Sau bữa tối, Bình An bị quản gia giữ lại: “Bình An, trên ti vi đang chiếu phim hay lắm, cháu xem với bác đi.”
Bình An vẻ mặt tràn đầy không tin tưởng, cô thật sự không cảm thấy sự hấp dẫn của thứ gọi là phim truyền hình.
Cảm nhận được suy nghĩ của Bình An, quản gia một lần nữa khẳng định: “Bác nói thật đó, phim này có tỷ lệ người xem rất cao, là phim tình cảm gia đình, cực kỳ logic.” Ông còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ logic.
Bình An còn muốn từ chối, nhưng lại bị quản gia cưỡng ép kéo vào sô pha. Kể ra cũng lạ, mỗi lần ông cùng Bình An xem phim đều bị cô chê ỏng chê ẹo, chê đến giận không thèm nói chuyện, ấy vậy mà vài ngày sau lại nhất quyết kéo cô xem phim cùng, quản gia hẳn là có tiềm chất M chính hiệu.
Quảng cáo chấm dứt, bộ phim quản gia mong đợi cuối cùng cũng lên sóng. Phim này cựckỳ hay, nhất định Bình An sẽ thích, ông không tin Bình An có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của phim truyền hình, những bộ trước đây chẳng qua là chưa đủ trình độ thôi.
Nhưng phần giới thiệu phim vừa kết thúc, Lý Khắc Lập liền xuất hiện bắt cóc Bình An với một cái cớ rất chính đáng là học bài. Quản gia nhìn bóng lưng hai người, thở dài lắc đầu, trong nhà này, ngoài ông ra chẳng còn ai biết thưởng thức nghệ thuật nữa.
Được Lý Khắc Lập giải cứu, Bình An khoan khoái ngồi vào bàn học loay hoay với mấy món đồ chơi của mình. Lý Khắc Lập nằm gác chân trên giường, nhìn cô đùa nghịch một lúc lâu mới lên tiếng.
“Sao anh không thấy em học bài gì hết vậy?”
Bình An giả điếc, không thèm phản ứng
Lý Khắc Lập biết rõ tính tình này của cô, cũng không phật lòng, ngược lại còn vô sỉ áp sát vào người Bình An nhằm quấy rối.
Bình An phiền chán đẩy anh ra, đáp lời: “Chẳng có gì phải học.”
Lý Khắc Lập không cho là đúng: “Môn văn cũng không muốn ôn à? Bài thi của em anh vẫn còn giữ đấy, để giành lấy ra dọa người khác.”
Bình An khịt mũi xem thường, nhắc tới chuyện này cô lại cảm thấy không vui.
Thấy Bình An không phản ứng, Lý Khắc Lập lại tiếp tục: “Em đừng né tránh, môn văn của em không ổn chút nào đâu, chẳng phải em nói là muốn giành học bỗng sao, nếu không chịu học e là tốt nghiệp phổ thông cũng không qua được huống chi là đại học.”
Bình An nghiêm túc suy ngẫm về vấn đề này, tiền sinh hoạt trong tương lai tất cả là nhờ vào phần học bỗng đó, nhất định không được bỏ qua. Thật ra giữa tôn nghiêm và ăn uống, ăn uống vẫn quan trọng hơn.
Không lâu sau, Bình An quyết đoán nói: “Vào phòng thi chép lại văn mẫu.”
Lý Khắc Lập bật cười, cảm thấy Bình An không cần phải thẳng thắn như vậy, thật ra chỉ cần nói tham khảo là được rồi, từ tham khảo này rất vi diệu, dùng trong trường hợp này nhất định không sai.
“Muốn chép được thì em cũng phải bỏ thời gian ra xem văn mẫu chứ, cứ lo chơi suốt ngày, đề thi đại học môn văn muôn hình vạn trạng, nếu lúc này không chịu bỏ công học chắn chắn sẽ không kịp kỳ thi.” Lý Khắc Lập là thật lòng lo lắng. Bình An mặc dù rất thông mình, nhưng có lẽ trí thông minh của cô lại không thể vận dụng vào cuộc sống, đối với viêc giao tiếp và sinh hoạt hằng ngày, Bình An đặc biệt ngốc. Anh có đủ khả năng để tìm trường đại học cho Bình An, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải tốt nghiệp phổ thông, có điều với thành tích môn văn hiện tại, muốn đủ điều kiện tốt nghiệp e là cũng phải tốn sức một phen.
