Tiêu đề: .
Nội dung chính: anh càng vui vẻ, tôi lại càng không thoải mái.
“Ai Cập, Babylon, Ấn Độ, Trung Quốc……” Minh thần thương giới – tổng giám đốc Lăng thị nghĩ đến đau đầu. Bảy năm qua, nơi Sanh từng đến sao lại nhiều như vậy, lộn xộn như vậy. Ngoại trừ một năm đầu đều ở Mĩ ra, hai năm tiếp theo đi hết bốn quốc gia lớn có nền văn minh cổ. Nếu là du lịch cảnh quan nổi tiếng của những quốc gia cổ này thì còn có thể hiểu được, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều đến những ngôi làng cổ xưa. Sanh thích thưởng thức cảnh đẹp, nhưng cũng không mê khảo cổ, nhưng từ ảnh chụp ở nơi đó, lại cảm thấy ba năm trước Sanh rời đi cũng không chỉ đơn giản là du lịch. Tạm không nói tới những chuyện này, kì lạ nhất chính là dựa vào hồi tưởng của những người đã từng gặp cậu ấy, lúc đó Sanh cùng một vị bác sĩ mang theo một bé trai vừa tròn hai tuổi tìm kiếm bí phương(1) nào đó từ xa xưa. Sanh mang theo trẻ con anh còn có thể hiểu được. Đứa trẻ đó chắc là Duệ Duệ, đã sớm đoán được Sanh cố ý để Duệ Duệ nói bớt tuổi của nó để chọc tức chồng trước là anh. Nhưng vì sao cậu ấy lại dẫn theo một vị bác sĩ, lại còn tìm kiếm bí phương?
Bác sĩ, quốc gia có văn minh cổ, bí phương dân gian từ xưa. Trong đầu nhanh chóng hiện lên một người quen biết, nhưng trong nháy mắt lại không nắm bắt được. Đánh dấu lên những nơi đó, viết ra nghi ngờ của mình sau, lại tiếp tục nhìn. Bốn năm sau đó Sanh không đi cùng vị bác sĩ kia nữa, chỉ du lịch cùng con trai. Nơi đến đã có quy luật, không phải đi du lãm cảnh đẹp nổi tiếng thì cũng đến nước có chi nhánh của Tiêu thị, dường như đã hiểu được gì đó, bấm nút khấn cấp trên điện thoại: “Trợ lí Trương, anh hãy xem lại tài liệu kinh doanh của Lăng thị và Tiêu thị bảy năm gần đây, thống kê xem hai xí nghiệp này bảy năm qua chuyển biến có quan hệ thế nào.”
Buông điện thoại, suy nghĩ tiếp, lại bấm một dãy số nữa.
“Alô, anh Cạnh, anh có thể thay em điều tra vị bác sĩ năm đó du lịch cùng Sanh không?”
“Anh đã biết em sẽ nhờ anh điều tra, anh vừa tra được, đang nhập vào máy tính gửi sang cho em. Anh nghĩ em vội vàng muốn điều tra những chuyện Sanh đã trải qua nên điều tra việc chính cho em trước, rồi để em vừa xem vừa chờ kết quả điều tra bên này của anh.”
“Cảm ơn anh Cạnh, không hổ là Hoàng đế tình báo, ngay cả từng nơi nhỏ Sanh từng đi qua mấy năm nay đều có thể điều tra ra.”
“Ha ha… Chuyện đó không có gì cả, chỉ cần biết nơi ở hiện tại của Tiểu Sanh thì bất luận là nước nào, căn cứ hồ sơ xuất nhập cảnh là có thể thuận lợi tra được mấy năm nay cậu ấy đến những nơi nào. Thì ra năm đó Tiểu Sanh đi đường thuỷ đến Hồng Kông trước rồi đáp máy bay đến Mĩ, chẳng trách năm đó chúng ta không tra được hồ sơ xuất nhập cảnh của cậu ấy, cậu ấy rất thông minh.”
