Bảy tám tướng sĩ trên cấp thượng úy đứng vây quanh bàn một vòng, Mục Cẩm đứng giữa chỉ vào bản đồ địa hình trên bàn, nói: “Số lượng quân ta là mười hai vạn, hai vạn ở lại trông coi quân doanh, bảo vệ lương thảo, đề phòng quân địch có trá. Mười vạn binh còn lại chia làm ba đội, đội một bảy vạn theo bản cung tấn công chính diện, dẫn quân địch ra ngoài giao chiến tại đây. Một vạn theo Trần tướng quân tập kích doanh địa quân địch, vì không biết số binh lính trông coi doanh địa của địch ít nhiều thế nào, nên đừng giao phong chính diện, chỉ cần phóng hỏa đốt trại, chặt đứt lương thảo là được.” Mục Cẩm chỉ vào một hẻm núi, nói: “Hai vạn binh cuối cùng theo Diệp phó tướng mai phục tại đây, nếu địch muốn rút binh, thì giết cho chúng không còn một mảnh giáp.”
Diệp Chuẩn nói: “Nếu lúc đó hai quân giao chiến, quân địch chiếm thượng phong thì phải làm sao?”
“Nếu là thế, ngươi hãy dẫn binh thay đổi trận địa, đến đây trợ giúp. Tập kích từ phía sau, đúng lúc có thể khiến chúng trở tay không kịp.”
“Mạt tướng hiểu.”
Mục Cẩm nhìn mấy tướng sĩ có mặt một lượt: “Chư vị còn gì muốn nói không?”
Trần Tư Trúc ôm quyền nói: “Kế sách của điện hạ tuyệt diệu, mạt tướng không còn gì để nói.”
Diệp Chuẩn cũng nói: “Không ngờ điện hạ mới ra sa trường không lâu đã có thể nghĩ được kế sách chu toàn như thế, mạt tướng không thể không bội phục.”
Mục Cẩm cười, nhìn sang Mạch Sương bên cạnh một cái, vẻ mặt tự hào nói: “Đều do bản cung mời được quân sư tốt, kế sách này là cậu ấy nghĩ ra.”
Vẻ mặt Mạch Sương vẫn đạm nhiên: “Đâu có, đối với việc mang binh tác chiến tại hạ chỉ hiểu biết nông cạn, điện hạ đã hiến kế, tại hạ chỉ đề ra chút ý kiến thôi.”
Mục Cẩm nói: “Quân sư không cần khiêm tốn, năng lực của quân sư thế nào, mấy hôm nay mọi người đều đã chứng kiến.”
Trần Tư Trúc cũng phụ họa: “Công tử võ công cao cường còn trí mưu song toàn, chúng ta đều thấy rõ.”
Mạch Sương nhìn Mục Cẩm, lại nhìn những người khác: “Kế sách thảo luận lúc này tốt xấu thế nào vẫn còn quá sớm để nói, thành bại còn phải để sau một trận chiến mới có thể nhận định.”
Mục Cẩm trầm ngâm rồi nói: “Quân sư nói rất đúng, kế sách thảo luận lúc này mới chỉ là đàm binh trên giấy, chân thương thực chiến lúc sau mới là quan trọng nhất, nếu không nắm chắc, thì dù kế sách hay đến mấy cũng vô dụng.”
Đột nhiên Diệp Chuẩn nghĩ ra một chuyện, hỏi: “Điện hạ đã nghĩ ra cách đối phó với kẻ đeo mặt nạ chưa?”
Mục Cẩm nghe vậy, suy tư một lúc, nói: “Đến lúc đó kẻ đeo mặt nạ xuất hiện, tuyệt đối không thể đơn thương độc mã đấu với hắn. Mấy người chúng ta cùng vây công một mình hắn, không sợ hắn còn có thể kiêu ngạo.”
Lần trước Diệp Chuẩn đã thấy Mạch Sương giao đấu cùng kẻ đeo mặt nạ, trong mắt hắn chỉ có Mạch Sương mới có thể đối phó với hắn: “Không biết lần này quân sư có cùng xuất chiến không?”
Mục Cẩm biến sắc, đang định nói quân sư phải ở lại quân doanh trông coi. Không ngờ Mạch Sương lại nhanh hơn hắn, nói: “Tại hạ đã quyết định theo quân xuất chiến.”
