Câu nói của Kiêm Trúc như cái dùi gõ chuông, “keng” một cái gõ vào tim Hoài Vọng.
Hắn ngẩn người, lập tức nhớ lại lời nhắc nhở mà mình đã nói với Kiêm Trúc hôm rơi xuống suối.
Thói quen hại người, hai người đã từng có không ít cử chỉ thân mật từ mấy ngày trước đến nay, suýt chút nữa Hoài Vọng đã thành thói quen. Giờ nghĩ kỹ lại, tất cả chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Lòng hắn bỗng như hóc xương cá, nửa vời chẳng trên chẳng dưới.
Kiêm Trúc đứng khoanh tay, “Chúng ta cứ làm theo phương pháp phá trận dành cho hai người đi, đạo hữu không cần phải lo chuyện ta gây cản trở.”
Y không cố tình ghìm giọng mình xuống, hai người đằng sau cách đó không xa. Tiết Kiến Hiểu nghe vậy bèn cảm thán, “Bạn tốt, chuyên tình thật đấy!”
Thầm Thù gật đầu, “Nhìn tướng mạo của Kiêm Trúc thí chủ biết ngay là con người chung thủy.”
Lời trò chuyện của hai người đó truyền vào tai một cách rõ ràng, Hoài Vọng mở miệng kết thúc chủ đề này, “Theo ý ngươi.”
Hắn dừng một chút rồi nói thêm, “Không cảm thấy ngươi gây cản trở.”
Kiêm Trúc vui vẻ, “Ta biết ngay mà, đạo hữu ngươi thông tình đạt lý.”
Hoài Vọng không muốn nhiều lời, xoay người bước vào trận pháp trong bãi đá.
Kiêm Trúc nhếch miệng đi theo.
Hai người phá trận không giống với tám người, số lượng người bù vào các vị không đủ, cần mượn thời sai để điền vào. Hoài Vọng bấm tính thời gian, “Thiên Xung cung Chấn Tam, Mão Dậu lại thêm Dần.
Kiêm Trúc bước vào Thiên Xung, lúc bước vào không chệch một khắc.
Thạch trận thay đổi trong nháy mắt, Hoài Vọng rũ mày lạnh giọng, “Ta Khôn Nhị, ngươi Càn Lục.”
Kiêm Trúc nghe vậy thì từ Chấn Tam xoay người lại giẫm vào Càn Lục, cùng lúc đó Hoài Vọng cũng bước đến trước mặt, vị trí hai người hoán đổi, người lướt qua nhau trong trận pháp.
Soạt… vạt áo tự mình dưới chân xoay tròn, trong khoảnh khắc thanh sam bạch y quấn quýt nhau ấy, Kiêm Trúc ngước mắt lên nhìn Hoài Vọng ở trước mặt mình. Ánh nắng soi bóng Hoài Vọng rơi vào đáy mắt y, thời khắc tranh sáng tranh tối y nhìn thấy trong mắt Hoài Vọng rọi dáng hình mình.
Y cười nói, “Ta đi không sai chứ?”
Hoài Vọng “ưm” một tiếng. Sau một khắc thân hình hai người tách ra, đối diện ở hai đầu trận pháp, dưới chân ổn định trên cung vị.
Hoài Vọng dừng một chút, tiếp tục tính toán.
Theo thạch trận không ngừng biến hóa, đôi bóng người xanh trắng luân phiên như nước chảy mây trôi, lại lộ ra một chút ăn ý hòa hợp.
Ngoài bãi đá, ánh mắt Thầm Thù an lành nhìn bóng lưng của hai người.
“Tiên… tiên sinh thật là lợi hại.” Tiết Kiến Hiểu suýt chút nữa đã nói hớ ra miệng, cậu nói, “Nhưng mà Kiêm Trúc cũng rất giỏi, phối hợp với tiên sinh không chê vào đâu được, thực lực của y không hề có gì như là kỳ Nguyên Anh.”
Thầm Thù cuộn tràng hạt không đáp lời, Tiết Kiến Hiểu tiếp tục tự nhiên nói, “Kiêm Trúc chắc là người mạnh nhất trong kỳ Nguyên Anh trong cả Tam giới này nhỉ?”
“Không phải.”
“Còn có Nguyên Anh nào mạnh hơn y sao? Bản thiếu chủ không tin.”
Thầm Thù cười không nói, chỉ nói một tiếng “a di đà phật”.
