Hôn mê không biết qua bao lâu, đột nhiên hắn cảm thấy lạnh.
Hắt xì..
Hắn giật mình, hắt xì một cái tỉnh lại.
- Mau mau mau. Công tử tỉnh rồi, công tử tỉnh rồi. Bạn đang đọc chuyện tại
- Mính Yên,kêu ngươi đem da hổ cho công tử đắp, tên tiểu tử ngươi lại cứ lười nhác, giờ công tử bị lạnh rồi, coi chừng da ngươi đó!
-Tử Nghiễn, mau đem phật tượng chẻ ra, đốt thêm củi lửa, đừng để công tử bị lạnh nữa.
Bên tai huyên náo toàn là tiếng quát, hắn nhíu mày, bừng mở hai mắt, chỉ thấy bên cạnh là một đống lửa phừng phừng, vài thiếu niên áo vải mũ lông cừu đang vây quanh hắn, mặt nở một nụ cười nịnh nọt mà bất an.
Thiếu niên quỳ gần nhất, tay cầm một tấm da hổ loang lổ sặc sỡ, lập cập nhìn hắn,trù trừ không quyết, không biết là có nên đắp cho hắn nữa hay không.
Hắn vừa tỉnh giấc, trong đầu hỗn độn, vẫn còn nhớ về giấc mơ kỳ quái vừa xong, nhất thời không biết mình là ai, đang ở đâu.
Quay đầu nhìn xung quanh, thấy đây là một ngôi miếu hoang.
Bên ngoài tối đen, không biết là trời sáng hay đêm, đột nhiên lóe lên một tia chớp, sấm nổ đì đùng, chung quanh sáng lên, rồi khoảnh khắc trở lại tối đen.
Tiếng mưa rào rào, đập lên mái ngói, tí tách từng giọt nhỏ xuống theo góc mái. Nước mưa trong ánh chớp lóe lên, tựa một tấm màn minh châu phiêu diêu bất định, bị gió lạnh thổi đến, như hoa rơi ngọc vỡ nghiêng nghiêng hắt vào bên trong.
Miếu điện đã nhiều năm không được tu sửa, đã sớm cũ nát tiêu điều, cột trụ lớn sơn hồng tróc rơi xuống, chăng nhiều mạng nhện. Hắn nằm dưới một phật tượng xiêu vẹo, mà phật tượng ấy đã bị chặt mất một nửa, bỏ vào trong đống lửa, nổ lốp bốp.
Hắn ngồi dậy, sững người một lúc, nhíu mày nói:
- Đây là đâu? Tôi là ai? Sao lại ở lại đây.
Rồi trong đầu hắn lóe lên một bức tranh, hắn thất thanh nói:
- Đúng rồi,ta là thư sinh Phúc Kiến lên kinh thành khảo thí, gặp trời mưa gió, bị con lừa mang tới tòa miếu hoang này!
Đám thiếu niên ngớ người, ngơ ngác nhìn nhau, rồi đột nhiên phá lên cười ha ha,mỗi người một câu nói:
- Công tử nói thật là buồn cười! Phúc kiến là cái xứ man di nào, công tử sao lại ở nơi đó!
- Công tử nếu muốn làm tiến sĩ, hà tất phải lên kinh khảo thí! Cứ trực tiếp để lão gia cho lễ bộ chiêu hô là được rồi!
- Cái gì mà lừa?Ngựa công tử mua có con nào không phải là Tây Vực danh kị đâu? Ngay những con buộc bên ngoài miếu, tùy tiện chọn một con nào cũng là đều là thứ các tướng quân thèm muốn cả.
Hắn nghe mà chẳng hiểu gì, sắc mặt trầm xuống:
- Mỗi người nói chầm chậm lai một chút! Ta cuối cùng là ai đây? Vì sao ở chốn này.
Bị hắn quát, bọn thiếu niên lập tức im thít sợ hãi, chỉ nghe từ nơi xa có một tiếng phì cười, truyền lại một âm thanh trong trẻo:
- Thiên hạ lại có thứ hồ đồ như thế, khi tỉnh lại, đến mình là ai cũng chẳng nhớ! Đúng là phường trác táng, não đầy mỡ, đến điều nhỏ nhặt như thế cũng không hiểu được.
