Trác Ngôn giám thị nhất cử nhất động của Hoa phủ chưa bao giờ dám lơi lỏng. Buổi tối hôm nay, hắn lại lén lút leo lên nóc nhà Hoa phủ lại bất ngờ gặp được một người khách không mời mà đến.
Người đó là địch là bạn chưa rõ, Trác Ngôn không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành nằm yên một chỗ. Người kia cũng phát hiện được Trác Ngôn, hắn cũng không có bất cứ hành động gì, chỉ xa xa mà nhìn Trác Ngôn.
Hai người đều che mặt nên không biết rõ mặt của đối phương nên hai người cứ như vậy giằng co. Rốt cuộc, người nọ cũng mở miệng nói: “Người tới là ai? Hãy xưng tên ra.”
Trác Ngôn nghe thấy liền phát hiện âm thanh này quen thuộc, hắn mãi suy nghĩ nê không có đáp lại. Người nọ có chút nóng nảy, lại nói: “Huynh đài, là địch là bạn, hãy xưng tên ra!”
“Lạc Vũ?” Trác Ngôn nghe ra người nọ thanh âm cùng chia lìa nhiều năm sư đệ có chút tương tự, rồi lại không dám tương nhận, thử hỏi: “Là ngươi sao, Lạc sư đệ?”
Đối diện người sắc mặt buông lỏng, ngay sau đó thu hồi ám tiễn được giấu trong tay áo, một tay kéo xuống khăn che mặt, kích động nói: “Trác sư huynh, là huynh à?”
Trác Ngôn thấy người đối diện cũng nhận ra mình, nên kéo khăn che mặt xuống. Hai huynh đệ gặp mặt hết sức cao hứng, hai người nằm trên nóc nhà Hoa Phũ nói chuyện cũ:“Sư huynh, mấy năm nay huynh đã đi đâu?” Lạc Vũ vừa quan sát động tĩnh vừa đặt câu hỏi.
“Vương phủ.” Trác Ngôn nhìn chằm chằm mấy bóng người lui tới trong đại sảnh Hoa Phũ: “Ta giờ là thị vệ phụ trách an toàn cho Nam Dương Vương”
Lạc Vũ nghe được tên Nam Dương Vương, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Sao có thễ làm chuyện không tự do như vậy?”
Trác Ngôn cười lắc đầu nói: “Năm đó ta khăng khăng xuống núi, cũng là vì trừ bạo an dân, một mình lang bạt, đáng tiếc sự không được như ý. Mới vừa xuống núi, ta còn quá non nớt, không hiểu được lòng người hiểm ác bị người ám toán may nhờ Nam Dương Vương cứu ta. Hiện giờ, ta bão hộ hắn an toàn cũng coi như là báo đáp ân cứu mạng. Còn đệ hiện tại còn ở Nguyệt Cung sao?”
Lạc Vũ gật đầu: “Sư phó rất nhớ huynh, ông tuổi đã lớn không tiện đi lại nếu có cơ hội huynh trở về thăm ông đi.”
Nhớ tới sự dạy dỗ ân cần cũa sư phó, Trác Ngôn cãm thấy chua xót trong lòng. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến bãn thân còn có nhiệm vụ, lập tức hỏi: “Sư đệ, đệ tới đây có chuyện gì? Chẳng lẽ Nguyệt Cung và Hoa phủ có cái gì liên quan?”
Lạc Vũ nói: “Sư huynh, thật không dám dấu diếm, lần này ta đến đây là vì tìm một người.”
“Ai?”
“Chính là tiểu Lưu Li bị đại sư huynh bắt cóc. Năm đó sư phó vì con gái út bị bắt cóc mà khóc đến sắp mù mắt. Đại sư huynh thật đáng giận, không nhớ đến ân dưỡng dục cũa sư phó mà làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy.”
“Tiểu Lưu Li?” Trác Ngôn kích động hỏi: “Quả thật là Lưu Li sao?”
Lạc Vũ gật đầu: “ Sự việc đã được điều tra rõ ràng, chính là nàng.”
“Nàng ở Hoa phủ? Chẳng lẽ Đại sư huynh đem nàng bán cho Hoa phủ làm nha hoàn hay sao?”
Lạc Vũ sau khi nghe xong, lắc đầu cười nói: “Cũng không phải, nàng hiện tại chính là thiên kim tiểu thư cũa Hoa Phũ.”
