Sáng sớm hôm sau Kiêm Trúc tỉnh lại, trước mắt vẫn là một màu đen kịt.
Phản ứng đầu tiên của y là trời còn chưa sáng, sau đó nhận ra không đúng —— sao có thể có chuyện mình ngủ thẳng đến khi trời còn chưa sáng mà đã tỉnh? Y nhúc nhích đầu, tiếp đó mới phát hiện ra là cánh của Hoài Vọng che nắng quá tốt.
Y đẩy cánh của Hoài Vọng ra, sắc trời bên ngoài đã sáng, giọng nói của Hoài Vọng vang trên đỉnh đầu, “Bọn họ sắp lên đường.”
Kiêm Trúc ngó vào trong viện, đúng lúc nhìn thấy Nhược Tân mang Ô Đồng đi ra cửa viện, “Tỉnh sớm không bằng tỉnh khéo, giấc ngủ của ta đúng là quá vừa.”
Hoài Vọng cúi đầu thoáng liếc nhìn cậu.
Kiêm Trúc từ dưới cánh của hắn chui ra ngoài. Lông bị đè cả một đêm nên hơi xẹp, Kiêm Trúc giũ giũ lại cho bông lên, “Chúng ta cũng đi theo đến thôi.”
…
Thanh Hà Môn tọa lạc trong một quần thể núi, địa điểm thí luyện cũng không nằm bên trong tông môn, mà ở một đỉnh núi nào đó trong dãy núi kéo dài.
Tổng cộng có mười lăm đệ tử tham gia thí luyện, ngoại trừ năm người vừa được nhận linh sủng hôm qua, mười người còn lại mang theo linh sủng, không biết là nhận được bằng con đường nào.
Nhược Tân mang theo Ô Đồng đứng ở trong đội ngũ.
Kiêm Trúc nhìn bọn họ từ đằng xa xa, thấy chú chim nọ vẫn mang dáng vẻ lãnh khốc kiêu ngạo, không thân thiết với Nhược Tân cho lắm, nhưng vẫn chấp nhận đi theo cùng.
Lựa chọn giữa linh sủng và chủ nhân là hai chiều. Trong suy nghĩ của Kiêm Trúc, kiểu ngầu ngầu như Ô Đồng thì hẳn là sẽ xem thường việc chọn chủ, thế nhưng hôm qua lúc Nhược Tân chọn linh sủng thì thuận lợi đem hắn ra ngoài. Chẳng lẽ là Ô Đồng muốn rời khỏi đình viện đó, nên mới buộc phải như vậy?
Hoài Vọng thấy tầm mắt của Kiêm Trúc cứ mãi chăm chăm vào thân chim đen thui đằng kia, không buồn động đậy. Hắn lại bắt đầu khó chịu, giũ cánh làm phát ra tiếng động không nhỏ, sự chú ý của Kiêm Trúc lần nữa được kéo về.
Kiêm Trúc nhìn thấy Hoài Vọng hiếm khi giũ cánh, nghĩ là hôm qua mình chen lấn với đối phuông làm hắn không được thoải mái, “Mỏi cánh?”
Hoài Vọng, “Không phải.”
Kiêm Trúc nghĩ cũng thấy không phải, lực cánh tay của Hoài Vọng vẫn còn được lắm, cho dù là đỡ hết một đêm cũng chẳng có vấn đề gì.
Chắc là ngứa lông.
Y thấu hiểu lòng người nói, “Vậy ngài giũ đi, giũ cho đã luôn, một lát nữa đi vào sân thí luyện thì đừng giũ, động tĩnh lớn quá.”
Hoài Vọng, “…”
Trưởng lão dẫn đội thí luyện lần này là Tẫn Hỷ, trừ hắn ra không còn ai nữa. Hắn dẫn theo đoàn người nhanh chóng đi đến nơi tổ chức thí luyện.
Kiêm Trúc và Hoài Vọng thấy thế đuổi theo từ đằng xa.
Sau khi đến một đỉnh núi cây cối um tùm, do đang vào buổi sáng, nên không khí xung quanh lành lạnh, gần như là không có dấu vết hoạt động của sinh vật sống. Kiêm Trúc đang chống mắt lên xem thí luyện sẽ diễn ra như thế nào, thì trông thấy trường bào sau lưng Tẫn Hỷ di chuyển, một vết nức được xé ra giữa không trung.
Thì ra là đến đây để một Giới Tử Chi Cảnh.
Cái gọi là Giới Tử Chi Cảnh, có thể xem như là một loại bí cảnh cấp thấp, nhưng trong đó không có linh lực dồi dào và thiên tài địa bảo, song cũng là một không gian nhỏ.
