Nghe được tin Hoa Tưởng Dung đã có gia đình, Lạc Vũ trong lòng run lên, trong lòng bỗng dưng có cảm giác khác thường.
“Hiện tại, nàng có khỏe không?”
Trong mắt Trác Ngôn hiện lên vẻ đau lòng, hắn nhẫn nhịn cắn răng nói: “Vương gia luôn đề phòng nàng, cưới nàng vào phủ cũng là vì bị Hoàng Thượng và thái phi ép đến đường cùng. Vương gia đem nàng an trí ở Mai Viên, cho nàng làm ‘ Tiện Thiếp ’, bị người khác hãm hại, đệ nói nàng có thể khỏe không?”
Lạc Vũ mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được lời Trác Ngôn nói đều là thật sự, tim hắn thắt lại đau khổ vạn phần,cảm thấy trong lòng như là bị vũ khí sắc bén từng chút, từng chút một khắc vào tim. Im lặng một hồi lâu, hắn mới nói: “Sư huynh, mang ta đi đến chổ nàng xem nàng có khỏe không?”
“Không được, vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt, nếu bị người khác phát hiện, đến cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được. Hơn nữa là nửa đêm, dù sao cũng tránh bị nghi ngờ. Ta không phải lo cho đệ, mà là nàng thật sự đã không còn sức chịu đựng thêm chuyện gì. Lần trước đã chịu roi, chỉ sợ lần này Vương gia không động đao mới là lạ.”
“Nhưng nếu ta không thấy được nàng thì làm sao cho nàng thuốc giải được?”
“Thuốc giải? Đệ có thuốc giải?” Trác Ngôn hưng phấn mà bắt lấy tay Lạc Vũ, nói: “Sống ba mươi năm, ta chưa bao giờ nghe qua có người có được thuốc giải của...,đệ làm thế nào mà có được?”
Lạc Vũ thất vọng nói: “Thuốc này được chính tay sư phụ điều chế, ông đem hết một đời tâm huyết sưu tập thảo dược nhưng lại thiếu một loại thảo dược gọi là Mạn Tường Đằng. Trong tay đệ có thuốc giải tuy rằng nói có thể giải được nhưng lại trị được ngọn không trị được gốc, chỉ có thể kéo dài sinh mệnh, nhưng độc trong cơ thể lại không thể hoàn toàn mất đi, trừ khi có thể tìm được Mạn Tường Đằng, nếu không...”
Nghe thế, Trác Ngôn từ nét mặt mừng rỡ chuyển sang thất vọng tột cùng.
“Sư huynh, huynh dẫn ta đến gặp nàng đi, mặc kệ có như thế nào. Ta cũng phải xem bệnh cho nàng, cho nàng uống thuốc giải này trước đã.”
Trác Ngôn do dự một lát, sau đó gật đầu.
(Bên ngoài Mai Viên).
Trác Ngôn trốn ở trên cây, đờ người nhìn ánh sáng của nến phát ra từ bên trong vườn. Hắn không nghĩ tới, Hoa Tưởng Dung chính là Tiểu Sư muội mất tích nhiều năm của mình, không nghĩ tới nàng cùng Bình Dương Vương sẽ có chuyện liên quan, càng không nghĩ tới Hoa Thừa tướng ác độc như thế, vì đạt được mục đích của mình không từ mọi thủ đoạn, lại có thể cho nàng ăn di tâm tán.
Chính cái gọi là: Di tâm tán dễ tìm, giải dược khó tìm.
Di tâm tán không chỉ có thể làm người đã quên chuyện quá khứ mà độc tố còn tích tựu ở trong cơ thể, ba năm không giải được độc, chất độc sẽ từ não vận hành đến toàn thân, đến lúc đó có là thần tiên cũng khó cứu chữa được.
Di tâm tán, nàng trúng loại độc nguy hiểm như vậy. Chẳng lẽ, hắn có thể trơ mắt mà nhìn Hoa Tưởng Dung sự sống từng chút từng chút mà trôi đi sao?
Vào lúc này, Lạc Vũ cứ như vậy thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở trước mặt Hoa Tưởng Dung,
Hoa Tưởng Dung sợ ngây người, nàng chớp chớp mắt, sau đó vỗ nhẹ vào mặt vài cái, mới dám tin tưởng đây là thật sự.
“Lạc đại phu, sao huynh lại đến đây?”
Lại một lần nữa thấy Hoa Tưởng Dung, Lạc Vũ xúc động:’’ Nàng lại gầy đi nhiều rồi.’’
Trên mặt hắn mang vẻ thương tiếc nhưng lại làm ra vẻ tiêu sái đạm nhiên, cười nói: “Là ta trở về để xem bệnh mất trí nhớ của nàng. Lần trước sau khi trở về, ta cùng sư phó điều chế cho nàng chút thảo dược, có thể trợ giúp nàng khôi phục ký ức.”
