Chưởng quầy nhận lấy túi trữ vật, ném hết tài liệu trong túi xuống đất khiến nó chất đầy một núi cao bằng đầu người.
Đủ loại da thú, xương cốt chất đống xen lẫn với lông, móng vuốt, sừng, còn có ma thú từ cấp một đến cấp bốn.
Có quá nhiều loại và chúng không cùng cấp vì vậy chưởng quầy phải gọi tới ba người học việc trẻ tuổi để giúp phân loại tài liệu.
Sau đó, hắn ta cầm bàn tính lên bắt đầu tính toán.
Chỉ sau một tách trà là tính toán xong, giá cả khá hợp lý.
Hoà Thuận gật đầu, nàng cũng khá hài lòng, vừa lúc chưởng quầy định trả tiền thì nàng liền lấy ra thêm hai túi trữ vật nữa.
Chưởng quầy kinh ngạc cầm lấy túi, liếc nhìn gói hàng mà Hoà Thuận đặt dưới chân, quay người gọi hai người kia ra bắt đầu phân loại tiếp.
Khi hắn tính toán xong thì Hoà Thuận lại ném ra thêm túi trữ vật nữa như hắn nghĩ.
Chỉ là lần này không phải một hai túi, mà là hai mươi ba túi...
Chưởng quầy nâng túi trữ vật lên, trong lòng tràn ngập vui buồn lẫn lộn.
Vui là lần này thu được đến nhiều hàng hoá, có thể thuận lợi báo lên trên.
Buồn là thu mua tốn quá nhiều linh thạch, ngộ nhỡ sau có tài liệu tốt nữa không đủ tiền mua thì sao bây giờ.
Hắn ta chỉ cử một người học việc trẻ trông coi quầy bên ngoài còn lại gọi tất cả đến kiểm tra hàng hóa tương đương với một trăm chiếc xe đẩy tay này.
Cũng may thuộc hạ hắn đều là tay có kinh nghiệm, một nửa chuyên trách phân loại tài liệu các cấp, còn lại phân loại da thú và xương theo từng loại.
Khi trời bắt đầu tối, Hoà Thuận phàn nàn vì đói, lúc bấy giờ chưởng quầy mới đếm xong hai mươi sáu túi trữ vật, tất cả đám người còn lại đều mệt mỏi nằm luôn xuống đất, không thể đứng dậy.
Chưởng quầy lau mồ hôi, rót một ấm trà, sau đó nói với Hoà Thuận: "Cô nương, ta đã tính xong.
Tài liệu trong hai mươi sáu túi trị giá viên linh thạch hạ phẩm.
Bởi vì ngươi bán một lúc rất nhiều, ta sẽ trả cho ngươi viên.
Cô nương thấy thế nào?"
Hoà Thuận không nói chuyện, chỉ là cười híp mắt nhìn hắn.
Chưởng quầy nghĩ rằng nàng cảm thấy giá quá thấp, hắn vội vàng nói: "Cô nương, ngươi cũng biết nơi này là đầu nguồn thu mua, ma thú gì đó giá tự nhiên thua kém trong trung tâm, ta đã cho giá cao nhất rồi."
"Vậy thì nội đan giá thu mua thế nào?" Hoà Thuận hỏi.
Nghe vậy hắn ta giật mình, chẳng lẽ nàng còn có nội đan ma thú muốn bán sao.
Hoà Thuận cười nói: "Chủ tiệm, linh thạch ta không muốn, ngươi có thể đổi bằng ma thú nội đan được không? "
Không nghĩ tới Hoà Thuận muốn đổi tài liệu lấy nội đan, chưởng quầy tim đập một cái trống nhỏ, không ngừng tính toán xem có đáng để đổi hay không.
Hoà Thuận thấy hắn do dự, liền hào phóng nói: "Nếu như không được cũng không sao, ta đi nơi khác."
Chuyện này chưởng quầy có chút khó xử, ở đây thu mua ma thú nội đan tiện nghi hơn, mang về thành trấn lớn có thể bán gấp lần.
Hơn nữa nội đan sản lượng cũng không lớn, chính mình mấy ngày nay cũng mới thu được có cái.
Thấy Hòa Thuận không ép buộc nhất định phải dùng nội đan đổi, hắn khẩu khí nhẹ cười làm lành: "Đa tạ cô nương thông cảm, chuyện nội đan này ta thật không làm chủ được, linh thạch ta liền giao cho cô nương.
