Bầu trời đỏ như máu, mây xám cuồn cuộn che lấp ánh dương, khung cảnh âm u khó tả, không khí nồng nặc mùi máu tươi đến ngạt thở. Giữa bình địa đổ nát, lẽ loi một tòa thành to lớn và vững chãi. Bên trong ngôi thành rất nhiều kiến trúc đồ sộ, cơ sở hạ tầng hiện đại đến bất ngờ. Phía bên ngoài, tầng tầng lớp lớp tang thi nheo nhút muốn công phá bức tường thành vững chắc để có thể tiến vào trong hưởng dụng thức ăn thơm ngon mà chúng hằng ao ước – nhân loại.
‘Ầm…ầm…!’ Âm thanh vang dội khắp bốn phương, kéo theo đó là những tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.
“Báo cáo chỉ huy, nguy cơ công thành ở phía đông đã bị phá hủy.”
“Báo cáo chỉ huy, nguy cơ công thành ở phía tây đã bị phá hủy.”
“Báo động khẩn cấp, phía nam xuất hiện làn sóng tang thi mới, đề nghị tập trung hỏa lực!”
“Nhận dạng mục tiêu, chuẩn bị, ba…hai…một…bắn.”
‘Ầm…’
‘Ầm…’
--- ------ ------ -----
Đối lập với sự hỗn loạn bên ngoài, trong phòng thí nghiệm là một trạng huống hoàn toàn khác. Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ quay, chỉ thỉnh thoảng vọng lại từ xa âm thanh chấn động của vũ khí nóng. Khung cảnh sáng sủa và sạch sẽ đến mức vô trùng, không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng gay mũi, nhưng điều này lại không hề ảnh hưởng đến những nhân viên trường kỳ sống trong phòng thí nghiệm, có lẽ vì hương vị này đã thấm vào máu thịt của họ.
Ở trung tâm phòng thí nghiệm là một lồng thủy tinh lớn, bên trong đặt một người đàn ông lõa lồ nằm trên giường, cả người anh ta chằng chịt ống dây, tay chân bị trói chặt vào giường, làm da tái nhợt xanh xao, hốc mắt lõm sâu và thâm đen, đầu móng tay và móng chân nhàn nhạt màu xanh tím. Nếu không phải khuôn ngực vẫn đang phập phồng thở thì người khác sẽ nghĩ rằng đây là một xác chết.
Sát bên ngoài lồng kính là hệ thống máy tính tinh vi và hiện đại, từng con số chi chít hiện ra trên màn hình biểu hiện số liệu thân thể của người đàn ông nằm bên trong.
Bóng dáng áo trắng thon dài chăm chú quan sát những con số nhỏ xíu vẫn không ngừng thay đổi trên màn hình. Đó là một cô gái trẻ, gương mặt tinh xảo tựa như thiên sứ, mái tóc đen dài búi gọn sau đầu có vẻ hơi rối, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi đầy gợi cảm, làn da tái nhợt do thiếu tiếp xúc với ánh nắng mặt trời khiến cô mang một vẻ đẹp mong manh và yếu ớt, dấu dưới cặp kính cận là một đôi mắt đen linh động và tràn đầy trí tuệ, kết hợp với chiếc áo đồng phục trắng, cả người cô tản mát hương vị cấm dục nhưng lại hấp dẫn đến mê người. Cô chăm chú nhìn vào màn hình bên cạnh, hai tay vẫn không ngừng nghỉ nhập những chuỗi số liệu vào máy tính trước mặt.
Trong phòng chỉ có tiếng lộc cộc của bàn phím, một nhân viên tiến lại gần cô gái, trên tay cô cầm một cốc nước lọc cùng viên nén dinh dưỡng năng lượng tích hợp. Viên nén dinh dưỡng năng lượng tích hợp là một sản phẩm công nghệ cao, trong thời mạt thế, đất đai ô nhiễm không thể trồng trọt, thực vật biến dị, lương thực để duy trì sự sống trở thành một vấn đề sống còn của nhân loại, trong điều kiện lịch sử này, viên nén dinh dưỡng năng lượng tích hợp ra đời, nó là sự tích hợp của những chất dinh dưỡng và năng lượng thiết yếu để duy trì sự sống của con người, có thể dùng để thay thế thực phẩm, đương nhiên thực phẩm thiên nhiên vẫn tồn tại, nhưng so với những viên nén dinh dưỡng này thì chúng có giá trên trời.
