_ Cảm ơn vì đã ủng hộ!
Công việc của CLB hội họa xem chừng vẫn chưa thể nghỉ ngơi giữa hiệp khi số lượng học sinh đến đăng ký làm thành viên một lúc một đông. Thậm chí, cả hội trưởng Manaka lẫn Hiro cùng “song kiếm hợp bích” cũng làm không xuể
Vì ảnh hưởng từ bức tranh được đặt ở chính giữa phòng quá lớn. Có cho vàng cũng không thể ngờ rằng lại có nhiều học sinh để ý đến nó như thế. Những người vốn không quan tâm đến mỹ thuật… cũng trở nên thích thú và muốn vẽ được một tuyệt phẩm như vậy
_ Manaka – san, tôi chỉ nghĩ khoảng tầm vài học sinh năm dưới đến là cùng thôi. Đâu ngờ rằng lại đông đến thế. Kiểu này thì chắc chắn vượt mức chỉ tiêu rồi còn gì!
_ Ha ha, tình hình ngoài mong đợi. Số lượng học sinh đăng ký tham gia không đếm xuể… Kiểu này thì tôi sẽ có cớ để xin một phòng học lớn hơn để làm CLB… cả kinh phí mua tranh sơn cọ các loại… Khửa khửa, chuẩn bị có tiền rồi!
Chuyện phụ trách việc đăng ký cho các học sinh có nguyện vọng tham gia thì cứ giao lại cho hai người kia. Còn về phần Mikazuki… cô gái nhỏ nhà Tsuchimikaido vẫn chưa thể rời mắt khỏi bức tranh hai gam sắc màu đỏ hồng… Mikazuki vẫn chưa thể rời khỏi thế giới mộng mị mà bức tranh mang đến. Cảm giác một chút trống vắng, một chút lẻ loi… một chút đơn côi… một chút hoài niệm…. nhưng cũng có một sự an nhàn, thanh thản. Mikazuki cảm nhận được thâm tâm của người họa sĩ đã trở nên lắng đọng nhẹ nhàng… dường như, người đó đã tìm thấy câu trả lời cho chính mình… Nên từng nét vẽ của người ấy rất mềm mỏng, êm đềm như một dòng sông xanh thơ mộng yên bình chảy qua không phải đắn đo suy nghĩ bất cứ điều gì
Chỉ là khi nhìn vào người con gái có mái tóc đỏ ngắn ngang vai đứng quay lưng giữa hai cây hoa anh đào… Mikazuki tự hỏi cái cảm xúc vừa lạ vừa thân thuộc đang hiện hữu trong tâm trí mình bây giờ là gì? Rõ ràng… Mikazuki chưa gặp người nào có mái tóc đỏ như thế… thế thì lý do vì sao, cô lại cảm thấy thân thương như thể biết rất rõ về người ấy đến vậy
_ Mikazuki, em vẫn ổn chứ?
_ Manaka – san…. Vâng, em không sao!
Tạm thời cứ để chuyện của CLB cho Hiro giải quyết, hội trưởng Manaka đến chỗ Mikazuki để có thể trò chuyện với cô ấy trong chốc lát. Vì trông Mikazuki cứ thừ người như thế… khiến hai người cả Manaka và Hiro đều không an tâm. Họ lo ngại sức khỏe của Mikazuki chưa được ổn định sau lần ngất kiệt sức hôm qua… lý ra nên ở nhà tịnh dưỡng thay vì đến trường. Và một phần lý do củng vì….
_ Phew, thật may là Mikazuki vẫn ổn… chứ nếu có chuyện gì không hay xảy ra với em ấy thì nhà Tsuchimikaido sẽ giết mình mất!
Hội trưởng Manaka dù rằng chị ấy thật sự lo lắng quan tâm đến Mikazuki… cô ấy xem Mikazuki như đứa em gái bé bỏng đáng yêu của mình nên cũng rất sốt suột khi hay tin tình hình sức khỏe Mikazuki không tốt… Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc phủ nhận chuyện Manaka – san sợ quyền thế của nhà Tsuchimikaido. Chị hội trưởng vẫn còn rùng người khi hôm qua hàng chục vệ sĩ cao to lực lưỡng vai u thịt bắp đứng sừng sững trước mặt với bộ dạng vô cùng hung hãn đáng sợ. Trông họ chẳng khác chi Mafia nên Manaka không khỏi hãi hùng
Nhưng điều tuyệt vời nhất vẫn là Manaka – san với Hiro có cơ may được diện kiến cung chủ hiện tại nhà Tsuchimikaido. Họ không ngờ rằng người đứng đầu tối cao một trong ba gia tộc hùng mạnh của Nhật Bản lại là một cô gái trẻ lớn hơn mình chẳng bao nhiêu… Phải, một cô gái trẻ sở hữu sắc đẹp như một vị thần giáng thế. Trái với vẻ dữ tợn của các vệ sĩ, thì cung chủ trông có vẻ hiền hòa và dễ gần hơn rất nhiều
Mà thôi… quay về vấn đề chính… Quan trọng bây giờ là tâm trạng của Mikazuki đang cảm thấy thế nào. Cứ ngồi thừ người cùng đôi mắt không rời khỏi bức tranh thì ắt hẳn đang có tâm sự chất chứa trong lòng
_ Vậy thì nói chị nghe xem nào Mikazuki… chuyện gì khiến em phiền não như thế?
_ À… không… cũng không hẳn… chỉ là em cứ thắc mắc… không biết ai là người đã vẽ bức tranh này… ai là người đã thêu dệt lên một vẻ đẹp tuyệt mỹ mà đến một họa sĩ đại tài chưa chắc đã làm được… Và ai đang trông chờ vào hy vọng của cuộc sống này… hy vọng rằng một điều tốt đẹp sẽ xảy đến trong tương lai!
Đây là câu hỏi không chỉ Mikazuki mà ngay cả Manaka hội trưởng cũng rất tò mò thắc mắc. Nhưng những gì chị ấy biết được chỉ là có một học sinh đến trường vào đêm hôm qua để vẽ bức tranh. Manaka – san có hỏi cụ thể là ai thì trông mặt mấy bác bảo vệ rất ư căng thẳng sợ hãi… và họ đã tránh không muốn nhắc đến
_ Chị xin lỗi Mikazuki… chị dường như chỉ tập trung vào việc học sinh đăng ký tham gia khi biết bức tranh có thể thu hút được họ mà quên mất điều này. Chị cũng đã hỏi thăm các đội bảo vệ trường đêm qua… nhưng có vẻ như họ không thể nói!
Nếu những người trong cuộc là đội bảo vệ trường không muốn tiết lộ thì Mikazuki cũng không biết phải làm gì. Đâu thể bắt ép họ làm điều mà họ không thích. Thôi thì Mikazuki đành bỏ qua chuyện này vậy… dù rằng trong cô vẫn không khỏi thắc mắc
_ Mọi việc diễn ra quá nhanh, đến mức chị dường như để hết mọi thứ vượt ngoài khả năng kiểm soát của mình… Ngay khi hay tin có người khả nghi đang lai vãng ở gần CLB hội họa. Chị chỉ biết thông báo cho em và cùng Hiro – kun chạy đến càng nhanh càng tốt… Tất cả cũng do lỗi tại chị mà thành ra cơ sự như thế… Thật sự chị rất xin lỗi em… Mikazuki!
Mikazuki khẽ nở một nụ cười xinh như cánh hoa đào nhẹ… một nụ cười thân thiện không có chút hờn trách hay giận dỗi
_ Chuyện qua rồi mà chị… thật tốt vì bức tranh đã hoàn thành đúng vai trò của nó… Em chỉ hơi tiếc vì mình không phải là người đã vẽ nên bức tranh này. Không biết người vẽ nó là ai… nhưng so với vị trí của em… thì vẫn là một khoảng cách xa nhau một trời một vực. Em vừa cảm thấy vui… mà cũng vừa cảm thấy một chút hụt hẫng!
_ Là con người thì ai lại không có lòng tham lẫn sự đố kỵ. Khi ta đã cố gắng hết sức mình nhưng kết quả không được như kẻ chiến thắng, thì ta sẽ xuất hiện sự ganh ghét đố kỵ. Và khi ta khao khát được trở nên mạnh mẽ hơn thì đấy chính là lòng tham. Điều quan trọng là khi em đã trải qua hai tội lỗi ấy, thì em sẽ rút ra được bài học gì cho mình? Điều thú vị nằm ở chỗ em không nên ghen tị và tham lam để thành công, mặc dù chính em đã dùng nó để đạt được mục đích. Nghe có vẻ hơi mâu thuẫn sáo rỗng nhưng cuộc sống này là vậy đấy… Mình giỏi thì sẽ có người giỏi hơn mình… và khi mình đứng trên đỉnh vinh quang thì lại nhận thấy không nên đi trên con đường sai lầm của chính mình!
_ Vâng làm con người thật phức tạp, nhất là về khoản cảm xúc lẫn suy nghĩ… Làm một con cá chắc dễ hơn!
Mikazuki vừa nói một câu gì đó khá là lạ lùng… so sánh cuộc sống con người với một con cá nhỏ sống dưới sông dưới biền thì không được thiết thực cho lắm. Nhưng cũng có thể Mikazuki chỉ đơn thuần là đùa thôi. Nhiều khi cô ấy chỉ nói như thế cho vui chứ hoàn toàn không có ý gì khác… Nếu nó chỉ là một lời nói đùa thì xem ra Mikazuki đã thành công trong việc gây cười cho người khác
_ Mikazuki… chị không hiểu ý của em… nhưng lối so sánh người và cá nghe có vẻ rất thú vị đó!
Mikazuki chợt quay sang chị hội trưởng, cô nhìn chị ấy với ánh mắt tròn hơi chút ngạc nhiên
_ Uhm?? Em vừa mới nói thế sao ạ?
_ Ô ra, coi em kìa, những lời vừa nói ra xong lại quên. Quả nhiên là em chỉ nói những điều ấy trong vô thức mà thôi!
_ Em… xin lỗi!
Mikazuki khẽ đưa tay lên trước bờ môi nhỏ xinh của mình. Trong lòng cứ thấp thỏm tự hỏi
_ Tại sao mình lại nói như thế nhỉ? Lạ thật!
…………………………
_ Manaka – san, có thể cho em hỏi một điều được không?
_ Em muốn biết điều gì?
_ Sao chị lại biết có người đột nhập vào phòng CLB mỹ thuật hôm qua để thông báo cho em? Nếu như cả chị lẫn anh Hiro đều không có ở đây…
_ À, nếu em thắc mắc chuyện đó thì sự việc như thế này. Ngay khi chị và Hiro – kun xuống thăm quan lễ hội được tầm 30 phút. Thì bỗng dưng có tin nhắn từ một thành viên nào đó thuộc CLB nhiếp ảnh gửi đến cho chị. Trong tin nhắn có nói thấy một người cứ lai vãng gần CLB mỹ thuật với hành tung rất mờ ám. Nên chị đã gọi cho em và cùng Hiro – kun tức tốc trở về càng nhanh càng tốt. Diễn biến tiếp theo thì em cũng biết rồi đấy!
Từ đây… Mikazuki cảm thấy có chút lạ lẫm. Đây là một cuộc chiến giữa hai CLB mỹ thuật và nhiếp ảnh. Một cuộc chiến để xem liệu CLB mỹ thuật còn có thể đứng vứng ngay khi số lượng thành viên chưa đạt được mức 5 người. CLB mỹ thuật luôn tìm cách để có thể tồn tại… trong khi ý muốn của CLB nhiếp ảnh hoàn toàn trái chiều. Đó là nguyên nhân dẫn đến chuyện Mikazuki tốn bao nhiêu công sức để hoàn thành bức tranh rồi mang đi trưng bày nhằm thu hút những học sinh năm nhất
Một trận đối đầu căng thẳng như vậy… chuyện có người từ CLB đối thủ ra tay giúp đỡ thì quả thật có hơi khó tin
_ Mikazuki, nói thật… chị cũng nghi ngờ rất nhiều về người gửi tin nhắn cho chị. Chị hiểu hội trưởng Yurugu không phải hạng người hèn hạ, cậu ta lúc nào cũng sống thật và ngay thẳng… Nhưng vấn đề ở chỗ những thành viên trong CLB nhiếp ảnh dưới tay cậu ta. Chị và Hiro – kun đã không ít lần gặp khó khăn trắc trở bởi mấy tay đó trong một khoảng thời gian dài. Nói chung, nếu như em đối mặt với thành viên của CLB nhiếp ảnh… thì hãy cẩn thận. Họ không ưa gì nổi chúng ta!
_ Nhưng tại sao… CLB nhiếp ảnh lại xem chúng ta như cái gai trong mắt đến như thế? Chẳng lẽ không thể kết thân với họ được sao ạ?
_ Nếu muốn tìm hiểu nguyên nhân hai bên cứ giằng co nhau thì em phải lật lại hồ sơ ngày khai sinh ra CLB mỹ thuật… Chuyện kể ra dài dòng lắm… Em cứ hiểu rằng tất cả đều bắt nguồn từ những bậc tiền bối của chúng ta… những người đã làm nên CLB mỹ thuật biết bao lâu nay và giữ cho nó tồn tại đến bây giờ!
Nói về chuyện giữa hai CLB thì quả thật phải kể lại những nguyên nhân xa xăm từ khi CLB mỹ thuật được thành lập. Nhưng ai quan tâm đâu chứ… Hiện thực dễ thấy nhất ngay trước mắt là cả hai bên không ai chịu nhường ai. Cứ đối khẩu đối đầu suốt ngày như thế, là người trong cuộc hay ngoài cuộc đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi
_ Manaka – san, theo chị thì… liệu CLB nhiếp ảnh có nhúng tay vào chuyện này không? Chuyện phá hủy bức tranh của em… đẩy tất cả chúng ta vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc!
_ ?? Em sao vậy Mikazuki? Thật chẳng giống em chút nào… chẳng phải hôm qua, em còn cho rằng chính cái cậu đứng trước bức tranh là thủ phạm ư? Em còn tát cậu ta rất thẳng thừng nữa!