Bình An không cho ý kiến, xoay người mở ngăn tủ, lấy ra một bộ đề thi đại học môn văn qua các năm xem xét.
Lý Khắc Lập hài lòng gật đầu, cuối cùng Bình An cũng chịu nghe lời anh, cảm giác thành công vô hạn.
Bình An xem một lúc, lại cầm bút bắt đầu vạch ra vài phép tính trên giấy. Lý Khắc Lập khó hiểu quan sát cô, không phải đang học văn sao? Thế nào lại chuyển qua làm toán rồi?
Rất nhanh sau đó, cô liền chỉ ra cho Lý Khắc Lập: “Văn nghị luận sẽ cho một trong ba đề này, phần phân tích văn học các dạng đề chủ yếu xoay quanh hai tác phẩm này.”
Lý Khắc Lập ngây ngốc nhìn cô: “Em chắc chứ?”
Bình An im lặng, ánh mắt kiên định đã thay thế câu trả lời của cô. Chút thủ thuật tính toán về xác xuất thống kê này, đối với cô chỉ là một cái búng tay thôi.
Lý Khắc Lập không hiểu sao lại bất giác tin tưởng Bình An, kể cả việc đoán đề nghịch thiên như thế cũng không chút nghi ngờ. Anh gấp lại tờ giấy bỏ vào túi áo: “Cái này cứ để anh lo.” Cô nhóc nhà anh xuất sắc như vậy, anh còn lo lắng gì nữa, anh quả thật quan tâm quá hóa loạn rồi.
Lý Khắc Lập cất tờ giấy vào cặp táp, sau đó mặt dầy ôm gối sang phòng của Bình An, hành động tự nhiên đến mức đương nhiên.
“Bình An, trễ rồi, đi ngủ thôi.”
Bình An liếc nhìn đồng hồ đang điểm số 8 giờ rưỡi, trân trối nhìn Lý Khắc Lập.
Lý Khắc Lập ngượng ngùng sờ mũi, cảm giác giống như đứa trẻ làm việc xấu bị bắt quả tang.
Cô không lên tiếng, xoay đầu tiếp tục mân mê chiếc khuy cài áo. Đúng 9 giờ, Lý Khắc Lập mới toại nguyện ôm mỹ nhân vào lòng ngủ. Lại là một đêm vừa ngọt ngào,vừa thống khổ.
Ngày chủ nhật, Bình An không cần phải đến trường, cô ở trong vườn hí hoáy mấy thứ vừa mua hôm qua. Qua một ngày nghiên cứu sách, cô nhận ra rằng trong đám hạt giống cô đã mua, có một vài loại không thích hợp với khí hậu ở nơi này. Bình An buồn bả gạt chúng qua một bên.
Muốn trồng cây trước tiên phải ươm giống, dưới sự hỗ trợ của người làm vườn, Bình An nhanh chóng nắm bắt được kỹ thuật, bắt đầu ươm hạt vào những túi đất nhỏ. Hí hoáy cả buổi sáng, quần áo, tay chân đều lấm lem bùn lầy, nhưng Bình An vẫn hưng trí bừng bừng.
Lý Nhật Hạ hôm nay được nghỉ phép, có thời gian liền đến thăm em trai. Khi vừa tiến vào nhà, với sự nhạy cảm của một quân nhân, cô ngay lập tức chú ý đến sự tồn tại của một người xa lạ.
Lý Nhật Hạ tò mò tiến đến gần cô gái trẻ đang lay hoay trong một góc vườn.
“Xin chào?”
Bình An ngẩng đầu, chăm chú nhìn người lạ mặt đột nhiên xuất hiện, trong đầu âm thầm phân tích: Giới tính nữ, thân cao 172cm – 174cm, ngoại hình thon thả nhưng ẩn dấu cơ bắp tràn đầy sức bật, là một người khá nguy hiểm nếu trực diện chiến đấu, ngủ quan có chút quen mắt. Cô đã gặp ở đầu rồi sao? Bình An lắc đầu phủ nhận, nếu đã gặp qua một lần, cô nhất định sẽ không quên.
