Giao đấu kịch liệt một lúc lâu, đột nhiên, những âm thanh đánh nhau ngưng bặt, hai bóng người trắng đen đều lùi ra sau, Mạch Sương vẫn giữ nguyên thần sắc điềm tĩnh, cầm kiếm đứng thẳng. Còn kẻ đeo mặt nạ, không thể nhìn rõ sắc mặt của hắn, nhưng từ đầu ngón tay trái của hắn có một giọt máu chảy xuống. Dù bị ngăn cách bởi mặt nạ, cũng có thể đoán được ánh mắt hắn lúc này nhất định là chứa đầy sát khí.
Giọng nói khàn đục trầm thấp của kẻ đeo mặt nạ truyền đến: “Trên đời này, chưa từng có ai làm ta bị thương.”
Mạch Sương nắm chặt kiếm, không nói gì.
Móng vuốt trên tay phải kẻ đeo mặt nạ phát sáng lên, dữ tợn nói: “Ta phải giết ngươi!”
Dứt lời, thân hình xông về phía Mạch Sương nhanh như chớp, tiếng binh khí va chạm vào nhau lại vang lên.
Mục Cẩm vẫn còn đang dây dưa với Chung Ly Thiệu, hắn nghiến chặt răng, ra sức vung kiếm, ngăn chặn trường thương của Chung Ly Thiệu. Nhưng cứ thế này chung quy cũng không phải là cách, Chung Ly Thiệu đang dùng thương, còn hắn thì dùng kiếm, thêm nữa, chuôi thương của Chung Ly Thiệu làm bằng kim loại, không dễ chém đứt.
Vì thế, chờ hắn đâm thương đến lần nữa, Mục Cẩm dùng cánh tay kẹp chặt trường thương của hắn, Chung Ly Thiệu cố rút trường thương ra, Mục Cẩm buông tay bất ngờ, khiến cho Chung Ly Thiệu suýt thì ngã xuống ngựa.
Mục Cẩm nắm chắc thời cơ, cầm kiếm trong tay đâm về phía hắn, vào ngay giữa hõm vai hắn. Chung Ly Thiệu kêu lên một tiếng, Mục Cẩm định cho thêm một kích nữa, không ngờ hộ vệ bên cạnh hắn lập tức nhảy đến chắn lại.
Mục Cẩm thấy hắn ôm bả vai, trên tay đầy máu là biết một kiếm vừa rồi của mình làm hắn bị thương không nhẹ. Cũng tiếp tục đánh nhau với hộ vệ của hắn nữa, Mục Cẩm vội vàng phi thân xuống ngựa, gia nhập vào trận đánh với kẻ đeo mặt nạ.
Mạch Sương thấy Mục Cẩm đến, vội lùi lại đứng cạnh Mục Cẩm, nói: “Tay trái của hắn bị thương, chúng ta hợp lực đối phó hắn từ hai phía.”
“Được!”
Nói xong, hai người đồng loạt xông lên, giáp công trái phải kẻ đeo mặt nạ.
Trận đánh này vốn chỉ có hai người giờ đã tăng thành ba người, tràng diện càng kịch liệt hơn. Kẻ đeo mặt nạ bị tấn công đồng thời hai bên trái phải, ứng phó không kịp. Mà trong lúc ba người tranh đấu, bốn phía cũng đang chém giết gay cấn.
Mùi máu tanh càng lúc càng đậm, thi thể trên mặt đất cũng càng lúc càng nhiều, bãi cỏ chỉ một canh giờ trước vẫn còn xanh mượt nháy mắt đã biến thành một ngôi mộ lớn, mai táng nghìn vạn người.
Trên lưng Mục Cẩm bị móng vuốt kẻ đeo mặt nạ làm bị thương, áo giáp trắng bạc bị cắt rách, lộ ra ba vết cào đáng sợ. Nhưng cũng may có áo giáp bảo hộ nên vết thương không sâu.
Trận kịch chiến còn kéo dài rất lâu mà vẫn bất phân thắng bại, nhưng hiển nhiên kẻ đeo mặt nạ đã rơi xuống thế hạ phong. Cuối cùng, một kiếm của Mạch Sương xẹt qua mặt nạ của kẻ đeo mặt nạ, chiếc mặt nạ vững chắc bị vỡ một mảng, lộ ra thực dung vô cùng hung tàn của hắn.
