Sáng hôm sau thức dậy, Bình An thay quần áo rồi ra ngoài ăn sáng. Sau đó cô ngẩn ngơ lang thang trên đường. Đây là ngày chủ nhật thứ hai của cô khi đến thế giới này, không cần đi học, không cần nghiên cứu vắc-xin, bỗng chốc trở nên vô cùng rãnh rỗi, cô không biết phải thích ứng như thế nào.
Dừng chân trước một hiệu sách, Bình An trầm ngâm chốc lát rồi tiến vào. Cô nghĩ có lẽ cô nên tìm hiểu thêm về thế giới này, nhất là phương diện hóa học cùng sinh học. Trước đây, nghiên cứu là công việc mỗi ngày của cô, hiện tại, nó lại trở thành một thú vui giết thời gian, khác biệt này thật to lớn.
Bình An một lần tiến vào sách, liền dùng cả một ngày để trầm mình trong đó. Nhân viên bên trong thậm chí vô cùng khó chịu vì điều này nhưng không thể làm gì cô. Đến tận chiều tối, khi cái bụng thầm thì lên tiếng vì đói mới kéo cô ra khỏi thế giới học thuật của mình.
Bình An rời hiệu sách, tìm một quán ăn lề đường giải quyết bữa tối rồi vội vã về nhà, Lý Khắc Lập nói tối nay sẽ đưa cô đến Dark Moon uống sữa, cô không thể chậm trễ được.
Đúng 7 giờ, Bình An nhận được điện thoại của Lý Khắc Lập liền rời khỏi tòa chung cư. Nhìn thấy bóng dáng Bình An xuất hiện trong tầm mắt, Lý Khắc Lập ảo não sờ trán. Đêm nay cô ấy mặc quần áo mà anh đã mua hôm qua, không có món nào không phải là đồ cao cấp, nhưng có điều áo khoác thể thao phối với váy phồng vintage là thế nào, còn đôi giày sandal ở dưới chân là có ý gì? Đến lúc này, Lý Khắc Lập không thể không công nhận Bình An là một người vô cùng có thiên phú trong việc phá hủy các giá trị thẩm mỹ.
Không đợi Bình An lại gần, anh xuống xe, kéo cô trở ngược vào nhà.
“Sao thế, không phải đi chơi sao?” Bình An bị lôi đi, ngây ngốc hỏi.
“Em định mặc thế này đến club với tôi à?” Lý Khắc Lập trả lời, bước chân cũng không dừng lại.
“Có vấn đề gì sao?” Cô vô tội hỏi, cảm thấy quần áo của mình vô cùng ‘ổn’.
Lý Khắc Lập trầm mặc đem cô trở vào nhà, sao đó lên tiếng hỏi: “Em nghĩ thế nào mà lại kết hợp cái váy này cùng áo khoác bóng chày?”
Bình An nhún vai: “Thuận tay nên lấy.”
Lý Khắc Lập xoa trán, đáng lẽ anh không nên nhiều lời với cô. Anh mở tủ quần áo Bình An, lấy một chiếc áo khoác ren ngắn tay, kiểu dáng thích hợp với cái váy cô đang mặc: “Cởi áo khoác ra, thay cái này vào.”
Bình An ngoan ngoãn làm theo, khi vừa kéo dây kéo xuống, Lý Khắc Lập lại bị dọa sợ: “Em khoác áo mà chẳng mặc thêm thứ gì khác bên trong ngoài đồ lót
sao?”
Bình An nhíu mày, cảm thấy Lý Khắc Lập hôm nay thật phiền phức: “Chẳng phải đều là áo sao.”
Anh thở dài một hơi, sức cùng lực kiệt, không còn hứng thú tranh luận với Bình An nữa: “Ngồi xuống đó, chờ anh.” Nói xong, anh một lần nữa mở tủ quần áo Bình An, lấy cho cô một chiếc váy liền dài ngang gối, tiếp theo là đi đến bàn học, chọn một bộ trang sức phụ kiện mà anh đã mua hôm qua, cuối cùng cầm ra một đôi giày búp bê màu đen tinh xảo.
“Thay cái này vào rồi đi.”
“Phiền chết.” Cô càu nhàu một tiếng, cầm quần áo đi thay.
Đợi đến khi xuất hiện lần thứ hai trước mặt Lý Khắc Lập, anh mới hài lòng xoa cằm. Đây mới là dáng vẻ mà cô nên có chứ. Anh đứng dậy, cầm lược chải chuốt lại mái tóc hơi rối của Bình An, dặn dò: “Sau này ra đường phải chải tóc nghe chưa, không hiểu sao em có thể chịu nổi bộ dáng lượm thượm của mình được nữa.”