Diệp Chuẩn vui mừng, kích động nói: “Quân ta chỉ có võ công của quân sư là có thể địch lại kẻ đeo mặt nạ, quân sư có thể ra trận, nhất định quân ta sẽ như hổ thêm cánh.”
Những người khác cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, quân địch có kẻ đeo mặt nạ, quân ta có quân sư võ công cao cường, không việc gì phải sợ bọn chúng!”
Trần Tư Trúc nhìn Mục Cẩm, sắc mặt Mục Cẩm đã đen như than.
Mạch Sương nói: “Chư vị quá coi trọng rồi, tại hạ luyện võ chỉ để cường thân, e rằng đến lúc đó cũng không giúp được gì.”
Bỗng nhiên Mục Cẩm lạnh mặt lên tiếng: “Mấy ngày nay quân sư không khỏe trong người, bản cung thấy cứ ở lại quân doanh nghỉ ngơi thì hơn.”
Ý cười trên mặt mọi người đều cứng lại: “Cái này…”
Trên mặt Mạch Sương là nụ cười nhẹ: “Đa tạ điện hạ quan tâm, mấy ngày trước đúng là tại hạ nhiễm chút phong hàn, nhưng mấy ngày gần đây đã khỏe lên nhiều, không có gì đáng lo.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, quân sư phải chú ý giữ gìn sức khỏe hơn.” Diệp Chuẩn nói. Nghe hắn nói vậy, mấy người khác cũng nói mấy câu như bảo trọng thân thể.
Sắc mặt Mục Cẩm trở nên cực kỳ khó nhìn, chúng tướng đều hy vọng Mạch Sương xuất chiến, mà Mạch Sương cũng đã hứa hẹn trước mặt chúng tướng là sẽ xuất chiến rồi, bây giờ nếu hắn lại tiếp tục ngăn cản thì đúng là không ra làm sao.
Mục Cẩm ho nhẹ một tiếng, lấy một tấm bản đồ khác từ trong tay áo ra, trải ra trên mặt bàn, chuyển đề tài: “Nói tiếp vấn đề bày trận.”
Thấy vậy, chúng tướng lại tập trung chú ý vào bức vẽ bày trận, nghe hắn nói về cách bày binh bố trận lúc đó.
Sau đó, Mục Cẩm và Mạch Sương quay về lều trại.
Mục Cẩm vào lều trại trước, quay sang nói với Mạch Sương: “Em không thể xuất chiến, ở lại đây trông coi quân doanh.”
“Nhưng mà, em đã nhận lời xuất chiến trước mặt mọi người, điện hạ muốn em nói mà không làm?”
Mục Cẩm nghiêm mặt lại: “Bất luận thế nào, ta cũng không đồng ý.”
“Tại sao?”
Mục Cẩm mím môi, nhìn Mạch Sương nói: “Kẻ đeo mặt nạ võ công cao cường, để em đi đối phó hắn, ta không cho phép, cũng không yên tâm.”
“Thế nhưng, lần này em đi cùng, không phải vì muốn đối phó với kẻ đeo mặt nạ.” Mạch Sương nói.
Mục Cẩm ngẩn người: “Vậy là…”
Bên môi Mạch Sương là một nụ cười như có như không: “Vì mối bận lòng của cuộc đời này.”
Mục Cẩm ngây ngốc, ý cười trên mặt nam tử tuyệt thế kia ấm áp tựa gió xuân, khiến hắn thất thần trong chốc lát. Một câu vì mối bận lòng của cuộc đời này, đã nói hết thay cho tất cả tình cảm, thực sự không thể nghi ngờ đây chính là lời tâm tình âu yếm nhất mà Mục Cẩm từng nghe.
Mạch Sương nhìn Mục Cẩm, không nhanh không chậm nói: “Con người một khi có mối bận lòng, sẽ liều mình để bảo vệ. Chàng vì giang sơn xã tắc này mà chiến, còn em vì mối bận lòng trong tim mà chiến, điều này, điện hạ có hiểu không?”
Mục Cẩm kinh ngạc nhìn cậu, nhớ lại hôm đó ở chỗ Chung Ly Thiệu, thực sự hắn đã vì cứu cậu mà liều cả tính mạng để thoát ra ngoài. Cái gọi là liều mình để bảo vệ, tất nhiên hắn đã từng nếm trải, hắn vẫn luôn muốn bảo vệ mối bận lòng trong tim mình, chưa từng nghĩ đến, Mạch Sương cũng muốn bảo vệ mối bận lòng trong tim cậu.