Đến tu vi tầm cỡ Hoài Vọng thì đã có thể tự mình tạo ra một tiểu cảnh nho nhỏ, có điều đối với tu vi của Tẫn Hỷ, thì hẳn là phải dùng cách thức mượn nguyên từ của Ngũ Hành và một số loại pháp bảo không gian nào đó mới mở ra được.
“Với một môn phái nhỏ như Thanh Hà Môn, thì từ khi nào mà trưởng lão đã mạnh thế này rồi?” Kiêm Trúc hết sức tò mò.
Hoài Vọng không có trả lời, ánh mắt rơi vào lối vào cảnh giới đang càng lúc càng lớn.
Cảnh giới không giống với kết giới, mức khống chế của người triển khai nó cao hơn. Cộng thêm việc Tẫn Hỷ canh giữ ở lối vào, thái độ cẩn thận, muốn chạy vào bên trong ngay trước hắn không phải là điều dễ dàng.
Các đệ tử đã mang theo linh sủng lần lượt đi vào bên trong, Tẫn Hỷ đứng quay lưng về phía Kiêm Trúc và Hoài Vọng, không hề buông lơi cảnh giác.
Cả cục lông màu xanh của Kiêm Trúc gần như là hòa vào trong bụi cỏ, thập thò hòng muốn xông vào bất cứ lúc nào. Trong tình hình này, thì “xắt miếng nhập môn pháp” của y cũng không có tác dụng quá lớn.
Trước mắt thì chỉ có một biện pháp: Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá (chỉ cần nhanh thì có thể phá bất cứ võ công nào).
Y ở đằng này cứ rục rà rục rịch, Hoài Vọng liếc mắt cái đã nhìn thấu ý định của y, ló đầu tính mổ vào cổ y một cái để nhắc không được hấp tấp như vậy.
Nhưng mà tốc độ của Kiêm Trúc nhanh hơn trong tưởng tượng của hắn, “véo” một tiếng áp sát mặt đất vọt thẳng ra ngoài! Ẩn đi khí tức xông thẳng đến cửa vào ——
Hoài Vọng:!!!
Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức rướn mình bay theo.
Đến gần lối vào, Tẫn Hỷ bỗng nhiên như cảm nhận được điều gì xoay đầu lại, còn chưa kịp lướt sang Kiêm Trúc ngay trước người, thì trong cảnh giới chợt lao xao.
Con chim đẹp trai màu tím thẫm vẫy cánh từ trên bả Nhược Tân bay ra ngoài, nhanh chóng vút đến chỗ lối ra.
“Mau trở lại!” Nhược Tân thét lên một tiếng kinh hãi, vừa tức giận vừa sợ.
Ô Đồng lại giống như không nghe thấy tiếng la của cô ta, mở cánh chim mạnh mẽ cuốn theo một con gió xoáy xẹt qua xung quanh. Sự chú ý của Tẫn Hỷ tức thì bị hắn kéo đi, đột nhiên vung tay áo vứt ra một đạo linh lực ——
Hẳn là sợ làm bị thương ma điểu đã cất công cẩn thận chăn nuôi, Tẫn Hỷ không nặng tay, chỉ đánh ngược con chim trở lại trong cảnh giới. Ô Đồng tránh được đòn đó, bay chệch một chút rồi đáp trở về bả vai Nhược Tân.
Nhân khoảnh khắc đó, Kiêm Trúc và Hoài Vọng thoắt cái lủi vào trong cảnh giới.
Cửa vào cảnh giới rất nhanh đã khép kín lại đằng sau lưng Tẫn Hỷ. Mày hắn cau lại, u ám như mây đen kéo đến, “Chuyện gì?”
Vai Nhược Tân run lên khe khẽ, cúi đầu nhận lỗi, “Do… do… đệ tử quản giáo không chu toàn!”
Ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn vào cô ta đủ mọi loại —— có cười trên sự đau khổ của người khác, có hờ hững xem trò vui, cũng có người cảm thấy bất an sợ cảnh ngộ tương tự.
Tẫn Hỷ bình tĩnh dằn xuống nhìn Nhược Hơi mấy lần, nói tiếp, “Thôi. Ngươi cũng mới nhận được nó hôm qua, không trách ngươi được. Thú tính khó thuần, thí luyện xong rồi phải cố gắng thuần phục con linh thú này, để nó phục vụ cho ngươi.”
Nhược Tân thở phào nhẹ nhõm, “Vâng thưa trưởng lão!”
Sau khi đi vào cảnh giới rồi, Kiêm Trúc và Hoài Vọng ẩn nấp tránh mình ở xa.
