Khi đi ra ngoài Bùi Quân mới phát hiện Lục Thành chơi rất vui vẻ. Theo như lời anh nói, đã chơi thì phải chơi hết mình.
Anh vừa cầm điếu thuốc trên tay, vừa trò chuyện vài câu với người dân bản xứ, hỏi xem xung quanh đây có nơi nào tham quan, hỏi xem nơi đây có thổ sản gì, thậm chí còn hỏi chút về thời tiết. Chỉ bằng vài câu kia đã chiếm được hảo cảm của người thôn dân hơn sáu mươi tuổi làm họ còn kể lại mấy chuyện ở địa phương, thậm chí còn đưa hai người đi mấy nơi gần đấy. Lục Thành tiện mua ít rau dại, cùng nói với Bùi Quân, “Những thứ này đều được người tự mình trồng trên núi. Khi về ăn thử xem, cam đoan ngon hơn đồ mua ở thành phố. Cảm giác tuy hơi hoang dã nhưng lại rất mới mẻ.”
Bùi Quân không hiểu mấy chuyện bếp núc, Lục Thành nói gì đều chỉ ngạc nhiên rồi gật đầu theo anh.
Buổi chiều hai người đi ngâm nước nóng. Thật ra mùa này không quá thích hợp cho việc ngâm mình do thời tiết đã bắt đầu nóng dần lên, ngâm mình khi quá nóng cũng không dễ chịu. Dù vậy nhưng suối nước nóng ở ngọn núi này vẫn được quảng cáo, mùa này người đến không nhiều hơn nữa nước cũng vừa phải. Hai người quyết định đi ngâm mình.
Đàn ông đều mang trong mình tâm lý hơn thua, lúc mặc đồ bơi đều không kiềm chế được mà đi đánh giá dáng người đối phương. Cũng may ai cũng tập luyện thường xuyên nên không đến mức không ra hình người. Dáng người cả hai cũng rất cân đối. Lục Thành là nhà thiết kế, thường xuyên ngồi bàn vẽ hoặc ngồi lâu dùng máy tính. Lúc mới bắt đầu công việc, anh không tập luyện nên ăn không tiêu, sau khi thấy được hậu quả bèn tập thể thao đều đặn, càng thích đi phượt nên thân hình rất tốt. Bùi Quân lại có thói quen đi phòng tập nên cũng không kém.
Điểm khác biệt duy nhất của hai người là da Lục Thành trắng hơn so với Bùi Quân một ít, đặc biệt khi hai người tựa vào nhau trong hồ ngâm có thể thấy rõ sự khác biệt. Bùi Quân buồn cười, định trêu chọc vài câu lại nhìn đến Lục Thành nhướn mày, mang bộ dáng sẵn sàng chờ phản bác bèn chỉ cười thôi không nói nữa.
Đến lúc ngâm mình xong thì đến lúc bữa tối theo theo kiểu đốt lửa trại. Nhiệt độ ở trên núi vào đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày đi vài bước liền cảm thấy nóng bức nhưng buổi tối lại phải mặc thêm vài cái áo khoác. Hai người đổi quần áo đi ra, nhân viên công ty Bùi Quân dưới sự trợ giúp của người dân đã chuẩn bị xong lò, đang bắt đầu nướng. Ở giữa có củi dùng để đốt lửa trại, thêm thôn dân chuyên biểu diễn vừa múa vừa hát. Thật ra Bùi Quân không biết rõ đây là điệu múa của dân tộc thiểu số nào nhưng mọi người vừa ca hát vừa nhảy múa, không khí rất náo nhiệt.
Đối với người không có khả năng sống tự lập như Bùi Quân, có một đồng bọn tốt như Lục Thành làm hắn thấy rất may mắn.
Trong khoảng thời gian ở nhà Lục Thành, Bùi Quân đã phát hiện Lục Thành rất rất biết cách chăm sóc bản thân, mặc kệ là nấu cơm hay làm việc nhà đều không thể làm khó được anh. Dù là đàn ông thỉnh thoảng cũng có lúc lười biếng, Lục Thành cũng sẽ mua thức ăn nhanh cho xong bữa nhưng phần lớn thời gian anh đều tự mình vào bếp. Hắn ăn quen cơm người giúp việc trong nhà làm, lại ăn cơm Lục Thành làm nhưng Bùi Quân không có cảm giác khác nhau mấy. Lục Thành làm đồ ăn cho nhà mình dù không được như đầu bếp năm sao nhưng chắc chắn vượt tiêu chuẩn bình thường.