“Chậc, em lại tình nguyện không cần thông minh như vậy, cậu ấy càng phát huy sự thông minh của cậu ấy, nỗi khổ của em lại càng nhiều.”
“Ha ha ha… Dục Vũ, tư liệu của vị bác sĩ kia đã được gửi sang, em nhận được chưa?”
Bỏ điện thoại xuống, click chuột, mở ra tư liệu anh Cạnh gửi tới, “Chuyên điều trị về bệnh vô sinh của nam giới…… Phát biểu luận văn y học ‘Đột phá mới về phương pháp điều trị bệnh vô sinh ở nam giới’ chấn động giới y học……” Suy đoán kia càng rõ ràng, cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số từ bảy năm trước đã không còn gọi nữa.
“Alo, A Kiệt, tôi đây.”
“A Vũ?” Giọng nói kích động lại không dám tin tưởng từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
“Đúng vậy, là tôi.”
“A Vũ, có chuyện gì sao?” Từ sau khi làm sáng tỏ chuyện kia, bản thân đã không còn nhận được bất kì cuộc điện thoại hay bưu phẩm nào của A Vũ, hắn đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng A Vũ còn có thể giống trước kia gọi đến cùng hắn cười đùa tán gẫu…
“À… ừm… Bác sĩ chữa khỏi bệnh cho cậu một năm trước có phải một người tên là Chu Thánh Văn người Mĩ gốc Hoa không?”
“Ừ. ‘Cậu ta’ đã trở về?” Một năm trước, sau khi dr.Chu(2) chữa khỏi cho hắn đã tiết lộ rằng phương thuốc là do bạn tốt của hắn cùng ông ta tìm được trong dân gian của bốn quốc gia cổ, mà người bạn tốt ấy của hắn chính là Tiêu Sanh.
“Ừ, Sanh đã trở về.”
Quả nhiên là Sanh, là Sanh tìm phương thuốc, mời người đến chữa trị cho A Kiệt. Tại sao Sanh lại làm như vậy. Sanh căm ghét A Kiệt còn không đủ, tại sao cậu ấy còn muốn làm như vậy? Sự thật càng ngày càng tiến gần đến suy đoán kia. Đang suy nghĩ, trợ lí đã hoàn thành nhiệm vụ, giao cho anh một bản báo cáo.
Xem báo cáo tổng kết chuyển biến của hai xí nghiệp Tiêu, Lăng mấy năm gần đây, lại thêm chuyện Sanh tìm phương pháp chữa trị cho A Kiệt, kết luận thu được gần như khiến anh vui mừng đến mức tim nhảy ra khỏi cổ họng: —— Sanh còn yêu mình!
Nhân viên trong tổng công ty của Lăng thị đều cảm thấy tổng giám đốc của bọn họ mấy ngày nay tâm trạng vô cùng tốt, lần đầu tiên trong bảy năm qua tươi cười cùng cấp dưới chào hỏi. Ngay cả cuộc họp kiểm điểm cuối năm vẫn khiến người phụ trách của các công ty con kinh hồn bạt vía cũng vui vẻ mà thông qua, tất cả mọi người trong Lăng thị đều bị bầu không khí vui mừng này lây lan.
