Tựa đề: Lăng tổng tài, vui lòng thanh toán hoá đơn này.
Nội dung chính: đứa con này là hồn nhiên đến đáng yêu hay là thông minh đến đáng sợ đây.
Mở cửa phòng, Tiêu Sanh đi vào khách phòng(1) nhà mình, kéo rèm cửa sổ xuống che đi ánh nắng buổi trưa đang dần chiếu vào, nhìn chồng trước đang nằm trên giường ở khách phòng, sáng nay lúc ăn bữa sáng, một cậu nhóc ấn chuông cửa, tại bộ đàm báo rằng có người nằm trước cửa nhà mình. Khó hiểu ra mở cửa xem thử, thì thấy diễn viên chính tối qua biểu diễn “Tỏ tình trong mưa” đang nằm ở cửa, toàn thân nóng bừng, đành phải gọi người dìu anh vào khách phòng, đánh thức anh trai còn đương nằm trên giường mơ màng Xuân thu đại mộng ra khám bệnh.
Nhìn đồng hồ đeo tay, bỏ khăn lạnh trên trán Lăng Dục Vũ xuống, nhìn thấy người kia mở đôi mắt khô khốc, day day thái dương, cất giọng khàn khàn kêu đau đầu. Tiêu Sanh bưng một bát cháo hoa qua, khuôn mặt không chút biểu cảm đưa cho anh: “Ăn xong bát cháo này thì uống thuốc.”
“Hưm, vẫn là Sanh quan tâm anh, đặc biệt vì anh nấu cháo.” Tiếp lấy bát cháo hoa, hít hà thật sâu: “Chà! Thơm thật!”
“Hừ” Nhìn nụ cười toe toét vì xúc động vui mừng của chồng trước, Tiêu Sanh cười nhạt: “Cháo này là đầu bếp nấu.”
“A, không sao.” Ô, từ mông ngựa vỗ đến chân ngựa mất rồi(2): “Không sao, đây vẫn là cháo em bảo riêng đầu bếp nấu, có tâm ý của em trong đó, dù là cháo hoa cũng vẫn cực kì thơm.” nuốt thìa cháo thật to.
“Nga, cháo này là Duệ Duệ bảo nhà bếp nấu đấy.” Duệ Duệ và Tiêu Tiêu cả đêm vẫn chưa thấy cha trở về Lăng gia, sáng sớm hôm nay sốt ruột gọi điện thoại qua, sau khi nghe thấy cha phát sốt, liền gọi tài xế chở chúng nó sang đây.
“Ách, này cũng không sao.” Động tác ăn cháo dừng một chút: “Ách, dù sao cũng là em tự tay bưng lên, tâm ý tới được là được, ha ha.” Tự an ủi mà cười gượng, điệu bộ tươi cười trên mặt lại giảm sút vài phần.
“Anh nhầm rồi, cháo này là Tiêu Tiêu bưng lên.” Lại một lần nữa hắt gáo nước lạnh vào mặt chồng trước, còn bồi thêm một câu: “Kể cả thuốc cũng cùng mang lên.” Thẳng thừng đập tan hi vọng của người kia.
“Vậy… Vậy em đến thăm anh cũng là tâm ý.” Nụ cười trên mặt Lăng Dục Vũ sắp không chống đỡ nổi: “Em đích thân đến nhắc anh uống thuốc, Sanh, em nên thừa nhận đi, em vẫn còn quan tâm anh.”
“Hứ!” Tiêu Sanh thực sự bội phục người này, như vậy cũng có thể: “Lăng tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, tôi đến để đưa hoá đơn.” Đưa hoá đơn trong tay ra, khiến cho người này triệt triệt để để mà hết hy vọng.
“Phí nghỉ lại? Phí đồ ngủ? Phí đồ ăn? Phí thuốc men?… Khụ khụ khụ……” Lăng Dục Vũ bị sặc cháo hoa trong miệng: “Sanh, chút tiền ấy em cũng đều phải tính toán?”
