Ngày hôm sau khi Lục Hoàng tử lại đến, có mang theo một con thỏ trắng trên tay. Hắn vuốt lông con thỏ, nói với Mạch Sương đang luyện chữ: “Ngươi xem nếu con thỏ này mà so sánh với ngươi, thì thế nào?”
Mạch Sương mím môi không nói gì, Triết Khám đặt con thỏ bên cạnh cậu, so sánh: “Bản cung thì thấy con thỏ này rất giống ngươi.”
“Muốn bản cung tặng thỏ cho ngươi không?”
Mạch Sương lắc đầu: “Quân tử không cướp đồ vật yêu thích của người khác.”
Lục Hoàng tử cười, nhưng vẫn không thay đổi ý định: “Có gì đâu, bản cung không thích con thỏ này mới tặng người khác.” Kéo tay Mạch Sương, cười giảo hoạt nói: “Nào, lại đây cho bản cung hôn một cái, bản cung sẽ tặng con thỏ này cho ngươi.”
Mạch Sương đã được huynh trưởng của mình dặn dò từ trước, nhất thiết không thể đắc tội với Lục Hoàng tử, vì thế cũng không phản kháng. Triết Khám in nước miếng lên má cậu một cái, rồi nhét con thỏ vào ngực cậu: “Bản cung nói được làm được, con thỏ này là của ngươi.”
Thu hồi ký ức, Triết Khám lại nhìn sang Mạch Sương, bên khóe môi là một nụ cười sâu xa: “Khi đó, từ lần đầu tiên bản vương gặp ngươi đã thấy ngươi rất đáng yêu.”
Mạch Sương điềm tĩnh nói: “Là Vương gia cất nhắc thôi.”
Triết Khám thở dài một hơi: “Nếu bản cương đoạt được Thái tử vị, có lẽ, ngươi không phải chịu khổ ở phủ Thái tử.”
“Nói chuyện gì, mà vui như vậy?” Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Mục Cẩm khoanh tay trước ngực đi đến, Triết Khám cười xòa một tiếng: “Sáng nay bắt sống được một con thỏ, nhớ ra Thái tử phi rất thích thỏ, nên muốn thuận nước giong thuyền, tặng con thỏ này cho hắn.”
Mục Cẩm liếc nhìn Mạch Sương một cái, nói với Triết Khám: “Nếu hắn thích, bản cung sẽ bắt cho hắn, con thỏ này của hoàng huynh, vẫn nên mang về cho các vị hoàng tẩu trong phủ sẽ thỏa đáng hơn.”
Triết Khám khinh thường nói: “Bắt sống được thỏ cần có kỹ thuật linh hoạt, dựa vào năng lực của Thái tử điện hạ, e là không dễ gì.”
“Việc này không phiền hoàng huynh phí tâm.”
“Là bản vương lắm miệng, điện hạ đừng trách.”
“Bản cung còn có việc, đi trước một bước.” Mục Cẩm kéo tay Mạch Sương trở về.
Mới đi được mấy bước, lại nghe thấy Triết Khám nói: “Thật ra sau lần đó, bản vương vẫn đến quý phủ tìm ngươi, nhưng người trong phủ nói ngươi đã về đạo quán, không biết khi nào mới quay lại.”
Mục Cẩm nghe thấy, cực kỳ chối tai, nắm tay Mạch Sương thật chặt, Mạch Sương dùng tay còn lại vỗ lưng hắn.
Hôm nay phải đi săn ở chân núi đối diện, đoàn người cưỡi ngựa đến đó, sau khi tới nơi thì nghỉ ngơi ăn uống một chút, rồi bắt đầu săn bắn.
Trước khi đi, Mục Cẩm nói với Mạch Sương: “Ngươi chờ ở đây, chắc chắn bản cung sẽ bắt được một con thỏ sống cho ngươi.”
Mạch Sương nhẹ nhàng nói: “Đi đường cẩn thận.”
Mục Cẩm quay người phi thân lên ngựa.
