_ Cái tên chết tiệt kia… đã đi rồi ư? Đã bảo đợi mình đưa đi mà lại!
Sau giấc ngủ ngon trên chiếc giường ấm áp của mình, trông Tsubaki gần như đã lấy lại được cả thể lực lẫn tinh thần. Quả thật, nhìn hắn te tua tơi tả khi cả cơ thể bốc lên hương vị nồng nặc của sơn dầu các loại… đủ thấy hắn điên đến mức vắt toàn bộ sức lực của mình suốt một đêm chỉ để vẽ gì đó lên bức tranh của Mikazuki
Chẳng là sau khi tỉnh giấc, Tsubaki nhìn vào đồng hồ thì phát hiện ra bây giờ đã là 7h30, tức là đã lố ba mươi phút so với thời gian hẹn sẽ tự mình đưa William đi thăm thú một chuyến vòng quanh vịnh Kyuushi vào ánh bình minh. Nhưng không ngờ khi bước chân xuống phòng khách thì chẳng có một ai. Thậm chí là cả khung cửa nối với hành lang và khu vườn bên ngoài cũng được đóng lại cài chốt cẩn thận. William có một thói quen, dù chỉ đi ra ngoài vài phút hay mua một cái đĩa CD chỉ mất tầm 5 đến 10 phút, cậu ta cũng sẽ cài cửa cẩn thận, bất kể là cửa sổ hay cửa ra vào. Trái ngược hoàn toàn với tính ẩu thả của Tsubaki… đi ngủ còn không thèm khóa cổng ngoài biệt thự… để Chisaki không khỏi ngạc nhiên vào lần đầu tiên ghé thăm
_ Thôi đành vậy, cũng do mình trễ hẹn mà. Kiểu người như tên đó không bao giờ chấp nhận chịu ngồi yên một chỗ khi biết mình sẽ được đi ngao du một tiên cảnh…. Phải, hắn làm sao có thể bỏ lỡ giây phút tuyệt vời của vịnh Kyuushi vào sáng sớm. Biết chừng giờ này, tên đần ấy đang long nhong đâu đó gần biển cũng nên!
Trong đầu Tsubaki nghĩ như vậy. Dù sao thì William không phải tên đần đến mức để bản thân mình bị bắt cóc… Không, chính xác là William không bao giờ để bị bắt cóc một cách dễ dàng, bởi chàng ngoại quốc nửa Tây nửa ta ấy thế nào, Tsubaki biết rất rõ. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra với hắn. Hơn nữa, đường đi ở vịnh Kyuushi chỉ đơn thuần là một đường thẳng từ Bắc xuống Nam và từ Nam lên Bắc. Đó là chưa kể người dân làng chài quanh đây còn rất thân thiện hiếu khách, chỉ cần hắn lạc đường thì họ sẽ nhiệt tình hướng dẫn đến nơi đến chốn. Cứ đi một lúc, khi nào đói bụng thì hắn sẽ tự thân vác cái bụng biểu tình về ngay thôi
Tsubaki chuyển hướng của mình từ phòng khách xuống khu vực bếp ăn. Sáng sớm thì nên cho một thứ gì đó vào bụng, còn nếu không có nhã hứng muốn ăn thứ gì đó thì nên làm một tách cà phê để tiếp tế lượng đường vào cơ thể. Thành thử, hắn đang có ý định sẽ pha một ly để nhấm cho miệng có gì đó ngọt ngọt. Ngoài ra, vào một buổi sáng sau khi ngủ dậy, theo thói quen của Tsubaki thì hắn sẽ mở dàn nhạc giao hưởng không lời để cho một ngày mới của hắn được thêm tươi tắn. Ngồi thưởng thức cà phê, vừa lắng tai nghe nhạc giao hưởng, một thú vui tao nhã chỉ dành cho những người già sống an nhàn từ ngày này qua tháng nọ. Đối với Tsubaki thì liệu nó có thích hợp hay không? Mà thôi kệ đi, mỗi người một sở thích, mỗi sở thích thể hiện bản chất của mỗi người khác nhau. Tsubaki như thế nào… ta không cần phải bàn thêm chi nữa khi mọi thứ đã quá rõ ràng
…………..
Ding dong ding dong
Tiếng chuông vang lên ngoài cửa báo hiệu có người đến nhà… hoặc một ai đó đã về đến nhà. Tsubaki cho mấy thìa cà phê vào chiếc máy nước nóng đồng thời cũng cất tiếng thở dài ngán ngẫm chán chường
_ Cái gã ấy, chắc là về rồi đây mà. Mình cứ nghĩ hắn sẽ la cà thêm chút nữa kia chứ!
Nhấn công tắc cho chiếc máy làm cà phê hoạt động, Tsubaki tạm thời ngưng công việc của mình lại để đi ra mở cửa. Hắn nghĩ: có lẽ mình sẽ hỏi William xem vịnh Kyuushi này có đẹp hay không? Nếu cần, thì xui William mua một căn nhà ở đây rồi thi thoảng về đó mà sống. Cứ ăn bám ở biệt thự Tsubaki thế này… không có ý gì, bởi dẫu sao thì hai người cũng đã từng sống chung căn hộ ký túc xá hồi còn bên Anh. Nhưng kể ra cũng hơi tù túng chút xíu. Một mình một nhà một không gian riêng thì vẫn tốt hơn
Chỉ tiếc là Tsubaki không có cơ hội được nói những điều như thế. Bởi rằng người bấm chuông nhà không phải là William… mà là một nhóm khoảng chừng ba người, ai ai cũng đều mặc một bộ Hakama trắng đen và một chiếc áo khoác mỏng xám Haori bên ngoài. Không những thế, cả ba người kỳ lạ ấy đều đội một chiếc mũ vành rộng như những kiếm khách thời chiến xa xưa trùng xuống đến nỗi không thể nhìn rõ được mặt
Trông ba người ấy thật kỳ lạ và bí ẩn, nhưng dường như Tsubaki không tỏ ra vẻ ngạc nhiên là mấy. Trong đôi mắt hắn thể hiện rõ một điều rằng: Tsubaki có biết những người này
_ Tsubaki – dono, chúng tôi nhận lệnh từ Akifusa – sama đến trao bức thư này cho ngài. Xin hãy nhận lấy!
Một trong ba lữ khách khẽ lấy trong tay áo một bức thư và trao tận tay cho Tsubaki. Hắn lật mặt sau của bức thư và nhìn thấy một con ấn ba miếng ngọc bội nằm xoay quanh với nhau thành một vòng tròn. Dấu hiệu này đích thị là của Akifusa – sama, đích thị ngài Akifusa đã gửi bức thư này cho Tsubaki. Nội dung bên trong ghi gì, thì phải trông vào Tsubaki thôi
_ Tsubaki – dono, Akifusa – sama rất mong được gặp ngài. Xin hãy sắp xếp thời gian để đến Đại Gia Trang càng sớm càng tốt!
_ Ta hiểu rồi, các ngươi về đi!
_ Vậy chúng tôi xin phép được cáo từ. Tsubaki – dono, chúc ngài một ngày tốt lành!
Ba lữ khách cúi đầu chào Tsubaki một lần nữa rồi quay lưng bỏ đi. Mà Tsubaki cũng thật lạ lùng, họ vất vả cả chặng đường xa xăm đến để đưa thư… thì chí ít cũng phải mời họ vào nhà ngồi nghỉ chân uống miếng nước cho lại sức. Đằng này lại đuổi họ về một cách vô tình như thể không quan tâm gì đến tình trạng của họ… Hoặc cũng có thể do Tsubaki không thích những lữ khách ấy cũng nên. Trông Tsubaki cứ hướng mắt xuống bức thư với thái độ xa xăm phiền muộn như vậy… chắc hẳn hắn đang phải đắn đo suy nghĩ lắm. Vì đây là thư từ ngài Akifusa tối cao của cả ba gia tộc. Hắn không thể lạnh lùng thờ ơ quăng thẳng vào thùng rác như thư của mấy cô nữ sinh hâm mộ khi hắn còn đang du học bên Anh
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Sột soạt sột soạt, âm thanh từ cây chổi quét lá nghe thật êm tai và giòn giã. Chỉ cần nghe qua âm hưởng cũng đủ biết người quét lá là người như thế nào, một cái gì đó rất từ tốn, nhẹ nhàng êm ái mà không có chút gì vội vã hối hả. Phải… Chisaki là thế mà, một cô gái không thích xô bồ vào cái thay đổi nhanh xoành xoạch của thế giới ( Phần nào đó tư tưởng cũng giống như Tsubaki). Chisaki bao giờ cũng biết tự điều hòa cuộc sống của mình sao cho phù hợp nhất, không chậm rãi và cũng không quá nhanh, một cách sống rất êm đềm nhẹ nhàng tự do tự tại mà rất nhiều người hằng mong mỏi
Chisaki vẫn tiếp tục công việc quét lá ngoài cổng tư trang. Kể từ khi William về, cô ấy vẫn chưa ngừng chắc bởi lẽ lá cây hôm nay rụng nhiều quá. Một mình Chisaki thì không thể hoàn thành hết chỉ trong vòng một giờ như ngày thường… ắt cũng được gần hai tiếng đồng hồ là ít. Đó là chưa nói đến Chisaki phải lau dọn ngôi đền thờ thần Amaterasu và cho những chú chim hải âu từ ngoài biển vào ăn. Thi thoảng cũng có một vài con bay lạc vào đây xin Chisaki chút thức ăn bồi lại sức. Nhân cơ hội ấy, Chisaki biến việc cho chim ăn thành một trong những thú vui của mình. Kể ra thì như thế sẽ giúp cho cuộc sống của Chisaki càng thêm phần vui vẻ hoàn hảo
Xoạch xoạch
Đó là âm thanh kéo cửa từ tư trang nhà Tsuchimikaido. Nó được phát ra từ phía sau lưng khiến Chisaki phải ngoái cổ nhìn lại
_ Mikazuki!
_ Chào buổi sáng Chisaki!
Người bước ra từ tư trang là Mikazuki, hôm nay, trông sắc mặt của cô ấy đã tốt hơn ngày nào. Một giấc ngủ ngon thật sự rất có hiệu quả dành cho những người làm việc quá sức… Có lẽ Mikazuki cần phải để tâm đến bản thân mình thêm một chút
_ Mikazuki, sao cậu không ngủ thêm chút nữa đi, với lại…
Chisaki để ý thấy bộ đồng phục nữ sinh cà ra vát đỏ trường trung học It. Harm Sokyuran của Mikazuki với chiếc cặp cô nàng tóc tím thường dùng để đến trường. Mikazuki đang có ý định rời tư trang xuống trạm xe buýt và bắt chuyến đi học đây mà. Điều này thật sự khiến cho Chisaki không mấy yên tâm. Dù sao thì Mikazuki cũng cần được nghỉ ngơi nhiều hơn sau sự việc mấy ngày gần đây
_ Mình đã gửi đơn xin cho cậu được nghỉ hôm nay rồi. Cậu không nhất thiết phải đến trường đâu. Cứ ở nhà nghỉ ngơi thôi!
_ Uhm, cảm ơn Chisaki, nhưng thật sự tớ muốn được đến trường để xem kết quả lễ hội thế nào. Tớ lo cho Manaka – san và CLB hội họa, không biết họ sẽ làm gì nếu như không thể thu hút được các học viên năm nhất tham gia CLB…Tớ thấy bản thân mình cần phải có trách nhiệm với chuyện này!
Từ khi chứng kiến bức tranh của mình bị phá hoại, Mikazuki không khỏi bị shock nặng vì thành quả mà mình đổ biết bao nhiêu mồ hôi công sức lẫn thời gian… tác phẩm không chỉ đơn thuần là một thước đo đánh giá sự cố gắng của Mikazuki, mà còn là một bước chuyển quan trọng minh chứng cho suy nghĩ lẫn cảm xúc của chính bản thân mình
Sau đó, Mikazuki đã ngất đi vì cơ thể bị suy nhược nhẹ do thức nhiều đêm liền. Biết rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng khi tỉnh dậy và chiêm ngẫm lại mọi chuyện, Mikazuki cảm thấy giống như mình vừa bỏ trốn ngay lúc không hoàn thành được nhiệm vụ. Cho nên, cô quyết định đến trường để nói lời xin lỗi với hội trưởng Manaka, với toàn thể CLB hội họa
_ Không sao đâu Chisaki. Hôm nay là ngày cuối cùng để các CLB chiêu mộ học sinh mới. Vì không có tiết học nên tớ sẽ về sớm thôi. Tớ hứa là sẽ nghỉ ngơi đầy đủ mà… Đừng lo nhé Chisaki!
Miệng thì nói thế… nhưng bao giờ nói cũng dễ hơn làm. Nụ cười của Mikazuki càng khiến cho Chisaki lo lắng thêm, nhưng cô cung chủ nhỏ hiểu rằng vào tình huống này: dù mình có mang vị trí là người đứng đầu nhà Tsuchimikaido ra lệnh cho Mikazuki không được phép đến trường thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ cãi lệnh ngay. Tính tình Mikazuki thế nào, Chisaki thừa sức hiểu
_ Mình hiểu rồi. Nhưng hứa với mình, khi đã hoàn thành xong những thứ còn dang dở, cậu phải trở về nhà ngay đó!
Mikazuki khẽ nở nụ cười nhẹ
_ Uhm… tớ đi đây Chisaki!
Cô gái tóc tím có gương mặt giống với Lumina từ từ quay lưng bước từng bước trên con đường xuống ngọn đồi cho đến khi mất bóng hoàn toàn
Để Mikazuki đi như vậy, thật sự là một mối lo lắng không yên trong lòng Chisaki. Nhưng mình cũng không thể làm gì hơn khi Mikazuki đã quyết định đối mặt với tất cả mọi thứ. Một hành động dũng cảm như thế… Có lẽ, Chisaki sẽ đặt lòng tin vào lần này xem sao… đặt lòng tin rằng Mikazuki sẽ ổn thôi. Rồi cậu ấy sẽ lại trở về như trước đây
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Oi oi Kazuto – kun, I’m home! ( Kazuto, tôi về rồi này)
Chỉ cần nghe qua cái giọng Anh oang oang kiểu đó thì không cần nói cũng biết nhân vật này là ai. Sau một chuyến thăm thú từ Bắc chí Nam trong phạm vi vịnh biển Kyuushi, cuối cùng thì William cũng chịu lết cái thân về biệt thự của Tsubaki. Và hiện giờ, anh ta đang hí hửng muốn được nhanh chóng gặp Tsubaki rồi kể cho hắn nghe những gì mình thấy ngày hôm nay. Anh ta còn nghĩ không biết Tsubaki sẽ cảm thấy thế nào nếu William kể chuyện mình đã gặp cung chủ tối cao của nhà Tsuchimikaido danh giá
Chỉ có điều… ý định ấy phải tạm thời ngưng lại vì bỗng dưng William thấy cảnh Tsubaki đang dọn đồ đạc vào một chiếc vali cỡ vừa ngoài phòng khách, trông như thể Tsubaki chuẩn bị đi đâu đó
_ Hử, về rồi đấy hả? Quả nhiên cái vịnh biển này không lớn đến mức để một kẻ như cậu bị lạc một cách dễ dàng… Mà theo tôi suy nghĩ, chắc do đói bụng nên mới mò về chứ gì? Còn không thì ắt hẳn cậu còn phải long nhong vài chỗ nữa!