Mikazuki chợt siết bàn tay của mình thật chặt. Siết bàn tay đã vô tình tát một phát vào mặt Tsubaki một cách tuyệt tình tàn nhẫn
_ Em cũng không biết nữa… em đã nghĩ chính anh ta đã phá bức tranh… nhưng trong thâm tâm em không tin điều ấy. Một con người dở dở ương ương có vấn đề nặng về thần kinh… Một người chỉ luôn sống trong cái không gian khép kín u ám đen tối của tâm hồn… nhưng lại rất thấu hiểu cảm xúc của người khác… Một người đã cho em hiểu một điều rằng: dù có vẽ gì đi chăng nữa, thì đó cũng chính là ý tưởng của em, là suy nghĩ của em, là cảm xúc của riêng bản thân em… Một kẻ vừa đáng ghét vừa không đáng ghét như anh ta… em không tin anh ta làm nên điều kinh khủng như vậy. Vì em hiểu… trái tim của một họa sĩ….
_ Mikazuki!
Hội trưởng Manaka chợt nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc tím của cô ấy và ân cần vuốt ve một cách từ tốn êm dịu… như một người chị hiền với cô em gái bé bỏng
_ Nói thế nào đây nhỉ… chính chị cũng không tin cậu ta là thủ phạm. Một người vừa mới bước chân vào CLB, vừa nhìn thấy bức tranh do em vẽ… đã có thể nói chính xác những gì mà em muốn nhắn gửi trong đó. Một người có khả năng cảm nhận tranh như cậu ta… theo linh cảm của chị, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện khủng khiếp trái với lương tâm người họa sĩ. Thế nên Mikazuki….hãy tin vào chính bản thân mình… tin vào những gì em cho là đúng!
Phải, nghe theo tiếng nói của chính con tim mình. Và con tim mình mách bảo rằng: muốn biết mọi chuyện thực hư thế nào, thì chỉ có một cách duy nhất là đi hỏi trực tiếp hắn. Chính vì thế Mikazuki biết mình nên làm gì vào lúc này
_ Em cảm ơn Manaka – san!
_ Uhm, không có gì, chị em mình rất thân nhau mà đúng không!
_ Chị Manaka… em có thể về nhà được không ạ? Dù sao thì mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa hết rồi!
_ Ừ… mọi thứ ở đây cứ giao cho chị và Hiro – kun. Em hãy đi làm những gì mà em muốn đi!
_ Vâng!
Sau đó, Mikazuki khẽ đứng lên, cô ấy cúi đầu chào rồi nhanh chóng xách chiếc cặp đeo lên vai và chen ngang vào đám học sinh đông đảo để ra ngoài
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Tsubaki – dono, ngài còn nhớ những luật quan trọng trước khi diện kiến Akifusa – sama không ạ - desu? Ngài có cần Hanabi nhắc lại…
_ Được rồi, không cần đâu… tôi còn nhớ như in trong đầu đây này. Chỉ mong sao Akifusa – sama thương tình nương tay. Dẫu sao thì cũng hơn 3 năm không cầm Katana… cơ tay cũng không còn dẻo và linh hoạt như trước nữa!
_ Tee hee, ngài khiêm tốn quá - desu. Ở Thiên Chiếu Gia Trang, ai cũng biết Tsubaki – dono đối đầu với vệ sĩ nhà Tsuchimikaido chỉ trong vòng một đòn duy nhất. Kỹ kiếm Kenjutsu của Tsubaki – dono vẫn còn tuyệt vời lắm - desu!
Bước theo chân Hanabi trên đi văng hành lang của Thiên Chiếu Gia Trang, Tsubaki không khỏi đưa tay gãi đầu… cùng với tiếng thở dài ngán ngẫm. Đôi mắt của hắn lộ rõ một vẻ chán chường giống kiểu những việc mình làm không đáng phải quan tâm đến thế
_ Chắc là Chisaki thông báo cho người ở Thiên Chiếu Gia Trang rồi… hoặc nếu không phải cậu ấy thì chắc cũng là người thuộc nhà Tsuchimikaido!
_ Hey Kazuto – kun, bộ trang phục này có phải là…
William không khỏi rời mắt khỏi bộ trang phục mà mình đang mặc trên người… Đối với Tsubaki hay bất cứ ai trong Thiên Chiếu Gia Trang, thì bộ đồ ấy cũng đỗi bình thường thôi. Chỉ là đối với một người Anh như William thì đây vẫn được xem là một điều mới mẻ
Tsubaki chợt thở dài ngán ngẫm
_ Ờ, là cái thứ tôi đã cho cậu xem qua một lần trước khi đến đây. Đó là Hakama, một loại trang phục tượng trưng cho các Samurai thời xưa, một loại quần truyền thống của người Nhật thường được mặc chung với áo Kimono. Mặc thế này thì việc sử dụng Katana sẽ không còn là vấn đề nan giải nữa!
_ Oh my… tôi phải công nhận chất lượng vải này vừa nhẹ vừa mát… Nhưng tại sao chỉ có bộ của cậu lại khác biệt thế hả?
Nhìn đi nhìn lại thì ngoài bộ Hakama của William có màu trắng, bộ Hakama của Tsubaki có màu đen và chiếc áo Kimono vàng kim. Thêm thanh Katana giắt ngang thắt lưng càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm cuốn hút của Tsubaki
_ Thật lòng xin lỗi quý khách - desu… chỉ có những người được Akifusa – sama tín nhiệm thì mới được quyền mặc bộ Hakama màu đỏ. Vì màu đỏ là màu ngọn lửa của thần Amaterasu – sama tối cao - desu. Còn Tsubaki – dono là màu vàng kim… vì đây là minh chứng cho danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư - desu!
Hanabi nói những điều ấy với nụ cười trên môi… có vẻ như cô ấy rất tự hào và hứng thú mỗi khi được nhắc đến người anh hùng mình thần tượng
Danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư… phải, trong mắt những thành viên của ba nhà lẫn Thiên Chiếu Gia Trang, thì đây là một vinh hạnh cực kỳ lớn chỉ được ban tặng cho cá thể nổi trội về mọi mặt. Còn đối với Tsubaki, thì nó chẳng khác chi một cái danh hão… một nỗi nhục nhã… một sự trừng phạt… một minh chứng cho việc bản thân Tsubaki chỉ là một tên nói dối và thất hứa
Trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư gì chứ? Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư có một nhiệm vụ duy nhất là dâng thanh Katana và sinh mạng của mình để bảo vệ cháu gái của thần biển… Nhưng trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư làm gì khi kẻ bảo vệ không hoàn thành được nhiệm vụ của mình… Tất cả chỉ là vết nhơ trong cuộc đời… một sự kiêu căng ngạo mạn để rồi cái giá phải trả quá đắt… Một cái giá còn kinh khủng hơn cả cái chết
_ Hanabi, chuẩn bị cho tôi một bộ Hakama khác… Tôi sẽ dùng bộ Hakama trắng như bao người khác!
_ Eh? Bộ Hakama màu trắng? Tsubaki – dono, như thế chẳng khác chi ngài tự xem chính bản thân mình như các thành viên cấp thấp của ba phân gia - desu. Chí ít… xin ngài hãy sử dụng màu đen… biểu tượng cho người đứng đầu giống như Chisaki – hime và Hajima – dono - desu!
_ Hanabi, tôi mới vừa trở về Nhật Bản không lâu, chưa nắm bắt được thời cuộc trong ba phân gia… Hơn nữa… tôi vẫn chưa phải trưởng tộc Minamiya. Lão già đó… cờn chưa tắt thở, thì còn chưa chịu buông ngôi vị trong tay!
Những lời nói của Tsubaki, từng câu từng chữ chứa đựng đầy sự u uất phiền muộn… Lý do gì mà hắn lại đắn đo suy nghĩ, khi đã từng hùng hồn tuyên bố mình sẽ không còn liên hệ với nhà Minamiya nữa… Suy cho cùng, có những thứ dù muốn vứt nó sang một bên để có thể an nhàn sống qua ngày nhưng lại không thể
…………………………………………………………..
…………………………………………………………..
_ Đến rồi thưa Tsubaki – dono, đây là nơi Akifusa – sama bế quan… Hiện giờ, người đang đợi Tsubaki – dono bên trong đấy ạ - desu!
Tsubaki và William theo Hanabi đến một căn phòng vừa lớn vừa kín đáo đến mức không thể nghe được bên trong đang diễn ra điều gì. Chỉ cần đứng bên ngoài… là đã đủ khiến cho người khác cảm thấy một vẻ gì đó vừa trang nghiêm và bí ẩn. Nhưng nó không gây cái cảm giác lo lắng sợ hãi… chắc lẽ chính âm thanh chim rừng hót vang và tiếng thác nước chảy đã át đi sự căng thẳng trong lòng những người đặt chân đến đây lần đầu tiên
_ Akifusa – đang ở trong đó… xem chừng ngài ấy sẽ còn tung ra nhiều trò mà khi xưa vẫn thường hay làm với mình… William, chuẩn bị nhé, thanh Katana của cậu tốt hơn hết nên được đặt vào vị trí sẵn sàng đi là vừa. Tôi không muốn phải trở ra với một cái xác không hồn đâu!
_ Hả? Nói thế là ý gì vậy? Oi, Kazuto – kun, giải thích cặn kẽ hơn cái nào!
_ Giải thích giải mã cái gì. Nói tóm lại, nếu cậu không có sự cảnh giác như các Samurai, thì sau khi bước vào căn phòng này, cậu sẽ được một vé luân hồi chuyển thế đến kiếp sau trong khi kiếp này chỉ dừng đến độ tuổi đó thôi… hiểu chưa!
_ Ê, cậu giỡn mặt với tôi đấy hả? Nghe khiếp thế… ai mà dám vào?
_ Hanabi… bắt đầu đi!
_ Vâng, thưa Tsubaki – dono - desu!
Hanabi đưa tay kéo cánh cửa sang một bên. Bên trong căn phòng là một không gian cực kỳ tối u ám… nhưng hương thơm của đèn vầy và nhang thì không khỏi khiến người ta cảm thấy dễ chịu
Tsubaki và William từng bước vào trong… cho đến thời điểm này thì mọi chuyện vẫn còn đang diễn ra rất đỗi bình thường… Nhưng đó là chỉ khi họ đi được nửa đoạn trên sàn nhà thôi
Ngay tức thì, từ phía cánh phải, một khúc gỗ có chiều dài 6.3 mét, bề dày là chục mét, được cột bởi những sợi dây thừng vô cùng vững chắc. Cả tảng gỗ nặng hơn chục ký ấy đâm thẳng về phía Tsubaki với tốc độ không thuyên giảm. Thử tưởng tượng trường hợp bị một vật như thế đánh thẳng vào người thì chắc… xuống hoàng tuyền Yomi ngay
Cũng do được Tsubaki thông báo trước, cả hai đã chuẩn bị tinh thần cho những thứ nguy hiểm kiểu này. Nên ngay khi biết khúc gỗ lớn kia đang thẳng hướng đầu mình, hai chàng trai bật người phóng cơ thể lên cao tránh
Nhưng thử thách của Akifusa – sama không chỉ đơn thuần là bẫy gỗ… Những mũi tên từ bốn góc trần nhà lẫn bốn góc cạnh nhà đều đồng loạt bắn thẳng vào William và Tsubaki
Không hề nao núng hay hoảng loạn, Tsubaki sử dụng chính khúc gỗ treo vừa xong làm khiên cản tên từ cánh phải… như thế thì chỉ mới bảo vệ được mạn phải mình… còn mạn trái… William bất ngờ rút thanh Katana từ thắt lưng và chém phăng hết chúng bằng một nhát vô cùng chính xác
Thật không ngờ, một người vừa mới đến Nhật chưa được bao lâu… vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu văn hóa người Nhật, đặc biệt về truyền thống Samurai thời xưa. Cứ nghĩ việc sử dụng Katana đối với người sống bên Anh từ nhỏ như William sẽ gặp nhiều khó khăn… Chỉ là thật đáng ngạc nhiên khi từng cử chỉ, từng hành động rút kiếm, hành động chém, và hành động tra kiếm vào vỏ của William quá tuyệt hảo… cứ như một bậc thầy Kendo chuyên nghiệp
_ Làm tốt lắm William, còn bây giờ thì nhấc cái mông sang chỗ khác dùm tôi cái!
Tsubaki bất ngờ phóng đến, dùng tay phải nắm lấy cổ áo William rồi xoay người ném anh chàng nửa Tây nửa ta sang một góc nhà một cách tàn nhẫn không thương tiếc
_ Ái ui… Oi Kazuto – kun, ít ra cũng phải ném tôi sao cho nó nhẹ nhàng chớ… u cục trên đầu rồi này!
Yên tâm đi, hành động của Tsubaki vừa rồi là để cứu mạng William chứ không phải thừa đâu. Biết sao không? … bởi vì ngay khi những mũi tên không thể chạm được đến hai người họ, thì từ hai bên trần nhà thả xuống hai thanh đao vô cùng lớn và sắc bén. Loại hình bẫy này thường được thấy trong những bộ phim nói về lăng mộ Pharaon ở các Kim Tự Tháp. Để bảo vệ cho đứa con của trời, người Ai Cập cổ đã xây dựng những cơ quan cạm bẫy giăng hết mọi nơi trong Kim Tự Tháp. Chỉ cần kẻ đột nhập vô tình kích hoạt thì chúng sẽ xử đẹp hết những ai có ý định quấy nhiễu giấc ngủ của vua.
Và loại hình bẫy thường thấy nhất ngoài loạn tên ra còn có những mũi đao lớn bay qua bay lại… Đã có rất nhiều nhà thám hiểm bỏ mạng bởi loại bẫy ấy… Và bây giờ, Tsubaki cùng William có dịp được tận mắt chứng kiễn thanh đao đủ giết chết một con voi chỉ bằng một cú quẹt qua duy nhất đang hiện hữu ngay trong gian phòng bế quan của Thiên Chiếu Gia Trang
_ Hừm, Akifusa – sama, ngài vẫn còn thích chơi kiểu này ư? Thật là… sau bao nhiêu năm, ngài vẫn cứ như một đứa trẻ thích bày trò trêu chọc quậy phá mọi người… Chỉ có điều, trò đùa của ngài sẽ giết người thật đấy… Vô phúc cho kẻ nào đột nhập vào Thiên Chiếu Gia Trang với ý định ăn trộm!
