Vệt đỏ đó biến mất dưới lọn tóc, giữa vạt áo.
Đồng sư tỷ không biết, chỉ cho là y va trúng chỗ nào đó hoặc là bị con côn trùng độc nào đốt để lại sẹo. Nhưng vào mắt nhóm Lạc Trầm Dương thì dấu đỏ to bằng ngón tay cái đó, cứ lộ ra đôi phần mờ ám…
Cổ họng Lạc Trầm Dương giật giật, không kiềm được bước lên trước mấy bước, “Sư đệ, chỗ này của đệ —— ”
Chưa kịp chờ cho hắn đến gần, Tiết Kiến Hiểu bỗng nhiên kéo Kiêm Trúc xoay lại, để y hướng mặt về phía mọi người, vệt đỏ chuyển về phía sau. Tiết Kiến Hiểu căng thẳng đến mức cả con tim vút lên cao, người khác không biết chẳng lẽ cậu ta không thể đoán được sao?
Cậu ta bật thốt lên, “Cái này là do ta, do ta…”
Mọi người nhìn cậu ta, nghi ngờ hỏi, “Do ngươi làm gì?”
Tiết Kiến Hiểu vô thức buột miệng nói, nói rồi mới phát hiện ra càng bôi càng đen, bèn nhanh chóng bổ sung vào, nghiêng đầu giả vờ xem thử, miệng lẩm bẩm, “Chắc là tối hôm qua ta mộng du bóp…”
Cuối cùng thì Kiêm Trúc mới nhận ra cổ mình bị gì. Y thử tưởng tượng hình ảnh đó, “Hôn nửa đêm ngươi mộng du qua bóp cổ ta, nghe đáng sợ quá.”
Tiết Kiến Hiểu đưa lưng về phía mọi người nháy mắt với y: Không phải là ta đang yểm trợ cho ngươi à!
Mắt thấy tầm mắt của mọi người ngày càng hoài nghi, Kiêm Trúc cười cười hời hợt nói, “Ừ, đúng là ngươi.”
Tiết Kiến Hiểu sững sờ, mấy người khác cũng sững sờ. Kiêm Trúc nói, “Có phải tối hôm qua ngươi đọc truyện xong rồi tiện tay nhét bên gối ta không? Sáng nay thức dậy thấy nó cấn cổ ta.”
“À à… đúng rồi.” Tiết Kiến Hiểu nói, “Ta không nhớ, lần sau ta sẽ không để lung tung nữa.”
Advertisement
“Không sao.”
Nghe thấy vậy, nghi hoặc trong lòng tất cả mọi người cứ như vậy bị bỏ qua. Không phải là vì lý do đó được nhiều người tin, mà chỉ là giữa Tiết thiếu chủ và Kiêm Trúc thật sự chỉ là bạn bè hết sức bình thường mà thôi, không có gì để mọi người phải suy nghĩ nhiều.
“Đi thôi, chúng ta chỉnh đốn lại một chút rồi xuất phát.” Lạc Trầm Dương dời tầm mắt, kêu tất cả mọi người cùng nhau đi ra cửa.
Thấy bọn họ đi rồi, cục đá trong lòng Tiết Kiến Hiểu cuối cùng cũng rơi xuống. cậu ta kéo Kiêm Trúc sang, nhỏ giọng hỏi, “Hai người các ngươi sao vậy? Nói đi, cuối cùng là tiến hành đến bước nào rồi, để ta còn biết phòng hờ, sau này cũng tiện yểm trợ cho các ngươi.”
Cậu ta không tin mấy chuyện như là sách cấn cổ nổi. Hôm qua người chung phòng với Kiêm Trúc rõ ràng là Tiên tôn, vệt đỏ đó nằm phía sau cổ, không phải dấu hôn thì là cái gì?
Nhưng cậu ta chỉ vừa mới tưởng tượng đến hình ảnh Tiên tôn hôn cổ Kiêm Trúc là lập tức cảm thấy đỏ hết cả mặt.
Kiêm Trúc cười hỏi lại cậu ta, “Tại sao cần yểm trợ?”
Tiết Kiến Hiểu lấy lại tinh thần: …??? Ánh mắt cậu ta nhìn người nào đó trong khiếp sợ lại có kính nể, dũng cảm thế sao!
“Vậy là hai người các ngươi thật sự ở bên nhau rồi? Chuẩn bị công khai?”