“Tiến sĩ, tới giờ dùng bữa rồi.”
Cô gái đeo kính được gọi là tiến sĩ không quay đầu, chỉ há to miệng chờ người kia đưa viên nén vào miệng, sau đó vươn một tay cầm lấy cốc nước và uống, trong suốt quá trình đó, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi màn hình.
Nữ trợ lý đón nhận cốc nước rỗng từ tay tiến sĩ Black, có chút ngập ngừng nhưng vẫn lên tiếng: “Tiến sĩ…chị nên nghỉ ngơi đi, chị đã ngồi đây hai ngày liên tiếp rồi.”
Tiến sĩ Black cau mày không muốn đáp lại, vẫn chăm chú quan sát dữ liệu trên màn hình, một tay vươn lên sờ mái tóc có chút hỗn độn.
Trợ lý không lay động được cô, đành thở dài một tiếng: “Tóc chị rối, để em giúp chị búi lại.”
Tiến sĩ Black không trả lời, trợ lý tựa như hiểu ý, nhanh chóng lấy lược ra chải và búi gọn mái tóc dài của cô phía sau đầu.
Một lúc sau, âm thanh của tiếng sĩ Black vang lên: “Đến lúc rồi, chuẩn bị tiêm 15cc dung dịch 018DVZ vào tĩnh mạch người thực nghiệm.”
Câu nói của cô làm những nhà khoa học đang uể oải trong phòng thí nghiệm xốc lại tinh thần, tựa như sắp phải đối mặt với cường địch.
Ngay sau đó, một người cầm ống tiêm tiến vào lồng kính, anh ta ghim mũi kim lên tĩnh mạch người đàn ông đang nằm, hít sâu một hơi rồi mới bơm dung dịch. Những người bên ngoài cũng nín thở theo dõi hành động của anh, đề cao tinh thần sẵn sàng ứng phó với những diễn biến bất ngờ.
Mười phút sau, số liệu trên màn hình theo dõi đột ngột thay đổi với tốc độ chóng mặt, mọi người nắm chặt tay thầm cầu nguyện, tiếp thêm mười phút nữa, sự biến đổi này chậm lại cho đến một vận tốc cố định, lúc này họ mới thở ra.
“Mọi thứ vẫn còn đang trong tầm kiểm soát, mọi người nghỉ ngơi đi.” Sau nửa giờ nữa, tiến sĩ Black nói.
Một nhà khoa học bên cạnh ngập ngừng hỏi: “Tiến sĩ, lần này chúng ta sẽ thành công chứ?”
Im lặng giây lát, tiến sĩ Black trả lời: “Tôi không biết nữa.”
Một ngày một đêm lại trôi qua, tiến sĩ Black vẫn duy trì một tư thế ngồi trước máy tính, màn hình hiện lên một thanh hiển thị phần trăm, hiện tại nó đang dừng ở con số 97%. Trạng thái người thực nghiệm trong lồng kính có vẻ đã tốt hơn, làn da bớt tái nhợt, quầng thâm đen quanh vùng mắt dần biến mắt, vết xanh tím trên đầu móng tay cũng nhạt đi.
Tiến sĩ Black đột ngột hỏi: “Làn sóng tang thi đã bị tiêu diệt?”
Trợ lý bên cạnh lên tiếng: “Đúng ạ, quân đội hiện tại đang dọn dẹp xác chết tang thi bên ngoài thành.”
“99% rồi.” Trợ lý nhìn thoáng qua màn hình, sau đó kinh hỉ reo lên. Mọi người trong phòng thí nghiệm nghe vậy, ai nấy đều xốc dậy tinh thần, hồi hộp cùng chờ đợi nhìn chằm chằm vào máy tính vào máy tính.
