(Chương này edit dành tặng cho Thanh Xuân – người đã hi sinh rất nhiều thời gian của bản thân để ngồi cặm cụi soi lỗi cho mình vào trưa nay=3=)
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài hạn tuy xảy ra rất nhiều chuyện nhưng Lục Thành lại ngủ ngon ngoài ý muốn. Những chuyện xảy ra trong quá khứ kia giờ nghĩ lại cũng không còn để ý nữa, nhiều lắm cũng chỉ có chút thổn thức thôi nhưng anh chưa từng có hối hận. Rốt cuộc, không phải ai cũng có được một thời thanh xuân đầy náo nhiệt như vậy.
Tuy rằng đã biết tin tức Phương Quý Duy về nước, Lục Thành cũng không có ý định đi hỏi thăm chuyện của cậu ấy. Anh đã sớm hiểu rằng tuy cảnh vẫn còn đây nhưng người đã đi mất rồi. Dù thế, anh vẫn không nghĩ tới sẽ trùng hợp gặp lại đối phương tại khu mua sắm. Nhìn từ phía xa, Lục Thành còn suýt nữa không nhận ra. Chung quy hai người đều không còn là những thiếu niên như thời tươi trẻ xưa, hơn nữa đối phương thay đổi rất nhiều.
Phương Quý Duy đang đi dạo phố với một người phụ nữ. Cho dù trên mặt đeo nụ cười, vẻ mặt cậu dịu dàng nhưng Lục Thành vẫn thấy được cậu đang miễn cưỡng. Mỗi ngày trải qua như thế nào đều là do bản thân lựa chọn. Phương Quý Duy chấp nhận cách sống như vậy, Lục Thành cũng không có tư cách gì nói lên ý kiến về điều này.
Những cuộc gặp thoáng qua trong lòng thành phố cũng không ít, Lục Thành đứng một lát rồi xoay người rời đi.
Vào cuối tuần, công ty của Bùi Quân tổ chức đi dã ngoại. Thật ra đã vào tháng năm, thời tiết cũng dần nóng lên, thời điểm tốt nhất đi dã ngoại đã qua nhưng công ty của Bùi Quân là công ty hành chính, đợi đến mùa hè thì bọn cũng chỉ có thể ngồi trong phòng điều hòa, không tổ chức được hoạt động gì bên ngoài được, thế nên vào tháng năm liền tổ chức đi nghỉ ở vùng ngoại ô, cũng tiện cho những người vừa trải qua kỳ nghỉ dài hạn có thể dần thích ứng.
Hoạt động lần này có thể đi cùng người nhà, kinh phí đều do công ty chi trả. Lục Thành không thể không cảm thán rằng phúc lợi của công ty Bùi Quân thật quá tốt. Dù cảm thán như vậy nhưng anh không nghĩ đến Bùi Quân sẽ mời mình.
“Những người trong công ty đều là túm năm tụm ba cùng nhau đi chơi. Dù sao thì tôi cũng là lãnh đạo, đi một mình cùng với mọi người thì bọn họ sẽ có áp lực, không thể hưởng thụ hết được, lại không thể để cho tôi đi một mình, không có ai nói chuyện cùng.” Bùi Quân cầm điện thoại giải thích lý do.
Làm gì có chuyện như Bùi Quân nói! Nhân viên công ty sẽ nhân cơ hội bợ đỡ lãnh đạo, ai lại có thể mặc kệ hắn đâu.
Lục Thành thầm cười trong lòng, ngoài miệng đồng ý, “Thì đi thôi. Dù sao suốt kỳ nghỉ dài hạn tôi cũng chưa ra ngoài, lần này tranh thủ đi hít thở không khí. Dù vậy nhưng tôi đi cũng được chứ?”
“Anh cũng ở trong danh sách mà, không trái quy định của công ty.” Bùi Quân cười thật bình tĩnh.
Danh sách bình thường cũng bao gồm cả công ty đối tác sao?
“Đi, vậy đến cuối tuần gặp nhau. Các anh tập trung tại cổng công ty?”
“Anh đi lại cũng không tiện, tôi lái xe qua đưa anh đi. Xe của tôi có thể gửi tại công ty rồi chúng ta cùng nhau đi bằng xe bus công ty.”