Mục Cẩm bước lên một bước, vòng hai tay ôm Mạch Sương, không ngừng siết chặt: “Hiểu chứ, sao có thể không hiểu.”
Mạch Sương cũng ôm hắn: “Nếu đã vậy, chúng ta sẽ kề vai chiến đấu, được không?”
“Ừ.” Mục Cẩm hơi rời ra tạo chút khoảng cách giữa hai người, nhìn vào mắt cậu, nói từng chữ một: “Kề vai chiến đấu, cùng tiến cùng lùi, cùng sống cùng chết.”
Vào ngày xuất chiến, Mục Cẩm tự tay mặc áo giáp màu trắng bạc cho cậu, không khác nhiều lắm so với áo giáp trên người hắn. Nam tử ôn nhuận như ngọc khoác thêm áo giáp nhưng vẫn không che giấu được khí chất tao nhã phát ra từ sâu bên trong.
Mục Cẩm nhìn cậu từ trên xuống dưới, cảm thán một câu: “Quả nhiên em không thích hợp ra chiến trường.”
“Sao lại nói vậy?”
“Trông đẹp quá.”
Mạch Sương: “…”
Mục Cẩm cười nhẹ một tiếng, ôm chặt eo cậu nói: “Chúng ta đều phải tự bảo vệ mình, ai cũng không được phép bỏ lại ai.”
Mạch Sương đáp lại: “Ừm.”
“Vậy chúng ta xuất phát thôi.”
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp, xuất phát từ quân doanh. Mục Cẩm dẫn bảy vạn binh mã đi trước, cố ý để cho thám tử của quân Bắc chú ý đến. Đợi thám tử trở về bẩm báo, Diệp Chuẩn và Trần Tư Trúc mới bí mật dẫn binh tập kích quân doanh của quân Bắc và mai phục tại hẻm núi.
Mục Cẩm gióng trống khua chiêng dẫn binh đến trước doanh địa của quân Bắc, đi thêm về trước một chút nữa chính là biên cảnh nước Bắc, tất nhiên Chung Ly Thiệu sẽ không để quân Khởi đánh vào biên cảnh nước Bắc, cho nên nhất định sẽ xuất binh nghênh chiến.
Quả nhiên, sau khi tới một bình nguyên dưới chân núi thì xuất hiện bóng dáng quân địch.
Hai quân gặp nhau dưới chân núi, từ xa nhìn lại, binh lính đông nghịt giống như những con kiến nhỏ bé, cờ chiến tung bay phần phật trong gió, trống trận vang lên như sấm rền, khí thế hào hùng, rung trời dậy đất.
Kỵ binh có động tĩnh trước, tiếng vó ngựa rầm rầm vang vọng tứ phía, ngay sau đó là những âm thanh kim loại va chạm nhau.
Trên bình nguyên lục nhân thành phiến, chỉ trong nháy mắt đã thành một địa ngục Tu La tràn ngập máu tanh và hơi thở chết chóc.
Mạch Sương nhìn cảnh tượng chém giết này, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh vô ba, nhưng trong lòng lại nổi lên gợn sóng.
Không đến một lát, trên chiến trường xuất hiện một bóng dáng màu đen như ma quỷ, trên mặt hắn đeo mặt nạ, móng vuốt sắc nhọn trên tay lướt qua, máu tươi phun ra, tiếng kêu thảm thiết.
Mục Cẩm và Mạch Sương cưỡi ngựa xông đến, hai người định cùng nhau đối phó với hắn.
Nhưng giữa chừng lại có một tên Chung Ly Thiệu chen vào, trên tay hắn cầm một thanh trường thương, chặn đường Mục Cẩm: “Đối thủ của ngươi phải là ta!”
Mục Cẩm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với hắn, nhìn Mạch Sương đã phi thân xuống ngựa, cầm kiếm nghênh đón kẻ đeo mặt nạ. Mục Cẩm lo cho an nguy của cậu, thanh kiếm trên tay chỉ vào Chung Ly Thiệu: “Ta không rảnh rỗi dây dưa với ngươi, mau ra tay đi!”
