_ Em đã về, em đã về, cùng ăn bánh vui cười thưởng thức ani…me….
Vừa về đến biệt thự nhà Tsubaki, William không khỏi kìm nén sự hân hoan hí hửng với chiếc đĩa DVD anime trên tay. Anh chàng ngoại quốc nửa Tây nửa ta còn không thèm lấy hành lý khỏi cốp xe Tsubaki… cứ để mặc trong đấy hoặc để Tsubaki giải quyết hộ mình. Còn bản thân thì phóng thẳng vào phòng khách… nơi có chiếc tivi siêu mỏng 90 inch với bộ đầu đọc đĩa DVD bản Blueray thế hệ mới nhất
_ Ê, tên đần kia, ít ra cũng phải mang vali lên phòng rồi muốn làm gì thì làm chứ!
_ Oh my oh my, don’t make the serious face like that Kazuto – kun. I would be grateful if you help me to carry the luggage to my room. Anyway, you will go back to your room right? ( Ôi trời, đừng làm cái bộ mặt nghiêm trọng như vậy. Tôi sẽ rất lấy lòng biết ơn nếu cậu chịu giúp mang hành lý tôi về phòng dùm. Dù sao thì cậu cũng sẽ lên gác mà đúng không?)
Thân là khách ghé thăm, ăn bám không làm gì mà giờ còn nhờ vả cả chủ nhà mang đồ đạc của mình về phòng. Họa chăng có điên mới chấp nhận chuyện đó… đặc biệt là một tên khó tính như Tsubaki. Hắn nổi mấy cục điên tiết trên đầu rồi thẳng thừng ném đống vali lùm xùm nặng nề vào William, khiến anh ta lăn lộn một vòng, đập mặt xuống cạnh nhà không thương tiếc
_ Tôi không phải osin của cậu… tự thân vận động đi!
_ Haiz haiz, hiểu rồi hiểu rồi, để tôi tự túc là được chứ gì!
Tsubaki quay lưng bỏ lên gác… Trước khi đi, hắn khẽ ngoái cổ lại nhìn William vẫn chưa chịu rời khỏi cái đầu DVD. Anh ta cũng đặt vali của mình kế bên, thay vì mang lên phòng rồi xuống muốn làm gì thì làm
_ Này, bộ cậu tính ngồi miết ở đó suốt đêm hay sao? Không lên thay đồ tắm rửa gì à?
_ Hầy, don’t worry about me. I will take a shower later. Now, I just want to try this anime good or bad! ( Đừng lo, một lát nữa tôi sẽ tắm sau. Giờ tôi chỉ muốn xem thử bộ anime này hay hoặc dở thôi!)
Tsubaki cất tiếng thở dài ngán ngẫm. Xem chừng dù có dùng lời nói thuyết phục thì William sẽ không nghe đâu. Tên này một khi đã cắm đầu vào thích thú thứ gì thì sẽ hành bản thân đến khi không còn đứng nổi nữa mới chịu ngưng… Thôi thì kệ vậy, mặc xác hắn muốn làm gì thì làm. Cái lối sống bê tha của tên này từ hồi bên Anh đã thế rồi
_ Sao cũng được, nhưng ngày mai tôi phải đến trường sớm… nên đừng có mở loa to làm phiền tôi. Không là tôi sẽ cấm túc cái ti vi luôn hiểu chưa?
_ Ok my gentleman, have a nice dream my friend!
Quán xuyến mọi thứ ở đây đã xong. Chỉ mong sao tên nghiện Anime này sẽ tắt bớt đèn và đừng xả rác bầy bừa suốt đêm là được ( Thường thì con người khi xem phim tinh thể lỏng hay có thói quen tắt đèn cho rõ và dùng một chút thức ăn nhẹ như bắp rang bơ như ở Cinema chiếu bóng)… Với lại, hy vọng hắn biết lượng sức mình chút xíu. Chứ nếu để sáng mai gặp lại, William không còn là một con người bình thường nữa thì Tsubaki không biết phải ăn nói thế nào với phụ huynh anh ta. Lúc đó… mọi trách nhiệm dồn hết lên đầu Tsubaki thì phiền lắm
Mà thôi… chắc không đến mức đó đâu… Tsubaki quay lưng bước lên phòng mình
…………………………….
…………………………….
Nói thì nói thế, nhưng Tsubaki cũng chẳng khác William là bao nhiêu. Đáng lý ra sau một ngày đường dài mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Về thể xác thì hắn phải lái chiếc Jaguar đi từ Kyuushi đến Yokohama và từ Yokohama trở về vịnh biển cả một ngày không ngơi nghỉ. Về mặt tinh thần thì Tsubaki có rất nhiều chuyện để suy nghĩ nhìn nhận… hắn suy nghĩ đến những điều Akifusa nói, nghĩ đến số phận được sắp đặt trong tay các vị thần của mình… nghĩ về những điều đang và sẽ xảy đến trong tương lai nếu mình chấp nhận tham gia Đêm Vũ của các Kiếm Sư ba nhà. Hắn cần được nghỉ ngơi, cần được ngâm mình trong bồn tắm nước nóng 10 phút, cần được nghe một bản nhạc… và cần được đặt lưng xuống chiếc giường xốp, kê đầu lên chiếc gối êm để đánh một giấc cho đến ngày hôm sau… Nhưng Tsubaki không làm những điều đó… Việc đầu tiên khi hắn đặt chân vào căn phòng lâu ngày không dùng của mình là mở cánh cửa nối với ban công bên ngoài( Bởi rằng từ ngày chuyển nhà đến đây, Tsubaki toàn dựng lều ngủ ngoài vườn không thôi. Bữa nay tên khách ăn bám kia chiếm luôn phòng khách xem Anime rồi. Mà phòng khách thì lại nối thông với vườn… nên Tsubaki quyết định đêm nay sẽ ngủ trên giường trong phòng xem sao)
Tên tự kỷ lững thững cởi bỏ chiếc áo khoác ném lên tấm nệm. Hắn cũng gỡ bỏ vài chiếc cúc trước ngực áo cho đỡ oi bức… và từ từ bước ra ngoài ban công
Vẫn thế… mọi thứ dường như luôn được đặt đúng với trình tự không thay đổi của nó. Thứ khiến linh hồn Tsubaki trở nên an nhàn thanh bình ngoài những bản nhạc giao hưởng không lời của nhạc sĩ danh tài Chopin mà hắn thường nghe vào mỗi sáng sớm thì còn có âm thanh của biển mẹ mang lại… Vẫn là tiếng sóng vỗ bờ lúc mạnh lúc nhẹ, vẫn là tiếng kêu của loài chim mòng biển nơi phương trời xa, vẫn tiếng còi tàu cần cù chăm chủ ra khơi vào ban đêm để sáng hôm sau mang về đất liền biết bao nhiêu món quà từ biển xanh. Và đương nhiên, không thể thiếu cơn gió lạnh nhẹ từ ngoài đó thổi vào căn phòng… thổi qua gương mặt lẫn mái tóc tài tử của Tsubaki. Cơn gió thổi tóc hắn… để lộ ra đôi mắt chứa đựng sự u phiền ngày nào. Hắn vẫn còn lầm lạc trong cái bóng đêm của bản thân… vẫn còn vướng mắc trong cái vòng xoáy số phận… vẫn khao khát tìm đến sự yên bình thanh thản thật sự nhưng không thể.
Tsubaki chợt suy nghĩ miên man
_ Đêm Vũ dành cho những Kiếm Sư… mình không ngờ rằng sẽ có một ngày lại được đứng trên sàn diễn với thanh Katana trên tay. Chỉ và chỉ khi lưỡi kiếm tuôn ra khỏi vỏ… thì mình không còn đường để rút lui… Một canh bạc liều lĩnh mà mình không dám đặt cược quá nhiều… để rồi cái giá phải trả lại quá lớn giống như 3 năm trước!
Âm thanh sóng biển đang vẫy gọi hắn… mẹ biển thiên nhiên vẫn đang đung đưa những giai điệu tuyệt vời theo làn gió gửi tặng đến Tsubaki. Đây chỉ là một món quà nhỏ để tâm hồn hắn có thể tiếp tục tin vào những gì tốt đẹp trong cuộc sống này… Một món quà từ người con gái đã trở về biển mang tên Lumina
Tsubaki khẽ gục mặt xuống thành ban công. Đôi mắt hắn chợt nhắm lại khi bao nhiêu ký ức về một thiếu nữ tóc đỏ luôn mỉm cười với mình hiện ùa về trong tâm trí
_ Anh biết làm gì đây? Anh biết phải trả lời ngài Akifusa thế nào khi con tim anh chưa có đủ sự dũng cảm… Anh không có lý do… để cầm kiếm… không còn mục tiêu để phấn đấu… tồn tại. Anh không muốn phải dấn thân vào cuộc tranh chấp giữa các vị thần… Anh sợ… sợ rằng mình sẽ trở thành kẻ thất hứa thêm một lần nữa. Điều đó thật sự rất kinh khủng!
Tiếng thở dài của Tsubaki hòa nguyện cùng với âm thanh sóng biển
_ Không phải… điều đáng sợ nhất đối với anh lúc này không phải là chuyện tham gia Đêm Vũ… Anh lo sợ rằng mình không được em tha thứ. Anh luôn đi tìm con đường của sự cứu rỗi. Và liệu trái tim anh có chấp nhận sự tha thứ ấy từ em hay không? Anh sợ phải đối diện với sự thật… anh thật là một kẻ hèn nhát nhỉ Lumina!
Và rồi những đắn đo phiền muộn trong tâm trí Tsubaki cứ lớn dần hơn khi niềm tin vào tương lai, niềm tin vào chính bản thân bây giờ chỉ là một màn đêm trống vắng. Hắn không có đủ niềm tin để tự an ủi chính mình rằng “ Cứ yên tâm đi, mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Hanabi nói đúng, Đêm Vũ lần này là một cơ hội khác để mình sửa chữa những lỗi lầm trong quá khứ”… Hắn rất muốn đi theo chiều hướng như thế… nhưng trái tim và lương tâm hắn không cho phép Tsubaki giữ lối suy nghĩ đó. Tất cả đều sẽ trở nên vô ích thôi… sẽ không có một Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư nào đủ sức đối đầu với cơn giận dữ của thần biển… trừ khi có một phép màu xảy đến… Một phép màu có thể xóa tan đi sợi dây xiềng xích ân oán giữa các vị thần… một phép màu giải phóng cho tất cả các môn đệ đến với sự tự do thật sự
Nhưng Tsubaki bỗng dưng lại khẽ ngước cổ lên nhìn phía chân trời với đôi mắt nhẹ nhàng thanh thản
_ Em biết không Lumina… anh luôn muốn được gặp em để nói lời xin lỗi. Luôn muốn gặp em để có thể lắng nghe em quở trách… Luôn muốn được gặp em để có thể sửa chữa những lỗi lầm của bản thân anh. Chính vì thế… dù sợ hãi đối mặt với sự thật… nhưng anh biết mình cần phải làm gì lúc này. Có lẽ… anh vẫn chưa thể gác kiếm hoàn toàn và từ bỏ danh hiệu kiếm sỹ được nhỉ… Có những thứ… không phải lúc nào cũng được theo ý mình mong muốn đâu!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Lộp cộp lộp cộp
Âm thanh kéo cửa từ trái sang phải khiến cho cái không gian yên ắng của nhà Tsuchimikaido phải biến mất. Theo sau tiếng cửa thì là một tiếng thở dài pha chút sự chán chường lẫn mệt mỏi. Mikazuki, cô nàng tóc tím đen chợt khẽ gục xuống trước hiên nhà khi đôi chân không còn có thể nhấc thêm được bước nào nữa. Có lẽ cô ấy đã vắt toàn bộ sức lực của mình suốt cả một ngày dài như vậy
_ Đến kỳ rồi sao… tệ thật, mình chẳng muốn làm phiền Chisaki và mọi người trong nhà chút nào hết!
Mặc dù rằng không còn sức để đi lại như người bình thường… không biết Mikazuki đang gặp phải chuyện gì… nhưng cô ấy không muốn gây phiền hà đến mọi người trong nhà Tsuchimikaido. Mikazuki không cất tiếng gọi ai đó đến giúp, mà tự thân dùng hai tay lết từng bước nhẹ nhàng chậm rãi cho đến khi nào về được đến phòng mình thì thôi. Trông Mikazuki lúc này thật chẳng khác chi người tàn phế cả hai chân mà không có chiếc xe lăn bên cạnh
_ Một chút nữa… thêm một chút nữa… Một chút nữa thôi!
Ngang qua thư phòng, Mikazuki vẫn cắm cúi lết tiếp. Chỉ là không ngờ rằng: dù đã cố tình không gây ồn ào… Chisaki vẫn phát hiện ra. Cô cung chủ nhỏ từ trong chính cái thư phòng bất ngờ kéo cửa sang một bên, bắt gặp Mikazuki đang chơi trò ăn xin ngay trước mặt. Sự xuất hiện bất ngờ của cung chủ tối cao nhà Tsuchimikaido khiến Mikazuki không khỏi đổ mồ hôi hột với nét căng thẳng trên gương mặt
_ Tớ… về rồi đây, Chisaki!
_ Mikazuki, cậu đi đâu mà cả ngày hôm nay không về? Đã thế còn không thèm gọi cho mình một tiếng để mình yên tâm. Mình còn đang định nhờ các vệ sĩ xuống chân đồi đi tìm cậu ấy!
_ Tớ xin lỗi… tớ cũng muốn gọi cho cậu lắm… nhưng khổ nỗi điện thoại thì để trong túi xách… mà túi xách thì tớ lại để ở nhà… Thành thật xin lỗi cậu, Chisaki!
