Đông Linh đóng cửa lại, đứng phía sau Mạch Sương bất bình nói: “Khó khăn lắm Thái tử điện hạ mới bắt đầu tốt với cậu, ai ngờ thiên kim Viên gia còn chen một chân vào. Trên đời này ép buộc người ta cưới mình, cô ta là người đầu tiên em thấy.”
Mạch Sương uống hết chén trà lạnh ngắt kia, nói: “Không phải nói hôm nay mệt mỏi cả ngày sao, mau đi nghỉ đi.”
“Đợi lát nữa, để em nói thêm mấy câu đã.” Đông Linh đi vòng ra trước mặt Mạch Sương. “Công tử, nữ nhân Viên Ngọc Chi kia vào phủ Thái tử cũng chỉ là trắc phi, địa vị thấp hơn rất nhiều so với Thái tử phi là cậu. Nếu cậu nói một, cô ta không có tư cách nói hai, sau này cô ta sinh được con nối dõi cũng phải làm con thừa tự của cậu, mọi chuyện trong phủ đều do cậu làm chủ. Cho nên, ngay từ đầu cậu phải ra oai phủ đầu với cô ta, đừng để cô ta không biết lớn bé mà cưỡi lên đầu.”
Mạch Sương cười bất đắc dĩ: “Cứ minh tranh ám đấu đến bao giờ mới hết? Sống chung hòa khí không phải càng tốt hơn sao?”
Đông Linh bĩu môi: “Nếu nữ nhân kia cũng nghĩ được như vậy thì tốt rồi. Cô ta thèm muốn vị trí Thái tử phi này từ lâu, lúc trước đã giở bao nhiêu trò thị phi trước mặt điện hạ, bây giờ cô ta về đây, e là chẳng thể yên ổn được.”
“Làm tốt bổn phận của mình là được, cần gì để ý người khác thế nào.”
Đông Linh cúi đầu: “Em, em chỉ lo công tử bị ức hiếp thôi.”
Mạch Sương mỉm cười: “Em thấy ta bị cô ấy ức hiếp bao giờ chưa?”
Đông Linh ngẫm nghĩ, hình như mỗi lần Viên Ngọc Chi châm ngòi ly gián hay giở trò thị phi, cuối cùng tất cả đều được hóa giải. Lắc đầu: “Thực sự thì chưa từng.”
“Thì đúng rồi.” Mạch Sương nói. “Tự ta có chừng mực, em không cần lo lắng.”
“Vâng vâng.” Đông Linh gật đầu, chỉ ra cửa. “Em mang nước đến cho cậu.”
Sau khi Đông Linh rời đi, trong phòng khôi phục sự tĩnh lặng. Mạch Sương ngồi cạnh bàn, ánh nến cháy rực chiếu vào khuôn mặt cậu lúc sáng lúc tối, những tiếng ồn ào ở tiền viện càng lúc càng nhỏ, chắc lúc này khách khứa cũng ra về.
Mạch Sương lại rót thêm một chén trà lạnh, ngửa đầu uống hết, nước trà lạnh ngắt chảy xuống cổ họng, còn có thêm chút ít chua xót.
Đông Linh bưng chậu nước nóng vào phòng, nhìn thấy Mạch Sương uống trà, vội nói: “Công tử, ấm trà này được pha từ trưa rồi, rất lạnh. Cậu muốn uống, để em đi pha một ấm khác.”
Mạch Sương đặt chén trà xuống: “Không cần.”
Đứng dậy rửa mặt, đi đến trước chậu nước, cúi đầu nhìn xuống bóng mình phản chiếu trong nước, trông thì như sóng yên gió lặng, nhưng giữa trán lại bất giác chau vào, trái tim, cũng thấy đau đớn.
Vắt khăn, lau mặt và tay, rồi cho Đông Linh bưng chậu nước ra ngoài. Lúc này cửa bị đẩy ra, một nam tử mặc áo đỏ đứng ngoài, hai gò má đỏ bừng lên, chống tay đứng đó.
Mạch Sương nhìn người bên ngoài, hơi kinh ngạc.
Mục Cẩm bước vào phòng, nói với Đông Linh: “Lui xuống!”
Đông Linh đáp lại: “Vâng.”