“Lăng tổng tài, ngài đi công tác nghỉ lại khách sạn đều phải trả tiền, huống hồ ngài cho rằng nơi này là nhà của ngài sao? Khách phòng của Tiêu Sanh tôi một điểm cũng không hề kém khách sạn năm sao, nể mặt Lăng tổng tài, đã miễn thu phí phục vụ của người làm nhà tôi rồi.”
“Hai vạn tám? (28000) Bác sĩ đó dùng là thuốc gì?” Ông ta dùng thịt người làm thuốc chắc? Đắt đến thế!
“Hừ! Đương nhiên là tôi – bác sĩ giỏi nhất kê thuốc tốt nhất rồi, tôi còn lo lắng có người ở lỳ đây, thà chết không đi, nên mang thuốc tốt nhất ra dùng.” Tiêu Hoằng bước vào gườm con cửu vỹ hồ ly xảo trá trên giường kia, lại một lần nữa căm giận bản thân mình trộm gà không thành còn mất nắm gạo(3), dẫn sói vào nhà, vốn nghĩ rằng mình đùa giỡn con heo ngốc này diễn cẩu huyết kịch “Vũ trung thâm tình”(4), ai dè lại bị con hồ ly ngàn năm thành tinh phẫn trư cật lão hổ(5) cũng gài bẫy mình, tương kế tựu kế tiến vào chiếm giữ khách phòng Tiêu gia, ô! Đáng hận! Y lại muốn đấm ngực nữa rồi.
“Ăn những thuốc đó sẽ ra mồ hôi, buổi chiều sẽ đỡ, cậu đã có thể về vào chiều nay.” Tiêu Hoằng mắt lạnh nhìn ra quỷ kế xẹt qua trong mắt con chó đốm kia, y sao có thể không biết tên kia tính toán cái gì: “Nga, tôi nghĩ cậu có thể sẽ mệt người run chân sau khi vừa phát sốt, cho nên tôi đã gọi điện cho anh cậu để bọn họ đến đón cậu.” Nhìn thấy vẻ mặt Lăng Dục Vũ lập tức nghẹn khí, thực sự là hả lòng hả dạ, hòa nhau một thành: “Cậu không cần lo phải để tiền mồ hôi nước mắt lại nơi này, ha ha ha……”
Tiêu Sanh đảo ánh mắt khinh bỉ, hai người này! Nghe thấy tiếng gõ cửa, tiến lên trước mở cửa phòng để Tiêu Tiêu và Duệ Duệ cùng vào.
“Cha, bây giờ cha đỡ hơn chút nào chưa?” Tiêu Tiêu lo lắng chạy đến bên giường nhìn cha mình bị Tiêu Hoằng kích động đến tức xì khói.
“Tiêu Tiêu thật ngoan.” Đặt bát xuống, ôm con trai đến trên giường ngồi lên đùi mình: “Cha không sao cả.”
“Cha sao lại lên cơn sốt?” Duệ Duệ khó hiểu ngồi ở bên giường hỏi, trong mắt hiện lên nỗi lo lắng.
“Nga, cha cháu tối qua biểu diễn ‘Tình thâm thâm vũ mông mông’(6), bởi vì pa pa cháu không được ủng hộ nên diễn thành ‘Bệnh nhân thiếu văn hoá của tôi’, bây giờ sẽ diễn thêm ‘Anh yêu gia đình anh’.” Tiêu Hoằng hả hê vạch trần ý đồ gian giá bị người khác nhìn ra của Lăng Dục Vũ
“A! Cha, là thật sao!” Duệ Duệ hiểu ra, cười đến thâm sâu khó lường: “Không ngờ cha có thiên phú về diễn kịch như vậy a!”
“Duệ —— Duệ!” Lăng Dục Vũ thoái chí nhìn con trai, đứa con cả này sao lại thích kéo chân sau của cha nó như thế chứ. Ô! Vẫn là Tiêu Tiêu hiểu mình, cúi đầu chỉ thấy Tiêu Tiêu không nói gì, đang suy nghĩ gì đó. Lại níu tay áo mình: “Cha, bây giờ cha có thể trở về chưa?”
