Tâm hỏa màu vàng ròng lấy Kiêm Trúc làm trung tâm, hướng ra tám hướng tràn ra hàng trăm, hàng ngàn dặm.
Cả đầm lầy đều bị ánh lửa vây kín, lớp sương mù dày bị đốt không còn gì, dưới từng đợt kim quang rực lên như lửa trời giáng xuống.
Kiêm Trúc đứng dậy, vỏ kiếm vẫn đâm xuyên trước mặt. Y ôm tay áo vẻ thản nhiên nhìn bóng đen kia né trái tránh phải lẩn trốn, cả vùng trời phía Tây Tu Môn Quan sáng trưng như ban ngày.
Bất kể yêu ma quỷ quái, không một nơi ẩn mình.
Y nhớ lại vẻ mặt u oán mình thấy trước khi rời đi của Hoài Vọng lúc tâm hỏa bị lấy đi, không kiềm được nở nụ cười: Tâm hỏa này cháy to thật đấy.
Gió nổi lên khắp nơi, lửa cháy hừng hực đì đùng vang vọng, kim quang hồi lâu không tản đi.
Thoạt đầu bóng đen còn muốn giãy dụa bỏ trốn, nhưng lại bị tâm hỏa cuốn lấy như định đốt xuyên qua thần hồn. Tiếng gió thổi rền vang thê lương như ma quỷ réo, trước khi hắn hóa thân thành một sợi khói xanh, dường như Kiêm Trúc nghe thấy trong tiếng gió xen lẫn một tiếng rít đầy thù hận, “Kiêm —— ”
Một khắc sau, bóng đen hồn phi phách tán.
Bóng đen biến mất, kim quang xung quanh cũng theo đó tản đi mất. Kiêm Trúc ngẩn ra, bên tai là tiếng gào lớn chưa dứt —— đang gọi tên y, đối phương nhận ra y.
Y hơi dừng rồi khom lưng rút vỏ kiếm lên khỏi mặt đất, sau đó giơ tay lên, tâm hỏa đang tàn phá xung quanh thuận theo đó bị thu vào trong vỏ kiếm.
Đầm lầy trở lại yên lặng vốn có. Tầm mắt Kiêm Trúc hướng về một nơi nào đó xa xa phía trước, sau đó đưa tay quất một cái vào không khí.
Đầm lầy ẩm ướt “ùng ục ùng ục” mở ra, một cơ thể cơ hồ khó phân biệt nhân dạng nổi lên.
Y đứng yên tại chỗ không động đậy, nhìn mấy hơi rồi nói, “Ngâm lâu.”
Một bóng người bất chợt đáp xuống sau lưng, bàn tay mảnh khảnh đặt trước mắt che đi tầm nhìn của y. Giọng nói bình thản của Hoài Vọng vang lên bên tai y, “Đừng nhìn, xấu.”
Khóe miệng Kiêm Trúc cong cong, xoay người quay mắt về phía hắn, bàn tay cũng nương thế phủ sau đầu y, “Đến nhanh quá.”
“Ừm.” Chóp mũi hai người gần như cọ nhau, Hoài Vọng nhìn xuống, không kiềm được hơi cúi người hôn một cái lên môi y.
Ngay khoảnh khắc kim quang ngập trời vừa biến mắt hắn đã lập tức phóng người bay thẳng từ khách điếm đến, không trì hoãn một khắc nào. Vì để dụ cho bóng đen kia hiện thân, bất kẻ là Vạn Phật tông hay Tụng Các đều rút về sau, ngay cả hắn cũng không theo sau.
Bệ cửa sổ trong phòng ngủ của khách điếm bị tay hắn đè xuất hiện vết nứt. Hắn nhìn ánh sáng chói lọi cách hàng trăm, hàng ngàn dặm ngoài xa, vành mắt bị chói đến cay xót cũng không dám chớp mắt một lần, chỉ sợ Kiêm Trúc bị mưu hại.
May thay, ván này Kiêm Trúc vẫn thành công ngược dòng.
…
Kiêm Trúc bị Hoài Vọng đè sau gáy hôn hai cái, nụ hôn này rất nhanh đã bị cắt đứt.
Thẩm Quất và Thầm Thù cùng nhau đáp xuống bên cạnh hai người. Thầm Thù không nói một lời nào, trông cái điệu cười híp mắt thì chắc hẳn cũng không thấy bất ngờ trước cảnh trước mặt.