Mục Cẩm lại nhân cơ hội đâm một nhát vào bụng hắn, âm thanh da tróc thịt bong truyền vào trong tai. Mục Cẩm lại rút kiếm ra, kẻ đeo mặt nạ phun một búng máu, nhưng vẫn cố dùng chút sức lực còn lại, vung móng vuốt trên tay về phía Mục Cẩm.
Mạch Sương ra tay cực nhanh, ngăn chặn móng vuốt của kẻ đeo mặt nạ. Mục Cẩm tiếp tục đâm một kiếm, kẻ đeo mặt nạ lại hộc máu, hai chân dần dần không còn đứng vững.
Cuối cùng hắn lảo đảo mấy cái, ngã rầm xuống đất, không thể dậy được.
Trình thượng úy thấy kẻ đeo mặt nạ đã chết, giơ thanh đại đao trong tay lên, hô cao giọng: “Kẻ đeo mặt nạ chết rồi!”
Sĩ khí quân Khởi được nâng cao. Ở bên kia, Chung Ly Thiệu đang được mười mấy hộ vệ bảo vệ thấy kẻ đeo mặt nạ đã chết, tức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng biết rõ trận chiến này không có phần thắng, vì thế lập tức hạ lệnh rút binh.
Sau khi Chung Ly Thiệu ra lệnh rút lui, quân Bắc lùi lại về phía quân doanh như thủy triều rút, Mục Cẩm hạ lệnh truy kích ngay lập tức.
Mục Cẩm nhìn Mạch Sương bên cạnh: “Chúng ta cũng đuổi theo đi!”
Mạch Sương thu kiếm trên tay, nói: “Được.”
Mục Cẩm dắt tay cậu, đi tới bên cạnh ngựa, Mục Cẩm quay lại nhìn: “Em lên trước…”
Còn chưa nói xong đã ngây người, khóe môi Mạch Sương xuất hiện một vệt máu, sắc mặt trắng bệch như giấy, trông như sắp ngã xuống đến nơi. Trong lòng Mục Cẩm co rút, vội đỡ lấy cậu ôm vào trong ngực: “Em bị thương?”
Bên môi Mạch Sương lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, em không sao.”
Một tay Mục Cẩm ôm cậu, tay còn lại lau vệt máu bên môi cậu: “Bị thương ở đâu, nói cho ta biết.”
Mạch Sương tựa đầu lên vai hắn, tay đặt lên vai hắn: “Em chỉ là mệt quá, nghỉ ngơi một lát là được.”
“Vậy ta đưa em về quân doanh trước.”
“Nhưng mà, chàng là chủ soái, việc truy kích quân địch sao có thể thiếu chàng.”
“Việc đó có Diệp phó tướng và Trình thượng úy chỉ huy, không quan trọng.” Mục Cẩm bế ngang Mạch Sương lên. “Chúng ta về quân doanh trước.”
Mục Cẩm bế Mạch Sương phi thân lên ngựa, kéo dây cương, một tay giữ Mạch Sương, quay đầu ngựa thúc vào bụng ngựa, vội vàng đi về quân doanh.
Trình thượng úy dẫn binh truy kích quân địch, đuổi theo tới hẻm núi, ở đó đã có Diệp Chuẩn dẫn người mai phục sẵn.
Trong hẻm núi đột nhiên xuất hiện quân Khởi, hơn một nghìn người bắn cung đồng loạt bắn tên, những chiếc mũi tên bay từ trên xuống như mưa, quân Bắc dựng khiên lên che, Chung Ly Thiệu bị trọng thượng được mười mấy người bảo vệ, thấy quân Khởi có mặt ở đây từ trước, sợ hãi chảy mồ hôi lạnh.
Đến khi cơn mưa tên dừng lại, Diệp Chuẩn lại đưa quân đến vây công từ một phía khác của hẻm núi, thêm cả đằng sau còn có truy binh. Giáp công cả hai mặt, quân Bắc mọc cánh cũng khó bay.
Trận chiến hôm nay, ai thắng ai thua, cuối cùng cũng rõ.
Mục Cẩm đưa Mạch Sương trở lại quân doanh, vào trong lều trại, Đông Linh lập tức đến đón: “Điện hạ, công tử bị làm sao vậy?”
