Trận đánh của Tsubaki đã kết thúc, vậy là đã hoàn thành được một nửa chặng đường diễn biến vòng thứ 3 Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm. Nhưng sau đó, Tsubaki đã thẳng thừng bỏ đi không theo dõi tiếp hai trận còn lại… Nếu hai trận cuối cùng là của Tsukusa và thống lĩnh tiền nhiệm Tsubaru thì không cần xem cũng có thể đoán biết trước được rằng ai sẽ dành lấy chiến thắng. Đối với hắn, có theo dõi tiếp thì cũng chẳng có gì thay đổi… Thà quay về đánh một giấc cho khỏe… tiện thể ghé thăm bệnh tình tay William kia đã chết chưa còn tốt hơn
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Thế có nghĩa là cậu bỏ mặc hai trận còn lại để đến thăm tôi… Ha ha, có bạn tốt hạnh phúc thật đấy, chỉ cần mình ngã ngửa ra thì Kazuto – kun sẽ đến thăm mình… chắc tôi phải bệnh dài dài quá, uh hế hế hế hê hê hêyy!
_ Im miệng đi William. Thay vì ngồi đó tán nhảm, cậu nên sớm xuất viện đi cho tôi nhờ. Tự dưng phải chăm cho một tên ăn bám ở đậu… cậu không thấy rất bất tiện cho tôi ư?
Ở một khu điều dưỡng đặc biệt thuộc Thiên Chiếu Gia Trang dành riêng cho việc điều trị theo dõi bệnh tình của các ứng cử viên trong thời gian Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm. Bất kỳ cá nhân nào nếu có những triệu chứng bệnh, chỉ cần đến đây khám, uống thuốc thì chắc chắn khỏi vì nghe đâu có một loại cỏ dại đặc biệt được đích thân ngài Akifusa trồng ở khu rừng trên đồi nằm trong phận sự Gia Trang. Loại cỏ này có chức năng tăng tốc độ hồi phục cho các vết thương… uống vào sẽ trị được các căn bệnh mà không để lại triệu chứng phụ hơn là dùng thuốc Tây
William được đặc xá nằm ở đây chờ theo dõi. Nhìn chung thì các vết thương trên người anh chàng nửa Tây nửa ta kia đã được băng bó chi chít như xác ướp… cũng không bị tổn thương nội tạng gì… Tsubaki thoáng nghĩ chắc William sẽ được ra viện sớm. Xem ra Tsubaki lo bằng thừa
_ Hey Kazuto – kun, lần đầu tiên đến Nhật Bản… và đây cũng là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm thế nào là một trận chiến Samurai thực sự. Được biết đến tinh thần Bushido người Nhật là như thế nào. Thật sự, Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm đã mở mang cho tôi nhiều thứ lắm… Thế nên, tôi muốn nói lời cảm ơn cậu vì đã cho phép tôi tham gia Đêm Vũ này… cảm ơn Kazuto – kun!
Gương mặt Tsubaki quá đỗi lạnh lùng nhưng không kém phần phiền muộn âu lo. Hắn nhận thấy lương tâm mình không thể yên ổn nếu William cứ cảm ơn mình kiểu này. Ở đây chỉ có hai người, Tsubaki không còn đeo chiếc mặt nạ cáo Kitsune… thành thử bao nhiêu cảm xúc đều thể hiện rõ mồn một ra bên ngoài mặt… Thi thoảng, hắn còn không dám đối diện mặt đối mặt với William vì nỗi day dứt trong mình lại xuất hiện
_ Cảm ơn cái gì… tôi chẳng qua lại gây phiền hà đến người khác. Đáng lý ra ngay từ đầu, tôi không nên kéo cậu vào những chuyện như thế này. Đây là chuyện của ba gia tộc, thì chỉ người trong ba gia tộc mới kết thúc được nó. Nhìn cậu thử xem… quả nhiên, số phận bắt tôi phải đi trên một con đường dài cô đơn hiu quạnh không có cái gọi là bạn bè chiến hữu. Cũng chỉ vì quá kiêu căng ngạo mạn vào bản thân… mà tôi đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất!
_ Cậu… lại bắt đầu không tin tưởng vào bản thân mình nữa đấy hả? Thiệt tình, có nói cho cái đầu cứng như đá của cậu còn khó hơn là vẽ 10 bức tranh cùng một lúc. Đây là quyết định của riêng tôi… tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm với tư cách là ứng cử viên tạm thời của gia tộc Saotome là quyền lựa chọn của cá nhân tôi. Nên chí ít cũng đừng như con đà điểu cứ bụp mặt xuống đất để tự ăn năn hối hận. Kazuto – kun, có thực sự là các vị thần bắt cậu phải đi trên con đường một mình không?... Suy nghĩ ở mặt khách quan mà nói: cậu từ bỏ Nhật Bản… từ bỏ danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư… từ bỏ việc ngồi yên một chỗ để thấm lấy nỗi day dứt hối hận để đến nửa kia của thế giới… đến Anh quốc du học. Nhưng sau cùng cậu lại gặp được tôi… con cháu của gia tộc Saotome. Dù cậu có muốn vứt bỏ hết mọi thứ, nhưng Amaterasu – sama vẫn rằng buộc cậu bằng sợi dây liên kết giữa ba gia tộc… bắt cậu phải dính đến một kẻ như tôi… Vậy Kazuto – kun, có khi nào cậu nghĩ: ngài Akifusa muốn cho cậu một người bạn đồng hành không? Nếu chịu khó quay đầu lại thì cậu sẽ thấy… có người đang từng bước theo chân cậu đó!
Tsubaki im hơi lặng tiếng trong thoáng chốc. Có vẻ như William nói đúng, nếu số phận không cho phép mình có thêm bằng hữu, thì sẽ không bao giờ trùng hợp đến mức để mình được gặp gỡ tay dở hơi nửa Tây nửa ta kia… Chỉ có điều… trong Tsubaki vẫn còn thứ gì đó chưa tin tưởng lắm. Hắn vẫn nghĩ đây chính là số phận, là sự trừng phạt cho sự kiêu ngạo cả gan dám chống lại thần linh
_ Oh my, nói với cậu chán quá… Không bàn đến chuyện này nữa… Này Kazuto – kun, xem xong trận tôi đấu với Hajima thiếu chủ. Có rút ra được bài học gì không?
Tsubaki thoáng suy nghĩ đến trận đấu giữa William và Hajima. Hắn đã theo dõi trận đánh ấy rất kỹ nên sớm nhanh chóng nhìn ra được vô số vấn đề thú vị trong lối tấn công hay kenjutsu của Hajima
_ Cậu ta đã mạnh lên rất nhiều, có trí sáng tạo và thành công trong việc nâng cấp kiếm pháp Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ lên thức thứ 6 là Ỷ Thiên Kiếm. Nhưng tôi không nghĩ Hajima sẽ còn dừng lại ở đó… chắc chắn tên này vẫn đang giấu một món vũ khí bí mật chưa tung ra!
_ Phải, tôi cũng cảm thấy vậy… Hajima thiếu chủ quả thật rất mạnh… nhưng đó chưa phải là tất cả. Tôi có cảm giác như ngài ấy chỉ sử dụng tầm 7 đến 8 phần để đấu với tôi thôi… Kazuto – kun, cho đến khi thống lĩnh nhà Kurahashi sử dụng 10 phần… cậu cần phải nhanh chóng nghĩ ra một kiếm pháp khác để đối phó với Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ!
_ Một bộ kiếm pháp để đối chọi với Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ ư? Nhưng mà nghĩ ra một bộ kiếm mới trong tình thế hiện giờ thì…
_ Bí ý tưởng hả? Sao không dựa trên kiếm pháp nhà Tsuchimikaido, nhà Minamiya, và của chị cậu ấy? Hay kết hợp chúng lại với nhau xem có gì hay ho không?
_ Chả đâu vào đâu hết… Minh Minh Diệc Nguyệt Kỳ Vũ của nhà Tsuchimikaido không phải muốn lĩnh hội trong vài giờ là xong. Kiếm pháp nhà Minamiya… nói thật chưa từng thấy lần nào… còn kiếm pháp của Tsukusa nee… Akai Sakura là kiếm thức hoàn hảo nhất không còn chỗ để chỉnh sửa. Nếu mà kết hợp chúng lại thì chẳng ra cái giống gì hết… chẳng thấy có điểm gì chung giữa ba bộ ấy cả!
Để đối phó với kiếm pháp được nâng cấp thuộc nhà Kurahashi, Tsubaki bắt buộc phải nhanh chóng nghĩ ra một bộ kiếm pháp hay một tuyệt thứ có thể chống chọi lại Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ. Có điều… không phải cái gì cứ muốn là có ngay được… Đồng ý Tsubaki là thiên tài trong việc sáng tạo nghệ thuật… nhưng không có nghĩa là có thể so sánh hội họa ngang với kiếm thuật
_ Vậy thì vẫn còn một thứ nữa mà cả cậu, cả tôi, hay bất kỳ người nào ở Nhật trông thấy nó… Đảm bảo cả ngài Akifusa cũng chưa từng chiêm ngưỡng đến. Nhớ lại xem nào Kazuto – kun… cậu đã học được gì sau khi đi sang Anh quốc?
Lời gợi ý của William khiến Tsubaki thoáng suy nghĩ… Có lẽ, hắn hiểu ra William muốn nhắc đến điều gì
_ Cậu muốn tôi sử dụng đến…
_ Một tràng vỗ tay cho Kazuto – kun khi nhìn ra được vấn đề một cách nhanh chóng. Từ khi trở về Nhật Bản, cậu chưa từng phô trương nó ra đúng không? Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm quy tụ nhiều kiếm sĩ từ ba gia tộc lại với nhau… Chính ngài Akifusa cũng không hạn chế vũ khí hay kiếm pháp nào hết. Cũng giống như trận đấu của tôi lúc nãy… Cho nên… chắc chắn “thứ đó” không bị xem là phạm luật… Cậu hoàn toàn có thể dùng nó để đối phó với Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ… nếu chẳng may phải giáp chiến thiếu chủ nhà Kurahashi!
Tsubaki trở nên trầm tư trong ít phút. Hắn cũng nhận thấy đây là ý tưởng hay nhất trong tất cả các ý kiến mà hắn thoáng nghĩ trong đầu. Chỉ e ngại một khuyết điểm nhỏ… Tsubaki vẫn chưa cảm thấy yên tâm hay có lòng tin rằng kế hoạch này sẽ giúp hắn đi đến chiến thắng… À không… ngay từ đầu khi chấp nhận lời mời tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm… Tsubaki không đặt nặng áp lực phải trở thành kẻ còn trụ lại cuối cùng… nhưng vẫn còn gì đó khiến hắn cảm thấy thật sự mọi thứ không hề đơn giản như vậy
_ Có thể sử dụng “nó” nhưng không thể mang đến con số xắc suất thắng cao. Ngoài ra… để dùng “nó”, tôi cần phải có vài thứ phụ trợ!
_ Hầy, có khó khăn gì… quanh Thiên Chiếu Gia Trang này có nhiều thứ hay ho mà cậu không ngờ đấy. Thử dùng đôi mắt và khả năng quan sát của cậu đi rồi sẽ thấy… Những thứ cậu cần… luôn hiện hữu xung quanh mình sẵn… Điều quan trọng là cậu sẽ biến tấu nó thành một bức tranh đẹp đẽ như thế nào!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Một loại kiếm pháp mới đủ sức đánh bại Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ và Ỷ Thiên Kiếm ư?
Tsubaki ngồi trong chiếc xe Jaguar, lưng tựa vào ghế, một tay một quyển sổ nhỏ, tay còn lại cầm một cây viết… mắt đeo kính tập trung không ngừng vào những hình thù chibi mình vẽ ghi chú trong đó
Hiện giờ là 6h sáng ngày kế tiếp, khi đã kết thúc vòng thi đấu thứ 3. Tsubaki gần như cả đêm không ngủ được tí nào vì hắn bắt đầu chuyên tâm vào việc nghiên cứu một thế kiếm giúp mình chiến thắng. Vẫn theo thói quen ngày thường, vẫn mở những bản nhạc không lời vang khắp gian xe, vẫn tách cà phê nóng khơi mào vị giác sáng sớm… nhưng ở đây không có máy pha cà phê… nên chỉ có thể uống cà phê lon thay… đương nhiên là nó nhạt nhẽo chẳng thơm ngon gì mấy
_ Tên nửa Tây nửa ta kia có nói, mình hoàn toàn có thể sử dụng đến “thứ đó”. Nhưng không phải muốn là làm ngay được. Cần phải có thời gian chuẩn bị và một số phụ liệu khác. Chẳng lẽ phải ôm theo một đống chỉ để chiến thắng một trận đấu thôi sao? Rõ phiền phức vớ vẩn… nếu muốn thắng trong đơn giản nhanh gọn lẹ… thì phải tìm ra một kế sách hoàn hảo khác!
……………………
Cộc cộc cộc
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang giữa chừng khi bỗng nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài mặt kính xe. Tsubaki từ từ hạ kính xuống thì bắt gặp ngài Akifusa loli trong bộ Yukata ngắn đen đỏ đang vẫy tay chào mình
_ Tsubaki – bou, ta đến thăm ngươi đây!
_ Akifusa – sama, có chuyện gì mà ngài đến thăm thần sớm thế?
_ Phải có chuyện thì mới đến tìm ngươi được ư? Ngươi đã trở thành một đứa nhóc chi ly tiểu tiết hồi nào vậy? Mà không cảm thấy thất lễ khi bắt một thiếu nữ đứng bên ngoài nói chuyện trong khi thân con trai đấng mày râu lại ung dung ngồi thế kia ư?
Giọt mồ hôi đầu tiên bắt đầu chảy từ vị trí trán xuống giữa mặt Tsubaki. Hắn đang tự hỏi một con nhóc Loli đang tự nhắc mình là người phụ nữ và cần được đối xử như một người trưởng thành. Đúng là mèo khen mèo dài đuôi… dù không thích thú cho lắm nhưng nếu không thể hiện chút gì đó thì chắc chắn ngài Akifusa lại nhắng nhít loạn xị cả lên
Tsubaki không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc mở cửa xe mời ngài ấy. Trông thân hình nhỏ con tìm cách loay hoay leo vào chiếc xe không quá cao đó. Tsubaki thầm nghĩ: đây là kiểu của một người phụ nữ trưởng thành ư? Mọi thứ càng lúc càng đi ra khỏi suy tính của mình
_ Được rồi ngài Akifusa… chung quy là ngài muốn gì ở thần đây?
