Đưa Bình An về nhà, tâm trạng Lý Khắc Lập nặng trĩu. Một mặt anh thương tiếc cho số phận Bình An, không nở làm tổn thương cô, mặt khác lại bận tâm về vụ cá cược, anh không bỏ được mặt mũi nhận thua trước bạn mình. Đắn đo hồi lâu,
Lý Khắc Lập quyết định tiếp tục cuộc chơi, rõ ràng anh có khả năng chiến thắng, tại sao lại phải từ bỏ. Còn về phần Bình An, sau này bù đắp cho cô là được,
chẳng phải bây giờ cô ấy rất cần tiền sao, hơn nữa còn phải vào đại học, nếu thế sau khi chia tay anh sẽ chu cấp cho cô một số tiền dư dã để trang trãi cuộc sống.
Tìm được giải pháp, tâm trạng Lý Khắc Lập ngay lập tức trở nên sáng sủa. Đoạn đường rất ngắn, không lâu sau, xe đã đỗ trước chung cư của Bình An. Lý Khắc Lập mặt dầy đề nghị: “Em không có ý định mời anh lên nhà uống cốc cà phê à.”
Bình An ngẫm nghĩ một chút, xác định thứ có tên gọi là cà phê, sau đó lắc đầu: “Nhà tôi không có cà phê.”
Khóe miệng đang cười của Lý Khắc Lập trở nên cương cứng, sau đó anh vẫn không buông tha: “Không có cũng không sao, anh muốn lên nhà em tham quan một chút thôi.”
Bình An không đáp lời, xoay người rời đi. Lý Khắc Lập không nhận được câu trả lời của cô, mặt dầy xem như cô đồng ý, lẻo đẻo theo sau.
Xuyên qua cầu thang bộ chật hẹp, đi đến lầu hai, rốt cuộc cũng tới nơi. Bình An bước vào nhà, sau đó chừa cửa cho Lý Khắc Lập. Tiến vào trong, Lý Khắc Lập cau mày, nơi này còn nhỏ hơn cả tưởng tượng của anh, thiếu ánh sáng, cũ kĩ được một điều là khá ngăn nắp bởi ở đây gia cụ không nhiều.
Anh không khách sáo ngồi vào chiếc ghế sô pha suy nhất trong phòng, gác chân chờ người phục vụ. Nhưng đáng buồn thay, Bình An không hề có tự giác của một người chủ nhà. Cô lặng lẽ trở về bàn học cạnh đầu giường, mở ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong chỉ có ba vật, chiếc lược của Bình An, bật lửa của Lý Khắc Lập, cùng một cái huy hiệu bằng đồng thau cũ nát, đây là món Bình An nhặt được trên đường đi học về.
Cô xếp ba vật nhỏ lên bàn thành một hàng thẳng tắp, nhìn thấy đồ vật sở hữu hiện tại của mình chỉ có vài món ít ỏi, cô thầm tiếc nuối kho báu ở thế giới trước kia. Nhưng may mắn thay, cô lại tìm được một thứ vô cùng tinh xảo bù vào đó, nghĩ vậy, Bình An cầm bật lửa lên say mê ngắm nghía.
Bị bỏ qua một bên, Lý Khắc Lập chưa kịp tức giận đã bị hành động kỳ quái của Bình An gây tò mò. Anh đi về phía giường ngủ, ngồi xuống bên cạnh cô, khó hiểu nhìn vẻ mặt say mê của cô.
Bình An nhận ra Lý Khắc Lập đến gần mình, nhưng cô không hề có ý định rời khỏi thể giới của bản thân.
Lý Khắc Lập cau mày, anh cảm thấy tình trạng của Bình An rất giống những đứa trẻ mắc chứng tự bế. Nhưng cũng không hẳn là như vậy, bởi vì cô không phải hoàn toàn mất đi khả năng giao tiếp, phải nói thể nào nhỉ, cô có vẻ rất lười phản ứng với những người xung quanh, đúng vậy, là lười, từ này dùng rất chính xác. Lý Khắc Lập không hiểu lý do gì khiến tính cách của Bình An trở nên quái gỡ như vậy, chỉ quy cho việc cô từ nhỏ đã mất đi người thân.
Ánh mắt anh dừng lại ở món đồ vật trên tay cô, là chiếc bật lửa trước kia của anh, nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Bình An khi chơi đùa với nó, Lý Khắc Lập đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ. Nói đi cũng phải nói lại, có thể từ trên gương mặt lạnh nhạt không biểu cảm của Bình An mà nhìn ra được nhiều cảm xúc như vậy, Lý Khắc Lập tuyệt đối là thiên tài.
