Editor+ beta: Crashpike
Người đàn ông kia chẳng nói chẳng rằng, vừa xoay người đã muốn chạy.
Sở Dung còn chưa làm rõ ngọn nguồn sự việc, sao có thể để anh ta rời đi?
"Đứng lại." Cô nhíu mày, giơ tay rút kim ở cánh tay ra.
"Em làm gì vậy?" Lục Trạch Nhất nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cô.
Úy Vĩnh Diệu quả thực đứng lại, trong đôi mắt đen nhánh phóng ra một vẻ âm trầm. Hắn khinh thường quét mắt nhìn cô một cái, cái gì cũng chưa nói, đã nhấc chân trực tiếp đi ra ngoài.
Mẹ kiếp.
Cái thái độ này là thái độ gì?
Ánh mắt kia quả thực quá kiêu ngạo!
"Anh ta là bạn của anh?" Sở Dung hỏi, "Quan hệ của hắn và Thích Lam là thế nào, tại sao khi nãy lại xảy ra việc thế này?"
Tay Lục Trạch Nhất vẫn đang nắm chặt lấy cổ tay Sở Dung, mày gắt gao nhíu lại, hỏi: "Em làm việc rốt cuộc có sử dụng đầu óc không vậy?"
Sở Dung: "Anh hung dữ với em làm gì?"
Hiện tại tên này rõ ràng đang hỏi một đằng trả lời một nẻo, hàm hồ từ ngữ.
Lá gan Thích Lam vốn dĩ rất nhỏ, từ trước đến nay chỉ biết cẩn thận mà làm.
Nhưng cái biểu cảm vừa hoảng loạng vừa kỳ quái kia, từ lúc Sở Dụng quen biết cô nàng cho đến nay, cái vẻ mặt này cô chỉ gặp qua một lần
Gia cảnh Thích Lam không tốt, lúc đi học chịu không biết bao nhiêu ánh mắt soi mói của những người xung quanh, nói thật, đến bây giờ Sở Dung không rõ, dựa vào cái gì chứ?
Cô ấy lớn lên xinh đẹp, học giỏi, thông minh, nhiệt tình, tự mình bươn trải kiếm tiền, dựa vào cái gì lại phải chịu loại đối đãi như vậy?
Quả thực quá không công bằng.
Vì thế đạo nghĩa không thương, Sở Dung không thể không có trách nhiệm bảo vệ cô nàng.
Tự nhiên Sở Dung lại nghĩ tới thời điểm hai người bọn họ gặp nhau.
Vận mệnh quả thật quá thần kỳ, bọn họ, hai người hai tính cách khác nhau, lúc trước cũng chỉ là bạn học bình thường, tính ra cũng chỉ là có quen biết, vậy mà sau này lại biến thành bạn tốt của nhau, ở bên nhau đã trải qua nhiều việc không thể lường trước được.
Ngày đó là cuối tuần, vốn dĩ Sở Dụng muốn qua chỗ Tây Thành để mua chiếc bánh kem ăn cho đỡ thèm, ai ngờ lại gặp được cô nàng đang trong tình trạng kia
Một người tự xưng là chị đại, trong miệng còn đang phì phèo điếu thuốc đang cháy dỡ, dồn Thích Lam vào góc tường.
Thích Lam như một chú thỏ bị hoảng sợ, gắt gao nắm lấy cái tay đang run rẩy.
Khi đó cô vừa phẫn nộ vừa nghĩ: Rõ như ban ngày, đang thu thứ gọi là phí bảo hộ?
Kết quả, Sở Dung tung nắm đấm dùng sức đá chị ta bay lên cao, trước khi đi còn hiên ngang đoạt lấy hộp thuốc chị ta đang cầm trong tay.
Đến bây giờ Sở Dung vẫn nhớ rõ cái cảm giác ấy, bởi vì từ trước đến giờ cô rất muốn trở thành anh hùng cứu mỹ nhân.
Lúc Thích Lam nhỏ giọng nói cảm ơn, Sở Dung cười hì hì hai tiếng xua tay bảo không có gì, lại tò mò cầm hộp thuốc kia lăn qua lộn lại xem thử.
"Cậu biết hút thuốc sao?" Thích Lam nhỏ giọng hỏi.
Bạn thấy đấy, đứa nhỏ này quả thật vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.
"Không biết," Sở Dung lắc đầu, từ bên trong lấy ra một điếu thuốc, lại đặt ở mũi ngửi ngửi thử.
Quả thực cô không thích cái mùi này cho lắm.
"Vậy cậu cướp làm gì?" Thích Lam khó hiểu.
Ai, thật là đứa nhỏ ngốc.
