thể yên tâm ngủ hay sao(2)? Lúc gần tối ba giận dữ xông vào phòng làm việc của mình, ném cho mình một tập tài liệu, để lại một câu “Nhìn xem bộ mặt thật của thằng Sanh kia của mày đi.” rồi tức giận mà đi. Đây là sự thật ư? Sanh cố ý tung tin kế hoạch đấu thầu thất bại, khiến cổ phiếu Lăng thị rớt thảm hại, khi đó toàn bộ vốn của mình và A Kiệt vì đầu tư vào dự án này mà không thể thu hồi hết cổ phiếu trên thị trường, bản thân thì trơ mắt nhìn Sanh dùng giá cực thấp thu mua toàn bộ cổ phiếu của Lăng thị, làm chủ tịch hội đồng quản trị của Lăng thị. Sanh, em vì sao lại làm vậy?
Chuông cửa vang lên, cửa mở. “Vũ, em chưa từng cùng công ty L&M thoả thuận ngừng dự án vô thời hạn, tất cả mọi chuyện đều không như anh nghĩ. Vũ, sống chung lâu như vậy, anh tin tưởng em được không? Chúng ta đã kết hôn, chúng ta đã thề trước Chúa phải chân thành, không được lừa dối.” Tiêu Sanh kích động nói, hàm chứa tia thất vọng. Tại sao Vũ né tránh, không nghe bất kì điều gì mình giải thích.
“Được, vậy em giải thích đi.” Bản thân vẫn còn một chút hy vọng ở Sanh, hy vọng Sanh sẽ giải thích rõ ràng với anh.
“Trước hết, em căn bản chưa từng thoả thuận với L&M từ bỏ dự án này, em cũng chỉ biết được tin họ tuyên bố muốn ngừng dự án này trước đó một đêm. Ngay đêm hôm đó em lập tức bàn bạc cùng trợ lý làm cách nào thu hồi tất cả cổ phiếu của anh trên thị trường, em đã nói với anh rồi.”
“Vậy cậu vì sao không trực tiếp bỏ vốn để A Vũ tự thu hồi, mà không phải Tiêu thị của cậu đến thu mua.” Tống Kiệt vốn ở tại chỗ với Lăng Dục Vũ hỏi.
“Ngay khi em biết tin L&M muốn trì hoãn dự án này thì cũng đồng thời nhận được tin từ thị trường truyền ra Lăng thị cố ý để giá cổ phiếu xuống thấp. Mà người của em ở cục điều tra thương mại cũng thu được tin tức cục điều tra đã bắt đầu điều tra. Nếu Vũ tự đứng ra mua, sẽ chứng thực lời đồn kia. Hơn nữa mọi người cũng biết hậu quả của xí nghiệp bị cục điều tra nghi ngờ rồi đấy. Cho nên em mới từ Tiêu thị của em ra mặt thu hồi, định thị trường lắng xuống sẽ giao lại toàn bộ cổ phiếu cho anh…” Tiêu Sanh bị tiếng cười thình lình vang lên của Lăng Dục Vũ cắt ngang, lo lắng nhìn về phía khuôn mặt nặng nề lại vô cùng châm biếm đang nhìn mình của chồng cậu.
Lăng Dục Vũ đưa một phần văn kiện thoả thuận cho Tiêu Sanh: “Hợp đồng thoả thuận của em và L&M, hôm nay tổng giám của L&M đã đem bản sao đến đây, phía trên còn có chữ kí của em và tổng giám đốc bên L&M, hai người đã ngầm thoả thuận tuyên bố ngừng dự án này, đương nhiên em có thể phủ nhận chữ kí trên đó không phải của em, nhưng tổng tài của L&M dưới áp lực của ba anh và Tống thị đã thừa nhận em cùng hắn thương lượng. Còn có, tối hôm qua cục trưởng cục điều tra còn bảo chứng với ba anh tuyệt đối sẽ không đối Lăng thị tiến hành điều tra bất kì nghi ngờ gì. Em nghĩ ông ta nói chính xác, hay là người nào đó của em nói chính xác. Sanh, em khiến anh thất vọng quá, đến lúc này vẫn muốn nói dối anh.”
“Không, em chưa từng kí thoả thuận nào cả, em sẽ điều tra rõ ràng…” Còn chưa nói hết câu đã bị Lăng Dục Vũ hất bàn tay cậu đang nắm tay áo của anh ra mà đứng không vững, trượt chân ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.