“Khẩu khí không nhỏ!” Chung Ly Thiệu hung dữ nói, cầm trường thương tập kích Mục Cẩm.
Mục Cẩm vung kiếm chắn lại, trong vòng một tháng này, hắn chăm chỉ học võ công, công phu đã có tiến triển lớn, việc đối phó với Chung Ly Thiệu, hắn vẫn có thể chiếm thế thượng phong.
Bên kia, Mạch Sương và kẻ đeo mặt nạ đã giao chiến với nhau. Hai người đối địch nhau giống như sét đánh, không ai dám tới gần.
Trong lúc Mục Cẩm đối phó với Chung Ly Thiệu còn phải bận tâm đến Mạch Sương, khó có thể tập trung hết mức, dù võ công trên một bậc cũng khó tránh khỏi bị thương.
Trường thương của Chung Ly Thiệu xẹt qua mặt hắn, trên mặt lập tức xuất hiện một vết thương màu đỏ, cũng may chỉ là rách da một chút, chảy một chút máu.
Mục Cẩm đành phải chuyên tâm ứng phó Chung Ly Thiệu, muốn nhanh chóng dứt ra để đến giúp Mạch Sương. Thế nhưng bên cạnh Chung Ly Thiệu còn có hộ vệ, một mình Mục Cẩm ứng phó với ba người thật sự là suýt không kham nổi.
Đúng lúc này, Trình thượng úy cũng đến giúp hắn một tay.
Bên kia, Mạch Sương bị kẻ đeo mặt nạ đánh ra ngoài, nhanh chóng lùi ra sau mấy bước rồi đứng vững, bóng người màu đen như ma quỷ lao đến tấn công như tia chớp, móng vuốt sắc bén đánh úp về phía tim cậu.
Thấy cảnh tượng như vậy, trái tim Mục Cẩm suýt thì vọt ra khỏi lồng ngực, móng vuốt kia sắp chạm vào ngực Mạch Sương, trong lúc chỉ mành treo chuông, bóng người màu trắng ngửa người ra sau tránh được, động tác nhanh như cắt.
Móng vuốt của kẻ đeo mặt nạ lập tức thay đổi phương hướng, Mạch Sương giơ chân đá trúng cánh tay hắn, kẻ đeo mặt nạ lùi vội ra sau, Mạch Sương lại ngửa người nhẹ nhàng trở mình một cái trên không trung, đứng vững.
Kẻ đeo mặt nạ tiếp tục công kích, móng vuốt và thanh kiếm huyền thiết va chạm, những âm thanh leng keng giống như tiếng mưa rơi, chiêu thức của hai người hầu như không thể nhìn rõ, bởi vì thực sự là quá nhanh.
Diệp Chuẩn nói: “Nếu lúc đó hai quân giao chiến, quân địch chiếm thượng phong thì phải làm sao?”
“Nếu là thế, ngươi hãy dẫn binh thay đổi trận địa, đến đây trợ giúp. Tập kích từ phía sau, đúng lúc có thể khiến chúng trở tay không kịp.”
“Mạt tướng hiểu.”
Mục Cẩm nhìn mấy tướng sĩ có mặt một lượt: “Chư vị còn gì muốn nói không?”
Trần Tư Trúc ôm quyền nói: “Kế sách của điện hạ tuyệt diệu, mạt tướng không còn gì để nói.”
Diệp Chuẩn cũng nói: “Không ngờ điện hạ mới ra sa trường không lâu đã có thể nghĩ được kế sách chu toàn như thế, mạt tướng không thể không bội phục.”
Mục Cẩm cười, nhìn sang Mạch Sương bên cạnh một cái, vẻ mặt tự hào nói: “Đều do bản cung mời được quân sư tốt, kế sách này là cậu ấy nghĩ ra.”
Vẻ mặt Mạch Sương vẫn đạm nhiên: “Đâu có, đối với việc mang binh tác chiến tại hạ chỉ hiểu biết nông cạn, điện hạ đã hiến kế, tại hạ chỉ đề ra chút ý kiến thôi.”
Mục Cẩm nói: “Quân sư không cần khiêm tốn, năng lực của quân sư thế nào, mấy hôm nay mọi người đều đã chứng kiến.”
Trần Tư Trúc cũng phụ họa: “Công tử võ công cao cường còn trí mưu song toàn, chúng ta đều thấy rõ.”
