_ Ta tuyên bố, vòng ba của Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm chính thức bắt đầu!
Vậy là sau khi ngài Akifusa hạ lệnh, vòng thứ ba, đêm dành cho 8 người mạnh nhất sẽ được khai mạc ngay tại thời điểm này
Mục tiêu ở vòng thứ 3 của Đêm Vũ chỉ là lấy một nửa trong số các ứng cử viên, tức là sẽ phải loại bớt 4 người, chọn 4 người cho vòng đấu tiếp theo. Nếu như vậy thì đêm nay chỉ có 4 trận thôi, thời gian sẽ được rút ngắn đi rất nhiều và mọi người có thể trở về nhà ngủ sớm… Chính vì thế, nên ở vòng 3 sẽ có một chút thay đổi, giới hạn cho mỗi một trận tối đa là 30 phút, trong vòng 30 phút ấy, hai bên sẽ giao chiến với nhau không gây thương tật quá 45%. Một trong hai bên có quyền từ bỏ cuộc nếu cảm thấy không còn cả năng chiến đấu. Lưu ý: nếu sau 30 phút mà vẫn bất phân thắng bại, thì cả hai sẽ bị loại khỏi cuộc thi thay vì tính hòa như hai vòng đầu… Cho nên, ở vòng 3, chỉ có hai kết quả duy nhất: hoặc thắng hoặc thua… Tính ra thì quy luật cũng hà khắc hơn khá nhiều
……………………………….
Trước khi bắt đầu, Tsubaki trong lốt mặt nạ Kitsune có để ý William dường như nghiêm túc hơn ngày thường chút đỉnh. Vẫn là nụ cười đó… nhưng nó sắc, thâm thúy hơn điệu cười thích đùa như bao lần khác. Sống với nhau được khoảng một thời gian bên Anh nên Tsubaki hiểu rằng William chỉ sử dụng nụ cười đó trong những trường hợp đặc biệt hay quan trọng. Thiết nghĩ, có lẽ anh ta cảm thấy bản thân mình sẽ không gặp mấy thuận lợi như hai vòng đầu ở đêm thứ 3 này… nếu không nghiêm túc, thì sẽ không thể giành lấy chiến thắng tuyệt đối chăng
_ Oi William, làm bộ mặt giả tạo kiểu đó nếu không phải là người quen cậu lâu năm thì rất dễ bị đánh lừa. Nhưng tốt hơn hết là đừng chường cái nụ cười ấy ra. Người tinh mắt sẽ phát hiện ngay!
William mở miệng cười hề hề
_ Sorry sorry Kazuto – kun, đúng là có bạn hiểu rõ con người mình đáng sợ thật hen. Chẳng cần mở miệng cũng biết tuốt được những gì mình đang suy nghĩ!
_ Không hẳn là nắm bắt được suy nghĩ trong cậu. Chẳng qua sống chung với nhau cũng gần 1 năm trời, tôi luôn nhận thấy sự khác biệt giữa nụ cười trước đây và cái điệu cười của cậu… Sao vậy? Lo lắng sẽ thua ở vòng 3 này hả?
_ Cũng một phần thôi… Nói thật, thắng hay thua đối với tôi không phải là mục tiêu đạt đến của Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm. Tôi chỉ là người ngoài tộc tham gia cho vui, cho biết thế nào là tinh thần Bushido Samurai thôi… Giả dụ như nếu có phải dừng ngay tại thời điểm này thì tôi thấy như thế được rồi. Còn nếu có duyên mà đi tiếp thì quả là vận may của tôi cực kỳ đỏ!
Tsubaki thở dài chán chường
_ Qua được hai vòng chỉ sử dụng võ mồm tán tỉnh mà không cần phải chạm tay vào thanh Katana… Nếu đó cũng được xem là một sự may mắn thì thần thánh mù hết rồi _ Hắn nghĩ thầm – Thế cậu đang lo lắng điều gì? Hay là đang phân vân không biết đối thủ của mình là ai?
_ Đó cũng là một phần nỗi lo của tôi… Này Kazuto – kun, cậu có nghĩ Hime – sama biết cô gái tóc xanh lơ ngồi kế bên Hajima thiếu chủ bên nhà Kurahashi kia là ai không?
Đảo mắt về phía gia tộc Kurahashi, trời thì tối, nhìn không được chuẩn xác cho lắm, nhưng Tsubaki biết chắc chắn nhân vật mà William đề cập đến. Một cô gái có mái tóc xanh lơ có hai phần búi tóc nhỏ hai bên má, gương mặt xinh xắn dễ thương cùng cặp lông mi dài. Khoác trên mình một bộ Yukata ngắn có thể biểu lộ được làn da trắng của bản thân. Tuy rằng ăn mặc như thế hơi lộ liễu phong phanh và không được hợp với Đêm Vũ cho lắm, nhưng nếu khoác theo một chiếc áo Haori như thế kia thì chắc ngài Akifusa không bắt bẻ gì nhiều
_ Oh, Chisaki biết đấy, cả tôi cũng vậy… Cô gái đó là vệ sĩ thân cận dưới sự lãnh đạo của Hajima thuộc nhà Kurahashi. Bình thường, cô ta sẽ không đến Thiên Chiếu Gia Trang, nhưng vì một chút việc riêng nên cô ta sẽ ở lại đây theo dõi hết Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tên cô ta là…
_ Nanami Kurahashi!
Lời của Tsubaki bị cắt ngang khi William cất tiếng. Mặt nạ Kitsune đánh mắt liếc sang phải một góc nhỏ đủ để hai con mắt bên trong nhìn thấy được nụ cười giả tạo trên gương mặt William hiện tại. Theo lẽ tự nhiên, người bên cạnh sẽ hỏi tiếp câu “ Are, cậu đã từng gặp cô ta rồi sao?” hay “ Vậy là cậu có biết cô ta”… Mấy câu nghi vấn ấy chỉ dành cho những người tò mò muốn hiểu rõ về mối quan hệ xung quanh… chứ còn Tsubaki thì… biết cũng được, không biết cũng chẳng chết ai… vì hắn có quan tâm đâu… Cho nên, Tsubaki không hỏi tiếp, chỉ im lặng thế thôi
_ Kazuto – kun, có nhớ cái ngày cậu nói là bị đuổi học trên trường, tôi đã nói là dành cả ngày đi một chuyến đến Yamanaishi thăm lại võ đường Saotome không? Tôi cũng từng đề cập đến chuyện có một quý nhân từ gia tộc Kurahashi đến chăm nom nhà Saotome khi không có ai ấy… Khi đó, tôi đã gặp người con gái đó, một cô gái có mái tóc xanh lơ bồng bềnh như mặt nước trong vắt tĩnh lặng giữa một chốn rừng cây tươi mát. Và trong phút chốc tôi chợt nhận ra mình muốn được ngồi trong khu rừng xanh ấy sống cho đến năm tháng cuối cùng… Nói thế nào đây nhỉ, gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên đúng không ta, hê hê!
Suy nghĩ của William khiến Tsubaki phải suy nghĩ nhiều, không cần phải trải qua hàng chục giai đoạn, đốt thẳng tiến trình để đi đến kết luận cuối cùng là “yêu”… thì đó được gọi là “ yêu từ cái nhìn đầu tiên”. Nhưng thường yêu như thế không được gọi bằng hai chữ “trọn vẹn”. Đó là chưa nói đến trường hợp liệu đối phương sẽ lựa chọn hướng đi nào… chấp nhận hay từ chối. Phụ nữ thường sợ đốt cháy giai đoạn và sẽ nghi ngờ trước lời mời vô căn cứ kiểu này
_ Người như cậu mà có thể nói được câu đó đúng là đáng ngạc nhiên. So với những công nương hoàng gia Anh chức cao vọng trọng, quyền uy quý phái, thì một hầu gái thấp hèn nhà Kurahashi kia có gì thú vị mà cậu lại nghía đến thế kia?
_ Ai biết… chắc bởi vì danh vọng, quyền lực, tiền tài, độ nổi tiếng… tôi đã có sẵn rồi. Tôi không cần cô gái mình yêu có thêm những thứ ấy… Dù sao thì tình yêu cũng là một câu hỏi khó giải đáp còn gì… nếu hỏi tôi câu này, thì lý do vì sao cậu lại yêu cô cháu gái thần biển mà không phải là Hime – sama? Vì cô ấy là thần linh ư?
_ Tôi không quan tâm Lumina có phải là thần hay là người… Cô ấy đã nhóm cho tôi một tia hy vọng, là người xoa dịu đi trái tim băng giá, là người mở lại nụ cười… người mang hơi thở hồi sinh cho tâm hồn heo quạnh trong tôi… Tôi yêu cô ấy vì đó là Lumina!
_ Nếu thế, thì ắt hẳn cậu phải hiểu cảm giác của tôi rồi… Không cần nói thêm gì nữa!
………………………
_ Trận đấu đầu tiên của vòng thứ 3: Hajima Kurahashi và William D. Tsuchimikaido. Xin mời hai kiếm sĩ!
Như thế là cặp đấu mở màn đầu tiên cho đêm thứ 3 đã được chỉ thị… Chỉ là không ai ngờ rằng William phải lên sàn đấu quá sớm. Hơn nữa, đối thủ của anh chàng nửa Tây nửa ta lần này lại là Hajima, một đối thủ không phải hạng xoàng dễ chơi như hai trận trước. Xem ra cơ hội để William dành lấy chiến thắng khá mong manh
_ Oh my oh my, lần này số tôi có vẻ như không được đỏ thì phải. Cũng đúng thôi, đâu phải lúc nào vận may cứ mỉm cười với mình hoài. Hey Kazuto – kun, bấm quẻ cho tôi thử lấy tinh thần xem… tôi có thắng nổi không?
_ Tôi không nhớ là mình từng hành nghề thầy bói… Nhưng nếu xét theo một cách tổng thể quy mô và so sánh thực lực giữa hai người thì… Thắng thế quái nào được. Cậu sẽ thua chỉ trong vòng từ 10 đến 15 phút là cùng!
_ Ha ha, nói như thế chẳng khích lệ được tí nào cả… Mà chắc lẽ cậu nói đúng, xắc suất chiến thắng của tôi chỉ đạt mức 1% là tối đa… Nhưng này… tôi sẽ biến 1% đó thành một trận đấu không ai có thể quên… một trận đấu sau khi theo dõi xong, cậu sẽ ghi nhớ toàn bộ nó vào trong ký ức. Căng mắt ra mà quan sát đây Kazuto – kun!
……………
Dự đoán đây là trận đấu khó khăn nhất đối với William. Có thể bước được đến vòng ba thế này với một người ngoài tộc đã là một kỳ tích mà không phải ai cũng làm được. Và William quyết định sẽ biến sự thất bại của mình thành một dấu ấn đáng nhớ cho chuyến du lịch đến Nhật… Phải, không có gì phải lo lắng phiền muộn, trên đấu trường một chọi một, có kẻ thắng thì sẽ phải có một kẻ thua… tất cả đều vận hành theo lẽ tự nhiên thôi. Điều quan trọng là mình rút ra được bài học gì sau sự thua cuộc… William sẽ xem đây như một kinh nghiệm thực tiễn nếu vẫn còn nuôi ý định hồi sinh gia tộc Saotome
Đứng trước là Hajima, thiếu chủ mạnh nhất nhà Kurahashi… William có thể thấy sâu trong đôi mắt cậu ta thể hiện một luồng sát khí chẳng hề thân thiện tí nào. Là vì mình có dính dáng đến Tsubaki Minamiya… hoặc cũng có thể mình đã cố tình chọc tức Hajima bằng cách lợi dụng Chisaki chăng?
_ Thiếu chủ Kurahashi, tuy rằng hơi trễ, nhưng tôi vẫn muốn được gửi lời xin lỗi đến ngài. Xin hãy bỏ qua những điều khiếm nhã của tôi trong thời gian qua nếu điều đó có khiến cậu cảm thấy khó chịu!
Và Hajima chỉ lạnh lùng đáp trả
_ Xin lỗi? Anh đang nói cái gì vậy?
_ Oh my, xem chừng cậu thật sự đang cực kỳ khó chịu và căm thù tôi thì phải… Hajima – dono, có những thứ không phải chỉ nhìn bằng mắt bình thường thì nó sẽ xảy ra đúng như thế. Giác quan con người là một vấn đề tâm linh khoa học chưa chứng minh được hết… nhưng nó sẽ sai lệch khi cảm xúc trong người đó trở nên rối loạn. Tôi chỉ đơn thuần là một vệ sĩ thân cận hèn mọn ăn may… chứ hoàn toàn không như những gì cậu suy nghĩ. Tôi đã từng nói rồi: đối thủ thật sự của cậu không phải là tôi!
Quả thật Hajima hiện đang rất giận. Tay phải từ từ rút thanh Katana giắt ngang hông chĩa về phía trước cùng đôi mắt sắc lạnh đến dựng tóc gáy
_ Cả anh và tên đó… như nhau. Có xin lỗi hàng trăm lần chỉ làm cho sự phẫn nộ trong tôi tăng lên thêm… Tôi không cần mấy lời xin lỗi vô nghĩa không thành thật như vậy!