Nhìn thấy Tiêu Sanh ngã xuống đất, trong mắt Lăng Dục Vũ hiện lên một tia đau lòng, nhưng nhớ tới bản sao hợp đồng thoả thuận kia cùng lời bảo chứng của cục trưởng cục điều tra thương mại thì vô cùng thống hận mà đi về phía xe mình, nhưng phát hiện chìa khóa xe không biết đã quăng ở nơi nào, tức giận đá ô tô: “Ngay cả mày cũng muốn lừa dối tao phải không.” Xoay người đi xuống núi, ở phía sau, ánh mắt của Tống Kiệt loé lên một tia sáng, bước nhanh bắt kịp Lăng Dục Vũ.
Tiêu Sanh đang ngã nhào trên đất ngẩn người, vội đứng lên, đang muốn đuổi theo, lại bị Tống Linh Linh giữ lại: “Tiểu Sanh, cậu có tỉnh táo hay không đấy, lúc này anh ấy sẽ không nghe cậu nói đâu.”
“Không được, chị Linh” Tiêu Sanh nhìn theo bóng người đã đi xa: “Em muốn giải thích rõ với Vũ.” Nhanh chóng lên xe, lái xe đuổi theo.
Ở đằng sau nhìn Tiêu Sanh lái xe đi, Tống Linh đứng lên một tảng đá lớn, khi nhìn thấy xe của Tiêu Sanh sắp đến gần hai người đang đi kia, bèn nhấn điều khiển từ xa trong tay: “Tiểu Sanh, cậu sẽ là của tôi nhanh thôi.”
“Chuyện gì thế này” Tiêu Sanh cuống cuồng đạp phanh, dường như hiểu ra điều gì đó, thét lên: “Vũ, hai người mau tránh ra, phanh xe của em bị hỏng rồi…”
Tống Kiệt đang trên đường xuống núi cùng bạn thân của mình, ngoái lại nhìn phía sau bọn họ, vội vã đẩy A Vũ bên cạnh ra, bản thân lại đụng vào chiếc xe không dừng lại được của Tiêu Sanh, bị văng sang một bên.
Lăng Dục Vũ chạy đến chỗ bạn thân đang nằm hôn mê: “A Kiệt…” Đau lòng thảm thiết mà kêu lên, không chú ý tới xe của Tiêu Sanh đang lao xuống núi với vận tốc cao không thể dừng lại.
Tống Linh Linh vẫn quan sát trên đỉnh núi nhìn thấy chiếc Limousine trắng không thể thắng lại được mà cứ thế lao xuống núi: “Không, Tiểu Sanh! Anh hai, anh đã đáp ứng với em chỉ làm cho phanh xe tạm thời mất tác dụng thôi mà. Tại sao, Tiểu Sanh…” Tiếng hét như đứt ruột đứt gan cứ quanh quẩn trong núi.
Bệnh viện Saint Mary
Tiêu Sanh ở một khắc cuối cùng nhảy xuống xe sau khi được băng bó, trên đầu quấn đầy băng trắng, bước nhanh đến phòng cấp cứu, nhìn thấy Lăng Dục Vũ đang ở cửa phòng cấp cứu.
Lăng Dục Vũ nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn người vừa tới, túm lấy cổ áo của thân hình mảnh dẻ kia, trừng lớn đôi mắt chứa đầy vằn đỏ, vô cùng căm hận mà hỏi: “Tại sao, tại sao, em đã chiếm đoạt Lăng thị thành công, vì cớ gì em còn chưa thoả mãn, còn muốn hại A Kiệt đến như vậy. Anh có chỗ nào không đúng với em, em muốn đoạt lấy tâm huyết suốt đời của anh, còn muốn cướp đi người anh em tốt của anh. Tiêu Sanh, em là ma quỷ, em không có trái tim, em có trái tim sẽ thấy người bị em làm hại đang cấp cứu ở trong kia, sống chết chưa rõ…”
“Không, em không có, em chưa từng muốn chiếm công ty của anh, em càng không định đâm Tống Kiệt…” Tiêu Sanh bị Lăng Dục Vũ lay đến đầu váng mắt hoa, cơn tức ngực càng trầm trọng, đang thở dốc định nói, lại bị người giáng một bạt tai.
“Mày vì sao lại hại con trai tao đến như vậy, Tiêu Sanh, trả lại con cho tao…” Bà Tống ở một bên lòng nóng như lửa đốt vừa nghe thấy Lăng Dục Vũ trách móc Tiêu Sanh, cho rằng Tiêu Sanh chính là hung thủ hại con trai bà ta, bi hận(3) định tiến đến đánh tiếp, bị cảnh sát đến điều tra vụ án đâm xe cản lại.
Tiêu Sanh bị cái tát vừa nãy khiến cho trước mắt toàn sao Kim, định thần lại, nhìn đến hết thảy người của Tống gia căm ghét nhìn mình, mà Lăng Dục Vũ vẫn đang túm áo mình, trong lòng tựa như bị người cay nghiệt chém một đao, đau đến nỗi hai mắt cơ hồ toát ra “mồ hôi”.