Buổi săn bắn hôm nay, Mục Cẩm cố ý tránh xa Triết Khám, đi đến một nơi khuất nẻo. So vơi hôm qua, hôm nay thu hoạch được không tệ lắm, mới chỉ một lát đã bắt trúng một con hươu sao.
Sau đó bắn được hai con gà rừng liên tiếp, rồi cho thị vệ đến nhặt. Vốn dĩ tâm tình phải rất tốt mới đúng, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng con thỏ nào, cho nên Mục Cẩm vẫn cau có mặt mày như cũ.
Đinh đi tiếp về phía trước, nhưng thị vệ bên cạnh khuyên nhủ: “Điện hạ, đường phía trước không dễ đi, nên quay về thì hơn.”
Không bắt được thỏ sống, làm sao Mục Cẩm cam lòng về được: “Đi tiếp phía trước một chút đã.”
Hai thị vệ đi cùng hắn vào trong cánh rừng, cánh rừng này khá rậm rạp, ngựa chỉ có thể đi từ từ vào rừng.
Đa phầ cây trong rừng đều đã rụng lá, trên những cành cây chỉ có một vài lá cây héo vàng, một cơn gió thổi qua, lá cây rụng xuống. Cuối thu, những đàn chim đã bay về phía nam di trú, khu rừng thiếu rất nhiều những tiếng chim hót, có vẻ tĩnh lặng âm u.
Đột nhiên, từ bụi cây bên cạnh phát ra những tiếng ‘Xột xoạt’, Mục Cẩm ngẫm nghĩ, đi đến chỗ tiếng động, từ mấy kẽ hở của bụi cây có thể loáng thoáng thấy được bóng trắng.
Là thỏ.
Mục Cẩm sợ dọa nó chạy mất, quay ra sau dặn dò thị vệ: “Chờ ở đây.”
Mục Cẩm xuống ngựa, nhẹ tay nhẹ chân đi về phía bụi cây đó, nhưng còn chưa đến gần, con thỏ trốn trong bụi cây đã nhảy đi.
Mục Cẩm thấy thỏ chạy trốn, bèn nhanh chân đuổi theo. Đến lúc sắp đuổi kịp, Mục Cẩm nhún người nhào tới, rõ ràng đã nhào trúng con thỏ, nhưng nhìn lại thì thấy trong ngực không có gì hết. Ngước mắt lên nhìn, con thỏ đang ở đằng trước giống như một cục bông trắng.
Mục Cẩm đứng dậy, bất chấp quần áo dính đầy lá cây, tiếp tục đuổi theo, càng chạy càng xa. Đột nhiên, con thỏ trong tầm mắt của hắn bật nhảy lên cao, rồi biến mất không thấy bóng dáng. Mục Cẩm giật mình, vội vàng quay lại, giống như đến gần một tấm lá chắn trong suốt, ngay cả hắn cũng dần biến mất.
Bất chợt, trong không trung truyền đến một tiếng cười lạnh, Mục Cẩm rút thanh kiếm bên hông ra, nhìn lên trời: “Là ai?”
Một luồng gió đen bay đến, trước mặt xuất hiện một nam tử mặc áo đen, ánh mắt cực kỳ sắc nhọn, há to miệng, thè ra một chiếc lưỡi thật dài, rõ ràng là lưỡi của một con rắn!
Mục Cẩm kinh ngạc, rồi hiểu ra đây là yêu quái!
“Ngươi dẫn bản cung đến đây, là muốn làm gì?”
“Đương nhiên là muốn lấy mạng ngươi.”
“Bản cung và ngươi không thù không oán, sao ngươi muốn lấy mạng bản cung?”
Yêu quái rắn thè lưỡi nhe răng, nói: “Ngươi và ta không thù không oán, có điều…” Lúc nói chuyện, rút một con rắn từ trong tay áo ra biến thành thanh kiếm. “Trong cơ thể ngươi có thứ ta muốn.”
Yêu quái rắn vung kiếm tấn công, Mục Cẩm nghiêng người tránh đi.