Hajima bất ngờ phóng thẳng đến William với thanh Katana sẵn trên tay. Đúng là con trai với nhau, đôi lúc dùng ngôn từ võ mồm ít đi đến được kết cục thỏa thuận chung. Đã là đàn ông thì phải nói chuyện với nhau bằng nắm đấm thì may ra giải quyết được những ân oán của cả đôi bên
Không còn cách nào khác, William đành chấp nhận lời khiêu chiến từ Hajima thiếu chủ. Chàng trai nửa Tây nửa ta phải sử dụng đến thanh Tachi mình giắt bên hông tham chiến
Ngay từ từ trận đấu đầu tiên, các ứng cử viên của ba nhà được mãn nhãn khi hai thứ kim loại đó va chạm vào nhau liên hồi, tạo nên những âm thanh chói tai nhưng cực kỳ sống động. Có vẻ William hơi yếu thế một chút khi xét về thực lực lẫn trình độ kiếm pháp không thể bằng với Hajima đúng như những gì Tsubaki phân tích ban đầu. Chẳng hiểu sao, đứng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, William vẫn có thể nở một nụ cười bình thản ngày thường và hiện rõ trên gương mặt. Anh ta cảm thấy phấn khích khi được đấu với một đối thủ mạnh như thế chăng
_ Oh my, không hổ danh là thiếu chủ nhà Kurahashi. Tuổi nhỏ tài cao, trình độ kiếm thuật thế này không phải ai muốn cũng có thể đạt đến trong độ tuổi còn khá trẻ. Nếu so sánh với Kazuto – kun… thì không biết ai hơn ai nhỉ?
Suy nghĩ trong đầu thì thế. Nhưng thi thoảng, ánh mắt William không tập trung vào thanh Katana của Hajima phía trước, chàng trai tóc nửa vàng nửa đen kia liếc trông cô gái mang tên Nanashi đang ngồi quan sát trận đấu phía bên nhà Kurahashi và dường như chìm đắm trong mộng mị chút đỉnh. Chính vì hành động mất tập trung nên mới dẫn đến viễn cảnh William yếu thế. Kết quả là William không kịp trở tay khi khi Hajima dùng cả cơ thể lao thẳng vào làm anh ta mất thăng bằng, sau đó còn nhận một nhát chém sượt qua khiến cánh tay trái William bật máu
Lùi lại một đoạn vừa phải để tạo khoảng trống với đối thủ, đồng thời cũng là để xem lại tình trạng bản thân. Nói thẳng ra thì tình thế bất lợi của William ngày càng hiện lên rõ ràng. Nhìn những giọt máu đỏ chảy theo cánh tay và nhỏ giọt từng chút từng chút một xuống nền cát. Nó chỉ hơi đau chút đỉnh… nhưng đường kiếm vừa xong thật sự làm kinh ngạc người khác. Giả sử nếu lưỡi Katana đó không chạm vào tay, mà là trước ngực, thì xác định ăn chuối cả nải, ngắm gà khỏa thân trên bàn thờ
_ Mạnh thật đấy nhỉ. Mà cũng do mình sơ suất quá. Đúng là con người không phải lúc nào cũng có thể làm hai việc cùng một lúc. Đánh là đánh, nhìn gái là nhìn gái. Vì cô gái đó… mà mình phân tâm…
Một lần nữa, William buôn thả độ thận trọng của mình để trông sang Nanami. Ngay lúc này, cô ấy không nhìn về phía mình, mà luôn hướng đến thiếu chủ của mình đang tỏa sáng trên sân đấu. Phải, Nanami luôn quan tâm đến thiếu chủ nhà Kurahashi, cô ấy dường như không để ý đến mọi thứ xung quanh, cũng như việc mình đang dõi theo cô ấy… William thoáng nghĩ, có lẽ Nanami đã quên mất mình là ai cũng nên. Cảm giác bị ai đó quên mất thật sự rất thất vọng hụt hẫng
Từ đây, William nhận ra mình cần phải nghiêm túc hơn nữa. Vì mình đã quyết định sẽ biến trận chiến thua cuộc này trở thành khoảnh khắc đáng nhớ đối với Tsubaki, với Chisaki hime – sama, với toàn bộ các ứng cử viên đang ngồi đây… Và với cả cô gái Nanami Kurahashi nữa.
William bất ngờ chủ động lao đến tấn công trực diện. Thanh Tachi và Katana một lần nữa được vung lên một cách uyển chuyển đẹp mắt. Cứ như hai con rồng đang vờn qua vờn lại trong buổi đêm có mặt trăng vĩnh hằng soi sáng
William nhớ đến một trong những đòn tấn công yêu thích nhất của Tsubaki là dùng chân đạp thẳng vào ngực đối thủ. Bắt chước theo động tác ấy, chàng trai nửa Tây nửa ta đâm thanh Tachi xuống nền cát, rồi dùng chính phần chuôi kiếm làm chỗ tựa để nhấc cơ thể một vòng và tung chân đá một phát. Có thể nói, William đã thành công trong việc tái hiện lại tư thế… Chỉ có điều nó không thành công vì dường như Hajima đã tiên đoán từ trước. Thiếu chủ trẻ nhà Kurahashi cản phá lại cú tấn công bằng cách sử dụng Katana làm tấm chắn
_ Cách tấn công đó là kiểu ưa thích của Tsubaki Minamiya. Quả nhiên, anh có mối quan hệ mật thiết với tên chết tiệt ấy, William D. Saotome!
William thu người lại nhanh chóng, tiếp tục tạo một khoảng cách an toàn. Cánh tay trái William bắt đầu có cảm giác hơi nhói đau. Có lẽ vì vết thương bắt đầu nặng hơn khi mình vận động mạnh làm vết cắt bị rách rộng ra thêm, máu nhiễu xuống càng lúc càng nhiều. Nếu không nhanh chóng kết thúc trận chiến thì chắc William sẽ “toi” vì mất máu mất
_ Oh my, đúng là bạn nối khố nhau từ nhỏ, quan sát nhau và cùng học tập những mặt tốt của đôi bên. Kazuto – kun, thực lòng… tôi bắt đầu có chút ghen tỵ với cậu rồi!
_ Kurahashi no Kenjutsu: 5 Shi-ten ni surasshu ( Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ)!
Hajima sử dụng kiếm thức Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ, tấn công vào 5 vị trí trên cơ thể khiến đối phương tê liệt trong phút chốc. Đây được xem là một trong những chiêu thức tất sát của nhà Kurahashi khi muốn ra một đòn quyết định cuối cùng
_ Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ, kiếm pháp mạnh nhất thuộc nhà Kurahashi. Kể ra thì đây cũng là một sự an ủi khi một kẻ hèn mọn như mình được cơ hội đối đầu với nó… Uy lực thật đáng khâm phục… Chỉ tiếc một chỗ!
Nhát chém chớp nhoáng của Hajima bị chặn lại khá đỗi dễ dàng khi William đã thành công trong việc nâng thanh Tachi đỡ trực diện. Điều này khiến Hajima có chút ngạc nhiên vì trước đây ngoài Tsubaki, chưa hề có ai cản phá chỉ trong một lần đỡ đầu tiên. Là may mắn… William chỉ may mắn thôi
Không tin vào sự may mắn đó, Hajima tiếp tục thực hiện cú chém thứ hai vào vị trí cổ tay phải, nhưng cũng bất thành. Cứ như thế như thế cho đến khi Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ hoàn thành mà William không bị thêm bất kỳ trọng thương nào. Tất cả như đều nằm trong tính toán từ trước của William… anh ta biết chắc chắn trước sau gì thiếu chủ nhà Hajima sẽ sử dụng đến kiếm pháp gia tộc
_ Hajima – dono, không phải chỉ duy nhất mỗi Tsubaki Minamiya là người có khả năng phá giải Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ. Bất kỳ kiếm pháp nào cũng có xuất thân từ chung một nguồn gốc, mà đã là chung một nguồn suối thì đảo ngược trình tự và tìm ra phương cách chống lại như phần mềm antivirus đối với bộ óc thiên tài như Tsubaki Minamiya không hề khó. Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ của ngài không thể hạ gục được tôi!
_ Phải, Tsubaki Minamiya là một thiên tài ngàn năm có một. Chính hắn đã đánh bại kiếm pháp nhà Kurahashi một cách đơn giản. Nếu thế thì chắc hắn cũng tìm ra phương cách đối phó với thứ này chứ hả?
Hajima bất ngờ thu Katana về phía mình… Như dự đoán trước được ý định tiếp theo, William cũng có động tác y như thế, cũng thu thanh Tachi về và cả hai đồng loạt đâm thẳng vào nhau như một đòn đâm bình thường. Hai lưỡi kiếm sắc nhọn sượt qua mặt nhau, để lại trên hai gương mặt lãng tử ấy mỗi bên một vết máu dài rỉ từng giọt
Lần đầu tiên có người trong Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm gây thương tích lên thiếu chủ nhà Kurahashi. Tuy nó không phải là một đòn chí mạng, nhưng cũng đã đủ để đánh dấu khả năng của William… người đầu tiên khiến Hajima chảy máu. Và đó sẽ là ấn tượng khó phai trong tâm trí toàn bộ các ứng cử viên đang ngồi ngay đây
………………………………………
_ William – san thật tuyệt vời, có thể đối đầu ngang ngửa với Hajima – kun như thế…Nếu cứ tiếp tục giữ vững phong độ thì biết đâu William – san sẽ…
_ Không có chuyện đó đâu Chisaki… William, gã đó, tuy không ai có thể phủ nhận kỹ năng Kenjutsu của hắn thuộc loại thượng cấp. Nhưng chỉ là vì hắn yêu thích tinh thần Bushido Samurai nên bắt đầu tự học trong 3 năm gần đây. Một kiếm sĩ tự học không được đào tạo từ căn bản như hắn… Cậu nghĩ sẽ có cơ hội thắng một thống lĩnh nhà Kurahashi đã biết cầm kiếm từ nhỏ sao? Mơ giữa ban ngày đó hả?
Niềm tin của Chisaki chuyển dần sang thái độ lo lắng khi cái tên đeo mặt nạ Kitsune kia phân tích tình hình. Trên thực tế, nếu xét thì Hajima hoàn toàn có lợi thế hơn một người chỉ mới bước chân vào kiếm đạo trong 3 năm. Hơn 10 năm và 3 năm, con số cách nhau gấp 3 lần như thế… không cần nói cũng biết được bên nào đang nắm giữ phần thắng trong tay
_ Ngay từ đầu, tên nửa Tây nửa ta kia đã không hề có cơ may chiến thắng dù chỉ một tia hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng hắn đã nói sẽ biến 1% trở thành giây phút khó quên trong lòng chúng ta. Vậy thì không còn cách nào khác ngoài việc ngồi yên và theo dõi tiếp trận đấu cho đến khi nó kết thúc thì thôi!
Chisaki cứ phân vân mãi, bản thân cô cung chủ nhỏ cũng nhận ra ngay từ lúc đọc tên hai đối thủ chạm mặt nhau, cô đã biết sẽ có thêm một ứng viên thuộc nhà mình rút lui tại vòng ba này. Nhưng Chisaki vẫn nuôi hy vọng, tin tưởng vào 1% cơ hội thắng ấy… Có lẽ cần quay về thực tại thì tốt hơn
_ Chisaki, thời chiến quốc đã không còn, con người không cần bước ra chiến trận với tư tưởng hoặc thắng hoặc bị giết. Có những thứ không phải cứ thắng thua là tất cả. Quan trọng là chúng ta học được gì sau trận đấu ấy… Theo dõi kỹ đi Chisaki, tớ có linh cảm cậu sẽ được chiêm ngưỡng sức mạnh thật sự của nhà Saotome… sức mạnh thật sự của Doyle là thế nào!
…………………………………………
Tính đến thời điểm này là đã 10 phút trôi qua ròng rã. Đối đầu với thống lĩnh nhà Kurahashi đến từng ấy thời gian quả là một điều đáng kinh ngạc. Rồi đây, cái tên William D. Tsuchimikaido sẽ in sâu vào trí nhớ từng người. Họ sẽ quên đi hình ảnh một tên không nghiêm túc trong trận chiến chỉ toàn sử dụng lời văn và vẻ bề ngoài để dành chiến thắng, mà thay vào đó là một William đã đối đầu ngang cơ với Hajima Kurahashi
Lúc này, trên cơ thể cả hai người bắt đầu xuất hiện nhiều vết thương vết rách hơn. Quả là một trận đấu ngang tầm đáng nhớ. Chỉ tiếc rằng cơ thể William bắt đầu cảm thấy nặng nề, cứng như đá, đôi mắt gần như không còn nhìn thấy gì một cách rõ ràng cùng tiếng thở hồng hộc không nên hơi khi những giọt mồ hôi ướt thẫm áo nhỏ dần xuống nền cát. Xem chừng William đã đến giới hạn của mình và anh ta nghĩ mình cũng cần phải khẩn trương trước khi cơ thể này không còn tuân theo ý mình nữa
_ Thức thứ 6 kiếm pháp Kurahashi: Tian Ken ( Ỷ Thiên Kiếm)
Thêm năm vị trí đâm khác vào 5 vị trí bất kỳ trên cơ thể đối phương. Đây là một thức kiếm đã được Hajima nâng cấp biến đổi từ Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ. Hajima thiết nghĩ Tian Ken chỉ được sử dụng vào vòng đấu loại thứ hai, trong vòng một thời gian ngắn thì Tsubaki không thể tìm ra cách để đối phó với nó. Cho nên nếu sử dụng kỹ kiếm này để đối đầu với William thì chàng trai nửa Tây nửa ta đó sẽ không có cơ hội phản công
Sai lầm nối tiếp sai lầm, Hajima phải tỏ ra hãi hùng kinh sợ khi Tian Ken của mình bị chặn vỡ chỉ trong một lần chặn suy nhất. Nhát đâm đầu tiên chỉ trúng vào phần chuôi Tachi khi William sử dụng phần chuôi để cản
_ Tian Ken… bị hóa giải rồi ư?