Nhóm cảnh sát ra hiệu cho Lăng Dục Vũ buông Tiêu Sanh ra, đang định mời Tiêu Sanh theo bọn họ trở về điều tra, bị Tiêu Sanh khoát tay: “Để tôi nói thêm một câu nữa, nói xong tôi sẽ cùng các anh trở về tiến hành điều tra.”
Nhìn thẳng người đã từng chung sống hạnh phúc với mình: “Tôi muốn hỏi lại một lần, anh thực sự không tin tôi chưa từng làm những việc ấy?”
Nhìn sâu vào Lăng Dục Vũ đã lâu vẫn im lặng, Tiêu Sanh tuyệt vọng ngẩng cao đầu, ra sức chớp mắt: “Tôi hiểu rồi.” Quay đầu đi hướng cảnh sát đang đứng ở một bên: “Tôi có thể đi được rồi.” Mắt tối sầm, ngất xỉu trong lòng Tiêu Hoằng vừa xuống máy bay đuổi tới.
Ba ngày sau, nửa đêm:
Tiêu Sanh lại tiến vào bệnh viện Saint Mary, đi đến phòng điều trị của Tống Kiệt.
“Tại sao?” Mặc kệ người ở trên giường có đang ngủ hay không, vẫn cứ hỏi, không ngoài ý nhìn thấy người trên giường ngồi dậy.
“Tôi đã biết cậu sẽ đến. Biết được cậu chưa chết, tôi đã đoán rằng cậu sẽ đến đây. Tiêu Sanh, kế này là do tôi cùng Linh Linh, còn có ba mẹ của A Vũ chuẩn bị mất ba năm, mọi người cùng L&M, cục trưởng cục điều tra cùng diễn màn diễn này. Vì để A Vũ dứt khoát với cậu, chúng tôi đã bố trí màn đâm xe đó. Tôi yêu A Vũ, yêu đã mười hai năm, nhưng sự xuất hiện của cậu đã cướp đi cậu ấy. Tương tự, ba mẹ của A Vũ cũng hận cậu, bởi vì cậu đã đoạt mất đứa con ưu tú của họ. Linh Linh yêu cậu nhưng cũng hận cậu, vì cậu chưa từng đối mặt với tình yêu của nó. Tiêu Sanh, cậu không hề khờ khạo, nếu không phải mấy năm nay chúng tôi khó dễ quấy rầy cậu, cậu sẽ không tin rằng sự oán hận của chúng tôi đã tiêu tán. Tiêu Sanh, cậu rất thông minh, không phải cậu thua bởi chúng tôi, cậu thua ở điểm cậu không thể khiến A Vũ tin tưởng.”
Tiêu Sanh đi khỏi phòng bệnh, giao cho Tiêu Hoằng một cuộn băng ghi âm nhỏ: “Chờ sau khi em đã sang Mĩ, giao lại toàn bộ tài liệu về chứng cứ cho anh ấy.” Tống Kiệt, anh nói đúng, tôi sẽ không bao giờ đến gặp Lăng Dục Vũ nữa. Nhưng cũng không có nghĩa tôi sẽ từ bỏ việc lấy lại sự trong sạch của mình.
———————————————————————-
(Trở lại hiện tại)
“Vậy chuyện năm đó em làm cách nào phát hiện chân tướng?” Sau khi Dục Vũ kể hết chuyện năm đó, Phương Cạnh lấy di động ra xem tin nhắn, cũng đề ra câu hỏi của mình.
“Sanh đi được nửa tháng, luật sư của cậu ấy thay mặt giao lại cổ phiếu cho em.” Lăng Dục Vũ vô cùng đau khổ ôm mặt: “Còn giao cho em một tập tài liệu, làm sáng tỏ tất cả chuyện đó, em lại kiểm chứng với ba mẹ và A Kiệt, sau rốt bọn họ đều thừa nhận.”
“Vậy bây giờ em định thế nào?” Lăng Dục Dương đã quá rõ em trai mình sẽ không tuỳ tiện nhận thua “Năm ấy em tổn thương cậu ấy sâu như vậy, chắc hẳn cậu ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho em như vậy đâu.”
“Em biết, cho nên bây giờ đã điều tra rõ những việc Sanh đã trải qua mấy năm nay cùng những thay đổi, sẽ tuỳ bệnh bốc thuốc. Thế nhưng quan trọng nhất là điều tra cho rõ ba của đứa bé Duệ Duệ sáu tuổi kia là tên chết tiệt nào.” Nhớ rằng Sanh đi được gần bảy tám năm, lại có một đứa con sáu tuổi, bất luận tính toán tuổi thật của đứa trẻ ấy cùng tuổi mụ đều tính đến chính mình như ăn phải giấm chua, là kẻ nào không biết xấu hổ dám thừa cơ chen vào sinh con cùng Sanh.