Nửa tiếng đồng hồ tiếp tục trôi qua, rốt cuộc số liệu cũng chạm đến đích 100%, tuy vậy mọi người vẫn không hề tỏ vẻ quá vui mừng, họ chỉ chăm chú hướng mắt vào người thực nghiệm vẫn còn đang nhắm nghiền mắt trong lồng kính.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh vô ba của tiến sĩ Black, một nhà khoa học không nhịn được hỏi: “Tiến sĩ…chúng ta thành công rồi có đúng không?” Ít nhất chị cũng nên biểu lộ một chút cảm xúc để bọn tôi còn đoán được kết quả chứ.
Tiến sĩ Black khóe miệng khẽ nhếch, thấp thoáng một nụ cười mà không ai có thể nhận ra được: “Gần như là thế.”
Câu trả lời của cô khiến mọi người không biết phản ứng làm sao, ‘gần như là thế’ có nghĩa thế nào? Thành công hay vẫn tiếp tục thất bại, hẳn là thành công đi. Họ rất muốn hò hét ăn mừng, nhưng lại sợ bản thân vui vẻ quá sớm.
Thấy mọi người đưa mắt dồn về phía mình, trợ lý thử dò hỏi: “Tiến sĩ, nếu đã thành công vậy chúng ta có nên báo cáo tiến độ công tác lên thượng tầng của căn cứ không?”
“Chờ đến khi thực nghiệm thể tỉnh dậy, kiểm tra tổng quát cho anh ta rồi hãy báo cáo. Hiện tại tôi sẽ vào văn phòng chỉnh lý lại số liệu, anh ta tỉnh phải lập tức thông báo cho tôi.” Tiến sĩ Black nói xong, xoay người cất bước rời đi. Những người còn lại nghe theo sự sắp xếp của cô, tiếp tục theo dõi tình huống của người đàn ông trong lồng kính.
Tiến sĩ Black sau khi vào phòng, lập tức ngồi vào máy tính. Hai tay cô nhanh thoăn thoắt lướt trên bàn phím, từng tệp, từng tệp tin với dung lượng khổng lồ được cô truyền đi. Thao tác hoàn tất, chỉ cần chờ đợi những thông tin khiến nhân loại phải kinh động này thành công truyền lên mạng là xong.
Cô mở ngăn kéo, lấy một cái hộp gỗ đặt lên bản. Mở nắp ra, bên trong có rất nhiều món đồ nhỏ xinh được chế tác bằng kim loại, trâm cài đầu, gương cầm tay, lược đồng, bật lửa, huy hiệu, hoa cài áo… thể loại vô cùng đa dạng, nhưng bọn chúng có đặc điểm chung, vì đều là những vật kim loại nhỏ nhắn cỡ bàn tay đổ lại, bên trên được khắc rất nhiều họa tiết và hoa văn tinh xảo, những hoa văn trên đó không đi theo một phong cách chung nào, nhưng đều rất cầu kỳ và tinh tế. Không sai, đây chính là kho tàng nhỏ của tiến sĩ Black, cô có sở thích sưu tầm những món đồ kim loại được khắc hoa văn tinh xảo. Cô thích được cầm nó trong tay, mân mê những đường nét tinh mỹ trên thân thể nó, tìm tòi quy luật của những hoa văn và khám phá ra thế giới diệu kỳ đầy trừu tượng của những quy luật đó. Cô thuộc nằm lòng hoa văn của tất cả những món đồ trong hộp, thậm chí có thể đặt bút xuống vẽ lại chính xác, không sai từng li một.
Nếu nói con người phải trung hòa giữa lao động và giải trí, vậy lao động của tiến sĩ Black là nghiên cứu, còn giải trí của cô là ngồi ngắm nghía mân mê những vật nhỏ này. Nghe nói thì có vẻ rất vô vị, nhưng người trong cuộc thì lại không nghĩ như thế.