_ Tsubaki – bou là đồ đầu đất, dốt thượng hạng. Chính vì ngươi lúc nào cũng ngố như thế nên không bao giờ hiểu được rằng xung quanh có nhiều vệ tinh thế nào… Bị lật mặt hai lần là đủ rồi… Ta không muốn mình trở thành kẻ thừa thải trong mấy chuyện thế này đâu… Lỡ ngươi bị cướp đi lần nữa thì…
Đầu óc tên này vốn dĩ khờ khạo với những việc liên quan đến tâm tư người con gái. Nên dù ngài Akifusa có tỏ thiện ý với mình hắn cũng không hiểu. Hắn chẳng hiểu mấy câu nói vừa rồi từ ngài mang hàm ý gì
_ Ngài đang nói cái qué gì vậy? Nhưng nếu chủ đích của ngài đến đây là để chơi thì cứ ngồi yên ở đó… Trong van xe có mấy gói bim bim tên William ăn còn thừa lại thì phải. Cầm lấy cho vào mồm và đừng gây ra bất kỳ tiếng động nào là xem như ngài đã giúp thần nhiều lắm đấy!
_ Ta không phải trẻ con… đừng có nhìn vẻ bên ngoài mà đánh giá nhé. Dù sao thì ta cũng là thần đó!
_ Hầy hầy, sao cũng được, tóm lại, ngồi yên đừng quậy phá, để yên cho thần làm việc. Nếu thấy chán thì đến chỗ Chisaki chơi một chuyến đi!
Ngài Akifusa phùng mang tỏ vẻ không thích… mà dù có không hài lòng thì ngài vẫn cứ muốn được ngồi ngay bên cạnh Tsubaki thế này là vui rồi. Mặt khác, ngài không muốn cứ mất cảnh giác một chút thì mấy đứa con gái kia sẽ ăn mảnh lén đến gặp Tsubaki… nên nhất quyết không chịu rời xa hắn nội trong ngày hôm nay
Nhưng việc Tsubaki tập trung ghi chép cái gì đó không ngăn được sự tò mò khó hiểu của một vị thần trong lốt nhóc con 10 tuổi
_ Mới sáng sớm ra ngươi đang làm cái gì thế? Làm bài tập để chuẩn bị vào học lại hả? Ta có nghe Tsukusa – bou nói ngươi hiện đang theo học tại một trường trung học đúng không?
_ Thần gây xích mích với hiệu trưởng nên đã nghỉ trước khi tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm. Mặt khác, thần cũng không thích đến những nơi vớ vẩn như trường học… cứ phải nhìn thấy mặt cái lũ choai choai ăn không ngồi rồi suốt ngày lảm nhảm đủ thứ khiến thần phát bệnh… Thần chỉ đang bàn chiến lược để chuẩn bị cho các trận đánh sắp tới. Vì đối thủ còn lại… đều là những kẻ không thể xem thường!
_ Đối thủ còn lại của ngươi trong vòng thứ 4 và vòng cuối cùng… chỉ còn lại ba người: Hajima – bou, Tsukusa – bou, và thống lĩnh tiền nhiệm nhà Minamiya. Ngươi cứ lo lắng quá không hay đâu? Ngộ nhỡ vòng thứ 4, đối thủ đụng ngươi là Hajima bên nhà Kurahashi thì tính sao?
_ Nếu trận thứ 4 mà thần gặp ngay Hajima thì dù kết quả có thắng hay thua, thần cũng sẽ dừng lại xem như sứ mệnh đã hoàn thành. Nhưng mọi quyết định sau cùng vẫn là ở ngài. Thần không nghĩ ngài dễ dàng để cho chuyện đó xảy ra… cho nên chắc chắn sẽ không có chuyện thần đấu với Hajima trong đêm tiếp theo… Ngài cũng sẽ không để Tsukusa nee và lão già kia chiến với nhau… Nên đối thủ của thần sẽ là Tsukusa nee hay lão ta… Mọi thứ đều diễn ra đúng theo ý ngài còn gì!
Ngài Akifusa làm bộ mặt thỏa mãn tự hào
_ Hừm hưm, đúng là mọi thứ đã được ta sắp xếp từ A đến Z trơn tru không sai một chi tiết. Thành ra Tsubaki – bou, nếu ngươi hối lộ bằng việc dắt ta đi chơi thì ta sẽ suy nghĩ về việc sắp cho ngươi một trận dứt điểm với Hajima luôn một thể!
Tsubaki chợt đưa ngón tay và thẳng thừng búng một cái ngay giữa trán. Cái búng đó vừa khiến ngài loli bất ngờ là một, vừa làm ngài ấy xuýt xoa trán hệt như một đứa trẻ bị thứ gì đó va trúng vào mặt
_ Một vị thần nên nói đến chuyện hối lộ tham nhũng ư? Đúng là thời thế càng lúc càng thay đổi, đến thần linh cũng dần bị tha hóa mất… Nghe này, thần sẽ không làm ba cái việc vớ vẩn đó đâu. Cứ giữ nguyên những ý định ban đầu của ngài có lẽ còn tốt hơn là thay đổi. Dù là đối mặt với Tsukusa nee hay lão già… miễn sao người đấu với thần ở vòng 4 chưa phải là Hajima là được!
_ Hứ hứ, Tsubaki – bou quả là một tên vừa cứng đầu mà tư duy suy nghĩ cũng cứng ngắc như đá. Đúng là sướng không biết đường hưởng… Ngươi làm đến đâu rồi, cho ta xem chút!
_ Này Akifusa – sama, đừng có leo vào người thần như thế!
Ngài Akifusa chui tọt vào vòng tay Tsubaki và ngồi yên trên chân hắn, đồng thời cũng quan sát kế hoạch mà hắn đang hao tâm nghĩ ra được thể hiện trên quyển sổ nhỏ. Nhưng dù nhìn xuôi nhìn ngược, lật sang trái lật sang phải thì ngài ấy chỉ thấy mỗi hình một con mèo mập như cái bánh bao được vẽ bằng bút chì. Trông con mèo phì nộn ấy khá đáng yêu… nên làm ngài loli hơi đê mê chút đỉnh
_ Tsu… Tsubaki – bou, cái thứ đáng yêu này là gì vậy? Dễ thương quá chừng!
_ Dễ thương á?... Thần chỉ đang vẽ ra những hướng tấn công và dự đoán đường đánh dựa theo kiếm pháp của Hajima chứ có vẽ thứ gì đâu!
Ngài Akifusa xệ mặt
_ Hả? Kế hoạch của ngươi là cái con mèo này sao? Thật tình… ta không tài nào có thể hiểu nổi mấy bộ óc thiên tài các ngươi chứa cái gì… Chẳng có cái nào là bình thường hết!
_ Ngài nói như thể chính ngài không phải là một trong những điều bất bình thường ấy!
Thoáng dưng, một dòng ý tưởng hiện ngang qua tâm trí Tsubaki. Hắn vô tình bắt gặp sáng kiến này khi đang nhìn chằm chằm ngài Akifusa đang cố gắng mở van xe phía trước và lấy gói bim bim William ăn còn thừa lại
Ngài Akifusa bắt gặp ánh mắt của hắn hướng về phía mình… nên bắt đầu đưa gói bim bim lên che đi vẻ e ấp ngại ngùng trên gương mặt baby xinh xắn đáng yêu
_ Tsu… Tsubaki – bou… đừng nhìn ta như vậy… xấu hổ lắm… Tsubaki – bou là tên lolicon!
_ Akifusa – sama, nếu thần nhớ không nhầm thì trong khuôn viên Thiên Chiếu Gia Trang này có mấy cái tháp chuông đúng không?
_ Tháp chuông? Ừ, có 4 cái được xây dựng từ thời Edo bị bỏ hoang đến tận bây giờ. Ta đã tính cho người phá mấy cái tháp chuông đó đi cho đỡ chật vì dù sao nó cũng cũ quá rồi. Nhưng do bận nhiều việc quá nên mãi chưa thực hiện được!
_ Việc bận của ngài chắc chỉ toàn là nằm một chỗ trước hiên, hút thuốc lá, uống rượu và ăn hạt hướng dương thôi chứ gì… Thế mấy cái tháp chuông đó có còn hoạt được không?
_ Hừm… chả biết, ba trăm năm nay ta có đến kiểm tra đâu… Nhưng nghe người trong Thiên Chiếu Gia Trang nói… hình như thi thoảng nó vẫn đổ chuông thì phải. Kể cũng thật lạ, hơn ba trăm năm không màng đến ỏ ê gì thế mà vẫn đổ chuông… chắc không phải ma quỷ gì đâu hả!
Tsubaki lại suy nghĩ, nếu như đây thật sự là những gì William muốn nói đến… thì biết đâu được Tsubaki sẽ nghĩ ra tùm lum cách khi biết tận dụng mấy cái tháp chuông kia đúng chủ đích. Thế là tên tự kỷ ám thị bất ngờ mở cửa bước xuống khỏi xe và tiến sâu về phía khu rừng rậm cách đó không xa. Hắn bỏ lơ luôn cả ngài Akifusa vừa mới ăn được một cái bim bim
_ Tsubaki – bou, đi đâu vậy? Đợi ta…
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Phía Bắc của Thiên Chiếu Gia Trang có một cánh rừng rậm đi bằng chân sẽ mất hẳn một ngày mới đến được vách tường ngăn cách Amaterasu no Mori với xã hội bên ngoài. Vô phúc cho kẻ nào dám đột nhập vào đây với ý định ăn trộm mà không có trang bị bản đồ hay khảo sát địa hình trước. Chắc chắn 100% sẽ lạc không biết đường ra vì ở đây chẳng khác chi một mê cung đồ sộ bằng các đại thụ cao chọc trời
Cách duy nhất để không bị lạc ngoài trang bị bản đồ và la bàn ra thì phải có khứu giác cực tốt. Thường thì ta sẽ sử dụng đến chố dẫn đường. Nhưng điều đó không cần thiết khi người ở Thiên Chiếu Gia Trang đều được huấn luyện về khả năng nhận biết qua mùi vị. Tsubaki đã từng trải qua một đợt tập huấn đặc biệt khi còn nhỏ nên chí ít cái mũi của hắn không đến nỗi là vô dụng. Hắn có thể tự tìm đường đến chỗ những tòa tháp chuông ẩn sâu trong rừng thông qua mùi hương còn vương lại trên những thân cây xung quanh
_ Tsubaki – bou, ngươi tính đến chỗ những tòa tháp chuông ấy ư? Nó đã có niên đại cả trăm năm không ai màng đến. Có lẽ chẳng thể sử dụng được đâu!
_ Bởi vì không ai đến nên không thể biết chắc chắn là nó đã ngưng hoạt động hoàn toàn. Hơn nữa, chẳng phải chính ngài đã nói có người đã từng nghe thấy tiếng chuông phát ra sao? Thay vì cứ đoán già đoán non, cứ đi một lần thì khắc biết!
_ Ấy là vì ta nghe người khác nói thế, chứ chưa lần nào kiểm chứng bằng mắt mình hết… Mà tại sao ngươi lại đặc biệt quan tâm tới mấy cái tháp chuông đó thế? Chẳng lẽ nó giúp ích được gì cho trận đấu kế ư?
_ Hiện giờ thần chưa dám chắc chắn vào điều gì hết. Thứ thần biết là tên William kia tuy là một tay gàn dở, nhưng không bao giờ là một tên nói khoác. Hắn đã nói xung quanh Thiên Chiếu Gia Trang nhất định có thứ gì đó sẽ giúp thần chiến thắng… thì ắt hẳn quanh đây sẽ có thứ thần dùng được. Trước tiên, thần muốn kiểm tra mấy cái tháp chuông xem… còn chi tiết thế nào… hẵng tính tiếp!
Đi được một đoạn nữa vào sâu trong rừng, cuối cùng thì Tsubaki đã chịu dừng lại khi phía trước có một bãi đất không có cây. Và ở giữa bãi đất là một cái tháp chuông được đóng bằng gỗ đã mục nát từ lâu. Theo thời gian kèm theo mưa gió thất thường, ngọn tháp còn giữ được vẽ cổ kính có rong rêu bám đầy thế này thì quả là một kỳ tích nhiệm màu
_ Ra nó ở đây… phải công nhận nằm sâu trong rừng thế này, có muốn đến chăm coi cũng là chuyện mò kim đáy bể!
Đứng chiêm ngưỡng vẻ cổ kính của nó trong thoáng chốc, Tsubaki lững thững bước đến gần hơn với mục đích kiểm tra bên trong
_ Chờ chút Tsubaki – bou, đừng có nói với ta là ngươi muốn vào đó thật nhé?
_ Nếu không vào thì đến đây làm gì? Thần muốn kiểm tra xem cái tháp này có còn hoạt động được không? Nếu may mắn thì biết đâu ta lại có thể nghe được âm thanh boong boong thú vị thì sao!
_ Suy nghĩ trước khi hành động đi Tsubaki – bou. Đó là một ngọn tháp tồn tại suốt 3 trăm năm. Mọi thứ bên trong đều đã mục nát gần hết. Nếu như không cẩn thận, chỉ sơ suất một chút thôi cũng đủ gây nên hậu quả khó lường… Theo ta thấy, tốt nhất đừng nên đến gần thì hơn!
_ Ngài nói thế không phải vì ngài sợ bóng tối hay mấy con dơi đó chứ?
Bỗng nhiên, đôi chân loli của ngài khẽ run lên cùng điệu với cả thân thể nhỏ nhắn đó. Ngài Akifusa quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn thẳng vào Tsubaki
_ Sợ… sợ gì chứ… ta là thần kia mà… hà cớ gì phải sợ mấy thứ vớ vẩn đó…
_ Hầy, nếu vậy thì làm ơn đừng có run như bị sốt rét thế kia… 3 năm không gặp lại, ngoài cơ thể ra thì tính cách ngài còn bị teo quắt queo đến chừng nào đây?
Tsubaki gãi đầu sột soạt mấy cái rồi đưa tay chỉ thẳng
_ Vậy ngài cứ ngồi ngoài này đợi… còn không thì trở lại Thiên Chiếu Gia Trang đi. Thần sẽ vào kiểm tra một mình. Nếu chịu nhìn trên ngó trước ngó sau thì không tai nạn nổi đâu. Nhưng ngộ nhỡ sau 1 tiếng đồng hồ mà không thấy thần trở về, thì ngài cứ hiểu rằng là thần bị mắc kẹt rồi nhé!
Và hắn tiếp tục quay lưng bước vào bên trong một cách âm thầm lặng lẽ
Ngài Akifusa cũng muốn về lắm. Nhưng ngài cũng không đan tâm để hắn đi một mình. Còn nếu đứng bên ngoài một cánh rừng rậm thế này… cảm giác thấy hơi đáng sợ ớn lạnh. Lỡ như đang đứng mà có rắn bò đến cắm cho hai vết răng nanh thì…
_ Tsubaki – bou, cho ta đi chung với!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Quay trở lại khu dưỡng bệnh trong Thiên Chiếu Gia Trang. Thay vì nghỉ ngơi, William lại có một cuộc gọi quốc tế từ Nhật sang tận Anh quốc. Không biết anh ta nói chuyện với ai mà trông mặt mày có vẻ khá lo lắng phiền muộn
_ Nếu nói như thế thì tức là dù muốn sử dụng “nó” đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thi triển một mình. Phải có chất xúc tác và những phụ kiện bắt buộc ư?
