Tựa đề: trả giá thật tâm đổi lại là ly biệt.
Tóm tắt nội dung: quá mù quáng quá lưu luyến nên mới để em tự do bay lượn.
Mấy ngày nay Lăng Dục Vũ cố gắng kiềm chế cơn giận, đối đầu với Tiêu Sanh lạnh lùng mềm rắn không ăn, mà so với chính mình quản lí Lăng thị còn khó khăn hơn nhiều, so với đối mặt với cơn bão tài chính, tâm tư sức lực còn mệt mỏi hơn. Không hổ là người quản lí của Tiêu thị, đùa giỡn người như kẻ ngốc, lúc này khiến mình tâm hoa nộ phóng(1), lúc khác lại khiến mình cảm thấy bị tổn thương; một khắc trước còn khiến mình trào dâng hy vọng, một khắc sau lại làm cho mình tuyệt vọng không gì sánh được; hôm qua còn khiến mình cho rằng trong tim cậu ta còn có mình, hôm nay lại dẫn theo con trai cùng chính mình chơi trò mất tích, đến khi bản thân tìm đến cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi một ngày một đêm không ngủ không nghỉ lại không đành lòng đối cậu ta có một tia trách cứ; kì thực giận cậu ta đối với con trai dịu dàng yêu thương, đối với mình lại lạnh nhạt thờ ơ.
Vô cùng tức giận, dứt khoát đón hai đứa con cậu ta quan tâm nhất về nhà mình, để cậu ta chủ động tìm đến mình, trông sao trông trăng, chỉ trông thấy cậu ta lệnh người mang sách vở và quần áo cho con trai, chỉ thấy được một cậu nói của cậu ta ở trên điện thoại nhẹ nhàng như không “Ừm, vậy anh chăm sóc cẩn thận hai đứa nó nhé”, chỉ thấy cậu ta tại công việc làm ăn cố tình gây khó dễ. Sanh đến tột cùng sắp đặt mình như vậy để làm gì. Cậu ta rốt cuộc muốn như thế nào mới tha thứ cho mình. Hôm nay anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Tiến lên trước, bấm chuông cửa Tiêu trạch.
Tiêu Sanh đang cùng con trai vui vẻ trò chuyện điện thoại, chuông cửa vang lên, không quá để ý mà cùng con trai tiếp tục trò chuyện, nhưng sau đó nghe thấy trên đầu vang lên giọng nói ẩn chứa tức giận: “Theo anh thấy, con trai đối với em mà nói cũng không quan trọng như vậy, anh muốn cả hai đứa phải quay về, em chắc hẳn cũng không phản đối đâu nhỉ.”
Nhíu mày, Tiêu Sanh ngừng nói chuyện với con, nhìn về phía “chồng trước” khuôn mặt không cảm xúc kia, hôm nay có chuyện gì xảy ra với anh ta? Trong mắt người kia hàm chứa sự thâm trầm sâu thẳm khôn lường, nhìn xoáy vào cậu, lời nói trong miệng thoát ra mang theo tia nộ khí uy nghiêm. Tiêu Sanh cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Lăng Dục Vũ như vậy, thâm trầm đến đáng sợ, nhãn thần nhìn cậu tựa như một con báo châu Mĩ đang rình một con linh dương con.
“Lăng tiên sinh quang lâm hàn xá, không biết có gì muốn làm đây?” Vừa nói lời khách sáo, vừa để chính mình rảnh rỗi nghĩ xem làm thế nào ứng phó tên chồng trước thất thường này.
“Lăng tiên sinh? Em hiện tại đối anh cũng chỉ có danh xưng thôi sao?” Cậu ta thật có bản lĩnh, không mất chút công phu nào, đã có thể làm cho người không dễ tức giận như mình nổi giận.
“Lăng tiên sinh đến đây chỉ là vì cùng tôi thảo luận xưng hô thôi?” Người này hôm nay không bình thường, Lăng Dục Vũ cùng ngày thường hay cười cợt kia dường như đã phân thân thành hai người. Lăng Dục Vũ này khuôn mặt lạnh lùng, lời nói bén nhọn, khắp người toả ra không khí lạnh lẽo lại khiến mình không biết nên làm sao.