Đã xin lỗi như thế rồi, Chisaki cũng không còn lý do gì để trách móc gì nữa hết. Tính cách của Mikazuki ngang bướng cứng đầu thế nào thì cô ấy biết rõ… Dù rằng Mikazuki mang gương mặt giống như Lumina… nhưng hai người họ là hai người mang hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Một Lumina theo hình mẫu của một Yamato Nadeshiko( Người phụ nữ dịu dàng, đảm đang, thùy mị nết na, mẫu mực của Nhật Bản thời xưa)… khác xa một trời một vực với một Mikazuki hiện đại tân tiến… Thử hỏi… làm sao có chuyện Tsubaki để ý đến Mikazuki như đã từng với Lumina. Ngay cả trong suy nghĩ, hắn ta cũng xem Mikazuki và Lumina là hai người biệt lập khác nhau
Chisaki chợt để ý đến hành động kỳ lạ của Mikazuki… cái hành động lết ngang lết dọc mà không chịu đi cho đàng hoàng tử tế. Đây chắc chắn không phải là một trong những sở thích quái gở của cậu ấy… Mikazuki đâu có như Tsubaki… Vậy thì câu trả lời chỉ có một và duy nhất
_ Mikazuki… có phải… cậu lại quên bôi thuốc rồi không?
Mikazuki không trả lời, tất cả những gì cô ấy làm là nhìn Chisaki với nụ cười trên gương mặt. Nhiêu đó cũng đủ thay cho câu nói “ Ừ, đúng rồi”
Chisaki không tránh khỏi tiếng thở dài… Nhiều khi cứ phải để ý đến những chuyện thế này cũng đủ khiến cung chủ nhỏ trở nên bận rộn mệt mỏi
_ Mình đã dặn cậu biết bao nhiêu lần rồi, phải bôi thuốc hàng tuần thì chân cậu mới không bị tê cứng… Thôi, để mình đỡ cậu vào trong!
_ Ừ, làm phiền cậu Chisaki!
……………………………
Thư phòng của cung chủ Chisaki, là nơi để người đứng đầu gia tộc Tsuchimikaido dành thời gian để tịnh tâm, đọc sách, viết thư pháp v.. v…Và bây giờ, nó đang là nơi để Chisaki chuẩn bị bôi một loại thuốc gì đó xuống đôi chân thon thả trắng mịn của Mikazuki. Nói chính xác hơn thì nó giống một loại kem thường được dùng cho phụ nữ, giúp da họ giữ được độ sáng mịn thường được quảng cáo trên tivi
_ Sau 5 phút bôi thuốc thì chân cậu sẽ mềm ra trở lại… Từ giờ đến đó cứ ngồi yên ở đây, đừng di chuyển nhiều!
_ Ừm, cảm ơn cậu Chisaki!
Mikazuki dùng hai bàn tay xoa xoa đôi chân của mình. Cô cảm nhận thấy một thứ gì đó nhớt nhầy còn đọng lại trên đó nên tính xoa cho nó thấm sâu vào da nhanh hơn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy kỳ lạ thật… một người bình thường như Mikazuki, chạy nhảy tung tăng lên lên xuống xuống… mà lại dính phải một triệu chứng đặc biệt… phải bôi cái thứ thuốc như kem dưỡng da kia định kỳ, nếu không thì đôi chân của Mikazuki sẽ đông cứng lại như đá không thể nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ. Nó giống như một loại thuốc chữa trị tạm thời cho những người bị liệt thì đúng hơn… Điều này khiến Mikazuki không khỏi e ngại
_ Chisaki, tớ cứ phân vân, không biết mình mắc phải loại bệnh gì mà cứ hay thường xuyên bị đông chân. Tớ có cảm giác hình như… mình bị một chứng bệnh khó chữa hay sao ấy!
_ Đừng nói mấy câu như thế, thật sự không hay đâu. Cậu cứ yên tâm, cậu không có bị bệnh gì hết. Chẳng qua là ngay khi vừa chào đời, hệ thần kinh trí não của cậu có chút không ổn định về số lượng noron. Nên thi thoảng, chúng bị tắc nghẽn việc truyền thông tin từ bộ não trung ương xuống chân… khiến chân cậu đông cứng lại như bị liệt. Điều trị sự rối loạn này của cậu cũng dễ thôi mà… chỉ cần điều chỉnh lại số noron trong não bộ thì cậu sẽ bình thường lại ngay… Nhưng với điều kiện, cậu không được để cơ thể mình căng thẳng và phải bôi thuốc định kỳ… Như chuyện xảy ra vừa rồi thật sự khiến mình lo lắng lắm!
_ Dù cậu nói thế… nhưng tớ cảm thấy chẳng có ai bị như mình hết. Giống như… chỉ có mình tớ là trường hợp đầu tiên vậy… Không phải là tớ cảm thấy phiền hà với chuyện bôi thuốc… Nhưng thấy nó cũng hơi bất tiện chút đỉnh… Ngộ nhỡ trong lúc cần mà hết thuốc hay chưa mua kịp thì chắc tớ tiêu quá!
_ Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi cho cuộc phẫu thuật tiếp theo của cậu thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!
Chisaki dọn dẹp hết những thứ cần thiết để chữa căn bệnh đông chân của Mikazuki sang một bên. Sau đó thì nhẹ nhàng nâng ấm trà bên cạnh rót xuống hai chiếc cốc đối diện nhau. Hương thơm của trà vừa đun xong cứ thoang thoảng hết gian phòng, khiến tâm hồn con người cũng trở nên nhẹ nhàng thanh thản hơn
_ Được rồi, bây giờ thì mình rất muốn nghe: cậu đã đi đâu cả ngày hôm nay? Vừa từ trường chạy thẳng về nhà rồi bất ngờ lại chạy đi mất hút? Mình không phản đối quyền tự do của cậu… nhưng sức khỏe hiện tại của cậu vẫn chưa cho phép đi lại nhiều…vì vậy, hãy kể cho mình biết chuyện gì đã xảy ra đi!
_ Chisaki… tớ chỉ đi duy nhất hôm nay thôi, sẽ không có chuyện tái diễn đâu… thế nên… tha cho tớ lần này nhé… Tớ hứa đó!
_ Mình không có quyền cấm cản chuyện cậu ra ngoài, gặp ai, làm gì… nhưng mình cũng đã cảnh báo sức khỏe của cậu không cho phép làm việc quá sức. Mà cậu thì thuộc người luôn vắt kiệt tinh thần của mình để hoàn thành một thứ gì đó còn đang dang dở. Mikazuki, những thứ khác mình có thể cho qua… nhưng lần này… cậu phải kể cho mình biết. Dưới tư cách là cung chủ của nhà Tsuchimikaido, mình muốn cậu phải kể cho mình đầu đuôi hết mọi chuyện đấy!
Bình thường thì Chisaki rất tôn trọng quyền tự do của mọi người trong gia tộc. Phải nói là cô ấy không thuộc tuýp người giữ cách sống và lối suy nghĩ cổ hữu lạc hậu như những bậc trưởng bối thế hệ trước. Chisaki chưa bao giờ nghiêm cấm, hay bắt ép người khác làm theo ý mình… Chỉ là lần này, Chisaki phải dùng đến quyền lực của cung chủ nhà Tsuchimikaido thì chứng tỏ… chuyện của Mikazuki thật sự rất trầm trọng hơn Mikazuki tưởng tượng
Với lại, dù mình có là người bạn thân nhất với Chisaki… nhưng sau cùng, thì vẫn là thân người hầu trong nhà Tsuchimikaido kề cận cung chủ. Chisaki đã hạ lệnh thì Mikazuki cũng chẳng còn cách nào khác
_ Thôi được rồi Chisaki, tớ sẽ kể… Cậu có nhớ tớ đã từng nói về một gã ăn không ngồi rồi, suốt ngày cứ than thở chán đời và nhìn cuộc sống này bằng một màu đen xám xịt từ đầu đến chân tên là Kazuto Minamiya không?
Tách trà nóng thơm trên tay Mikazuki khựng lại trước khi cô ấy kê đôi môi xinh xắn của mình vào thưởng thức. Đôi mắt của Chisaki bỗng thể hiện một nỗi suy tư lo âu đến khó tả. Nếu là vấn đề về Tsu – kun thì có nhiều thứ cần được mang ra phân tích lắm… chỉ là bây giờ, Chisaki chưa muốn Mikazuki biết hết được mọi chuyện. Nên cung chủ nhỏ khẽ nở nụ cười xem như chưa biết gì cả
_ Uhm, người đã từng xuất hiện trên thuyền khi chúng ta ra biển Kyuushi chơi phải không? Mình cũng tự hỏi… sau chuyện đó, anh ta sống như thế nào! ( Chisaki phải giả vờ nói dối)
_ Thật ra, tớ có đến nhà để tìm gặp anh ta… dẫu sao thì nhà gã đó cũng ngay vịnh Kyuushi này mà… Có một chút chuyện tớ muốn được hỏi cho rõ ràng đâu ra đó… Bởi nếu không, chắc tớ không thể ngủ yên đêm nay và những đêm sau này quá… Nhưng trớ trêu thay, anh ta lại không có nhà… tớ đã đứng đợi ở đó suốt cả buổi nhưng chẳng thấy mặt mũi anh ta đâu… Thành thử mới về muộn như cậu thấy đấy… Chuyện chỉ có như thế thôi!
Chisaki tự hỏi, không biết giữa Tsubaki và Mikazuki lại xảy ra chuyện gì. Hy vọng hai người họ không gặp nhau, Tsubaki không nói xóc vài ba câu khiêu khích, rồi lại dẫn đến đánh nhau như hôm bữa thì mệt lắm. Nhưng thôi, Chisaki cho rằng một khi đã biết Mikazuki là người nhà Tsuchimikaido, thì Tsubaki sẽ biết cách lựa lời sao đó cho hợp tình hợp lý. Cậu ấy cũng không hẳn là người thích gây sự với nhà Tsuchimikaido… chỉ trừ khi bị ép cung đến đường cùng thì mới chạm tay vào thanh Katana để giải quyết hết mọi mâu thuẫn
Phải… tin tưởng Tsubaki, tin tưởng Mikazuki là điều mà Chisaki làm được lúc này. Một người không đa nghi như Chisaki… thì tốt nhất chỉ nên nghĩ đến những điều tốt đẹp theo hướng suy nghĩ tích cực là hay nhất
_ Thôi được, nếu cậu nói thế thì mình cũng không còn thắc mắc gì nữa. Như đã hứa, mình sẽ không hỏi sâu chi tiết lý do vì sao cậu lại đến gặp cái người tên Kazuto Minamiya kia… Nên chuyện hôm nay kết thúc ở đây thôi!
_ Uhm, cảm ơn cậu Chisaki!
_ Nhưng hứa với mình, là không được gắng sức của mình như thế nữa. Mọi người trong gia tộc Tsuchimikaido, và cả mình đều lo cho cậu lắm đó!
_ Ừ, mình biết rồi mà… yêu cậu nhất Chisaki!
Mikazuki nhảy bổ vào Chisaki với cái ôm hôn thắm thiết. Nhìn hai cô gái thân nhau như cặp bài trùng như thế thật khiến cho người khác liên tưởng đế hai chị em ruột luôn gắn bó bên nhau mọi lúc mọi nơi
Chisaki phì cười, tay khẽ xoa xoa lên mái tóc đen tím suôn mượt của Mikazuki một cách nhẹ nhàng dịu dàng
_ Coi nào coi nào, mình đã nói phải ngồi yên một chỗ mà... hết biết với cậu!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Mặt trăng đang lặng lẽ nhắn nhủ
Bằng một giọng nói chẳng ai nghe
Về một đợt thủy triều không ngừng dâng
Của bóng người trong ký ức đang mờ nhạt dần
Những vì sao đang âm thầm nhắn nhủ
Bằng những bức thư chẳng ai hay
Về những từ ngữ vô biên huyền diệu……
Đó thật sự là một bản thánh ca hay mà Tsubaki đã từng được nghe ở đâu đó, trong một bộ phim hay trong một nhà thờ thánh điện nào bên Anh mà Tsubaki không thể nhớ được. Những gì hắn biết là khi lục trong đống thư mục thì có khúc nhạc này nên hắn dùng nó làm nhạc chuông điện thoại thức dậy buổi sáng. Chỉ cần nhìn qua cách hắn chọn nhạc chuông là đủ biết con người hắn vô vọng và chán ghét cuộc sống này đến nhường nào
Bài thánh ca đánh thức buổi sáng cứ không ngừng vang lên bằng tiếng hát thanh cao làm Tsubaki tỉnh dậy trong cơn mơ hoang. Hắn đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên cái kệ ngay bên cạnh. Tsubaki vẫn còn nhớ vị trí của cái nút tắt chuông đâu đó trên màn hình cảm ứng để bài thánh ca không còn vang lên nhức đầu nữa. Sau đó… tên dở người còn ném luôn cái điện thoại xuống đất như thể không còn giá trị lợi dụng gì nữa hết ( Ít nhất là trong việc gọi hắn dậy)
Tsubaki nằm im trên chiếc giường vừa mềm vừa ấm, mặt thì úp xuống chiếc gối bông nướng thêm vài phút nữa thì từ từ ngồi dậy. Hăn rời khỏi chiếc giường và thẳng tiến đến chỗ cửa cửa ban công… Đêm qua, Tsubaki không thèm khóa cửa ban công… hắn cứ để đấy cho cơn gió nhẹ ngoài biển thổi vào suốt đêm… có lẽ nhờ thế mà hắn mới có được một giấc ngủ ngon đến mức không muốn tỉnh dậy. Việc đầu tiên khi Tsubaki mở mắt chào ngày mới là trông ra nơi mặt biển xanh gợn sóng… trông ra nơi có vầng thái dương đang tỏa sáng rực rỡ gửi tia nắng ấm áp xuống muôn nơi… trông ra nơi có tiếng chim mòng biển tạo thành một bản nhạc du dương của thiên nhiên như một kiểu lấy may đầu ngày. Đó là sở thích của Tsubaki mà… sở thích ngắm cảnh biển vào sáng sớm tinh mơ để có thể thưởng thức hương vị mặn từ những cơn gió đã ăn sâu vào máu Tsubaki như một thói quen không thể bỏ. Vô tình, vịnh Kyuushi này trở thành một phần trong trái tim Tsubaki… Bây giờ, dù có cho vàng thì hắn cũng sẽ không rời khỏi Kyuushi này đâu
_ Và một ngày nữa lại đến… một ngày nữa đã trôi qua… và một ngày nữa gần hơn với Đêm Vũ… Sẽ sớm thôi… mình sẽ phải đưa ra quyết định cuối cùng!