Bọn thiếu niên giận dữ, nhao nhao lên quát:
- Xú a đầu câm mồm! Dám nhục mạ công tử nhà hả, cẩn thận cả nhà ngươi bị chém đấy!
Hắn theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy trong góc tối của điện có ngồi ba người,một người trong đó là tử y đạo sĩ, lông mày trắng chữ bát nghiêng nghiêng rủ xuống, nhắm mắt ngồi yên, dường như ngủ rồi.
Ngồi xếp bằng bên tay phải là một hoàng y thiếu niên anh tuấn đĩnh bạt,lưng đeo trường kiếm, đang nhắm mắt điều tức.
Bên tay trái đứng dựa vào tường là một hoàng y thiếu nữ độ mười hai mười ba tuổi, hai mắt sáng to tròn long lanh, linh động dị thường, vẻ trẻ con vẫn chưa mất, nhưng có thể khẳng định sau này sẽ là một mỹ nhân, chỉ là nó trên đầu cắm trâm hoa vân mẫu, đuôi mày kẻ xiên hồng, hóa trang trông già đi trước tuổi.
Những lời vừa rồi chính là do nàng ta nói ta.
Nàng khanh khách cười, vỗ vào tâm khẩu nói:
- Úi dào, quan to quá nhỉ, dọa chết ta rồi.
Đôi mắt lơ láo chuyển động, cười hi hi nói:
- Tiểu tử, cẩu nô tài nhà ngươi không dám nói danh tự của người, thì để bổn côn nương nói cho ngươi vậy. Ngươi họ Sở, tên Dịch, là con trai độc sinh của tể tướng bổn triều Sở Triều Vũ, bình thường vui vẻ hoành hành bá đạo, làm nhiều điều ác, vì thế mới bị đặt hiệu là "Sở tiểu hồ ". Hôm nay dẫn theo bọn nô tài đến chân núi sắn bắn, bắn chết được hai con gà, một con lợn của thôn dân, gặp trời đánh sấm sét, trú tại miếu này. Không ngờ ngươi đến chết vẫn không đổi tính, lại dám chẻ phật tượng làm củi đun, coi chừng ra khỏi cửa bị lôi điện đánh đó.
Âm thanh của nàng vừa rõ ràng vừa âm vang, làm bọn thiếu niên mồm năm miệng mười mắng không ngừng, cũng không át đi được.
Sở Dịch sững người nhìn chằm chằm nàng, hắn thấy khuôn mặt ấy, âm thanh ấy dường như quen quen, buột miệng nói:
-Nha đầu, ngươi trông quen lắm, ta ở trong mộng có thấy qua ngươi rồi.
Bọn thiếu niên sững người, ha ha cười, cực kỳ dâm dục ám muội.
Thiếu nữ nọ mặt hồng lên, mày nhíu lại, muốn vươn tay bạt trường kiếm, thì đã bị hoàng y thiếu niên giữ chặt lấy.
Hoàng y thiếu niên điềm đạm nói:
- Sở công tử, xá muội con trẻ không biết giữ lời, xin đừng trách.
Sở Dịch í lên một tiếng, lắc đầu nói:
- Sao câu này ta nghe cũng quen quen? Vị công tử này, hay là trong mộng ta cũng thấy ngài rồi.
Bọn thiếu niên nhìn nhau, che miệng lén cười.
Hoàng y thiếu nữ giận đến mặt trắng bệch, dậm chân vùng vằng:
- Ca! cùng tên vô lại này có gì để nói chứ, huynh còn không phải là tự chuốc lấy nhục sao.
Sở Dịch không hề phát giác, đột nhiên thấy hoảng hốt, nhìn khắp xung quanh, lẩm bẩm nói:
- Kỳ quái, kỳ quái, tình cảnh như từng gặp qua, giống như ở đâu đã thấy qua một lần rồi. Giống như trong mộng, lại giống như ngòai mộng.
- Đâu là trong mộng, đâu là ngoài mộng?
Tử y lão đạo nọ bừng mở mắt, thản nhiên nói:
- Trang Chu mộng điệp, hoàng lương làm gối, nhân sinh chẳng qua là một giấc mộng lớn, công tử hà tất phải cố chấp như thế.