Nhìn vẻ chán nản trên mặt William lúc này thì dường như mọi chuyện không được diễn biến thuận lợi cho lắm
_ Oh my, như thế thì khá bất lợi… bây giờ dù có chuẩn bị cũng chẳng thể kịp. Mà nếu không có những thứ đó thì Kazuto – kun không thể dùng “Shinkiro no Tsuki” của nhà Saotome… Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao Mom?
Một lần nữa, William cất tiếng thở dài vì không được câu trả lời mình mong muốn
_ Chỉ còn cách là để đối phương rơi vào trạng thái tồi tệ nhất thì không cần đến phụ kiện vẫn có thể thi triển “Shinkiro no Tsuki”… Cái này hơi khó khăn đây, đợi cho đến khi đối thủ kiệt sức thì chắc Kazuto – kun tiêu trước quá… Hây da, thôi chắc cứ để Kazuto – kun tự thân vận động vậy. Thanks Mom!
Ngắt cuộc gọi, William không khỏi phiền lòng vì rút cuộc mình vẫn chẳng thể giúp ích gì được cho Tsubaki
_ Lại quay về điểm xuất phát. Đúng là không phải cứ muốn là dùng được… Kiếm pháp nhà Saotome, trông đơn giản lại không hề đơn giản. Giờ mình đã hiểu lý do vì sao bộ kiếm này như một con dao hai lưỡi, hoặc đưa nhà Saotome đi lên ngang bằng với ba gia tộc hùng mạnh, hoặc đưa nó đến thất bại… Và nó đã để nhà Saotome chỉ còn là một cái vỏ bên ngoài… Kazuto – kun, xin lỗi nhé… có lẽ cậu phải tự chiến đấu rồi!
………………………………………….
………………………………………….
Cộc cộc
_ Xin lỗi đã làm phiền, chúng tôi vào được không William – san?
Nghe giọng nói này rất đỗi quen thuộc, hình như đã từng nghe thấy ở đâu… Vớ vẩn, phải nói chính xác là chỉ cần thoáng qua là biết ngay ai đang đứng ngoài đó
_ Vâng vâng, mời vào tự nhiên!
_ Chúng tôi xin phép!
Nếu là “chúng tôi”, vậy thì số lượng người đến thăm William sẽ trên một. Ngoài cung chủ cung huyền nữ Tsuchimikaido thì còn có vệ sĩ thân cận nhất của cô ấy, Mikazuki Tsuchimikaido. Và đương nhiên, khi khách quý đến thăm, thì người được thăm phải tỏ thái độ sao đó cho phù hợp… điển hình như một nụ cười từ quý ông lịch lãm chẳng hạn
_ Oh my, Hime – sama đến thăm tôi này, thật là quý hóa quá… Hôm nay, trông người thật đẹp trong bộ Kimono sặc sỡ màu hồng của mùa xuân kia. Sao con tim tôi lại trở nên rộn ràng thùm thụp thế này!
Chisaki đưa tay che miệng cười khúc khích
_ William – san lại quan trọng hóa vấn đề lên rồi. Nhưng thấy anh khỏe như vậy, xem chừng các vết thương đang có dấu hiệu bình phục rất tốt!
_ Vâng, nhờ vào loại thuốc đặc biệt của ngài Akifusa và sự tận tâm tận tình của các nữ y tá trong Thiên Chiếu Gia Trang. Họ nói nếu theo tiến độ thế này thì chắc tôi sẽ xuất viện vào chiều nay thôi. Sau đó lại còn phải đến xem Kazuto – kun thi đấu nữa chứ!
William chợt quay sang Mikazuki ngồi bên cạnh
_ A, đi với Hime – sama hôm nay còn có Mikazuki – sama nữa sao? Được hai bông hoa đẹp nhất nhà Tsuchimikaido đến thăm thế này… William tôi có số thật đỏ, uh hế hế hế hê hê hêyyyyy!
_ Tuy chúng ta đã gặp nhau lúc trước, nhưng đây là lần đầu tiên được ngồi nói chuyện với anh. Nếu có gì thiếu sót, mong anh lượng thứ bỏ qua cho! Mikazuki cúi đầu
_ Ây dà, tôi nào có ý đó… lý ra tôi phải là người mong được lượng thứ vì đôi lúc làm những hành động chẳng giống ai… Mikazuki Tsuchimikaido ư!
Đột nhiên, William khẽ chồm người đến gần để có thể đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh của Mikazuki lên hệt như đang tán tỉnh cô ấy. Chỉ khác ở chỗ trong ánh mắt William không hề hiện lên vẻ như đang muốn tiếp cận quyến rũ lấy Mikazuki. Mà chỉ đơn thuần là muốn quan sát từng chi tiết trên gương mặt cô ấy hơn
_ Ra là thế… tôi cứ tự hỏi không biết cái cảm giác quen quen nhen nhóm trong mình cứ không ngừng thôi thúc khi nhìn thấy cô Mikazuki đây tại sao đôi lúc lại xuất hiện. Ra là như vậy… chỉ đơn giản vì trông cô rất giống một người… một người trong tấm hình của cậu ấy!
_ Wi… William – san!
Mikazuki khá ngại ngùng khi bị một đứa con trai không quen biết chạm vào. William cũng để ý thấy vẻ ngượng ngịu khó chịu ấy nên cũng nhanh chóng rời xa khỏi cô ấy, và thay vào đó là một nụ cười thân thiện ngày thường
_ Thành thật xin lỗi Mikazuki – sama… xin bỏ qua cho sự khiếm nhã của tôi. Bên cạnh đó tôi có điều này muốn hỏi Hime – sama… Người nghĩ thế này là ổn sao? Cứ tiếp tục để mọi thứ trôi qua như hiện tại là ổn thật ư? Cho cả người, cả cô ấy và cậu ta nữa?
_ Anh đang muốn nói đến điều gì vậy? Chisaki cất tiếng hỏi
_ Tôi chỉ là một tên ngoài tộc, đáng lẽ không có quyền nhúng mũi vào chuyện riêng của ba gia tộc… Nhưng Kazuto – kun là bạn thân của tôi và tôi không hề muốn cậu ta phải chịu thêm bất kỳ đau khổ hay lời nói dối gì nữa hết. Chắc Hime – sama hiểu ý tôi chứ?
Chisaki hoàn toàn hiểu, có những thứ muốn giấu mãi cũng không được. Chỉ là cung chủ nhỏ nhà Tsuchimikaido không thể ngờ rằng William đã tìm hiểu được đến tận mức độ này. Xem chừng Chisaki không còn cách nào khác ngoài việc trả lời một cách rõ ràng. Nhưng việc đầu tiên vẫn là…
_ Mikazuki, xin lỗi, mình muốn nói chuyện riêng với William – san một chút… Cậu có thể ra ngoài đợi mình trong giây lát không?
_ À…ừ, được rồi!
Mikazuki thoáng để ý thấy nét biểu hiện trên gương mặt Chisaki có chút thay đổi. Cô cảm thấy lo trước thái độ không giống ngày thường ấy. Nhưng cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc nghe theo mệnh lệnh thống lĩnh tối cao nhà Tsuchimikaido. Mikazuki đành chấp nhận rời khỏi phòng hồi sức nơi William đang tu tâm dưỡng bệnh để hai người họ có thể tự do nói chuyện
_ Mikazuki – sama đã đi rồi, Hime – sama, người không nghĩ đã đến lúc nói ra hết sự thật rồi ư? Rút cuộc thì người đang che giấu Kazuto – kun bí mật gì?
Chisaki thở phào một hơi
_ Trước khi nói về chuyện đó, tôi muốn hỏi William – san, anh đã nghi ngờ từ lúc nào?
_ Từ lúc chúng ta đi theo dõi Kazuto – kun và Mikazuki – sama sau khi vòng đấu thứ nhất kết thúc. Khi đó, ngài Akifusa – sama đã nói với người những điều vô cùng khó hiểu? Hime – sama, sau cùng thì người đang giấu tôi chuyện gì? Tại sao người lại chấp nhận việc để hai người họ gặp nhau mặc dù đã biết Mikazuki – sama mang hình hài người con gái mà Kazuto – kun từng yêu thương và không ngừng gào thét trong tuyệt vọng?
_ Đây có phải là một trong những khả năng của Shinobi không? Thu thập thông tin trong âm thầm lặng lẽ… phong cách giống như một Shinobi chuyên nghiệp ấy!
_ Không, tôi không sử dụng kỹ năng của một kẻ mang dòng máu Shinobi… Tôi chỉ đơn thuần là một họa sĩ từng kề vai sát cánh với Kazuto – kun… nên việc nắm bắt được tâm lý người khác là điều không quá khó. Hime – sama… đã đến lúc người nói thật cho tôi biết… để từ đó tôi mới biết mình sẽ làm gì tiếp theo… hoặc đứng bên người, tiếp tục tham dự Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm dưới thân phận ứng cử viên nhà Tsuchimikaido và xem như chưa từng nghe thấy điều gì hết… hoặc chấm dứt mọi thứ tại đây, nói cho Kazuto – kun biết mọi chuyện và đưa cậu ấy trở lại Anh quốc!
Chisaki suy nghĩ một cách miên man, William tuy dễ gần hơn Tsubaki, nhưng xét ở phương diện nào đó thì không hề có sự đùa cợt trong từng câu nói của anh ta ít nhất là trong tình huống hiện giờ. Chuyện này tốt hơn hết không nên tiết lộ cho người ngoài tộc… nhưng nếu không nói cho William biết… thì càng không rõ điều tệ hại gì sẽ xảy đến… nhẹ thì Tsubaki sẽ không còn đặt niềm tin ở nhà Tsuchimikaido, cụ thể là ở Chisaki… còn nặng thì… Chisaki phải chuẩn bị nghênh chiến một sống một còn với Tsubaki bằng Katana và Kenjutsu… Thôi thì đành đánh cược vào lựa chọn thứ hai
_ Tôi đồng ý kể cho anh nghe mọi thứ William – san. Nhưng với một điều kiện, dù anh có chấp nhận hay không… xin đừng để cho Mikazuki biết… Tôi không muốn cậu ấy dính dáng thêm về chuyện này nữa!
_ Chấp thuận… tôi sẽ không tiết lộ cho Mikazuki – sama biết về những thứ tôi sắp được nghe!
…………………………….
Đứng bên ngoài, Mikazuki thật sự muốn nghe xem hai người họ bên trong đang nói gì với nhau. Nhưng chỉ nhìn qua mỗi khe cửa thì chẳng thể biết được gì hết… hơn nữa, bức vách này quá dày, không cho phép Mikazuki nghe rõ ràng nên cô công chúa tóc tím đen đành từ bỏ vậy
Mikazuki lững thững bước ra phía hiên sau của căn phòng. Khẽ hướng gương mặt lên cao để đón nhận cơn gió nhẹ thoáng thổi qua mái tóc dài suôn mượt và những chiếc chuông gió được treo trên cao tạo nên giai điệu leng keng nghe vui tai. Sau đó, Mikazuki nhẹ nhàng lấy trong túi quần mình chiếc điện thoại di động có gắn con cáo trắng nhồi bông nho nhỏ ở phía dưới. Đó là con thú bông Tsubaki đã gắp được khi cả hai cùng dạo chơi ở Yokohama… hắn đã cho cô con cáo này xem như quà ấn tượng gặp mặt và Mikazuki đã xem nó như một báu vật không thể tách rời
_ Minamiya – san… không biết giờ này anh ấy đang làm gì… Hy vọng mọi thứ đến với anh ấy đều ổn thỏa!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Ok, đây là cái cuối cùng… quả nhiên không làm mình phải thất vọng!
Tsubaki thẳng thừng dùng chân đạp nát cánh cửa mục gỗ chắn lối rồi lòm ngòm bước ra. Hắn ngoái cổ nhìn lên tháp chuông phía trên thêm một lần nữa trong khi tay đưa lên trán quẹt mồ hôi lấm tấm. Tuy rằng vất vả nhưng trông thấy vẻ mãn nguyện qua tiếng thở phào kia thì ắt hẳn chuyến khảo sát này thu được kết quả ngoài mong đợi
_ Akifusa – sama, ngài ra được rồi, ngoài đây không còn dơi nữa đâu!
Quay cổ lại nhìn, vị thần mang hình dáng cô nhóc loli trong bộ Kimono ngắn tay đỏ viền đen nhích từng bước chân ra khỏi tháp chuông. Khổ thân ngài Akifusa phải trải qua một vòng thi thử thách can đảm trong một không gian vừa tối vừa ẩm thấp suốt khoảng thời gian dài… Ngài ấy không sợ bóng tối… mà chỉ hãi mấy con dây bám trên trần nhà… mỗi khi rọi ánh sáng lên là chúng đồng loạt sải cánh bay xuống lướt qua không khỏi khiến tim người khác giật thọt nhảy ra ngoài… Đến bây giờ, đôi chân nhỏ nhắn kia còn chưa hết run lẩy bẩy vì quá shock
_ Thật tình… thật tình… trong đó còn đáng sợ hơn khi ta tự nhốt mình trong Thiên Nham Cung. Ít ra ở đó không có dơi và chuột!
Thiên Nham Cung, hay còn được biết đến với cái tên Hang Trời. Tương truyền kể rằng Tố Trản Ô Tôn Susanoo trong cơn say đã giẫm nát đồng lúa của Amaterasu, lấp đầy tất cả các kênh mương nguồn nước, ném thứ ô uế vào cung điện và đền thờ Thiên Chiếu Đại Thần. Nặng hơn hết là Susanoo đã ném xác một con ngựa lang trắng bị lột da vào người hầu đang dệt vải khiến cho thoi cửi bung ra và đâm chết cô gái đó. Cảm thấy bất bình trước hành động ngỗ ngược, Amaterasu quyết định tự giam mình trong Thiên Nham Cung lấp kín cửa làm dương gian chìm đắm trong bóng tối không còn ngày đêm. Ngài còn tuyên bố sẽ không bao giờ chịu xuất hiện nếu các vị chư thần đồng ý để Susanoo sống chung trên thiên giới. Trước tình cảnh rối bời, mưu thần Taka – mi – misubi đã sử dụng đến Bát Chỉ Kính Yata – no – kagami và vũ khúc đặc biệt từ thần Amano Uzume
Nghe thấy tiếng múa hát bên ngoài, Amaterasu hiếu kỳ mở động ra xem thử. Thoạt thấy hình ảnh của ngài phản chiếu trên gương, một vị thần đã nhanh chóng kéo tay ngài Amaterasu sang một bên khi các chư thần khác lập tức chăng dây ngang phong ấn lối vào Thiên Nham Cung. Kể từ đó, Amaterasu không thể trở vào trong động, ánh sáng chan hòa muôn nơi, ngày đêm lại bắt đầu vận chuyển
Thoáng nhớ lại lịch sử truyền thuyết các vị thần mình từng học, Tsubaki vẫn còn lưu giữ những kiến thức ấy như một dấu ấn riêng trong tâm trí. Đã là một người Nhật tôn sùng đạo thần Shinto thì phải biết… Nhưng một khi phân tích theo hai mặt khách quan và chủ quan, Tsubaki rút ra nhận xét rằng tất cả là vì sự vô trách nhiệm, trẻ con của Amaterasu đã khiến cho dương gian gặp khốn đốn khi không có thái dương. Việc tư và việc riêng, lý ra ngài ấy không nên để bị Susanoo khiêu khích đến mức tự ái chạnh lòng khiến người khác phải gánh chịu… Suy cho cùng thì truyền thuyết đấy vẫn là để phê phán thái độ “đem con bỏ chợ” của Thiên Chiếu Đại Thần… Ấy là chỉ riêng Tsubaki nhận xét như thế
Hắn thẳng thừng đưa tay nhéo mà ngài Akifusa một cái cho bõ ghét
_ Đau đau Tsubaki – bou. Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì thế hả?
