Vưu Minh Viễn đã đăng ký một chuyến du lịch địa phương ở Vân Nam với tuyến tham quan Đại Lý – Lệ Giang – Shangri-La. Vào ngày tập trung, anh vừa nhìn thoáng qua đã trông thấy Nguyễn Tuyên trong số hơn bốn mươi du khách. Người nọ luôn thích nhìn trời và hay hút thuốc mỗi khi rảnh rỗi.
Ánh nhìn của anh không ngừng chạy theo hắn. Và anh thật tình cảm kích vì bản thân không có tính tự chủ quá cao, để anh mới có thể phát hiện bí mật của Nguyễn Tuyên ở thành cổ Lệ Giang.
Ngày hôm đó sau khi đoàn du lịch giải tán, anh đi theo Nguyễn Tuyên băng qua đám đông náo nhiệt và dừng bước trong một con hẻm nhỏ hẹp lát bằng đá xanh. Anh bắt gặp thỏa thuận giữa hắn và một tên lái buôn, còn trông thấy hắn nhận hai lọ thuốc ngủ với giá cắt cổ.
Vưu Minh Viễn khó hiểu. Nguyễn Tuyên vừa lên xe đã ngủ gà ngủ gật, chừng vài phút là như bất tỉnh nhân sự. Dẫu tài xế phanh gấp thì hắn vẫn mơ màng trong cơn buồn ngủ.
Anh bỗng có một suy đoán táo bạo. Bởi thể trạng của mình nên anh vốn định tách đoàn và dừng lại ở Lệ Giang. Song vì Nguyễn Tuyên, anh tạm thời quyết định thay đổi kế hoạch. Anh cắn răng leo lên Shangri-La, nơi có độ cao ba ngàn năm trăm mét so với mực nước biển cốt ngồi cạnh hắn ở bậc thềm trước cửa Tùng Tán Lâm.
Bốc đồng và chõ mũi vào chuyện người khác không phù hợp với phong cách sống của Vưu Minh Viễn. Anh là một người làm việc nghiêm túc và tuân thủ các quy tắc đối nhân xử thế. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, vì quỹ thời gian của anh chẳng còn nhiều lắm.
Nghe xong lời bộc bạch của Nguyễn Tuyên, Vưu Minh Viễn bèn chống tay ra sau. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời vời vợi, nhận xét cách chân thành: “Hàng xóm của em có con mắt được đó.”
Dẫu Nguyễn Tuyên có trí tưởng tượng phong phú cách mấy cũng không ngờ Vưu Minh Viễn sẽ phản ứng thế này. Các cơ mặt của hắn thoáng cứng lại như gỗ.
Vưu Minh Viễn nghiêng đầu nhìn hắn: “Đặc biệt là khi em cười.”
Một tia sáng mặt trời xuyên qua gông cùm xiềng xích của những đám mây đen, và rơi xuống trên những bức tường cao chót vót của chùa Tùng Tán Lâm. Chúng bao bọc hai người trong ánh sáng thiêu đốt. Nguyễn Tuyên nhíu mày, cõi lòng đột nhiên bất an. Hắn muốn đứng dậy rời khỏi nơi này, nhưng chẳng biết vì sao đôi chân không nghe theo ý mình.
Người đàn ông trước mặt trông quá chính trực. Nếu so anh với những kẻ mà hắn từng gặp trước đây, Nguyễn Tuyên thật tình không thể nhìn ra một chút sơ hở nào trên khuôn mặt anh. Vưu Minh Viễn, Vưu Minh Viễn. Hắn nhủ cái tên này nhiều lần trong lòng. Và kỳ diệu thay, nó như một lời nguyền khiến hắn nghiện đến chết.
Nguyễn Tuyên chẳng bao giờ ngờ rằng mình lại phạm sắc giới trước mặt Phật Tổ: “Cho cái giá đi.” Hắn thở dài. “Ai bảo anh hợp gu của tôi quá làm chi. Cái miệng còn dẻo nữa.”
Vưu Minh Viễn cố ý hỏi: “Em thích tiền lắm à?”
Nguyễn Tuyên cười: “Có ai không thích hả?”
“Vậy thì dễ rồi.” Cuối cùng, Vưu Minh Viễn thẳng thắn giới thiệu mình với Nguyễn Tuyên. “Tôi cũng giống em. Tôi sống ở Thượng Hải. Tôi là một nhân viên văn phòng bình thường, làm cố vấn pháp luật cho một công ty đầu tư. Tôi mới nghỉ việc đầu năm nay, khám sức khỏe phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối.”
Nguyễn Tuyên tròn mắt, đôi môi mấp máy. Hàm răng chưa kịp khép chứng tỏ hắn đang vô cùng kinh ngạc.