Lý Nhật Hạ kinh ngạc khi trông thấy gương mặt xinh đẹp xa lạ trong nhà. Quần áo lấm bẩn vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp bức người của cô, nhất là đôi mắt dấu dưới cặp kính rực rỡ như một viên ngọc, xa hoa đến mức khiến người khác chỉ dám ngắm nhìn trầm trồ mà không dám chạm đến.
“Em…là người làm vườn mới à?” Làm vườn cũng tìm người đẹp như thế này, em trai cô hết thuốc chữa rồi.
Bình An không hề có ý định trả lời câu hỏi của Lý Nhật Hạ, ngược lại chất vấn:
“Cô là ai?”
“Chị là chị gái của Lý Khắc Lập, em làm ở đây được bao lâu rồi?” Con người là động vật yêu cái đẹp, cho nên đối với những thứ xinh đẹp, họ đều có thể bao dung.
Hóa ra là chị em, hèn gì cô lại thấy quen mắt, đây không phải là phiên bản nữ của Lý Khắc Lập sao, người này không phải nhân vật nguy hiểm, trong mắt chị ta chỉ có tò mò cùng kinh diễm, hẳn là sẽ không làm hại đến cô. Nhận được đáp án hài lòng, Bình An cúi đầu tiếp tục công việc.
“Em chưa trả lời chị, em làm ở đây bao lâu rồi? Tên em là gì? Bao nhiêu tuổi?”
“Này, sao em không nói gì hết vậy?”
“Này!”
Cô độc thoại không bao lâu, Lý Khắc Lập liền xuất hiện tại đình nghỉ mát gần đó, trên tay còn cầm theo một đĩa trái cây. Thấy em trai, Lý Nhật Hạ liền đi về phía anh, ánh mắt nghi hoặc vẫn khẽ lướt qua Bình An.
“Ai vậy?” Lý Nhật Hạ hỏi, mặt khẽ hướng về phía Bình An.
“Chẳng phải chị đã biết rồi sao.” Lý Khắc Lập thản nhiên nói, đặt đĩa trái cây xuống bàn.
Lý Nhật Hạ nghi hoặc hỏi: “Là người mà bọn em nhắc đến lần trước?”
Thấy em trai im lặng chấp nhận, Lý Nhật Hạ điên tiết thét lên: “Này, chị đã cảnh báo rồi, chơi gì thì chơi, phải tránh xa vị thành niên ra. Bây giờ lại đem về tận nhà, mày muốn chết có đúng không?”
Lý Khắc Lập nheo mắt ngoáy lỗ tai: “Ồn ào quá, sắp bị điếc rồi này.”
“Chị không có thời gian mà giỡn với mày, mày đã làm gì con gái nhà người ta chưa?” Lý Nhật Hạ gấp gáp hỏi, cô thật không muốn thay em trai dọn đống phân này chút nào.
“Làm gì mà gấp gáp quá vậy, em cũng đâu có khùng, chẳng lẽ chuyện này cũng không biết.” Lý Khắc Lập bất mãn nói.
Lý Nhật Hạ nghe thế mới nhẹ nhàng thở một hơi, giọng nói cũng hòa hoãn lại:
“Vậy em đem cô bé đó về nhà làm gì?”
Lý Khắc Lập đảo mắt nói: “Bình An sắp thi đại học, bên cạnh lại không có ai chăm sóc nên em bảo em ấy sang đây ở.” Sự thật chính là chờ nuôi lớn rồi ăn.
Lý Nhật Hạ kinh ngạc: “Em từ khi nào lại trở nên tốt bụng vậy?”
Anh lườm chị mình một cái, không thèm đáp lời.
Lý Nhật Hạ không tin tưởng lắm về lý do của Lý Khắc Lập, nhưng không tiếp tục nhắc dến đề tài này nữa, em trai cô đủ lớn, đủ khôn ngoan, cô không tin anh sẽ làm ra điều gì mất lý trí. Lúc này, sự chú ý của cô lại chuyển sang vấn đề khác.
