Hoà Thuận phi ngựa ra khỏi Hạ Tang trấn, nàng đã git chết năm tên Ma Tộc nhân, chắc chắn tộc trưởng Hạ Tang sẽ không để yên chuyện này.
Tốt nhất là trực tiếp bỏ đi không cần quay về khách đim nữa.
Theo chỉ dẫn trên bản đồ rách, Hoà Thuận cưỡi ngựa hướng về phía Thiên Châu thành.
Đêm đó khi đang ngủ bên đường, nàng nhìn thấy đằng xa có mấy đạo ánh sáng vụt qua, vài vị tu sĩ đang bay tới hướng này.
Nàng nghĩ đó là người của tộc trưởng Hạ Tang tìm mình nhưng sau đó họ lại không dừng lại, trực tiếp bay qua đầu nàng rồi biến mất trong bầu trời đêm.
"Ơ?" Hòa Thuận cảm thấy có chút kỳ quái, những tu sĩ kia đều từ Hạ Tang mà tới nhưng đều không tu luyện pháp thuật hay bùa chú gì.
Nghĩ tới đây, chỉ cần không tới tìm nàng, bất luận con gì hay tu sĩ bay ngang qua, nàng đều mặc kệ, tự mình đi nghỉ ngơi.
Ma Giới cũng giống như Phàm Giới, cũng ăn mừng năm mới.
Hôm nay là đêm giao thừa, Hoà Thuận cưỡi ngựa trên đường nhìn những bông tuyết rơi xuống, nàng kéo chặt chiếc áo lông thỏ.
Đã gần ngày kể từ khi rời Hạ Tang trấn, trên cánh đồng không có làng mạc hay tiểu đim này, nàng tình cờ bắt kịp năm mới.
Càng đi xa thời tiết càng lạnh.
Hoà Thuận cưỡi ngựa nhìn xung quanh nhưng không có một ngôi nhà nào hết, xem ra đêm nay lại phải ngủ ngoài hoang dã, nhưng bầu trời đầy tuyết như vậy đến một nơi che mưa gió cũng không có.
Hơn nữa hôm nay là năm mới, nàng thật không vội vã gì, liền ghé vào lùm cây bên đường nghỉ ngơi.
Nàng buộc ngựa vào gốc cây, từ túi trữ vật lấy ra một ít đậu Mã Vân ném xuống đất, đây là thức ăn mà ngựa Thiểm Lôi Mã đặc biệt thích, nàng đã mua nó ở trấn nhỏ hồi trước.
An bài cho ngựa xong, Hoà Thuận lấy đoản đao ra chặt nhiều cành cây tuyết.
Nàng cắt mấy cành dày nhất rồi cắm chúng xuống đất, chồng những cành còn lại lên trên, tạo thành một hình nhọn.
Sau đó nàng lấy ra một mảnh da thú rộng chừng mười thước, phủ lên trên đống cành dựng thành một túp lều đơn sơ cao nửa người.
Cuối cùng nàng rũ bỏ tuyết trên cành cây còn sót lại và trải chúng vào trong, đồng thời lấy ra một miếng da dày chắc chắn từ túi trải chúng lên trên.
Sau đó Hoà Thuận đi cắt thêm một số cành cây chất chúng ở lối vào và đốt lửa.
Nàng kéo tuyết sạch đổ vào chậu, cắt một miếng thịt xông khói ném vào nước tuyết, rồi ném con thỏ khổng lồ săn được hôm qua vào trong.
Hoà Thuận ngồi vào trong lều, dùng thìa dài khuấy nước, nhìn Tiểu Hắc cuộn tròn trong lòng mình thì rất khó hiểu, ma thú cấp bốn chẳng lẽ lại sợ lạnh?
Trời thì lạnh cóng, Hoà Thuận húp được nước canh nóng hôi hổi thấy người cũng ấm áp hơn.
Nàng đắp tấm da thú bên ngoài, cầm chiếc bát với vẻ thích thú, ngước nhìn những bông tuyết không ngừng rơi xuống ngoài kia.
Khi còn ở Phàm Giới, nàng sống ở phương Nam, nhiều nhất chỉ có thể thấy tuyết rơi lẻ tẻ, tan rồi mới rơi xuống đất.
Mà Phong Vô thành khí hậu quanh năm không đổi bất kể là bốn mùa, tuy rằng ở rất thoải mái nhưng quanh năm không thấy ánh mặt trời cũng khiến người ta cảm thấy ẩm mốc.
Đây là trận tuyết lớn nhất mà Hoà Thuận từng thấy cho đến nay, vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lớp tuyết đã dày tới thước chất thành đống.