Mong cô nương kiểm lại một chút."
Nói xong hắn lấy ra bao linh thạch, đưa cho Hoà Thuận bao, hắn mở bao cuối cùng ra đếm được viên linh thạch, sau đó mới đem đến chiếc bàn cạnh Hoà Thuận.
Hòa Thuận không kiểm tra linh thạch, chỉ sai Tiểu Hắc ở mỗi bao đứng một lát.
Sau đó Hoà Thuận cười cười đem linh thạch cất hết vào túi trữ vật, nàng chắp tay với chưởng quầy nói: "Con số đủ rồi, vậy không quấy rầy ngươi nữa, cáo từ."
Thấy Hoà Thuận thậm chí không chạm vào bao mà chỉ để ma thú đi lên đứng ở đó.
Điều này làm hắn khá bất ngờ.
Ngay cả các tu sĩ cũng phải chạm vào túi để mới biết được mà con ma thú này chỉ cần tùy tiện đứng đó, e rằng nó đã sớm có thể cùng con người giao tiếp.
Nhưng ma thú chỉ có thể giao tiếp với con người khi đạt cấp trở lên, vậy nên điều này khiến chưởng quầy càng thêm khó đoán ra danh tính của Hoà Thuận.
Hòa Thuận mang theo Tiểu Hắc trở lại khách đim.
Thấy nàng quay lại, bà chủ niềm nở chào đón.
Hoà Thuận ngồi xuống một chiếc bàn trong góc sảnh trước, bà chủ vội vàng bảo con gái bưng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên, một bàn đầy ắp món ăn.
Hòa Thuận và Tiểu Hắc đã sớm đói bụng lắm rồi nên gặm lấy gặm để bắt đầu ăn.
Bên cạnh còn có bàn khách cũng đang dùng cơm, chỉ cảm thấy hai người này ăn thật đủ kỳ lạ.
Cái kia tiểu cô nương đang ăn đến là bình thường, thế nhưng ở một khoảng trống nơi bàn chất đầy đ ĩa, một con gà xương đen sẫm màu đang đi đi lại lại, vừa đi vừa ăn.
Nó ăn hết đ ĩa thịt trong hai ngụm, đến một đ ĩa khác, nó dùng móng vuốt moi ra một miếng mỡ rồi nuốt xuống, một lúc sau nó lại trực tiếp thò đầu vào đ ĩa súp uống mấy ngụm.
Một con chim quậy phá trên bàn như thế mà nữ hài kia lại còn nhàn nhàn nhã ăn, một chút cũng không cảm thấy có gì buồn nôn.
Hòa Thuận cũng biết khách nhân xung quanh đều nhìn chằm chằm nàng nhưng đối với hành vi này của Tiểu Hắc, nàng cũng bó tay.
Khoảng mười mấy năm trở lại đây, nàng đã sớm quen với việc Tiểu Hắc nhất định phải ăn cùng bàn, lại còn không muốn Hòa Thuận giúp gắp thức ăn, nhất định phải chính mình tự ăn mới chịu.
Bởi vì ở Phong Vô thành một thời gian dài nên ông chủ cùng khách nhân đã sớm nhìn quen cảnh tượng này nhưng ở nơi khác thì vẫn rất gây chú ý.
Ngay khi Hoà Thuận đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên có mấy người đi vào khách đim.
Nàng ngẩng đầu xem, ánh mắt liền bị thu hút bởi đám người kia, ngay cả khách nhân bên cạnh cũng bị hấp dẫn theo.
Trong số hơn chục người đó, có sáu nữ tử xinh đẹp và thanh tú mặc trang phục địa phương.
Điểm khác biệt là tất cả đều đeo rất nhiều trang sức bằng đá quý sáng chói, thậm chí cả ống tay áo và váy có viền sặc sỡ đều được khâu bằng bảo vật nhiều màu.
Đối với chín nam nhân đi theo họ vào, tám người trong số họ mặc cùng một bộ y phục với những bộ lông tuyệt đẹp.
Không ai trong số họ được mang theo vũ khí, nhưng Hoà Thuận có con mắt sắc bén, nhìn thoáng qua có thể thấy họ đều đeo túi trữ vật, nàng cũng cảm thấy tất cả bọn họ đều toát ra cảm giác áp bách.
Nhóm người đó đi theo một nam nhân tóc ngắn, nhìn rõ ràng là thủ lĩnh của họ.