Nhưng sau đó, Tsubaki lại thôi… hắn quay trở vào trong căn phòng trống vắng cô liêu kia để chuẩn bị cho chuyến xe buýt vào trung tâm thành phố. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày các học sinh năm nhất đi học trở lại sau lễ hội trường chào đón tân học viên năm nhất
……………………………………………
Diện trên mình bộ đồng phục nam sinh cà ra vát đỏ, chiếc áo khoác da bò đỏ có in logo của trường It. Harm Sokyuran và chiếc túi chuyên dụng của trường. Tsubaki từng bước lộp cộp xuống tầng khách. Sáng nay không kịp mở nhạc giao hưởng của Chopin để nghe… nên chắc lẽ Tsubaki sẽ nghe qua máy phát nhạc khi đi trên xe buýt… Mà nói về nhạc giao hưởng, Tsubaki nghĩ tới cái máy chạy đĩa thời Anh cổ xưa mà mình đã phải chi trả một số tiền lớn để mua được đặt ở phòng khách… Mà nhắc tới phòng khách, thì lại nhớ đến cái gã đã cắm trực suốt đêm dưới này khiến mình không thể ra vườn dựng lều ngủ
Tsubaki đảo mắt ngó nghiêng xung quanh… phòng ốc thì vắng hoe, cửa sổ nối ra sân vườn thì mở toang, để cơn gió từ ngoài biển thổi vi vu chiếc rèm cửa cũng màu xanh nốt
_ Hử? Tên đó biến đâu nữa rồi? Không lẽ lại long nhong ngao du ngoài vịnh Kyuushi nữa sao? Đúng là một tên chết dần chết mòn vì cái đẹp của thiên nhiên… Nhưng mình không phủ nhận điều này… Không gì tuyệt vời hơn là không khí Kyuushi sáng sớm!
Tsubaki quay lưng ra cửa… và hắn không ngờ rằng William đã đứng trực sau lưng hắn từ lúc nào không biết hay… cứ thoát ẩn thoát hiện như bóng ma làm người ta không thể lường trước được… Cũng may Tsubaki là người có tinh thần thép… chứ nếu là người bình thường, kiểu như Mikazuki thì chắc chắn cô ấy sẽ hét toáng lên vì hành động này của William chẳng khác chi đang hù dọa người khác
_ Oi… good morning Kazuto – kun… have a good day…!
Tsubaki đưa tay lên gãi đầu sồn sột, miệng không khỏi cất tiếng thở dài khi thấy cái bộ dạng chán chường này của anh chàng nửa Tây nửa ta kia
_ Cậu… đừng nói với tôi là đêm qua thức suốt đêm để xem cái Anime kia thật nhé!
William dáng người siêu vẹo, bộ đồ ra ngoài của anh ta vẫn nguyên vị trí chưa được thay bằng một bộ khác. Đó là chưa nói đến tóc tai rối bời như tổ quạ… người thì nồng nặc mùi bia và phô mai… có lẽ tối qua William đã ăn gì đó mà kèm theo phô mai và bia chăng… Anh ta hiện giờ mang trên tay một cốc cà phê nóng, miệng ngáp ngắn ngáp dài, trong khi hai con mắt chưa thể mở ra hoàn toàn vì thiếu ngủ trầm trọng… Trông William tiền tụy như một tên thiếu ăn chỉ sau có một đêm thức trắng như thế…. không khỏi khiến Tsubaki ngán ngẫm
_ Biết nói sao được nhỉ… thoạt đầu, tôi chỉ tính xem 1 đến 2 episode thôi. Nhưng ai ngờ đâu… càng xem càng hấp dẫn. Nhân vật chính đến một thế giới game ảo rồi chiến đấu không ngừng nghỉ với kẻ thù cực kỳ nguy hiểm… gần như là sắp chết luôn ấy chứ. Hơn nữa, bộ Anime này cũng nói lên một dạng giết người rất thú vị được dựng lên bởi một tên hung thủ rất mưu mô xảo quyệt… Tôi thật sự khâm phục cái người đã viết lên bộ phim này… quả thực trí sáng tạo của ông ta rất đỗi thú vị đấy!
William bước đến chỗ chiếc ghế sofa và ngồi phịch xuống. Anh ta bắt đầu thưởng thức ly cà phê nóng của mình cho đầu óc tỉnh táo chút… Nhưng có lẽ William sẽ ngủ một lát cho khỏe. Sức người chứ không phải sức trâu, cũng phải ăn ngủ đủ giờ đủ giấc thì mới thành người được
Tsubaki lặng lẽ với tay nhặt cái bìa đĩa Anime nằm ngổn ngang dưới đất lên xem với gương mặt chán chường ( Hắn thật sự không có hứng thú với Anime)… Chỉ vì một bộ Anime mà gã đầu nửa vàng nửa đen kia như con ma đói… Tsubaki đang nghĩ đến trường hợp sẽ bán luôn cái đầu đĩa và cái ti vi đi cho xong
_ Cậu nghiên cứu luôn cả tiểu sử của tác giả cái bộ Anime này luôn rồi ư?
_ Yep, tôi đã lên mạng điều tra thêm về tác giả và phát hiện ra bộ Anime này là Season II, thực chất còn một bộ Season I nữa. Tôi đang định đi tìm xem chỗ nào có bán đĩa Blueray không mua phát về nghiền tiếp!
Tsubaki hất cái hộp đựng đĩa xuống ghế sofa
_ Mấy thứ này cần gì ra ngoài mua cho tốn… cứ lên mạng xã hội download về là xong… Mà thôi đi, cứ ở trong nhà và xem Anime suốt ngày suốt đêm kiểu đó… không khéo cậu sẽ trở thành một Otaku giống Hanabi thì phiền lắm… Chuyến đi về Nhật lần này, cậu không có kế hoạch gì à? Chỉ đơn thuần là ăn bám ở đậu nhà tôi đến khi học viện mỹ thuật gửi bằng tốt nghiệp thật hả?
William bỗng trở nên trầm ngâm chút đỉnh. Sâu trong đôi mắt của anh ta không thể hiện câu trả lời rằng: “ Ừ, tôi sẽ sống ở đây cho đến khi nào học viện mỹ thuật gọi lên cấp bằng thì sẽ mua vé máy bay về Anh!” Mà là một ý định khác. Nói trắng ra thì William đã có dự định mình sẽ làm gì ở Nhật này… chỉ là anh ta chưa chịu tiết lộ cho Tsubaki biết. William thay thế cái trầm ngâm đắn đo của mình bằng nụ cười lịch thiệp của một quý ông người Anh
_ No, một lát nữa tôi sẽ đến một nơi… chỗ này hơi xa vịnh Kyuushi một chút… nên tôi xin phép được về nhà trễ chút nhé, Kazuto – kun!
Bản thân Tsubaki cũng thừa biết mình không có quyền hỏi sâu hơn vào chuyện đời tư của anh ta. Dù sao thì William cũng đã nhắn trước là sẽ về nhà trễ… Nên chắc cũng chẳng có gì đáng phải bận tâm. Tsubaki khẽ cất tiếng thở dài thêm lần nữa
_ Tùy, muốn làm gì thì làm, nhưng làm ơn đừng về trễ quá… nhiều khi tôi đang ngủ mà nghe thấy tiếng mở cửa của cậu thì tiêu hết giấc ngủ của tôi!
_ Haizz haizz, biết rồi, cứ yên tâm… Mà chẳng phải giờ cậu nên chuẩn bị đi học sao? Có cần tôi dùng chiếc Jaguar chở cậu đến trường không?
Tsubaki xua tay ngay
_ Thôi dẹp… tôi không muốn cậu đến trường tôi rồi làm ba cái trò khiến tôi chỉ dám cúi đầu xuống đất mà đi. Có một chuyến xe buýt đặc biệt đến trạm Kyuushi này hàng ngày để đưa người dân lên trung tâm thành phố, nên tôi sẽ đi chuyến ấy!
_ Oh my, thế thì cậu đi cẩn thận nhé!
Tsubaki lặng nhìn cái gã ăn bám nhà mình đang ung dung thưởng thức tách cà phê nóng thơm mà thấy ghét. Nhưng thôi kệ, hắn chưa quậy phá gì là tốt lành rồi. Tsubaki cũng không lo lắng gì nhiều vì thử nhìn xung quanh xem. Chỉ trong vòng một đêm bê tha, nhưng sau cùng William vẫn giữ căn phòng được gọn gàng sạch sẽ, không có một miếng thức ăn hay giọt bia nào vương vãi dưới sàn. Ăn ở ngăn nắp cũng là một trong những đức tính mà William được đào tạo từ nhỏ khi còn bên Anh… Giao nhà cho hắn quản lý cũng không đến mức đáng ngờ như thuê người ngoài giúp
_ À mà phải rồi Kazuto – kun, tôi biết cậu không muốn nghĩ đến điều này, nhưng tôi buộc phải nhắc để cho cậu nhớ… Hết ngày mai, sẽ là Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm. Cậu cần trả lời Akifusa – sama gấp nội trong hôm nay hoặc ngày mai… Tham dự Đêm Vũ, không hẳn là một điều tồi tệ đâu… có khi… trong cuộc thi này, cậu sẽ tìm được vị trí của mình… cậu sẽ nhận ra đâu mới là Kazuto Minamiya, đâu mới là Tsubaki Minamiya. Nhưng tôi cũng nói rồi đúng không? Quyền quyết định sau cùng vẫn là ở cậu… và dù cậu có chọn con đường gì đi nữa, thì ngài Akifusa và cả tôi cũng đều tôn trọng quyết định ấy… Cứ hãy là chính mình thôi, Kazuto – kun!
Dáng vẻ trầm ngâm của Tsubaki hiện lên trên gương mặt lạnh lùng thờ thẫn ấy trong phút chốc. Và ngay sau đó, Tsubaki đã trả lời lại câu nói của William một cách cứng rắn thuyết thực nhất
_ Tôi biết mình là ai, tôi biết mình là Kazuto Minamiya hay Tsubaki Minamiya… và tôi đã sớm có quyết định của mình rồi William. Cậu nói đúng… giữa thanh Katana và cây cọ vẽ… chẳng có gì khác nhau cả. Chúng đều quan trọng đối với tôi… Khi tôi cầm Katana, thì tôi là Tsubaki Minamiya, khi tôi cầm cọ, thì tôi là Kazuto Minamiya. Và tôi cũng đã từng nói trước đây: Tôi vừa là Tsubaki Minamiya vừa là Kazuto Minamiya. Nếu không có Kazuto Minamiya, thì cũng sẽ không tồn tại Tsubaki Minamiya. Tuy tôi đã đánh mất lòng tin vào chính bản thân mình… nhưng tôi lại có trong tay một thứ vô cùng quý giá… chìa khóa của sự tái sinh. William, tôi sẽ đặt cược hết những gì còn sót lại cho canh bạc lần này… để xem, dòng chảy số phận sẽ quyết định tôi sống hay chết!
Nói xong, Tsubaki tiến bước ra ngoài, mang theo sự quyết tâm cao ngất ngưỡng ấy theo cho đến khi cánh cửa hoàn toàn khép lại
William lặng nhìn vào hình bóng của mình qua mặt cà phê. Anh chàng nửa Tây nửa ta chợt nở một nụ cười nhẹ
_ Sau cùng thì cậu cũng đã có quyết định cho chính bản thân mình… Có lẽ, cả tôi cũng cần phải làm gì đó để không phải hối hận nhỉ? Con người… đúng là những sinh vật phức tạp đến đau đầu!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Sáng sớm tinh mơ, Chisaki lại tiếp tục công việc quét dọn lá cây, bụi đất ngoài cửa tư trang nhà Tsuchimikaido và lau chùi đền thờ thần Amaterasu một cách cẩn thận. Đây không còn đơn thuần là một công việc, mà nó đã trở thành một thói quen hàng ngày đối với Chisaki. Và như đã giới thiệu trước, Chisaki thích làm thế bởi ba lý do. Một trong những lý do ấy là được gặp Mikazuki khi cô ấy từ trong nhà bước ra để đi học
_ Chisaki, chào buổi sáng!
_ Chào buổi sáng Mikazuki!
Mikazuki tươi tắn trong bộ trang phục nữ sinh cà ra vát đỏ, chiếc áo khoác đỏ có in logo của trường It. Harm Sokyuran, chiếc váy ren đỏ thay cho chiếc quần tây của nam sinh. Và sau cùng là chiếc túi xách chuyên dùng riêng của trường phát tặng khi học sinh năm nhất nhập học
Vẫn như thường ngày, Mikazuki đón chào một ngày mới với nhiều niềm vui bằng nụ cười… Chỉ có điều… nụ cười ấy của Mikazuki không tươi tắn như bình thường… Mà nó pha thêm một chút phiền muộn suy tư vời vợi. Nhưng, Mikazuki vẫn cố gắng thể hiện sao cho nụ cười đó có thể tươi nhất trong mắt Chisaki
_ Mình đi học đây!