Mục Cẩm đặt Mạch Sương lên giường, nói với Đông Linh: “Nhanh, gọi quân y tới đây.”
Đông Linh vội gật đầu: “Vâng, nô tỳ đi ngay.”
Mục Cẩm đỡ Mạch Sương ngồi dậy, cởi áo giáp trên người cậu ra, đặt sang một bên. Dùng tay lau vệt máu lại chảy ra bên môi Mạch Sương, ấn đường nhíu chặt, ôn nhu hỏi: “Có đau ở đâu không?”
Mạch Sương cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: “Không đau.”
“Em đừng giấu ta.”
“Không đâu.” Mạch Sương nhìn hắn nói. “Nhưng còn chàng, bị thương sau lưng, phải mau xử lý vết thương.”
Mục Cẩm chỉ quan tâm đến Mạch Sương, sớm đã quên mất cái đau ở lưng: “Bị thương ngoài da một chút thôi, không sao.”
Lúc này, Đông Linh dẫn quân y vào.
Quân y trung niên cầm cổ tay Mạch Sương bắt mạch, trầm giọng nói: “Tạng phủ của công tử yếu nhược, khí huyết không đủ, mạch khí đập yếu, hơi trống rỗng, chắc hẳn mấy ngày gần đây lục phủ ngũ tạng bị thương nặng nên mới có mạch tượng này.”
Mục Cẩm nói: “Ý ngươi là cậu ấy bị nội thương?”
“Có thể nói như vậy.”
Mục Cẩm nhớ lại tình cảnh Mạch Sương bị kẻ đeo mặt nạ đánh văng ra lần trước, chẳng lẽ nội thương là bắt đầu từ khi đó? “Có cách trị liệu không?”
“Cái này…” Quân y vô cùng khó xử. “Vi thần y thuật không tinh, cùng lắm chỉ có thể kê mấy vị thuốc điều dưỡng, nếu muốn chữa khỏi, sợ rằng phải tìm người tài giỏi hơn.”
Y giả trong quân đều là cao thủ chữa trị ngoại thương, nhưng với nội thương thì yếu kém cũng là bình thường. Mục Cẩm thở dài một hơi, nhìn quân y nói: “Ở gần đây có đại phu nào y thuật cao minh không?”
“Thưa điện hạ, ở phía nam thành Phàn có một y giả tên là Lưu Bán Tiên, được người đời tôn làm Hoa Đà tái thế, trăm chữa trăm hiệu, diệu thủ hồi xuân. Vi thần may mắn đã từng cùng trò chuyện mấy câu, nếu mời hắn đến, có lẽ còn có cách.”
Mục Cẩm vui mừng: “Mau mau đi mời!”
Quân y chắp tay: “Vi thần đi ngay!”
Chờ quân y ra ngoài rồi, Mạch Sương chống hai tay ngồi dậy, nhìn Mục Cẩm nói: “Điện hạ.”
Mục Cẩm vội vàng ngồi bên giường, đỡ lấy nửa người cậu: “Sao vậy?”
“Từ nhỏ cơ thể em đã yếu hơn người thường, không phải bị nội thương gì đâu, chàng không cần lo lắng quá.”
Mục Cẩm áp má mình lên trán cậu: “Em sẽ không sao hết, cho nên, ta không lo lắng.”
Mạch Sương hơi mím môi, khẽ nhắm mắt lại tựa vào ngực hắn.
Một lúc lâu sau, nhớ ra sau lưng Mục Cẩm còn có vết thương, nên gọi Đông Linh đi lấy hòm thuốc.
Mục Cẩm cởi áo giáp ra, để trần nửa thân trên, quay lưng về phía Mạch Sương. Ba vết cào sau lưng hắn không hề che đậy mà lộ ra trong không khí, máu trên vết thương đã đông lại thành màu đỏ thẫm.
Mục Cẩm ngồi thẳng lưng, Mạch Sương dùng chiếc khăn thấm nước nhẹ nhàng lau vết máu bẩn xung quanh vết thương.
“Đây là lần thứ tư.” Đột nhiên Mục Cẩm nói.
Mạch Sương ngẩng đầu: “Sao?”
Mục Cẩm hơi nghiêng đầu: “Đây là lần thứ tư em xử lý vết thương cho ta.”