Kiêm Trúc quay đầu dùng mỏ chim chỉnh sửa lông tơ bị gió thổi rối tung lên của mình, “Cũng may là có Ô Đồng thu hút sự chú ý.”
Hoài Vọng không trả lời, ánh mắt xuyên qua chúng đệ tử phía xa xa rơi vào bóng dáng màu đen trên bả vai nhược tân.
Kiêm Trúc sửa sang lông tơ xong ngẩng đầu hỏi hắn, “Ngài đang nhìn gì thế?”
Hoài Vọng thu hồi ánh mắt, “Không có gì.”
Đoàn người của Tẫn Hỷ vẫn chưa có hành động gì, Kiêm Trúc cùng Hoài Vọng cũng tạm thời ở yên chờ tại chỗ. Kiêm Trúc nhìn lên tán cây cành lá xum xuê trên đỉnh đầu: Khoảnh khắc mà Ô Đồng đột ngột bay ra đó, cuối cùng là do hắn muốn bỏ chạy, hay là đang kéo tầm mắt của Tẫn Hỷ đi giúp hai người họ?
Không cần biết là vì gì, thì cũng là giúp được cho họ rồi.
Tẫn Hỷ phía trước đã nói ra nội dung của buổi thí luyện lần này, Kiêm Trúc đứng cách đó xa nghe thấy rõ rõ ràng ràng.Nội dung chính khá là bình thường: Các đệ tử cần phải đi theo con đường đã được chỉ định, dọc đường ra lệnh cho “linh sủng” của mình thu thập linh thú tinh hạch hoang, tự lấy tinh hạch sau đó lấy máu nuôi hạch, đút cho “linh sủng” của mình.
Quan hệ giữa linh sủng và chủ nhân không giống với khế ước của tu sĩ và linh thú, cả hai không có ràng buộc của khế ước, nó giống như là một loại thuần hóa ở bên ngoài nhiều hơn.
Kiêm Trúc nghe thấy thế, bèn nói với Hoài Vọng, “Dùng tinh hạch nuôi nấng linh sủng thì có thể cải thiện được tu vi của linh sủng một cách đáng kể, không phải là hiếm thấy trong Tam giới. Nhưng lấy máu nuôi hạch thì ở đâu ra thế?”
Hoài Vọng đáp, “Chưa nghe thấy bao giờ.”
Không chỉ có hai người chưa từng nghe thấy, mà chính các đệ tử của Thanh Hà Môn cũng chưa được nghe.
Nhưng bọn họ thấy Tẫn Hỷ trưởng lão có vẻ cứng rắn không cho phép chen ngang, nghĩ rằng hẳn là trưởng lão trong môn phái sẽ không làm hại những người tài như họ, nên các đệ tử không chút nghi ngờ, một lòng nghe theo.
…
Sau khi tuyên bố quy tắc xong, thí luyện lập tức bắt đầu.
Chỉ thấy mười lăm bóng người chen lấn tranh nhau lần theo con đường đã được chỉ định bay lên, từng con linh sủng được phái đi săn bắt linh thú hoang, lấy tinh hạch ra mang đến cho bọn họ.
Kiêm Trúc và Hoài Vọng đuổi theo ở khoảng cách không gần không xa.
Mối quan hệ của Nhược Tân và vị đại sư huynh đường như là cạnh tranh, hai người cùng đồng hành, kết quả không ai kém ai.
Khi mà mỗi một viên tinh hạch mà bọn họ nhận đều được nhỏ máu trên đầu ngón tay rồi đút cho “linh sủng”, Kiêm Trúc có thể cảm nhận được ma khí trên người “linh sủng” sẽ ngày càng đậm hơn, một phù trận màu đỏ ngòm mơ hồ hình thành quanh cơ thể.
Kiêm Trúc bay đến gần Hoài Vọng hơn một chút, vẻ như là muốn thầm thì nói nhỏ, “Ngài có nhận ra cái phù trận đó không?”
Hoài Vọng liếc sang y, “Ngươi xem ta thành gì thế?”
“…” Kiêm Trúc nghiêng lông đuôi lấn hắn, “Tiên tôn toàn năng nhất mà~”
Bầu không khí quanh cơ thể Hoài Vọng dần dần ấm lên, mở miệng nói, “Trong Tam giới, phù trận nói chung có năm hệ thống cơ sở. Còn các nhánh, các chi bên dưới thì vô số, ngày nào cũng sẽ có phù trận mới sinh ra, nên bản tôn không thể biết được hết tất cả các phù trận.”
Hắn ngừng một chút rồi tiếp lời, “Có điều cái trước mắt, hẳn là một loại thuộc về khế ước chính phụ.”