“Không phải lo, Thương Lang gửi tin về đây nói rằng tư liệu em muốn tra đã tra được rồi.” Phương Cạnh đăng nhập vào laptop của mình: “Thương Lang biết anh cần gấp, liền cùng mấy người con nuôi của hắn chia ra điều tra, anh yêu cầu hắn không cần chỉnh sửa lại, bây giờ đang gửi đến.”
Lăng Dục Vũ nhìn không chớp mắt vào màn hình máy vi tính, lúc thì mỉm cười, lúc thì phẫn uất, lúc lại cau mày. Đột nhiên hét lên: “Hai anh nhìn xem, Duệ Duệ có giống em không?”
Lăng Dục Dương cùng Phương Cạnh từ nãy đến giờ vẫn nhìn em trai biểu diễn Xuyên kịch biến đổi sắc mặt(4) đi đến cạnh máy tính. “Giống, quá giống, giống như cùng một khuôn đúc ra, thì ra em chính là tên chết tiệt đó.” Phương Cạnh phát biểu rõ ràng ý kiến của mình.
“…” —_—||||
Trên màn hình hiện lên bức ảnh được phóng to, một đứa bé trai mặc áo ngắn tay kẻ ca rô, quần soóc nhỏ kiểu cao bồi, thích thú kéo một con diều to chạy trên bãi cỏ xanh mướt. Bé trai bộ dạng phi thường vui vẻ đáng yêu, cười đến dường như niềm vui sướng của toàn bộ thế gian đều tụ hội trên người cậu bé, khiến cho người nhìn thấy cậu cũng phải mở lòng mà vui vẻ.
Lăng Dục Vũ cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng kích động của Sanh khi nhìn thấy Tiêu Tiêu, lộ ra nét mặt tươi cười rực rỡ không gì sánh được sau khi xem xong tất cả tư liệu, cũng xác định được kế sách tiếp theo.
“A Vũ?” Lăng Dục Dương cũng cao hứng xem ảnh của một đứa cháu khác của mình: “Vậy em đã dự tính tiếp theo nên làm gì chưa?”
“Đột nhập vào nội bộ bên đối thủ” Trong mắt Lăng Dục Vũ loé lên tia sáng lấp lánh: “Em định đưa Tiêu Tiêu đến chỗ Sanh tùy thời theo dõi động tĩnh của Sanh.”
Sanh, tiếp chiêu đi!
—————————————————-
(1) Cái này là tớ đoán thôi, không dám chắc.
(2) Có lẽ ý ông ba của Vũ là: Sanh là người khó lường, đóng kịch này nọ khiến người khác phải đề phòng, không thể yên tâm.
(3) Bi hận: vừa đau xót vừa căm hận.
(4) Xuyên kịch biến đổi sắc mặt: theo QT, Xuyên kịch là kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc. Còn “biến đổi sắc mặt” thì chắc là giống kiểu một người mặc quần áo cổ trang giống đóng tuồng á, giơ tay áo ngang mặt, rồi “phật” một cái, tay áo tung lên và những đường nét vẽ trên khuôn mặt lúc trước sẽ đổi khác, giống như đeo lên một cái mặt nạ khác ấy.
Vì tớ không biết về mấy màn cổ phiếu, kinh doanh hay thương mại gì đâu. Nên một số chỗ dính đến nó tớ chỉ dám phán bừa thôi. Ai thấy sai thì góp ý nhé.