Đám Thanh Hà môn bên cạnh vẫn chưa đi, hẳn là thấy không cam lòng, bọn họ nhìn chăm chăm vào hai người đang trong thạch trận:
“Chẳng qua là ăn may thôi, bước tiếp đó chưa nói chắc được đâu.”
“Trận pháp này càng về sau càng hung hiểm, tử trạng chắc chắn sẽ khó coi hơn ngàn vạn lần!”
“Nếu như bọn chúng may mắn qua được, cũng coi như là bớt việc giúp chúng ta…”
Trong lời nói vẫn không thay đổi ý định giết người đoạt bảo lúc trước.
Thầm Thù lấy trong lòng ra một cái dùi gõ mõ ra, cười híp mắt quay đầu sang, “Các vị thí chủ lại lèm bèm thêm hai câu nữa, bần tăng sẽ siêu độ các ngươi ngay tại đây.”
Những người của Thanh Hà môn, “…”
Trong bãi đá, Kiêm Trúc và Hoài Vọng đã phá ba trận liên tiếp.
Mấy tảng đá hình thù kỳ quái không ngừng di chuyển xung quanh, trận pháp thay đổi trong nháy mắt. Hoài Vọng nhìn có vẻ như nhẹ nhàng thoải mái, nhưng thật ra mỗi một bước đi đều không thể thiếu năng lực suy đoán hùng hậu tinh diệu của hắn.
Càng đến gần lối ra cuối cùng, trận pháp càng thêm hung hiểm khó lường, góc đá sắc bén mấy lần bay lướt qua bên tai Kiêm Trúc.Hoài Vọng phân tâm, “Cẩn thận.”
Kiêm Trúc nói, “Không sao, chỉ là gió bên tai hơi lớn.”
“…”
Thiên Phúc, Địa Tái, Phong Dương, Vân Thùy… tầng tầng lớp lớp trận pháp được phá giải, đến một vị trí nào đó, Hoài Vọng dừng bước lại.
Kiêm Trúc đột nhiên có cảm giác nhìn sang, thạch trận bốn phía còn đang xoay quanh hai người với tốc độ cực nhanh, kéo theo từng cơn gió xoáy quấy nhiễu khiến cho y sam bay bay, phát ra tiếng phần phật.
“Chuẩn bị sẵn sàng.”
Hoài Vọng nói dứt lời, đạp xuống phía trước.
Ầm ầm! Một tiếng vang thật lớn vang lên, đống đá lớn đang xoay tít xung quanh ngừng lại, tách ra hai bên —— trên mặt đất hiện lên một lối đi thông xuống hang động dưới lòng đất. Trong phút chốc gió ngừng reo, tất cả bình tĩnh trở lại.
Thạch lâm trận pháp khiến vô số tu sĩ phải chùn bước cứ như vậy bị Hoài Vọng phá giải.
Sắc mặt Hoài Vọng không thay đổi, “Đi thôi.”
Kiêm Trúc khen, “Ngươi thật nhanh.” Y nói xong rồi nhanh chóng bổ sung, “Ý ta nói là phá trận.”
Hoài Vọng cau mày, “Nếu không thì?”
Kiêm Trúc thúc giục hắn xuống dưới, “Không có gì.”
Từ cửa động một đường đi xuống, thềm đá từng bậc từng bậc dần xuống. Lối đi hẹp chỉ đủ cho một người đi, Hoài Vọng đi trước, Kiêm Trúc theo sau hắn.
Đường đi phía trước sâu thẳm chật hẹp, không biết phải đi xuống bao nhiêu sâu. Hoài Vọng cho dù đứng trên bậc thang kế tiếp thì người vẫn cao hơn y một đoạn, Kiêm Trúc từ sau vai hắn hơi ló đầu nhìn vào sâu trong thông đạo, “Ngài nghĩ bên dưới có thứ gì?”
Hơi thở ấm áp lướt qua tóc mai, Hoài Vọng giật mình trong lòng nghiêng đầu tránh đi, lấy lại bình tĩnh, “Chẳng phải xuống dưới sẽ biết.”
Kiêm Trúc chỉ liếc nhìn rồi lại rúc đầu về, “Ngài nói như thế thì còn gì là thú vị nữa, sống là phải có cảm giác chờ mong~”
“Nói chuyện thế nào mới là thú vị.” Hoài Vọng đột nhiên hỏi, “Nói những chuyện đồn đại trên phố với ngươi thì thú vị sao?”
Kiêm Trúc hơi sửng sốt một chút, rồi lập tức phản ứng lại, “Cũng không phải, rượu gặp tri âm ngàn chén ít, lời không hợp ý nửa câu nhiều (1).”