_ Ừ, cậu đi cẩn thận… À mà phải rồi Mikazuki… chiều nay, cậu xin CLB về sớm nhé. Bởi rằng, chúng ta cần phải chuẩn bị cho chuyến đi Yokohama sắp đến. Mình cũng sẽ gửi đơn xin nghỉ học dùm cậu!
Mikazuki đảo mắt một vòng như thể muốn lục lọi lại trong ngăn kéo ký ức xem. Quả đúng là cách đây vài tuần, Chisaki đã từng đề cập đến cuộc họp của ba phân gia sẽ được diễn ra ở Thiên Chiếu Gia Trang… nhưng mục đích để làm gì thì Chisaki không nói ( Đó là thời gian Mikazuki vẫn chưa được Chisaki kể về truyền thuyết người cá, hay chuyện về Tsubaki và Lumina)
_ Oh, mình biết rồi… mình sẽ xin phép hội trưởng Manaka xem sao!
Nói xong, Mikazuki quay lưng bước đi trên con đường đồi xuống thị trấn vịnh biển Kyuushi. Nhưng cái vẻ mặt đó thật sự khiến Chisaki không khỏi lo lắng e ngại. Phải nói đúng hơn là Chisaki không muốn Mikazuki mang bộ mặt ấy suốt ngày hôm nay
_ Mikazuki… nếu như cậu chạy nhanh đến trạm xe buýt ngay bây giờ… thì biết đâu sẽ gặp được người cậu cần tìm không biết chừng? Chẳng phải cậu đã từng nói với mình là hai người đi chung một chuyến xe buýt đến trường hay sao?... Hay là mình nhớ nhầm nhỉ?
Mikazuki ngơ ngác lặng nhìn Chisaki đang đưa một ngón tay lên cằm tỏ vẻ không nhớ rõ chi tiết… Nhờ những lời Chisaki nói, Mikazuki quên mất rằng cô và Tsubaki vẫn thường gặp nhau ở trạm xe buýt vào trung tâm thành phố… Nếu như chạy đến đó ngay giờ này… thì chắc chắn sẽ gặp được hắn… trừ khi hắn có ý định cúp cua
_ Cảm ơn cậu Chisaki… mình đi đây!
Lặng lẽ nhìn cô bạn thân nhất của mình chạy đi mất, mang theo gương mặt hớn hở, gấp gáp…dù sao thì để nét biểu hiện này thay thế cái vẻ sầu muộn lo âu kia cũng đỡ hơn nhiều. Chisaki hít một hơi sáng sớm vào lồng ngực rồi thở phào ra một cách nhẹ nhàng từ tốn. Cô cung chủ nhỏ lại tiếp tục quay vào công việc quét dọn trước cửa nhà mình như thường lệ
_ Nếu để Mikazuki gặp mặt Tsu - kun… Mình e rằng thế nào hai người họ cũng sẽ cãi nhau… Nhưng như thế còn đỡ hơn là không thể gặp nhau và nói lên những điều trong lòng… Cứ giao mọi thứ lại cho Tsu – kun… mình tin cậu ấy… tin Mikazuki… tin cả hai người họ!
Âm thanh quét lá xào xạc còn phát ra trên nền đất. Chisaki tiếp tục công việc như một Miko giữ đền được thêm vài phút thì bỗng dưng từ trên cao, một con chim ưng đáp xuống ngay trên vai Chisaki khiến cô có chút giật mình. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là một con chim ưng đã được huấn luyện bài bản, đâu ra đó và trông vào cái biểu tượng trên cái ống đưa thư đeo ở chân nó thì Chisaki càng chắc chắn biết nó đến từ đâu
Cung chủ nhà Tsuchimikaido với tay lấy mẩu thư nhỏ ở cái ống đeo dưới chân nó và xem thử… Không biết trong đó ghi gì, nhưng sau khi đọc xong, Chisaki khẽ nở một nụ cười nhẹ
_ Ra là cậu ấy cũng quan tâm đến vấn đề này… Không biết cậu ấy sẽ xử sự thế nào khi hay tin Tsu – kun đã trở về!
Chisaki đưa tay phải vào trong ống tay áo trái, lấy ra một mảnh giấy nhỏ và một cây bút lông. Cô cung chủ nhỏ ngồi xuống chiếc ghế bành gần đó, viết viết vài chữ rồi cuộn lại nhét vào cái ống thư. Chisaki còn lấy một mẩu bánh gạo nhỏ làm phí đưa thư cho con chim ưng, để nhờ nó chuyển lời của mình
_ Nhờ ngươi giao tận tay cho chủ nhân ngươi nhé… đến thiếu chủ gia tộc Kurahashi!
Chisaki hất tay để con chim ưng tung cánh bay vút lên bầu trời trong xanh nắng tỏa
_ Cho đến cái ngày chúng ta gặp lại nhau… vòng tròn số phận một lần nữa sẽ xoay chuyển!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Đêm Vũ dành các Kiếm Sư… chỉ còn một ngày nữa thì sự kiến ấy sẽ đến. Nếu như mình trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư… thì liệu có giống như Hanabi nói… Mình có thể sửa chữa lỗi lầm của bản thân được hay không?
Đứng trước trạm xe buýt, Tsubaki không thoát khỏi những đắn đo khi nghĩ đến chuyện tham gia Đêm Vũ. Hắn vẫn lo ngại, sợ rằng dù cơ hội thứ hai đã đến… nhưng mình cũng sẽ chẳng thể làm được gì ngoài việc liên tiếp mắc sai lầm. Chính cái nửa lo nửa sợ đó đã ngăn cản bước tiến của Tsubaki… và đừng có ai đứng ra khuyên nhủ hắn một điều rằng nên tin tưởng hơn vào bản thân… Tsubaki như thế này đều do hắn đã mất niềm tin hoàn toàn vào chính mình
_ Nhưng tham dự Đêm Vũ là một chuyện. 3 năm trôi qua, trình độ kiếm pháp của Chisaki đã tiến bộ đáng kể… nhiều khi ngay cả Hajima cũng vậy… Hầy, chuyện dành lấy ngôi vị Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư không còn đơn giản như ba năm trước. Nếu thật sự mình nghiêm túc muốn “cuỗm” cái danh đó thêm một lần nữa… thì ngoài tuyệt kỹ song kiếm, mình cần phải tạo ra một tuyệt kiếm khác… Mà nhắc đến việc sáng tạo ra một kỹ kiếm mới… Một mớ phiền phức rắc rối!
Tsubaki đưa tay ra sau gáy, miệng cất tiếng thở dài ngán ngẫm chán chường
_ Có lẽ… mình nên hỏi thăm ý kiến của cái gã ăn bám ở đậu kia xem sao… Cái đầu của hắn thi thoảng cũng được việc!
……………………………….
_ Minamiya – san!
Dòng suy nghĩ của Tsubaki bị cắt ngang khi có một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía xa. Tsubaki ngoái cổ trông sang thì bắt gặp Mikazuki đang tìm cách sang đường chỗ ngã ba giao lộ. Cô ấy chạy đến chỗ Tsubaki với tốc độ nhanh nhất có thể
_ Minamiya – san, tôi có chuyện cần nói với anh!
Tsubaki không tin rằng Mikazuki sẽ nói chuyện đàng hoàng với mình… chắc chắn cô ta sẽ nhảy xổ vào đánh mình một cái… dù sao thì mâu thuẫn về bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” vẫn chưa được giải quyết xong mà… Mặt khác, cũng do cái kiểu chạy thẳng đến chỗ Tsubaki mà không có dấu hiệu sẽ ngừng đã tạo cho Tsubaki một cảm giác không mấy an toàn. Chính vì thế, hắn mới nhào lộn ra phía sau, rồi đưa tay thủ thế
_ Oi oi oi… làm ơn giữ khoảng cách tối thiểu 3 mét. Tôi không muốn tự dưng lại bị ăn tát đâu. Hôm bữa như thế là quá đủ rồi!
Mikazuki chợt dừng ngay lại… cách vị trí đứng của Tsubaki đúng 5 mét không hơn không kém
_ Ừ… như thế tốt hơn rồi đấy, cô mà nhích lên một bước là tôi sẽ lùi xuống hai bước… Cứ vậy đi!
_ Minamiya – san, tôi có chuyện cần nói với anh… Xin hãy lắng nghe tôi…
_ Hả? Nếu là về chuyện ai đã vẽ bậy bạ lên bức tranh của cô thì tôi không trả lời đâu… Có biết đâu mà trả lời… ( Nói dối, đến bây giờ mà hắn vẫn cứ giữ bí mật ấy)
_ Không phải… thật ra cũng liên quan đến bức tranh… nhưng đó không phải là điều tôi muốn biết… Tối qua… đúng rồi, tại sao tối qua anh lại không có nhà? Tôi đã đứng trước cửa đợi anh suốt cả một ngày nhưng không thấy… anh đã đi đâu?
_ ??? Tại sao tôi lại phải trả lời câu hỏi đó cho cô chứ? Đi đâu làm gì là quyền tự do của tôi… ai cần cô chen ngang dòm ngó xăm xoi? Bộ cô gặp tôi chỉ để muốn biết hôm qua tôi đi đâu thôi hả?
_ Không phải… không phải…
Tsubaki chẳng thể hiểu nổi lý do vì sao mà trông Mikazuki cứ luống cuống không ngừng thế kia. Bình thường, miệng lưỡi cô ấy cũng dữ dội lắm khi nói chuyện với mình kia mà… Thế thì tại sao hôm nay… cô ta xử sự như một người hòa toàn khác. Biết ngại ngùng, biết dè dặt, biết ngần ngại, biết do dự… biết đỏ mặt??? Tsubaki thoáng nghĩ ra một lý do duy nhất
_ Chẳng lẽ… cô ta vừa bị đứt thêm một sợi dây thần kinh nào nữa chắc? Khổ thân… chỉ mới bị ngất có một buổi mà cả hệ thần kinh đều mất kiểm soát gần hết… Mình cần phải dặn Chisaki để mắt tới con phò này nhiều hơn nữa… Thật tình, chẳng khác chi… 3… năm trước…
Vế sau của dòng suy nghĩ từ từ chậm lại và gẫy khúc. Dường như… ký ức về Lumina, nàng người cá tóc đỏ chợt ùa về khiến Tsubaki có chút ngập ngừng. Hắn chỉ nghĩ “Để mắt đến Mikazuki cũng nên được ưu tiên hàng đầu cũng giống như việc để mắt trông nom Lumina chẳng khác chi 3 năm trước” Chỉ là lối suy nghĩ này lại tình cờ đánh động vào nỗi đau phiền muộn của Tsubaki
………………
Mikazuki cứ đỏ mặt rần rần như thể cảm nắng hay nhiệt độ trong cơ thể lên quá cao. Cô ấy muốn mở lời để nói điều gì đó nhưng không thể biểu đạt những ý nghĩ của mình thành câu thành chữ cho hoàn chỉnh. Phải nói chính xác hơn tình cảnh của Mikazuki lúc này là quá căng thẳng lẫn xấu hổ khi mặt đối mặt với Tsubaki
Trái với tình trạng của Mikazuki, tên Tsubaki kia lại làm bộ mặt ngán ngẫm khi tiếng thở dài phát ra từ miệng hắn
_ Thế sau cùng thì cô muốn nói chuyện gì với tôi? Nói gì thì nói nhanh lên… một chút nữa khi xe đến là chúng ta thực hiện đúng quy tắc số 1 “ Không dòm ngó và động chạm gì đến nhau”… Đến lúc đó dù cô có hỏi gì thì tôi cũng sẽ không trả lời đâu!
Tsubaki có đề cập đến quy tắc… Chẳng là thế này, vào ngày đầu tiên thì ai cũng biết Mikazuki với Tsubaki cứ khắc khẩu như chó với mèo, như lửa với nước, không ai chịu nhường ai. Nhưng người xưa thường có một câu rất hay, ghét của nào trời cho của đó… Sau khi phát hiện ra Tsubaki và Chisaki cùng học chung một trường, cùng chung một chuyến xe buýt… Thế nên hai con người rảnh rỗi đó mới đặt ra một số luật lệ chung khi đi chung xe. Quy tắc đầu tiên khi hai người lên xe là không được nói với nhau câu nào trong suốt chuyến đi, không dòm ngó và xem nhau như hai người dưng không quen biết… Làm vậy để không xảy ra xung đột ấy mà
_ Tôi biết điều đó… nên trước khi xe buýt đến, tôi muốn hỏi anh một chuyện vô cùng quan trọng!
_ Việc gì… nói nhanh lên, tôi chưa ăn sáng… không có dư hơi để đôi co mãi với cô đâu!
Mikazuki hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra để trấn an tinh thần. Cô cũng biết để bản thân bị căng thẳng quá thì chẳng thể giải quyết được gì cả
Sau khi đã chuẩn bị xong hết rồi… Mikazuki mạnh dạn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng, gương mặt có chút thư sinh hao hao giống con gái của hắn và hỏi một câu
_ Minamiya – san, Kazuto Minamiya … đó chỉ là một cái tên giả… thân phận thật của anh… Có phải… Minamiya – san… có phải, anh chính là thiếu chủ hiện tại đang bị mất tích của nhà Minamiya… Có phải… anh chính là Tsubaki Minamiya mà mọi người đang đồn đại không?
