Trung tâm Tokyo thật quá đỗi ồn ào, nhất là vào giờ cao điểm và tan tầm, khi ấy thì dưới những tuyến đường, dưới những con phố chỉ duy nhất sự hiện diện của con người hay các phương tiện giao thông đi lại, gây nên hiện tượng tắc đường đi kèm tiếng còi inh ỏi gây ô nhiễm âm thanh. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa thể miêu tả chi tiết cụ thể sự thực không bao giờ lay chuyển…….. để vẽ nên một bức tranh về một ngày kẹt xe thì ngoài con người, phương tiện đi lại, thì còn thiếu một thứ nữa……… một thứ nữa mà hằng ngày ta vẫn phải sống chung với nó……… một thứ dường như không thể thiếu khi đã bước chân vào trung tâm thành phố toàn nhà cửa hiện đại………… Đúng rồi, là khói bụi, những màn khói đen thải ra từ động cơ di chuyển sẽ đóng vai trò như một khung nền tuyệt vời cho bức tranh, thứ đấy sẽ giúp tả thực hơn một thành phố của sự phồn vinh ồn ào đầy náo nhiệt lẫn biến động, một nơi không bao giờ có thể tìm được không gian yên tĩnh bình lặng dù chỉ đơn giản là một góc khuất
Với lối sống như thế, người có khả năng hòa nhập thì may ra còn cơ hội sống sót với nó, còn người đặc biệt dị ứng với kiểu sống ấy thì chắc chỉ tầm một thời gian đầu cũng phải từ bỏ vì vượt quá sức chịu đựng của bản thân. Một ví dụ dân dã mà cũng rất điển hình chính là Tsubaki Minamiya, nhân vật chính đầy phiền phức và rắc rối thuộc tuýp người như vậy. Không thể phủ nhận rằng cuộc sống bên Anh thuộc diện vội vã, xem thời gian như vàng bạc, cứ khi rảnh rỗi là sẽ lấy một thứ gì đó khác ra làm, tuyệt đối không để trống thời gian. Tsubaki đã phải trải qua ba năm ở một đất nước hoàn toàn không phù hợp với tính cách lẫn sở thích của mình, nhưng ở đâu cũng vậy, “ nhập gia tùy tục”, “ đâm lao thì phải theo lao”, không muốn thì vẫn phải thực hiện vì đây là điều bắt buộc. Một phần cũng do suy nghĩ của Tsubaki trong thời gian đó luôn khắc ghi một điều bất di bất dịch:
“ Mày không thể quay về được nữa, mày không còn nhà, không còn người thân để đợi mày đâu, đừng suy nghĩ mấy thứ viễn vông nữa Tsubaki!”
Hắn đã luôn nghĩ như vậy, luôn mang nặng tư tưởng mình chỉ còn một mình không người thân thích, không nhà để về, không đặt niềm tin lẫn hy vọng vào ai ngoại trừ bản thân. Để rồi Tsubaki dần dần trở thành một kẻ sống tách biệt với cuộc sống xã hội loài người, bức tường ngăn chắn giữa hắn với mọi thứ xung quanh to lớn và dày đến mức những người muốn kết bạn với hắn không thể đục một lỗ nhỏ chui qua. Điều gì khiến Tsubaki không khác gì kẻ khuyết hồn? Điều gì khiến Tsubaki mất góc nhìn tươi đẹp vào thế giói này? Điều gì khiến Tsubaki xem nhẹ cuộc sống, chết cũng được mà tồn tại cũng là vô nghĩa………. Có lẽ ai cũng đều biết câu trả lời do đâu và do ai
Nhưng vấn đề chính ở chỗ Tsubaki không ưa cái không khí ô nhiễm mọi giác quan thế này, đáng lẽ sau giờ học thì phải bắt chuyến xe về Kyuushi ngay, leo lên giường chùm chăn đi ngủ cho đến sáng hôm sau. Còn chuyện gì mà khiến hắn lưu luyến ở lại trường lúc tan tầm thế này cơ chứ?....... Tsubaki hiện đang nằm bắt chân chữ ngũ, hai tay kê đầu, nhắm mắt ung dung ngã lưng trên tấm phản sân thượng trường. Hắn nằm đấy, như thể đang chìm vào giấc ngủ sâu nhất khi có gió nhẹ thoảng qua mái tóc chỉa nhọn phấp phới. Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, là nơi thể hiện rõ ràng nhất nhân tính của con người sâu thẳm trong tim……….. nếu đó là sự thật thì có lẽ mái tóc xù chỉa kia đóng vai trò là tấm rèn cửa che đi khung cửa sổ ấy với thế giới bên ngoài. Nhưng bữa nay……. Dường như nó dịu dàng hơn, dễ chịu hơn khi để lộ đôi mắt nhắm nghiền ấy trước mọi thứ……. trông dáng vẻ của hắn khi ngủ an nhàn thật, giống kiểu đã từ lâu mới được một giấc ngon như vậy………… Nhưng có thật là yên lành hay không đây
_ Tsu – kun, Tsu – kun, dậy đi nào……… hôm nay trời đẹp lắm, dậy đi rồi chúng ta cùng ra ngoài ngắm biển xanh thôi……… anh có nghe thấy tiếng sóng đang vẫy gọi không?
Giọng nói của người đã khuất chợt hiện về trong tâm trí Tsubaki, sự ấm áp dịu dàng nhẹ nhàng như trái tim vị thiên sứ gẫy cánh đánh thức con chiên tội lỗi chìm đắm trong bóng tối của sự dằn vặt lương tâm không ngừng gào thét trong tuyệt vọng
Tsubaki chợt mở mắt tỉnh lại, đôi mắt lạnh lùng ngày nào luôn luôn ẩn chứa một sự buồn bã xa xăm. Không giống như người khác, sau khi thoát khỏi giấc mộng, họ sẽ ngồi bật dậy, dụi mắt hay vươn vai chào đón một ngày mới nhiều niềm vui tươi đẹp. Còn Tsubaki, điều đầu tiên sau lúc mở mắt là hắn khẽ quay người sang trái, ánh mắt phiền lắng lo âu đó vẫn ngự trên gương mặt kia
_ Anh vẫn luôn thức dậy mỗi khi sóng biển vẫy gọi, nhưng rồi anh chỉ muốn nhắm mắt lại ngay, bởi rằng anh biết: mọi thứ đều trở nên nhàm chán khi không có em bên cạnh!
…………………………………..
…………………………………..
Bỗng dưng cánh cửa nối thông với sân thượng với cầu thang xuống các phòng học bên dưới chợt có tiếng kéo cửa, nhưng không nhẹ nhàng mà rất mạnh bạo như thể ai đó dồn hết tức giận căm thù vào vậy…….. cứ tưởng chỉ một mình Tsubaki lên đây thôi chứ, không ngờ vẫn còn ai đó muốn được thư thái mà xuất hiện ở sân thượng, mà hình như chính xác hơn là để xả giận vì thái độ vừa xong biểu lộ một sự uất ức đang chan chứa trong lòng chờ đợi cơ hội xổ thẳng ra. Nếu vậy thì tiêu rồi, khoảng không gian yên bình trên trường duy nhất của Tsubaki đã đến lúc phải chấm dứt, công nhận trên đời này niềm hạnh phúc thật quá ngắn ngủi. Có lẽ mình cũng phải chuẩn bị rời khỏi đây thôi, về nhà tiếp tục giấc ngủ vậy………… biết thế thì ngay từ đầu về nhà cho xong
_ Chết tiệt, con nhỏ Manaka đó!
Trước thái độ phẫn nộ kèm theo nắm đấm rầm rầm vào tường như muốn bật cả máu đó, Tsubaki tự nhủ bản thân tốt hết đừng manh động vội, cảm thấy như nếu mình xuất hiện lúc này thì phiền phức lắm, chỉ lo cái đám học sinh kia sẽ chuyển hướng sang mình rồi bao nhiêu rắc rối khi ấy lại dồn hết lên mình…….. chỉ vừa nghĩ thoáng qua mà thấy phiền toái chết đi được
Với dự tính như vậy, nên thay vì đứng dậy, nhảy xuống đất từ độ cao khoảng 2 mét, hai tay nhét túi ung dung bước ra chỗ cánh cửa xuống lớp không quan tâm mọi thứ xung quanh như một bóng ma. Tsubaki đành nằm yên đấy, mục đích là đợi tụi kia rút trước rồi sẽ đến phiên mình
_ Chúng ta đã có thể đá phăng đi cái CLB hội họa đó nếu không phải do con Manaka đó nhúng mũi vào, mọi thứ dường như rắc rối kể từ khi nó làm hội trưởng!
Anh đứng đầu CLB nhiếp ảnh nổi tiếng với độ đẹp trai kia hiện đang rất tức giận, anh ta dường như dồn hết sự điên tiết khi cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát vào nắm đấm không ngừng thùm thùm vào vách tường cứng. Biết là đau đấy nhưng nhiêu đó không đủ xoa dịu đi cơn giận dữ chất chứa trong lòng…….. thậm chí những thành viên còn lại cũng chỉ biết đứng ngoài cuộc, không dám hó hé nửa lời, và đặc biệt trông họ có vẻ như đang sợ thì phải, nhìn mặt ai cũng tái mét xanh xao hết
_ Cứng đầu cứng cổ, nói không bao giờ chịu hiểu, lúc nào cũng tự ý mọi thứ không thèm để tâm đến suy nghĩ của người khác. Nhỏ đó là loại khó bảo như vậy sao? Đôi tay đã không còn thể sử dụng được nữa rồi………… hà cớ gì cứ phải cố theo đuổi cái ước mơ viễn vông không thể thực hiện đó?
_ Yurugu – san, xin hãy bình tĩnh lại một chút, bản thân Kazemiya – san đã là một người rất kiên định với bản thân, khi đã quyết định thứ gì thì sẽ làm cho đến cùng. Ngay từ đầu, việc thương thuyết thế này là không hiệu quả. Chúng ta nên nghĩ cách khác thì tốt hơn!
_ Phải đấy Yugu, vấn đề không phải nằm ở chỗ Manaka, cô ta vốn đã vậy ngay từ hồi còn nhỏ, cậu với cô ấy học chung với nhau cấp hai nên phải biết rõ hơn ai hết!
Không hiểu có phải do những lời nói vừa rồi mang tính thuyết phục không? nhưng sự giận dữ của anh chàng hội trưởng CLB nhiếp ảnh kia phần nào giảm đi, lấy lại sự điềm tĩnh như bình thường như trước lúc bị hội trưởng CLB mỹ thuật khích tướng. Anh ta từ từ hạ nắm đấm của mình xuống, hít một hơi bình tĩnh và khẽ quay sang nhóm thành viên
_ Ý của các cậu là sao khi nói rằng vấn đề không phải nằm ở Manaka?
Khi thấy người lãnh đạo đã lấy lại được quyền làm chủ bản thân, nhóm bạn đó cảm thấy yên tâm trong lòng, họ thở phào như thể vừa trút đi sự căng thẳng lo âu từ nãy đến giờ
_ Nghe này Yugu, Manaka là một người ngang bướng ương ngạnh, có thể cô ấy vẫn nghĩ mình còn giữ cái ghế Thập Nhị Họa Sư nên trong đầu cứ luôn giữ quan niệm, “mình có quyền, không ai thay đổi được mình” Nói thẳng ra thì dù một mình cậu hay toàn bộ thành viên trong CLB nhiếp ảnh, hoặc tất cả giáo viên trong trường có quỳ xuống xin xỏ thì cô ta cũng sẽ không bao giờ thay đổi ý định. Với tính cách đó, CLB nhiếp ảnh và báo chí đã thống nhất sẽ không xem Manaka như vấn đề chính nữa, chỉ cần đưa ra thử thách và điều kiện thì chắc chắn cô ta sẽ phải tuân theo. Và việc đó thì chúng ta đã thành công bước đầu!
Lời phân tích mang tính chất hùng biện ấy khá thuyết phục người nghe, nên anh chàng hội trưởng kia bắt đầu suy nghĩ
_ Vậy thì điều kiện mà chúng ta đưa ra cho Manaka chính xác là “ sau khi lễ chào đón sinh viên kết thúc, nếu như CLB mỹ thuật không có thêm 2 người nữa tham gia thì Manaka buộc phải giải tán CLB vô điều kiện” với tính cách của cô ta, tôi đảm bảo với cậu Manaka sẽ làm đúng theo thỏa thuận. Thế nên cậu không cần phải bực tức chuyện cô ấy bướng bỉnh ngoan cố. Hơn nữa, tôi đảm bảo phần thắng sẽ thuộc về CLB nhiếp ảnh chúng ta bởi rằng cô ta vừa để lộ ra một điểm yếu cực kỳ nguy hiểm!