_ Đáng lý thần không muốn bon chen vào làm gì… nhưng nếu như không phải tính tự ái sĩ diện của ngài thì dương gian đã không chịu cảnh tối đen cả một khoảng thời gian. Đừng có đổ lỗi hết cho Susanoo… khi chính ngài cũng phải nhận lấy một phần trách nhiệm. Làm thần không lo làm thần, suốt ngày cứ giận với chả dỗi!
Akifusa – sama liên hồi vùng vẫy
_ Giờ ngươi dám lên mặt dạy đời ta ư? Nhưng quả thật lúc đó ta giận quá không biết làm gì trừ việc chui vào hang tịnh tâm qua ngày. Dù cho rằng Susanoo có là em trai ta nhưng những hành động ngu ngốc của nó thật không thể bỏ qua!
_ Thế là ngài bỏ mặc nhân gian chui vào hang tự kỷ một mình ư? Trách nhiệm đầy mình nhở… Nhưng thôi, chuyện hiềm khích giữa hai chị em ngài, một người trần mắt thịt như thần không có tư cách xen vào. Nếu cả hai vị thần có thể giảng hòa được thì đỡ cho thần nhiều đấy!
Thả tay để gương mặt Akifusa bình thường trở lại, nhưng nó có chút méo mó sưng húp như sâu răng làm ngài không khỏi ướt mi vì đau quá
_ Điều quan trọng bây giờ là 4 cái tháp chuông vẫn còn hoạt động khá tốt sau chừng ấy thời gian. Chỉ cần tra thêm dầu vào các mô tơ và trục xích thì nó sẽ lên tiếng khi ta đặt thời gian. Kể ra cũng không uổng phí công sức đến đây một chuyến!
_ Tsubaki – bou, rút cuộc thì mấy cái tháp chuông này giúp ích được gì cho ngươi? Ta thật sụ không hiểu ngươi đang mưu tính chuyện gì hết!
_ Ô? Lạ nhỉ… không phải bình thường ngài tiên đoán được mọi thứ sao? Con mắt của thần Amaterasu không bao giờ sai kia mà. Sao bây giờ lại nói là không hiểu ý định của thần?
_ Con mắt của thần Amaterasu cho phép ta nhìn thấy vận mệnh cũng như số phận của người đó từ khi họ sinh ra cho đến lúc chết. Nhưng chỉ riêng ngươi Tsubaki – bou… đã có thứ gì đó trong ngươi tạo thành bức tường chắn không cho ta nhìn xuyên qua… Ta không biết ngươi đang mưu tính chuyện gì… nhưng số phận là một sợi dây không thể cắt đứt. Dù ngươi có cố gắng thì…
_ Số phận, vận mệnh, hay định mệnh như một sợi dây không thể cắt đứt, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể cột đầu chỉ sang một chiếc cọc khác tốt hơn chiếc cũ. Akifusa – sama, thần sẽ cho ngài thấy… số phận của con người, cuộc sống của con người, định mệnh của con người… do chính con người tự quyết định. Nhân thế không còn là con rối điều khiển của các vị thần nữa!
…………………
Thần linh đã tạo nên thế giới, dùng máu thịt của chính mình để nhào nặn ra một giống loài được biết đến với cái tên “con người”. Cho họ một trái tim biết đập biết yêu thương, cho họ trí khôn để tồn tại trong xã hội… và cho họ một linh hồn để sống đúng với bản chất của một con người. Nhưng các vị thần không ngờ một điều rằng chính vì linh hồn được ban tặng, con người mới nhận ra được giá trị của sự tự do quan trọng đến thế nào. Chính vì có một trái tim, con người nhận ra mình muốn được yêu dù đó có phải đánh đổi mọi thứ mình có kể cả mạng sống chỉ vì một tình yêu nhỏ nhoi như ánh nến sắp tàn… Chính vì có trí khôn, con người đã có những bước đi cho riêng mình, không còn dựa dẫm vào sự chỉ dẫn của các vị thần… tự bản thân họ sẽ trải qua những sóng gió để đúc kết kinh nghiệm cho bản thân. Cũng giống như chim non sẽ không mãi mãi là một chú chim non… Vào một ngày nào đó, chúng sẽ tự sải đôi cánh của mình hướng về nơi bầu trời xanh đang vẫy gọi chúng
Bây giờ cũng thế, trong mắt ngài Akifusa, đứa trẻ năm xưa còn muốn nhận sự an ủi của mình nay đã trở thành một đứa trẻ trưởng thành, biết thay đổi số phận của chính mình khi hùng hồn tuyên bố sẽ chống lại các vị thần. Không biết đây là hành động thông minh hay ngu ngốc… Chỉ hiểu rằng là ngài Akifusa muốn được tiếp tục theo dõi con đường đi mà nó lựa chọn. Ngài khẽ nở một nụ cười mãn nguyện
_ Tsubaki – bou quả nhiên không còn nhỏ nữa. Tuy sự cứng đầu trong ngươi vẫn còn chưa dứt!
Akifusa – sama quay lưng bỏ đi
_ Thôi thì đành vậy, ta sẽ chống mắt lên xem ngươi làm được gì khi sợi dây số phận cứ căng ra trước mắt nhưng không thể cắt đứt. Cột nó sang một chiếc cọc khác ư? Có vẻ thú vị đấy… cho ta thấy điều kỳ diệu ấy nào Tsubaki – bou!
_ Akifusa – sama… đường về ở hướng này. Nếu như thần nhớ không nhầm thì ở chỗ đó nãy có con rắn bò ngang qua thì phải!
_ Kyaaaaaaaa
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Tôi xin phép!
Chisaki bước ra khỏi phòng dưỡng bệnh nơi William đang đóng đinh cư trú lại. Cô cung chủ nhỏ cúi đầu chào lần nữa rồi từ từ đóng cửa để William có thể chuyên tâm dưỡng thương. Còn mình thì chắc quay trở lại dojo của nhà Tsuchimikaido thôi
_ Chisaki, mọi chuyện xong rồi hả?
_ Mikazuki…!
Mikazuki đứng đợi bên ngoài từ đầu đến giờ. Từ lúc Chisaki nói Mikazuki ra ngoài, nàng công chúa tóc tím đen đã nghe theo đúng y như vậy. Rời khỏi phòng, đứng đợi không dám trở về một mình
_ Gì thế… mình cứ tưởng cậu đã về rồi. Đứng đợi bên ngoài cả tiếng thế này… thật sự ổn đó chứ… Chân của cậu…
_ Tớ không sao mà… trước khi đến đây, tớ đã bôi kem theo định kỳ rồi, không còn bị đông chân nữa đâu… Quan trọng hơn, Chisaki, cậu và William – san đã nói gì vậy? Trông William – san có vẻ như rất nghiêm túc thì phải!
Chisaki thoáng nhớ lại khoảng thời gian ở trong phòng với William. Cô cung chủ nhỏ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc kể cho William hết mọi thứ nếu không muốn chàng trai nửa Tây nửa ta kia tiết lộ cho Tsubaki. Mặt khác, giữa hai người đã thỏa thuận dù gì cũng không được nói cho Mikazuki dính dáng đến… Chisaki không muốn cô bạn thân của mình gặp thêm phiền toái gì nữa
Chisaki khẽ lắc đầu đi đôi cùng nụ cười nhẹ đáng yêu gần gũi
_ Không có gì, William – san chỉ có chút thắc mắc về Kazuto – san thôi, không có gì đáng bận tâm đâu… Cậu đừng lo!
_ … Nếu cậu nói thế thì tớ không thắc mắc nữa… Nhưng thật sự nét biểu hiện của William – san rất lạ thường. Không lẽ do vết thương của anh ấy chưa bình phục hẳn nên mới tỏ ra hơi hiếu chiến như thế?
_ Không biết nữa… Nếu đúng là như thế thì chỉ hy vọng rằng William – san nhanh chóng bình phục!
Nhưng khi được một đoạn, cô cung chủ nhỏ khẽ dừng lại giữa chừng. Cô ấy khẽ trông lên những đám mây trắng bồng bềnh như kẹo bông gòn đang lặng lẽ trôi hững hờ trên khung nền trời xanh kia. Cảm giác thả hồn lên đó khi có cơn gió nhẹ thoáng thổi qua mái tóc và những chiếc chuông treo bên trên leng keng đến vui tại thật khó diễn tả bằng lời. Nó mang đến cho người hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng thanh thản yên bình mà không phải bao giờ cũng có… Và trước khung cảnh hiện tại, tâm hồn Chisaki lại trở nên trống vắng đầy sự đắn đo trăn trở
_ Mikazuki… theo cậu thì khi hai người là bạn thân thiết đến hiểu rõ nhau… thì khi người này giấu một bí mật nào đó không thể giải thích rõ ràng… cậu có nghĩ người kia sẽ tha thứ bỏ qua mọi chuyện và chấp nhận không?
Mikazuki chợt ngoái cổ lại… nàng công chúa tóc tím đen không hiểu hàm ý Chisaki muốn ám chỉ điều gì. Nhưng nếu là để trả lời cho câu hỏi vừa rồi thì không cần phải suy nghĩ gì nhiều
_ Tớ ngốc lắm nên làm thế này cho dễ hiểu. Nếu đặt trường hợp Chisaki giấu tớ một bí mật không thể bật mí thì tớ chắc chắn sẽ bỏ qua vì biết rằng cậu có nỗi khổ tâm riêng. Nhưng tớ lại cảm thấy buồn vì cậu không đặt niềm tin vào tớ nên mới không dám nói. Chisaki… nếu xem tớ như một người bạn quan trọng… thì đừng ngần ngại nói cho tớ biết cậu đang nghĩ gì… Tớ không muốn mình trở thành một người vô tâm chỉ biết hưởng thụ cuộc sống trọn vẹn này trong khi chẳng thể hiểu những uất ức cậu đã trải qua thêm lần nào nữa đâu!
Chisaki đưa tay lên giữ mái tóc để không bị cuốn đi theo cơn gió. Trên đôi môi đó nở lên một nụ cười như cánh hoa anh đào nở rộ tuyệt đẹp
_ Uh, cảm ơn cậu Mikazuki!
Mikazuki hí hửng chạy đến khoác tay mình vào tay Chisaki rồi cùng nhau bước về khu nhà dành cho các ứng viên gia tộc Tsuchimikaido một cách vui vẻ
………………………………………
Đúng lúc đó thì Tsubaki từ phía bên phải, tức là trái hướng của Chisaki và Mikazuki, mới lù lù đến gần phòng dưỡng bệnh như ma. Hắn để ý thấy hai người trước khi họ rẽ sang ngã ba cách đây không xa. Trong đầu tự hỏi
_ Chisaki đến đây làm gì vậy? Chắc là thăm cái tên nửa Tây nửa ta này hả? Nhưng mà mang theo cả con não ngắn kia… không ngờ cô ta cũng tốt đấy chứ, chịu theo Chisaki đến thăm hắn đúng là lạ… Ủa mà có gì lạ nhỉ, bản tính cô ta trước giờ thích hay chọc ngoáy vào đời sống người khác mà… Thiệt tình… mình đúng là khùng hết chỗ nói!
Đúng là hết chỗ nói vì chẳng có ai tự nhận là mình khùng
Nhưng thôi, gác mấy chuyện đó qua một đên. Họ còn nhớ để đến thăm William thì tên đang nằm trong kia quả thật số rất đỏ. Tsubaki cũng kéo cửa bước vào trong xem tình hình thế nào
_ Oh my, Kazuto – kun welcome back, You just go somewhere?
_ Còn đi đâu nữa, chính cậu đã bảo tôi nên lượn một vòng quanh Thiên Chiếu Gia Trang để tìm xem có gì thú vị không còn gì?
_ Oh my… so, have you found something yet?
_ Ờ, được vài thứ thú vị lắm… Mà này, lúc nãy tôi có thấy Chisaki từ trong này bước ra. Bộ cô ấy chỉ đơn thuần đến đây thăm cậu hay còn nói gì nữa thế?
William gấp cuốn sách trên tay lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tsubaki với sắc thái nghiêm túc chút đỉnh
_ Kazuto – kun, có chuyện này tôi cần phải nói với cậu biết về Hime – sama!
_ Hửm? Chuyện về Chisaki á? Cô ấy gặp phải chuyện gì vậy? Bộ tư trang Tsuchimikaido bị cháy hay sao?
_ Không, Hime – sama đang có mưu tính… cô ấy định…
Ngay giữa giây phút căng thẳng chuẩn bị phun trào, thì tự dưng nét nghiêm túc hình sự trên gương mặt William biến mất vụt, nhường chỗ cho điệu cười tinh ranh chọc quê ngày thường. William đập tay bộp bộp xuống vai Tsubaki với chất giọng hơi ẻo ẻo
_ Cô ấy nói là sau khi Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm kết thúc hoàn toàn và trở về Kyuushi, cậu phải đưa Hime – sama đi chơi một chuyến đó. Chuẩn bị tinh thần đi nhé!
_ Hả? Đưa Chisaki đi chơi nữa á? Hay là do lần trước bị Hajima quấy phá giữa chừng nên cậu ấy muốn hẹn đi chơi hôm khác nhỉ? Có thể lắm, biết đâu được… Thôi đành vậy, dù sao mình vẫn chưa thể nói lời cảm ơn Chisaki một cách đàng hoàng tử tế!
William đã nói những lời kỳ lạ ấy đến Tsubaki… điều này đồng nghĩa với việc anh ta sẽ không tiết lộ cho Tsubaki biết những gì Chisaki đang suy nghĩ trong đầu… Như thế là William đã chấp nhận lý do của Chisaki… hay vì một điều gì đó khác… Nhìn thấy nụ cười hiện giờ của chàng trai nửa Tây nửa ta… khiến người khác tự hỏi tại sao nó lại phiền muộn sầu não đến như vậy
_ Nhân tiện tôi hỏi này Kazuto – kun. Chung quy cuối cùng là cậu đã đi đâu mà bùn đất lá cây bám đầy mình thế? Có cần đi tắm một phát để gột rửa tâm hồn không?