Bình An đứng yên để Lý Khắc Lập hầu hạ cô, hoàn toàn không cảm thấy mất tự nhiên. Trước kia những việc này đều do trợ lý cô làm, thời gian của cô rất quý báu, làm sao rãnh rỗi để quan tâm đến những việc thiếu chất xám như thế.
“Nghe chưa, sao không trả lời.”
“Biết.” Bình An thiếu kiên nhẫn đáp.
Chuẩn bị tươm tất cho Bình An, Lý Khắc Lập mới hài lòng dắt tay tiểu mỹ nhân đến hộp đêm gặp bạn. Lần này phải để Đỗ Kiến Văn đẹp mặt, đừng tưởng anh không biết tên nhóc kia ban đầu chọn Bình An cho anh là muốn để anh ăn thiệt. Nếu hôm nay cậu ta gặp được dung mạo ‘thật’ của Bình An, không biết sẽ có phản ứng thế nào.
Giống với những gì đã dự đoán, Đỗ Kiến Văn hoàn toàn không nhận ra cô gái xinh đẹp bên cạnh Lý Khắc Lập là Bình An, thậm chí còn hoài nghi anh thay mận đổi đào. Sau nhiều lần cam đoan của Lý Khắc Lập, Đỗ Kiến Văn nửa tin nửa ngờ hỏi:
“Em thật sự là Bình An?”
Bình An không màn phản ứng, ánh mắt chỉ trông mong nhìn Lý Khắc Lập.
Quách Hoàng Uy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Bình An, bởi Bình An trong lời kể của Đỗ Kiến Văn là một người hoàn toàn khác người đang ngồi trước mặt anh. Anh khẽ cười, cảm thấy Lý Khắc Lập lần này lại nhặt được tiện nghi lớn.
“Chào em, anh là Quách Hoàng Uy, rất vui được biết em.” An vươn tay về phía Bình An, lịch sự nói.
Bình An ngẩng đầu nhìn người đang chìa tay về phía mình, cảm thấy thật không thú vị liền xoay đi, tiếp tục dùng ánh mắt chó con nhìn Lý Khắc Lập.
Tiếp xúc vài ngày với Bình An, Lý Khắc Lập gần như sờ được tính tình của cô, không phải vì anh tài giỏi, mà do Bình An quá đơn thuần, nghĩ gì đều hiện lên giương mặt, không thích giả vờ hay che giấu.
“Muốn gọi thức uống đúng không?” Lý Khắc Lập hỏi, anh biết Bình An là người tôn thờ chủ nghĩa ăn uống.
“Ừm.” Cô ngay lập tức gật đầu.
“Đây là bạn của anh, Quách Hoàng Uy.”
Anh nói một câu không hề liên quan, nhưng Bình An hiểu được, cô phải chào hỏi người này Lý Khắc Lập mới đồng ý gọi phục vụ cho cô. Cô quay sang nhìn Quách Hoàng Uy, lạnh nhạt lên tiếng: “Bình An.” Sau đó lại trông mong nhìn Lý Khắc Lập.
Quách Hoàng Uy bất ngờ vì thái độ kỳ là của Bình An, anh hướng ánh mắt khó hiểu về phía Đỗ Kiến Văn, lại chỉ nhận được một cái nhún vai của bạn. Đỗ Kiến Văn lần này đã xác định cô gái ngồi trước mặt thật sự là Bình An mà không phải là người thay thế. Tính tình quái đảng thế này, ngoài cô nhóc đó ra thì không thể là ai khác.
Trời càng về khuya, âm nhạc càng dồn dập, mọi người trong hộp đêm đều đắm chìm trong bữa thịnh yến của cuồng hoan, chỉ riêng Bình An hoàn toàn cách ly với thế giới ồn ào náo nhiệt đó, chăm chú thưởng thức ly sữa nóng trên tay mình. Nhấp một ngụm sữa, Bình An ngẩng đầu dậy, sau đó kinh ngạc trợn to mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Đỗ Kiến Văn đang cùng cô gái ngồi bên cạnh hôn nhau nồng nhiệt.
Bình An dùng vẻ mặt tò mò cùng không thể tưởng tượng được nhìn bọ họ. Ánh mắt của cô cường liệt đến mức đôi trai gái đang chìm đắm trong nụ hôn nóng
bỏng cũng nhận ra, lúng túng rời khỏi môi nhau.