“Lăng tiên sinh đến vì thắc mắc Tiêu thiếu gia cậu đến cùng muốn Lăng tiên sinh làm như thế nào mới tha thứ cho hắn.” Nhìn thẳng vào Tiêu Sanh khuôn mặt vẫn đang giữ vẻ bình tĩnh: “Đúng vậy, bảy năm trước hắn đã sai quá nhiều, không tin tưởng cậu, nhưng hắn bảy năm qua chưa có một ngày nào thôi chứng tỏ hắn tin tưởng cậu cùng bù đắp cho cậu, tại sao cậu chỉ nhìn thấy sai lầm của hắn, lại không nhìn thấy nỗ lực đền bù của hắn chứ?” Nhìn Tiêu Sanh không nói một lời: “Em hận anh không tin em, anh biết: em oán chúng ta lúc đó vì lợi ích bất đồng, anh cũng biết: thế nên sau khi em đi, anh nhượng Lăng thị thay đổi, nhượng gút mắc trong công việc kinh doanh của hai nhà chúng ta tách bạch hai nửa, anh đang cố gắng cho em thấy niềm tin của anh đối với em, cơn bão tài chính năm ấy, Lăng thị chuyển biến, nếu em chấm dứt trao đổi công việc kinh doanh cùng nhân viên, có thể sẽ khiến Lăng thị không vực dậy nổi, mà anh cũng có thể lựa chọn ngừng việc thay đổi, chặn mọi đường để bảo vệ, phòng ngừa sức ảnh hưởng của cơn bão, thế nhưng lúc đó anh vẫn chọn tin tưởng em, tại lúc em bị tổn thương sâu sắc như vậy anh lựa chọn là tin em. Bảy năm trước, anh không tín nhiệm đã buộc em phải ra đi, bảy năm qua anh chưa từng có một ngày nào không chứng tỏ anh tin tưởng em; bảy năm trước lợi ích của hai nhà vướng mắc khiến em tức giận, anh đã để lợi ích của hai nhà chúng ta trở nên cùng chung vinh nhục. Để rồi cuối cùng đạt được cái gì đây? Là một cái danh nghĩa chồng trước “Lăng tiên sinh”, anh rốt cuộc chịu vất vả vì ai, bận rộn vì ai?”
“Anh đừng làm như ủy khuất lắm vậy. Anh cũng đạt được lợi ích vô cùng, không phải sao? Sau khi Lăng thị và Tiêu thị phân khai hướng kinh doanh, việc kinh doanh của Lăng thị giảm bớt kình địch, lợi nhuận không phải gia tăng nhanh như gió sao? Không phải so với kế hoạch không hề có chuyển biến của anh thì lợi ích thu được gấp hơn hẳn năm lần sao? Anh còn nói anh không có lợi?” Tựa như một con thú nhỏ bị thương, Tiêu Sanh, trung tâm của câu chuyện, lập tức giương móng vuốt nhọn hoắt.
“Ha ha ha……” Tựa như nhìn thấy thứ kì dị: “Có lợi? Lợi ích vô cùng? Cái gì gọi là có lợi? Cuộc sống thống khổ hối hận đan xen dằn vặt, cuộc sống chỉ mòn mỏi mong chờ tìm thấy một người? Mỗi lần nghe thấy bất cứ một tin tức nào có liên quan thì vui sướng không gì sánh được, sau đó lại tuyệt vọng mà phủ nhận tin tức ấy? Điên cuồng tìm kiếm thứ tương quan với người đó, bóng dáng tương tự? Thậm chí nghe thấy tên của người đó, giọng nói giống với người đó, tim đều đập nhanh không dứt? Đó là lợi ích mà em nói ư? Nếu là thế, vậy anh thật sự đã thu được nguồn lợi lớn rồi.”