Bất thình lình, William nhảy xổ đến, lao thẳng vào Tsubaki khiến tên tự kỷ ấy ngã lộn nhào ra sàn đến mấy vòng. Hắn ta từ từ ngồi dậy trong khi tay không ngừng xuýt xoa vì đầu vừa bị va đập nhẹ
_ Ui da… này, làm gì thế hả? Bộ tính ám sát tôi sao?
William khẽ ngước lên nhìn Tsubaki với đôi mắt rơm rớm nước mắt như con nít. Hai tay còn bấu chặt lấy vạt áo Tsubaki dứt mãi không buông, nhìn không khác chi một đứa trẻ sắp sửa xa mẹ
_ Kazuto – kun… cậu tính chuyển đi đâu… định bỏ tôi bơ vơ cù bất cù bơ thật à? Cậu ghét ở chung với tôi đến thế sao?
Nghe phát là biết ngay anh chàng ngoại quốc nửa Tây nửa ta đang hiểu nhầm chuyện gì đó. Nhưng điều khiến Tsubaki bận tâm bây giờ là hắn bám mình ghê quá, cứ như con sâu róm dính chặt lên thân cây
_ Buông tôi ra trước đã tên ngố… đừng có nước mắt giàn giụa kiểu đó, bẩn hết áo tôi bây giờ!
_ Không… cho đến khi cậu chịu trả lời rõ ràng cậu tính rời đi đâu… còn không thì tôi nhất quyết không buông!
Cảm thấy bực mình vì cái tên ăn không ngồi rồi hết ăn bám thì lại làm phiền mình. Tsubaki tức tối không nói không rằng chuyển sang dùng vũ lực tung chân đạp một phát ngay mặt… khiến William lăn lộn đâm thẳng vào cái vali Tsubaki vừa sắp xếp xong
Bị đá hệt như bị từ chối, William nằm xó một chỗ ngay đó, nước mắt không khỏi giàn giụa khi miệng cứ không ngừng lèm bèm một mình trông mắc cười chết được
_ Hic hic…Kazuto – kun ghét mình…Kazuto – kun ghét mình … mình muốn chết…
Tsubaki ngồi bật dậy, tay gãi đầu sột soạt đi cùng với tiếng thở dài ngán ngẫm. Hắn cảm thấy phục bản thân mình khi có thể kết bạn với một gã chưa chi chưa rằng đã xấn xác làm mấy chuyện chẳng giống ai. Uổng công cho hắn được xem là một trong những thiên tài của học viện mỹ thuật nổi tiếng hàng đầu Anh Quốc lúc bấy giờ ( Dĩ nhiên là không thể bằng với Tsubaki được rồi)
_ Nghe này tên ngố, tôi không có ý định chuyển nhà đi sống chỗ khác ngoài vịnh Kyuushi này. Chẳng qua là có chuyện gấp nên tôi cần phải rời khỏi đây một thời gian… Nói thì nói thế, nhưng thực chất đi có một ngày là về thôi!
William lăn từ bên trái sang bên phải, đưa ánh mắt tròn ngạc nhiên nhìn Tsubaki
_ Eh? Chuyện gấp? Chẳng lẽ nhà Minamiya xảy ra chuyện gì ư?
_ Chẳng phải… Nhà Minamiya có bị cháy thành than thì tôi cũng không quan tâm… Nhìn cái này đi rồi sẽ biết!
Tsubaki ném cho William bao phong bì thư bên ngoài. Ban đầu, trong mắt chàng trai ngoại quốc thấy đây cũng chỉ là một cái bao thư bình thường thôi. Nhưng sau khi lật mặt đằng sau, thì thái độ của anh ta đột nhiên thay đổi hẳn. Ánh mắt William hiện rõ một cái gì đó khá là căng thẳng và khủng khiếp chuẩn bị xảy đến
_ Oi Kazuto – kun, nếu tôi đoán không nhầm thì cái ấn này là….
_ Lúc trước tôi đã kể với cậu về truyền thuyết khai sinh ra nước Nhật đúng không? Nhà Tsuchimikaido là thanh kiếm tượng trưng cho sự dũng cảm. Nhà Kurahashi là chiếc gương tượng trưng cho sự khôn ngoan, và nhà Minamiya là ba miếng ngọc bội tượng trưng cho lòng vị tha. Chỉ duy nhất một người được quyền sử dụng các ấn pháp thiêng để triệu tập bất kỳ ai trong cả ba gia tộc. Người bị triệu tập không thể kháng lệnh cả việc phải đi chết… Ngài ấy vẫn còn xem tôi như một thành viên của gia tộc Minamiya… mặc dù nhiều thứ đã thay đổi rất nhiều sau thời gian ấy!!
_ Nếu vậy thì cậu còn đến đấy làm gì hả? Phải tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào dù có phải tự giết chính bản thân mình. Kazuto – kun, tôi biết cậu luôn sống theo chủ nghĩ: “ Quy luật đầu tiên là không có quy luật nào hết” Và cũng chính cậu đã nói với tôi rằng bản thân không hề ưa gì những cái luật cổ hữu vớ vẩn của ba gia tộc kia mà. Tại sao bây giờ cậu lại phải cất công đi một chuyến đến nơi nguy hiểm như thế?
_ Không cần phải lo… vì tôi biết người gửi cho tôi bức thư này là người như thế nào. Nếu như cảm thấy có chút gì đó nguy hiểm… thì không bao giờ có chuyện tôi đồng ý đi gặp người đó đâu. Dù sao thì… tôi cũng đâu còn là người của gia tộc Minamiya!
Tsubaki tiếp tục công việc chuẩn bị vali và những thứ cần thiết cho chuyến đi sắp tới. Trong khi William cứ nằm đó mà không ngừng suy nghĩ
_ Còn cậu nữa, nằm đó làm gì? Không mau lên chuẩn bị đồ đạc đi. Chúng ta sẽ khởi hành sau nửa tiếng nữa thì may ra mới kịp!
_ Hả? Tôi cũng được đi ư?
_ Tại sao không? Nếu đi chung với tôi thì không có vấn đề gì. Với lại, tôi nghĩ nhân cơ hội này, cậu cũng nên giới thiệu cho mấy tên ở đó biết… cậu thật sự là ai!
William tròn mắt vài phút, sau đó thì lại nở một nụ cười bí ẩn
_ Oh my… tôi không muốn làm rối rắm thêm sự việc. Nhưng xem chừng không còn cách nào khác!
_ Đùa à William? Chẳng phải ngay từ đầu tôi đã nói rồi sao? Dính đến một kẻ như tôi, tức là kéo theo bao nhiêu phiền toái về phía mình. Cậu không còn con đường nào khác khi vẫn còn ở bám tôi, hiểu chưa?
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Ngày cuối cùng của lễ hội trường nhằm chào mừng các học sinh năm nhất đến với mái nhà chung It. Harm Sokyuran. Các bạn sẽ có cơ hội được thưởng thức những điều mới lạ không kém phần thú vị qua những gian hàng khác nhau do chính các anh chị lớp trên chuẩn bị. Mặt khác, đây cũng là cơ hội cho các hội trưởng CLB giới thiệu những điểm thú vị của hội để thu hút sự chú ý tới các em. Dù đây là lễ hội trường dành riêng cho năm nhất, nhưng nghĩ lại thì cả đôi bên đều có lợi
Không khí ồn ào náo nhiệt thật. Dường như mọi người đều hiểu đây là ngày cuối cùng của lễ hội nên dù tất bận thế nào thì ai ai cũng đều cố gắng đến chung vui. Có thể nói số lượng học sinh thạm dự nhiều hơn cả hôm qua. Các gian hàng đang làm việc hết công suất… tất cả chỉ để tạo nên một không khí cho lễ hội trước khi kết thúc ngày hôm nay
Nhưng dù có kiểm tra hết khuôn viên thì cũng không thấy nơi giới thiệu của CLB hội họa… Cũng phải thôi, làm gì có chuyện Manaka – san sẽ hùng hồn mở lời giới thiệu những hoạt động của hội mình cho những học sinh năm nhất biết. Bức tranh “ Hoa anh đào đỏ”… bức tranh sẽ làm thay đổi số phận của CLB đã không còn nữa… thì làm sao có cái để thu hút học sinh. Càng nghĩ… Mikazuki càng cảm thấy hổ thẹn với chính bản thân mình ( dù rằng cô không phải là người gây ra tội lỗi ấy)
Đến đây là để nói lời xin lỗi… nhưng ngay chính Mikazuki cũng không biết phải mở lời như thế nào. Có lẽ Manaka – san sẽ thất vọng lắm… cho nên, dù đã đến trường, Mikazuki vẫn chưa có đủ tự tin để đến cửa CLB hội họa
_ Nè, biết gì chưa, nghe nói ở CLB hội họa có trưng bày một bức tranh đẹp lắm… hình như là “ Hoa anh đào đỏ” thì phải!
_ Ừ, mình cũng có nghe, nhưng hình như nó hơi khác so với bức mà Minamiya – sempai đã vẽ ở cuộc thi quốc tế thì phải!
_ Đúng, thay vì mang màu đỏ, thì bức tranh lần này mang hương sắc màu hồng. Nghe nói đây chỉ là bức tranh được vẽ lại bởi người nhà Tsuchimikaido thì đúng hơn!
_ Eh, người nhà Tsuchimikaido giỏi thật… Mình muốn xem, muốn xem thử coi nó trông như thế nào!
_ Vậy thì đi thôi. Hình như phải xếp hàng đó… chúng ta đi nhanh không khéo bị mất chỗ!
Hai ba nữ sinh từ tuyến hành lang trái chạy sang phải ngang qua Mikazuki. Lời nói của họ khiến quý cô nhà Tsuchimikaido có chút lạ lẫm ngạc nhiên.
Có phải họ vừa nói đến “ Hoa anh đào đỏ” được trưng bày ở phòng CLB hội họa? Nếu quả thật là “Hoa anh đào đỏ” thì chỉ có duy nhất bức vẽ thảm hại của mình thôi… Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Câu trả lời duy nhất cho câu hỏi trong đầu mình đang nằm ở CLB hội họa. Mikazuki nhanh chóng chạy thật nhanh đến đó hết sức có thể
…………………………..
Quả nhiên đúng với những gì Mikazuki đã nghĩ. Một dãy dài các học sinh từ năm nhất đến năm hai, thậm chí là năm ba gồm cả nam lẫn nữ. Họ xếp thành một hàng dài khắp hành lang đông đến mức gây ra tình trạng ùn tắc giao thông. Và đích đến cuối cùng của họ chính là phòng CLB hội họa… Phải, hàng trăm học sinh đồng loạt đứng bên ngoài cửa CLB hội họa chỉ để mong muốn được chiêm ngưỡng bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” xem như đã đổ sông đổ bể… Rút cuộc thì chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?
_ Mikazuki, Mikazuki!
Mikazuki giật mình khi có ai đó cất tiếng gọi
Hội trưởng Manaka từ bên trong phóng vụt ra ngoài và ôm chặt lấy Mikazuki. Chị ta không ngừng xát má mình vào má Mikazuki với điệu cười hệt như mấy bà chị bị lolicon
_ Mikazuki… thật tuyệt vời, một kỳ tích đã xảy ra… em xem đi, biết bao nhiêu học sinh đến chiêm ngưỡng bức tranh của em. Thậm chí họ còn xin được gia nhập CLB đến nỗi Hiro – kun ghi nhận không kịp nữa. Phen này chúng ta sống thật rồi, Mikazuki… cho chị hôn em một cái!
Mikazuki ráng đẩy chị hội trưởng ra khi chị ấy đang cố chu mỏ ra tặng cho mình một nụ hôn
_ Manaka – san, rút cuộc thì chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Họ đến xem tranh của em… nhưng chẳng phải tranh của em…
_ Eh? Em nói gì thế? Không phải chính em là người đã vẽ lại bức tranh đó ư? Mấy chú bảo vệ còn nói với chị tối qua có học sinh đến phòng CLB hội họa để vẽ lại… Không phải em thì là ai!
Chị hội trưởng đang nói gì thế? Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra sau khi mình ngất. Nhưng khi tỉnh lại thì chắc chắn mình đang ở nhà Tsuchimikaido. Và cũng chưa bao giờ nghe Chisaki nói mình bị chứng mộng du, làm những điều mà chính mình cũng không biết… Không lý nào có chuyện mình đã xuất hiện tại đây vào đêm qua để hoàn thiện lại bức tranh… không thể nào có chuyện đó xảy ra
Mikazuki bật khỏi cái ôm của Manaka – san. Cô gái tóc tím chen ngang qua dòng người để đến được nơi bức tranh được trưng bày
_ Xin lỗi, xin lỗi… xin cho qua, xin lỗi!
Khi đã qua được hàng người. Mikazuki không dám tin vào những gì đang hiện hữu ngay trước mắt mình. Một phông nền màu hồng phấn… một cây hoa anh đào với những chiếc cánh hoa anh đào mang hương sắc màu hồng vi vu rơi xuống như bông hoa tuyết lung linh giữa đêm đông tuyết rơi… Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, bức tranh của Mikazuki chỉ đơn thuần là một cây hoa anh đào hồng phấn tượng trưng cho một sức sống mãnh liệt tràn ngập sự yêu thương và niềm tin. Còn ở bức tranh này, bên cạnh cây hoa anh đào màu hồng thì còn có sự xuất hiện của một cây hoa anh đào nữa… một cây hoa anh đào mang hương sắc đỏ với những cánh hoa đào được nhuốm trong màu đỏ ấy… nhưng nó khác với “ Hoa anh đào đỏ” của thiên tài Tsubaki… Cái màu đỏ này không phải là màu đỏ của sự chết chóc, không phải là màu đỏ của một sự hối hận day dứt muốn kết thúc cuộc sống này càng sớm càng tốt… Mà là màu đỏ của một sức sống mãnh liệt… là sự tái sinh, dùng từ ngữ ấy thì đúng hơn
_ Sự tái sinh... khi một bông hoa lụi tàn, thì một bông hoa khác sẽ chớm nở nụ và tiếp tục vươn lên không ngừng… đây chính là sự tái sinh!
Chỉ cần nhìn qua một lần, Mikazuki đã có thể cảm nhận được ngụ ý đằng sau bức tranh Tsubaki vẽ nên. Sự tái sinh đi đôi với sức sống vĩnh cửu. Bức tranh này không chỉ gây tính tò mò cho người xem vì hai màu thái hoàn toàn đối lập nhau… Mà riêng với Mikazuki, nó còn là một minh chứng cho niềm tin vô cùng mạnh mẽ… niềm tin lẫn sự hy vọng về một tương lai tốt đẹp sẽ đến vào một ngày không xa… Chỉ cần ta tiếp tục tin tưởng, tiếp tục hy vọng… thì bao nhiêu đau đớn sẽ biến mất hết, thay vào đó là một sức sống không thể lay chuyển
Mikazuki còn để ý thấy một điểm nhấn khác hiện diện ngay giữa bức tranh. Ngay giữa hai cây hoa anh đào phảng phất những cánh hoa hai màu theo chiều gió thổi, là một người con gái có mái tóc ngắn ngang vai màu đỏ. Cô ấy đưa một tay chạm lên cây hoa anh đào bên trái, quay bờ lưng về phía người xem. Một cô gái bí ẩn ngay giữa bức tranh không để lộ gương mặt của mình… Nhưng chỉ cần thoáng qua, trong đầu Mikazuki liên tưởng ra ngay một cái tên… một cái tên rất rõ ràng
_ Không…. không thể nào… người ấy… chẳng lẽ…
……………………………………..