Tiêu Sanh vừa đi vào toà cao ốc này liền cảm nhận được bầu không khí như vậy. “Mấy hôm nay tâm tình tổng giám đốc rất tốt đó” “Ừ, bình thường bộ dạng nghiêm túc thận trọng của tổng giám đốc đã khiến lòng người rung động rồi, hiện tại tổng giám đốc cười càng làm cho xuân tâm đại động.” “Nhất định là tổng giám đốc sắp có hảo sự(3)” “Không biết là ai có vận may lấy được người đàn ông đẳng cấp như vậy”……
“Khụ…” Tiêu Sanh đến gần cắt ngang câu chuyện phiếm của các mỹ nữ quầy lễ tân, “Xin chào, tôi là Tiêu Sanh của xí nghiệp Tiêu thị, đã hẹn trước với Lăng tổng giám đốc, đây là danh thiếp của tôi.” Tên quỷ vô vị Lăng Dục Vũ, ngày ngày đến Tiêu gia quấn lấy mình còn chưa đủ, còn muốn chính mình đến công ty của anh ta bàn hợp đồng. Tên vô lại đó chiều nào cũng đến quấy nhiễu, sau khi đón hai con trai từ trường học về thì lại chết cũng không đi. Uống xong trà chiều, chờ cơm tối, dùng xong cơm tối lại chờ hoa quả sau bữa tối. Ăn xong hoa quả tráng miệng rồi, tin thời sự cuối cùng của tối phát xong, mới ở ánh mắt lạnh băng của mình không tình nguyện mà rời đi. Sáng sớm hôm sau còn đúng giờ hơn cánh báo chí mà xuất hiện tại cửa nhà mình, mang theo danh nghĩa chở con trai đến trường, tiến đến chiếm cứ bàn ăn sáng của nhà mình. Người này gần đây tâm tình quả thật đã tốt quá mức rồi, bất kể ăn bao nhiêu cái lườm của mình, nghe bao nhiêu châm chọc khiêu khích cay độc của mình cũng đều vui vẻ chịu đựng mà hi hi cười tiếp thu. Rốt cuộc đã biết vì sao mấy ngày nay bản thân ngủ không ngon, anh ta càng vui vẻ thì chính mình lại càng không thoải mái. Xem ra, thực sự không thể để người này quá vui vẻ được.
Nhận lấy danh thiếp mà cô lễ tân trả lại, thấy như không thấy mà bỏ qua ánh mắt kinh ngạc hâm mộ của mấy cô lễ tân, đi vào thang máy.
Dưới sự chỉ dẫn của thư ký Lăng Dục Vũ, vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc, liền thấy người nọ đang chờ tại phòng làm việc cùng Bích Loa Xuân(4) mà bản thân thích uống đã được chuẩn bị sẵn.
Hợp đồng vốn không hề có vấn đề lớn gì, đại tổng giám đốc Lăng thị lại trái soi phải xét mà kéo dài thời gian tới tận bữa trưa, rồi phấn chấn mà tuyên bố: “Được rồi, chuyện hợp đồng quyết định vậy đi. Sanh, anh đã đặt chỗ tại Liệu Đinh Tiểu Trúc, chúng ta đến đó ăn trưa thôi.”
“Xin lỗi, Lăng tổng giám đốc” khoé miệng hàm chứa nụ cười đã sáng tỏ, đã biết trước người này hẹn cậu thời gian gần buổi trưa bàn hợp đồng là có tính toán gì, “Tôi có hẹn rồi.” Nhìn thấy người nọ gian kế thất bại, bộ dạng ngây người thật sảng khoái.
“Có hẹn? Sanh, em có hẹn với ai, nam hay nữ?” Giấm chua trong ngực lại dâng lên.
“Lăng tổng giám đốc, xin anh hãy phân định rõ ràng. Về công, chuyện này không liên quan đến hợp đồng. Về tư, anh chỉ là chồng trước của tôi. E rằng đây không phải vấn đề anh có thể hỏi. Sắp đến giờ rồi, tạm biệt.”
“Cái đó… Sanh…” Anh cũng đi có được không. Sau khi thấy Sanh nhìn châm biếm khinh thường, vui vẻ rời đến chỗ hẹn. Lăng đại tổng giám đốc nheo mắt.
Chết tiệt! Một ngày nào đó Lăng Dục Vũ này sẽ dứt bỏ cái danh nghĩa chồng trước chết tiệt này đi!
“Duệ Duệ, Tiêu Tiêu, hai ngày nghỉ cuối tuần chúng ta ra ngoài chơi được không” nhớ tới sắc mặt vui vẻ mấy hôm nay của chồng trước, chính mình lại không thoải mái rồi. Bởi vì tối nay Lăng Dục Vũ đã đứng đến khi không thể đứng mới chịu rời đi nên Tiêu Sanh mới định ra cuối tuần như vậy.
“Được ạ!” “Được!”
