Có một số người gặp nhau là do duyên tiền định.
Hàn mỉm cười, trong ánh nhìn chăm chú của cậu, hắn tiến lại gần, đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Hàn Vũ.”
Nam tử trẻ tuổi ngẩn người, nhưng lập tức liền mỉm cười, đem sách chuyển sang tay trái, cậu nắm lấy tay Hàn Vũ, bàn tay thon dài mà thanh tú của cậu bị bàn tay dày rộng kia bao trọn, hắn nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cảm thấy như vậy thực hòa hợp, hay là nói, hai bàn tay này trời sinh nên được nắm cùng một chỗ như thế.
Nam tử trẻ tuổi nói: “Xin chào, tôi là Tô Triệt.”
Có một số người gặp nhau là d duyên tiền định.
Hàn ngồi một mình trong quán cà phê, mới ba phút trước thôi, hắn đã dùng mười vạn nguyên để đuổi đi một nữ nhân dây dưa với mình đã lâu.
Hàn không cần tiền,vì hắn có rất nhiều tiền, hơn nữa tiền tiêu đi rồi còn có thể kiếm lại, nhưng hắn chán ghét phiền toái, đặc biệt là những mưu toan phiền toái đến từ những kẻ có ý đồ muốn giao thiệp với hắn. Những bạn bè nhận thức hắn đều nói, hắn trời sinh chính là một quân vương, một quân vương phong kiến, một kẻ độc tài cuồng ngạo. Đối với những đánh giá này, Hàn thật cao hứng, hắn cho rằng đó là một loại khích lệ.
Có lẽ chính mình kiếp trước thực sự là một quân vương chăng? Ngô, kia nhất định là một hôn quân tàn bạo đi.
Hàn nghĩ như vậy, hắn nâng tách cà phê lên, nhấp một ngụm.
Dư vị đăng đắng của cà phê đen lưu lại tràn đầy trong khoang miệng. Hàn hưởng thụ loại cảm giác này, nó dường như có thể khiến tâm hắn bình lặng lại.
Hàn là một kẻ tịch mịch – ít nhất là hắn tự nghĩ như vậy, từ khi nhận thức được mọi thứ, hắn luôn cảm thấy hư không, tâm của hắn dường như thiếu đi một điều gì đó. Bất luận đạt được thành tựu trên phương diện học tập hay sự nghiệp đều không thể lấp đầy cảm giác hư không này. Sau khi trưởng thành, Hàn bắt đầu học cách dùng tình ái để bù lại hư không của chính mình, nhưng thiếu vẫn là thiếu, hư không chỉ có thể che đi mà không thể đắp thêm vào.
Hàn dựa vào lưng ghế tinh xảo, một bên nhâm nhi cà phê, một bên híp mắt đánh giá người qua đường, tại nơi tràn ngập tư tưởng tư sản như ở đây, một nam nhân trẻ tuổi có bề ngoài xuất sắc khiến người ta liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận bất phàm, luôn có thể dễ dàng tìm được một kẻ bầu bạn tạm thời.
Bất quá hôm nay, Hàn dường như không tìm thấy được con mồi có thể khiến mình hứng thú.
Hàn cũng không chung tình với một loại hình mỹ nhân duy nhất nào, bất luận là dạng nữ sinh thanh thuần đáng yêu hay ma nữ thành thục nóng bỏng, hắn đều có hứng thú nếm thử. Nhưng cho tới nay, có vẻ như chưa có người nào có thể khiến hắn duy trì hứng thú, lâu nhất có lẽ là một cô gái có chút đạm mạc nhưng lại rất dịu dàng, cũng bên nhau được khoảng gần hai tháng, những người quen biết hắn hắn đều nói đó là một kỳ tích.