“Khế ước chính phụ?” Kiêm Trúc đập cánh, “Thanh Hà Môn tính âm thầm lặng lẽ để những ma linh này lập khế ước phụ thuộc vào đệ tử trong môn?”
Hoài Vọng, “Chủ khế nằm trên người ma linh.”
Cái cánh đang vỗ của Kiêm Trúc ngưng trong thoáng chốc, y hiểu ý của Hoài Vọng.
Chủ khế trên người ma linh, thế chẳng phải là con người phụ thuộc vào ma linh?
…
Khi hai người đang bay theo, thì màn tranh giành tinh hạch của đệ tử Thanh Hà Môn vẫn không hề vơi giảm.
Đại sư huynh và Nhược Tân đằng trước đang tranh nhau tinh hạch của một con rắn hai đầu, tinh hạch của loài rắn nằm trên đầu, nói cách khác con linh thú này có hai viên tinh hạch.
Tính tình của Ô Đồng trước giờ vẫn luôn cao ngạo, nhưng trong trận thí luyện này thì chẳng biết vì sao lại hết sức chủ động. Không chờ cho Nhược Tân ra lệnh đã vung cánh quét bay “linh xà” của đại sư huynh, cái mỏ dài mổ vào đằng sau gáy của rắn hai đầu lấy tinh hạch ra.
Nhược Tân không biết linh sủng của mình bị làm sao, hai hôm nay căn bản là không thèm ngó ngàng gì đến cô ta, lúc này lại chịu cho cô ta nở mặt. Mà cô ta cũng không quan tâm đến nguyên nhân, chỉ cần kết quả tốt là được.
Nhược Tân ngạo nghễ hất cằm với đại sư huynh đứng một bên, “Thế nào? Ngày nào cũng mang con rắn bé tí của ngươi đi học, mà chả thấy nó học được gì nhỉ. Đến lúc mấu chốt không làm được cái trò trống gì cả~”
Đại sư huynh dằn cục tức xuống, “Thí luyện vẫn chưa kết thúc, lời đó của sư muội hơi bị sớm quá rồi đấy.”
“Hừ, vậy thì chờ xem!”
Kiêm Trúc nhìn bóng dáng hai người hai thú nhanh chóng chạy đi, cứ luôn có cảm giác Ô Đồng biết được rất nhiều thứ. Có lẽ là bởi vì trông hắn rất ngầu, nên cũng thấy trí thông minh cao hơn đám ma linh kia cả một khoảng.
Y không khỏi cảm thán, “Ô Đồng thật sự đúng là tuyệt sắc trong rừng ma.”
Bên cạnh y, Hoài Vọng vẫn mặt vô cảm vỗ cánh.
…
Đã qua hơn nửa ngày, cuối cùng thì thí luyện cũng kết thúc.
Tẫn Hỷ cho các đệ tử tụ tập lại một chỗ, sau khi công bố thành tích lại bảo bọn họ thả linh sủng của mình ra ngoài.
Các đệ tử hai mặt nhìn nhau, Tẫn Hỷ giải thích, “Linh sủng được thuần phục, cho dù thả ra ngoài cũng sẽ tự mình trở về với chủ nhân. Sau một khắc phát lệnh tập kết, xem chúng nó có về hay không.”
Mọi người nghe vậy bừng tỉnh: Dù sao thì bây giờ cũng đang trong cảnh giới, linh sủng có được thả ra thì vẫn chỉ là được một cái lồng lớn hơn mà thôi, nói chung là không chạy thoát được. Vừa hay được dịp thử xem mức độ đi theo của linh sủng với mình như thế nào.
“Trưởng lão anh minh!”
“Linh sủng” rất nhanh đã được thả ra hết, phân tán khắp nơi.
Từ đầu đến giờ Kiêm Trúc đã có rất nhiều điều muốn hỏi Ô Đồng rồi, đúng lúc Ô Đồng được đi ra hít thở không khí, y bèn đuổi sát theo sau.
Hoài Vọng nhìn thấy con chim đen có vừa đi là Kiêm Trúc đuổi đến ngay, mỏ chim lại thấy ngứa ngáy nữa, cứ muốn mổ mổ cái gì đó. Nhưng Kiêm Trúc có việc nghiêm túc, hắn phải biết trái biết phải, không thể nói gì được.
Hoài Vọng ấm ức một lúc, rồi theo sát phía sau.
Ô Đồng như là biết hai người họ sẽ đến, sau khi bay được một đoạn thì đáp xuống một cành cây ở xa, dù vội vẫn thong thả chờ hai người tới.
Kiêm Trúc bay qua đậu xuống cạnh hắn, “Ô Đồng huynh.”