“Tôi có thói quen tiết kiệm. Trước đây, tôi dự định mua một căn nhà rộng tám mươi mét vuông. Bây giờ tôi đã tiết kiệm được hơn trăm vạn, vừa đủ cho trả trước. Nhưng dường như chẳng còn ý nghĩa nữa.”
Đỉnh núi xanh ngắt, mây trôi lững thững, Đài Thiên Táng[1] thấp thoáng trên ngọn núi xa xa. Vưu Minh Viễn khoan thai kể câu chuyện đời mình: “Shangri-La là điểm dừng chân cuối cùng trong hành trình của tôi. Sau khi trở về Thượng Hải, tôi phải nhập viện. Nếu sống lay lắt cho đến khi nhắm mắt thì có lẽ mất khoảng năm mươi vạn, phần còn lại…” Anh ngượng ngùng hỏi. “Phần còn lại có đủ mua một tháng của em không?”
[1] Đài Thiên Táng: là một thực hành tang lễ, trong đó xác người chết được mang lên núi, để tự phân hủy khi tiếp xúc với thiên nhiên, hoặc bị ăn thịt bởi loài chim kền kền, bởi vậy “thiên táng” còn có tên khác là “điểu táng” (tục lệ Tây Tạng).
Mấy lần muốn nói lại thôi, đôi môi đang mấp máy của hắn cuối cùng đành mím lại. Nguyễn Tuyên nghe thấy hướng dẫn viên đang gọi họ nhanh chân trở về đoàn. Tiếng hét í ới của người nọ khiến tâm trạng hắn bồn chồn không yên. Hắn quay đầu, hét: “Tụi tôi không ở đoàn mấy người!”
Hắn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Vưu Minh Viễn: “Tôi thề, những gì tôi nói hoàn toàn là thật.”
Vưu Minh Viễn đã đoán trước Nguyễn Tuyên cho rằng mình bịa chuyện, thành thử anh trấn an bằng giọng điệu chân thành: “Tôi cũng vậy. Mong hai mình thành thật ở đây.”
Nguyễn Tuyên gãi đầu trong cơn nóng nảy. Hắn vẫn hoài băn khoăn: “Cho tôi hỏi mấy câu, được không?”
Vưu Minh Viễn gật đầu: “Được, em cứ hỏi.”
Nguyễn Tuyên: “Hiện tại anh có người yêu không?”
Vưu Minh Viễn: “Không có.”
Nguyễn Tuyên đổi câu hỏi: “Vậy anh từng có người yêu không?”
Vưu Minh Viễn hỏi ngược lại: “Chưa làm tình thì có tính không em?”
Nguyễn Tuyên cứng họng, nuốt nước bọt: “Không… tính.”
Vưu Minh Viễn lắc đầu: “Vậy không có.”
Hàng loạt câu hỏi đã chuẩn bị trong đầu giải tán ngay tại chỗ. Nguyễn Tuyên ghé sát vào lỗ tai anh, thấp giọng: “Sao anh không làm?”
Vưu Minh Viễn nói thẳng: “Hình như tôi có chứng lãnh cảm với chuyện đó. Tôi… Tôi vẫn chưa đến bệnh viện điều trị.”
Bẵng đi một lúc, Nguyễn Tuyên giơ ngón trỏ với Vưu Minh Viễn. Hắn bặm môi: “Tôi hỏi anh một câu cuối cùng, được không?”
Vưu Minh Viễn dịu dàng xoa đầu Nguyễn Tuyên: “Em muốn hỏi bao nhiêu cũng được.”
Tim hẫng mất một nhịp, điếu thuốc của Nguyễn Tuyên đã rơi xuống đất. Hắn đè lên người Vưu Minh Viễn, nhìn thẳng vào mắt anh: “Vì sao lại là tôi?”
Vưu Minh Viễn trả lời hắn không chút do dự: “Tôi không thể cho em một câu trả lời chính xác. Em có thể coi tôi như mấy người em quen. Một kẻ ích kỷ chỉ biết trói buộc em bằng tiền. Nhưng nếu em sẵn lòng trao cho tôi một chút tình cảm, tôi nghĩ nỗi đau của tôi có thể bớt đi chút đỉnh.”
“Có lẽ em không tin rằng trên đời này có thứ gọi là “tình yêu sét đánh”. Hơn nữa với hoàn cảnh của tôi, tôi nghĩ hai mình chỉ có thể yêu theo kiểu Platonic[2].” Vưu Minh Viên nói khẽ. “Chắc ông trời thấy mình nợ tôi nhiều quá nên lấy em bồi thường cho tôi.”
Anh nhìn theo bóng lưng của đông đảo du khách rời đi, khóe môi cong cong: “Em có thể tin tôi hoặc không. Em có thể lựa chọn đi cùng tôi hoặc ở lại. Tôi luôn tôn trọng sự lựa chọn của em.”