P/s: Tính ra thì chương này mình ngâm lâu quá, độ những 21 ngày, tức là tới 3 tuần lận. *A* Chắc là do không có thời gian. Vì dạo này mình còn phải đi tập văn nghệ văn gừng cho lớp mà. *nguỵ biện*
Tiêu Sanh thu hồi ánh mắt đang nhìn phía cửa sổ, nhìn dự án trung tâm thương mại Hoàng Triêu(1). Dự án này do Lăng thị phát hành cổ phiếu, Tống thị bỏ vốn, Tiêu thị kí hợp đồng bất động sản với công ty L&M, dự án đang tiến hành nhanh chóng, mà dự cảm không lành trong lòng Tiêu Sanh lại càng ngày càng mãnh liệt, gần đây cơ thể không được khoẻ, có phần đau đầu, cũng hay tức ngực. Di động trên tay đột nhiên vang lên: “Anh hai? Cái gì từ bỏ dự án, anh nói rõ xem…”
“Thời sự đưa tin sáng nay L&M tiết lộ nguyên nhân tạm ngừng dự án trung tâm thương mại Hoàng Triêu, cổ phiếu của xí nghiệp Lăng thị cũng vì vậy mà tụt xuống một nghìn điểm, Tiêu thị mua lại tất cả cổ phiếu của Lăng thị trên thị trường với giá cực thấp…”
Lăng Dục Vũ tắt ti vi, yên lặng ngồi ở biệt thự trên núi. Đó là thật sao? Sanh thật sự vì chiếm đoạt Lăng thị mà ngầm hợp tác cùng L&M sao, cuộc sống hôn nhân hơn ba năm cũng chỉ là thủ đoạn của Sanh để chiếm lấy Lăng thị? Từ trước tới nay xí nghiệp của mình và của Sanh vốn là đối thủ, dự án kinh doanh có rất nhiều ảnh hưởng. Lẽ nào giống như ba nói, nằm cạnh Sanh khiến người ta không thể yên tâm ngủ hay sao(2)? Lúc gần tối ba giận dữ xông vào phòng làm việc của mình, ném cho mình một tập tài liệu, để lại một câu “Nhìn xem bộ mặt thật của thằng Sanh kia của mày đi.” rồi tức giận mà đi. Đây là sự thật ư? Sanh cố ý tung tin kế hoạch đấu thầu thất bại, khiến cổ phiếu Lăng thị rớt thảm hại, khi đó toàn bộ vốn của mình và A Kiệt vì đầu tư vào dự án này mà không thể thu hồi hết cổ phiếu trên thị trường, bản thân thì trơ mắt nhìn Sanh dùng giá cực thấp thu mua toàn bộ cổ phiếu của Lăng thị, làm chủ tịch hội đồng quản trị của Lăng thị. Sanh, em vì sao lại làm vậy?
Chuông cửa vang lên, cửa mở. “Vũ, em chưa từng cùng công ty L&M thoả thuận ngừng dự án vô thời hạn, tất cả mọi chuyện đều không như anh nghĩ. Vũ, sống chung lâu như vậy, anh tin tưởng em được không? Chúng ta đã kết hôn, chúng ta đã thề trước Chúa phải chân thành, không được lừa dối.” Tiêu Sanh kích động nói, hàm chứa tia thất vọng. Tại sao Vũ né tránh, không nghe bất kì điều gì mình giải thích.
“Được, vậy em giải thích đi.” Bản thân vẫn còn một chút hy vọng ở Sanh, hy vọng Sanh sẽ giải thích rõ ràng với anh.
“Trước hết, em căn bản chưa từng thoả thuận với L&M từ bỏ dự án này, em cũng chỉ biết được tin họ tuyên bố muốn ngừng dự án này trước đó một đêm. Ngay đêm hôm đó em lập tức bàn bạc cùng trợ lý làm cách nào thu hồi tất cả cổ phiếu của anh trên thị trường, em đã nói với anh rồi.”
“Vậy cậu vì sao không trực tiếp bỏ vốn để A Vũ tự thu hồi, mà không phải Tiêu thị của cậu đến thu mua.” Tống Kiệt vốn ở tại chỗ với Lăng Dục Vũ hỏi.
“Ngay khi em biết tin L&M muốn trì hoãn dự án này thì cũng đồng thời nhận được tin từ thị trường truyền ra Lăng thị cố ý để giá cổ phiếu xuống thấp. Mà người của em ở cục điều tra thương mại cũng thu được tin tức cục điều tra đã bắt đầu điều tra. Nếu Vũ tự đứng ra mua, sẽ chứng thực lời đồn kia. Hơn nữa mọi người cũng biết hậu quả của xí nghiệp bị cục điều tra nghi ngờ rồi đấy. Cho nên em mới từ Tiêu thị của em ra mặt thu hồi, định thị trường lắng xuống sẽ giao lại toàn bộ cổ phiếu cho anh…” Tiêu Sanh bị tiếng cười thình lình vang lên của Lăng Dục Vũ cắt ngang, lo lắng nhìn về phía khuôn mặt nặng nề lại vô cùng châm biếm đang nhìn mình của chồng cậu.
Lăng Dục Vũ đưa một phần văn kiện thoả thuận cho Tiêu Sanh: “Hợp đồng thoả thuận của em và L&M, hôm nay tổng giám của L&M đã đem bản sao đến đây, phía trên còn có chữ kí của em và tổng giám đốc bên L&M, hai người đã ngầm thoả thuận tuyên bố ngừng dự án này, đương nhiên em có thể phủ nhận chữ kí trên đó không phải của em, nhưng tổng tài của L&M dưới áp lực của ba anh và Tống thị đã thừa nhận em cùng hắn thương lượng. Còn có, tối hôm qua cục trưởng cục điều tra còn bảo chứng với ba anh tuyệt đối sẽ không đối Lăng thị tiến hành điều tra bất kì nghi ngờ gì. Em nghĩ ông ta nói chính xác, hay là người nào đó của em nói chính xác. Sanh, em khiến anh thất vọng quá, đến lúc này vẫn muốn nói dối anh.”