Tiến sĩ Black cầm trong tay một chiếc khuy cài áo bằng đồng có phong cách điêu khắc theo lối châu âu thế kỷ thứ XVII, ngón cái lướt qua hoa văn bên trên, đôi mắt cô khẽ nhắm lại.
Thật ra không cần kiểm tra lại thực nghiệm thể thì tiến sĩ Black cũng đã chắn chắn được sự thành công của nghiên cứu lần này, chẳng qua cô chỉ muốn kéo dài thời gian để thực hiện một vài chuyện không được quang minh mà thôi.
‘Giáo sư, con cuối cùng cũng thành công rồi, vắc-xin kháng virus ZB0135 đã ra đời rồi.’ Khóe miệng cô khẽ cong lên, gương mặt không thường xuyên cười nên nụ cười của cô có chút cứng nhắc và gượng gạo, tuy vậy vẫn không chút nào làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô.
Tiến sĩ Black năm nay đã 29 tuổi, trãi qua 25 năm mạt thế. Cha mẹ cô đều là nhà khoa học dưới sự dẫn dắt của giáo sư Hall. Năm cô 4 tuổi, mạt thế ập đến cướp đi hai người thân duy nhất. Một mình giáo sư Hall đã dắt díu mang theo cô trốn thoát khỏi vòng vây tang thi, đưa về căn cứ những người sống sót. Từ đó, giáo sư Hall đã trở thành người thầy, người ông của cô, thương yêu cô như cháu gái ruột của mình. Ông qua đời khi cô tròn 20, tâm nguyện duy nhất của ông chính là nghiên cứu ra vắc-xin kháng virus ZB0130, và hiện tại virus đó đã tiến hóa thành ZB0135. Ông mong muốn đem lại niềm hy vọng về tương lai cho những người sống sót trên thế giới này. Cô vẫn còn nhớ như in câu nói cuối cùng của giáo sư Hall trước khi qua đời: “Tang thi là một xác chết, bọn chúng không có suy nghĩ gì ngoài ăn thịt và giết chóc. Con người thì khác, con người có suy nghĩ, có tình cảm, có khả năng sinh sản duy trì nòi giống. Chỉ cần chúng ta không sợ nhiễm độc tang thi, thì ngày thế giới tiêu diệt hết bọn chúng sẽ không còn xa nữa.”
Giáo sư ra đi, tiến sĩ Black tiếp tục kế thừa công trình mà hai người đã nghiên cứu từ trước đó. Sau chín năm trời ròng rã, dưới sự phối hợp của đội ngũ khoa học gia tài giỏi, vắc-xin 018DVZ kháng bệnh độc cũng đã ra đời. Trong tương lai, tên tuổi của tiến sĩ Black sẽ mãi mãi được lưu danh, cô trở thành tổ nghiệp của ngành nghiên cứu hóa sinh, trở thành tấm gương sáng mà nhiều nhà khoa học hướng tới, nhưng thôi không nói nữa, đây cũng là chuyện của hằng trăm năm sau.
Thật ra mà nói, tiến sĩ Black cũng không hề vĩ đại như mọi người đã nghĩ. Mục đích cô nghiên cứu vắc-xin chỉ là vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của giáo sư Hall, chứ chẳng liên quan gì đến chuyện giải cứu thế giới hay tiêu diệt tang thi… Trong thế giới của cô chỉ có hai loại người, người cô quan tâm và người cô không quan tâm. Nhóm thứ nhất chỉ có duy nhất giáo sư Hall, nhóm thứ hai là tất cả những người còn lại, kể cả bản thân Olivia Black.
“Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Tiến sĩ Black ngẩng đầu nhìn máy tính, thấy dữ liệu đã truyền được 76%, cô hài lòng ấn nút tắt màn hình, sau đó lên tiếng: “Vào đi.”
Trợ lý tiến vào phòng, gương mặt cô đỏ bừng vì kích động, hai tay vẫn còn run lẩy bẩy: “Tiến sĩ…tiến sĩ, tỉnh rồi…tỉnh rồi!!!” cô gấp gáp đến mức không nói nên lời.
Tiến sĩ Black cũng không nhiều lời, trực tiếp đứng dậy cùng trợ lý rời khỏi phòng.