“Cũng được. Vậy cứ lên kế hoạch thế nhé.”
Bùi Quân cúp điện thoại, nụ cười vẫn còn đọng trên khuôn mặt khiến trợ lý Hạ đến đưa tài liệu vô cùng ngạc nhiên.
“Sếp Bùi, anh đang hẹn hò phải không? Tâm tình anh trông rất tốt.” Trợ lý Hạ là con gái một người bà con thân thích xa của Bùi Quân nên không chỉ có năng lực làm việc xuất sắc mà thỉnh thoảng cô cũng có thể giúp hắn xử lý một số việc riêng. Quan hệ với hắn cũng khá thân nên cô thường trò chuyện vài câu.
Bùi Quân nghe được lời của cô nàng rất sửng sốt, lại tiếp tục cười nói, “Thời gian gần đây tôi vừa thất tình, làm gì có sức lực hẹn hò nữa.”
“Đúng là vậy nhưng biểu cảm trên mặt anh lại trái ngược, trông rất vui vẻ, tuyệt đối không giống như người vừa thất tình. Chẳng lẽ anh gặp được mùa xuân thứ hai sao?” Nội tâm của trợ lý Hạ cũng không bình tĩnh như mặt ngoài. Cô là một trong ít người ở công ty có thể tiếp xúc gần gũi với sếp Bùi nên cô có nghĩa vụ truyền đi thông tin mới nhất về sếp cho phần lớn nhân viên công ty.
Bùi Quân liếc mắt nhìn cô nàng, “Cô quan tâm tới thật nhiều việc đấy.”
Trợ lý Hạ khôi phục trạng thái làm việc ngay lập tức, “Sếp Bùi, đây là tài liệu anh cần vừa rồi. Có thể ký tên vào đây.”
Bùi Quân gật đầu, cầm lấy tài liệu.
Cho đến khi trợ lý Hạ đi ra ngoài cũng không lấy được tin tức gì hay ho nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn. Cuối cùng sếp Bùi cũng có thể bước ra từ trong bóng tối tạo nên từ mối tình đơn phương đau khổ.
Những người đi du lịch của công ty Bùi Quân đều đi thành từng nhóm. Bùi Quân là ở nhóm đầu tiên cùng với nhân viên từ hai bộ phận lớn, một phòng nhỏ và vài người trợ lý của hắn. Không ít người mang theo người nhà, ngồi đủ chỗ hai xe bus.
Tất nhiên Lục Thành ngồi cùng Bùi Quân. Bên phải chỗ ngồi của bọn họ là cửa xe. Vừa lên xe hai người liền bắt đầu buôn chuyện, không biết rằng có bao nhiêu người ở phía sau đang lén lút quan sát mình. Mọi người đi dã ngoại nên rất vui vẻ, nói cười ầm ĩ.
Đi đường cao tốc tới nơi mất khoảng hai giờ. Bởi vì thời gian nghỉ rất ngắn, chỉ có hai ngày một đêm nên đi cũng không đi xa.
Bùi Quân thấy bộ dáng buồn ngủ của anh, không nhịn được bèn nói, “Anh liền ngủ một giấc đi, khi đến tôi gọi anh dậy.” Hắn mời Lục Thành đi dã ngoại thật ra cũng chỉ muốn mang anh ra ngoài hít thở khí trời vì thời gian trước hai người gặp rất nhiều chuyện, hơn nữa nghỉ dài hạn cũng không đi ra ngoài. Đi giải sầu lúc này có lợi cho cả thân thể lẫn tinh thần.
Ban đầu tưởng là ý kiến hay, ai ngờ vì để đi chuyến này Lục Thành phải thức cả đêm ngồi vẽ. Lúc sáng khi hắn qua nhà Lục Thành đón người thì nhìn thấy quầng thâm ở mắt Lục Thành mới hiểu được. Khoảnh khắc đó lòng hắn xuất hiện một cảm giác không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Lục Thành ngáp một cái, cũng không khách khí với hắn, “Tôi ngủ một lát, khi đến anh gọi tôi.” Nói xong liền nhắm mắt lại, không lâu sau đó phát ra tiếng thở đều đặn, hiển nhiên đã ngủ.