Thế nhưng hắn không có pháp lực, muốn đối phó với yêu quái rắn phải cố gắng hết sức. Bóng người của yêu quái rắn cứ biến đổi liên tục, suýt chút nữa hắn đã bị nuốt vào cái miệng to đùng đầy máu của nó.
Không lâu sau, một bóng trắng xuất hiện trên không trung, giống như sao băng vụt đến, có người phá bỏ kết giới mà yêu quái rắn dựng nên từ trên cao, trong khu rừng vốn không có động tĩnh bỗng hiện ra bóng người của Mục Cẩm và yêu quái rắn.
Một bóng trắng bay đến, nhanh chóng đứng vững trên đất, ngay trước mặt Mục Cẩm.
Người này chính là Mạch Sương.
“Sao ngươi đến đây?” Mục Cẩm hỏi.
“Cảm thấy có yêu khí ở gần đây, nên vội đến.”
Kết giới bị phá, yêu quái rắn nheo mắt lại nhìn nam tử áo trắng đột nhien xuất hiện: “Ngươi là ai?”
“Ngươi không cần biết.”
Yêu quái rắn thè đầu lưỡi thật dài ra, giọng nói trầm trầm vang lên: “Xưa nay ta không thích lạm sát, nếu ngươi biết điều, thì trốn càng xa càng tốt!”
“Nếu ta đi, nhất định phải đưa hắn đi cùng!”
“Đừng hòng!”
Nói xong, yêu quái rắn thè lưỡi tấn công, Mạch Sương vung kiếm đánh trả. Bóng dáng một trắng một đen quấn lấy nhau, Mục Cẩm cũng muốn cầm kiếm đến giúp, nhưng hắn không có pháp lực, căn bản không thể tới gần.
Đánh được khoảng thời gian hơn nửa nén hương, yêu quái rắn hiện nguyên hình, là một con rắn cực to dài khoảng hai trượng, hai chiếc răng nhọn hoắc lộ ra ngoài, cực kỳ hung tàn.
Mục Cẩm phi thân đến muốn giúp, Mạch Sương vội nói: “Đừng đến đây!”
Thế nhưng, trời đã tối lại, con rắn nhanh chóng dùng thân thể dài ngoằng cuốn lấy Mục Cẩm chạy vào sâu trong rừng. Mục Cẩm bị thân thể nó quấn chặt, không động đậy được, Mạch Sương lộn vòng một cái, chặn đường đi của con rắn.
Con rắn và Mạch Sương lại đánh nhau, trong lúc cơ thể giãy dụa, Mục Cẩm cũng bị quăng đến quăng đi. Mục Cẩm dùng hết sức, muốn chui ra ngoài, nhưng con rắn quấn rất chặt, với sức lực của hắn căn bản không làm gì được.
Lúc này, Mạch Sương đá một cái trúng đầu con rắn, con rắn gào lên một tiếng, thân thể cũng buông lỏng ra. Mục Cẩm nhân cơ hội, dùng thanh kiếm trên tay đâm mạnh vào người con rắn.
Lại thêm một tiếng gào thét kinh thiên động địa, con rắn mở rộng cái miệng đầy máu uốn éo cơ thể, Mục Cẩm như được tiếp thêm tinh thần lại đâm một kiếm nữa, mũi kiếm chém ngang cơ thể con rắn, làm nó kêu gào đinh tai nhức óc.
Mạch Sương phi người đến, trong miệng niệm pháp quyết, hai tay tạo ra pháp ấn, tung ra đằng trước, pháp ấn bay đến đánh vào con rắn.
Con rắn bị pháp ấn bao vây, càng giãy dụa kịch liệt hơn, Mục Cẩm bị quăng mạnh ra ngoài. Mạch Sương thấy Mục Cẩm sắp bị quăng trúng thân cây, nhanh chóng phi đến, đón được hắn.
Hai người rơi xuống đất, yêu quái rắn bị pháp ấn biến thành một con rắn nhỏ, hoảng loạn chạy trốn.