“Này, cô nhóc đó xinh đẹp thật, chị là phụ nữ mà nhìn còn mê mẫn, nhưng mà đầu óc hình như có hơi…” Cô vừa nói, ngón trở vừa chỉ chỉ vào đầu ra dấu.
“Nói bậy, Bình An em ấy không có bệnh.” Lý Khắc Lập lập tức phản bác.
Lý Nhật Hạ có chút không tin tưởng: “Chắc không? Lúc nãy chị nói chuyện với cô nhóc cả buổi trời, nhưng phản ứng của cô bé có vẻ hơi…trì độn thì phải.”
“Chị đừng nói linh tinh, Bình An chỉ là không thích giao tiếp với những người xung quanh, thuộc dạng EQ thấp. Nhưng trái lại, em ấy cực kỳ thông minh, chỉ số IQ cao vô cùng. Chị không biết chứ, một bài toán phức tạp ít nhất phải dùng 20 phút để giải ra, nhưng em ấy chỉ liếc mắt một cái là thấy ngay đáp án. Bình An cực kỳ nhạy bén với các phép tính, kiến thức về môn hóa học của em ấy cũng rất tốt. Em nói cái này chị không ngờ tới đâu, đối với bất kỳ thứ gì, em ấy chỉ đọc một lần là không quên, còn nữa…” Anh nói rất nhiều, rất dông dài, gương mặt sáng rỡ, đầy tự hào tựa như một người cha đang nói về con gái.
Nhìn nụ cười trên môi em trai, Lý Nhật Hạ sắp bị chói đến mù mắt rồi. Lần đầu tiên cô thấy anh dùng vẻ mặt này khi nhắc đến phụ nữ. Lẽ nào cô nhóc Bình An này đã khơi dậy được tình cảm người cha trong lòng Lý Khắc Lập?
“Em quá khoa trương rồi, làm gì có ai lại thông minh đến mức đó, nghe qua thật không giống con người.”
Lý Khắc Lập liếc mặt khinh thường, Bình An đương nhiên không phải là người bình thường, cô ấy vô cùng đặc biệt.
Sau bữa tối, Bình An bị quản gia giữ lại: “Bình An, trên ti vi đang chiếu phim hay lắm, cháu xem với bác đi.”
Bình An vẻ mặt tràn đầy không tin tưởng, cô thật sự không cảm thấy sự hấp dẫn của thứ gọi là phim truyền hình.
Cảm nhận được suy nghĩ của Bình An, quản gia một lần nữa khẳng định: “Bác nói thật đó, phim này có tỷ lệ người xem rất cao, là phim tình cảm gia đình, cực kỳ logic.” Ông còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ logic.
Bình An còn muốn từ chối, nhưng lại bị quản gia cưỡng ép kéo vào sô pha. Kể ra cũng lạ, mỗi lần ông cùng Bình An xem phim đều bị cô chê ỏng chê ẹo, chê đến giận không thèm nói chuyện, ấy vậy mà vài ngày sau lại nhất quyết kéo cô xem phim cùng, quản gia hẳn là có tiềm chất M chính hiệu.
Quảng cáo chấm dứt, bộ phim quản gia mong đợi cuối cùng cũng lên sóng. Phim này cựckỳ hay, nhất định Bình An sẽ thích, ông không tin Bình An có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của phim truyền hình, những bộ trước đây chẳng qua là chưa đủ trình độ thôi.
Nhưng phần giới thiệu phim vừa kết thúc, Lý Khắc Lập liền xuất hiện bắt cóc Bình An với một cái cớ rất chính đáng là học bài. Quản gia nhìn bóng lưng hai người, thở dài lắc đầu, trong nhà này, ngoài ông ra chẳng còn ai biết thưởng thức nghệ thuật nữa.
Được Lý Khắc Lập giải cứu, Bình An khoan khoái ngồi vào bàn học loay hoay với mấy món đồ chơi của mình. Lý Khắc Lập nằm gác chân trên giường, nhìn cô đùa nghịch một lúc lâu mới lên tiếng.
“Sao anh không thấy em học bài gì hết vậy?”