Trác Ngôn vừa nghe thân phận cũa Lưu Li là thiên kim Hoa phũ liềnkhông tự chủ được mà hõi tiếp: “Đệ là đang nói đến Hoa Tưởng Dung?”
“Đúng vậy, trước đây ta vào Hoa Phũ xem bệnh cho hoa tiễu thư, thì phát hiện nàng bị hạ ‘ di tâm tán ’, y thuật của ta không tinh, giải không được loại quái độc này, chỉ dành trỡ về Nguyệt Cung, hỏi qua sư phó mới trỡ về đây
.”
Trác Ngôn nghe Lạc Vũ nói xong, liền không thể tin được mà lắc đầu nói: “Không đúng, ta nghe Vương gia nói, Hoa Tưởng Dung vốn là kỹ nữ thanh lâu sao có thễ là tiễu Lưu Li con gái sư phó được?”
Lạc Vũ nói: “Sư huynh, huynh cũng đừng hoài nghi, chúng ta đã điều tra rồi. Năm đó, Đại sư huynh sau khi xuống núi liền đem tiểu lưu li bán vào thanh lâu. Sau này, chúng ta tra được thanh lâu kia, tú bà lại nói nàng bị thiếu gia Hoa phủ mua đi rồi. Vừa vặn, Hoa phủ lại có tin nói là tiểu thư bị bệnh lạ bỏ ra số tiền lớn tìm thầy trị bệnh, ta liền trà trộn vào, trải qua tra hỏi cuối cùng cũng xác định nàng chính là Tiểu Lưu li năm đó.”
Trác Ngôn vẫn là không tin, lại hỏi: “Nói không chừng kia tú bà nhớ lầm, tới tới lui lui nhiều người như vậy sao có thể nhớ rõ Lưu Li là bị thiếu gia Hoa phủ mua đi?”
Lạc Vũ nói: “Ta cũng từng có ý nghĩ như vậy, nhưng tú bà kia nói rõ lúc ấy Bình Dương Vương thường xuyên đi đến gặp Hoa Tưởng Dung, còn muốn chuộc thân cho nàng, kết quả nàng không đồng ý, ngược lại lại đi theo thiếu gia Hoa phủ. Vì chuyện này, tú bà kia tức giận đến mấy ngày không ăn cơm bởi vì kiếm được ít bạc lại cảm thấy đáng tiếc cho nàng.”
Trác Ngôn gật đầu, bởi vậy hết thảy đều rõ ràng: Hoa Tưởng Dung là con gái của sư phó bị Đại sư huynh bắt cóc bán vào thanh lâu, sau lại bị mua vào Hoa phủ. Hoa Thừa tướng cho nàng ăn di tâm tán, cho nàng thân phận tiểu thư Hoa gia, nghĩ mọi cách đem nàng gả vào Nam Dương Vương phủ, chính là muốn lợi dụng nàng liên hệ tin tức, kết quả không thể ngờ được chính là, lần đầu tiên đã bị Vương gia bắt được.
“Sư huynh, hiện tại huynh đã biết hết thảy, có muốn cùng ta đi vào để cứu nàng ra?”
Trác Ngôn cười chua xót, lắc lắc đầu không nói gì.
Lạc Vũ thấy hắn không chịu, có chút tức giận nói: “Sư huynh, mấy năm không gặp, trong lòng huynh cũng chỉ có Nam Dương Vương, chỉ nguyện ý làm việc cho hắn mà không niệm tình đồng môn sao? Thật là uổng phí năm đó sư phó thương huynh như vậy.”
Trác Ngôn muốn mở miệng cãi lại, lại nghe Lạc Vũ nói: “Huynh nếu không chịu đi, ta liền đi một mình. Sư phó đã đợi nhiều năm như vậy, vô luận như thế nào, ta cũng muốn cứu nàng, làm sư phó sinh thời còn có thể nhìn thấy con gái.”
Dứt lời, Lạc Vũ khí vận đan điền muốn phi thân mà đi. Trác Ngôn vội vàng nói: “Lạc sư đệ chậm đã, Hoa Tưởng Dung đã không còn ở Hoa phủ.”
Lạc Vũ quay đầu lại, nghi hoặc nói: “Không còn ở Hoa phủ?”
Trác Ngôn nói: “Chẳng lẽ lúc đệ vào thành không có nghe nói chuyện Nam Dương Vương có một ái thiếp sao?”