Mạch Sương nhìn Mục Cẩm, lại nhìn những người khác: “Kế sách thảo luận lúc này tốt xấu thế nào vẫn còn quá sớm để nói, thành bại còn phải để sau một trận chiến mới có thể nhận định.”
Mục Cẩm trầm ngâm rồi nói: “Quân sư nói rất đúng, kế sách thảo luận lúc này mới chỉ là đàm binh trên giấy, chân thương thực chiến lúc sau mới là quan trọng nhất, nếu không nắm chắc, thì dù kế sách hay đến mấy cũng vô dụng.”
Đột nhiên Diệp Chuẩn nghĩ ra một chuyện, hỏi: “Điện hạ đã nghĩ ra cách đối phó với kẻ đeo mặt nạ chưa?”
Mục Cẩm nghe vậy, suy tư một lúc, nói: “Đến lúc đó kẻ đeo mặt nạ xuất hiện, tuyệt đối không thể đơn thương độc mã đấu với hắn. Mấy người chúng ta cùng vây công một mình hắn, không sợ hắn còn có thể kiêu ngạo.”
Lần trước Diệp Chuẩn đã thấy Mạch Sương giao đấu cùng kẻ đeo mặt nạ, trong mắt hắn chỉ có Mạch Sương mới có thể đối phó với hắn: “Không biết lần này quân sư có cùng xuất chiến không?”
Mục Cẩm biến sắc, đang định nói quân sư phải ở lại quân doanh trông coi. Không ngờ Mạch Sương lại nhanh hơn hắn, nói: “Tại hạ đã quyết định theo quân xuất chiến.”
Diệp Chuẩn vui mừng, kích động nói: “Quân ta chỉ có võ công của quân sư là có thể địch lại kẻ đeo mặt nạ, quân sư có thể ra trận, nhất định quân ta sẽ như hổ thêm cánh.”
Những người khác cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, quân địch có kẻ đeo mặt nạ, quân ta có quân sư võ công cao cường, không việc gì phải sợ bọn chúng!”
Trần Tư Trúc nhìn Mục Cẩm, sắc mặt Mục Cẩm đã đen như than.
Mạch Sương nói: “Chư vị quá coi trọng rồi, tại hạ luyện võ chỉ để cường thân, e rằng đến lúc đó cũng không giúp được gì.”
Bỗng nhiên Mục Cẩm lạnh mặt lên tiếng: “Mấy ngày nay quân sư không khỏe trong người, bản cung thấy cứ ở lại quân doanh nghỉ ngơi thì hơn.”
Ý cười trên mặt mọi người đều cứng lại: “Cái này…”
Trên mặt Mạch Sương là nụ cười nhẹ: “Đa tạ điện hạ quan tâm, mấy ngày trước đúng là tại hạ nhiễm chút phong hàn, nhưng mấy ngày gần đây đã khỏe lên nhiều, không có gì đáng lo.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, quân sư phải chú ý giữ gìn sức khỏe hơn.” Diệp Chuẩn nói. Nghe hắn nói vậy, mấy người khác cũng nói mấy câu như bảo trọng thân thể.
Sắc mặt Mục Cẩm trở nên cực kỳ khó nhìn, chúng tướng đều hy vọng Mạch Sương xuất chiến, mà Mạch Sương cũng đã hứa hẹn trước mặt chúng tướng là sẽ xuất chiến rồi, bây giờ nếu hắn lại tiếp tục ngăn cản thì đúng là không ra làm sao.
Mục Cẩm ho nhẹ một tiếng, lấy một tấm bản đồ khác từ trong tay áo ra, trải ra trên mặt bàn, chuyển đề tài: “Nói tiếp vấn đề bày trận.”
Thấy vậy, chúng tướng lại tập trung chú ý vào bức vẽ bày trận, nghe hắn nói về cách bày binh bố trận lúc đó.
Sau đó, Mục Cẩm và Mạch Sương quay về lều trại.
Mục Cẩm vào lều trại trước, quay sang nói với Mạch Sương: “Em không thể xuất chiến, ở lại đây trông coi quân doanh.”
“Nhưng mà, em đã nhận lời xuất chiến trước mặt mọi người, điện hạ muốn em nói mà không làm?”
Mục Cẩm nghiêm mặt lại: “Bất luận thế nào, ta cũng không đồng ý.”