Kiêm Trúc cúi đầu khẽ cười một tiếng, giơ tay che lên dấu hôn đó thoáng liếc sang, “Ngươi đoán xem.”
Đệt. Tiết Kiến Hiểu nhìn mà giật hết cả mình, cậu ta vội vàng dời mắt sang hướng khác, trong lòng vẫn còn sợ hãi: May là, may là mình sớm đã xem Kiêm Trúc là bạn tốt của mình, nếu không thì cái nhìn vừa nãy…
Ây, chẳng trách đến một người cấm dục như Tiên tôn còn khó lòng giữ mình, thì còn ai chịu cho nổi đây?
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì các đệ tử trong môn đã tập trung hết dưới đại sảnh. Lạc Trầm Dương đứng đầu phía trước dẫn mọi người đi ra ngoài, chuẩn bị tham gia buổi sơ thí sáng của Thanh Vân Thí.
Kiêm Trúc hơi kéo vạt áo, kêu Tiết Kiến Hiểu, “Đi thôi, chúng ta cũng đuổi theo.”
“À à, được.”
Mới vừa bước ra khách điếm, đã lập tức nhìn thấy Hoài Vọng mặc bạch y xuất trần đứng ngay trước cửa, trên đầu đội duy mạo.
Đoàn người nhanh chóng thi lễ, Hoài Vọng “ừm” một tiếng, giọng nói vẫn còn hơi khàn. Song chỉ rất nhỏ thôi nên các đệ tử khác không nhận ra, chỉ có Kiêm Trúc thân thuộc với hắn nhất là phát hiện.
Kiêm Trúc buồn cười liếc mắt nhìn hắn, trong khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, mặt Hoài Vọng nóng lên vội quay đầu đi.
…
Địa điểm diễn ra Thanh Vân Thí ở ngay giữa thành Tu Môn Quan.
Lúc cả đoàn đến thì trông thấy các đệ tử của những môn phái khác đã đứng đầy bên ngoài sàn đấu rồi.
Thiên Âm Môn, Vô Cực Môn,… có vẻ quen quen, cũng có những môn phái chưa từng gặp, y phục của đệ tử mỗi môn phái như từng bụi từng bụi hoa cỏ, tụ tập thành cụm.
Lâm Viễn Tông là Tiên tông mạnh nhất thiên hạ, y phục đôi cá Âm Dương màu xanh biếc vô cùng bắt mắt, cộng thêm Hoài Vọng đứng trong đội ngũ —— tuy hắn mang duy mạo nên không thấy rõ mặt mũi, nhưng khí thế mạnh mẽ đó thoạt nhìn lập tức biết không phải người tầm thường.
Tức thì ánh mắt của tất cả mọi người ở giữa sân đấu đều tập trung qua đây.
“Thì ra là Lâm Viễn Tiên tông.”
“Người dẫn đầu là đệ tử đứng đầu Lâm Viễn Tông, Lạc Trầm Dương?”
“Nghe tu vi đã đến Hậu kỳ Xuất Khiếu rồi, e là người có tu vi cao nhất trong các thanh niên cùng lứa.”
“Giỏi thật, không hổ là Lâm Viễn Tiên tông…”
Tiếng thảo luận lí nhí trong sảnh vọng đến. Ở trước mặt người ngoài, Lạc Trầm Dương giữ danh hiệu đại đệ tử cao quý của Lâm Viễn Tông, không lên tiếng đáp lại bất cứ lời nào.Trước giờ Kiêm Trúc không thèm quan tâm đến cái nhìn của người ngoài, y vẫn đang nhàn nhã phe phẩy tay áo đi cuối hàng, bỗng nhiên nghe thấy có người xì xầm:
“Đó là ai vậy? Chưa thấy bao giờ.”
“Shh, tướng mạo tuấn tú quá, phong thái cứ như là tiên nhân ấy… đó cũng là đệ tử à?”
“Y không có mặc đồ đệ tử, không biết thân phận là gì.”
Xung quanh có không ít tầm mắt rơi về phía Kiêm Trúc, Kiêm Trúc chợt dợm bước, bỗng hiểu dụng ý của Đồng sư tỷ khi bảo y mang duy mạo.
Tiếng xì xào lẻ tẻ không dứt bên tai, y đang suy tư xem làm thế nào để giảm cảm giác tồn tại của mình, đột nhiên có mảnh lụa trắng phẩy lên bên người, thì ra là Hoài Vọng đi ngang qua y, tới phía trước hàng ngũ.
