Tại cửa phủ Nam Dương Vương, chiếc xe ngựa tượng trưng cho hoàng thất vẫn đứng nơi đó. Vương công công bày một cái ghế nhỏ, cung kính mà vươn cánh tay.
Hoa Tưởng Dung nở một nụ cười cảm kích với hắn, một tay kéo váy, một tay một tay lại nắm cánh tay Vương công công mà đi lên. Lên tới xe ngựa, nàng xốc màn xe lên, mới phát hiện Triệu Đoạt đang ngồi ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần,có vẻ như chờ nàng đã lâu.
Hoa Tưởng Dung kinh ngạc ngồi vào trong xe không quen cẩn thận, dù có muôn vàn khó hiểu cũng chỉ giữ ở trong lòng. Triệu Đoạt cũng không nhìn nàng chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa chậm rãi mà đi, xe lắc lư làm người trên xe mơ màng như muốn ngủ. Rốt cuộc xa phu cũng hét to một tiếng làm cho con ngựa dừng bước chân.
Vương công công ở bên ngoài màn xe nhỏ giọng bẩm báo: “Vương gia, đã đến tướng phủ rồi, Hoa Thừa tướng cùng gia quyến đều đang đợi ở bên trong.”
Hoa Tưởng Dung đang sửa sang lại nếp gấp quần áo vừa muốn đứng lên thì thình lình mà bị Triệu Đoạt bắt lấy cánh tay. Cánh tay bỗng dưng đau đớn, Hoa Tưởng Dung nhíu nhíu mày quay đầu.
Triệu Đoạt sớm đã mở mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, tay hắn ngày càng dừng sức làm Hoa Tưởng Dung đau đến nổi thở gấp.
“Đã nhớ kỹ lời bổn vương nói chưa?”
Hoa Tưởng Dung vươn lưỡi khẩn trương mà liếm đôi môi đang khô khốc rồi trả lời “Thiếp thân đã nhớ kỹ”, Triệu Đoạt lúc này mới buông ra tay nàng bước xuống xe ngựa.
Hoa Tưởng Dung vén rèm lên liền thấy giữa không trung có một bàn tay cương nghị, bàn tay này không phải Triệu Đoạt thì là ai? Nàng không cần nghĩ ngợi mà đem tay bỏ vào trong lòng bàn tay to rộng của hắn. Ngay sau đó, tay liền bị hắn nắm chặt. Nàng cũng chỉ bình tĩnh mà cuời thanh lệ giống như một đóa hoa lan.
Hoa Tưởng Dung đi theo Triệu Đoạt bước lên từng bậc thang. Hoa Thừa tướng lập tức khom khom lưng, cười nói: “Bái kiến Vương gia.”
Tiếp theo, nhóm gia quyến phía sau đồng loạt hành lễ.
Hoa Thừa tướng nhìn Hoa Tưởng Dung đang đúng phía sau Triệu Đoạt, thấy sắc mặt của nàng hồng nhuận, ông giật mình ngay sau đó cười nói: “Tưởng Dung chỉ là một thị thiếp của Vương gia, được về nhà thăm bố mẹ đó là không đúng quy củ rồi, sao có thể làm phiền Vương gia tự mình đưa nàng trở về?”
Triệu Đoạt miễn lễ cho bọn họ ngay sau đó liền cười nói: “Bổn vương khó có được một thị thiếp vừa ý như vậy, hiện giờ tự mình tặng nàng tới, cũng bất quá là xuất phát từ không tha thôi. Nói đến đây, bổn vương có một yêu cầu quá đáng, còn muốn xinThừa tướng đáp ứng.”
Hoa Thừa tướng cũng khiêm tốn mà chắp tay nói: “ Xin được nghe phân phó của Vương gia.”
“Từ khi Tưởng Dung đến ở trong phủ làm cho bổn vương yêu thích không thôi. Hiện giờ ban đêm nếu không có nàng ta không thể ngủ yên. Cho nên đêm nay, bổn vương sẽ phái người tới đón nàng hồi phủ, mong rằng Thừa tướng sẽ thông cảm.”
“Chuyện này” Hoa Thừa tướng lại một lần đem ánh mắt dừng lại ở trên gương mặt đang rất bình tĩnh của Hoa Tưởng Dung. Ông do dự một chút rồi lập tức đáp ứng nói: “Đây là đương nhiên. Nữ nhi đã gả ra ngoài cũng như bát nước dỏ đi nếu Vương gia nâng đỡ tiểu nữ như thế, lão phu là nhạc phụ sao có thể không màn tới đạo lí mà giữ người.”
Triệu Đoạt nghe vậy lền cong khóe môi. Tiếp theo, hắn lại lưu luyến không rời mà hôn ở Hoa Tưởng Dung một cái sau đó lền buông tay nàng ra rồi chui vào trong xe ngựa.
Môi hắn lạnh như băng, mang theo một chút hương vị của cây tùng làm cho người ta khó có thể ghét bỏ. Nhưng Hoa Tưởng Dung biết rõ hắn là đang diễn, lại như cũ dùng tay để lau nơi mà hắn đã hôn qua rồi lại thất thần nhìn xe ngựa càng lúc càng xa.