_ Yếu điểm cực nguy hiểm, không phải ý cậu là………..
_ Yugu, sự sinh tồn của CLB mỹ thuật lúc này chính là bức tranh mà cô nữ sinh đó vẽ nên. Cho nên nếu cậu chịu sáng suốt nhìn ở một góc cạnh khác thì sẽ thấy, cô gái kia chính là vấn đề, một giá đỡ cho CLB mỹ thuật không bị rớt xuống, cậu không thấy vậy à?
Phán như thánh, dường như anh chàng cao to ít tóc, da hơi ngâm đen kia cứ tưởng thuộc loại tứ chi phát triển nhưng không ngờ cũng có não phết. Vừa vào đã nhìn thấy ngay được vấn đề thì quả thật không phải hạng tầm thường. Đúng là mọi thứ liên quan đến sự sống còn của CLB mỹ thuật phải bám trụ đến bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” mà Mikazuki còn đang dang dở, nếu bức tranh thành công, được nhiều người chú ý đến thì có thể số lượng thành viên không chỉ dừng ở con số 2 không. Còn nếu thất bại thì hậu quả khó lường thế nào chúng ta không cần bàn cãi chi nữa. Đây giống như một con dao hai lưỡi có thể theo phe ta hoặc cũng có thể trở mặt, nhưng nói gì thì nói, ưa hay không ưa, vận mệnh của CLB mỹ thuật vẫn phải dựa vào con dao nguy hiểm ấy
Nhận ra được tình thế, anh chàng hội trưởng kia tròn mắt như thể không ngờ rằng mọi thứ lại đơn giản như vậy
_ Thế nên Yugu, đừng có nổi điên rồi đấm vào tường khi chưa biết rõ sự tình, tường nó không có tội và tay cậu……. chắc bản thân cậu cũng không muốn đến thăm bệnh viện một chuyến và phí tiền vào bông băng thuốc đỏ đâu nhỉ!
_ Nói nhiều quá đó Naogo……… dù rằng bây giờ là biết con bé ấy là chìa khóa, thì chúng ta sẽ làm gì?
Anh chàng cao to kia chợt khoanh tay, ánh mắt cũng kiên cường không kém kèm theo giọng nói ồm ồm trang nghiêm
_ Làm gì thì làm, đó không phải chuyên môn của tôi, nhiệm vụ của tôi là làm cho cái đầu cậu bình tĩnh lại Yugu, còn đường đi nước bước cụ thể thì phải do người lãnh đạo quyết định. Cậu cảm thấy làm thế nào được thì cứ thực hiện, nhưng tôi chỉ có một cảnh báo thế này không những dành cho cậu mà còn cho tất cả thành viên trong CLB nhiếp ảnh………….. đừng có quên cô gái đó là ai, gây thù chuốc oán với dòng họ ấy, chắc chắn sẽ không yên thân đâu!
Lời cảnh báo cuối cùng được đưa ra trước khi anh chàng cao to như vận động viên ấy quay lưng bỏ đi đã để lại không biết bao nhiêu sự căng thẳng lo lắng trong lòng những thành viên khác của CLB nhiếp ảnh. Đặc biệt là anh chàng hội trưởng, anh ta dường như rất hiểu lời cảnh cáo vừa rồi hoàn toàn hợp lý và dễ hiểu, quả thật mình không được phép manh động hay làm hại gì đến cô nữ sinh mới vào đó, không thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức nếu đến tai nhà Tsuchimikaido
_ Naogotsuba – san nói cái giống gì vậy chứ? Con người này chỉ biết hù dọa người khác là giỏi thôi!
_ Phải đó Yuguru, cậu đừng để tâm làm gì mấy lời lẽ vớ vẩn kia, Naogotsuba cũng thường hay lo xa thái quá ấy mà. Việc chúng ta cần làm là nghĩ cách để đối phó với CLB mỹ thuật sao cho thành công với mục đích ban đầu!
Và rồi CLB nhiếp ảnh cũng chịu rời khu ban công này trả lại sự yên ắng tĩnh mịch
Nhưng họ vẫn không biết rằng cuộc nói chuyện vừa rồi đã đến tai người lẽ ra không phận sự miễn vào nhất
Ngay khi biết không còn ai, Tsubaki nhảy xuống đất, tay gãi đầu sồn sột, tay còn lại cho vào túi quần, miệng thở dài ngao ngán
_ Một cuộc tranh chấp giữa các CLB với nhau à…….. đó cũng là một trong những lý do mà mình không ưa tham gia vào cái tụ nhốn nháo ấy……. Nhưng con phò mà mấy tên đó nói đến không phải là đầu tím đấy chứ?
Bỗng dưng trong tâm trí Tsubaki hiện lên hình ảnh Mikazuki nở nụ cười thật xinh, thật hòa đồng thân thiện, và hắn lại thoáng nghĩ đến Lumina, người giống y như thế nhưng sở hữu mái tóc đỏ. Ngay lập tức, hắn quay phắt đi như thể không muốn nghĩ đến nữa
_ Mặc kệ, chắc do mình suy nghĩ quá thôi, cô ta có thể não ngắn nhưng chắc không đến nỗi gây thù chuốc oán với người khác. Không phận sự đến mình, về thôi!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Lễ hội chào đón tân học sinh được tổ chức hàng năm, nó giống như đã trở thành một truyền thống bất di bất dịch không thể thiếu ở It. Harm Sokyuran. Giống như tên gọi của nó, mục đích của lễ hội chẳng qua chỉ là hoan nghênh những sĩ tử năm nhất đã đậu kỳ thi chuyển sinh và trở thành một thành viên trong đại gia đình It. Harm Sokyuran, và cũng nhân cơ hội ấy, các CLB trong trường sẽ chiêu mộ thêm những học sinh tham gia để tiếp nối bước chân các tiền bối đi trước, đồng thời cũng là thay thế cho những anh chị năm ba chuẩn bị ra trường. Thế hệ lãnh đạo này khi rời đi sẽ được truyền lại cho thế hệ trẻ sau này, đây đúng là một vòng luân hồi cứ tiếp diễn không thể nào kết thúc một cách đơn giản trừ khi It. Harm Sokyuran đóng cửa. Có thể nói đây là thời gian…. Là cơ hội để đổi mới bộ máy nhân sự trong các CLB để CLB đó hoạt động mãi không ngừng
Đó cũng là tiêu chí chung đối với CLB mỹ thuật, có thêm thành viên tham gia ít nhất cũng phải 2 người. Nhưng dường như điều đó là nỗi lo ngại chỉ đối với hội trưởng CLB mỹ thuật thôi, chứ không phải ưu tiên hàng đầu của Mikazuki………. Cũng không hẳn là ưu tiên hàng đầu, nói đúng hơn thì hiện tại Mikazuki đang vướng phải một vấn đề………. Đang phải đấu tranh tư tưởng từ hai phía giằng kéo dữ dội, nên không thể tập trung làm bất cứ một việc gì hết. Tay trái cầm khay màu, tay phải cầm cọ đã nhích lên trước mặt tấm tranh, nhưng không chạm vào từ lúc xích mích với CLB nhiếp ảnh đến giờ cũng đã hơn 45 phút, Mikazuki ngồi bất động như tượng ngần ấy thời gian với ánh mắt thờ thẫn đầy tâm trạng…… quả nhiên vấn đề đang hiện diện trong đầu cô không phải là đơn giản
_ Mikazuki, này Mikazuki, em ổn chứ?
Bàn tay kia khẽ đặt lên bờ vai nhỏ khiến Mikazuki quay về với thực tại, cô khẽ ngước mắt lên thì thấy Manaka đang nhìn mình với chút lo lắng. Rồi Mikazuki phát hiện rằng từ lúc ngồi xuống đến giờ, mình chưa vẽ thêm được một nét trên bức tranh, cô chợt hiểu ra mình đã quá sao nhãng để phí một khoảng thời gian dài
_ Em xin lỗi, do em không tập trung, xin lỗi!
Manaka không quở trách hay phàn nàn gì, trái lại còn nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế kế bên, bàn tay ấm từ từ rời khỏi bờ vai Mikazuki, chị ấy khẽ cất lên giọng nói dịu dàng của mình
_ Có chuyện gì vậy Mikazuki? Trông em phờ phạc quá, giống kiểu như đang có vướng mắc gì trong đầu vậy? Có phải do chị cãi nhau với CLB nhiếp ảnh không? cả lời cá cược tại lễ chào đón học sinh mới nữa?
Mikazuki thở dài một cách u sầu, cô nàng tóc tím biết chắc chắn rằng đó không phải là lý do khiến mình lơ đễnh như thế nên lắc đầu
_ Không, em đang suy nghĩ về thứ khác, suy cho cùng thì đây là vấn đề chỉ của riêng em thôi, chị đừng lo lắng như vậy, em không sao đâu!
_ Em đang vướng mắc chuyện gì? Có thể tâm sự cho chị nghe được không? Thân là cố vấn hướng dẫn cho tất cả thành viên trong CLB mỹ thuật mà không thể giúp gì được em, chị cảm thấy bản thân mình thật đáng hổ thẹn!
Mikazuki cũng phân vân không biết có nên nói vấn đề mình đang mắc phải, dù sao thì vì đây là chuyện của bản thân, Mikazuki không muốn làm phiền đến người khác, đặc biệt là Manaka – san hay Chisaki, những người đã giúp Mikazuki rất nhiều. Nhưng quả thật mình không biết phải chia sẻ điều này với ai ngoài hai người họ. Đâu thể để cho người ngoài cuộc biết chuyện này. Thôi thì đành mở lời vậy, mình thật sự cần một lời khuyên trong trường hợp này
_ Manaka – san, thử đặt trường hợp chị phác họa lại một bức tranh của một bậc vĩ nhân, nhưng sau khi chị biết được ý nghĩa thật sự đằng sau bức vẽ ấy………. liệu chị có còn muốn tiếp tục không?
_ Em nói mơ hồ quá Mikazuki, chị vẫn chưa thể nắm rõ được hết ý em muốn đề cập đến!
_ Giả dụ như “ hoa anh đào đỏ” này, bức tranh được vẽ nên bởi Tsubaki Minamiya, thoạt đầu trông thấy nó, em dường như cảm nhận được rằng chính bản thân mình đã lạc trong thế giới chỉ toàn những cánh hoa anh đào rơi, nhưng với màu đen và đỏ tượng trưng sự chết chóc trống trải ấy, em từng nghĩ tay Tsubaki Minamiya bị vấn đề về thần kinh, chẳng lẽ hắn ta có sở thích nhấn chìm cái đẹp trong bầu không khí ghê tởm hay sao……. Nhưng sau này khi em nhìn nhận lại, nhìn rõ mọi vấn đề ở một khía cạnh đối lập thì một suy nghĩ khác lại hiện ra trong tâm trí, Tsubaki Minamiya, người đã vẽ nên bức tranh này lấy hình tượng từ một ai đó để phác họa, và có thể người đó……… gặp chuyện gì không hay. Cho nên Tsubaki Minamiya đã vẽ lại bức tranh mang hương sắc u ám như thế……… Vậy thì theo chị, sau khi biết được sự thật đau lòng như vậy? liệu em có nên tiếp tục vẽ bức nhái này không? Bởi rằng nó đi ngược với mục đích ban đầu của tác giả? Em cảm thấy dường như mình đang ung dung tự tại trên nỗi đau của người khác vậy!
Manaka chợt suy nghĩ, tay chống cằm thể rất suy tư
_ Mikazuki, chị không biết em hiểu được con người Tsubaki Minamiya đến đâu, cũng không hiểu được ý nghĩa thật sự đằng sau “ Hoa anh đào đỏ”. Có thể đúng như em nói, bức tranh là nơi thể hiện tình cảm tương tương cũng như suy nghĩ thay cho lời nói của người nghệ sĩ. Em cảm thấy dằn vặt, khó chịu bởi rằng sợ khi bức vẽ này hoàn toàn, em sẽ bị xem là thờ ơ với cảm xúc của tác giả, đó là lý do vì sao, một người theo con đường hội họa hay một thiên tài một khi đã cầm cọ thì chỉ vẽ những thứ xuất phát trong trí tưởng tượng của chính bản thân mình. Nếu thế thì em không hề sai Mikazuki, hiện giờ em đang suy nghĩ về “ hoa anh đào đỏ” trong trí tưởng tượng, em dùng một phông màu khác để biến màu đỏ chết chóc thành hồng phấn nhẹ nhàng yêu đời. Tại sao em lại làm như vậy? Bởi vì đó là cảm xúc của em………. một họa sĩ vẽ những thứ từ cảm xúc và sự tưởng tượng không bao giờ sai, nếu có thì chỉ do người họa sĩ ấy đã không vẽ đúng với cảm giác của mình. Vậy nên đừng suy nghĩ đắn đo nữa Mikazuki, cứ tiếp tục bước trên con đường mà con tim em cho là đúng đi!