_ Đừng ngạc nhiên như thế thiếu chủ Hajima. Tian Ken của ngài thật sự khiến người khác phải kinh sợ. Nhưng tôi đã nói rồi, mọi kiếm pháp của cả ba gia tộc đều có xuất thân chung từ một nguồn gốc. Vậy thì đảo ngược quy trình và phá vỡ nó là điều dễ như trở bàn tay. Dĩ nhiên, một mình tôi thì không thể nào làm nên được thứ dễ dàng đó, phải có sự trợ giúp từ bên ngoài thì tơi mới có thể nhìn thấy được yếu điểm chưa hoàn chỉnh bên trong kiếm pháp của ngài… Hajima – dono, tôi đề cao khả năng sáng tạo của ngài… Điều này làm tôi liên tưởng đến Tsubaki Minamiya… Cả ngài và cậu ta, đều là những thiên tài ngàn năm có một!
_ Đừng so sáng tôi ngang bằng với hắn. Tsubaki Minamiya chỉ là một tên trốn chạy thực tại sau khi đã gây ra vô số lỗi lầm. Tôi không như hắn… tôi sẽ là người đứng ra gánh chịu tất cả mọi thứ tên đó còn đang dang dở!
_ Oh my, hà cớ gì Hajima – dono phải gánh trách nhiệm hết mọi thứ? Tội lỗi do Tsubaki Minamiya gây ra thì để cậu ta tự thân giải quyết. Nếu không thì cứ để cậu ta ngồi yên một góc tối gặm nhấm lấy nỗi đau đớn, day dứt, dằn vặt lương tâm cũng đâu có liên quan đến ngài. Nếu như ngay từ đầu ngài không hề quan tâm đến Tsubaki Minamiya!
_ Tôi chẳng quan tâm đến Tsubaki Minamiya, cũng chẳng thèm quan tâm đến nỗi đau hắn đang gánh chịu. Vì bởi lẽ hắn có bao giờ quan tâm đến cảm xúc hay suy nghĩ của người khác đâu… Ít ra, hắn vẫn là nguyên nhân khiến tất cả mọi người cùng khốn khổ. Tên chết tiệt đó… tốt hơn hết hãy cứ mãi là kẻ trốn chạy thì tốt hơn!
Đánh bật nhau để cả hai cùng lùi lại tạo khoảng cách an toàn. Từ khi nào cuộc chiến dành cho các Kiếm Sư đã trở thành một cuộc hùng biện bằng lời về kẻ bắt đầu hết mọi thứ Tsubaki Minamiya. Đây đúng là một Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm kỳ lạ, hầu như tất cả mọi người tham gia đều mang chung một tư tưởng là nhắm vào Kiếm Vũ Sư mạnh nhất 3 năm trước. Có người tức giận, có người đồng cảm… có người phản đối, và cũng có người ủng hộ… Nói chung, tâm điểm là Tsubaki Minamiya. Từ khi nào mà kẻ giấu mặt lại trở thành đề tài chính cùng thảo luận không biết
Nhưng chuyện gì ra chuyện đó. Điều đáng lưu tâm bây giờ khả năng nhìn của William có dấu hiệu mờ dần khi trắng đen cứ xen kẽ nhau trong lăng kính mắt
_ Mình cần phải kết thúc trận chiến trước khi điều tệ hại nhất có thể xảy ra. Ít ra thì mình cũng làm được điều gì đó cho Kazuto – kun… Xin lỗi Kazuto – kun, Hime – sama, là samurai của nhà Tsuchimikaido lại phải giở đòn của môn phái khác. Cái kiểu Samurai như thế rất dễ bị đuổi cổ khỏi gia tộc nhở… Đúng là mình không có số phục vụ cho cung chủ nhà Tsuchimikaido, uh hế hế hế hê hê hêy!
Không biết William tính làm gì… chàng trai nửa Tây nửa ta từ từ thu thanh Tachi vào vỏ giắt bên thắt lưng. Anh ta đưa tay vào trong ống tay áo Haori rộng thùng thình như đang tính lấy ra một thứ gì đó
Theo kinh nghiệm chinh chiến với nhiều kiếm sĩ mạnh trong gia tộc Kurahashi, Hajima cảm nhận thấy cái thứ William chuẩn bị sử dụng thật đáng nghi ngờ. Giờ đây trong danh sách đối thủ của Hajima ngoài Tsubaki sẽ có thêm cái tên William D. Saotome. Thiếu chủ nhà Kurahashi đã xem William như một đối thủ đáng gờm nên sẽ hết sức hệ trọng. Không được chủ quan khinh địch, đặc biệt là môn phái Saotome
Tấn công trước tất thắng, một lần nữa, Hajima dành thế chủ động với thanh Katana trên tay. Cần phải ngăn cản mọi ý định tiếp theo của đối phương nếu cảm thấy nó nguy hiểm
Từ trong tay áo Haori, William rút ra được một món vũ khí có hình dáng như một lưỡi liềm cắt cỏ nhưng phần lưỡi dài hơn, nhọn hơn, phần tay cầm chắc hơn. Ngoài ra, bên dưới nó còn có gắn theo một sợi xích dài nối liền với một quả cân nhỏ làm chốt. William phóng thứ vũ khí đó về phía Hajima, buộc thiếu chủ nhà Kurahashi phải chuyển từ thế công sang thủ. Sợi xích sắt cuốn chặt vào lưỡi kiếm và nhân cơ hội đó, William ráng sức kéo sợi xích lại như muốn tước Katana từ tay Hajima
_ Thứ này… là Kurashigama!
Kurashigama, hay còn biết đến với cái tên Tỏa Liêm, một món vũ khí xuất hiện trong võ thuật Nhật Bản cổ được phát triển từ nông cụ. Một đầu là lưỡi hái cắt cỏ, đầu còn lại thường treo một quả tạ hay chùy được nối với nhau bằng một loại xích dài từ 2 đến 4 mét. Trong tiếng Nhật, “Kurashi” nghĩa là lưỡi hái, còn “gama” là dây xích. Một món vũ khí vừa tấn công tầm xa vừa tấn công tầm gần, gây khó dễ không hề nhỏ cho đối thủ trong một trận chiến một chọi một
…………………………………
Ngồi phía trên khán đài theo dõi, không chỉ tất cả mọi người mà ngay cả Chisaki cũng không khỏi tròn mắt ngạc nhiên khi thấy một món vũ khí chưa bao giờ từng được sử dụng bởi các Samurai
_ Là Kurashigama Tỏa Liêm. Mình chưa từng được chứng kiến một cái thật bên ngoài trừ trong sách vở. Nó thật sự là Kurashigama sao?
_ Ờ, là Tỏa Liêm Kurashigama… một thứ vũ khí độc đáo mà các Samurai chưa bao giờ sử dụng trước đây. Nhưng ngoài Kurashigama ra, tên nửa Tây nửa ta đó còn trữ nhiều thứ thú vị lắm!
…………………………………
Hajima ráng hết sức để thanh Katana không bị tước mất. Chưa biết cách thoát ra như thế nào, thì William bất ngờ phóng thứ gì đó về phía Hajima làm thiếu chủ nhà Kurahashi phải nhanh chóng thụp đầu xuống tránh. Đến khi nhìn rõ lại thì Hajima không khỏi tròn mắt kinh ngạc
_ Shuriken?
Chưa dừng lại ở đó, William lao đến với thứ gì đó nhỏ gọn trên tay. Anh chàng ngoại quốc không ngần ngại đâm thứ đó vào vị trí tay cầm kiếm của Hajima. Thật may mắn là Hajima đã kịp thời rút một thanh Kodachi giắt trong thắt lưng cản trực diện. Và một lần nữa, thiếu chủ nhà Kurahashi phải đứng hình khi thấy thứ kim loại nhọn hoắt chĩa thẳng về phía mình đó là một vật không hề đơn giản
_ Kunai? Chẳng lẽ, đây chính là…
Thất bại trong việc tấn công bất ngờ, William nhanh chóng thu cơ thể trở lại để nghĩ cách khác. Đồng thời cũng thu Kurashigama, giải phóng cho thanh Katana của đối phương
……………………….
_ Chisaki, lý do vì sao gia tộc Saotome lại tiêu tán trong khi đang có cơ hội sánh ngang với một trong ba gia tộc mạnh nhất Nhật Bản… đó là vì những tên trộm nhà Saotome không tài nào có thể trở thành một Samurai chân chính như họ mong muốn! Tsubaki lạnh lùng giải thích
_ Những tên trộm nhà Saotome?
_ Gia tộc Saotome không xuất thân từ các Samurai, tổ tiên của họ là các Ninja, hay còn gọi là Shinobi từ thời Kamakura đến thời kỳ Edo thì chấm dứt. Một tổ chức đánh thuê sát thủ không chính thống với khả năng gián điệp, phá hoại, xâm nhập là giỏi, khác xa hoàn toàn với định nghĩa của Samurai về danh dự lẫn chiến đấu. Thời gian trôi qua, Shinobi phái Saotome dần dần bị tha hóa… họ mong muốn thoát khỏi kiếp đâm thuê chém mướn trong bóng tối hèn nhục để trở thành những Samurai đường đường chính chính. Nhưng làm sao họ có thể trở thành Samurai khi quá khứ của tổ tiên quá ư là đen bẩn đến mức thối rữa. Đó là lý do vì sao… mặc dù gia tộc Saotome đã nghĩ ra một bộ kiếm pháp mạnh như ba gia tộc, nhưng vẫn phải chấm dứt quá sớm… vì cơ bản, Shinobi là Shinobi, Samurai là Samurai. Dù họ có Bushido, nhưng lại không được người đời công nhận!
Chisaki thoáng nghĩ về William khi anh ta có đề cập đến chuyện ước mơ được phục hưng gia tộc Saotome từ hai bàn tay trắng. Lần đó anh ta đã cười, nhưng Chisaki cảm thấy nụ cười ấy đang bao che một sự nhục nhã hèn yếu phía sau. Bây giờ thì cô cung chủ nhỏ đã hiểu… nỗi đắn đo phiền muộn của William… là mang trong mình dòng máu của tầng lớp thấp kém nhất xã hội thời xa xưa
_ Phải, đối với chúng ta, định nghĩa Shinobi giống như Sát thủ bên phương Tây. Giết người trong lặng lẽ, sống tách biệt ngoài xã hội và pháp luật. Trở thành những tên trộm tội phạm tận cùng của thế giới. Có ai muốn mang trong mình dòng máu bẩn thỉu ấy không? Chisaki, đánh giá một con người qua vẻ bên ngoài mà không chịu lắng nghe trái tim bên trong họ đang muốn nói lên điều gì. Đó là những điều mà tớ, cậu, Hajima, hay bất kỳ những ai ngồi đây phải học… William đang dạy cho chúng ta một bài học vô cùng đáng giá… Dù cho có mang trong mình dòng máu Shinobi, nhưng hắn vẫn luôn ngẩng mặt tự hào về điều đó… Đây chính là Bushido của hậu duệ gia tộc Saotome… là Bushido mà ngài Akifusa đã chấp nhận và biến nó thành một đồng minh cực mạnh của Thiên Chiếu Gia Trang!
……………………………
……………………………
Tiếp tục những pha tấn công múa Liềm từ đằng xa, Hajima phải liên tục né tránh cũng như phải tìm cách sao để thu hẹp khoảng cách
Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm không hề ngăn cấm các loại vũ khí, ám khí, các thế võ bên ngoài. Nên những trang bị của Shinobi mà William đang sử dụng là hoàn toàn hợp lệ. Và Hajima phải tìm cách đối mặt với nó như một thử thách mới mình cần phải vượt qua. Điều đáng ngạc nhiên là chỉ trong phút chốc, tình hình chiến trận dường như đã có phần thay đổi mạnh mẽ… giờ đây, 1% cơ hội thắng của William đã tăng lên một cách đáng kể
_ Tôi không ngờ gia tộc Saotome lại xuất thân từ các Shinobi. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao ngài Akifusa lại xem trọng gia tộc Saotome và mong ước trở thành đồng minh thân thiết với họ!
Đưa lưỡi Liềm lên đỡ nhát chém Katana của Hajima. William vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ trên gương mặt đã tái đi vì mệt mỏi
_ Lời khen từ Hajima – dono, William tôi xin nhận. Dù có là Shinobi thấp hèn trong xã hội. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tự hào vì mình được mang dòng máu đó trong huyết quản. Đối với tôi, dám thoát khỏi bóng tối, vươn đến ước mơ và thực hiện nó đã là một điều vô cùng tuyệt vời. Gia tộc Saotome sẽ phục hưng trong nay mai… và tôi sẽ làm được điều đó!
_ William D. Tsuchimikaido… không, William Doyle Saotome… anh là người thứ hai khiến tôi cảm thấy thú vị đến mức này. Kể từ giờ phút này trở đi, tôi chính thức xem anh là một đối thủ đáng giá tầm cỡ sau Tsubaki Minamiya… Hãy thể hiện hết khả năng của anh xem nào… khả năng của gia tộc Saotome!
_ Oh my, đây đúng là một vinh hạnh cho tôi!