Vừa kêu xong, Hoài Vọng đã tức khắc đậu ngay sát bên Kiêm Trúc, cánh đập hai lần. Ô Đồng liếc nhìn Hoài Vọng, hỏi Kiêm Trúc, “Ngươi vừa kêu ta là gì?”
Kiêm Trúc nói, “Ô Đồng huynh.”
Hoài Vọng cúi đầu liếc y.
Trong con ngươi hẹp dài màu đen của Ô Đồng thoáng hiện nét hứng thú, “Hình như Thương Ngô huynh của ngươi không thích nghe thấy ngươi gọi người khác là “ca ca”.”
Kiêm Trúc hơi giật mình, quay đầu hỏi Hoài Vọng, “Có thật thế không?”
Hoài Vọng, “…”
Khơi chuyện xong rồi, Ô Đồng làm ra vẻ hóng xem kịch vui. Hoài Vọng lạnh lùng ngước mắt nhìn sang: Hắn biết ngay con chim chẳng tốt lành mà.
Kiêm Trúc dùng mũi cánh chọc chọc vào bụng của Hoài Vọng, lông tơ trên bụng bị y chọt lõm vào một đốm. Y giục, “Ta hỏi ngươi đó.”
Y biết Hoài Vọng không phải hoàn toàn không có cảm giác gì với mình, nhưng cũng cảm thấy là Hoài Vọng vẫn chưa đến mức ghen vì chuyện thế này, trước mặt không phải chỉ là một con chim thôi sao? Nếu như Hoài Vọng thật sự không thích, thì mình đổi giọng không phải không được.
Hai con mắt đằng sau lớp lông tơ màu xanh của Kiêm Trúc mở to nhìn Hoài Vọng chăm chăm.
Hoài Vọng bị y chọt một phát vào dưới ngực, nhịp tim đột ngột tăng nhanh hai nhịp. Hắn nhìn Kiêm Trúc, rồi nhìn con chim đen đối diện, đáp lời, “Không có đâu.”
Kiêm Trúc rút cánh lại. Y nói rồi mà, Hoài Vọng làm gì đi để ý chuyện như vậy.
Y quay đầu nói với Ô Đồng, “Ô Đồng huynh, huynh cả nghĩ quá rồi.”
Ô Đồng không mặn không nhạt “ừm” tiếng.
Chuyện phiếm kết thúc, bọn họ bắt đầu nói vào việc chính. Kiêm Trúc dẫn đầu hỏi trước, “Lúc đi vào ấy, là huynh cố ý giúp sao?”
Ô Đồng, “Cánh ngứa, vẫy bừa tí thôi.”
Kiêm Trúc đánh giá dựa theo tính cách đẹp trai ngầu ngầu như thế của Ô Đồng, cho dù là cố ý giúp hai người cũng sẽ không nói ra. Y nhận ra nên không nói toạc, “Cảm ơn cánh huynh đã ngứa vậy nhé.”
Ô Đồng, “…”
Kiêm Trúc lại nhắc đến mớ tinh hạch, “Sau khi huynh ăn thì có cảm giác gì?”
“Cứng.”
“Vậy loại càng cao hơn nữa thì sao?”
Ô Đồng cân nhắc, “Loại nào?”
Kiêm Trúc, “Có cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh hay không?”
“…” Mỏ chim của Ô Đồng hơi giương ra, ánh mắt đang nhìn vào Kiêm Trúc của hắn ngừng một lúc, lại chuyển hướng sang Hoài Vọng phía sau y. Hai con chim mắt đối mắt với nhau, dường như có một thoáng chốc ngầm hiểu nhau.
Phần đấu mắt đó bị Kiêm Trúc ngẩng đầu bắt lấy.
Y lập tức cảnh giác: Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hai con chim này đang lén y thầm thì gì đó sao?
Y chưa đủ thân với Ô Đồng, bèn ưỡn ngực cụng bụng Hoài Vọng, “Hai người các ngươi nhìn nhau làm gì đấy, có phải đang trao đổi sau lưng ta không?”
Hoài Vọng bị y húc cơ thể vẫn không mảy may di chuyển, có điều lông tơ trên người hơi vểnh lên, hắn cúi đầu, “Không có.”
Kiêm Trúc không vui, sâu sắc cảm thấy bị Hoài Vọng qua quít trả lời cho có. Y bắt chước dáng vẻ trước đó của Hoài Vọng, vươn cái mỏ nhọn không ngừng mổ vào ngực Hoài Vọng.
Hoài Vọng để mặc cho y mổ, sức của y không lớn, cái mỏ nhòn nhọn nho nhỏ chọc chọc vào ngực từng cái một, ngưa ngứa. Hắn cúi đầu nhìn cái đầu xanh lúc ẩn lúc hiện trước ngực mình, thậm chí không muốn để y ngừng lại.