Chính xác… là Tsubaki đã sử dụng thanh Katana của mình chắn ngang giữa hai mũi đao chết người kia. Chỉ là phần mũi vỏ và phần chuôi gươm… Tsubaki đã tận dụng hai phần ấy trên thanh kiếm để cản sự va chạm của cãi bẫy một cách ngoạn mục
_ Tiếc thay… Akifusa – sama, thần không phải như mấy tên trộm lặt vặt lèo tèo bên ngoài… Mấy thứ bẫy vớ vẩn thế này… chỉ có thể khiến thần thêm buồn chán!
Từ ống tay trái Kimono của Tsubaki phóng bật ra một thanh Kodachi trắng khác
Hắn vung kiếm vào hai sợi dây thừng nối trên góc nhà với hai cái bẫy đao khiến chúng rơi rầm xuống sàn nhà. Sức nặng của hai thanh đao thật sự quá đáng sợ… chúng nặng đến mức có thể làm hư hại cả nền nhà ngay khi rơi xuống. Đồng thời cũng gây nên một chấn động nhẹ cho khắp Thiên Chiếu Gia Trang
………………
Sau khi xử lý xong đống bẫy trong phòng, Tsubaki cất tiếng thở dài ngán ngẫm như thể không mấy hứng thú hay ấn tượng mạnh gì với những thứ vừa xảy ra
_ Đủ rồi Akifusa – sama, xin hãy dẹp mấy thứ vớ vẩn này sang một bên dùm thần… Hôm nay, thần không đi một mình, mà còn mang theo khách từ phương xa đến. Nếu ngài còn quậy nữa thì chắc chắn tên kia sẽ phải đi thay Hakama đó!
_ Oi Kazuto, nói thế là ý gì hả?
Phía trong sâu của căn phòng cách vị trí Tsubaki đang đứng ước chừng khoảng 10 mét có một tấm màn che vừa lớn vừa âm u. Đó cũng là nơi quan sát hai người họ vượt qua các thử thách một cách rõ nhất… Và điều quan trọng hơn là sau bức màn che, một giọng nói phụ nữ khẽ cất lên cùng với tiếng cười thích chí
_ Hảo hảo, Tsubaki – bou, quả nhiên sau bao nhiêu năm trôi qua, trình độ kỹ kiếm Kendo và khả năng linh cảm của ngươi vẫn chưa hề bị mai một. Đúng như những gì Hanabi – bou đã nói trước!
_ Tee hee, thần đã nói với ngài rồi mà - desu. Tsubaki – dono mạnh lắm… không thể nào có chuyện thiếu chủ trở nên yếu đi khi đã rời nhà Minamiya đâu ạ - desu!
Cô nhóc Hanabi bỗng dưng ôm chặt lấy tay phải Tsubaki với nụ cười hí hửng trên đôi môi xinh. Thoạt nhìn trông cả hai thân thiết cứ như tình nhân như thế… không khiến nhiều người phải hiểu nhầm
_ Hey, Hanabi – bou, đừng có độc chiếm Tsubaki – bou kiểu đó!
Từ đằng sau tấm màn bí ẩn kia, một cô gái nhỏ tuổi ngang tầm cỡ Hanabi… cô ấy có một mái tóc đen được cột lại gọn gàng bởi những rợi ruy băng đỏ óng ánh trong bóng đêm. Một cô bé có đôi mắt đỏ như hồng ngọc trong bộ Hakama đỏ trắng đặc biệt… ??? Đây là hình dạng của Akifusa – sama? Người được xem là hiện thân của thần Amaterasu tối cao??
Chẳng thể hiểu nổi, thứ bây giờ Tsubaki quan tâm là cái cảm giác khó chịu khi một lúc cả hai cô nhóc thấp hơn mình cái đầu đang giữ khư khư hai tay mình. Đó là chưa nói đến cả hai cô nhóc đều đang lời qua tiếng lại giằng giựt nhau gã tự kỷ ám thị Tsubaki
_ Akifusa – sama, ngài chỉ xem Tsubaki – dono như cháu trai thôi - desu. Hanabi mới là người thật sự thích thiếu chủ Tsubaki - desu!
_ Hanabi – bou, biết vị trí của mình một chút. Đừng nghĩ ta đề bạt ngươi thành cánh tay phải đắc lực rồi mặc sức muốn làm gì thì làm nhé. Tsubaki – bou là đứa đệ tử yêu quý nhất của ta… chỉ duy nhất của ta mà thôi!
So với hai cô nàng loli đanh đá cứ giằng co nhau. Tsubaki đứng giữa với tinh thần phải nói là chán chường nhất. Tiếp xúc với phụ nữ ngoài Chisaki ra thì Tsubaki cực kỳ dị ứng đặc biệt. Không phải là hắn ghét con gái… chỉ là hắn cảm thấy không quen khi cứ phải dính đến những người hắn không thân… mà thật sự Tsubaki cũng chẳng quan tâm… nhưng hắn không thể dang tay động chân đánh đập hay làm mấy hành động vũ phu với phái nữ… đặc biệt là Hanabi hay Akifusa – sama
_ Kazutoo – kun, Kazuto – kun, tôi công nhận dù cậu là ai, dù cậu đi đâu, thì sau cùng vẫn là một tay sát gái bậc thầy. Nhìn cậu bây giờ làm tôi nhớ đến cái cô nàng Elizabeth…..
_ Câm miệng đi William. Có tin lát về tôi xử đẹp cậu không?
_ Oh my oh my!
…………………………………………
…………………………………………
_ Được rồi, dừng mấy trò mèo của ngài lại Akifusa – sama. Giờ thì trả lời thần đây, tại sao 3 năm trôi qua, mà hình dạng của ngài lại teo quắt queo thành thế này vậy?
Để ý từ nãy đến giờ rồi… Akifusa – sama được xem là hiện thân của Thiên Chiếu Đại Thần Amaterasu tối cao… đồng thời cũng là người đứng đầu của cả ba gia tộc hùng mạnh khắp đất nước mặt trời mọc. Một nhân vật tầm cỡ không phải ai cũng có cơ hội được diện kiến tận mặt thế này… Tsubaki lại tỏ vẻ như rất thản nhiên, giống như không hề để tâm đến chức vụ và vị trí của ngài cũng như với bản thân. Chính xác hơn là hắn xem Akifusa – sama như một đứa trẻ, còn mình chẳng khác chi một người bảo hộ, một người anh trai… suốt ngày phải hứng chịu cái tính cách loi nhoi của ngài. Akifusa thật không giống như những gì người khác suy nghĩ về một vị thần trang nghiêm huyền bí
Phải… giữa Tsubaki và Akifusa – sama không hề có rào cản giữa phàm nhân và thần linh. Ngay cả William là người ngoài cũng có thể cảm nhận được thấy một mối quan hệ thân thiết ngang hang như hai người bạn đang hiện hữu ngay trước mắt. Nhất là lúc chứng kiến Tsubaki vừa cất tiếng thở dài ngán ngẫm, vừa đưa tay phải lên xoa đầu Akifusa loli khi gương mặt ngài ấy lộ rõ vẻ thích thú hệt như một đứa trẻ con được khen ngợi
_ Hừm, biết nói thế nào đây ta? Từ khi Tsubaki – bou trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư, và rời khỏi nhà Minamiya. Ta thật sự buồn đến mức đêm quên ăn ngày quên ngủ… ủa nhầm, phải là ngày quên ăn đêm quên ngủ mới đúng. Rồi riết ta trở thành thế này khi nào không biết hay…Dù sao thì người càng già thì nhiều bộ phận càng bị teo lại mà. Bây giờ, ta chẳng khác chi Hanabi cả… Rồi mai mốt, Tsubaki – bou cũng sẽ như ta thôi!
Nghe câu trả lời của Akifusa – sama, William có một chút nhếch mí mắt, gương mặt có chút miễn cưỡng vì dường như những thứ ngài nói vẫn chưa được khoa học chứng minh
_ Hử? Càng lớn tuổi thì cơ thể càng bị teo thành con nít ư? Chẳng lẽ… ngài ấy thật sự là hiện thân của một vị thần… ngài ấy… không phải là một con người bình thường?
Tạm thời thoát khỏi bàn tay nhẹ nhàng êm ái của Tsubaki, ngài Akifusa chợt ngước gương mặt xinh xắn dễ thương của mình lên nhìn hắn ta. Đôi mắt đỏ như viên rubi sáng của ngài luôn có một khả năng nào đó đủ sức thu hút hết những ai trông thấy nó. Cả Tsubaki cũng không ngoại lệ… không biết đó có phải là sức mạnh của thần linh hay không. Nhưng chắc chắn một điều rằng là Tsubaki không thể phủ nhận bản thân mình thích đôi mắt màu đỏ ấy. Và để thoát khỏi cơn mộng mị, hắn thường hay dùng tay bụp mặt Akifusa lại… mục đích là để che đi đôi mắt của ngài
_ Ngài muốn gì đây Akifusa – sama. Lý do gì mà hôm nay, ngài lại đặc biệt triệu tập thần đến Amaterasu no Mori. Không phải chỉ để nghe ngài nói về tình trạng cơ thể bị quắt lại thế này thôi đó chứ?
_ Nar nar, biết tin Tsubaki – bou về Nhật, ta muốn gặp vì nhớ không được ư? Nhưng yên tâm, thật sự hôm nay có chuyện ta cần nói với ngươi…. Mà trước tiên, Tsubaki – bou có thể giới thiệu cho ta biết thêm một chút về cậu trai kia không?
Ý Akifusa – sama muốn nhắc đến William. Vì từ lúc gặp gỡ ngài đến giờ, chàng ngoại quốc nửa Tây nửa ta vẫn chưa có dịp được giới thiệu bản thân. Tsubaki cũng thật sơ ý khi quên mất đi một điều quan trọng như vậy
_ Đây là William, tên đầy đủ là William Doyle Saotome. Gã này là bạn cùng chung cư với thần khi thần còn đang du học bên Anh quốc. Nay hắn đến Nhật Bản với mục đích là đi du lịch và chờ đợi ngày lấy bằng tốt nghiệp!
_ Vâng, thật hân hạnh cho thần được diện kiến Akifusa – sama tối cao. Thần là William D. Saotome, là bạn thân của Kazuto Minamiya!
_ Hử? Kazuto Minamiya?
Ngài Akifusa không khỏi đưa ánh mắt khó hiểu lên Tsubaki. Không hiểu cũng đúng… vì ngài đâu biết rằng trog ba năm du học và trở về, Tsubaki đã lấy một cái tên giả là Kazuto Minamiya… nhằm che giấu thân phận thật của mình trước toàn cánh báo chí lẫn Parazzi
_ Vì một chút rắc rối khi còn ở bên đó nên thần đã đổi tên thành Kazuto Minamiya. Xin lỗi vì đã không thông báo cho ngài trước!
_ Hừm, William Doyle Saotome à!
Akifusa ngồi thu mình trên tấm đệm, tay phải cầm chiếc quạt tre càng khiến cho nét trang nghiêm quyền quý từ ngài thêm ấn tượng. Ngài cũng thay đổi cái tính bốc đồng loi nhoi lóc chóc khi ôm cứng Tsubaki hòng tranh giành với Hanabi… thay vào đó là cách cư xử như người trưởng thành. Nhưng như thế… không có nghĩa là thay đổi hoàn toàn. Vẻ đẹp lung linh từ đôi mắt đỏ như viên rubi và nụ cười nhẹ nhàng trên môi ngài ấy vẫn còn hiện hữu một cách rõ ràng nhất
_ Nói sao đây nhỉ? Cậu ta…. có phải người Nhật không Tsubaki – bou?
_ … Bố của hắn là người Anh, còn mẹ là người Nhật. Có thể nói, hắn ta mang hai dòng máu Anh Nhật. Và Nhật Bản được xem như là quê hương thứ hai của hắn ta!
_ Hừm, con lai à… càng lúc càng thú vị… Xem chừng gia tộc Saotome ngày càng tân tiến khi bắt đầu cho những đứa con trong gia tộc kết hôn với người ngoại quốc để sinh ra những đứa con lai… Đây cũng được xem là một cách để phát triển thế mạnh cho nhà Saotome mà nhỉ!
Tsubaki chợt liếc cái nhìn vừa sắc lạnh vừa dè chừng về phía Akifusa, trong khi William vẫn nở một nụ cười lãng tử như thể chuyện này không có gì quan trọng
_ Akifusa – sama, vậy là ngài cũng biết về gia tộc Saotome?
_ Tsubaki – bou, ta sống ở đất Nhật này từ hồi cụ tổ của ngươi còn chưa ra đời cơ… thì làm gì có chuyện ta không biết đến những gia tộc có tiếng ở Nagaxaki, Hiroshima, Hokkaido, Osaka, Yokohama, Kyoto hay thậm chí là ngoài đảo Shokaku. Gia tộc Saotome hình thành sau ba gia tộc Tsuchimikaido, Kurahashi và Minamiya. Nhưng vì phạm vi hoạt động của nhà Saotome khá nhỏ, chưa bằng một phần ba nhà Tsuchimikaido… nên nhà Saotome được xem như một trong những gia tộc ẩn của Nhật Bản. Hầy… nếu chỉ có nhiêu đó mà đánh giá nhà Saotome là yếu ớt hay này nọ là một sự nhận định vô cùng sai lầm. Gia tộc Saotome có lưu truyền một bộ kiếm pháp đặc biệt có thể sánh ngang với bộ Minh Minh Diệc Nguyệt Kỳ Vũ. Chính vì thế… ít nhiều thì nhà Saotome cũng là một trong những đối tác quan trọng của Amaterasu no Mori… ta nói thế đúng không Hanabi?
_Vâng, Akifusa – sama nói đúng - desu. Tsubaki – dono, tuy Thiên Chiếu Gia Trang được hình thành từ ba nhà Tsuchimikaido, Kurahashi và Minamiya. Nhưng chúng ta cũng có mối quan hệ thân thiết với nhà Saotome từ rất lâu rồi. Có thể nói, họ là đồng minh… và cũng là hàng xóm khá đỗi quan trọng đấy ạ - desu!