[2] Platonic: là kiểu tình yêu thuần túy (không đi kèm tình dục). Một dạng tình cảm không quá phức tạp như yêu đương lãng mạn nhưng vẫn ẩn chứa rất nhiều cảm xúc ngọt ngào.
Hết chương 2
Ánh nhìn của anh không ngừng chạy theo hắn. Và anh thật tình cảm kích vì bản thân không có tính tự chủ quá cao, để anh mới có thể phát hiện bí mật của Nguyễn Tuyên ở thành cổ Lệ Giang.
Ngày hôm đó sau khi đoàn du lịch giải tán, anh đi theo Nguyễn Tuyên băng qua đám đông náo nhiệt và dừng bước trong một con hẻm nhỏ hẹp lát bằng đá xanh. Anh bắt gặp thỏa thuận giữa hắn và một tên lái buôn, còn trông thấy hắn nhận hai lọ thuốc ngủ với giá cắt cổ.
Vưu Minh Viễn khó hiểu. Nguyễn Tuyên vừa lên xe đã ngủ gà ngủ gật, chừng vài phút là như bất tỉnh nhân sự. Dẫu tài xế phanh gấp thì hắn vẫn mơ màng trong cơn buồn ngủ.
Anh bỗng có một suy đoán táo bạo. Bởi thể trạng của mình nên anh vốn định tách đoàn và dừng lại ở Lệ Giang. Song vì Nguyễn Tuyên, anh tạm thời quyết định thay đổi kế hoạch. Anh cắn răng leo lên Shangri-La, nơi có độ cao ba ngàn năm trăm mét so với mực nước biển cốt ngồi cạnh hắn ở bậc thềm trước cửa Tùng Tán Lâm.
Bốc đồng và chõ mũi vào chuyện người khác không phù hợp với phong cách sống của Vưu Minh Viễn. Anh là một người làm việc nghiêm túc và tuân thủ các quy tắc đối nhân xử thế. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, vì quỹ thời gian của anh chẳng còn nhiều lắm.
Nghe xong lời bộc bạch của Nguyễn Tuyên, Vưu Minh Viễn bèn chống tay ra sau. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời vời vợi, nhận xét cách chân thành: “Hàng xóm của em có con mắt được đó.”
Dẫu Nguyễn Tuyên có trí tưởng tượng phong phú cách mấy cũng không ngờ Vưu Minh Viễn sẽ phản ứng thế này. Các cơ mặt của hắn thoáng cứng lại như gỗ.
Vưu Minh Viễn nghiêng đầu nhìn hắn: “Đặc biệt là khi em cười.”
Một tia sáng mặt trời xuyên qua gông cùm xiềng xích của những đám mây đen, và rơi xuống trên những bức tường cao chót vót của chùa Tùng Tán Lâm. Chúng bao bọc hai người trong ánh sáng thiêu đốt. Nguyễn Tuyên nhíu mày, cõi lòng đột nhiên bất an. Hắn muốn đứng dậy rời khỏi nơi này, nhưng chẳng biết vì sao đôi chân không nghe theo ý mình.
Người đàn ông trước mặt trông quá chính trực. Nếu so anh với những kẻ mà hắn từng gặp trước đây, Nguyễn Tuyên thật tình không thể nhìn ra một chút sơ hở nào trên khuôn mặt anh. Vưu Minh Viễn, Vưu Minh Viễn. Hắn nhủ cái tên này nhiều lần trong lòng. Và kỳ diệu thay, nó như một lời nguyền khiến hắn nghiện đến chết.
Nguyễn Tuyên chẳng bao giờ ngờ rằng mình lại phạm sắc giới trước mặt Phật Tổ: “Cho cái giá đi.” Hắn thở dài. “Ai bảo anh hợp gu của tôi quá làm chi. Cái miệng còn dẻo nữa.”
Vưu Minh Viễn cố ý hỏi: “Em thích tiền lắm à?”
Nguyễn Tuyên cười: “Có ai không thích hả?”
“Vậy thì dễ rồi.” Cuối cùng, Vưu Minh Viễn thẳng thắn giới thiệu mình với Nguyễn Tuyên. “Tôi cũng giống em. Tôi sống ở Thượng Hải. Tôi là một nhân viên văn phòng bình thường, làm cố vấn pháp luật cho một công ty đầu tư. Tôi mới nghỉ việc đầu năm nay, khám sức khỏe phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối.”
Nguyễn Tuyên tròn mắt, đôi môi mấp máy. Hàm răng chưa kịp khép chứng tỏ hắn đang vô cùng kinh ngạc.
“Tôi có thói quen tiết kiệm. Trước đây, tôi dự định mua một căn nhà rộng tám mươi mét vuông. Bây giờ tôi đã tiết kiệm được hơn trăm vạn, vừa đủ cho trả trước. Nhưng dường như chẳng còn ý nghĩa nữa.”