Sở Dịch lòng chấn động, lảm nhảm trầm ngâm nói:
- Trang Chu mộng điệp, hoàng lương làm gối, nhân sinh chẳng qua là một giấc mộng lớn.
Rồi dường như hiểu ta, hắn nhìu mày, ngẩng đầu nói:
- Úy, lão nhân gia, vườn nhà ta kỳ hoa dị thảo nhiều lắm, bướm cũng không thiếu, chỉ là Trang Chu mộng điệp là cái gì?Ta từng ngủ trên gối ngọc không một trăm thì cũng tám mươi cái, nhưng chưa từng nghe qua lấy cột vàng làm gối bao giờ, cái "hoàng lương nhất chẩm" là có ý tứ gì.
Hoàng y thiếu nữ ngạc nhiên, rồi khanh khách cười lớn, xoa bụng hổn hển nói:
- Cữu cữu à cữu cữu, cùng với hạng công tử được bao bọc trong nhung lụa ngọc ngà này nói huyền cơ đạo lý cái gì? Hắn nếu có thể điểm hóa được, gà trống cũng biến thành phượng hoàng.
Tử y lão đạo mỉm cười, đứng dậy nói:
- Đi thôi, mưa gió nhỏ rồi, con hồ yêu đó chắc cũng trốn rồi.
Hoàng y thiếu niên gật đầu đứng lên, dẫn theo thiếu nữ đi ra ngoài.
Thiếu nữ vừa đi vừa cười, ra đến cửa, không quên quay đầu lại làm mặt quỷ cười nói:
- Em chã, bớt đi săn, mau về nhà xem sách đi.
Bọn thiếu niên phẫn nộ, thủ thế muốn đánh, nhưng đối với ba người có vẻ rất úy kị, không dám động thủ, đợi bọn họ ra khỏi miếu, đi thật xa, mới chạy ra theo đến cửa, quát nói:
- Xú a đầu, lần sau gặp ở kinh thành, xem Sở gia gia của ngươi lột da ngươi, lóc gân ngươi.
Sở Dịch ngơ ngác đứng trong điện,nghe như không nghe, nhìn chuỗi hạt mưa rơi, đống lửa nhảy múa, tâm tư từ từ trở nên minh bạch hơn.
Dần dần, hắn nhớ ra mình là ai, nhớ hôm này cưỡi ngựa đến chân núi ra sao, bước vào nhà của thôn dân thế nào, sao lại bắn chết con lợn béo với con gà của họ, rồi bị tiểu a đầu đó nhìn thấy, giáo huấn nhục mạ một phen ra sao, rồi tình cờ gặp mưa to sấm lớn, đành phải đến miếu hoang này tránh mưa, mà giấc mơ rõ ràng đẹp đẽ hắn thấy, bây giờ lại biến thành mông lung mờ hồ, giống như những màu sắc hỗn độn, dần dần không biết rõ được nữa.
- Công tử, trời mưa nhỏ lại rồi, chúng ta mau đi thôi! Trời sắp tối rồi, nếu còn không về, sẽ bị lão gia trách phạt đấy.
Mấy tiểu đồng nọ dắt tuấn mã đến bên ngoài điện hô hoán.
Sở Dịch hồi thần lại, ôi da một tiếng, đậm chân nói:
- Hỏng rồi! Tối này còn phải cùng cha đến Khang vương phủ nữa! Không kịp rồi, đi mau, đi mau!
Nói rồi hắn đi bước lớn ra ngoài miếu điện, nhảy lên lưng ngửa, phóng nhanh ra phía ngoài.
Bọn tiểu đồng vội vã lên ngựa đuổi theo, nói:
- Đường núi bùn lầy trơn trượt, công tử cẩn thận!.
"Cha!" Sở Dịch thúc ngựa dương roi, xuyên qua trường cây, xông qua dốc núi, phi như bay về hướng chân núi.
Mây đen dần tan,mưa cũng nhỏ lại, sắc trời dần trở nên sáng hơn. Nhưng bây giờ đã gần đến hoàng hôn, sắc chiều trầm dần, trên núi đầy mây xám mông lung, nhìn không rõ ràng.