Về độ linh hoạt thì William hơn… nhưng còn về sức mạnh thì Hajima vẫn chiếm ưu thế. Chỉ bằng một cú đánh bật, Kurashigama văng khỏi tay William cắm phập xuống nền cát đó một đoạn khá xa. Vậy là món vũ khí danh bất hư truyền cực kỳ lợi hại mà các Shinobi ưa thích đã không còn nữa… William phải đối phó với đường kiếm của Hajima bằng thanh Tachi hoặc cây Kunai
Hajima trảm một đường trực diện từ trên xuống. William đưa chân trái xuống phía sau, thực hiện một cú xoay người để tránh, đồng thời tay rút thanh Tachi bên hông bất ngờ đâm thẳng chỉ bằng một tay nhưng chỉ sượt qua mặt Hajima, để lại thêm một vệt máu đỏ mới trên đó… ngoài ra chẳng gây thêm thương tích gì thêm
Hajima nhanh chóng thu Katana về để cản đỡ những nhát đâm liên tiếp của William. Đòn thế này rất giống với Tian Ken, nhưng với số lượng nhiều hơn và gần như không chí mạng vì phải thu kiếm về quá nhanh. Ngoài ra, cách cầm Tachi bằng một tay, tay còn lại lúc thì đưa lên, lúc đặt sau lưng… thi thoảng William còn dang rộng chân để trườn người đâm về phía trước… Thế tấn công đó dường như không hề xuất hiện trong giới Kenjutsu Nhật Bản. Và cũng không có ai lại cầm Tachi chỉ với một tay
………………………………………
_ Tsu – kun, đó không phải là Kenjutsu… đó là…
_ Ờ, là Fencing, hay chúng ta còn biết đến là Liễu Kiếm Tây Phương. Nó có xuất thân từ Pháp vào đầu thế kỷ 15. Và giờ thì nó khá thịnh hành ở các cuộc thi thể thao Olympic. Tên đó bên nội là Anh, nên cũng có nghiên cứu sơ qua về mối tương quan giữa kiếm thuật phương Đông và kiếm thuật phương Tây. Trước khi đến với Katana và Samurai, hắn đã từng học Liễu Kiếm ở một trung tâm thể thao bên Anh… Có thể nói, William đã biết kết hợp kiếm thuật phương Tây và phương Đông tạo nên một kiếm pháp độc đáo thú vị… Nhưng cho dù có sử dụng đến Liễu Kiếm… thì vẫn không thể thắng nổi Hajima… Số phận đã gắn cậu với hai chữ thất bại tại đây rồi!
………………………………………
Đúng như Tsubaki phân tích, sử dụng kiếm thuật phương Tây trong Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm là một điều mới mẻ, đồng thời cũng khiến Hajima hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác… Nhưng vẫn chưa đủ để dành lấy chiến thắng
Những nhát đâm của William không gây ảnh hưởng gì nhiều cho Hajima. Một phần cũng do cơ thể chàng trai nửa Tây nửa ta đã đi đến giới hạn cuối cùng nên đường kiếm cuối cùng dường như mất dần đi độ linh hoạt lẫn chính xác. Hajima chỉ cần gạt ngang một bên là thanh Tachi trên tay William cũng cắm phập xuống chỗ khác giống như Kurashigama
Có lẽ trận đấu nên kết thúc tại đây. William cảm thấy mình đã hoàn thành được mục đích khi còn có thể trụ lại đến tận thời điểm bây giờ. Anh ta thả lỏng cơ thể để chuẩn bị đón nhận cú chém dứt điểm từ Hajima
_ Kazuto – kun, tôi chỉ làm được đến chừng này thôi. Cậu đã tìm thấy hết những điều mình muốn rồi chứ… Sau vụ này, tôi sẽ cần phải ngủ một giấc dài đây!
…………….
Keng
Một ai đó đã nhanh chóng phóng đến chặn đỡ cú chém của Hajima. Khi William nhìn rõ được mọi thứ, anh ta thấy một con cáo trắng đứng hai chân trong bộ Hakama trắng, Haori đỏ và thanh Katana còn nguyên vỏ đứng đó từ lúc nào không hay… Một con cáo trắng trông thật lạnh lùng đáng sợ tỏa mình dưới ánh trăng vĩnh hằng của thần Tsukuyomi
_ Cậu… mà có mệnh hệ gì thì tôi ăn nói thế nào với hai bác bên Anh đây? Thật tình, sao lúc nào cũng thích làm mọi thứ rối tinh lên thế chứ? Bộ chỉ biết quấy rối tôi là giỏi thôi ư?
_ Oh my oh my, cuộc đời tôi được một con cáo trắng nhảy đến cứu. Này, tôi bắt đầu thấy thích con Youkai Kitsune rồi đó nhé!
_ Im miệng đi tên dở người!
Tsubaki trong lốt mặt nà Kitsune đơn giản chuyển thanh Katana của Hajima xuống. Gương mặt lạnh lùng của nó phản chiếu dưới ánh trăng càng khiến cho Kitsune càng thêm bí ẩn
_ Đánh thế đủ rồi. Tên này không còn khả năng chiến đấu nữa đâu… dừng trận đấu ở đây thôi… Hay là ngài còn muốn đánh tiếp?
Hajima biết rõ người đang chặn lưỡi Katana của mình là… biết rõ thực lực của hắn ra sao… và biết nếu mình giận cá chém thớt lên bây giờ thì mọi việc xem như công cốc. Cho nên, Hajima không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc thu Katana kết thúc trận chiến
_ Hanabi, công bố kết quả đi!
_ Vâ… vâng!
Cô nhóc Hanabi chưa lấy lại tinh thần nghe tiếng gọi của Tsubaki cũng phải nhanh chóng làm theo
_ Trận đầu tiên kết thúc sau 17 phút: William D. Tsuchimikaido không còn khả năng chiến đấu, người chiến thắng là Hajima Kurahashi – desu!
Trận đấu kết thúc, xuất hiện theo sau là một trang tiếng vỗ tay hét hò cùng niềm vui đến phấn khích quá độ từ những người theo dõi. Họ cảm thấy hào hứng khi được mãn nhãn quan sát một trận đánh có một không hai từ trước đến nay. Đặc biệt hơn, họ bắt đầu có hứng thú với người có khả năng đánh ngang với thống lĩnh nhà Kurahashi… Đúng, tuy thua, nhưng đây cũng là một chiến thắng vẻ vang dành tặng cho William… Một trận đấu hết sức tuyệt vời
………………………
Khoác tay kẻ bại trận nhưng thắng cuộc lên vai, Tsubaki khẽ cất tiếng thở dài ngán ngẫm
_ Lần này xem chừng như tôi ước đoán sai rồi nhỉ? Nhìn thử đi William, trận này cậu đã hoàn thành được khối việc đúng như mình muốn. Xem chừng dù có kết quả thế nào, thì trong mắt những tên đần độn kia cậu vẫn là kẻ chiến thắng!
Trái vẻ chán chường, William lại nở một nụ cười hề hề an phận
_ Oh my, xin lỗi nhé Kazuto – kun, coi bộ hôm nay tôi lỡ lấy mất vai chính mất rồi. Nhưng mà được một lần trở thành anh hùng cũng không đến nỗi tệ!
_ Trở thành anh hùng ư? Rõ thứ vớ vẩn, nếu thích thì lấy luôn cái danh ấy đi… tôi đây đếch cần!
…………………………
…………………………
Hajima lững thững bước từng bước về khuôn viên gia tộc mình. Trên người cậu ta không tránh khỏi vài vết thương không nhỏ cũng không lớn. Đối với Hajima, thì đây được xem như một trận chiến một mất một còn. Tuy chiến thắng, nhưng thật là một con đường vô cùng khó khăn gian nan. Hajima gần như trút hết sức lực của mình ngã vào vòng tay Nanami đang chờ đón mình sẵn
_ Nanami…
_ Ngài đã chiến đấu rất tốt Hajima – dono. Chúng ta đã thắng vòng ba này rồi!
Hajima cố gắng đứng thẳng dậy. Cả cơ thể hơi ê ẩm nhưng nếu được nghỉ chút xíu thì sẽ ổn thôi. Dù sao thì vết thương của Hajima không nghiêm trọng như William
_ Nanami, cô từng đến võ đường Saotome thì chắc biết bí mật của nhà Saotome từ trước đúng không?
_ Ý ngài muốn nói đến chuyện gia tộc Saotome là một gia tộc Nhẫn Giả thời chiến quốc? Thành thật xin lỗi Hajima – dono, đây cũng là lần đầu tiên tôi được biết đến điều này. Bấy lâu nay, trách nhiệm của tôi chỉ là chăm nom võ đường Saotome cho đến khi chủ nhân của nó quay trở lại… Tôi nghĩ thân hèn mọn của mình không có tư cách để điều tra sâu thêm vào nhà Saotome!
_ Hừm, cô nói đúng… xin lỗi vì đã hỏi một câu vớ vẩn như thế!
Nanami thoáng hướng mắt trông sang chàng trai nửa Tây nửa ta đang chìm đắm trong những tràng vỗ tay hét hò hào hùng từ gia tộc Tsuchimikaido và những ứng cử viên khác. Ở William có một thứ gì đó đánh động vào trái tim Nanami khiến cô ấy cũng nở một nụ cười duyên dáng như thiên thần
_ Hậu duệ nhà Saotome, anh ta quả là một người kỳ lạ đến bí ẩn… Chắc chắn… gia tộc Saotome sẽ một lần nữa được tái sinh khi có một thống lĩnh tuyệt vời như vậy… William – san!
…………………………
…………………………
Trở về vị trí nhà Tsuchimikaido, nhưng chỉ đơn giản một việc ngồi xuống thôi William cũng cảm thấy khó khăn khi đầu óc cứ quay mòng mòng, đôi mắt nhìn không còn rõ như thuở ban đầu. Không còn cách nào khác, dù rất muốn ở lại theo dõi cho đến hết trận thi đấu… William vẫn phải nghe theo lời Chisaki Hime – sama là theo người trong Thiên Chiếu Gia Trang đi trị thương. Nếu còn để lâu thì William sẽ “ngủm” thật vì mất máu mất
Sau khi William đi rồi, Chisaki khẽ thì thầm bên tai tên đeo mặt nạ cáo trắng Kitsune kia
_ Tsu – kun, vừa nãy tuy cậu không hề chạm vào William – san trước khi trận đấu kết thúc… nhưng cũng bị ghim một thẻ cảnh cáo rồi. Cậu phải cẩn thận nếu không muốn mất quyền thi đấu đó!
_ Tớ cố tình làm thế mà. Nhưng cậu yên tâm, sẽ không còn lần sau nữa đâu. Vì tớ có linh cảm trận đấu của mình sẽ bắt đầu ngay khi Hanabi công bố cặp đôi tiếp theo!
………………………….
_ Chúng ta sẽ bắt đầu trận đấu tiếp theo: Susumi Kurahashi và Kazuto Tsuchimikaido. Xin mời hai kiếm sĩ – desu!
Xem chừng linh cảm của Tsubaki càng lúc càng nhạy bén hệt như loài cáo trắng, đoán gì gần như trúng đó. Lần này, đến phiên Tsubaki lên sàn đấu. Và hắn nghĩ chắc lẽ mình nên kết thúc trận đánh càng nhanh càng tốt
Đối thủ ở vòng ba này là một cô nhóc… mới vòng trước là một thằng nhóc thì hôm nay lại là một cô nhóc cũng trạc tuổi. Sao cái số tên này toàn phải choảng nhau với con nít mới chịu? Không biết là do ngài Akifusa cố tình hay vô tình nữa… Nhưng nếu cậu nhóc Souji kia là một tay kiếm thượng hạng, thì chắc cô nhóc đây cũng vậy. Hai thiên tài nhỏ tuổi cùng xuất thân từ nhà Kurahashi… không phải muốn xem thường là được đâu
Tên cô bé ấy là Susumi… Susumi, một cô bé không thuộc dạng bánh bèo vô dụng khi dám rút thanh Katana chĩa thẳng về phía Tsubaki và nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn. Dường như cô bé đang có hiềm khích với hắn thì phải
_ Kazuto Tsuchimikaido. Chính anh là người đã đánh Souji – kun đến mức trọng thương phải nằm trên giường ít nhất một tuần. Không cần biết anh mạnh như thế nào… dám chạm tay vào Souji – kun, tôi tuyệt đối không bỏ qua!
_ Trận đấu bắt đầu – desu!
Mới chính thức công bố bắt đầu trận thứ hai chưa kịp nói gì thêm. Từ lúc nào, mặt nạ con cáo trắng đã áp sát Susumi nhanh đến nỗi cô nhóc nhà Kurahashi chỉ biết tròn mắt kinh ngạc. Tsubaki rút cả thanh Katana còn nguyên bao kiếm tấn công trực tiếp ngay chính giữa ngực và vị trí trên thắt lung Susumi một cách trực diện. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Susumi không biết làm gì ngoài việc chìm sâu vào cơn hôn mê tại đây… Có lẽ trận đấu thứ hai nên dừng lại vì ai chiến thắng không cần nói nữa
_ Kết thúc trận thứ hai: Susumi Kurahashi không còn khả năng chiến đấu, người chiến thắng là Kazuto Tsuchimikaido!
Một chiến thắng tích tắc không vẻ vang như William. Tsubaki cũng không quan tâm lắm đến những thị phi lời dèm pha xung quanh. Hắn đứng trên nền cát, nơi có ánh trăng vĩnh hằng chiếu xuống chiếc mặt nạ Kitsune tạo nên một hình ảnh con cáo trắng đầy bí ẩn.
