16.
Hoài Vọng phản bác một tiếng ngắn ngủi, Kiêm Trúc không gặng hỏi đến cùng, vốn y cũng chỉ thuận miệng nói đùa một câu mà thôi.
Cho chuyện sang trang rồi, vẫn chỉ cảm thấy dạo gần đây Hoài Vọng đỏ mặt hơi bị nhiều hơn bình thường, chẳng biết vì sao nữa.
Hai người mua đồ xong, ăn cơm xong, lúc này chuẩn bị đi về.
Khi sắp đi ra khỏi cửa thành, Kiêm Trúc đảo mặt, bỗng nhiên nhìn thấy một cái sạp nhỏ, thoạt nhìn là bán sách truyện lộn xộn. Y bước vài bước đến dừng trước sạp, “Có sách thuốc không?”
“Có giới thiệu một vài bệnh nhẹ, khách quan có chịu không?” Tiểu thương đưa một quyển ra.
“Để ta xem thử.” Kiêm Trúc tiện tay nhận lấy.
Hoài Vọng đi đến nghiêng đầu nhìn y, “Ngươi cần sách thuốc làm gì, thấy khó chịu ở đâu sao?”
Kiêm Trúc lật trang sách ào ào, “Gần đây ngươi cứ hở chút là đỏ mặt, ta muốn xem thử xem có phải ngươi bị bệnh gì không.”
Mới vừa dứt lời, mặt Hoài Vọng thoắt cái lại đỏ lên.
Tiểu thương thấy thế không khỏi bật cười, ánh mắt qua lại giữa hai người, đâu có gì không hiểu được nữa? Hắn nói đùa, “Khách quan, ta thấy ngài không cần phải mua sách thuốc, nhưng mà sách truyện trên quầy này thì có thể đọc thử.”
Hắn nói rồi cầm vài cuốn sách đưa cho Kiêm Trúc.
Kiêm Trúc cúi đầu xem, toàn là “Sơn Lâu Tiểu Tình” “Lòng quân như trăng sáng”…
Hoài Vọng mới liếc mắt nhìn, cảm giác khô nóng càng đậm hơn nữa. Hắn trông thấy Kiêm Trúc rục rà rục rịch dịnh mở một quyển ra, bèn bất chấp tất cả, dứt khoát nắm tay của y kéo người đi, “Đi thôi.”
Quyển sách lần nữa trở lại sạp, tiểu thương nhìn bóng lưng rời đi của hai người “ây” hai tiếng, “Khách quan xem lại đi!”
Kiêm Trúc bị Hoài Vọng kéo đi xa rồi, đi chừng mười thước vẫn còn vặn cổ ngoái lại nìn, “Thương Dự huynh, sách đó viết gì vậy? Ta thấy thú vị mà, nếu không mua thì cứ đọc thử xem sao?”
“Chỉ là mấy quyển sách nhảm viết lung tung thôi.” Hoài Vọng tăng nhanh bước chân, tay không lơi lỏng, “Chẳng có gì hay cả.”
“Sao ngươi biết, ngươi đọc rồi à?”
“Chưa đọc, nhìn tên là biết ngay.”
Chỉ trong vài bước đã sắp đi ra khỏi thành, Kiêm Trúc chỉ có thể lưu luyến bồi hồi quay đầu lại. Y thở dài, “Ngươi lại biết nữa, sao chuyện gì ngươi cũng biết hết vậy?”
Hoài Vọng, “…”
Hắn quay đầu mua mấy gói đồ ăn vặt ở cổng thành, khi này mới lắp được cái miệng không ngừng blah blah đó.
17.
Vì Hoài Vọng hết sức mâu thuẫn với vấn đề thỉnh thoảng lại đỏ mặt của hắn, nên sau khi trở về Kiêm Trúc cũng tâm lý không đề cập đến nữa.
Ngoại trừ bì ẩn chưa có lời giải đó ra, hai ngươi chung đụng trái lại còn thân thiết hơn trước đây.
Trừ tu luyện ra thì Hoài dần dần bắt đầu làm những chuyện khác nữa.
Ví dụ như trang trí vườn hoa nhỏ của hai người, ví dụ như đêm nào cũng cùng Kiêm Trúc ngồi trong sân ngắm trời hoàng hôn.