“Có thật không.Cám ơn huynh.” Lạc Vũ đưa thuốc cho Hoa Tưởng Dung.
Nàng đưa thuốc lên ngửi thử, ngạc nhiên nói: vốn dĩ cứ nghĩ thuốc là sẽ hôi, không thể ngờ thuốc này thơm đến vậy.”
“Thích là được, sau khi uống xong bảo đảm thuốc đến bệnh trừ.” Lạc Vũ nói, thình lình nắm cánh tay Hoa Tưởng Dung.
Mới đầu, Hoa Tưởng Dung không biết hành động Lạc Vũ có ý gì. Nàng có chút mặt đỏ, chờ nàng hiểu rõ Lạc Vũ làm thế để bắt mạch giúp mình, liền điềm tỉnh đưa tay cho hắn.
Bởi vì đã từng bị thương nên độc tố tăng lên, đã chậm rãi đi vào lục phủ ngủ tạng, nếu không thể khống chế lập tức sẽ xâm nhập vào cốt tủy. Lạc Vũ dò ra hư thật, không nói hai lời, lập tức từ trong lòng ngực lấy ra một viên Duyên lăng đan nhét vào nàng trong miệng.
Duyên lăng đan có thể giảm bớt độc tố lan tràn. Nó đối với người luyện công có thể nói là thánh dược. Nó là dùng mười tám loại thảo dược quý hiếm phối chế mà thành, không nói đến quá trình luyện chế phức tạp, chính là nói tìm đủ mười tám loại dược này cũng tốn rất nhiều sức lực. Tự nhiên, hắn không thể cùng Hoa Tưởng Dung nói thêm vì sợ nàng sẽ hỏi, liền lừa nàng nói: “Rất tốt, rất tốt, thân thể nàng có chút hư nhược, ta vừa mới cho nàng ăn vào một viên bổ thuốc. Bây giờ, ta sẽ vận công bức hóa nó, làm nó ở trong cơ thể nàng nhanh chóng phát huy tác dụng.”
Nói xong, Lạc Vũ liền đỡ Hoa Tưởng Dung ngồi ở trên giường.
Hoa Tưởng Dung vừa mới đem giày cởi ra, chợt nghe một tiếng vang lớn ở ngoài cửa, cửa liền mở ra.
Hai người đang muốn vận công bức dược giật nảy mình. Cả hai ngẩng đầu thì nhìn thấy Triệu Đoạt cau mày đứng ở cửa, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn qua hai người, tức khắc từ đáy lòng hắn nổi lên một trận sát khí.
“Hiện tại, nàng có khỏe không?”
Trong mắt Trác Ngôn hiện lên vẻ đau lòng, hắn nhẫn nhịn cắn răng nói: “Vương gia luôn đề phòng nàng, cưới nàng vào phủ cũng là vì bị Hoàng Thượng và thái phi ép đến đường cùng. Vương gia đem nàng an trí ở Mai Viên, cho nàng làm ‘ Tiện Thiếp ’, bị người khác hãm hại, đệ nói nàng có thể khỏe không?”
Lạc Vũ mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được lời Trác Ngôn nói đều là thật sự, tim hắn thắt lại đau khổ vạn phần,cảm thấy trong lòng như là bị vũ khí sắc bén từng chút, từng chút một khắc vào tim. Im lặng một hồi lâu, hắn mới nói: “Sư huynh, mang ta đi đến chổ nàng xem nàng có khỏe không?”
“Không được, vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt, nếu bị người khác phát hiện, đến cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được. Hơn nữa là nửa đêm, dù sao cũng tránh bị nghi ngờ. Ta không phải lo cho đệ, mà là nàng thật sự đã không còn sức chịu đựng thêm chuyện gì. Lần trước đã chịu roi, chỉ sợ lần này Vương gia không động đao mới là lạ.”
“Nhưng nếu ta không thấy được nàng thì làm sao cho nàng thuốc giải được?”
“Thuốc giải? Đệ có thuốc giải?” Trác Ngôn hưng phấn mà bắt lấy tay Lạc Vũ, nói: “Sống ba mươi năm, ta chưa bao giờ nghe qua có người có được thuốc giải của...,đệ làm thế nào mà có được?”
Lạc Vũ thất vọng nói: “Thuốc này được chính tay sư phụ điều chế, ông đem hết một đời tâm huyết sưu tập thảo dược nhưng lại thiếu một loại thảo dược gọi là Mạn Tường Đằng. Trong tay đệ có thuốc giải tuy rằng nói có thể giải được nhưng lại trị được ngọn không trị được gốc, chỉ có thể kéo dài sinh mệnh, nhưng độc trong cơ thể lại không thể hoàn toàn mất đi, trừ khi có thể tìm được Mạn Tường Đằng, nếu không...”
Nghe thế, Trác Ngôn từ nét mặt mừng rỡ chuyển sang thất vọng tột cùng.