Vừa về đến biệt thự nhà Tsubaki, William không khỏi kìm nén sự hân hoan hí hửng với chiếc đĩa DVD anime trên tay. Anh chàng ngoại quốc nửa Tây nửa ta còn không thèm lấy hành lý khỏi cốp xe Tsubaki… cứ để mặc trong đấy hoặc để Tsubaki giải quyết hộ mình. Còn bản thân thì phóng thẳng vào phòng khách… nơi có chiếc tivi siêu mỏng 90 inch với bộ đầu đọc đĩa DVD bản Blueray thế hệ mới nhất
_ Ê, tên đần kia, ít ra cũng phải mang vali lên phòng rồi muốn làm gì thì làm chứ!
_ Oh my oh my, don’t make the serious face like that Kazuto – kun. I would be grateful if you help me to carry the luggage to my room. Anyway, you will go back to your room right? ( Ôi trời, đừng làm cái bộ mặt nghiêm trọng như vậy. Tôi sẽ rất lấy lòng biết ơn nếu cậu chịu giúp mang hành lý tôi về phòng dùm. Dù sao thì cậu cũng sẽ lên gác mà đúng không?)
Thân là khách ghé thăm, ăn bám không làm gì mà giờ còn nhờ vả cả chủ nhà mang đồ đạc của mình về phòng. Họa chăng có điên mới chấp nhận chuyện đó… đặc biệt là một tên khó tính như Tsubaki. Hắn nổi mấy cục điên tiết trên đầu rồi thẳng thừng ném đống vali lùm xùm nặng nề vào William, khiến anh ta lăn lộn một vòng, đập mặt xuống cạnh nhà không thương tiếc
_ Tôi không phải osin của cậu… tự thân vận động đi!
_ Haiz haiz, hiểu rồi hiểu rồi, để tôi tự túc là được chứ gì!
Tsubaki quay lưng bỏ lên gác… Trước khi đi, hắn khẽ ngoái cổ lại nhìn William vẫn chưa chịu rời khỏi cái đầu DVD. Anh ta cũng đặt vali của mình kế bên, thay vì mang lên phòng rồi xuống muốn làm gì thì làm
_ Này, bộ cậu tính ngồi miết ở đó suốt đêm hay sao? Không lên thay đồ tắm rửa gì à?
_ Hầy, don’t worry about me. I will take a shower later. Now, I just want to try this anime good or bad! ( Đừng lo, một lát nữa tôi sẽ tắm sau. Giờ tôi chỉ muốn xem thử bộ anime này hay hoặc dở thôi!)
Tsubaki cất tiếng thở dài ngán ngẫm. Xem chừng dù có dùng lời nói thuyết phục thì William sẽ không nghe đâu. Tên này một khi đã cắm đầu vào thích thú thứ gì thì sẽ hành bản thân đến khi không còn đứng nổi nữa mới chịu ngưng… Thôi thì kệ vậy, mặc xác hắn muốn làm gì thì làm. Cái lối sống bê tha của tên này từ hồi bên Anh đã thế rồi
_ Sao cũng được, nhưng ngày mai tôi phải đến trường sớm… nên đừng có mở loa to làm phiền tôi. Không là tôi sẽ cấm túc cái ti vi luôn hiểu chưa?
_ Ok my gentleman, have a nice dream my friend!
Quán xuyến mọi thứ ở đây đã xong. Chỉ mong sao tên nghiện Anime này sẽ tắt bớt đèn và đừng xả rác bầy bừa suốt đêm là được ( Thường thì con người khi xem phim tinh thể lỏng hay có thói quen tắt đèn cho rõ và dùng một chút thức ăn nhẹ như bắp rang bơ như ở Cinema chiếu bóng)… Với lại, hy vọng hắn biết lượng sức mình chút xíu. Chứ nếu để sáng mai gặp lại, William không còn là một con người bình thường nữa thì Tsubaki không biết phải ăn nói thế nào với phụ huynh anh ta. Lúc đó… mọi trách nhiệm dồn hết lên đầu Tsubaki thì phiền lắm
Mà thôi… chắc không đến mức đó đâu… Tsubaki quay lưng bước lên phòng mình
…………………………….
…………………………….
Nói thì nói thế, nhưng Tsubaki cũng chẳng khác William là bao nhiêu. Đáng lý ra sau một ngày đường dài mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Về thể xác thì hắn phải lái chiếc Jaguar đi từ Kyuushi đến Yokohama và từ Yokohama trở về vịnh biển cả một ngày không ngơi nghỉ. Về mặt tinh thần thì Tsubaki có rất nhiều chuyện để suy nghĩ nhìn nhận… hắn suy nghĩ đến những điều Akifusa nói, nghĩ đến số phận được sắp đặt trong tay các vị thần của mình… nghĩ về những điều đang và sẽ xảy đến trong tương lai nếu mình chấp nhận tham gia Đêm Vũ của các Kiếm Sư ba nhà. Hắn cần được nghỉ ngơi, cần được ngâm mình trong bồn tắm nước nóng 10 phút, cần được nghe một bản nhạc… và cần được đặt lưng xuống chiếc giường xốp, kê đầu lên chiếc gối êm để đánh một giấc cho đến ngày hôm sau… Nhưng Tsubaki không làm những điều đó… Việc đầu tiên khi hắn đặt chân vào căn phòng lâu ngày không dùng của mình là mở cánh cửa nối với ban công bên ngoài( Bởi rằng từ ngày chuyển nhà đến đây, Tsubaki toàn dựng lều ngủ ngoài vườn không thôi. Bữa nay tên khách ăn bám kia chiếm luôn phòng khách xem Anime rồi. Mà phòng khách thì lại nối thông với vườn… nên Tsubaki quyết định đêm nay sẽ ngủ trên giường trong phòng xem sao)
Tên tự kỷ lững thững cởi bỏ chiếc áo khoác ném lên tấm nệm. Hắn cũng gỡ bỏ vài chiếc cúc trước ngực áo cho đỡ oi bức… và từ từ bước ra ngoài ban công
Vẫn thế… mọi thứ dường như luôn được đặt đúng với trình tự không thay đổi của nó. Thứ khiến linh hồn Tsubaki trở nên an nhàn thanh bình ngoài những bản nhạc giao hưởng không lời của nhạc sĩ danh tài Chopin mà hắn thường nghe vào mỗi sáng sớm thì còn có âm thanh của biển mẹ mang lại… Vẫn là tiếng sóng vỗ bờ lúc mạnh lúc nhẹ, vẫn là tiếng kêu của loài chim mòng biển nơi phương trời xa, vẫn tiếng còi tàu cần cù chăm chủ ra khơi vào ban đêm để sáng hôm sau mang về đất liền biết bao nhiêu món quà từ biển xanh. Và đương nhiên, không thể thiếu cơn gió lạnh nhẹ từ ngoài đó thổi vào căn phòng… thổi qua gương mặt lẫn mái tóc tài tử của Tsubaki. Cơn gió thổi tóc hắn… để lộ ra đôi mắt chứa đựng sự u phiền ngày nào. Hắn vẫn còn lầm lạc trong cái bóng đêm của bản thân… vẫn còn vướng mắc trong cái vòng xoáy số phận… vẫn khao khát tìm đến sự yên bình thanh thản thật sự nhưng không thể.
Tsubaki chợt suy nghĩ miên man
_ Đêm Vũ dành cho những Kiếm Sư… mình không ngờ rằng sẽ có một ngày lại được đứng trên sàn diễn với thanh Katana trên tay. Chỉ và chỉ khi lưỡi kiếm tuôn ra khỏi vỏ… thì mình không còn đường để rút lui… Một canh bạc liều lĩnh mà mình không dám đặt cược quá nhiều… để rồi cái giá phải trả lại quá lớn giống như 3 năm trước!
Âm thanh sóng biển đang vẫy gọi hắn… mẹ biển thiên nhiên vẫn đang đung đưa những giai điệu tuyệt vời theo làn gió gửi tặng đến Tsubaki. Đây chỉ là một món quà nhỏ để tâm hồn hắn có thể tiếp tục tin vào những gì tốt đẹp trong cuộc sống này… Một món quà từ người con gái đã trở về biển mang tên Lumina
Tsubaki khẽ gục mặt xuống thành ban công. Đôi mắt hắn chợt nhắm lại khi bao nhiêu ký ức về một thiếu nữ tóc đỏ luôn mỉm cười với mình hiện ùa về trong tâm trí
_ Anh biết làm gì đây? Anh biết phải trả lời ngài Akifusa thế nào khi con tim anh chưa có đủ sự dũng cảm… Anh không có lý do… để cầm kiếm… không còn mục tiêu để phấn đấu… tồn tại. Anh không muốn phải dấn thân vào cuộc tranh chấp giữa các vị thần… Anh sợ… sợ rằng mình sẽ trở thành kẻ thất hứa thêm một lần nữa. Điều đó thật sự rất kinh khủng!
Tiếng thở dài của Tsubaki hòa nguyện cùng với âm thanh sóng biển
_ Không phải… điều đáng sợ nhất đối với anh lúc này không phải là chuyện tham gia Đêm Vũ… Anh lo sợ rằng mình không được em tha thứ. Anh luôn đi tìm con đường của sự cứu rỗi. Và liệu trái tim anh có chấp nhận sự tha thứ ấy từ em hay không? Anh sợ phải đối diện với sự thật… anh thật là một kẻ hèn nhát nhỉ Lumina!
Và rồi những đắn đo phiền muộn trong tâm trí Tsubaki cứ lớn dần hơn khi niềm tin vào tương lai, niềm tin vào chính bản thân bây giờ chỉ là một màn đêm trống vắng. Hắn không có đủ niềm tin để tự an ủi chính mình rằng “ Cứ yên tâm đi, mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Hanabi nói đúng, Đêm Vũ lần này là một cơ hội khác để mình sửa chữa những lỗi lầm trong quá khứ”… Hắn rất muốn đi theo chiều hướng như thế… nhưng trái tim và lương tâm hắn không cho phép Tsubaki giữ lối suy nghĩ đó. Tất cả đều sẽ trở nên vô ích thôi… sẽ không có một Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư nào đủ sức đối đầu với cơn giận dữ của thần biển… trừ khi có một phép màu xảy đến… Một phép màu có thể xóa tan đi sợi dây xiềng xích ân oán giữa các vị thần… một phép màu giải phóng cho tất cả các môn đệ đến với sự tự do thật sự
Nhưng Tsubaki bỗng dưng lại khẽ ngước cổ lên nhìn phía chân trời với đôi mắt nhẹ nhàng thanh thản
_ Em biết không Lumina… anh luôn muốn được gặp em để nói lời xin lỗi. Luôn muốn gặp em để có thể lắng nghe em quở trách… Luôn muốn được gặp em để có thể sửa chữa những lỗi lầm của bản thân anh. Chính vì thế… dù sợ hãi đối mặt với sự thật… nhưng anh biết mình cần phải làm gì lúc này. Có lẽ… anh vẫn chưa thể gác kiếm hoàn toàn và từ bỏ danh hiệu kiếm sỹ được nhỉ… Có những thứ… không phải lúc nào cũng được theo ý mình mong muốn đâu!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Lộp cộp lộp cộp
Âm thanh kéo cửa từ trái sang phải khiến cho cái không gian yên ắng của nhà Tsuchimikaido phải biến mất. Theo sau tiếng cửa thì là một tiếng thở dài pha chút sự chán chường lẫn mệt mỏi. Mikazuki, cô nàng tóc tím đen chợt khẽ gục xuống trước hiên nhà khi đôi chân không còn có thể nhấc thêm được bước nào nữa. Có lẽ cô ấy đã vắt toàn bộ sức lực của mình suốt cả một ngày dài như vậy
_ Đến kỳ rồi sao… tệ thật, mình chẳng muốn làm phiền Chisaki và mọi người trong nhà chút nào hết!
Mặc dù rằng không còn sức để đi lại như người bình thường… không biết Mikazuki đang gặp phải chuyện gì… nhưng cô ấy không muốn gây phiền hà đến mọi người trong nhà Tsuchimikaido. Mikazuki không cất tiếng gọi ai đó đến giúp, mà tự thân dùng hai tay lết từng bước nhẹ nhàng chậm rãi cho đến khi nào về được đến phòng mình thì thôi. Trông Mikazuki lúc này thật chẳng khác chi người tàn phế cả hai chân mà không có chiếc xe lăn bên cạnh
_ Một chút nữa… thêm một chút nữa… Một chút nữa thôi!
Ngang qua thư phòng, Mikazuki vẫn cắm cúi lết tiếp. Chỉ là không ngờ rằng: dù đã cố tình không gây ồn ào… Chisaki vẫn phát hiện ra. Cô cung chủ nhỏ từ trong chính cái thư phòng bất ngờ kéo cửa sang một bên, bắt gặp Mikazuki đang chơi trò ăn xin ngay trước mặt. Sự xuất hiện bất ngờ của cung chủ tối cao nhà Tsuchimikaido khiến Mikazuki không khỏi đổ mồ hôi hột với nét căng thẳng trên gương mặt
_ Tớ… về rồi đây, Chisaki!
_ Mikazuki, cậu đi đâu mà cả ngày hôm nay không về? Đã thế còn không thèm gọi cho mình một tiếng để mình yên tâm. Mình còn đang định nhờ các vệ sĩ xuống chân đồi đi tìm cậu ấy!
_ Tớ xin lỗi… tớ cũng muốn gọi cho cậu lắm… nhưng khổ nỗi điện thoại thì để trong túi xách… mà túi xách thì tớ lại để ở nhà… Thành thật xin lỗi cậu, Chisaki!