"Chỉ có đoạt lấy đồ vật của cô ta, thì cô ta mới cảm thấy mình lợi hại, về sau mới biết điều mà kiêng kị."
Sở Dung làm ra bộ dạng trẻ ngoan không thể dạy, cô đem điếu thuốc trong tay bỏ lại vào trong hộp, nói: "Cứ như vậy mà để cho cô ta đi, thật sự là quá tiện nghi cho cô ta rồi."
"Huống hồ, cậu không cảm thấy đoạt đồ của người khác bây giờ đang rất thịnh hành?" Sở Dung đi theo Thích Lam vài bước sau đó bắt đầu cúi người ngồi xổm xuống, "Nếu tớ hút thuốc, không phải mọi người đều nghĩ rằng tớ cũng là chị đại sao?"
Thích Lam như được khai sáng, trong đôi mắt chớp động lấp lánh sự sùng bái: "Oa, thật là lợi hại."
Trong nháy mắt, nội tâm Sở Dung tràn ngập sự tự hào.
Cô tùy tay ném hộp thuốc vào thùng rác, giơ lên cánh tay nhỏ bé của mình, nói: "Cậu yên tâm, về sau có tớ ở đây, cậu sẽ không bao giờ bị bắt nạt nữa."
Sự việc sau này, không nghĩ tới một câu nói khi đó Sở Dung lại trở thành một khẩu hiệu, hiên tại, theo lời khi đó của cô chính là:
"Dù chị đây không ở trong giang hồ, nhưng giang hồ luôn có truyền thuyết về chị đây."
Sở Dung lắc lắc đầu, như vậy mới có thể vứt mấy cái suy nghĩ hỗn loạn đó ra khỏi đầu.
Cô mặc kệ anh ta tên Úy Vĩnh Diệu hay là Uý Không Diệu, nếu hắn dám bắt nạt Thích Lam, cô nhất định sẽ đánh anh ta nhừ tử.
Hung hăng mà đánh
"Em quá xúc động," Giọng nói Lục Trạch Nhất trầm xuống mang theo cảnh cáo, nói, "Hiện tại em đang đổ bệnh, chẳng lẽ em nghĩ cứ như vậy, rút kim tiêm ra là lao ra ngoài được sao?"
"Em không muốn nghe mấy cái này." Sở Dung nói.
Cô chỉ muốn biết anh ta là người nào, bọn họ có quan hệ, Thích Lam có phải đang thương tâm, có thể bị nguy hiểm, hay bị người khác bắt nạt hay không?
Lục Trạch Nhất không chớp mắt nhìn cô, Sở Dung không chút khách khí trừng mắt nhìn lại.
"Hắn ta không phải người xấu," Lục Trạch Nhất nhanh chóng mềm giọng, "Hắn sẽ không dám làm ra chuyện gì đâu."
"Như vậy là không khách quan."
"Luật sư là khách quan nhất." Lục Trạch Nhất nói, "Tình huống của anh ta, bạn em so với ai hết hẳn là biết rõ ràng."
Vừa dứt lời, cửa lại lần nữa bị mở ra.
Thích Lam bước từng bước nhỏ đi tới, ánh mắt Sở Dung sắc bén, mở miệng hỏi: "Vừa mới nãy cậu chạy làm gì?"
Thích Lam cẩn thận ngồi xuống.
Sở Dung chờ cô nàng trả lời.
"Úy Vĩnh Diệu chính là người mà lúc trước tớ nói với cậu....."
Thích Lam liếm môi, mở miệng giải thích.
Lúc trước nói cái gì nhỉ?
Đại não Sở Dung cố gắng vận chuyển, khoảng năm giây sau, rốt cuộc cũng nhớ lại được mạnh mối.
"Anh ta chính là người bị bệnh tự kỷ mà cậu nói?"
Thích Lam gật đầu.
Lúc trước Thích Lam có nói cho cô nghe một chuyện, hình như cô ấy có cảm giác với một nam sinh, nhưng sau này người đó đã chuyển viện, từ đó về sau cũng không còn gặp lại lần nào nữa.
Thì ra là anh ta?
"Vậy cậu trốn làm gì?" Sở Dung lại hỏi.
Làm hại cô cho rằng cô nàng bị người khác bắt nạt, nếu đây chỉ là hiểu lầm.....
"Tớ cũng không biết" Thích Lam cúi đầu, hai ngón tay không tự giác xoắn lại, "Chỉ là tớ có chút khẩn trương."
Sở Dung ngửa đầu, thở dài thật mạnh.
Không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Cũng đừng nói, hiện tại Sở Dung cũng có chút khẩn trương.