Bầu trời đỏ như máu, mây xám cuồn cuộn che lấp ánh dương, khung cảnh âm u khó tả, không khí nồng nặc mùi máu tươi đến ngạt thở. Giữa bình địa đổ nát, lẽ loi một tòa thành to lớn và vững chãi. Bên trong ngôi thành rất nhiều kiến trúc đồ sộ, cơ sở hạ tầng hiện đại đến bất ngờ. Phía bên ngoài, tầng tầng lớp lớp tang thi nheo nhút muốn công phá bức tường thành vững chắc để có thể tiến vào trong hưởng dụng thức ăn thơm ngon mà chúng hằng ao ước – nhân loại.
‘Ầm…ầm…!’ Âm thanh vang dội khắp bốn phương, kéo theo đó là những tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.
“Báo cáo chỉ huy, nguy cơ công thành ở phía đông đã bị phá hủy.”
“Báo cáo chỉ huy, nguy cơ công thành ở phía tây đã bị phá hủy.”
“Báo động khẩn cấp, phía nam xuất hiện làn sóng tang thi mới, đề nghị tập trung hỏa lực!”
“Nhận dạng mục tiêu, chuẩn bị, ba…hai…một…bắn.”
‘Ầm…’
‘Ầm…’
--- ------ ------ -----
Đối lập với sự hỗn loạn bên ngoài, trong phòng thí nghiệm là một trạng huống hoàn toàn khác. Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ quay, chỉ thỉnh thoảng vọng lại từ xa âm thanh chấn động của vũ khí nóng. Khung cảnh sáng sủa và sạch sẽ đến mức vô trùng, không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng gay mũi, nhưng điều này lại không hề ảnh hưởng đến những nhân viên trường kỳ sống trong phòng thí nghiệm, có lẽ vì hương vị này đã thấm vào máu thịt của họ.
Ở trung tâm phòng thí nghiệm là một lồng thủy tinh lớn, bên trong đặt một người đàn ông lõa lồ nằm trên giường, cả người anh ta chằng chịt ống dây, tay chân bị trói chặt vào giường, làm da tái nhợt xanh xao, hốc mắt lõm sâu và thâm đen, đầu móng tay và móng chân nhàn nhạt màu xanh tím. Nếu không phải khuôn ngực vẫn đang phập phồng thở thì người khác sẽ nghĩ rằng đây là một xác chết.
Sát bên ngoài lồng kính là hệ thống máy tính tinh vi và hiện đại, từng con số chi chít hiện ra trên màn hình biểu hiện số liệu thân thể của người đàn ông nằm bên trong.
Bóng dáng áo trắng thon dài chăm chú quan sát những con số nhỏ xíu vẫn không ngừng thay đổi trên màn hình. Đó là một cô gái trẻ, gương mặt tinh xảo tựa như thiên sứ, mái tóc đen dài búi gọn sau đầu có vẻ hơi rối, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi đầy gợi cảm, làn da tái nhợt do thiếu tiếp xúc với ánh nắng mặt trời khiến cô mang một vẻ đẹp mong manh và yếu ớt, dấu dưới cặp kính cận là một đôi mắt đen linh động và tràn đầy trí tuệ, kết hợp với chiếc áo đồng phục trắng, cả người cô tản mát hương vị cấm dục nhưng lại hấp dẫn đến mê người. Cô chăm chú nhìn vào màn hình bên cạnh, hai tay vẫn không ngừng nghỉ nhập những chuỗi số liệu vào máy tính trước mặt.
Trong phòng chỉ có tiếng lộc cộc của bàn phím, một nhân viên tiến lại gần cô gái, trên tay cô cầm một cốc nước lọc cùng viên nén dinh dưỡng năng lượng tích hợp. Viên nén dinh dưỡng năng lượng tích hợp là một sản phẩm công nghệ cao, trong thời mạt thế, đất đai ô nhiễm không thể trồng trọt, thực vật biến dị, lương thực để duy trì sự sống trở thành một vấn đề sống còn của nhân loại, trong điều kiện lịch sử này, viên nén dinh dưỡng năng lượng tích hợp ra đời, nó là sự tích hợp của những chất dinh dưỡng và năng lượng thiết yếu để duy trì sự sống của con người, có thể dùng để thay thế thực phẩm, đương nhiên thực phẩm thiên nhiên vẫn tồn tại, nhưng so với những viên nén dinh dưỡng này thì chúng có giá trên trời.
