Hoa Tưởng Dung một bên nói, một bên lại len lén dùng tay áo mà lau đi nước mắt. Rồi nang trộm giương mắt nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng của Đinh Lan và Thu nNguyệt. Nàng tiếc là không thể trùm chăn cười ha ha.
8888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888
Từ khi Đinh Lan và Thu Nguyệt tới Mai Viên thì tin tức Nam Dương Vương độc sủng Hoa Tưởng Dung liền truyền ra ngoài, bởi vì nàng là thị thiếp duy nhất sau khi được sủng hạnh mà không phải uống canh tránh thai.
Sự thật là như thế nào cũng chỉ có Hoa Tưởng Dung biết. Đêm hôm đó, nàng không có được một chút nhu tình của hắn mà phải đau đớn vô cùng,còn phải uống một chén thuốc đen đặc.
Liên tiếp mấy ngày, Hoa Tưởng Dung đều không bước ra Mai Viên nửa bước, Tiểu Thúy thấy nàng mặt ủ mày chau liền nàng kéo nàng đến hoa viên trong vương phủ.
“Tiểu thư người nhìn xem, hoa viên này được tu sửa thật tốt.” Tiểu Thúy chỉ tay vào cảnh đẹp phía xa xa trông thật giống như chú chim tước nhỏ mà nói “Tiểu thư người xem, hoa hồng này thật là đẹp. Em đoán là chúng nhìn thấy tiểu thư đẹp như vậy trong lòng liền không phục. Bọn chúng đang tranh nhau khoe sắc để có thể sánh bằng tiểu thư đó.”
Hoa Tưởng Dung nhếch môi cười khổ. Ngay sau đó nàng ngồi lên một tảng đá bên cạnh. Nàng cuốn tay áo lên, thủ cung sa trên tay nàng đã sớm biến mất. Cánh tay nàng trắng như ngó sen đẹp như mọt miếng ngọc thượng đẳng không hề có chút tạp sắc. Chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng phản ánh xuống mặt hồ trông thật là sinh động.
Khi nàng khom lưng, tóc của nàng liền trượt xuống, nàng cũng không quan tâm mà để cho tóc tùy tiện trượt xuống vai. Nàng đem bàn tay nhúng vào trong nước chậm rãi khuấy động tạo nên từng đợt sóng nhỏ nhìn từ xa tựa như một bức mỹ nữ đồ.
Triệu Đoạt đứng trên ở núi giả khoanh tay đứng nhìn một màn trước mắt. Nàng đong đưa cánh tay, đôi mày nhíu chặt, còn có những lọn tóc bị gió thổi bay đều hấp dẫn hắn tầm mắt hắn.
Hắn đã sớm nghe lời đồn ở trong phủ. Hắn cho rằng, nàng sẽ đắc ý mà lộ ra đuôi cáo, nàng sẽ bởi vì được sủng ái mà tác oai tác quái trong phủ, nhưng hết thảy đều ngoài dự đoán của hắn.
Nữ nhân này không những không vui mừng mà còn tránh ở Mai Viên không ra khỏi cửa. Tựa như hắn sủng ái nàng là một chuyện vô cùng mất mặt.
Thật là càng ngày càng thú vị, một người có xuất thân kỹ nữ như nàng mà lại là xử nữ. Quan hệ giữa nàng và Thừa tướng dường như cũng không tốt. Nàng, rốt cuộc có phải là quân cờ của lão hồ ly kia không đây?
Thị vệ Trác Ngôn đang đứng sau lưng Triệu Đoạt mà ánh mắt của hắn cũng Triệu Đoạt đều chăm chú nhìn Hoa Tưởng Dung.
Đêm nàng thị tẩm, hắn đều đứng ở ngoài cửa tuy không nghe thấy gì nhưng dường như hắn cảm thấy chính mình đang bị tra tấn. Hắn không biết đó là cảm giác gì, nhưng luôn luôn có một đôi mắt thống khổ ở trước mắt hắn. Hắn lại cảm thấy lòng mình dường như đang tan nát.
Từ ngày thay Vương gia bái đường với nàn trong lòng hắn liền có một tâm nguyện là nàng lúc nào cũng vui vẻ. Mà lúc này đây trông nàng lại tiều tụy rất nhiều. Hắn hận không thể chạy như bay qua để hỏi nàng, nàng đang suy nghĩ gì. Nhưng mà hắn không thể chỉ, hắn chỉ có thể đứng nới này mà nhìn nàng.
Trời rốt cuộc cũng đã tối, Mai Viên vẫn yên tĩnh, nọn nến trong tẩm phòng lay động vài cái rồi tắt. Rào rạt, rào rạt, một bóng đen ngoài cửa sổ bay qua ném vào một tờ giấy rồi bay đi mất.