Lý Khắc Lập thấy thái độ khác thường của Bình An, vô thức xoa đầu cô, ôn nhu hỏi: “Sao thế?”
Bình An bị sự kinh ngạc cùng tò mò chiếm lấy tâm trí, hoàn toàn không nhận ra bàn tay đang vỗ về mái tóc của mình, cô mấp máy môi một chút, sau cùng cũng lên tiếng: “Tại sao bọn họ…lại ăn miệng nhau?”
Nghe xong thắc mắc của cô, mọi người đều đồng loạt cho rằng Bình An giả vờ ngây thơ, hai cô gái ngồi cùng bàn còn không nể mặt mỉa mai cười khẩy. Chỉ trừ Lý Khắc Lập, anh biết Bình An không phải giả vờ, tính cách cô rất thẳng thắn, sẽ không bao giờ làm những chuyện dư thừa này. Hơn nữa Bình An có cuộc sống sinh hoạt đơn điệu, gần như tách biệt khỏi tất cả các mối quan hệ giao tiếp, nên không biết hôn nhau cũng là chuyện có thể hiểu được.
Lý Khắc Lập ho khan một tiếng, giải thích: “Cái gì mà ăn miệng nhau, đó gọi là hôn môi, là phương thức trao đổi tình cảm.”
Bình An rùng mình nhìn qua hai người Đỗ Kiến Văn: “Còn có cách trao đổi tình cảm kinh tởm đến như thế sao!”
Lý Khắc Lập dở khóc dở cười vỗ đầu cô: “Gì mà kinh tởm, bằng không anh với em làm thử, đảm bảo em sẽ cực thích.”
Bình An nhíu mày lắc đầu: “Chẳng lẽ anh không biết trong khoang miệng con người có trên dưới 700 loại vi khuẩn, có tối đa khoảng một trăm triệu vi khuẩn trên mỗi ml nước bọt, tuy hầu hết đều là vi khuẩn có lợi, nhưng trong đó vẫn có Porphyromonas Gingivalis và xoắn khuẩn Treponema denticola gây bệnh nha chu, Fusospirochetes gây nhiễm trùng cho các vết thương trong miệng, Actinomyces tạo mảng bám trên răng, chưa hết, còn có….” Bình An liệt kê hàng loạt vi khuẩn gây ra bệnh răng miệng.
Sau đó đưa ra kết luận: “Cái gì mà hôn môi, đây thuần túy là thành động trao đổi vi khuẩn khoang miệng. Nghĩ đến thôi đã muốn nôn rồi.”
Những người xung quanh nghe Bình An nói xong đều xanh mặt, hai nhân vật chính vừa hôn nhau còn bi thảm hơn, họ phải tái mặt kiềm chế cơn buồn nôn đang quặng lên trong lồng ngực. Rõ ràng hôn nhau là một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng tại sao khi qua miệng của Bình An nó lại trở nên ghê tởm đến thế.
Lý Khắc Lập lúc này hận không thể bịt miệng Bình An lại, sát thủ tình trường như anh không thể bị Bình An dọa đến xuất hiện bóng ma tâm lý. Bằng không sẽ vô cùng mất mặt.
Một lát sau, Đỗ Kiến Văn thật sự không chịu nổi nữa, ôm miệng chạy ào vào nhà vệ sinh.
Lý Khắc Lập liếc mắt trừng Bình An: “Em giỏi thật, cậu ấy bị dọa đến phát nôn rồi kìa.”
Bình An không nhận ra ý tứ trách móc trong lời nói vừa rồi, chỉ gật gù tỏ vẻ đồng ý: “Đúng rồi, nếu người vừa trao đổi vi khuẩn khoang miệng là tôi, tôi cũng sẽ làm như thế.”
Không lâu sau khi Đỗ Kiến Văn trở lại với vẻ mặt tiều tụy, Bình An mới lên tiếng mình cũng cần đi nhà vệ sinh. Nhìn thấy Bình An đã đi mất hút, Quách Hoàng Uy mới quay đầu sang hỏi Đỗ Kiến Văn: “Cậu tìm đâu ra cô nhóc này vậy, đúng là…không phải người bình thường.”
Đỗ Kiến Văn lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, cô ta từ trên trời rơi xuống.”
Nói xong, hai người đồng loạt dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lý Khắc Lập. Ở cạnh người như thế ba tháng, Lý Khắc Lập về sau chắc sẽ luyện được một thân mình đồng da sắt, đao kiếm bất xâm.