“Tiến sĩ, tới giờ dùng bữa rồi.”
Cô gái đeo kính được gọi là tiến sĩ không quay đầu, chỉ há to miệng chờ người kia đưa viên nén vào miệng, sau đó vươn một tay cầm lấy cốc nước và uống, trong suốt quá trình đó, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi màn hình.
Nữ trợ lý đón nhận cốc nước rỗng từ tay tiến sĩ Black, có chút ngập ngừng nhưng vẫn lên tiếng: “Tiến sĩ…chị nên nghỉ ngơi đi, chị đã ngồi đây hai ngày liên tiếp rồi.”
Tiến sĩ Black cau mày không muốn đáp lại, vẫn chăm chú quan sát dữ liệu trên màn hình, một tay vươn lên sờ mái tóc có chút hỗn độn.
Trợ lý không lay động được cô, đành thở dài một tiếng: “Tóc chị rối, để em giúp chị búi lại.”
Tiến sĩ Black không trả lời, trợ lý tựa như hiểu ý, nhanh chóng lấy lược ra chải và búi gọn mái tóc dài của cô phía sau đầu.
Một lúc sau, âm thanh của tiếng sĩ Black vang lên: “Đến lúc rồi, chuẩn bị tiêm cc dung dịch DVZ vào tĩnh mạch người thực nghiệm.”
Câu nói của cô làm những nhà khoa học đang uể oải trong phòng thí nghiệm xốc lại tinh thần, tựa như sắp phải đối mặt với cường địch.
Ngay sau đó, một người cầm ống tiêm tiến vào lồng kính, anh ta ghim mũi kim lên tĩnh mạch người đàn ông đang nằm, hít sâu một hơi rồi mới bơm dung dịch. Những người bên ngoài cũng nín thở theo dõi hành động của anh, đề cao tinh thần sẵn sàng ứng phó với những diễn biến bất ngờ.
Mười phút sau, số liệu trên màn hình theo dõi đột ngột thay đổi với tốc độ chóng mặt, mọi người nắm chặt tay thầm cầu nguyện, tiếp thêm mười phút nữa, sự biến đổi này chậm lại cho đến một vận tốc cố định, lúc này họ mới thở ra.
“Mọi thứ vẫn còn đang trong tầm kiểm soát, mọi người nghỉ ngơi đi.” Sau nửa giờ nữa, tiến sĩ Black nói.
Một nhà khoa học bên cạnh ngập ngừng hỏi: “Tiến sĩ, lần này chúng ta sẽ thành công chứ?”
Im lặng giây lát, tiến sĩ Black trả lời: “Tôi không biết nữa.”
Một ngày một đêm lại trôi qua, tiến sĩ Black vẫn duy trì một tư thế ngồi trước máy tính, màn hình hiện lên một thanh hiển thị phần trăm, hiện tại nó đang dừng ở con số %. Trạng thái người thực nghiệm trong lồng kính có vẻ đã tốt hơn, làn da bớt tái nhợt, quầng thâm đen quanh vùng mắt dần biến mắt, vết xanh tím trên đầu móng tay cũng nhạt đi.
Tiến sĩ Black đột ngột hỏi: “Làn sóng tang thi đã bị tiêu diệt?”
Trợ lý bên cạnh lên tiếng: “Đúng ạ, quân đội hiện tại đang dọn dẹp xác chết tang thi bên ngoài thành.”
“% rồi.” Trợ lý nhìn thoáng qua màn hình, sau đó kinh hỉ reo lên. Mọi người trong phòng thí nghiệm nghe vậy, ai nấy đều xốc dậy tinh thần, hồi hộp cùng chờ đợi nhìn chằm chằm vào máy tính vào máy tính.