Chút động tác nhỏ đó của Hoài Vọng tức thì thu hút tầm mắt của mọi người về phía này, hắn đi đến trước mặt Lạc Trầm Dương thấp giọng nói, “Ngươi dẫn các đệ tử đi đăng ký, bản tôn có việc phải đi.”
Hoài Vọng rất ít khi chủ động nói chuyện với người khác, Lạc Trầm Dương thoáng giật mình rồi đáp lại, “Vâng ạ.”
Sau đó hắn nhanh chóng dẫn các đệ tử đi vào đăng ký, rút thăm, Kiêm Trúc đứng phía sau đội ngũ không di chuyển, Hứa sư tỷ quay đầu lại trông thấy, “Sư đệ, đệ không tham gia sao?”
Kiêm Trúc, “Ta đã qua hai mươi tám rồi.”
Y vừa dứt lời tất cả mọi người cùng kinh ngạc, thi nhau nhìn y, “Sư đệ, đệ đã qua hai mươi tám?”
Bọn họ luôn luôn xem Kiêm Trúc là tiểu sư đệ, cộng thêm việc y mới vào sư môn không lâu nên vô thức bỏ qua vấn đề tuổi tác —— nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, Kiêm Trúc đến kỳ Xuất Khiếu rồi, nếu như vẫn đến hai mươi tám tuổi, thì chẳng phải thiên phú còn cao hơn cả đại sư huynh thủ tịch của bọn họ rồi sao?
Hà sư huynh hỏi y, “Đệ hơn hai mươi tám khi nào vậy?”
Kiêm Trúc thuận miệng trả lời, “Mới qua hôm qua, hôm nay là hai mươi tám lẻ một ngày.”
Mọi người, “…”
Hà sư huynh nghẹn một hơi trong lồng ngực, thiên ngôn vạn ngữ phút chốc nén chặt trong cổ họng hắn, nhưng khi đối diện với ánh mắt hết sức thản nhiên của Kiêm Trúc, thì thở ra một hơi rồi nói một câu, “Chúc… chúc đệ sinh nhật vui vẻ.”
Kiêm Trúc ngại ngùng khẽ cười, “Đa tạ sư huynh.”
Advertisement
Nghe Kiêm Trúc nói như vậy, những người khác không rủ y tham gia chung nữa, chỉ thấy tiếc nuối, “Nếu như sư đệ cũng có thể tham gia thì hay quá rồi, sư đệ ưu tú như thế, chắc chắn sẽ khiến cho các tông môn bên ngoài phải nhìn với cặp mắt khác.”
Kiêm Trúc xòe hai ngón tay ra, “Một cuộc tranh tài thôi mà, tầm nhìn của chúng ta phải rộng hơn cơ.”
Sư huynh nói chuyện nghe thế bật cười, “Cũng phải, có rất nhiều cơ hội để bọn họ nhìn chúng ta với cặp mắt khác.”
Ngoại trừ Kiêm Trúc ra thì tất cả những đệ tử khác đều đã đi vào đăng ký, rút thăm xong, đang chuẩn bị cho màn tỷ thí sắp đến.
Tỷ thí bắt đầu rất nhanh. Các đệ tử chưa lên sàn đứng vây xem dưới sân khấu, Kiêm Trúc núp trong góc xó không đáng chú ý, một lúc sau Hoài Vọng đi tới bên cạnh y.
Trong đầu y vang lên giọng nói của Hoài Vọng: Có muốn đi không?
Trên sân đấu đã xong hai trận, trận kế đó đến là lượt Lạc Trầm Dương. Ngay lúc này, Lạc Trầm Dương đã đi lên sân đấu, Kiêm Trúc thấy tỷ thí diễn ra tương đối thuận lợi, “Đi thôi, đi xem chỗ đầm lầy đó.”
Hai người nói xong thì đến dặn dò Tiết Kiến Hiểu, bảo cậu ta ở lại trông coi các đệ tử trong môn, nếu như có chuyện gì thì truyền tin với hai người họ.
Tiết Kiến Hiểu đồng ý, cả hai bèn tranh thủ lúc mọi người không chú ý rời khỏi nơi này.