Tsubaki thở một hơi dài ra… nhưng lần này không phải là tiếng thở thể hiện sự chán chường ngán ngẫm… mà nó cũng không có ý gì hết, chỉ đơn thuần là thở phào thôi
_ Thì ra nhà Saotome lại là một trong những gia tộc cũng được xem là có tầm ở cái đất Nhật này…. Chỉ đơn thuần độ nổi tiếng của nó không bằng ba phân gia!
_ Cũng không hẳn đâu Kazuto – kun. Nhà Saotome thực chất chỉ còn là cái vỏ bên ngoài thôi. Vì tất cả con cháu của dòng họ Saotome đã không còn quan tâm đến truyền thống Samurai xưa như nhà Tsuchimikaido hay Kurahashi. Họ chia nhau ra đi khắp nơi, bắt đầu từng bước tham gia vào cuộc sống hiện đại của thế kỷ hiện nay mà quên đi những giá trị của cha ông để lại… Kazuto – kun, cậu biết lý do vì sao tôi luôn mong muốn được về Nhật không? Mẹ tôi… bà là một người Nhật… là con cháu của gia tộc Saotome… bà đã kể cho tôi nghe rất nhiều về tổ tiên của mình từng chinh chiến trên những con chiến mã và những thanh Katana truyền thống trong tay… Kể cho tôi nghe nhiều về lòng tự hào, niềm kiêu hãnh của các võ sĩ đạo… thà chết để bảo vệ danh dự của chính mình. Chính vì thế… tôi luôn thần tượng các Samurai… tôi muốn được đến Nhật để có thể tìm cách phục hưng lại gia tộc Saotome… Nếu được, tôi cũng nghĩ đến chuyện thành lập một võ đường chuyên về Kendo… một võ đường mang tên môn phái Saotome chẳng hạn!
Dù rằng không ưa nổi tay William này. Hắn thường hay xỏ mũi vào chuyện của người khác, thường hay làm phiền người khác, thường hay bám theo người khác… và cũng thường hay cười một cách vô tư trước cuộc đời lắm bất công lắm tẻ nhạt này. Một gã khá ư là phiền phức… vậy thì tại sao Tsubaki lại không thể làm lơ hắn như những kẻ có ý định kết bạn với Tsubaki? Câu trả lời nằm ở chỗ một người như William tuy có chút dở hơi, nhưng cậu ta có một ước mơ cao cả lớn lao… Ước mơ phục hưng gia tộc đi đúng với con đường trước kia của nó… Chắc lẽ trong nay mai… gia tộc Saotome không chỉ tái hợp mà sẽ còn được lãnh đạo bởi một chàng trai trẻ tuổi tài giỏi. Như vậy, nhà Saotome sẽ có cơ hội được sánh vai cùng với ba gia tộc mạnh nhất Nhật Bản ( Cái này còn phụ thuộc vào người đứng đầu trong nay mai)
_ Hừm hừm, đó là ta nói một chút về gia tộc Saotome. William, nếu ngươi có niềm tin vào chính bản thân mình, tin vào tương lai… thì ta, hiện thân của ngài Amaterasu tối cao dám khẳng định: ước muốn của ngươi sẽ trở thành hiện thực. Gia tộc Saotome sẽ được phục hưng và trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh không ngang gì nhà Tsuchimikaido!
_ Vâng, thần cảm ơn lời ban huệ của ngài, Akifusa – sama!
_ Còn bây giờ, ta sẽ đi vào vấn đề chính của buổi gặp gỡ hôm nay…Tsubaki – bou chỉ còn vài ngày nữa là thời hạn 3 năm sẽ đến. Khi ấy, các gương mặt đại diện của cả ba phân gia sẽ tụ họp về đây, ngay chính tại căn phòng này. Tất cả chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận và tìm phương cách hợp lý để đối phó ngày Đại Thảm Họa… Chắc ngươi cũng biết là dạo gần đây, xuất hiện những cơn gió lốc, thủy triều bất thường ở ngoài vịnh biển Kyuushi đúng không?
Ngài Đại Thảm Họa, hay còn biết đến là ngày đối mặt với cơn giận dữ của Đạo Thần Susanoo no Mikoto. Vừa là truyền thuyết nhưng cũng vừa là truyền thống, khi một người cá xuất hiện trên vịnh Kyuushi thì Ngày Đại Thảm Họa sẽ đến không lâu sau đó
Và rồi, cuộc chiến chống lại sự nổi giận của thần linh giữa những môn đệ của thần Amaterasu tối cao sẽ diễn ra một cách khốc liệt. Tất cả đều cùng cố gắng với một nhiệm vụ duy nhất là không để cho thần Susanoo mang cô cháu gái trở về biển… Nhưng chưa lần nào thành công hết
Vòng tròn số phận ấy cứ lặp đi lặp lại không ngừng… Và bây giờ… một lần nữa, nó lại xảy đến… kéo theo biết bao nhiêu người nhà ba phân gia vào cuộc chiến đấu
Tsubaki luôn tự hỏi… lý do gì mà tất cả mọi người phải cố gắng đến thế? Vì dù sao thì… kết quả vẫn sẽ không bao giờ thay đổi… sự thật rằng: con người không thể chống đối với thần linh là điều luôn luôn đúng
_ Tsubaki – bou, cuộc chiến với Susanoo sắp diễn ra trong nay mai… Ngay lập tức, ta muốn ngươi thực hiện một nhiệm vụ vô cùng quan trọng… một nhiệm vụ mà chỉ duy nhất ngươi mới có thể hoàn thành được nó!
Tsubaki trông ánh mắt lạnh lùng thờ ơ vô cảm lên nhìn thẳng vào Akifusa – sama. Hắn khẽ gật đầu cùng với tiếng nói không mấy sức sống
_ Nhiệm vụ mà chỉ duy nhất thần là kẻ có khả năng thực hiện?
_ Tsubaki – bou, sau hai ngày nữa… ta muốn ngươi hãy tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm… và một lần nữa trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư! ……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tư trang nhà Tsuchimikaido, mọi thứ vẫn đang diễn ra rất đỗi thanh bình khi các cô hầu đang làm tròn trách nhiệm của mình… Nói thẳng ra thì họ đang quét dọn và lau chùi những món trang vật dụng trong nhà như thời khóa biểu phân công bình thường thôi. Và những chỗ chụm đầu chụm năm thế này… thì hay xuất hiện những cuộc phiếm chuyện lắm
_ Tư trang Tsuchimikaido yên ắng quá… Nè, Chisaki cung chủ đang làm gì vậy?
_ À, nếu là cung chủ thì người hiện đang trong phòng luyện viết thư pháp!
Đúng như những lời mấy cô hầu. Chisaki ngồi ngay ngắn kiểu truyền thống Seiza. Trước mặt là một chiếc bàn kính có một bình hoa tím bên góc trái. Cô ấy đang tịnh tâm trong một căn phòng lớn, có cánh cửa kéo để mở… cho phép Chisaki nhìn thấy được hồ nước thơ mộng bên ngoài giữa thảm cỏ lớn ngoài sân
Chisaki chìm đắm trong thế giới quan của bản thân… để cho cơ thể mình trở nên thanh thản, không còn phải vướng bận bất cứ điều gì trong cuộc sống chốn trần tục này… Tất cả đều trở thành một sự hư không trong tâm trí Chisaki. Và đây cũng là thời điểm Chisaki tay phải nâng bút lông đã được nhấm vào hiên mực đen trước đó. Chisaki bắt đầu viết trên khung giấy trắng tinh
………………………..
_ Chisaki cung chủ giỏi thật, kỹ năng Kendo đã đạt trình độ thượng cấp sánh ngang với lão gia mà còn biết chơi cả đàn tranh nữa… Bây giờ thì người lại đang thử sức với thư pháp…Chisaki – hime thật là một người phụ nữ hoàn hảo… Nói thật nhé, nếu tôi mà là con trai, thì tôi sẽ bất chấp tất cả để đến cầu hôn với cung chủ cho xem!
_ Ừ, Chisaki – hime quả thật là một người phụ nữ đa tài… đúng chất một hình tượng Nadeshiko của Nhật Bản… Nhưng tôi nghe nói, dù cho cung chủ có cố gắng tập luyện thế nào thì cũng không bao giờ vượt qua một người… đặc biệt là về Kendo và thư pháp!
_ Hể, có người còn giỏi hơn cả Chisaki cung chủ ư? Ai thế? là Hajima – dono hả?
………………………
Sau khi hoàn thành xong tác phẩm của mình, Chisaki nhẹ nhàng đặt cây bút lông của mình xuống cái giá nhỏ bên trái. Cô lặng lẽ ngước ánh mắt có đôi mi dài và tuyệt đẹp xuống bức thư pháp mình vừa viết xong. Chisaki đã viết một chữ “ Tình” theo hình thức Kaisho. Một chữ “Tình” to rõ in đậm trên khổ giấy trắng khiến Chisaki không khỏi suy nghĩ… nhưng thâm tâm cung chủ nhỏ đang nghĩ đến điều gì… thì chỉ mình cô mới hiểu thôi
……………………….
_ Không, người mà Chisaki cung chủ luôn cố gắng phấn đấu đến không ai khác chính là Tsubaki – dono, thiếu chủ nhà Minamiya!
_ Là thiếu chủ Tsubaki Minamiya… Tsubaki – dono là thiên tài ngàn năm mới có được một người. Chính Akifusa – sama cũng đích thân khẳng định như vậy… thử hỏi làm sao cung chủ không ngừng cố gắng!
_ Chẳng thể trách hay phản biện gì được. Dù Tsubaki – dono có là phản đồ của Amaterasu – sama, thì không ai có thể phủ nhận kỹ năng Kendo của cậu ấy vượt qua hết cả các bậc lão kiếm của cả ba phân gia. Đó là chưa kể, Tsubaki – dono là người duy nhất đạt được danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư… danh hiệu cao nhất của Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm!
_ À mà nói đến Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm, không biết năm nay, Chisaki – hime có thể đạt được danh hiệu ấy không? Hoặc cũng có thể là Hajima – dono không biết chừng!
Lời qua tiếng lại bàn tán về chuyện Đêm Nhạc… xem chừng họ rất quan tâm đến chuyện ai sẽ có cơ may được Akifusa – sama lựa chọn trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư. Vì người mang danh hiệu Đệ Nhất sẽ được quyền bảo vệ cháu gái thần biển 24 trên 24… giống như một người bảo vệ riêng cho cô ta ấy. Nhưng để chạm tay đến ngôi danh ấy thì phải cần hội tụ rất nhiều yếu tố mà không phải kiếm sỹ nào cũng có thể
……………………
_ Chisaki, tớ về rồi!
Cuộc phiếm chuyện của mấy nàng hầu kia buộc phải dừng lại khi Mikazuki chạy xồng xộc từ ngoài cửa vào. Trông cô nàng tóc tím cứ thở chưa hết hơi với những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt xinh xắn đó. Chắc hẳn, cô ấy vừa chạy một mạch từ trạm xe buýt dưới chân đồi lên tư trang Tsuchimikaido một đoạn dài không hề ngừng nghỉ
_ Mikazuki – sama, mừng cô trở về!
_ Uh… Chisaki…. Cậu ấy đâu rồi?
_ Dạ thưa, cung chủ hiện đang ở trong thư phòng luyện thư pháp!
_ Cảm ơn!
Thế là Mikazuki không nói không năng gì nữa hết trừ việc chạy thẳng đến thư phòng nhà Tsuchimikaido. Hành động vội vàng của Mikazuki khiến cho mấy người hầu cứ nhìn nhau khó hiểu
_ Mikazuki – sama sao thế nhỉ? Vừa về đến nhà không kịp thay quần áo cho nó thoải mái. Chỉ hỏi Chisaki cung chủ rồi chạy thẳng vào thư phòng… Lạ thật!
_ Có gì mà lạ… trong nhà Tsuchimikaido thì Mikazuki – sama là người thân với cung chủ nhất. Đương nhiên khi gặp chuyện gì thì người đầu tiên Mikazuki – sama tìm đến là Chisaki cung chủ… Ở lứa tuổi này thì có nhiều điều khó nói cần tâm sự lắm. Nói chung, chúng ta cứ làm tròn đúng vai trò của mình thôi!
………………………………………
_ Chisaki, Chisaki…
Nghe tiếng bước chân cứ rầm rầm bên ngoài hành lang và tiếng gọi tên mình. Chisaki không thể tịnh tâm viết thư pháp tiếp… nên đành phải tạm thời dừng lại để ra ngoài
Vừa kéo cánh cửa phòng sang một bên, Chisaki bắt gặp ngay cảnh Mikazuki một tay tựa vào tường, một tay chống gối để đỡ cho cơ thể cứ trúc xuống và thở hồng hộc quá mệt mỏi. Thậm chí, những giọt mồ hôi từ trên trán rơi long tong thấm xuống sàn nhà rõ đến mức Chisaki còn có thể thấy
_ Mikazuki, có chuyện gì vậy? Trông cậu… hơi mệt đó…có cần nghỉ một lúc không?
Mikazuki đứng thẳng dậy, lấy lại tinh thần để trình diện Chisaki sao cho tốt nhất
_ Chisaki, tớ đã hoàn thành đúng lời hứa… sau khi giải quyết được vấn đề của mình, tớ đã trở về nhà rồi này!
_ Ừ, cậu vất vả rồi Mikazuki!
_ Thế thì bây giờ tớ đi đây. Cậu và mọi người không cần đợi tớ bữa tối đâu, tớ sẽ mua gì đó ăn tạm bên ngoài. Gặp lại cậu sau!