Đông Linh ra ngoài, tiện thể đóng cửa luôn. Mạch Sương nhìn hắn có vẻ hơi say: “Sao lại đến đây?”
“Đây là phòng ngủ của bản cung, bản cung đến đây có gì không được?”
Mạch Sương không nói gì, xem chừng hắn đang giả bộ ngu ngốc.
Mục Cẩm đi đến trước mặt cậu, đôi mắt ánh nước nhìn thẳng đối phương: “Ta nhớ ta và em vẫn chưa uống rượu hợp cẩn.”
Vừa rồi Triết Khám nhắc đến, Mục Cẩm mới nhớ ra một thứ là rượu hợp cẩn. Lúc ấy cưới Mạch Sương về, bái đường xong, chỉ để lại một câu nói lạnh lùng “Bản cung không thích nam nhân” rồi nghênh ngang rời đi, không còn gì khác.
“Nhưng mà, ta cũng biết, sức khỏe em không tốt, không thể uống rượu.” Mục Cẩm vẫn nói tiếp, dạ dày Mạch Sương không tốt, thức ăn mặn hay rượu đều là vật cấm.
Mạch Sương nói: “Viên cô nương đang chờ ở tân phòng, điện hạ mau đến đó đi.”
Mục Cẩm làm như không nghe thấy, kéo tay cậu đi đến cạnh bàn: “Hôm nay chúng ta lấy trà thay rượu, bù lại chén rượu hợp cẩn kia.”
Mục Cẩm cầm hai cái chén lên, rót trà vào cả hai chén. Mạch Sương nói: “Trà nguội lạnh rồi, người vừa uống rượu, đừng uống thì hơn.”
“Sợ gì.” Nói xong, đưa một chén cho Mạch Sương. Mạch Sương không động đậy, lúc này Mục Cẩm nên uống rượu hợp cẩn cùng Viên Ngọc Chi, chứ không phải cậu.
Mục Cẩm than nhẹ một tiếng, tự giễu nói: “Hay là, em không muốn uống rượu hợp cẩn cùng ta?” Hắn ngà ngà say, từ trong lời nói của hắn có thể nhận ra được. “Cũng phải, em bị ép gả tới đây, đâu phải cam tâm tình nguyện.”
Mạch Sương vươn tay nhận lấy chén trà từ trong tay hắn, nói: “Rượu hợp cẩn, phải uống thế nào?”
Trên mặt Mục Cẩm lộ ra nụ cười, lại bước thêm một bước về phía trước, tay phải cầm chén trà, vòng qua khuỷu tay cậu, nói: “Uống thế này.”
Cánh tay hai người giao nhau, ngửa đầu uống cạn, một chén trà lạnh đó.
Uống trà xong, Mục Cẩm nhìn chăm chú vào dung nhan Mạch Sương ngay trước mắt, hắn nói: “Em có được mỹ mạo khiến cho tất cả nữ tử trong thiên hạ phải xấu hổ, không hề giống lão tặc Doãn Thăng một chút nào.”
Mạch Sương bất động, Mục Cẩm cúi đầu đến gần, chén trà trên tay rơi xuống đất, tạo ra tiếng vang trong trẻo. Đưa bàn tay phải trống rỗng ra ôm quanh eo cậu, chuẩn xác đặt môi vào đúng môi Mạch Sương.
Nụ hôn triền miên như tơ, trong miệng Mục Cẩm vẫn còn mùi thơm nồng của rượu, khuấy đảo qua lại cùng Mạch Sương, biến thành một hương vị ngọt ngào nhè nhẹ, lan ra khắp miệng hai người.
Mục Cẩm buông ra, hơi thở dồn dập, nhưng bàn tay đặt bên hông Mạch Sương không hề thả lỏng. Hai tay Mạch Sương chống trước ngực hắn, nói: “Không còn sớm nữa, điện hạ nên về tân phòng.”
“Đêm nay ta không đi đâu hết, chỉ ở đây.”
“Nhưng đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của điện hạ, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, chẳng lẽ điện hạ muốn bỏ lỡ?”