Tiêu Sanh cúi đầu, bắt đầu thưởng thức bạch ngọc cẩm kê(2) trong tay, che giấu đau đớn không gì sánh bằng sau khi nghe thấy những lời đó, rồi lại bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy Lăng Dục Vũ thu hồi ánh mắt không có điểm dừng đang nhìn ra bên ngoài, chuyển sang nhìn thẳng cậu:
“Em đã từng nếm thử mùi vị bảy năm hao tâm tổn sức tìm kiếm một người chưa? Em có hiểu được nỗi đau của một cái xác không hồn phải chờ đợi một người không? Thậm chí đợi đến khi chính mình cũng cảm thấy cõi lòng già cỗi, nỗi đau của bi thương tuyệt vọng dâng đầy? Mà em thì sao, em tại sao có thể không hề mảy may cảm thấy sự tồn tại của anh mà đi du lịch? Chẳng lẽ là anh tự mình đa tình, em đối anh căn bản không hề có tình yêu, ngay cả một chút tình cảm cũng không có?”
Thống khổ nhìn thấy người kia vẫn duy trì nét mặt bình tĩnh không trả lời bất luận cái gì: “Ha ha ha ha… Anh thực sự là tự mình đa tình a… Ha ha ha ha…” Quay lưng, lúc này đây, không cần Tiêu Sanh phải đuổi hết lần này tới lần khác, không hề lưu luyến mà ra khỏi cửa lớn Tiêu gia.
Lưu lại tiếng cười tuyệt vọng mà thê lương tựa như của động vật bị thương vọng mãi tại nhà lớn của Tiêu gia, vọng trong ***g ngực của Tiêu Sanh, quay lại đối Tiêu Hoằng đang xuống lầu mờ mịt hỏi: “Anh à, em thực sự không có tình cảm sao?”
“Không phải, hoàn toàn không phải.” Đau lòng mà duỗi bàn tay nắm chặt đến rớm máu ấy ra, lấy ra bạch ngọc cẩm kê, dùng khăn nhẹ nhàng băng bó vết thương đang chảy máu, y hiểu rõ nhất đứa em này không phải kẻ vô cảm, ngược lại, là người rất tình cảm, đem tình cảm chôn ở nơi sâu nhất, nên mới bị thương sâu nhất……
—————————————–
“Ha ha ha ha, Lăng Dục Vũ, đáng đời mày……” Tựa như một cái xác không hồn, khởi động ô tô chạy khỏi Tiêu gia. Radio phát một ca khúc tên [Phân phi](3):
‘Em hẹn anh tại đường cái ồn ào lúc nửa đêm, nói với anh rằng cuộc tình này đêm nay sẽ kết thúc…… Anh đã cho rằng anh có thể
Để tình ái trở nên quá ngọt ngào mới nhận ra ái tình là một cuộc trải nghiệm tàn khốc’ Nhớ lại mấy ngày nay, chính mình nỗ lực liền tự cho rằng có thể khiến tình yêu của hai người trở nên ngọt ngào hạnh phúc: tặng hoa cho cậu, quà đáp lại chính là ném trả câu nói châm biếm bén nhọn hơn cả kiếm lan(4): “Anh coi tôi là phụ nữ chắc”; mời em đi xem băng điêu(5), nhận được vẻ mặt còn lạnh lẽo hơn cả băng điêu: “Tôi đây không rảnh”; tự mình xuống bếp vì em làm ma lạt đậu hũ(6), bờ môi nói ra những lời còn cay hơn ma lạt đậu hũ: “Con mắt nào của anh thấy tôi ăn cay”……
‘Quá mù quáng quá lưu luyến nên mới thả em tự do bay lượn…’ Buông em đã bảy năm, để em tự do bay bảy năm, cũng khiến mình thống khổ tìm kiếm bảy năm. ‘Ai lý giải được trả giá thật tâm đổi lại là ly biệt, anh biết sau mỗi lần yêu tâm đều tan nát, anh tin rằng ái tình không có mãi mãi…’ Quả thực hát thật giống, tâm sức của mình bỏ ra bảy năm, nhận lấy lại là ly biệt. “Ha ha ha, trả giá thật tâm là ly biệt a… Ha ha ha……”
Tê tái lái xe về ga ra nhà mình, đi hướng cửa nhà.
Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng ô tô: “Cha đã trở về!” Vội chạy ra cửa, ở trong phòng khách, Duệ Duệ đang cùng Lăng Dục Dương, Phương Cạnh lạnh lùng tiếp đãi một vị khách, cùng với vị khách hiếm khi tới ấy nhìn về phía cửa, vị khách hiếm khi tới lần đầu tiên trong suốt bảy năm qua đến thăm Lăng gia — Tống Kiệt càng kích động hơn mà nhìn Lăng Dục Vũ đang đi tới.