“Thích nó lắm sao?” Anh bâng quơ hỏi.
Bình An nhướng mày, kiên nhẫn trả lời: “Ừm.” Ngừng một chút, cô lại bổ sung thêm: “Rất đẹp.”
“Đẹp?” Lý Khắc Lập nhíu mày, không phải chỉ là một chiếc bật lửa thôi sao.
“Đúng, đây này.” Cô vừa nói, đầu ngón trỏ khẽ lướt qua biểu tượng chim ưng trên thân bật lửa, khẽ miêu tả từng đường nét điêu khắc, ánh mắt vô hạn say mê.
Lý Khắc Lập nhìn theo ngón tay Bình An, cảm thấy chiếc bật lửa này đẹp thật, nhưng cũng đâu khoa trương đến mức phải cầm nó nhìn ngắm hơn 15 phút đồng hồ. Nếu để Lý Khắc Lập biết Bình An có thể ngồi ngắm nghía những hoa văn tinh xảo này hàng giờ mà không hề chán, không biết khi đó anh còn ngạc nhiên đến mức nào.
Không hứng thú với chiếc bật lửa, Lý Khắc Lập chuyển qua ngắm Bình An. Tổng quan mà nói, ngoại hình Bình An trông rất lôi thôi và xấu xí, nhưng không hiểu sao Lý Khắc Lập lại hoàn toàn không cảm thấy khó chịu khi nhìn vào gương mặt của cô. Ngắm chốc lát, Lý Khắc Lập nhíu mày, cảm thấy tựa như bản thân đã phát hiện ra một điều gì đó, khiến anh phải nhìn kỹ Bình An thêm vài phần.
Không đúng, Bình An vốn dĩ không xấu xí. Gương mặt trái xoan vừa phải, thừa một chút thì to, thiếu một chút thì nhỏ, đôi môi nhỏ nhắn không cần tô son vẫn đỏ ửng, đặc biệt nhất là bên dưới cặp kính to đùng dầy cộm kia là một mãnh ướt át kiều diễm, đôi con ngươi đen láy và ướt đẫm như nước hồ thu, cặp mắt phượng chỉ cần khẽ nhếch có thể nhiếp hồn đoạt phách.
Lý Khắc Lập không nhịn được, vươn tay gỡ cặp kính trên mặt cô xuống, vén mái tóc xấu xí lên. Bình An bị bất ngờ tập kích, cặp kính cận liền bị người khác đoạt mất, cô híp đôi mắt mờ mịt của mình, hàm chứa bất mãn cùng lên án nhìn Lý Khắc Lập.
Lý Khắc Lập ngay thời khắc đó, trái tim như ngừng đập. Anh chưa từng trông thấy một đôi mắt xinh đẹp đến xa hoa như vậy, nhất là khi Bình An trừng mắt nhìn anh, Lý Khắc Lập đột nhiên có cảm giác tâm hồn của mình đã bị đôi mắt đó giam giữ.
Bình An không vui lòng giật lại mắt kính, trừng mắt cảnh cáo Lý Khắc Lập rồi mới đeo vào, xoay đầu tiếp tục công tác giải trí của mình.
Lý Khắc Lập che dấu trái tim đang điên cuồng loạn nhịp, thầm mắng bản thân không tiền đồ, một đời phong lưu vạn bụi hoa, anh nào dễ dàng bị ngoại hình của người khác chấn nhiếp được chứ. Cảm giác vừa rồi hoàn toàn là ảo giác.
Cẩn thận quan sát Bình An, Lý Khắc Lập cảm thấy nếu như bỏ đi cặp mắt kính, bỏ đi mái tóc bù xù nham nhở như chó gặm, bỏ đi bộ dáng lượm thượm như ăn mày, Bình An tuyệt đối là một mỹ nhân. Lý Khắc Lập thầm cảm thán, bộ dạng tốt thế này lại bị cô lộng thành khó coi đến mức đâm mù mắt người khác, Bình An quả thật là một nhân tài. Nhìn thấy hình tượng một mỹ nhân bị phá hoại ngay trước mắt, Lý Khắc Lập cảm thấy vô cùng khó chịu. Không được, anh nhất định phải cải tạo Bình An, đem cô trở về con đường chính đạo.
Đúng 9 giờ, Bình An nhìn lên đồng hồ treo tường rồi bật dậy đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo ngủ. Một loạt hành động tự nhiên như chốn không người, sau đó trèo lên giường, kéo chăn, nhắm mắt. Hoàn toàn xem người khách đang ngồi trên đầu giường là không khí. Bản năng cho cô biết người này sẽ không làm tổn thương mình, cho nên Bình An không để ý nhiều, ngay lập tức nhập mộng.