Ân, thực sự Hàn quả thật ưa thích loại hình lãnh đạm đồng thời có chút giáo dưỡng, bất quá dù có kết giao bao nhiêu thì vẫn thấy thiếu một chút gì đó. Hơn nữa những cô gái như vậy thường dễ ngộ nhận, Hàn cho rằng mình cũng chả phải là kẻ tốt đẹp gì, luôn luôn tính toán đùa giỡn tình cảm của những cô gái như thế.
Ánh mặt trời buổi sáng tháng sáu dần trở nên gay gắt, Hàn mặc tây trang kín kẽ cảm thấy có chút oi bức, hắn nới lỏng cà vạt, thuận tiện đưa tay nhìn đồng hồ, chín giờ năm mươi phút. Hàn nhớ rõ mình phải lên chuyến bay lúc mười hai giờ, hắn quyết định ngồi thêm mười phút nữa, nếu trong mười phút đó mà không tìm được con mồi như ý thì hắn liền rời đi.
Chậm rãi nhấm nháp tách cà phê, mười phút rất nhanh liền trôi qua. Khi tiếng chuông đồng hồ từ xa kêu vang, Hàn đặt chiếc tách xuống bàn, đứng dậy, hắn phải rời khỏi đây.
Có đôi khi, một số người gặp nhau là do duyên phận, có muốn tránh cũng tránh không được.
Hàn sửa lại vạt áo, khi hắn ngẩng đầu lên liền thấy một thân ảnh màu trắng, dù lúc này hắn không nhìn rõ bộ dáng của người nọ, nhưng trong nháy mắt hắn cảm giác được tim mình đang đập rộn.
Đó là một nam nhân trẻ tuổi, dáng người gầy, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans màu tối, cùng một đôi giày vải trắng, trên tay còn ôm vài quyển sách khiến cho cậu thoạt nhìn tràn đầy hơi thở của phần tử trí thức nho nhã.
Một người thập phần nhẹ nhàng, thoải mái. Nhìn thấy cậu, Hàn đột nhiên cảm thấy trời tháng sáu không còn oi bức nữa.
Hiển nhiên là không chỉ mình Hàn chú ý tới cậu, nam nhân kia cũng chú ý tới Hàn, khi cậu nghiêng đầu nhìn hắn, hắn thấy rõ được bộ dáng của cậu, ánh mắt thập phần xinh đẹp, lông mi cong dài, đôi mắt sâu, còn có một đôi con ngươi đen láy như có thể nhìn thấu lòng người, mà hiện tại trong hai con ngươi đen láy này đang bị kinh ngạc cùng nghi hoặc bao trùm.
Hàn xác định, một khắc này cảm giác của mình cùng đối phương giống nhau: ‘vì sao người này khiến mình cảm thấy quen mắt như thế’?
Hàn lấy chỉ số thông minh 130 của mình thề rằng hắn tuyệt đối chưa gặp qua người này, nhưng người trước mắt lại khiến cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như đã nhận thức thật lâu. Mà khi nhìn thấy đôi mắt màu đen kia, hắn dường như cảm thấy khoảng không trong lòng mình được thứ gì đó lấp đầy.
Tuy rằng giới tính của đối phương khiến Hàn hơi do dự, nhưng hắn xác thực nghe được tiếng lòng của mình: ‘người này, phải là của ta’.
Hàn là quân vương, là kẻ độc tài, hắn không cần bận tâm đến ánh mắt của bọn phàm phu tục tử.
Hàn mỉm cười, trong ánh nhìn chăm chú của cậu, hắn tiến lại gần, đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Hàn Vũ.”
Nam tử trẻ tuổi ngẩn người, nhưng lập tức liền mỉm cười, đem sách chuyển sang tay trái, cậu nắm lấy tay Hàn Vũ, bàn tay thon dài mà thanh tú của cậu bị bàn tay dày rộng của Hàn Vũ bao trọn, hắn nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cảm thấy như vậy thực hòa hợp, hay là nói, hai bàn tay này trời sinh nên được nắm cùng một chỗ như thế.
Nam tử trẻ tuổi nói: “Xin chào, tôi là Tô Triệt.”