Tiếng cười nói của nhân viên truyền đến từ đằng sau. Vốn ồn ào náo nhiệt nhưng Lục Thành lại như không có ảnh hưởng một chút nào, ngủ rất ngon. Đầu anh lắc lư theo từng nhịp xe nảy lên khiến Bùi Quân xem cảm thấy buồn cười.
Cho đến một lần xóc nảy mạnh, đầu Lục Thành đập mạnh về phía trước, suýt nữa đụng vào cái bàn gấp nhỏ phía trước mặt. Anh tỉnh lại ngay lập tức.
Bùi Quân cũng bị hoảng sợ, “Anh không sao chứ? Không bị đụng vào chứ?”
Lục Thành lắc đầu, “Không sao.” Giọng điệu anh vẫn mang theo lười biếng cho thấy anh chưa ngủ đủ.
“Anh có thể dựa vào tôi, miễn cho đụng vào phía trước.” Lúc Bùi Quân mở miệng nói xong mới phát hiện có chút không thích hợp.
Lục Thành nghiêng đầu nhìn anh một cái làm Bùi Quân hơi ngượng ngùng. Hắn đang định mở miệng rút lại lời nói thì Lục Thành liền nhắm mắt, dựa vào trên người hắn,”Đến thì gọi tôi.” Sau đó anh ngủ mất.
Mà Bùi Quân bị động tác của anh làm cho ngạc nhiên trước hết, sau đó cứng đờ người cho tới khi xe chạy lại một lúc nữa mới chậm rãi khôi phục được bình tĩnh. Không có Lục Thành để nói chuyện, cấp dưới phía sau không có ai tiến lên quấy rầy hai bọn họ, mắt Bùi Quân đã khép lại từ lúc nào không hay.
Ngủ được hơn một giờ, Lục Thành tỉnh lại. Khi ngủ cổ anh có hơi đâu, cho đến lúc ngồi thẳng dậy xoa cổ đau nhức mới nhìn thấy Bùi Quân. Hắn bị anh chèn ép đến mức cả người đều tựa vào cửa sổ, khuôn mặt không thoải mái làm anh bật cười.
“Bùi Quân, tỉnh lại đi, sắp đến rồi.” Kết quả lại là anh đánh thức Bùi Quân.
Bùi Quân tỉnh dậy, “Đến sao?”
“Ừ, nhìn đường có vẻ như vậy.”
Người tài xế đằng trước nghe được cũng nói, “Vài phút nữa liền đến nơi rồi.”
Quả nhiên, sau khi xe rẽ sang một con đường rồi đi thêm một chút liền nhìn thấy đích đến của bọn họ.
Núi Diêu Khê. (1)
Sau khi xuống xe, mọi người giãn gân cốt nhức mỏi một lúc rồi tự phân chia phòng.
Tất nhiên là Lục Thành ở cùng phòng với Bùi Quân.
Cất hành lý xong, Bùi Quân thấy trên khuôn mặt của Lục Thành vẫn còn nét mỏi mệt bèn bảo anh, “Anh có muốn ngủ một giấc rồi buổi tối mới đi chơi không?”
“Không cần đâu. Lúc nãy ngủ trên xe một lúc tinh thần cũng tốt hơn nhiều rồi. Làm sao có thế không ra ngoài chơi được?”
“Cũng được, dù sao hôm nay không cần phải leo núi mà chỉ đi xung quanh đây. Tôi nghe bọn họ nói nơi này cũng có suối nước nóng, trông anh mệt như vậy hay chúng ta đi ngâm mình trước đã?”
Lục Thành chớp mắt,”Anh bỏ lại nhân viên một mình đi cùng tôi cũng được sao?”
“Vốn là đi tự do mà, muốn đi chơi chỗ nào đều được. Miễn là buổi tối tập trung ở trong khu nướng đồ ăn là ổn.”
Lục Thành gật đầu, “Chúng ta cứ đi xung quanh trước đã, hỏi xem nơi này có thổ sản gì ngon không. Ra ngoài đi cũng là hít thở khí trời chút.”
Bùi Quân đáp ứng vui vẻ.