Thấy Lạc Vũ lắc đầu, Trác Ngôn lại tiếp tục nói: “Hoa Tưởng Dung đã gả vào Nam Dương Vương phủ, hiện tại thân phận là thị thiếp của Nam Dương Vương”
Người đó là địch là bạn chưa rõ, Trác Ngôn không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành nằm yên một chỗ. Người kia cũng phát hiện được Trác Ngôn, hắn cũng không có bất cứ hành động gì, chỉ xa xa mà nhìn Trác Ngôn.
Hai người đều che mặt nên không biết rõ mặt của đối phương nên hai người cứ như vậy giằng co. Rốt cuộc, người nọ cũng mở miệng nói: “Người tới là ai? Hãy xưng tên ra.”
Trác Ngôn nghe thấy liền phát hiện âm thanh này quen thuộc, hắn mãi suy nghĩ nê không có đáp lại. Người nọ có chút nóng nảy, lại nói: “Huynh đài, là địch là bạn, hãy xưng tên ra!”
“Lạc Vũ?” Trác Ngôn nghe ra người nọ thanh âm cùng chia lìa nhiều năm sư đệ có chút tương tự, rồi lại không dám tương nhận, thử hỏi: “Là ngươi sao, Lạc sư đệ?”
Đối diện người sắc mặt buông lỏng, ngay sau đó thu hồi ám tiễn được giấu trong tay áo, một tay kéo xuống khăn che mặt, kích động nói: “Trác sư huynh, là huynh à?”
Trác Ngôn thấy người đối diện cũng nhận ra mình, nên kéo khăn che mặt xuống. Hai huynh đệ gặp mặt hết sức cao hứng, hai người nằm trên nóc nhà Hoa Phũ nói chuyện cũ:“Sư huynh, mấy năm nay huynh đã đi đâu?” Lạc Vũ vừa quan sát động tĩnh vừa đặt câu hỏi.
“Vương phủ.” Trác Ngôn nhìn chằm chằm mấy bóng người lui tới trong đại sảnh Hoa Phũ: “Ta giờ là thị vệ phụ trách an toàn cho Nam Dương Vương”
Lạc Vũ nghe được tên Nam Dương Vương, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Sao có thễ làm chuyện không tự do như vậy?”
Trác Ngôn cười lắc đầu nói: “Năm đó ta khăng khăng xuống núi, cũng là vì trừ bạo an dân, một mình lang bạt, đáng tiếc sự không được như ý. Mới vừa xuống núi, ta còn quá non nớt, không hiểu được lòng người hiểm ác bị người ám toán may nhờ Nam Dương Vương cứu ta. Hiện giờ, ta bão hộ hắn an toàn cũng coi như là báo đáp ân cứu mạng. Còn đệ hiện tại còn ở Nguyệt Cung sao?”
Lạc Vũ gật đầu: “Sư phó rất nhớ huynh, ông tuổi đã lớn không tiện đi lại nếu có cơ hội huynh trở về thăm ông đi.”
Nhớ tới sự dạy dỗ ân cần cũa sư phó, Trác Ngôn cãm thấy chua xót trong lòng. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến bãn thân còn có nhiệm vụ, lập tức hỏi: “Sư đệ, đệ tới đây có chuyện gì? Chẳng lẽ Nguyệt Cung và Hoa phủ có cái gì liên quan?”
Lạc Vũ nói: “Sư huynh, thật không dám dấu diếm, lần này ta đến đây là vì tìm một người.”
“Ai?”
“Chính là tiểu Lưu Li bị đại sư huynh bắt cóc. Năm đó sư phó vì con gái út bị bắt cóc mà khóc đến sắp mù mắt. Đại sư huynh thật đáng giận, không nhớ đến ân dưỡng dục cũa sư phó mà làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy.”
“Tiểu Lưu Li?” Trác Ngôn kích động hỏi: “Quả thật là Lưu Li sao?”
Lạc Vũ gật đầu: “ Sự việc đã được điều tra rõ ràng, chính là nàng.”
“Nàng ở Hoa phủ? Chẳng lẽ Đại sư huynh đem nàng bán cho Hoa phủ làm nha hoàn hay sao?”
Lạc Vũ sau khi nghe xong, lắc đầu cười nói: “Cũng không phải, nàng hiện tại chính là thiên kim tiểu thư cũa Hoa Phũ.”
Trác Ngôn vừa nghe thân phận cũa Lưu Li là thiên kim Hoa phũ liềnkhông tự chủ được mà hõi tiếp: “Đệ là đang nói đến Hoa Tưởng Dung?”