“Nhưng mà chúng ta không được để cho cha biết kế hoạch này đâu nhé.”
“Vì sao không được để cho cha biết? Cha không đi sao ạ?”
“Tiêu Tiêu, chúng ta nấp kĩ để cha không tìm được, đây không phải trò chơi rất vui sao?”
“Ồ, nói đúng hơn là chúng ta cùng cha chơi trốn tìm phải không?”
“Đúng vậy, cho nên không thể để cha biết chúng ta nấp ở đâu được, nếu không, chúng ta sẽ thua đó.”
“Dạ, Tiêu Tiêu hiểu rồi, Tiêu Tiêu sẽ không nói cho cha đâu.”
Chứng kiến động tác đáng yêu dùng bàn tay nhỏ nhắn che cái miệng nhỏ của con trai, Tiêu Sanh yêu thương xoa xoa mái tóc mềm mại của con trai: “Vậy ngày mai Tiêu Tiêu và anh hai thu xếp xong ở trường học thì chờ pa pa, hai tiết cuối chiều mai của các con là tiết tự học nên pa pa sẽ đón các con sớm. Tiêu Tiêu đi ngủ sớm đi, như thế ngày mai mới có tinh thần chơi đùa.”
“Dạ, chúc pa pa ngủ ngon, chúc anh hai ngủ ngon.” Chúc pa pa và anh hai bằng một nụ hôn, Tiêu Tiêu hớn hở chạy bình bịch về phòng của mình ngủ.
Nhìn hình dáng con trai nhỏ chạy về phòng, quay lại đem Duệ Duệ ôm ở trên đùi: “Duệ Duệ, có chuyện gì muốn hỏi pa pa sao?” Đứa con này vừa nãy rất yên lặng, sống với con trai nhiều năm như vậy liền biết con trai có nghi vấn.
“Pa pa, tại sao không nói cho Tiêu Tiêu chuyện năm đó? Tiêu Tiêu cũng có quyền được biết, không phải sao?”
“Đúng vậy, Tiêu Tiêu có quyền được biết nhưng lúc này không thích hợp nói cho nó. Tiêu Tiêu là do cha con một tay nuôi nấng đến bây giờ, trong cảm nhận của Tiêu Tiêu, anh ta là một người cha tốt, là người cha vạn năng không phạm sai lầm. Nếu như hiện tại nói cho Tiêu Tiêu chuyện cha nó đã từng phạm phải sai lầm lớn như thế, với tâm lý đang trong giai đoạn trưởng thành của nó sẽ có ảnh hưởng tiêu cực rất lớn, bây giờ con đã hiểu chưa?”
“Dạ, con hiểu rồi, nói đúng hơn là tại thời điểm thích hợp làm chuyện thích hợp.”
“Đúng, đứa trẻ thông minh.”
“Vậy việc pa pa du lịch vào cuối tuần này với việc ba bực bội có phải đạo lý này không.”
“Đúng thế! Thông minh!”
“Vậy pa pa thấy lúc đó để bác quản gia nói với cha: ba mang hành lý và hộ chiếu của chúng ta ra ngoài có phải càng thích hợp hơn không!”
“Ha ha ha ha, ý kiến hay! Không hổ là con trai của Tiêu Sanh này!”
“Ha ha ha…”
——————————————–
(1) Bí phương: phương thuốc gia truyền.
(2) Dr.Chu: viết tắt của doctor Chu – bác sĩ Chu.
(3) Hảo sự: chuyện tốt, có thể hiểu là chuyện cưới xin.
(4) Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc cổ, có tên gọi là “Hách Sát Hương Nhân”. Vua Khang Hy tuần lộ phía nam đi qua Tô Châu, khi được thưởng thức loại trà này đã tán thưởng hết lời. Vì trà được hái vào dịp tiết Thanh Minh, tiết Cốc Vũ nên có tên gọi là “Bích Loa Xuân” và được liệt vào là một trong những vật cống phẩm. (nguồn: http://dulich.china-vn.com/zdmddwz.asp?id=80)
Nội dung chính: anh càng vui vẻ, tôi lại càng không thoải mái.