Chú thích:
(1): Núi Diêu Khê là một địa điểm du lịch nổi tiếng của Quế Lâm, cách trung tâm thành phố khoảng 10 km.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài hạn tuy xảy ra rất nhiều chuyện nhưng Lục Thành lại ngủ ngon ngoài ý muốn. Những chuyện xảy ra trong quá khứ kia giờ nghĩ lại cũng không còn để ý nữa, nhiều lắm cũng chỉ có chút thổn thức thôi nhưng anh chưa từng có hối hận. Rốt cuộc, không phải ai cũng có được một thời thanh xuân đầy náo nhiệt như vậy.
Tuy rằng đã biết tin tức Phương Quý Duy về nước, Lục Thành cũng không có ý định đi hỏi thăm chuyện của cậu ấy. Anh đã sớm hiểu rằng tuy cảnh vẫn còn đây nhưng người đã đi mất rồi. Dù thế, anh vẫn không nghĩ tới sẽ trùng hợp gặp lại đối phương tại khu mua sắm. Nhìn từ phía xa, Lục Thành còn suýt nữa không nhận ra. Chung quy hai người đều không còn là những thiếu niên như thời tươi trẻ xưa, hơn nữa đối phương thay đổi rất nhiều.
Phương Quý Duy đang đi dạo phố với một người phụ nữ. Cho dù trên mặt đeo nụ cười, vẻ mặt cậu dịu dàng nhưng Lục Thành vẫn thấy được cậu đang miễn cưỡng. Mỗi ngày trải qua như thế nào đều là do bản thân lựa chọn. Phương Quý Duy chấp nhận cách sống như vậy, Lục Thành cũng không có tư cách gì nói lên ý kiến về điều này.
Những cuộc gặp thoáng qua trong lòng thành phố cũng không ít, Lục Thành đứng một lát rồi xoay người rời đi.
Vào cuối tuần, công ty của Bùi Quân tổ chức đi dã ngoại. Thật ra đã vào tháng năm, thời tiết cũng dần nóng lên, thời điểm tốt nhất đi dã ngoại đã qua nhưng công ty của Bùi Quân là công ty hành chính, đợi đến mùa hè thì bọn cũng chỉ có thể ngồi trong phòng điều hòa, không tổ chức được hoạt động gì bên ngoài được, thế nên vào tháng năm liền tổ chức đi nghỉ ở vùng ngoại ô, cũng tiện cho những người vừa trải qua kỳ nghỉ dài hạn có thể dần thích ứng.
Hoạt động lần này có thể đi cùng người nhà, kinh phí đều do công ty chi trả. Lục Thành không thể không cảm thán rằng phúc lợi của công ty Bùi Quân thật quá tốt. Dù cảm thán như vậy nhưng anh không nghĩ đến Bùi Quân sẽ mời mình.
“Những người trong công ty đều là túm năm tụm ba cùng nhau đi chơi. Dù sao thì tôi cũng là lãnh đạo, đi một mình cùng với mọi người thì bọn họ sẽ có áp lực, không thể hưởng thụ hết được, lại không thể để cho tôi đi một mình, không có ai nói chuyện cùng.” Bùi Quân cầm điện thoại giải thích lý do.
Làm gì có chuyện như Bùi Quân nói! Nhân viên công ty sẽ nhân cơ hội bợ đỡ lãnh đạo, ai lại có thể mặc kệ hắn đâu.
Lục Thành thầm cười trong lòng, ngoài miệng đồng ý, “Thì đi thôi. Dù sao suốt kỳ nghỉ dài hạn tôi cũng chưa ra ngoài, lần này tranh thủ đi hít thở không khí. Dù vậy nhưng tôi đi cũng được chứ?”
“Anh cũng ở trong danh sách mà, không trái quy định của công ty.” Bùi Quân cười thật bình tĩnh.
Danh sách bình thường cũng bao gồm cả công ty đối tác sao?
“Đi, vậy đến cuối tuần gặp nhau. Các anh tập trung tại cổng công ty?”
“Anh đi lại cũng không tiện, tôi lái xe qua đưa anh đi. Xe của tôi có thể gửi tại công ty rồi chúng ta cùng nhau đi bằng xe bus công ty.”
“Cũng được. Vậy cứ lên kế hoạch thế nhé.”
