Editor+ beta: Crashpike
Một tay Lục Trạch Nhất nâng cô dậy, một tay khác vòng qua eo ôm cô đi đến phía cửa.
Ban đầu Sở Dung còn tý sức, có thể thuận thế bước theo anh một hai bước, sau động tác ngày càng chậm lại, cuối cùng cả người đều chôn ở trong ngực Lục Trạch Nhất.
"Trời lạnh như vậy còn dám mặc loại quần áo này" Lục Trạch Nhất thở dài, thấp giọng nói, "Đã lớn thế này rồi, việc này còn cần người khác nhắc nhở sao?"
"Không cần," Sở Dung nở nụ cười với tay ôm lấy cổ anh, trả lời, "Em chỉ muốn anh nhắc nhở."
Cơ thể của cô nóng như lửa đốt, Lục Trạch Nhất nhấp nhấp miệng, nói: "Hồ nháo."
Nếu cô không hồ nháo, thì làm sao mới khiến anh chú ý tới?
Hừ! Đúng là người đàn ông như ngốc.
Đầu tiên Lục Trạch Nhất ghé quầy lễ tân lấy áo khoác, sau đó gắt gao đem Sở Dung bọc thật kín, bọc không còn một kẽ hở.
"Anh bọc thật chặt."
Sở Dung nhịn không được phản kháng, gia hỏa này định gói cô thành bánh chưng sao?
Lục Trạch Nhất làm như không nghe thấy, cúi đầu bế cô lên.
Oa.
Sở Dung thuận thế ôm lấy cổ anh, cắn vành tai, nói: "Lục Trạch Nhất, bộ dáng này của anh thật sự rất soái nha."
Hầu kết anh khẽ động, mang theo ngữ khí cảnh cáo, nói: "Bớt tranh cãi."
"Em thích anh ôm lắm đấy."
Hung cái gì hung, cô mới không thèm sợ.
Lục Trạch Nhất đẩy cửa ra, bước chân ngày càng nhanh, đem cô đặt ở trên ghế phụ.
Sở Dung nhìn cảnh vật bên ngoài ngày càng lùi lại, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, hỏi anh: "Anh định dẫn em đi chỗ nào vậy."
"Cô không khó chịu sao?" Lục Trạch Nhất nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Bây giờ người cô nóng rất lợi hại."
Đương nhiên khó chịu.
Sở Dung dựa lưng vào ghế, nói: "Em không thích đi bệnh viện."
Cô thật sự không thích.
"Lần đầu tiên cô gặp tôi, còn không phải ở bệnh viện?"
Lục Trạch Nhất đi qua mấy cái ngã tư đường, vận khí của tên này thật tốt, lúc đuổi tới đều là đèn xanh.
"Hai việc này đâu giống nhau." Sở Dung nói.
Một cái là bãi đỗ xe, một cái là phòng bênh sao có thể so sánh với nhau được?
"Sở Dung, những lời lần trước tôi nói với cô, không phải cô quên hết rồi chứ?"
Sở Dung đương nhiên nhớ rõ, nhưng cô mới không ngốc đến mức nhắc lại đâu.
"Tự nhiên em cảm thấy nhức đầu quá," Sở Dung thở thật mạnh, nói, "Anh đừng nói nữa, em phải nghỉ một lát."
Quả nhiên Lục Trạch Nhất không dám nói thêm gì nữa, Sở Dung âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Cô nhắm mắt lại, những tiếng động luẩn quẩn bên tai cứ như xa như gần.
Một lát sau, giọng nói của Lục Trạch Nhất bỗng nhiên vang lên bên tai cô: "Tới rồi."
Lục Trạch Nhất mở cửa ghế phụ, Sở Dung gian nan mở mắt. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, hình như cơn sốt của cô nghiêm trọng hơn lúc trước rất nhiều.
"Em thật sự không muốn đi bệnh viện."
Sở Dung vươn tay, giống như đang khẩn cầu nhẹ nhàng bắt lấy ống tay áo của anh, nói: "Chúng ta đi mua chút thuốc hạ sốt, nhịn một chút là được rồi."
"Nghe lời," Ngữ khí Lục Trạch Nhất ôn như hơn hẳn, nói, "Trước tiên chúng ta cứ đi lên trước."
Sở Dung nhíu mày.