Hắn không muốn kêu y dừng, nhưng rất nhanh đã có âm thanh kêu hai người dừng.
Ô Đồng mắt lạnh ngó sang đây, “Hai tên nhà ngươi cố tình đến biểu diễn liếc mắt đưa tình cho ta xem à?”
“…”
Cách hắn dùng từ hết sức huỵch toẹt, Kiêm Trúc mổ hai lần dừng lại: Đã nói đúng còn nói to nữa, làm người ta mắc cỡ gì đâu,
Kiêm Trúc bèn nhón chân nhảy ngang qua cách xa Hoài Vọng hai bước.
Tâm tư của Hoài Vọng bất ngờ bị chọc thủng, càm giác người bắt đầu râm ran nóng lên. Đó là liếc mắt đưa tình sao? Nhưng quan hệ của hai người không phải như thế. Nhưng Hoài Vọng không giải thích, chỉ là ngậm miệng không nói gì nữa.
Ô Đồng liếc nhẹ cả hai, quay đầu sang chỗ khác.
Kiêm Trúc còn nhớ mình nợ Ô Đồng một phần tình, y không biết Thanh Hà Môn sẽ có hành động mờ ám, lúc này bèn nói với hắn, “Nếu có chỗ nào cần giúp, thì có thể tới tìm ta.”
Ô Đồng im thật lâu, “Ừm.”
Rất nhanh, xung quanh có tiếng động vọng đến. Đám “linh sủng” được thả ra ngoài rột rột roạt roạt bay về cùng một hướng. Kiêm Trúc ngẩng đầu nhìn lên Ô Đồng trước mặt, Ô Đồng quay đầu nhìn hai nguồi bọn họ một cái, tiếp đó vươn đôi cánh lạnh lùng cao ngạo bay trở lại.
Kiêm Trúc nhìn bóng dáng màu đen đó biến mất trong khu rừng, càng lúc càng cảm thấy Ô Đồng không giống với các linh thú ma hóa khác. Y quay đầu hỏi Hoài Vọng, “Có phải Ô Đồng nhìn thấy mấy con ma linh đó trở về nên mới về theo không?”
Hoài Vọng đáp, “Chắc thế.”
Kiêm Trúc đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Cuối cùng thì ban nãy hai người mặt đối mặt nhau có bí mật nhỏ gì thế?”
Hoài Vọng nhảy một bước tới gần, khoảng cách giữa hai người lần nữa rút ngắn, “Không có.” Hắn nói rồi đối diện với ánh mắt ngờ vực của Kiêm Trúc, bổ sung, “Ô Đồng biết tồn tại phù chú chính phụ, cũng biết chúng ta biết.”
Kiêm Trúc kinh ngạc, “Vậy hắn có biết chúng ta không phải chim không?”
Hoài Vọng dừng một chút, “Ít nhất thì biết chúng ta không phải trứng hai lòng đỏ.”
Kiêm Trúc, “…”
Một bên khác, tất cả “linh sủng” đều đã về bên cạnh đệ tử, Tẫn Hỷ thấy thế hài lòng ra mặt.
Hắn lấy năm cái khuyên đồng màu đỏ thẫm ra, đưa cho năm đệ tử giành được năm vị trí đầu trong đợt thí luyện lần này, nói là để giúp bọn họ khống chế linh sủng sau này. Dưới sự giúp đỡ của Ô Đồng thì Nhược Tân cũng giành được một chân trong đó, Tẫn Hỷ đưa phù chú điều khiển cho bọn họ, Kiêm Trúc và Hoài Vọng quan sát từ xa, Hoài Vọng nói, “Đó không phải là đầu kiểm soát cuối cùng.”
Tức là đầu cuối còn một người khác.
Một kẻ khác ở sau màn điều khiển linh sủng điều khiển đệ tử, đồng nghĩa với việc kẻ ở đằng sau màn đang âm thầm thao túng đệ tử.
Kiêm Trúc cười khẽ, “Cách làm này có quen không?”
Hoài Vọng nhàn nhạt, “Tộc giao nhân.”
Kiêm Trúc nghe vậy cụng hắn một cái, “Hiểu nhau đấy.”
Kẻ ở đằng trên trên thông qua phương thức nào đó điều khiển được quần thể phụ thuộc vào hắn ta, giống y hệt với tộc giao nhân, tuy phương pháp của hai bên khác nhau, nhưng vẫn là trăm sông đổ về một biển mà thôi.
Y nhìn Ô Đồng đằng kia bị đeo khuyên đồng lên, trông không có vẻ phản kháng, hình như không thèm để bụng cái khuyên đồng đó.