Mikazuki đột nhiên đưa chiếc túi của mình cho Chisaki rồi quay lưng chạy thẳng ra cửa mà không hề giải thích cho Chisaki rõ chuyện gì đang diễn ra
_ Mikazuki…cậu đi đâu vậy? Có cần mình theo…
Chưa kịp nói hết câu thì Mikazuki đã khuất mất sau ngã rẽ từ lúc nào không hay
Công việc của CLB hội họa xem chừng vẫn chưa thể nghỉ ngơi giữa hiệp khi số lượng học sinh đến đăng ký làm thành viên một lúc một đông. Thậm chí, cả hội trưởng Manaka lẫn Hiro cùng “song kiếm hợp bích” cũng làm không xuể
Vì ảnh hưởng từ bức tranh được đặt ở chính giữa phòng quá lớn. Có cho vàng cũng không thể ngờ rằng lại có nhiều học sinh để ý đến nó như thế. Những người vốn không quan tâm đến mỹ thuật… cũng trở nên thích thú và muốn vẽ được một tuyệt phẩm như vậy
_ Manaka – san, tôi chỉ nghĩ khoảng tầm vài học sinh năm dưới đến là cùng thôi. Đâu ngờ rằng lại đông đến thế. Kiểu này thì chắc chắn vượt mức chỉ tiêu rồi còn gì!
_ Ha ha, tình hình ngoài mong đợi. Số lượng học sinh đăng ký tham gia không đếm xuể… Kiểu này thì tôi sẽ có cớ để xin một phòng học lớn hơn để làm CLB… cả kinh phí mua tranh sơn cọ các loại… Khửa khửa, chuẩn bị có tiền rồi!
Chuyện phụ trách việc đăng ký cho các học sinh có nguyện vọng tham gia thì cứ giao lại cho hai người kia. Còn về phần Mikazuki… cô gái nhỏ nhà Tsuchimikaido vẫn chưa thể rời mắt khỏi bức tranh hai gam sắc màu đỏ hồng… Mikazuki vẫn chưa thể rời khỏi thế giới mộng mị mà bức tranh mang đến. Cảm giác một chút trống vắng, một chút lẻ loi… một chút đơn côi… một chút hoài niệm…. nhưng cũng có một sự an nhàn, thanh thản. Mikazuki cảm nhận được thâm tâm của người họa sĩ đã trở nên lắng đọng nhẹ nhàng… dường như, người đó đã tìm thấy câu trả lời cho chính mình… Nên từng nét vẽ của người ấy rất mềm mỏng, êm đềm như một dòng sông xanh thơ mộng yên bình chảy qua không phải đắn đo suy nghĩ bất cứ điều gì
Chỉ là khi nhìn vào người con gái có mái tóc đỏ ngắn ngang vai đứng quay lưng giữa hai cây hoa anh đào… Mikazuki tự hỏi cái cảm xúc vừa lạ vừa thân thuộc đang hiện hữu trong tâm trí mình bây giờ là gì? Rõ ràng… Mikazuki chưa gặp người nào có mái tóc đỏ như thế… thế thì lý do vì sao, cô lại cảm thấy thân thương như thể biết rất rõ về người ấy đến vậy
_ Mikazuki, em vẫn ổn chứ?
_ Manaka – san…. Vâng, em không sao!
Tạm thời cứ để chuyện của CLB cho Hiro giải quyết, hội trưởng Manaka đến chỗ Mikazuki để có thể trò chuyện với cô ấy trong chốc lát. Vì trông Mikazuki cứ thừ người như thế… khiến hai người cả Manaka và Hiro đều không an tâm. Họ lo ngại sức khỏe của Mikazuki chưa được ổn định sau lần ngất kiệt sức hôm qua… lý ra nên ở nhà tịnh dưỡng thay vì đến trường. Và một phần lý do củng vì….
_ Phew, thật may là Mikazuki vẫn ổn… chứ nếu có chuyện gì không hay xảy ra với em ấy thì nhà Tsuchimikaido sẽ giết mình mất!
Hội trưởng Manaka dù rằng chị ấy thật sự lo lắng quan tâm đến Mikazuki… cô ấy xem Mikazuki như đứa em gái bé bỏng đáng yêu của mình nên cũng rất sốt suột khi hay tin tình hình sức khỏe Mikazuki không tốt… Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc phủ nhận chuyện Manaka – san sợ quyền thế của nhà Tsuchimikaido. Chị hội trưởng vẫn còn rùng người khi hôm qua hàng chục vệ sĩ cao to lực lưỡng vai u thịt bắp đứng sừng sững trước mặt với bộ dạng vô cùng hung hãn đáng sợ. Trông họ chẳng khác chi Mafia nên Manaka không khỏi hãi hùng
Nhưng điều tuyệt vời nhất vẫn là Manaka – san với Hiro có cơ may được diện kiến cung chủ hiện tại nhà Tsuchimikaido. Họ không ngờ rằng người đứng đầu tối cao một trong ba gia tộc hùng mạnh của Nhật Bản lại là một cô gái trẻ lớn hơn mình chẳng bao nhiêu… Phải, một cô gái trẻ sở hữu sắc đẹp như một vị thần giáng thế. Trái với vẻ dữ tợn của các vệ sĩ, thì cung chủ trông có vẻ hiền hòa và dễ gần hơn rất nhiều
Mà thôi… quay về vấn đề chính… Quan trọng bây giờ là tâm trạng của Mikazuki đang cảm thấy thế nào. Cứ ngồi thừ người cùng đôi mắt không rời khỏi bức tranh thì ắt hẳn đang có tâm sự chất chứa trong lòng
_ Vậy thì nói chị nghe xem nào Mikazuki… chuyện gì khiến em phiền não như thế?
_ À… không… cũng không hẳn… chỉ là em cứ thắc mắc… không biết ai là người đã vẽ bức tranh này… ai là người đã thêu dệt lên một vẻ đẹp tuyệt mỹ mà đến một họa sĩ đại tài chưa chắc đã làm được… Và ai đang trông chờ vào hy vọng của cuộc sống này… hy vọng rằng một điều tốt đẹp sẽ xảy đến trong tương lai!
Đây là câu hỏi không chỉ Mikazuki mà ngay cả Manaka hội trưởng cũng rất tò mò thắc mắc. Nhưng những gì chị ấy biết được chỉ là có một học sinh đến trường vào đêm hôm qua để vẽ bức tranh. Manaka – san có hỏi cụ thể là ai thì trông mặt mấy bác bảo vệ rất ư căng thẳng sợ hãi… và họ đã tránh không muốn nhắc đến
_ Chị xin lỗi Mikazuki… chị dường như chỉ tập trung vào việc học sinh đăng ký tham gia khi biết bức tranh có thể thu hút được họ mà quên mất điều này. Chị cũng đã hỏi thăm các đội bảo vệ trường đêm qua… nhưng có vẻ như họ không thể nói!
Nếu những người trong cuộc là đội bảo vệ trường không muốn tiết lộ thì Mikazuki cũng không biết phải làm gì. Đâu thể bắt ép họ làm điều mà họ không thích. Thôi thì Mikazuki đành bỏ qua chuyện này vậy… dù rằng trong cô vẫn không khỏi thắc mắc
_ Mọi việc diễn ra quá nhanh, đến mức chị dường như để hết mọi thứ vượt ngoài khả năng kiểm soát của mình… Ngay khi hay tin có người khả nghi đang lai vãng ở gần CLB hội họa. Chị chỉ biết thông báo cho em và cùng Hiro – kun chạy đến càng nhanh càng tốt… Tất cả cũng do lỗi tại chị mà thành ra cơ sự như thế… Thật sự chị rất xin lỗi em… Mikazuki!
Mikazuki khẽ nở một nụ cười xinh như cánh hoa đào nhẹ… một nụ cười thân thiện không có chút hờn trách hay giận dỗi
_ Chuyện qua rồi mà chị… thật tốt vì bức tranh đã hoàn thành đúng vai trò của nó… Em chỉ hơi tiếc vì mình không phải là người đã vẽ nên bức tranh này. Không biết người vẽ nó là ai… nhưng so với vị trí của em… thì vẫn là một khoảng cách xa nhau một trời một vực. Em vừa cảm thấy vui… mà cũng vừa cảm thấy một chút hụt hẫng!
_ Là con người thì ai lại không có lòng tham lẫn sự đố kỵ. Khi ta đã cố gắng hết sức mình nhưng kết quả không được như kẻ chiến thắng, thì ta sẽ xuất hiện sự ganh ghét đố kỵ. Và khi ta khao khát được trở nên mạnh mẽ hơn thì đấy chính là lòng tham. Điều quan trọng là khi em đã trải qua hai tội lỗi ấy, thì em sẽ rút ra được bài học gì cho mình? Điều thú vị nằm ở chỗ em không nên ghen tị và tham lam để thành công, mặc dù chính em đã dùng nó để đạt được mục đích. Nghe có vẻ hơi mâu thuẫn sáo rỗng nhưng cuộc sống này là vậy đấy… Mình giỏi thì sẽ có người giỏi hơn mình… và khi mình đứng trên đỉnh vinh quang thì lại nhận thấy không nên đi trên con đường sai lầm của chính mình!
_ Vâng làm con người thật phức tạp, nhất là về khoản cảm xúc lẫn suy nghĩ… Làm một con cá chắc dễ hơn!
Mikazuki vừa nói một câu gì đó khá là lạ lùng… so sánh cuộc sống con người với một con cá nhỏ sống dưới sông dưới biền thì không được thiết thực cho lắm. Nhưng cũng có thể Mikazuki chỉ đơn thuần là đùa thôi. Nhiều khi cô ấy chỉ nói như thế cho vui chứ hoàn toàn không có ý gì khác… Nếu nó chỉ là một lời nói đùa thì xem ra Mikazuki đã thành công trong việc gây cười cho người khác
_ Mikazuki… chị không hiểu ý của em… nhưng lối so sánh người và cá nghe có vẻ rất thú vị đó!
Mikazuki chợt quay sang chị hội trưởng, cô nhìn chị ấy với ánh mắt tròn hơi chút ngạc nhiên
_ Uhm?? Em vừa mới nói thế sao ạ?
_ Ô ra, coi em kìa, những lời vừa nói ra xong lại quên. Quả nhiên là em chỉ nói những điều ấy trong vô thức mà thôi!
_ Em… xin lỗi!
Mikazuki khẽ đưa tay lên trước bờ môi nhỏ xinh của mình. Trong lòng cứ thấp thỏm tự hỏi
_ Tại sao mình lại nói như thế nhỉ? Lạ thật!
…………………………
_ Manaka – san, có thể cho em hỏi một điều được không?
_ Em muốn biết điều gì?
_ Sao chị lại biết có người đột nhập vào phòng CLB mỹ thuật hôm qua để thông báo cho em? Nếu như cả chị lẫn anh Hiro đều không có ở đây…
_ À, nếu em thắc mắc chuyện đó thì sự việc như thế này. Ngay khi chị và Hiro – kun xuống thăm quan lễ hội được tầm 30 phút. Thì bỗng dưng có tin nhắn từ một thành viên nào đó thuộc CLB nhiếp ảnh gửi đến cho chị. Trong tin nhắn có nói thấy một người cứ lai vãng gần CLB mỹ thuật với hành tung rất mờ ám. Nên chị đã gọi cho em và cùng Hiro – kun tức tốc trở về càng nhanh càng tốt. Diễn biến tiếp theo thì em cũng biết rồi đấy!
Từ đây… Mikazuki cảm thấy có chút lạ lẫm. Đây là một cuộc chiến giữa hai CLB mỹ thuật và nhiếp ảnh. Một cuộc chiến để xem liệu CLB mỹ thuật còn có thể đứng vứng ngay khi số lượng thành viên chưa đạt được mức 5 người. CLB mỹ thuật luôn tìm cách để có thể tồn tại… trong khi ý muốn của CLB nhiếp ảnh hoàn toàn trái chiều. Đó là nguyên nhân dẫn đến chuyện Mikazuki tốn bao nhiêu công sức để hoàn thành bức tranh rồi mang đi trưng bày nhằm thu hút những học sinh năm nhất
Một trận đối đầu căng thẳng như vậy… chuyện có người từ CLB đối thủ ra tay giúp đỡ thì quả thật có hơi khó tin
_ Mikazuki, nói thật… chị cũng nghi ngờ rất nhiều về người gửi tin nhắn cho chị. Chị hiểu hội trưởng Yurugu không phải hạng người hèn hạ, cậu ta lúc nào cũng sống thật và ngay thẳng… Nhưng vấn đề ở chỗ những thành viên trong CLB nhiếp ảnh dưới tay cậu ta. Chị và Hiro – kun đã không ít lần gặp khó khăn trắc trở bởi mấy tay đó trong một khoảng thời gian dài. Nói chung, nếu như em đối mặt với thành viên của CLB nhiếp ảnh… thì hãy cẩn thận. Họ không ưa gì nổi chúng ta!
_ Nhưng tại sao… CLB nhiếp ảnh lại xem chúng ta như cái gai trong mắt đến như thế? Chẳng lẽ không thể kết thân với họ được sao ạ?
_ Nếu muốn tìm hiểu nguyên nhân hai bên cứ giằng co nhau thì em phải lật lại hồ sơ ngày khai sinh ra CLB mỹ thuật… Chuyện kể ra dài dòng lắm… Em cứ hiểu rằng tất cả đều bắt nguồn từ những bậc tiền bối của chúng ta… những người đã làm nên CLB mỹ thuật biết bao lâu nay và giữ cho nó tồn tại đến bây giờ!
Nói về chuyện giữa hai CLB thì quả thật phải kể lại những nguyên nhân xa xăm từ khi CLB mỹ thuật được thành lập. Nhưng ai quan tâm đâu chứ… Hiện thực dễ thấy nhất ngay trước mắt là cả hai bên không ai chịu nhường ai. Cứ đối khẩu đối đầu suốt ngày như thế, là người trong cuộc hay ngoài cuộc đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi
_ Manaka – san, theo chị thì… liệu CLB nhiếp ảnh có nhúng tay vào chuyện này không? Chuyện phá hủy bức tranh của em… đẩy tất cả chúng ta vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc!
_ ?? Em sao vậy Mikazuki? Thật chẳng giống em chút nào… chẳng phải hôm qua, em còn cho rằng chính cái cậu đứng trước bức tranh là thủ phạm ư? Em còn tát cậu ta rất thẳng thừng nữa!