Không khí Lý Khắc Lập cũng bị hành động của Bình An làm cho ngây ngẩn.
Không biết phải phản ứng thế nào với tính tình quái dị của cô. Aizzz, thật là một đứa trẻ thiếu tình thương mà.
Thấy Bình An thật sự muốn ngủ, Lý Khắc Lâp vội vàng lay cô tỉnh: “Bình An, đừng ngủ, anh có việc muốn nói với em.”
Bình An lười nhác không thèm mở mắt: “Gì?” Giọng nói hàm chứa sự thiếu kiên nhẫn, người này thấy cô ngủ còn không biết điều mà biến đi nữa.
“Ngày mai tám giờ anh đến đón em nhé, chúng ta đi shopping.” Quần áo, giày dép, trang sức, nếu là phụ nữ chắc chắn sẽ không cưỡng lại được những thứ này. Lý Khắc Lập thầm nghĩ.
Nhưng tiếc thay, Bình An không phải là phụ nữ bình thường, cô là quái vật ngoài hành tinh: “Không hứng thú.” Đôi mắt vẫn không màng hé mở, cô lạnh lùng phán.
Lý Khắc Lập có chút kinh ngạc vì bị cô tư chối, nhưng rất nhanh lý giải được tính tình của Bình An: “Shopping xong chúng ta sẽ đi ăn, anh biết một nhà hàng thịt bò Kobe rất ngon.”
Bình An ngay lập tức mở mắt nhìn anh. Thịt bò Kobe, đây không phải là thứ mà giáo sư Hall vẫn tâm tâm niệm niệm sao, cô cũng thật tò mò, rốt cuộc nó là thứ thần thánh gì. Nếu Lý Khắc Lập mời cô đi ăn, đổi lại cô phải đi shopping cùng anh ta, thế thì cô sẽ không từ chối.
“Được.” Bình An dứt khoát trả lời, một chốc sau lại nhắc nhở: “Nhớ đến đúng giờ.” Sau đó xoay người ngủ, tặng cho Lý Khắc Lập một bóng lưng gầy yếu.
Nhìn Bình An đang nghiêm túc ngủ, Lý Khắc Lập dở khóc dở cười. Cô nhóc này cũng thật không biết cách đề phòng người khác, lỡ đâu anh là kẻ biến thái thì thế nào. Thật không hiểu nỗi tại sao cô có thể một mình sống sót nhiều năm như vậy nữa.
Cảm thấy Bình An đã an ổn ngủ, Lý Khắc Lập khẽ dịch góc chăn cho cô rồi mới rời đi. Trước khi ra ngoài còn cẩn thận thay cô khóa kỹ cửa sổ cùng cửa nhà.
Sau khi Lý Khắc Lập rời đi, Bình An xoay người mở to mắt nhìn theo bóng lưng của anh. Thịt bò Kobe a, thật mong chờ.
Đúng 8 giờ sáng hôm sau, nhà Bình An vang lên tiếng gõ cửa. Bình An ăn mặc ‘chỉnh tề’ chờ sẵn từ sớm, ngay lập tức tiến lên mở cửa. Hôm nay Lý Khắc Lập sẽ dẫn cô đi ăn thịt bò Kobe, cả đêm qua cô không thể kiềm nén được tâm tình nôn nóng của mình.
Lý Khắc Lập nhìn thấy Bình An, ảo não xoa trán, dắt cô đi xuống xe. Rõ ràng bộ dáng rất xinh đẹp, lại bị cô gái này tàn phá đến không còn hình người, điều này thật sự không phải người bình thường có thể làm được.
“Em đã ăn sáng chưa?” Anh hỏi.
Bình An lắc đầu, cô vốn định ra ngoài mua đồ ăn sáng, nhưng sợ anh đến tìm không thấy mình nên đành ở nhà chờ. Bỏ một bữa ăn sáng để được ăn thịt bò Kobe, thế cũng xứng đáng.
Bình An không ngờ tới Lý Khắc Lập lại dẫn mình đi ăn sáng, khóe miệng khẽ câu lên, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn mà.
Ăn uống no nê, Bình An bị kéo đến một salon tóc. Cô ngồi trên ghế xoay, cả người cứng nhắc, ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng chiếc kéo trên tay nhà tạo mẫu, cô có cảm giác mình trở thành một thực nghiệm thể, chờ đợi chính là sự mổ xẻ của người khác. Hóa ra những thực nghiệm thể trước kia của cô cũng trãi qua cảm giác khủng hoảng này.