Vẻ mặt Thẩm Quất không chịu nổi “chậc chậc chậc” mấy tiếng, “Đồng không mông quạnh, củi khô lửa bốc.”
Tai Hoài Vọng đỏ ửng lên, thoáng lùi về. Da mặt Kiêm Trúc dày, bị hai người Thẩm Quất nhìn thấy đang hôn môi cũng không ngượng ngùng, còn tự nhiên chào hỏi một tiếng với hai người bọn họ, “Giải quyết rồi.”
Nói xong y chỉ chỉ vào bóng người đang nổi lên giữa đầm với Thẩm Quất, “Ngươi còn thu về không?”
Thẩm Quất nhìn về phía Xuyết Diên đã bị ngâm đến mức mất đi nhân dạng, ghét bỏ “xùy” một tiếng, sau đó phẩy tay một cái. Hai bóng người không biết nhảy ra từ đâu, điều khiển cánh tay Xuyết Diên mang hắn ta đi.
“Còn hai tên nữa, đưa về thẩm vấn tra hỏi.” Thẩm Quất nói, “Nếu như có thể cạy ra được gì trong miệng hắn thì ta nói lại với các ngươi sau.”
Kiêm Trúc gật đầu, thấy cô định đi, “Về luôn à?”
Thẩm Quất, ” Hơn nửa đêm rồi mà mỹ nữ còn lêu lổng bên ngoài nguy hiểm lắm, nhất là kiểu phú bà như ta đây nữa.”
Kiêm Trúc thấu hiểu, “Đúng là ảnh hưởng đến trị an xã hội.”
Thẩm Quất, “…”
Nể tình người trước mặt tối nay bỏ ra nhiều công sức nên cô khoan dung không so đo với y, phất tay áo một cái xoay mình rời khỏi vùng đầm lầy này.
Chỉ còn lại ba người Kiêm Trúc, Hoài Vọng và Thầm Thù. Thầm Thù lập chưởng nói một tiếng phật hiệu, “Thu dọn sạch sẽ.”
Kiêm Trúc vỗ tay, “Ngã Phật…” Tiếng kêu thảm thiết của bóng đen trước biến thành tro bụi như còn quanh quẩn bên tai, y nuốt hai chữ “từ bi” vào, “Trâu bò.”
Thầm Thù khoan dung tiếp nhận đối với cách dùng từ của y, “Tối nay thanh lý lại một lần, ngày mai bần tăng sẽ dẫn chúng tiểu tăng trong môn phái về.”
“Làm phiền rồi.” Người mở miệng lần này là Hoài Vọng.
Vạn Phật tông cho một trăm lẻ tám vị hòa thượng đến. Để đảm bảo không có sơ hở nào, không một con cá nào lọt lưới, hai ngày nay bọn bày Thánh Linh Tỏa Trận trong toàn bộ chu vi hàng trăm, hàng ngàn dặm —— từ vùng đầm lầy ở tận cuối phía Tây Cửu Châu đến Tu Môn Quan, rồi lại đến Khích thành lúc trước từng ghé.
Qua hành động lớn trong đêm nay, e rằng không chỉ bóng đen, mà ma khí trong bán kính hàng trăm, hàng ngàn dặm cũng đều bị gột rửa sạch sẽ không còn gì.
Thầm Thù cười nói, “Chuyện đương nhiên thôi, tất cả không sao mới là hay.”
Nói rồi hắn cáo biệt với hai người, tiếp tục hướng dẫn cho tiểu đội bóng đèn của Vạn Phật tông dọn dẹp xung quanh.
Kiêm Trúc nhìn bóng lưng quay đi của hắn mà lắc đầu cảm thán, “Người xuất gia đúng là thông suốt có tuệ căn (chỉ lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật, chỉ sự thông minh).”
Nếu lần nữa trải qua thời Tà linh loạn thế, trăm họ lầm than, trong tam giới có ai chỉ có thể lo mỗi thân mình? Đạo lý đơn giản như vậy, lại có người khăng khăng không hiểu.
“Về thôi.” Hoài Vọng nghiêng đầu nhẹ giọng nói.
“Ừm.” Kiêm Trúc đáp một tiếng, nhưng trước khi theo Hoài Vọng rời đi y lại quay đầu nhìn đầm lầy lần nữa trở lại yên tĩnh.