_ Đi tắm thì tôi đồng ý… Nhưng đừng hỏi tôi đã đi đâu làm gì… Tôi không muốn nhớ lại tí nào hết!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Thế có nghĩa là cậu bỏ mặc hai trận còn lại để đến thăm tôi… Ha ha, có bạn tốt hạnh phúc thật đấy, chỉ cần mình ngã ngửa ra thì Kazuto – kun sẽ đến thăm mình… chắc tôi phải bệnh dài dài quá, uh hế hế hế hê hê hêyy!
_ Im miệng đi William. Thay vì ngồi đó tán nhảm, cậu nên sớm xuất viện đi cho tôi nhờ. Tự dưng phải chăm cho một tên ăn bám ở đậu… cậu không thấy rất bất tiện cho tôi ư?
Ở một khu điều dưỡng đặc biệt thuộc Thiên Chiếu Gia Trang dành riêng cho việc điều trị theo dõi bệnh tình của các ứng cử viên trong thời gian Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm. Bất kỳ cá nhân nào nếu có những triệu chứng bệnh, chỉ cần đến đây khám, uống thuốc thì chắc chắn khỏi vì nghe đâu có một loại cỏ dại đặc biệt được đích thân ngài Akifusa trồng ở khu rừng trên đồi nằm trong phận sự Gia Trang. Loại cỏ này có chức năng tăng tốc độ hồi phục cho các vết thương… uống vào sẽ trị được các căn bệnh mà không để lại triệu chứng phụ hơn là dùng thuốc Tây
William được đặc xá nằm ở đây chờ theo dõi. Nhìn chung thì các vết thương trên người anh chàng nửa Tây nửa ta kia đã được băng bó chi chít như xác ướp… cũng không bị tổn thương nội tạng gì… Tsubaki thoáng nghĩ chắc William sẽ được ra viện sớm. Xem ra Tsubaki lo bằng thừa
_ Hey Kazuto – kun, lần đầu tiên đến Nhật Bản… và đây cũng là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm thế nào là một trận chiến Samurai thực sự. Được biết đến tinh thần Bushido người Nhật là như thế nào. Thật sự, Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm đã mở mang cho tôi nhiều thứ lắm… Thế nên, tôi muốn nói lời cảm ơn cậu vì đã cho phép tôi tham gia Đêm Vũ này… cảm ơn Kazuto – kun!
Gương mặt Tsubaki quá đỗi lạnh lùng nhưng không kém phần phiền muộn âu lo. Hắn nhận thấy lương tâm mình không thể yên ổn nếu William cứ cảm ơn mình kiểu này. Ở đây chỉ có hai người, Tsubaki không còn đeo chiếc mặt nạ cáo Kitsune… thành thử bao nhiêu cảm xúc đều thể hiện rõ mồn một ra bên ngoài mặt… Thi thoảng, hắn còn không dám đối diện mặt đối mặt với William vì nỗi day dứt trong mình lại xuất hiện
_ Cảm ơn cái gì… tôi chẳng qua lại gây phiền hà đến người khác. Đáng lý ra ngay từ đầu, tôi không nên kéo cậu vào những chuyện như thế này. Đây là chuyện của ba gia tộc, thì chỉ người trong ba gia tộc mới kết thúc được nó. Nhìn cậu thử xem… quả nhiên, số phận bắt tôi phải đi trên một con đường dài cô đơn hiu quạnh không có cái gọi là bạn bè chiến hữu. Cũng chỉ vì quá kiêu căng ngạo mạn vào bản thân… mà tôi đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất!
_ Cậu… lại bắt đầu không tin tưởng vào bản thân mình nữa đấy hả? Thiệt tình, có nói cho cái đầu cứng như đá của cậu còn khó hơn là vẽ 10 bức tranh cùng một lúc. Đây là quyết định của riêng tôi… tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm với tư cách là ứng cử viên tạm thời của gia tộc Saotome là quyền lựa chọn của cá nhân tôi. Nên chí ít cũng đừng như con đà điểu cứ bụp mặt xuống đất để tự ăn năn hối hận. Kazuto – kun, có thực sự là các vị thần bắt cậu phải đi trên con đường một mình không?... Suy nghĩ ở mặt khách quan mà nói: cậu từ bỏ Nhật Bản… từ bỏ danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư… từ bỏ việc ngồi yên một chỗ để thấm lấy nỗi day dứt hối hận để đến nửa kia của thế giới… đến Anh quốc du học. Nhưng sau cùng cậu lại gặp được tôi… con cháu của gia tộc Saotome. Dù cậu có muốn vứt bỏ hết mọi thứ, nhưng Amaterasu – sama vẫn rằng buộc cậu bằng sợi dây liên kết giữa ba gia tộc… bắt cậu phải dính đến một kẻ như tôi… Vậy Kazuto – kun, có khi nào cậu nghĩ: ngài Akifusa muốn cho cậu một người bạn đồng hành không? Nếu chịu khó quay đầu lại thì cậu sẽ thấy… có người đang từng bước theo chân cậu đó!
Tsubaki im hơi lặng tiếng trong thoáng chốc. Có vẻ như William nói đúng, nếu số phận không cho phép mình có thêm bằng hữu, thì sẽ không bao giờ trùng hợp đến mức để mình được gặp gỡ tay dở hơi nửa Tây nửa ta kia… Chỉ có điều… trong Tsubaki vẫn còn thứ gì đó chưa tin tưởng lắm. Hắn vẫn nghĩ đây chính là số phận, là sự trừng phạt cho sự kiêu ngạo cả gan dám chống lại thần linh
_ Oh my, nói với cậu chán quá… Không bàn đến chuyện này nữa… Này Kazuto – kun, xem xong trận tôi đấu với Hajima thiếu chủ. Có rút ra được bài học gì không?
Tsubaki thoáng suy nghĩ đến trận đấu giữa William và Hajima. Hắn đã theo dõi trận đánh ấy rất kỹ nên sớm nhanh chóng nhìn ra được vô số vấn đề thú vị trong lối tấn công hay kenjutsu của Hajima
_ Cậu ta đã mạnh lên rất nhiều, có trí sáng tạo và thành công trong việc nâng cấp kiếm pháp Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ lên thức thứ 6 là Ỷ Thiên Kiếm. Nhưng tôi không nghĩ Hajima sẽ còn dừng lại ở đó… chắc chắn tên này vẫn đang giấu một món vũ khí bí mật chưa tung ra!
_ Phải, tôi cũng cảm thấy vậy… Hajima thiếu chủ quả thật rất mạnh… nhưng đó chưa phải là tất cả. Tôi có cảm giác như ngài ấy chỉ sử dụng tầm 7 đến 8 phần để đấu với tôi thôi… Kazuto – kun, cho đến khi thống lĩnh nhà Kurahashi sử dụng 10 phần… cậu cần phải nhanh chóng nghĩ ra một kiếm pháp khác để đối phó với Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ!
_ Một bộ kiếm pháp để đối chọi với Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ ư? Nhưng mà nghĩ ra một bộ kiếm mới trong tình thế hiện giờ thì…
_ Bí ý tưởng hả? Sao không dựa trên kiếm pháp nhà Tsuchimikaido, nhà Minamiya, và của chị cậu ấy? Hay kết hợp chúng lại với nhau xem có gì hay ho không?
_ Chả đâu vào đâu hết… Minh Minh Diệc Nguyệt Kỳ Vũ của nhà Tsuchimikaido không phải muốn lĩnh hội trong vài giờ là xong. Kiếm pháp nhà Minamiya… nói thật chưa từng thấy lần nào… còn kiếm pháp của Tsukusa nee… Akai Sakura là kiếm thức hoàn hảo nhất không còn chỗ để chỉnh sửa. Nếu mà kết hợp chúng lại thì chẳng ra cái giống gì hết… chẳng thấy có điểm gì chung giữa ba bộ ấy cả!
Để đối phó với kiếm pháp được nâng cấp thuộc nhà Kurahashi, Tsubaki bắt buộc phải nhanh chóng nghĩ ra một bộ kiếm pháp hay một tuyệt thứ có thể chống chọi lại Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ. Có điều… không phải cái gì cứ muốn là có ngay được… Đồng ý Tsubaki là thiên tài trong việc sáng tạo nghệ thuật… nhưng không có nghĩa là có thể so sánh hội họa ngang với kiếm thuật
_ Vậy thì vẫn còn một thứ nữa mà cả cậu, cả tôi, hay bất kỳ người nào ở Nhật trông thấy nó… Đảm bảo cả ngài Akifusa cũng chưa từng chiêm ngưỡng đến. Nhớ lại xem nào Kazuto – kun… cậu đã học được gì sau khi đi sang Anh quốc?
Lời gợi ý của William khiến Tsubaki thoáng suy nghĩ… Có lẽ, hắn hiểu ra William muốn nhắc đến điều gì
_ Cậu muốn tôi sử dụng đến…
_ Một tràng vỗ tay cho Kazuto – kun khi nhìn ra được vấn đề một cách nhanh chóng. Từ khi trở về Nhật Bản, cậu chưa từng phô trương nó ra đúng không? Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm quy tụ nhiều kiếm sĩ từ ba gia tộc lại với nhau… Chính ngài Akifusa cũng không hạn chế vũ khí hay kiếm pháp nào hết. Cũng giống như trận đấu của tôi lúc nãy… Cho nên… chắc chắn “thứ đó” không bị xem là phạm luật… Cậu hoàn toàn có thể dùng nó để đối phó với Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ… nếu chẳng may phải giáp chiến thiếu chủ nhà Kurahashi!
Tsubaki trở nên trầm tư trong ít phút. Hắn cũng nhận thấy đây là ý tưởng hay nhất trong tất cả các ý kiến mà hắn thoáng nghĩ trong đầu. Chỉ e ngại một khuyết điểm nhỏ… Tsubaki vẫn chưa cảm thấy yên tâm hay có lòng tin rằng kế hoạch này sẽ giúp hắn đi đến chiến thắng… À không… ngay từ đầu khi chấp nhận lời mời tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm… Tsubaki không đặt nặng áp lực phải trở thành kẻ còn trụ lại cuối cùng… nhưng vẫn còn gì đó khiến hắn cảm thấy thật sự mọi thứ không hề đơn giản như vậy
_ Có thể sử dụng “nó” nhưng không thể mang đến con số xắc suất thắng cao. Ngoài ra… để dùng “nó”, tôi cần phải có vài thứ phụ trợ!
_ Hầy, có khó khăn gì… quanh Thiên Chiếu Gia Trang này có nhiều thứ hay ho mà cậu không ngờ đấy. Thử dùng đôi mắt và khả năng quan sát của cậu đi rồi sẽ thấy… Những thứ cậu cần… luôn hiện hữu xung quanh mình sẵn… Điều quan trọng là cậu sẽ biến tấu nó thành một bức tranh đẹp đẽ như thế nào!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Một loại kiếm pháp mới đủ sức đánh bại Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ và Ỷ Thiên Kiếm ư?
Tsubaki ngồi trong chiếc xe Jaguar, lưng tựa vào ghế, một tay một quyển sổ nhỏ, tay còn lại cầm một cây viết… mắt đeo kính tập trung không ngừng vào những hình thù chibi mình vẽ ghi chú trong đó
Hiện giờ là 6h sáng ngày kế tiếp, khi đã kết thúc vòng thi đấu thứ 3. Tsubaki gần như cả đêm không ngủ được tí nào vì hắn bắt đầu chuyên tâm vào việc nghiên cứu một thế kiếm giúp mình chiến thắng. Vẫn theo thói quen ngày thường, vẫn mở những bản nhạc không lời vang khắp gian xe, vẫn tách cà phê nóng khơi mào vị giác sáng sớm… nhưng ở đây không có máy pha cà phê… nên chỉ có thể uống cà phê lon thay… đương nhiên là nó nhạt nhẽo chẳng thơm ngon gì mấy
_ Tên nửa Tây nửa ta kia có nói, mình hoàn toàn có thể sử dụng đến “thứ đó”. Nhưng không phải muốn là làm ngay được. Cần phải có thời gian chuẩn bị và một số phụ liệu khác. Chẳng lẽ phải ôm theo một đống chỉ để chiến thắng một trận đấu thôi sao? Rõ phiền phức vớ vẩn… nếu muốn thắng trong đơn giản nhanh gọn lẹ… thì phải tìm ra một kế sách hoàn hảo khác!
……………………
Cộc cộc cộc
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang giữa chừng khi bỗng nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài mặt kính xe. Tsubaki từ từ hạ kính xuống thì bắt gặp ngài Akifusa loli trong bộ Yukata ngắn đen đỏ đang vẫy tay chào mình
_ Tsubaki – bou, ta đến thăm ngươi đây!
_ Akifusa – sama, có chuyện gì mà ngài đến thăm thần sớm thế?
_ Phải có chuyện thì mới đến tìm ngươi được ư? Ngươi đã trở thành một đứa nhóc chi ly tiểu tiết hồi nào vậy? Mà không cảm thấy thất lễ khi bắt một thiếu nữ đứng bên ngoài nói chuyện trong khi thân con trai đấng mày râu lại ung dung ngồi thế kia ư?
Giọt mồ hôi đầu tiên bắt đầu chảy từ vị trí trán xuống giữa mặt Tsubaki. Hắn đang tự hỏi một con nhóc Loli đang tự nhắc mình là người phụ nữ và cần được đối xử như một người trưởng thành. Đúng là mèo khen mèo dài đuôi… dù không thích thú cho lắm nhưng nếu không thể hiện chút gì đó thì chắc chắn ngài Akifusa lại nhắng nhít loạn xị cả lên
Tsubaki không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc mở cửa xe mời ngài ấy. Trông thân hình nhỏ con tìm cách loay hoay leo vào chiếc xe không quá cao đó. Tsubaki thầm nghĩ: đây là kiểu của một người phụ nữ trưởng thành ư? Mọi thứ càng lúc càng đi ra khỏi suy tính của mình
_ Được rồi ngài Akifusa… chung quy là ngài muốn gì ở thần đây?
_ Tsubaki – bou là đồ đầu đất, dốt thượng hạng. Chính vì ngươi lúc nào cũng ngố như thế nên không bao giờ hiểu được rằng xung quanh có nhiều vệ tinh thế nào… Bị lật mặt hai lần là đủ rồi… Ta không muốn mình trở thành kẻ thừa thải trong mấy chuyện thế này đâu… Lỡ ngươi bị cướp đi lần nữa thì…
Đầu óc tên này vốn dĩ khờ khạo với những việc liên quan đến tâm tư người con gái. Nên dù ngài Akifusa có tỏ thiện ý với mình hắn cũng không hiểu. Hắn chẳng hiểu mấy câu nói vừa rồi từ ngài mang hàm ý gì
_ Ngài đang nói cái qué gì vậy? Nhưng nếu chủ đích của ngài đến đây là để chơi thì cứ ngồi yên ở đó… Trong van xe có mấy gói bim bim tên William ăn còn thừa lại thì phải. Cầm lấy cho vào mồm và đừng gây ra bất kỳ tiếng động nào là xem như ngài đã giúp thần nhiều lắm đấy!