“Có bị thương không?” Hai người đồng thời hỏi, cùng nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười.
Mục Cẩm nói: “Đây là lần thứ ba ngươi cứu ta từ trong tay yêu quái, nếu không có ngươi, chắc từ lâu ta đã không còn trên đời này.”
“Điện hạ khách khí với thần làm gì? Thần đi theo, nhiệm vụ không phải là để bảo vệ điện hạ sao?”
Sắc mặt Mục Cẩm cứng lại, đêm trước khi đi đúng là hắn có nói như vậy, nhưng đó chỉ là tùy tiện viện cớ thôi, đâu phải nghiêm túc.
“Không còn sớm nữa, về thôi.” Mạch Sương nói.
Mạch Sương quay người định đi, Mục Cẩm giữ tay cậu lại: “Vốn định bắt một con thỏ sống, nhưng giờ chắc không thể cho ngươi được.”
“Thật ra, thần cũng không thích thỏ.” Mạch Sương cười nhẹ một tiếng. “Những lời Lục Vương gia nói hơn nửa đều là bịa đặt, không phải người không biết.”
“Vậy, ngươi và hắn, đã quen nhau từ trước?” Câu nói kia của Triết Khám vào ban sáng vẫn khiến Mục Cẩm nhớ đến bây giờ.
“Chỉ là gặp một hai lần thôi.”
Mục Cẩm nhíu mi: “Vậy ngươi và hắn…”
“Điện hạ muốn hỏi gì?”
Mục Cẩm vội vàng rời tầm mắt: “Không có gì.”
Mạch Sương quay người dắt hắn đi: “Ngựa của thần ở đằng trước.”
Mục Cẩm để yên cho cậu dắt đi, nhìn bóng lưng cậu, càng lúc càng cảm thấy, người này đang chiếm từng chút từng chút một trong tim hắn.
Đi đến chỗ dừng ngựa, đã không thấy bóng dáng con ngựa đâu.
“Chắc lúc nãy bị dọa sợ, nên chạy mất rồi.” Mạch Sương nói, vừa rồi cấp bách quá quên buộc ngựa vào gốc cây.
Cuối thu, hoàng hôn tới sớm, hiện tại mặt trời đã ngả về phía tây, Mục Cẩm nhìn ánh tà dương phía chân trời: “Không thì đi bộ về đi.”
Mạch Sương nhẹ nhàng nói: “Được.”
Hai người đi sóng vai nhau trong khu rừng rậm rạp, đang là cuối thu, trên mặt đất có rất nhiều lá cây héo úa, giẫm lên tạo ra những tiếng ‘Loạt xoạt’. Thỉnh thoảng còn có mấy chiếc lá khô bay trong gió, tựa như cánh bướm bay lượn.
“Tại sao ba lần bốn lượt đều có yêu quái tập kích bản cung?” Mục Cẩm hỏi, chính hắn cũng phát hiện yêu quái rất thích tìm đến mình.
“Vì trong cơ thể điện hạ có thứ mà chúng muốn có.”
“Là thứ gì?”
“Một bảo vật, nếu yêu quái có được sẽ có thể phi thăng thành tiên, hoặc là gia tăng yêu lực.”
Mục Cẩm nhíu mày: “Rốt cuộc là thứ gì mà lợi hại như vậy?”
“Theo lời của con cáo tinh lần trước, trong cơ thể điện hạ có một nửa viên tiên đan đã thành hình.”
“Tiên đan?” Mục Cẩm không ngờ. “Sao trong cơ thể bản cung lại có tiên đan?”
“Trong cơ thể phàm nhân có tiên đan, nhất định là vì đã từng tu tập tiên đạo.”
“Bản cung chưa từng tu tập tiên đạo.”
Mạch Sương hơi dừng lại, ánh mắt thâm trầm: “Điều này, thần cũng rất tò mò.”
Phàm nhân tu tập tiên đạo, tối thiểu cũng phải mất mấy chục năm mới có thể làm tiên đan chậm rãi thành hình, đến khi viên tiên đan được trọn vẹn, cũng chính là ngày phi thăng thành tiên. Nhanh thì trăm năm, lâu thì phải đến nghìn năm.