Nhận lấy ánh mắt đồng tình của hai thằng bạn, Lý Khắc Lập không biết phản ứng ra sao: “Nhìn cái gì, Bình An cô ấy chỉ là hơi..thẳng thắn một chút, nhưng tính tình cũng rất tốt mà.”
Hai người còn lại kinh ngạc nhìn nhau, lẽ nào Lý Khắc Lập đã luyện thành kim cương bất hoại thần công rồi sao?
Không để mọi người phải lúng túng lâu, điện thoại của Đỗ Kiến Văn liền vang lên. Sau khi tiếp xong điện thoại, anh nói với hai người bạn của mình: “Em trai mình đến đây chơi, dắt theo bạn nó đến nữa.”
“Em cậu cũng bằng tuổi Bình An đúng không, không biết có học chung trường không nhỉ.” Lý Khắc Lập thuận miệng nhắc.
Ngay sau đó, Đỗ Anh Hào tiêu sái đi đến lô ghế trong góc khuất của bọn họ, phía sau cậu còn dắt theo một cô gái thanh thuần đáng yêu, cô mặc một chiếc váy trắng ngang gối, do kiểu dáng khá kín đáo nên trông cô lại có vẻ nổi bật giữa một nơi cuồng hoan như thế này, người đó không phải ai khác, chính là Trần Khả Nhu.
“Anh Hào, đến trễ thế, bạn gái của em sao?” Quách Hoàng Uy mỉm cười, thân thiết nói.
Đỗ Anh Hào ngại ngùng liếc nhìn gương mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng của Khả Nhu, chậm rãi lắc đầu: “Không phải, đây là bạn cùng lớp em, Trần Khả Nhu. Bọn em vừa thi thử xong, muốn đi xả hơi một chút.”
Đỗ Kiến Văn nhướng mày, nói vậy nghĩa là vẫn chưa bắt được trái tim của người đẹp sao? Xem ra khi về anh phải rèn luyện thêm cho em trai mình một khóa tán gái mới được, như thế này ra đường thật là mất mặt gia môn
“Khả Nhu, giới thiệu với cậu, anh hai mình, Kiến Văn, còn đây là anh Hoàng Uy, anh Khắc Lập, đều là bạn tốt của anh hai.”
Trần Khả Nhu rụt rè chào hỏi ba người, khuôn mặt đáng yêu ửng lên một rặng mây đỏ, khiến người khác không thể rời mắt ngắm nhìn.
Trần Khả Nhu rất hài lòng với biểu hiện của mình, đáy lòng thầm hưng phấn. Từ nhỏ cô đã lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, lại có thêm một người dì ‘dày dặn kinh nghiệm’ cho nên trong lòng cô lúc nào cũng hướng tới một cuộc sống xa hoa và giàu có. Cô biết rõ điểm mạnh của bản thân là vẻ bề ngoài thanh thuần, ngây thơ, cô cũng biết rất rõ cách phát huy điểm mạnh này một cách triệt để, cho nên một đường trưởng thành, cô luôn nhận được sự săn đón vây quanh của những chàng trai trẻ. Đỗ Anh Hào cũng là một trong số đó. Trần Khả Nhu biết gia cảnh cậu rất tốt, đã nhiều lần Trần Khả Nhu muốn xác lập mối quan hệ với cậu, nhưng một phần nào đó trong cô lại ngăn cản. Cô cảm thấy mình còn có thể xứng đáng với người hoàn mỹ hơn cậu nữa, ít nhất cũng phải là người chững chạc, biết kiếm nhiều tiền, chứ không chỉ là một cậu học sinh nhỏ. Hôm nay, Đỗ Anh Hào đề nghị dắt cô đến chỗ anh trai của cậu ấy chơi, ngay lúc đó, cô biết thời khắc mình mong đợi đã đến.
Khi đến nơi, Trần Khả Nhu vui mừng phát hiện ra nơi này có những thứ còn vượt qua cả sự trông đợi của cô. Đỗ Anh Hào giới thiệu cô với ba người đàn ông trưởng thành, cả ba đều là những người có bề ngoài bất phàm, diện mạo xuất chúng, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường. Đặc biệt là người tên Khắc Lập, chỉ gặp mặt lần đầu, cô đã bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài cuốn hút, tà mị của anh ta.
Trần Khả Nhu vẫn giữ trên môi nụ cười e thẹn, trong lòng hồ hởi tính toán về tương lai xoa hoa nhung gấm của mình.
