nó nghĩ” cái gì, học bảng nội quy á, đâu phải ở ở trường, cái bà chằng dữ thấy ớn” tuy nhiên trong lòng nó nghĩ thế chứ ngoài thì.
- dạ, em rất thích tính cách của chị vừa thẳng thắn vừa nghiêm túc.
- thôi đi bây giờ cô lên lầu 5 quét dọn phòng tổng giám đốc thật sạch sẽ trước khi ngài đến, đừng động chạm vào bất cứ thứ gì trên bàn nếu mất cô phải chịu trách nhiệm.
- dạ, em biết rồi, mà cho em hỏi lầu 5 thế phòng nào ạ.
- phòng 15 .
Cô vừa hớt hở xách các dụng cụ cần thiết để quét dọn thì những tiếng cười , tiếng nói chuyện bắt đầu hoạt động.
- này chị, chị không biết là tổng giám đốc rất khó tính à, hay sao để cô bé mới ngày đầu tiên đi làm mà phải lên quét dọn phòng, dù tổng giám đốc đẹp trai, cool đến chừng nào nhưng tiếc là hoa đã có chủ rồi, chúng em chỉ được ngắm thôi chứ không được ngắt, hoa hồng vốn có gai, vốn lại người con gái nào dám đến gần lại thì đã có con hồ ly kia canh cửa rồi.
-ê nói bé bé cái mồm vào , không sợ người ta nghe thấy thì cô không sống được trong công ty này đâu, bạn gái người ta là người có học vấn, nhà giàu chứ ai thèm mấy đứa như mình vừa nghèo lại vừa không có nhan sắc, đúng là ông trời quá bất công cho chị em phụ nữ tụi mình.
Bà mama tổng quản lên tiếng.
- dẹp ngay và đi làm, muốn trừ lương không hả, ông trời cho sao thì yên phận đi đừng có mơ mộng hão huyền.
- v....â..n .. g ạ.
Nó vốn dân cù lần, không biết sử dụng thang máy nên đành phải cuốc bộ từ tầng 1 đến tầng 5 đúng thật là khổ, vừa lên đến nơi là dọn dẹp không ngừng nghỉ, nó cũng khéo tay hơn khi còn đi học nên không có bất cứ vật nào rơi rớt hay đổ vỡ, vẫn còn an toàn tính mạng đến khi nó dọn dẹp xong. Nhưng cuộc đời vốn có nhiều điều bất ngờ mấy ai mà lường trước được những sự việc sắp xảy ra, nó đang thu dọn để xuống thì bỗng nhiên có bước chân ai đó chầm chậm.... chầm chậm , tai nó vểnh lên cầm cái chổi lông gà mai phục phía xong cánh cửa phòng tiếp khách , đến khi người đó đến nó bắt đầu xung phong ra trận
- ta đập... ta đập chết nhà người dám vô đây ăn trộn hả, chết , chết này .
người đó bị đánh bất ngờ nên không trở tay kịp, kết quả là bị đánh bầm dập, nó không chú ý đến người nó đang đánh là ai , nên cứ ra tay những cú ra đòn rất mạnh, nhưng rồi người đó cúng lấy lại bĩnh tình, giật chổi lông gà đang đánh rồi dùng giày đá nó một cái , khiến nó khụy xuống. Nó tức giận ngửa mặt lên, nhìn kĩ người đá nó, các bạn có ai tin vào hai chữ “ duyên phận” không? , duyên phận đã đưa đẩy nó đến để gặp và học chung với hắn, để rồi xa cách mấy năm trời lại gặp nhau nơi đất khách quê người,
nó dồn hết sự ngạc nhiên, xen vào đó là 1 chút sự vui mừng, đứng dậy , hắn cũng vậy , thì ra người hắn thấy tối hôm qua không ai khác là cô, cũng ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, đã làm tim hắn trở nên loạn nhịp , nó cúi đầu xin lỗi:
- Cho tôi xin lỗi, tôi không cố ý , cậu là tuấn ,tổng giám đốc công ty này à?
- Xin lỗi tôi quen cô sao? , cô là nhân viên vệ sinh mà dám dùng vũ lực để đánh tổng giám đốc đúng thật là không nên khinh thường bãn lĩnh của cô, gan cô lớn hơn trời, ra khỏi phòng tôi, tiền lương tháng này trừ 1 nửa.
- dạ, thưa tổng giám đốc .
Nói rồi nó xách đồ chạy nhanh ra phòng , ngăn những giọt nước mắt mà cô không thể kiềm chế được.” thì ra hắn không nhớ đến cô, mà phải rồi việc gì phải nhớ 1 đứa năng lực tầm thường học nửa chừng thì nghỉ, nhà nghèo cơ chứ”
nó nghĩ” cái gì, học bảng nội quy á, đâu phải ở ở trường, cái bà chằng dữ thấy ớn” tuy nhiên trong lòng nó nghĩ thế chứ ngoài thì.