Mục Cẩm có vẻ thích thú nhìn cậu, khóe môi cong lên: “Ngược lại em đang nhắc nhở ta, ngoại trừ ta nợ em một chén rượu hợp cẩn, còn cả, một đêm động phòng hoa chúc.”
“Người…” Mạch Sương cảm nhận được bàn tay bên hông càng siết chặt hơn, dường như muốn hòa tan hai người vào nhau vậy.
Cúi người xuống, bế ngang Mạch Sương lên: “Nếu đã vậy, đêm nay sẽ trả cho hết.”
Nhưng hôm nay là ngày Mục Cẩm nạp trắc phi, dù thế nào Mạch Sương cũng hiểu nặng nhẹ. Vả lại công lực của cậu ở trên Mục Cẩm, tất nhiên không thể để hắn làm bừa, trở mình một cái, thoát khỏi lồng ngực Mục Cẩm, yên ổn đứng xuống đất.
Trên tay trống rỗng, trên mặt Mục Cẩm còn có vẻ kinh ngạc, suýt nữa thì hắn quên mất Thái tử phi của mình có võ công rất cao. Nhìn Mạch Sương, Mục Cẩm không biết nên giận hay cười: “Lẽ nào, em mong ta về tân phòng như vậy?”
Mạch Sương trầm mặc một lúc mới nói: “Hôm nay là ngày vui của điện hạ, trong tân phòng, không phải đang có người chờ sao.”
Mục Cẩm bước tới gần, nhìn Mạch Sương chằm chằm không hề chớp mắt: “Nhưng ta muốn nghe em nói, trong lòng em nghĩ gì? Muốn ta đi, hay ở lại?”
Mạch Sương mím môi không nói, Mục Cẩm bước tiếp đến gần hơn: “Tại sao không nói?”
“Hôm nay điện hạ thành thân, phải…”
Còn chưa nói xong, Mục Cẩm đã nhanh chóng điểm huyệt đạo của cậu. Mạch Sương không động đậy được, ngẩng mạnh đầu lên nhìn Mục Cẩm: “Người làm gì vậy?”
Mục Cẩm cong môi lên cười: “Lần trước, em cũng điểm huyệt ta.”
Ngụ ý là lần này coi như trả lại cậu.
Mục Cẩm nâng tay vuốt ve khuôn mặt Mạch Sương: “Ta không có tình yêu nam nữ với Ngọc Chi, dù có về tân phòng, cũng chỉ biết trải chăn nằm dưới đất, em nhẫn tâm để ta ngủ dưới đất à.”
Mạch Sương không nói, chợt cổ thấy lạnh, ngón tay Mục Cẩm lướt qua cổ cậu, di chuyển xuống vạt áo, cuối cùng lưu luyến ở gần dây lưng. Tay dùng chút sức kéo ra, dây lưng tuột xuống.
“Người…” Mạch Sương muốn nói lại dừng.
Mục Cẩm nhìn dáng vẻ Mạch Sương lúc này, tâm tình cực tốt. “Sợ gì, đâu phải chưa từng thấy.”
Mạch Sương từ từ nhắm mắt lại, ngoại bào, trung bào, từng chiếc từng chiếc đều lần lượt rơi xuống đất.
Cuối cùng, một thứ cũng không còn trên người, cả phát quan trên đầu cũng được tháo xuống, rơi trên đống quần áo, mái tóc không bị trói buộc xõa xuống sau lưng và trên vai.
Mạch Sương vẫn nhắm mắt, không nói một lời, để mặc hắn làm.
Tay Mục Cẩm nhẹ nhàng di chuyển trên người cậu, giống như vuốt ve một khối ngọc bích, nhịp thở càng nặng nề hơn, sợ cậu bị lạnh, lại bế cậu lên giường, kéo chăn đắp lên thân thể cậu. Buông màn xuống, cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình, cùng vào trong chăn, thuận thế đè lên cơ thể lạnh lẽo kia, một chuỗi hành động lưu loát.
“Mở mắt ra, nhìn ta.” Mục Cẩm nói.
Mạch Sương động đậy mí mắt, từ từ mở to, đôi ngươi trong suốt như ngọc lưu ly. Mục Cẩm cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán. Một tay chống người, tay còn lại giải huyệt cho cậu.