_ Tsuchimikaido – kun, em đến rồi, thật may quá!
Chàng Hiro chạy hộc đến chỗ Mikazuki đang đứng, trông những giọt mồ hôi trên bờ trán và ướt đẫm tấm áo sơ mi của anh ấy thì dường như cuộc vật lộn với các học sinh muốn được ghi danh vào CLB vẫn chưa xong
Thấy Mikazuki, anh ấy xin được phép dừng một chút để nói chuyện với cô ấy
_ Hiro – san, chuyện gì đang diễn ra ở đây thế ạ? Tại sao bức tranh của em lại….
_ Anh cũng không biết phải nói thế nào… Khi anh và Manaka – san đến đây, thì đã thấy hàng đống dụng cụ nằm ngổn ngang dưới đất… những thùng sơn anh mua trữ đều bị bật nắp bung hết. Nói chung, vừa mới bước chân vào, thì nơi đây chẳng khác chi một bãi chiến trường… Sau đó, bọn anh còn thấy bức tranh này đã được dựng sẵn cho khô sơn dầu… Chuyện chỉ có thế thôi!
Một lần nữa, Mikazuki hướng ánh mắt sang bức tranh trở thành tâm điểm chú ý của nhiều học sinh yêu cái đẹp. Nhìn vào người con gái đứng giữa hai cây hoa anh đào, có chút gì đó gợi gợi thương thương… cảm giác giống như có thứ gì đó vừa trở về trong không gian ký ức. Một cái gì đó quen thuộc nhưng Mikazuki không thể lý giải đó chính xác là gì
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Kazuto – kun, thành phố nhộn nhịp thật đó, trông chẳng khác chi Edinburgh, nơi chúng ta học khi xưa bên Anh ấy. Nè nè, hay là chúng ta đến Hakkeijima một chuyến đi. Tôi luôn muốn được đến Hakkeijima một lần cho biết!
Hakkeijima, hay còn biết đến là Yokohama Hakkeijima Sea Paradise, một trong những khu giải trí có thủy cung lớn nhất Nhật Bản. Ngoài ra còn có các mô hình giải trí khác như công viên, gian hàng mua sắm, nhà hàng, khách sạn. Phía trước còn có cả nhà ga Hakkeijima thuận tiện cho khách du lịch đến tham quan. Nhưng để đến Hakkeijima, thì ta phải bỏ thêm 30 phút từ trung tâm thành phố Yokohama về phía Nam bằng tàu điện, bởi Thủy Cung được xây dựng trên một hòn đảo nhân tạo có diện tích 24 hecta ở vịnh Tokyo. Đây cũng là nơi thu hút hầu như khách du lịch trên toàn thế giới đến hàng năm… khiến cho Hakkeijima đã nổi tiếng nay càng thêm nổi tiếng
Tsubaki hai tay vẫn đặt trên chiếc vô lăng, đôi mắt được che đi bởi chiếc kính đen, mái tóc chẻ xuống kiểu tài tử trong bộ trang phục áo sơ mi cổ, quần tây…. Trông không khác chi một nam tài tử diễn viên nào đó đang đi dạo phố
_ Im miệng đi William. Nên nhớ rằng, chúng ta không đến đây để chơi. Nhưng tôi hứa sau khi chuyện này chấm dứt, tôi sẽ đưa cậu đến đó cho bớt nói một chút đi!
Chiếc Jaguar của Tsubaki chở hai người họ đi một chặng đường dài từ vịnh Kyuushi vào trung tâm Tokyo, và từ Tokyo đến một địa điểm gần đó mang tên là Yokohama… Phải, họ hiện giờ đang long nhong trong thành phố Yokohama, cảng biển lớn nhất Nhật Bản và cũng là một trong những trung tâm thương mại không thể thiếu của vùng thủ đô Tokyo. Đây cũng được xem là nơi tập trung dân cư đông đứng thứ hai sau Tokyo… cái nôi của nền kinh tế Nhật… gọi như thế cũng không sai
_ Nhưng này Kazuto – kun, thật sự chúng ta phải đến Yokohama ư? Tôi cứ nghĩ Thiến Chiếu Gia Trang phải nằm đâu đó vùng ngoại ô vì nghe cậu nói nó rất lớn. Chứ giữa một thành phố đông dân đông nhà thế này thì có hơi… không được hợp lý cho lắm!
_ William, cậu vẫn còn nhớ 18 khu hành chính gyoseiku ở Yokohama mà tôi đã từng kể cho cậu chứ?
_ Dĩ nhiên, làm sao mà quên được, nào là Aoba, Asahi, Hodogaya, Isoga, Izumi, Kanagawa, Kanazawa, Kohaku, Konan, Midori, Minami, Naka, Nishi, Sakae, Seya, Totsuka, Tsurumi và Tsuzuki… Tôi nhớ bài hơi bị tốt nhé!
_ Phải, 18 khu hành chính của Yokohama bao gồm tất cả những ngành công nghiệp khiến cho đất nước Nhật Bản phát triển vượt bậc đến thời đại này sau chiến tranh thế giới thứ II. Nhưng lịch sử người Nhật đã ghi nhận một điều rằng: trừ các tỉnh Totsuka, Tsurumi và Naka, thì 15 tỉnh còn lại đều nằm trong vòng kiểm soát của Đại Gia Trang của ba nhà Tsuchimikaido, Kurahashi lẫn Minamiya… Chính Akifusa – sama, người được cho là hiện thân của thần Amaterasu đã dẫn dắt Yokohama, biến Nhật Bản có được như ngày hôm nay. Đó là lý do vì sao, ba gia tộc lại có vị trí ngang hàng với thủ tướng chính phủ Nhật. Tất cả đều là nhờ ngài Akifusa!
_ Nhưng Kazuto – kun, đó chỉ là truyền thuyết thôi đúng không? Từ sau thế chiến thế giới thứ II, tính đến giờ cũng gần 70 năm. Dù biết rằng con người có thể sống tới 100 tuổi, nhưng tôi không nghĩ Akifusa – sama sống lâu đến vậy. Nếu có, thì chắc bây giờ ngài ấy cũng đã trở thành người già cả rồi!
_ Điều này tôi cũng không biết phải nói sao cho cậu hiểu. Nhưng tôi nhớ rất rõ… cái lần cuối cùng tôi được diện kiến ngài ấy là 4 năm trước… Khi ấy, trông ngài vẫn còn rất trẻ, cứ như một người phụ nữ 27 tuổi là cùng thôi. Và dường như, ngài đã duy trì diện mạo ấy suốt từ lúc cháu của Thiên Chiếu Đại Thần, Mikoto thành lập nước Nhật Bản… tức là trước cả thế chiến thứ II xảy ra nữa cơ. Có thể theo góc nhìn nhận của khoa học, thần thánh không tồn tại… nhưng sự hiện diện của ngài Akifusa là minh chứng cho những điều phi lý ấy đang hiện hữu… Dù nó có phải truyền thuyết hay không, thì chính tôi hay cả ba nhà đều cũng không thể đảm bảo chính xác tuyệt đối, William!
William tựa đầu ra ngoài khung cửa kính xe, đảo mắt lặng nhìn dòng người di chuyển tấp nập trên con phố chính. Anh chàng ngoại quốc bỗng nhiên nở môt nụ cười mang hàm ý gì đó
_ Còn cậu thì sao Kazuto – kun? Những điều liên quan đến thần thánh, truyền thuyết… cậu có tin không?
_ Cũng giống như người Anh thờ thiên chúa hay tin vào công giáo Roma. Người Nhật cũng có quyền tin vào các vị thần Shinto… tin vào một thế lực thần linh khi bản thân họ không thể tìm thấy được lối thoát cho bản thân. Tôi đã từng tin, thậm chí còn tự hào là mình là một môn đồ của Amaterasu… nhưng sau cùng, cái giá phải trả cho sự trung thành ấy quá đắt… Có lẽ, làm một kẻ phản đồ thích hợp với tôi hơn. Nhưng như thế… không có nghĩa là báng bổ thần linh. Tôi chỉ muốn cho những con người quá tin vào thần linh biết một điều rằng: con người hoàn toàn có thể thay đổi số phận của chính bản thân mình. Đừng bao giờ quá dựa dẫm vào thần linh ngay khi bản thân còn chưa cố gắng hết sức. Chính vì thế, tôi đã lựa chọn con đường ra đi… con đường từ bỏ danh phận nhà Minamiya để trở thành một kẻ tự do hoàn toàn!
Tsubaki đã từng kể cho William phong phanh chuyện mình rời khỏi nhà Minamiya để được yêu một người con gái. William không đỗi mấy ngạc nhiên khi nghe Tsubaki nói lại những chuyện như vậy… Từ bỏ tất cả để trở thành một người hoàn toàn tự do… nhưng sau cùng vẫn không thể thoát khỏi vòng tròn số phận do chính thần linh tạo dựng
_ Vậy tôi hỏi cậu câu này… Kazuto – kun, cậu có cảm thấy hối hận khi đã rời khỏi nhà Minanmiya và yêu cô ấy không?
Tsubaki đắm mình trong thế giới của riêng mình, suy ngẫm đến điều William nói. Nó cũng giống như câu hỏi mà Chisaki đã đề cập khi mình lần đầu tiên đến tư trang Tsuchimikaido sau khi chuyển về Kyuushi. Một câu hỏi đã được hỏi đến lần thứ hai… và một lần nữa, Tsubaki sẽ trả lời nó với giọng điệu dứt khoát
_ Không… tôi không hối hận… từ bỏ nhà Minamiya, trở thành kẻ phản đồ, và được đến với người con gái mình yêu thật sự… tôi không bao giờ hối hận về điều đó. Thứ tôi hối hận duy nhất, là đã không thể bảo vệ được những gì quan trọng với mình… vì tôi chỉ là một kẻ yếu đuối… Phải, một kẻ yếu đuối nhu nhược và đã không giữ được lời hứa của mình!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Chiếc Jaguar của Tsubaki đi ngang qua quận Kanagawa của thành phố Yokohama và dừng lại trước một gia trang cực kỳ lớn trải dài từ Đông sang Tây với tổng diện tích… không dám nhắc đến… vì sợ nhắc đến thì mọi người lại không tin… nói chung là rất lớn, đủ sức xây cả một khu rừng rậm nhiều cây và thác nước bên trong… Chỉ cần đứng ngoài cổng có hai cái đầu con cáo trắng đứng hai bên, là đã có thể nghe được tiếng thác chảy ào ào bên trong đó một cách rõ ràng. Đó là chưa nói đến những âm thanh của các loài chim chóc trong khu rừng tạo cho người khác có cảm giác như đang đi dã ngoại trên núi hơn là ở trong thành phố
_ Đến rồi đấy, Thiên Chiếu Gia Trang Amaterasu no Mori ( Khu rừng của thần Amaterasu)!
Tsubaki lạnh lùng bước ra khỏi bước xe, cứ mặc cho William vẫn còn ngồi trong đó mà không ngừng trông ánh mắt ra ngoài để có thể chiêm ngưỡng vẻ uy nghiêm lộng lẫy của Đại Gia Trang trước mắt. Sự hùng vĩ trang nghiêm của nó khiến William không khỏi kinh ngạc… Vừa sáng nay, William đã có cơ hội được thấy một tòa gia trang lớn của nhà Tsuchimikaido không khác chi những tòa thành của các phủ chúa Samurai thời chiến quốc… Nhưng so với căn này thì nhà Tsuchimikaido chỉ bằng một góc thôi. Sau cùng thì Nhật Bản đã, đang và sẽ còn hùng mạnh đến đâu kia chứ?
_ Oi Kazuto – kun, có thật là tôi được phép bước chân vào đó không vậy? Nếu là một ngôi đền hay chùa chiềng thì không nói. Nhưng đây là một gia trang rất lớn, gần như chiếm hai phần ba tỉnh Kanagawa là ít… Một nơi vĩ đại tôn nghiêm thế này, không phải là người của ba phân gia thì sẽ gặp không ít phiền toái đâu!
_ Lại lèm bèm thứ đó nữa… tôi đã bảo rồi, đi với tôi thì không sao, chỉ cần tôi mở miệng thì chẳng ai dám chạm đến cậu dù chỉ một sợi tóc… Thôi tán nhảm và nhanh chóng mang hành lý ra khỏi xe đi!
William chìa một ngón tay ra tính nói gì đó nhưng lại ngừng giữa chừng như thể không chắc chắn vào điều mình chuẩn bị nói… khoảng vài giây thì quyết định nói
_ Thiên Chiếu Gia Trang… thật kinh hoàng… hy vọng mọi thứ diễn ra êm đẹp. Chỉ mong sao cái đầu của mình không phải nói câu “ cổ ổ lại, đầu đi nhé”!
……………………………
William phải khó khăn lắm khi lấy hai chiếc vali lớn khỏi khoang sau của xe. Chẳng bù cho chiếc vali của Tsubaki rất đỗi nhỏ nhẹ gọn gàng không quá cồng kềnh, túi hành lý của William thì lại lỉnh kỉnh nhiều đồ hơn. Chẳng là khi nghe Tsubaki nói phong phanh là sẽ vào trung tâm Tokyo và đến cảng biển Yokohama, William hí hửng mang nhiều thứ vì nghĩ sẽ có cơ hội được dong chơi ngoài biển và tán tỉnh những cô gái Nhật mặc áo tắm… Anh chàng nửa Tây nửa ta còn nghĩ mình sẽ được dịp đến Hakkeijima nên cũng mang theo ống nhòm, thức ăn lẫn vài ba thứ linh tinh khác… Nói cho một cách dễ hiểu, William chỉ toàn quan tâm đến chuyện vui chơi là chính. Nhưng ai ngờ đâu… Tsubaki thật sự nghiêm túc đến chuyện đến Yokohama không phải để chơi… nên bây giờ cái thân phải khổ khi mang những thứ chẳng giúp ích được gì cho chuyến đi
_ Hành lý thì sắp hết xuống xe rồi đây… Nhưng làm sao chúng ta có thể vào bên trong gia trang? Xung quanh đây có chuông không?
William ngoái cổ sang trái sang phải xem chuông cửa được đặt ở đâu. Chỉ có điều dù có nhìn đến năm sau cũng không thấy đâu… Một gia trang lớn, sang trọng quyền uy khắp Yokohama lại không được gắn thiết bị chuông điện. Thế câu hỏi đặt ra là làm sao người bên trong biết được có khách đến viếng thăm
_ Đừng có tìm vô ích… Akifusa – sama không muốn bị người ngoài làm phiền nên không hề đặt chuông ngoài cửa. Có tìm cũng thế thôi…Tương truyền kể lại rằng: Amaterasu là vị thần tối cao của thiên giới với hình dáng một người phụ nữ tuyệt đẹp trong ngọn lửa bao trùm xung quanh như dải lụa không bao giờ vụt tắt… Khi xuống nhân gian du ngoạn, ngài đã hóa thân vào một con cáo trắng để có thể dần hòa mình vào xã hội loài người… Chính vì thế, cáo trắng được chọn làm linh vật của Thiên Chiếu Gia Trang. Và những người sống bên cạnh Akifusa – sama, hiện thân của thần Amaterasu đều luyện được độ nhạy bén rất tốt… Chỉ cần đứng đây vài phút, ắt hẳn người bên trong sẽ nhận thấy được sự hiện diện của chúng ta!