- dạ, em rất thích tính cách của chị vừa thẳng thắn vừa nghiêm túc.
- thôi đi bây giờ cô lên lầu quét dọn phòng tổng giám đốc thật sạch sẽ trước khi ngài đến, đừng động chạm vào bất cứ thứ gì trên bàn nếu mất cô phải chịu trách nhiệm.
- dạ, em biết rồi, mà cho em hỏi lầu thế phòng nào ạ.
- phòng .
Cô vừa hớt hở xách các dụng cụ cần thiết để quét dọn thì những tiếng cười , tiếng nói chuyện bắt đầu hoạt động.
- này chị, chị không biết là tổng giám đốc rất khó tính à, hay sao để cô bé mới ngày đầu tiên đi làm mà phải lên quét dọn phòng, dù tổng giám đốc đẹp trai, cool đến chừng nào nhưng tiếc là hoa đã có chủ rồi, chúng em chỉ được ngắm thôi chứ không được ngắt, hoa hồng vốn có gai, vốn lại người con gái nào dám đến gần lại thì đã có con hồ ly kia canh cửa rồi.
-ê nói bé bé cái mồm vào , không sợ người ta nghe thấy thì cô không sống được trong công ty này đâu, bạn gái người ta là người có học vấn, nhà giàu chứ ai thèm mấy đứa như mình vừa nghèo lại vừa không có nhan sắc, đúng là ông trời quá bất công cho chị em phụ nữ tụi mình.
Bà mama tổng quản lên tiếng.
- dẹp ngay và đi làm, muốn trừ lương không hả, ông trời cho sao thì yên phận đi đừng có mơ mộng hão huyền.
- v....â..n .. g ạ.
Nó vốn dân cù lần, không biết sử dụng thang máy nên đành phải cuốc bộ từ tầng đến tầng đúng thật là khổ, vừa lên đến nơi là dọn dẹp không ngừng nghỉ, nó cũng khéo tay hơn khi còn đi học nên không có bất cứ vật nào rơi rớt hay đổ vỡ, vẫn còn an toàn tính mạng đến khi nó dọn dẹp xong. Nhưng cuộc đời vốn có nhiều điều bất ngờ mấy ai mà lường trước được những sự việc sắp xảy ra, nó đang thu dọn để xuống thì bỗng nhiên có bước chân ai đó chầm chậm.... chầm chậm , tai nó vểnh lên cầm cái chổi lông gà mai phục phía xong cánh cửa phòng tiếp khách , đến khi người đó đến nó bắt đầu xung phong ra trận
- ta đập... ta đập chết nhà người dám vô đây ăn trộn hả, chết , chết này .
người đó bị đánh bất ngờ nên không trở tay kịp, kết quả là bị đánh bầm dập, nó không chú ý đến người nó đang đánh là ai , nên cứ ra tay những cú ra đòn rất mạnh, nhưng rồi người đó cúng lấy lại bĩnh tình, giật chổi lông gà đang đánh rồi dùng giày đá nó một cái , khiến nó khụy xuống. Nó tức giận ngửa mặt lên, nhìn kĩ người đá nó, các bạn có ai tin vào hai chữ “ duyên phận” không? , duyên phận đã đưa đẩy nó đến để gặp và học chung với hắn, để rồi xa cách mấy năm trời lại gặp nhau nơi đất khách quê người,
nó dồn hết sự ngạc nhiên, xen vào đó là chút sự vui mừng, đứng dậy , hắn cũng vậy , thì ra người hắn thấy tối hôm qua không ai khác là cô, cũng ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, đã làm tim hắn trở nên loạn nhịp , nó cúi đầu xin lỗi:
- Cho tôi xin lỗi, tôi không cố ý , cậu là tuấn ,tổng giám đốc công ty này à?
- Xin lỗi tôi quen cô sao? , cô là nhân viên vệ sinh mà dám dùng vũ lực để đánh tổng giám đốc đúng thật là không nên khinh thường bãn lĩnh của cô, gan cô lớn hơn trời, ra khỏi phòng tôi, tiền lương tháng này trừ nửa.
- dạ, thưa tổng giám đốc .
Nói rồi nó xách đồ chạy nhanh ra phòng , ngăn những giọt nước mắt mà cô không thể kiềm chế được.” thì ra hắn không nhớ đến cô, mà phải rồi việc gì phải nhớ đứa năng lực tầm thường học nửa chừng thì nghỉ, nhà nghèo cơ chứ”