Kiêm Trúc ăn đồ ăn vặt Hoài Vọng mua cho, Hoài Vọng ăn cá cay nhẹ mà y tự tay nướng. Lần nào nhìn thấy đôi môi nhạt màu đỏ bị vị cay nồng đỏ hết cả lên, Kiêm Trúc đều ôm cằm gục trên bàn đá cười một lúc lâu.
Y cười xong còn nói, “Thương Dự, ngươi thế này trông còn rất đẹp đó.”
Hoài Vọng nắm nhánh cây xiên cá nướng, ngồi trên ghế tim hãy còn đập như trống chầu.
Mỗi ngày ngoại trừ những ngày cùng Kiêm Trúc sống cuộc sống nhàn nhã yên tĩnh ra, thì hai người cũng định kỳ xuống núi đi dạo thành trấn gần đó, mua vài món nhỏ nhỏ về bày trong sân.
Cuối hè thu đến, những thứ chất trong đó cũng càng ngày càng nhiều.
Vì thế, Kiêm Trúc còn cố tình nghiên cứu làm một cái gía để trưng bày những thứ đồ lặt vặt đó. Y lần lượt để sáo bằng xương, tượng gỗ ngay ngắn bên trên, ngắm nhìn vùng giang sơn này mà thở dài, “Thương Dự, ta thế này có phá của quá không?”Chỉ toàn mua mấy món trông thì được mà không dùng được.
Hoài Vọng từ trên ghế đứng dậy đi tới, chỉnh lại bồn hoa bị đặt lệch một góc lại cho vuông vắn. Kiêm Trúc thấy thế nở nụ cười, đáy mắt long lanh, khóe miệng nhếch lên.
Tầm mắt Hoài Vọng nhìn sang góc nghiêng mặt y, “Không có, ngươi thích thì cứ mua thôi.”
“Ngươi tốt với ta quá đi.” Kiêm Trúc quay đầu nhìn hắn, “Ngươi đối xử với ta tốt như vậy, ta nên báo đáp ngươi thế nào đây?”
Hai mắt nhìn nhau, lòng dạ lại đánh trống reo hò.
Hoài Vọng dằn rung động trong tìm xuống, đang định mở miệng thì nghe Kiêm Trúc nói, “Nói đi, buổi tối nay ngươi muốn ăn một con cá hay hai con cá?”
“…” Rung động từ từ dịu xuống. Hoài Vọng khẽ nói, “Để ta làm, ngươi không cần phải vất vả.”
…
Dưới áp lực nặng nề của hiện thực, cuối cùng Hoài Vọng cũng bắt đầu phát triển tài nghệ nấu ăn của mình theo chiều ngang.
Lúc chạng vạng hắn ôm hai con chim trĩ trong rừng về, để gà trong sân rồi lại lấy một quyển sách ra cúi đầu lật xem.
Kiêm Trúc từ sau lưng hắn khập khiễng ló đầu, “Đó là cái gì?”
Chiều cao của hai người chênh nhau một khoảng, Kiêm Trúc ló đầu như thế, cằm gần như gác trên vai Hoài Vọng. Hơi nóng phả bên tai, Hoài Vọng đè cảm giác ngưa ngứa khe khẽ đó xuống, sống lưng căng thẳng không nhúc nhích, “Sách nấu ăn.”
“Ngươi có cả sách nấu ăn luôn.” Kiêm Trúc thán phục. Y nhìn qua rồi chỉ chỉ chỏ chỏ, “Ta muốn ăn cái này.”
Hoài Vọng đảo qua món “gà lá sen”, đáp một tiếng, “Để ta thử xem.”
Trong cái hồ ngoài rừng có một góc là hồ sen, nhưng mùa này lá sen đã khô cong từ lâu, Hoài Vọng dùng linh lực làm xanh vài phiến lá sen, đứng từ xa hái xuống chuẩn bị dùng để gói gà.
Hắn ở bên này chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Kiêm Trúc thì lại lắc lư ở đâu không biết.
Đến khi Hoài Vọng xử lý xong nguyên liệu nấu ăn trong sân, mới thấy bóng người màu xanh đó lắc lư trở về. Hắn để hai con gà lên bếp hấp, quay đầu nói với Kiêm Trúc, “Phải chờ một lúc nữa mới ăn được.”
“Ừm.” Kiêm Trúc cúi đầu đáp một tiếng, đưa lưng về phía hắn ngồi trước bàn đá, không biết đang hí hoáy cái gì.