_ Eh? Khả năng cảm nhận? Ý cậu là các giác quan bình thường ấy hả?
_ Ừ, cả 5 giác giác, và đặc biệt là về khứu giác. Họ có thể nghe thấy mùi của chúng ta từ vị trí rất xa đấy!
_ Hả, mùi cơ thể ư?
William nhanh chóng đưa tay lên ngửi thử xem có mùi gì bất thường không? Đây không phải chuyện đùa đâu. Đối với người Anh thì phép lịch sự là vấn đề được ưu tiên hàng đầu khi chuẩn bị giao tiếp với ai đó. Lòng tự trọng của người Anh cũng khá cao… chỉ cần một chút phật lòng, thì họ sẽ cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng… Mọi thứ khi ra mắt phải thật hoàn hảo không được bất kỳ một sai sót nào
_ Oi Kazuto – kun, sáng nay tôi đi long nhong gần biển, sau đó thì lạc tuốt lên rừng với mồ hôi mồ kê đầy người… Liệu có ổn không?
_ Bình thường, chỉ là mùi cơ thể sẽ có chút kỳ lạ khi cả ba mùi hương hợp lại làm một… Không phải lo, bên trong gia trang có nến hương dùng để tẩy mùi… chỉ cần dùng nó là xong!
_ Biết vậy tôi mang theo lọ nước hoa đặc trưng Americano phòng thân… Tự dưng lại quên thứ quan trọng như thế!
_ Cậu mà dùng nước hoa thì đảm bảo sẽ bị đuổi ngay khỏi cổng. Chính vì khứu giác quá nhạy bén nên họ rất sợ những mùi nặng như nước hoa. Cho nên đừng bao giờ nói những thứ nồng nặc như thế trước mặt họ!
………………….
Cánh cổng lớn trước Thiên Chiếu Gia Trang từ từ mở ra, tạo nên âm thanh cót két đến đinh tai nhức óc. Nhưng đúng như những gì Tsubaki đã nói trước… chỉ cần đứng ngoài cổng vài phút, thì tự khắc có người từ trong gia trang ra đón
_ Tsubaki – dono!
Chừng 3 đến 4 người xuất hiện thành một hàng ngang đằng sau. Phía trước là một cô tiểu Miko trong bộ Hakama đỏ, tay áo trắng dài và một chiếc nơ đỏ khác trên đầu làm cho mái tóc đen dài của cô ấy càng thêm duyên dáng. Điểm đặc biệt của tiểu Miko đó là một chiếc mặt nạ hình thần cáo trắng được giắt ngang thắt lưng
Trông thấy Tsubaki đứng ngay trước mặt, tiểu Miko cùng những người còn lại đều cúi đầu một cách thành kính
_ Chào mừng ngài đến Thiên Chiếu Gia Trang Amaterasu no Mori desu. Akifusa – sama có dặn dò chúng tôi tiếp đón ngài cẩn thận - desu… Xin hãy để mọi thứ ở đây cho chúng tôi giải quyết - desu!
Những người đứng đằng sau tiểu Miko nhanh chóng chạy đến, mỗi người một túi hành lý mà William cực khổ mang theo. Dường như, công việc chính của họ là phụ trách đưa hành lý của họ giống như những nhân viên ở các khách sạn lớn trong thành phố
William khá đỗi bất ngờ khi thấy họ tự ý đụng vào đồ của mình… nhưng trông Tsubaki vẫn tỏ ra không có gì quan trọng nên cũng bỏ qua. Chàng ngoại quốc nửa Tây nửa ta chỉ mong sao họ nhẹ tay, đừng làm hỏng hóc thứ gì bên trong
_ Hanabi… gặp lại tôi, cô không có gì muốn nói sao? Tôi cứ nghĩ người như cô sẽ lao đến ôm chầm lấy tôi khi Tsubaki này xuất hiện chứ?
_ Tsubaki – dono, qua bao thời gian thì ai cũng sẽ thay đổi - desu… hơn nữa, việc đó đối với một Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư là một điều không thể - desu...
_ Đến đây Hanabi, tôi cho phép đấy. Tôi từng nói rồi mà… đừng bao giờ xem tôi như một Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư. Trước đã thế và bây giờ cũng vậy!
Được sự cho phép của Tsubaki, tiểu Miko nơ đỏ nở một nụ cười rạng rỡ và bất ngờ lao thẳng vào vòng tay của hắn
_ Vâng… mừng ngài đến Thiên Chiếu Gia Trang, Tsubaki – dono - desu. Hanabi thật sự rất mong được gặp ngài đó - desu!
_ Rồi rồi, ngoan lắm Hanabi!
William gần như đơ miệng thành tượng đá khi chứng kiến viễn cảnh một cô bé trông nhỏ hơn mình đang không ngừng dựa đầu vào ngực Tsubaki một cách thích thú. Và trông Tsubaki không hề tỏ ra khó chịu, trái lại còn đưa tay phải lên xoa đầu tiểu Miko ấy bằng thái độ rất ư nhẹ nhàng lịch thiệp. Hình như giữa hai người họ có một sự quen thuộc gần gũi thân thiết đến mức một kẻ luôn khiến cho phụ nữ cảm thấy phát chán như Tsubaki cũng cảm thấy được tin tưởng… Đúng, vì chỉ khi Tsubaki tin tưởng ai đó thì hắn mới có thái độ như vậy
“Nhưng… vào khoảng thời gian học cùng nhau bên Anh, cùng ở chung một căn chung cư, cùng trải qua rất nhiều chuyện với nhau. Thế mà chưa một lần nào Tsubaki tỏ ra tử tế với mình… liệu có phải… mình vẫn chưa thể tạo được đủ lòng tin để Tsubaki không khỏi nghi ngờ dè chừng”… với kiểu suy nghĩ như thế, nó giống như một cú shock cực lớn giáng xuống đầu William, khiến anh chàng gục ngã hoàn toàn với tinh thần cực kỳ tồi tệ
_ Sự thật luôn là sự thật, Kazuto – kun sẽ không bao giờ ngó ngàng đến mình đâu… hức hức!
_ Tsubaki – dono, cái anh chàng ngoại quốc tóc vàng tóc đen kia là ai thế ạ - desu?
_ Xùy xùy, là một tên ăn bám nhà tôi thôi, đừng để ý làm gì cho mệt. Cứ mặc kệ hắn đi!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Phải bắt đầu từ đâu đây nhỉ… từ khi Tsubaki – dono rời khỏi tư trang nhà Minamiya, rồi gắn mác phản đồ của Amaterasu – sama. Hanabi đã rất mong sẽ có một ngày được gặp lại cậu. Chính vì thế nên, Hanabi luôn cố gắng trong mọi việc, từ nội trợ đến Kendo - desu. Hanabi mong muốn mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và tự thân đi trên con đường tìm đến với Tsubaki – dono… Nhưng, chưa kịp thực hiện thì Tsubaki – dono đã khiến cho ước mơ của Hanabi trở thành hiện thực rồi - desu!
_ Vậy à… cô gặp nhiều vất vả quá nhỉ, Hanabi!
_ Vâng… thời gian đầu khi sống ở đây thì cũng gặp chút khó khăn - desu. Nhưng dần dần rồi cũng quen việc… Với lại, mọi người trong Đại Gia Trang đối xử tốt với Hanabi lắm. Họ xem Hanabi như người thân một nhà vậy - desu!
Tiếp đãi khách bằng một cốc trà nóng kiểu Nhật thì thật không còn gì bằng. Nó vừa trang nhã trịnh trọng, vừa khẳng định được nét đẹp của truyền thống Nhật đối với người nước ngoài như William. Hanabi không ngừng kể lại những gì xảy đến trong thời gian Tsubaki rời Nhật đi Anh quốc với tinh thần tốt nhất có thể
Trong khi đó, tay William cứ nhìn chằm chằm tiểu Miko nơ đỏ kia một cách tò mò khó hiểu. Thật không thể hiểu nổi ở cái cô nhóc lùn tịt kia có gì thú vị mà Tsubaki lại đối xử ân cần dịu dàng như thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì kẻ khiến cho William tự đặt ra nhiều câu hỏi nhất vẫn là Tsubaki
_ Oi Kazuto – kun, cậu chưa giới thiệu tôi với tiểu Miko ấy. Thế là không được đâu đó nhé!
_ À phải nhỉ… để tôi giới thiệu, đây là William D. Saotome. Cậu ta là bạn chung căn hộ ký túc xá của tôi khi còn học ở bên Anh. Nay cậu ta đến Nhật để du lịch… nên tôi cũng tranh thủ đưa hắn đến Yokohama thăm thú một chuyến cho biết!
William nở một nụ cười xã giao lịch thiệp sang trọng
_ Xin chào, tôi là William D. Saotome, rất hân hạnh được gặp mặt!
_ Còn bên này là Hanabi, tên đầy đủ của cô ấy là Hanabi Minamiya… Nói sao đây… Trước đây, Hanabi từng là một thành viên trong nhà Minamiya, và còn là một Maid vô cùng tài giỏi với khả năng kiếm thuật lẫn thư pháp. Chính vì khả năng thiên phú của cô ấy mà Hanabi đã được Akifusa – sama, người lãnh đạo tối cao của cả ba gia tộc chiêu mộ chuyển đến Thiên Chiếu Gia Trang học việc. Bây giờ hình như đã trở thành cánh tay phải đắc lực của ngài Akifusa đúng không?
_ Vâng… nhưng so với các bậc tiền bối đi trước, Hanabi vẫn còn kém xa lắm, cần phải cố gắng nhiều hơn - desu… Và sẽ tuyệt vời biết bao nếu như Hanabi có thể giống được như Tsubaki – dono - desu!
_ Hầy! Nếu mà trở nên giống tôi… thì cô sẽ gặp không ít rắc rối còn hơn bây giờ nhiều. Nên suy nghĩ lại rõ ràng trước khi nói mấy điều kiểu thế đi Hanabi!
Tsubaki cất tiếng thở dài ngán ngẫm. Sau bao nhiêu năm gặp lại, Hanabi vẫn chẳng thay đổi là bao. Vẫn nhảy vào ôm chằm lấy mình một cách vô tội vạ mà không thèm để ý đến lời qua ý lại dèm pha của mọi người xung quanh. Hanabi còn thần tượng mình như một anh hùng trong những bộ manga… Phải, một người anh hùng đã không thể giữ được lời hứa, đã thẳng thừng dứt áo bỏ đi chỉ vì tính ích kỷ của mình. Để rồi sau cùng, người anh hùng đó phải gác kiếm khi đánh mất đi điều quan trọng mất… Một người anh hùng sa ngã lầm lạc trong bóng tối. Một gã vô dụng không làm được tích sự gì hết
Tại sao Hanabi lại thần tượng một gã như thế, dù biết vị anh hùng này đã trở thành cái gai trong mắt người khác… Điều này, chính Tsubaki vẫn chưa thể lý giải được
_ Tsubaki – dono. Người đã gặp Chisaki – sama và Hajima – sama chưa ạ - desu?
_ Tôi mới chỉ gặp lại Chisaki, còn Hajima thì vẫn chưa. Nghe bảo tên đó đang bận bù đầu vào công việc nhà Kurahashi nên tôi nghĩ chắc sẽ đến chào hỏi sau!
_ Nếu vậy thì người cũng không cần gấp gáp đâu - desu. Ở buổi họp mặt của ba phân gia sắp tới… chắc chắn Hajima – sama lẫn Chisaki – sama sẽ đến mà. Hanabi nghĩ… chắc Hajima – sama cũng rất mong được gặp người để thi đấu một trận nữa đó - desu!
_ Nếu gặp mặt là để tiếp tục gây chiến với nhau thì thôi… tôi muốn sống yên bình hơn!
Buổi họp mặt giữa các thành viên trong ba gia tộc là một truyền thống có từ rất lâu. Cứ ba năm, cả ba nhà đều sẽ tập trung tại Thiên Chiếu Gia Trang, cùng diện kiến Akifusa – sama tối cao và nêu lên những đề nghị hay những thay đổi gì đó trong gia tộc. Thường thì cả ba phân gia đều nhân dịp này để cùng gặp gỡ, giao lưu và quậy phá là chính. Chỉ trừ một số trường hợp đặc biệt như kiến nghị nhường ngôi vị trưởng nhà cho một ai đó thì việc diện kiến Akifusa là bắt buộc
Ngày đầu tiên đến thăm Chisaki, cô ấy cũng đã từng đề cập đến chuyện cuộc gặp mặt sẽ diễn ra trong vài ngày nữa. Chisaki cũng đưa lời khuyên rằng Tsubaki nên tham gia, vì trước sau gì thì hắn cũng là con trai duy nhất của người đứng đầu nhà Minamiya… nhưng Tsubaki đã một mực từ chối vì không muốn lai vãng dính dáng đến nữa. Chỉ là không ngờ, đích thân Akifusa – sama tự tay mời riêng Tsubaki đến Amaterasu no Mori trước khi buổi họp mặt diễn ra thế này… Có lẽ… ngài ấy cũng biết tình hình hiện giờ của Tsubaki và không muốn khiến cho hắn phải khó xử
_ Hanabi, Akifusa – sama hiện đang làm gì vậy?
_ Dạ, ngài ấy hiện đang bế quan trong đại điện thờ - desu. Cứ hàng năm vào đúng thời điểm này, ngài Akifusa lại làm như thế… Hanabi cũng thật sự không hiểu là ngài ấy đang có dự tính gì - desu!
Akifusa – sama có dự định gì thì chỉ riêng ngài ấy mới biết. Những thứ xung quanh Akifusa – sama vẫn còn là một dấu chấm hỏi cực kỳ lớn mà chưa ai có thể giải đáp được rõ ràng. Một người phụ nữ không bao giờ già đi theo thời gian, với danh hiệu là hiện thân của thần Amaterasu tối cao… Người đứng đầu Thiên Chiếu Gia Trang sau cùng vẫn là người khó hiểu nhất
William chợt vẫy tay khều khều Tsubaki
_ Kazuto – kun, bế quan là một hình thức thu nhỏ diện tích xung quanh, không tiếp xúc với bất kỳ ai để chuyên tâm tịnh tọa… Các bậc lão sư Trung Hoa xưa có thể bế quan suốt 3 ngày 3 đêm mà không cần ăn uống gì hết. Có khi nào, Akifusa – sama mà cậu nói, cũng nhốt mình suốt 3 ngày 3 đêm không gặp cậu không?
_ Nghe dạng câu hỏi của cậu là đủ biết đang sốt ruột không ngồi yên được chứ gì. Tôi biết Akifusa – sama từ bé, biết tính ngài ấy như thế nào. Nếu như Akifusa – sama thật sự gọi tôi đến đây để nói chuyện, thì chắc chắn ngài sẽ không cho chúng ta một cú leo cây đâu. Cứ yên tâm mà chờ đợi đi!
_ Tsubaki – dono nói phải đấy ạ - desu… Chỉ tầm vài phút nữa thôi, thì công việc bế quan của ngài Akifusa – sama sẽ xong ngay thôi - desu. Xin hai người chịu khó đợi thêm một lát - desu!