Mạch Sương mím môi không nói gì, Triết Khám đặt con thỏ bên cạnh cậu, so sánh: “Bản cung thì thấy con thỏ này rất giống ngươi.”
“Muốn bản cung tặng thỏ cho ngươi không?”
Mạch Sương lắc đầu: “Quân tử không cướp đồ vật yêu thích của người khác.”
Lục Hoàng tử cười, nhưng vẫn không thay đổi ý định: “Có gì đâu, bản cung không thích con thỏ này mới tặng người khác.” Kéo tay Mạch Sương, cười giảo hoạt nói: “Nào, lại đây cho bản cung hôn một cái, bản cung sẽ tặng con thỏ này cho ngươi.”
Mạch Sương đã được huynh trưởng của mình dặn dò từ trước, nhất thiết không thể đắc tội với Lục Hoàng tử, vì thế cũng không phản kháng. Triết Khám in nước miếng lên má cậu một cái, rồi nhét con thỏ vào ngực cậu: “Bản cung nói được làm được, con thỏ này là của ngươi.”
Thu hồi ký ức, Triết Khám lại nhìn sang Mạch Sương, bên khóe môi là một nụ cười sâu xa: “Khi đó, từ lần đầu tiên bản vương gặp ngươi đã thấy ngươi rất đáng yêu.”
Mạch Sương điềm tĩnh nói: “Là Vương gia cất nhắc thôi.”
Triết Khám thở dài một hơi: “Nếu bản cương đoạt được Thái tử vị, có lẽ, ngươi không phải chịu khổ ở phủ Thái tử.”
“Nói chuyện gì, mà vui như vậy?” Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Mục Cẩm khoanh tay trước ngực đi đến, Triết Khám cười xòa một tiếng: “Sáng nay bắt sống được một con thỏ, nhớ ra Thái tử phi rất thích thỏ, nên muốn thuận nước giong thuyền, tặng con thỏ này cho hắn.”
Mục Cẩm liếc nhìn Mạch Sương một cái, nói với Triết Khám: “Nếu hắn thích, bản cung sẽ bắt cho hắn, con thỏ này của hoàng huynh, vẫn nên mang về cho các vị hoàng tẩu trong phủ sẽ thỏa đáng hơn.”
Triết Khám khinh thường nói: “Bắt sống được thỏ cần có kỹ thuật linh hoạt, dựa vào năng lực của Thái tử điện hạ, e là không dễ gì.”
“Việc này không phiền hoàng huynh phí tâm.”
“Là bản vương lắm miệng, điện hạ đừng trách.”
“Bản cung còn có việc, đi trước một bước.” Mục Cẩm kéo tay Mạch Sương trở về.
Mới đi được mấy bước, lại nghe thấy Triết Khám nói: “Thật ra sau lần đó, bản vương vẫn đến quý phủ tìm ngươi, nhưng người trong phủ nói ngươi đã về đạo quán, không biết khi nào mới quay lại.”
Mục Cẩm nghe thấy, cực kỳ chối tai, nắm tay Mạch Sương thật chặt, Mạch Sương dùng tay còn lại vỗ lưng hắn.
Hôm nay phải đi săn ở chân núi đối diện, đoàn người cưỡi ngựa đến đó, sau khi tới nơi thì nghỉ ngơi ăn uống một chút, rồi bắt đầu săn bắn.
Trước khi đi, Mục Cẩm nói với Mạch Sương: “Ngươi chờ ở đây, chắc chắn bản cung sẽ bắt được một con thỏ sống cho ngươi.”
Mạch Sương nhẹ nhàng nói: “Đi đường cẩn thận.”
Mục Cẩm quay người phi thân lên ngựa.
Buổi săn bắn hôm nay, Mục Cẩm cố ý tránh xa Triết Khám, đi đến một nơi khuất nẻo. So vơi hôm qua, hôm nay thu hoạch được không tệ lắm, mới chỉ một lát đã bắt trúng một con hươu sao.