“Không, em chưa từng kí thoả thuận nào cả, em sẽ điều tra rõ ràng…” Còn chưa nói hết câu đã bị Lăng Dục Vũ hất bàn tay cậu đang nắm tay áo của anh ra mà đứng không vững, trượt chân ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.
Nhìn thấy Tiêu Sanh ngã xuống đất, trong mắt Lăng Dục Vũ hiện lên một tia đau lòng, nhưng nhớ tới bản sao hợp đồng thoả thuận kia cùng lời bảo chứng của cục trưởng cục điều tra thương mại thì vô cùng thống hận mà đi về phía xe mình, nhưng phát hiện chìa khóa xe không biết đã quăng ở nơi nào, tức giận đá ô tô: “Ngay cả mày cũng muốn lừa dối tao phải không.” Xoay người đi xuống núi, ở phía sau, ánh mắt của Tống Kiệt loé lên một tia sáng, bước nhanh bắt kịp Lăng Dục Vũ.
Tiêu Sanh đang ngã nhào trên đất ngẩn người, vội đứng lên, đang muốn đuổi theo, lại bị Tống Linh Linh giữ lại: “Tiểu Sanh, cậu có tỉnh táo hay không đấy, lúc này anh ấy sẽ không nghe cậu nói đâu.”
“Không được, chị Linh” Tiêu Sanh nhìn theo bóng người đã đi xa: “Em muốn giải thích rõ với Vũ.” Nhanh chóng lên xe, lái xe đuổi theo.
Ở đằng sau nhìn Tiêu Sanh lái xe đi, Tống Linh đứng lên một tảng đá lớn, khi nhìn thấy xe của Tiêu Sanh sắp đến gần hai người đang đi kia, bèn nhấn điều khiển từ xa trong tay: “Tiểu Sanh, cậu sẽ là của tôi nhanh thôi.”
“Chuyện gì thế này” Tiêu Sanh cuống cuồng đạp phanh, dường như hiểu ra điều gì đó, thét lên: “Vũ, hai người mau tránh ra, phanh xe của em bị hỏng rồi…”
Tống Kiệt đang trên đường xuống núi cùng bạn thân của mình, ngoái lại nhìn phía sau bọn họ, vội vã đẩy A Vũ bên cạnh ra, bản thân lại đụng vào chiếc xe không dừng lại được của Tiêu Sanh, bị văng sang một bên.
Lăng Dục Vũ chạy đến chỗ bạn thân đang nằm hôn mê: “A Kiệt…” Đau lòng thảm thiết mà kêu lên, không chú ý tới xe của Tiêu Sanh đang lao xuống núi với vận tốc cao không thể dừng lại.
Tống Linh Linh vẫn quan sát trên đỉnh núi nhìn thấy chiếc Limousine trắng không thể thắng lại được mà cứ thế lao xuống núi: “Không, Tiểu Sanh! Anh hai, anh đã đáp ứng với em chỉ làm cho phanh xe tạm thời mất tác dụng thôi mà. Tại sao, Tiểu Sanh…” Tiếng hét như đứt ruột đứt gan cứ quanh quẩn trong núi.
Bệnh viện Saint Mary
Tiêu Sanh ở một khắc cuối cùng nhảy xuống xe sau khi được băng bó, trên đầu quấn đầy băng trắng, bước nhanh đến phòng cấp cứu, nhìn thấy Lăng Dục Vũ đang ở cửa phòng cấp cứu.
Lăng Dục Vũ nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn người vừa tới, túm lấy cổ áo của thân hình mảnh dẻ kia, trừng lớn đôi mắt chứa đầy vằn đỏ, vô cùng căm hận mà hỏi: “Tại sao, tại sao, em đã chiếm đoạt Lăng thị thành công, vì cớ gì em còn chưa thoả mãn, còn muốn hại A Kiệt đến như vậy. Anh có chỗ nào không đúng với em, em muốn đoạt lấy tâm huyết suốt đời của anh, còn muốn cướp đi người anh em tốt của anh. Tiêu Sanh, em là ma quỷ, em không có trái tim, em có trái tim sẽ thấy người bị em làm hại đang cấp cứu ở trong kia, sống chết chưa rõ…”
“Không, em không có, em chưa từng muốn chiếm công ty của anh, em càng không định đâm Tống Kiệt…” Tiêu Sanh bị Lăng Dục Vũ lay đến đầu váng mắt hoa, cơn tức ngực càng trầm trọng, đang thở dốc định nói, lại bị người giáng một bạt tai.