Nhìn thấy sự kháng cự vô hình trong mắt Bình An, Lý Khắc Lập nửa an ủi, nửa uy hiếp: “Ngoan, chỉ là chỉnh lại kiểu tóc thôi, làm nhanh còn đi ăn thịt bò nữa.”
Nghe đến đây, Bình An dù không nguyện ý vẫn ngoan ngoãn cụp mắt, vẻ mặt cam chịu.
Nhà tạo mẫu tháo kính mắt của Bình An ra, vén hết tóc của cô ra sau đầu muốn suy xét kiểu tóc thích hợp với khuôn mặt của cô, nhưng ngay lập tức anh ta kinh ngạc kêu lên. Rõ ràng là một mỹ nữ bại hoại, thế nhưng lại bị kiểu tóc kinh tởm kia tàn phá đến không còn dấu tích nào, thật là quá sức tưởng tượng.
Bắt gặp khuôn miệng mở to đến mức có thể nhét vào quả một quả trứng của nhà tạo mẫu, Lý Khắc Lập cảm thấy vô cùng khoái trá, tâm tình ão não của anh nhất định phải để người khác trãi nghiệm.
Kinh ngạc qua đi, nhà tạo mẫu cuối cùng cũng quy hoạch xong hình ảnh của Bình An. Cô gái này có khuôn mặt rất diễm lệ, đặc biệt là đôi mắt vô cùng xa hoa của cô. Nếu tạo hình quá cầu kĩ sẽ khiến vẻ đẹp của cô trở nên diêm dúa, tốt nhất là chỉnh lại phần mái kinh tởm, còn mái tóc xơ rối như tổ qua kia chỉ cần dưỡng cho mềm mượt là được.
Bình An như cá nằm trên thớt, nhắm mắt tùy người khác đùa bỡn mái tóc của mình. Vì miếng ăn, hy sinh chút ít có đáng kể gì.
Một tiếng sau, dưới sự trầm trồ và đắc ý của nhà tạo mẫu, Bình An một lần nữa xuất hiện trước Lý Khắc Lập. Anh kinh ngạc nhìn cô, biết trước Bình An là một mỹ nhân, nhưng khi chân chính nhìn gương mặt xa hoa đến cực điểm kia, anh không khỏi cảm thấy choáng váng. Phần tóc nham nhở phía trước của Bình An đã được xử lý thỏa đáng, đều đặn ôm sát chân mày, mái tóc dài mềm mại xỏa ngang thắt lưng. Lý Khắc Lập thật sự chưa từng biết rằng chỉ một kiểu tóc có thể khiến người ta thay đổi nhiều đến như vậy.
“Xong chưa?” Bình An đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí, giọng nói của cô hàm chứa khó chịu và mất kiên nhẫn.
“Xong rồi, xong rồi.” Nhà tạo mẫu cười hì hì đáp lời, kiểu tóc của Bình An là tác phẩm khiến anh cảm thấy kiêu ngạo nhất từ trước đến giờ. Không phải vì nó phức tạp hay cầu kỳ, mà nó có thể hoàn toàn thay đổi diện mạo của một con người.
Bình An lúc này mới cầm mắt kính đeo vào, chân mày nhíu thật sâu, đám người này nãy giờ vẫn bu lấy cô, bôi bôi trét trét đủ thứ lên đầu cô, đều là hóa chất, đừng tưởng cô không biết.
Đeo mắt kính lên, vẻ đẹp bén nhọn bức người ngay lập tức bị thu liễm lại. Tuy vậy, vẫn không che dấu được ngủ quan tinh xảo của cô. Lý Khắc Lập sờ cằm, cảm thấy kính này thật không thích hợp với Bình An, lát nữa sẽ cắt cho cô một cặp mới, nếu sau này có thời gian sẽ đưa cô đi phẫu thuật mắt. Cô xinh đẹp thế này, nếu bị giấu đi thì thật là lãng phí.
Nhà tạo mẫu ôm vai Bình An xoay về phía gương, hớn hở hỏi: “Thế nào em gái, có hài lòng không?”
Bình An nhíu mày nhìn bản thân trong gương, cảm thấy cũng chẳng khác gì trước, dùng hơn một tiếng đồng hồ chỉ để làm tóc của cô thẳng ra? Bình An không thể tưởng tượng được thời gian của mình lại bị lãng phí một cách vô ích như vậy. Trước kia cô quần quật làm việc, quên ăn quên ngủ để nghiên cứu vắc-xin, còn bây giờ lại rãnh rỗi đến mức ngồi cả tiếng đồng hồ cho người khác ép thẳng tóc mình, sự chênh lệch quá lớn khiến cô nhất thời không chấp nhận được.