Bóng đen thế mà đã bị diệt rồi, nhưng y cứ cảm giác chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản dễ dàng như thế này. Như lúc trước bọn họ suy đoán vậy, bóng đen ngủ đông ở đây có lẽ chỉ là một phân thần của kẻ đứng sau mà thôi.
Phân thần tiêu tan, song chủ thể vẫn còn. Dù chưa triệt để trừ tận gốc, nhưng lần này cũng không phải không có thu hoạch gì —— ít nhất cuối cùng thì bọn họ cũng đẩy con rối lên mặt nước rồi, đích thân chạm được kẻ giật dây.Kiêm Trúc nhớ lại tiếng gào thét thê thảm của bóng đen trước khi tan biến: Kiêm ——
Y khẽ mỉm cười, rồi nhanh chóng vút mình theo Hoài Vọng rời đi.
Nếu đã gây được sự chú ý của đối phương thì kế đó không cần phải dốc hết sức đi tìm kiếm nữa.
Chỉ cần ngắm hoa nở hoa tàn, chờ đối phương lại tìm tới cửa.
Hai người trở về đến khách điếm, Kiêm Trúc cất vỏ kiếm vào trong túi càn khôn.
Lúc này cách hừng đông chỉ còn có một hai canh giờ, Hoài Vọng nhìn y, “Ngủ một lát đii.”
“Không vội.” Kiêm Trúc cởi ngoại sam ra tiện tay vắt một bên, trung y mỏng manh sát vào cơ thể y, thân hình cân xứng lại xinh đẹp.
Hoài Vọng lập tức dời mắt sang hướng khác, trên mặt toả nhiệt. Cho dù hai người đã từng làm hai lần, thì khi hắn nhìn thấy hình ảnh này vẫn khó nén ngượng ngùng như cũ.
Kiêm Trúc nghiêng đầu nhìn bật cười một tiếng, “Lại đây, trả tâm hoả của ngươi lại cho ngươi.”
Hoài Vọng không nhìn y, kiềm chế cảm giác khô nóng trong lòng từ từ bước đến rồi dừng trước mặt y. Khắc sau, đã bị Kiêm Trúc nắm vạt áo kéo sang.
Khoảng cách thoắt cái rút ngắn, hắn vô thức quay đầu lại đỡ bên eo Kiêm Trúc, ôm ai kia vào lòng mình.
“Hoài Vọng, mặt ngươi thật đỏ.” Kiêm Trúc nói.
Y nói dứt lời thấy mặt Hoài Vọng lại càng đỏ hơn nữa, lòng dạ chợt ngứa ngáy. Nắm vạt áo Hoài Vọng bỗng chốc kéo hắn đến cạnh giường, dứt khoát ngồi xuống tiện thể lôi hắn theo.
Vốn đang định chỉ trả lửa lại một cách thuần khiết, giờ y lại cảm thấy không bằng làm thêm chút gì đó.
Làn tóc như mực rải rác phía sau, hai tay Kiêm Trúc chống trên giường ngửa đầu nhìn Hoài Vọng, “Ta mệt rồi, tự ngươi lấy thử xem.”
Hai cánh tay đang chống bên người y của Hoài Vọng hơi run run, khi mở miệng giọng nói đã khàn khàn, “Lấy như thế nào?”
Kiêm Trúc kéo một tay hắn áp lên lồng ngực của mình, rồi lại nghiêng người thả một cái hôn lên trên môi hắn.
Đáp án không cần nói cũng đã biết.
Nhịp thở của Hoài Vọng đột nhiên gấp gáp, song không động đậy. Hắn cụp hắn quan sát vẻ mặt của Kiêm Trúc, “…không phải mệt mỏi, muốn ngủ một lát sao?”
Một đầu gối co lại, không nhẹ không nặng hơi thúc lên bên hông hắn, loáng thoáng ẩn ý chỉ tiếc mài sắt không nên kim, “Xả ra nhiều quá, cần được bồi bổ.”
Bàn tay đang áp trên lồng ngực y chợt co lại! Kiêm Trúc ngửa đầu khẽ ưm một tiếng, tiếp theo đó bị Hoài Vọng kéo vào trong ngực.
Môi hôn nóng bỏng rơi xuống, y nửa khép mắt không quên cách không tắt ánh nến, thả tấm màn trên đỉnh đầu xuống.
Đang vào ngày mùa hè, nhiệt độ vào đêm vẫn không quá mát mẻ. Chăn bị đẩy sang bên, một bàn tay nóng rực đang xé trung y, Kiêm Trúc bỗng nhiên hoàn hồn lại từ sau mê muội: Bên eo y vẫn còn một vết thương do trận pháp trên Thương Sơn để lại.