Sau giấc ngủ ngon trên chiếc giường ấm áp của mình, trông Tsubaki gần như đã lấy lại được cả thể lực lẫn tinh thần. Quả thật, nhìn hắn te tua tơi tả khi cả cơ thể bốc lên hương vị nồng nặc của sơn dầu các loại… đủ thấy hắn điên đến mức vắt toàn bộ sức lực của mình suốt một đêm chỉ để vẽ gì đó lên bức tranh của Mikazuki
Chẳng là sau khi tỉnh giấc, Tsubaki nhìn vào đồng hồ thì phát hiện ra bây giờ đã là 7h30, tức là đã lố ba mươi phút so với thời gian hẹn sẽ tự mình đưa William đi thăm thú một chuyến vòng quanh vịnh Kyuushi vào ánh bình minh. Nhưng không ngờ khi bước chân xuống phòng khách thì chẳng có một ai. Thậm chí là cả khung cửa nối với hành lang và khu vườn bên ngoài cũng được đóng lại cài chốt cẩn thận. William có một thói quen, dù chỉ đi ra ngoài vài phút hay mua một cái đĩa CD chỉ mất tầm 5 đến 10 phút, cậu ta cũng sẽ cài cửa cẩn thận, bất kể là cửa sổ hay cửa ra vào. Trái ngược hoàn toàn với tính ẩu thả của Tsubaki… đi ngủ còn không thèm khóa cổng ngoài biệt thự… để Chisaki không khỏi ngạc nhiên vào lần đầu tiên ghé thăm
_ Thôi đành vậy, cũng do mình trễ hẹn mà. Kiểu người như tên đó không bao giờ chấp nhận chịu ngồi yên một chỗ khi biết mình sẽ được đi ngao du một tiên cảnh…. Phải, hắn làm sao có thể bỏ lỡ giây phút tuyệt vời của vịnh Kyuushi vào sáng sớm. Biết chừng giờ này, tên đần ấy đang long nhong đâu đó gần biển cũng nên!
Trong đầu Tsubaki nghĩ như vậy. Dù sao thì William không phải tên đần đến mức để bản thân mình bị bắt cóc… Không, chính xác là William không bao giờ để bị bắt cóc một cách dễ dàng, bởi chàng ngoại quốc nửa Tây nửa ta ấy thế nào, Tsubaki biết rất rõ. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra với hắn. Hơn nữa, đường đi ở vịnh Kyuushi chỉ đơn thuần là một đường thẳng từ Bắc xuống Nam và từ Nam lên Bắc. Đó là chưa kể người dân làng chài quanh đây còn rất thân thiện hiếu khách, chỉ cần hắn lạc đường thì họ sẽ nhiệt tình hướng dẫn đến nơi đến chốn. Cứ đi một lúc, khi nào đói bụng thì hắn sẽ tự thân vác cái bụng biểu tình về ngay thôi
Tsubaki chuyển hướng của mình từ phòng khách xuống khu vực bếp ăn. Sáng sớm thì nên cho một thứ gì đó vào bụng, còn nếu không có nhã hứng muốn ăn thứ gì đó thì nên làm một tách cà phê để tiếp tế lượng đường vào cơ thể. Thành thử, hắn đang có ý định sẽ pha một ly để nhấm cho miệng có gì đó ngọt ngọt. Ngoài ra, vào một buổi sáng sau khi ngủ dậy, theo thói quen của Tsubaki thì hắn sẽ mở dàn nhạc giao hưởng không lời để cho một ngày mới của hắn được thêm tươi tắn. Ngồi thưởng thức cà phê, vừa lắng tai nghe nhạc giao hưởng, một thú vui tao nhã chỉ dành cho những người già sống an nhàn từ ngày này qua tháng nọ. Đối với Tsubaki thì liệu nó có thích hợp hay không? Mà thôi kệ đi, mỗi người một sở thích, mỗi sở thích thể hiện bản chất của mỗi người khác nhau. Tsubaki như thế nào… ta không cần phải bàn thêm chi nữa khi mọi thứ đã quá rõ ràng
…………..
Ding dong ding dong
Tiếng chuông vang lên ngoài cửa báo hiệu có người đến nhà… hoặc một ai đó đã về đến nhà. Tsubaki cho mấy thìa cà phê vào chiếc máy nước nóng đồng thời cũng cất tiếng thở dài ngán ngẫm chán chường
_ Cái gã ấy, chắc là về rồi đây mà. Mình cứ nghĩ hắn sẽ la cà thêm chút nữa kia chứ!
Nhấn công tắc cho chiếc máy làm cà phê hoạt động, Tsubaki tạm thời ngưng công việc của mình lại để đi ra mở cửa. Hắn nghĩ: có lẽ mình sẽ hỏi William xem vịnh Kyuushi này có đẹp hay không? Nếu cần, thì xui William mua một căn nhà ở đây rồi thi thoảng về đó mà sống. Cứ ăn bám ở biệt thự Tsubaki thế này… không có ý gì, bởi dẫu sao thì hai người cũng đã từng sống chung căn hộ ký túc xá hồi còn bên Anh. Nhưng kể ra cũng hơi tù túng chút xíu. Một mình một nhà một không gian riêng thì vẫn tốt hơn
Chỉ tiếc là Tsubaki không có cơ hội được nói những điều như thế. Bởi rằng người bấm chuông nhà không phải là William… mà là một nhóm khoảng chừng ba người, ai ai cũng đều mặc một bộ Hakama trắng đen và một chiếc áo khoác mỏng xám Haori bên ngoài. Không những thế, cả ba người kỳ lạ ấy đều đội một chiếc mũ vành rộng như những kiếm khách thời chiến xa xưa trùng xuống đến nỗi không thể nhìn rõ được mặt
Trông ba người ấy thật kỳ lạ và bí ẩn, nhưng dường như Tsubaki không tỏ ra vẻ ngạc nhiên là mấy. Trong đôi mắt hắn thể hiện rõ một điều rằng: Tsubaki có biết những người này
_ Tsubaki – dono, chúng tôi nhận lệnh từ Akifusa – sama đến trao bức thư này cho ngài. Xin hãy nhận lấy!
Một trong ba lữ khách khẽ lấy trong tay áo một bức thư và trao tận tay cho Tsubaki. Hắn lật mặt sau của bức thư và nhìn thấy một con ấn ba miếng ngọc bội nằm xoay quanh với nhau thành một vòng tròn. Dấu hiệu này đích thị là của Akifusa – sama, đích thị ngài Akifusa đã gửi bức thư này cho Tsubaki. Nội dung bên trong ghi gì, thì phải trông vào Tsubaki thôi
_ Tsubaki – dono, Akifusa – sama rất mong được gặp ngài. Xin hãy sắp xếp thời gian để đến Đại Gia Trang càng sớm càng tốt!
_ Ta hiểu rồi, các ngươi về đi!
_ Vậy chúng tôi xin phép được cáo từ. Tsubaki – dono, chúc ngài một ngày tốt lành!
Ba lữ khách cúi đầu chào Tsubaki một lần nữa rồi quay lưng bỏ đi. Mà Tsubaki cũng thật lạ lùng, họ vất vả cả chặng đường xa xăm đến để đưa thư… thì chí ít cũng phải mời họ vào nhà ngồi nghỉ chân uống miếng nước cho lại sức. Đằng này lại đuổi họ về một cách vô tình như thể không quan tâm gì đến tình trạng của họ… Hoặc cũng có thể do Tsubaki không thích những lữ khách ấy cũng nên. Trông Tsubaki cứ hướng mắt xuống bức thư với thái độ xa xăm phiền muộn như vậy… chắc hẳn hắn đang phải đắn đo suy nghĩ lắm. Vì đây là thư từ ngài Akifusa tối cao của cả ba gia tộc. Hắn không thể lạnh lùng thờ ơ quăng thẳng vào thùng rác như thư của mấy cô nữ sinh hâm mộ khi hắn còn đang du học bên Anh
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Sột soạt sột soạt, âm thanh từ cây chổi quét lá nghe thật êm tai và giòn giã. Chỉ cần nghe qua âm hưởng cũng đủ biết người quét lá là người như thế nào, một cái gì đó rất từ tốn, nhẹ nhàng êm ái mà không có chút gì vội vã hối hả. Phải… Chisaki là thế mà, một cô gái không thích xô bồ vào cái thay đổi nhanh xoành xoạch của thế giới ( Phần nào đó tư tưởng cũng giống như Tsubaki). Chisaki bao giờ cũng biết tự điều hòa cuộc sống của mình sao cho phù hợp nhất, không chậm rãi và cũng không quá nhanh, một cách sống rất êm đềm nhẹ nhàng tự do tự tại mà rất nhiều người hằng mong mỏi
Chisaki vẫn tiếp tục công việc quét lá ngoài cổng tư trang. Kể từ khi William về, cô ấy vẫn chưa ngừng chắc bởi lẽ lá cây hôm nay rụng nhiều quá. Một mình Chisaki thì không thể hoàn thành hết chỉ trong vòng một giờ như ngày thường… ắt cũng được gần hai tiếng đồng hồ là ít. Đó là chưa nói đến Chisaki phải lau dọn ngôi đền thờ thần Amaterasu và cho những chú chim hải âu từ ngoài biển vào ăn. Thi thoảng cũng có một vài con bay lạc vào đây xin Chisaki chút thức ăn bồi lại sức. Nhân cơ hội ấy, Chisaki biến việc cho chim ăn thành một trong những thú vui của mình. Kể ra thì như thế sẽ giúp cho cuộc sống của Chisaki càng thêm phần vui vẻ hoàn hảo
Xoạch xoạch
Đó là âm thanh kéo cửa từ tư trang nhà Tsuchimikaido. Nó được phát ra từ phía sau lưng khiến Chisaki phải ngoái cổ nhìn lại
_ Mikazuki!
_ Chào buổi sáng Chisaki!
Người bước ra từ tư trang là Mikazuki, hôm nay, trông sắc mặt của cô ấy đã tốt hơn ngày nào. Một giấc ngủ ngon thật sự rất có hiệu quả dành cho những người làm việc quá sức… Có lẽ Mikazuki cần phải để tâm đến bản thân mình thêm một chút
_ Mikazuki, sao cậu không ngủ thêm chút nữa đi, với lại…
Chisaki để ý thấy bộ đồng phục nữ sinh cà ra vát đỏ trường trung học It. Harm Sokyuran của Mikazuki với chiếc cặp cô nàng tóc tím thường dùng để đến trường. Mikazuki đang có ý định rời tư trang xuống trạm xe buýt và bắt chuyến đi học đây mà. Điều này thật sự khiến cho Chisaki không mấy yên tâm. Dù sao thì Mikazuki cũng cần được nghỉ ngơi nhiều hơn sau sự việc mấy ngày gần đây
_ Mình đã gửi đơn xin cho cậu được nghỉ hôm nay rồi. Cậu không nhất thiết phải đến trường đâu. Cứ ở nhà nghỉ ngơi thôi!
_ Uhm, cảm ơn Chisaki, nhưng thật sự tớ muốn được đến trường để xem kết quả lễ hội thế nào. Tớ lo cho Manaka – san và CLB hội họa, không biết họ sẽ làm gì nếu như không thể thu hút được các học viên năm nhất tham gia CLB…Tớ thấy bản thân mình cần phải có trách nhiệm với chuyện này!
Từ khi chứng kiến bức tranh của mình bị phá hoại, Mikazuki không khỏi bị shock nặng vì thành quả mà mình đổ biết bao nhiêu mồ hôi công sức lẫn thời gian… tác phẩm không chỉ đơn thuần là một thước đo đánh giá sự cố gắng của Mikazuki, mà còn là một bước chuyển quan trọng minh chứng cho suy nghĩ lẫn cảm xúc của chính bản thân mình
Sau đó, Mikazuki đã ngất đi vì cơ thể bị suy nhược nhẹ do thức nhiều đêm liền. Biết rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng khi tỉnh dậy và chiêm ngẫm lại mọi chuyện, Mikazuki cảm thấy giống như mình vừa bỏ trốn ngay lúc không hoàn thành được nhiệm vụ. Cho nên, cô quyết định đến trường để nói lời xin lỗi với hội trưởng Manaka, với toàn thể CLB hội họa
_ Không sao đâu Chisaki. Hôm nay là ngày cuối cùng để các CLB chiêu mộ học sinh mới. Vì không có tiết học nên tớ sẽ về sớm thôi. Tớ hứa là sẽ nghỉ ngơi đầy đủ mà… Đừng lo nhé Chisaki!
Miệng thì nói thế… nhưng bao giờ nói cũng dễ hơn làm. Nụ cười của Mikazuki càng khiến cho Chisaki lo lắng thêm, nhưng cô cung chủ nhỏ hiểu rằng vào tình huống này: dù mình có mang vị trí là người đứng đầu nhà Tsuchimikaido ra lệnh cho Mikazuki không được phép đến trường thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ cãi lệnh ngay. Tính tình Mikazuki thế nào, Chisaki thừa sức hiểu
_ Mình hiểu rồi. Nhưng hứa với mình, khi đã hoàn thành xong những thứ còn dang dở, cậu phải trở về nhà ngay đó!
Mikazuki khẽ nở nụ cười nhẹ
_ Uhm… tớ đi đây Chisaki!
Cô gái tóc tím có gương mặt giống với Lumina từ từ quay lưng bước từng bước trên con đường xuống ngọn đồi cho đến khi mất bóng hoàn toàn
Để Mikazuki đi như vậy, thật sự là một mối lo lắng không yên trong lòng Chisaki. Nhưng mình cũng không thể làm gì hơn khi Mikazuki đã quyết định đối mặt với tất cả mọi thứ. Một hành động dũng cảm như thế… Có lẽ, Chisaki sẽ đặt lòng tin vào lần này xem sao… đặt lòng tin rằng Mikazuki sẽ ổn thôi. Rồi cậu ấy sẽ lại trở về như trước đây
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Oi oi Kazuto – kun, I’m home! ( Kazuto, tôi về rồi này)
Chỉ cần nghe qua cái giọng Anh oang oang kiểu đó thì không cần nói cũng biết nhân vật này là ai. Sau một chuyến thăm thú từ Bắc chí Nam trong phạm vi vịnh biển Kyuushi, cuối cùng thì William cũng chịu lết cái thân về biệt thự của Tsubaki. Và hiện giờ, anh ta đang hí hửng muốn được nhanh chóng gặp Tsubaki rồi kể cho hắn nghe những gì mình thấy ngày hôm nay. Anh ta còn nghĩ không biết Tsubaki sẽ cảm thấy thế nào nếu William kể chuyện mình đã gặp cung chủ tối cao của nhà Tsuchimikaido danh giá
Chỉ có điều… ý định ấy phải tạm thời ngưng lại vì bỗng dưng William thấy cảnh Tsubaki đang dọn đồ đạc vào một chiếc vali cỡ vừa ngoài phòng khách, trông như thể Tsubaki chuẩn bị đi đâu đó
_ Hử, về rồi đấy hả? Quả nhiên cái vịnh biển này không lớn đến mức để một kẻ như cậu bị lạc một cách dễ dàng… Mà theo tôi suy nghĩ, chắc do đói bụng nên mới mò về chứ gì? Còn không thì ắt hẳn cậu còn phải long nhong vài chỗ nữa!