Sau đó bắn được hai con gà rừng liên tiếp, rồi cho thị vệ đến nhặt. Vốn dĩ tâm tình phải rất tốt mới đúng, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng con thỏ nào, cho nên Mục Cẩm vẫn cau có mặt mày như cũ.
Đinh đi tiếp về phía trước, nhưng thị vệ bên cạnh khuyên nhủ: “Điện hạ, đường phía trước không dễ đi, nên quay về thì hơn.”
Không bắt được thỏ sống, làm sao Mục Cẩm cam lòng về được: “Đi tiếp phía trước một chút đã.”
Hai thị vệ đi cùng hắn vào trong cánh rừng, cánh rừng này khá rậm rạp, ngựa chỉ có thể đi từ từ vào rừng.
Đa phầ cây trong rừng đều đã rụng lá, trên những cành cây chỉ có một vài lá cây héo vàng, một cơn gió thổi qua, lá cây rụng xuống. Cuối thu, những đàn chim đã bay về phía nam di trú, khu rừng thiếu rất nhiều những tiếng chim hót, có vẻ tĩnh lặng âm u.
Đột nhiên, từ bụi cây bên cạnh phát ra những tiếng ‘Xột xoạt’, Mục Cẩm ngẫm nghĩ, đi đến chỗ tiếng động, từ mấy kẽ hở của bụi cây có thể loáng thoáng thấy được bóng trắng.
Là thỏ.
Mục Cẩm sợ dọa nó chạy mất, quay ra sau dặn dò thị vệ: “Chờ ở đây.”
Mục Cẩm xuống ngựa, nhẹ tay nhẹ chân đi về phía bụi cây đó, nhưng còn chưa đến gần, con thỏ trốn trong bụi cây đã nhảy đi.
Mục Cẩm thấy thỏ chạy trốn, bèn nhanh chân đuổi theo. Đến lúc sắp đuổi kịp, Mục Cẩm nhún người nhào tới, rõ ràng đã nhào trúng con thỏ, nhưng nhìn lại thì thấy trong ngực không có gì hết. Ngước mắt lên nhìn, con thỏ đang ở đằng trước giống như một cục bông trắng.
Mục Cẩm đứng dậy, bất chấp quần áo dính đầy lá cây, tiếp tục đuổi theo, càng chạy càng xa. Đột nhiên, con thỏ trong tầm mắt của hắn bật nhảy lên cao, rồi biến mất không thấy bóng dáng. Mục Cẩm giật mình, vội vàng quay lại, giống như đến gần một tấm lá chắn trong suốt, ngay cả hắn cũng dần biến mất.
Bất chợt, trong không trung truyền đến một tiếng cười lạnh, Mục Cẩm rút thanh kiếm bên hông ra, nhìn lên trời: “Là ai?”
Một luồng gió đen bay đến, trước mặt xuất hiện một nam tử mặc áo đen, ánh mắt cực kỳ sắc nhọn, há to miệng, thè ra một chiếc lưỡi thật dài, rõ ràng là lưỡi của một con rắn!
Mục Cẩm kinh ngạc, rồi hiểu ra đây là yêu quái!
“Ngươi dẫn bản cung đến đây, là muốn làm gì?”
“Đương nhiên là muốn lấy mạng ngươi.”
“Bản cung và ngươi không thù không oán, sao ngươi muốn lấy mạng bản cung?”
Yêu quái rắn thè lưỡi nhe răng, nói: “Ngươi và ta không thù không oán, có điều…” Lúc nói chuyện, rút một con rắn từ trong tay áo ra biến thành thanh kiếm. “Trong cơ thể ngươi có thứ ta muốn.”
Yêu quái rắn vung kiếm tấn công, Mục Cẩm nghiêng người tránh đi.
Thế nhưng hắn không có pháp lực, muốn đối phó với yêu quái rắn phải cố gắng hết sức. Bóng người của yêu quái rắn cứ biến đổi liên tục, suýt chút nữa hắn đã bị nuốt vào cái miệng to đùng đầy máu của nó.