Bóng lưng Hoài Vọng rọi vào trong mắt y, nơi khóe mắt mang theo ý cười khe khẽ, “Nếu như ở bên người mình thích, thì ngồi cả ngày không nói lời nào cũng thú vị.”
Hoài Vọng mím đôi môi mỏng không trả lời.
Hắn đưa lưng về phía Kiêm Trúc nên không nhìn thấy vẻ mặt của người đằng sau mình, nhưng chỉ vừa nhớ đến câu “lòng có chốn về” là cảm thấy ngột ngạt ấm ức. Hắn nghĩ, cả ngày không nói một lời nào thì có gì thú vị cơ chứ?
Người đó chắc chắn là cực kỳ nhạt nhẽo.
…
Đi gần nửa ngày cuối cùng đã tới điểm cuối của thềm đá, đốm lửa nhỏ của Hoài Vọng lại bỗng dưng dấy lên, chiếu sáng cửa đá đóng chặt trước mặt.
Kiêm Trúc rất có hứng thú với ngọn lửa đó, “Biến ra thế nào?”
“Lòng tùy ý động.”
“Thì ra là lửa trong lòng.”
“…”
Khe hở trên cửa đá đóng khít lại với nhau, hai bên cửa không nhìn thấy cơ quan nào hết, vách đá xung quanh lồi lõm, Hoài Vọng dùng thần thức dò xét một vòng cũng không có phát hiện gì đặc biệt.
Kiêm Trúc cổ vũ hắn, “Với thực lực dời non lấp bể của ngài, thì một cái cửa đá nho nhỏ chắc chắn không thành vấn đề.”
Ý là dùng bạo lực dỡ bỏ.
Hoài Vọng liếc nhìn y một cái, “Giống như ngươi phá truyền tống trận sao?”
“…” Kiêm Trúc lấy lại bình tĩnh, “Tuy rằng hơi trực tiếp một chút, nhưng thật sự có hiệu quả. Tiên tôn yên tâm, bất ngờ như lần trước sẽ không phát sinh nữa đâu.”
Ý ban đầu của Hoài Vọng là sự không đảm bảo trong cách làm đó quá cao, giống như lúc đó hai người cũng không đến chuyện sẽ bị truyền tống vào trong phòng ngủ của chưởng môn. Nhưng nghe Kiêm Trúc nói vậy, hắn lại nhớ ra lần đó hai người cũng rơi xuống —— hắn chống người phía trên y, vạt áo tản ra.
Thời gian qua đi lâu như vậy, cảm quan lại có chút gì đó khác biệt lạ thường.
Trong lúc Hoài Vọng đang thất thần, Kiêm Trúc lại mở miệng, “Không có lần sau, ta nhớ mà.”
Hoài Vọng hoàn hồn, “…”
Hắn dằn một chút nóng nảy trong lòng xuống, một lần nữa đặt sự chú ý trở lại cửa đá trước mặt, “Bí cảnh này kỳ lạ, tốt nhất là đừng xông vào.”
“Có lý.” Kiêm Trúc nảy ra một suy nghĩ mới, “Xông vào không lễ phép, ít nhất phải gõ cửa trước đã.”
Hoài Vọng, “…”
Kiêm Trúc nói rồi giơ tay lên gõ hai cái trên cửa đá, “Cảm phiền mở cửa ra, đón tiếp người hữu duyên.”
Hoài Vọng mở miệng, còn chưa kịp lên tiếng Kiêm Trúc đã lên tinh thần đề phòng ngay lập tức, đưa tay che cái miệng đã được khai quang của hắn, “Đừng tự diệt con đường phía trước!”
Lòng bàn tay ấm áp phủ trên môi, Hoài Vọng hoàn toàn ngẩn ngơ. Ngọn lửa trước mặt hơi lay lắt một chút, khiến cho bóng hai người chiếu trên vách đá hơi rung rung, ánh lửa nơi đáy mắt nhạt màu của Hoài Vọng nhảy lên.
Kiêm Trúc thấy hắn không nói gì, rụt tay về.
Không chờ Hoài Vọng nói thêm gì nữa, cánh cửa đá trước mặt đột nhiên vang lên một tiếng “két”. Kiêm Trúc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy cửa đá chậm rãi mở sang hai bên.
Y, “…”
Hoài Vọng, “…”
Cái bí cảnh này chắc con mẹ nó chắn là có vấn đề.
Nhưng không cần biết có vấn đề gì kỳ lạ, đường đi đã ở trước mắt rồi thì vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.
Hai người nhìn nhau, cất bước bước qua cánh cửa.