Bên môi Mạch Sương hiện ra một nụ cười: “Điện hạ vẫn còn nhớ.”
“Đương nhiên. Lần thứ nhất là gặp cáo tinh, em hút máu độc trên cánh tay ta. Lần thứ hai là ở Linh Châu, ta bị thương nặng, là em cứu ta từ dưới móng vuốt của dơi. Lần thứ ba là cách đây không lâu, đây là lần thứ tư.”
“Lúc nào cũng bị thương, mà chàng còn không biết ngượng lại nói ra miệng.”
Tay Mục Cẩm vươn ra đằng sau, cầm tay Mạch Sương: “Cho nên, sau này em phải luôn ở bên ta, nếu ta bị thương, em lại băng bó cho ta.”
“Không đâu.” Mạch Sương thản nhiên nói.
Ánh mắt Mục Cẩm ảm đạm dần, trong giọng nói không giấu được nỗi mất mát: “Tại sao?”
Mạch Sương nói: “Đây là lần cuối cùng điện hạ bị thương, sau này sẽ không cần băng bó nữa.”
Bên ngoài lều trại có người bẩm báo: “Điện hạ, Trần tướng quân cầu kiến.”
Lúc này Mục Cẩm vẫn để trần nửa người trên, vết thương cũng chưa được xử lý xong: “Ngươi bảo hắn chờ, lát nữa bản cung sẽ đến.”
Trần Tư Trúc dẫn một vạn binh mã đi giờ còn lại hơn sáu nghìn, thêm cả gia súc và ngựa của quân địch. Quân doanh của quân địch bị đốt thành tro, binh lính quân Bắc người trốn kẻ chết.
Không lâu sau, Diệp Chuẩn và Trình thượng úy cũng đưa quân trở về, mang theo mấy trăm tù binh của quân địch, Nhị Hoàng tử Chung Ly Thiệu bị trói về trong tình trạng thương nặng, trong lòng biết rõ mình đã không còn đường lui, cũng sợ Mục Cẩm trả thù sỉ nhục, sau cùng cắn lưỡi tự sát.
Toàn bộ quân Bắc bị tiêu diệt, quân Khởi giành được thắng lợi, các tướng sĩ đều vui mừng phấn khởi, giơ cao binh khí hô to.
Trận chiến thắng lợi, tâm tư Mục Cẩm lại đặt hết lên người Mạch Sương, hôm nay thấy cậu nôn ra máu, trong tim như có một tảng đá treo lơ lửng trên cao.
__Hết chương 58__
Giọng nói khàn đục trầm thấp của kẻ đeo mặt nạ truyền đến: “Trên đời này, chưa từng có ai làm ta bị thương.”
Mạch Sương nắm chặt kiếm, không nói gì.
Móng vuốt trên tay phải kẻ đeo mặt nạ phát sáng lên, dữ tợn nói: “Ta phải giết ngươi!”
Dứt lời, thân hình xông về phía Mạch Sương nhanh như chớp, tiếng binh khí va chạm vào nhau lại vang lên.
Mục Cẩm vẫn còn đang dây dưa với Chung Ly Thiệu, hắn nghiến chặt răng, ra sức vung kiếm, ngăn chặn trường thương của Chung Ly Thiệu. Nhưng cứ thế này chung quy cũng không phải là cách, Chung Ly Thiệu đang dùng thương, còn hắn thì dùng kiếm, thêm nữa, chuôi thương của Chung Ly Thiệu làm bằng kim loại, không dễ chém đứt.
Vì thế, chờ hắn đâm thương đến lần nữa, Mục Cẩm dùng cánh tay kẹp chặt trường thương của hắn, Chung Ly Thiệu cố rút trường thương ra, Mục Cẩm buông tay bất ngờ, khiến cho Chung Ly Thiệu suýt thì ngã xuống ngựa.
Mục Cẩm nắm chắc thời cơ, cầm kiếm trong tay đâm về phía hắn, vào ngay giữa hõm vai hắn. Chung Ly Thiệu kêu lên một tiếng, Mục Cẩm định cho thêm một kích nữa, không ngờ hộ vệ bên cạnh hắn lập tức nhảy đến chắn lại.