“Tại sao?”
Mục Cẩm mím môi, nhìn Mạch Sương nói: “Kẻ đeo mặt nạ võ công cao cường, để em đi đối phó hắn, ta không cho phép, cũng không yên tâm.”
“Thế nhưng, lần này em đi cùng, không phải vì muốn đối phó với kẻ đeo mặt nạ.” Mạch Sương nói.
Mục Cẩm ngẩn người: “Vậy là…”
Bên môi Mạch Sương là một nụ cười như có như không: “Vì mối bận lòng của cuộc đời này.”
Mục Cẩm ngây ngốc, ý cười trên mặt nam tử tuyệt thế kia ấm áp tựa gió xuân, khiến hắn thất thần trong chốc lát. Một câu vì mối bận lòng của cuộc đời này, đã nói hết thay cho tất cả tình cảm, thực sự không thể nghi ngờ đây chính là lời tâm tình âu yếm nhất mà Mục Cẩm từng nghe.
Mạch Sương nhìn Mục Cẩm, không nhanh không chậm nói: “Con người một khi có mối bận lòng, sẽ liều mình để bảo vệ. Chàng vì giang sơn xã tắc này mà chiến, còn em vì mối bận lòng trong tim mà chiến, điều này, điện hạ có hiểu không?”
Mục Cẩm kinh ngạc nhìn cậu, nhớ lại hôm đó ở chỗ Chung Ly Thiệu, thực sự hắn đã vì cứu cậu mà liều cả tính mạng để thoát ra ngoài. Cái gọi là liều mình để bảo vệ, tất nhiên hắn đã từng nếm trải, hắn vẫn luôn muốn bảo vệ mối bận lòng trong tim mình, chưa từng nghĩ đến, Mạch Sương cũng muốn bảo vệ mối bận lòng trong tim cậu.
Mục Cẩm bước lên một bước, vòng hai tay ôm Mạch Sương, không ngừng siết chặt: “Hiểu chứ, sao có thể không hiểu.”
Mạch Sương cũng ôm hắn: “Nếu đã vậy, chúng ta sẽ kề vai chiến đấu, được không?”
“Ừ.” Mục Cẩm hơi rời ra tạo chút khoảng cách giữa hai người, nhìn vào mắt cậu, nói từng chữ một: “Kề vai chiến đấu, cùng tiến cùng lùi, cùng sống cùng chết.”
Vào ngày xuất chiến, Mục Cẩm tự tay mặc áo giáp màu trắng bạc cho cậu, không khác nhiều lắm so với áo giáp trên người hắn. Nam tử ôn nhuận như ngọc khoác thêm áo giáp nhưng vẫn không che giấu được khí chất tao nhã phát ra từ sâu bên trong.
Mục Cẩm nhìn cậu từ trên xuống dưới, cảm thán một câu: “Quả nhiên em không thích hợp ra chiến trường.”
“Sao lại nói vậy?”
“Trông đẹp quá.”
Mạch Sương: “…”
Mục Cẩm cười nhẹ một tiếng, ôm chặt eo cậu nói: “Chúng ta đều phải tự bảo vệ mình, ai cũng không được phép bỏ lại ai.”
Mạch Sương đáp lại: “Ừm.”
“Vậy chúng ta xuất phát thôi.”
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp, xuất phát từ quân doanh. Mục Cẩm dẫn bảy vạn binh mã đi trước, cố ý để cho thám tử của quân Bắc chú ý đến. Đợi thám tử trở về bẩm báo, Diệp Chuẩn và Trần Tư Trúc mới bí mật dẫn binh tập kích quân doanh của quân Bắc và mai phục tại hẻm núi.
Mục Cẩm gióng trống khua chiêng dẫn binh đến trước doanh địa của quân Bắc, đi thêm về trước một chút nữa chính là biên cảnh nước Bắc, tất nhiên Chung Ly Thiệu sẽ không để quân Khởi đánh vào biên cảnh nước Bắc, cho nên nhất định sẽ xuất binh nghênh chiến.
Quả nhiên, sau khi tới một bình nguyên dưới chân núi thì xuất hiện bóng dáng quân địch.