“Mày vì sao lại hại con trai tao đến như vậy, Tiêu Sanh, trả lại con cho tao…” Bà Tống ở một bên lòng nóng như lửa đốt vừa nghe thấy Lăng Dục Vũ trách móc Tiêu Sanh, cho rằng Tiêu Sanh chính là hung thủ hại con trai bà ta, bi hận(3) định tiến đến đánh tiếp, bị cảnh sát đến điều tra vụ án đâm xe cản lại.
Tiêu Sanh bị cái tát vừa nãy khiến cho trước mắt toàn sao Kim, định thần lại, nhìn đến hết thảy người của Tống gia căm ghét nhìn mình, mà Lăng Dục Vũ vẫn đang túm áo mình, trong lòng tựa như bị người cay nghiệt chém một đao, đau đến nỗi hai mắt cơ hồ toát ra “mồ hôi”.
Nhóm cảnh sát ra hiệu cho Lăng Dục Vũ buông Tiêu Sanh ra, đang định mời Tiêu Sanh theo bọn họ trở về điều tra, bị Tiêu Sanh khoát tay: “Để tôi nói thêm một câu nữa, nói xong tôi sẽ cùng các anh trở về tiến hành điều tra.”
Nhìn thẳng người đã từng chung sống hạnh phúc với mình: “Tôi muốn hỏi lại một lần, anh thực sự không tin tôi chưa từng làm những việc ấy?”
Nhìn sâu vào Lăng Dục Vũ đã lâu vẫn im lặng, Tiêu Sanh tuyệt vọng ngẩng cao đầu, ra sức chớp mắt: “Tôi hiểu rồi.” Quay đầu đi hướng cảnh sát đang đứng ở một bên: “Tôi có thể đi được rồi.” Mắt tối sầm, ngất xỉu trong lòng Tiêu Hoằng vừa xuống máy bay đuổi tới.
Ba ngày sau, nửa đêm:
Tiêu Sanh lại tiến vào bệnh viện Saint Mary, đi đến phòng điều trị của Tống Kiệt.
“Tại sao?” Mặc kệ người ở trên giường có đang ngủ hay không, vẫn cứ hỏi, không ngoài ý nhìn thấy người trên giường ngồi dậy.
“Tôi đã biết cậu sẽ đến. Biết được cậu chưa chết, tôi đã đoán rằng cậu sẽ đến đây. Tiêu Sanh, kế này là do tôi cùng Linh Linh, còn có ba mẹ của A Vũ chuẩn bị mất ba năm, mọi người cùng L&M, cục trưởng cục điều tra cùng diễn màn diễn này. Vì để A Vũ dứt khoát với cậu, chúng tôi đã bố trí màn đâm xe đó. Tôi yêu A Vũ, yêu đã mười hai năm, nhưng sự xuất hiện của cậu đã cướp đi cậu ấy. Tương tự, ba mẹ của A Vũ cũng hận cậu, bởi vì cậu đã đoạt mất đứa con ưu tú của họ. Linh Linh yêu cậu nhưng cũng hận cậu, vì cậu chưa từng đối mặt với tình yêu của nó. Tiêu Sanh, cậu không hề khờ khạo, nếu không phải mấy năm nay chúng tôi khó dễ quấy rầy cậu, cậu sẽ không tin rằng sự oán hận của chúng tôi đã tiêu tán. Tiêu Sanh, cậu rất thông minh, không phải cậu thua bởi chúng tôi, cậu thua ở điểm cậu không thể khiến A Vũ tin tưởng.”
Tiêu Sanh đi khỏi phòng bệnh, giao cho Tiêu Hoằng một cuộn băng ghi âm nhỏ: “Chờ sau khi em đã sang Mĩ, giao lại toàn bộ tài liệu về chứng cứ cho anh ấy.” Tống Kiệt, anh nói đúng, tôi sẽ không bao giờ đến gặp Lăng Dục Vũ nữa. Nhưng cũng không có nghĩa tôi sẽ từ bỏ việc lấy lại sự trong sạch của mình.
———————————————————————-
(Trở lại hiện tại)
“Vậy chuyện năm đó em làm cách nào phát hiện chân tướng?” Sau khi Dục Vũ kể hết chuyện năm đó, Phương Cạnh lấy di động ra xem tin nhắn, cũng đề ra câu hỏi của mình.
“Sanh đi được nửa tháng, luật sư của cậu ấy thay mặt giao lại cổ phiếu cho em.” Lăng Dục Vũ vô cùng đau khổ ôm mặt: “Còn giao cho em một tập tài liệu, làm sáng tỏ tất cả chuyện đó, em lại kiểm chứng với ba mẹ và A Kiệt, sau rốt bọn họ đều thừa nhận.”