“Ai Cập, Babylon, Ấn Độ, Trung Quốc……” Minh thần thương giới – tổng giám đốc Lăng thị nghĩ đến đau đầu. Bảy năm qua, nơi Sanh từng đến sao lại nhiều như vậy, lộn xộn như vậy. Ngoại trừ một năm đầu đều ở Mĩ ra, hai năm tiếp theo đi hết bốn quốc gia lớn có nền văn minh cổ. Nếu là du lịch cảnh quan nổi tiếng của những quốc gia cổ này thì còn có thể hiểu được, thế nhưng hết lần này tới lần khác đều đến những ngôi làng cổ xưa. Sanh thích thưởng thức cảnh đẹp, nhưng cũng không mê khảo cổ, nhưng từ ảnh chụp ở nơi đó, lại cảm thấy ba năm trước Sanh rời đi cũng không chỉ đơn giản là du lịch. Tạm không nói tới những chuyện này, kì lạ nhất chính là dựa vào hồi tưởng của những người đã từng gặp cậu ấy, lúc đó Sanh cùng một vị bác sĩ mang theo một bé trai vừa tròn hai tuổi tìm kiếm bí phương(1) nào đó từ xa xưa. Sanh mang theo trẻ con anh còn có thể hiểu được. Đứa trẻ đó chắc là Duệ Duệ, đã sớm đoán được Sanh cố ý để Duệ Duệ nói bớt tuổi của nó để chọc tức chồng trước là anh. Nhưng vì sao cậu ấy lại dẫn theo một vị bác sĩ, lại còn tìm kiếm bí phương?
Bác sĩ, quốc gia có văn minh cổ, bí phương dân gian từ xưa. Trong đầu nhanh chóng hiện lên một người quen biết, nhưng trong nháy mắt lại không nắm bắt được. Đánh dấu lên những nơi đó, viết ra nghi ngờ của mình sau, lại tiếp tục nhìn. Bốn năm sau đó Sanh không đi cùng vị bác sĩ kia nữa, chỉ du lịch cùng con trai. Nơi đến đã có quy luật, không phải đi du lãm cảnh đẹp nổi tiếng thì cũng đến nước có chi nhánh của Tiêu thị, dường như đã hiểu được gì đó, bấm nút khấn cấp trên điện thoại: “Trợ lí Trương, anh hãy xem lại tài liệu kinh doanh của Lăng thị và Tiêu thị bảy năm gần đây, thống kê xem hai xí nghiệp này bảy năm qua chuyển biến có quan hệ thế nào.”
Buông điện thoại, suy nghĩ tiếp, lại bấm một dãy số nữa.
“Alô, anh Cạnh, anh có thể thay em điều tra vị bác sĩ năm đó du lịch cùng Sanh không?”
“Anh đã biết em sẽ nhờ anh điều tra, anh vừa tra được, đang nhập vào máy tính gửi sang cho em. Anh nghĩ em vội vàng muốn điều tra những chuyện Sanh đã trải qua nên điều tra việc chính cho em trước, rồi để em vừa xem vừa chờ kết quả điều tra bên này của anh.”
“Cảm ơn anh Cạnh, không hổ là Hoàng đế tình báo, ngay cả từng nơi nhỏ Sanh từng đi qua mấy năm nay đều có thể điều tra ra.”
“Ha ha… Chuyện đó không có gì cả, chỉ cần biết nơi ở hiện tại của Tiểu Sanh thì bất luận là nước nào, căn cứ hồ sơ xuất nhập cảnh là có thể thuận lợi tra được mấy năm nay cậu ấy đến những nơi nào. Thì ra năm đó Tiểu Sanh đi đường thuỷ đến Hồng Kông trước rồi đáp máy bay đến Mĩ, chẳng trách năm đó chúng ta không tra được hồ sơ xuất nhập cảnh của cậu ấy, cậu ấy rất thông minh.”