Đưa Bình An về nhà, tâm trạng Lý Khắc Lập nặng trĩu. Một mặt anh thương tiếc cho số phận Bình An, không nở làm tổn thương cô, mặt khác lại bận tâm về vụ cá cược, anh không bỏ được mặt mũi nhận thua trước bạn mình. Đắn đo hồi lâu,
Lý Khắc Lập quyết định tiếp tục cuộc chơi, rõ ràng anh có khả năng chiến thắng, tại sao lại phải từ bỏ. Còn về phần Bình An, sau này bù đắp cho cô là được,
chẳng phải bây giờ cô ấy rất cần tiền sao, hơn nữa còn phải vào đại học, nếu thế sau khi chia tay anh sẽ chu cấp cho cô một số tiền dư dã để trang trãi cuộc sống.
Tìm được giải pháp, tâm trạng Lý Khắc Lập ngay lập tức trở nên sáng sủa. Đoạn đường rất ngắn, không lâu sau, xe đã đỗ trước chung cư của Bình An. Lý Khắc Lập mặt dầy đề nghị: “Em không có ý định mời anh lên nhà uống cốc cà phê à.”
Bình An ngẫm nghĩ một chút, xác định thứ có tên gọi là cà phê, sau đó lắc đầu: “Nhà tôi không có cà phê.”
Khóe miệng đang cười của Lý Khắc Lập trở nên cương cứng, sau đó anh vẫn không buông tha: “Không có cũng không sao, anh muốn lên nhà em tham quan một chút thôi.”
Bình An không đáp lời, xoay người rời đi. Lý Khắc Lập không nhận được câu trả lời của cô, mặt dầy xem như cô đồng ý, lẻo đẻo theo sau.
Xuyên qua cầu thang bộ chật hẹp, đi đến lầu hai, rốt cuộc cũng tới nơi. Bình An bước vào nhà, sau đó chừa cửa cho Lý Khắc Lập. Tiến vào trong, Lý Khắc Lập cau mày, nơi này còn nhỏ hơn cả tưởng tượng của anh, thiếu ánh sáng, cũ kĩ được một điều là khá ngăn nắp bởi ở đây gia cụ không nhiều.
Anh không khách sáo ngồi vào chiếc ghế sô pha suy nhất trong phòng, gác chân chờ người phục vụ. Nhưng đáng buồn thay, Bình An không hề có tự giác của một người chủ nhà. Cô lặng lẽ trở về bàn học cạnh đầu giường, mở ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong chỉ có ba vật, chiếc lược của Bình An, bật lửa của Lý Khắc Lập, cùng một cái huy hiệu bằng đồng thau cũ nát, đây là món Bình An nhặt được trên đường đi học về.
Cô xếp ba vật nhỏ lên bàn thành một hàng thẳng tắp, nhìn thấy đồ vật sở hữu hiện tại của mình chỉ có vài món ít ỏi, cô thầm tiếc nuối kho báu ở thế giới trước kia. Nhưng may mắn thay, cô lại tìm được một thứ vô cùng tinh xảo bù vào đó, nghĩ vậy, Bình An cầm bật lửa lên say mê ngắm nghía.
Bị bỏ qua một bên, Lý Khắc Lập chưa kịp tức giận đã bị hành động kỳ quái của Bình An gây tò mò. Anh đi về phía giường ngủ, ngồi xuống bên cạnh cô, khó hiểu nhìn vẻ mặt say mê của cô.
Bình An nhận ra Lý Khắc Lập đến gần mình, nhưng cô không hề có ý định rời khỏi thể giới của bản thân.
Lý Khắc Lập cau mày, anh cảm thấy tình trạng của Bình An rất giống những đứa trẻ mắc chứng tự bế. Nhưng cũng không hẳn là như vậy, bởi vì cô không phải hoàn toàn mất đi khả năng giao tiếp, phải nói thể nào nhỉ, cô có vẻ rất lười phản ứng với những người xung quanh, đúng vậy, là lười, từ này dùng rất chính xác. Lý Khắc Lập không hiểu lý do gì khiến tính cách của Bình An trở nên quái gỡ như vậy, chỉ quy cho việc cô từ nhỏ đã mất đi người thân.
Ánh mắt anh dừng lại ở món đồ vật trên tay cô, là chiếc bật lửa trước kia của anh, nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Bình An khi chơi đùa với nó, Lý Khắc Lập đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ. Nói đi cũng phải nói lại, có thể từ trên gương mặt lạnh nhạt không biểu cảm của Bình An mà nhìn ra được nhiều cảm xúc như vậy, Lý Khắc Lập tuyệt đối là thiên tài.