Trận đấu trên sân hết sức đặc sắc, vì cả hai cố tình che đậy khí tức của mình nên tạm thời không ai phát hiện ra trong hàng ngũ vắng đi hai người.
Lạc Trầm Dương kết thúc trận tỷ thí trong thắng lợi, trong tiếng hoan hô hắn vô thức dời mắt xuống sân đấu muốn nhìn thử vẻ mặt của Kiêm Trúc, đảo qua một vòng mà lại không thấy y đâu cả.
Không chỉ vậy, mà cả Tiên tôn trước đó mới nói có việc riêng cũng rời đi luôn.
Bàn tay đang nắm chuôi kiếm của hắn thoáng siết chặt lại, im lặng bước xuống sàn đấu dưới sự tung hô của mọi người.
…
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, Kiêm Trúc và Hoài Vọng đã bay đến khu vực đầm lầy ở tận cùng bờ Tây.
Lúc này trên mặt đầm không còn sương trắng nữa, Kiêm Trúc đi theo Hoài Vọng đứng bên bờ đầm phóng tầm nhìn ra xa —— nhìn bên ngoài thì đúng như lời hắn nói, không có bất cứ vị trị nào để ẩn nấp.
Song năng lực theo dõi và bói toán của Hoài Vọng là mạnh nhất thiên hạ này rồi, hắn theo tung tích của Xuyết Diên tìm đến được nơi này thì chắc chắn phải có điều gì đó ám chỉ dẫn. Nhưng lý do vì sao không nhìn thấy Xuyết Diên, trái lại còn xuất hiện một nam tử huyền y và ảo ảnh của mình, lại hoàn toàn không biết được.
Kiêm Trúc cụp mắt suy tư một hồi, y không cho rằng nam tử mặc đồ màu đen đó là ảo giác biến ra từ trong thâm tâm Hoài Vọng. Người đó xuất hiện rất đột ngột, nhất định có vô số mối liên quan với kẻ đứng đằng sau tất cả.
Dù không phải là kẻ đứng sau thì cũng là người có liên quan trong đó. Chuyện xảy ra ắt có lý do và chắc chắn hướng về một kết quả.
Kiêm Trúc “a” một tiếng cười khẽ, “Quả nhiên là câu cá.”
Hoài Vọng không trả lời, ánh mắt rơi vào một góc sâu trong đầm, không biết nhớ lại điều gì, mà đáy mắt bằng lặng hiện lên nét lạnh lùng.
Kiêm Trúc đứng yên thở dài mấy hơi. Tuy bảo rằng đã biết là câu cá rồi, nhưng bây giờ mồi câu con cá này lại là đầu mối duy nhất, hoặc là đánh cược một lần, cam tâm tình nguyện mắc câu; hoặc là phát một con đường mới, tìm cách khác để phá vỡ thế cục.
Y nghĩ vậy bèn phóng người định bay vào trong đầm.
Mới vừa bước ra trước nửa bước, cổ tay bỗng nhiên “bộp!” một tiếng bị Hoài Vọng kéo lại.
Duy mạo đội trên đầu Hoài Vọng đã gỡ xuống, lúc này hàng mày cau chặt của hắn hiện ra trước mắt Kiêm Trúc không hề che giấu, “Ngươi định làm gì?”
“Đương nhiên là đi xem thử.”
Bàn tay đang nắm cổ tay bỗng hơi siết lại, Hoài Vọng kéo y qua trước người mình, “Quá mạo hiểm, đừng đi.”
Kiêm Trúc thấy bộ dạng hết mực cẩn thận của hắn, khẽ cười nắm đuôi tóc hắn, “Hoài Vọng, ta biết ngươi lo lắng cho ta. Nhưng ta không yếu ớt đến thế, không cần phải che chở kỹ càng vậy đâu.”
“Ta biết.” Hoài Vọng vẫn nắm tay y không chịu buông, ngập ngừng một lúc rồi chợt kéo y vào lòng mình, kiềm lòng không đặng cúi đầu chôn mặt vào hõm vai y, “Ta biết ngươi mạnh, thế nhưng chuyện đó không có xung đột với chuyện ta lo lắng cho ngươi. Ta sợ ngươi gặp chuyện ngoài ý muốn, rồi sợ ngươi bị người khác cướp đi…”
Kiêm Trúc giơ tay lên xoa xoa đầu hắn như dỗ dành, “Suy nghĩ của ngươi lúc nào cũng muôn màu muôn vẻ như vậy.”