“Cha! Cha đã về!”
Thấy con trai mừng rỡ chạy đến, Lăng Dục Vũ khó khăn nở một nụ cười, đang định ngồi xuống ôm con trai, cổ họng ngòn ngọt, ho ra một bãi máu đỏ, chỉ mới nghĩ như thế nào trời tối nhanh như vậy…
“Cha!” “Dục vũ!” “A vũ!” “Cha!” “Quản gia, mau gọi bác sĩ Trương đến đây!”……
“Bác sĩ Trương, Dục Vũ nó sao lại tự dưng ho ra máu?” Đau lòng quan sát em trai đang nằm trên giường, đứa em hai tiếng trước còn bảo muốn nói rõ tất cả với Tiểu Sanh, lại tại trước mắt hắn ho ra một bãi máu rồi hôn mê ngã xuống.
“Cậu ấy không có gì đáng ngại, chỉ là khí huyết không thông, tích tụ trong tâm. Mấy năm trước dạ dày xuất huyết, hơn nữa hai ngày trước sốt cao, nghỉ ngơi không tốt, mới ho ra máu và hôn mê, không nên khiến tâm trạng của cậu ấy kích động như thế nữa, tôi kê đơn thuốc, để cậu ấy tĩnh dưỡng vài ngày, sẽ khỏi thôi.”
“Cảm ơn ông, bác sĩ Trương… Lâm quản gia, tiễn bác sĩ Trương xuống lầu…” “Vâng”
“Duệ Duệ”
“Cháu biết rồi” Lo lắng nhìn cha mình, Tiêu Tiêu nó quá đau lòng mà ôm lấy tay cha: “Tiêu Tiêu, chúng ta đi ra ngoài để cho cha nghỉ ngơi một chút có được không, như vậy cha mới có thể khỏi bệnh.”
“Vâng, vậy em chờ cha tỉnh lại sẽ đến thăm cha.” Một đôi mắt to đỏ hoe, Tiêu Tiêu gật đầu, tùy ý anh trai dẫn ra ngoài.
Thán phục nhìn hai đứa cháu rời đi, lo âu nhìn về phía em trai ở trong mộng vẫn cau mày: “Bây giờ nó mới chịu gục xuống, khó khăn lắm cơ thể nó mới chống đỡ lâu như vậy.”
“Đúng vậy, Dục Vũ đã chống đỡ bảy năm rồi.” Phương Cạnh bảy năm qua đã nhìn thấy Dục Vũ ra sức làm cho Lăng thị thay đổi, một bên lại tìm kiếm tin tức của Tiểu Sanh, tâm thần quá mệt mỏi. Mà Tiểu Sanh trở về thì lại khiến tâm trạng của nó lên xuống thất thường, dưới khí trời nóng nực, tại Hồng Kông bôn ba hai ngày trở về liền phát sốt cũng chưa nghỉ ngơi đủ, lại đi tìm Tiểu Sanh lý luận…
“Em cho rằng cần phải nói chuyện cùng Tiêu Sanh.” Đáp lại ánh mắt lạnh nhạt của Lăng Dục Dương và Phương Cạnh: “Để bọn họ không còn dằn vặt lẫn nhau nữa.” cũng để bảy năm trước, nghiệt chướng mình tạo có một cái kết.
*Chú giải:
(1) Tâm hoa nộ phóng: hoa nở trong tâm, ý nói sự vui mừng, hạnh phúc.
(2) Bạch ngọc cẩm kê: con gà bằng bạch ngọc. Xét theo truyện thì có lẽ là miếng ngọc mà Tiểu Sanh cầm trong tay.
(3) Phân phi: tớ đã thử search và tìm được một bài nhưng thấy không giống lắm nên không đưa lên đây.
(4) Kiếm lan: hoa lay-ơn, sở dĩ để là kiếm lan vì từ “bén nhọn” ở sau.
(5) Băng điêu: nghệ thuật điêu khắc từ băng.
(6) Ma lạt đậu hũ: đậu phụ cay.