“Chậc, em lại tình nguyện không cần thông minh như vậy, cậu ấy càng phát huy sự thông minh của cậu ấy, nỗi khổ của em lại càng nhiều.”
“Ha ha ha… Dục Vũ, tư liệu của vị bác sĩ kia đã được gửi sang, em nhận được chưa?”
Bỏ điện thoại xuống, click chuột, mở ra tư liệu anh Cạnh gửi tới, “Chuyên điều trị về bệnh vô sinh của nam giới…… Phát biểu luận văn y học ‘Đột phá mới về phương pháp điều trị bệnh vô sinh ở nam giới’ chấn động giới y học……” Suy đoán kia càng rõ ràng, cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số từ bảy năm trước đã không còn gọi nữa.
“Alo, A Kiệt, tôi đây.”
“A Vũ?” Giọng nói kích động lại không dám tin tưởng từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
“Đúng vậy, là tôi.”
“A Vũ, có chuyện gì sao?” Từ sau khi làm sáng tỏ chuyện kia, bản thân đã không còn nhận được bất kì cuộc điện thoại hay bưu phẩm nào của A Vũ, hắn đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng A Vũ còn có thể giống trước kia gọi đến cùng hắn cười đùa tán gẫu…
“À… ừm… Bác sĩ chữa khỏi bệnh cho cậu một năm trước có phải một người tên là Chu Thánh Văn người Mĩ gốc Hoa không?”
“Ừ. ‘Cậu ta’ đã trở về?” Một năm trước, sau khi dr.Chu(2) chữa khỏi cho hắn đã tiết lộ rằng phương thuốc là do bạn tốt của hắn cùng ông ta tìm được trong dân gian của bốn quốc gia cổ, mà người bạn tốt ấy của hắn chính là Tiêu Sanh.
“Ừ, Sanh đã trở về.”
Quả nhiên là Sanh, là Sanh tìm phương thuốc, mời người đến chữa trị cho A Kiệt. Tại sao Sanh lại làm như vậy. Sanh căm ghét A Kiệt còn không đủ, tại sao cậu ấy còn muốn làm như vậy? Sự thật càng ngày càng tiến gần đến suy đoán kia. Đang suy nghĩ, trợ lí đã hoàn thành nhiệm vụ, giao cho anh một bản báo cáo.
Xem báo cáo tổng kết chuyển biến của hai xí nghiệp Tiêu, Lăng mấy năm gần đây, lại thêm chuyện Sanh tìm phương pháp chữa trị cho A Kiệt, kết luận thu được gần như khiến anh vui mừng đến mức tim nhảy ra khỏi cổ họng: —— Sanh còn yêu mình!
Nhân viên trong tổng công ty của Lăng thị đều cảm thấy tổng giám đốc của bọn họ mấy ngày nay tâm trạng vô cùng tốt, lần đầu tiên trong bảy năm qua tươi cười cùng cấp dưới chào hỏi. Ngay cả cuộc họp kiểm điểm cuối năm vẫn khiến người phụ trách của các công ty con kinh hồn bạt vía cũng vui vẻ mà thông qua, tất cả mọi người trong Lăng thị đều bị bầu không khí vui mừng này lây lan.