Y chợt đè xuống cổ tay Hoài Vọng, “Đừng…”
Hoài Vọng hơi chống người lên một chút, nhìn y trong tia sáng mờ tối, “Sao vậy?”
Kiêm Trúc dời tầm mắt đi như muốn cọ vào ngực hắn, “Ta thích mặc… mặc đồ…”
Tay Hoài Vọng dừng một chút, sau đó buông vạt áo của y ra chuyển lên áp vào bên gò má của y, tiếp tục theo ý của y.
…
Ngày hôm sau Kiêm Trúc thức dậy tinh thần thoải mái, tâm hoả lại trở về trên người Hoài Vọng.
Y đẩy cánh cửa sổ chạm khắc ra xem thử sắc trời, “Thanh Vân Thí đã kết thúc, hôm nay còn một cái Thanh Vân Hội nữa, để kết giao bằng hữu, giao lưu tâm đắc.”
Hoài Vọng đi tới phía sau y, thắt lại dây cột tóc sau đầu cho y, “Chuyện này cũng tạm kết thúc rồi, chúng ta không cần đi theo nữa.”
“Nhưng mà ta lại rất tò mò về cái Thanh Vân Hội này.” Kiêm Trúc với tay nhặt ngoại sam lên khoác vào người, “Đi xem thử đi rồi hẳn đi.”
Một bàn tay duỗi đến cột chặt vạt áo y lại, che đi những dấu vết đậm đậm nhạt nhạt dưới cổ, “Theo ngươi.”
Thanh Vân Hội không yêu cầu tất cả mọi người phải có mặt, người nào muốn đi có thể đi, không đi thì ở lại trong khách điếm.
Lúc Kiêm Trúc và Hoài Vọng xuống lầu, thì gần như toàn bộ đệ tử của Lâm Viễn Tông đều đã xuất phát đi đến Thanh Vân Hội, chỉ còn mỗi Tiết Kiến Hiểu vẫn đang ngồi trong đại sảnh, buồn bực chán nản lật xem sách.
Cậu ta nhìn thấy hai người đi xuống thì lập tức “xoạt xoạt” đóng sách lại đứng lên, “Kiêm Trúc, Tiên… Tiên sinh.”
Kiêm Trúc vốn đang định hỏi có phải các đệ tử khác có phải đã đi hết rồi không, song thấy điệu bộ của cậu ta như có lời muốn nói, bèn hỏi, “Sao vậy?”
Tiết Kiến Hiểu cau mày có vẻ hơi buồn rầu, “Tông môn truyền tin bảo ta quay về.”
“Đâu phải lần đầu tiên.”
“Đúng vậy, nhưng trước đó cũng chỉ là bảo ta trở lại, lần này lại nói là… là thân thể của cha ta không tốt. Đến ngay cả tên cờ hó Tạ Thanh Mạc cũng đến rồi.
Kiêm Trúc hơi giật mình. Hỏi tiếp, “Ngươi nghĩ sao?”
“Không cần biết là thật hay chỉ là cái cớ để kêu ta về, thì ta cũng nhất định phải quay về.” Tiết Kiến Hiểu phiền muộn, “Nhưng không biết là lần này quay lại còn đi ra ngoài được không nữa.”
“Về đi.” Kiêm Trúc ôm tay áo, đầu ngón tay khẽ đặt trên cùi chỏ khẽ gật gật, “Chờ lão tông chủ khỏe lên rồi, thì bọn ta lại đón ngươi ra.”
Dù sao thì Tiết Kiến Hiểu ở lại trong tông môn cũng an toàn hơn là đi theo bọn họ, giống như lời mà chính cậu ta nói vậy: Không cần biết là thật hay giả, thì lần này cậu ta nhất định phải về.
Nếu là thật thì tất nhiên không cần phải nói. Nếu là giả, thì việc Tiết Tầm Tuyết không tiếc mượn thân mình ra làm cớ cũng phải kêu Tiết Kiến Hiểu quay lại, e rằng đã biết ở ngoài càng ngày càng bất ổn.
“Hôm nay đệ tử trong môn sẽ đến đón ta. Aizz… chờ một lát đi xem tình hình thế nào rồi nói với hai người các ngươi.”