_ Ta không phải trẻ con… đừng có nhìn vẻ bên ngoài mà đánh giá nhé. Dù sao thì ta cũng là thần đó!
_ Hầy hầy, sao cũng được, tóm lại, ngồi yên đừng quậy phá, để yên cho thần làm việc. Nếu thấy chán thì đến chỗ Chisaki chơi một chuyến đi!
Ngài Akifusa phùng mang tỏ vẻ không thích… mà dù có không hài lòng thì ngài vẫn cứ muốn được ngồi ngay bên cạnh Tsubaki thế này là vui rồi. Mặt khác, ngài không muốn cứ mất cảnh giác một chút thì mấy đứa con gái kia sẽ ăn mảnh lén đến gặp Tsubaki… nên nhất quyết không chịu rời xa hắn nội trong ngày hôm nay
Nhưng việc Tsubaki tập trung ghi chép cái gì đó không ngăn được sự tò mò khó hiểu của một vị thần trong lốt nhóc con 10 tuổi
_ Mới sáng sớm ra ngươi đang làm cái gì thế? Làm bài tập để chuẩn bị vào học lại hả? Ta có nghe Tsukusa – bou nói ngươi hiện đang theo học tại một trường trung học đúng không?
_ Thần gây xích mích với hiệu trưởng nên đã nghỉ trước khi tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm. Mặt khác, thần cũng không thích đến những nơi vớ vẩn như trường học… cứ phải nhìn thấy mặt cái lũ choai choai ăn không ngồi rồi suốt ngày lảm nhảm đủ thứ khiến thần phát bệnh… Thần chỉ đang bàn chiến lược để chuẩn bị cho các trận đánh sắp tới. Vì đối thủ còn lại… đều là những kẻ không thể xem thường!
_ Đối thủ còn lại của ngươi trong vòng thứ 4 và vòng cuối cùng… chỉ còn lại ba người: Hajima – bou, Tsukusa – bou, và thống lĩnh tiền nhiệm nhà Minamiya. Ngươi cứ lo lắng quá không hay đâu? Ngộ nhỡ vòng thứ 4, đối thủ đụng ngươi là Hajima bên nhà Kurahashi thì tính sao?
_ Nếu trận thứ 4 mà thần gặp ngay Hajima thì dù kết quả có thắng hay thua, thần cũng sẽ dừng lại xem như sứ mệnh đã hoàn thành. Nhưng mọi quyết định sau cùng vẫn là ở ngài. Thần không nghĩ ngài dễ dàng để cho chuyện đó xảy ra… cho nên chắc chắn sẽ không có chuyện thần đấu với Hajima trong đêm tiếp theo… Ngài cũng sẽ không để Tsukusa nee và lão già kia chiến với nhau… Nên đối thủ của thần sẽ là Tsukusa nee hay lão ta… Mọi thứ đều diễn ra đúng theo ý ngài còn gì!
Ngài Akifusa làm bộ mặt thỏa mãn tự hào
_ Hừm hưm, đúng là mọi thứ đã được ta sắp xếp từ A đến Z trơn tru không sai một chi tiết. Thành ra Tsubaki – bou, nếu ngươi hối lộ bằng việc dắt ta đi chơi thì ta sẽ suy nghĩ về việc sắp cho ngươi một trận dứt điểm với Hajima luôn một thể!
Tsubaki chợt đưa ngón tay và thẳng thừng búng một cái ngay giữa trán. Cái búng đó vừa khiến ngài loli bất ngờ là một, vừa làm ngài ấy xuýt xoa trán hệt như một đứa trẻ bị thứ gì đó va trúng vào mặt
_ Một vị thần nên nói đến chuyện hối lộ tham nhũng ư? Đúng là thời thế càng lúc càng thay đổi, đến thần linh cũng dần bị tha hóa mất… Nghe này, thần sẽ không làm ba cái việc vớ vẩn đó đâu. Cứ giữ nguyên những ý định ban đầu của ngài có lẽ còn tốt hơn là thay đổi. Dù là đối mặt với Tsukusa nee hay lão già… miễn sao người đấu với thần ở vòng 4 chưa phải là Hajima là được!
_ Hứ hứ, Tsubaki – bou quả là một tên vừa cứng đầu mà tư duy suy nghĩ cũng cứng ngắc như đá. Đúng là sướng không biết đường hưởng… Ngươi làm đến đâu rồi, cho ta xem chút!
_ Này Akifusa – sama, đừng có leo vào người thần như thế!
Ngài Akifusa chui tọt vào vòng tay Tsubaki và ngồi yên trên chân hắn, đồng thời cũng quan sát kế hoạch mà hắn đang hao tâm nghĩ ra được thể hiện trên quyển sổ nhỏ. Nhưng dù nhìn xuôi nhìn ngược, lật sang trái lật sang phải thì ngài ấy chỉ thấy mỗi hình một con mèo mập như cái bánh bao được vẽ bằng bút chì. Trông con mèo phì nộn ấy khá đáng yêu… nên làm ngài loli hơi đê mê chút đỉnh
_ Tsu… Tsubaki – bou, cái thứ đáng yêu này là gì vậy? Dễ thương quá chừng!
_ Dễ thương á?... Thần chỉ đang vẽ ra những hướng tấn công và dự đoán đường đánh dựa theo kiếm pháp của Hajima chứ có vẽ thứ gì đâu!
Ngài Akifusa xệ mặt
_ Hả? Kế hoạch của ngươi là cái con mèo này sao? Thật tình… ta không tài nào có thể hiểu nổi mấy bộ óc thiên tài các ngươi chứa cái gì… Chẳng có cái nào là bình thường hết!
_ Ngài nói như thể chính ngài không phải là một trong những điều bất bình thường ấy!
Thoáng dưng, một dòng ý tưởng hiện ngang qua tâm trí Tsubaki. Hắn vô tình bắt gặp sáng kiến này khi đang nhìn chằm chằm ngài Akifusa đang cố gắng mở van xe phía trước và lấy gói bim bim William ăn còn thừa lại
Ngài Akifusa bắt gặp ánh mắt của hắn hướng về phía mình… nên bắt đầu đưa gói bim bim lên che đi vẻ e ấp ngại ngùng trên gương mặt baby xinh xắn đáng yêu
_ Tsu… Tsubaki – bou… đừng nhìn ta như vậy… xấu hổ lắm… Tsubaki – bou là tên lolicon!
_ Akifusa – sama, nếu thần nhớ không nhầm thì trong khuôn viên Thiên Chiếu Gia Trang này có mấy cái tháp chuông đúng không?
_ Tháp chuông? Ừ, có 4 cái được xây dựng từ thời Edo bị bỏ hoang đến tận bây giờ. Ta đã tính cho người phá mấy cái tháp chuông đó đi cho đỡ chật vì dù sao nó cũng cũ quá rồi. Nhưng do bận nhiều việc quá nên mãi chưa thực hiện được!
_ Việc bận của ngài chắc chỉ toàn là nằm một chỗ trước hiên, hút thuốc lá, uống rượu và ăn hạt hướng dương thôi chứ gì… Thế mấy cái tháp chuông đó có còn hoạt được không?
_ Hừm… chả biết, ba trăm năm nay ta có đến kiểm tra đâu… Nhưng nghe người trong Thiên Chiếu Gia Trang nói… hình như thi thoảng nó vẫn đổ chuông thì phải. Kể cũng thật lạ, hơn ba trăm năm không màng đến ỏ ê gì thế mà vẫn đổ chuông… chắc không phải ma quỷ gì đâu hả!
Tsubaki lại suy nghĩ, nếu như đây thật sự là những gì William muốn nói đến… thì biết đâu được Tsubaki sẽ nghĩ ra tùm lum cách khi biết tận dụng mấy cái tháp chuông kia đúng chủ đích. Thế là tên tự kỷ ám thị bất ngờ mở cửa bước xuống khỏi xe và tiến sâu về phía khu rừng rậm cách đó không xa. Hắn bỏ lơ luôn cả ngài Akifusa vừa mới ăn được một cái bim bim
_ Tsubaki – bou, đi đâu vậy? Đợi ta…
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Phía Bắc của Thiên Chiếu Gia Trang có một cánh rừng rậm đi bằng chân sẽ mất hẳn một ngày mới đến được vách tường ngăn cách Amaterasu no Mori với xã hội bên ngoài. Vô phúc cho kẻ nào dám đột nhập vào đây với ý định ăn trộm mà không có trang bị bản đồ hay khảo sát địa hình trước. Chắc chắn 100% sẽ lạc không biết đường ra vì ở đây chẳng khác chi một mê cung đồ sộ bằng các đại thụ cao chọc trời
Cách duy nhất để không bị lạc ngoài trang bị bản đồ và la bàn ra thì phải có khứu giác cực tốt. Thường thì ta sẽ sử dụng đến chố dẫn đường. Nhưng điều đó không cần thiết khi người ở Thiên Chiếu Gia Trang đều được huấn luyện về khả năng nhận biết qua mùi vị. Tsubaki đã từng trải qua một đợt tập huấn đặc biệt khi còn nhỏ nên chí ít cái mũi của hắn không đến nỗi là vô dụng. Hắn có thể tự tìm đường đến chỗ những tòa tháp chuông ẩn sâu trong rừng thông qua mùi hương còn vương lại trên những thân cây xung quanh
_ Tsubaki – bou, ngươi tính đến chỗ những tòa tháp chuông ấy ư? Nó đã có niên đại cả trăm năm không ai màng đến. Có lẽ chẳng thể sử dụng được đâu!
_ Bởi vì không ai đến nên không thể biết chắc chắn là nó đã ngưng hoạt động hoàn toàn. Hơn nữa, chẳng phải chính ngài đã nói có người đã từng nghe thấy tiếng chuông phát ra sao? Thay vì cứ đoán già đoán non, cứ đi một lần thì khắc biết!
_ Ấy là vì ta nghe người khác nói thế, chứ chưa lần nào kiểm chứng bằng mắt mình hết… Mà tại sao ngươi lại đặc biệt quan tâm tới mấy cái tháp chuông đó thế? Chẳng lẽ nó giúp ích được gì cho trận đấu kế ư?
_ Hiện giờ thần chưa dám chắc chắn vào điều gì hết. Thứ thần biết là tên William kia tuy là một tay gàn dở, nhưng không bao giờ là một tên nói khoác. Hắn đã nói xung quanh Thiên Chiếu Gia Trang nhất định có thứ gì đó sẽ giúp thần chiến thắng… thì ắt hẳn quanh đây sẽ có thứ thần dùng được. Trước tiên, thần muốn kiểm tra mấy cái tháp chuông xem… còn chi tiết thế nào… hẵng tính tiếp!
Đi được một đoạn nữa vào sâu trong rừng, cuối cùng thì Tsubaki đã chịu dừng lại khi phía trước có một bãi đất không có cây. Và ở giữa bãi đất là một cái tháp chuông được đóng bằng gỗ đã mục nát từ lâu. Theo thời gian kèm theo mưa gió thất thường, ngọn tháp còn giữ được vẽ cổ kính có rong rêu bám đầy thế này thì quả là một kỳ tích nhiệm màu
_ Ra nó ở đây… phải công nhận nằm sâu trong rừng thế này, có muốn đến chăm coi cũng là chuyện mò kim đáy bể!
Đứng chiêm ngưỡng vẻ cổ kính của nó trong thoáng chốc, Tsubaki lững thững bước đến gần hơn với mục đích kiểm tra bên trong
_ Chờ chút Tsubaki – bou, đừng có nói với ta là ngươi muốn vào đó thật nhé?
_ Nếu không vào thì đến đây làm gì? Thần muốn kiểm tra xem cái tháp này có còn hoạt động được không? Nếu may mắn thì biết đâu ta lại có thể nghe được âm thanh boong boong thú vị thì sao!
_ Suy nghĩ trước khi hành động đi Tsubaki – bou. Đó là một ngọn tháp tồn tại suốt 3 trăm năm. Mọi thứ bên trong đều đã mục nát gần hết. Nếu như không cẩn thận, chỉ sơ suất một chút thôi cũng đủ gây nên hậu quả khó lường… Theo ta thấy, tốt nhất đừng nên đến gần thì hơn!
_ Ngài nói thế không phải vì ngài sợ bóng tối hay mấy con dơi đó chứ?
Bỗng nhiên, đôi chân loli của ngài khẽ run lên cùng điệu với cả thân thể nhỏ nhắn đó. Ngài Akifusa quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn thẳng vào Tsubaki
_ Sợ… sợ gì chứ… ta là thần kia mà… hà cớ gì phải sợ mấy thứ vớ vẩn đó…
_ Hầy, nếu vậy thì làm ơn đừng có run như bị sốt rét thế kia… 3 năm không gặp lại, ngoài cơ thể ra thì tính cách ngài còn bị teo quắt queo đến chừng nào đây?
Tsubaki gãi đầu sột soạt mấy cái rồi đưa tay chỉ thẳng
_ Vậy ngài cứ ngồi ngoài này đợi… còn không thì trở lại Thiên Chiếu Gia Trang đi. Thần sẽ vào kiểm tra một mình. Nếu chịu nhìn trên ngó trước ngó sau thì không tai nạn nổi đâu. Nhưng ngộ nhỡ sau 1 tiếng đồng hồ mà không thấy thần trở về, thì ngài cứ hiểu rằng là thần bị mắc kẹt rồi nhé!
Và hắn tiếp tục quay lưng bước vào bên trong một cách âm thầm lặng lẽ
Ngài Akifusa cũng muốn về lắm. Nhưng ngài cũng không đan tâm để hắn đi một mình. Còn nếu đứng bên ngoài một cánh rừng rậm thế này… cảm giác thấy hơi đáng sợ ớn lạnh. Lỡ như đang đứng mà có rắn bò đến cắm cho hai vết răng nanh thì…
_ Tsubaki – bou, cho ta đi chung với!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Quay trở lại khu dưỡng bệnh trong Thiên Chiếu Gia Trang. Thay vì nghỉ ngơi, William lại có một cuộc gọi quốc tế từ Nhật sang tận Anh quốc. Không biết anh ta nói chuyện với ai mà trông mặt mày có vẻ khá lo lắng phiền muộn
_ Nếu nói như thế thì tức là dù muốn sử dụng “nó” đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thi triển một mình. Phải có chất xúc tác và những phụ kiện bắt buộc ư?
Nhìn vẻ chán nản trên mặt William lúc này thì dường như mọi chuyện không được diễn biến thuận lợi cho lắm
_ Oh my, như thế thì khá bất lợi… bây giờ dù có chuẩn bị cũng chẳng thể kịp. Mà nếu không có những thứ đó thì Kazuto – kun không thể dùng “Shinkiro no Tsuki” của nhà Saotome… Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao Mom?