.
Hàn mỉm cười, trong ánh nhìn chăm chú của cậu, hắn tiến lại gần, đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Hàn Vũ.”
Nam tử trẻ tuổi ngẩn người, nhưng lập tức liền mỉm cười, đem sách chuyển sang tay trái, cậu nắm lấy tay Hàn Vũ, bàn tay thon dài mà thanh tú của cậu bị bàn tay dày rộng kia bao trọn, hắn nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cảm thấy như vậy thực hòa hợp, hay là nói, hai bàn tay này trời sinh nên được nắm cùng một chỗ như thế.
Nam tử trẻ tuổi nói: “Xin chào, tôi là Tô Triệt.”
Có một số người gặp nhau là d duyên tiền định.
Hàn ngồi một mình trong quán cà phê, mới ba phút trước thôi, hắn đã dùng mười vạn nguyên để đuổi đi một nữ nhân dây dưa với mình đã lâu.
Hàn không cần tiền,vì hắn có rất nhiều tiền, hơn nữa tiền tiêu đi rồi còn có thể kiếm lại, nhưng hắn chán ghét phiền toái, đặc biệt là những mưu toan phiền toái đến từ những kẻ có ý đồ muốn giao thiệp với hắn. Những bạn bè nhận thức hắn đều nói, hắn trời sinh chính là một quân vương, một quân vương phong kiến, một kẻ độc tài cuồng ngạo. Đối với những đánh giá này, Hàn thật cao hứng, hắn cho rằng đó là một loại khích lệ.
Có lẽ chính mình kiếp trước thực sự là một quân vương chăng? Ngô, kia nhất định là một hôn quân tàn bạo đi.
Hàn nghĩ như vậy, hắn nâng tách cà phê lên, nhấp một ngụm.
Dư vị đăng đắng của cà phê đen lưu lại tràn đầy trong khoang miệng. Hàn hưởng thụ loại cảm giác này, nó dường như có thể khiến tâm hắn bình lặng lại.
Hàn là một kẻ tịch mịch – ít nhất là hắn tự nghĩ như vậy, từ khi nhận thức được mọi thứ, hắn luôn cảm thấy hư không, tâm của hắn dường như thiếu đi một điều gì đó. Bất luận đạt được thành tựu trên phương diện học tập hay sự nghiệp đều không thể lấp đầy cảm giác hư không này. Sau khi trưởng thành, Hàn bắt đầu học cách dùng tình ái để bù lại hư không của chính mình, nhưng thiếu vẫn là thiếu, hư không chỉ có thể che đi mà không thể đắp thêm vào.
Hàn dựa vào lưng ghế tinh xảo, một bên nhâm nhi cà phê, một bên híp mắt đánh giá người qua đường, tại nơi tràn ngập tư tưởng tư sản như ở đây, một nam nhân trẻ tuổi có bề ngoài xuất sắc khiến người ta liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận bất phàm, luôn có thể dễ dàng tìm được một kẻ bầu bạn tạm thời.
Bất quá hôm nay, Hàn dường như không tìm thấy được con mồi có thể khiến mình hứng thú.
Hàn cũng không chung tình với một loại hình mỹ nhân duy nhất nào, bất luận là dạng nữ sinh thanh thuần đáng yêu hay ma nữ thành thục nóng bỏng, hắn đều có hứng thú nếm thử. Nhưng cho tới nay, có vẻ như chưa có người nào có thể khiến hắn duy trì hứng thú, lâu nhất có lẽ là một cô gái có chút đạm mạc nhưng lại rất dịu dàng, cũng bên nhau được khoảng gần hai tháng, những người quen biết hắn hắn đều nói đó là một kỳ tích.
Ân, thực sự Hàn quả thật ưa thích loại hình lãnh đạm đồng thời có chút giáo dưỡng, bất quá dù có kết giao bao nhiêu thì vẫn thấy thiếu một chút gì đó. Hơn nữa những cô gái như vậy thường dễ ngộ nhận, Hàn cho rằng mình cũng chả phải là kẻ tốt đẹp gì, luôn luôn tính toán đùa giỡn tình cảm của những cô gái như thế.