Đó không phải là những lời sáo rỗng phát ra từ miệng của người tự cho mình hơn tuổi hay có kinh nghiệm trong nghệ thuật chỉ nhằm để dạy đời một amateur mới vào. Mikazuki hoàn toàn hiểu được những thầm ý qua từng ngôn từ, từng chữ của người có chung một nỗi niềm cảm xúc. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, Mikazuki khẽ đặt tay mình lên ngực như thể đang lắng nghe nhịp đập và hướng đi mà con tim mách bảo cho mình………… vẫn chưa đủ, chưa đủ để thuyết phục được bản thân………. Cô hiểu rằng ngay lúc này, điều quan trọng nhất vẫn là thôi không nghĩ đến những gì liên quan đến Tsubaki Minamiya hay người được phác họa hình tượng trên phông nền “ Hoa anh đào đỏ” Lumina Minamiya……….. nhưng mình vẫn chưa thể bình tâm trở lại với con người thật của mình, cái cảm giác tội lỗi như lợi dụng nỗi đau của người khác đang dấy lên trong lòng như một bóng đen không thể bỏ đi một cách dễ dàng
Mikazuki khẽ cúi gầm mặt xuống, để cho phần tóc rũ che đi đôi mắt sâu của mình, và cất giọng nói hết sức não nề đầy suy tư
_ Em xin lỗi Manaka – san, nhưng liệu em có thể xin chị hôm nay được về sớm không ạ? Em muốn chuẩn bị thêm vài thứ nữa cho bức tranh!
Mình hoàn toàn có thể hiểu được em ấy đang nghĩ gì, cái cảm giác này chính bản thân mình cũng đã từng trải qua khi còn giữ cái ghế Thập Nhị Họa Sư. Lần đầu tiên bước chân vào thế giới nghệ thuật, để có thể lĩnh hội những đường vẽ tuyệt vời của các bậc vĩ nhân xa xưa thì cách tốt nhất là phác họa lại bức tranh của họ. Ta sẽ dùng những màu sắc và cảm xúc của chính bản thân mình để xây dựng lên một hình ảnh mới cho bức tranh theo đúng ý muốn của ta…….. nhưng không hề nghĩ rằng mình đang chà đạp lên lòng tự trọng và vô tình phủ nhận đi cảm xúc của tác giả thật. Sau bao thời gian rồi bất ngờ quay lưng nhìn lại, ta sẽ thấy bản thân thật thấp hèn và đê tiện………. cái cảm giác hối hận tội lỗi ấy mình cũng đã từng trải qua giống với Mikazuki hiện giờ. Điều cần thiết lúc này là để em ấy có thêm thời gian tịnh tâm những việc mình làm
_ Thôi được, nếu thấy không khỏe thì em có thể về, đừng làm việc quá sức đó nhé!
Được sự cho phép của người có quyền cao nhất trong CLB mỹ thuật, Mikazuki lầm lũi đứng lên, đặt cọ cùng khay màu xuống bàn trông rất não nề, tay phải với lấy chiếc cặp và khoác dây lên vai, cuối cùng là cúi đầu
_ Em xin phép!
Mikazuki rời khỏi CLB để lại nỗi lo lắng cho những thành viên còn lại, điển hình cụ thể là senpai nam duy nhất phụ trách bưng bê hay bảo quản dụng cụ vẽ, trông anh ấy khá đắn đo và chột dạ khi để ý thấy thái độ của Mikazuki
_ Manaka – san, tôi không hiểu lắm chuyện gì đã xảy ra nhưng hình như cảm xúc của Mikazuki – kun đang bị xáo trộn thì phải, kể từ lúc tham gia CLB đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy như thế, mà chính bản thân tôi cũng không ngờ rằng một Mikazuki vui vẻ hoạt bát năng động lại trở nên suy tư trầm lặng não nề như vậy!
_ Biết làm sao được, hiện tại áp lực của cả CLB đang đè hết lên vai con bé, đôi lúc tôi cảm thấy bản thân mình thật quá bất lực, Mikazuki cũng chỉ là học sinh mới năm nhất thôi, lẽ ra cũng phải được vui chơi và nhận sự chào đón từ thế hệ anh chị như bao học sinh khác……… Hiro – kun, có phải tôi đã quá cứng đầu không? cãi nhau với CLB nhiếp ảnh khẳng định CLB của chúng ta sẽ vượt qua được thời kỳ khủng hoảng này…… nhưng thực chất lại nương dựa vào một học sinh năm nhất. Có phải tôi quá cứng đầu và ngang tàng không?
_ Nói thế nào đây nhỉ!
Anh trai tiền bối kia vẫn tiếp tục công việc của mình, cụ thể hơn là ngồi trên một chiếc thùng tựa như ghế, tay phải dùng khăn vải lau từng cây cọ đã được rửa sạch bằng nước một cách nhẹ nhàng nhưng cũng rất chuyên nghiệp, như thể đã có kinh nghiệm trong chuyện này một thời gian dài
_ Manaka – san, tính cách của chị ngang bướng nói không biết nghe thì không chỉ CLB nhiếp ảnh mà tất cả mọi người yêu quý chị đều biết, nhưng họ đều chấp nhận!
_ Hờ hờ, cảm ơn vì đã chỉ ra khuyết điểm của tôi! Chị ấy cười méo xệch, đồng thời trên đầu nổi lên vài cục tức khi bị ai đó nói xóc nói xiểm
_ Có thể chị nghĩ rằng vì mình đã từng trải qua hơn 6 năm vẽ tranh nên lĩnh hội được nhiều hiểu biết, hoặc cũng có thể chị nghĩ vì bản thân đã từng nắm giữ một trong 12 ghế họa sư nên dùng quyền lực ấy để trấn ép tinh thần các em lớp dưới. Nhưng theo con mắt của tôi, Manaka, chị không thuộc trường hợp thứ hai, chị nhận ra mình không còn là Thập Nhị Họa Sư thì chứng tỏ chị không phải loài đồ tể. Chị chỉ đơn thuần là ngang bướng, muốn hoàn thành một điều gì đó trong khi giới hạn bản thân lại không cho phép, nào có ai ước muốn tài năng bị mất hay tại nạn đại loại thế, tôi nghĩ Mikazuki cũng hiểu được điều đó nên mới đồng ý giúp chúng ta ngay từ đầu, chứ nếu không, rất có thể em ấy sẽ từ chối hoặc tìm một CLB khác biết tôn trọng quyền riêng tư của Mikazuki. Em ấy nhận ra ngọn lựa khao khát và tình yêu hội họa mãnh liệt đang chảy bên trong chị và muốn biến ngọn lửa ấy trở thành một ánh đèn hải đăng sáng hết cả một vùng biển. Tôi nghĩ……….. Mikazuki vẽ bức tranh này là tự nguyện chứ không đặt tư tưởng do hội trưởng Manaka bắt ép…….. thế nên đừng có làm cái bộ mặt chán chường ấy ra nữa, Mikazuki sẽ không thích đâu!
Lại thêm một lời khuyên chân thành xuất phát từ con tim chứ không sáo rỗng, Manaka cảm thấy tâm hồn mình bỗng dưng nhẹ nhàng đi nhiều, cảm giác như phần nào gánh nặng được trút đi khá triệt để. Chị ta khẽ nâng gọng kính, miệng mỉm cười một cách đầy ẩn ý
_ Vẫn như ngày nào, những khi cảm thấy bế tắc trong cuộc sống thì hãy đến gặp Hiro Katsuragi, bạn sẽ được nghe những lời khuyên chân thành hiệu quả nhất từ trước đến nay, bởi rằng không ai có thể trở thành luật sư tâm lý tốt hơn anh ta!
Nghe như thế, anh tiền bối Hiro nhe răng cười hề hề
_ Chị đề cao tôi quá đó Manaka – san, tôi chỉ đơn thuần đặt trường hợp của mình vào người gặp vấn nạn và nói lên những suy nghĩ của mình trên nhiều góc cạnh khác nhau. Chị có thể tin cũng được, không tin cũng được!
_ Không đâu Hiro, hiểu và tư vấn tâm lý cho người khác là điều không hề đơn giản, một thiên phú như vậy nếu mà để không thì thật sự quá uổng. Cũng nhiều lúc, cậu đã cho tôi những lời khuyên hữu ích trong cuộc sống, thậm chí là cho Mikazuki nữa!
_ Ha ha, chuyện đó thì tôi nghĩ nếu bản thân mình nói thì sợ em ấy không tin, nên mới nhờ chị truyền đạt lại thôi, không cần phải làm lớn chuyện như vậy!
_ Tôi không nói quá đâu Hiro!
Hội trưởng Manaka bỗng dưng tiến đến gần anh ta, cúi mặt xuống để hai ánh mắt đó gần nhau đến mức có thể nghe thấy được nhịp thở từng người, nhưng giữa họ không xảy ra những cung bậc cảm xúc rối loạn thường thấy ở các cặp nam nữ tuổi trưởng thành. Giống như hai người bạn hiểu rõ suy nghĩ của nhau và chỉ đơn thuần là dừng lại tại mức độ ấy. Đôi mắt Manaka lẫn Hiro giao với nhau chứa đầy nỗi suy tư không kém
_ Tại sao thế Hiro? Với khả năng tâm lý này, cậu hoàn toàn có thể gia nhập một CLB khác có điều kiện tốt hơn và số lượng thành viên đông đảo hơn CLB mỹ thuật đang đứng trước ngàn cân treo sợi tóc? Tại sao cậu không vào CLB văn học hay CLB trả lời thắc mắc của học sinh?
_ Bởi rằng tôi không thích…….. cũng giống chị thôi Manaka – san, có những thứ tôi thích và những thứ tôi không thích. Là do tôi không thích cái không khí giả tạo trong mấy CLB khác. Lần đầu tiên đến CLB mỹ thuật, khi tôi còn là năm nhất, chị năm hai và các tiền bối năm ba, tôi đã thấy cái không khí được gọi là gia đình thật sự, không ganh đua, không giả tạo, không lừa gạt, mà còn giúp đỡ nhau hết mình. Để khi cùng ngắm lại những bức tranh mà mình đã cố gắng hết sức, chúng ta đều mỉm cười mặc cho sơn màu dính đầy lên mặt lên áo quần, nhưng đó là khoảng thời gian yên bình vui vẻ nhất mà tôi từng thấy. Và chị cũng ở đó Manaka, chị là người đã đưa tay chào mừng tôi đến với CLB mỹ thuật dù rằng tôi chẳng biết tí gì về vẽ vời. Một thành viên của CLB mỹ thuật thì làm sao gia nhập được CLB khác được phải không nào?
Manaka đứng thẳng người lên, khoanh tay cùng cái cười nhoẻn đắc chí
_ Không ngờ cậu còn nhớ được chi tiết như thế Hiro, làm tôi khá ngạc nhiên đó, cứ tưởng người hơi khuynh hướng khù khờ lại không để tâm mấy vào những điều đơn giản như vậy!
_ Đã là ấn tượng đầu tiên thì dù xấu hay đẹp, cầu kỳ hay giản đơn cũng đều khó mà quên được. Manaka – san, tôi ở lại CLB mỹ thuật vì tôi yêu không khí ở đây, tôi muốn một ngày nào đó, nơi này sẽ tràn ngập tiếng cười vui vẻ hồn nhiên như lúc xưa. Điều ước đó của tôi không phải vớ vẩn nhảm nhí đúng không?