Hai quân gặp nhau dưới chân núi, từ xa nhìn lại, binh lính đông nghịt giống như những con kiến nhỏ bé, cờ chiến tung bay phần phật trong gió, trống trận vang lên như sấm rền, khí thế hào hùng, rung trời dậy đất.
Kỵ binh có động tĩnh trước, tiếng vó ngựa rầm rầm vang vọng tứ phía, ngay sau đó là những âm thanh kim loại va chạm nhau.
Trên bình nguyên lục nhân thành phiến, chỉ trong nháy mắt đã thành một địa ngục Tu La tràn ngập máu tanh và hơi thở chết chóc.
Mạch Sương nhìn cảnh tượng chém giết này, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh vô ba, nhưng trong lòng lại nổi lên gợn sóng.
Không đến một lát, trên chiến trường xuất hiện một bóng dáng màu đen như ma quỷ, trên mặt hắn đeo mặt nạ, móng vuốt sắc nhọn trên tay lướt qua, máu tươi phun ra, tiếng kêu thảm thiết.
Mục Cẩm và Mạch Sương cưỡi ngựa xông đến, hai người định cùng nhau đối phó với hắn.
Nhưng giữa chừng lại có một tên Chung Ly Thiệu chen vào, trên tay hắn cầm một thanh trường thương, chặn đường Mục Cẩm: “Đối thủ của ngươi phải là ta!”
Mục Cẩm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với hắn, nhìn Mạch Sương đã phi thân xuống ngựa, cầm kiếm nghênh đón kẻ đeo mặt nạ. Mục Cẩm lo cho an nguy của cậu, thanh kiếm trên tay chỉ vào Chung Ly Thiệu: “Ta không rảnh rỗi dây dưa với ngươi, mau ra tay đi!”
“Khẩu khí không nhỏ!” Chung Ly Thiệu hung dữ nói, cầm trường thương tập kích Mục Cẩm.
Mục Cẩm vung kiếm chắn lại, trong vòng một tháng này, hắn chăm chỉ học võ công, công phu đã có tiến triển lớn, việc đối phó với Chung Ly Thiệu, hắn vẫn có thể chiếm thế thượng phong.
Bên kia, Mạch Sương và kẻ đeo mặt nạ đã giao chiến với nhau. Hai người đối địch nhau giống như sét đánh, không ai dám tới gần.
Trong lúc Mục Cẩm đối phó với Chung Ly Thiệu còn phải bận tâm đến Mạch Sương, khó có thể tập trung hết mức, dù võ công trên một bậc cũng khó tránh khỏi bị thương.
Trường thương của Chung Ly Thiệu xẹt qua mặt hắn, trên mặt lập tức xuất hiện một vết thương màu đỏ, cũng may chỉ là rách da một chút, chảy một chút máu.
Mục Cẩm đành phải chuyên tâm ứng phó Chung Ly Thiệu, muốn nhanh chóng dứt ra để đến giúp Mạch Sương. Thế nhưng bên cạnh Chung Ly Thiệu còn có hộ vệ, một mình Mục Cẩm ứng phó với ba người thật sự là suýt không kham nổi.
Đúng lúc này, Trình thượng úy cũng đến giúp hắn một tay.
Bên kia, Mạch Sương bị kẻ đeo mặt nạ đánh ra ngoài, nhanh chóng lùi ra sau mấy bước rồi đứng vững, bóng người màu đen như ma quỷ lao đến tấn công như tia chớp, móng vuốt sắc bén đánh úp về phía tim cậu.
Thấy cảnh tượng như vậy, trái tim Mục Cẩm suýt thì vọt ra khỏi lồng ngực, móng vuốt kia sắp chạm vào ngực Mạch Sương, trong lúc chỉ mành treo chuông, bóng người màu trắng ngửa người ra sau tránh được, động tác nhanh như cắt.
Móng vuốt của kẻ đeo mặt nạ lập tức thay đổi phương hướng, Mạch Sương giơ chân đá trúng cánh tay hắn, kẻ đeo mặt nạ lùi vội ra sau, Mạch Sương lại ngửa người nhẹ nhàng trở mình một cái trên không trung, đứng vững.
Kẻ đeo mặt nạ tiếp tục công kích, móng vuốt và thanh kiếm huyền thiết va chạm, những âm thanh leng keng giống như tiếng mưa rơi, chiêu thức của hai người hầu như không thể nhìn rõ, bởi vì thực sự là quá nhanh.