Kiêm Trúc gật đầu. Y nhớ lại truyền tin của Tiết Kiến Hiểu lần trước bị chặn, thoáng im lặng, quay đầu thấy xung quanh vắng lặng, bèn biến thành con chim xanh nhỏ nhổ một cái lông trên người đưa cho cậu ta, “Dùng cái này liên hệ.”
“Lông chim?” Tiết Kiến Hiểu hiếu kỳ nhận lấy, còn giơ ngón tay chọt chọt vào phần lông tơ mềm mại bên trên. Sau đó chợt cảm nhận có một tầm mắt sắc bén nhắm vào đỉnh đầu của mình…
Cậu ta giật thót một cái chợt tỉnh lại, nhanh chóng cất sợi lông chim vào trong tay áo.
Kiêm Trúc một lần nữa hóa thành hình người, nghiêng đầu nhìn Hoài Vọng đang chua lè, khẽ cười một tiếng, “Đi thôi, chúng ta cũng đến Thanh Vân Hội xem thử.
…
Để Tiết Kiến Hiểu ở lại khách điếm chờ Thiên Khuyết tông tới đón cậu ta về nhà, Kiêm Trúc và Hoài Vọng cùng bước ra khách điếm.
Đi ra đầu phố, Kiêm Trúc nói, “Tiết Kiến Hiểu mà ngươi cũng ghen.”
Hoài Vọng mím mím môi, “Ngươi không thích?”
“Không phải là không thích, chỉ là thấy ngươi đáng yêu mà thôi.”
Mùi chua chua dần dần tan đi, Hoài Vọng dằn khóe môi mình xuống, “Ừm.”
Đi xuyên qua mấy con phố là đến nơi diễn ra Thanh Vân Hội.
Thanh Vân Hội tổ chức trên một bãi đất trống cạnh bờ sông, nước sông róc rách, gió lướt bãi cỏ xanh biếc. Các đệ tử từ các tông môn khác nhau đang tụ tập trên mấy cái băng dài, giảng nghĩa luận đạo, nâng chung rượu chuyện trò vui vẻ.
Lúc Kiêm Trúc và Hoài Vọng đến thu hút không ít sự chú ý từ xung quanh, đủ loại tầm mắt rơi về phía hai người, có đánh giá, có tò mò, có kính phục.
Khác với những người trong các tông môn khác, các đệ tử trong Lâm Viễn tông thấy hai người cùng nhau xuất hiện thì đồng loạt sững sờ, trong ánh mắt hiện thêm đôi phần hàm ý khác.
Bàn tay đang đặt trên đùi của Hứa sư tỷ chợt siết chặt y sam: Tiên tôn và sư đệ cùng ra cùng vào như thế này, chẳng phải lộ liễu quá rồi sao!!!
Lạc Trầm Dương đứng trong đám đông ngước lên nhìn, nụ cười trên mặt chợt nhạt đi đôi phần. Đệ tử Thiên Âm tông đứng bên cạnh không khỏi hiếu kỳ, “Lạc huynh, cuối cùng thì hai người này là ai?”
Từ ngày đầu tiên của Thanh Vân Thí, hai người đã thu hút sự chú ý của bọn họ —— tướng mạo của Kiêm Trúc đẹp đến choáng ngợp, Hoài Vọng lại có khí thế bất phàm quanh người. Cả hai đều không mặc y phục đệ tử, song lại đi trong đội ngũ của Lâm Viễn tông, khó tránh khỏi khiến cho người ta tò mò phỏng đoán thân phận của hai người.
Lạc Trầm Dương, “Thanh y là tiểu sư đệ của chúng ta. Bạch y là…”
Hắn dừng một chút. Hà sư huynh kế bên lanh lẹ tiếp lời, “Là đạo sư đi theo bọn ta.”
Mọi người nghe vậy thì bừng tỉnh, nếu là đạo sư, vậy thì khí độ như vậy cũng có thể giải thích được. Có điều từ khi nào mà Lâm Viễn tông lại có thêm một vị sư đệ xinh đẹp như vậy? Mà đến bây giờ mọi người mới biết.
“Tiểu sư đệ tên gì vậy?”
“Sao Lạc huynh không giới thiệu cho bọn ta biết?”
Mọi người nói xong, lại nghe thấy giọng Lạc Trầm Dương trầm xuống, “Liên quan gì đến các ngươi chứ?”