Bếp lò trước mặt tỏa khói, không cần người dân hỗ trợ nữa, Lục Thành vặn to lửa rồi nướng đồ.
Bùi Quân nghiêng đầu nhìn Lục Thành. Lục Thành đang mang đồ từ bàn lại đây, có dưa chuột cùng với cà và nấm hương.
“Giúp tôi một tay thái đồ đi.” Lục Thành chỉ đạo nhiệm vụ.
Bùi Quân đờ người một lúc. Hăn chưa bao giờ làm chuyện này, nhưng chỉ sửng sốt một chút bèn bắt đầu giúp đỡ rất tự nhiên. Cấp dưới của Bùi Quân nhìn sếp mình cẩn thận, tỉ mỉ thái rau xanh bèn ngây ngẩn cả người, sau đó mới cúi đầu làm phần việc của mình, thỉnh thoảng không kiềm chế được liếc mắt nhìn hai người.
Tuy sếp Bùi chưa bao giờ làm loại việc này nhưng khi làm cũng không có luống cuống.
Lục Thành nhìn rau xanh thái xong được xếp ngay ngắn, chỉnh tề đến mức có thể mang đi bán, cười nói, “Không cần cẩn thận như vậy, chốc nữa nướng cũng không quan trọng lắm.”
Bùi Quân nhướn mày, “Như vậy mới nhìn được.”
“Thôi được, miễn là anh thích.”
Một chủ lực, một trợ thủ nướng đồ. Hai người phối hợp đâu ra đấy, rất bận rộn.
Nhóm nữ nhân viên quen nhìn Bùi Quân mặc vest, lạnh lùng chỉ đạo mệnh lệnh lén bàn luận, “Không thể tưởng được sếp Bùi cũng có một mặt nhiễm khói phòng bếp như vậy! Trước tôi cứ nghĩ mãi không ra được bộ dáng của sếp khi vào bếp. Tôi đinh ninh rằng chắc chắn mỗi ngày sếp đều đi nhà hàng cao cấp, về nhà cũng có người giúp việc làm đồ ăn cơ.”
Thật ra bình thường sếp Bùi đúng là như vậy đó…
“Nhìn người rất dịu dàng, càng có lực hấp dẫn.” Có nữ nhân viên mới giúp vui nói thêm.
“Người khác mà làm như vậy với sếp đảm bảo sẽ bị sếp tặng cho cái nhìn lạnh lẽo. Cho nên mới nói, điều này cũng phải tùy xem người là ai đã.” Trợ lý Hạ kết luận cuối cùng, nhìn qua Lục Thành, mặt cô nàng cười tủm tỉm, cắn một miếng chân gà nướng.
Đợi đến khi đồ nướng gần xong, các thôn dân cũng bắt đầu lôi kéo bọn họ nhảy múa. Một cậu nhân viên uống say loạn nhảy khiến các cô gái dân tộc cười to, nữ nhân viên cũng bắt đầu nhảy múa nhưng tư thế dễ nhìn hơn cậu vừa rồi nhiều.
Do ở cạnh Bùi Quân, Lục Thành cũng không bị chuốc rượu nhiều lắm. Dù sao nhân viên công ty đều sợ khí thế của Bùi Quân nên không dám tiến lên, Lục Thành ở cùng Bùi Quân cũng may mắn thoát nạn. Bộ dáng anh đẹp trai, so với Bùi Quân lạnh lùng thì nhìn Lục Thành luôn luôn tươi cười thấy dễ làm quen hơn, cũng không ít những cô gái dân tộc đến mời Lục Thành nhảy mà anh đều cười từ chối. Anh vẫn luôn ngồi cùng Bùi Quân, cười dài nhìn cảnh người ca hát nhảy múa náo nhiệt.
Bùi Quân ngắm nhìn khuôn mặt mang nụ cười nhẹ nổi bật dưới ánh lửa kia, bỗng nhiên thấy rung động.
Giống như những ảo tưởng xa vời chiếm được trong chớp mắt khiến con người ta cảm thấy thỏa mãn, rất vui vẻ nhưng lại có chút hư vô không thật.