Được giải huyệt đạo, nhưng Mạch Sương vẫn bất động như trước. Mục Cẩm lại cúi xuống, để hai cơ thể dính vào nhau, môi cũng bao phủ lên cậu.
Mạch Sương uống hết chén trà lạnh ngắt kia, nói: “Không phải nói hôm nay mệt mỏi cả ngày sao, mau đi nghỉ đi.”
“Đợi lát nữa, để em nói thêm mấy câu đã.” Đông Linh đi vòng ra trước mặt Mạch Sương. “Công tử, nữ nhân Viên Ngọc Chi kia vào phủ Thái tử cũng chỉ là trắc phi, địa vị thấp hơn rất nhiều so với Thái tử phi là cậu. Nếu cậu nói một, cô ta không có tư cách nói hai, sau này cô ta sinh được con nối dõi cũng phải làm con thừa tự của cậu, mọi chuyện trong phủ đều do cậu làm chủ. Cho nên, ngay từ đầu cậu phải ra oai phủ đầu với cô ta, đừng để cô ta không biết lớn bé mà cưỡi lên đầu.”
Mạch Sương cười bất đắc dĩ: “Cứ minh tranh ám đấu đến bao giờ mới hết? Sống chung hòa khí không phải càng tốt hơn sao?”
Đông Linh bĩu môi: “Nếu nữ nhân kia cũng nghĩ được như vậy thì tốt rồi. Cô ta thèm muốn vị trí Thái tử phi này từ lâu, lúc trước đã giở bao nhiêu trò thị phi trước mặt điện hạ, bây giờ cô ta về đây, e là chẳng thể yên ổn được.”
“Làm tốt bổn phận của mình là được, cần gì để ý người khác thế nào.”
Đông Linh cúi đầu: “Em, em chỉ lo công tử bị ức hiếp thôi.”
Mạch Sương mỉm cười: “Em thấy ta bị cô ấy ức hiếp bao giờ chưa?”
Đông Linh ngẫm nghĩ, hình như mỗi lần Viên Ngọc Chi châm ngòi ly gián hay giở trò thị phi, cuối cùng tất cả đều được hóa giải. Lắc đầu: “Thực sự thì chưa từng.”
“Thì đúng rồi.” Mạch Sương nói. “Tự ta có chừng mực, em không cần lo lắng.”
“Vâng vâng.” Đông Linh gật đầu, chỉ ra cửa. “Em mang nước đến cho cậu.”
Sau khi Đông Linh rời đi, trong phòng khôi phục sự tĩnh lặng. Mạch Sương ngồi cạnh bàn, ánh nến cháy rực chiếu vào khuôn mặt cậu lúc sáng lúc tối, những tiếng ồn ào ở tiền viện càng lúc càng nhỏ, chắc lúc này khách khứa cũng ra về.
Mạch Sương lại rót thêm một chén trà lạnh, ngửa đầu uống hết, nước trà lạnh ngắt chảy xuống cổ họng, còn có thêm chút ít chua xót.
Đông Linh bưng chậu nước nóng vào phòng, nhìn thấy Mạch Sương uống trà, vội nói: “Công tử, ấm trà này được pha từ trưa rồi, rất lạnh. Cậu muốn uống, để em đi pha một ấm khác.”
Mạch Sương đặt chén trà xuống: “Không cần.”
Đứng dậy rửa mặt, đi đến trước chậu nước, cúi đầu nhìn xuống bóng mình phản chiếu trong nước, trông thì như sóng yên gió lặng, nhưng giữa trán lại bất giác chau vào, trái tim, cũng thấy đau đớn.
Vắt khăn, lau mặt và tay, rồi cho Đông Linh bưng chậu nước ra ngoài. Lúc này cửa bị đẩy ra, một nam tử mặc áo đỏ đứng ngoài, hai gò má đỏ bừng lên, chống tay đứng đó.
Mạch Sương nhìn người bên ngoài, hơi kinh ngạc.
Mục Cẩm bước vào phòng, nói với Đông Linh: “Lui xuống!”
Đông Linh đáp lại: “Vâng.”
Đông Linh ra ngoài, tiện thể đóng cửa luôn. Mạch Sương nhìn hắn có vẻ hơi say: “Sao lại đến đây?”