Sáng hôm sau thức dậy, Bình An thay quần áo rồi ra ngoài ăn sáng. Sau đó cô ngẩn ngơ lang thang trên đường. Đây là ngày chủ nhật thứ hai của cô khi đến thế giới này, không cần đi học, không cần nghiên cứu vắc-xin, bỗng chốc trở nên vô cùng rãnh rỗi, cô không biết phải thích ứng như thế nào.
Dừng chân trước một hiệu sách, Bình An trầm ngâm chốc lát rồi tiến vào. Cô nghĩ có lẽ cô nên tìm hiểu thêm về thế giới này, nhất là phương diện hóa học cùng sinh học. Trước đây, nghiên cứu là công việc mỗi ngày của cô, hiện tại, nó lại trở thành một thú vui giết thời gian, khác biệt này thật to lớn.
Bình An một lần tiến vào sách, liền dùng cả một ngày để trầm mình trong đó. Nhân viên bên trong thậm chí vô cùng khó chịu vì điều này nhưng không thể làm gì cô. Đến tận chiều tối, khi cái bụng thầm thì lên tiếng vì đói mới kéo cô ra khỏi thế giới học thuật của mình.
Bình An rời hiệu sách, tìm một quán ăn lề đường giải quyết bữa tối rồi vội vã về nhà, Lý Khắc Lập nói tối nay sẽ đưa cô đến Dark Moon uống sữa, cô không thể chậm trễ được.
Đúng giờ, Bình An nhận được điện thoại của Lý Khắc Lập liền rời khỏi tòa chung cư. Nhìn thấy bóng dáng Bình An xuất hiện trong tầm mắt, Lý Khắc Lập ảo não sờ trán. Đêm nay cô ấy mặc quần áo mà anh đã mua hôm qua, không có món nào không phải là đồ cao cấp, nhưng có điều áo khoác thể thao phối với váy phồng vintage là thế nào, còn đôi giày sandal ở dưới chân là có ý gì? Đến lúc này, Lý Khắc Lập không thể không công nhận Bình An là một người vô cùng có thiên phú trong việc phá hủy các giá trị thẩm mỹ.
Không đợi Bình An lại gần, anh xuống xe, kéo cô trở ngược vào nhà.
“Sao thế, không phải đi chơi sao?” Bình An bị lôi đi, ngây ngốc hỏi.
“Em định mặc thế này đến club với tôi à?” Lý Khắc Lập trả lời, bước chân cũng không dừng lại.
“Có vấn đề gì sao?” Cô vô tội hỏi, cảm thấy quần áo của mình vô cùng ‘ổn’.
Lý Khắc Lập trầm mặc đem cô trở vào nhà, sao đó lên tiếng hỏi: “Em nghĩ thế nào mà lại kết hợp cái váy này cùng áo khoác bóng chày?”
Bình An nhún vai: “Thuận tay nên lấy.”
Lý Khắc Lập xoa trán, đáng lẽ anh không nên nhiều lời với cô. Anh mở tủ quần áo Bình An, lấy một chiếc áo khoác ren ngắn tay, kiểu dáng thích hợp với cái váy cô đang mặc: “Cởi áo khoác ra, thay cái này vào.”
Bình An ngoan ngoãn làm theo, khi vừa kéo dây kéo xuống, Lý Khắc Lập lại bị dọa sợ: “Em khoác áo mà chẳng mặc thêm thứ gì khác bên trong ngoài đồ lót
sao?”
Bình An nhíu mày, cảm thấy Lý Khắc Lập hôm nay thật phiền phức: “Chẳng phải đều là áo sao.”
Anh thở dài một hơi, sức cùng lực kiệt, không còn hứng thú tranh luận với Bình An nữa: “Ngồi xuống đó, chờ anh.” Nói xong, anh một lần nữa mở tủ quần áo Bình An, lấy cho cô một chiếc váy liền dài ngang gối, tiếp theo là đi đến bàn học, chọn một bộ trang sức phụ kiện mà anh đã mua hôm qua, cuối cùng cầm ra một đôi giày búp bê màu đen tinh xảo.
“Thay cái này vào rồi đi.”
“Phiền chết.” Cô càu nhàu một tiếng, cầm quần áo đi thay.
Đợi đến khi xuất hiện lần thứ hai trước mặt Lý Khắc Lập, anh mới hài lòng xoa cằm. Đây mới là dáng vẻ mà cô nên có chứ. Anh đứng dậy, cầm lược chải chuốt lại mái tóc hơi rối của Bình An, dặn dò: “Sau này ra đường phải chải tóc nghe chưa, không hiểu sao em có thể chịu nổi bộ dáng lượm thượm của mình được nữa.”