Không lâu sau, một bóng trắng xuất hiện trên không trung, giống như sao băng vụt đến, có người phá bỏ kết giới mà yêu quái rắn dựng nên từ trên cao, trong khu rừng vốn không có động tĩnh bỗng hiện ra bóng người của Mục Cẩm và yêu quái rắn.
Một bóng trắng bay đến, nhanh chóng đứng vững trên đất, ngay trước mặt Mục Cẩm.
Người này chính là Mạch Sương.
“Sao ngươi đến đây?” Mục Cẩm hỏi.
“Cảm thấy có yêu khí ở gần đây, nên vội đến.”
Kết giới bị phá, yêu quái rắn nheo mắt lại nhìn nam tử áo trắng đột nhien xuất hiện: “Ngươi là ai?”
“Ngươi không cần biết.”
Yêu quái rắn thè đầu lưỡi thật dài ra, giọng nói trầm trầm vang lên: “Xưa nay ta không thích lạm sát, nếu ngươi biết điều, thì trốn càng xa càng tốt!”
“Nếu ta đi, nhất định phải đưa hắn đi cùng!”
“Đừng hòng!”
Nói xong, yêu quái rắn thè lưỡi tấn công, Mạch Sương vung kiếm đánh trả. Bóng dáng một trắng một đen quấn lấy nhau, Mục Cẩm cũng muốn cầm kiếm đến giúp, nhưng hắn không có pháp lực, căn bản không thể tới gần.
Đánh được khoảng thời gian hơn nửa nén hương, yêu quái rắn hiện nguyên hình, là một con rắn cực to dài khoảng hai trượng, hai chiếc răng nhọn hoắc lộ ra ngoài, cực kỳ hung tàn.
Mục Cẩm phi thân đến muốn giúp, Mạch Sương vội nói: “Đừng đến đây!”
Thế nhưng, trời đã tối lại, con rắn nhanh chóng dùng thân thể dài ngoằng cuốn lấy Mục Cẩm chạy vào sâu trong rừng. Mục Cẩm bị thân thể nó quấn chặt, không động đậy được, Mạch Sương lộn vòng một cái, chặn đường đi của con rắn.
Con rắn và Mạch Sương lại đánh nhau, trong lúc cơ thể giãy dụa, Mục Cẩm cũng bị quăng đến quăng đi. Mục Cẩm dùng hết sức, muốn chui ra ngoài, nhưng con rắn quấn rất chặt, với sức lực của hắn căn bản không làm gì được.
Lúc này, Mạch Sương đá một cái trúng đầu con rắn, con rắn gào lên một tiếng, thân thể cũng buông lỏng ra. Mục Cẩm nhân cơ hội, dùng thanh kiếm trên tay đâm mạnh vào người con rắn.
Lại thêm một tiếng gào thét kinh thiên động địa, con rắn mở rộng cái miệng đầy máu uốn éo cơ thể, Mục Cẩm như được tiếp thêm tinh thần lại đâm một kiếm nữa, mũi kiếm chém ngang cơ thể con rắn, làm nó kêu gào đinh tai nhức óc.
Mạch Sương phi người đến, trong miệng niệm pháp quyết, hai tay tạo ra pháp ấn, tung ra đằng trước, pháp ấn bay đến đánh vào con rắn.
Con rắn bị pháp ấn bao vây, càng giãy dụa kịch liệt hơn, Mục Cẩm bị quăng mạnh ra ngoài. Mạch Sương thấy Mục Cẩm sắp bị quăng trúng thân cây, nhanh chóng phi đến, đón được hắn.
Hai người rơi xuống đất, yêu quái rắn bị pháp ấn biến thành một con rắn nhỏ, hoảng loạn chạy trốn.
“Có bị thương không?” Hai người đồng thời hỏi, cùng nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười.