Một tiếng đáp lại đơn giản lại không khiến Hoài Vọng thấy không vui, trái lại hắn còn nhớ rằng: Chắc là hôm nay nấu muộn quá, làm Kiêm Trúc đói bụng.
Hắn suy nghĩ một chút lại thả ngọn tâm hỏa ra cẩn thận đốt.
18.
Chờ cho gà lá sen hấp xong bưng lên bàn rồi, Kiêm Trúc vẫn còn đang cúi đầu loay hoay thứ gì đó trong tay.
Hoài Vọng kêu y một tiếng, “Ăn được rồi.”
Lúc này cái đầu đang chôn đó mới ngẩng lên, Kiêm Truc ngước mắt nở nụ cười với hắn, bỗng nhiên đưa tay qua kéo cổ tay Hoài Vọng.
Lòng bàn tay ấm áp đặt ngay kế bên chỗ mạch đập trên cổ tay của hắn, đầu ngón tay Hoài Vọng run lên, song không tránh đi theo bản năng, mà cứ vậy ngẩn ngơ ngơ ngẩn để người trước mặt kéo mình sang.
Một sợi dây treo hình hoa sen được làm bằng đất đỏ nằm trong lòng bàn tay Hoài Vọng.
Tầng tầng lớp lớp cánh hoa, nhụy hoa khéo léo tinh tế, hẳn là do Kiêm Trúc đã có dùng linh lực cố hình trau chuốt nên hoa sen đã không nhìn ra được chất liệu ban đầu, bề mặt bông hoa màu hồng nhạt sáng bóng trơn láng, bên dưới cột một cái tua rua.
Kiêm Trúc nói, “Tặng ngươi, ta tự nặn đó.”
Hoài Vọng nhìn đóa hoa sen nho nhỏ đó hồi lâu vẫn chư lấy lại tinh thần, trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng hắn nhìn thấy hôm quay lại sau khi dự tiệc —— thanh sam xoay tròn, hoa sen ngập trời, Kiêm Trúc không mảy di chuyển đã đánh bay những người xông lên núi rơi xuống chân núi.
Sau đó quay đầu cười kêu hắn về nhà.
“Thích không?” Kiêm Trúc thấy Hoài Vọng không động đậy gì, lại nghiêng người đến gần, “Ta không có gì trong mình, nên chỉ có thể tự nặn một món tặng cho ngươi.”
“Ừm, thích.” Yết hầu Hoài Vọng nhúc nhích cất hoa sen vào trong ngực mình, đột nhiên cảm thấy những thứ mình mua cho người ta không hề quý giá bằng bông hoa sen này.
Thấy hắn cất hoa sen vào, Kiêm Trúc lập tức hớn ha hớn hả chuyển sự chú ý lên con gà lá sen trên bàn.
Trong lúc hai người nói chuyện gà lá sen đã nguội đi một chút, nhiệt độ bây giờ là vừa đúng. Mới mở lá sen ra, hơi nước trắng mờ nóng bỏng ôm theo mùi hương tràn ra ngay tức khắc.
Kiêm Trúc vớ lấy một con bắt đầu vùi đầu ăn ngay. Thịt gà ngọt mềm, mùi vị không mặn không nhạt, trong mùi thịt xen lẫn mùi lá sen thơm ngát, đạt đến điểm cân bằng của vị giác.
So với tướng ăn càn rỡ của y, thì Hoài Vọng trông nhã nhặn hôn rất nhiều.
Hắn đưa tay xé mấy miếng nếm thử vị, còn lại đưa hết cho Kiêm Trúc ăn, “Mùi vị thế nào?”
“Ngon lắm.” Kiêm Trúc mút đầu ngón tay, không hề tiếc rẻ lời khen dành cho Hoài Vọng, “Thương Dự, ta phát hiện ra ngươi rất có năng khiếu trong việc nấu nướng.”
Hoài Vọng, “…”
Một Kiếm tu được khen có năng khiếu nấu ăn, không biết là nên vui hay không nữa.
Ánh mắt hắn dừng trên sườn mặt rạo rực vui vẻ của Kiêm Trúc, trong lòng vô thức thấy vui trở lại.
Hai con gà được Kiêm Trúc giải quyết sạch sẽ không còn gì, y lấy ra một cái khăn tay lau khô dầu mỡ dính trên tay áo. Đang cụp mắt lau tay, bỗng nhiên có bàn tay từ bên cạnh duỗi sang ——
Lòng bàn tay thô ráp chạm vào bên gò má y, giúp y phủi đi ít vụn thịt.