28/2/2011
1:01
Tóm tắt nội dung: quá mù quáng quá lưu luyến nên mới để em tự do bay lượn.
Mấy ngày nay Lăng Dục Vũ cố gắng kiềm chế cơn giận, đối đầu với Tiêu Sanh lạnh lùng mềm rắn không ăn, mà so với chính mình quản lí Lăng thị còn khó khăn hơn nhiều, so với đối mặt với cơn bão tài chính, tâm tư sức lực còn mệt mỏi hơn. Không hổ là người quản lí của Tiêu thị, đùa giỡn người như kẻ ngốc, lúc này khiến mình tâm hoa nộ phóng(1), lúc khác lại khiến mình cảm thấy bị tổn thương; một khắc trước còn khiến mình trào dâng hy vọng, một khắc sau lại làm cho mình tuyệt vọng không gì sánh được; hôm qua còn khiến mình cho rằng trong tim cậu ta còn có mình, hôm nay lại dẫn theo con trai cùng chính mình chơi trò mất tích, đến khi bản thân tìm đến cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi một ngày một đêm không ngủ không nghỉ lại không đành lòng đối cậu ta có một tia trách cứ; kì thực giận cậu ta đối với con trai dịu dàng yêu thương, đối với mình lại lạnh nhạt thờ ơ.
Vô cùng tức giận, dứt khoát đón hai đứa con cậu ta quan tâm nhất về nhà mình, để cậu ta chủ động tìm đến mình, trông sao trông trăng, chỉ trông thấy cậu ta lệnh người mang sách vở và quần áo cho con trai, chỉ thấy được một cậu nói của cậu ta ở trên điện thoại nhẹ nhàng như không “Ừm, vậy anh chăm sóc cẩn thận hai đứa nó nhé”, chỉ thấy cậu ta tại công việc làm ăn cố tình gây khó dễ. Sanh đến tột cùng sắp đặt mình như vậy để làm gì. Cậu ta rốt cuộc muốn như thế nào mới tha thứ cho mình. Hôm nay anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Tiến lên trước, bấm chuông cửa Tiêu trạch.
Tiêu Sanh đang cùng con trai vui vẻ trò chuyện điện thoại, chuông cửa vang lên, không quá để ý mà cùng con trai tiếp tục trò chuyện, nhưng sau đó nghe thấy trên đầu vang lên giọng nói ẩn chứa tức giận: “Theo anh thấy, con trai đối với em mà nói cũng không quan trọng như vậy, anh muốn cả hai đứa phải quay về, em chắc hẳn cũng không phản đối đâu nhỉ.”
Nhíu mày, Tiêu Sanh ngừng nói chuyện với con, nhìn về phía “chồng trước” khuôn mặt không cảm xúc kia, hôm nay có chuyện gì xảy ra với anh ta? Trong mắt người kia hàm chứa sự thâm trầm sâu thẳm khôn lường, nhìn xoáy vào cậu, lời nói trong miệng thoát ra mang theo tia nộ khí uy nghiêm. Tiêu Sanh cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Lăng Dục Vũ như vậy, thâm trầm đến đáng sợ, nhãn thần nhìn cậu tựa như một con báo châu Mĩ đang rình một con linh dương con.
“Lăng tiên sinh quang lâm hàn xá, không biết có gì muốn làm đây?” Vừa nói lời khách sáo, vừa để chính mình rảnh rỗi nghĩ xem làm thế nào ứng phó tên chồng trước thất thường này.
“Lăng tiên sinh? Em hiện tại đối anh cũng chỉ có danh xưng thôi sao?” Cậu ta thật có bản lĩnh, không mất chút công phu nào, đã có thể làm cho người không dễ tức giận như mình nổi giận.
“Lăng tiên sinh đến đây chỉ là vì cùng tôi thảo luận xưng hô thôi?” Người này hôm nay không bình thường, Lăng Dục Vũ cùng ngày thường hay cười cợt kia dường như đã phân thân thành hai người. Lăng Dục Vũ này khuôn mặt lạnh lùng, lời nói bén nhọn, khắp người toả ra không khí lạnh lẽo lại khiến mình không biết nên làm sao.