Manaka sử dụng nụ cười thay cho câu trả lời, chị ấy chìa tay hình nắm đấm ra phía trước để nhận lấy nắm đấm còn lại của Hiro, đây như một lời hứa……… lời hứa cùng nhau xây dựng lại CLB mỹ thuật dành cho tất cả mọi người yêu thích nghệ thuật và nhiều thứ khác nữa
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tối đến tại gia trang Tsuchimikaido, mọi thứ vẫn diễn ra rất êm đềm không chút tiếng than phiền, không có xung đột hay những điều gây phiền hà cho cung chủ nhà Tsuchimikaido, nói chung, dưới sự dẫn dắt quản lý của Chisaki thì mọi thứ đâu đâu vẫn đều theo một trình tự đàng hoàng. Có lẽ cũng nhờ thế mà gia tộc Tsuchimikaido mới vững mạnh và tiếp tục phát triển hơn so với hai phân gia còn lại
Yên bình thì yên bình, nhưng đôi lúc nếu yên bình quá thì cũng trở thành mối lo ngại cho vài người trong gia trang. Nhà Tsuchimikaido như một mạng lưới liên kết các thành viên với nhau khá chặt chẽ, một người gặp vấn đề thì nhiều khi toàn bộ sẽ xúm lại hỏi thăm và tìm mọi cách để giúp đỡ. Hôm nay là ngày đó, gia tộc Tsuchimikaido dường như đang phải khốn khổ khốn nạn khi Mikazuki cứ nhốt mình lì suốt trong phòng không chịu ra…… từ lúc về nhà đến giờ cũng 3 canh giờ trôi qua, Mikazuki cứ giữ thái độ như vậy suốt, bình thường khi bước chân vào nhà, điều đầu tiên cô ấy làm là tìm hết mọi người trong gia trang, kể cả nhân viên quét vườn để chào cùng với nụ cười thân thiện không thể thiếu. Nhưng bữa nay, Mikazuki chỉ hướng thẳng vào phòng, gương mặt uể oải lầm lũi, bước đi như một bóng ma ngang qua nhiều người rồi kết thúc bằng việc kéo cửa phòng lại. Điều khác thường này khiến không biết bao nhiêu người lo lắng, họ ngồi hết bên ngoài cửa phòng, đôi lúc gõ cửa nhưng không nghe tiếng trả lời. Phận người hầu không có quyền tự ý vào phòng người có tầm ngang với cung chủ, nên họ chỉ biết ngồi bên ngoài và chờ đợi
Sau khi được nghe kể tình hình của người bạn thân đang vướng phải vấn đề ấy đấy, người lo lắng nhất vẫn là Chisaki, cô dường như bỏ hết buổi tập Kendo, thư pháp và gảy đàn để đến xem Mikazuki thế nào
_ Cậu ấy vẫn còn ở trong đó ư?
_ Vâng, từ lúc đi học về đến giờ, Mikazuki – sama nhốt mình trong phòng suốt 3 giờ không ăn uống, không tắm rửa, không làm bất cứ điều gì cả. Chúng tôi có gõ cửa nhưng dường như cô ấy không muốn trả lời!
Chisaki suy nghĩ một chút rồi chợt hướng vào nơi có ánh đèn vẫn còn đang thắp sáng
_ Chẳng lẽ……….. trên trường đã xảy ra chuyện gì sao?
Chisaki chợt từ từ tiến lại gần cánh cửa phòng, ánh mắt xa xăm cố gắng nhìn xuyên qua khung vải dày ngăn cách bên trong lẫn bên ngoài như thể muốn hiểu xem Mikazuki đang vướng phải vấn đề gì. Nhưng làm sao có thể hiểu rõ được ngọn ngành khi không trực tiếp vào thẳng, mặt đối mặt, người với người kia chứ. Cuối cùng thì Chisaki đành phải làm theo lẽ tự nhiên, đó là dùng tay gõ cửa
_ Mikazuki, là mình đây, mình vào được chứ!
_ Mời vào!
Với người khác thì khi hỏi, Mikazuki không trả lời hay tiếp chuyện, nhưng còn Chisaki thì lại đồng ý ngay, điều này chứng tỏ, người Mikazuki đang chờ đợi không ai khác ngoài cô bạn thân của mình
Chisaki tròn mắt nhìn toàn bộ người hầu như thể lấy làm lạ về thái độ của Mikazuki khác so với miêu tả của mỗi người. Thì họ chỉ lắc đầu thay cho câu nói “chúng tôi cũng không biết tại sao nữa”, và cái mời “ cung chủ hãy vào xem sao”
Chisaki đành nhẹ nhàng mở cửa bước vào
Căn phòng cũng đơn giản bình thường mang hương sắc ấm cúng với những bức vẽ chất góc nhà, trên tường làm cho không gian nơi đây nhỏ hơn so với bình thường. Nhưng điều quan trọng không phải là quang cảnh gian phòng nó đẹp hoặc xấu hay như thế nào ấy, mà là Mikazuki nằm sấp trên giường, úp mặt vào chiếc gối êm xốp bất động một hồi lâu, không biết cô có bị ngộp thở không nữa.
Quả thật từ lúc về đến giờ, Mikazuki chỉ trốn mình trong phòng mà không chịu bước chân ra ngoài, chưa ăn uống, tắm rửa hay làm bất cứ thứ gì, cứ để ý thấy mái tóc tím hơi xác xơ do bụi ngoài đường lẫn bộ trang phục nữ sinh chuyên chỉ có It. Harm Sokyuran là độc quyền nhăn nhúm trên người. Điều gì khiến Mikazuki bận tâm đến mức không màng cho bản thân dù chỉ là chút ít
Chisaki khẽ ngồi xuống kế bên, ánh mắt cũng đỗi lo lắng không kém những người bên ngoài, cô rất muốn bắt chuyện nhưng thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu để không phải chạm đến sự phiền muộn của Mikazuki, mà cũng không biết điều Mikazuki đang suy nghĩ đến là gì….. khó khăn quá
_ Hôm nay trên trường đã xảy ra chuyện gì sao Mikazuki?
Nàng ta không nói không rằng, cũng không thèm quay cổ hay ngồi dậy để trả lời, chỉ đơn thuần là nằm úp mặt lên gối, khẽ lắc đầu nhẹ nhẹ qua lại tỏ ý không phải
_ Vậy chuyện lễ hội chào đón học sinh mới à? Có phải bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” gặp vấn đề không?
Lần này Mikazuki khẽ gật đầu rục rịch, tầm vài giây tiếp theo thì từ từ ngồi thẳng dậy một cách uể oải hệt như lúc thoát khỏi giấc ngủ sâu, tay ôm chiếc gối dài, mặt áp vào đó để lộ ra đôi mắt buồn sầu rười rượi mà cũng rất xa xăm. Bây giờ, Mikazuki mới chịu ngồi đàng hoàng, mặt tiếp mặt với Chisaki để hỏi chuyện cho ra lẽ
_ Một chút liên quan đến “ Hoa anh đào đỏ” nhưng suy đi nghĩ lại thì vẫn do bản thân tớ thì đúng hơn!
_ Đã xảy ra chuyện gì khiến cậu phải lo âu đến vậy?
Mikazuki chợt thả lỏng cơ thể dựa vào Chisaki trông thật mệt mỏi, đôi lúc Chisaki cũng muốn được san sẻ phần nào gánh nặng của Mikazuki nhưng nghĩ lại bản thân mình chẳng tốt hơn là mấy. Ở nhà có cái khó khi ở nhà, lên trường có cái khó khi lên trường, hai phạm trù hoàn toàn khác nhau những mệt mỏi thì vẫn là mệt mỏi, nên phần nào Chisaki cũng hiểu được cảm giác của Mikazuki lúc này. Cậu ấy thật sự………. đang rất chán nản và hụt hẫng, chỉ cần qua cái thở dài là biết
_ Chisaki, cho tớ gác một chút nhé………. Chỉ một chút thôi!
Không đợi Chisaki trả lời, cơ thể Mikazuki thả lỏng hơn, từ từ tuột xuống và gác đầu lên đùi cung chủ nhà Tsuchimikaido, đôi mắt đó khẽ nhắm lại để hưởng thụ cái cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay dịu dàng ân cần của Chisaki vuốt trên trán và tóc mình. Trông hình ảnh này, Chisaki không khác gì một người mẹ chăm lo cho cô con gái đang gặp chuyện bất trắc trong cuộc sống
_ Nói mình nghe Mikazuki, hiện tại cậu đang khúc mắc điều gì? Nếu mình có thể giúp được cậu trong khả năng thì mình sẽ cố hết sức!
Chisaki nhận được ngay cái thở dài đầy ngán ngẩm cất lên từ người không bao giờ rơi vào tình trạng này trước đây, nó u sầu ủ dột một cách chạnh lòng lẫn bi ai
_ Chisaki, cậu và Tsubaki Minamiya đó là bạn thân của nhau……… anh ta là người như thế nào vậy?
Cung chủ nhà Tsuchimikaido chợt dừng lại một hồi, trong lòng cảm thấy hơi đắn đo, nhưng ngạc nhiên vẫn là chính. Chisaki tiếp tục vuốt vuốt mái tóc tím ngay trước mặt mình
_ Bữa nay cậu lại có hứng với Tsu – kun ư? Nói thế nào đây nhỉ……… có bao nhiêu điều về cậu ấy, mình đã kể cho cậu hết rồi!
_ Tsubaki Minamiya, có phải đã rất đau khổ sau khi Lumina qua đời đúng không?
Thêm một câu hỏi nữa khiến Chisaki đắng lòng, hiện sâu trong đôi mắt của cung chủ nhà Tsuchimikaido là một sự hụt hẫng không thể diễn tả bằng lời được
_ Ừ, rất đau khổ và dường như không muốn sống trên thế giới này nữa. Tất cả những gì cậu ấy có chỉ là bóng đêm của sự hối hận dằn vặt khi con tim không thể tìm ra được lối thoát cho chính bản thân mình!
_ Nếu vậy…………….
Mikazuki chợt ngồi phắt dậy, hai tay ôm chiếc gối dài siết một lúc một chặt hơn, đôi mắt long lanh chút rơm rớm thể hiện sự thao thức trong lòng khi nhìn thẳng chằm vào Chisaki
_ Thì tớ phải tôn trọng cảm giác của Tsubaki Minamiya, tớ không được phép thay đổi hay đùa cợt với trái tim anh ta………. Chisaki, tớ……… không thể đặt ngang bản thân mình vào vị trí của anh ta để thấu hiểu………. đúng không?
Quả thật Chisaki cảm thấy rất lo lắng khi Mikazuki phản ứng với thái độ như thế, nó mạnh nhưng không theo hàm nghĩa tích cực, mà là một sự gay gắt, một điều gì đó chất chứa trong lòng hiện đang vỡ òa ngay chính lúc này. Cậu ấy đang chờ câu trả lời từ mình, đang hy vọng điều gì đó từ câu nói tiếp theo sắp được tuôn ra từ chính miệng của mình…….. Mình phải làm sao đây? Làm sao để không trả lời sai trong tình huống trước mắt
Chisaki nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Mikazuki
_ Bình tĩnh Mikazuki, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì? tại sao cậu lại nói bản thân không thể thấu hiểu cảm xúc của Tsu – kun?
Mikazuki khẽ cúi gầm mặt xuống, lắc đầu như thể đang cực kỳ thất vọng không có chút bất cứ niềm hy vọng nào
_ Tớ cũng không biết nữa Chisaki, tớ cảm thấy mình không có quyền chạm đến suy nghĩ của Tsubaki Minamiya……. Tớ cảm thấy mình không thể hiểu được nỗi đau đang ngự trị bên trong trái tim anh ta. Tớ không thể giữ được cảm xúc của mình mỗi khi nhìn thấy “ Hoa anh đào đỏ”……….. tớ thật không hiểu…….. tại sao số phận của một con người lại trở nên đau đớn đầy trắc trở như vậy?............. có thật…… cuộc sống này có ý nghĩa và luôn tràn ngập màu hồng không?
Chisaki hoàn toàn không biết Mikazuki đang vướng mắc chuyện gì, nhưng khi nghe cô ấy đề cập đến Tsu – kun và cuộc sống qua lăng kính màu sắc, cung chủ dường như phần nào hiểu được chút ít vì sao Mikazuki lại như thế
_ Còn tùy vào cách nhìn nhận lẫn quan niệm của từng người, có thể cuộc sống này đối với cậu là một màu hồng phấn nhẹ nhàng êm ả, nhưng cũng có thể đối với Tsu – kun, đó chẳng có gì khác ngoài màu đen u ám. Dù là màu sắc gì đi nữa, cứ hãy sống thật với chính cảm xúc của mình, đó là điều duy nhất chúng ta có thể làm được mà không phải nhận lấy sự hối hận sau này!
Mikazuki dường như đỡ hơn khi nghe lời khuyên của Chisaki, dẫu cho trong lòng không thể vơi đi nỗi phiền muộn gấp trăm lần như thế. Nhưng cô vẫn khẽ gật đầu để Chisaki không phải lo lắng nữa
_ Vậy thì nói mình nghe, cậu đang khúc mắc chuyện gì? vấn đề gì có liên quan đến Tsu – kun và “hoa anh đào đỏ”?