Kiêm Trúc lần thứ hai cảm thán, “Hắn đúng là ngầu thật đấy.”
Dứt lời, Hoài Vọng bên cạnh lại giũ lông nữa.
Xong xuôi hết mọi chuyện, Tẫn Hỷ quay đầu dẫn các đệ tử đi về tông môn. Lúc đi ra không còn đề phòng như lúc đầu, nên lần này Kiêm Trúc với Hoài Vọng chẳng mất bao nhiêu công sức đã ra được Giới Tử Chi Cảnh.
Trở về đến tông môn, đội ngũ tản đi.
Ô Đồng mang cái khuyên đồng đó đậu lên một cái cây trong viện của Nhược Tân, hành động cử chỉ không có gì không giống với ngày thường.
Kiêm Trúc muốn theo Tẫn Hỷ trở lại, nhưng bị Hoài Vọng gọi lại, “Buổi tối rồi đi.”
“Vì sao?”
“Chuyện xấu đều làm vào buổi tối.”
Kiêm Trúc bừng tỉnh, “Ý ngài là đến tối chúng ta mới đi làm chuyện xấu?”
Hoài Vọng, “…”
Hoài Vọng, “Là tối bọn chúng mới có hành động.”
Kiêm Trúc nghe vậy ngượng ngùng vùi đầu.
…
Đợi đến khi mặt trời lặn, là đến thời khắc gặp ma. Đường chân mây cuối trời cũng là ranh tiếp giáp của hai sắc tím và vàng ngỡ như cánh cổng đến ma giới đằng sau đó có thể mở ra bất cứ lúc nào.
Đến ngay cả ma khí trong núi của Thanh Hà Môn cũng đậm hơn rất nhiều.
Hai người vốn tính đợi đến khi trời tối sầm xuống hẳn rồi mới đi, nhưng không ngờ là chỉ chốc lát sau khi về đêm, thì đã nhìn thấy khuyên đồng màu đỏ đậm trên cổ Ô Đồng thấp thoáng lóe ra ánh sáng đỏ mờ mờ.
Ô Đồng đập cánh một lúc, đáy mắt đen kịt dường như cũng hiện lên một vệt màu đỏ tươi, nhưng vệt đỏ đó chỉ nháy mắt đã qua, như là bị thứ gì dằn xuống.
Sau đó Ô Đồng vỗ cánh, trong màn đêm bay về một hướng khác.
Cả quá trình đó Nhược Tân trong phòng không chút nào hay biết. Kiêm Trúc và Hoài Vọng liếc mắt nhìn nhau, vút lên đuổi theo.
Khi cả hai càng tiếp cận đích đến, thì các “linh sủng” từ bốn phương tám hướng khác cũng hội tụ về, trên cơ thể đều được mang khuyên đồng.
Đến ngoài điện của một nơi nào đó, Tẫn Hỷ đang đứng ở cửa điện, hắn thấy đám “linh sủng” đã có mặt đầy đủ, bèn phất tay mở cửa điện dẫn đống ma linh đó đi vào, cửa điện thoáng chốc khép lại đằng sau lưng.
Kiêm Trúc cùng Hoài Vọng không tùy tiện theo vào, chỉ phóng người bay men theo hướng đi của bọn chúng, xét thẳng một đường lên nóc nhà, đáp xuống một điểm nào đó.
Chốc lát, phía dưới vọng ra tiếng trò chuyện của hai nam nhân, một người là Tẫn Hỷ, một giọng khác được gằn xuống rất thấp, có vẻ hơi già dặn.
“Đủ hết chưa?”
“Hồi bẩm Tôn giả, đã mang đến hết rồi.”
“Đây là mấy con trưởng thành nhất trong đám ma vật?”
“Vâng.”
Không biết hai người trong phòng làm gì với ma linh, Kiêm Trúc chỉ cảm thấy bên dưới truyền ra một làn sóng linh lực, xen lẫn ma khí, nguồn linh lực khổng lồ mơ hồ đã đạt đến phạm trù của kỳ Hợp Thể.
Y còn nhớ rõ trong tông môn có danh tiếng hiện nay chỉ có tám người kỳ Hợp Thể, Thanh Hà Môn là môn phái nhỏ, không hề có đại năng kỳ Hợp Thể.
Trừ khi là có ai đó đột phá lên Hợp Thể mà không muốn ai biết —— đứng hàng Hợp Thể rồi lại không thông báo với bên ngoài, đổi lại là tán tu thì vẫn có thể hiểu được, nhưng tông môn nào cũng cần dựa vào sự chống đỡ của người mạnh, cũng có nghĩa là không nên giấu diếm.