“Hức…… Tiêu Tiêu, lúc này cha đang sốt đến nỗi nặng đầu chóng mặt…” Lăng Dục Vũ nhân cơ hội nhìn chăm chú vào Tiêu Sanh: “Uncle Hoằng của con còn muốn đuổi cha con đi a, cha con thật đáng thương a.”
Không ngoài ý muốn, liền thấy Tiêu Tiêu lập tức rũ đôi mắt to xuống, tủi thân nhìn sang Tiêu Hoằng: “Uncle Hoằng, cha cháu đang bệnh, bác đừng đuổi cha đi được không?” Lại trèo xuống lắc lắc tay của Tiêu Sanh: “Pa pa, đừng đuổi cha đi, được không, pa pa?”
Tiêu Sanh trừng mắt chồng trước đang cười đến vẻ mặt gian trá, đáng thẹn! Không biết xấu hổ! Cư nhiên dùng con trai đánh bài làm nũng, ôm lấy con trai đang van nài: “Được rồi.”
“Hi hi, hay quá, cảm ơn pa pa! Pa pa thật tốt!”
Tiêu Sanh phải suy nghĩ lại về đứa con đang cười thoả thích không ngớt trong lòng, đứa con này là hồn nhiên đến đáng yêu hay là thông minh đến đáng sợ đây.
*Chú thích:
(1) Khách phòng: phòng dành cho khách.
(2) Từ mông ngựa vỗ đến chân ngựa: mã thí phách đáo mã thối thượng. Theo t thì câu này ý chỉ anh Vũ đang làm điều mạo hiểm, liều lĩnh vì bình thường, chẳng ai dại gì mà vỗ mông ngựa hay chân ngựa cả vì sẽ bị nó đá.
(3) Trộm gà không thành còn mất nắm gạo: thâu kê bất thành thực bả mễ. Ý chỉ không những không đạt được mục đích mà còn bị tổn thất, thiệt hại.
(4) Vũ trung thâm tình: thâm tình trong mưa hay tình nồng trong mưa.
(5) Phẫn trư cật lão hổ: giả (làm) heo ăn hổ = giả nai.
(6) Tình thâm thâm vũ mông mông: Tình thâm sâu mưa mờ mịt.
Nội dung chính: đứa con này là hồn nhiên đến đáng yêu hay là thông minh đến đáng sợ đây.
Mở cửa phòng, Tiêu Sanh đi vào khách phòng(1) nhà mình, kéo rèm cửa sổ xuống che đi ánh nắng buổi trưa đang dần chiếu vào, nhìn chồng trước đang nằm trên giường ở khách phòng, sáng nay lúc ăn bữa sáng, một cậu nhóc ấn chuông cửa, tại bộ đàm báo rằng có người nằm trước cửa nhà mình. Khó hiểu ra mở cửa xem thử, thì thấy diễn viên chính tối qua biểu diễn “Tỏ tình trong mưa” đang nằm ở cửa, toàn thân nóng bừng, đành phải gọi người dìu anh vào khách phòng, đánh thức anh trai còn đương nằm trên giường mơ màng Xuân thu đại mộng ra khám bệnh.
Nhìn đồng hồ đeo tay, bỏ khăn lạnh trên trán Lăng Dục Vũ xuống, nhìn thấy người kia mở đôi mắt khô khốc, day day thái dương, cất giọng khàn khàn kêu đau đầu. Tiêu Sanh bưng một bát cháo hoa qua, khuôn mặt không chút biểu cảm đưa cho anh: “Ăn xong bát cháo này thì uống thuốc.”
“Hưm, vẫn là Sanh quan tâm anh, đặc biệt vì anh nấu cháo.” Tiếp lấy bát cháo hoa, hít hà thật sâu: “Chà! Thơm thật!”
“Hừ” Nhìn nụ cười toe toét vì xúc động vui mừng của chồng trước, Tiêu Sanh cười nhạt: “Cháo này là đầu bếp nấu.”
“A, không sao.” Ô, từ mông ngựa vỗ đến chân ngựa mất rồi(2): “Không sao, đây vẫn là cháo em bảo riêng đầu bếp nấu, có tâm ý của em trong đó, dù là cháo hoa cũng vẫn cực kì thơm.” nuốt thìa cháo thật to.