Trong bàn yên lặng. Trước giờ Lạc Trầm Dương ở bên ngoài luôn có vẻ ôn văn nhĩ nhã, điệu bộ thân thiện lễ độ, đã bao giờ nói chuyện với người khác thế này đâu?
Trong lúc mọi người còn đang ngây ngẩn thì một vị sư huynh khác bên cạnh chợt phản ứng lại, nhanh chóng lên tiếng hòa hoãn không khí, nói như đùa, “Đừng hỏi nữa, đại sư huynh của bọn ta đang để ý tiểu sư đệ đấy.”
Lúc này mọi người mới sực tỉnh, nhao nhao trêu ghẹo, “Thì ra là người mà Lạc huynh thích, là do bọn ta đường đột. Thôi thôi… không hỏi không hỏi nữa, quân tử không giành người thương của người khác.”
Lạc Trầm Dương nở nụ cười nhạt, “Để chư vị chê cười rồi.”
Ở một bên khác, Kiêm Trúc tùy ý đi dạo loanh quanh trong bữa tiệc, tán gẫu đôi ba câu với vài sư huynh sư tỷ. Y quay đầu lại nhìn thấy Hoài Vọng vẫn còn đang đứng ở đằng xa xa, nên không lòng vòng thêm nữa, nói lời chào từ biệt với mọi người, “Đệ định hôm nay đi luôn, tiếp tục tìm pháp khí hợp với mình.”
“Giờ đi luôn sao?” Nhóm Hứa sư tỷ hơi bất ngờ. Nhưng đoán y nói như thế chắc chắn là theo ý của Tiên tôn, nên không giữ lại thêm nữa, “Chúc sư đệ sớm ngày tìm được pháp khí thích hợp.”
“Đa tạ sư huynh sư tỷ.” Kiêm Trúc nói xong, xoay người rời tiệc đi đến bên Hoài Vọng.
Ánh mắt Hứa sư tỷ đuổi theo bóng lưng y dần xa, thấy y bước đến trước mặt Hoài Vọng, không biết nói gì với hắn. Hoài Vọng gật đầu, rồi hai người lập tức sóng vai rời đi.
“Sư tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy? Không nỡ tiểu sư đệ sao?”
“Ừm.” Hứa sư tỷ quay đầu trở lại đáp hai tiếng lờ mờ, trong lòng lại thầm nghĩ.
Nếu như đổi lại là bọn họ đi chung đường với Tiên tôn, thì e đều phải bước lùi về một bước, sao dám sóng vai đi cùng ngài ấy chứ?
Rời đội ngũ trong môn phái, hai người Kiêm Trúc và Hoài Vọng hóa thành lưu quang bay ra khỏi Tu Môn Quan.
“Định đến đâu?” Hoài Vọng hỏi.
Một ánh mắt khiển trách lập tức bắn đến, “Ngươi không để lời ta nói trong lòng!”
Thoạt đầu Hoài Vọng ngẩn ra, sau đó suy nghĩ thật nhanh dưới dục vọng cầu sinh, rất nhanh đã tìm ra được điểm ký ức chính xác, “Thành Vị Đô.”
Kiêm Trúc nghe vậy mới thấy hài lòng, “Chúc mừng ngươi, trả lời đúng rồi. Mai là lễ Vu Lan Bồn, tối mai chúng ta đi thả hà đăng.”
Thoạt nghe rất là lãng mạn. Tim Hoài Vọng chợt nóng lên, đáp lại yêu cầu của y, “Được.”
Kiêm Trúc còn nói, “Mỗi khi đến lễ Vu Lan Bồn thì trong thành rất đông du khách, hôm nay chúng ta mới đến, chắc chắn là khách điếm không còn thượng phòng nữa. Không bằng trước tiên chúng ta đi quanh thành Vị Đô tìm một tiểu viện trong thôn trang nghỉ lại, chờ mặt trời lặn rồi vào thành.
“Cũng được.”
Năm nào Kiêm Trúc cũng đến chơi lễ Vu Lan Bồn ở thành Vị Đô, tương đối quen thuộc xung quanh.
Y xe nhẹ chạy đường quen tìm đến một thôn trang nhỏ ở ngoại ô phía Tây thành Vị Đô —— trước đây khi y đến thả hà đăng cùng Hoài Vọng, đều thuê một tiểu viện ở nơi này.