Trong thần thức vang lên truyền âm của Hoài Vọng: Lại là một người có tu vi tăng nhanh như gió.
Kiêm Trúc phút chốc nhớ lại Tiết Tầm Tuyết và Tạ Thanh Mạc.
Động tĩnh bên dưới lắng xuống rất nhanh, sau một lát cửa điện ra, các ma linh được thả về.
Khuyên đồng màu đỏ trên người bọn chúng lấp lánh, không khác nào một loại khống chế và chỉ dẫn. Tẫn Hỷ không đuổi theo sát, như là chắc chắn bọn chúng có thể chỗ cũ mà không bị phát hiện.
Hẳn là còn việc phải nói, nên Tẫn Hỷ đưa bọn chúng ra ngoài xong thì xoay người trở vào trong điện.
Kiêm Trúc và Hoài Vọng không đi, định lúc này chui góc tường nghe lén.
Hai cục lông chui vào cùng một chỗ ẩn đi hơi thể, không để bất cứ ai phát hiện.
Nhưng mà còn chưa kịp chờ hai người phía dưới mở miệng nói chuyện, Kiêm Trúc bỗng nhiên phát hiện có ai tới gần. Y ngẩng đầu lên chỉ thấy một cái bóng màu đen đáp xuống một bên còn lại của mình, rõ ràng là Ô Đồng.
Ô Đồng khinh thường liếc nhìn y một cái, cứ như là đang hỏi: Nhìn gì mà nhìn.
Kiêm Trúc: …
Chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi ngay. Ô Đồng cũng không dò hỏi tại sao hai bọn họ lại xuất hiện ở đây, giống như chính hắn cũng không giải thích vì sao không bay về chỗ cũ.
Đôi bên không ai tìm hiểu việc riêng của đối phương, đậu trên nóc nhà làm thành một hàng lông, cùng nghe lén chuyện bên dưới.
Đúng lúc đó tiếng nói chuyện trong phòng vang lên: “Vẫn còn quá ít.”
“Hồi bẩm Tôn giả, bây giờ có thể dùng lần này nhiều hơn lần khác.” Tẫn Hỷ nói, “Chủ yếu là chất lượng của đệ tử không tăng lên.”
Kiêm Trúc nghe vậy, cảm thấy cách dùng từ của hắn rất thú vị: Một từ “chất lượng” dùng để nói về đệ tử, như là hình dung đồ vật vậy.
Hai người phía dưới tiếp tục nói:
“Tạm thời tập trung vào đám chất lượng cao nhất, sau đó từ từ mở rộng ra, càng nhanh càng tốt!”
“Vâng.”
Chỉ mấy câu nói của hai kẻ đó, kế hoạch đã lộ ra. Đúng với suy đoán của Kiêm Trúc, Hoài Vọng, bọn chúng dự định mượn linh thú ma hóa để tiến hành điều khiển đệ tử.
Nghe lén đến đó cũng gần đủ rồi, Kiêm Trúc và Hoài Vọng liếc mắt nhìn nhau đang định rời đi, bỗng nhiên lại nghe thấy hai người trong phòng thay đổi chủ đề.
“Đúng rồi, lần trước bảo ngươi tìm hai kẻ kia đã tìm được chưa?”
“Hồi Tôn giả, người tham dự của các tông môn đều có danh sách, đã loại trừ hết tất cả, chỉ còn sót lại khả năng là tán tu.”
“Tán tu…” Giọng nói già nua chầm chậm kéo hài hai chữ, răng môi như đã mang ra nghiền nát lăng trì. Một tiếng “đùng” thật lớn vang lên! Hắn ta đập tay thật mạnh vào tay vịn, “Mấy tên không tông không môn, mà cũng dám làm lỡ việc lớn của bản tôn. Tìm được bọn chúng rồi, chắc chắn sẽ phải chém thành muôn mảnh!”
Kiêm Trúc bị sát khí ngập trời đó hun phải, nhích lại gần Hoài Vọng: Rốt cuộc là ai đắc tội người ta triệt để đến vậy?
Nhất định phải ban cho lá cờ thi đua.
Tiếng nói chuyện bên dưới vẫn còn tiếp tục, “Đến “Tụng Các” hạ lệnh truy sát, phải bắt được hai tên áo trắng, áo xanh đó mang về cho bản tôn xả giận!”
Kiêm Trúc dừng một chút: Phối màu đó, quen quá nhỉ.
Ô Đồng bên cạnh quay đầu lại, nhìn hai con chim một trắng một xanh trước mặt, trong con ngươi đen nhánh đầy ẩn ý sâu xa.
Kiêm Trúc, “…”
Hoài Vọng, “…”