“Nga, cháo này là Duệ Duệ bảo nhà bếp nấu đấy.” Duệ Duệ và Tiêu Tiêu cả đêm vẫn chưa thấy cha trở về Lăng gia, sáng sớm hôm nay sốt ruột gọi điện thoại qua, sau khi nghe thấy cha phát sốt, liền gọi tài xế chở chúng nó sang đây.
“Ách, này cũng không sao.” Động tác ăn cháo dừng một chút: “Ách, dù sao cũng là em tự tay bưng lên, tâm ý tới được là được, ha ha.” Tự an ủi mà cười gượng, điệu bộ tươi cười trên mặt lại giảm sút vài phần.
“Anh nhầm rồi, cháo này là Tiêu Tiêu bưng lên.” Lại một lần nữa hắt gáo nước lạnh vào mặt chồng trước, còn bồi thêm một câu: “Kể cả thuốc cũng cùng mang lên.” Thẳng thừng đập tan hi vọng của người kia.
“Vậy… Vậy em đến thăm anh cũng là tâm ý.” Nụ cười trên mặt Lăng Dục Vũ sắp không chống đỡ nổi: “Em đích thân đến nhắc anh uống thuốc, Sanh, em nên thừa nhận đi, em vẫn còn quan tâm anh.”
“Hứ!” Tiêu Sanh thực sự bội phục người này, như vậy cũng có thể: “Lăng tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, tôi đến để đưa hoá đơn.” Đưa hoá đơn trong tay ra, khiến cho người này triệt triệt để để mà hết hy vọng.
“Phí nghỉ lại? Phí đồ ngủ? Phí đồ ăn? Phí thuốc men?… Khụ khụ khụ……” Lăng Dục Vũ bị sặc cháo hoa trong miệng: “Sanh, chút tiền ấy em cũng đều phải tính toán?”
“Lăng tổng tài, ngài đi công tác nghỉ lại khách sạn đều phải trả tiền, huống hồ ngài cho rằng nơi này là nhà của ngài sao? Khách phòng của Tiêu Sanh tôi một điểm cũng không hề kém khách sạn năm sao, nể mặt Lăng tổng tài, đã miễn thu phí phục vụ của người làm nhà tôi rồi.”
“Hai vạn tám? (28000) Bác sĩ đó dùng là thuốc gì?” Ông ta dùng thịt người làm thuốc chắc? Đắt đến thế!
“Hừ! Đương nhiên là tôi – bác sĩ giỏi nhất kê thuốc tốt nhất rồi, tôi còn lo lắng có người ở lỳ đây, thà chết không đi, nên mang thuốc tốt nhất ra dùng.” Tiêu Hoằng bước vào gườm con cửu vỹ hồ ly xảo trá trên giường kia, lại một lần nữa căm giận bản thân mình trộm gà không thành còn mất nắm gạo(3), dẫn sói vào nhà, vốn nghĩ rằng mình đùa giỡn con heo ngốc này diễn cẩu huyết kịch “Vũ trung thâm tình”(4), ai dè lại bị con hồ ly ngàn năm thành tinh phẫn trư cật lão hổ(5) cũng gài bẫy mình, tương kế tựu kế tiến vào chiếm giữ khách phòng Tiêu gia, ô! Đáng hận! Y lại muốn đấm ngực nữa rồi.
“Ăn những thuốc đó sẽ ra mồ hôi, buổi chiều sẽ đỡ, cậu đã có thể về vào chiều nay.” Tiêu Hoằng mắt lạnh nhìn ra quỷ kế xẹt qua trong mắt con chó đốm kia, y sao có thể không biết tên kia tính toán cái gì: “Nga, tôi nghĩ cậu có thể sẽ mệt người run chân sau khi vừa phát sốt, cho nên tôi đã gọi điện cho anh cậu để bọn họ đến đón cậu.” Nhìn thấy vẻ mặt Lăng Dục Vũ lập tức nghẹn khí, thực sự là hả lòng hả dạ, hòa nhau một thành: “Cậu không cần lo phải để tiền mồ hôi nước mắt lại nơi này, ha ha ha……”
Tiêu Sanh đảo ánh mắt khinh bỉ, hai người này! Nghe thấy tiếng gõ cửa, tiến lên trước mở cửa phòng để Tiêu Tiêu và Duệ Duệ cùng vào.