Đằng sau cánh cửa là một con đường dài âm u, sau khi hai người tiến vào thì cánh cửa đá sau lưng cũng khép lại.
Ngọn “lửa trong lòng” của Hoài Vọng chiếu sáng vách đá xung quanh, trên vách đá xuất hiện vết tích khi ẩn khi hiện, bề mặt vách đá sẫm màu cũng không được bằng phẳng, không giống như là từng được bàn tay con người tu chỉnh.
Kiêm Trúc đi ở phía trước, dọc theo đường đi cẩn thận quan sát vết tích trên vách đá, càng dần về phía trước, dấu vết càng sâu hơn.
Đầu ngón tay y xoa nhẹ lên, lầm bầm lầu bầu, “Đường nét hằn xuống dưới, theo lý thuyết thì hẳn là do con người làm ra, nhưng tại sao không đánh bóng làm phẳng bề mặt…”
Hoài Vọng mở miệng, “Đây là bích hoạ.” (2)
Kiêm Trúc nhạy cảm quay đầu, “Ngài mắng ta?”
Hoài Vọng, “…không có.”
Kiêm Trúc phản ứng lại, áy náy nói, “Đã hiểu lầm ngài rồi.”
Ánh lửa bên người chợt sáng hơn đoi phần, phạm vi tầm mắt nhất thời được mở rộng. Hình vẽ trên vách đá càng rõ ràng hơn, con người sự vật, linh thú, linh khí được điêu khắc bên trên.
Bước chân Kiêm Trúc dừng lại, vẻ mặt trái lại trở nên nghiêm nghị, “Loạn Thiên Viện?”
Hoài Vọng đi bên cạnh y, “ừm” một tiếng khẳng định suy đoán của y.
Loạn Thiên Viện từ ngàn năm trước là sự kết thúc của một thời đại, cũng là mở đầu cho một thời đại khác. Cửu Châu từng là nơi linh khí đầy đủ, Phân Thần Hợp Thể có ở khắp nơi, tu sĩ kỳ Đại Thừa tuy rằng hiếm thấy nhưng vẫn có mười mấy người.
Thế nhưng đến năm Thiên Viện, tất cả đã chấm dứt.
Kiêm Trúc có nghe được ít điều, “Nghe đồn là năm đó chính đạo, ma đạo giao chiến gây họa cho Tam giới, ngàn cây héo tàn. trăm họ lầm than. Vô số môn phái diệt vong, tu sĩ mất mạng, ma đạo giết người cướp đan, danh môn chính phái đến bước đường cùng, làm điều ngang ngược, thiên hạ chẳng còn biết đến chính tà.”
Hoài Vọng nói, “Giữa chính và tà vốn không phân chia ranh giới, chỉ là hoạn nạn mới rõ lòng người.” Kiêm Trúc nhớ lại mấy tên Thanh Hà môn ban nãy, rất khó để không đồng ý với Hoài Vọng.
“Người may mắn sống sót qua loạn Thiên Viện đã ít lại càng ít, không thể khôi phục đầu đuôi lại như năm đó nữa, không ngờ là vẫn được lưu trữ ở đây.”
Hoài Vọng, “Xem tiếp đi.”
Hai người dọc theo thông đạo đi về phía trước, trên bích hoạ đã vẽ xong “cuộc chiến của chính đạo, ma đạo”, sau đó là những nội dung mà truyền thuyết chưa từng nhắc tới.
—— sau khi hai đạo chính, ma đánh đến lưỡng bại câu thương thì vốn đã định ngừng chiến, nhưng đúng lúc đó có một Tà linh sinh ra từ trong hỗn độn, đột ngột xuất hiện ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Từ đó mới thật sự là lục hợp (bốn phương + trên dưới) hoang vu, chúng sinh vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Kiêm Trúc vừa nhìn vừa nói, “Bình thường thì những lúc như thế này sẽ có một chúa cứu thế xuất hiện.”
Y vừa dứt tiếng, quả nhiên nhìn thấy bức bích họa đằng trước vẽ bóng lưng một người, đứng đối đầu với Tà linh.
Hoài Vọng, “Làm sao ngươi biết?”
Kiêm Trúc, “Ta đọc thể loại truyện này nhiều rồi.”
Hoài Vọng, “…”
Những bức bích họa phía sau đúng là kể lại đôi bên giằng co chiến đấu thế nào, đánh đến đất trời mịt mù cỡ nào, thậm chí dùng còn dùng bút pháp khổ trước sướng sau —— khi chúng sinh trong Tam giới sắp đồng loạt tàn mạng, thì vị chúa cứu thế đó dùng thiên địa làm lò, lấy non sông đúc kiếm, một kiếm chém bay Tà linh, cũng phong ấn nó luôn.