Hắn ta quay lưng lại phía Hoà Thuận nên chỉ có thể thấy được mái tóc ngắn đỏ rực.
Ngoài việc mặc y phục được chế tác tinh xảo, hắn ta còn đeo vô số phụ kiện trang sức bảo thạch.
Ngay cả vỏ và chuôi đao bên hông cũng được khảm bảo thạch đủ màu chói mắt người nhìn.
Hơn nữa trên vai hắn còn có một con chim nhưng không phải loại giống Tiểu Hắc.
Nó chính là Kim Nhãn Ưng sinh ra đã ở cấp .
Thân mình trắng như tuyết, màu mắt vàng sậm cùng chiếc mỏ bạc sáng lấp lánh.
Nhìn thấy khách nhân giàu có như vậy, Hoà Thuận không khỏi dùng sức nuốt miếng thịt trong miệng, đoán chắc cây đao kia không hề có lực sát thương.
"Bà chủ, khách đim này chúng ta đã bao trọn, đuổi hết những người này ra ngoài đi." Một nam nhân cao gần mét bảy trong đó vỗ lên quầy tính tiền, quát bà chủ đang bị mấy viên đá quý làm cho lóa mắt.
Bà chủ bị hắn làm cho sửng sốt, vội vàng thận trọng nói: "Các vị đại gia, chuyện này làm khó chúng ta quá."
"Gì cơ?" Hắn ta híp mắt lại, dùng bàn tay đập vào bàn gỗ khiến nó thủng một lỗ lớn.
"Aiyo!" Bà chủ nhanh nhẹn tránh né, suýt thì đụng phải đầu bếp đang mang con cừu nướng mà Hoà Thuận gọi ra xuống đất.
"Đạt Lư, không được vô lễ.
Đừng làm chủ quán khó xử, ngươi vào thương lượng một chút xem có thể đem phòng nhường lại không.
Ta nguyện ý bồi thường mỗi người viên linh thạch hạ phẩm."
Nam nhân tóc ngắn đột nhiên quay lại nhìn vào sảnh trước, nói với ba bàn khách đang dùng bữa.
Việc này khiến Hoà Thuận nhìn rõ diện mạo của hắn ta, thật là một nam nhân đẹp trai, hắn ta thực sự rất đẹp trai.
Bảo thạch khắp người không khiến hắn cảm thấy tầm thường, đứng trong đám đại hán này còn làm hắn nổi bật giữa đám đông, khiến tám người còn lại càng thêm vẻ thô bạo man rợ.
Hơn nữa hắn lại tươi cười, thoạt nhìn cũng rất hòa nhã dễ gần.
"Vâng, công tử." Đạt Lư đi thẳng đến một bàn đang ăn, hung dữ nói: "Công tử nhà ta bảo ngươi mau chuyển ra ngoài, rời đi trước khi ta nổi giận.
Bằng không ngay cả người và hành lý sẽ bị ném ra."
Có phổ thông thương nhân đang ngồi ở đây, một trong số họ can đảm nói: "Làm sao có thể như vậy? Chúng ta tới trước, ở đây ba ngày rồi.
Sao các ngươi có thể bảo chúng đi là đi.
"
Đạt Lư hai mắt to như chuông đồng không nói một lời vươn tay chộp lấy bầu rượu trên bàn xoắn một cái, bầu rượu lập tức bị tan nát giống như mớ giẻ.
Năm người này chẳng qua là chỉ là thương nhân bình thường, nhìn thấy cảnh này cũng hiểu, chỉ có thể tuyệt vọng đứng dậy lên lầu thu dọn hành lý.
Sau khi đuổi những người ở bàn này đi, Đạt Lư ném bầu rượu trong tay đi, quay mặt lại và nhìn chằm chằm vào hai người ở bàn kia.
Hai người kia ngẩn người nhìn hắn, phát hiện Đại Lư cũng đang nhìn họ, liền ném chiếc đũa trong tay chạy thật nhanh lên lầu.
"Ha ha..." Đạt Lư thấy bọ dáng nhếch nhác đó thì đắc ý cười ha ha.
Không đợi hắn cười đủ, liền nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh vang lên.
"Bà chủ, ngươi làm sao còn đứng ngẩn ra đó, cừu nướng nguyên con của ta đâu? Ngươi không nhanh đem qua đi."
"Hừ! Ai dám phớt lờ ta." Đạt Lư theo tiếng nói mà nhìn, hóa ra là một tiểu cô nương..