“Cha, bây giờ cha đỡ hơn chút nào chưa?” Tiêu Tiêu lo lắng chạy đến bên giường nhìn cha mình bị Tiêu Hoằng kích động đến tức xì khói.
“Tiêu Tiêu thật ngoan.” Đặt bát xuống, ôm con trai đến trên giường ngồi lên đùi mình: “Cha không sao cả.”
“Cha sao lại lên cơn sốt?” Duệ Duệ khó hiểu ngồi ở bên giường hỏi, trong mắt hiện lên nỗi lo lắng.
“Nga, cha cháu tối qua biểu diễn ‘Tình thâm thâm vũ mông mông’(6), bởi vì pa pa cháu không được ủng hộ nên diễn thành ‘Bệnh nhân thiếu văn hoá của tôi’, bây giờ sẽ diễn thêm ‘Anh yêu gia đình anh’.” Tiêu Hoằng hả hê vạch trần ý đồ gian giá bị người khác nhìn ra của Lăng Dục Vũ
“A! Cha, là thật sao!” Duệ Duệ hiểu ra, cười đến thâm sâu khó lường: “Không ngờ cha có thiên phú về diễn kịch như vậy a!”
“Duệ —— Duệ!” Lăng Dục Vũ thoái chí nhìn con trai, đứa con cả này sao lại thích kéo chân sau của cha nó như thế chứ. Ô! Vẫn là Tiêu Tiêu hiểu mình, cúi đầu chỉ thấy Tiêu Tiêu không nói gì, đang suy nghĩ gì đó. Lại níu tay áo mình: “Cha, bây giờ cha có thể trở về chưa?”
“Hức…… Tiêu Tiêu, lúc này cha đang sốt đến nỗi nặng đầu chóng mặt…” Lăng Dục Vũ nhân cơ hội nhìn chăm chú vào Tiêu Sanh: “Uncle Hoằng của con còn muốn đuổi cha con đi a, cha con thật đáng thương a.”
Không ngoài ý muốn, liền thấy Tiêu Tiêu lập tức rũ đôi mắt to xuống, tủi thân nhìn sang Tiêu Hoằng: “Uncle Hoằng, cha cháu đang bệnh, bác đừng đuổi cha đi được không?” Lại trèo xuống lắc lắc tay của Tiêu Sanh: “Pa pa, đừng đuổi cha đi, được không, pa pa?”
Tiêu Sanh trừng mắt chồng trước đang cười đến vẻ mặt gian trá, đáng thẹn! Không biết xấu hổ! Cư nhiên dùng con trai đánh bài làm nũng, ôm lấy con trai đang van nài: “Được rồi.”
“Hi hi, hay quá, cảm ơn pa pa! Pa pa thật tốt!”
Tiêu Sanh phải suy nghĩ lại về đứa con đang cười thoả thích không ngớt trong lòng, đứa con này là hồn nhiên đến đáng yêu hay là thông minh đến đáng sợ đây.
*Chú thích:
(1) Khách phòng: phòng dành cho khách.
(2) Từ mông ngựa vỗ đến chân ngựa: mã thí phách đáo mã thối thượng. Theo t thì câu này ý chỉ anh Vũ đang làm điều mạo hiểm, liều lĩnh vì bình thường, chẳng ai dại gì mà vỗ mông ngựa hay chân ngựa cả vì sẽ bị nó đá.
(3) Trộm gà không thành còn mất nắm gạo: thâu kê bất thành thực bả mễ. Ý chỉ không những không đạt được mục đích mà còn bị tổn thất, thiệt hại.
(4) Vũ trung thâm tình: thâm tình trong mưa hay tình nồng trong mưa.
(5) Phẫn trư cật lão hổ: giả (làm) heo ăn hổ = giả nai.
(6) Tình thâm thâm vũ mông mông: Tình thâm sâu mưa mờ mịt.