Vậy là sau khi ngài Akifusa hạ lệnh, vòng thứ ba, đêm dành cho 8 người mạnh nhất sẽ được khai mạc ngay tại thời điểm này
Mục tiêu ở vòng thứ 3 của Đêm Vũ chỉ là lấy một nửa trong số các ứng cử viên, tức là sẽ phải loại bớt 4 người, chọn 4 người cho vòng đấu tiếp theo. Nếu như vậy thì đêm nay chỉ có 4 trận thôi, thời gian sẽ được rút ngắn đi rất nhiều và mọi người có thể trở về nhà ngủ sớm… Chính vì thế, nên ở vòng 3 sẽ có một chút thay đổi, giới hạn cho mỗi một trận tối đa là 30 phút, trong vòng 30 phút ấy, hai bên sẽ giao chiến với nhau không gây thương tật quá 45%. Một trong hai bên có quyền từ bỏ cuộc nếu cảm thấy không còn cả năng chiến đấu. Lưu ý: nếu sau 30 phút mà vẫn bất phân thắng bại, thì cả hai sẽ bị loại khỏi cuộc thi thay vì tính hòa như hai vòng đầu… Cho nên, ở vòng 3, chỉ có hai kết quả duy nhất: hoặc thắng hoặc thua… Tính ra thì quy luật cũng hà khắc hơn khá nhiều
……………………………….
Trước khi bắt đầu, Tsubaki trong lốt mặt nạ Kitsune có để ý William dường như nghiêm túc hơn ngày thường chút đỉnh. Vẫn là nụ cười đó… nhưng nó sắc, thâm thúy hơn điệu cười thích đùa như bao lần khác. Sống với nhau được khoảng một thời gian bên Anh nên Tsubaki hiểu rằng William chỉ sử dụng nụ cười đó trong những trường hợp đặc biệt hay quan trọng. Thiết nghĩ, có lẽ anh ta cảm thấy bản thân mình sẽ không gặp mấy thuận lợi như hai vòng đầu ở đêm thứ 3 này… nếu không nghiêm túc, thì sẽ không thể giành lấy chiến thắng tuyệt đối chăng
_ Oi William, làm bộ mặt giả tạo kiểu đó nếu không phải là người quen cậu lâu năm thì rất dễ bị đánh lừa. Nhưng tốt hơn hết là đừng chường cái nụ cười ấy ra. Người tinh mắt sẽ phát hiện ngay!
William mở miệng cười hề hề
_ Sorry sorry Kazuto – kun, đúng là có bạn hiểu rõ con người mình đáng sợ thật hen. Chẳng cần mở miệng cũng biết tuốt được những gì mình đang suy nghĩ!
_ Không hẳn là nắm bắt được suy nghĩ trong cậu. Chẳng qua sống chung với nhau cũng gần 1 năm trời, tôi luôn nhận thấy sự khác biệt giữa nụ cười trước đây và cái điệu cười của cậu… Sao vậy? Lo lắng sẽ thua ở vòng 3 này hả?
_ Cũng một phần thôi… Nói thật, thắng hay thua đối với tôi không phải là mục tiêu đạt đến của Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm. Tôi chỉ là người ngoài tộc tham gia cho vui, cho biết thế nào là tinh thần Bushido Samurai thôi… Giả dụ như nếu có phải dừng ngay tại thời điểm này thì tôi thấy như thế được rồi. Còn nếu có duyên mà đi tiếp thì quả là vận may của tôi cực kỳ đỏ!
Tsubaki thở dài chán chường
_ Qua được hai vòng chỉ sử dụng võ mồm tán tỉnh mà không cần phải chạm tay vào thanh Katana… Nếu đó cũng được xem là một sự may mắn thì thần thánh mù hết rồi _ Hắn nghĩ thầm – Thế cậu đang lo lắng điều gì? Hay là đang phân vân không biết đối thủ của mình là ai?
_ Đó cũng là một phần nỗi lo của tôi… Này Kazuto – kun, cậu có nghĩ Hime – sama biết cô gái tóc xanh lơ ngồi kế bên Hajima thiếu chủ bên nhà Kurahashi kia là ai không?
Đảo mắt về phía gia tộc Kurahashi, trời thì tối, nhìn không được chuẩn xác cho lắm, nhưng Tsubaki biết chắc chắn nhân vật mà William đề cập đến. Một cô gái có mái tóc xanh lơ có hai phần búi tóc nhỏ hai bên má, gương mặt xinh xắn dễ thương cùng cặp lông mi dài. Khoác trên mình một bộ Yukata ngắn có thể biểu lộ được làn da trắng của bản thân. Tuy rằng ăn mặc như thế hơi lộ liễu phong phanh và không được hợp với Đêm Vũ cho lắm, nhưng nếu khoác theo một chiếc áo Haori như thế kia thì chắc ngài Akifusa không bắt bẻ gì nhiều
_ Oh, Chisaki biết đấy, cả tôi cũng vậy… Cô gái đó là vệ sĩ thân cận dưới sự lãnh đạo của Hajima thuộc nhà Kurahashi. Bình thường, cô ta sẽ không đến Thiên Chiếu Gia Trang, nhưng vì một chút việc riêng nên cô ta sẽ ở lại đây theo dõi hết Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tên cô ta là…
_ Nanami Kurahashi!
Lời của Tsubaki bị cắt ngang khi William cất tiếng. Mặt nạ Kitsune đánh mắt liếc sang phải một góc nhỏ đủ để hai con mắt bên trong nhìn thấy được nụ cười giả tạo trên gương mặt William hiện tại. Theo lẽ tự nhiên, người bên cạnh sẽ hỏi tiếp câu “ Are, cậu đã từng gặp cô ta rồi sao?” hay “ Vậy là cậu có biết cô ta”… Mấy câu nghi vấn ấy chỉ dành cho những người tò mò muốn hiểu rõ về mối quan hệ xung quanh… chứ còn Tsubaki thì… biết cũng được, không biết cũng chẳng chết ai… vì hắn có quan tâm đâu… Cho nên, Tsubaki không hỏi tiếp, chỉ im lặng thế thôi
_ Kazuto – kun, có nhớ cái ngày cậu nói là bị đuổi học trên trường, tôi đã nói là dành cả ngày đi một chuyến đến Yamanaishi thăm lại võ đường Saotome không? Tôi cũng từng đề cập đến chuyện có một quý nhân từ gia tộc Kurahashi đến chăm nom nhà Saotome khi không có ai ấy… Khi đó, tôi đã gặp người con gái đó, một cô gái có mái tóc xanh lơ bồng bềnh như mặt nước trong vắt tĩnh lặng giữa một chốn rừng cây tươi mát. Và trong phút chốc tôi chợt nhận ra mình muốn được ngồi trong khu rừng xanh ấy sống cho đến năm tháng cuối cùng… Nói thế nào đây nhỉ, gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên đúng không ta, hê hê!
Suy nghĩ của William khiến Tsubaki phải suy nghĩ nhiều, không cần phải trải qua hàng chục giai đoạn, đốt thẳng tiến trình để đi đến kết luận cuối cùng là “yêu”… thì đó được gọi là “ yêu từ cái nhìn đầu tiên”. Nhưng thường yêu như thế không được gọi bằng hai chữ “trọn vẹn”. Đó là chưa nói đến trường hợp liệu đối phương sẽ lựa chọn hướng đi nào… chấp nhận hay từ chối. Phụ nữ thường sợ đốt cháy giai đoạn và sẽ nghi ngờ trước lời mời vô căn cứ kiểu này
_ Người như cậu mà có thể nói được câu đó đúng là đáng ngạc nhiên. So với những công nương hoàng gia Anh chức cao vọng trọng, quyền uy quý phái, thì một hầu gái thấp hèn nhà Kurahashi kia có gì thú vị mà cậu lại nghía đến thế kia?
_ Ai biết… chắc bởi vì danh vọng, quyền lực, tiền tài, độ nổi tiếng… tôi đã có sẵn rồi. Tôi không cần cô gái mình yêu có thêm những thứ ấy… Dù sao thì tình yêu cũng là một câu hỏi khó giải đáp còn gì… nếu hỏi tôi câu này, thì lý do vì sao cậu lại yêu cô cháu gái thần biển mà không phải là Hime – sama? Vì cô ấy là thần linh ư?
_ Tôi không quan tâm Lumina có phải là thần hay là người… Cô ấy đã nhóm cho tôi một tia hy vọng, là người xoa dịu đi trái tim băng giá, là người mở lại nụ cười… người mang hơi thở hồi sinh cho tâm hồn heo quạnh trong tôi… Tôi yêu cô ấy vì đó là Lumina!
_ Nếu thế, thì ắt hẳn cậu phải hiểu cảm giác của tôi rồi… Không cần nói thêm gì nữa!
………………………
_ Trận đấu đầu tiên của vòng thứ 3: Hajima Kurahashi và William D. Tsuchimikaido. Xin mời hai kiếm sĩ!
Như thế là cặp đấu mở màn đầu tiên cho đêm thứ 3 đã được chỉ thị… Chỉ là không ai ngờ rằng William phải lên sàn đấu quá sớm. Hơn nữa, đối thủ của anh chàng nửa Tây nửa ta lần này lại là Hajima, một đối thủ không phải hạng xoàng dễ chơi như hai trận trước. Xem ra cơ hội để William dành lấy chiến thắng khá mong manh
_ Oh my oh my, lần này số tôi có vẻ như không được đỏ thì phải. Cũng đúng thôi, đâu phải lúc nào vận may cứ mỉm cười với mình hoài. Hey Kazuto – kun, bấm quẻ cho tôi thử lấy tinh thần xem… tôi có thắng nổi không?
_ Tôi không nhớ là mình từng hành nghề thầy bói… Nhưng nếu xét theo một cách tổng thể quy mô và so sánh thực lực giữa hai người thì… Thắng thế quái nào được. Cậu sẽ thua chỉ trong vòng từ 10 đến 15 phút là cùng!
_ Ha ha, nói như thế chẳng khích lệ được tí nào cả… Mà chắc lẽ cậu nói đúng, xắc suất chiến thắng của tôi chỉ đạt mức 1% là tối đa… Nhưng này… tôi sẽ biến 1% đó thành một trận đấu không ai có thể quên… một trận đấu sau khi theo dõi xong, cậu sẽ ghi nhớ toàn bộ nó vào trong ký ức. Căng mắt ra mà quan sát đây Kazuto – kun!
……………
Dự đoán đây là trận đấu khó khăn nhất đối với William. Có thể bước được đến vòng ba thế này với một người ngoài tộc đã là một kỳ tích mà không phải ai cũng làm được. Và William quyết định sẽ biến sự thất bại của mình thành một dấu ấn đáng nhớ cho chuyến du lịch đến Nhật… Phải, không có gì phải lo lắng phiền muộn, trên đấu trường một chọi một, có kẻ thắng thì sẽ phải có một kẻ thua… tất cả đều vận hành theo lẽ tự nhiên thôi. Điều quan trọng là mình rút ra được bài học gì sau sự thua cuộc… William sẽ xem đây như một kinh nghiệm thực tiễn nếu vẫn còn nuôi ý định hồi sinh gia tộc Saotome
Đứng trước là Hajima, thiếu chủ mạnh nhất nhà Kurahashi… William có thể thấy sâu trong đôi mắt cậu ta thể hiện một luồng sát khí chẳng hề thân thiện tí nào. Là vì mình có dính dáng đến Tsubaki Minamiya… hoặc cũng có thể mình đã cố tình chọc tức Hajima bằng cách lợi dụng Chisaki chăng?
_ Thiếu chủ Kurahashi, tuy rằng hơi trễ, nhưng tôi vẫn muốn được gửi lời xin lỗi đến ngài. Xin hãy bỏ qua những điều khiếm nhã của tôi trong thời gian qua nếu điều đó có khiến cậu cảm thấy khó chịu!
Và Hajima chỉ lạnh lùng đáp trả
_ Xin lỗi? Anh đang nói cái gì vậy?
_ Oh my, xem chừng cậu thật sự đang cực kỳ khó chịu và căm thù tôi thì phải… Hajima – dono, có những thứ không phải chỉ nhìn bằng mắt bình thường thì nó sẽ xảy ra đúng như thế. Giác quan con người là một vấn đề tâm linh khoa học chưa chứng minh được hết… nhưng nó sẽ sai lệch khi cảm xúc trong người đó trở nên rối loạn. Tôi chỉ đơn thuần là một vệ sĩ thân cận hèn mọn ăn may… chứ hoàn toàn không như những gì cậu suy nghĩ. Tôi đã từng nói rồi: đối thủ thật sự của cậu không phải là tôi!
Quả thật Hajima hiện đang rất giận. Tay phải từ từ rút thanh Katana giắt ngang hông chĩa về phía trước cùng đôi mắt sắc lạnh đến dựng tóc gáy
_ Cả anh và tên đó… như nhau. Có xin lỗi hàng trăm lần chỉ làm cho sự phẫn nộ trong tôi tăng lên thêm… Tôi không cần mấy lời xin lỗi vô nghĩa không thành thật như vậy!