Hoài Vọng, “…”
Mặc dù nói vậy nhưng Kiêm Trúc vẫn theo ý hắn, không liều mình đến chỗ mạo hiểm.
Nếu như không cắn mồi thì phải nghĩ cách khác để phá cục.
Tư duy của y phát tán, “Nhắc đến phá cục lại nhớ đến Thẩm Quất, nhớ đến Thẩm Quất lại nhớ ra cô ta cũng là một minh hữu đáng mến của chúng ta.”
Hoài Vọng buông eo y ra ngẩng đầu lên, vừa thấy vẻ mặt của y lập tức biết y đang suy nghĩ gì, “Ngươi định giao nơi này cho Tụng Các?”
“Ngươi hiểu ta.” Nói chuyện với Hoài Vọng có một điểm tốt – đó là không mất sức. Kiêm Trúc phân tích, “Mục tiêu của chúng ta là người giật dây, mà mục tiêu của đối phương vừa khéo lại là ngươi.”
“Thẩm Quất cần Xuyết Diên, không liên quan đến kẻ đằng sau. Mà đồng thời hắn ta cũng không có mưu đồ gì với Thẩm Quất, hắn ta muốn nhắm vào ngươi, chúng ta sẽ không để hắn được như ý.”
“Dù sao thì năng lực bói toán của Thẩm Quất rất tốt, để cho cô ta bắt được Xuyết Diên, dù chỉ cạy được một mắt xích trong đó thôi thì cũng coi như là phá được cục diện bế tắc này.”
Vừa dứt lời, bụng ngón tay Hoài Vọng vuốt ve cổ tay Kiêm Trúc, cẩn thận ngẫm lại lời y trong đầu một lượt, “Ừ, nghe theo ý ngươi.”
Kiêm Trúc thấy hắn như vậy, không kiềm được muốn trêu hắn, “Tiên tôn đúng là ngoan quá đi.”
Hoài Vọng nghe y nói thế tim chợt nóng lên, đối diện với hai mắt mang ý cười của y, tầm mắt ngưng trong thoáng chốc rồi lên tiếng nói, “Kiêm Trúc, ngươi mạnh hơn ta.”
Kiêm Trúc không ngờ rằng hắn lại đột nhiên nói vậy, “Ngươi là Đại thừa duy nhất trên đời này, ta làm gì mạnh được bằng ngươi?”
“Không giống nhau.” Hoài Vọng nói tiếp, “Tu vi không có nghĩa là tất cả, có một số việc không phải nhờ vào vũ lực cưỡng đoạt là được, dùng trí trái lại mới là làm ít công nhiều. Việc mà ngươi có thể làm được ta lại không làm được, không phải mạnh hơn ta thì gì?”
Hắn không muốn khiến Kiêm Trúc cho rằng mình “bị sắc đẹp làm lu mờ lý trí” nên mới nương theo đó lấy lòng, trước giờ hắn luôn công nhận tài trí và mưu lược của Kiêm Trúc.
Tựa như hắn sẽ thích Kiêm Trúc, chưa bao giờ chỉ vì vẻ ngoài đẹp đẽ.
Kiêm Trúc nghe vậy cười run cả người, “Hoài Vọng, ta phát hiện ra thi thoảng ngươi vẫn rất giỏi dỗ người khác.”
“Không phải dỗ ngươi, là sự thật.”
“Đúng vậy, ngươi xem ngươi đã nói đúng còn nói to nữa~”
Hoài Vọng thấy vẻ mặt vui vẻ của Kiêm Trúc thì không nói gì nữa. Có vài thứ không cần nhiều lời, trong hắn sáng tỏ là đủ.
Người ngoài ai cũng nói hắn là người mạnh nhất thiên hạ này, song trong lòng hắn Kiêm Trúc mới là người giỏi nhất. Suy nghĩ đó chưa từng khiến hắn thấy có bất cứ không cam lòng hay tự ti gì cả, trái lại theo thời gian trôi đi, càng làm cho hắn say mê người trước mắt hơn.
Đây là người hắn thích, rực rỡ như vậy đó.
Sau ra quyết định kế hoạch xong, hai người lập tức liên hệ với Thẩm Quất. Không lâu sau Thẩm Quất đã dẫn người của Tụng Các chạy tới.