Thân ảnh kia mạnh mẽ như ưng.
8888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888
Từ khi Đinh Lan và Thu Nguyệt tới Mai Viên thì tin tức Nam Dương Vương độc sủng Hoa Tưởng Dung liền truyền ra ngoài, bởi vì nàng là thị thiếp duy nhất sau khi được sủng hạnh mà không phải uống canh tránh thai.
Sự thật là như thế nào cũng chỉ có Hoa Tưởng Dung biết. Đêm hôm đó, nàng không có được một chút nhu tình của hắn mà phải đau đớn vô cùng,còn phải uống một chén thuốc đen đặc.
Liên tiếp mấy ngày, Hoa Tưởng Dung đều không bước ra Mai Viên nửa bước, Tiểu Thúy thấy nàng mặt ủ mày chau liền nàng kéo nàng đến hoa viên trong vương phủ.
“Tiểu thư người nhìn xem, hoa viên này được tu sửa thật tốt.” Tiểu Thúy chỉ tay vào cảnh đẹp phía xa xa trông thật giống như chú chim tước nhỏ mà nói “Tiểu thư người xem, hoa hồng này thật là đẹp. Em đoán là chúng nhìn thấy tiểu thư đẹp như vậy trong lòng liền không phục. Bọn chúng đang tranh nhau khoe sắc để có thể sánh bằng tiểu thư đó.”
Hoa Tưởng Dung nhếch môi cười khổ. Ngay sau đó nàng ngồi lên một tảng đá bên cạnh. Nàng cuốn tay áo lên, thủ cung sa trên tay nàng đã sớm biến mất. Cánh tay nàng trắng như ngó sen đẹp như mọt miếng ngọc thượng đẳng không hề có chút tạp sắc. Chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng phản ánh xuống mặt hồ trông thật là sinh động.
Khi nàng khom lưng, tóc của nàng liền trượt xuống, nàng cũng không quan tâm mà để cho tóc tùy tiện trượt xuống vai. Nàng đem bàn tay nhúng vào trong nước chậm rãi khuấy động tạo nên từng đợt sóng nhỏ nhìn từ xa tựa như một bức mỹ nữ đồ.
Triệu Đoạt đứng trên ở núi giả khoanh tay đứng nhìn một màn trước mắt. Nàng đong đưa cánh tay, đôi mày nhíu chặt, còn có những lọn tóc bị gió thổi bay đều hấp dẫn hắn tầm mắt hắn.
Hắn đã sớm nghe lời đồn ở trong phủ. Hắn cho rằng, nàng sẽ đắc ý mà lộ ra đuôi cáo, nàng sẽ bởi vì được sủng ái mà tác oai tác quái trong phủ, nhưng hết thảy đều ngoài dự đoán của hắn.
Nữ nhân này không những không vui mừng mà còn tránh ở Mai Viên không ra khỏi cửa. Tựa như hắn sủng ái nàng là một chuyện vô cùng mất mặt.
Thật là càng ngày càng thú vị, một người có xuất thân kỹ nữ như nàng mà lại là xử nữ. Quan hệ giữa nàng và Thừa tướng dường như cũng không tốt. Nàng, rốt cuộc có phải là quân cờ của lão hồ ly kia không đây?
Thị vệ Trác Ngôn đang đứng sau lưng Triệu Đoạt mà ánh mắt của hắn cũng Triệu Đoạt đều chăm chú nhìn Hoa Tưởng Dung.
Đêm nàng thị tẩm, hắn đều đứng ở ngoài cửa tuy không nghe thấy gì nhưng dường như hắn cảm thấy chính mình đang bị tra tấn. Hắn không biết đó là cảm giác gì, nhưng luôn luôn có một đôi mắt thống khổ ở trước mắt hắn. Hắn lại cảm thấy lòng mình dường như đang tan nát.
Từ ngày thay Vương gia bái đường với nàn trong lòng hắn liền có một tâm nguyện là nàng lúc nào cũng vui vẻ. Mà lúc này đây trông nàng lại tiều tụy rất nhiều. Hắn hận không thể chạy như bay qua để hỏi nàng, nàng đang suy nghĩ gì. Nhưng mà hắn không thể chỉ, hắn chỉ có thể đứng nới này mà nhìn nàng.
Trời rốt cuộc cũng đã tối, Mai Viên vẫn yên tĩnh, nọn nến trong tẩm phòng lay động vài cái rồi tắt. Rào rạt, rào rạt, một bóng đen ngoài cửa sổ bay qua ném vào một tờ giấy rồi bay đi mất.
Thân ảnh kia mạnh mẽ như ưng.