Một lần nữa, William cất tiếng thở dài vì không được câu trả lời mình mong muốn
_ Chỉ còn cách là để đối phương rơi vào trạng thái tồi tệ nhất thì không cần đến phụ kiện vẫn có thể thi triển “Shinkiro no Tsuki”… Cái này hơi khó khăn đây, đợi cho đến khi đối thủ kiệt sức thì chắc Kazuto – kun tiêu trước quá… Hây da, thôi chắc cứ để Kazuto – kun tự thân vận động vậy. Thanks Mom!
Ngắt cuộc gọi, William không khỏi phiền lòng vì rút cuộc mình vẫn chẳng thể giúp ích gì được cho Tsubaki
_ Lại quay về điểm xuất phát. Đúng là không phải cứ muốn là dùng được… Kiếm pháp nhà Saotome, trông đơn giản lại không hề đơn giản. Giờ mình đã hiểu lý do vì sao bộ kiếm này như một con dao hai lưỡi, hoặc đưa nhà Saotome đi lên ngang bằng với ba gia tộc hùng mạnh, hoặc đưa nó đến thất bại… Và nó đã để nhà Saotome chỉ còn là một cái vỏ bên ngoài… Kazuto – kun, xin lỗi nhé… có lẽ cậu phải tự chiến đấu rồi!
………………………………………….
………………………………………….
Cộc cộc
_ Xin lỗi đã làm phiền, chúng tôi vào được không William – san?
Nghe giọng nói này rất đỗi quen thuộc, hình như đã từng nghe thấy ở đâu… Vớ vẩn, phải nói chính xác là chỉ cần thoáng qua là biết ngay ai đang đứng ngoài đó
_ Vâng vâng, mời vào tự nhiên!
_ Chúng tôi xin phép!
Nếu là “chúng tôi”, vậy thì số lượng người đến thăm William sẽ trên một. Ngoài cung chủ cung huyền nữ Tsuchimikaido thì còn có vệ sĩ thân cận nhất của cô ấy, Mikazuki Tsuchimikaido. Và đương nhiên, khi khách quý đến thăm, thì người được thăm phải tỏ thái độ sao đó cho phù hợp… điển hình như một nụ cười từ quý ông lịch lãm chẳng hạn
_ Oh my, Hime – sama đến thăm tôi này, thật là quý hóa quá… Hôm nay, trông người thật đẹp trong bộ Kimono sặc sỡ màu hồng của mùa xuân kia. Sao con tim tôi lại trở nên rộn ràng thùm thụp thế này!
Chisaki đưa tay che miệng cười khúc khích
_ William – san lại quan trọng hóa vấn đề lên rồi. Nhưng thấy anh khỏe như vậy, xem chừng các vết thương đang có dấu hiệu bình phục rất tốt!
_ Vâng, nhờ vào loại thuốc đặc biệt của ngài Akifusa và sự tận tâm tận tình của các nữ y tá trong Thiên Chiếu Gia Trang. Họ nói nếu theo tiến độ thế này thì chắc tôi sẽ xuất viện vào chiều nay thôi. Sau đó lại còn phải đến xem Kazuto – kun thi đấu nữa chứ!
William chợt quay sang Mikazuki ngồi bên cạnh
_ A, đi với Hime – sama hôm nay còn có Mikazuki – sama nữa sao? Được hai bông hoa đẹp nhất nhà Tsuchimikaido đến thăm thế này… William tôi có số thật đỏ, uh hế hế hế hê hê hêyyyyy!
_ Tuy chúng ta đã gặp nhau lúc trước, nhưng đây là lần đầu tiên được ngồi nói chuyện với anh. Nếu có gì thiếu sót, mong anh lượng thứ bỏ qua cho! Mikazuki cúi đầu
_ Ây dà, tôi nào có ý đó… lý ra tôi phải là người mong được lượng thứ vì đôi lúc làm những hành động chẳng giống ai… Mikazuki Tsuchimikaido ư!
Đột nhiên, William khẽ chồm người đến gần để có thể đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh của Mikazuki lên hệt như đang tán tỉnh cô ấy. Chỉ khác ở chỗ trong ánh mắt William không hề hiện lên vẻ như đang muốn tiếp cận quyến rũ lấy Mikazuki. Mà chỉ đơn thuần là muốn quan sát từng chi tiết trên gương mặt cô ấy hơn
_ Ra là thế… tôi cứ tự hỏi không biết cái cảm giác quen quen nhen nhóm trong mình cứ không ngừng thôi thúc khi nhìn thấy cô Mikazuki đây tại sao đôi lúc lại xuất hiện. Ra là như vậy… chỉ đơn giản vì trông cô rất giống một người… một người trong tấm hình của cậu ấy!
_ Wi… William – san!
Mikazuki khá ngại ngùng khi bị một đứa con trai không quen biết chạm vào. William cũng để ý thấy vẻ ngượng ngịu khó chịu ấy nên cũng nhanh chóng rời xa khỏi cô ấy, và thay vào đó là một nụ cười thân thiện ngày thường
_ Thành thật xin lỗi Mikazuki – sama… xin bỏ qua cho sự khiếm nhã của tôi. Bên cạnh đó tôi có điều này muốn hỏi Hime – sama… Người nghĩ thế này là ổn sao? Cứ tiếp tục để mọi thứ trôi qua như hiện tại là ổn thật ư? Cho cả người, cả cô ấy và cậu ta nữa?
_ Anh đang muốn nói đến điều gì vậy? Chisaki cất tiếng hỏi
_ Tôi chỉ là một tên ngoài tộc, đáng lẽ không có quyền nhúng mũi vào chuyện riêng của ba gia tộc… Nhưng Kazuto – kun là bạn thân của tôi và tôi không hề muốn cậu ta phải chịu thêm bất kỳ đau khổ hay lời nói dối gì nữa hết. Chắc Hime – sama hiểu ý tôi chứ?
Chisaki hoàn toàn hiểu, có những thứ muốn giấu mãi cũng không được. Chỉ là cung chủ nhỏ nhà Tsuchimikaido không thể ngờ rằng William đã tìm hiểu được đến tận mức độ này. Xem chừng Chisaki không còn cách nào khác ngoài việc trả lời một cách rõ ràng. Nhưng việc đầu tiên vẫn là…
_ Mikazuki, xin lỗi, mình muốn nói chuyện riêng với William – san một chút… Cậu có thể ra ngoài đợi mình trong giây lát không?
_ À…ừ, được rồi!
Mikazuki thoáng để ý thấy nét biểu hiện trên gương mặt Chisaki có chút thay đổi. Cô cảm thấy lo trước thái độ không giống ngày thường ấy. Nhưng cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc nghe theo mệnh lệnh thống lĩnh tối cao nhà Tsuchimikaido. Mikazuki đành chấp nhận rời khỏi phòng hồi sức nơi William đang tu tâm dưỡng bệnh để hai người họ có thể tự do nói chuyện
_ Mikazuki – sama đã đi rồi, Hime – sama, người không nghĩ đã đến lúc nói ra hết sự thật rồi ư? Rút cuộc thì người đang che giấu Kazuto – kun bí mật gì?
Chisaki thở phào một hơi
_ Trước khi nói về chuyện đó, tôi muốn hỏi William – san, anh đã nghi ngờ từ lúc nào?
_ Từ lúc chúng ta đi theo dõi Kazuto – kun và Mikazuki – sama sau khi vòng đấu thứ nhất kết thúc. Khi đó, ngài Akifusa – sama đã nói với người những điều vô cùng khó hiểu? Hime – sama, sau cùng thì người đang giấu tôi chuyện gì? Tại sao người lại chấp nhận việc để hai người họ gặp nhau mặc dù đã biết Mikazuki – sama mang hình hài người con gái mà Kazuto – kun từng yêu thương và không ngừng gào thét trong tuyệt vọng?
_ Đây có phải là một trong những khả năng của Shinobi không? Thu thập thông tin trong âm thầm lặng lẽ… phong cách giống như một Shinobi chuyên nghiệp ấy!
_ Không, tôi không sử dụng kỹ năng của một kẻ mang dòng máu Shinobi… Tôi chỉ đơn thuần là một họa sĩ từng kề vai sát cánh với Kazuto – kun… nên việc nắm bắt được tâm lý người khác là điều không quá khó. Hime – sama… đã đến lúc người nói thật cho tôi biết… để từ đó tôi mới biết mình sẽ làm gì tiếp theo… hoặc đứng bên người, tiếp tục tham dự Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm dưới thân phận ứng cử viên nhà Tsuchimikaido và xem như chưa từng nghe thấy điều gì hết… hoặc chấm dứt mọi thứ tại đây, nói cho Kazuto – kun biết mọi chuyện và đưa cậu ấy trở lại Anh quốc!
Chisaki suy nghĩ một cách miên man, William tuy dễ gần hơn Tsubaki, nhưng xét ở phương diện nào đó thì không hề có sự đùa cợt trong từng câu nói của anh ta ít nhất là trong tình huống hiện giờ. Chuyện này tốt hơn hết không nên tiết lộ cho người ngoài tộc… nhưng nếu không nói cho William biết… thì càng không rõ điều tệ hại gì sẽ xảy đến… nhẹ thì Tsubaki sẽ không còn đặt niềm tin ở nhà Tsuchimikaido, cụ thể là ở Chisaki… còn nặng thì… Chisaki phải chuẩn bị nghênh chiến một sống một còn với Tsubaki bằng Katana và Kenjutsu… Thôi thì đành đánh cược vào lựa chọn thứ hai
_ Tôi đồng ý kể cho anh nghe mọi thứ William – san. Nhưng với một điều kiện, dù anh có chấp nhận hay không… xin đừng để cho Mikazuki biết… Tôi không muốn cậu ấy dính dáng thêm về chuyện này nữa!
_ Chấp thuận… tôi sẽ không tiết lộ cho Mikazuki – sama biết về những thứ tôi sắp được nghe!
…………………………….
Đứng bên ngoài, Mikazuki thật sự muốn nghe xem hai người họ bên trong đang nói gì với nhau. Nhưng chỉ nhìn qua mỗi khe cửa thì chẳng thể biết được gì hết… hơn nữa, bức vách này quá dày, không cho phép Mikazuki nghe rõ ràng nên cô công chúa tóc tím đen đành từ bỏ vậy
Mikazuki lững thững bước ra phía hiên sau của căn phòng. Khẽ hướng gương mặt lên cao để đón nhận cơn gió nhẹ thoáng thổi qua mái tóc dài suôn mượt và những chiếc chuông gió được treo trên cao tạo nên giai điệu leng keng nghe vui tai. Sau đó, Mikazuki nhẹ nhàng lấy trong túi quần mình chiếc điện thoại di động có gắn con cáo trắng nhồi bông nho nhỏ ở phía dưới. Đó là con thú bông Tsubaki đã gắp được khi cả hai cùng dạo chơi ở Yokohama… hắn đã cho cô con cáo này xem như quà ấn tượng gặp mặt và Mikazuki đã xem nó như một báu vật không thể tách rời
_ Minamiya – san… không biết giờ này anh ấy đang làm gì… Hy vọng mọi thứ đến với anh ấy đều ổn thỏa!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Ok, đây là cái cuối cùng… quả nhiên không làm mình phải thất vọng!
Tsubaki thẳng thừng dùng chân đạp nát cánh cửa mục gỗ chắn lối rồi lòm ngòm bước ra. Hắn ngoái cổ nhìn lên tháp chuông phía trên thêm một lần nữa trong khi tay đưa lên trán quẹt mồ hôi lấm tấm. Tuy rằng vất vả nhưng trông thấy vẻ mãn nguyện qua tiếng thở phào kia thì ắt hẳn chuyến khảo sát này thu được kết quả ngoài mong đợi
_ Akifusa – sama, ngài ra được rồi, ngoài đây không còn dơi nữa đâu!
Quay cổ lại nhìn, vị thần mang hình dáng cô nhóc loli trong bộ Kimono ngắn tay đỏ viền đen nhích từng bước chân ra khỏi tháp chuông. Khổ thân ngài Akifusa phải trải qua một vòng thi thử thách can đảm trong một không gian vừa tối vừa ẩm thấp suốt khoảng thời gian dài… Ngài ấy không sợ bóng tối… mà chỉ hãi mấy con dây bám trên trần nhà… mỗi khi rọi ánh sáng lên là chúng đồng loạt sải cánh bay xuống lướt qua không khỏi khiến tim người khác giật thọt nhảy ra ngoài… Đến bây giờ, đôi chân nhỏ nhắn kia còn chưa hết run lẩy bẩy vì quá shock
_ Thật tình… thật tình… trong đó còn đáng sợ hơn khi ta tự nhốt mình trong Thiên Nham Cung. Ít ra ở đó không có dơi và chuột!
Thiên Nham Cung, hay còn được biết đến với cái tên Hang Trời. Tương truyền kể rằng Tố Trản Ô Tôn Susanoo trong cơn say đã giẫm nát đồng lúa của Amaterasu, lấp đầy tất cả các kênh mương nguồn nước, ném thứ ô uế vào cung điện và đền thờ Thiên Chiếu Đại Thần. Nặng hơn hết là Susanoo đã ném xác một con ngựa lang trắng bị lột da vào người hầu đang dệt vải khiến cho thoi cửi bung ra và đâm chết cô gái đó. Cảm thấy bất bình trước hành động ngỗ ngược, Amaterasu quyết định tự giam mình trong Thiên Nham Cung lấp kín cửa làm dương gian chìm đắm trong bóng tối không còn ngày đêm. Ngài còn tuyên bố sẽ không bao giờ chịu xuất hiện nếu các vị chư thần đồng ý để Susanoo sống chung trên thiên giới. Trước tình cảnh rối bời, mưu thần Taka – mi – misubi đã sử dụng đến Bát Chỉ Kính Yata – no – kagami và vũ khúc đặc biệt từ thần Amano Uzume
Nghe thấy tiếng múa hát bên ngoài, Amaterasu hiếu kỳ mở động ra xem thử. Thoạt thấy hình ảnh của ngài phản chiếu trên gương, một vị thần đã nhanh chóng kéo tay ngài Amaterasu sang một bên khi các chư thần khác lập tức chăng dây ngang phong ấn lối vào Thiên Nham Cung. Kể từ đó, Amaterasu không thể trở vào trong động, ánh sáng chan hòa muôn nơi, ngày đêm lại bắt đầu vận chuyển
Thoáng nhớ lại lịch sử truyền thuyết các vị thần mình từng học, Tsubaki vẫn còn lưu giữ những kiến thức ấy như một dấu ấn riêng trong tâm trí. Đã là một người Nhật tôn sùng đạo thần Shinto thì phải biết… Nhưng một khi phân tích theo hai mặt khách quan và chủ quan, Tsubaki rút ra nhận xét rằng tất cả là vì sự vô trách nhiệm, trẻ con của Amaterasu đã khiến cho dương gian gặp khốn đốn khi không có thái dương. Việc tư và việc riêng, lý ra ngài ấy không nên để bị Susanoo khiêu khích đến mức tự ái chạnh lòng khiến người khác phải gánh chịu… Suy cho cùng thì truyền thuyết đấy vẫn là để phê phán thái độ “đem con bỏ chợ” của Thiên Chiếu Đại Thần… Ấy là chỉ riêng Tsubaki nhận xét như thế
Hắn thẳng thừng đưa tay nhéo mà ngài Akifusa một cái cho bõ ghét
_ Đau đau Tsubaki – bou. Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì thế hả?