Bùi Quân cúp điện thoại, nụ cười vẫn còn đọng trên khuôn mặt khiến trợ lý Hạ đến đưa tài liệu vô cùng ngạc nhiên.
“Sếp Bùi, anh đang hẹn hò phải không? Tâm tình anh trông rất tốt.” Trợ lý Hạ là con gái một người bà con thân thích xa của Bùi Quân nên không chỉ có năng lực làm việc xuất sắc mà thỉnh thoảng cô cũng có thể giúp hắn xử lý một số việc riêng. Quan hệ với hắn cũng khá thân nên cô thường trò chuyện vài câu.
Bùi Quân nghe được lời của cô nàng rất sửng sốt, lại tiếp tục cười nói, “Thời gian gần đây tôi vừa thất tình, làm gì có sức lực hẹn hò nữa.”
“Đúng là vậy nhưng biểu cảm trên mặt anh lại trái ngược, trông rất vui vẻ, tuyệt đối không giống như người vừa thất tình. Chẳng lẽ anh gặp được mùa xuân thứ hai sao?” Nội tâm của trợ lý Hạ cũng không bình tĩnh như mặt ngoài. Cô là một trong ít người ở công ty có thể tiếp xúc gần gũi với sếp Bùi nên cô có nghĩa vụ truyền đi thông tin mới nhất về sếp cho phần lớn nhân viên công ty.
Bùi Quân liếc mắt nhìn cô nàng, “Cô quan tâm tới thật nhiều việc đấy.”
Trợ lý Hạ khôi phục trạng thái làm việc ngay lập tức, “Sếp Bùi, đây là tài liệu anh cần vừa rồi. Có thể ký tên vào đây.”
Bùi Quân gật đầu, cầm lấy tài liệu.
Cho đến khi trợ lý Hạ đi ra ngoài cũng không lấy được tin tức gì hay ho nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn. Cuối cùng sếp Bùi cũng có thể bước ra từ trong bóng tối tạo nên từ mối tình đơn phương đau khổ.
Những người đi du lịch của công ty Bùi Quân đều đi thành từng nhóm. Bùi Quân là ở nhóm đầu tiên cùng với nhân viên từ hai bộ phận lớn, một phòng nhỏ và vài người trợ lý của hắn. Không ít người mang theo người nhà, ngồi đủ chỗ hai xe bus.
Tất nhiên Lục Thành ngồi cùng Bùi Quân. Bên phải chỗ ngồi của bọn họ là cửa xe. Vừa lên xe hai người liền bắt đầu buôn chuyện, không biết rằng có bao nhiêu người ở phía sau đang lén lút quan sát mình. Mọi người đi dã ngoại nên rất vui vẻ, nói cười ầm ĩ.
Đi đường cao tốc tới nơi mất khoảng hai giờ. Bởi vì thời gian nghỉ rất ngắn, chỉ có hai ngày một đêm nên đi cũng không đi xa.
Bùi Quân thấy bộ dáng buồn ngủ của anh, không nhịn được bèn nói, “Anh liền ngủ một giấc đi, khi đến tôi gọi anh dậy.” Hắn mời Lục Thành đi dã ngoại thật ra cũng chỉ muốn mang anh ra ngoài hít thở khí trời vì thời gian trước hai người gặp rất nhiều chuyện, hơn nữa nghỉ dài hạn cũng không đi ra ngoài. Đi giải sầu lúc này có lợi cho cả thân thể lẫn tinh thần.
Ban đầu tưởng là ý kiến hay, ai ngờ vì để đi chuyến này Lục Thành phải thức cả đêm ngồi vẽ. Lúc sáng khi hắn qua nhà Lục Thành đón người thì nhìn thấy quầng thâm ở mắt Lục Thành mới hiểu được. Khoảnh khắc đó lòng hắn xuất hiện một cảm giác không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Lục Thành ngáp một cái, cũng không khách khí với hắn, “Tôi ngủ một lát, khi đến anh gọi tôi.” Nói xong liền nhắm mắt lại, không lâu sau đó phát ra tiếng thở đều đặn, hiển nhiên đã ngủ.