Sở Dịch phi như điện một lúc, đột nhiên thấy một vật trắng phóng nhanh qua phía trước, tuấn mã hí lên dừng lại,ngẩng cổ tung vó, chút nữa làm hắn ngã từ trên lưng ngựa xuống.
- Súc sinh! Đường núi cũng đi không xong, nuôi ngươi làm gì!.
Sở Dịch kinh hồn chưa dứt, cho ngựa một roi,chính lúc định tiếp tục đi tiếp, hắn thấy một con bạch hồ cuộn tròn dưới cây cổ thụ, chân sau bị dính một mũi tụ tiễn bằng gỗ đào.
- Í? Đó không phải là tụ tiễn của nha đầu vừa xong sao?
Sở Dịch kỳ quái, hứ lên một tiếng, tức giận nói
- Xú nha đầu tự mình giết sinh linh bừa bãi, vừa rồi lại còn dám chửi ta bắn loạn vào lợn, gà mái nhà người ta, đúng là con bà nó không nể mặt mà!
Hắn nhảy xuống, đi đến trước mặt bạch hồ, cúi xuống nhìn.
Con bạch hồ đó dài khoảng một xích, lông mềm mại như tuyết, toàn thân không ngừng run rẩy, sợ hãi ngẩng đầu lên, thấp giọng rên,cực kỳ đáng thương.
Sở Dịch tim đập mạnh, đầu như bị ai giáng một cú, cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc, không biết hắn đã thấy qua ở đâu rồi, nhưng nghĩ kỹ lại, lại không nhớ ra được gì.
-"Con hồ ly đẹp quá, cuối cùng là mình thấy qua ở đâu rồi nhỉ?"
Sở Dịch lẩm bẩm nói một mình, ôm lấy nó vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ. Thân thể bạch hồ lạnh như băng, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, run lẩy bẩy.
Sở Dịch thấy tội nghiệp, cười nói:
-Ta gọi là Sở tiểu hồ, ngươi là tiểu bạch hồ, chúng ta giống nhau, gặp như đã quen.
Sở Dịch vạch áo lông cừu ra, đem nó ấp chặt vào lồng ngực dùng hơi ấm của mình sưởi ấm nó.
Sau cùng hắn lấy mũi tụ tiễn, rút nhẹ ra, lấy Kim sang dược cao do kinh thành Trương thái y tự tay điều chế ra, cẩn thận bôi lên vết thương của tiểu bạch hồ.
"Ân o",Đôi mắt đen láy của bạch hồ chăm chú nhìn hắn, cái múi đỏ hồng đột nhiên khẽ khụt khịt, mắt mông lung, tựa hồ như nước mắt long lanh, sắp rơi khỏi mắt.
Tim Sở Dịch vô cớ đập mạnh, đột nhiên nhớ tới trong bình còn có một tiên đơn dược hoàn do Long hổ Trương thiên sư tặng, vội lấy ra vài viên, dùng đầu ngón tay bóp vỡ, nhét vào miệng bạch hồ.
Bạch hồ ôn nhu ô ô lên vài tiếng, như nũng nịu dụi vào lòng hắn, cúi thấp đầu, đầu lưỡi mềm mại liếm vào ngón tay Sở Dịch, khiến hắn tê tê buồn buồn, nhịn không đước cười lớn.
Ăn liên tiếp ba viên đan hoàn, thân thể lạnh băng của bạch hồ dần dần ấm lên.
- Công tử, công tử.
Sau lưng có tiếng vó ngựa, thanh âm bọn tiểu đồng từ xa truyền lại.
- Tiểu hồ ly, đi thôi, đến nhà ca ca ngươi dưỡng thương.
Sở Dịch hôn nhẹ lên đầu mũi bạch hồ, ha ha cười lớn, ôm theo nó nhảy lên ngực, tiếp tục đi xuống núi.
Bên trời đột nhiên lóe lên một đạo sấm chớp,núi rừng sáng lên, tiếng sấm đì đùng.
Sắc đêm dần dần phủ xuống, sơn dã hoang lạnh đối đen, gió thê lương mưa lạnh lẽo. Trường An thành cách đó mười dặm hoa đăng bắt đầu lên, ca múa vang lừng, hí kịch cũng vừa bắt đầu…
HẾT