Trước mặt người của Tụng Các, Kiêm Trúc và Hoài Vọng đeo mặt nạ lên. Kiêm Trúc đảo quanh những người chạy đến, đa số là những người trông quen mắt, dẫn đầu là Phùng Hề.
Xem ra lúc đó hắn giúp Thẩm Quất bình định sóng gió của cơn phản loạn, giờ đã mơ hồ ngồi chắc vị trí của người đứng đầu rồi.
“Hai người các ngươi theo được đến đây à?” Thẩm Quất liếc nhìn xung quanh, “Đủ vắng đấy.”
Cô nói rồi phất tay một cái, nhóm sát thủ theo đến nhanh chóng tản khắp nơi dò xét. Cô không tự mình nhúng tay vào, đứng tại chỗ trò chuyện với hai người.
Thoạt tiên, cô đảo mắt qua hai người một lượt, sau đó dừng một lát trên người Kiêm Trúc, ra vẻ hơi hiểu hiểu, “Cuộc sống riêng của các ngươi dạo này dễ chịu quá nhỉ.”
Khả năng quan sát của Thẩm Quất trước giờ nhạy bén, Kiêm Trúc vừa nghe lập tức biết chuyện may mưa của hai người đêm qua không thoát được mắt cô.
Lần này hay rồi, ngồi chắc ghế tình lang của Hoài Vọng.
Mặt Hoài Vọng đỏ lên không lên tiếng đáp, Kiêm Trúc không phủ nhận, “Dẫu sao thì cuộc sống vẫn nên có chút điều hòa.”
“Có lý.” Thẩm Quất không tò mò về chuyện riêng của hai người, chuyển sang tập trung vào chủ đề chính, “Hai người tìm ra được gì ở đây?”
Lần này Hoài Vọng mở miệng, hắn không giấu chuyện ảo ảnh về nam tử huyền y, chỉ bỏ phần sau giữa hắn ta với Kiêm Trúc, kể chuyện còn lại cho Thẩm Quất nghe.
Khả năng suy luận của Thẩm Quất rất tốt, nghe vậy chắc chắn trong lòng, “Ta sẽ chú ý, có phát hiện gì sẽ liên lạc sau.”
“Được.”
Tạm thời nhường chỗ đầm lầy này lại cho Tụng Các, Kiêm Trúc và Hoài Vọng không nán lại lâu, phóng người lên bay về.
Từ điều tra đầm lầy đến việc chờ Tụng Các đã mất hơn nửa ngày, Kiêm Trúc và Hoài Vọng vừa chạy về vừa ước đoán thời gian, “Sơ thí trong Thanh Vân Thí chắc cũng có kết quả rồi.”
“Ừm.” Hoài Vọng đáp lại một tiếng, “Đúng lúc chúng ta về xem.”
“Nếu không ngoài dự liệu, thì chắc Lâm Viễn Tông giành hạng đầu trong sơ thí.”
Advertisement
“Chuyện không có gì phải hồi hộp.”
Kiêm Trúc nghe thấy giọng điệu bình tĩnh đó của hắn lại thấy buồn cười, nếu lời này rơi vào trong tai của người khác thì không khỏi sinh ra đôi phần cuồng ngạo. Song, riêng khi Hoài Vọng nói ra, cuồng ngạo đó lại biến thành đương nhiên.
Thế nào là trời sinh kiêu ngạo, là vậy đấy.
Hai người bay rồi bay, Kiêm Trúc xoa xoa bụng, “Bảo sao ta cứ thấy thiếu thiếu gì đó, thì ra là hôm nay không ăn sáng.”
Hoài Vọng quay đầu liếc nhìn y. Sau khi người tu chân ích cốc thì không còn cảm giác đói bụng nữa, chứ nói chi tu vi cỡ Kiêm Trúc, “Ngươi nên sờ quai hàm.”
Đó không phải là đói bụng, chỉ là đơn thuần là thèm ăn.
Kiêm Trúc biết nghe lời phải sờ sờ quai hàm, “Miệng đói quá.”
“…” Tầm mắt Hoài Vọng rơi xuống bên dưới, “Ngươi đi về trước, ta đi mua đồ ăn sáng cho ngươi.”
Lúc hai người cùng rời đi thì không bị phát hiện, nhưng bây giờ tỷ thí đã tới hồi kết thúc rồi, nếu như lại cùng nhau trở về thì không tránh được việc khiến người khác chú ý.