“Lăng tiên sinh đến vì thắc mắc Tiêu thiếu gia cậu đến cùng muốn Lăng tiên sinh làm như thế nào mới tha thứ cho hắn.” Nhìn thẳng vào Tiêu Sanh khuôn mặt vẫn đang giữ vẻ bình tĩnh: “Đúng vậy, bảy năm trước hắn đã sai quá nhiều, không tin tưởng cậu, nhưng hắn bảy năm qua chưa có một ngày nào thôi chứng tỏ hắn tin tưởng cậu cùng bù đắp cho cậu, tại sao cậu chỉ nhìn thấy sai lầm của hắn, lại không nhìn thấy nỗ lực đền bù của hắn chứ?” Nhìn Tiêu Sanh không nói một lời: “Em hận anh không tin em, anh biết: em oán chúng ta lúc đó vì lợi ích bất đồng, anh cũng biết: thế nên sau khi em đi, anh nhượng Lăng thị thay đổi, nhượng gút mắc trong công việc kinh doanh của hai nhà chúng ta tách bạch hai nửa, anh đang cố gắng cho em thấy niềm tin của anh đối với em, cơn bão tài chính năm ấy, Lăng thị chuyển biến, nếu em chấm dứt trao đổi công việc kinh doanh cùng nhân viên, có thể sẽ khiến Lăng thị không vực dậy nổi, mà anh cũng có thể lựa chọn ngừng việc thay đổi, chặn mọi đường để bảo vệ, phòng ngừa sức ảnh hưởng của cơn bão, thế nhưng lúc đó anh vẫn chọn tin tưởng em, tại lúc em bị tổn thương sâu sắc như vậy anh lựa chọn là tin em. Bảy năm trước, anh không tín nhiệm đã buộc em phải ra đi, bảy năm qua anh chưa từng có một ngày nào không chứng tỏ anh tin tưởng em; bảy năm trước lợi ích của hai nhà vướng mắc khiến em tức giận, anh đã để lợi ích của hai nhà chúng ta trở nên cùng chung vinh nhục. Để rồi cuối cùng đạt được cái gì đây? Là một cái danh nghĩa chồng trước “Lăng tiên sinh”, anh rốt cuộc chịu vất vả vì ai, bận rộn vì ai?”
“Anh đừng làm như ủy khuất lắm vậy. Anh cũng đạt được lợi ích vô cùng, không phải sao? Sau khi Lăng thị và Tiêu thị phân khai hướng kinh doanh, việc kinh doanh của Lăng thị giảm bớt kình địch, lợi nhuận không phải gia tăng nhanh như gió sao? Không phải so với kế hoạch không hề có chuyển biến của anh thì lợi ích thu được gấp hơn hẳn năm lần sao? Anh còn nói anh không có lợi?” Tựa như một con thú nhỏ bị thương, Tiêu Sanh, trung tâm của câu chuyện, lập tức giương móng vuốt nhọn hoắt.
“Ha ha ha……” Tựa như nhìn thấy thứ kì dị: “Có lợi? Lợi ích vô cùng? Cái gì gọi là có lợi? Cuộc sống thống khổ hối hận đan xen dằn vặt, cuộc sống chỉ mòn mỏi mong chờ tìm thấy một người? Mỗi lần nghe thấy bất cứ một tin tức nào có liên quan thì vui sướng không gì sánh được, sau đó lại tuyệt vọng mà phủ nhận tin tức ấy? Điên cuồng tìm kiếm thứ tương quan với người đó, bóng dáng tương tự? Thậm chí nghe thấy tên của người đó, giọng nói giống với người đó, tim đều đập nhanh không dứt? Đó là lợi ích mà em nói ư? Nếu là thế, vậy anh thật sự đã thu được nguồn lợi lớn rồi.”