Tiêu Sanh vừa đi vào toà cao ốc này liền cảm nhận được bầu không khí như vậy. “Mấy hôm nay tâm tình tổng giám đốc rất tốt đó” “Ừ, bình thường bộ dạng nghiêm túc thận trọng của tổng giám đốc đã khiến lòng người rung động rồi, hiện tại tổng giám đốc cười càng làm cho xuân tâm đại động.” “Nhất định là tổng giám đốc sắp có hảo sự(3)” “Không biết là ai có vận may lấy được người đàn ông đẳng cấp như vậy”……
“Khụ…” Tiêu Sanh đến gần cắt ngang câu chuyện phiếm của các mỹ nữ quầy lễ tân, “Xin chào, tôi là Tiêu Sanh của xí nghiệp Tiêu thị, đã hẹn trước với Lăng tổng giám đốc, đây là danh thiếp của tôi.” Tên quỷ vô vị Lăng Dục Vũ, ngày ngày đến Tiêu gia quấn lấy mình còn chưa đủ, còn muốn chính mình đến công ty của anh ta bàn hợp đồng. Tên vô lại đó chiều nào cũng đến quấy nhiễu, sau khi đón hai con trai từ trường học về thì lại chết cũng không đi. Uống xong trà chiều, chờ cơm tối, dùng xong cơm tối lại chờ hoa quả sau bữa tối. Ăn xong hoa quả tráng miệng rồi, tin thời sự cuối cùng của tối phát xong, mới ở ánh mắt lạnh băng của mình không tình nguyện mà rời đi. Sáng sớm hôm sau còn đúng giờ hơn cánh báo chí mà xuất hiện tại cửa nhà mình, mang theo danh nghĩa chở con trai đến trường, tiến đến chiếm cứ bàn ăn sáng của nhà mình. Người này gần đây tâm tình quả thật đã tốt quá mức rồi, bất kể ăn bao nhiêu cái lườm của mình, nghe bao nhiêu châm chọc khiêu khích cay độc của mình cũng đều vui vẻ chịu đựng mà hi hi cười tiếp thu. Rốt cuộc đã biết vì sao mấy ngày nay bản thân ngủ không ngon, anh ta càng vui vẻ thì chính mình lại càng không thoải mái. Xem ra, thực sự không thể để người này quá vui vẻ được.
Nhận lấy danh thiếp mà cô lễ tân trả lại, thấy như không thấy mà bỏ qua ánh mắt kinh ngạc hâm mộ của mấy cô lễ tân, đi vào thang máy.
Dưới sự chỉ dẫn của thư ký Lăng Dục Vũ, vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc, liền thấy người nọ đang chờ tại phòng làm việc cùng Bích Loa Xuân(4) mà bản thân thích uống đã được chuẩn bị sẵn.
Hợp đồng vốn không hề có vấn đề lớn gì, đại tổng giám đốc Lăng thị lại trái soi phải xét mà kéo dài thời gian tới tận bữa trưa, rồi phấn chấn mà tuyên bố: “Được rồi, chuyện hợp đồng quyết định vậy đi. Sanh, anh đã đặt chỗ tại Liệu Đinh Tiểu Trúc, chúng ta đến đó ăn trưa thôi.”
“Xin lỗi, Lăng tổng giám đốc” khoé miệng hàm chứa nụ cười đã sáng tỏ, đã biết trước người này hẹn cậu thời gian gần buổi trưa bàn hợp đồng là có tính toán gì, “Tôi có hẹn rồi.” Nhìn thấy người nọ gian kế thất bại, bộ dạng ngây người thật sảng khoái.
“Có hẹn? Sanh, em có hẹn với ai, nam hay nữ?” Giấm chua trong ngực lại dâng lên.
“Lăng tổng giám đốc, xin anh hãy phân định rõ ràng. Về công, chuyện này không liên quan đến hợp đồng. Về tư, anh chỉ là chồng trước của tôi. E rằng đây không phải vấn đề anh có thể hỏi. Sắp đến giờ rồi, tạm biệt.”
“Cái đó… Sanh…” Anh cũng đi có được không. Sau khi thấy Sanh nhìn châm biếm khinh thường, vui vẻ rời đến chỗ hẹn. Lăng đại tổng giám đốc nheo mắt.
Chết tiệt! Một ngày nào đó Lăng Dục Vũ này sẽ dứt bỏ cái danh nghĩa chồng trước chết tiệt này đi!
“Duệ Duệ, Tiêu Tiêu, hai ngày nghỉ cuối tuần chúng ta ra ngoài chơi được không” nhớ tới sắc mặt vui vẻ mấy hôm nay của chồng trước, chính mình lại không thoải mái rồi. Bởi vì tối nay Lăng Dục Vũ đã đứng đến khi không thể đứng mới chịu rời đi nên Tiêu Sanh mới định ra cuối tuần như vậy.
“Được ạ!” “Được!”