Mikazuki hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần, rồi thở phào ra một cách thư thái nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt kia vẫn chưa gột rửa được sự phiền muộn khi ngước lên
_ Chisaki……. Thật ra bức tranh mà tớ vẽ ở CLB mỹ thuật cho lễ chào đón học sinh mới……… tớ đã phát họa lại “ Hoa anh đào đỏ” của Tsubaki Minamiya nhưng với một gam màu khác, một cảm xúc khác, một ý nghĩa khác……… Tớ cảm thấy mình đã sai hoàn toàn khi tự ý thay đổi góc nhìn khía cạnh của bức tranh ấy, nó tương đương với việc tớ đã chà đạp lên tình cảm của tác giả một cách tàn nhẫn vậy………. Chisaki……… tớ không còn nghị lực và lý do để tiếp tục hoàn thành bức tranh ấy nữa……… tớ phải làm sao đây?
Với lối sống như thế, người có khả năng hòa nhập thì may ra còn cơ hội sống sót với nó, còn người đặc biệt dị ứng với kiểu sống ấy thì chắc chỉ tầm một thời gian đầu cũng phải từ bỏ vì vượt quá sức chịu đựng của bản thân. Một ví dụ dân dã mà cũng rất điển hình chính là Tsubaki Minamiya, nhân vật chính đầy phiền phức và rắc rối thuộc tuýp người như vậy. Không thể phủ nhận rằng cuộc sống bên Anh thuộc diện vội vã, xem thời gian như vàng bạc, cứ khi rảnh rỗi là sẽ lấy một thứ gì đó khác ra làm, tuyệt đối không để trống thời gian. Tsubaki đã phải trải qua ba năm ở một đất nước hoàn toàn không phù hợp với tính cách lẫn sở thích của mình, nhưng ở đâu cũng vậy, “ nhập gia tùy tục”, “ đâm lao thì phải theo lao”, không muốn thì vẫn phải thực hiện vì đây là điều bắt buộc. Một phần cũng do suy nghĩ của Tsubaki trong thời gian đó luôn khắc ghi một điều bất di bất dịch:
“ Mày không thể quay về được nữa, mày không còn nhà, không còn người thân để đợi mày đâu, đừng suy nghĩ mấy thứ viễn vông nữa Tsubaki!”
Hắn đã luôn nghĩ như vậy, luôn mang nặng tư tưởng mình chỉ còn một mình không người thân thích, không nhà để về, không đặt niềm tin lẫn hy vọng vào ai ngoại trừ bản thân. Để rồi Tsubaki dần dần trở thành một kẻ sống tách biệt với cuộc sống xã hội loài người, bức tường ngăn chắn giữa hắn với mọi thứ xung quanh to lớn và dày đến mức những người muốn kết bạn với hắn không thể đục một lỗ nhỏ chui qua. Điều gì khiến Tsubaki không khác gì kẻ khuyết hồn? Điều gì khiến Tsubaki mất góc nhìn tươi đẹp vào thế giói này? Điều gì khiến Tsubaki xem nhẹ cuộc sống, chết cũng được mà tồn tại cũng là vô nghĩa………. Có lẽ ai cũng đều biết câu trả lời do đâu và do ai
Nhưng vấn đề chính ở chỗ Tsubaki không ưa cái không khí ô nhiễm mọi giác quan thế này, đáng lẽ sau giờ học thì phải bắt chuyến xe về Kyuushi ngay, leo lên giường chùm chăn đi ngủ cho đến sáng hôm sau. Còn chuyện gì mà khiến hắn lưu luyến ở lại trường lúc tan tầm thế này cơ chứ?....... Tsubaki hiện đang nằm bắt chân chữ ngũ, hai tay kê đầu, nhắm mắt ung dung ngã lưng trên tấm phản sân thượng trường. Hắn nằm đấy, như thể đang chìm vào giấc ngủ sâu nhất khi có gió nhẹ thoảng qua mái tóc chỉa nhọn phấp phới. Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, là nơi thể hiện rõ ràng nhất nhân tính của con người sâu thẳm trong tim……….. nếu đó là sự thật thì có lẽ mái tóc xù chỉa kia đóng vai trò là tấm rèn cửa che đi khung cửa sổ ấy với thế giới bên ngoài. Nhưng bữa nay……. Dường như nó dịu dàng hơn, dễ chịu hơn khi để lộ đôi mắt nhắm nghiền ấy trước mọi thứ……. trông dáng vẻ của hắn khi ngủ an nhàn thật, giống kiểu đã từ lâu mới được một giấc ngon như vậy………… Nhưng có thật là yên lành hay không đây
_ Tsu – kun, Tsu – kun, dậy đi nào……… hôm nay trời đẹp lắm, dậy đi rồi chúng ta cùng ra ngoài ngắm biển xanh thôi……… anh có nghe thấy tiếng sóng đang vẫy gọi không?
Giọng nói của người đã khuất chợt hiện về trong tâm trí Tsubaki, sự ấm áp dịu dàng nhẹ nhàng như trái tim vị thiên sứ gẫy cánh đánh thức con chiên tội lỗi chìm đắm trong bóng tối của sự dằn vặt lương tâm không ngừng gào thét trong tuyệt vọng
Tsubaki chợt mở mắt tỉnh lại, đôi mắt lạnh lùng ngày nào luôn luôn ẩn chứa một sự buồn bã xa xăm. Không giống như người khác, sau khi thoát khỏi giấc mộng, họ sẽ ngồi bật dậy, dụi mắt hay vươn vai chào đón một ngày mới nhiều niềm vui tươi đẹp. Còn Tsubaki, điều đầu tiên sau lúc mở mắt là hắn khẽ quay người sang trái, ánh mắt phiền lắng lo âu đó vẫn ngự trên gương mặt kia
_ Anh vẫn luôn thức dậy mỗi khi sóng biển vẫy gọi, nhưng rồi anh chỉ muốn nhắm mắt lại ngay, bởi rằng anh biết: mọi thứ đều trở nên nhàm chán khi không có em bên cạnh!
…………………………………..
…………………………………..
Bỗng dưng cánh cửa nối thông với sân thượng với cầu thang xuống các phòng học bên dưới chợt có tiếng kéo cửa, nhưng không nhẹ nhàng mà rất mạnh bạo như thể ai đó dồn hết tức giận căm thù vào vậy…….. cứ tưởng chỉ một mình Tsubaki lên đây thôi chứ, không ngờ vẫn còn ai đó muốn được thư thái mà xuất hiện ở sân thượng, mà hình như chính xác hơn là để xả giận vì thái độ vừa xong biểu lộ một sự uất ức đang chan chứa trong lòng chờ đợi cơ hội xổ thẳng ra. Nếu vậy thì tiêu rồi, khoảng không gian yên bình trên trường duy nhất của Tsubaki đã đến lúc phải chấm dứt, công nhận trên đời này niềm hạnh phúc thật quá ngắn ngủi. Có lẽ mình cũng phải chuẩn bị rời khỏi đây thôi, về nhà tiếp tục giấc ngủ vậy………… biết thế thì ngay từ đầu về nhà cho xong
_ Chết tiệt, con nhỏ Manaka đó!
Trước thái độ phẫn nộ kèm theo nắm đấm rầm rầm vào tường như muốn bật cả máu đó, Tsubaki tự nhủ bản thân tốt hết đừng manh động vội, cảm thấy như nếu mình xuất hiện lúc này thì phiền phức lắm, chỉ lo cái đám học sinh kia sẽ chuyển hướng sang mình rồi bao nhiêu rắc rối khi ấy lại dồn hết lên mình…….. chỉ vừa nghĩ thoáng qua mà thấy phiền toái chết đi được
Với dự tính như vậy, nên thay vì đứng dậy, nhảy xuống đất từ độ cao khoảng 2 mét, hai tay nhét túi ung dung bước ra chỗ cánh cửa xuống lớp không quan tâm mọi thứ xung quanh như một bóng ma. Tsubaki đành nằm yên đấy, mục đích là đợi tụi kia rút trước rồi sẽ đến phiên mình
_ Chúng ta đã có thể đá phăng đi cái CLB hội họa đó nếu không phải do con Manaka đó nhúng mũi vào, mọi thứ dường như rắc rối kể từ khi nó làm hội trưởng!
Anh đứng đầu CLB nhiếp ảnh nổi tiếng với độ đẹp trai kia hiện đang rất tức giận, anh ta dường như dồn hết sự điên tiết khi cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát vào nắm đấm không ngừng thùm thùm vào vách tường cứng. Biết là đau đấy nhưng nhiêu đó không đủ xoa dịu đi cơn giận dữ chất chứa trong lòng…….. thậm chí những thành viên còn lại cũng chỉ biết đứng ngoài cuộc, không dám hó hé nửa lời, và đặc biệt trông họ có vẻ như đang sợ thì phải, nhìn mặt ai cũng tái mét xanh xao hết
_ Cứng đầu cứng cổ, nói không bao giờ chịu hiểu, lúc nào cũng tự ý mọi thứ không thèm để tâm đến suy nghĩ của người khác. Nhỏ đó là loại khó bảo như vậy sao? Đôi tay đã không còn thể sử dụng được nữa rồi………… hà cớ gì cứ phải cố theo đuổi cái ước mơ viễn vông không thể thực hiện đó?
_ Yurugu – san, xin hãy bình tĩnh lại một chút, bản thân Kazemiya – san đã là một người rất kiên định với bản thân, khi đã quyết định thứ gì thì sẽ làm cho đến cùng. Ngay từ đầu, việc thương thuyết thế này là không hiệu quả. Chúng ta nên nghĩ cách khác thì tốt hơn!
_ Phải đấy Yugu, vấn đề không phải nằm ở chỗ Manaka, cô ta vốn đã vậy ngay từ hồi còn nhỏ, cậu với cô ấy học chung với nhau cấp hai nên phải biết rõ hơn ai hết!
Không hiểu có phải do những lời nói vừa rồi mang tính thuyết phục không? nhưng sự giận dữ của anh chàng hội trưởng CLB nhiếp ảnh kia phần nào giảm đi, lấy lại sự điềm tĩnh như bình thường như trước lúc bị hội trưởng CLB mỹ thuật khích tướng. Anh ta từ từ hạ nắm đấm của mình xuống, hít một hơi bình tĩnh và khẽ quay sang nhóm thành viên
_ Ý của các cậu là sao khi nói rằng vấn đề không phải nằm ở Manaka?
Khi thấy người lãnh đạo đã lấy lại được quyền làm chủ bản thân, nhóm bạn đó cảm thấy yên tâm trong lòng, họ thở phào như thể vừa trút đi sự căng thẳng lo âu từ nãy đến giờ
_ Nghe này Yugu, Manaka là một người ngang bướng ương ngạnh, có thể cô ấy vẫn nghĩ mình còn giữ cái ghế Thập Nhị Họa Sư nên trong đầu cứ luôn giữ quan niệm, “mình có quyền, không ai thay đổi được mình” Nói thẳng ra thì dù một mình cậu hay toàn bộ thành viên trong CLB nhiếp ảnh, hoặc tất cả giáo viên trong trường có quỳ xuống xin xỏ thì cô ta cũng sẽ không bao giờ thay đổi ý định. Với tính cách đó, CLB nhiếp ảnh và báo chí đã thống nhất sẽ không xem Manaka như vấn đề chính nữa, chỉ cần đưa ra thử thách và điều kiện thì chắc chắn cô ta sẽ phải tuân theo. Và việc đó thì chúng ta đã thành công bước đầu!
Lời phân tích mang tính chất hùng biện ấy khá thuyết phục người nghe, nên anh chàng hội trưởng kia bắt đầu suy nghĩ
_ Vậy thì điều kiện mà chúng ta đưa ra cho Manaka chính xác là “ sau khi lễ chào đón sinh viên kết thúc, nếu như CLB mỹ thuật không có thêm 2 người nữa tham gia thì Manaka buộc phải giải tán CLB vô điều kiện” với tính cách của cô ta, tôi đảm bảo với cậu Manaka sẽ làm đúng theo thỏa thuận. Thế nên cậu không cần phải bực tức chuyện cô ấy bướng bỉnh ngoan cố. Hơn nữa, tôi đảm bảo phần thắng sẽ thuộc về CLB nhiếp ảnh chúng ta bởi rằng cô ta vừa để lộ ra một điểm yếu cực kỳ nguy hiểm!
_ Yếu điểm cực nguy hiểm, không phải ý cậu là………..
_ Yugu, sự sinh tồn của CLB mỹ thuật lúc này chính là bức tranh mà cô nữ sinh đó vẽ nên. Cho nên nếu cậu chịu sáng suốt nhìn ở một góc cạnh khác thì sẽ thấy, cô gái kia chính là vấn đề, một giá đỡ cho CLB mỹ thuật không bị rớt xuống, cậu không thấy vậy à?