“Đây là phòng ngủ của bản cung, bản cung đến đây có gì không được?”
Mạch Sương không nói gì, xem chừng hắn đang giả bộ ngu ngốc.
Mục Cẩm đi đến trước mặt cậu, đôi mắt ánh nước nhìn thẳng đối phương: “Ta nhớ ta và em vẫn chưa uống rượu hợp cẩn.”
Vừa rồi Triết Khám nhắc đến, Mục Cẩm mới nhớ ra một thứ là rượu hợp cẩn. Lúc ấy cưới Mạch Sương về, bái đường xong, chỉ để lại một câu nói lạnh lùng “Bản cung không thích nam nhân” rồi nghênh ngang rời đi, không còn gì khác.
“Nhưng mà, ta cũng biết, sức khỏe em không tốt, không thể uống rượu.” Mục Cẩm vẫn nói tiếp, dạ dày Mạch Sương không tốt, thức ăn mặn hay rượu đều là vật cấm.
Mạch Sương nói: “Viên cô nương đang chờ ở tân phòng, điện hạ mau đến đó đi.”
Mục Cẩm làm như không nghe thấy, kéo tay cậu đi đến cạnh bàn: “Hôm nay chúng ta lấy trà thay rượu, bù lại chén rượu hợp cẩn kia.”
Mục Cẩm cầm hai cái chén lên, rót trà vào cả hai chén. Mạch Sương nói: “Trà nguội lạnh rồi, người vừa uống rượu, đừng uống thì hơn.”
“Sợ gì.” Nói xong, đưa một chén cho Mạch Sương. Mạch Sương không động đậy, lúc này Mục Cẩm nên uống rượu hợp cẩn cùng Viên Ngọc Chi, chứ không phải cậu.
Mục Cẩm than nhẹ một tiếng, tự giễu nói: “Hay là, em không muốn uống rượu hợp cẩn cùng ta?” Hắn ngà ngà say, từ trong lời nói của hắn có thể nhận ra được. “Cũng phải, em bị ép gả tới đây, đâu phải cam tâm tình nguyện.”
Mạch Sương vươn tay nhận lấy chén trà từ trong tay hắn, nói: “Rượu hợp cẩn, phải uống thế nào?”
Trên mặt Mục Cẩm lộ ra nụ cười, lại bước thêm một bước về phía trước, tay phải cầm chén trà, vòng qua khuỷu tay cậu, nói: “Uống thế này.”
Cánh tay hai người giao nhau, ngửa đầu uống cạn, một chén trà lạnh đó.
Uống trà xong, Mục Cẩm nhìn chăm chú vào dung nhan Mạch Sương ngay trước mắt, hắn nói: “Em có được mỹ mạo khiến cho tất cả nữ tử trong thiên hạ phải xấu hổ, không hề giống lão tặc Doãn Thăng một chút nào.”
Mạch Sương bất động, Mục Cẩm cúi đầu đến gần, chén trà trên tay rơi xuống đất, tạo ra tiếng vang trong trẻo. Đưa bàn tay phải trống rỗng ra ôm quanh eo cậu, chuẩn xác đặt môi vào đúng môi Mạch Sương.
Nụ hôn triền miên như tơ, trong miệng Mục Cẩm vẫn còn mùi thơm nồng của rượu, khuấy đảo qua lại cùng Mạch Sương, biến thành một hương vị ngọt ngào nhè nhẹ, lan ra khắp miệng hai người.
Mục Cẩm buông ra, hơi thở dồn dập, nhưng bàn tay đặt bên hông Mạch Sương không hề thả lỏng. Hai tay Mạch Sương chống trước ngực hắn, nói: “Không còn sớm nữa, điện hạ nên về tân phòng.”
“Đêm nay ta không đi đâu hết, chỉ ở đây.”
“Nhưng đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của điện hạ, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, chẳng lẽ điện hạ muốn bỏ lỡ?”
Mục Cẩm có vẻ thích thú nhìn cậu, khóe môi cong lên: “Ngược lại em đang nhắc nhở ta, ngoại trừ ta nợ em một chén rượu hợp cẩn, còn cả, một đêm động phòng hoa chúc.”