Ánh mặt trời buổi sáng tháng sáu dần trở nên gay gắt, Hàn mặc tây trang kín kẽ cảm thấy có chút oi bức, hắn nới lỏng cà vạt, thuận tiện đưa tay nhìn đồng hồ, chín giờ năm mươi phút. Hàn nhớ rõ mình phải lên chuyến bay lúc mười hai giờ, hắn quyết định ngồi thêm mười phút nữa, nếu trong mười phút đó mà không tìm được con mồi như ý thì hắn liền rời đi.
Chậm rãi nhấm nháp tách cà phê, mười phút rất nhanh liền trôi qua. Khi tiếng chuông đồng hồ từ xa kêu vang, Hàn đặt chiếc tách xuống bàn, đứng dậy, hắn phải rời khỏi đây.
Có đôi khi, một số người gặp nhau là do duyên phận, có muốn tránh cũng tránh không được.
Hàn sửa lại vạt áo, khi hắn ngẩng đầu lên liền thấy một thân ảnh màu trắng, dù lúc này hắn không nhìn rõ bộ dáng của người nọ, nhưng trong nháy mắt hắn cảm giác được tim mình đang đập rộn.
Đó là một nam nhân trẻ tuổi, dáng người gầy, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans màu tối, cùng một đôi giày vải trắng, trên tay còn ôm vài quyển sách khiến cho cậu thoạt nhìn tràn đầy hơi thở của phần tử trí thức nho nhã.
Một người thập phần nhẹ nhàng, thoải mái. Nhìn thấy cậu, Hàn đột nhiên cảm thấy trời tháng sáu không còn oi bức nữa.
Hiển nhiên là không chỉ mình Hàn chú ý tới cậu, nam nhân kia cũng chú ý tới Hàn, khi cậu nghiêng đầu nhìn hắn, hắn thấy rõ được bộ dáng của cậu, ánh mắt thập phần xinh đẹp, lông mi cong dài, đôi mắt sâu, còn có một đôi con ngươi đen láy như có thể nhìn thấu lòng người, mà hiện tại trong hai con ngươi đen láy này đang bị kinh ngạc cùng nghi hoặc bao trùm.
Hàn xác định, một khắc này cảm giác của mình cùng đối phương giống nhau: ‘vì sao người này khiến mình cảm thấy quen mắt như thế’?
Hàn lấy chỉ số thông minh 130 của mình thề rằng hắn tuyệt đối chưa gặp qua người này, nhưng người trước mắt lại khiến cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như đã nhận thức thật lâu. Mà khi nhìn thấy đôi mắt màu đen kia, hắn dường như cảm thấy khoảng không trong lòng mình được thứ gì đó lấp đầy.
Tuy rằng giới tính của đối phương khiến Hàn hơi do dự, nhưng hắn xác thực nghe được tiếng lòng của mình: ‘người này, phải là của ta’.
Hàn là quân vương, là kẻ độc tài, hắn không cần bận tâm đến ánh mắt của bọn phàm phu tục tử.
Hàn mỉm cười, trong ánh nhìn chăm chú của cậu, hắn tiến lại gần, đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Hàn Vũ.”
Nam tử trẻ tuổi ngẩn người, nhưng lập tức liền mỉm cười, đem sách chuyển sang tay trái, cậu nắm lấy tay Hàn Vũ, bàn tay thon dài mà thanh tú của cậu bị bàn tay dày rộng của Hàn Vũ bao trọn, hắn nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cảm thấy như vậy thực hòa hợp, hay là nói, hai bàn tay này trời sinh nên được nắm cùng một chỗ như thế.
Nam tử trẻ tuổi nói: “Xin chào, tôi là Tô Triệt.”
.