Bất thình lình, William nhảy xổ đến, lao thẳng vào Tsubaki khiến tên tự kỷ ấy ngã lộn nhào ra sàn đến mấy vòng. Hắn ta từ từ ngồi dậy trong khi tay không ngừng xuýt xoa vì đầu vừa bị va đập nhẹ
_ Ui da… này, làm gì thế hả? Bộ tính ám sát tôi sao?
William khẽ ngước lên nhìn Tsubaki với đôi mắt rơm rớm nước mắt như con nít. Hai tay còn bấu chặt lấy vạt áo Tsubaki dứt mãi không buông, nhìn không khác chi một đứa trẻ sắp sửa xa mẹ
_ Kazuto – kun… cậu tính chuyển đi đâu… định bỏ tôi bơ vơ cù bất cù bơ thật à? Cậu ghét ở chung với tôi đến thế sao?
Nghe phát là biết ngay anh chàng ngoại quốc nửa Tây nửa ta đang hiểu nhầm chuyện gì đó. Nhưng điều khiến Tsubaki bận tâm bây giờ là hắn bám mình ghê quá, cứ như con sâu róm dính chặt lên thân cây
_ Buông tôi ra trước đã tên ngố… đừng có nước mắt giàn giụa kiểu đó, bẩn hết áo tôi bây giờ!
_ Không… cho đến khi cậu chịu trả lời rõ ràng cậu tính rời đi đâu… còn không thì tôi nhất quyết không buông!
Cảm thấy bực mình vì cái tên ăn không ngồi rồi hết ăn bám thì lại làm phiền mình. Tsubaki tức tối không nói không rằng chuyển sang dùng vũ lực tung chân đạp một phát ngay mặt… khiến William lăn lộn đâm thẳng vào cái vali Tsubaki vừa sắp xếp xong
Bị đá hệt như bị từ chối, William nằm xó một chỗ ngay đó, nước mắt không khỏi giàn giụa khi miệng cứ không ngừng lèm bèm một mình trông mắc cười chết được
_ Hic hic…Kazuto – kun ghét mình…Kazuto – kun ghét mình … mình muốn chết…
Tsubaki ngồi bật dậy, tay gãi đầu sột soạt đi cùng với tiếng thở dài ngán ngẫm. Hắn cảm thấy phục bản thân mình khi có thể kết bạn với một gã chưa chi chưa rằng đã xấn xác làm mấy chuyện chẳng giống ai. Uổng công cho hắn được xem là một trong những thiên tài của học viện mỹ thuật nổi tiếng hàng đầu Anh Quốc lúc bấy giờ ( Dĩ nhiên là không thể bằng với Tsubaki được rồi)
_ Nghe này tên ngố, tôi không có ý định chuyển nhà đi sống chỗ khác ngoài vịnh Kyuushi này. Chẳng qua là có chuyện gấp nên tôi cần phải rời khỏi đây một thời gian… Nói thì nói thế, nhưng thực chất đi có một ngày là về thôi!
William lăn từ bên trái sang bên phải, đưa ánh mắt tròn ngạc nhiên nhìn Tsubaki
_ Eh? Chuyện gấp? Chẳng lẽ nhà Minamiya xảy ra chuyện gì ư?
_ Chẳng phải… Nhà Minamiya có bị cháy thành than thì tôi cũng không quan tâm… Nhìn cái này đi rồi sẽ biết!
Tsubaki ném cho William bao phong bì thư bên ngoài. Ban đầu, trong mắt chàng trai ngoại quốc thấy đây cũng chỉ là một cái bao thư bình thường thôi. Nhưng sau khi lật mặt đằng sau, thì thái độ của anh ta đột nhiên thay đổi hẳn. Ánh mắt William hiện rõ một cái gì đó khá là căng thẳng và khủng khiếp chuẩn bị xảy đến
_ Oi Kazuto – kun, nếu tôi đoán không nhầm thì cái ấn này là….
_ Lúc trước tôi đã kể với cậu về truyền thuyết khai sinh ra nước Nhật đúng không? Nhà Tsuchimikaido là thanh kiếm tượng trưng cho sự dũng cảm. Nhà Kurahashi là chiếc gương tượng trưng cho sự khôn ngoan, và nhà Minamiya là ba miếng ngọc bội tượng trưng cho lòng vị tha. Chỉ duy nhất một người được quyền sử dụng các ấn pháp thiêng để triệu tập bất kỳ ai trong cả ba gia tộc. Người bị triệu tập không thể kháng lệnh cả việc phải đi chết… Ngài ấy vẫn còn xem tôi như một thành viên của gia tộc Minamiya… mặc dù nhiều thứ đã thay đổi rất nhiều sau thời gian ấy!!
_ Nếu vậy thì cậu còn đến đấy làm gì hả? Phải tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào dù có phải tự giết chính bản thân mình. Kazuto – kun, tôi biết cậu luôn sống theo chủ nghĩ: “ Quy luật đầu tiên là không có quy luật nào hết” Và cũng chính cậu đã nói với tôi rằng bản thân không hề ưa gì những cái luật cổ hữu vớ vẩn của ba gia tộc kia mà. Tại sao bây giờ cậu lại phải cất công đi một chuyến đến nơi nguy hiểm như thế?
_ Không cần phải lo… vì tôi biết người gửi cho tôi bức thư này là người như thế nào. Nếu như cảm thấy có chút gì đó nguy hiểm… thì không bao giờ có chuyện tôi đồng ý đi gặp người đó đâu. Dù sao thì… tôi cũng đâu còn là người của gia tộc Minamiya!
Tsubaki tiếp tục công việc chuẩn bị vali và những thứ cần thiết cho chuyến đi sắp tới. Trong khi William cứ nằm đó mà không ngừng suy nghĩ
_ Còn cậu nữa, nằm đó làm gì? Không mau lên chuẩn bị đồ đạc đi. Chúng ta sẽ khởi hành sau nửa tiếng nữa thì may ra mới kịp!
_ Hả? Tôi cũng được đi ư?
_ Tại sao không? Nếu đi chung với tôi thì không có vấn đề gì. Với lại, tôi nghĩ nhân cơ hội này, cậu cũng nên giới thiệu cho mấy tên ở đó biết… cậu thật sự là ai!
William tròn mắt vài phút, sau đó thì lại nở một nụ cười bí ẩn
_ Oh my… tôi không muốn làm rối rắm thêm sự việc. Nhưng xem chừng không còn cách nào khác!
_ Đùa à William? Chẳng phải ngay từ đầu tôi đã nói rồi sao? Dính đến một kẻ như tôi, tức là kéo theo bao nhiêu phiền toái về phía mình. Cậu không còn con đường nào khác khi vẫn còn ở bám tôi, hiểu chưa?
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Ngày cuối cùng của lễ hội trường nhằm chào mừng các học sinh năm nhất đến với mái nhà chung It. Harm Sokyuran. Các bạn sẽ có cơ hội được thưởng thức những điều mới lạ không kém phần thú vị qua những gian hàng khác nhau do chính các anh chị lớp trên chuẩn bị. Mặt khác, đây cũng là cơ hội cho các hội trưởng CLB giới thiệu những điểm thú vị của hội để thu hút sự chú ý tới các em. Dù đây là lễ hội trường dành riêng cho năm nhất, nhưng nghĩ lại thì cả đôi bên đều có lợi
Không khí ồn ào náo nhiệt thật. Dường như mọi người đều hiểu đây là ngày cuối cùng của lễ hội nên dù tất bận thế nào thì ai ai cũng đều cố gắng đến chung vui. Có thể nói số lượng học sinh thạm dự nhiều hơn cả hôm qua. Các gian hàng đang làm việc hết công suất… tất cả chỉ để tạo nên một không khí cho lễ hội trước khi kết thúc ngày hôm nay
Nhưng dù có kiểm tra hết khuôn viên thì cũng không thấy nơi giới thiệu của CLB hội họa… Cũng phải thôi, làm gì có chuyện Manaka – san sẽ hùng hồn mở lời giới thiệu những hoạt động của hội mình cho những học sinh năm nhất biết. Bức tranh “ Hoa anh đào đỏ”… bức tranh sẽ làm thay đổi số phận của CLB đã không còn nữa… thì làm sao có cái để thu hút học sinh. Càng nghĩ… Mikazuki càng cảm thấy hổ thẹn với chính bản thân mình ( dù rằng cô không phải là người gây ra tội lỗi ấy)
Đến đây là để nói lời xin lỗi… nhưng ngay chính Mikazuki cũng không biết phải mở lời như thế nào. Có lẽ Manaka – san sẽ thất vọng lắm… cho nên, dù đã đến trường, Mikazuki vẫn chưa có đủ tự tin để đến cửa CLB hội họa
_ Nè, biết gì chưa, nghe nói ở CLB hội họa có trưng bày một bức tranh đẹp lắm… hình như là “ Hoa anh đào đỏ” thì phải!
_ Ừ, mình cũng có nghe, nhưng hình như nó hơi khác so với bức mà Minamiya – sempai đã vẽ ở cuộc thi quốc tế thì phải!
_ Đúng, thay vì mang màu đỏ, thì bức tranh lần này mang hương sắc màu hồng. Nghe nói đây chỉ là bức tranh được vẽ lại bởi người nhà Tsuchimikaido thì đúng hơn!
_ Eh, người nhà Tsuchimikaido giỏi thật… Mình muốn xem, muốn xem thử coi nó trông như thế nào!
_ Vậy thì đi thôi. Hình như phải xếp hàng đó… chúng ta đi nhanh không khéo bị mất chỗ!
Hai ba nữ sinh từ tuyến hành lang trái chạy sang phải ngang qua Mikazuki. Lời nói của họ khiến quý cô nhà Tsuchimikaido có chút lạ lẫm ngạc nhiên.
Có phải họ vừa nói đến “ Hoa anh đào đỏ” được trưng bày ở phòng CLB hội họa? Nếu quả thật là “Hoa anh đào đỏ” thì chỉ có duy nhất bức vẽ thảm hại của mình thôi… Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Câu trả lời duy nhất cho câu hỏi trong đầu mình đang nằm ở CLB hội họa. Mikazuki nhanh chóng chạy thật nhanh đến đó hết sức có thể
…………………………..
Quả nhiên đúng với những gì Mikazuki đã nghĩ. Một dãy dài các học sinh từ năm nhất đến năm hai, thậm chí là năm ba gồm cả nam lẫn nữ. Họ xếp thành một hàng dài khắp hành lang đông đến mức gây ra tình trạng ùn tắc giao thông. Và đích đến cuối cùng của họ chính là phòng CLB hội họa… Phải, hàng trăm học sinh đồng loạt đứng bên ngoài cửa CLB hội họa chỉ để mong muốn được chiêm ngưỡng bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” xem như đã đổ sông đổ bể… Rút cuộc thì chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?
_ Mikazuki, Mikazuki!
Mikazuki giật mình khi có ai đó cất tiếng gọi
Hội trưởng Manaka từ bên trong phóng vụt ra ngoài và ôm chặt lấy Mikazuki. Chị ta không ngừng xát má mình vào má Mikazuki với điệu cười hệt như mấy bà chị bị lolicon
_ Mikazuki… thật tuyệt vời, một kỳ tích đã xảy ra… em xem đi, biết bao nhiêu học sinh đến chiêm ngưỡng bức tranh của em. Thậm chí họ còn xin được gia nhập CLB đến nỗi Hiro – kun ghi nhận không kịp nữa. Phen này chúng ta sống thật rồi, Mikazuki… cho chị hôn em một cái!
Mikazuki ráng đẩy chị hội trưởng ra khi chị ấy đang cố chu mỏ ra tặng cho mình một nụ hôn
_ Manaka – san, rút cuộc thì chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Họ đến xem tranh của em… nhưng chẳng phải tranh của em…
_ Eh? Em nói gì thế? Không phải chính em là người đã vẽ lại bức tranh đó ư? Mấy chú bảo vệ còn nói với chị tối qua có học sinh đến phòng CLB hội họa để vẽ lại… Không phải em thì là ai!
Chị hội trưởng đang nói gì thế? Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra sau khi mình ngất. Nhưng khi tỉnh lại thì chắc chắn mình đang ở nhà Tsuchimikaido. Và cũng chưa bao giờ nghe Chisaki nói mình bị chứng mộng du, làm những điều mà chính mình cũng không biết… Không lý nào có chuyện mình đã xuất hiện tại đây vào đêm qua để hoàn thiện lại bức tranh… không thể nào có chuyện đó xảy ra
Mikazuki bật khỏi cái ôm của Manaka – san. Cô gái tóc tím chen ngang qua dòng người để đến được nơi bức tranh được trưng bày
_ Xin lỗi, xin lỗi… xin cho qua, xin lỗi!
Khi đã qua được hàng người. Mikazuki không dám tin vào những gì đang hiện hữu ngay trước mắt mình. Một phông nền màu hồng phấn… một cây hoa anh đào với những chiếc cánh hoa anh đào mang hương sắc màu hồng vi vu rơi xuống như bông hoa tuyết lung linh giữa đêm đông tuyết rơi… Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, bức tranh của Mikazuki chỉ đơn thuần là một cây hoa anh đào hồng phấn tượng trưng cho một sức sống mãnh liệt tràn ngập sự yêu thương và niềm tin. Còn ở bức tranh này, bên cạnh cây hoa anh đào màu hồng thì còn có sự xuất hiện của một cây hoa anh đào nữa… một cây hoa anh đào mang hương sắc đỏ với những cánh hoa đào được nhuốm trong màu đỏ ấy… nhưng nó khác với “ Hoa anh đào đỏ” của thiên tài Tsubaki… Cái màu đỏ này không phải là màu đỏ của sự chết chóc, không phải là màu đỏ của một sự hối hận day dứt muốn kết thúc cuộc sống này càng sớm càng tốt… Mà là màu đỏ của một sức sống mãnh liệt… là sự tái sinh, dùng từ ngữ ấy thì đúng hơn
_ Sự tái sinh... khi một bông hoa lụi tàn, thì một bông hoa khác sẽ chớm nở nụ và tiếp tục vươn lên không ngừng… đây chính là sự tái sinh!
Chỉ cần nhìn qua một lần, Mikazuki đã có thể cảm nhận được ngụ ý đằng sau bức tranh Tsubaki vẽ nên. Sự tái sinh đi đôi với sức sống vĩnh cửu. Bức tranh này không chỉ gây tính tò mò cho người xem vì hai màu thái hoàn toàn đối lập nhau… Mà riêng với Mikazuki, nó còn là một minh chứng cho niềm tin vô cùng mạnh mẽ… niềm tin lẫn sự hy vọng về một tương lai tốt đẹp sẽ đến vào một ngày không xa… Chỉ cần ta tiếp tục tin tưởng, tiếp tục hy vọng… thì bao nhiêu đau đớn sẽ biến mất hết, thay vào đó là một sức sống không thể lay chuyển
Mikazuki còn để ý thấy một điểm nhấn khác hiện diện ngay giữa bức tranh. Ngay giữa hai cây hoa anh đào phảng phất những cánh hoa hai màu theo chiều gió thổi, là một người con gái có mái tóc ngắn ngang vai màu đỏ. Cô ấy đưa một tay chạm lên cây hoa anh đào bên trái, quay bờ lưng về phía người xem. Một cô gái bí ẩn ngay giữa bức tranh không để lộ gương mặt của mình… Nhưng chỉ cần thoáng qua, trong đầu Mikazuki liên tưởng ra ngay một cái tên… một cái tên rất rõ ràng
_ Không…. không thể nào… người ấy… chẳng lẽ…
……………………………………..