Mikazuki chợt siết bàn tay của mình thật chặt. Siết bàn tay đã vô tình tát một phát vào mặt Tsubaki một cách tuyệt tình tàn nhẫn
_ Em cũng không biết nữa… em đã nghĩ chính anh ta đã phá bức tranh… nhưng trong thâm tâm em không tin điều ấy. Một con người dở dở ương ương có vấn đề nặng về thần kinh… Một người chỉ luôn sống trong cái không gian khép kín u ám đen tối của tâm hồn… nhưng lại rất thấu hiểu cảm xúc của người khác… Một người đã cho em hiểu một điều rằng: dù có vẽ gì đi chăng nữa, thì đó cũng chính là ý tưởng của em, là suy nghĩ của em, là cảm xúc của riêng bản thân em… Một kẻ vừa đáng ghét vừa không đáng ghét như anh ta… em không tin anh ta làm nên điều kinh khủng như vậy. Vì em hiểu… trái tim của một họa sĩ….
_ Mikazuki!
Hội trưởng Manaka chợt nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc tím của cô ấy và ân cần vuốt ve một cách từ tốn êm dịu… như một người chị hiền với cô em gái bé bỏng
_ Nói thế nào đây nhỉ… chính chị cũng không tin cậu ta là thủ phạm. Một người vừa mới bước chân vào CLB, vừa nhìn thấy bức tranh do em vẽ… đã có thể nói chính xác những gì mà em muốn nhắn gửi trong đó. Một người có khả năng cảm nhận tranh như cậu ta… theo linh cảm của chị, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện khủng khiếp trái với lương tâm người họa sĩ. Thế nên Mikazuki….hãy tin vào chính bản thân mình… tin vào những gì em cho là đúng!
Phải, nghe theo tiếng nói của chính con tim mình. Và con tim mình mách bảo rằng: muốn biết mọi chuyện thực hư thế nào, thì chỉ có một cách duy nhất là đi hỏi trực tiếp hắn. Chính vì thế Mikazuki biết mình nên làm gì vào lúc này
_ Em cảm ơn Manaka – san!
_ Uhm, không có gì, chị em mình rất thân nhau mà đúng không!
_ Chị Manaka… em có thể về nhà được không ạ? Dù sao thì mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa hết rồi!
_ Ừ… mọi thứ ở đây cứ giao cho chị và Hiro – kun. Em hãy đi làm những gì mà em muốn đi!
_ Vâng!
Sau đó, Mikazuki khẽ đứng lên, cô ấy cúi đầu chào rồi nhanh chóng xách chiếc cặp đeo lên vai và chen ngang vào đám học sinh đông đảo để ra ngoài
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Tsubaki – dono, ngài còn nhớ những luật quan trọng trước khi diện kiến Akifusa – sama không ạ - desu? Ngài có cần Hanabi nhắc lại…
_ Được rồi, không cần đâu… tôi còn nhớ như in trong đầu đây này. Chỉ mong sao Akifusa – sama thương tình nương tay. Dẫu sao thì cũng hơn 3 năm không cầm Katana… cơ tay cũng không còn dẻo và linh hoạt như trước nữa!
_ Tee hee, ngài khiêm tốn quá - desu. Ở Thiên Chiếu Gia Trang, ai cũng biết Tsubaki – dono đối đầu với vệ sĩ nhà Tsuchimikaido chỉ trong vòng một đòn duy nhất. Kỹ kiếm Kenjutsu của Tsubaki – dono vẫn còn tuyệt vời lắm - desu!
Bước theo chân Hanabi trên đi văng hành lang của Thiên Chiếu Gia Trang, Tsubaki không khỏi đưa tay gãi đầu… cùng với tiếng thở dài ngán ngẫm. Đôi mắt của hắn lộ rõ một vẻ chán chường giống kiểu những việc mình làm không đáng phải quan tâm đến thế
_ Chắc là Chisaki thông báo cho người ở Thiên Chiếu Gia Trang rồi… hoặc nếu không phải cậu ấy thì chắc cũng là người thuộc nhà Tsuchimikaido!
_ Hey Kazuto – kun, bộ trang phục này có phải là…
William không khỏi rời mắt khỏi bộ trang phục mà mình đang mặc trên người… Đối với Tsubaki hay bất cứ ai trong Thiên Chiếu Gia Trang, thì bộ đồ ấy cũng đỗi bình thường thôi. Chỉ là đối với một người Anh như William thì đây vẫn được xem là một điều mới mẻ
Tsubaki chợt thở dài ngán ngẫm
_ Ờ, là cái thứ tôi đã cho cậu xem qua một lần trước khi đến đây. Đó là Hakama, một loại trang phục tượng trưng cho các Samurai thời xưa, một loại quần truyền thống của người Nhật thường được mặc chung với áo Kimono. Mặc thế này thì việc sử dụng Katana sẽ không còn là vấn đề nan giải nữa!
_ Oh my… tôi phải công nhận chất lượng vải này vừa nhẹ vừa mát… Nhưng tại sao chỉ có bộ của cậu lại khác biệt thế hả?
Nhìn đi nhìn lại thì ngoài bộ Hakama của William có màu trắng, bộ Hakama của Tsubaki có màu đen và chiếc áo Kimono vàng kim. Thêm thanh Katana giắt ngang thắt lưng càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm cuốn hút của Tsubaki
_ Thật lòng xin lỗi quý khách - desu… chỉ có những người được Akifusa – sama tín nhiệm thì mới được quyền mặc bộ Hakama màu đỏ. Vì màu đỏ là màu ngọn lửa của thần Amaterasu – sama tối cao - desu. Còn Tsubaki – dono là màu vàng kim… vì đây là minh chứng cho danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư - desu!
Hanabi nói những điều ấy với nụ cười trên môi… có vẻ như cô ấy rất tự hào và hứng thú mỗi khi được nhắc đến người anh hùng mình thần tượng
Danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư… phải, trong mắt những thành viên của ba nhà lẫn Thiên Chiếu Gia Trang, thì đây là một vinh hạnh cực kỳ lớn chỉ được ban tặng cho cá thể nổi trội về mọi mặt. Còn đối với Tsubaki, thì nó chẳng khác chi một cái danh hão… một nỗi nhục nhã… một sự trừng phạt… một minh chứng cho việc bản thân Tsubaki chỉ là một tên nói dối và thất hứa
Trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư gì chứ? Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư có một nhiệm vụ duy nhất là dâng thanh Katana và sinh mạng của mình để bảo vệ cháu gái của thần biển… Nhưng trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư làm gì khi kẻ bảo vệ không hoàn thành được nhiệm vụ của mình… Tất cả chỉ là vết nhơ trong cuộc đời… một sự kiêu căng ngạo mạn để rồi cái giá phải trả quá đắt… Một cái giá còn kinh khủng hơn cả cái chết
_ Hanabi, chuẩn bị cho tôi một bộ Hakama khác… Tôi sẽ dùng bộ Hakama trắng như bao người khác!
_ Eh? Bộ Hakama màu trắng? Tsubaki – dono, như thế chẳng khác chi ngài tự xem chính bản thân mình như các thành viên cấp thấp của ba phân gia - desu. Chí ít… xin ngài hãy sử dụng màu đen… biểu tượng cho người đứng đầu giống như Chisaki – hime và Hajima – dono - desu!
_ Hanabi, tôi mới vừa trở về Nhật Bản không lâu, chưa nắm bắt được thời cuộc trong ba phân gia… Hơn nữa… tôi vẫn chưa phải trưởng tộc Minamiya. Lão già đó… cờn chưa tắt thở, thì còn chưa chịu buông ngôi vị trong tay!
Những lời nói của Tsubaki, từng câu từng chữ chứa đựng đầy sự u uất phiền muộn… Lý do gì mà hắn lại đắn đo suy nghĩ, khi đã từng hùng hồn tuyên bố mình sẽ không còn liên hệ với nhà Minamiya nữa… Suy cho cùng, có những thứ dù muốn vứt nó sang một bên để có thể an nhàn sống qua ngày nhưng lại không thể
…………………………………………………………..
…………………………………………………………..
_ Đến rồi thưa Tsubaki – dono, đây là nơi Akifusa – sama bế quan… Hiện giờ, người đang đợi Tsubaki – dono bên trong đấy ạ - desu!
Tsubaki và William theo Hanabi đến một căn phòng vừa lớn vừa kín đáo đến mức không thể nghe được bên trong đang diễn ra điều gì. Chỉ cần đứng bên ngoài… là đã đủ khiến cho người khác cảm thấy một vẻ gì đó vừa trang nghiêm và bí ẩn. Nhưng nó không gây cái cảm giác lo lắng sợ hãi… chắc lẽ chính âm thanh chim rừng hót vang và tiếng thác nước chảy đã át đi sự căng thẳng trong lòng những người đặt chân đến đây lần đầu tiên
_ Akifusa – đang ở trong đó… xem chừng ngài ấy sẽ còn tung ra nhiều trò mà khi xưa vẫn thường hay làm với mình… William, chuẩn bị nhé, thanh Katana của cậu tốt hơn hết nên được đặt vào vị trí sẵn sàng đi là vừa. Tôi không muốn phải trở ra với một cái xác không hồn đâu!
_ Hả? Nói thế là ý gì vậy? Oi, Kazuto – kun, giải thích cặn kẽ hơn cái nào!
_ Giải thích giải mã cái gì. Nói tóm lại, nếu cậu không có sự cảnh giác như các Samurai, thì sau khi bước vào căn phòng này, cậu sẽ được một vé luân hồi chuyển thế đến kiếp sau trong khi kiếp này chỉ dừng đến độ tuổi đó thôi… hiểu chưa!
_ Ê, cậu giỡn mặt với tôi đấy hả? Nghe khiếp thế… ai mà dám vào?
_ Hanabi… bắt đầu đi!
_ Vâng, thưa Tsubaki – dono - desu!
Hanabi đưa tay kéo cánh cửa sang một bên. Bên trong căn phòng là một không gian cực kỳ tối u ám… nhưng hương thơm của đèn vầy và nhang thì không khỏi khiến người ta cảm thấy dễ chịu
Tsubaki và William từng bước vào trong… cho đến thời điểm này thì mọi chuyện vẫn còn đang diễn ra rất đỗi bình thường… Nhưng đó là chỉ khi họ đi được nửa đoạn trên sàn nhà thôi
Ngay tức thì, từ phía cánh phải, một khúc gỗ có chiều dài 6.3 mét, bề dày là chục mét, được cột bởi những sợi dây thừng vô cùng vững chắc. Cả tảng gỗ nặng hơn chục ký ấy đâm thẳng về phía Tsubaki với tốc độ không thuyên giảm. Thử tưởng tượng trường hợp bị một vật như thế đánh thẳng vào người thì chắc… xuống hoàng tuyền Yomi ngay
Cũng do được Tsubaki thông báo trước, cả hai đã chuẩn bị tinh thần cho những thứ nguy hiểm kiểu này. Nên ngay khi biết khúc gỗ lớn kia đang thẳng hướng đầu mình, hai chàng trai bật người phóng cơ thể lên cao tránh
Nhưng thử thách của Akifusa – sama không chỉ đơn thuần là bẫy gỗ… Những mũi tên từ bốn góc trần nhà lẫn bốn góc cạnh nhà đều đồng loạt bắn thẳng vào William và Tsubaki
Không hề nao núng hay hoảng loạn, Tsubaki sử dụng chính khúc gỗ treo vừa xong làm khiên cản tên từ cánh phải… như thế thì chỉ mới bảo vệ được mạn phải mình… còn mạn trái… William bất ngờ rút thanh Katana từ thắt lưng và chém phăng hết chúng bằng một nhát vô cùng chính xác
Thật không ngờ, một người vừa mới đến Nhật chưa được bao lâu… vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu văn hóa người Nhật, đặc biệt về truyền thống Samurai thời xưa. Cứ nghĩ việc sử dụng Katana đối với người sống bên Anh từ nhỏ như William sẽ gặp nhiều khó khăn… Chỉ là thật đáng ngạc nhiên khi từng cử chỉ, từng hành động rút kiếm, hành động chém, và hành động tra kiếm vào vỏ của William quá tuyệt hảo… cứ như một bậc thầy Kendo chuyên nghiệp
_ Làm tốt lắm William, còn bây giờ thì nhấc cái mông sang chỗ khác dùm tôi cái!
Tsubaki bất ngờ phóng đến, dùng tay phải nắm lấy cổ áo William rồi xoay người ném anh chàng nửa Tây nửa ta sang một góc nhà một cách tàn nhẫn không thương tiếc
_ Ái ui… Oi Kazuto – kun, ít ra cũng phải ném tôi sao cho nó nhẹ nhàng chớ… u cục trên đầu rồi này!
Yên tâm đi, hành động của Tsubaki vừa rồi là để cứu mạng William chứ không phải thừa đâu. Biết sao không? … bởi vì ngay khi những mũi tên không thể chạm được đến hai người họ, thì từ hai bên trần nhà thả xuống hai thanh đao vô cùng lớn và sắc bén. Loại hình bẫy này thường được thấy trong những bộ phim nói về lăng mộ Pharaon ở các Kim Tự Tháp. Để bảo vệ cho đứa con của trời, người Ai Cập cổ đã xây dựng những cơ quan cạm bẫy giăng hết mọi nơi trong Kim Tự Tháp. Chỉ cần kẻ đột nhập vô tình kích hoạt thì chúng sẽ xử đẹp hết những ai có ý định quấy nhiễu giấc ngủ của vua.
Và loại hình bẫy thường thấy nhất ngoài loạn tên ra còn có những mũi đao lớn bay qua bay lại… Đã có rất nhiều nhà thám hiểm bỏ mạng bởi loại bẫy ấy… Và bây giờ, Tsubaki cùng William có dịp được tận mắt chứng kiễn thanh đao đủ giết chết một con voi chỉ bằng một cú quẹt qua duy nhất đang hiện hữu ngay trong gian phòng bế quan của Thiên Chiếu Gia Trang
_ Hừm, Akifusa – sama, ngài vẫn còn thích chơi kiểu này ư? Thật là… sau bao nhiêu năm, ngài vẫn cứ như một đứa trẻ thích bày trò trêu chọc quậy phá mọi người… Chỉ có điều, trò đùa của ngài sẽ giết người thật đấy… Vô phúc cho kẻ nào đột nhập vào Thiên Chiếu Gia Trang với ý định ăn trộm!