“Nhưng mà chúng ta không được để cho cha biết kế hoạch này đâu nhé.”
“Vì sao không được để cho cha biết? Cha không đi sao ạ?”
“Tiêu Tiêu, chúng ta nấp kĩ để cha không tìm được, đây không phải trò chơi rất vui sao?”
“Ồ, nói đúng hơn là chúng ta cùng cha chơi trốn tìm phải không?”
“Đúng vậy, cho nên không thể để cha biết chúng ta nấp ở đâu được, nếu không, chúng ta sẽ thua đó.”
“Dạ, Tiêu Tiêu hiểu rồi, Tiêu Tiêu sẽ không nói cho cha đâu.”
Chứng kiến động tác đáng yêu dùng bàn tay nhỏ nhắn che cái miệng nhỏ của con trai, Tiêu Sanh yêu thương xoa xoa mái tóc mềm mại của con trai: “Vậy ngày mai Tiêu Tiêu và anh hai thu xếp xong ở trường học thì chờ pa pa, hai tiết cuối chiều mai của các con là tiết tự học nên pa pa sẽ đón các con sớm. Tiêu Tiêu đi ngủ sớm đi, như thế ngày mai mới có tinh thần chơi đùa.”
“Dạ, chúc pa pa ngủ ngon, chúc anh hai ngủ ngon.” Chúc pa pa và anh hai bằng một nụ hôn, Tiêu Tiêu hớn hở chạy bình bịch về phòng của mình ngủ.
Nhìn hình dáng con trai nhỏ chạy về phòng, quay lại đem Duệ Duệ ôm ở trên đùi: “Duệ Duệ, có chuyện gì muốn hỏi pa pa sao?” Đứa con này vừa nãy rất yên lặng, sống với con trai nhiều năm như vậy liền biết con trai có nghi vấn.
“Pa pa, tại sao không nói cho Tiêu Tiêu chuyện năm đó? Tiêu Tiêu cũng có quyền được biết, không phải sao?”
“Đúng vậy, Tiêu Tiêu có quyền được biết nhưng lúc này không thích hợp nói cho nó. Tiêu Tiêu là do cha con một tay nuôi nấng đến bây giờ, trong cảm nhận của Tiêu Tiêu, anh ta là một người cha tốt, là người cha vạn năng không phạm sai lầm. Nếu như hiện tại nói cho Tiêu Tiêu chuyện cha nó đã từng phạm phải sai lầm lớn như thế, với tâm lý đang trong giai đoạn trưởng thành của nó sẽ có ảnh hưởng tiêu cực rất lớn, bây giờ con đã hiểu chưa?”
“Dạ, con hiểu rồi, nói đúng hơn là tại thời điểm thích hợp làm chuyện thích hợp.”
“Đúng, đứa trẻ thông minh.”
“Vậy việc pa pa du lịch vào cuối tuần này với việc ba bực bội có phải đạo lý này không.”
“Đúng thế! Thông minh!”
“Vậy pa pa thấy lúc đó để bác quản gia nói với cha: ba mang hành lý và hộ chiếu của chúng ta ra ngoài có phải càng thích hợp hơn không!”
“Ha ha ha ha, ý kiến hay! Không hổ là con trai của Tiêu Sanh này!”
“Ha ha ha…”
——————————————–
(1) Bí phương: phương thuốc gia truyền.
(2) Dr.Chu: viết tắt của doctor Chu – bác sĩ Chu.
(3) Hảo sự: chuyện tốt, có thể hiểu là chuyện cưới xin.
(4) Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc cổ, có tên gọi là “Hách Sát Hương Nhân”. Vua Khang Hy tuần lộ phía nam đi qua Tô Châu, khi được thưởng thức loại trà này đã tán thưởng hết lời. Vì trà được hái vào dịp tiết Thanh Minh, tiết Cốc Vũ nên có tên gọi là “Bích Loa Xuân” và được liệt vào là một trong những vật cống phẩm. (nguồn: http://dulich.china-vn.com/zdmddwz.asp?id=80)