Phán như thánh, dường như anh chàng cao to ít tóc, da hơi ngâm đen kia cứ tưởng thuộc loại tứ chi phát triển nhưng không ngờ cũng có não phết. Vừa vào đã nhìn thấy ngay được vấn đề thì quả thật không phải hạng tầm thường. Đúng là mọi thứ liên quan đến sự sống còn của CLB mỹ thuật phải bám trụ đến bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” mà Mikazuki còn đang dang dở, nếu bức tranh thành công, được nhiều người chú ý đến thì có thể số lượng thành viên không chỉ dừng ở con số 2 không. Còn nếu thất bại thì hậu quả khó lường thế nào chúng ta không cần bàn cãi chi nữa. Đây giống như một con dao hai lưỡi có thể theo phe ta hoặc cũng có thể trở mặt, nhưng nói gì thì nói, ưa hay không ưa, vận mệnh của CLB mỹ thuật vẫn phải dựa vào con dao nguy hiểm ấy
Nhận ra được tình thế, anh chàng hội trưởng kia tròn mắt như thể không ngờ rằng mọi thứ lại đơn giản như vậy
_ Thế nên Yugu, đừng có nổi điên rồi đấm vào tường khi chưa biết rõ sự tình, tường nó không có tội và tay cậu……. chắc bản thân cậu cũng không muốn đến thăm bệnh viện một chuyến và phí tiền vào bông băng thuốc đỏ đâu nhỉ!
_ Nói nhiều quá đó Naogo……… dù rằng bây giờ là biết con bé ấy là chìa khóa, thì chúng ta sẽ làm gì?
Anh chàng cao to kia chợt khoanh tay, ánh mắt cũng kiên cường không kém kèm theo giọng nói ồm ồm trang nghiêm
_ Làm gì thì làm, đó không phải chuyên môn của tôi, nhiệm vụ của tôi là làm cho cái đầu cậu bình tĩnh lại Yugu, còn đường đi nước bước cụ thể thì phải do người lãnh đạo quyết định. Cậu cảm thấy làm thế nào được thì cứ thực hiện, nhưng tôi chỉ có một cảnh báo thế này không những dành cho cậu mà còn cho tất cả thành viên trong CLB nhiếp ảnh………….. đừng có quên cô gái đó là ai, gây thù chuốc oán với dòng họ ấy, chắc chắn sẽ không yên thân đâu!
Lời cảnh báo cuối cùng được đưa ra trước khi anh chàng cao to như vận động viên ấy quay lưng bỏ đi đã để lại không biết bao nhiêu sự căng thẳng lo lắng trong lòng những thành viên khác của CLB nhiếp ảnh. Đặc biệt là anh chàng hội trưởng, anh ta dường như rất hiểu lời cảnh cáo vừa rồi hoàn toàn hợp lý và dễ hiểu, quả thật mình không được phép manh động hay làm hại gì đến cô nữ sinh mới vào đó, không thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức nếu đến tai nhà Tsuchimikaido
_ Naogotsuba – san nói cái giống gì vậy chứ? Con người này chỉ biết hù dọa người khác là giỏi thôi!
_ Phải đó Yuguru, cậu đừng để tâm làm gì mấy lời lẽ vớ vẩn kia, Naogotsuba cũng thường hay lo xa thái quá ấy mà. Việc chúng ta cần làm là nghĩ cách để đối phó với CLB mỹ thuật sao cho thành công với mục đích ban đầu!
Và rồi CLB nhiếp ảnh cũng chịu rời khu ban công này trả lại sự yên ắng tĩnh mịch
Nhưng họ vẫn không biết rằng cuộc nói chuyện vừa rồi đã đến tai người lẽ ra không phận sự miễn vào nhất
Ngay khi biết không còn ai, Tsubaki nhảy xuống đất, tay gãi đầu sồn sột, tay còn lại cho vào túi quần, miệng thở dài ngao ngán
_ Một cuộc tranh chấp giữa các CLB với nhau à…….. đó cũng là một trong những lý do mà mình không ưa tham gia vào cái tụ nhốn nháo ấy……. Nhưng con phò mà mấy tên đó nói đến không phải là đầu tím đấy chứ?
Bỗng dưng trong tâm trí Tsubaki hiện lên hình ảnh Mikazuki nở nụ cười thật xinh, thật hòa đồng thân thiện, và hắn lại thoáng nghĩ đến Lumina, người giống y như thế nhưng sở hữu mái tóc đỏ. Ngay lập tức, hắn quay phắt đi như thể không muốn nghĩ đến nữa
_ Mặc kệ, chắc do mình suy nghĩ quá thôi, cô ta có thể não ngắn nhưng chắc không đến nỗi gây thù chuốc oán với người khác. Không phận sự đến mình, về thôi!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Lễ hội chào đón tân học sinh được tổ chức hàng năm, nó giống như đã trở thành một truyền thống bất di bất dịch không thể thiếu ở It. Harm Sokyuran. Giống như tên gọi của nó, mục đích của lễ hội chẳng qua chỉ là hoan nghênh những sĩ tử năm nhất đã đậu kỳ thi chuyển sinh và trở thành một thành viên trong đại gia đình It. Harm Sokyuran, và cũng nhân cơ hội ấy, các CLB trong trường sẽ chiêu mộ thêm những học sinh tham gia để tiếp nối bước chân các tiền bối đi trước, đồng thời cũng là thay thế cho những anh chị năm ba chuẩn bị ra trường. Thế hệ lãnh đạo này khi rời đi sẽ được truyền lại cho thế hệ trẻ sau này, đây đúng là một vòng luân hồi cứ tiếp diễn không thể nào kết thúc một cách đơn giản trừ khi It. Harm Sokyuran đóng cửa. Có thể nói đây là thời gian…. Là cơ hội để đổi mới bộ máy nhân sự trong các CLB để CLB đó hoạt động mãi không ngừng
Đó cũng là tiêu chí chung đối với CLB mỹ thuật, có thêm thành viên tham gia ít nhất cũng phải 2 người. Nhưng dường như điều đó là nỗi lo ngại chỉ đối với hội trưởng CLB mỹ thuật thôi, chứ không phải ưu tiên hàng đầu của Mikazuki………. Cũng không hẳn là ưu tiên hàng đầu, nói đúng hơn thì hiện tại Mikazuki đang vướng phải một vấn đề………. Đang phải đấu tranh tư tưởng từ hai phía giằng kéo dữ dội, nên không thể tập trung làm bất cứ một việc gì hết. Tay trái cầm khay màu, tay phải cầm cọ đã nhích lên trước mặt tấm tranh, nhưng không chạm vào từ lúc xích mích với CLB nhiếp ảnh đến giờ cũng đã hơn 45 phút, Mikazuki ngồi bất động như tượng ngần ấy thời gian với ánh mắt thờ thẫn đầy tâm trạng…… quả nhiên vấn đề đang hiện diện trong đầu cô không phải là đơn giản
_ Mikazuki, này Mikazuki, em ổn chứ?
Bàn tay kia khẽ đặt lên bờ vai nhỏ khiến Mikazuki quay về với thực tại, cô khẽ ngước mắt lên thì thấy Manaka đang nhìn mình với chút lo lắng. Rồi Mikazuki phát hiện rằng từ lúc ngồi xuống đến giờ, mình chưa vẽ thêm được một nét trên bức tranh, cô chợt hiểu ra mình đã quá sao nhãng để phí một khoảng thời gian dài
_ Em xin lỗi, do em không tập trung, xin lỗi!
Manaka không quở trách hay phàn nàn gì, trái lại còn nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế kế bên, bàn tay ấm từ từ rời khỏi bờ vai Mikazuki, chị ấy khẽ cất lên giọng nói dịu dàng của mình
_ Có chuyện gì vậy Mikazuki? Trông em phờ phạc quá, giống kiểu như đang có vướng mắc gì trong đầu vậy? Có phải do chị cãi nhau với CLB nhiếp ảnh không? cả lời cá cược tại lễ chào đón học sinh mới nữa?
Mikazuki thở dài một cách u sầu, cô nàng tóc tím biết chắc chắn rằng đó không phải là lý do khiến mình lơ đễnh như thế nên lắc đầu
_ Không, em đang suy nghĩ về thứ khác, suy cho cùng thì đây là vấn đề chỉ của riêng em thôi, chị đừng lo lắng như vậy, em không sao đâu!
_ Em đang vướng mắc chuyện gì? Có thể tâm sự cho chị nghe được không? Thân là cố vấn hướng dẫn cho tất cả thành viên trong CLB mỹ thuật mà không thể giúp gì được em, chị cảm thấy bản thân mình thật đáng hổ thẹn!
Mikazuki cũng phân vân không biết có nên nói vấn đề mình đang mắc phải, dù sao thì vì đây là chuyện của bản thân, Mikazuki không muốn làm phiền đến người khác, đặc biệt là Manaka – san hay Chisaki, những người đã giúp Mikazuki rất nhiều. Nhưng quả thật mình không biết phải chia sẻ điều này với ai ngoài hai người họ. Đâu thể để cho người ngoài cuộc biết chuyện này. Thôi thì đành mở lời vậy, mình thật sự cần một lời khuyên trong trường hợp này
_ Manaka – san, thử đặt trường hợp chị phác họa lại một bức tranh của một bậc vĩ nhân, nhưng sau khi chị biết được ý nghĩa thật sự đằng sau bức vẽ ấy………. liệu chị có còn muốn tiếp tục không?
_ Em nói mơ hồ quá Mikazuki, chị vẫn chưa thể nắm rõ được hết ý em muốn đề cập đến!
_ Giả dụ như “ hoa anh đào đỏ” này, bức tranh được vẽ nên bởi Tsubaki Minamiya, thoạt đầu trông thấy nó, em dường như cảm nhận được rằng chính bản thân mình đã lạc trong thế giới chỉ toàn những cánh hoa anh đào rơi, nhưng với màu đen và đỏ tượng trưng sự chết chóc trống trải ấy, em từng nghĩ tay Tsubaki Minamiya bị vấn đề về thần kinh, chẳng lẽ hắn ta có sở thích nhấn chìm cái đẹp trong bầu không khí ghê tởm hay sao……. Nhưng sau này khi em nhìn nhận lại, nhìn rõ mọi vấn đề ở một khía cạnh đối lập thì một suy nghĩ khác lại hiện ra trong tâm trí, Tsubaki Minamiya, người đã vẽ nên bức tranh này lấy hình tượng từ một ai đó để phác họa, và có thể người đó……… gặp chuyện gì không hay. Cho nên Tsubaki Minamiya đã vẽ lại bức tranh mang hương sắc u ám như thế……… Vậy thì theo chị, sau khi biết được sự thật đau lòng như vậy? liệu em có nên tiếp tục vẽ bức nhái này không? Bởi rằng nó đi ngược với mục đích ban đầu của tác giả? Em cảm thấy dường như mình đang ung dung tự tại trên nỗi đau của người khác vậy!
Manaka chợt suy nghĩ, tay chống cằm thể rất suy tư
_ Mikazuki, chị không biết em hiểu được con người Tsubaki Minamiya đến đâu, cũng không hiểu được ý nghĩa thật sự đằng sau “ Hoa anh đào đỏ”. Có thể đúng như em nói, bức tranh là nơi thể hiện tình cảm tương tương cũng như suy nghĩ thay cho lời nói của người nghệ sĩ. Em cảm thấy dằn vặt, khó chịu bởi rằng sợ khi bức vẽ này hoàn toàn, em sẽ bị xem là thờ ơ với cảm xúc của tác giả, đó là lý do vì sao, một người theo con đường hội họa hay một thiên tài một khi đã cầm cọ thì chỉ vẽ những thứ xuất phát trong trí tưởng tượng của chính bản thân mình. Nếu thế thì em không hề sai Mikazuki, hiện giờ em đang suy nghĩ về “ hoa anh đào đỏ” trong trí tưởng tượng, em dùng một phông màu khác để biến màu đỏ chết chóc thành hồng phấn nhẹ nhàng yêu đời. Tại sao em lại làm như vậy? Bởi vì đó là cảm xúc của em………. một họa sĩ vẽ những thứ từ cảm xúc và sự tưởng tượng không bao giờ sai, nếu có thì chỉ do người họa sĩ ấy đã không vẽ đúng với cảm giác của mình. Vậy nên đừng suy nghĩ đắn đo nữa Mikazuki, cứ tiếp tục bước trên con đường mà con tim em cho là đúng đi!