Hajima bất ngờ phóng thẳng đến William với thanh Katana sẵn trên tay. Đúng là con trai với nhau, đôi lúc dùng ngôn từ võ mồm ít đi đến được kết cục thỏa thuận chung. Đã là đàn ông thì phải nói chuyện với nhau bằng nắm đấm thì may ra giải quyết được những ân oán của cả đôi bên
Không còn cách nào khác, William đành chấp nhận lời khiêu chiến từ Hajima thiếu chủ. Chàng trai nửa Tây nửa ta phải sử dụng đến thanh Tachi mình giắt bên hông tham chiến
Ngay từ từ trận đấu đầu tiên, các ứng cử viên của ba nhà được mãn nhãn khi hai thứ kim loại đó va chạm vào nhau liên hồi, tạo nên những âm thanh chói tai nhưng cực kỳ sống động. Có vẻ William hơi yếu thế một chút khi xét về thực lực lẫn trình độ kiếm pháp không thể bằng với Hajima đúng như những gì Tsubaki phân tích ban đầu. Chẳng hiểu sao, đứng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, William vẫn có thể nở một nụ cười bình thản ngày thường và hiện rõ trên gương mặt. Anh ta cảm thấy phấn khích khi được đấu với một đối thủ mạnh như thế chăng
_ Oh my, không hổ danh là thiếu chủ nhà Kurahashi. Tuổi nhỏ tài cao, trình độ kiếm thuật thế này không phải ai muốn cũng có thể đạt đến trong độ tuổi còn khá trẻ. Nếu so sánh với Kazuto – kun… thì không biết ai hơn ai nhỉ?
Suy nghĩ trong đầu thì thế. Nhưng thi thoảng, ánh mắt William không tập trung vào thanh Katana của Hajima phía trước, chàng trai tóc nửa vàng nửa đen kia liếc trông cô gái mang tên Nanashi đang ngồi quan sát trận đấu phía bên nhà Kurahashi và dường như chìm đắm trong mộng mị chút đỉnh. Chính vì hành động mất tập trung nên mới dẫn đến viễn cảnh William yếu thế. Kết quả là William không kịp trở tay khi khi Hajima dùng cả cơ thể lao thẳng vào làm anh ta mất thăng bằng, sau đó còn nhận một nhát chém sượt qua khiến cánh tay trái William bật máu
Lùi lại một đoạn vừa phải để tạo khoảng trống với đối thủ, đồng thời cũng là để xem lại tình trạng bản thân. Nói thẳng ra thì tình thế bất lợi của William ngày càng hiện lên rõ ràng. Nhìn những giọt máu đỏ chảy theo cánh tay và nhỏ giọt từng chút từng chút một xuống nền cát. Nó chỉ hơi đau chút đỉnh… nhưng đường kiếm vừa xong thật sự làm kinh ngạc người khác. Giả sử nếu lưỡi Katana đó không chạm vào tay, mà là trước ngực, thì xác định ăn chuối cả nải, ngắm gà khỏa thân trên bàn thờ
_ Mạnh thật đấy nhỉ. Mà cũng do mình sơ suất quá. Đúng là con người không phải lúc nào cũng có thể làm hai việc cùng một lúc. Đánh là đánh, nhìn gái là nhìn gái. Vì cô gái đó… mà mình phân tâm…
Một lần nữa, William buôn thả độ thận trọng của mình để trông sang Nanami. Ngay lúc này, cô ấy không nhìn về phía mình, mà luôn hướng đến thiếu chủ của mình đang tỏa sáng trên sân đấu. Phải, Nanami luôn quan tâm đến thiếu chủ nhà Kurahashi, cô ấy dường như không để ý đến mọi thứ xung quanh, cũng như việc mình đang dõi theo cô ấy… William thoáng nghĩ, có lẽ Nanami đã quên mất mình là ai cũng nên. Cảm giác bị ai đó quên mất thật sự rất thất vọng hụt hẫng
Từ đây, William nhận ra mình cần phải nghiêm túc hơn nữa. Vì mình đã quyết định sẽ biến trận chiến thua cuộc này trở thành khoảnh khắc đáng nhớ đối với Tsubaki, với Chisaki hime – sama, với toàn bộ các ứng cử viên đang ngồi đây… Và với cả cô gái Nanami Kurahashi nữa.
William bất ngờ chủ động lao đến tấn công trực diện. Thanh Tachi và Katana một lần nữa được vung lên một cách uyển chuyển đẹp mắt. Cứ như hai con rồng đang vờn qua vờn lại trong buổi đêm có mặt trăng vĩnh hằng soi sáng
William nhớ đến một trong những đòn tấn công yêu thích nhất của Tsubaki là dùng chân đạp thẳng vào ngực đối thủ. Bắt chước theo động tác ấy, chàng trai nửa Tây nửa ta đâm thanh Tachi xuống nền cát, rồi dùng chính phần chuôi kiếm làm chỗ tựa để nhấc cơ thể một vòng và tung chân đá một phát. Có thể nói, William đã thành công trong việc tái hiện lại tư thế… Chỉ có điều nó không thành công vì dường như Hajima đã tiên đoán từ trước. Thiếu chủ trẻ nhà Kurahashi cản phá lại cú tấn công bằng cách sử dụng Katana làm tấm chắn
_ Cách tấn công đó là kiểu ưa thích của Tsubaki Minamiya. Quả nhiên, anh có mối quan hệ mật thiết với tên chết tiệt ấy, William D. Saotome!
William thu người lại nhanh chóng, tiếp tục tạo một khoảng cách an toàn. Cánh tay trái William bắt đầu có cảm giác hơi nhói đau. Có lẽ vì vết thương bắt đầu nặng hơn khi mình vận động mạnh làm vết cắt bị rách rộng ra thêm, máu nhiễu xuống càng lúc càng nhiều. Nếu không nhanh chóng kết thúc trận chiến thì chắc William sẽ “toi” vì mất máu mất
_ Oh my, đúng là bạn nối khố nhau từ nhỏ, quan sát nhau và cùng học tập những mặt tốt của đôi bên. Kazuto – kun, thực lòng… tôi bắt đầu có chút ghen tỵ với cậu rồi!
_ Kurahashi no Kenjutsu: 5 Shi-ten ni surasshu ( Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ)!
Hajima sử dụng kiếm thức Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ, tấn công vào 5 vị trí trên cơ thể khiến đối phương tê liệt trong phút chốc. Đây được xem là một trong những chiêu thức tất sát của nhà Kurahashi khi muốn ra một đòn quyết định cuối cùng
_ Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ, kiếm pháp mạnh nhất thuộc nhà Kurahashi. Kể ra thì đây cũng là một sự an ủi khi một kẻ hèn mọn như mình được cơ hội đối đầu với nó… Uy lực thật đáng khâm phục… Chỉ tiếc một chỗ!
Nhát chém chớp nhoáng của Hajima bị chặn lại khá đỗi dễ dàng khi William đã thành công trong việc nâng thanh Tachi đỡ trực diện. Điều này khiến Hajima có chút ngạc nhiên vì trước đây ngoài Tsubaki, chưa hề có ai cản phá chỉ trong một lần đỡ đầu tiên. Là may mắn… William chỉ may mắn thôi
Không tin vào sự may mắn đó, Hajima tiếp tục thực hiện cú chém thứ hai vào vị trí cổ tay phải, nhưng cũng bất thành. Cứ như thế như thế cho đến khi Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ hoàn thành mà William không bị thêm bất kỳ trọng thương nào. Tất cả như đều nằm trong tính toán từ trước của William… anh ta biết chắc chắn trước sau gì thiếu chủ nhà Hajima sẽ sử dụng đến kiếm pháp gia tộc
_ Hajima – dono, không phải chỉ duy nhất mỗi Tsubaki Minamiya là người có khả năng phá giải Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ. Bất kỳ kiếm pháp nào cũng có xuất thân từ chung một nguồn gốc, mà đã là chung một nguồn suối thì đảo ngược trình tự và tìm ra phương cách chống lại như phần mềm antivirus đối với bộ óc thiên tài như Tsubaki Minamiya không hề khó. Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ của ngài không thể hạ gục được tôi!
_ Phải, Tsubaki Minamiya là một thiên tài ngàn năm có một. Chính hắn đã đánh bại kiếm pháp nhà Kurahashi một cách đơn giản. Nếu thế thì chắc hắn cũng tìm ra phương cách đối phó với thứ này chứ hả?
Hajima bất ngờ thu Katana về phía mình… Như dự đoán trước được ý định tiếp theo, William cũng có động tác y như thế, cũng thu thanh Tachi về và cả hai đồng loạt đâm thẳng vào nhau như một đòn đâm bình thường. Hai lưỡi kiếm sắc nhọn sượt qua mặt nhau, để lại trên hai gương mặt lãng tử ấy mỗi bên một vết máu dài rỉ từng giọt
Lần đầu tiên có người trong Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm gây thương tích lên thiếu chủ nhà Kurahashi. Tuy nó không phải là một đòn chí mạng, nhưng cũng đã đủ để đánh dấu khả năng của William… người đầu tiên khiến Hajima chảy máu. Và đó sẽ là ấn tượng khó phai trong tâm trí toàn bộ các ứng cử viên đang ngồi ngay đây
………………………………………
_ William – san thật tuyệt vời, có thể đối đầu ngang ngửa với Hajima – kun như thế…Nếu cứ tiếp tục giữ vững phong độ thì biết đâu William – san sẽ…
_ Không có chuyện đó đâu Chisaki… William, gã đó, tuy không ai có thể phủ nhận kỹ năng Kenjutsu của hắn thuộc loại thượng cấp. Nhưng chỉ là vì hắn yêu thích tinh thần Bushido Samurai nên bắt đầu tự học trong 3 năm gần đây. Một kiếm sĩ tự học không được đào tạo từ căn bản như hắn… Cậu nghĩ sẽ có cơ hội thắng một thống lĩnh nhà Kurahashi đã biết cầm kiếm từ nhỏ sao? Mơ giữa ban ngày đó hả?
Niềm tin của Chisaki chuyển dần sang thái độ lo lắng khi cái tên đeo mặt nạ Kitsune kia phân tích tình hình. Trên thực tế, nếu xét thì Hajima hoàn toàn có lợi thế hơn một người chỉ mới bước chân vào kiếm đạo trong 3 năm. Hơn 10 năm và 3 năm, con số cách nhau gấp 3 lần như thế… không cần nói cũng biết được bên nào đang nắm giữ phần thắng trong tay
_ Ngay từ đầu, tên nửa Tây nửa ta kia đã không hề có cơ may chiến thắng dù chỉ một tia hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng hắn đã nói sẽ biến 1% trở thành giây phút khó quên trong lòng chúng ta. Vậy thì không còn cách nào khác ngoài việc ngồi yên và theo dõi tiếp trận đấu cho đến khi nó kết thúc thì thôi!
Chisaki cứ phân vân mãi, bản thân cô cung chủ nhỏ cũng nhận ra ngay từ lúc đọc tên hai đối thủ chạm mặt nhau, cô đã biết sẽ có thêm một ứng viên thuộc nhà mình rút lui tại vòng ba này. Nhưng Chisaki vẫn nuôi hy vọng, tin tưởng vào 1% cơ hội thắng ấy… Có lẽ cần quay về thực tại thì tốt hơn
_ Chisaki, thời chiến quốc đã không còn, con người không cần bước ra chiến trận với tư tưởng hoặc thắng hoặc bị giết. Có những thứ không phải cứ thắng thua là tất cả. Quan trọng là chúng ta học được gì sau trận đấu ấy… Theo dõi kỹ đi Chisaki, tớ có linh cảm cậu sẽ được chiêm ngưỡng sức mạnh thật sự của nhà Saotome… sức mạnh thật sự của Doyle là thế nào!
…………………………………………
Tính đến thời điểm này là đã 10 phút trôi qua ròng rã. Đối đầu với thống lĩnh nhà Kurahashi đến từng ấy thời gian quả là một điều đáng kinh ngạc. Rồi đây, cái tên William D. Tsuchimikaido sẽ in sâu vào trí nhớ từng người. Họ sẽ quên đi hình ảnh một tên không nghiêm túc trong trận chiến chỉ toàn sử dụng lời văn và vẻ bề ngoài để dành chiến thắng, mà thay vào đó là một William đã đối đầu ngang cơ với Hajima Kurahashi
Lúc này, trên cơ thể cả hai người bắt đầu xuất hiện nhiều vết thương vết rách hơn. Quả là một trận đấu ngang tầm đáng nhớ. Chỉ tiếc rằng cơ thể William bắt đầu cảm thấy nặng nề, cứng như đá, đôi mắt gần như không còn nhìn thấy gì một cách rõ ràng cùng tiếng thở hồng hộc không nên hơi khi những giọt mồ hôi ướt thẫm áo nhỏ dần xuống nền cát. Xem chừng William đã đến giới hạn của mình và anh ta nghĩ mình cũng cần phải khẩn trương trước khi cơ thể này không còn tuân theo ý mình nữa
_ Thức thứ 6 kiếm pháp Kurahashi: Tian Ken ( Ỷ Thiên Kiếm)
Thêm năm vị trí đâm khác vào 5 vị trí bất kỳ trên cơ thể đối phương. Đây là một thức kiếm đã được Hajima nâng cấp biến đổi từ Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ. Hajima thiết nghĩ Tian Ken chỉ được sử dụng vào vòng đấu loại thứ hai, trong vòng một thời gian ngắn thì Tsubaki không thể tìm ra cách để đối phó với nó. Cho nên nếu sử dụng kỹ kiếm này để đối đầu với William thì chàng trai nửa Tây nửa ta đó sẽ không có cơ hội phản công
Sai lầm nối tiếp sai lầm, Hajima phải tỏ ra hãi hùng kinh sợ khi Tian Ken của mình bị chặn vỡ chỉ trong một lần chặn suy nhất. Nhát đâm đầu tiên chỉ trúng vào phần chuôi Tachi khi William sử dụng phần chuôi để cản
_ Tian Ken… bị hóa giải rồi ư?
