Tựa đề: Dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nội dung lược thuật trọng điểm: Tại sao mang thai thì không thể tùy tiện uống thuốc đau đầu.
“Úi trời, cút ra, chó đốm, ngươi đang cản trở chúng ta.” Đá văng con chó đáng ghét đang cản đường cản lối, Tiêu Hoằng vui sướng kéo vợ áp sát vào bụng Tiêu Sanh: “Bé yêu, nhìn xem, bác là uncle Hoằng của cháu, đây là uncle Văn của cháu.” Tin chắc rằng sau khi bé cưng sinh ra nhất định có thể giống mình và A Văn.
“Tôi chính là sợ bé lớn lên giống anh.” Lăng Dục Vũ đẩy Tiêu Hoằng đang cười ngớ ngẩn với cái bụng của Sanh ra: “Con ngoan, xem này, cha là cha của con đây!” Hừ, tưởng rằng anh không biết quỷ kế của hai người kia, lấy danh nghĩa chăm sóc Sanh, suốt ngày lăm le bên bụng Sanh, còn không phải định để cho bé cưng trong thời kì thai nghén tiếp xúc với bọn họ, sau khi sinh lớn lên giống bọn họ thì là gì?
“Bé lớn lên giống cậu mới đáng phải sợ!” Âm thầm đẩy chó đốm cản đường cản lối đang ngăn cản mình ra, lần thứ hai tiến lên.
“Giống anh mới là bi kịch……”
“Ai, mấy người……” Đang muốn ngăn cản mỗi ngày chạy về thủ đô toàn bộ vai võ phụ, Tiêu Sanh nhìn hai người vừa tiến vào, đảo mắt, lại nữa rồi, chậc, hai kẻ Phương Cạnh cùng Lăng Dục Dương kia, mỗi ngày đều phải qua đây ‘chăm sóc’ vài lần. Anh ta thật không lo cho ngoại hình sau này của bé yêu trong bụng sao.
“Hi, Tiểu Sanh, hôm nay bé có ngoan không?” Kéo theo người yêu, Phương Cạnh không cẩn thận ‘đẩy’ hai con chó cản đường ra, tiến đến bên bụng của Tiêu Sanh: “Bé ngoan, chú Cạnh cùng bác của cháu đến gặp cháu đây!” Nghe nói mẹ của thai nhi nhìn thấy ai nhiều nhất thì đứa bé lớn lên sẽ giống người đó, A Dương và A Vũ là song sinh khác trứng, trời sinh đã tồn tại sự tương tự về huyết thống, còn thêm mình hằng ngày tới lui trước mặt bé cưng, bé sinh ra nhất định vừa giống mình vừa giống A Dương. Chằm chằm nhìn hai vợ chồng Tiêu Hoằng lần thứ hai bắt đầu tiến lại gần, y còn không biết hai vợ chồng kia tính cùng một kế?
“Hức, tôi là bác của bé, sao lại đẩy tôi ra?……”
“A Dương cũng là bác của bé!”
“Tôi là cha của bé!…
Nội dung lược thuật trọng điểm: Tại sao mang thai thì không thể tùy tiện uống thuốc đau đầu.
“Úi trời, cút ra, chó đốm, ngươi đang cản trở chúng ta.” Đá văng con chó đáng ghét đang cản đường cản lối, Tiêu Hoằng vui sướng kéo vợ áp sát vào bụng Tiêu Sanh: “Bé yêu, nhìn xem, bác là uncle Hoằng của cháu, đây là uncle Văn của cháu.” Tin chắc rằng sau khi bé cưng sinh ra nhất định có thể giống mình và A Văn.
“Tôi chính là sợ bé lớn lên giống anh.” Lăng Dục Vũ đẩy Tiêu Hoằng đang cười ngớ ngẩn với cái bụng của Sanh ra: “Con ngoan, xem này, cha là cha của con đây!” Hừ, tưởng rằng anh không biết quỷ kế của hai người kia, lấy danh nghĩa chăm sóc Sanh, suốt ngày lăm le bên bụng Sanh, còn không phải định để cho bé cưng trong thời kì thai nghén tiếp xúc với bọn họ, sau khi sinh lớn lên giống bọn họ thì là gì?
“Bé lớn lên giống cậu mới đáng phải sợ!” Âm thầm đẩy chó đốm cản đường cản lối đang ngăn cản mình ra, lần thứ hai tiến lên.
“Giống anh mới là bi kịch……”
“Ai, mấy người……” Đang muốn ngăn cản mỗi ngày chạy về thủ đô toàn bộ vai võ phụ, Tiêu Sanh nhìn hai người vừa tiến vào, đảo mắt, lại nữa rồi, chậc, hai kẻ Phương Cạnh cùng Lăng Dục Dương kia, mỗi ngày đều phải qua đây ‘chăm sóc’ vài lần. Anh ta thật không lo cho ngoại hình sau này của bé yêu trong bụng sao.
“Hi, Tiểu Sanh, hôm nay bé có ngoan không?” Kéo theo người yêu, Phương Cạnh không cẩn thận ‘đẩy’ hai con chó cản đường ra, tiến đến bên bụng của Tiêu Sanh: “Bé ngoan, chú Cạnh cùng bác của cháu đến gặp cháu đây!” Nghe nói mẹ của thai nhi nhìn thấy ai nhiều nhất thì đứa bé lớn lên sẽ giống người đó, A Dương và A Vũ là song sinh khác trứng, trời sinh đã tồn tại sự tương tự về huyết thống, còn thêm mình hằng ngày tới lui trước mặt bé cưng, bé sinh ra nhất định vừa giống mình vừa giống A Dương. Chằm chằm nhìn hai vợ chồng Tiêu Hoằng lần thứ hai bắt đầu tiến lại gần, y còn không biết hai vợ chồng kia tính cùng một kế?
“Hức, tôi là bác của bé, sao lại đẩy tôi ra?……”
“A Dương cũng là bác của bé!”
“Tôi là cha của bé!…