Đó không phải là những lời sáo rỗng phát ra từ miệng của người tự cho mình hơn tuổi hay có kinh nghiệm trong nghệ thuật chỉ nhằm để dạy đời một amateur mới vào. Mikazuki hoàn toàn hiểu được những thầm ý qua từng ngôn từ, từng chữ của người có chung một nỗi niềm cảm xúc. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, Mikazuki khẽ đặt tay mình lên ngực như thể đang lắng nghe nhịp đập và hướng đi mà con tim mách bảo cho mình………… vẫn chưa đủ, chưa đủ để thuyết phục được bản thân………. Cô hiểu rằng ngay lúc này, điều quan trọng nhất vẫn là thôi không nghĩ đến những gì liên quan đến Tsubaki Minamiya hay người được phác họa hình tượng trên phông nền “ Hoa anh đào đỏ” Lumina Minamiya……….. nhưng mình vẫn chưa thể bình tâm trở lại với con người thật của mình, cái cảm giác tội lỗi như lợi dụng nỗi đau của người khác đang dấy lên trong lòng như một bóng đen không thể bỏ đi một cách dễ dàng
Mikazuki khẽ cúi gầm mặt xuống, để cho phần tóc rũ che đi đôi mắt sâu của mình, và cất giọng nói hết sức não nề đầy suy tư
_ Em xin lỗi Manaka – san, nhưng liệu em có thể xin chị hôm nay được về sớm không ạ? Em muốn chuẩn bị thêm vài thứ nữa cho bức tranh!
Mình hoàn toàn có thể hiểu được em ấy đang nghĩ gì, cái cảm giác này chính bản thân mình cũng đã từng trải qua khi còn giữ cái ghế Thập Nhị Họa Sư. Lần đầu tiên bước chân vào thế giới nghệ thuật, để có thể lĩnh hội những đường vẽ tuyệt vời của các bậc vĩ nhân xa xưa thì cách tốt nhất là phác họa lại bức tranh của họ. Ta sẽ dùng những màu sắc và cảm xúc của chính bản thân mình để xây dựng lên một hình ảnh mới cho bức tranh theo đúng ý muốn của ta…….. nhưng không hề nghĩ rằng mình đang chà đạp lên lòng tự trọng và vô tình phủ nhận đi cảm xúc của tác giả thật. Sau bao thời gian rồi bất ngờ quay lưng nhìn lại, ta sẽ thấy bản thân thật thấp hèn và đê tiện………. cái cảm giác hối hận tội lỗi ấy mình cũng đã từng trải qua giống với Mikazuki hiện giờ. Điều cần thiết lúc này là để em ấy có thêm thời gian tịnh tâm những việc mình làm
_ Thôi được, nếu thấy không khỏe thì em có thể về, đừng làm việc quá sức đó nhé!
Được sự cho phép của người có quyền cao nhất trong CLB mỹ thuật, Mikazuki lầm lũi đứng lên, đặt cọ cùng khay màu xuống bàn trông rất não nề, tay phải với lấy chiếc cặp và khoác dây lên vai, cuối cùng là cúi đầu
_ Em xin phép!
Mikazuki rời khỏi CLB để lại nỗi lo lắng cho những thành viên còn lại, điển hình cụ thể là senpai nam duy nhất phụ trách bưng bê hay bảo quản dụng cụ vẽ, trông anh ấy khá đắn đo và chột dạ khi để ý thấy thái độ của Mikazuki
_ Manaka – san, tôi không hiểu lắm chuyện gì đã xảy ra nhưng hình như cảm xúc của Mikazuki – kun đang bị xáo trộn thì phải, kể từ lúc tham gia CLB đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy như thế, mà chính bản thân tôi cũng không ngờ rằng một Mikazuki vui vẻ hoạt bát năng động lại trở nên suy tư trầm lặng não nề như vậy!
_ Biết làm sao được, hiện tại áp lực của cả CLB đang đè hết lên vai con bé, đôi lúc tôi cảm thấy bản thân mình thật quá bất lực, Mikazuki cũng chỉ là học sinh mới năm nhất thôi, lẽ ra cũng phải được vui chơi và nhận sự chào đón từ thế hệ anh chị như bao học sinh khác……… Hiro – kun, có phải tôi đã quá cứng đầu không? cãi nhau với CLB nhiếp ảnh khẳng định CLB của chúng ta sẽ vượt qua được thời kỳ khủng hoảng này…… nhưng thực chất lại nương dựa vào một học sinh năm nhất. Có phải tôi quá cứng đầu và ngang tàng không?
_ Nói thế nào đây nhỉ!
Anh trai tiền bối kia vẫn tiếp tục công việc của mình, cụ thể hơn là ngồi trên một chiếc thùng tựa như ghế, tay phải dùng khăn vải lau từng cây cọ đã được rửa sạch bằng nước một cách nhẹ nhàng nhưng cũng rất chuyên nghiệp, như thể đã có kinh nghiệm trong chuyện này một thời gian dài
_ Manaka – san, tính cách của chị ngang bướng nói không biết nghe thì không chỉ CLB nhiếp ảnh mà tất cả mọi người yêu quý chị đều biết, nhưng họ đều chấp nhận!
_ Hờ hờ, cảm ơn vì đã chỉ ra khuyết điểm của tôi! Chị ấy cười méo xệch, đồng thời trên đầu nổi lên vài cục tức khi bị ai đó nói xóc nói xiểm
_ Có thể chị nghĩ rằng vì mình đã từng trải qua hơn 6 năm vẽ tranh nên lĩnh hội được nhiều hiểu biết, hoặc cũng có thể chị nghĩ vì bản thân đã từng nắm giữ một trong 12 ghế họa sư nên dùng quyền lực ấy để trấn ép tinh thần các em lớp dưới. Nhưng theo con mắt của tôi, Manaka, chị không thuộc trường hợp thứ hai, chị nhận ra mình không còn là Thập Nhị Họa Sư thì chứng tỏ chị không phải loài đồ tể. Chị chỉ đơn thuần là ngang bướng, muốn hoàn thành một điều gì đó trong khi giới hạn bản thân lại không cho phép, nào có ai ước muốn tài năng bị mất hay tại nạn đại loại thế, tôi nghĩ Mikazuki cũng hiểu được điều đó nên mới đồng ý giúp chúng ta ngay từ đầu, chứ nếu không, rất có thể em ấy sẽ từ chối hoặc tìm một CLB khác biết tôn trọng quyền riêng tư của Mikazuki. Em ấy nhận ra ngọn lựa khao khát và tình yêu hội họa mãnh liệt đang chảy bên trong chị và muốn biến ngọn lửa ấy trở thành một ánh đèn hải đăng sáng hết cả một vùng biển. Tôi nghĩ……….. Mikazuki vẽ bức tranh này là tự nguyện chứ không đặt tư tưởng do hội trưởng Manaka bắt ép…….. thế nên đừng có làm cái bộ mặt chán chường ấy ra nữa, Mikazuki sẽ không thích đâu!
Lại thêm một lời khuyên chân thành xuất phát từ con tim chứ không sáo rỗng, Manaka cảm thấy tâm hồn mình bỗng dưng nhẹ nhàng đi nhiều, cảm giác như phần nào gánh nặng được trút đi khá triệt để. Chị ta khẽ nâng gọng kính, miệng mỉm cười một cách đầy ẩn ý
_ Vẫn như ngày nào, những khi cảm thấy bế tắc trong cuộc sống thì hãy đến gặp Hiro Katsuragi, bạn sẽ được nghe những lời khuyên chân thành hiệu quả nhất từ trước đến nay, bởi rằng không ai có thể trở thành luật sư tâm lý tốt hơn anh ta!
Nghe như thế, anh tiền bối Hiro nhe răng cười hề hề
_ Chị đề cao tôi quá đó Manaka – san, tôi chỉ đơn thuần đặt trường hợp của mình vào người gặp vấn nạn và nói lên những suy nghĩ của mình trên nhiều góc cạnh khác nhau. Chị có thể tin cũng được, không tin cũng được!
_ Không đâu Hiro, hiểu và tư vấn tâm lý cho người khác là điều không hề đơn giản, một thiên phú như vậy nếu mà để không thì thật sự quá uổng. Cũng nhiều lúc, cậu đã cho tôi những lời khuyên hữu ích trong cuộc sống, thậm chí là cho Mikazuki nữa!
_ Ha ha, chuyện đó thì tôi nghĩ nếu bản thân mình nói thì sợ em ấy không tin, nên mới nhờ chị truyền đạt lại thôi, không cần phải làm lớn chuyện như vậy!
_ Tôi không nói quá đâu Hiro!
Hội trưởng Manaka bỗng dưng tiến đến gần anh ta, cúi mặt xuống để hai ánh mắt đó gần nhau đến mức có thể nghe thấy được nhịp thở từng người, nhưng giữa họ không xảy ra những cung bậc cảm xúc rối loạn thường thấy ở các cặp nam nữ tuổi trưởng thành. Giống như hai người bạn hiểu rõ suy nghĩ của nhau và chỉ đơn thuần là dừng lại tại mức độ ấy. Đôi mắt Manaka lẫn Hiro giao với nhau chứa đầy nỗi suy tư không kém
_ Tại sao thế Hiro? Với khả năng tâm lý này, cậu hoàn toàn có thể gia nhập một CLB khác có điều kiện tốt hơn và số lượng thành viên đông đảo hơn CLB mỹ thuật đang đứng trước ngàn cân treo sợi tóc? Tại sao cậu không vào CLB văn học hay CLB trả lời thắc mắc của học sinh?
_ Bởi rằng tôi không thích…….. cũng giống chị thôi Manaka – san, có những thứ tôi thích và những thứ tôi không thích. Là do tôi không thích cái không khí giả tạo trong mấy CLB khác. Lần đầu tiên đến CLB mỹ thuật, khi tôi còn là năm nhất, chị năm hai và các tiền bối năm ba, tôi đã thấy cái không khí được gọi là gia đình thật sự, không ganh đua, không giả tạo, không lừa gạt, mà còn giúp đỡ nhau hết mình. Để khi cùng ngắm lại những bức tranh mà mình đã cố gắng hết sức, chúng ta đều mỉm cười mặc cho sơn màu dính đầy lên mặt lên áo quần, nhưng đó là khoảng thời gian yên bình vui vẻ nhất mà tôi từng thấy. Và chị cũng ở đó Manaka, chị là người đã đưa tay chào mừng tôi đến với CLB mỹ thuật dù rằng tôi chẳng biết tí gì về vẽ vời. Một thành viên của CLB mỹ thuật thì làm sao gia nhập được CLB khác được phải không nào?
Manaka đứng thẳng người lên, khoanh tay cùng cái cười nhoẻn đắc chí
_ Không ngờ cậu còn nhớ được chi tiết như thế Hiro, làm tôi khá ngạc nhiên đó, cứ tưởng người hơi khuynh hướng khù khờ lại không để tâm mấy vào những điều đơn giản như vậy!
_ Đã là ấn tượng đầu tiên thì dù xấu hay đẹp, cầu kỳ hay giản đơn cũng đều khó mà quên được. Manaka – san, tôi ở lại CLB mỹ thuật vì tôi yêu không khí ở đây, tôi muốn một ngày nào đó, nơi này sẽ tràn ngập tiếng cười vui vẻ hồn nhiên như lúc xưa. Điều ước đó của tôi không phải vớ vẩn nhảm nhí đúng không?
Manaka sử dụng nụ cười thay cho câu trả lời, chị ấy chìa tay hình nắm đấm ra phía trước để nhận lấy nắm đấm còn lại của Hiro, đây như một lời hứa……… lời hứa cùng nhau xây dựng lại CLB mỹ thuật dành cho tất cả mọi người yêu thích nghệ thuật và nhiều thứ khác nữa
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tối đến tại gia trang Tsuchimikaido, mọi thứ vẫn diễn ra rất êm đềm không chút tiếng than phiền, không có xung đột hay những điều gây phiền hà cho cung chủ nhà Tsuchimikaido, nói chung, dưới sự dẫn dắt quản lý của Chisaki thì mọi thứ đâu đâu vẫn đều theo một trình tự đàng hoàng. Có lẽ cũng nhờ thế mà gia tộc Tsuchimikaido mới vững mạnh và tiếp tục phát triển hơn so với hai phân gia còn lại
Yên bình thì yên bình, nhưng đôi lúc nếu yên bình quá thì cũng trở thành mối lo ngại cho vài người trong gia trang. Nhà Tsuchimikaido như một mạng lưới liên kết các thành viên với nhau khá chặt chẽ, một người gặp vấn đề thì nhiều khi toàn bộ sẽ xúm lại hỏi thăm và tìm mọi cách để giúp đỡ. Hôm nay là ngày đó, gia tộc Tsuchimikaido dường như đang phải khốn khổ khốn nạn khi Mikazuki cứ nhốt mình lì suốt trong phòng không chịu ra…… từ lúc về nhà đến giờ cũng 3 canh giờ trôi qua, Mikazuki cứ giữ thái độ như vậy suốt, bình thường khi bước chân vào nhà, điều đầu tiên cô ấy làm là tìm hết mọi người trong gia trang, kể cả nhân viên quét vườn để chào cùng với nụ cười thân thiện không thể thiếu. Nhưng bữa nay, Mikazuki chỉ hướng thẳng vào phòng, gương mặt uể oải lầm lũi, bước đi như một bóng ma ngang qua nhiều người rồi kết thúc bằng việc kéo cửa phòng lại. Điều khác thường này khiến không biết bao nhiêu người lo lắng, họ ngồi hết bên ngoài cửa phòng, đôi lúc gõ cửa nhưng không nghe tiếng trả lời. Phận người hầu không có quyền tự ý vào phòng người có tầm ngang với cung chủ, nên họ chỉ biết ngồi bên ngoài và chờ đợi
Sau khi được nghe kể tình hình của người bạn thân đang vướng phải vấn đề ấy đấy, người lo lắng nhất vẫn là Chisaki, cô dường như bỏ hết buổi tập Kendo, thư pháp và gảy đàn để đến xem Mikazuki thế nào
_ Cậu ấy vẫn còn ở trong đó ư?
