Lục Thành vừa đàm phán xong một hợp đồng với đối tác thì thời gian đã đến giữa trưa. Ban đầu dự định là cùng đối tác ăn một bữa, ai ngờ đối phương tiếp điện thoại xong liền vội vàng bận rộn dời đi nên anh đành phải một mình ăn cơm. Một người ăn vốn là việc nhanh chóng nhưng không ngờ nhà hàng mà đối tác chọn lại cách âm không tốt, tiếng nói từ bàn bên cạnh không ngừng truyền đến khiến tốc độ ăn cơm của Lục Thành cũng dần dần chậm lại.
Anh cũng không phải thích hóng chuyện mà do giọng nói vọng đến có chút quen tai, theo bản năng liền nhìn thoáng qua hướng đối diện. Vừa thấy xong, trong lòng anh lại có cảm giác kinh ngạc, liền nghĩ đến lời đồn nghe được lúc trước. Với tâm tình biết nhiều một chuyện không bằng bớt một, anh dời mắt đi nhưng cái chính là âm thanh vẫn không dừng. Lục Thành vừa ăn cũng nghe được đại khái câu chuyện của hai người.
Bàn bên cạnh có một người là khách quen của anh là Bùi Quân. Gia nghiệp của Bùi Quân tại thành phố W không phải là nhỏ. Nghề của anh là thiết kế phòng ốc mà đối phương lại làm về bất động sản. Một vài khu nhà mà công ty của Bùi Quân xây dựng anh đều có tham gia thiết kế, cho dù không phải là nhà thiết kế chính nhưng cũng ít nhiều là cùng làm. Qua vài lần hợp tác Bùi Quân liền trở thành khách quen của anh.
Vị Bùi Quân này tại thành phố W cũng xem như là người làm mưa làm gió nhưng lại rất khiêm tốn. Lục Thành cũng có tiếp xúc với hắn vài lần, Bùi Quân biểu hiện cực kỳ có tố chất chuyên nghiệp, là người doanh nhân có năng lực, cho dù có hơi lạnh lùng nhưng Lục Thành đối với người này cảm thấy rất được. Đương nhiên trong đó cũng không ít vì bề ngoại đối phương tạo thành, ai bảo Lục Thành thích đàn ông đẹp trai mà Bùi Quân tuyệt đối là người nổi bật nhất mà Lục Thành nhận thức.
Theo như trợ lý Hà Diệp Tử của anh nói, Bùi Quân hơn ba mươi tuổi đều không có chuyện xấu là do đã có người trong lòng thế nhưng vẫn chưa được thỏa nguyện nên giữ mình trong sạch, làm người bảo hộ im lặng. Tuy rằng trong đó có pha tạp ảo tưởng với giấc mộng cô bé Lọ Lem của Hà Diệp Tử nhưng quả thật trong ngành cũng xuất hiện lời đồn đại đó.
Lục Thành cho tới bây giờ ngồi ở nhà hàng mới giật mình. Anh dường như đã vô tình phát hiện ra chuyện riêng tư của người khác, sự việc còn liên qua đến đối tượng hợp tác nên loại chuyện này lại thành ra xấu hổ ở nhiều khía cạnh.
Kỳ thật thời điểm Bùi Quân mở miệng cũng không nhiều, ngược lại người đàn ông ngồi cùng hắn vẫn nói chuyện không ngừng. Giọng nói đối phương ôn hòa, nghe rất êm tai, trong lời nói đề cập đến một cái tên không xa lạ mà Lục Thành cũng nhận thức – Hà Trác Thụy. Đó cũng là một nhân vật nổi danh tại thành phố W, nói ba câu về người đàn ông trẻ thành đạt thì không thể không nói đến tên Hà Trác Thụy. Bùi Quân cũng chỉ lên tiếng đúng thời điểm trấn an đối phương. Tuy rằng số lần hắn nói chuyện ít nhưng vì nghe quen ngữ khí bình tĩnh quyết đoán của hắn thường dùng trong xử lý công sự khiến Lục Thành dần dần hiểu được.