“Thích nó lắm sao?” Anh bâng quơ hỏi.
Bình An nhướng mày, kiên nhẫn trả lời: “Ừm.” Ngừng một chút, cô lại bổ sung thêm: “Rất đẹp.”
“Đẹp?” Lý Khắc Lập nhíu mày, không phải chỉ là một chiếc bật lửa thôi sao.
“Đúng, đây này.” Cô vừa nói, đầu ngón trỏ khẽ lướt qua biểu tượng chim ưng trên thân bật lửa, khẽ miêu tả từng đường nét điêu khắc, ánh mắt vô hạn say mê.
Lý Khắc Lập nhìn theo ngón tay Bình An, cảm thấy chiếc bật lửa này đẹp thật, nhưng cũng đâu khoa trương đến mức phải cầm nó nhìn ngắm hơn phút đồng hồ. Nếu để Lý Khắc Lập biết Bình An có thể ngồi ngắm nghía những hoa văn tinh xảo này hàng giờ mà không hề chán, không biết khi đó anh còn ngạc nhiên đến mức nào.
Không hứng thú với chiếc bật lửa, Lý Khắc Lập chuyển qua ngắm Bình An. Tổng quan mà nói, ngoại hình Bình An trông rất lôi thôi và xấu xí, nhưng không hiểu sao Lý Khắc Lập lại hoàn toàn không cảm thấy khó chịu khi nhìn vào gương mặt của cô. Ngắm chốc lát, Lý Khắc Lập nhíu mày, cảm thấy tựa như bản thân đã phát hiện ra một điều gì đó, khiến anh phải nhìn kỹ Bình An thêm vài phần.
Không đúng, Bình An vốn dĩ không xấu xí. Gương mặt trái xoan vừa phải, thừa một chút thì to, thiếu một chút thì nhỏ, đôi môi nhỏ nhắn không cần tô son vẫn đỏ ửng, đặc biệt nhất là bên dưới cặp kính to đùng dầy cộm kia là một mãnh ướt át kiều diễm, đôi con ngươi đen láy và ướt đẫm như nước hồ thu, cặp mắt phượng chỉ cần khẽ nhếch có thể nhiếp hồn đoạt phách.
Lý Khắc Lập không nhịn được, vươn tay gỡ cặp kính trên mặt cô xuống, vén mái tóc xấu xí lên. Bình An bị bất ngờ tập kích, cặp kính cận liền bị người khác đoạt mất, cô híp đôi mắt mờ mịt của mình, hàm chứa bất mãn cùng lên án nhìn Lý Khắc Lập.
Lý Khắc Lập ngay thời khắc đó, trái tim như ngừng đập. Anh chưa từng trông thấy một đôi mắt xinh đẹp đến xa hoa như vậy, nhất là khi Bình An trừng mắt nhìn anh, Lý Khắc Lập đột nhiên có cảm giác tâm hồn của mình đã bị đôi mắt đó giam giữ.
Bình An không vui lòng giật lại mắt kính, trừng mắt cảnh cáo Lý Khắc Lập rồi mới đeo vào, xoay đầu tiếp tục công tác giải trí của mình.
Lý Khắc Lập che dấu trái tim đang điên cuồng loạn nhịp, thầm mắng bản thân không tiền đồ, một đời phong lưu vạn bụi hoa, anh nào dễ dàng bị ngoại hình của người khác chấn nhiếp được chứ. Cảm giác vừa rồi hoàn toàn là ảo giác.
Cẩn thận quan sát Bình An, Lý Khắc Lập cảm thấy nếu như bỏ đi cặp mắt kính, bỏ đi mái tóc bù xù nham nhở như chó gặm, bỏ đi bộ dáng lượm thượm như ăn mày, Bình An tuyệt đối là một mỹ nhân. Lý Khắc Lập thầm cảm thán, bộ dạng tốt thế này lại bị cô lộng thành khó coi đến mức đâm mù mắt người khác, Bình An quả thật là một nhân tài. Nhìn thấy hình tượng một mỹ nhân bị phá hoại ngay trước mắt, Lý Khắc Lập cảm thấy vô cùng khó chịu. Không được, anh nhất định phải cải tạo Bình An, đem cô trở về con đường chính đạo.
Đúng giờ, Bình An nhìn lên đồng hồ treo tường rồi bật dậy đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo ngủ. Một loạt hành động tự nhiên như chốn không người, sau đó trèo lên giường, kéo chăn, nhắm mắt. Hoàn toàn xem người khách đang ngồi trên đầu giường là không khí. Bản năng cho cô biết người này sẽ không làm tổn thương mình, cho nên Bình An không để ý nhiều, ngay lập tức nhập mộng.