Tiêu Sanh cúi đầu, bắt đầu thưởng thức bạch ngọc cẩm kê(2) trong tay, che giấu đau đớn không gì sánh bằng sau khi nghe thấy những lời đó, rồi lại bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy Lăng Dục Vũ thu hồi ánh mắt không có điểm dừng đang nhìn ra bên ngoài, chuyển sang nhìn thẳng cậu:
“Em đã từng nếm thử mùi vị bảy năm hao tâm tổn sức tìm kiếm một người chưa? Em có hiểu được nỗi đau của một cái xác không hồn phải chờ đợi một người không? Thậm chí đợi đến khi chính mình cũng cảm thấy cõi lòng già cỗi, nỗi đau của bi thương tuyệt vọng dâng đầy? Mà em thì sao, em tại sao có thể không hề mảy may cảm thấy sự tồn tại của anh mà đi du lịch? Chẳng lẽ là anh tự mình đa tình, em đối anh căn bản không hề có tình yêu, ngay cả một chút tình cảm cũng không có?”
Thống khổ nhìn thấy người kia vẫn duy trì nét mặt bình tĩnh không trả lời bất luận cái gì: “Ha ha ha ha… Anh thực sự là tự mình đa tình a… Ha ha ha ha…” Quay lưng, lúc này đây, không cần Tiêu Sanh phải đuổi hết lần này tới lần khác, không hề lưu luyến mà ra khỏi cửa lớn Tiêu gia.
Lưu lại tiếng cười tuyệt vọng mà thê lương tựa như của động vật bị thương vọng mãi tại nhà lớn của Tiêu gia, vọng trong ***g ngực của Tiêu Sanh, quay lại đối Tiêu Hoằng đang xuống lầu mờ mịt hỏi: “Anh à, em thực sự không có tình cảm sao?”
“Không phải, hoàn toàn không phải.” Đau lòng mà duỗi bàn tay nắm chặt đến rớm máu ấy ra, lấy ra bạch ngọc cẩm kê, dùng khăn nhẹ nhàng băng bó vết thương đang chảy máu, y hiểu rõ nhất đứa em này không phải kẻ vô cảm, ngược lại, là người rất tình cảm, đem tình cảm chôn ở nơi sâu nhất, nên mới bị thương sâu nhất……
—————————————–
“Ha ha ha ha, Lăng Dục Vũ, đáng đời mày……” Tựa như một cái xác không hồn, khởi động ô tô chạy khỏi Tiêu gia. Radio phát một ca khúc tên [Phân phi](3):
‘Em hẹn anh tại đường cái ồn ào lúc nửa đêm, nói với anh rằng cuộc tình này đêm nay sẽ kết thúc…… Anh đã cho rằng anh có thể
Để tình ái trở nên quá ngọt ngào mới nhận ra ái tình là một cuộc trải nghiệm tàn khốc’ Nhớ lại mấy ngày nay, chính mình nỗ lực liền tự cho rằng có thể khiến tình yêu của hai người trở nên ngọt ngào hạnh phúc: tặng hoa cho cậu, quà đáp lại chính là ném trả câu nói châm biếm bén nhọn hơn cả kiếm lan(4): “Anh coi tôi là phụ nữ chắc”; mời em đi xem băng điêu(5), nhận được vẻ mặt còn lạnh lẽo hơn cả băng điêu: “Tôi đây không rảnh”; tự mình xuống bếp vì em làm ma lạt đậu hũ(6), bờ môi nói ra những lời còn cay hơn ma lạt đậu hũ: “Con mắt nào của anh thấy tôi ăn cay”……
‘Quá mù quáng quá lưu luyến nên mới thả em tự do bay lượn…’ Buông em đã bảy năm, để em tự do bay bảy năm, cũng khiến mình thống khổ tìm kiếm bảy năm. ‘Ai lý giải được trả giá thật tâm đổi lại là ly biệt, anh biết sau mỗi lần yêu tâm đều tan nát, anh tin rằng ái tình không có mãi mãi…’ Quả thực hát thật giống, tâm sức của mình bỏ ra bảy năm, nhận lấy lại là ly biệt. “Ha ha ha, trả giá thật tâm là ly biệt a… Ha ha ha……”
Tê tái lái xe về ga ra nhà mình, đi hướng cửa nhà.
Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng ô tô: “Cha đã trở về!” Vội chạy ra cửa, ở trong phòng khách, Duệ Duệ đang cùng Lăng Dục Dương, Phương Cạnh lạnh lùng tiếp đãi một vị khách, cùng với vị khách hiếm khi tới ấy nhìn về phía cửa, vị khách hiếm khi tới lần đầu tiên trong suốt bảy năm qua đến thăm Lăng gia — Tống Kiệt càng kích động hơn mà nhìn Lăng Dục Vũ đang đi tới.