Lôi Mã đứng ở một bên cũng bị bao phủ bởi tuyết, nó lắc đầu cố rũ tuyết ra khỏi cơ thể.
Thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, Hoà Thuận không còn cách nào khác đành phải đứng dậy, đem con ngựa vào túi linh thú.
Nếu nó bị ốm vì lạnh, nàng sẽ phải đi bộ trong tuyết mất.
Sáng sớm hôm sau, Hoà Thuận đang ngủ vùi trong tấm da thú bị ánh sáng chói lòa đánh thức.
Khi nàng đứng dậy đã thấy mặt đất hoàn toàn trắng xóa, ánh nắng phản chiếu trên tuyết rất chói mắt.
Hoà Thuận đành phải đào những cành cây bị tuyết vùi lấp hôm qua lên, đốt lửa rồi hâm nóng món súp còn thừa đã đông thành băng.
Sau đó nàng lấy Lôi Mã ra để nó thích ứng với nhiệt độ hôm nay.
Vẫn sợ nó bị chết cóng, nàng buộc một số da thú chắc chắn từ chân đến móng nó rồi đặt một miếng da có lông dưới yên ngựa.
Sau khi lau mặt bằng tuyết, Hoà Thuận chia canh thành ba phần.
Ngoài bản thân và Tiểu Hắc, nàng còn cho Lôi Mã uống một ít để làm ấm cơ thể.
Loại mã này là ma thú cấp hai đã thuần hoá, bình thường chúng ăn chay nhưng thỉnh thoảng ăn một chút thịt cũng không ảnh hưởng.
Một số người đặc biệt hơn sẽ nghiền bột xương động vật trộn với thức ăn cho ngựa, điều này có thể khiến ngựa ngày càng khỏe mạnh ra.
Dọc đường đi không gặp được người nên Hoà Thuận vẫn phải ngủ ngoài trời.
May mắn thay nàng có túi trữ vật đựng được rất nhiều vật dụng cần thiết, ngoài việc không có nơi nào để tắm ra thì cũng không gặp nhiều khó khăn trên đường là mấy.
Vào tháng , Ma Giới đã gần bước vào mùa hè, mọi người bắt đầu đổi y phục mỏng và mát.
Bên ngoài Thiên Châu thành cũng bắt đầu đón một nhóm các tu sĩ mới đến.
Các nữ tử ở Thiên Châu thành thường mặc váy mỏng khoe eo, cả ngày chơi đùa vui vẻ bên bờ biển với bắp chân trần khiến nam tử chốn Phàm Giới thấy là ngẩn cả người.
Mà các nữ tu sĩ chính phái thấy vậy cũng chỉ có thể đỏ mặt, tức giận mắng một tiếng Ma Tộc nhân không hiểu cấp bậc lễ nghĩa!
Bởi vì nam tu sĩ không có chuyện gì sẽ đều ở tửu lâu ven biển nên nơi này suốt ngày đông đúc, buôn bán kinh doanh so với địa phương khác tốt hơn nhiều.
Lúc này Hoà Thuận đang ngồi bên bờ biển, nhìn Tiểu Hắc chơi với vỏ sò dưới cát.
Nàng không dám ăn mặc như nữ tử ở đây, nàng chỉ thay bộ y phục bằng vải lanh mỏng, vẫn đem theo pháp khí bên ngoài.
Cũng may ở đây kiểu dáng y phục đều là rộng thùng thình nên Hoà Thuận mặc vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Hoà Thuận quấn tóc bằng một chiếc khăn vải bố, chỉ để lại phần tóc mái che trước trán để mọi người không chú ý đến mắt nàng.
Từ ba ngày trước nàng đã đến được Thiên Châu thành.
Trừ một tháng lúc năm mới lạnh kinh khủng kia, nàng nửa thôn cũng không thấy.
Nhưng cứ đi tiếp lại gặp rất nhiều thành trấn nhỏ, theo đó cũng xuất hiện vài vị Phàm Giới tu sĩ, càng ngày càng nhiều.
Lúc mới đến Thiên Châu, nàng đã yêu thành trấn xinh đẹp này ngay từ cái nhìn đầu.
Thành được xây dựng trên bờ biển, cao mét, dựng bằng những tảng đá trắng khổng lồ, toàn bộ thành được xây dựng trên nền màu trắng.
Hơn nữa tất cả nhà ở đây đều được xây bằng đá trắng, sàn trắng, tường trắng, cầu thang trắng và cửa sổ cũng bằng gỗ trắng.