Dường như anh đã vô tình xem được một câu chuyện tình tay ba. Người đàn ông nói chuyện thanh nhã êm tai kia chính là người mà Bùi Quân muốn mà không được nên đành ở bên cạnh thủ hộ. Kỳ thật ý tưởng này phần lớn vẫn là căn cứ vào suy đoán của anh. Có thể khiến một người buông lỏng thái độ lạnh lùng cứng rắn thay thế bằng dịu dàng nếu không là người yêu thì cũng chỉ có thể là người thân hoặc bạn bè rất gần gũi, nhưng trong lòng Lục Thành lại nhận định đối phưởng hẳn chính là người trong lòng của Bùi Quân. Ý tưởng kì lạ khiến anh trong nháy mắt không tìm được đáp án nào khác.
Lục Thành định thanh toán. Bí mật của khách hàng dừng lại ở đây được rồi vì tránh cho lần hợp tác tới mọi người lại gặp nhau trong xấu hổ. Lần này ra mặt chào hỏi cũng không tốt nên Lục Thành hạ thấp giọng tính tiền. Định uống xong một ngụm cà phê cuối cùng rồi đứng dậy đi, bàn phía sau bị người đập mạnh một cái. Vài bát thủy tinh trên bàn rung lên rồi đập xuống nên có thể nghe ra cú đập này có bao nhiêu sức.
Lục Thành liếc nhìn một cái. Hóa ra không biết từ lúc nào một người đàn ông khác chính là nam nhân vật chính Hà Trác Thụy đến đây. Trong nhà hàng có không ít người đều bắt đầu âm thầm quan sát về phía bàn này khiến kế hoạch rời đi trong im lặng của Lục Thành bị phá vỡ. Dù thế nào anh cũng phải đi qua vài người bàn trước mà lúc này nếu đi thì quá đúng lúc, còn không bằng chờ bọn họ giải quyết xong.
Hà Trác Thụy vỗ bàn xong thì bao nhiêu tức giận cũng biến mất, liền biến thành nói châm chọc khiêu khích mà đối tượng không ai khác chính là Bùi Quân cùng cậu trai trẻ. Hà Trác Thụy vừa nói thì cậu trai cũng đáp lại vài câu, chỉ là thanh âm càng ngày càng trầm xuống rồi khó có thể nghe được nữa. Cho dù Lục Thành và người không liên quan đều cảm giác người nọ đau đớn buồn bã, nhưng có khi càng là không nói thì càng chán nản sau đó càng thêm chán nản cho đến khi bức bản thân thành bệnh thần kinh.
Lục Thành nghĩ vậy, Hà Trác Thụy lại càng tiếp tục nói. Cậu trai trẻ thật sự là bị bệnh thần kinh bởi vì dù Hà Trác Thụy nói lời không thô tục nhưng từng câu từng chữ đều là khinh bỉ, mặc cho ai bị người nói như vậy có thế giữ bình tĩnh? Ít nhất Lục Thành không được. Cậu trai này lại nhẫn nhịn, chính là tay nắm ngày càng thắt chặt, cảm xúc trên người ngày càng ảm đạm.
Lục Thành đều nhìn ra hết, Bùi Quân biết đến còn rõ ràng hơn. Ban đầu hắn vẫn trầm mặc nghe hai người nói chuyện, sau này hắn lựa chọn một phương pháp khác khiến Hà Trác Thụy câm miệng. Đúng lúc Hà Trác Thụy còn đang há mồm nói chuyện thì một nắm đấm đập vào mặt, lập tức khiến Hà Trác Thụy không phòng bị mà ngã đến trên bàn.
Lục Thanh cũng vì hành động bất thình lình mà chấn động bởi vì Hà Trác Thụy liền nhào qua khoảng cách giữa hai bàn rồi ngã sấp vào bàn đồ ăn anh ngồi khiến toàn bộ chỗ cà phê còn lại văng lên bộ vest màu xám nhạt đắt tiền của anh, lưu lại dấu vết vô cùng bắt mắt.
Ý nghĩ đầu tiên của anh lúc ấy là bà Thẩm ở nhà chắc chắn sẽ lải nhải cằn nhằn đến khi tai anh nứt ra mới thôi.
Lúc sau đụng phải ánh mắt của Bùi Quân, anh nghĩ rằng so với gặp gỡ vừa nãy thì bây giờ còn xấu hổ hơn.
Bùi Quân gặp anh tại đây dường như cũng có chút kinh ngạc, ít nhất trong nháy mắt thì ánh mắt của hắn có dao động đôi chút nhưng hắn rất nhanh dời tầm mắt đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hà Trác Thụy đang ghé vào trên bàn.