_ Tsuchimikaido – kun, em đến rồi, thật may quá!
Chàng Hiro chạy hộc đến chỗ Mikazuki đang đứng, trông những giọt mồ hôi trên bờ trán và ướt đẫm tấm áo sơ mi của anh ấy thì dường như cuộc vật lộn với các học sinh muốn được ghi danh vào CLB vẫn chưa xong
Thấy Mikazuki, anh ấy xin được phép dừng một chút để nói chuyện với cô ấy
_ Hiro – san, chuyện gì đang diễn ra ở đây thế ạ? Tại sao bức tranh của em lại….
_ Anh cũng không biết phải nói thế nào… Khi anh và Manaka – san đến đây, thì đã thấy hàng đống dụng cụ nằm ngổn ngang dưới đất… những thùng sơn anh mua trữ đều bị bật nắp bung hết. Nói chung, vừa mới bước chân vào, thì nơi đây chẳng khác chi một bãi chiến trường… Sau đó, bọn anh còn thấy bức tranh này đã được dựng sẵn cho khô sơn dầu… Chuyện chỉ có thế thôi!
Một lần nữa, Mikazuki hướng ánh mắt sang bức tranh trở thành tâm điểm chú ý của nhiều học sinh yêu cái đẹp. Nhìn vào người con gái đứng giữa hai cây hoa anh đào, có chút gì đó gợi gợi thương thương… cảm giác giống như có thứ gì đó vừa trở về trong không gian ký ức. Một cái gì đó quen thuộc nhưng Mikazuki không thể lý giải đó chính xác là gì
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Kazuto – kun, thành phố nhộn nhịp thật đó, trông chẳng khác chi Edinburgh, nơi chúng ta học khi xưa bên Anh ấy. Nè nè, hay là chúng ta đến Hakkeijima một chuyến đi. Tôi luôn muốn được đến Hakkeijima một lần cho biết!
Hakkeijima, hay còn biết đến là Yokohama Hakkeijima Sea Paradise, một trong những khu giải trí có thủy cung lớn nhất Nhật Bản. Ngoài ra còn có các mô hình giải trí khác như công viên, gian hàng mua sắm, nhà hàng, khách sạn. Phía trước còn có cả nhà ga Hakkeijima thuận tiện cho khách du lịch đến tham quan. Nhưng để đến Hakkeijima, thì ta phải bỏ thêm 30 phút từ trung tâm thành phố Yokohama về phía Nam bằng tàu điện, bởi Thủy Cung được xây dựng trên một hòn đảo nhân tạo có diện tích 24 hecta ở vịnh Tokyo. Đây cũng là nơi thu hút hầu như khách du lịch trên toàn thế giới đến hàng năm… khiến cho Hakkeijima đã nổi tiếng nay càng thêm nổi tiếng
Tsubaki hai tay vẫn đặt trên chiếc vô lăng, đôi mắt được che đi bởi chiếc kính đen, mái tóc chẻ xuống kiểu tài tử trong bộ trang phục áo sơ mi cổ, quần tây…. Trông không khác chi một nam tài tử diễn viên nào đó đang đi dạo phố
_ Im miệng đi William. Nên nhớ rằng, chúng ta không đến đây để chơi. Nhưng tôi hứa sau khi chuyện này chấm dứt, tôi sẽ đưa cậu đến đó cho bớt nói một chút đi!
Chiếc Jaguar của Tsubaki chở hai người họ đi một chặng đường dài từ vịnh Kyuushi vào trung tâm Tokyo, và từ Tokyo đến một địa điểm gần đó mang tên là Yokohama… Phải, họ hiện giờ đang long nhong trong thành phố Yokohama, cảng biển lớn nhất Nhật Bản và cũng là một trong những trung tâm thương mại không thể thiếu của vùng thủ đô Tokyo. Đây cũng được xem là nơi tập trung dân cư đông đứng thứ hai sau Tokyo… cái nôi của nền kinh tế Nhật… gọi như thế cũng không sai
_ Nhưng này Kazuto – kun, thật sự chúng ta phải đến Yokohama ư? Tôi cứ nghĩ Thiến Chiếu Gia Trang phải nằm đâu đó vùng ngoại ô vì nghe cậu nói nó rất lớn. Chứ giữa một thành phố đông dân đông nhà thế này thì có hơi… không được hợp lý cho lắm!
_ William, cậu vẫn còn nhớ 18 khu hành chính gyoseiku ở Yokohama mà tôi đã từng kể cho cậu chứ?
_ Dĩ nhiên, làm sao mà quên được, nào là Aoba, Asahi, Hodogaya, Isoga, Izumi, Kanagawa, Kanazawa, Kohaku, Konan, Midori, Minami, Naka, Nishi, Sakae, Seya, Totsuka, Tsurumi và Tsuzuki… Tôi nhớ bài hơi bị tốt nhé!
_ Phải, 18 khu hành chính của Yokohama bao gồm tất cả những ngành công nghiệp khiến cho đất nước Nhật Bản phát triển vượt bậc đến thời đại này sau chiến tranh thế giới thứ II. Nhưng lịch sử người Nhật đã ghi nhận một điều rằng: trừ các tỉnh Totsuka, Tsurumi và Naka, thì 15 tỉnh còn lại đều nằm trong vòng kiểm soát của Đại Gia Trang của ba nhà Tsuchimikaido, Kurahashi lẫn Minamiya… Chính Akifusa – sama, người được cho là hiện thân của thần Amaterasu đã dẫn dắt Yokohama, biến Nhật Bản có được như ngày hôm nay. Đó là lý do vì sao, ba gia tộc lại có vị trí ngang hàng với thủ tướng chính phủ Nhật. Tất cả đều là nhờ ngài Akifusa!
_ Nhưng Kazuto – kun, đó chỉ là truyền thuyết thôi đúng không? Từ sau thế chiến thế giới thứ II, tính đến giờ cũng gần 70 năm. Dù biết rằng con người có thể sống tới 100 tuổi, nhưng tôi không nghĩ Akifusa – sama sống lâu đến vậy. Nếu có, thì chắc bây giờ ngài ấy cũng đã trở thành người già cả rồi!
_ Điều này tôi cũng không biết phải nói sao cho cậu hiểu. Nhưng tôi nhớ rất rõ… cái lần cuối cùng tôi được diện kiến ngài ấy là 4 năm trước… Khi ấy, trông ngài vẫn còn rất trẻ, cứ như một người phụ nữ 27 tuổi là cùng thôi. Và dường như, ngài đã duy trì diện mạo ấy suốt từ lúc cháu của Thiên Chiếu Đại Thần, Mikoto thành lập nước Nhật Bản… tức là trước cả thế chiến thứ II xảy ra nữa cơ. Có thể theo góc nhìn nhận của khoa học, thần thánh không tồn tại… nhưng sự hiện diện của ngài Akifusa là minh chứng cho những điều phi lý ấy đang hiện hữu… Dù nó có phải truyền thuyết hay không, thì chính tôi hay cả ba nhà đều cũng không thể đảm bảo chính xác tuyệt đối, William!
William tựa đầu ra ngoài khung cửa kính xe, đảo mắt lặng nhìn dòng người di chuyển tấp nập trên con phố chính. Anh chàng ngoại quốc bỗng nhiên nở môt nụ cười mang hàm ý gì đó
_ Còn cậu thì sao Kazuto – kun? Những điều liên quan đến thần thánh, truyền thuyết… cậu có tin không?
_ Cũng giống như người Anh thờ thiên chúa hay tin vào công giáo Roma. Người Nhật cũng có quyền tin vào các vị thần Shinto… tin vào một thế lực thần linh khi bản thân họ không thể tìm thấy được lối thoát cho bản thân. Tôi đã từng tin, thậm chí còn tự hào là mình là một môn đồ của Amaterasu… nhưng sau cùng, cái giá phải trả cho sự trung thành ấy quá đắt… Có lẽ, làm một kẻ phản đồ thích hợp với tôi hơn. Nhưng như thế… không có nghĩa là báng bổ thần linh. Tôi chỉ muốn cho những con người quá tin vào thần linh biết một điều rằng: con người hoàn toàn có thể thay đổi số phận của chính bản thân mình. Đừng bao giờ quá dựa dẫm vào thần linh ngay khi bản thân còn chưa cố gắng hết sức. Chính vì thế, tôi đã lựa chọn con đường ra đi… con đường từ bỏ danh phận nhà Minamiya để trở thành một kẻ tự do hoàn toàn!
Tsubaki đã từng kể cho William phong phanh chuyện mình rời khỏi nhà Minamiya để được yêu một người con gái. William không đỗi mấy ngạc nhiên khi nghe Tsubaki nói lại những chuyện như vậy… Từ bỏ tất cả để trở thành một người hoàn toàn tự do… nhưng sau cùng vẫn không thể thoát khỏi vòng tròn số phận do chính thần linh tạo dựng
_ Vậy tôi hỏi cậu câu này… Kazuto – kun, cậu có cảm thấy hối hận khi đã rời khỏi nhà Minanmiya và yêu cô ấy không?
Tsubaki đắm mình trong thế giới của riêng mình, suy ngẫm đến điều William nói. Nó cũng giống như câu hỏi mà Chisaki đã đề cập khi mình lần đầu tiên đến tư trang Tsuchimikaido sau khi chuyển về Kyuushi. Một câu hỏi đã được hỏi đến lần thứ hai… và một lần nữa, Tsubaki sẽ trả lời nó với giọng điệu dứt khoát
_ Không… tôi không hối hận… từ bỏ nhà Minamiya, trở thành kẻ phản đồ, và được đến với người con gái mình yêu thật sự… tôi không bao giờ hối hận về điều đó. Thứ tôi hối hận duy nhất, là đã không thể bảo vệ được những gì quan trọng với mình… vì tôi chỉ là một kẻ yếu đuối… Phải, một kẻ yếu đuối nhu nhược và đã không giữ được lời hứa của mình!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Chiếc Jaguar của Tsubaki đi ngang qua quận Kanagawa của thành phố Yokohama và dừng lại trước một gia trang cực kỳ lớn trải dài từ Đông sang Tây với tổng diện tích… không dám nhắc đến… vì sợ nhắc đến thì mọi người lại không tin… nói chung là rất lớn, đủ sức xây cả một khu rừng rậm nhiều cây và thác nước bên trong… Chỉ cần đứng ngoài cổng có hai cái đầu con cáo trắng đứng hai bên, là đã có thể nghe được tiếng thác chảy ào ào bên trong đó một cách rõ ràng. Đó là chưa nói đến những âm thanh của các loài chim chóc trong khu rừng tạo cho người khác có cảm giác như đang đi dã ngoại trên núi hơn là ở trong thành phố
_ Đến rồi đấy, Thiên Chiếu Gia Trang Amaterasu no Mori ( Khu rừng của thần Amaterasu)!
Tsubaki lạnh lùng bước ra khỏi bước xe, cứ mặc cho William vẫn còn ngồi trong đó mà không ngừng trông ánh mắt ra ngoài để có thể chiêm ngưỡng vẻ uy nghiêm lộng lẫy của Đại Gia Trang trước mắt. Sự hùng vĩ trang nghiêm của nó khiến William không khỏi kinh ngạc… Vừa sáng nay, William đã có cơ hội được thấy một tòa gia trang lớn của nhà Tsuchimikaido không khác chi những tòa thành của các phủ chúa Samurai thời chiến quốc… Nhưng so với căn này thì nhà Tsuchimikaido chỉ bằng một góc thôi. Sau cùng thì Nhật Bản đã, đang và sẽ còn hùng mạnh đến đâu kia chứ?
_ Oi Kazuto – kun, có thật là tôi được phép bước chân vào đó không vậy? Nếu là một ngôi đền hay chùa chiềng thì không nói. Nhưng đây là một gia trang rất lớn, gần như chiếm hai phần ba tỉnh Kanagawa là ít… Một nơi vĩ đại tôn nghiêm thế này, không phải là người của ba phân gia thì sẽ gặp không ít phiền toái đâu!
_ Lại lèm bèm thứ đó nữa… tôi đã bảo rồi, đi với tôi thì không sao, chỉ cần tôi mở miệng thì chẳng ai dám chạm đến cậu dù chỉ một sợi tóc… Thôi tán nhảm và nhanh chóng mang hành lý ra khỏi xe đi!
William chìa một ngón tay ra tính nói gì đó nhưng lại ngừng giữa chừng như thể không chắc chắn vào điều mình chuẩn bị nói… khoảng vài giây thì quyết định nói
_ Thiên Chiếu Gia Trang… thật kinh hoàng… hy vọng mọi thứ diễn ra êm đẹp. Chỉ mong sao cái đầu của mình không phải nói câu “ cổ ổ lại, đầu đi nhé”!
……………………………
William phải khó khăn lắm khi lấy hai chiếc vali lớn khỏi khoang sau của xe. Chẳng bù cho chiếc vali của Tsubaki rất đỗi nhỏ nhẹ gọn gàng không quá cồng kềnh, túi hành lý của William thì lại lỉnh kỉnh nhiều đồ hơn. Chẳng là khi nghe Tsubaki nói phong phanh là sẽ vào trung tâm Tokyo và đến cảng biển Yokohama, William hí hửng mang nhiều thứ vì nghĩ sẽ có cơ hội được dong chơi ngoài biển và tán tỉnh những cô gái Nhật mặc áo tắm… Anh chàng nửa Tây nửa ta còn nghĩ mình sẽ được dịp đến Hakkeijima nên cũng mang theo ống nhòm, thức ăn lẫn vài ba thứ linh tinh khác… Nói cho một cách dễ hiểu, William chỉ toàn quan tâm đến chuyện vui chơi là chính. Nhưng ai ngờ đâu… Tsubaki thật sự nghiêm túc đến chuyện đến Yokohama không phải để chơi… nên bây giờ cái thân phải khổ khi mang những thứ chẳng giúp ích được gì cho chuyến đi
_ Hành lý thì sắp hết xuống xe rồi đây… Nhưng làm sao chúng ta có thể vào bên trong gia trang? Xung quanh đây có chuông không?
William ngoái cổ sang trái sang phải xem chuông cửa được đặt ở đâu. Chỉ có điều dù có nhìn đến năm sau cũng không thấy đâu… Một gia trang lớn, sang trọng quyền uy khắp Yokohama lại không được gắn thiết bị chuông điện. Thế câu hỏi đặt ra là làm sao người bên trong biết được có khách đến viếng thăm
_ Đừng có tìm vô ích… Akifusa – sama không muốn bị người ngoài làm phiền nên không hề đặt chuông ngoài cửa. Có tìm cũng thế thôi…Tương truyền kể lại rằng: Amaterasu là vị thần tối cao của thiên giới với hình dáng một người phụ nữ tuyệt đẹp trong ngọn lửa bao trùm xung quanh như dải lụa không bao giờ vụt tắt… Khi xuống nhân gian du ngoạn, ngài đã hóa thân vào một con cáo trắng để có thể dần hòa mình vào xã hội loài người… Chính vì thế, cáo trắng được chọn làm linh vật của Thiên Chiếu Gia Trang. Và những người sống bên cạnh Akifusa – sama, hiện thân của thần Amaterasu đều luyện được độ nhạy bén rất tốt… Chỉ cần đứng đây vài phút, ắt hẳn người bên trong sẽ nhận thấy được sự hiện diện của chúng ta!