_ Đừng ngạc nhiên như thế thiếu chủ Hajima. Tian Ken của ngài thật sự khiến người khác phải kinh sợ. Nhưng tôi đã nói rồi, mọi kiếm pháp của cả ba gia tộc đều có xuất thân chung từ một nguồn gốc. Vậy thì đảo ngược quy trình và phá vỡ nó là điều dễ như trở bàn tay. Dĩ nhiên, một mình tôi thì không thể nào làm nên được thứ dễ dàng đó, phải có sự trợ giúp từ bên ngoài thì tơi mới có thể nhìn thấy được yếu điểm chưa hoàn chỉnh bên trong kiếm pháp của ngài… Hajima – dono, tôi đề cao khả năng sáng tạo của ngài… Điều này làm tôi liên tưởng đến Tsubaki Minamiya… Cả ngài và cậu ta, đều là những thiên tài ngàn năm có một!
_ Đừng so sáng tôi ngang bằng với hắn. Tsubaki Minamiya chỉ là một tên trốn chạy thực tại sau khi đã gây ra vô số lỗi lầm. Tôi không như hắn… tôi sẽ là người đứng ra gánh chịu tất cả mọi thứ tên đó còn đang dang dở!
_ Oh my, hà cớ gì Hajima – dono phải gánh trách nhiệm hết mọi thứ? Tội lỗi do Tsubaki Minamiya gây ra thì để cậu ta tự thân giải quyết. Nếu không thì cứ để cậu ta ngồi yên một góc tối gặm nhấm lấy nỗi đau đớn, day dứt, dằn vặt lương tâm cũng đâu có liên quan đến ngài. Nếu như ngay từ đầu ngài không hề quan tâm đến Tsubaki Minamiya!
_ Tôi chẳng quan tâm đến Tsubaki Minamiya, cũng chẳng thèm quan tâm đến nỗi đau hắn đang gánh chịu. Vì bởi lẽ hắn có bao giờ quan tâm đến cảm xúc hay suy nghĩ của người khác đâu… Ít ra, hắn vẫn là nguyên nhân khiến tất cả mọi người cùng khốn khổ. Tên chết tiệt đó… tốt hơn hết hãy cứ mãi là kẻ trốn chạy thì tốt hơn!
Đánh bật nhau để cả hai cùng lùi lại tạo khoảng cách an toàn. Từ khi nào cuộc chiến dành cho các Kiếm Sư đã trở thành một cuộc hùng biện bằng lời về kẻ bắt đầu hết mọi thứ Tsubaki Minamiya. Đây đúng là một Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm kỳ lạ, hầu như tất cả mọi người tham gia đều mang chung một tư tưởng là nhắm vào Kiếm Vũ Sư mạnh nhất 3 năm trước. Có người tức giận, có người đồng cảm… có người phản đối, và cũng có người ủng hộ… Nói chung, tâm điểm là Tsubaki Minamiya. Từ khi nào mà kẻ giấu mặt lại trở thành đề tài chính cùng thảo luận không biết
Nhưng chuyện gì ra chuyện đó. Điều đáng lưu tâm bây giờ khả năng nhìn của William có dấu hiệu mờ dần khi trắng đen cứ xen kẽ nhau trong lăng kính mắt
_ Mình cần phải kết thúc trận chiến trước khi điều tệ hại nhất có thể xảy ra. Ít ra thì mình cũng làm được điều gì đó cho Kazuto – kun… Xin lỗi Kazuto – kun, Hime – sama, là samurai của nhà Tsuchimikaido lại phải giở đòn của môn phái khác. Cái kiểu Samurai như thế rất dễ bị đuổi cổ khỏi gia tộc nhở… Đúng là mình không có số phục vụ cho cung chủ nhà Tsuchimikaido, uh hế hế hế hê hê hêy!
Không biết William tính làm gì… chàng trai nửa Tây nửa ta từ từ thu thanh Tachi vào vỏ giắt bên thắt lưng. Anh ta đưa tay vào trong ống tay áo Haori rộng thùng thình như đang tính lấy ra một thứ gì đó
Theo kinh nghiệm chinh chiến với nhiều kiếm sĩ mạnh trong gia tộc Kurahashi, Hajima cảm nhận thấy cái thứ William chuẩn bị sử dụng thật đáng nghi ngờ. Giờ đây trong danh sách đối thủ của Hajima ngoài Tsubaki sẽ có thêm cái tên William D. Saotome. Thiếu chủ nhà Kurahashi đã xem William như một đối thủ đáng gờm nên sẽ hết sức hệ trọng. Không được chủ quan khinh địch, đặc biệt là môn phái Saotome
Tấn công trước tất thắng, một lần nữa, Hajima dành thế chủ động với thanh Katana trên tay. Cần phải ngăn cản mọi ý định tiếp theo của đối phương nếu cảm thấy nó nguy hiểm
Từ trong tay áo Haori, William rút ra được một món vũ khí có hình dáng như một lưỡi liềm cắt cỏ nhưng phần lưỡi dài hơn, nhọn hơn, phần tay cầm chắc hơn. Ngoài ra, bên dưới nó còn có gắn theo một sợi xích dài nối liền với một quả cân nhỏ làm chốt. William phóng thứ vũ khí đó về phía Hajima, buộc thiếu chủ nhà Kurahashi phải chuyển từ thế công sang thủ. Sợi xích sắt cuốn chặt vào lưỡi kiếm và nhân cơ hội đó, William ráng sức kéo sợi xích lại như muốn tước Katana từ tay Hajima
_ Thứ này… là Kurashigama!
Kurashigama, hay còn biết đến với cái tên Tỏa Liêm, một món vũ khí xuất hiện trong võ thuật Nhật Bản cổ được phát triển từ nông cụ. Một đầu là lưỡi hái cắt cỏ, đầu còn lại thường treo một quả tạ hay chùy được nối với nhau bằng một loại xích dài từ 2 đến 4 mét. Trong tiếng Nhật, “Kurashi” nghĩa là lưỡi hái, còn “gama” là dây xích. Một món vũ khí vừa tấn công tầm xa vừa tấn công tầm gần, gây khó dễ không hề nhỏ cho đối thủ trong một trận chiến một chọi một
…………………………………
Ngồi phía trên khán đài theo dõi, không chỉ tất cả mọi người mà ngay cả Chisaki cũng không khỏi tròn mắt ngạc nhiên khi thấy một món vũ khí chưa bao giờ từng được sử dụng bởi các Samurai
_ Là Kurashigama Tỏa Liêm. Mình chưa từng được chứng kiến một cái thật bên ngoài trừ trong sách vở. Nó thật sự là Kurashigama sao?
_ Ờ, là Tỏa Liêm Kurashigama… một thứ vũ khí độc đáo mà các Samurai chưa bao giờ sử dụng trước đây. Nhưng ngoài Kurashigama ra, tên nửa Tây nửa ta đó còn trữ nhiều thứ thú vị lắm!
…………………………………
Hajima ráng hết sức để thanh Katana không bị tước mất. Chưa biết cách thoát ra như thế nào, thì William bất ngờ phóng thứ gì đó về phía Hajima làm thiếu chủ nhà Kurahashi phải nhanh chóng thụp đầu xuống tránh. Đến khi nhìn rõ lại thì Hajima không khỏi tròn mắt kinh ngạc
_ Shuriken?
Chưa dừng lại ở đó, William lao đến với thứ gì đó nhỏ gọn trên tay. Anh chàng ngoại quốc không ngần ngại đâm thứ đó vào vị trí tay cầm kiếm của Hajima. Thật may mắn là Hajima đã kịp thời rút một thanh Kodachi giắt trong thắt lưng cản trực diện. Và một lần nữa, thiếu chủ nhà Kurahashi phải đứng hình khi thấy thứ kim loại nhọn hoắt chĩa thẳng về phía mình đó là một vật không hề đơn giản
_ Kunai? Chẳng lẽ, đây chính là…
Thất bại trong việc tấn công bất ngờ, William nhanh chóng thu cơ thể trở lại để nghĩ cách khác. Đồng thời cũng thu Kurashigama, giải phóng cho thanh Katana của đối phương
……………………….
_ Chisaki, lý do vì sao gia tộc Saotome lại tiêu tán trong khi đang có cơ hội sánh ngang với một trong ba gia tộc mạnh nhất Nhật Bản… đó là vì những tên trộm nhà Saotome không tài nào có thể trở thành một Samurai chân chính như họ mong muốn! Tsubaki lạnh lùng giải thích
_ Những tên trộm nhà Saotome?
_ Gia tộc Saotome không xuất thân từ các Samurai, tổ tiên của họ là các Ninja, hay còn gọi là Shinobi từ thời Kamakura đến thời kỳ Edo thì chấm dứt. Một tổ chức đánh thuê sát thủ không chính thống với khả năng gián điệp, phá hoại, xâm nhập là giỏi, khác xa hoàn toàn với định nghĩa của Samurai về danh dự lẫn chiến đấu. Thời gian trôi qua, Shinobi phái Saotome dần dần bị tha hóa… họ mong muốn thoát khỏi kiếp đâm thuê chém mướn trong bóng tối hèn nhục để trở thành những Samurai đường đường chính chính. Nhưng làm sao họ có thể trở thành Samurai khi quá khứ của tổ tiên quá ư là đen bẩn đến mức thối rữa. Đó là lý do vì sao… mặc dù gia tộc Saotome đã nghĩ ra một bộ kiếm pháp mạnh như ba gia tộc, nhưng vẫn phải chấm dứt quá sớm… vì cơ bản, Shinobi là Shinobi, Samurai là Samurai. Dù họ có Bushido, nhưng lại không được người đời công nhận!
Chisaki thoáng nghĩ về William khi anh ta có đề cập đến chuyện ước mơ được phục hưng gia tộc Saotome từ hai bàn tay trắng. Lần đó anh ta đã cười, nhưng Chisaki cảm thấy nụ cười ấy đang bao che một sự nhục nhã hèn yếu phía sau. Bây giờ thì cô cung chủ nhỏ đã hiểu… nỗi đắn đo phiền muộn của William… là mang trong mình dòng máu của tầng lớp thấp kém nhất xã hội thời xa xưa
_ Phải, đối với chúng ta, định nghĩa Shinobi giống như Sát thủ bên phương Tây. Giết người trong lặng lẽ, sống tách biệt ngoài xã hội và pháp luật. Trở thành những tên trộm tội phạm tận cùng của thế giới. Có ai muốn mang trong mình dòng máu bẩn thỉu ấy không? Chisaki, đánh giá một con người qua vẻ bên ngoài mà không chịu lắng nghe trái tim bên trong họ đang muốn nói lên điều gì. Đó là những điều mà tớ, cậu, Hajima, hay bất kỳ những ai ngồi đây phải học… William đang dạy cho chúng ta một bài học vô cùng đáng giá… Dù cho có mang trong mình dòng máu Shinobi, nhưng hắn vẫn luôn ngẩng mặt tự hào về điều đó… Đây chính là Bushido của hậu duệ gia tộc Saotome… là Bushido mà ngài Akifusa đã chấp nhận và biến nó thành một đồng minh cực mạnh của Thiên Chiếu Gia Trang!
……………………………
……………………………
Tiếp tục những pha tấn công múa Liềm từ đằng xa, Hajima phải liên tục né tránh cũng như phải tìm cách sao để thu hẹp khoảng cách
Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm không hề ngăn cấm các loại vũ khí, ám khí, các thế võ bên ngoài. Nên những trang bị của Shinobi mà William đang sử dụng là hoàn toàn hợp lệ. Và Hajima phải tìm cách đối mặt với nó như một thử thách mới mình cần phải vượt qua. Điều đáng ngạc nhiên là chỉ trong phút chốc, tình hình chiến trận dường như đã có phần thay đổi mạnh mẽ… giờ đây, 1% cơ hội thắng của William đã tăng lên một cách đáng kể
_ Tôi không ngờ gia tộc Saotome lại xuất thân từ các Shinobi. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao ngài Akifusa lại xem trọng gia tộc Saotome và mong ước trở thành đồng minh thân thiết với họ!
Đưa lưỡi Liềm lên đỡ nhát chém Katana của Hajima. William vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ trên gương mặt đã tái đi vì mệt mỏi
_ Lời khen từ Hajima – dono, William tôi xin nhận. Dù có là Shinobi thấp hèn trong xã hội. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tự hào vì mình được mang dòng máu đó trong huyết quản. Đối với tôi, dám thoát khỏi bóng tối, vươn đến ước mơ và thực hiện nó đã là một điều vô cùng tuyệt vời. Gia tộc Saotome sẽ phục hưng trong nay mai… và tôi sẽ làm được điều đó!
_ William D. Tsuchimikaido… không, William Doyle Saotome… anh là người thứ hai khiến tôi cảm thấy thú vị đến mức này. Kể từ giờ phút này trở đi, tôi chính thức xem anh là một đối thủ đáng giá tầm cỡ sau Tsubaki Minamiya… Hãy thể hiện hết khả năng của anh xem nào… khả năng của gia tộc Saotome!
_ Oh my, đây đúng là một vinh hạnh cho tôi!