Một đương sự khác lúc này cũng lấy lại tinh thần. Cậu khẽ cắn môi, cố không nhìn Bùi Quân, chỉ nói với Hà Trác Thụy “Tôi không muốn gặp lại anh” sau đó đi ra ngoài, lưu lại một cục diện rối rắm. Hà Trác Thụy từ trên bàn đứng lên xong liền lập tức cho Bùi Quân một các nhìn như muốn giết người, đáng tiếc Bùi Quân vẫn giữ một bộ dạng lạnh lùng, hoàn toàn không biến sắc. Hà Trác Thụy đá mạnh vào bàn của Lục Thành khiến đồ ăn rơi xuống đất. Hà Trác Thụy nhìn Bùi Quân, sờ sờ vết thương trên khóe miệng rồi dùng giọng điệu uy hiếp mà ai cũng có thể nghe ra nói, “Lần này coi như tôi trả hết cho anh, đừng làm tôi thấy được anh tiếp xúc với Thẩm Lâm nữa.” Hà Trác Thụy nhếch khóe miệng trào phùng, đi khỏi nhà hàng trước ánh mắt của bao nhiêu người. Chắc là lại đuổi theo người họ Thẩm kia.
Lục Thành chỉ xem trò vui thôi cũng bị vạ lây, nhưng chống lại tầm mắt của Bùi Quân vẫn là không nhịn được nói ra một câu, “Anh không đuổi theo sao?” Biết đâu đây cũng là một cơ hội tốt khiến vị Thẩm tiên sinh kia quay đầu đầu lại?
Bùi Quân lắc đầu, “Tôi muốn thu dọn hậu quả.”
Quả nhiên có vài người phục vụ vẻ mặt thấp thỏm đang đứng bên cạnh.
Tùy rằng dưới đất là một đống bề bộn song Bùi Quân vẫn bình tĩnh trước sau như một, hoàn toàn không giống với người chủ động ra đòn lúc nãy. Lục Thành thở dài trong lòng. Vào thời điểm này còn có thể bình tĩnh nói muốn dọn hậu quả thì đúng là so với việc bỏ chạy như Thẩm tiên sinh cùng với đi nghênh nganh như Hà Trác Thụy thật là mạnh mẽ hơn, nhưng Bùi Quân như vậy có thể theo đuổi được người trong lòng sao?
Anh cũng không phải thích hóng chuyện mà do giọng nói vọng đến có chút quen tai, theo bản năng liền nhìn thoáng qua hướng đối diện. Vừa thấy xong, trong lòng anh lại có cảm giác kinh ngạc, liền nghĩ đến lời đồn nghe được lúc trước. Với tâm tình biết nhiều một chuyện không bằng bớt một, anh dời mắt đi nhưng cái chính là âm thanh vẫn không dừng. Lục Thành vừa ăn cũng nghe được đại khái câu chuyện của hai người.
Bàn bên cạnh có một người là khách quen của anh là Bùi Quân. Gia nghiệp của Bùi Quân tại thành phố W không phải là nhỏ. Nghề của anh là thiết kế phòng ốc mà đối phương lại làm về bất động sản. Một vài khu nhà mà công ty của Bùi Quân xây dựng anh đều có tham gia thiết kế, cho dù không phải là nhà thiết kế chính nhưng cũng ít nhiều là cùng làm. Qua vài lần hợp tác Bùi Quân liền trở thành khách quen của anh.
Vị Bùi Quân này tại thành phố W cũng xem như là người làm mưa làm gió nhưng lại rất khiêm tốn. Lục Thành cũng có tiếp xúc với hắn vài lần, Bùi Quân biểu hiện cực kỳ có tố chất chuyên nghiệp, là người doanh nhân có năng lực, cho dù có hơi lạnh lùng nhưng Lục Thành đối với người này cảm thấy rất được. Đương nhiên trong đó cũng không ít vì bề ngoại đối phương tạo thành, ai bảo Lục Thành thích đàn ông đẹp trai mà Bùi Quân tuyệt đối là người nổi bật nhất mà Lục Thành nhận thức.