Chỗ mà Kiêm Trúc tìm đến vẫn là gia đình năm trước thuê tiểu viện. Kinh thẩm mặc quần bố màu lam nhìn thấy hai người, vội vàng cười bắt chuyện, dẫn cả hai vào trong sân, “Năm nay sao đến muộn thế? Hôm qua ta còn hỏi, không biết năm nay các ngươi có đến không?”
“Năm nay có một số việc nên chậm trễ.” Kiêm Trúc cười giải thích một câu.
Kinh thẩm quay sang nhìn thấy Hoài Vọng đứng cạnh y, lúc này hắn vẫn còn đội duy mạo không thấy rõ mặt mũi, song bà vẫn có thể nhận ra hắn, “Ta đoán cũng thế, tình cảm của hai người tốt như vậy, không để sót một năm nào, sao năm nay lại không đến được? Cái viện này ta vẫn còn giữ lại cho hai người đấy.”
“Đa tạ Kinh thẩm.”
Kinh thẩm dẫn hai người vào trong viện, nói vài câu rồi rời đi rất nhanh.
Người ngoài vừa ra khỏi cửa viện, Kiêm Trúc quay đầu còn chưa mở miệng đã liếc trông thấy mảnh lụa bị vén lên. Duy mạo bị xốc lên, Hoài Vọng kéo y cúi đầu hôn ngay.
“Ưm…” Y bất ngờ không kịp phản ứng, một tay thoáng chống trước ngực ai kia, môi lưỡi lại càng bị chặn kín hơn nữa.
Nụ hôn này không dịu dàng giống ngày xưa, ngập tràn chiếm hữu như công thành cướp hào. Môi hôn vừa kịch liệt vừa triền miên kéo dài rất lâu, khi này tâm trạng Hoài Vọng mới dần dịu xuống, lui người lại buông y ra.
Kiêm Trúc hơi thở dốc, “Sao ngươi…”
“Thả hà đăng.” Hoài Vọng trông rất cố chấp, ôm eo y như đang muốn tranh đấu với ai đó, “Ngày mai ta muốn đi thả hà đăng với ngươi.”
Kiêm Trúc buồn cười, “Không phải bảo là ngày mai dẫn ngươi đi thả hà đăng sao?”
“Ừm.” Hoài Vọng nhìn y mấy hơi rồi cẩn thận hôn cái thật sâu, “Không chỉ ngày mai, cả sang năm nữa.”
“Không chỉ sang năm, phải mỗi năm.”
“…” Kiêm Trúc bỗng nhiên hiểu ý hắn, vừa cười vừa tranh thủ kẽ hở trong lúc hôn để thở lấy hơi, “Mỗi năm, mỗi năm.”
…
Ban ngày hai người ngồi ngay ở trong nhà ngồi uống chút trà, nói chuyện linh tinh.
Tuy bảo rằng mấy ngày này trong thành Vị Đô du khách đông mắc cửi, song thôn trang nhỏ ở phía Tây thành này vẫn nhàn nhã như cũ. Người ở đây không đông, dân phong thuần phác, cách một bức tường có thể nghe thấy tiếng phụ nhân đang ngâm bài ca dao bên ngoài bờ ruộng và tiếng cười đùa ồn ào của trẻ nhỏ.
Kiêm Trúc lấy cái huân ngọc Hoài Vọng tặng cho mình lúc trước ra thổi mấy khúc, khúc nhạc du dương, lại hiện lên đôi phần hài hòa với tiếng người ở đằng xa xa.
Trong khúc nhạc đó, Hoài Vọng tiện tay nhặt nhạnh củi gỗ trong góc sân ngồi xuống khắc ít đồ chơi nhỏ cho người nào đó
Thời gian trôi qua rất nhanh, không bao lâu đã đến chạng vạng.
Kiêm Trúc Kiêm Trúc cất huân ngọc đứng dậy từ trên ghế nằm trong viện, “Đi thôi, trở về nhà.”
Hoài Vọng đi theo vào trong nhà, trong phòng chỉ một cái giường, một cái bàn, một cái bàn án, trong góc xếp một tấm bình phong, phía sau là một cái bồn tắm.
Hoài Vọng nhìn, trong lòng bỗng nhiên lại bắt đầu chua xót: Đây là nơi mà Kiêm Trúc và người đó từng ở. Chỉ cần nhìn trang hoàng trong căn phòng này, đã không khó tưởng tượng hai người họ đã thân mật bên nhau trong căn phòng này như thế nào.