Nửa tiếng đồng hồ tiếp tục trôi qua, rốt cuộc số liệu cũng chạm đến đích %, tuy vậy mọi người vẫn không hề tỏ vẻ quá vui mừng, họ chỉ chăm chú hướng mắt vào người thực nghiệm vẫn còn đang nhắm nghiền mắt trong lồng kính.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh vô ba của tiến sĩ Black, một nhà khoa học không nhịn được hỏi: “Tiến sĩ…chúng ta thành công rồi có đúng không?” Ít nhất chị cũng nên biểu lộ một chút cảm xúc để bọn tôi còn đoán được kết quả chứ.
Tiến sĩ Black khóe miệng khẽ nhếch, thấp thoáng một nụ cười mà không ai có thể nhận ra được: “Gần như là thế.”
Câu trả lời của cô khiến mọi người không biết phản ứng làm sao, ‘gần như là thế’ có nghĩa thế nào? Thành công hay vẫn tiếp tục thất bại, hẳn là thành công đi. Họ rất muốn hò hét ăn mừng, nhưng lại sợ bản thân vui vẻ quá sớm.
Thấy mọi người đưa mắt dồn về phía mình, trợ lý thử dò hỏi: “Tiến sĩ, nếu đã thành công vậy chúng ta có nên báo cáo tiến độ công tác lên thượng tầng của căn cứ không?”
“Chờ đến khi thực nghiệm thể tỉnh dậy, kiểm tra tổng quát cho anh ta rồi hãy báo cáo. Hiện tại tôi sẽ vào văn phòng chỉnh lý lại số liệu, anh ta tỉnh phải lập tức thông báo cho tôi.” Tiến sĩ Black nói xong, xoay người cất bước rời đi. Những người còn lại nghe theo sự sắp xếp của cô, tiếp tục theo dõi tình huống của người đàn ông trong lồng kính.
Tiến sĩ Black sau khi vào phòng, lập tức ngồi vào máy tính. Hai tay cô nhanh thoăn thoắt lướt trên bàn phím, từng tệp, từng tệp tin với dung lượng khổng lồ được cô truyền đi. Thao tác hoàn tất, chỉ cần chờ đợi những thông tin khiến nhân loại phải kinh động này thành công truyền lên mạng là xong.
Cô mở ngăn kéo, lấy một cái hộp gỗ đặt lên bản. Mở nắp ra, bên trong có rất nhiều món đồ nhỏ xinh được chế tác bằng kim loại, trâm cài đầu, gương cầm tay, lược đồng, bật lửa, huy hiệu, hoa cài áo… thể loại vô cùng đa dạng, nhưng bọn chúng có đặc điểm chung, vì đều là những vật kim loại nhỏ nhắn cỡ bàn tay đổ lại, bên trên được khắc rất nhiều họa tiết và hoa văn tinh xảo, những hoa văn trên đó không đi theo một phong cách chung nào, nhưng đều rất cầu kỳ và tinh tế. Không sai, đây chính là kho tàng nhỏ của tiến sĩ Black, cô có sở thích sưu tầm những món đồ kim loại được khắc hoa văn tinh xảo. Cô thích được cầm nó trong tay, mân mê những đường nét tinh mỹ trên thân thể nó, tìm tòi quy luật của những hoa văn và khám phá ra thế giới diệu kỳ đầy trừu tượng của những quy luật đó. Cô thuộc nằm lòng hoa văn của tất cả những món đồ trong hộp, thậm chí có thể đặt bút xuống vẽ lại chính xác, không sai từng li một.
Nếu nói con người phải trung hòa giữa lao động và giải trí, vậy lao động của tiến sĩ Black là nghiên cứu, còn giải trí của cô là ngồi ngắm nghía mân mê những vật nhỏ này. Nghe nói thì có vẻ rất vô vị, nhưng người trong cuộc thì lại không nghĩ như thế.