Bình An giả điếc, không thèm phản ứng
Lý Khắc Lập biết rõ tính tình này của cô, cũng không phật lòng, ngược lại còn vô sỉ áp sát vào người Bình An nhằm quấy rối.
Bình An phiền chán đẩy anh ra, đáp lời: “Chẳng có gì phải học.”
Lý Khắc Lập không cho là đúng: “Môn văn cũng không muốn ôn à? Bài thi của em anh vẫn còn giữ đấy, để giành lấy ra dọa người khác.”
Bình An khịt mũi xem thường, nhắc tới chuyện này cô lại cảm thấy không vui.
Thấy Bình An không phản ứng, Lý Khắc Lập lại tiếp tục: “Em đừng né tránh, môn văn của em không ổn chút nào đâu, chẳng phải em nói là muốn giành học bỗng sao, nếu không chịu học e là tốt nghiệp phổ thông cũng không qua được huống chi là đại học.”
Bình An nghiêm túc suy ngẫm về vấn đề này, tiền sinh hoạt trong tương lai tất cả là nhờ vào phần học bỗng đó, nhất định không được bỏ qua. Thật ra giữa tôn nghiêm và ăn uống, ăn uống vẫn quan trọng hơn.
Không lâu sau, Bình An quyết đoán nói: “Vào phòng thi chép lại văn mẫu.”
Lý Khắc Lập bật cười, cảm thấy Bình An không cần phải thẳng thắn như vậy, thật ra chỉ cần nói tham khảo là được rồi, từ tham khảo này rất vi diệu, dùng trong trường hợp này nhất định không sai.
“Muốn chép được thì em cũng phải bỏ thời gian ra xem văn mẫu chứ, cứ lo chơi suốt ngày, đề thi đại học môn văn muôn hình vạn trạng, nếu lúc này không chịu bỏ công học chắn chắn sẽ không kịp kỳ thi.” Lý Khắc Lập là thật lòng lo lắng. Bình An mặc dù rất thông mình, nhưng có lẽ trí thông minh của cô lại không thể vận dụng vào cuộc sống, đối với viêc giao tiếp và sinh hoạt hằng ngày, Bình An đặc biệt ngốc. Anh có đủ khả năng để tìm trường đại học cho Bình An, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải tốt nghiệp phổ thông, có điều với thành tích môn văn hiện tại, muốn đủ điều kiện tốt nghiệp e là cũng phải tốn sức một phen.
Bình An không cho ý kiến, xoay người mở ngăn tủ, lấy ra một bộ đề thi đại học môn văn qua các năm xem xét.
Lý Khắc Lập hài lòng gật đầu, cuối cùng Bình An cũng chịu nghe lời anh, cảm giác thành công vô hạn.
Bình An xem một lúc, lại cầm bút bắt đầu vạch ra vài phép tính trên giấy. Lý Khắc Lập khó hiểu quan sát cô, không phải đang học văn sao? Thế nào lại chuyển qua làm toán rồi?
Rất nhanh sau đó, cô liền chỉ ra cho Lý Khắc Lập: “Văn nghị luận sẽ cho một trong ba đề này, phần phân tích văn học các dạng đề chủ yếu xoay quanh hai tác phẩm này.”
Lý Khắc Lập ngây ngốc nhìn cô: “Em chắc chứ?”
Bình An im lặng, ánh mắt kiên định đã thay thế câu trả lời của cô. Chút thủ thuật tính toán về xác xuất thống kê này, đối với cô chỉ là một cái búng tay thôi.
Lý Khắc Lập không hiểu sao lại bất giác tin tưởng Bình An, kể cả việc đoán đề nghịch thiên như thế cũng không chút nghi ngờ. Anh gấp lại tờ giấy bỏ vào túi áo: “Cái này cứ để anh lo.” Cô nhóc nhà anh xuất sắc như vậy, anh còn lo lắng gì nữa, anh quả thật quan tâm quá hóa loạn rồi.
Lý Khắc Lập cất tờ giấy vào cặp táp, sau đó mặt dầy ôm gối sang phòng của Bình An, hành động tự nhiên đến mức đương nhiên.
“Bình An, trễ rồi, đi ngủ thôi.”