Về độ linh hoạt thì William hơn… nhưng còn về sức mạnh thì Hajima vẫn chiếm ưu thế. Chỉ bằng một cú đánh bật, Kurashigama văng khỏi tay William cắm phập xuống nền cát đó một đoạn khá xa. Vậy là món vũ khí danh bất hư truyền cực kỳ lợi hại mà các Shinobi ưa thích đã không còn nữa… William phải đối phó với đường kiếm của Hajima bằng thanh Tachi hoặc cây Kunai
Hajima trảm một đường trực diện từ trên xuống. William đưa chân trái xuống phía sau, thực hiện một cú xoay người để tránh, đồng thời tay rút thanh Tachi bên hông bất ngờ đâm thẳng chỉ bằng một tay nhưng chỉ sượt qua mặt Hajima, để lại thêm một vệt máu đỏ mới trên đó… ngoài ra chẳng gây thêm thương tích gì thêm
Hajima nhanh chóng thu Katana về để cản đỡ những nhát đâm liên tiếp của William. Đòn thế này rất giống với Tian Ken, nhưng với số lượng nhiều hơn và gần như không chí mạng vì phải thu kiếm về quá nhanh. Ngoài ra, cách cầm Tachi bằng một tay, tay còn lại lúc thì đưa lên, lúc đặt sau lưng… thi thoảng William còn dang rộng chân để trườn người đâm về phía trước… Thế tấn công đó dường như không hề xuất hiện trong giới Kenjutsu Nhật Bản. Và cũng không có ai lại cầm Tachi chỉ với một tay
………………………………………
_ Tsu – kun, đó không phải là Kenjutsu… đó là…
_ Ờ, là Fencing, hay chúng ta còn biết đến là Liễu Kiếm Tây Phương. Nó có xuất thân từ Pháp vào đầu thế kỷ 15. Và giờ thì nó khá thịnh hành ở các cuộc thi thể thao Olympic. Tên đó bên nội là Anh, nên cũng có nghiên cứu sơ qua về mối tương quan giữa kiếm thuật phương Đông và kiếm thuật phương Tây. Trước khi đến với Katana và Samurai, hắn đã từng học Liễu Kiếm ở một trung tâm thể thao bên Anh… Có thể nói, William đã biết kết hợp kiếm thuật phương Tây và phương Đông tạo nên một kiếm pháp độc đáo thú vị… Nhưng cho dù có sử dụng đến Liễu Kiếm… thì vẫn không thể thắng nổi Hajima… Số phận đã gắn cậu với hai chữ thất bại tại đây rồi!
………………………………………
Đúng như Tsubaki phân tích, sử dụng kiếm thuật phương Tây trong Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm là một điều mới mẻ, đồng thời cũng khiến Hajima hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác… Nhưng vẫn chưa đủ để dành lấy chiến thắng
Những nhát đâm của William không gây ảnh hưởng gì nhiều cho Hajima. Một phần cũng do cơ thể chàng trai nửa Tây nửa ta đã đi đến giới hạn cuối cùng nên đường kiếm cuối cùng dường như mất dần đi độ linh hoạt lẫn chính xác. Hajima chỉ cần gạt ngang một bên là thanh Tachi trên tay William cũng cắm phập xuống chỗ khác giống như Kurashigama
Có lẽ trận đấu nên kết thúc tại đây. William cảm thấy mình đã hoàn thành được mục đích khi còn có thể trụ lại đến tận thời điểm bây giờ. Anh ta thả lỏng cơ thể để chuẩn bị đón nhận cú chém dứt điểm từ Hajima
_ Kazuto – kun, tôi chỉ làm được đến chừng này thôi. Cậu đã tìm thấy hết những điều mình muốn rồi chứ… Sau vụ này, tôi sẽ cần phải ngủ một giấc dài đây!
…………….
Keng
Một ai đó đã nhanh chóng phóng đến chặn đỡ cú chém của Hajima. Khi William nhìn rõ được mọi thứ, anh ta thấy một con cáo trắng đứng hai chân trong bộ Hakama trắng, Haori đỏ và thanh Katana còn nguyên vỏ đứng đó từ lúc nào không hay… Một con cáo trắng trông thật lạnh lùng đáng sợ tỏa mình dưới ánh trăng vĩnh hằng của thần Tsukuyomi
_ Cậu… mà có mệnh hệ gì thì tôi ăn nói thế nào với hai bác bên Anh đây? Thật tình, sao lúc nào cũng thích làm mọi thứ rối tinh lên thế chứ? Bộ chỉ biết quấy rối tôi là giỏi thôi ư?
_ Oh my oh my, cuộc đời tôi được một con cáo trắng nhảy đến cứu. Này, tôi bắt đầu thấy thích con Youkai Kitsune rồi đó nhé!
_ Im miệng đi tên dở người!
Tsubaki trong lốt mặt nà Kitsune đơn giản chuyển thanh Katana của Hajima xuống. Gương mặt lạnh lùng của nó phản chiếu dưới ánh trăng càng khiến cho Kitsune càng thêm bí ẩn
_ Đánh thế đủ rồi. Tên này không còn khả năng chiến đấu nữa đâu… dừng trận đấu ở đây thôi… Hay là ngài còn muốn đánh tiếp?
Hajima biết rõ người đang chặn lưỡi Katana của mình là… biết rõ thực lực của hắn ra sao… và biết nếu mình giận cá chém thớt lên bây giờ thì mọi việc xem như công cốc. Cho nên, Hajima không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc thu Katana kết thúc trận chiến
_ Hanabi, công bố kết quả đi!
_ Vâ… vâng!
Cô nhóc Hanabi chưa lấy lại tinh thần nghe tiếng gọi của Tsubaki cũng phải nhanh chóng làm theo
_ Trận đầu tiên kết thúc sau 17 phút: William D. Tsuchimikaido không còn khả năng chiến đấu, người chiến thắng là Hajima Kurahashi – desu!
Trận đấu kết thúc, xuất hiện theo sau là một trang tiếng vỗ tay hét hò cùng niềm vui đến phấn khích quá độ từ những người theo dõi. Họ cảm thấy hào hứng khi được mãn nhãn quan sát một trận đánh có một không hai từ trước đến nay. Đặc biệt hơn, họ bắt đầu có hứng thú với người có khả năng đánh ngang với thống lĩnh nhà Kurahashi… Đúng, tuy thua, nhưng đây cũng là một chiến thắng vẻ vang dành tặng cho William… Một trận đấu hết sức tuyệt vời
………………………
Khoác tay kẻ bại trận nhưng thắng cuộc lên vai, Tsubaki khẽ cất tiếng thở dài ngán ngẫm
_ Lần này xem chừng như tôi ước đoán sai rồi nhỉ? Nhìn thử đi William, trận này cậu đã hoàn thành được khối việc đúng như mình muốn. Xem chừng dù có kết quả thế nào, thì trong mắt những tên đần độn kia cậu vẫn là kẻ chiến thắng!
Trái vẻ chán chường, William lại nở một nụ cười hề hề an phận
_ Oh my, xin lỗi nhé Kazuto – kun, coi bộ hôm nay tôi lỡ lấy mất vai chính mất rồi. Nhưng mà được một lần trở thành anh hùng cũng không đến nỗi tệ!
_ Trở thành anh hùng ư? Rõ thứ vớ vẩn, nếu thích thì lấy luôn cái danh ấy đi… tôi đây đếch cần!
…………………………
…………………………
Hajima lững thững bước từng bước về khuôn viên gia tộc mình. Trên người cậu ta không tránh khỏi vài vết thương không nhỏ cũng không lớn. Đối với Hajima, thì đây được xem như một trận chiến một mất một còn. Tuy chiến thắng, nhưng thật là một con đường vô cùng khó khăn gian nan. Hajima gần như trút hết sức lực của mình ngã vào vòng tay Nanami đang chờ đón mình sẵn
_ Nanami…
_ Ngài đã chiến đấu rất tốt Hajima – dono. Chúng ta đã thắng vòng ba này rồi!
Hajima cố gắng đứng thẳng dậy. Cả cơ thể hơi ê ẩm nhưng nếu được nghỉ chút xíu thì sẽ ổn thôi. Dù sao thì vết thương của Hajima không nghiêm trọng như William
_ Nanami, cô từng đến võ đường Saotome thì chắc biết bí mật của nhà Saotome từ trước đúng không?
_ Ý ngài muốn nói đến chuyện gia tộc Saotome là một gia tộc Nhẫn Giả thời chiến quốc? Thành thật xin lỗi Hajima – dono, đây cũng là lần đầu tiên tôi được biết đến điều này. Bấy lâu nay, trách nhiệm của tôi chỉ là chăm nom võ đường Saotome cho đến khi chủ nhân của nó quay trở lại… Tôi nghĩ thân hèn mọn của mình không có tư cách để điều tra sâu thêm vào nhà Saotome!
_ Hừm, cô nói đúng… xin lỗi vì đã hỏi một câu vớ vẩn như thế!
Nanami thoáng hướng mắt trông sang chàng trai nửa Tây nửa ta đang chìm đắm trong những tràng vỗ tay hét hò hào hùng từ gia tộc Tsuchimikaido và những ứng cử viên khác. Ở William có một thứ gì đó đánh động vào trái tim Nanami khiến cô ấy cũng nở một nụ cười duyên dáng như thiên thần
_ Hậu duệ nhà Saotome, anh ta quả là một người kỳ lạ đến bí ẩn… Chắc chắn… gia tộc Saotome sẽ một lần nữa được tái sinh khi có một thống lĩnh tuyệt vời như vậy… William – san!
…………………………
…………………………
Trở về vị trí nhà Tsuchimikaido, nhưng chỉ đơn giản một việc ngồi xuống thôi William cũng cảm thấy khó khăn khi đầu óc cứ quay mòng mòng, đôi mắt nhìn không còn rõ như thuở ban đầu. Không còn cách nào khác, dù rất muốn ở lại theo dõi cho đến hết trận thi đấu… William vẫn phải nghe theo lời Chisaki Hime – sama là theo người trong Thiên Chiếu Gia Trang đi trị thương. Nếu còn để lâu thì William sẽ “ngủm” thật vì mất máu mất
Sau khi William đi rồi, Chisaki khẽ thì thầm bên tai tên đeo mặt nạ cáo trắng Kitsune kia
_ Tsu – kun, vừa nãy tuy cậu không hề chạm vào William – san trước khi trận đấu kết thúc… nhưng cũng bị ghim một thẻ cảnh cáo rồi. Cậu phải cẩn thận nếu không muốn mất quyền thi đấu đó!
_ Tớ cố tình làm thế mà. Nhưng cậu yên tâm, sẽ không còn lần sau nữa đâu. Vì tớ có linh cảm trận đấu của mình sẽ bắt đầu ngay khi Hanabi công bố cặp đôi tiếp theo!
………………………….
_ Chúng ta sẽ bắt đầu trận đấu tiếp theo: Susumi Kurahashi và Kazuto Tsuchimikaido. Xin mời hai kiếm sĩ – desu!
Xem chừng linh cảm của Tsubaki càng lúc càng nhạy bén hệt như loài cáo trắng, đoán gì gần như trúng đó. Lần này, đến phiên Tsubaki lên sàn đấu. Và hắn nghĩ chắc lẽ mình nên kết thúc trận đánh càng nhanh càng tốt
Đối thủ ở vòng ba này là một cô nhóc… mới vòng trước là một thằng nhóc thì hôm nay lại là một cô nhóc cũng trạc tuổi. Sao cái số tên này toàn phải choảng nhau với con nít mới chịu? Không biết là do ngài Akifusa cố tình hay vô tình nữa… Nhưng nếu cậu nhóc Souji kia là một tay kiếm thượng hạng, thì chắc cô nhóc đây cũng vậy. Hai thiên tài nhỏ tuổi cùng xuất thân từ nhà Kurahashi… không phải muốn xem thường là được đâu
Tên cô bé ấy là Susumi… Susumi, một cô bé không thuộc dạng bánh bèo vô dụng khi dám rút thanh Katana chĩa thẳng về phía Tsubaki và nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn. Dường như cô bé đang có hiềm khích với hắn thì phải
_ Kazuto Tsuchimikaido. Chính anh là người đã đánh Souji – kun đến mức trọng thương phải nằm trên giường ít nhất một tuần. Không cần biết anh mạnh như thế nào… dám chạm tay vào Souji – kun, tôi tuyệt đối không bỏ qua!
_ Trận đấu bắt đầu – desu!
Mới chính thức công bố bắt đầu trận thứ hai chưa kịp nói gì thêm. Từ lúc nào, mặt nạ con cáo trắng đã áp sát Susumi nhanh đến nỗi cô nhóc nhà Kurahashi chỉ biết tròn mắt kinh ngạc. Tsubaki rút cả thanh Katana còn nguyên bao kiếm tấn công trực tiếp ngay chính giữa ngực và vị trí trên thắt lung Susumi một cách trực diện. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Susumi không biết làm gì ngoài việc chìm sâu vào cơn hôn mê tại đây… Có lẽ trận đấu thứ hai nên dừng lại vì ai chiến thắng không cần nói nữa
_ Kết thúc trận thứ hai: Susumi Kurahashi không còn khả năng chiến đấu, người chiến thắng là Kazuto Tsuchimikaido!
Một chiến thắng tích tắc không vẻ vang như William. Tsubaki cũng không quan tâm lắm đến những thị phi lời dèm pha xung quanh. Hắn đứng trên nền cát, nơi có ánh trăng vĩnh hằng chiếu xuống chiếc mặt nạ Kitsune tạo nên một hình ảnh con cáo trắng đầy bí ẩn.