Theo như trợ lý Hà Diệp Tử của anh nói, Bùi Quân hơn ba mươi tuổi đều không có chuyện xấu là do đã có người trong lòng thế nhưng vẫn chưa được thỏa nguyện nên giữ mình trong sạch, làm người bảo hộ im lặng. Tuy rằng trong đó có pha tạp ảo tưởng với giấc mộng cô bé Lọ Lem của Hà Diệp Tử nhưng quả thật trong ngành cũng xuất hiện lời đồn đại đó.
Lục Thành cho tới bây giờ ngồi ở nhà hàng mới giật mình. Anh dường như đã vô tình phát hiện ra chuyện riêng tư của người khác, sự việc còn liên qua đến đối tượng hợp tác nên loại chuyện này lại thành ra xấu hổ ở nhiều khía cạnh.
Kỳ thật thời điểm Bùi Quân mở miệng cũng không nhiều, ngược lại người đàn ông ngồi cùng hắn vẫn nói chuyện không ngừng. Giọng nói đối phương ôn hòa, nghe rất êm tai, trong lời nói đề cập đến một cái tên không xa lạ mà Lục Thành cũng nhận thức – Hà Trác Thụy. Đó cũng là một nhân vật nổi danh tại thành phố W, nói ba câu về người đàn ông trẻ thành đạt thì không thể không nói đến tên Hà Trác Thụy. Bùi Quân cũng chỉ lên tiếng đúng thời điểm trấn an đối phương. Tuy rằng số lần hắn nói chuyện ít nhưng vì nghe quen ngữ khí bình tĩnh quyết đoán của hắn thường dùng trong xử lý công sự khiến Lục Thành dần dần hiểu được.
Dường như anh đã vô tình xem được một câu chuyện tình tay ba. Người đàn ông nói chuyện thanh nhã êm tai kia chính là người mà Bùi Quân muốn mà không được nên đành ở bên cạnh thủ hộ. Kỳ thật ý tưởng này phần lớn vẫn là căn cứ vào suy đoán của anh. Có thể khiến một người buông lỏng thái độ lạnh lùng cứng rắn thay thế bằng dịu dàng nếu không là người yêu thì cũng chỉ có thể là người thân hoặc bạn bè rất gần gũi, nhưng trong lòng Lục Thành lại nhận định đối phưởng hẳn chính là người trong lòng của Bùi Quân. Ý tưởng kì lạ khiến anh trong nháy mắt không tìm được đáp án nào khác.
Lục Thành định thanh toán. Bí mật của khách hàng dừng lại ở đây được rồi vì tránh cho lần hợp tác tới mọi người lại gặp nhau trong xấu hổ. Lần này ra mặt chào hỏi cũng không tốt nên Lục Thành hạ thấp giọng tính tiền. Định uống xong một ngụm cà phê cuối cùng rồi đứng dậy đi, bàn phía sau bị người đập mạnh một cái. Vài bát thủy tinh trên bàn rung lên rồi đập xuống nên có thể nghe ra cú đập này có bao nhiêu sức.
Lục Thành liếc nhìn một cái. Hóa ra không biết từ lúc nào một người đàn ông khác chính là nam nhân vật chính Hà Trác Thụy đến đây. Trong nhà hàng có không ít người đều bắt đầu âm thầm quan sát về phía bàn này khiến kế hoạch rời đi trong im lặng của Lục Thành bị phá vỡ. Dù thế nào anh cũng phải đi qua vài người bàn trước mà lúc này nếu đi thì quá đúng lúc, còn không bằng chờ bọn họ giải quyết xong.
Hà Trác Thụy vỗ bàn xong thì bao nhiêu tức giận cũng biến mất, liền biến thành nói châm chọc khiêu khích mà đối tượng không ai khác chính là Bùi Quân cùng cậu trai trẻ. Hà Trác Thụy vừa nói thì cậu trai cũng đáp lại vài câu, chỉ là thanh âm càng ngày càng trầm xuống rồi khó có thể nghe được nữa. Cho dù Lục Thành và người không liên quan đều cảm giác người nọ đau đớn buồn bã, nhưng có khi càng là không nói thì càng chán nản sau đó càng thêm chán nản cho đến khi bức bản thân thành bệnh thần kinh.