_ Eh? Khả năng cảm nhận? Ý cậu là các giác quan bình thường ấy hả?
_ Ừ, cả 5 giác giác, và đặc biệt là về khứu giác. Họ có thể nghe thấy mùi của chúng ta từ vị trí rất xa đấy!
_ Hả, mùi cơ thể ư?
William nhanh chóng đưa tay lên ngửi thử xem có mùi gì bất thường không? Đây không phải chuyện đùa đâu. Đối với người Anh thì phép lịch sự là vấn đề được ưu tiên hàng đầu khi chuẩn bị giao tiếp với ai đó. Lòng tự trọng của người Anh cũng khá cao… chỉ cần một chút phật lòng, thì họ sẽ cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng… Mọi thứ khi ra mắt phải thật hoàn hảo không được bất kỳ một sai sót nào
_ Oi Kazuto – kun, sáng nay tôi đi long nhong gần biển, sau đó thì lạc tuốt lên rừng với mồ hôi mồ kê đầy người… Liệu có ổn không?
_ Bình thường, chỉ là mùi cơ thể sẽ có chút kỳ lạ khi cả ba mùi hương hợp lại làm một… Không phải lo, bên trong gia trang có nến hương dùng để tẩy mùi… chỉ cần dùng nó là xong!
_ Biết vậy tôi mang theo lọ nước hoa đặc trưng Americano phòng thân… Tự dưng lại quên thứ quan trọng như thế!
_ Cậu mà dùng nước hoa thì đảm bảo sẽ bị đuổi ngay khỏi cổng. Chính vì khứu giác quá nhạy bén nên họ rất sợ những mùi nặng như nước hoa. Cho nên đừng bao giờ nói những thứ nồng nặc như thế trước mặt họ!
………………….
Cánh cổng lớn trước Thiên Chiếu Gia Trang từ từ mở ra, tạo nên âm thanh cót két đến đinh tai nhức óc. Nhưng đúng như những gì Tsubaki đã nói trước… chỉ cần đứng ngoài cổng vài phút, thì tự khắc có người từ trong gia trang ra đón
_ Tsubaki – dono!
Chừng 3 đến 4 người xuất hiện thành một hàng ngang đằng sau. Phía trước là một cô tiểu Miko trong bộ Hakama đỏ, tay áo trắng dài và một chiếc nơ đỏ khác trên đầu làm cho mái tóc đen dài của cô ấy càng thêm duyên dáng. Điểm đặc biệt của tiểu Miko đó là một chiếc mặt nạ hình thần cáo trắng được giắt ngang thắt lưng
Trông thấy Tsubaki đứng ngay trước mặt, tiểu Miko cùng những người còn lại đều cúi đầu một cách thành kính
_ Chào mừng ngài đến Thiên Chiếu Gia Trang Amaterasu no Mori desu. Akifusa – sama có dặn dò chúng tôi tiếp đón ngài cẩn thận - desu… Xin hãy để mọi thứ ở đây cho chúng tôi giải quyết - desu!
Những người đứng đằng sau tiểu Miko nhanh chóng chạy đến, mỗi người một túi hành lý mà William cực khổ mang theo. Dường như, công việc chính của họ là phụ trách đưa hành lý của họ giống như những nhân viên ở các khách sạn lớn trong thành phố
William khá đỗi bất ngờ khi thấy họ tự ý đụng vào đồ của mình… nhưng trông Tsubaki vẫn tỏ ra không có gì quan trọng nên cũng bỏ qua. Chàng ngoại quốc nửa Tây nửa ta chỉ mong sao họ nhẹ tay, đừng làm hỏng hóc thứ gì bên trong
_ Hanabi… gặp lại tôi, cô không có gì muốn nói sao? Tôi cứ nghĩ người như cô sẽ lao đến ôm chầm lấy tôi khi Tsubaki này xuất hiện chứ?
_ Tsubaki – dono, qua bao thời gian thì ai cũng sẽ thay đổi - desu… hơn nữa, việc đó đối với một Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư là một điều không thể - desu...
_ Đến đây Hanabi, tôi cho phép đấy. Tôi từng nói rồi mà… đừng bao giờ xem tôi như một Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư. Trước đã thế và bây giờ cũng vậy!
Được sự cho phép của Tsubaki, tiểu Miko nơ đỏ nở một nụ cười rạng rỡ và bất ngờ lao thẳng vào vòng tay của hắn
_ Vâng… mừng ngài đến Thiên Chiếu Gia Trang, Tsubaki – dono - desu. Hanabi thật sự rất mong được gặp ngài đó - desu!
_ Rồi rồi, ngoan lắm Hanabi!
William gần như đơ miệng thành tượng đá khi chứng kiến viễn cảnh một cô bé trông nhỏ hơn mình đang không ngừng dựa đầu vào ngực Tsubaki một cách thích thú. Và trông Tsubaki không hề tỏ ra khó chịu, trái lại còn đưa tay phải lên xoa đầu tiểu Miko ấy bằng thái độ rất ư nhẹ nhàng lịch thiệp. Hình như giữa hai người họ có một sự quen thuộc gần gũi thân thiết đến mức một kẻ luôn khiến cho phụ nữ cảm thấy phát chán như Tsubaki cũng cảm thấy được tin tưởng… Đúng, vì chỉ khi Tsubaki tin tưởng ai đó thì hắn mới có thái độ như vậy
“Nhưng… vào khoảng thời gian học cùng nhau bên Anh, cùng ở chung một căn chung cư, cùng trải qua rất nhiều chuyện với nhau. Thế mà chưa một lần nào Tsubaki tỏ ra tử tế với mình… liệu có phải… mình vẫn chưa thể tạo được đủ lòng tin để Tsubaki không khỏi nghi ngờ dè chừng”… với kiểu suy nghĩ như thế, nó giống như một cú shock cực lớn giáng xuống đầu William, khiến anh chàng gục ngã hoàn toàn với tinh thần cực kỳ tồi tệ
_ Sự thật luôn là sự thật, Kazuto – kun sẽ không bao giờ ngó ngàng đến mình đâu… hức hức!
_ Tsubaki – dono, cái anh chàng ngoại quốc tóc vàng tóc đen kia là ai thế ạ - desu?
_ Xùy xùy, là một tên ăn bám nhà tôi thôi, đừng để ý làm gì cho mệt. Cứ mặc kệ hắn đi!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Phải bắt đầu từ đâu đây nhỉ… từ khi Tsubaki – dono rời khỏi tư trang nhà Minamiya, rồi gắn mác phản đồ của Amaterasu – sama. Hanabi đã rất mong sẽ có một ngày được gặp lại cậu. Chính vì thế nên, Hanabi luôn cố gắng trong mọi việc, từ nội trợ đến Kendo - desu. Hanabi mong muốn mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và tự thân đi trên con đường tìm đến với Tsubaki – dono… Nhưng, chưa kịp thực hiện thì Tsubaki – dono đã khiến cho ước mơ của Hanabi trở thành hiện thực rồi - desu!
_ Vậy à… cô gặp nhiều vất vả quá nhỉ, Hanabi!
_ Vâng… thời gian đầu khi sống ở đây thì cũng gặp chút khó khăn - desu. Nhưng dần dần rồi cũng quen việc… Với lại, mọi người trong Đại Gia Trang đối xử tốt với Hanabi lắm. Họ xem Hanabi như người thân một nhà vậy - desu!
Tiếp đãi khách bằng một cốc trà nóng kiểu Nhật thì thật không còn gì bằng. Nó vừa trang nhã trịnh trọng, vừa khẳng định được nét đẹp của truyền thống Nhật đối với người nước ngoài như William. Hanabi không ngừng kể lại những gì xảy đến trong thời gian Tsubaki rời Nhật đi Anh quốc với tinh thần tốt nhất có thể
Trong khi đó, tay William cứ nhìn chằm chằm tiểu Miko nơ đỏ kia một cách tò mò khó hiểu. Thật không thể hiểu nổi ở cái cô nhóc lùn tịt kia có gì thú vị mà Tsubaki lại đối xử ân cần dịu dàng như thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì kẻ khiến cho William tự đặt ra nhiều câu hỏi nhất vẫn là Tsubaki
_ Oi Kazuto – kun, cậu chưa giới thiệu tôi với tiểu Miko ấy. Thế là không được đâu đó nhé!
_ À phải nhỉ… để tôi giới thiệu, đây là William D. Saotome. Cậu ta là bạn chung căn hộ ký túc xá của tôi khi còn học ở bên Anh. Nay cậu ta đến Nhật để du lịch… nên tôi cũng tranh thủ đưa hắn đến Yokohama thăm thú một chuyến cho biết!
William nở một nụ cười xã giao lịch thiệp sang trọng
_ Xin chào, tôi là William D. Saotome, rất hân hạnh được gặp mặt!
_ Còn bên này là Hanabi, tên đầy đủ của cô ấy là Hanabi Minamiya… Nói sao đây… Trước đây, Hanabi từng là một thành viên trong nhà Minamiya, và còn là một Maid vô cùng tài giỏi với khả năng kiếm thuật lẫn thư pháp. Chính vì khả năng thiên phú của cô ấy mà Hanabi đã được Akifusa – sama, người lãnh đạo tối cao của cả ba gia tộc chiêu mộ chuyển đến Thiên Chiếu Gia Trang học việc. Bây giờ hình như đã trở thành cánh tay phải đắc lực của ngài Akifusa đúng không?
_ Vâng… nhưng so với các bậc tiền bối đi trước, Hanabi vẫn còn kém xa lắm, cần phải cố gắng nhiều hơn - desu… Và sẽ tuyệt vời biết bao nếu như Hanabi có thể giống được như Tsubaki – dono - desu!
_ Hầy! Nếu mà trở nên giống tôi… thì cô sẽ gặp không ít rắc rối còn hơn bây giờ nhiều. Nên suy nghĩ lại rõ ràng trước khi nói mấy điều kiểu thế đi Hanabi!
Tsubaki cất tiếng thở dài ngán ngẫm. Sau bao nhiêu năm gặp lại, Hanabi vẫn chẳng thay đổi là bao. Vẫn nhảy vào ôm chằm lấy mình một cách vô tội vạ mà không thèm để ý đến lời qua ý lại dèm pha của mọi người xung quanh. Hanabi còn thần tượng mình như một anh hùng trong những bộ manga… Phải, một người anh hùng đã không thể giữ được lời hứa, đã thẳng thừng dứt áo bỏ đi chỉ vì tính ích kỷ của mình. Để rồi sau cùng, người anh hùng đó phải gác kiếm khi đánh mất đi điều quan trọng mất… Một người anh hùng sa ngã lầm lạc trong bóng tối. Một gã vô dụng không làm được tích sự gì hết
Tại sao Hanabi lại thần tượng một gã như thế, dù biết vị anh hùng này đã trở thành cái gai trong mắt người khác… Điều này, chính Tsubaki vẫn chưa thể lý giải được
_ Tsubaki – dono. Người đã gặp Chisaki – sama và Hajima – sama chưa ạ - desu?
_ Tôi mới chỉ gặp lại Chisaki, còn Hajima thì vẫn chưa. Nghe bảo tên đó đang bận bù đầu vào công việc nhà Kurahashi nên tôi nghĩ chắc sẽ đến chào hỏi sau!
_ Nếu vậy thì người cũng không cần gấp gáp đâu - desu. Ở buổi họp mặt của ba phân gia sắp tới… chắc chắn Hajima – sama lẫn Chisaki – sama sẽ đến mà. Hanabi nghĩ… chắc Hajima – sama cũng rất mong được gặp người để thi đấu một trận nữa đó - desu!
_ Nếu gặp mặt là để tiếp tục gây chiến với nhau thì thôi… tôi muốn sống yên bình hơn!
Buổi họp mặt giữa các thành viên trong ba gia tộc là một truyền thống có từ rất lâu. Cứ ba năm, cả ba nhà đều sẽ tập trung tại Thiên Chiếu Gia Trang, cùng diện kiến Akifusa – sama tối cao và nêu lên những đề nghị hay những thay đổi gì đó trong gia tộc. Thường thì cả ba phân gia đều nhân dịp này để cùng gặp gỡ, giao lưu và quậy phá là chính. Chỉ trừ một số trường hợp đặc biệt như kiến nghị nhường ngôi vị trưởng nhà cho một ai đó thì việc diện kiến Akifusa là bắt buộc
Ngày đầu tiên đến thăm Chisaki, cô ấy cũng đã từng đề cập đến chuyện cuộc gặp mặt sẽ diễn ra trong vài ngày nữa. Chisaki cũng đưa lời khuyên rằng Tsubaki nên tham gia, vì trước sau gì thì hắn cũng là con trai duy nhất của người đứng đầu nhà Minamiya… nhưng Tsubaki đã một mực từ chối vì không muốn lai vãng dính dáng đến nữa. Chỉ là không ngờ, đích thân Akifusa – sama tự tay mời riêng Tsubaki đến Amaterasu no Mori trước khi buổi họp mặt diễn ra thế này… Có lẽ… ngài ấy cũng biết tình hình hiện giờ của Tsubaki và không muốn khiến cho hắn phải khó xử
_ Hanabi, Akifusa – sama hiện đang làm gì vậy?
_ Dạ, ngài ấy hiện đang bế quan trong đại điện thờ - desu. Cứ hàng năm vào đúng thời điểm này, ngài Akifusa lại làm như thế… Hanabi cũng thật sự không hiểu là ngài ấy đang có dự tính gì - desu!
Akifusa – sama có dự định gì thì chỉ riêng ngài ấy mới biết. Những thứ xung quanh Akifusa – sama vẫn còn là một dấu chấm hỏi cực kỳ lớn mà chưa ai có thể giải đáp được rõ ràng. Một người phụ nữ không bao giờ già đi theo thời gian, với danh hiệu là hiện thân của thần Amaterasu tối cao… Người đứng đầu Thiên Chiếu Gia Trang sau cùng vẫn là người khó hiểu nhất
William chợt vẫy tay khều khều Tsubaki
_ Kazuto – kun, bế quan là một hình thức thu nhỏ diện tích xung quanh, không tiếp xúc với bất kỳ ai để chuyên tâm tịnh tọa… Các bậc lão sư Trung Hoa xưa có thể bế quan suốt 3 ngày 3 đêm mà không cần ăn uống gì hết. Có khi nào, Akifusa – sama mà cậu nói, cũng nhốt mình suốt 3 ngày 3 đêm không gặp cậu không?
_ Nghe dạng câu hỏi của cậu là đủ biết đang sốt ruột không ngồi yên được chứ gì. Tôi biết Akifusa – sama từ bé, biết tính ngài ấy như thế nào. Nếu như Akifusa – sama thật sự gọi tôi đến đây để nói chuyện, thì chắc chắn ngài sẽ không cho chúng ta một cú leo cây đâu. Cứ yên tâm mà chờ đợi đi!
_ Tsubaki – dono nói phải đấy ạ - desu… Chỉ tầm vài phút nữa thôi, thì công việc bế quan của ngài Akifusa – sama sẽ xong ngay thôi - desu. Xin hai người chịu khó đợi thêm một lát - desu!