Bình An liếc nhìn đồng hồ đang điểm số giờ rưỡi, trân trối nhìn Lý Khắc Lập.
Lý Khắc Lập ngượng ngùng sờ mũi, cảm giác giống như đứa trẻ làm việc xấu bị bắt quả tang.
Cô không lên tiếng, xoay đầu tiếp tục mân mê chiếc khuy cài áo. Đúng giờ, Lý Khắc Lập mới toại nguyện ôm mỹ nhân vào lòng ngủ. Lại là một đêm vừa ngọt ngào,vừa thống khổ.
Ngày chủ nhật, Bình An không cần phải đến trường, cô ở trong vườn hí hoáy mấy thứ vừa mua hôm qua. Qua một ngày nghiên cứu sách, cô nhận ra rằng trong đám hạt giống cô đã mua, có một vài loại không thích hợp với khí hậu ở nơi này. Bình An buồn bả gạt chúng qua một bên.
Muốn trồng cây trước tiên phải ươm giống, dưới sự hỗ trợ của người làm vườn, Bình An nhanh chóng nắm bắt được kỹ thuật, bắt đầu ươm hạt vào những túi đất nhỏ. Hí hoáy cả buổi sáng, quần áo, tay chân đều lấm lem bùn lầy, nhưng Bình An vẫn hưng trí bừng bừng.
Lý Nhật Hạ hôm nay được nghỉ phép, có thời gian liền đến thăm em trai. Khi vừa tiến vào nhà, với sự nhạy cảm của một quân nhân, cô ngay lập tức chú ý đến sự tồn tại của một người xa lạ.
Lý Nhật Hạ tò mò tiến đến gần cô gái trẻ đang lay hoay trong một góc vườn.
“Xin chào?”
Bình An ngẩng đầu, chăm chú nhìn người lạ mặt đột nhiên xuất hiện, trong đầu âm thầm phân tích: Giới tính nữ, thân cao cm – cm, ngoại hình thon thả nhưng ẩn dấu cơ bắp tràn đầy sức bật, là một người khá nguy hiểm nếu trực diện chiến đấu, ngủ quan có chút quen mắt. Cô đã gặp ở đầu rồi sao? Bình An lắc đầu phủ nhận, nếu đã gặp qua một lần, cô nhất định sẽ không quên.
Lý Nhật Hạ kinh ngạc khi trông thấy gương mặt xinh đẹp xa lạ trong nhà. Quần áo lấm bẩn vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp bức người của cô, nhất là đôi mắt dấu dưới cặp kính rực rỡ như một viên ngọc, xa hoa đến mức khiến người khác chỉ dám ngắm nhìn trầm trồ mà không dám chạm đến.
“Em…là người làm vườn mới à?” Làm vườn cũng tìm người đẹp như thế này, em trai cô hết thuốc chữa rồi.
Bình An không hề có ý định trả lời câu hỏi của Lý Nhật Hạ, ngược lại chất vấn:
“Cô là ai?”
“Chị là chị gái của Lý Khắc Lập, em làm ở đây được bao lâu rồi?” Con người là động vật yêu cái đẹp, cho nên đối với những thứ xinh đẹp, họ đều có thể bao dung.
Hóa ra là chị em, hèn gì cô lại thấy quen mắt, đây không phải là phiên bản nữ của Lý Khắc Lập sao, người này không phải nhân vật nguy hiểm, trong mắt chị ta chỉ có tò mò cùng kinh diễm, hẳn là sẽ không làm hại đến cô. Nhận được đáp án hài lòng, Bình An cúi đầu tiếp tục công việc.
“Em chưa trả lời chị, em làm ở đây bao lâu rồi? Tên em là gì? Bao nhiêu tuổi?”
“Này, sao em không nói gì hết vậy?”
“Này!”
Cô độc thoại không bao lâu, Lý Khắc Lập liền xuất hiện tại đình nghỉ mát gần đó, trên tay còn cầm theo một đĩa trái cây. Thấy em trai, Lý Nhật Hạ liền đi về phía anh, ánh mắt nghi hoặc vẫn khẽ lướt qua Bình An.
“Ai vậy?” Lý Nhật Hạ hỏi, mặt khẽ hướng về phía Bình An.