Chính xác… là Tsubaki đã sử dụng thanh Katana của mình chắn ngang giữa hai mũi đao chết người kia. Chỉ là phần mũi vỏ và phần chuôi gươm… Tsubaki đã tận dụng hai phần ấy trên thanh kiếm để cản sự va chạm của cãi bẫy một cách ngoạn mục
_ Tiếc thay… Akifusa – sama, thần không phải như mấy tên trộm lặt vặt lèo tèo bên ngoài… Mấy thứ bẫy vớ vẩn thế này… chỉ có thể khiến thần thêm buồn chán!
Từ ống tay trái Kimono của Tsubaki phóng bật ra một thanh Kodachi trắng khác
Hắn vung kiếm vào hai sợi dây thừng nối trên góc nhà với hai cái bẫy đao khiến chúng rơi rầm xuống sàn nhà. Sức nặng của hai thanh đao thật sự quá đáng sợ… chúng nặng đến mức có thể làm hư hại cả nền nhà ngay khi rơi xuống. Đồng thời cũng gây nên một chấn động nhẹ cho khắp Thiên Chiếu Gia Trang
………………
Sau khi xử lý xong đống bẫy trong phòng, Tsubaki cất tiếng thở dài ngán ngẫm như thể không mấy hứng thú hay ấn tượng mạnh gì với những thứ vừa xảy ra
_ Đủ rồi Akifusa – sama, xin hãy dẹp mấy thứ vớ vẩn này sang một bên dùm thần… Hôm nay, thần không đi một mình, mà còn mang theo khách từ phương xa đến. Nếu ngài còn quậy nữa thì chắc chắn tên kia sẽ phải đi thay Hakama đó!
_ Oi Kazuto, nói thế là ý gì hả?
Phía trong sâu của căn phòng cách vị trí Tsubaki đang đứng ước chừng khoảng 10 mét có một tấm màn che vừa lớn vừa âm u. Đó cũng là nơi quan sát hai người họ vượt qua các thử thách một cách rõ nhất… Và điều quan trọng hơn là sau bức màn che, một giọng nói phụ nữ khẽ cất lên cùng với tiếng cười thích chí
_ Hảo hảo, Tsubaki – bou, quả nhiên sau bao nhiêu năm trôi qua, trình độ kỹ kiếm Kendo và khả năng linh cảm của ngươi vẫn chưa hề bị mai một. Đúng như những gì Hanabi – bou đã nói trước!
_ Tee hee, thần đã nói với ngài rồi mà - desu. Tsubaki – dono mạnh lắm… không thể nào có chuyện thiếu chủ trở nên yếu đi khi đã rời nhà Minamiya đâu ạ - desu!
Cô nhóc Hanabi bỗng dưng ôm chặt lấy tay phải Tsubaki với nụ cười hí hửng trên đôi môi xinh. Thoạt nhìn trông cả hai thân thiết cứ như tình nhân như thế… không khiến nhiều người phải hiểu nhầm
_ Hey, Hanabi – bou, đừng có độc chiếm Tsubaki – bou kiểu đó!
Từ đằng sau tấm màn bí ẩn kia, một cô gái nhỏ tuổi ngang tầm cỡ Hanabi… cô ấy có một mái tóc đen được cột lại gọn gàng bởi những rợi ruy băng đỏ óng ánh trong bóng đêm. Một cô bé có đôi mắt đỏ như hồng ngọc trong bộ Hakama đỏ trắng đặc biệt… ??? Đây là hình dạng của Akifusa – sama? Người được xem là hiện thân của thần Amaterasu tối cao??
Chẳng thể hiểu nổi, thứ bây giờ Tsubaki quan tâm là cái cảm giác khó chịu khi một lúc cả hai cô nhóc thấp hơn mình cái đầu đang giữ khư khư hai tay mình. Đó là chưa nói đến cả hai cô nhóc đều đang lời qua tiếng lại giằng giựt nhau gã tự kỷ ám thị Tsubaki
_ Akifusa – sama, ngài chỉ xem Tsubaki – dono như cháu trai thôi - desu. Hanabi mới là người thật sự thích thiếu chủ Tsubaki - desu!
_ Hanabi – bou, biết vị trí của mình một chút. Đừng nghĩ ta đề bạt ngươi thành cánh tay phải đắc lực rồi mặc sức muốn làm gì thì làm nhé. Tsubaki – bou là đứa đệ tử yêu quý nhất của ta… chỉ duy nhất của ta mà thôi!
So với hai cô nàng loli đanh đá cứ giằng co nhau. Tsubaki đứng giữa với tinh thần phải nói là chán chường nhất. Tiếp xúc với phụ nữ ngoài Chisaki ra thì Tsubaki cực kỳ dị ứng đặc biệt. Không phải là hắn ghét con gái… chỉ là hắn cảm thấy không quen khi cứ phải dính đến những người hắn không thân… mà thật sự Tsubaki cũng chẳng quan tâm… nhưng hắn không thể dang tay động chân đánh đập hay làm mấy hành động vũ phu với phái nữ… đặc biệt là Hanabi hay Akifusa – sama
_ Kazutoo – kun, Kazuto – kun, tôi công nhận dù cậu là ai, dù cậu đi đâu, thì sau cùng vẫn là một tay sát gái bậc thầy. Nhìn cậu bây giờ làm tôi nhớ đến cái cô nàng Elizabeth…..
_ Câm miệng đi William. Có tin lát về tôi xử đẹp cậu không?
_ Oh my oh my!
…………………………………………
…………………………………………
_ Được rồi, dừng mấy trò mèo của ngài lại Akifusa – sama. Giờ thì trả lời thần đây, tại sao 3 năm trôi qua, mà hình dạng của ngài lại teo quắt queo thành thế này vậy?
Để ý từ nãy đến giờ rồi… Akifusa – sama được xem là hiện thân của Thiên Chiếu Đại Thần Amaterasu tối cao… đồng thời cũng là người đứng đầu của cả ba gia tộc hùng mạnh khắp đất nước mặt trời mọc. Một nhân vật tầm cỡ không phải ai cũng có cơ hội được diện kiến tận mặt thế này… Tsubaki lại tỏ vẻ như rất thản nhiên, giống như không hề để tâm đến chức vụ và vị trí của ngài cũng như với bản thân. Chính xác hơn là hắn xem Akifusa – sama như một đứa trẻ, còn mình chẳng khác chi một người bảo hộ, một người anh trai… suốt ngày phải hứng chịu cái tính cách loi nhoi của ngài. Akifusa thật không giống như những gì người khác suy nghĩ về một vị thần trang nghiêm huyền bí
Phải… giữa Tsubaki và Akifusa – sama không hề có rào cản giữa phàm nhân và thần linh. Ngay cả William là người ngoài cũng có thể cảm nhận được thấy một mối quan hệ thân thiết ngang hang như hai người bạn đang hiện hữu ngay trước mắt. Nhất là lúc chứng kiến Tsubaki vừa cất tiếng thở dài ngán ngẫm, vừa đưa tay phải lên xoa đầu Akifusa loli khi gương mặt ngài ấy lộ rõ vẻ thích thú hệt như một đứa trẻ con được khen ngợi
_ Hừm, biết nói thế nào đây ta? Từ khi Tsubaki – bou trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư, và rời khỏi nhà Minamiya. Ta thật sự buồn đến mức đêm quên ăn ngày quên ngủ… ủa nhầm, phải là ngày quên ăn đêm quên ngủ mới đúng. Rồi riết ta trở thành thế này khi nào không biết hay…Dù sao thì người càng già thì nhiều bộ phận càng bị teo lại mà. Bây giờ, ta chẳng khác chi Hanabi cả… Rồi mai mốt, Tsubaki – bou cũng sẽ như ta thôi!
Nghe câu trả lời của Akifusa – sama, William có một chút nhếch mí mắt, gương mặt có chút miễn cưỡng vì dường như những thứ ngài nói vẫn chưa được khoa học chứng minh
_ Hử? Càng lớn tuổi thì cơ thể càng bị teo thành con nít ư? Chẳng lẽ… ngài ấy thật sự là hiện thân của một vị thần… ngài ấy… không phải là một con người bình thường?
Tạm thời thoát khỏi bàn tay nhẹ nhàng êm ái của Tsubaki, ngài Akifusa chợt ngước gương mặt xinh xắn dễ thương của mình lên nhìn hắn ta. Đôi mắt đỏ như viên rubi sáng của ngài luôn có một khả năng nào đó đủ sức thu hút hết những ai trông thấy nó. Cả Tsubaki cũng không ngoại lệ… không biết đó có phải là sức mạnh của thần linh hay không. Nhưng chắc chắn một điều rằng là Tsubaki không thể phủ nhận bản thân mình thích đôi mắt màu đỏ ấy. Và để thoát khỏi cơn mộng mị, hắn thường hay dùng tay bụp mặt Akifusa lại… mục đích là để che đi đôi mắt của ngài
_ Ngài muốn gì đây Akifusa – sama. Lý do gì mà hôm nay, ngài lại đặc biệt triệu tập thần đến Amaterasu no Mori. Không phải chỉ để nghe ngài nói về tình trạng cơ thể bị quắt lại thế này thôi đó chứ?
_ Nar nar, biết tin Tsubaki – bou về Nhật, ta muốn gặp vì nhớ không được ư? Nhưng yên tâm, thật sự hôm nay có chuyện ta cần nói với ngươi…. Mà trước tiên, Tsubaki – bou có thể giới thiệu cho ta biết thêm một chút về cậu trai kia không?
Ý Akifusa – sama muốn nhắc đến William. Vì từ lúc gặp gỡ ngài đến giờ, chàng ngoại quốc nửa Tây nửa ta vẫn chưa có dịp được giới thiệu bản thân. Tsubaki cũng thật sơ ý khi quên mất đi một điều quan trọng như vậy
_ Đây là William, tên đầy đủ là William Doyle Saotome. Gã này là bạn cùng chung cư với thần khi thần còn đang du học bên Anh quốc. Nay hắn đến Nhật Bản với mục đích là đi du lịch và chờ đợi ngày lấy bằng tốt nghiệp!
_ Vâng, thật hân hạnh cho thần được diện kiến Akifusa – sama tối cao. Thần là William D. Saotome, là bạn thân của Kazuto Minamiya!
_ Hử? Kazuto Minamiya?
Ngài Akifusa không khỏi đưa ánh mắt khó hiểu lên Tsubaki. Không hiểu cũng đúng… vì ngài đâu biết rằng trog ba năm du học và trở về, Tsubaki đã lấy một cái tên giả là Kazuto Minamiya… nhằm che giấu thân phận thật của mình trước toàn cánh báo chí lẫn Parazzi
_ Vì một chút rắc rối khi còn ở bên đó nên thần đã đổi tên thành Kazuto Minamiya. Xin lỗi vì đã không thông báo cho ngài trước!
_ Hừm, William Doyle Saotome à!
Akifusa ngồi thu mình trên tấm đệm, tay phải cầm chiếc quạt tre càng khiến cho nét trang nghiêm quyền quý từ ngài thêm ấn tượng. Ngài cũng thay đổi cái tính bốc đồng loi nhoi lóc chóc khi ôm cứng Tsubaki hòng tranh giành với Hanabi… thay vào đó là cách cư xử như người trưởng thành. Nhưng như thế… không có nghĩa là thay đổi hoàn toàn. Vẻ đẹp lung linh từ đôi mắt đỏ như viên rubi và nụ cười nhẹ nhàng trên môi ngài ấy vẫn còn hiện hữu một cách rõ ràng nhất
_ Nói sao đây nhỉ? Cậu ta…. có phải người Nhật không Tsubaki – bou?
_ … Bố của hắn là người Anh, còn mẹ là người Nhật. Có thể nói, hắn ta mang hai dòng máu Anh Nhật. Và Nhật Bản được xem như là quê hương thứ hai của hắn ta!
_ Hừm, con lai à… càng lúc càng thú vị… Xem chừng gia tộc Saotome ngày càng tân tiến khi bắt đầu cho những đứa con trong gia tộc kết hôn với người ngoại quốc để sinh ra những đứa con lai… Đây cũng được xem là một cách để phát triển thế mạnh cho nhà Saotome mà nhỉ!
Tsubaki chợt liếc cái nhìn vừa sắc lạnh vừa dè chừng về phía Akifusa, trong khi William vẫn nở một nụ cười lãng tử như thể chuyện này không có gì quan trọng
_ Akifusa – sama, vậy là ngài cũng biết về gia tộc Saotome?
_ Tsubaki – bou, ta sống ở đất Nhật này từ hồi cụ tổ của ngươi còn chưa ra đời cơ… thì làm gì có chuyện ta không biết đến những gia tộc có tiếng ở Nagaxaki, Hiroshima, Hokkaido, Osaka, Yokohama, Kyoto hay thậm chí là ngoài đảo Shokaku. Gia tộc Saotome hình thành sau ba gia tộc Tsuchimikaido, Kurahashi và Minamiya. Nhưng vì phạm vi hoạt động của nhà Saotome khá nhỏ, chưa bằng một phần ba nhà Tsuchimikaido… nên nhà Saotome được xem như một trong những gia tộc ẩn của Nhật Bản. Hầy… nếu chỉ có nhiêu đó mà đánh giá nhà Saotome là yếu ớt hay này nọ là một sự nhận định vô cùng sai lầm. Gia tộc Saotome có lưu truyền một bộ kiếm pháp đặc biệt có thể sánh ngang với bộ Minh Minh Diệc Nguyệt Kỳ Vũ. Chính vì thế… ít nhiều thì nhà Saotome cũng là một trong những đối tác quan trọng của Amaterasu no Mori… ta nói thế đúng không Hanabi?
_Vâng, Akifusa – sama nói đúng - desu. Tsubaki – dono, tuy Thiên Chiếu Gia Trang được hình thành từ ba nhà Tsuchimikaido, Kurahashi và Minamiya. Nhưng chúng ta cũng có mối quan hệ thân thiết với nhà Saotome từ rất lâu rồi. Có thể nói, họ là đồng minh… và cũng là hàng xóm khá đỗi quan trọng đấy ạ - desu!