Hắn cười, hạ mí mắt xuống, uống một hớp bia lạnh lẽo.
Thời tiết trên núi rất hay thay đổi, sau khi tiệc tối lửa trại kết thúc thì trời bỗng đổ mưa.
Ở đây phần đông đều là người của Bắc Kiến, sạp dựng cũng rất lớn, những người thôn dân không dọn dẹp được hết, trừ mấy người uống say không biết gì thì những người còn lại đều bắt đầu giúp đỡ dọn đồ, ngay cả Bùi Quân cũng không phải là ngoại lệ.
Bùi Quân giúp thu dọn một ít đồ mới phát hiện không thấy bóng dáng của Lục Thành, một lát sau trời mưa càng lớn.
Đồ đạc trên mặt đất không dọn hết được, các thôn dân bèn bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi trước đã.
Bùi Quân vừa mới xoay người liền nhìn thấy Lục Thành đang cầm ô đi tới phía hắn.
Lục Thành đưa ô nhét vào tay hắn, “Lúc nãy sợ mưa to bèn đi vào nhà dân mượn ô trước. Sao anh lại ngẩn người ra?” Lục Thành nhìn bộ dáng không nhúc nhích của hắn, không nhịn được cười.
“Trở về đi.”
Bùi Quân nhìn anh một cái, giương ô che hai người, mỉm cười nói, “Được.”
Đi ngoại thành du lịch hai ngày một đêm mọi người đều rất sung sướng, tuy rằng có hơi mệt nhưng vẫn chơi hết mình. Lúc về công ty giải tán thì ai cũng hơi tiếc nuối, cùng nhau nói chờ đến mùa hè chắc chắn lại tổ chức một đợt như này nữa.
Về sau, số lần Lục Thành cùng Bùi Quân đi riêng ra ngoài chơi cũng nhiều lên.
Cho dù đi nơi nào thì Lục Thành đều có thể nhanh chóng hòa nhập với người khác, dễ thích nghi với hoàn cảnh. Đi cùng anh không bao giờ cảm thấy được nhàm chán. Tuy rằng anh trông có vẻ thành thục nhưng một khi đã lên cơn lên thì ít có người nào chịu được. Ngược lại với anh, Bùi Quân khá bình tĩnh, cho dù có chơi vài trò có tính kích thích nhưng hắn vẫn thong dong. Hắn tuy không giống một người chuyên đi phượt như Lục Thành, lại có thể thích ứng tốt với tiết tấu của anh.
Trợ lý Hạ biết được Lục Thành hẹn sếp lớn của mình đi phượt vào thứ sáu này cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Hai tháng nay bọn họ đều đi du lịch với nhau nhưng dường như lần này lại có điểm khác những lần trước. Nhìn tâm tình Bùi Quân rất tốt, trên mặt hắn vẫn đeo nụ cười bình thản, một tay hắn xách túi hành lý, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.
Trợ lý Hạ nhìn theo hắn rời khỏi văn phòng, trong lòng có một dự đoán, sau đó không kiềm chế được mà cười đến nheo cả mắt lại.
Hai tháng này Lục Thành thường xuyên mời Bùi Quân đi mà Bùi Quân đều đáp ứng. Dù không ai để ý thế mà họ cũng đã đi được khá nhiều nơi rồi. Lý do vẫn như lần đầu tiên đi cùng tập thể, là đi giải tỏa tâm tình.
Hiện tại, bóng ma thất tình trong lòng Bùi Quân đã hầu như không còn, ra ngoài giải tỏa biến thành hoạt động đơn thuần.
Chuyến này đi không xa quá mà cũng không quá gần. Bọn họ ngồi xe đến vùng ngoại ô trước rồi lên thuyền rời bến, đến buổi tối cuối tuần trở về.
Bùi Quân rất mong chờ chuyến đi lần này. Hắn đã chuẩn bị sẵn một điều bất ngờ.
Lúc Lục Thành đến, Bùi Quân cảm thấy mắt mình như sáng lên. Tuy đã biết Lục Thành rất có gu ăn mặc nhưng càng tiếp xúc lâu với anh, hắn càng dễ dàng bật ra khen ngợi.