Đến đây thì hỗn chiến kết thúc, vạn vật thức tỉnh.
Kiêm Trúc hiếu kỳ, “Tà linh đó bị phong ấn ở nơi nào?”
Hoài Vọng ra hiệu phía trước, “Còn có một bức bích hoạ chưa xem.”
Hai người đi tới, lại thấy trên bức bích họa đó vẫn chưa nhắc đến nơi phong ấn Tà linh, thậm chí vị chúa cứu thế đó cũng biến mất không còn tăm tích.
Chỉ có một tông môn bỗng dưng hình thành, hiệu là “Lâm vạn cảnh chi điên, Viễn chúng sinh chi đồ”—— xưng là Lâm Viễn Tiên tông.
Hai người, “…”
Sau một khoảng tĩnh lặng dài chừng mười mấy hơi, Kiêm Trúc quay đầu hỏi Hoài Vọng, “Chúng ta không nhái lại đúng không?”
Hoài Vọng liếc y, ý vị trong đó không cần nói cũng biết.
Kiêm Trúc im lặng hồi lâu: Thì ra đúng là “Lâm Viễn” nhà mình.
Y mơ hồ nhớ lại lúc tuyển chọn đệ tử trước đó, hình như Vị Ất chưởng môn có nói câu “Lâm Viễn tông ta từ loạn Thiên Viện xẻ núi lập môn đã qua ngàn năm” …
Vị Ất chân nhân bây giờ chỉ mới Hợp Thể, hiển nhiên không phải là sư tổ khai sơn, người khai sơn chắc là vị chúa cứu thế đó.
Kiêm Trúc cảm thán, “May mà người của Thanh Hà môn không phá trận xuống được dưới lòng đất.”
Hoài Vọng, “Vì sao?”
Kiêm Trúc, “Bằng không thì chỉ nhìn thấy có mỗi Lâm Viễn, bọn họ sẽ tủi thân đến thế nào chứ.”
Hoài Vọng nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, “Ngươi lúc nào cũng suy nghĩ thay người khác thế sao?”
Kiêm Trúc ngại ngùng, “Luôn vậy.”
“…” Trong lúc hai người vừa đi vừa nói đã đến cuối đường. Đằng trước lại là một cánh cửa đá, lần này bên cửa có khảm một cơ quan, Hoài Vọng đưa tay ấn xuống, cửa đá trực tiếp mở ra.
Không gian bên trong trống trải, tầm nhìn rộng rãi.
Kiêm Trúc theo Hoài Vọng đi vào, cửa đá phía sau tự động đóng lại. Sau cùng y còn quay đầu lại nhìn một lúc, thông qua khe cửa đang chầm chậm khép lại thoáng thấy bóng lưng của vị chúa cứu thế trên bức bích họa.
Khẽ khàng vờn quanh bóng hình, trường kiếm chém tuyết.
Ầm ầm! Cừa đá đóng lại hoàn toàn, ngăn cách tầm mắt y.
Hoài Vọng quay đầu trông thấy ánh mắt y vẫn còn đặt trên vách đá lưu luyến quên lối về, “Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Không có gì, nhìn trai đẹp thôi.”
“…”
Giữa không gian trống trải chỉ một cung điện đang sừng sững đứng phía trước, bảy bảy bốn mươi chín bậc thang hướng vào trong điện, sự tồn tại của tòa cung điện mang đến một cảm giác nghiêm trang đến khó hiểu.
Cả hai người cùng đi về hướng đại điện.
Kiêm Trúc giống như vô ý mở miệng hỏi, “Đúng rồi, Tiên tôn đến tông môn khi nào?”
“Mấy trăm năm trước, không nhớ rõ.”
“Sao ngài lại muốn đến Lâm Viễn?”
Dường như Hoài Vọng đang hồi tưởng lại, “Coi trọng Thương Sơn.”
Kiêm Trúc không hiểu hắn coi trọng chỗ nào trên Thương Sơn, “Ngài cảm thấy tuyết rơi trông rất duy mỹ?”
“…” Hoài Vọng, “Trên Thương Sơn đầy đủ linh mạch, yên tĩnh không người, thích hợp để tu đạo.”
“Thích hợp để tu đạo.” Kiêm Trúc bình rồi lại phẩm, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, khóe mắt hiện lên nét hứng thú, “Tu vô tình đạo của ngài?”