“Cha! Cha đã về!”
Thấy con trai mừng rỡ chạy đến, Lăng Dục Vũ khó khăn nở một nụ cười, đang định ngồi xuống ôm con trai, cổ họng ngòn ngọt, ho ra một bãi máu đỏ, chỉ mới nghĩ như thế nào trời tối nhanh như vậy…
“Cha!” “Dục vũ!” “A vũ!” “Cha!” “Quản gia, mau gọi bác sĩ Trương đến đây!”……
“Bác sĩ Trương, Dục Vũ nó sao lại tự dưng ho ra máu?” Đau lòng quan sát em trai đang nằm trên giường, đứa em hai tiếng trước còn bảo muốn nói rõ tất cả với Tiểu Sanh, lại tại trước mắt hắn ho ra một bãi máu rồi hôn mê ngã xuống.
“Cậu ấy không có gì đáng ngại, chỉ là khí huyết không thông, tích tụ trong tâm. Mấy năm trước dạ dày xuất huyết, hơn nữa hai ngày trước sốt cao, nghỉ ngơi không tốt, mới ho ra máu và hôn mê, không nên khiến tâm trạng của cậu ấy kích động như thế nữa, tôi kê đơn thuốc, để cậu ấy tĩnh dưỡng vài ngày, sẽ khỏi thôi.”
“Cảm ơn ông, bác sĩ Trương… Lâm quản gia, tiễn bác sĩ Trương xuống lầu…” “Vâng”
“Duệ Duệ”
“Cháu biết rồi” Lo lắng nhìn cha mình, Tiêu Tiêu nó quá đau lòng mà ôm lấy tay cha: “Tiêu Tiêu, chúng ta đi ra ngoài để cho cha nghỉ ngơi một chút có được không, như vậy cha mới có thể khỏi bệnh.”
“Vâng, vậy em chờ cha tỉnh lại sẽ đến thăm cha.” Một đôi mắt to đỏ hoe, Tiêu Tiêu gật đầu, tùy ý anh trai dẫn ra ngoài.
Thán phục nhìn hai đứa cháu rời đi, lo âu nhìn về phía em trai ở trong mộng vẫn cau mày: “Bây giờ nó mới chịu gục xuống, khó khăn lắm cơ thể nó mới chống đỡ lâu như vậy.”
“Đúng vậy, Dục Vũ đã chống đỡ bảy năm rồi.” Phương Cạnh bảy năm qua đã nhìn thấy Dục Vũ ra sức làm cho Lăng thị thay đổi, một bên lại tìm kiếm tin tức của Tiểu Sanh, tâm thần quá mệt mỏi. Mà Tiểu Sanh trở về thì lại khiến tâm trạng của nó lên xuống thất thường, dưới khí trời nóng nực, tại Hồng Kông bôn ba hai ngày trở về liền phát sốt cũng chưa nghỉ ngơi đủ, lại đi tìm Tiểu Sanh lý luận…
“Em cho rằng cần phải nói chuyện cùng Tiêu Sanh.” Đáp lại ánh mắt lạnh nhạt của Lăng Dục Dương và Phương Cạnh: “Để bọn họ không còn dằn vặt lẫn nhau nữa.” cũng để bảy năm trước, nghiệt chướng mình tạo có một cái kết.
*Chú giải:
(1) Tâm hoa nộ phóng: hoa nở trong tâm, ý nói sự vui mừng, hạnh phúc.
(2) Bạch ngọc cẩm kê: con gà bằng bạch ngọc. Xét theo truyện thì có lẽ là miếng ngọc mà Tiểu Sanh cầm trong tay.
(3) Phân phi: tớ đã thử search và tìm được một bài nhưng thấy không giống lắm nên không đưa lên đây.
(4) Kiếm lan: hoa lay-ơn, sở dĩ để là kiếm lan vì từ “bén nhọn” ở sau.
(5) Băng điêu: nghệ thuật điêu khắc từ băng.
(6) Ma lạt đậu hũ: đậu phụ cay.
28/2/2011
1:01