“Người…” Mạch Sương cảm nhận được bàn tay bên hông càng siết chặt hơn, dường như muốn hòa tan hai người vào nhau vậy.
Cúi người xuống, bế ngang Mạch Sương lên: “Nếu đã vậy, đêm nay sẽ trả cho hết.”
Nhưng hôm nay là ngày Mục Cẩm nạp trắc phi, dù thế nào Mạch Sương cũng hiểu nặng nhẹ. Vả lại công lực của cậu ở trên Mục Cẩm, tất nhiên không thể để hắn làm bừa, trở mình một cái, thoát khỏi lồng ngực Mục Cẩm, yên ổn đứng xuống đất.
Trên tay trống rỗng, trên mặt Mục Cẩm còn có vẻ kinh ngạc, suýt nữa thì hắn quên mất Thái tử phi của mình có võ công rất cao. Nhìn Mạch Sương, Mục Cẩm không biết nên giận hay cười: “Lẽ nào, em mong ta về tân phòng như vậy?”
Mạch Sương trầm mặc một lúc mới nói: “Hôm nay là ngày vui của điện hạ, trong tân phòng, không phải đang có người chờ sao.”
Mục Cẩm bước tới gần, nhìn Mạch Sương chằm chằm không hề chớp mắt: “Nhưng ta muốn nghe em nói, trong lòng em nghĩ gì? Muốn ta đi, hay ở lại?”
Mạch Sương mím môi không nói, Mục Cẩm bước tiếp đến gần hơn: “Tại sao không nói?”
“Hôm nay điện hạ thành thân, phải…”
Còn chưa nói xong, Mục Cẩm đã nhanh chóng điểm huyệt đạo của cậu. Mạch Sương không động đậy được, ngẩng mạnh đầu lên nhìn Mục Cẩm: “Người làm gì vậy?”
Mục Cẩm cong môi lên cười: “Lần trước, em cũng điểm huyệt ta.”
Ngụ ý là lần này coi như trả lại cậu.
Mục Cẩm nâng tay vuốt ve khuôn mặt Mạch Sương: “Ta không có tình yêu nam nữ với Ngọc Chi, dù có về tân phòng, cũng chỉ biết trải chăn nằm dưới đất, em nhẫn tâm để ta ngủ dưới đất à.”
Mạch Sương không nói, chợt cổ thấy lạnh, ngón tay Mục Cẩm lướt qua cổ cậu, di chuyển xuống vạt áo, cuối cùng lưu luyến ở gần dây lưng. Tay dùng chút sức kéo ra, dây lưng tuột xuống.
“Người…” Mạch Sương muốn nói lại dừng.
Mục Cẩm nhìn dáng vẻ Mạch Sương lúc này, tâm tình cực tốt. “Sợ gì, đâu phải chưa từng thấy.”
Mạch Sương từ từ nhắm mắt lại, ngoại bào, trung bào, từng chiếc từng chiếc đều lần lượt rơi xuống đất.
Cuối cùng, một thứ cũng không còn trên người, cả phát quan trên đầu cũng được tháo xuống, rơi trên đống quần áo, mái tóc không bị trói buộc xõa xuống sau lưng và trên vai.
Mạch Sương vẫn nhắm mắt, không nói một lời, để mặc hắn làm.
Tay Mục Cẩm nhẹ nhàng di chuyển trên người cậu, giống như vuốt ve một khối ngọc bích, nhịp thở càng nặng nề hơn, sợ cậu bị lạnh, lại bế cậu lên giường, kéo chăn đắp lên thân thể cậu. Buông màn xuống, cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình, cùng vào trong chăn, thuận thế đè lên cơ thể lạnh lẽo kia, một chuỗi hành động lưu loát.
“Mở mắt ra, nhìn ta.” Mục Cẩm nói.
Mạch Sương động đậy mí mắt, từ từ mở to, đôi ngươi trong suốt như ngọc lưu ly. Mục Cẩm cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán. Một tay chống người, tay còn lại giải huyệt cho cậu.
Được giải huyệt đạo, nhưng Mạch Sương vẫn bất động như trước. Mục Cẩm lại cúi xuống, để hai cơ thể dính vào nhau, môi cũng bao phủ lên cậu.