Lục Thành nghĩ vậy, Hà Trác Thụy lại càng tiếp tục nói. Cậu trai trẻ thật sự là bị bệnh thần kinh bởi vì dù Hà Trác Thụy nói lời không thô tục nhưng từng câu từng chữ đều là khinh bỉ, mặc cho ai bị người nói như vậy có thế giữ bình tĩnh? Ít nhất Lục Thành không được. Cậu trai này lại nhẫn nhịn, chính là tay nắm ngày càng thắt chặt, cảm xúc trên người ngày càng ảm đạm.
Lục Thành đều nhìn ra hết, Bùi Quân biết đến còn rõ ràng hơn. Ban đầu hắn vẫn trầm mặc nghe hai người nói chuyện, sau này hắn lựa chọn một phương pháp khác khiến Hà Trác Thụy câm miệng. Đúng lúc Hà Trác Thụy còn đang há mồm nói chuyện thì một nắm đấm đập vào mặt, lập tức khiến Hà Trác Thụy không phòng bị mà ngã đến trên bàn.
Lục Thanh cũng vì hành động bất thình lình mà chấn động bởi vì Hà Trác Thụy liền nhào qua khoảng cách giữa hai bàn rồi ngã sấp vào bàn đồ ăn anh ngồi khiến toàn bộ chỗ cà phê còn lại văng lên bộ vest màu xám nhạt đắt tiền của anh, lưu lại dấu vết vô cùng bắt mắt.
Ý nghĩ đầu tiên của anh lúc ấy là bà Thẩm ở nhà chắc chắn sẽ lải nhải cằn nhằn đến khi tai anh nứt ra mới thôi.
Lúc sau đụng phải ánh mắt của Bùi Quân, anh nghĩ rằng so với gặp gỡ vừa nãy thì bây giờ còn xấu hổ hơn.
Bùi Quân gặp anh tại đây dường như cũng có chút kinh ngạc, ít nhất trong nháy mắt thì ánh mắt của hắn có dao động đôi chút nhưng hắn rất nhanh dời tầm mắt đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hà Trác Thụy đang ghé vào trên bàn.
Một đương sự khác lúc này cũng lấy lại tinh thần. Cậu khẽ cắn môi, cố không nhìn Bùi Quân, chỉ nói với Hà Trác Thụy “Tôi không muốn gặp lại anh” sau đó đi ra ngoài, lưu lại một cục diện rối rắm. Hà Trác Thụy từ trên bàn đứng lên xong liền lập tức cho Bùi Quân một các nhìn như muốn giết người, đáng tiếc Bùi Quân vẫn giữ một bộ dạng lạnh lùng, hoàn toàn không biến sắc. Hà Trác Thụy đá mạnh vào bàn của Lục Thành khiến đồ ăn rơi xuống đất. Hà Trác Thụy nhìn Bùi Quân, sờ sờ vết thương trên khóe miệng rồi dùng giọng điệu uy hiếp mà ai cũng có thể nghe ra nói, “Lần này coi như tôi trả hết cho anh, đừng làm tôi thấy được anh tiếp xúc với Thẩm Lâm nữa.” Hà Trác Thụy nhếch khóe miệng trào phùng, đi khỏi nhà hàng trước ánh mắt của bao nhiêu người. Chắc là lại đuổi theo người họ Thẩm kia.
Lục Thành chỉ xem trò vui thôi cũng bị vạ lây, nhưng chống lại tầm mắt của Bùi Quân vẫn là không nhịn được nói ra một câu, “Anh không đuổi theo sao?” Biết đâu đây cũng là một cơ hội tốt khiến vị Thẩm tiên sinh kia quay đầu đầu lại?
Bùi Quân lắc đầu, “Tôi muốn thu dọn hậu quả.”
Quả nhiên có vài người phục vụ vẻ mặt thấp thỏm đang đứng bên cạnh.
Tùy rằng dưới đất là một đống bề bộn song Bùi Quân vẫn bình tĩnh trước sau như một, hoàn toàn không giống với người chủ động ra đòn lúc nãy. Lục Thành thở dài trong lòng. Vào thời điểm này còn có thể bình tĩnh nói muốn dọn hậu quả thì đúng là so với việc bỏ chạy như Thẩm tiên sinh cùng với đi nghênh nganh như Hà Trác Thụy thật là mạnh mẽ hơn, nhưng Bùi Quân như vậy có thể theo đuổi được người trong lòng sao?