Đã xin lỗi như thế rồi, Chisaki cũng không còn lý do gì để trách móc gì nữa hết. Tính cách của Mikazuki ngang bướng cứng đầu thế nào thì cô ấy biết rõ… Dù rằng Mikazuki mang gương mặt giống như Lumina… nhưng hai người họ là hai người mang hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Một Lumina theo hình mẫu của một Yamato Nadeshiko( Người phụ nữ dịu dàng, đảm đang, thùy mị nết na, mẫu mực của Nhật Bản thời xưa)… khác xa một trời một vực với một Mikazuki hiện đại tân tiến… Thử hỏi… làm sao có chuyện Tsubaki để ý đến Mikazuki như đã từng với Lumina. Ngay cả trong suy nghĩ, hắn ta cũng xem Mikazuki và Lumina là hai người biệt lập khác nhau
Chisaki chợt để ý đến hành động kỳ lạ của Mikazuki… cái hành động lết ngang lết dọc mà không chịu đi cho đàng hoàng tử tế. Đây chắc chắn không phải là một trong những sở thích quái gở của cậu ấy… Mikazuki đâu có như Tsubaki… Vậy thì câu trả lời chỉ có một và duy nhất
_ Mikazuki… có phải… cậu lại quên bôi thuốc rồi không?
Mikazuki không trả lời, tất cả những gì cô ấy làm là nhìn Chisaki với nụ cười trên gương mặt. Nhiêu đó cũng đủ thay cho câu nói “ Ừ, đúng rồi”
Chisaki không tránh khỏi tiếng thở dài… Nhiều khi cứ phải để ý đến những chuyện thế này cũng đủ khiến cung chủ nhỏ trở nên bận rộn mệt mỏi
_ Mình đã dặn cậu biết bao nhiêu lần rồi, phải bôi thuốc hàng tuần thì chân cậu mới không bị tê cứng… Thôi, để mình đỡ cậu vào trong!
_ Ừ, làm phiền cậu Chisaki!
……………………………
Thư phòng của cung chủ Chisaki, là nơi để người đứng đầu gia tộc Tsuchimikaido dành thời gian để tịnh tâm, đọc sách, viết thư pháp v.. v…Và bây giờ, nó đang là nơi để Chisaki chuẩn bị bôi một loại thuốc gì đó xuống đôi chân thon thả trắng mịn của Mikazuki. Nói chính xác hơn thì nó giống một loại kem thường được dùng cho phụ nữ, giúp da họ giữ được độ sáng mịn thường được quảng cáo trên tivi
_ Sau 5 phút bôi thuốc thì chân cậu sẽ mềm ra trở lại… Từ giờ đến đó cứ ngồi yên ở đây, đừng di chuyển nhiều!
_ Ừm, cảm ơn cậu Chisaki!
Mikazuki dùng hai bàn tay xoa xoa đôi chân của mình. Cô cảm nhận thấy một thứ gì đó nhớt nhầy còn đọng lại trên đó nên tính xoa cho nó thấm sâu vào da nhanh hơn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy kỳ lạ thật… một người bình thường như Mikazuki, chạy nhảy tung tăng lên lên xuống xuống… mà lại dính phải một triệu chứng đặc biệt… phải bôi cái thứ thuốc như kem dưỡng da kia định kỳ, nếu không thì đôi chân của Mikazuki sẽ đông cứng lại như đá không thể nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ. Nó giống như một loại thuốc chữa trị tạm thời cho những người bị liệt thì đúng hơn… Điều này khiến Mikazuki không khỏi e ngại
_ Chisaki, tớ cứ phân vân, không biết mình mắc phải loại bệnh gì mà cứ hay thường xuyên bị đông chân. Tớ có cảm giác hình như… mình bị một chứng bệnh khó chữa hay sao ấy!
_ Đừng nói mấy câu như thế, thật sự không hay đâu. Cậu cứ yên tâm, cậu không có bị bệnh gì hết. Chẳng qua là ngay khi vừa chào đời, hệ thần kinh trí não của cậu có chút không ổn định về số lượng noron. Nên thi thoảng, chúng bị tắc nghẽn việc truyền thông tin từ bộ não trung ương xuống chân… khiến chân cậu đông cứng lại như bị liệt. Điều trị sự rối loạn này của cậu cũng dễ thôi mà… chỉ cần điều chỉnh lại số noron trong não bộ thì cậu sẽ bình thường lại ngay… Nhưng với điều kiện, cậu không được để cơ thể mình căng thẳng và phải bôi thuốc định kỳ… Như chuyện xảy ra vừa rồi thật sự khiến mình lo lắng lắm!
_ Dù cậu nói thế… nhưng tớ cảm thấy chẳng có ai bị như mình hết. Giống như… chỉ có mình tớ là trường hợp đầu tiên vậy… Không phải là tớ cảm thấy phiền hà với chuyện bôi thuốc… Nhưng thấy nó cũng hơi bất tiện chút đỉnh… Ngộ nhỡ trong lúc cần mà hết thuốc hay chưa mua kịp thì chắc tớ tiêu quá!
_ Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi cho cuộc phẫu thuật tiếp theo của cậu thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!
Chisaki dọn dẹp hết những thứ cần thiết để chữa căn bệnh đông chân của Mikazuki sang một bên. Sau đó thì nhẹ nhàng nâng ấm trà bên cạnh rót xuống hai chiếc cốc đối diện nhau. Hương thơm của trà vừa đun xong cứ thoang thoảng hết gian phòng, khiến tâm hồn con người cũng trở nên nhẹ nhàng thanh thản hơn
_ Được rồi, bây giờ thì mình rất muốn nghe: cậu đã đi đâu cả ngày hôm nay? Vừa từ trường chạy thẳng về nhà rồi bất ngờ lại chạy đi mất hút? Mình không phản đối quyền tự do của cậu… nhưng sức khỏe hiện tại của cậu vẫn chưa cho phép đi lại nhiều…vì vậy, hãy kể cho mình biết chuyện gì đã xảy ra đi!
_ Chisaki… tớ chỉ đi duy nhất hôm nay thôi, sẽ không có chuyện tái diễn đâu… thế nên… tha cho tớ lần này nhé… Tớ hứa đó!
_ Mình không có quyền cấm cản chuyện cậu ra ngoài, gặp ai, làm gì… nhưng mình cũng đã cảnh báo sức khỏe của cậu không cho phép làm việc quá sức. Mà cậu thì thuộc người luôn vắt kiệt tinh thần của mình để hoàn thành một thứ gì đó còn đang dang dở. Mikazuki, những thứ khác mình có thể cho qua… nhưng lần này… cậu phải kể cho mình biết. Dưới tư cách là cung chủ của nhà Tsuchimikaido, mình muốn cậu phải kể cho mình đầu đuôi hết mọi chuyện đấy!
Bình thường thì Chisaki rất tôn trọng quyền tự do của mọi người trong gia tộc. Phải nói là cô ấy không thuộc tuýp người giữ cách sống và lối suy nghĩ cổ hữu lạc hậu như những bậc trưởng bối thế hệ trước. Chisaki chưa bao giờ nghiêm cấm, hay bắt ép người khác làm theo ý mình… Chỉ là lần này, Chisaki phải dùng đến quyền lực của cung chủ nhà Tsuchimikaido thì chứng tỏ… chuyện của Mikazuki thật sự rất trầm trọng hơn Mikazuki tưởng tượng
Với lại, dù mình có là người bạn thân nhất với Chisaki… nhưng sau cùng, thì vẫn là thân người hầu trong nhà Tsuchimikaido kề cận cung chủ. Chisaki đã hạ lệnh thì Mikazuki cũng chẳng còn cách nào khác
_ Thôi được rồi Chisaki, tớ sẽ kể… Cậu có nhớ tớ đã từng nói về một gã ăn không ngồi rồi, suốt ngày cứ than thở chán đời và nhìn cuộc sống này bằng một màu đen xám xịt từ đầu đến chân tên là Kazuto Minamiya không?
Tách trà nóng thơm trên tay Mikazuki khựng lại trước khi cô ấy kê đôi môi xinh xắn của mình vào thưởng thức. Đôi mắt của Chisaki bỗng thể hiện một nỗi suy tư lo âu đến khó tả. Nếu là vấn đề về Tsu – kun thì có nhiều thứ cần được mang ra phân tích lắm… chỉ là bây giờ, Chisaki chưa muốn Mikazuki biết hết được mọi chuyện. Nên cung chủ nhỏ khẽ nở nụ cười xem như chưa biết gì cả
_ Uhm, người đã từng xuất hiện trên thuyền khi chúng ta ra biển Kyuushi chơi phải không? Mình cũng tự hỏi… sau chuyện đó, anh ta sống như thế nào! ( Chisaki phải giả vờ nói dối)
_ Thật ra, tớ có đến nhà để tìm gặp anh ta… dẫu sao thì nhà gã đó cũng ngay vịnh Kyuushi này mà… Có một chút chuyện tớ muốn được hỏi cho rõ ràng đâu ra đó… Bởi nếu không, chắc tớ không thể ngủ yên đêm nay và những đêm sau này quá… Nhưng trớ trêu thay, anh ta lại không có nhà… tớ đã đứng đợi ở đó suốt cả buổi nhưng chẳng thấy mặt mũi anh ta đâu… Thành thử mới về muộn như cậu thấy đấy… Chuyện chỉ có như thế thôi!
Chisaki tự hỏi, không biết giữa Tsubaki và Mikazuki lại xảy ra chuyện gì. Hy vọng hai người họ không gặp nhau, Tsubaki không nói xóc vài ba câu khiêu khích, rồi lại dẫn đến đánh nhau như hôm bữa thì mệt lắm. Nhưng thôi, Chisaki cho rằng một khi đã biết Mikazuki là người nhà Tsuchimikaido, thì Tsubaki sẽ biết cách lựa lời sao đó cho hợp tình hợp lý. Cậu ấy cũng không hẳn là người thích gây sự với nhà Tsuchimikaido… chỉ trừ khi bị ép cung đến đường cùng thì mới chạm tay vào thanh Katana để giải quyết hết mọi mâu thuẫn
Phải… tin tưởng Tsubaki, tin tưởng Mikazuki là điều mà Chisaki làm được lúc này. Một người không đa nghi như Chisaki… thì tốt nhất chỉ nên nghĩ đến những điều tốt đẹp theo hướng suy nghĩ tích cực là hay nhất
_ Thôi được, nếu cậu nói thế thì mình cũng không còn thắc mắc gì nữa. Như đã hứa, mình sẽ không hỏi sâu chi tiết lý do vì sao cậu lại đến gặp cái người tên Kazuto Minamiya kia… Nên chuyện hôm nay kết thúc ở đây thôi!
_ Uhm, cảm ơn cậu Chisaki!
_ Nhưng hứa với mình, là không được gắng sức của mình như thế nữa. Mọi người trong gia tộc Tsuchimikaido, và cả mình đều lo cho cậu lắm đó!
_ Ừ, mình biết rồi mà… yêu cậu nhất Chisaki!
Mikazuki nhảy bổ vào Chisaki với cái ôm hôn thắm thiết. Nhìn hai cô gái thân nhau như cặp bài trùng như thế thật khiến cho người khác liên tưởng đế hai chị em ruột luôn gắn bó bên nhau mọi lúc mọi nơi
Chisaki phì cười, tay khẽ xoa xoa lên mái tóc đen tím suôn mượt của Mikazuki một cách nhẹ nhàng dịu dàng
_ Coi nào coi nào, mình đã nói phải ngồi yên một chỗ mà... hết biết với cậu!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Mặt trăng đang lặng lẽ nhắn nhủ
Bằng một giọng nói chẳng ai nghe
Về một đợt thủy triều không ngừng dâng
Của bóng người trong ký ức đang mờ nhạt dần
Những vì sao đang âm thầm nhắn nhủ
Bằng những bức thư chẳng ai hay
Về những từ ngữ vô biên huyền diệu……
Đó thật sự là một bản thánh ca hay mà Tsubaki đã từng được nghe ở đâu đó, trong một bộ phim hay trong một nhà thờ thánh điện nào bên Anh mà Tsubaki không thể nhớ được. Những gì hắn biết là khi lục trong đống thư mục thì có khúc nhạc này nên hắn dùng nó làm nhạc chuông điện thoại thức dậy buổi sáng. Chỉ cần nhìn qua cách hắn chọn nhạc chuông là đủ biết con người hắn vô vọng và chán ghét cuộc sống này đến nhường nào
Bài thánh ca đánh thức buổi sáng cứ không ngừng vang lên bằng tiếng hát thanh cao làm Tsubaki tỉnh dậy trong cơn mơ hoang. Hắn đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên cái kệ ngay bên cạnh. Tsubaki vẫn còn nhớ vị trí của cái nút tắt chuông đâu đó trên màn hình cảm ứng để bài thánh ca không còn vang lên nhức đầu nữa. Sau đó… tên dở người còn ném luôn cái điện thoại xuống đất như thể không còn giá trị lợi dụng gì nữa hết ( Ít nhất là trong việc gọi hắn dậy)
Tsubaki nằm im trên chiếc giường vừa mềm vừa ấm, mặt thì úp xuống chiếc gối bông nướng thêm vài phút nữa thì từ từ ngồi dậy. Hăn rời khỏi chiếc giường và thẳng tiến đến chỗ cửa cửa ban công… Đêm qua, Tsubaki không thèm khóa cửa ban công… hắn cứ để đấy cho cơn gió nhẹ ngoài biển thổi vào suốt đêm… có lẽ nhờ thế mà hắn mới có được một giấc ngủ ngon đến mức không muốn tỉnh dậy. Việc đầu tiên khi Tsubaki mở mắt chào ngày mới là trông ra nơi mặt biển xanh gợn sóng… trông ra nơi có vầng thái dương đang tỏa sáng rực rỡ gửi tia nắng ấm áp xuống muôn nơi… trông ra nơi có tiếng chim mòng biển tạo thành một bản nhạc du dương của thiên nhiên như một kiểu lấy may đầu ngày. Đó là sở thích của Tsubaki mà… sở thích ngắm cảnh biển vào sáng sớm tinh mơ để có thể thưởng thức hương vị mặn từ những cơn gió đã ăn sâu vào máu Tsubaki như một thói quen không thể bỏ. Vô tình, vịnh Kyuushi này trở thành một phần trong trái tim Tsubaki… Bây giờ, dù có cho vàng thì hắn cũng sẽ không rời khỏi Kyuushi này đâu
_ Và một ngày nữa lại đến… một ngày nữa đã trôi qua… và một ngày nữa gần hơn với Đêm Vũ… Sẽ sớm thôi… mình sẽ phải đưa ra quyết định cuối cùng!