Tiếng cười nói của nhân viên truyền đến từ đằng sau. Vốn ồn ào náo nhiệt nhưng Lục Thành lại như không có ảnh hưởng một chút nào, ngủ rất ngon. Đầu anh lắc lư theo từng nhịp xe nảy lên khiến Bùi Quân xem cảm thấy buồn cười.
Cho đến một lần xóc nảy mạnh, đầu Lục Thành đập mạnh về phía trước, suýt nữa đụng vào cái bàn gấp nhỏ phía trước mặt. Anh tỉnh lại ngay lập tức.
Bùi Quân cũng bị hoảng sợ, “Anh không sao chứ? Không bị đụng vào chứ?”
Lục Thành lắc đầu, “Không sao.” Giọng điệu anh vẫn mang theo lười biếng cho thấy anh chưa ngủ đủ.
“Anh có thể dựa vào tôi, miễn cho đụng vào phía trước.” Lúc Bùi Quân mở miệng nói xong mới phát hiện có chút không thích hợp.
Lục Thành nghiêng đầu nhìn anh một cái làm Bùi Quân hơi ngượng ngùng. Hắn đang định mở miệng rút lại lời nói thì Lục Thành liền nhắm mắt, dựa vào trên người hắn,”Đến thì gọi tôi.” Sau đó anh ngủ mất.
Mà Bùi Quân bị động tác của anh làm cho ngạc nhiên trước hết, sau đó cứng đờ người cho tới khi xe chạy lại một lúc nữa mới chậm rãi khôi phục được bình tĩnh. Không có Lục Thành để nói chuyện, cấp dưới phía sau không có ai tiến lên quấy rầy hai bọn họ, mắt Bùi Quân đã khép lại từ lúc nào không hay.
Ngủ được hơn một giờ, Lục Thành tỉnh lại. Khi ngủ cổ anh có hơi đâu, cho đến lúc ngồi thẳng dậy xoa cổ đau nhức mới nhìn thấy Bùi Quân. Hắn bị anh chèn ép đến mức cả người đều tựa vào cửa sổ, khuôn mặt không thoải mái làm anh bật cười.
“Bùi Quân, tỉnh lại đi, sắp đến rồi.” Kết quả lại là anh đánh thức Bùi Quân.
Bùi Quân tỉnh dậy, “Đến sao?”
“Ừ, nhìn đường có vẻ như vậy.”
Người tài xế đằng trước nghe được cũng nói, “Vài phút nữa liền đến nơi rồi.”
Quả nhiên, sau khi xe rẽ sang một con đường rồi đi thêm một chút liền nhìn thấy đích đến của bọn họ.
Núi Diêu Khê. (1)
Sau khi xuống xe, mọi người giãn gân cốt nhức mỏi một lúc rồi tự phân chia phòng.
Tất nhiên là Lục Thành ở cùng phòng với Bùi Quân.
Cất hành lý xong, Bùi Quân thấy trên khuôn mặt của Lục Thành vẫn còn nét mỏi mệt bèn bảo anh, “Anh có muốn ngủ một giấc rồi buổi tối mới đi chơi không?”
“Không cần đâu. Lúc nãy ngủ trên xe một lúc tinh thần cũng tốt hơn nhiều rồi. Làm sao có thế không ra ngoài chơi được?”
“Cũng được, dù sao hôm nay không cần phải leo núi mà chỉ đi xung quanh đây. Tôi nghe bọn họ nói nơi này cũng có suối nước nóng, trông anh mệt như vậy hay chúng ta đi ngâm mình trước đã?”
Lục Thành chớp mắt,”Anh bỏ lại nhân viên một mình đi cùng tôi cũng được sao?”
“Vốn là đi tự do mà, muốn đi chơi chỗ nào đều được. Miễn là buổi tối tập trung ở trong khu nướng đồ ăn là ổn.”
Lục Thành gật đầu, “Chúng ta cứ đi xung quanh trước đã, hỏi xem nơi này có thổ sản gì ngon không. Ra ngoài đi cũng là hít thở khí trời chút.”
Bùi Quân đáp ứng vui vẻ.
Chú thích:
(1): Núi Diêu Khê là một địa điểm du lịch nổi tiếng của Quế Lâm, cách trung tâm thành phố khoảng 10 km.