Tay Lục Trạch Nhất nắm lấy cửa xe, hỏi: "Không phải cô có bạn làm ở bệnh viện sao?"
Anh nói: "Điện thoại đi, kêu cô ấy xuống dưới."
Sao anh lại biết?
Lục Trạch Nhất như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: "Bằng không, lúc trước là ai bám theo tôi?"
Cũng đúng, anh chính là đại luật sư tiếng tăm lừng lẫy, chỉ cần mấy việc nhỏ đã đoán được sự việc.
Sở Dung còn đang do dự, đôi mắt Lục Trạch Nhất chợt loé lên, ánh mắt thâm thúy hẳn ra.
Nhìn vậy mà cũng thật soái nha.
Sở Dung há miệng thở dốc, đành phải nhỏ giọng nói: "Anh còn dám hung dữ với em."
"Tôi còn chưa mở miệng nói gì."
"Anh dùng ánh mắt để hung dữ với em."
"Đã bệnh đến mức ấy còn nói được nhiều như vậy?" Lục Trạch Nhất lắc lắc đầu, nói, "Đưa điện thoại cho tôi."
"Lúc trước đổ bệnh cũng không đi bệnh viện," Sở Dung nhỏ giọng lẩm bẩm nói, "Rõ ràng nằm một lúc thì tốt rồi, tại sao cứ một hai phải......"
"Di động ở đâu?"
Lục Trạch Nhất không kiên nhẫn đứng đây cùng cô nói đông nói tây, trực tiếp nói vào vấn đề chính.
"Trong túi," Con ngươi Sở Dung ầng ậc nước mắt, trả lời, "Ở bên trong váy......"
Đại luật sư hẳn sẽ đã biết khó mà lui, Sở Dung hít thở có chút khó nhọc, cô chỉ có thể hơi ngửa đầu dùng sức hít thở.
Khi nãy cô cũng không nói dối gì, cái váy này đích thật có túi, mà túi lại còn sâu.
Nhìn Lục Trạch Nhất duỗi tay qua, Sở Dung sửng sốt, lập tức bắt lấy cổ tay của anh: "Anh làm gì vậy?"
"Hoặc là tự cô lấy, hoặc để tôi giúp cô lấy."
Mẹ kiếp, còn dám lừa cô?
Sở Dung giả bộ đáng thương: "Em chính là người bệnh, anh có thể rủ lòng thương ——"
"Không thể."
Lục Trạch Nhất trở tay nắm lại cổ tay cô, một cái tay khác đặt ở trên đùi.
"Này!"
Sở Dung hoảng sợ, gia hỏa này thật đúng là......
"Em không muốn đi!"
Một tay Lục Trạch Nhất đem hai cánh tay cô chế trụ hướng về phía trước, sức lực giữa nam với nữ vốn dĩ đã khác biệt, hơn nữa lúc này Sở Dung còn đang phát sốt, căn bản đánh không lại anh.
"Lưu manh!" Vành tai Sở Dụng bất giác đỏ lựng, lớn giọng hô to.
Lục Trạch Nhất bất động thanh sắc đem di động từ trong túi lấy ra.
"Không nghĩ tới anh lại là cái dạng người này," Sở Dung kêu lên, "Buông tay!"
Lục Trạch Nhất tùy tiên ấn máy cái vào màn hình, hỏi: "Mật khẩu."
"Không nói cho anh." Sở Dung nói.
Cô mới không ngốc.
Lục Trạch Nhất cười khẽ một tiếng, Sở Dung thầm kêu không tốt, ngay sau đó, anh đã áp người xuống.
"Này!" Cô lập tức trốn vào bên trong, nhưng cô cố gắng lùi thế nào, sống lưng cũng chỉ chạm được tới ghế, tiến vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan!
"Hỗn đản."
Lục Trạch Nhất đem cả người cô dúi vào trong ngực, Sở Dung dùng sức giãy giụa, Lục Trạch Nhất hừ cười một tiếng, giọng nói lạnh lùng vô cùng: "Dám động thử xem."
"Em không đi!"
"Đổ bệnh cũng không đi bệnh viện, đạo lý ở chỗ nào?"
"Em chính là đạo lý!"
Lục Trạch Nhất dễ như trở bàn tay bắt lấy cánh tay cô, gỡ ngón cái ấn vào chỗ giải khoá vân tay trong điện thoại.