Một dòng điện nhỏ xíu bỗng dưng nổi lên từ chỗ bàn tay đó lướt qua!
Kiêm Trúc chợt dừng tay, ngước mắt nhìn về phía Hoài Vọng ngồi đối diện. Bàn tay để bên gò má y cũng dừng theo, chắc là Hoài Vọng lau đi giúp y theo bản năng, lúc này mới chợt nhận ra, thoắt cái sững sờ tại chỗ.
Hai người nhìn nhau mấy hơi, Kiêm Trúc bị ánh mắt Hoài Vọng nhìn chăm chú, gò má vẫn còn đọng lại cảm giác tê tê khi bàn tay dạo qua.
Nhịp tim y dường như nhanh hơn một nhịp, bên tai hậu tri hậu giác nóng lên.
Cảm giác xa lạ chưa từng có bỗng chốc dâng lên, Kiêm Trúc đứng lên trong tiếng “xin lỗi” của Hoài Vọng vừa vội vàng rút tay lại, nói một tiếng “không sao” rồi xoay người đi ra khu vườn.
Trông thấy thanh y nọ hai ba bước đã biến mất trong rừng, Hoài Vọng cụp mắt vô thức nhìn xuống bàn tay đã vươn ra, trong lúc mắt hoa tai nóng không khỏi sinh ra chút muộn phiền.
Là hắn đường đột.
Không biết có phải là Kiêm Trúc đang tức giận hay không.
…
Ngoài núi, Kiêm Trúc xoa xoa lồng ngực đi vài bước đã đến bên hồ.
Lúc này nhịp tim của y vẫn chưa ổn định hoàn toàn, y ngồi xổm xuống bên cạnh hồ, nhìn mặt nước gợn sóng soi bóng khuôn mặt mình.
Đáy mắt như một vũng nước mùa xuân, khóe mắt bên tai đã bị nhuộm đỏ hết cả.
Giữa núi rừng đậm ý thu này, như nước mùa xuân chảy qua rừng lá phong, chỉ trong một đêm đã nhuộm đỏ cả núi.
19.
Cảm giác khác thường đó kéo dài hơn nửa tháng.
Mỗi khi chạm mắt với Hoài Vọng hoặc là có tiếp xúc tứ chi, thì Kiêm Trúc phát hiện ra mình đều sẽ đỏ mặt tim rộn lên.
Nhớ đến Hoài Vọng thời gian trước thỉnh thoảng sẽ đỏ mặt, y loáng thoáng cảm giác được gì đó song lại không sáng tỏ hẳn.
Thế là trong một lần hai người lại xuống núi đi mua đồ, Kiêm Trúc mượn cớ bảo Hoài Vọng mua bánh ngọt cho mình đầy hắn ra, lấy hầu bao dự phòng người nào đó cho mình ra đi đến sạp hàng bán sách cạnh ở rìa thành.
Y vội vàng nhét sách truyện vào trong tay áo, đối diện với vẻ mặt của tiểu thương trong thoáng chốc có cảm giác như có tật giật mình.
Chờ Hoài Vọng mua bánh ngọt xong quay lại, Kiêm Trúc nhanh chóng tiến đến chia đồ ăn, vẻ tham ăn trước sau như một.
Hoài Vọng cụp mắt nhìn y cắn bánh ngọt từng miếng từng miếng, độ cong khóe miệng khẽ nhếch lên khó nhận ra, không hề có nghi ngờ gì.
…
Trở về Kiêm Sơn, Hoài Vọng định đến bên hồ đả tọa.
Kiêm Trúc cầu còn không được, thấy hắn đi rồi lập tức đóng cửa sổ ngôi nhà gỗ lại, trở mình lăn lên giường không kịp đợi móc quyển sách ra.
Quyển truyện tên là “Sơn Lâu Tiểu Tình”, có núi có nhà, Kiêm Trúc vừa lật vừa nghĩ: Thế mà rất tương đồng với chỗ của hai người.
“Sơn Lâu Tiểu Tình” sách như tên, viết về câu chuyên tình yêu nho nhỏ. Lần đầu tiên Kiêm Trúc đọc thể loại sách này, hứng thú dạt dào, cả đêm không ngủ, đọc liền một mạch suốt đêm.
Sáng hôm sau khi vệt nắng sớm đầu tiên rơi lên ô cửa, cuối cùng Kiêm Trúc cũng khép quyển sách lại.