Tsubaki thở một hơi dài ra… nhưng lần này không phải là tiếng thở thể hiện sự chán chường ngán ngẫm… mà nó cũng không có ý gì hết, chỉ đơn thuần là thở phào thôi
_ Thì ra nhà Saotome lại là một trong những gia tộc cũng được xem là có tầm ở cái đất Nhật này…. Chỉ đơn thuần độ nổi tiếng của nó không bằng ba phân gia!
_ Cũng không hẳn đâu Kazuto – kun. Nhà Saotome thực chất chỉ còn là cái vỏ bên ngoài thôi. Vì tất cả con cháu của dòng họ Saotome đã không còn quan tâm đến truyền thống Samurai xưa như nhà Tsuchimikaido hay Kurahashi. Họ chia nhau ra đi khắp nơi, bắt đầu từng bước tham gia vào cuộc sống hiện đại của thế kỷ hiện nay mà quên đi những giá trị của cha ông để lại… Kazuto – kun, cậu biết lý do vì sao tôi luôn mong muốn được về Nhật không? Mẹ tôi… bà là một người Nhật… là con cháu của gia tộc Saotome… bà đã kể cho tôi nghe rất nhiều về tổ tiên của mình từng chinh chiến trên những con chiến mã và những thanh Katana truyền thống trong tay… Kể cho tôi nghe nhiều về lòng tự hào, niềm kiêu hãnh của các võ sĩ đạo… thà chết để bảo vệ danh dự của chính mình. Chính vì thế… tôi luôn thần tượng các Samurai… tôi muốn được đến Nhật để có thể tìm cách phục hưng lại gia tộc Saotome… Nếu được, tôi cũng nghĩ đến chuyện thành lập một võ đường chuyên về Kendo… một võ đường mang tên môn phái Saotome chẳng hạn!
Dù rằng không ưa nổi tay William này. Hắn thường hay xỏ mũi vào chuyện của người khác, thường hay làm phiền người khác, thường hay bám theo người khác… và cũng thường hay cười một cách vô tư trước cuộc đời lắm bất công lắm tẻ nhạt này. Một gã khá ư là phiền phức… vậy thì tại sao Tsubaki lại không thể làm lơ hắn như những kẻ có ý định kết bạn với Tsubaki? Câu trả lời nằm ở chỗ một người như William tuy có chút dở hơi, nhưng cậu ta có một ước mơ cao cả lớn lao… Ước mơ phục hưng gia tộc đi đúng với con đường trước kia của nó… Chắc lẽ trong nay mai… gia tộc Saotome không chỉ tái hợp mà sẽ còn được lãnh đạo bởi một chàng trai trẻ tuổi tài giỏi. Như vậy, nhà Saotome sẽ có cơ hội được sánh vai cùng với ba gia tộc mạnh nhất Nhật Bản ( Cái này còn phụ thuộc vào người đứng đầu trong nay mai)
_ Hừm hừm, đó là ta nói một chút về gia tộc Saotome. William, nếu ngươi có niềm tin vào chính bản thân mình, tin vào tương lai… thì ta, hiện thân của ngài Amaterasu tối cao dám khẳng định: ước muốn của ngươi sẽ trở thành hiện thực. Gia tộc Saotome sẽ được phục hưng và trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh không ngang gì nhà Tsuchimikaido!
_ Vâng, thần cảm ơn lời ban huệ của ngài, Akifusa – sama!
_ Còn bây giờ, ta sẽ đi vào vấn đề chính của buổi gặp gỡ hôm nay…Tsubaki – bou chỉ còn vài ngày nữa là thời hạn 3 năm sẽ đến. Khi ấy, các gương mặt đại diện của cả ba phân gia sẽ tụ họp về đây, ngay chính tại căn phòng này. Tất cả chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận và tìm phương cách hợp lý để đối phó ngày Đại Thảm Họa… Chắc ngươi cũng biết là dạo gần đây, xuất hiện những cơn gió lốc, thủy triều bất thường ở ngoài vịnh biển Kyuushi đúng không?
Ngài Đại Thảm Họa, hay còn biết đến là ngày đối mặt với cơn giận dữ của Đạo Thần Susanoo no Mikoto. Vừa là truyền thuyết nhưng cũng vừa là truyền thống, khi một người cá xuất hiện trên vịnh Kyuushi thì Ngày Đại Thảm Họa sẽ đến không lâu sau đó
Và rồi, cuộc chiến chống lại sự nổi giận của thần linh giữa những môn đệ của thần Amaterasu tối cao sẽ diễn ra một cách khốc liệt. Tất cả đều cùng cố gắng với một nhiệm vụ duy nhất là không để cho thần Susanoo mang cô cháu gái trở về biển… Nhưng chưa lần nào thành công hết
Vòng tròn số phận ấy cứ lặp đi lặp lại không ngừng… Và bây giờ… một lần nữa, nó lại xảy đến… kéo theo biết bao nhiêu người nhà ba phân gia vào cuộc chiến đấu
Tsubaki luôn tự hỏi… lý do gì mà tất cả mọi người phải cố gắng đến thế? Vì dù sao thì… kết quả vẫn sẽ không bao giờ thay đổi… sự thật rằng: con người không thể chống đối với thần linh là điều luôn luôn đúng
_ Tsubaki – bou, cuộc chiến với Susanoo sắp diễn ra trong nay mai… Ngay lập tức, ta muốn ngươi thực hiện một nhiệm vụ vô cùng quan trọng… một nhiệm vụ mà chỉ duy nhất ngươi mới có thể hoàn thành được nó!
Tsubaki trông ánh mắt lạnh lùng thờ ơ vô cảm lên nhìn thẳng vào Akifusa – sama. Hắn khẽ gật đầu cùng với tiếng nói không mấy sức sống
_ Nhiệm vụ mà chỉ duy nhất thần là kẻ có khả năng thực hiện?
_ Tsubaki – bou, sau hai ngày nữa… ta muốn ngươi hãy tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm… và một lần nữa trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư! ……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tư trang nhà Tsuchimikaido, mọi thứ vẫn đang diễn ra rất đỗi thanh bình khi các cô hầu đang làm tròn trách nhiệm của mình… Nói thẳng ra thì họ đang quét dọn và lau chùi những món trang vật dụng trong nhà như thời khóa biểu phân công bình thường thôi. Và những chỗ chụm đầu chụm năm thế này… thì hay xuất hiện những cuộc phiếm chuyện lắm
_ Tư trang Tsuchimikaido yên ắng quá… Nè, Chisaki cung chủ đang làm gì vậy?
_ À, nếu là cung chủ thì người hiện đang trong phòng luyện viết thư pháp!
Đúng như những lời mấy cô hầu. Chisaki ngồi ngay ngắn kiểu truyền thống Seiza. Trước mặt là một chiếc bàn kính có một bình hoa tím bên góc trái. Cô ấy đang tịnh tâm trong một căn phòng lớn, có cánh cửa kéo để mở… cho phép Chisaki nhìn thấy được hồ nước thơ mộng bên ngoài giữa thảm cỏ lớn ngoài sân
Chisaki chìm đắm trong thế giới quan của bản thân… để cho cơ thể mình trở nên thanh thản, không còn phải vướng bận bất cứ điều gì trong cuộc sống chốn trần tục này… Tất cả đều trở thành một sự hư không trong tâm trí Chisaki. Và đây cũng là thời điểm Chisaki tay phải nâng bút lông đã được nhấm vào hiên mực đen trước đó. Chisaki bắt đầu viết trên khung giấy trắng tinh
………………………..
_ Chisaki cung chủ giỏi thật, kỹ năng Kendo đã đạt trình độ thượng cấp sánh ngang với lão gia mà còn biết chơi cả đàn tranh nữa… Bây giờ thì người lại đang thử sức với thư pháp…Chisaki – hime thật là một người phụ nữ hoàn hảo… Nói thật nhé, nếu tôi mà là con trai, thì tôi sẽ bất chấp tất cả để đến cầu hôn với cung chủ cho xem!
_ Ừ, Chisaki – hime quả thật là một người phụ nữ đa tài… đúng chất một hình tượng Nadeshiko của Nhật Bản… Nhưng tôi nghe nói, dù cho cung chủ có cố gắng tập luyện thế nào thì cũng không bao giờ vượt qua một người… đặc biệt là về Kendo và thư pháp!
_ Hể, có người còn giỏi hơn cả Chisaki cung chủ ư? Ai thế? là Hajima – dono hả?
………………………
Sau khi hoàn thành xong tác phẩm của mình, Chisaki nhẹ nhàng đặt cây bút lông của mình xuống cái giá nhỏ bên trái. Cô lặng lẽ ngước ánh mắt có đôi mi dài và tuyệt đẹp xuống bức thư pháp mình vừa viết xong. Chisaki đã viết một chữ “ Tình” theo hình thức Kaisho. Một chữ “Tình” to rõ in đậm trên khổ giấy trắng khiến Chisaki không khỏi suy nghĩ… nhưng thâm tâm cung chủ nhỏ đang nghĩ đến điều gì… thì chỉ mình cô mới hiểu thôi
……………………….
_ Không, người mà Chisaki cung chủ luôn cố gắng phấn đấu đến không ai khác chính là Tsubaki – dono, thiếu chủ nhà Minamiya!
_ Là thiếu chủ Tsubaki Minamiya… Tsubaki – dono là thiên tài ngàn năm mới có được một người. Chính Akifusa – sama cũng đích thân khẳng định như vậy… thử hỏi làm sao cung chủ không ngừng cố gắng!
_ Chẳng thể trách hay phản biện gì được. Dù Tsubaki – dono có là phản đồ của Amaterasu – sama, thì không ai có thể phủ nhận kỹ năng Kendo của cậu ấy vượt qua hết cả các bậc lão kiếm của cả ba phân gia. Đó là chưa kể, Tsubaki – dono là người duy nhất đạt được danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư… danh hiệu cao nhất của Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm!
_ À mà nói đến Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm, không biết năm nay, Chisaki – hime có thể đạt được danh hiệu ấy không? Hoặc cũng có thể là Hajima – dono không biết chừng!
Lời qua tiếng lại bàn tán về chuyện Đêm Nhạc… xem chừng họ rất quan tâm đến chuyện ai sẽ có cơ may được Akifusa – sama lựa chọn trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư. Vì người mang danh hiệu Đệ Nhất sẽ được quyền bảo vệ cháu gái thần biển 24 trên 24… giống như một người bảo vệ riêng cho cô ta ấy. Nhưng để chạm tay đến ngôi danh ấy thì phải cần hội tụ rất nhiều yếu tố mà không phải kiếm sỹ nào cũng có thể
……………………
_ Chisaki, tớ về rồi!
Cuộc phiếm chuyện của mấy nàng hầu kia buộc phải dừng lại khi Mikazuki chạy xồng xộc từ ngoài cửa vào. Trông cô nàng tóc tím cứ thở chưa hết hơi với những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt xinh xắn đó. Chắc hẳn, cô ấy vừa chạy một mạch từ trạm xe buýt dưới chân đồi lên tư trang Tsuchimikaido một đoạn dài không hề ngừng nghỉ
_ Mikazuki – sama, mừng cô trở về!
_ Uh… Chisaki…. Cậu ấy đâu rồi?
_ Dạ thưa, cung chủ hiện đang ở trong thư phòng luyện thư pháp!
_ Cảm ơn!
Thế là Mikazuki không nói không năng gì nữa hết trừ việc chạy thẳng đến thư phòng nhà Tsuchimikaido. Hành động vội vàng của Mikazuki khiến cho mấy người hầu cứ nhìn nhau khó hiểu
_ Mikazuki – sama sao thế nhỉ? Vừa về đến nhà không kịp thay quần áo cho nó thoải mái. Chỉ hỏi Chisaki cung chủ rồi chạy thẳng vào thư phòng… Lạ thật!
_ Có gì mà lạ… trong nhà Tsuchimikaido thì Mikazuki – sama là người thân với cung chủ nhất. Đương nhiên khi gặp chuyện gì thì người đầu tiên Mikazuki – sama tìm đến là Chisaki cung chủ… Ở lứa tuổi này thì có nhiều điều khó nói cần tâm sự lắm. Nói chung, chúng ta cứ làm tròn đúng vai trò của mình thôi!
………………………………………
_ Chisaki, Chisaki…
Nghe tiếng bước chân cứ rầm rầm bên ngoài hành lang và tiếng gọi tên mình. Chisaki không thể tịnh tâm viết thư pháp tiếp… nên đành phải tạm thời dừng lại để ra ngoài
Vừa kéo cánh cửa phòng sang một bên, Chisaki bắt gặp ngay cảnh Mikazuki một tay tựa vào tường, một tay chống gối để đỡ cho cơ thể cứ trúc xuống và thở hồng hộc quá mệt mỏi. Thậm chí, những giọt mồ hôi từ trên trán rơi long tong thấm xuống sàn nhà rõ đến mức Chisaki còn có thể thấy
_ Mikazuki, có chuyện gì vậy? Trông cậu… hơi mệt đó…có cần nghỉ một lúc không?
Mikazuki đứng thẳng dậy, lấy lại tinh thần để trình diện Chisaki sao cho tốt nhất
_ Chisaki, tớ đã hoàn thành đúng lời hứa… sau khi giải quyết được vấn đề của mình, tớ đã trở về nhà rồi này!
_ Ừ, cậu vất vả rồi Mikazuki!
_ Thế thì bây giờ tớ đi đây. Cậu và mọi người không cần đợi tớ bữa tối đâu, tớ sẽ mua gì đó ăn tạm bên ngoài. Gặp lại cậu sau!
Mikazuki đột nhiên đưa chiếc túi của mình cho Chisaki rồi quay lưng chạy thẳng ra cửa mà không hề giải thích cho Chisaki rõ chuyện gì đang diễn ra
_ Mikazuki…cậu đi đâu vậy? Có cần mình theo…
Chưa kịp nói hết câu thì Mikazuki đã khuất mất sau ngã rẽ từ lúc nào không hay