Đạt được mục đích, anh nhanh chóng buông cô ra, lùi về sau nửa bước làm bộ không có việc gì xảy ra.
Phanh phanh phanh.
Sở Dung tức nghiến răng nghiến lợi, đáng chết, lúc này, tim cô lại có thể đập nhanh như vậy.
Chờ mà xem, sớm muộn gì cô cũng phải cho gia hỏa này biết mùi lợi hại, cho hắn biết thứ gọi là có thù tất báo!
"Mặt người dạ thú." Sở Dung thấp giọng mắng, "Xem anh thường ngày ra vẻ đạo mạo, lại dám khi dễ cô nương tay yếu chân mềm, trói gà không chặt."
Thật sự, thật sự quá đáng!
"Phải không?"
Âm cuối mang theo chút khinh bỉ, bộ dạng đứng đắn còn đâu.
"Vậy cô mặt đỏ làm gì?"
Người đàn ông này rốt cuộc đang nói gì vậy!
"Đó là bởi vì em đang sốt!" Sở Dung trả lời, "Em không thích bệnh viện, không thích bị tiêm, nếu anh dám gọi điện thoại, em liền....."
Cô nói đến một nửa, đã dừng lại.
Mẹ kiếp, cô có thể thế nào đây?
Tên này một chút sơ hở cũng không có.
Lục Trạch Nhất ấn vài cái trên điện thoại, đặt ở bên tai.
"Lục Trạch Nhất......"
Lúc này trừ bỏ làm nũng, còn có biện pháp nào nữa?
"Em thật sự không muốn đi, hơn nữa một chút khó chịu cũng không có." Giọng Sở Dung ôn nhu hẳn đi, cả người ôm lấy cánh tay anh, nói, "Làm ơn đi mà....."
Lục Trạch Nhất cúi đầu nhìn cô một cái, đối với bên kia gằn từng chữ: "Sở Dung đổ bệnh, đang đứng dưới bệnh viện của cô ——"
Sở Dung vừa nghe, nhanh chóng ném cánh tay anh ra, giơ tay đoạt lấy di dộng.
"Đúng vậy, ở phía tây," Lục Trạch Nhất ấn cô về chỗ cũ, giọng nói vẫn vững vàng như cũ không có một tia biến hóa, "Cô chạy nhanh lại đây đi, bệnh cô ấy thật sự rất nghiêm trọng."
Lục Trạch Nhất, cái đồ vương bát đản.
Chờ khi kết thúc cuộc gọi, Sở Dung hỏi:"Có phải anh cảm thấy em quá phiền, nên mới đem em đặt ở bệnh viện, sau đó đi luôn?"
Mặt cô đỏ bừng, mắt trợn trừng, vừa chất vấn vừa nhìn anh.
"Xuống xe."
"Em còn cho rằng anh sẽ không giống như những người khác." Sở Dung nói.
Lục Trạch Nhất cúi đầu muốn ôm cô ra, Sở Dung không chịu, cứ lùi vào bên trong.
Cô sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn nữa!
Lục Trạch Nhất nhìn cô, dừng lại hai giây, tay lại thu trở về.
"Cô khóc cái gì?"
Sở Dung nhấp môi.
Lục Trạch Nhất là cái đồ đại ngu ngốc.
Đồng tử của anh màu nâu, không chớp mắt nhìn cô, Sở Dung cúi đầu, mặc kệ anh nhìn bao lâu, cũng không chịu ngẩng đầu.
Hai người cứ giằng co ở đó.
Một lát sau, Sở Dung biết chuyện này chạy không được, đành phải hít hít cái mũi, đôi mắt đỏ au ngẩng đầu lên hỏi: "Anh vẫn muốn đi sao?"
Lục Trạch Nhất không trả lời, chỉ cúi đầu, một cánh tay chống ở bên cạnh chỗ ngồi của cô.
"Lục Trạch Nhất......"
Sau một lúc lâu, Sở Dung cảm thấy Lục Trạch Nhất sẽ không tỏ vẻ gì, rốt cuộc anh cũng khẽ mở môi mỏng, ôn tồn hỏi: "Ôm ra cũng không được sao?"