Y từ từ thở ra một hơi, ngồi trên giường ngẩn người.
Hồi tưởng lại các thứ các thứ trong sách, y giật mình nhận ra hình như mình vừa đẩy cánh cổng đến thế giới mới…
20.
Hoài Vọng phát hiện ra dạo gần đây Kiêm Trúc hơi lạ.
Biểu hiện cụ thể là: Thường hay chống cằm nhìn mình, trông dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Quen thấy vẻ vô tư đến vô tâm của y rồi, Hoài Vọng đối diện với ánh mắt ngẫm nghĩ sâu xa của y, gần như sắp hoài nghi không biết mình có làm sai gì không.
Ví dụ như ngay lúc này, hắn vừa kết thúc một vòng đả tọa, mở mắt ra đối diện với ánh mắt nhìn thẳng vào minh từ Kiêm Trúc cách đó không xa. Hơi thở chưa kịp điều chỉnh lại ổn định suýt nữa đã ngưng lại, một hơi không trở vào trong đan điền.
Hoài Vọng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy đi về phía Kiêm Trúc.
Kiêm Trúc đang ngồi xếp bằng câu cá bên hồ. Mắt thấy mặt trời lặn, trong giỏ cá có hai ba con mập mạp nằm bên trong, chỉ chờ Hoài Vọng kết thúc đả tọa xách về nhà làm bữa tối.
Y thấy Hoài Vọng đi tới, hai mắt không chớp trong thoáng chốc giật giật, “Kết thúc rồi à?”
“Ừm.” Hoài Vọng đến gần, hồi tưởng lại sự khác thường của Kiêm Trúc mấy ngày nay, hắn ấp ủ trong lòng một lúc, định hỏi thử xem y đang suy nghĩ gì.
Trong lúc ấp ủ đó bước chân vẫn chưa ngừng lại, Hoài Vọng có tâm sự trong lòng, không để ý đến giỏ cá dưới chân.
Kiêm Trúc thấy Hoài Vọng đưa chân sắp đá trúng giỏ cá, dềnh dàng đứng lên kéo tay áo của hắn, “Bữa tối của ta!”
Soạt, y sam tung bay.
Ánh nắng chiều tà màu vàng từ dãy núi phía xa chiếu xiên xuống, ngoại sam màu trắng bạc phất lên một đường cong vào không khí, lại rơi xuống.
Bịch, bóng người trên bãi cỏ bên hồ giao nhau.
Hoài Vọng không có phòng bị với Kiêm Trúc, khi tiếng nhắc của y vang lên hắn đã nghiêng người tránh được giỏ cá dưới chân, nhưng không ngờ rằng Kiêm Trúc đột nhiên kéo hắn một cái.
Cái kéo này khiến hắn nương theo sức đó nghiêng người ngã sang —— khi lấy lại tinh thần thì hai cánh tay hắn đã chống bên người Kiêm Trúc, giam người dưới thân mình.
Kiêm Trúc nửa nằm trên bãi cỏ, ngoại sam tản ra từ sau lưng. Hoài Vọng chống người trên người y, mái tóc dài màu bạc trượt xuống, có vài sợi tóc quẩn quanh bên bả vai y.
Khoảng cách Gần trong gang tấc khiến cho hơi thở đôi bên bất giác giao hòa vào nhau.
Y nhìn Hoài Vọng trước mặt mình, hàng mi nửa cụp khẽ run rẩy nhè nhẹ, gò má dần nhuộm một lớp đỏ ửng. Hơi nóng tuôn ra, nhịp tim Kiêm Trúc cũng theo nhanh lên.
Tầm mắt của y theo mắt mày sắc sảo của Hoài Vọng hướng dần xuống dưới, lướt qua sống mũi cao, dừng mắt tại đôi môi mỏng hé mở đó.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên đủ thứ trong sách, Kiêm Trúc thầm nghĩ: Y hiểu đại khái tình huống này là gì rồi.
Hai người không ai động đậy, trong không gian yên tĩnh có chút gì đó mập mờ chảy trôi.
Nhịp thở của Kiêm Trúc thoáng chậm lại. Khoảnh khắc nắng chiều ở xa xa chạm vào đỉnh núi —— tia nắng vừa khéo rơi lên đôi môi đẹp đẽ của Hoài Vọng, phủ một vầng sáng vàng.
Mi mắt y khẽ chớp, nghiêng người áp môi mình lên môi Hoài Vọng.