“Vậy bây giờ em định thế nào?” Lăng Dục Dương đã quá rõ em trai mình sẽ không tuỳ tiện nhận thua “Năm ấy em tổn thương cậu ấy sâu như vậy, chắc hẳn cậu ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho em như vậy đâu.”
“Em biết, cho nên bây giờ đã điều tra rõ những việc Sanh đã trải qua mấy năm nay cùng những thay đổi, sẽ tuỳ bệnh bốc thuốc. Thế nhưng quan trọng nhất là điều tra cho rõ ba của đứa bé Duệ Duệ sáu tuổi kia là tên chết tiệt nào.” Nhớ rằng Sanh đi được gần bảy tám năm, lại có một đứa con sáu tuổi, bất luận tính toán tuổi thật của đứa trẻ ấy cùng tuổi mụ đều tính đến chính mình như ăn phải giấm chua, là kẻ nào không biết xấu hổ dám thừa cơ chen vào sinh con cùng Sanh.
“Không phải lo, Thương Lang gửi tin về đây nói rằng tư liệu em muốn tra đã tra được rồi.” Phương Cạnh đăng nhập vào laptop của mình: “Thương Lang biết anh cần gấp, liền cùng mấy người con nuôi của hắn chia ra điều tra, anh yêu cầu hắn không cần chỉnh sửa lại, bây giờ đang gửi đến.”
Lăng Dục Vũ nhìn không chớp mắt vào màn hình máy vi tính, lúc thì mỉm cười, lúc thì phẫn uất, lúc lại cau mày. Đột nhiên hét lên: “Hai anh nhìn xem, Duệ Duệ có giống em không?”
Lăng Dục Dương cùng Phương Cạnh từ nãy đến giờ vẫn nhìn em trai biểu diễn Xuyên kịch biến đổi sắc mặt(4) đi đến cạnh máy tính. “Giống, quá giống, giống như cùng một khuôn đúc ra, thì ra em chính là tên chết tiệt đó.” Phương Cạnh phát biểu rõ ràng ý kiến của mình.
“…” —_—||||
Trên màn hình hiện lên bức ảnh được phóng to, một đứa bé trai mặc áo ngắn tay kẻ ca rô, quần soóc nhỏ kiểu cao bồi, thích thú kéo một con diều to chạy trên bãi cỏ xanh mướt. Bé trai bộ dạng phi thường vui vẻ đáng yêu, cười đến dường như niềm vui sướng của toàn bộ thế gian đều tụ hội trên người cậu bé, khiến cho người nhìn thấy cậu cũng phải mở lòng mà vui vẻ.
Lăng Dục Vũ cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng kích động của Sanh khi nhìn thấy Tiêu Tiêu, lộ ra nét mặt tươi cười rực rỡ không gì sánh được sau khi xem xong tất cả tư liệu, cũng xác định được kế sách tiếp theo.
“A Vũ?” Lăng Dục Dương cũng cao hứng xem ảnh của một đứa cháu khác của mình: “Vậy em đã dự tính tiếp theo nên làm gì chưa?”
“Đột nhập vào nội bộ bên đối thủ” Trong mắt Lăng Dục Vũ loé lên tia sáng lấp lánh: “Em định đưa Tiêu Tiêu đến chỗ Sanh tùy thời theo dõi động tĩnh của Sanh.”
Sanh, tiếp chiêu đi!
—————————————————-
(1) Cái này là tớ đoán thôi, không dám chắc.
(2) Có lẽ ý ông ba của Vũ là: Sanh là người khó lường, đóng kịch này nọ khiến người khác phải đề phòng, không thể yên tâm.
(3) Bi hận: vừa đau xót vừa căm hận.
(4) Xuyên kịch biến đổi sắc mặt: theo QT, Xuyên kịch là kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc. Còn “biến đổi sắc mặt” thì chắc là giống kiểu một người mặc quần áo cổ trang giống đóng tuồng á, giơ tay áo ngang mặt, rồi “phật” một cái, tay áo tung lên và những đường nét vẽ trên khuôn mặt lúc trước sẽ đổi khác, giống như đeo lên một cái mặt nạ khác ấy.
Vì tớ không biết về mấy màn cổ phiếu, kinh doanh hay thương mại gì đâu. Nên một số chỗ dính đến nó tớ chỉ dám phán bừa thôi. Ai thấy sai thì góp ý nhé.
P/s: Tính ra thì chương này mình ngâm lâu quá, độ những 21 ngày, tức là tới 3 tuần lận. *A* Chắc là do không có thời gian. Vì dạo này mình còn phải đi tập văn nghệ văn gừng cho lớp mà. *nguỵ biện*