Kiêm Trúc cười nghiêng đầu nhìn về phía hắn, “Tiên tôn phục vụ cẩn thận quá.”
“Ừm.” Ngay đúng lúc cả hai đến địa phận của Tu Môn Quan, mặt Hoài Vọng hơi nóng lên, đáp một tiếng đáp xuống phía dưới.
Kiêm Trúc không cùng đường với hắn, một mình bay trở về chỗ tranh tài của Thanh Vân Thí.
Thanh Vân Thí đúng là đã chuẩn bị kết thúc.
Tỷ thí tiến hành thông qua phương thức rút thăm, chỉ còn hai, ba trận, trong đó có hai trận là môn phái không có danh tiếng gì, còn một trận Thiên Âm Tông với một môn phái nhỏ.
Tổng thể thì kết quả thắng thua đã chắc chắn, tông môn lớn như Lâm Viễn Tông thì không quan tâm đến ba trận còn lại làm gì, có một số người rời sân đi dạo xung quanh trước, chờ tuyên bố kết quả cuối cùng rồi mới quay lại.
Hứa sư tỷ và một vài sư muội trong môn đã lủi từ sớm.
Mấy cô chấm một cửa hiệu son phấn, đang tranh thủ thời gian tự do ngắn ngủi đi dạo một hồi.
Khi bước ra từ trong tiệm son, bọn họ vừa đi vừa nói. Hứa sư tỷ quay đầu, tầm mắt loáng một cái bỗng dưng dừng bước lại —— cách làn sóng người rộn rộn ràng ràng, trước cửa tiệm bán đồ sáng xéo con phố có một bóng người cao ráo quen thuộc đang đứng.
Cho dù mang duy mạo che chắn thân mình đưa lưng về phía các cô, thì cô vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra đó là Hoài Vọng Tiên tôn. Nhưng tại sao Tiên tôn lại đứng trước tiệm ăn sáng?
“Đó là Tiên tôn sao?”
Mấy người bên cạnh nghe vậy cũng dừng lại, theo tầm mắt của Hứa sư tỷ nhìn sang, vừa khéo nhìn thấy tấm lưng đó rời khỏi tiệm ăn.
“Hình như… đúng rồi?”
Vì để không bại lộ thân phận nên lúc đi vào Tu Môn Quan đã thay sang một bộ đồ trắng, đồ trắng phối với duy mạo mặc dù không hiếm, nhưng trong một địa phận không quá lớn này thì hắn không thể tìm được người nào giống hơn nữa.
“Tiên tôn đang mua bữa sáng hay là đi ngang qua?”
“Tiên tôn đâu có dục vọng ăn uống đâu, sao lại mua đồ ăn sáng làm gì? Chắc là đang hỏi thăm tin tức gì đó.”
“Cũng đúng, Tiên tôn có chuyện riêng của mình, đừng đoán bừa.”
Trong lúc mọi người nói chuyện, bóng bạch y đã biến mất trong đám đông, Hứa sư tỷ quay đầu trở lại, “Đi thôi, không liên quan đến chúng ta. Chúng ta dành thời gian đi cửa hàng tiếp theo nhìn xem!”
…
Chờ các cô mua đồ trang sức son phấn xong, đồng môn ở lại bên ngoài sàn đấu đã truyền tin báo sắp tuyên bố kết quả, bảo các cô nhanh chóng quay về.
Nhóm Hứa sư tỷ vội vội vã trở về ngoài sân.
Lúc đến, người của các tông môn đã về chỗ của mình, bên cạnh hàng của Lâm Viễn Tông có bóng người trắng đang đứng, Hoài Vọng Tiên tôn cũng quay về rồi.
Hứa sư tỷ không kiềm được nhìn nhiều mấy lần, sau đó đi vào trong hàng.
Các cô trở về trễ, đứng cuối cùng hàng. Vừa ổn định chỗ lập tức thấy Kiêm Trúc bên cạnh đang cúi đấu tập trung ăn sáng, quai hàm phình ra như con sóc.
Hứa sư tỷ bật cười: Tiểu sư đệ nhà mình, thật đúng là…
Cô nở nụ cười dời ánh mắt đi, chợt nụ cười hơi ngưng lại, lại đột nhiên quay đầu lại —— tầm mắt rơi vào dấu ấn trên giấy dầu.
…gượm đã, hình như đó là tiệm đồ ăn sáng mà Tiên tôn vừa mới đi?