Mục Cẩm nói: “Đây là lần thứ ba ngươi cứu ta từ trong tay yêu quái, nếu không có ngươi, chắc từ lâu ta đã không còn trên đời này.”
“Điện hạ khách khí với thần làm gì? Thần đi theo, nhiệm vụ không phải là để bảo vệ điện hạ sao?”
Sắc mặt Mục Cẩm cứng lại, đêm trước khi đi đúng là hắn có nói như vậy, nhưng đó chỉ là tùy tiện viện cớ thôi, đâu phải nghiêm túc.
“Không còn sớm nữa, về thôi.” Mạch Sương nói.
Mạch Sương quay người định đi, Mục Cẩm giữ tay cậu lại: “Vốn định bắt một con thỏ sống, nhưng giờ chắc không thể cho ngươi được.”
“Thật ra, thần cũng không thích thỏ.” Mạch Sương cười nhẹ một tiếng. “Những lời Lục Vương gia nói hơn nửa đều là bịa đặt, không phải người không biết.”
“Vậy, ngươi và hắn, đã quen nhau từ trước?” Câu nói kia của Triết Khám vào ban sáng vẫn khiến Mục Cẩm nhớ đến bây giờ.
“Chỉ là gặp một hai lần thôi.”
Mục Cẩm nhíu mi: “Vậy ngươi và hắn…”
“Điện hạ muốn hỏi gì?”
Mục Cẩm vội vàng rời tầm mắt: “Không có gì.”
Mạch Sương quay người dắt hắn đi: “Ngựa của thần ở đằng trước.”
Mục Cẩm để yên cho cậu dắt đi, nhìn bóng lưng cậu, càng lúc càng cảm thấy, người này đang chiếm từng chút từng chút một trong tim hắn.
Đi đến chỗ dừng ngựa, đã không thấy bóng dáng con ngựa đâu.
“Chắc lúc nãy bị dọa sợ, nên chạy mất rồi.” Mạch Sương nói, vừa rồi cấp bách quá quên buộc ngựa vào gốc cây.
Cuối thu, hoàng hôn tới sớm, hiện tại mặt trời đã ngả về phía tây, Mục Cẩm nhìn ánh tà dương phía chân trời: “Không thì đi bộ về đi.”
Mạch Sương nhẹ nhàng nói: “Được.”
Hai người đi sóng vai nhau trong khu rừng rậm rạp, đang là cuối thu, trên mặt đất có rất nhiều lá cây héo úa, giẫm lên tạo ra những tiếng ‘Loạt xoạt’. Thỉnh thoảng còn có mấy chiếc lá khô bay trong gió, tựa như cánh bướm bay lượn.
“Tại sao ba lần bốn lượt đều có yêu quái tập kích bản cung?” Mục Cẩm hỏi, chính hắn cũng phát hiện yêu quái rất thích tìm đến mình.
“Vì trong cơ thể điện hạ có thứ mà chúng muốn có.”
“Là thứ gì?”
“Một bảo vật, nếu yêu quái có được sẽ có thể phi thăng thành tiên, hoặc là gia tăng yêu lực.”
Mục Cẩm nhíu mày: “Rốt cuộc là thứ gì mà lợi hại như vậy?”
“Theo lời của con cáo tinh lần trước, trong cơ thể điện hạ có một nửa viên tiên đan đã thành hình.”
“Tiên đan?” Mục Cẩm không ngờ. “Sao trong cơ thể bản cung lại có tiên đan?”
“Trong cơ thể phàm nhân có tiên đan, nhất định là vì đã từng tu tập tiên đạo.”
“Bản cung chưa từng tu tập tiên đạo.”
Mạch Sương hơi dừng lại, ánh mắt thâm trầm: “Điều này, thần cũng rất tò mò.”
Phàm nhân tu tập tiên đạo, tối thiểu cũng phải mất mấy chục năm mới có thể làm tiên đan chậm rãi thành hình, đến khi viên tiên đan được trọn vẹn, cũng chính là ngày phi thăng thành tiên. Nhanh thì trăm năm, lâu thì phải đến nghìn năm.