Giống Phong Vô thành, chỉ những tu sĩ từ Phàm Giới mới cần trả phí nhưng giá lại cao ngất ngưởng, lên tới linh thạch hạ phẩm một người.
Cửa thành có hai bức tượng nữ nhân cực lớn, người trong thành nói rằng đó là tượng của hai tỷ muội Tộc Trưởng đã từng sống ở đây.
Những bức tượng này cao năm mét, y phục và vẻ ngoài của mỗi tác phẩm đều điêu khắc hoàn toàn giống nhau, ngoại trừ một người trong số họ cầm một viên ngọc trai, người còn lại thì cầm một nắm san hô.
Lại nói, nhà ở đây cũng giống nhà ở Hạ Tang, chúng đều là hình vuông mái bằng, không có mái hiên giống Phàm Giới.
Ở đây cũng có một nơi như Ma Cơ Điện nhưng không lớn lắm, chúng được xây dựng tự nhiên trên quảng trường trong thành.
Trước quảng trường là một bức tượng khác màu trắng của hai nữ nhân đang bay lên trời, phía sau bức tượng là trụ sở chính đứng trơ trọi trên quảng trường.
Ma Cơ Điện ở đây chưa bao giờ tiếp bất kỳ ai, có hai hàng mười tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ làm thị vệ canh cửa.
Nhìn có vẻ Thiên Châu thành được quản lý rất tốt, đường phố đặc biệt sạch sẽ, tất cả giao dịch đều phải vào tiệm chứ không được phép bán lề đường.
Trên quảng trường có một gian đàm đạo chuyên dành cho tiên tu giao dịch, sau khi giao linh thạch có thể lập gian hàng giao dịch trong sảnh.
Hoà Thuận tạm thời không có gì để mua bán nên vẫn chưa có ý định mở gian hàng.
Nhìn chằm chằm vào biển một lúc lâu, sau đó ánh mắt Hoà Thuận bất giác bị thu hút bởi cung điện màu trắng xây dọc Thiên Châu thành.
Đó chính là cung điện của người đứng đầu nơi này, Thuỷ Trân Minh và Thuỷ San Minh, hai nữ ma đầu Hoá Thần Kỳ.
Cung điện được xây vuông vức, cao lớn uy nghiêm sừng sững trên mặt biển, có hai lối ra, một lối vào thành Vô Phong xây, lối còn lại xây trên mặt biển.
Bất kể Hoà Thuận nhìn nó bao nhiêu lần, nàng vẫn cảm thấy lối vào chính của cung điện này phải ở trên biển chứ không phải ở Phong Vô thành.
Bởi vì phía trước cung điện có mười hai bức tượng hai đầu nữ quỷ xếp thành một hàng, sau đó là một dãy bậc thang bằng đá kéo dài dọc theo cửa cung hướng ra biển.
Hơn nữa, trong biển luôn có hai con rắn màu trắng cao hơn mười thước canh giữ, khí thế ngất trời như vậy lẽ nào lại không phải cửa chính.
Trên mái cung điện còn có một lớp ngọc trai to bằng quả trứng phát ra ánh sáng óng ánh bất kể ngày hay đêm.
Mà lại nói tiếp, hai nữ chủ này đều là nhân vật rất nổi danh trong Ma Giới, bất luận Ma Tôn hay thánh nữ nào trong Linh Giới đều phải nể bọn họ chút thể diện.
Mặc dù ít người nhìn thấy mặt thật của họ nhưng chỉ cần nhìn vô số tượng đá lớn nhỏ trong thành Thiên Châu cũng biết hai người này nhân cách nhất định không tốt.
Không có người bình thường nào luôn đặt tượng của mình khắp nơi như vậy, trừ nhà vệ sinh ra thì đi đâu cũng thấy.
Ngay cả nhà trọ nơi Hoà Thuận ở cũng có vài bức chân dung được khắc trên tường.
Đứng trên bãi biển, Hoà Thuận có thể nhìn rõ bầu trời phía xa có một bóng đen mơ hồ bị cô lập, đó chính là Độn Lôn thành.
Mặc dù Độn Lôn đã là đống đổ nát nhưng nó vẫn không thể ngự kiếm đi lại như trước, hơn nữa xung quanh lại toàn mạch nước ngầm thành ra chỉ có thể nhờ vào cây cầu xuất hiện năm một lần mà tới.
Nhưng hiện tại Hoà Thuận không hề thấy bất kỳ cây cầu nào, chỉ có thể thấy được đại dương xanh thẳm vô tận ngoài kia..