_ Vâng, từ lúc đi học về đến giờ, Mikazuki – sama nhốt mình trong phòng suốt 3 giờ không ăn uống, không tắm rửa, không làm bất cứ điều gì cả. Chúng tôi có gõ cửa nhưng dường như cô ấy không muốn trả lời!
Chisaki suy nghĩ một chút rồi chợt hướng vào nơi có ánh đèn vẫn còn đang thắp sáng
_ Chẳng lẽ……….. trên trường đã xảy ra chuyện gì sao?
Chisaki chợt từ từ tiến lại gần cánh cửa phòng, ánh mắt xa xăm cố gắng nhìn xuyên qua khung vải dày ngăn cách bên trong lẫn bên ngoài như thể muốn hiểu xem Mikazuki đang vướng phải vấn đề gì. Nhưng làm sao có thể hiểu rõ được ngọn ngành khi không trực tiếp vào thẳng, mặt đối mặt, người với người kia chứ. Cuối cùng thì Chisaki đành phải làm theo lẽ tự nhiên, đó là dùng tay gõ cửa
_ Mikazuki, là mình đây, mình vào được chứ!
_ Mời vào!
Với người khác thì khi hỏi, Mikazuki không trả lời hay tiếp chuyện, nhưng còn Chisaki thì lại đồng ý ngay, điều này chứng tỏ, người Mikazuki đang chờ đợi không ai khác ngoài cô bạn thân của mình
Chisaki tròn mắt nhìn toàn bộ người hầu như thể lấy làm lạ về thái độ của Mikazuki khác so với miêu tả của mỗi người. Thì họ chỉ lắc đầu thay cho câu nói “chúng tôi cũng không biết tại sao nữa”, và cái mời “ cung chủ hãy vào xem sao”
Chisaki đành nhẹ nhàng mở cửa bước vào
Căn phòng cũng đơn giản bình thường mang hương sắc ấm cúng với những bức vẽ chất góc nhà, trên tường làm cho không gian nơi đây nhỏ hơn so với bình thường. Nhưng điều quan trọng không phải là quang cảnh gian phòng nó đẹp hoặc xấu hay như thế nào ấy, mà là Mikazuki nằm sấp trên giường, úp mặt vào chiếc gối êm xốp bất động một hồi lâu, không biết cô có bị ngộp thở không nữa.
Quả thật từ lúc về đến giờ, Mikazuki chỉ trốn mình trong phòng mà không chịu bước chân ra ngoài, chưa ăn uống, tắm rửa hay làm bất cứ thứ gì, cứ để ý thấy mái tóc tím hơi xác xơ do bụi ngoài đường lẫn bộ trang phục nữ sinh chuyên chỉ có It. Harm Sokyuran là độc quyền nhăn nhúm trên người. Điều gì khiến Mikazuki bận tâm đến mức không màng cho bản thân dù chỉ là chút ít
Chisaki khẽ ngồi xuống kế bên, ánh mắt cũng đỗi lo lắng không kém những người bên ngoài, cô rất muốn bắt chuyện nhưng thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu để không phải chạm đến sự phiền muộn của Mikazuki, mà cũng không biết điều Mikazuki đang suy nghĩ đến là gì….. khó khăn quá
_ Hôm nay trên trường đã xảy ra chuyện gì sao Mikazuki?
Nàng ta không nói không rằng, cũng không thèm quay cổ hay ngồi dậy để trả lời, chỉ đơn thuần là nằm úp mặt lên gối, khẽ lắc đầu nhẹ nhẹ qua lại tỏ ý không phải
_ Vậy chuyện lễ hội chào đón học sinh mới à? Có phải bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” gặp vấn đề không?
Lần này Mikazuki khẽ gật đầu rục rịch, tầm vài giây tiếp theo thì từ từ ngồi thẳng dậy một cách uể oải hệt như lúc thoát khỏi giấc ngủ sâu, tay ôm chiếc gối dài, mặt áp vào đó để lộ ra đôi mắt buồn sầu rười rượi mà cũng rất xa xăm. Bây giờ, Mikazuki mới chịu ngồi đàng hoàng, mặt tiếp mặt với Chisaki để hỏi chuyện cho ra lẽ
_ Một chút liên quan đến “ Hoa anh đào đỏ” nhưng suy đi nghĩ lại thì vẫn do bản thân tớ thì đúng hơn!
_ Đã xảy ra chuyện gì khiến cậu phải lo âu đến vậy?
Mikazuki chợt thả lỏng cơ thể dựa vào Chisaki trông thật mệt mỏi, đôi lúc Chisaki cũng muốn được san sẻ phần nào gánh nặng của Mikazuki nhưng nghĩ lại bản thân mình chẳng tốt hơn là mấy. Ở nhà có cái khó khi ở nhà, lên trường có cái khó khi lên trường, hai phạm trù hoàn toàn khác nhau những mệt mỏi thì vẫn là mệt mỏi, nên phần nào Chisaki cũng hiểu được cảm giác của Mikazuki lúc này. Cậu ấy thật sự………. đang rất chán nản và hụt hẫng, chỉ cần qua cái thở dài là biết
_ Chisaki, cho tớ gác một chút nhé………. Chỉ một chút thôi!
Không đợi Chisaki trả lời, cơ thể Mikazuki thả lỏng hơn, từ từ tuột xuống và gác đầu lên đùi cung chủ nhà Tsuchimikaido, đôi mắt đó khẽ nhắm lại để hưởng thụ cái cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay dịu dàng ân cần của Chisaki vuốt trên trán và tóc mình. Trông hình ảnh này, Chisaki không khác gì một người mẹ chăm lo cho cô con gái đang gặp chuyện bất trắc trong cuộc sống
_ Nói mình nghe Mikazuki, hiện tại cậu đang khúc mắc điều gì? Nếu mình có thể giúp được cậu trong khả năng thì mình sẽ cố hết sức!
Chisaki nhận được ngay cái thở dài đầy ngán ngẩm cất lên từ người không bao giờ rơi vào tình trạng này trước đây, nó u sầu ủ dột một cách chạnh lòng lẫn bi ai
_ Chisaki, cậu và Tsubaki Minamiya đó là bạn thân của nhau……… anh ta là người như thế nào vậy?
Cung chủ nhà Tsuchimikaido chợt dừng lại một hồi, trong lòng cảm thấy hơi đắn đo, nhưng ngạc nhiên vẫn là chính. Chisaki tiếp tục vuốt vuốt mái tóc tím ngay trước mặt mình
_ Bữa nay cậu lại có hứng với Tsu – kun ư? Nói thế nào đây nhỉ……… có bao nhiêu điều về cậu ấy, mình đã kể cho cậu hết rồi!
_ Tsubaki Minamiya, có phải đã rất đau khổ sau khi Lumina qua đời đúng không?
Thêm một câu hỏi nữa khiến Chisaki đắng lòng, hiện sâu trong đôi mắt của cung chủ nhà Tsuchimikaido là một sự hụt hẫng không thể diễn tả bằng lời được
_ Ừ, rất đau khổ và dường như không muốn sống trên thế giới này nữa. Tất cả những gì cậu ấy có chỉ là bóng đêm của sự hối hận dằn vặt khi con tim không thể tìm ra được lối thoát cho chính bản thân mình!
_ Nếu vậy…………….
Mikazuki chợt ngồi phắt dậy, hai tay ôm chiếc gối dài siết một lúc một chặt hơn, đôi mắt long lanh chút rơm rớm thể hiện sự thao thức trong lòng khi nhìn thẳng chằm vào Chisaki
_ Thì tớ phải tôn trọng cảm giác của Tsubaki Minamiya, tớ không được phép thay đổi hay đùa cợt với trái tim anh ta………. Chisaki, tớ……… không thể đặt ngang bản thân mình vào vị trí của anh ta để thấu hiểu………. đúng không?
Quả thật Chisaki cảm thấy rất lo lắng khi Mikazuki phản ứng với thái độ như thế, nó mạnh nhưng không theo hàm nghĩa tích cực, mà là một sự gay gắt, một điều gì đó chất chứa trong lòng hiện đang vỡ òa ngay chính lúc này. Cậu ấy đang chờ câu trả lời từ mình, đang hy vọng điều gì đó từ câu nói tiếp theo sắp được tuôn ra từ chính miệng của mình…….. Mình phải làm sao đây? Làm sao để không trả lời sai trong tình huống trước mắt
Chisaki nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Mikazuki
_ Bình tĩnh Mikazuki, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì? tại sao cậu lại nói bản thân không thể thấu hiểu cảm xúc của Tsu – kun?
Mikazuki khẽ cúi gầm mặt xuống, lắc đầu như thể đang cực kỳ thất vọng không có chút bất cứ niềm hy vọng nào
_ Tớ cũng không biết nữa Chisaki, tớ cảm thấy mình không có quyền chạm đến suy nghĩ của Tsubaki Minamiya……. Tớ cảm thấy mình không thể hiểu được nỗi đau đang ngự trị bên trong trái tim anh ta. Tớ không thể giữ được cảm xúc của mình mỗi khi nhìn thấy “ Hoa anh đào đỏ”……….. tớ thật không hiểu…….. tại sao số phận của một con người lại trở nên đau đớn đầy trắc trở như vậy?............. có thật…… cuộc sống này có ý nghĩa và luôn tràn ngập màu hồng không?
Chisaki hoàn toàn không biết Mikazuki đang vướng mắc chuyện gì, nhưng khi nghe cô ấy đề cập đến Tsu – kun và cuộc sống qua lăng kính màu sắc, cung chủ dường như phần nào hiểu được chút ít vì sao Mikazuki lại như thế
_ Còn tùy vào cách nhìn nhận lẫn quan niệm của từng người, có thể cuộc sống này đối với cậu là một màu hồng phấn nhẹ nhàng êm ả, nhưng cũng có thể đối với Tsu – kun, đó chẳng có gì khác ngoài màu đen u ám. Dù là màu sắc gì đi nữa, cứ hãy sống thật với chính cảm xúc của mình, đó là điều duy nhất chúng ta có thể làm được mà không phải nhận lấy sự hối hận sau này!
Mikazuki dường như đỡ hơn khi nghe lời khuyên của Chisaki, dẫu cho trong lòng không thể vơi đi nỗi phiền muộn gấp trăm lần như thế. Nhưng cô vẫn khẽ gật đầu để Chisaki không phải lo lắng nữa
_ Vậy thì nói mình nghe, cậu đang khúc mắc chuyện gì? vấn đề gì có liên quan đến Tsu – kun và “hoa anh đào đỏ”?
Mikazuki hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần, rồi thở phào ra một cách thư thái nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt kia vẫn chưa gột rửa được sự phiền muộn khi ngước lên
_ Chisaki……. Thật ra bức tranh mà tớ vẽ ở CLB mỹ thuật cho lễ chào đón học sinh mới……… tớ đã phát họa lại “ Hoa anh đào đỏ” của Tsubaki Minamiya nhưng với một gam màu khác, một cảm xúc khác, một ý nghĩa khác……… Tớ cảm thấy mình đã sai hoàn toàn khi tự ý thay đổi góc nhìn khía cạnh của bức tranh ấy, nó tương đương với việc tớ đã chà đạp lên tình cảm của tác giả một cách tàn nhẫn vậy………. Chisaki……… tớ không còn nghị lực và lý do để tiếp tục hoàn thành bức tranh ấy nữa……… tớ phải làm sao đây?