Kít —— tiếng bồn tắm bị kéo lê trên mặt đất kéo sự chú ý của hắn lại. Kiêm Trúc kéo bồn tắm tới giữa phòng, “Ngày mai phải cầu phúc, tối nay ngâm mình nào.”
Hoài Vọng chợt giật mình, trên mặt nóng lên, “Ngâm.”
Kiêm Trúc thấy hắn đỏ mặt lên thì như cười như không, nói, “Tiên tôn đang nghĩ gì thế? Cái bồn này nhỏ như vậy, muốn ngâm cũng là chúng ta mỗi người tự ngâm.”
Tim Hoài Vọng chợt khô ran, giả vờ bình tĩnh, “Ta đâu nghĩ gì khác đâu.”
Ta tin.” Kiêm Trúc xắn tay áo lên, “Ta đi kiếm ít nước nóng, ngươi trước hay ta trước?”
“Ngươi trước đi.” Hoài Vọng nói rồi quay đầu ra cửa, “Ta đi giúp ngươi nấu nước nóng.”
Nhìn bóng lưng bước ra cửa phòng của hắn, Kiêm Trúc nằm nhoài bên mép thùng tắm khẽ cười: Bất kể là trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ, thì Hoài Vọng vẫn y như trước đây, không hề thay đổi.
Rất nhanh, Hoài Vọng nấu nước nóng cho y xong rồi quay về.
Trong bồn đổ đầy nước nóng hổi, thoắt cái hơi nước ngập phòng. Hoài Vọng đứng cạnh bên không đi, Kiêm Trúc cởi ngoại sam ra rồi tiện tay vắt lên bình phong, không bảo hắn tránh đi, mà vẫn mặc trung y bước vào trong bồn bắt đầu ngâm mình.
Lúc này y vẫn y sam ngay ngắn, thậm chí còn ngay ngắn hơn cả khi y chung giường với Hoài Vọng nữa. Nhưng Hoài Vọng đứng một bên, thấy hơi nước bốc lên thấm ướt vạt áo Kiêm Trúc, nghe thấy tiếng nước đánh cái “soạt” đó như là rơi vào bên tai, hắn vẫn không kiềm được đỏ ửng cả khuôn mặt.
Hắn có phần tay chân luống cuống, đứng tại chỗ một lúc, kế đó chuyển mắt về phía khác đi tới bàn trước ngồi xuống, tiện tay vớ được quyển sách lật ra xem.
Kiêm Trúc đang ngâm tắm, quay đầu nhìn thấy Hoài Vọng đang nghiêm trang lật sách, song ngón tay lại khẽ run tiết lộ nỗi lòng thật sự của ai kia. Y nở nụ cười tựa đầu vào mép thùng, rồi lập tức nhắm mắt lại.
Mặc cho nước ấm xoa dịu tứ chi, vơi đi mệt mỏi trong một ngày bôn ba.
…
Qua gần nửa canh giờ, nước ấm dần lạnh.
Kiêm Trúc mở mắt ra, giơ tay khoác lên mép thùng. Soạt, tiếng nước kinh động Hoài Vọng đang ngồi trước bàn vốn đã tâm trí không yên, hắn vô thức ngước mắt lên nhìn, đúng lúc bắt gặp Kiêm Trúc đứng dậy.
Trung y mỏng manh do ngâm nước nên áp vào cơ thể y, loáng thoáng hiện lên màu sắc bên dưới. Làn tóc như mực dán vào lưng y, phác họa đường nét lưng hông xinh đẹp.
Hơi thở của Hoài Vọng chợt căng thẳng, cuốn sách bị ngón tay siết ra vài nếp nhăn. Hắn nhanh chóng quay đầu trở lại —— tầm mắt thoáng một cái đã qua, lại bỗng dưng khựng lại.
Trong đầu dường như có phút chốc trống rỗng, sau đó hắn đứng dậy đi đến bên Kiêm Trúc. Y nghe thấy tiếng động quay đầu lại, “Hoài Vọng?”
Lúc này tâm tư kiều diễm trong Hoài Vọng đã tan, song nhịp tim còn gấp rút hơn khi nãy nữa, hắn duỗi tay ra phủ lên bên eo Kiêm Trúc.
Cách lớp trung y bán trong, dưới bàn tay hắn là một vết thương không mấy xa lạ.
Chỉ cần vừa chạm vào, lập tức biết nó là vết thương do trận pháp trên Thương Sơn gây ra.
Hàng mi Hoài Vọng run lên, “…cái này là ở đâu ra?”