“Chẳng phải chị đã biết rồi sao.” Lý Khắc Lập thản nhiên nói, đặt đĩa trái cây xuống bàn.
Lý Nhật Hạ nghi hoặc hỏi: “Là người mà bọn em nhắc đến lần trước?”
Thấy em trai im lặng chấp nhận, Lý Nhật Hạ điên tiết thét lên: “Này, chị đã cảnh báo rồi, chơi gì thì chơi, phải tránh xa vị thành niên ra. Bây giờ lại đem về tận nhà, mày muốn chết có đúng không?”
Lý Khắc Lập nheo mắt ngoáy lỗ tai: “Ồn ào quá, sắp bị điếc rồi này.”
“Chị không có thời gian mà giỡn với mày, mày đã làm gì con gái nhà người ta chưa?” Lý Nhật Hạ gấp gáp hỏi, cô thật không muốn thay em trai dọn đống phân này chút nào.
“Làm gì mà gấp gáp quá vậy, em cũng đâu có khùng, chẳng lẽ chuyện này cũng không biết.” Lý Khắc Lập bất mãn nói.
Lý Nhật Hạ nghe thế mới nhẹ nhàng thở một hơi, giọng nói cũng hòa hoãn lại:
“Vậy em đem cô bé đó về nhà làm gì?”
Lý Khắc Lập đảo mắt nói: “Bình An sắp thi đại học, bên cạnh lại không có ai chăm sóc nên em bảo em ấy sang đây ở.” Sự thật chính là chờ nuôi lớn rồi ăn.
Lý Nhật Hạ kinh ngạc: “Em từ khi nào lại trở nên tốt bụng vậy?”
Anh lườm chị mình một cái, không thèm đáp lời.
Lý Nhật Hạ không tin tưởng lắm về lý do của Lý Khắc Lập, nhưng không tiếp tục nhắc dến đề tài này nữa, em trai cô đủ lớn, đủ khôn ngoan, cô không tin anh sẽ làm ra điều gì mất lý trí. Lúc này, sự chú ý của cô lại chuyển sang vấn đề khác.
“Này, cô nhóc đó xinh đẹp thật, chị là phụ nữ mà nhìn còn mê mẫn, nhưng mà đầu óc hình như có hơi…” Cô vừa nói, ngón trở vừa chỉ chỉ vào đầu ra dấu.
“Nói bậy, Bình An em ấy không có bệnh.” Lý Khắc Lập lập tức phản bác.
Lý Nhật Hạ có chút không tin tưởng: “Chắc không? Lúc nãy chị nói chuyện với cô nhóc cả buổi trời, nhưng phản ứng của cô bé có vẻ hơi…trì độn thì phải.”
“Chị đừng nói linh tinh, Bình An chỉ là không thích giao tiếp với những người xung quanh, thuộc dạng EQ thấp. Nhưng trái lại, em ấy cực kỳ thông minh, chỉ số IQ cao vô cùng. Chị không biết chứ, một bài toán phức tạp ít nhất phải dùng phút để giải ra, nhưng em ấy chỉ liếc mắt một cái là thấy ngay đáp án. Bình An cực kỳ nhạy bén với các phép tính, kiến thức về môn hóa học của em ấy cũng rất tốt. Em nói cái này chị không ngờ tới đâu, đối với bất kỳ thứ gì, em ấy chỉ đọc một lần là không quên, còn nữa…” Anh nói rất nhiều, rất dông dài, gương mặt sáng rỡ, đầy tự hào tựa như một người cha đang nói về con gái.
Nhìn nụ cười trên môi em trai, Lý Nhật Hạ sắp bị chói đến mù mắt rồi. Lần đầu tiên cô thấy anh dùng vẻ mặt này khi nhắc đến phụ nữ. Lẽ nào cô nhóc Bình An này đã khơi dậy được tình cảm người cha trong lòng Lý Khắc Lập?
“Em quá khoa trương rồi, làm gì có ai lại thông minh đến mức đó, nghe qua thật không giống con người.”
Lý Khắc Lập liếc mặt khinh thường, Bình An đương nhiên không phải là người bình thường, cô ấy vô cùng đặc biệt.