Mục Cẩm thấy hắn ôm bả vai, trên tay đầy máu là biết một kiếm vừa rồi của mình làm hắn bị thương không nhẹ. Cũng tiếp tục đánh nhau với hộ vệ của hắn nữa, Mục Cẩm vội vàng phi thân xuống ngựa, gia nhập vào trận đánh với kẻ đeo mặt nạ.
Mạch Sương thấy Mục Cẩm đến, vội lùi lại đứng cạnh Mục Cẩm, nói: “Tay trái của hắn bị thương, chúng ta hợp lực đối phó hắn từ hai phía.”
“Được!”
Nói xong, hai người đồng loạt xông lên, giáp công trái phải kẻ đeo mặt nạ.
Trận đánh này vốn chỉ có hai người giờ đã tăng thành ba người, tràng diện càng kịch liệt hơn. Kẻ đeo mặt nạ bị tấn công đồng thời hai bên trái phải, ứng phó không kịp. Mà trong lúc ba người tranh đấu, bốn phía cũng đang chém giết gay cấn.
Mùi máu tanh càng lúc càng đậm, thi thể trên mặt đất cũng càng lúc càng nhiều, bãi cỏ chỉ một canh giờ trước vẫn còn xanh mượt nháy mắt đã biến thành một ngôi mộ lớn, mai táng nghìn vạn người.
Trên lưng Mục Cẩm bị móng vuốt kẻ đeo mặt nạ làm bị thương, áo giáp trắng bạc bị cắt rách, lộ ra ba vết cào đáng sợ. Nhưng cũng may có áo giáp bảo hộ nên vết thương không sâu.
Trận kịch chiến còn kéo dài rất lâu mà vẫn bất phân thắng bại, nhưng hiển nhiên kẻ đeo mặt nạ đã rơi xuống thế hạ phong. Cuối cùng, một kiếm của Mạch Sương xẹt qua mặt nạ của kẻ đeo mặt nạ, chiếc mặt nạ vững chắc bị vỡ một mảng, lộ ra thực dung vô cùng hung tàn của hắn.
Mục Cẩm lại nhân cơ hội đâm một nhát vào bụng hắn, âm thanh da tróc thịt bong truyền vào trong tai. Mục Cẩm lại rút kiếm ra, kẻ đeo mặt nạ phun một búng máu, nhưng vẫn cố dùng chút sức lực còn lại, vung móng vuốt trên tay về phía Mục Cẩm.
Mạch Sương ra tay cực nhanh, ngăn chặn móng vuốt của kẻ đeo mặt nạ. Mục Cẩm tiếp tục đâm một kiếm, kẻ đeo mặt nạ lại hộc máu, hai chân dần dần không còn đứng vững.
Cuối cùng hắn lảo đảo mấy cái, ngã rầm xuống đất, không thể dậy được.
Trình thượng úy thấy kẻ đeo mặt nạ đã chết, giơ thanh đại đao trong tay lên, hô cao giọng: “Kẻ đeo mặt nạ chết rồi!”
Sĩ khí quân Khởi được nâng cao. Ở bên kia, Chung Ly Thiệu đang được mười mấy hộ vệ bảo vệ thấy kẻ đeo mặt nạ đã chết, tức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng biết rõ trận chiến này không có phần thắng, vì thế lập tức hạ lệnh rút binh.
Sau khi Chung Ly Thiệu ra lệnh rút lui, quân Bắc lùi lại về phía quân doanh như thủy triều rút, Mục Cẩm hạ lệnh truy kích ngay lập tức.
Mục Cẩm nhìn Mạch Sương bên cạnh: “Chúng ta cũng đuổi theo đi!”
Mạch Sương thu kiếm trên tay, nói: “Được.”
Mục Cẩm dắt tay cậu, đi tới bên cạnh ngựa, Mục Cẩm quay lại nhìn: “Em lên trước…”
Còn chưa nói xong đã ngây người, khóe môi Mạch Sương xuất hiện một vệt máu, sắc mặt trắng bệch như giấy, trông như sắp ngã xuống đến nơi. Trong lòng Mục Cẩm co rút, vội đỡ lấy cậu ôm vào trong ngực: “Em bị thương?”
Bên môi Mạch Sương lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, em không sao.”
Một tay Mục Cẩm ôm cậu, tay còn lại lau vệt máu bên môi cậu: “Bị thương ở đâu, nói cho ta biết.”