“Sư huynh, huynh dẫn ta đến gặp nàng đi, mặc kệ có như thế nào. Ta cũng phải xem bệnh cho nàng, cho nàng uống thuốc giải này trước đã.”
Trác Ngôn do dự một lát, sau đó gật đầu.
(Bên ngoài Mai Viên).
Trác Ngôn trốn ở trên cây, đờ người nhìn ánh sáng của nến phát ra từ bên trong vườn. Hắn không nghĩ tới, Hoa Tưởng Dung chính là Tiểu Sư muội mất tích nhiều năm của mình, không nghĩ tới nàng cùng Bình Dương Vương sẽ có chuyện liên quan, càng không nghĩ tới Hoa Thừa tướng ác độc như thế, vì đạt được mục đích của mình không từ mọi thủ đoạn, lại có thể cho nàng ăn di tâm tán.
Chính cái gọi là: Di tâm tán dễ tìm, giải dược khó tìm.
Di tâm tán không chỉ có thể làm người đã quên chuyện quá khứ mà độc tố còn tích tựu ở trong cơ thể, ba năm không giải được độc, chất độc sẽ từ não vận hành đến toàn thân, đến lúc đó có là thần tiên cũng khó cứu chữa được.
Di tâm tán, nàng trúng loại độc nguy hiểm như vậy. Chẳng lẽ, hắn có thể trơ mắt mà nhìn Hoa Tưởng Dung sự sống từng chút từng chút mà trôi đi sao?
Vào lúc này, Lạc Vũ cứ như vậy thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở trước mặt Hoa Tưởng Dung,
Hoa Tưởng Dung sợ ngây người, nàng chớp chớp mắt, sau đó vỗ nhẹ vào mặt vài cái, mới dám tin tưởng đây là thật sự.
“Lạc đại phu, sao huynh lại đến đây?”
Lại một lần nữa thấy Hoa Tưởng Dung, Lạc Vũ xúc động:’’ Nàng lại gầy đi nhiều rồi.’’
Trên mặt hắn mang vẻ thương tiếc nhưng lại làm ra vẻ tiêu sái đạm nhiên, cười nói: “Là ta trở về để xem bệnh mất trí nhớ của nàng. Lần trước sau khi trở về, ta cùng sư phó điều chế cho nàng chút thảo dược, có thể trợ giúp nàng khôi phục ký ức.”
“Có thật không.Cám ơn huynh.” Lạc Vũ đưa thuốc cho Hoa Tưởng Dung.
Nàng đưa thuốc lên ngửi thử, ngạc nhiên nói: vốn dĩ cứ nghĩ thuốc là sẽ hôi, không thể ngờ thuốc này thơm đến vậy.”
“Thích là được, sau khi uống xong bảo đảm thuốc đến bệnh trừ.” Lạc Vũ nói, thình lình nắm cánh tay Hoa Tưởng Dung.
Mới đầu, Hoa Tưởng Dung không biết hành động Lạc Vũ có ý gì. Nàng có chút mặt đỏ, chờ nàng hiểu rõ Lạc Vũ làm thế để bắt mạch giúp mình, liền điềm tỉnh đưa tay cho hắn.
Bởi vì đã từng bị thương nên độc tố tăng lên, đã chậm rãi đi vào lục phủ ngủ tạng, nếu không thể khống chế lập tức sẽ xâm nhập vào cốt tủy. Lạc Vũ dò ra hư thật, không nói hai lời, lập tức từ trong lòng ngực lấy ra một viên Duyên lăng đan nhét vào nàng trong miệng.
Duyên lăng đan có thể giảm bớt độc tố lan tràn. Nó đối với người luyện công có thể nói là thánh dược. Nó là dùng mười tám loại thảo dược quý hiếm phối chế mà thành, không nói đến quá trình luyện chế phức tạp, chính là nói tìm đủ mười tám loại dược này cũng tốn rất nhiều sức lực. Tự nhiên, hắn không thể cùng Hoa Tưởng Dung nói thêm vì sợ nàng sẽ hỏi, liền lừa nàng nói: “Rất tốt, rất tốt, thân thể nàng có chút hư nhược, ta vừa mới cho nàng ăn vào một viên bổ thuốc. Bây giờ, ta sẽ vận công bức hóa nó, làm nó ở trong cơ thể nàng nhanh chóng phát huy tác dụng.”
Nói xong, Lạc Vũ liền đỡ Hoa Tưởng Dung ngồi ở trên giường.
Hoa Tưởng Dung vừa mới đem giày cởi ra, chợt nghe một tiếng vang lớn ở ngoài cửa, cửa liền mở ra.
Hai người đang muốn vận công bức dược giật nảy mình. Cả hai ngẩng đầu thì nhìn thấy Triệu Đoạt cau mày đứng ở cửa, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn qua hai người, tức khắc từ đáy lòng hắn nổi lên một trận sát khí.