Bình An đứng yên để Lý Khắc Lập hầu hạ cô, hoàn toàn không cảm thấy mất tự nhiên. Trước kia những việc này đều do trợ lý cô làm, thời gian của cô rất quý báu, làm sao rãnh rỗi để quan tâm đến những việc thiếu chất xám như thế.
“Nghe chưa, sao không trả lời.”
“Biết.” Bình An thiếu kiên nhẫn đáp.
Chuẩn bị tươm tất cho Bình An, Lý Khắc Lập mới hài lòng dắt tay tiểu mỹ nhân đến hộp đêm gặp bạn. Lần này phải để Đỗ Kiến Văn đẹp mặt, đừng tưởng anh không biết tên nhóc kia ban đầu chọn Bình An cho anh là muốn để anh ăn thiệt. Nếu hôm nay cậu ta gặp được dung mạo ‘thật’ của Bình An, không biết sẽ có phản ứng thế nào.
Giống với những gì đã dự đoán, Đỗ Kiến Văn hoàn toàn không nhận ra cô gái xinh đẹp bên cạnh Lý Khắc Lập là Bình An, thậm chí còn hoài nghi anh thay mận đổi đào. Sau nhiều lần cam đoan của Lý Khắc Lập, Đỗ Kiến Văn nửa tin nửa ngờ hỏi:
“Em thật sự là Bình An?”
Bình An không màn phản ứng, ánh mắt chỉ trông mong nhìn Lý Khắc Lập.
Quách Hoàng Uy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Bình An, bởi Bình An trong lời kể của Đỗ Kiến Văn là một người hoàn toàn khác người đang ngồi trước mặt anh. Anh khẽ cười, cảm thấy Lý Khắc Lập lần này lại nhặt được tiện nghi lớn.
“Chào em, anh là Quách Hoàng Uy, rất vui được biết em.” An vươn tay về phía Bình An, lịch sự nói.
Bình An ngẩng đầu nhìn người đang chìa tay về phía mình, cảm thấy thật không thú vị liền xoay đi, tiếp tục dùng ánh mắt chó con nhìn Lý Khắc Lập.
Tiếp xúc vài ngày với Bình An, Lý Khắc Lập gần như sờ được tính tình của cô, không phải vì anh tài giỏi, mà do Bình An quá đơn thuần, nghĩ gì đều hiện lên giương mặt, không thích giả vờ hay che giấu.
“Muốn gọi thức uống đúng không?” Lý Khắc Lập hỏi, anh biết Bình An là người tôn thờ chủ nghĩa ăn uống.
“Ừm.” Cô ngay lập tức gật đầu.
“Đây là bạn của anh, Quách Hoàng Uy.”
Anh nói một câu không hề liên quan, nhưng Bình An hiểu được, cô phải chào hỏi người này Lý Khắc Lập mới đồng ý gọi phục vụ cho cô. Cô quay sang nhìn Quách Hoàng Uy, lạnh nhạt lên tiếng: “Bình An.” Sau đó lại trông mong nhìn Lý Khắc Lập.
Quách Hoàng Uy bất ngờ vì thái độ kỳ là của Bình An, anh hướng ánh mắt khó hiểu về phía Đỗ Kiến Văn, lại chỉ nhận được một cái nhún vai của bạn. Đỗ Kiến Văn lần này đã xác định cô gái ngồi trước mặt thật sự là Bình An mà không phải là người thay thế. Tính tình quái đảng thế này, ngoài cô nhóc đó ra thì không thể là ai khác.
Trời càng về khuya, âm nhạc càng dồn dập, mọi người trong hộp đêm đều đắm chìm trong bữa thịnh yến của cuồng hoan, chỉ riêng Bình An hoàn toàn cách ly với thế giới ồn ào náo nhiệt đó, chăm chú thưởng thức ly sữa nóng trên tay mình. Nhấp một ngụm sữa, Bình An ngẩng đầu dậy, sau đó kinh ngạc trợn to mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Đỗ Kiến Văn đang cùng cô gái ngồi bên cạnh hôn nhau nồng nhiệt.
Bình An dùng vẻ mặt tò mò cùng không thể tưởng tượng được nhìn bọ họ. Ánh mắt của cô cường liệt đến mức đôi trai gái đang chìm đắm trong nụ hôn nóng
bỏng cũng nhận ra, lúng túng rời khỏi môi nhau.