Mạch Sương tựa đầu lên vai hắn, tay đặt lên vai hắn: “Em chỉ là mệt quá, nghỉ ngơi một lát là được.”
“Vậy ta đưa em về quân doanh trước.”
“Nhưng mà, chàng là chủ soái, việc truy kích quân địch sao có thể thiếu chàng.”
“Việc đó có Diệp phó tướng và Trình thượng úy chỉ huy, không quan trọng.” Mục Cẩm bế ngang Mạch Sương lên. “Chúng ta về quân doanh trước.”
Mục Cẩm bế Mạch Sương phi thân lên ngựa, kéo dây cương, một tay giữ Mạch Sương, quay đầu ngựa thúc vào bụng ngựa, vội vàng đi về quân doanh.
Trình thượng úy dẫn binh truy kích quân địch, đuổi theo tới hẻm núi, ở đó đã có Diệp Chuẩn dẫn người mai phục sẵn.
Trong hẻm núi đột nhiên xuất hiện quân Khởi, hơn một nghìn người bắn cung đồng loạt bắn tên, những chiếc mũi tên bay từ trên xuống như mưa, quân Bắc dựng khiên lên che, Chung Ly Thiệu bị trọng thượng được mười mấy người bảo vệ, thấy quân Khởi có mặt ở đây từ trước, sợ hãi chảy mồ hôi lạnh.
Đến khi cơn mưa tên dừng lại, Diệp Chuẩn lại đưa quân đến vây công từ một phía khác của hẻm núi, thêm cả đằng sau còn có truy binh. Giáp công cả hai mặt, quân Bắc mọc cánh cũng khó bay.
Trận chiến hôm nay, ai thắng ai thua, cuối cùng cũng rõ.
Mục Cẩm đưa Mạch Sương trở lại quân doanh, vào trong lều trại, Đông Linh lập tức đến đón: “Điện hạ, công tử bị làm sao vậy?”
Mục Cẩm đặt Mạch Sương lên giường, nói với Đông Linh: “Nhanh, gọi quân y tới đây.”
Đông Linh vội gật đầu: “Vâng, nô tỳ đi ngay.”
Mục Cẩm đỡ Mạch Sương ngồi dậy, cởi áo giáp trên người cậu ra, đặt sang một bên. Dùng tay lau vệt máu lại chảy ra bên môi Mạch Sương, ấn đường nhíu chặt, ôn nhu hỏi: “Có đau ở đâu không?”
Mạch Sương cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: “Không đau.”
“Em đừng giấu ta.”
“Không đâu.” Mạch Sương nhìn hắn nói. “Nhưng còn chàng, bị thương sau lưng, phải mau xử lý vết thương.”
Mục Cẩm chỉ quan tâm đến Mạch Sương, sớm đã quên mất cái đau ở lưng: “Bị thương ngoài da một chút thôi, không sao.”
Lúc này, Đông Linh dẫn quân y vào.
Quân y trung niên cầm cổ tay Mạch Sương bắt mạch, trầm giọng nói: “Tạng phủ của công tử yếu nhược, khí huyết không đủ, mạch khí đập yếu, hơi trống rỗng, chắc hẳn mấy ngày gần đây lục phủ ngũ tạng bị thương nặng nên mới có mạch tượng này.”
Mục Cẩm nói: “Ý ngươi là cậu ấy bị nội thương?”
“Có thể nói như vậy.”
Mục Cẩm nhớ lại tình cảnh Mạch Sương bị kẻ đeo mặt nạ đánh văng ra lần trước, chẳng lẽ nội thương là bắt đầu từ khi đó? “Có cách trị liệu không?”
“Cái này…” Quân y vô cùng khó xử. “Vi thần y thuật không tinh, cùng lắm chỉ có thể kê mấy vị thuốc điều dưỡng, nếu muốn chữa khỏi, sợ rằng phải tìm người tài giỏi hơn.”
Y giả trong quân đều là cao thủ chữa trị ngoại thương, nhưng với nội thương thì yếu kém cũng là bình thường. Mục Cẩm thở dài một hơi, nhìn quân y nói: “Ở gần đây có đại phu nào y thuật cao minh không?”
“Thưa điện hạ, ở phía nam thành Phàn có một y giả tên là Lưu Bán Tiên, được người đời tôn làm Hoa Đà tái thế, trăm chữa trăm hiệu, diệu thủ hồi xuân. Vi thần may mắn đã từng cùng trò chuyện mấy câu, nếu mời hắn đến, có lẽ còn có cách.”