"Tớ còn có người bệnh, chuyện này lần sau tớ lại nói cho cậu nghe," Thích Lam liếc mắt nhìn sắc mặt Sở Dung một cái, nói, "Tớ đi làm đây, cậu ở lại dưỡng bệnh cho tốt."
Cô gái này từ nhỏ cứ như vậy, gặp được chuyện khó giải quyết, chạy trốn so với ai khác đều nhanh nhất.
Có việc gì mà giải quyết không được?
Cô sẽ không để cho kẻ nào bắt nạt Thích Lam.
Sở Dung hỏi thẳng: "Có phải cậu thích anh ta không?"
Mặt Thích Lam đỏ bừng, ấp a ấp úng cũng không biết đang ngập ngừng cái gì, lập tức xông ra ngoài.
Sở Dung: "......"
Xem ra là đúng rồi.
Nhưng đến cái mặt của tên tiểu tử kia cô còn chưa thấy.
"Nghĩ cái gì vậy?"
Sở Dung vừa nghe thấy âm thanh, lập tức ngẩng đầu lên.
Hỏng rồi, chỉ lo nghĩ mấy cái không đâu, lại quên nơi này còn đang có một đại Phật đang sống.
"Suy nghĩ về anh." Phản ứng Sở Dung cực nhanh, cảm xúc xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
"Nói thật."
"Khi nãy em đối với anh có chút hung dữ." Bộ dạng Sở Dung ngoan ngoãn, hướng về người trước mặt cọ cọ, trả lời, "Đang suy nghĩ làn thế nào để xin lỗi anh."
Lục Trạch Nhất "Ừ" một tiếng, giống như đang chờ cô nói tiếp.
Còn nói thế nào để nữa?
Sở Dung nuốt nước miếng, một lát sau, cô ngoan ngoãn nhích gần về phía anh, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, về sau em không dám làm như vậy nữa."
Như vậy đã được chưa.
Làm ơn đừng dùng cái ánh mắt nhìn cô.....
Nhìn như thế, anh, quá đẹp trai, quá đàn ông.
"Về sau không thể xúc động như vậy nữa, muốn làm gì thì phải suy nghĩ trước biết không?"
Đối mặt với Lục Trạch Nhất, Sở Dung cảm thấy hình như cô đã quen biết anh từ rất lâu.
Nhưng cũng có cảm giác từ trước đến nay vẫn không hề quen biết.
Sở Dung hỏi: "Anh đây là đang quan tâm em?"
Lục Trạch Nhất nói: "Tôi đang giáo huấn em mới đúng."
"Chỉ có bạn trai mới có thể giáo huấn em," Sở Dung một chút cũng không chịu nhường, hỏi, "Anh phải không?"
Ánh mắt Lục Trạch Nhất ôn hòa, khẽ cười một tiếng, nói: "Có phải muốn ở thêm vài ngày?"
Sở Dung dừng lại hai giây, dùng sức lắc đầu: "Thật ra bạn bè quen biết, lời nói như thế này cũng xem là bình thường."
Mong muốn sinh tồn của cô quả thật là quá mạnh mẽ
-
Sở Dung truyền dịch tổng cộng năm ngày, bởi vì lúc trước quá mức mệt mỏi, hơn nữa ăn uống lại thất thường, thức đêm, phát sốt, một lần đổ bệnh, cả người suy yếu đến đáng sợ.
May mắn thay, lúc trước cô đã hoàn thành xong bản kế hoạch sơ lược, Nghê Duyệt gọi điện thoại tới, nói chỉ cần cô có thể bàn giao mọi thứ đúng hạn, mời được Lục Trạch Nhất đến, cô ấy có thể phê chuẩn cho cô một kỳ nghỉ.
Việc đầu tiên mỗi khi thức dậy của Sở Dung là nhắn tin cho Lục Trạch Nhất, cô nhắn không nhiều lắm, tổng cộng hai câu.
Câu đầu tiên: Chào buổi sáng, Lục tiên sinh.
Câu thứ hai: Hôm nay anh có tới thăm em không?
Nếu có thể, lại thêm vào mấy cái nhãn dãn biểu cảm bán manh.
Sở Dung gửi xong tin nhắn, thoải mái tâm tình duỗi thẳng người, chờ tý nữa Thích Lam tới đổi kim cho cô.
Lục Trạch Nhất cũng rất kỳ quái, tuy rằng tin nhắn trả lời mỗi lần không phải "Ừ" chính là "Được", nhưng đúng là mỗi ngày đều tới thăm cô một lần, ở lại bệnh viện làm việc.
Chẳng lẽ gia hỏa này thật sự đã bị cô mê hoặc?