Lý Khắc Lập thấy thái độ khác thường của Bình An, vô thức xoa đầu cô, ôn nhu hỏi: “Sao thế?”
Bình An bị sự kinh ngạc cùng tò mò chiếm lấy tâm trí, hoàn toàn không nhận ra bàn tay đang vỗ về mái tóc của mình, cô mấp máy môi một chút, sau cùng cũng lên tiếng: “Tại sao bọn họ…lại ăn miệng nhau?”
Nghe xong thắc mắc của cô, mọi người đều đồng loạt cho rằng Bình An giả vờ ngây thơ, hai cô gái ngồi cùng bàn còn không nể mặt mỉa mai cười khẩy. Chỉ trừ Lý Khắc Lập, anh biết Bình An không phải giả vờ, tính cách cô rất thẳng thắn, sẽ không bao giờ làm những chuyện dư thừa này. Hơn nữa Bình An có cuộc sống sinh hoạt đơn điệu, gần như tách biệt khỏi tất cả các mối quan hệ giao tiếp, nên không biết hôn nhau cũng là chuyện có thể hiểu được.
Lý Khắc Lập ho khan một tiếng, giải thích: “Cái gì mà ăn miệng nhau, đó gọi là hôn môi, là phương thức trao đổi tình cảm.”
Bình An rùng mình nhìn qua hai người Đỗ Kiến Văn: “Còn có cách trao đổi tình cảm kinh tởm đến như thế sao!”
Lý Khắc Lập dở khóc dở cười vỗ đầu cô: “Gì mà kinh tởm, bằng không anh với em làm thử, đảm bảo em sẽ cực thích.”
Bình An nhíu mày lắc đầu: “Chẳng lẽ anh không biết trong khoang miệng con người có trên dưới loại vi khuẩn, có tối đa khoảng một trăm triệu vi khuẩn trên mỗi ml nước bọt, tuy hầu hết đều là vi khuẩn có lợi, nhưng trong đó vẫn có Porphyromonas Gingivalis và xoắn khuẩn Treponema denticola gây bệnh nha chu, Fusospirochetes gây nhiễm trùng cho các vết thương trong miệng, Actinomyces tạo mảng bám trên răng, chưa hết, còn có….” Bình An liệt kê hàng loạt vi khuẩn gây ra bệnh răng miệng.
Sau đó đưa ra kết luận: “Cái gì mà hôn môi, đây thuần túy là thành động trao đổi vi khuẩn khoang miệng. Nghĩ đến thôi đã muốn nôn rồi.”
Những người xung quanh nghe Bình An nói xong đều xanh mặt, hai nhân vật chính vừa hôn nhau còn bi thảm hơn, họ phải tái mặt kiềm chế cơn buồn nôn đang quặng lên trong lồng ngực. Rõ ràng hôn nhau là một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng tại sao khi qua miệng của Bình An nó lại trở nên ghê tởm đến thế.
Lý Khắc Lập lúc này hận không thể bịt miệng Bình An lại, sát thủ tình trường như anh không thể bị Bình An dọa đến xuất hiện bóng ma tâm lý. Bằng không sẽ vô cùng mất mặt.
Một lát sau, Đỗ Kiến Văn thật sự không chịu nổi nữa, ôm miệng chạy ào vào nhà vệ sinh.
Lý Khắc Lập liếc mắt trừng Bình An: “Em giỏi thật, cậu ấy bị dọa đến phát nôn rồi kìa.”
Bình An không nhận ra ý tứ trách móc trong lời nói vừa rồi, chỉ gật gù tỏ vẻ đồng ý: “Đúng rồi, nếu người vừa trao đổi vi khuẩn khoang miệng là tôi, tôi cũng sẽ làm như thế.”
Không lâu sau khi Đỗ Kiến Văn trở lại với vẻ mặt tiều tụy, Bình An mới lên tiếng mình cũng cần đi nhà vệ sinh. Nhìn thấy Bình An đã đi mất hút, Quách Hoàng Uy mới quay đầu sang hỏi Đỗ Kiến Văn: “Cậu tìm đâu ra cô nhóc này vậy, đúng là…không phải người bình thường.”
Đỗ Kiến Văn lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, cô ta từ trên trời rơi xuống.”
Nói xong, hai người đồng loạt dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lý Khắc Lập. Ở cạnh người như thế ba tháng, Lý Khắc Lập về sau chắc sẽ luyện được một thân mình đồng da sắt, đao kiếm bất xâm.