Không khí Lý Khắc Lập cũng bị hành động của Bình An làm cho ngây ngẩn.
Không biết phải phản ứng thế nào với tính tình quái dị của cô. Aizzz, thật là một đứa trẻ thiếu tình thương mà.
Thấy Bình An thật sự muốn ngủ, Lý Khắc Lâp vội vàng lay cô tỉnh: “Bình An, đừng ngủ, anh có việc muốn nói với em.”
Bình An lười nhác không thèm mở mắt: “Gì?” Giọng nói hàm chứa sự thiếu kiên nhẫn, người này thấy cô ngủ còn không biết điều mà biến đi nữa.
“Ngày mai tám giờ anh đến đón em nhé, chúng ta đi shopping.” Quần áo, giày dép, trang sức, nếu là phụ nữ chắc chắn sẽ không cưỡng lại được những thứ này. Lý Khắc Lập thầm nghĩ.
Nhưng tiếc thay, Bình An không phải là phụ nữ bình thường, cô là quái vật ngoài hành tinh: “Không hứng thú.” Đôi mắt vẫn không màng hé mở, cô lạnh lùng phán.
Lý Khắc Lập có chút kinh ngạc vì bị cô tư chối, nhưng rất nhanh lý giải được tính tình của Bình An: “Shopping xong chúng ta sẽ đi ăn, anh biết một nhà hàng thịt bò Kobe rất ngon.”
Bình An ngay lập tức mở mắt nhìn anh. Thịt bò Kobe, đây không phải là thứ mà giáo sư Hall vẫn tâm tâm niệm niệm sao, cô cũng thật tò mò, rốt cuộc nó là thứ thần thánh gì. Nếu Lý Khắc Lập mời cô đi ăn, đổi lại cô phải đi shopping cùng anh ta, thế thì cô sẽ không từ chối.
“Được.” Bình An dứt khoát trả lời, một chốc sau lại nhắc nhở: “Nhớ đến đúng giờ.” Sau đó xoay người ngủ, tặng cho Lý Khắc Lập một bóng lưng gầy yếu.
Nhìn Bình An đang nghiêm túc ngủ, Lý Khắc Lập dở khóc dở cười. Cô nhóc này cũng thật không biết cách đề phòng người khác, lỡ đâu anh là kẻ biến thái thì thế nào. Thật không hiểu nỗi tại sao cô có thể một mình sống sót nhiều năm như vậy nữa.
Cảm thấy Bình An đã an ổn ngủ, Lý Khắc Lập khẽ dịch góc chăn cho cô rồi mới rời đi. Trước khi ra ngoài còn cẩn thận thay cô khóa kỹ cửa sổ cùng cửa nhà.
Sau khi Lý Khắc Lập rời đi, Bình An xoay người mở to mắt nhìn theo bóng lưng của anh. Thịt bò Kobe a, thật mong chờ.
Đúng giờ sáng hôm sau, nhà Bình An vang lên tiếng gõ cửa. Bình An ăn mặc ‘chỉnh tề’ chờ sẵn từ sớm, ngay lập tức tiến lên mở cửa. Hôm nay Lý Khắc Lập sẽ dẫn cô đi ăn thịt bò Kobe, cả đêm qua cô không thể kiềm nén được tâm tình nôn nóng của mình.
Lý Khắc Lập nhìn thấy Bình An, ảo não xoa trán, dắt cô đi xuống xe. Rõ ràng bộ dáng rất xinh đẹp, lại bị cô gái này tàn phá đến không còn hình người, điều này thật sự không phải người bình thường có thể làm được.
“Em đã ăn sáng chưa?” Anh hỏi.
Bình An lắc đầu, cô vốn định ra ngoài mua đồ ăn sáng, nhưng sợ anh đến tìm không thấy mình nên đành ở nhà chờ. Bỏ một bữa ăn sáng để được ăn thịt bò Kobe, thế cũng xứng đáng.
Bình An không ngờ tới Lý Khắc Lập lại dẫn mình đi ăn sáng, khóe miệng khẽ câu lên, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn mà.
Ăn uống no nê, Bình An bị kéo đến một salon tóc. Cô ngồi trên ghế xoay, cả người cứng nhắc, ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng chiếc kéo trên tay nhà tạo mẫu, cô có cảm giác mình trở thành một thực nghiệm thể, chờ đợi chính là sự mổ xẻ của người khác. Hóa ra những thực nghiệm thể trước kia của cô cũng trãi qua cảm giác khủng hoảng này.