_ Đáng lý thần không muốn bon chen vào làm gì… nhưng nếu như không phải tính tự ái sĩ diện của ngài thì dương gian đã không chịu cảnh tối đen cả một khoảng thời gian. Đừng có đổ lỗi hết cho Susanoo… khi chính ngài cũng phải nhận lấy một phần trách nhiệm. Làm thần không lo làm thần, suốt ngày cứ giận với chả dỗi!
Akifusa – sama liên hồi vùng vẫy
_ Giờ ngươi dám lên mặt dạy đời ta ư? Nhưng quả thật lúc đó ta giận quá không biết làm gì trừ việc chui vào hang tịnh tâm qua ngày. Dù cho rằng Susanoo có là em trai ta nhưng những hành động ngu ngốc của nó thật không thể bỏ qua!
_ Thế là ngài bỏ mặc nhân gian chui vào hang tự kỷ một mình ư? Trách nhiệm đầy mình nhở… Nhưng thôi, chuyện hiềm khích giữa hai chị em ngài, một người trần mắt thịt như thần không có tư cách xen vào. Nếu cả hai vị thần có thể giảng hòa được thì đỡ cho thần nhiều đấy!
Thả tay để gương mặt Akifusa bình thường trở lại, nhưng nó có chút méo mó sưng húp như sâu răng làm ngài không khỏi ướt mi vì đau quá
_ Điều quan trọng bây giờ là 4 cái tháp chuông vẫn còn hoạt động khá tốt sau chừng ấy thời gian. Chỉ cần tra thêm dầu vào các mô tơ và trục xích thì nó sẽ lên tiếng khi ta đặt thời gian. Kể ra cũng không uổng phí công sức đến đây một chuyến!
_ Tsubaki – bou, rút cuộc thì mấy cái tháp chuông này giúp ích được gì cho ngươi? Ta thật sụ không hiểu ngươi đang mưu tính chuyện gì hết!
_ Ô? Lạ nhỉ… không phải bình thường ngài tiên đoán được mọi thứ sao? Con mắt của thần Amaterasu không bao giờ sai kia mà. Sao bây giờ lại nói là không hiểu ý định của thần?
_ Con mắt của thần Amaterasu cho phép ta nhìn thấy vận mệnh cũng như số phận của người đó từ khi họ sinh ra cho đến lúc chết. Nhưng chỉ riêng ngươi Tsubaki – bou… đã có thứ gì đó trong ngươi tạo thành bức tường chắn không cho ta nhìn xuyên qua… Ta không biết ngươi đang mưu tính chuyện gì… nhưng số phận là một sợi dây không thể cắt đứt. Dù ngươi có cố gắng thì…
_ Số phận, vận mệnh, hay định mệnh như một sợi dây không thể cắt đứt, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể cột đầu chỉ sang một chiếc cọc khác tốt hơn chiếc cũ. Akifusa – sama, thần sẽ cho ngài thấy… số phận của con người, cuộc sống của con người, định mệnh của con người… do chính con người tự quyết định. Nhân thế không còn là con rối điều khiển của các vị thần nữa!
…………………
Thần linh đã tạo nên thế giới, dùng máu thịt của chính mình để nhào nặn ra một giống loài được biết đến với cái tên “con người”. Cho họ một trái tim biết đập biết yêu thương, cho họ trí khôn để tồn tại trong xã hội… và cho họ một linh hồn để sống đúng với bản chất của một con người. Nhưng các vị thần không ngờ một điều rằng chính vì linh hồn được ban tặng, con người mới nhận ra được giá trị của sự tự do quan trọng đến thế nào. Chính vì có một trái tim, con người nhận ra mình muốn được yêu dù đó có phải đánh đổi mọi thứ mình có kể cả mạng sống chỉ vì một tình yêu nhỏ nhoi như ánh nến sắp tàn… Chính vì có trí khôn, con người đã có những bước đi cho riêng mình, không còn dựa dẫm vào sự chỉ dẫn của các vị thần… tự bản thân họ sẽ trải qua những sóng gió để đúc kết kinh nghiệm cho bản thân. Cũng giống như chim non sẽ không mãi mãi là một chú chim non… Vào một ngày nào đó, chúng sẽ tự sải đôi cánh của mình hướng về nơi bầu trời xanh đang vẫy gọi chúng
Bây giờ cũng thế, trong mắt ngài Akifusa, đứa trẻ năm xưa còn muốn nhận sự an ủi của mình nay đã trở thành một đứa trẻ trưởng thành, biết thay đổi số phận của chính mình khi hùng hồn tuyên bố sẽ chống lại các vị thần. Không biết đây là hành động thông minh hay ngu ngốc… Chỉ hiểu rằng là ngài Akifusa muốn được tiếp tục theo dõi con đường đi mà nó lựa chọn. Ngài khẽ nở một nụ cười mãn nguyện
_ Tsubaki – bou quả nhiên không còn nhỏ nữa. Tuy sự cứng đầu trong ngươi vẫn còn chưa dứt!
Akifusa – sama quay lưng bỏ đi
_ Thôi thì đành vậy, ta sẽ chống mắt lên xem ngươi làm được gì khi sợi dây số phận cứ căng ra trước mắt nhưng không thể cắt đứt. Cột nó sang một chiếc cọc khác ư? Có vẻ thú vị đấy… cho ta thấy điều kỳ diệu ấy nào Tsubaki – bou!
_ Akifusa – sama… đường về ở hướng này. Nếu như thần nhớ không nhầm thì ở chỗ đó nãy có con rắn bò ngang qua thì phải!
_ Kyaaaaaaaa
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Tôi xin phép!
Chisaki bước ra khỏi phòng dưỡng bệnh nơi William đang đóng đinh cư trú lại. Cô cung chủ nhỏ cúi đầu chào lần nữa rồi từ từ đóng cửa để William có thể chuyên tâm dưỡng thương. Còn mình thì chắc quay trở lại dojo của nhà Tsuchimikaido thôi
_ Chisaki, mọi chuyện xong rồi hả?
_ Mikazuki…!
Mikazuki đứng đợi bên ngoài từ đầu đến giờ. Từ lúc Chisaki nói Mikazuki ra ngoài, nàng công chúa tóc tím đen đã nghe theo đúng y như vậy. Rời khỏi phòng, đứng đợi không dám trở về một mình
_ Gì thế… mình cứ tưởng cậu đã về rồi. Đứng đợi bên ngoài cả tiếng thế này… thật sự ổn đó chứ… Chân của cậu…
_ Tớ không sao mà… trước khi đến đây, tớ đã bôi kem theo định kỳ rồi, không còn bị đông chân nữa đâu… Quan trọng hơn, Chisaki, cậu và William – san đã nói gì vậy? Trông William – san có vẻ như rất nghiêm túc thì phải!
Chisaki thoáng nhớ lại khoảng thời gian ở trong phòng với William. Cô cung chủ nhỏ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc kể cho William hết mọi thứ nếu không muốn chàng trai nửa Tây nửa ta kia tiết lộ cho Tsubaki. Mặt khác, giữa hai người đã thỏa thuận dù gì cũng không được nói cho Mikazuki dính dáng đến… Chisaki không muốn cô bạn thân của mình gặp thêm phiền toái gì nữa
Chisaki khẽ lắc đầu đi đôi cùng nụ cười nhẹ đáng yêu gần gũi
_ Không có gì, William – san chỉ có chút thắc mắc về Kazuto – san thôi, không có gì đáng bận tâm đâu… Cậu đừng lo!
_ … Nếu cậu nói thế thì tớ không thắc mắc nữa… Nhưng thật sự nét biểu hiện của William – san rất lạ thường. Không lẽ do vết thương của anh ấy chưa bình phục hẳn nên mới tỏ ra hơi hiếu chiến như thế?
_ Không biết nữa… Nếu đúng là như thế thì chỉ hy vọng rằng William – san nhanh chóng bình phục!
Nhưng khi được một đoạn, cô cung chủ nhỏ khẽ dừng lại giữa chừng. Cô ấy khẽ trông lên những đám mây trắng bồng bềnh như kẹo bông gòn đang lặng lẽ trôi hững hờ trên khung nền trời xanh kia. Cảm giác thả hồn lên đó khi có cơn gió nhẹ thoáng thổi qua mái tóc và những chiếc chuông treo bên trên leng keng đến vui tại thật khó diễn tả bằng lời. Nó mang đến cho người hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng thanh thản yên bình mà không phải bao giờ cũng có… Và trước khung cảnh hiện tại, tâm hồn Chisaki lại trở nên trống vắng đầy sự đắn đo trăn trở
_ Mikazuki… theo cậu thì khi hai người là bạn thân thiết đến hiểu rõ nhau… thì khi người này giấu một bí mật nào đó không thể giải thích rõ ràng… cậu có nghĩ người kia sẽ tha thứ bỏ qua mọi chuyện và chấp nhận không?
Mikazuki chợt ngoái cổ lại… nàng công chúa tóc tím đen không hiểu hàm ý Chisaki muốn ám chỉ điều gì. Nhưng nếu là để trả lời cho câu hỏi vừa rồi thì không cần phải suy nghĩ gì nhiều
_ Tớ ngốc lắm nên làm thế này cho dễ hiểu. Nếu đặt trường hợp Chisaki giấu tớ một bí mật không thể bật mí thì tớ chắc chắn sẽ bỏ qua vì biết rằng cậu có nỗi khổ tâm riêng. Nhưng tớ lại cảm thấy buồn vì cậu không đặt niềm tin vào tớ nên mới không dám nói. Chisaki… nếu xem tớ như một người bạn quan trọng… thì đừng ngần ngại nói cho tớ biết cậu đang nghĩ gì… Tớ không muốn mình trở thành một người vô tâm chỉ biết hưởng thụ cuộc sống trọn vẹn này trong khi chẳng thể hiểu những uất ức cậu đã trải qua thêm lần nào nữa đâu!
Chisaki đưa tay lên giữ mái tóc để không bị cuốn đi theo cơn gió. Trên đôi môi đó nở lên một nụ cười như cánh hoa anh đào nở rộ tuyệt đẹp
_ Uh, cảm ơn cậu Mikazuki!
Mikazuki hí hửng chạy đến khoác tay mình vào tay Chisaki rồi cùng nhau bước về khu nhà dành cho các ứng viên gia tộc Tsuchimikaido một cách vui vẻ
………………………………………
Đúng lúc đó thì Tsubaki từ phía bên phải, tức là trái hướng của Chisaki và Mikazuki, mới lù lù đến gần phòng dưỡng bệnh như ma. Hắn để ý thấy hai người trước khi họ rẽ sang ngã ba cách đây không xa. Trong đầu tự hỏi
_ Chisaki đến đây làm gì vậy? Chắc là thăm cái tên nửa Tây nửa ta này hả? Nhưng mà mang theo cả con não ngắn kia… không ngờ cô ta cũng tốt đấy chứ, chịu theo Chisaki đến thăm hắn đúng là lạ… Ủa mà có gì lạ nhỉ, bản tính cô ta trước giờ thích hay chọc ngoáy vào đời sống người khác mà… Thiệt tình… mình đúng là khùng hết chỗ nói!
Đúng là hết chỗ nói vì chẳng có ai tự nhận là mình khùng
Nhưng thôi, gác mấy chuyện đó qua một đên. Họ còn nhớ để đến thăm William thì tên đang nằm trong kia quả thật số rất đỏ. Tsubaki cũng kéo cửa bước vào trong xem tình hình thế nào
_ Oh my, Kazuto – kun welcome back, You just go somewhere?
_ Còn đi đâu nữa, chính cậu đã bảo tôi nên lượn một vòng quanh Thiên Chiếu Gia Trang để tìm xem có gì thú vị không còn gì?
_ Oh my… so, have you found something yet?
_ Ờ, được vài thứ thú vị lắm… Mà này, lúc nãy tôi có thấy Chisaki từ trong này bước ra. Bộ cô ấy chỉ đơn thuần đến đây thăm cậu hay còn nói gì nữa thế?
William gấp cuốn sách trên tay lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tsubaki với sắc thái nghiêm túc chút đỉnh
_ Kazuto – kun, có chuyện này tôi cần phải nói với cậu biết về Hime – sama!
_ Hửm? Chuyện về Chisaki á? Cô ấy gặp phải chuyện gì vậy? Bộ tư trang Tsuchimikaido bị cháy hay sao?
_ Không, Hime – sama đang có mưu tính… cô ấy định…
Ngay giữa giây phút căng thẳng chuẩn bị phun trào, thì tự dưng nét nghiêm túc hình sự trên gương mặt William biến mất vụt, nhường chỗ cho điệu cười tinh ranh chọc quê ngày thường. William đập tay bộp bộp xuống vai Tsubaki với chất giọng hơi ẻo ẻo
_ Cô ấy nói là sau khi Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm kết thúc hoàn toàn và trở về Kyuushi, cậu phải đưa Hime – sama đi chơi một chuyến đó. Chuẩn bị tinh thần đi nhé!
_ Hả? Đưa Chisaki đi chơi nữa á? Hay là do lần trước bị Hajima quấy phá giữa chừng nên cậu ấy muốn hẹn đi chơi hôm khác nhỉ? Có thể lắm, biết đâu được… Thôi đành vậy, dù sao mình vẫn chưa thể nói lời cảm ơn Chisaki một cách đàng hoàng tử tế!
William đã nói những lời kỳ lạ ấy đến Tsubaki… điều này đồng nghĩa với việc anh ta sẽ không tiết lộ cho Tsubaki biết những gì Chisaki đang suy nghĩ trong đầu… Như thế là William đã chấp nhận lý do của Chisaki… hay vì một điều gì đó khác… Nhìn thấy nụ cười hiện giờ của chàng trai nửa Tây nửa ta… khiến người khác tự hỏi tại sao nó lại phiền muộn sầu não đến như vậy
_ Nhân tiện tôi hỏi này Kazuto – kun. Chung quy cuối cùng là cậu đã đi đâu mà bùn đất lá cây bám đầy mình thế? Có cần đi tắm một phát để gột rửa tâm hồn không?
_ Đi tắm thì tôi đồng ý… Nhưng đừng hỏi tôi đã đi đâu làm gì… Tôi không muốn nhớ lại tí nào hết!