Nhận lấy ánh mắt đồng tình của hai thằng bạn, Lý Khắc Lập không biết phản ứng ra sao: “Nhìn cái gì, Bình An cô ấy chỉ là hơi..thẳng thắn một chút, nhưng tính tình cũng rất tốt mà.”
Hai người còn lại kinh ngạc nhìn nhau, lẽ nào Lý Khắc Lập đã luyện thành kim cương bất hoại thần công rồi sao?
Không để mọi người phải lúng túng lâu, điện thoại của Đỗ Kiến Văn liền vang lên. Sau khi tiếp xong điện thoại, anh nói với hai người bạn của mình: “Em trai mình đến đây chơi, dắt theo bạn nó đến nữa.”
“Em cậu cũng bằng tuổi Bình An đúng không, không biết có học chung trường không nhỉ.” Lý Khắc Lập thuận miệng nhắc.
Ngay sau đó, Đỗ Anh Hào tiêu sái đi đến lô ghế trong góc khuất của bọn họ, phía sau cậu còn dắt theo một cô gái thanh thuần đáng yêu, cô mặc một chiếc váy trắng ngang gối, do kiểu dáng khá kín đáo nên trông cô lại có vẻ nổi bật giữa một nơi cuồng hoan như thế này, người đó không phải ai khác, chính là Trần Khả Nhu.
“Anh Hào, đến trễ thế, bạn gái của em sao?” Quách Hoàng Uy mỉm cười, thân thiết nói.
Đỗ Anh Hào ngại ngùng liếc nhìn gương mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng của Khả Nhu, chậm rãi lắc đầu: “Không phải, đây là bạn cùng lớp em, Trần Khả Nhu. Bọn em vừa thi thử xong, muốn đi xả hơi một chút.”
Đỗ Kiến Văn nhướng mày, nói vậy nghĩa là vẫn chưa bắt được trái tim của người đẹp sao? Xem ra khi về anh phải rèn luyện thêm cho em trai mình một khóa tán gái mới được, như thế này ra đường thật là mất mặt gia môn
“Khả Nhu, giới thiệu với cậu, anh hai mình, Kiến Văn, còn đây là anh Hoàng Uy, anh Khắc Lập, đều là bạn tốt của anh hai.”
Trần Khả Nhu rụt rè chào hỏi ba người, khuôn mặt đáng yêu ửng lên một rặng mây đỏ, khiến người khác không thể rời mắt ngắm nhìn.
Trần Khả Nhu rất hài lòng với biểu hiện của mình, đáy lòng thầm hưng phấn. Từ nhỏ cô đã lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, lại có thêm một người dì ‘dày dặn kinh nghiệm’ cho nên trong lòng cô lúc nào cũng hướng tới một cuộc sống xa hoa và giàu có. Cô biết rõ điểm mạnh của bản thân là vẻ bề ngoài thanh thuần, ngây thơ, cô cũng biết rất rõ cách phát huy điểm mạnh này một cách triệt để, cho nên một đường trưởng thành, cô luôn nhận được sự săn đón vây quanh của những chàng trai trẻ. Đỗ Anh Hào cũng là một trong số đó. Trần Khả Nhu biết gia cảnh cậu rất tốt, đã nhiều lần Trần Khả Nhu muốn xác lập mối quan hệ với cậu, nhưng một phần nào đó trong cô lại ngăn cản. Cô cảm thấy mình còn có thể xứng đáng với người hoàn mỹ hơn cậu nữa, ít nhất cũng phải là người chững chạc, biết kiếm nhiều tiền, chứ không chỉ là một cậu học sinh nhỏ. Hôm nay, Đỗ Anh Hào đề nghị dắt cô đến chỗ anh trai của cậu ấy chơi, ngay lúc đó, cô biết thời khắc mình mong đợi đã đến.
Khi đến nơi, Trần Khả Nhu vui mừng phát hiện ra nơi này có những thứ còn vượt qua cả sự trông đợi của cô. Đỗ Anh Hào giới thiệu cô với ba người đàn ông trưởng thành, cả ba đều là những người có bề ngoài bất phàm, diện mạo xuất chúng, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường. Đặc biệt là người tên Khắc Lập, chỉ gặp mặt lần đầu, cô đã bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài cuốn hút, tà mị của anh ta.
Trần Khả Nhu vẫn giữ trên môi nụ cười e thẹn, trong lòng hồ hởi tính toán về tương lai xoa hoa nhung gấm của mình.