Sở Dung sờ sờ mặt của mình.
Tiếng chuông di động vang lên, Sở Dung với tay lấy tới, mở khoá màn hình.
Là Nghê Duyệt.
Sở Dung cảm thấy không phải chuyện tốt lành gì, quả nhiên, cô nhận được điện thoại một lúc, tin tức bên kia truyền đến thành công phá nát tâm tình tốt đẹp mấy ngày nay của cô.
Sở Dung nhanh chóng thay đổi áo quần cùng giày, vừa mới đẩy cửa ra, cũng đúng lúc Thích Làm vừa đến.
"Cậu đi đâu vậy?"
"Công ty bên kia có chút việc." Sở Dung nói, "Tớ đi trước, tý nữa lại quay lại."
"Vậy, vậy Lục tiên sinh làm sao bây giờ?"
Thích Lam cực kỳ sợ Lục Trạch Nhất.
"Anh ấy sẽ không tới." Sở Dung nói.
Hôm nay cô còn chưa gửi tin nhắn cho anh, tên đó thật vất vả có ngày nhàn rỗi, sao có thể đến đây tự tìm phiền toái cho mình?
Thích Lam còn chưa kịp phản ứng lại, Sở Dung đã chạy không thấy bóng dáng.
Công ty Càn An.
Đúng như những gì cô nghĩ trên đường đi, mã nguồn của phần mềm lại bị người bên kia công bố ra bên ngoài.
Công ty nhất định có nội gián.
Sắc mặt Nghê Duyệt thật sự rất kém, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, mấy người khác cúi gằm mặt xuống, đôi lúc lại ngẩng đầu nhìn nhau một cái, không biết đang hoài nghi ai.
"Tôi không biết nội gián là ai trong đám các người, nhưng thứ tôi muốn nói cho người kia chính là, hiện tại ngươi đang làm trái pháp luật." Nghê Duyệt gằn từng chữ, "Chính ngươi phải biết tự mình xem xét, nếu sự tình bại lộ, thì chính là ngồi tù."
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở.
"Công ty Càn An chúng tôi phát tiền lương cho các người không thấp, vậy mà lại dám ăn cây táo, rào cây sung, không có cảm giác áy náy sao?"
Cuộc họp này có diễn ra trong một giờ, trong lúc đó Nghê Duyệt hung hăng mà quét từng người một, rốt cuộc từ kẽ răng cũng phun ra hai chữ: "Tan họp."
Sở Dung không nhúc nhích, đám người ước chừng đều đi hết, cô mới đi đến trước mặt Nghệ Duyệt.
"Không biết vì sao, bên Khải Tiến giống như đối với Lục Trạch Nhất không để bụng như vậy."
Trong khoảng thời gian Sở Dụng đổ bệnh, cô đã tinh tế quan sát nhiều lần, Khải Tiến chỉ gọi cho Lục Trạch Nhất vài cuộc điện thoại.
Nhiều nhất, vẫn là do Chung Thừa Nhiên gọi tới.
"Không có khả năng," Nghê Duyệt nói, "Em xem bọn họ phát triển trò chơi đến tiến độ này? Nhưng rõ ràng mấy lỗ hổng đều mặc kệ không quan tâm."
Có đạo lý.
"Khải Tiến chắc chắn rất lo lắng, không có khả năng bọn họ lại không có hành động gì."
Nhưng trong khoảng thời gian cô nằm viện thực sự rất kỳ quái.
Một lát sau, Nghê Duyệt như là nghĩ tới cái gì, nhíu mày: "Xem ra luật sư Lục thực sự hướng về em, có lẽ anh ta......"
Di động vang lên đánh gãy lời nói Nghê Duyệt đang nói dở, Sở Dung cúi đầu, trên màn hình hiện lên ba chữ: Lục Trạch Nhất.
Sở Dung dừng lại hai giây, quay đầu, nhanh chóng chạy về phía cửa!
-
Bệnh viện, trong phòng bệnh.
Sở Dung dùng sức đẩy cửa ra, thân thể bởi vì vận động kịch liệt mà bắt đầu thở gấp.
"Kia, cái kia --"
Lục Trạch Nhất lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh.
Sống lưng anh dựa về phía sau, một đôi mắt đen nhánh không chớp mắt nhìn cô.
Sở Dung cứng đờ người đứng ở nơi đó, không biết có phải ảo giác của cô hay không......
Hình như anh đang tức giận.
------------
Tui đăng chương trước, tuần này sẽ cố gắng đền bù cho mọi người nhen. Mấy hôm nay anh Tor bá đạo trong con tim sắt đá đã kéo chân tui lại rồi