Hoa Tưởng Dung nở một nụ cười cảm kích với hắn, một tay kéo váy, một tay một tay lại nắm cánh tay Vương công công mà đi lên. Lên tới xe ngựa, nàng xốc màn xe lên, mới phát hiện Triệu Đoạt đang ngồi ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần,có vẻ như chờ nàng đã lâu.
Hoa Tưởng Dung kinh ngạc ngồi vào trong xe không quen cẩn thận, dù có muôn vàn khó hiểu cũng chỉ giữ ở trong lòng. Triệu Đoạt cũng không nhìn nàng chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa chậm rãi mà đi, xe lắc lư làm người trên xe mơ màng như muốn ngủ. Rốt cuộc xa phu cũng hét to một tiếng làm cho con ngựa dừng bước chân.
Vương công công ở bên ngoài màn xe nhỏ giọng bẩm báo: “Vương gia, đã đến tướng phủ rồi, Hoa Thừa tướng cùng gia quyến đều đang đợi ở bên trong.”
Hoa Tưởng Dung đang sửa sang lại nếp gấp quần áo vừa muốn đứng lên thì thình lình mà bị Triệu Đoạt bắt lấy cánh tay. Cánh tay bỗng dưng đau đớn, Hoa Tưởng Dung nhíu nhíu mày quay đầu.
Triệu Đoạt sớm đã mở mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, tay hắn ngày càng dừng sức làm Hoa Tưởng Dung đau đến nổi thở gấp.
“Đã nhớ kỹ lời bổn vương nói chưa?”
Hoa Tưởng Dung vươn lưỡi khẩn trương mà liếm đôi môi đang khô khốc rồi trả lời “Thiếp thân đã nhớ kỹ”, Triệu Đoạt lúc này mới buông ra tay nàng bước xuống xe ngựa.
Hoa Tưởng Dung vén rèm lên liền thấy giữa không trung có một bàn tay cương nghị, bàn tay này không phải Triệu Đoạt thì là ai? Nàng không cần nghĩ ngợi mà đem tay bỏ vào trong lòng bàn tay to rộng của hắn. Ngay sau đó, tay liền bị hắn nắm chặt. Nàng cũng chỉ bình tĩnh mà cuời thanh lệ giống như một đóa hoa lan.
Hoa Tưởng Dung đi theo Triệu Đoạt bước lên từng bậc thang. Hoa Thừa tướng lập tức khom khom lưng, cười nói: “Bái kiến Vương gia.”
Tiếp theo, nhóm gia quyến phía sau đồng loạt hành lễ.
Hoa Thừa tướng nhìn Hoa Tưởng Dung đang đúng phía sau Triệu Đoạt, thấy sắc mặt của nàng hồng nhuận, ông giật mình ngay sau đó cười nói: “Tưởng Dung chỉ là một thị thiếp của Vương gia, được về nhà thăm bố mẹ đó là không đúng quy củ rồi, sao có thể làm phiền Vương gia tự mình đưa nàng trở về?”
Triệu Đoạt miễn lễ cho bọn họ ngay sau đó liền cười nói: “Bổn vương khó có được một thị thiếp vừa ý như vậy, hiện giờ tự mình tặng nàng tới, cũng bất quá là xuất phát từ không tha thôi. Nói đến đây, bổn vương có một yêu cầu quá đáng, còn muốn xinThừa tướng đáp ứng.”
Hoa Thừa tướng cũng khiêm tốn mà chắp tay nói: “ Xin được nghe phân phó của Vương gia.”
“Từ khi Tưởng Dung đến ở trong phủ làm cho bổn vương yêu thích không thôi. Hiện giờ ban đêm nếu không có nàng ta không thể ngủ yên. Cho nên đêm nay, bổn vương sẽ phái người tới đón nàng hồi phủ, mong rằng Thừa tướng sẽ thông cảm.”
“Chuyện này” Hoa Thừa tướng lại một lần đem ánh mắt dừng lại ở trên gương mặt đang rất bình tĩnh của Hoa Tưởng Dung. Ông do dự một chút rồi lập tức đáp ứng nói: “Đây là đương nhiên. Nữ nhi đã gả ra ngoài cũng như bát nước dỏ đi nếu Vương gia nâng đỡ tiểu nữ như thế, lão phu là nhạc phụ sao có thể không màn tới đạo lí mà giữ người.”
Triệu Đoạt nghe vậy lền cong khóe môi. Tiếp theo, hắn lại lưu luyến không rời mà hôn ở Hoa Tưởng Dung một cái sau đó lền buông tay nàng ra rồi chui vào trong xe ngựa.
Môi hắn lạnh như băng, mang theo một chút hương vị của cây tùng làm cho người ta khó có thể ghét bỏ. Nhưng Hoa Tưởng Dung biết rõ hắn là đang diễn, lại như cũ dùng tay để lau nơi mà hắn đã hôn qua rồi lại thất thần nhìn xe ngựa càng lúc càng xa.