Đỉnh núi xanh ngắt, mây trôi lững thững, Đài Thiên Táng[1] thấp thoáng trên ngọn núi xa xa. Vưu Minh Viễn khoan thai kể câu chuyện đời mình: “Shangri-La là điểm dừng chân cuối cùng trong hành trình của tôi. Sau khi trở về Thượng Hải, tôi phải nhập viện. Nếu sống lay lắt cho đến khi nhắm mắt thì có lẽ mất khoảng năm mươi vạn, phần còn lại…” Anh ngượng ngùng hỏi. “Phần còn lại có đủ mua một tháng của em không?”
[1] Đài Thiên Táng: là một thực hành tang lễ, trong đó xác người chết được mang lên núi, để tự phân hủy khi tiếp xúc với thiên nhiên, hoặc bị ăn thịt bởi loài chim kền kền, bởi vậy “thiên táng” còn có tên khác là “điểu táng” (tục lệ Tây Tạng).
Mấy lần muốn nói lại thôi, đôi môi đang mấp máy của hắn cuối cùng đành mím lại. Nguyễn Tuyên nghe thấy hướng dẫn viên đang gọi họ nhanh chân trở về đoàn. Tiếng hét í ới của người nọ khiến tâm trạng hắn bồn chồn không yên. Hắn quay đầu, hét: “Tụi tôi không ở đoàn mấy người!”
Hắn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Vưu Minh Viễn: “Tôi thề, những gì tôi nói hoàn toàn là thật.”
Vưu Minh Viễn đã đoán trước Nguyễn Tuyên cho rằng mình bịa chuyện, thành thử anh trấn an bằng giọng điệu chân thành: “Tôi cũng vậy. Mong hai mình thành thật ở đây.”
Nguyễn Tuyên gãi đầu trong cơn nóng nảy. Hắn vẫn hoài băn khoăn: “Cho tôi hỏi mấy câu, được không?”
Vưu Minh Viễn gật đầu: “Được, em cứ hỏi.”
Nguyễn Tuyên: “Hiện tại anh có người yêu không?”
Vưu Minh Viễn: “Không có.”
Nguyễn Tuyên đổi câu hỏi: “Vậy anh từng có người yêu không?”
Vưu Minh Viễn hỏi ngược lại: “Chưa làm tình thì có tính không em?”
Nguyễn Tuyên cứng họng, nuốt nước bọt: “Không… tính.”
Vưu Minh Viễn lắc đầu: “Vậy không có.”
Hàng loạt câu hỏi đã chuẩn bị trong đầu giải tán ngay tại chỗ. Nguyễn Tuyên ghé sát vào lỗ tai anh, thấp giọng: “Sao anh không làm?”
Vưu Minh Viễn nói thẳng: “Hình như tôi có chứng lãnh cảm với chuyện đó. Tôi… Tôi vẫn chưa đến bệnh viện điều trị.”
Bẵng đi một lúc, Nguyễn Tuyên giơ ngón trỏ với Vưu Minh Viễn. Hắn bặm môi: “Tôi hỏi anh một câu cuối cùng, được không?”
Vưu Minh Viễn dịu dàng xoa đầu Nguyễn Tuyên: “Em muốn hỏi bao nhiêu cũng được.”
Tim hẫng mất một nhịp, điếu thuốc của Nguyễn Tuyên đã rơi xuống đất. Hắn đè lên người Vưu Minh Viễn, nhìn thẳng vào mắt anh: “Vì sao lại là tôi?”
Vưu Minh Viễn trả lời hắn không chút do dự: “Tôi không thể cho em một câu trả lời chính xác. Em có thể coi tôi như mấy người em quen. Một kẻ ích kỷ chỉ biết trói buộc em bằng tiền. Nhưng nếu em sẵn lòng trao cho tôi một chút tình cảm, tôi nghĩ nỗi đau của tôi có thể bớt đi chút đỉnh.”
“Có lẽ em không tin rằng trên đời này có thứ gọi là “tình yêu sét đánh”. Hơn nữa với hoàn cảnh của tôi, tôi nghĩ hai mình chỉ có thể yêu theo kiểu Platonic[2].” Vưu Minh Viên nói khẽ. “Chắc ông trời thấy mình nợ tôi nhiều quá nên lấy em bồi thường cho tôi.”
Anh nhìn theo bóng lưng của đông đảo du khách rời đi, khóe môi cong cong: “Em có thể tin tôi hoặc không. Em có thể lựa chọn đi cùng tôi hoặc ở lại. Tôi luôn tôn trọng sự lựa chọn của em.”
[2] Platonic: là kiểu tình yêu thuần túy (không đi kèm tình dục). Một dạng tình cảm không quá phức tạp như yêu đương lãng mạn nhưng vẫn ẩn chứa rất nhiều cảm xúc ngọt ngào.
Hết chương 2