Nhìn thấy sự kháng cự vô hình trong mắt Bình An, Lý Khắc Lập nửa an ủi, nửa uy hiếp: “Ngoan, chỉ là chỉnh lại kiểu tóc thôi, làm nhanh còn đi ăn thịt bò nữa.”
Nghe đến đây, Bình An dù không nguyện ý vẫn ngoan ngoãn cụp mắt, vẻ mặt cam chịu.
Nhà tạo mẫu tháo kính mắt của Bình An ra, vén hết tóc của cô ra sau đầu muốn suy xét kiểu tóc thích hợp với khuôn mặt của cô, nhưng ngay lập tức anh ta kinh ngạc kêu lên. Rõ ràng là một mỹ nữ bại hoại, thế nhưng lại bị kiểu tóc kinh tởm kia tàn phá đến không còn dấu tích nào, thật là quá sức tưởng tượng.
Bắt gặp khuôn miệng mở to đến mức có thể nhét vào quả một quả trứng của nhà tạo mẫu, Lý Khắc Lập cảm thấy vô cùng khoái trá, tâm tình ão não của anh nhất định phải để người khác trãi nghiệm.
Kinh ngạc qua đi, nhà tạo mẫu cuối cùng cũng quy hoạch xong hình ảnh của Bình An. Cô gái này có khuôn mặt rất diễm lệ, đặc biệt là đôi mắt vô cùng xa hoa của cô. Nếu tạo hình quá cầu kĩ sẽ khiến vẻ đẹp của cô trở nên diêm dúa, tốt nhất là chỉnh lại phần mái kinh tởm, còn mái tóc xơ rối như tổ qua kia chỉ cần dưỡng cho mềm mượt là được.
Bình An như cá nằm trên thớt, nhắm mắt tùy người khác đùa bỡn mái tóc của mình. Vì miếng ăn, hy sinh chút ít có đáng kể gì.
Một tiếng sau, dưới sự trầm trồ và đắc ý của nhà tạo mẫu, Bình An một lần nữa xuất hiện trước Lý Khắc Lập. Anh kinh ngạc nhìn cô, biết trước Bình An là một mỹ nhân, nhưng khi chân chính nhìn gương mặt xa hoa đến cực điểm kia, anh không khỏi cảm thấy choáng váng. Phần tóc nham nhở phía trước của Bình An đã được xử lý thỏa đáng, đều đặn ôm sát chân mày, mái tóc dài mềm mại xỏa ngang thắt lưng. Lý Khắc Lập thật sự chưa từng biết rằng chỉ một kiểu tóc có thể khiến người ta thay đổi nhiều đến như vậy.
“Xong chưa?” Bình An đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí, giọng nói của cô hàm chứa khó chịu và mất kiên nhẫn.
“Xong rồi, xong rồi.” Nhà tạo mẫu cười hì hì đáp lời, kiểu tóc của Bình An là tác phẩm khiến anh cảm thấy kiêu ngạo nhất từ trước đến giờ. Không phải vì nó phức tạp hay cầu kỳ, mà nó có thể hoàn toàn thay đổi diện mạo của một con người.
Bình An lúc này mới cầm mắt kính đeo vào, chân mày nhíu thật sâu, đám người này nãy giờ vẫn bu lấy cô, bôi bôi trét trét đủ thứ lên đầu cô, đều là hóa chất, đừng tưởng cô không biết.
Đeo mắt kính lên, vẻ đẹp bén nhọn bức người ngay lập tức bị thu liễm lại. Tuy vậy, vẫn không che dấu được ngủ quan tinh xảo của cô. Lý Khắc Lập sờ cằm, cảm thấy kính này thật không thích hợp với Bình An, lát nữa sẽ cắt cho cô một cặp mới, nếu sau này có thời gian sẽ đưa cô đi phẫu thuật mắt. Cô xinh đẹp thế này, nếu bị giấu đi thì thật là lãng phí.
Nhà tạo mẫu ôm vai Bình An xoay về phía gương, hớn hở hỏi: “Thế nào em gái, có hài lòng không?”
Bình An nhíu mày nhìn bản thân trong gương, cảm thấy cũng chẳng khác gì trước, dùng hơn một tiếng đồng hồ chỉ để làm tóc của cô thẳng ra? Bình An không thể tưởng tượng được thời gian của mình lại bị lãng phí một cách vô ích như vậy. Trước kia cô quần quật làm việc, quên ăn quên ngủ để nghiên cứu vắc-xin, còn bây giờ lại rãnh rỗi đến mức ngồi cả tiếng đồng hồ cho người khác ép thẳng tóc mình, sự chênh lệch quá lớn khiến cô nhất thời không chấp nhận được.