“Đúng vậy, trước đây ta vào Hoa Phũ xem bệnh cho hoa tiễu thư, thì phát hiện nàng bị hạ ‘ di tâm tán ’, y thuật của ta không tinh, giải không được loại quái độc này, chỉ dành trỡ về Nguyệt Cung, hỏi qua sư phó mới trỡ về đây
.”
Trác Ngôn nghe Lạc Vũ nói xong, liền không thể tin được mà lắc đầu nói: “Không đúng, ta nghe Vương gia nói, Hoa Tưởng Dung vốn là kỹ nữ thanh lâu sao có thễ là tiễu Lưu Li con gái sư phó được?”
Lạc Vũ nói: “Sư huynh, huynh cũng đừng hoài nghi, chúng ta đã điều tra rồi. Năm đó, Đại sư huynh sau khi xuống núi liền đem tiểu lưu li bán vào thanh lâu. Sau này, chúng ta tra được thanh lâu kia, tú bà lại nói nàng bị thiếu gia Hoa phủ mua đi rồi. Vừa vặn, Hoa phủ lại có tin nói là tiểu thư bị bệnh lạ bỏ ra số tiền lớn tìm thầy trị bệnh, ta liền trà trộn vào, trải qua tra hỏi cuối cùng cũng xác định nàng chính là Tiểu Lưu li năm đó.”
Trác Ngôn vẫn là không tin, lại hỏi: “Nói không chừng kia tú bà nhớ lầm, tới tới lui lui nhiều người như vậy sao có thể nhớ rõ Lưu Li là bị thiếu gia Hoa phủ mua đi?”
Lạc Vũ nói: “Ta cũng từng có ý nghĩ như vậy, nhưng tú bà kia nói rõ lúc ấy Bình Dương Vương thường xuyên đi đến gặp Hoa Tưởng Dung, còn muốn chuộc thân cho nàng, kết quả nàng không đồng ý, ngược lại lại đi theo thiếu gia Hoa phủ. Vì chuyện này, tú bà kia tức giận đến mấy ngày không ăn cơm bởi vì kiếm được ít bạc lại cảm thấy đáng tiếc cho nàng.”
Trác Ngôn gật đầu, bởi vậy hết thảy đều rõ ràng: Hoa Tưởng Dung là con gái của sư phó bị Đại sư huynh bắt cóc bán vào thanh lâu, sau lại bị mua vào Hoa phủ. Hoa Thừa tướng cho nàng ăn di tâm tán, cho nàng thân phận tiểu thư Hoa gia, nghĩ mọi cách đem nàng gả vào Nam Dương Vương phủ, chính là muốn lợi dụng nàng liên hệ tin tức, kết quả không thể ngờ được chính là, lần đầu tiên đã bị Vương gia bắt được.
“Sư huynh, hiện tại huynh đã biết hết thảy, có muốn cùng ta đi vào để cứu nàng ra?”
Trác Ngôn cười chua xót, lắc lắc đầu không nói gì.
Lạc Vũ thấy hắn không chịu, có chút tức giận nói: “Sư huynh, mấy năm không gặp, trong lòng huynh cũng chỉ có Nam Dương Vương, chỉ nguyện ý làm việc cho hắn mà không niệm tình đồng môn sao? Thật là uổng phí năm đó sư phó thương huynh như vậy.”
Trác Ngôn muốn mở miệng cãi lại, lại nghe Lạc Vũ nói: “Huynh nếu không chịu đi, ta liền đi một mình. Sư phó đã đợi nhiều năm như vậy, vô luận như thế nào, ta cũng muốn cứu nàng, làm sư phó sinh thời còn có thể nhìn thấy con gái.”
Dứt lời, Lạc Vũ khí vận đan điền muốn phi thân mà đi. Trác Ngôn vội vàng nói: “Lạc sư đệ chậm đã, Hoa Tưởng Dung đã không còn ở Hoa phủ.”
Lạc Vũ quay đầu lại, nghi hoặc nói: “Không còn ở Hoa phủ?”
Trác Ngôn nói: “Chẳng lẽ lúc đệ vào thành không có nghe nói chuyện Nam Dương Vương có một ái thiếp sao?”
Thấy Lạc Vũ lắc đầu, Trác Ngôn lại tiếp tục nói: “Hoa Tưởng Dung đã gả vào Nam Dương Vương phủ, hiện tại thân phận là thị thiếp của Nam Dương Vương”