Lúc Thích Lam vội vàng đuổi tới liền thấy được một màn quỷ dị thế này ——
Đại luật sư lạnh lùng nguy hiểm trong truyền thuyết, đang ôn nhu ôm một cô gái vào trong ngực.
Mày hắn hơi nhíu lại, lại kiên nhẫn cùng cô gái kia nói cái gì đó.
Từ trước tới nay Sở Dung đổ bệnh cũng không chịu tới bệnh viện, nếu nghiêm trọng lắm, nhiều nhất là kêu cô tới nhà truyền nước biển cho cô nàng, hoặc là mua vài liều thuốc uống cho qua chuyện.
Sở Dung đối với phòng bệnh có bóng ma, đối với chuyện này, Thích Lam so với ai hết biết rất rõ ràng.
Cô sốt ruột chạy về phía trước, Sở Dung nhìn thấy Thích Lam đến, nhịn không được oán giận nói: "Anh ấy giáo huấn tớ."
Nói xong, cô nàng còn duỗi tay chọc chọc vai bả vai của anh.
Thích Lam: "......"
--------
Sở Dung sốt tới độ, Lục Trạch Nhất thấy vậy ngay lập lức giúp cô xử lý thủ tục nằm viện.
"Cũng đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nằm viện."
Thích Lam chặn anh lại, nói: "Tôi biết anh sẽ có cảm giác rất kỳ quái, nhưng tôi cảnh cáo anh, mặc kệ bệnh nghề nghiệp của anh có bao nhiêu nghiêm trọng, thu hồi lòng hiếu kỳ của anh lại."
Ánh mắt Lục Trạch Nhất nhẹ nhàng lướt qua cô, lãnh đạm nói: "Cô uy hiếp tôi?"
Cái ánh mắt này thật đáng sợ!
Thích Lam thẳng sống lưng, giấu ngón tay đang rủn rẩy ra phía sau, nặng nề mà gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Mặc kệ, Sở Dung là quan trọng nhất!
Lục Trạch Nhất cầm phiếu xét nghiệm, một bên xem một bên gật gật đầu: "Đã biết."
"Nếu không bận, cố gắng chăm cô ấy giúp tôi."
Lục Trạch Nhất "Ừm" một tiếng, mắt nhìn thẳng vào tháng máy, ấn nút đi vào.
Trời ạ, cô dám nói những lời lớn mật như vậy với hắn!
Lúc Lục Trạch Nhất bước vào tháng máy, chân Thích Làm mềm nhũn như con chi chi thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Quả nhiên là người đàn ông nguy hiểm, xem ánh mắt của hắn kìa, tên này không phải đã học thuật đọc tâm chứ!
-----
Những giọt nước thuốc chậm rãi thâm nhập vào mạch máu, Sở Dung nằm ở trên giường, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Lục Trạch Nhất nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bộ dáng này của Sở Dung khác trước một trời một vực.
Có thể là bởi vì đổ bệnh, sắc mặt cô tái nhợt như muốn hoà vào vách tường bên cạnh, không có một tý huyết sắc.
Cô yên tĩnh nằm nơi đó, giống như một con búp bê Tây Dương xinh dẹp.
Đáng ra cô không nên có bộ dạng này.
Lục Trạch Nhất chậm rãi đến gần cô.
Hẳn cô phải mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, một bên trêu đùa hắn mà cười khúc khích, một bên nhón chân ôm lấy cổ hắn.
"Có đói bụng không?" Lục Trạch Nhất đứng lại trước giường bệnh của cô.
"Hả?"
Dường như Sở Dung như bị cái gì đánh thức, trông thấy anh, ánh mắt sáng ngời.
"Anh không đi?"
"Tôi vừa mới nhìn thử bên ngoài, có tiệm bánh bao nhỏ không tồi," Lục Trạch Nhất sờ sờ cái trán của cô, nhỏ giọng nói, "Tý nữa sẽ mua cho cô ăn."
---------
Đúng hẹn lại lên, mấy bữa nay lười quá nên ms edit chương à, từ sau hứa sẽ siêng năng, không biết đổi xưng hô của Sở Dụng thành "anh-em" có đc hơn k? Mấy b cho mình ý kiến nha.
Còn về lịch đăng mình sẽ đăng vào chủ nhật hàng tuần, tuần edit tầm - chương đăng luôn cho khoẻ.