Nhưng sau đó, Tsubaki lại thôi… hắn quay trở vào trong căn phòng trống vắng cô liêu kia để chuẩn bị cho chuyến xe buýt vào trung tâm thành phố. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày các học sinh năm nhất đi học trở lại sau lễ hội trường chào đón tân học viên năm nhất
……………………………………………
Diện trên mình bộ đồng phục nam sinh cà ra vát đỏ, chiếc áo khoác da bò đỏ có in logo của trường It. Harm Sokyuran và chiếc túi chuyên dụng của trường. Tsubaki từng bước lộp cộp xuống tầng khách. Sáng nay không kịp mở nhạc giao hưởng của Chopin để nghe… nên chắc lẽ Tsubaki sẽ nghe qua máy phát nhạc khi đi trên xe buýt… Mà nói về nhạc giao hưởng, Tsubaki nghĩ tới cái máy chạy đĩa thời Anh cổ xưa mà mình đã phải chi trả một số tiền lớn để mua được đặt ở phòng khách… Mà nhắc tới phòng khách, thì lại nhớ đến cái gã đã cắm trực suốt đêm dưới này khiến mình không thể ra vườn dựng lều ngủ
Tsubaki đảo mắt ngó nghiêng xung quanh… phòng ốc thì vắng hoe, cửa sổ nối ra sân vườn thì mở toang, để cơn gió từ ngoài biển thổi vi vu chiếc rèm cửa cũng màu xanh nốt
_ Hử? Tên đó biến đâu nữa rồi? Không lẽ lại long nhong ngao du ngoài vịnh Kyuushi nữa sao? Đúng là một tên chết dần chết mòn vì cái đẹp của thiên nhiên… Nhưng mình không phủ nhận điều này… Không gì tuyệt vời hơn là không khí Kyuushi sáng sớm!
Tsubaki quay lưng ra cửa… và hắn không ngờ rằng William đã đứng trực sau lưng hắn từ lúc nào không biết hay… cứ thoát ẩn thoát hiện như bóng ma làm người ta không thể lường trước được… Cũng may Tsubaki là người có tinh thần thép… chứ nếu là người bình thường, kiểu như Mikazuki thì chắc chắn cô ấy sẽ hét toáng lên vì hành động này của William chẳng khác chi đang hù dọa người khác
_ Oi… good morning Kazuto – kun… have a good day…!
Tsubaki đưa tay lên gãi đầu sồn sột, miệng không khỏi cất tiếng thở dài khi thấy cái bộ dạng chán chường này của anh chàng nửa Tây nửa ta kia
_ Cậu… đừng nói với tôi là đêm qua thức suốt đêm để xem cái Anime kia thật nhé!
William dáng người siêu vẹo, bộ đồ ra ngoài của anh ta vẫn nguyên vị trí chưa được thay bằng một bộ khác. Đó là chưa nói đến tóc tai rối bời như tổ quạ… người thì nồng nặc mùi bia và phô mai… có lẽ tối qua William đã ăn gì đó mà kèm theo phô mai và bia chăng… Anh ta hiện giờ mang trên tay một cốc cà phê nóng, miệng ngáp ngắn ngáp dài, trong khi hai con mắt chưa thể mở ra hoàn toàn vì thiếu ngủ trầm trọng… Trông William tiền tụy như một tên thiếu ăn chỉ sau có một đêm thức trắng như thế…. không khỏi khiến Tsubaki ngán ngẫm
_ Biết nói sao được nhỉ… thoạt đầu, tôi chỉ tính xem 1 đến 2 episode thôi. Nhưng ai ngờ đâu… càng xem càng hấp dẫn. Nhân vật chính đến một thế giới game ảo rồi chiến đấu không ngừng nghỉ với kẻ thù cực kỳ nguy hiểm… gần như là sắp chết luôn ấy chứ. Hơn nữa, bộ Anime này cũng nói lên một dạng giết người rất thú vị được dựng lên bởi một tên hung thủ rất mưu mô xảo quyệt… Tôi thật sự khâm phục cái người đã viết lên bộ phim này… quả thực trí sáng tạo của ông ta rất đỗi thú vị đấy!
William bước đến chỗ chiếc ghế sofa và ngồi phịch xuống. Anh ta bắt đầu thưởng thức ly cà phê nóng của mình cho đầu óc tỉnh táo chút… Nhưng có lẽ William sẽ ngủ một lát cho khỏe. Sức người chứ không phải sức trâu, cũng phải ăn ngủ đủ giờ đủ giấc thì mới thành người được
Tsubaki lặng lẽ với tay nhặt cái bìa đĩa Anime nằm ngổn ngang dưới đất lên xem với gương mặt chán chường ( Hắn thật sự không có hứng thú với Anime)… Chỉ vì một bộ Anime mà gã đầu nửa vàng nửa đen kia như con ma đói… Tsubaki đang nghĩ đến trường hợp sẽ bán luôn cái đầu đĩa và cái ti vi đi cho xong
_ Cậu nghiên cứu luôn cả tiểu sử của tác giả cái bộ Anime này luôn rồi ư?
_ Yep, tôi đã lên mạng điều tra thêm về tác giả và phát hiện ra bộ Anime này là Season II, thực chất còn một bộ Season I nữa. Tôi đang định đi tìm xem chỗ nào có bán đĩa Blueray không mua phát về nghiền tiếp!
Tsubaki hất cái hộp đựng đĩa xuống ghế sofa
_ Mấy thứ này cần gì ra ngoài mua cho tốn… cứ lên mạng xã hội download về là xong… Mà thôi đi, cứ ở trong nhà và xem Anime suốt ngày suốt đêm kiểu đó… không khéo cậu sẽ trở thành một Otaku giống Hanabi thì phiền lắm… Chuyến đi về Nhật lần này, cậu không có kế hoạch gì à? Chỉ đơn thuần là ăn bám ở đậu nhà tôi đến khi học viện mỹ thuật gửi bằng tốt nghiệp thật hả?
William bỗng trở nên trầm ngâm chút đỉnh. Sâu trong đôi mắt của anh ta không thể hiện câu trả lời rằng: “ Ừ, tôi sẽ sống ở đây cho đến khi nào học viện mỹ thuật gọi lên cấp bằng thì sẽ mua vé máy bay về Anh!” Mà là một ý định khác. Nói trắng ra thì William đã có dự định mình sẽ làm gì ở Nhật này… chỉ là anh ta chưa chịu tiết lộ cho Tsubaki biết. William thay thế cái trầm ngâm đắn đo của mình bằng nụ cười lịch thiệp của một quý ông người Anh
_ No, một lát nữa tôi sẽ đến một nơi… chỗ này hơi xa vịnh Kyuushi một chút… nên tôi xin phép được về nhà trễ chút nhé, Kazuto – kun!
Bản thân Tsubaki cũng thừa biết mình không có quyền hỏi sâu hơn vào chuyện đời tư của anh ta. Dù sao thì William cũng đã nhắn trước là sẽ về nhà trễ… Nên chắc cũng chẳng có gì đáng phải bận tâm. Tsubaki khẽ cất tiếng thở dài thêm lần nữa
_ Tùy, muốn làm gì thì làm, nhưng làm ơn đừng về trễ quá… nhiều khi tôi đang ngủ mà nghe thấy tiếng mở cửa của cậu thì tiêu hết giấc ngủ của tôi!
_ Haizz haizz, biết rồi, cứ yên tâm… Mà chẳng phải giờ cậu nên chuẩn bị đi học sao? Có cần tôi dùng chiếc Jaguar chở cậu đến trường không?
Tsubaki xua tay ngay
_ Thôi dẹp… tôi không muốn cậu đến trường tôi rồi làm ba cái trò khiến tôi chỉ dám cúi đầu xuống đất mà đi. Có một chuyến xe buýt đặc biệt đến trạm Kyuushi này hàng ngày để đưa người dân lên trung tâm thành phố, nên tôi sẽ đi chuyến ấy!
_ Oh my, thế thì cậu đi cẩn thận nhé!
Tsubaki lặng nhìn cái gã ăn bám nhà mình đang ung dung thưởng thức tách cà phê nóng thơm mà thấy ghét. Nhưng thôi kệ, hắn chưa quậy phá gì là tốt lành rồi. Tsubaki cũng không lo lắng gì nhiều vì thử nhìn xung quanh xem. Chỉ trong vòng một đêm bê tha, nhưng sau cùng William vẫn giữ căn phòng được gọn gàng sạch sẽ, không có một miếng thức ăn hay giọt bia nào vương vãi dưới sàn. Ăn ở ngăn nắp cũng là một trong những đức tính mà William được đào tạo từ nhỏ khi còn bên Anh… Giao nhà cho hắn quản lý cũng không đến mức đáng ngờ như thuê người ngoài giúp
_ À mà phải rồi Kazuto – kun, tôi biết cậu không muốn nghĩ đến điều này, nhưng tôi buộc phải nhắc để cho cậu nhớ… Hết ngày mai, sẽ là Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm. Cậu cần trả lời Akifusa – sama gấp nội trong hôm nay hoặc ngày mai… Tham dự Đêm Vũ, không hẳn là một điều tồi tệ đâu… có khi… trong cuộc thi này, cậu sẽ tìm được vị trí của mình… cậu sẽ nhận ra đâu mới là Kazuto Minamiya, đâu mới là Tsubaki Minamiya. Nhưng tôi cũng nói rồi đúng không? Quyền quyết định sau cùng vẫn là ở cậu… và dù cậu có chọn con đường gì đi nữa, thì ngài Akifusa và cả tôi cũng đều tôn trọng quyết định ấy… Cứ hãy là chính mình thôi, Kazuto – kun!
Dáng vẻ trầm ngâm của Tsubaki hiện lên trên gương mặt lạnh lùng thờ thẫn ấy trong phút chốc. Và ngay sau đó, Tsubaki đã trả lời lại câu nói của William một cách cứng rắn thuyết thực nhất
_ Tôi biết mình là ai, tôi biết mình là Kazuto Minamiya hay Tsubaki Minamiya… và tôi đã sớm có quyết định của mình rồi William. Cậu nói đúng… giữa thanh Katana và cây cọ vẽ… chẳng có gì khác nhau cả. Chúng đều quan trọng đối với tôi… Khi tôi cầm Katana, thì tôi là Tsubaki Minamiya, khi tôi cầm cọ, thì tôi là Kazuto Minamiya. Và tôi cũng đã từng nói trước đây: Tôi vừa là Tsubaki Minamiya vừa là Kazuto Minamiya. Nếu không có Kazuto Minamiya, thì cũng sẽ không tồn tại Tsubaki Minamiya. Tuy tôi đã đánh mất lòng tin vào chính bản thân mình… nhưng tôi lại có trong tay một thứ vô cùng quý giá… chìa khóa của sự tái sinh. William, tôi sẽ đặt cược hết những gì còn sót lại cho canh bạc lần này… để xem, dòng chảy số phận sẽ quyết định tôi sống hay chết!
Nói xong, Tsubaki tiến bước ra ngoài, mang theo sự quyết tâm cao ngất ngưỡng ấy theo cho đến khi cánh cửa hoàn toàn khép lại
William lặng nhìn vào hình bóng của mình qua mặt cà phê. Anh chàng nửa Tây nửa ta chợt nở một nụ cười nhẹ
_ Sau cùng thì cậu cũng đã có quyết định cho chính bản thân mình… Có lẽ, cả tôi cũng cần phải làm gì đó để không phải hối hận nhỉ? Con người… đúng là những sinh vật phức tạp đến đau đầu!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Sáng sớm tinh mơ, Chisaki lại tiếp tục công việc quét dọn lá cây, bụi đất ngoài cửa tư trang nhà Tsuchimikaido và lau chùi đền thờ thần Amaterasu một cách cẩn thận. Đây không còn đơn thuần là một công việc, mà nó đã trở thành một thói quen hàng ngày đối với Chisaki. Và như đã giới thiệu trước, Chisaki thích làm thế bởi ba lý do. Một trong những lý do ấy là được gặp Mikazuki khi cô ấy từ trong nhà bước ra để đi học
_ Chisaki, chào buổi sáng!
_ Chào buổi sáng Mikazuki!
Mikazuki tươi tắn trong bộ trang phục nữ sinh cà ra vát đỏ, chiếc áo khoác đỏ có in logo của trường It. Harm Sokyuran, chiếc váy ren đỏ thay cho chiếc quần tây của nam sinh. Và sau cùng là chiếc túi xách chuyên dùng riêng của trường phát tặng khi học sinh năm nhất nhập học
Vẫn như thường ngày, Mikazuki đón chào một ngày mới với nhiều niềm vui bằng nụ cười… Chỉ có điều… nụ cười ấy của Mikazuki không tươi tắn như bình thường… Mà nó pha thêm một chút phiền muộn suy tư vời vợi. Nhưng, Mikazuki vẫn cố gắng thể hiện sao cho nụ cười đó có thể tươi nhất trong mắt Chisaki
_ Mình đi học đây!