Mục Cẩm vui mừng: “Mau mau đi mời!”
Quân y chắp tay: “Vi thần đi ngay!”
Chờ quân y ra ngoài rồi, Mạch Sương chống hai tay ngồi dậy, nhìn Mục Cẩm nói: “Điện hạ.”
Mục Cẩm vội vàng ngồi bên giường, đỡ lấy nửa người cậu: “Sao vậy?”
“Từ nhỏ cơ thể em đã yếu hơn người thường, không phải bị nội thương gì đâu, chàng không cần lo lắng quá.”
Mục Cẩm áp má mình lên trán cậu: “Em sẽ không sao hết, cho nên, ta không lo lắng.”
Mạch Sương hơi mím môi, khẽ nhắm mắt lại tựa vào ngực hắn.
Một lúc lâu sau, nhớ ra sau lưng Mục Cẩm còn có vết thương, nên gọi Đông Linh đi lấy hòm thuốc.
Mục Cẩm cởi áo giáp ra, để trần nửa thân trên, quay lưng về phía Mạch Sương. Ba vết cào sau lưng hắn không hề che đậy mà lộ ra trong không khí, máu trên vết thương đã đông lại thành màu đỏ thẫm.
Mục Cẩm ngồi thẳng lưng, Mạch Sương dùng chiếc khăn thấm nước nhẹ nhàng lau vết máu bẩn xung quanh vết thương.
“Đây là lần thứ tư.” Đột nhiên Mục Cẩm nói.
Mạch Sương ngẩng đầu: “Sao?”
Mục Cẩm hơi nghiêng đầu: “Đây là lần thứ tư em xử lý vết thương cho ta.”
Bên môi Mạch Sương hiện ra một nụ cười: “Điện hạ vẫn còn nhớ.”
“Đương nhiên. Lần thứ nhất là gặp cáo tinh, em hút máu độc trên cánh tay ta. Lần thứ hai là ở Linh Châu, ta bị thương nặng, là em cứu ta từ dưới móng vuốt của dơi. Lần thứ ba là cách đây không lâu, đây là lần thứ tư.”
“Lúc nào cũng bị thương, mà chàng còn không biết ngượng lại nói ra miệng.”
Tay Mục Cẩm vươn ra đằng sau, cầm tay Mạch Sương: “Cho nên, sau này em phải luôn ở bên ta, nếu ta bị thương, em lại băng bó cho ta.”
“Không đâu.” Mạch Sương thản nhiên nói.
Ánh mắt Mục Cẩm ảm đạm dần, trong giọng nói không giấu được nỗi mất mát: “Tại sao?”
Mạch Sương nói: “Đây là lần cuối cùng điện hạ bị thương, sau này sẽ không cần băng bó nữa.”
Bên ngoài lều trại có người bẩm báo: “Điện hạ, Trần tướng quân cầu kiến.”
Lúc này Mục Cẩm vẫn để trần nửa người trên, vết thương cũng chưa được xử lý xong: “Ngươi bảo hắn chờ, lát nữa bản cung sẽ đến.”
Trần Tư Trúc dẫn một vạn binh mã đi giờ còn lại hơn sáu nghìn, thêm cả gia súc và ngựa của quân địch. Quân doanh của quân địch bị đốt thành tro, binh lính quân Bắc người trốn kẻ chết.
Không lâu sau, Diệp Chuẩn và Trình thượng úy cũng đưa quân trở về, mang theo mấy trăm tù binh của quân địch, Nhị Hoàng tử Chung Ly Thiệu bị trói về trong tình trạng thương nặng, trong lòng biết rõ mình đã không còn đường lui, cũng sợ Mục Cẩm trả thù sỉ nhục, sau cùng cắn lưỡi tự sát.
Toàn bộ quân Bắc bị tiêu diệt, quân Khởi giành được thắng lợi, các tướng sĩ đều vui mừng phấn khởi, giơ cao binh khí hô to.
Trận chiến thắng lợi, tâm tư Mục Cẩm lại đặt hết lên người Mạch Sương, hôm nay thấy cậu nôn ra máu, trong tim như có một tảng đá treo lơ lửng trên cao.
__Hết chương 58__