Tiến sĩ Black cầm trong tay một chiếc khuy cài áo bằng đồng có phong cách điêu khắc theo lối châu âu thế kỷ thứ XVII, ngón cái lướt qua hoa văn bên trên, đôi mắt cô khẽ nhắm lại.
Thật ra không cần kiểm tra lại thực nghiệm thể thì tiến sĩ Black cũng đã chắn chắn được sự thành công của nghiên cứu lần này, chẳng qua cô chỉ muốn kéo dài thời gian để thực hiện một vài chuyện không được quang minh mà thôi.
‘Giáo sư, con cuối cùng cũng thành công rồi, vắc-xin kháng virus ZB đã ra đời rồi.’ Khóe miệng cô khẽ cong lên, gương mặt không thường xuyên cười nên nụ cười của cô có chút cứng nhắc và gượng gạo, tuy vậy vẫn không chút nào làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô.
Tiến sĩ Black năm nay đã tuổi, trãi qua năm mạt thế. Cha mẹ cô đều là nhà khoa học dưới sự dẫn dắt của giáo sư Hall. Năm cô tuổi, mạt thế ập đến cướp đi hai người thân duy nhất. Một mình giáo sư Hall đã dắt díu mang theo cô trốn thoát khỏi vòng vây tang thi, đưa về căn cứ những người sống sót. Từ đó, giáo sư Hall đã trở thành người thầy, người ông của cô, thương yêu cô như cháu gái ruột của mình. Ông qua đời khi cô tròn , tâm nguyện duy nhất của ông chính là nghiên cứu ra vắc-xin kháng virus ZB, và hiện tại virus đó đã tiến hóa thành ZB. Ông mong muốn đem lại niềm hy vọng về tương lai cho những người sống sót trên thế giới này. Cô vẫn còn nhớ như in câu nói cuối cùng của giáo sư Hall trước khi qua đời: “Tang thi là một xác chết, bọn chúng không có suy nghĩ gì ngoài ăn thịt và giết chóc. Con người thì khác, con người có suy nghĩ, có tình cảm, có khả năng sinh sản duy trì nòi giống. Chỉ cần chúng ta không sợ nhiễm độc tang thi, thì ngày thế giới tiêu diệt hết bọn chúng sẽ không còn xa nữa.”
Giáo sư ra đi, tiến sĩ Black tiếp tục kế thừa công trình mà hai người đã nghiên cứu từ trước đó. Sau chín năm trời ròng rã, dưới sự phối hợp của đội ngũ khoa học gia tài giỏi, vắc-xin DVZ kháng bệnh độc cũng đã ra đời. Trong tương lai, tên tuổi của tiến sĩ Black sẽ mãi mãi được lưu danh, cô trở thành tổ nghiệp của ngành nghiên cứu hóa sinh, trở thành tấm gương sáng mà nhiều nhà khoa học hướng tới, nhưng thôi không nói nữa, đây cũng là chuyện của hằng trăm năm sau.
Thật ra mà nói, tiến sĩ Black cũng không hề vĩ đại như mọi người đã nghĩ. Mục đích cô nghiên cứu vắc-xin chỉ là vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của giáo sư Hall, chứ chẳng liên quan gì đến chuyện giải cứu thế giới hay tiêu diệt tang thi… Trong thế giới của cô chỉ có hai loại người, người cô quan tâm và người cô không quan tâm. Nhóm thứ nhất chỉ có duy nhất giáo sư Hall, nhóm thứ hai là tất cả những người còn lại, kể cả bản thân Olivia Black.
“Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Tiến sĩ Black ngẩng đầu nhìn máy tính, thấy dữ liệu đã truyền được %, cô hài lòng ấn nút tắt màn hình, sau đó lên tiếng: “Vào đi.”
Trợ lý tiến vào phòng, gương mặt cô đỏ bừng vì kích động, hai tay vẫn còn run lẩy bẩy: “Tiến sĩ…tiến sĩ, tỉnh rồi…tỉnh rồi!!!” cô gấp gáp đến mức không nói nên lời.
Tiến sĩ Black cũng không nhiều lời, trực tiếp đứng dậy cùng trợ lý rời khỏi phòng.