_ Ừ, cậu đi cẩn thận… À mà phải rồi Mikazuki… chiều nay, cậu xin CLB về sớm nhé. Bởi rằng, chúng ta cần phải chuẩn bị cho chuyến đi Yokohama sắp đến. Mình cũng sẽ gửi đơn xin nghỉ học dùm cậu!
Mikazuki đảo mắt một vòng như thể muốn lục lọi lại trong ngăn kéo ký ức xem. Quả đúng là cách đây vài tuần, Chisaki đã từng đề cập đến cuộc họp của ba phân gia sẽ được diễn ra ở Thiên Chiếu Gia Trang… nhưng mục đích để làm gì thì Chisaki không nói ( Đó là thời gian Mikazuki vẫn chưa được Chisaki kể về truyền thuyết người cá, hay chuyện về Tsubaki và Lumina)
_ Oh, mình biết rồi… mình sẽ xin phép hội trưởng Manaka xem sao!
Nói xong, Mikazuki quay lưng bước đi trên con đường đồi xuống thị trấn vịnh biển Kyuushi. Nhưng cái vẻ mặt đó thật sự khiến Chisaki không khỏi lo lắng e ngại. Phải nói đúng hơn là Chisaki không muốn Mikazuki mang bộ mặt ấy suốt ngày hôm nay
_ Mikazuki… nếu như cậu chạy nhanh đến trạm xe buýt ngay bây giờ… thì biết đâu sẽ gặp được người cậu cần tìm không biết chừng? Chẳng phải cậu đã từng nói với mình là hai người đi chung một chuyến xe buýt đến trường hay sao?... Hay là mình nhớ nhầm nhỉ?
Mikazuki ngơ ngác lặng nhìn Chisaki đang đưa một ngón tay lên cằm tỏ vẻ không nhớ rõ chi tiết… Nhờ những lời Chisaki nói, Mikazuki quên mất rằng cô và Tsubaki vẫn thường gặp nhau ở trạm xe buýt vào trung tâm thành phố… Nếu như chạy đến đó ngay giờ này… thì chắc chắn sẽ gặp được hắn… trừ khi hắn có ý định cúp cua
_ Cảm ơn cậu Chisaki… mình đi đây!
Lặng lẽ nhìn cô bạn thân nhất của mình chạy đi mất, mang theo gương mặt hớn hở, gấp gáp…dù sao thì để nét biểu hiện này thay thế cái vẻ sầu muộn lo âu kia cũng đỡ hơn nhiều. Chisaki hít một hơi sáng sớm vào lồng ngực rồi thở phào ra một cách nhẹ nhàng từ tốn. Cô cung chủ nhỏ lại tiếp tục quay vào công việc quét dọn trước cửa nhà mình như thường lệ
_ Nếu để Mikazuki gặp mặt Tsu - kun… Mình e rằng thế nào hai người họ cũng sẽ cãi nhau… Nhưng như thế còn đỡ hơn là không thể gặp nhau và nói lên những điều trong lòng… Cứ giao mọi thứ lại cho Tsu – kun… mình tin cậu ấy… tin Mikazuki… tin cả hai người họ!
Âm thanh quét lá xào xạc còn phát ra trên nền đất. Chisaki tiếp tục công việc như một Miko giữ đền được thêm vài phút thì bỗng dưng từ trên cao, một con chim ưng đáp xuống ngay trên vai Chisaki khiến cô có chút giật mình. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là một con chim ưng đã được huấn luyện bài bản, đâu ra đó và trông vào cái biểu tượng trên cái ống đưa thư đeo ở chân nó thì Chisaki càng chắc chắn biết nó đến từ đâu
Cung chủ nhà Tsuchimikaido với tay lấy mẩu thư nhỏ ở cái ống đeo dưới chân nó và xem thử… Không biết trong đó ghi gì, nhưng sau khi đọc xong, Chisaki khẽ nở một nụ cười nhẹ
_ Ra là cậu ấy cũng quan tâm đến vấn đề này… Không biết cậu ấy sẽ xử sự thế nào khi hay tin Tsu – kun đã trở về!
Chisaki đưa tay phải vào trong ống tay áo trái, lấy ra một mảnh giấy nhỏ và một cây bút lông. Cô cung chủ nhỏ ngồi xuống chiếc ghế bành gần đó, viết viết vài chữ rồi cuộn lại nhét vào cái ống thư. Chisaki còn lấy một mẩu bánh gạo nhỏ làm phí đưa thư cho con chim ưng, để nhờ nó chuyển lời của mình
_ Nhờ ngươi giao tận tay cho chủ nhân ngươi nhé… đến thiếu chủ gia tộc Kurahashi!
Chisaki hất tay để con chim ưng tung cánh bay vút lên bầu trời trong xanh nắng tỏa
_ Cho đến cái ngày chúng ta gặp lại nhau… vòng tròn số phận một lần nữa sẽ xoay chuyển!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Đêm Vũ dành các Kiếm Sư… chỉ còn một ngày nữa thì sự kiến ấy sẽ đến. Nếu như mình trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư… thì liệu có giống như Hanabi nói… Mình có thể sửa chữa lỗi lầm của bản thân được hay không?
Đứng trước trạm xe buýt, Tsubaki không thoát khỏi những đắn đo khi nghĩ đến chuyện tham gia Đêm Vũ. Hắn vẫn lo ngại, sợ rằng dù cơ hội thứ hai đã đến… nhưng mình cũng sẽ chẳng thể làm được gì ngoài việc liên tiếp mắc sai lầm. Chính cái nửa lo nửa sợ đó đã ngăn cản bước tiến của Tsubaki… và đừng có ai đứng ra khuyên nhủ hắn một điều rằng nên tin tưởng hơn vào bản thân… Tsubaki như thế này đều do hắn đã mất niềm tin hoàn toàn vào chính mình
_ Nhưng tham dự Đêm Vũ là một chuyện. 3 năm trôi qua, trình độ kiếm pháp của Chisaki đã tiến bộ đáng kể… nhiều khi ngay cả Hajima cũng vậy… Hầy, chuyện dành lấy ngôi vị Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư không còn đơn giản như ba năm trước. Nếu thật sự mình nghiêm túc muốn “cuỗm” cái danh đó thêm một lần nữa… thì ngoài tuyệt kỹ song kiếm, mình cần phải tạo ra một tuyệt kiếm khác… Mà nhắc đến việc sáng tạo ra một kỹ kiếm mới… Một mớ phiền phức rắc rối!
Tsubaki đưa tay ra sau gáy, miệng cất tiếng thở dài ngán ngẫm chán chường
_ Có lẽ… mình nên hỏi thăm ý kiến của cái gã ăn bám ở đậu kia xem sao… Cái đầu của hắn thi thoảng cũng được việc!
……………………………….
_ Minamiya – san!
Dòng suy nghĩ của Tsubaki bị cắt ngang khi có một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía xa. Tsubaki ngoái cổ trông sang thì bắt gặp Mikazuki đang tìm cách sang đường chỗ ngã ba giao lộ. Cô ấy chạy đến chỗ Tsubaki với tốc độ nhanh nhất có thể
_ Minamiya – san, tôi có chuyện cần nói với anh!
Tsubaki không tin rằng Mikazuki sẽ nói chuyện đàng hoàng với mình… chắc chắn cô ta sẽ nhảy xổ vào đánh mình một cái… dù sao thì mâu thuẫn về bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” vẫn chưa được giải quyết xong mà… Mặt khác, cũng do cái kiểu chạy thẳng đến chỗ Tsubaki mà không có dấu hiệu sẽ ngừng đã tạo cho Tsubaki một cảm giác không mấy an toàn. Chính vì thế, hắn mới nhào lộn ra phía sau, rồi đưa tay thủ thế
_ Oi oi oi… làm ơn giữ khoảng cách tối thiểu 3 mét. Tôi không muốn tự dưng lại bị ăn tát đâu. Hôm bữa như thế là quá đủ rồi!
Mikazuki chợt dừng ngay lại… cách vị trí đứng của Tsubaki đúng 5 mét không hơn không kém
_ Ừ… như thế tốt hơn rồi đấy, cô mà nhích lên một bước là tôi sẽ lùi xuống hai bước… Cứ vậy đi!
_ Minamiya – san, tôi có chuyện cần nói với anh… Xin hãy lắng nghe tôi…
_ Hả? Nếu là về chuyện ai đã vẽ bậy bạ lên bức tranh của cô thì tôi không trả lời đâu… Có biết đâu mà trả lời… ( Nói dối, đến bây giờ mà hắn vẫn cứ giữ bí mật ấy)
_ Không phải… thật ra cũng liên quan đến bức tranh… nhưng đó không phải là điều tôi muốn biết… Tối qua… đúng rồi, tại sao tối qua anh lại không có nhà? Tôi đã đứng trước cửa đợi anh suốt cả một ngày nhưng không thấy… anh đã đi đâu?
_ ??? Tại sao tôi lại phải trả lời câu hỏi đó cho cô chứ? Đi đâu làm gì là quyền tự do của tôi… ai cần cô chen ngang dòm ngó xăm xoi? Bộ cô gặp tôi chỉ để muốn biết hôm qua tôi đi đâu thôi hả?
_ Không phải… không phải…
Tsubaki chẳng thể hiểu nổi lý do vì sao mà trông Mikazuki cứ luống cuống không ngừng thế kia. Bình thường, miệng lưỡi cô ấy cũng dữ dội lắm khi nói chuyện với mình kia mà… Thế thì tại sao hôm nay… cô ta xử sự như một người hòa toàn khác. Biết ngại ngùng, biết dè dặt, biết ngần ngại, biết do dự… biết đỏ mặt??? Tsubaki thoáng nghĩ ra một lý do duy nhất
_ Chẳng lẽ… cô ta vừa bị đứt thêm một sợi dây thần kinh nào nữa chắc? Khổ thân… chỉ mới bị ngất có một buổi mà cả hệ thần kinh đều mất kiểm soát gần hết… Mình cần phải dặn Chisaki để mắt tới con phò này nhiều hơn nữa… Thật tình, chẳng khác chi… 3… năm trước…
Vế sau của dòng suy nghĩ từ từ chậm lại và gẫy khúc. Dường như… ký ức về Lumina, nàng người cá tóc đỏ chợt ùa về khiến Tsubaki có chút ngập ngừng. Hắn chỉ nghĩ “Để mắt đến Mikazuki cũng nên được ưu tiên hàng đầu cũng giống như việc để mắt trông nom Lumina chẳng khác chi 3 năm trước” Chỉ là lối suy nghĩ này lại tình cờ đánh động vào nỗi đau phiền muộn của Tsubaki
………………
Mikazuki cứ đỏ mặt rần rần như thể cảm nắng hay nhiệt độ trong cơ thể lên quá cao. Cô ấy muốn mở lời để nói điều gì đó nhưng không thể biểu đạt những ý nghĩ của mình thành câu thành chữ cho hoàn chỉnh. Phải nói chính xác hơn tình cảnh của Mikazuki lúc này là quá căng thẳng lẫn xấu hổ khi mặt đối mặt với Tsubaki
Trái với tình trạng của Mikazuki, tên Tsubaki kia lại làm bộ mặt ngán ngẫm khi tiếng thở dài phát ra từ miệng hắn
_ Thế sau cùng thì cô muốn nói chuyện gì với tôi? Nói gì thì nói nhanh lên… một chút nữa khi xe đến là chúng ta thực hiện đúng quy tắc số 1 “ Không dòm ngó và động chạm gì đến nhau”… Đến lúc đó dù cô có hỏi gì thì tôi cũng sẽ không trả lời đâu!
Tsubaki có đề cập đến quy tắc… Chẳng là thế này, vào ngày đầu tiên thì ai cũng biết Mikazuki với Tsubaki cứ khắc khẩu như chó với mèo, như lửa với nước, không ai chịu nhường ai. Nhưng người xưa thường có một câu rất hay, ghét của nào trời cho của đó… Sau khi phát hiện ra Tsubaki và Chisaki cùng học chung một trường, cùng chung một chuyến xe buýt… Thế nên hai con người rảnh rỗi đó mới đặt ra một số luật lệ chung khi đi chung xe. Quy tắc đầu tiên khi hai người lên xe là không được nói với nhau câu nào trong suốt chuyến đi, không dòm ngó và xem nhau như hai người dưng không quen biết… Làm vậy để không xảy ra xung đột ấy mà
_ Tôi biết điều đó… nên trước khi xe buýt đến, tôi muốn hỏi anh một chuyện vô cùng quan trọng!
_ Việc gì… nói nhanh lên, tôi chưa ăn sáng… không có dư hơi để đôi co mãi với cô đâu!
Mikazuki hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra để trấn an tinh thần. Cô cũng biết để bản thân bị căng thẳng quá thì chẳng thể giải quyết được gì cả
Sau khi đã chuẩn bị xong hết rồi… Mikazuki mạnh dạn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng, gương mặt có chút thư sinh hao hao giống con gái của hắn và hỏi một câu
_ Minamiya – san, Kazuto Minamiya … đó chỉ là một cái tên giả… thân phận thật của anh… Có phải… Minamiya – san… có phải, anh chính là thiếu chủ hiện tại đang bị mất tích của nhà Minamiya… Có phải… anh chính là Tsubaki Minamiya mà mọi người đang đồn đại không?