Lục Thành mặc áo phông Polo trắng, phía dưới mặc quần dài đen thoải mái, đi giày thể thao, lưng đeo hai túi du lịch, tóc anh không chỉnh tề như bình thường mà lại rối tung lên như vừa gội đầu xong. Trông anh hoàn toàn thoải mái, tự nhiên. Nếu không phải do khí chất anh bình tĩnh thành thục, quả thực nhìn anh giống như người sinh viên vừa mới tốt nghiệp, chưa bước chân vào xã hội.
Lục Thành cúi đầu nhìn đồng hồ thể thao, cười nói, “Tôi không đến muộn nhưng hình như anh tới quá sớm?” Giờ còn cách thời gian hẹn hơn ba mươi phút nhưng nhìn bộ dáng Bùi Quân như là đã đến thật lâu trước.
“Tôi cũng vừa đến thôi.” Bùi Quân cười nói. Hắn cũng mặc bộ đồ thể thao, trên người cũng là áo phông màu trắng, khác anh mỗi ở quần hắn màu xanh đậm. Bộ đồ nhìn qua rất giống đồ Lục Thành mặc.
Hai người nhìn nhau, cùng ăn ý mà nở nụ cười.
“Chúng ta xuất phát chứ?”
Lục Thành gật đầu, mỉm cười nói,”Đi thôi.”
Anh vừa cầm điếu thuốc trên tay, vừa trò chuyện vài câu với người dân bản xứ, hỏi xem xung quanh đây có nơi nào tham quan, hỏi xem nơi đây có thổ sản gì, thậm chí còn hỏi chút về thời tiết. Chỉ bằng vài câu kia đã chiếm được hảo cảm của người thôn dân hơn sáu mươi tuổi làm họ còn kể lại mấy chuyện ở địa phương, thậm chí còn đưa hai người đi mấy nơi gần đấy. Lục Thành tiện mua ít rau dại, cùng nói với Bùi Quân, “Những thứ này đều được người tự mình trồng trên núi. Khi về ăn thử xem, cam đoan ngon hơn đồ mua ở thành phố. Cảm giác tuy hơi hoang dã nhưng lại rất mới mẻ.”
Bùi Quân không hiểu mấy chuyện bếp núc, Lục Thành nói gì đều chỉ ngạc nhiên rồi gật đầu theo anh.
Buổi chiều hai người đi ngâm nước nóng. Thật ra mùa này không quá thích hợp cho việc ngâm mình do thời tiết đã bắt đầu nóng dần lên, ngâm mình khi quá nóng cũng không dễ chịu. Dù vậy nhưng suối nước nóng ở ngọn núi này vẫn được quảng cáo, mùa này người đến không nhiều hơn nữa nước cũng vừa phải. Hai người quyết định đi ngâm mình.
Đàn ông đều mang trong mình tâm lý hơn thua, lúc mặc đồ bơi đều không kiềm chế được mà đi đánh giá dáng người đối phương. Cũng may ai cũng tập luyện thường xuyên nên không đến mức không ra hình người. Dáng người cả hai cũng rất cân đối. Lục Thành là nhà thiết kế, thường xuyên ngồi bàn vẽ hoặc ngồi lâu dùng máy tính. Lúc mới bắt đầu công việc, anh không tập luyện nên ăn không tiêu, sau khi thấy được hậu quả bèn tập thể thao đều đặn, càng thích đi phượt nên thân hình rất tốt. Bùi Quân lại có thói quen đi phòng tập nên cũng không kém.
Điểm khác biệt duy nhất của hai người là da Lục Thành trắng hơn so với Bùi Quân một ít, đặc biệt khi hai người tựa vào nhau trong hồ ngâm có thể thấy rõ sự khác biệt. Bùi Quân buồn cười, định trêu chọc vài câu lại nhìn đến Lục Thành nhướn mày, mang bộ dáng sẵn sàng chờ phản bác bèn chỉ cười thôi không nói nữa.
Đến lúc ngâm mình xong thì đến lúc bữa tối theo theo kiểu đốt lửa trại. Nhiệt độ ở trên núi vào đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày đi vài bước liền cảm thấy nóng bức nhưng buổi tối lại phải mặc thêm vài cái áo khoác. Hai người đổi quần áo đi ra, nhân viên công ty Bùi Quân dưới sự trợ giúp của người dân đã chuẩn bị xong lò, đang bắt đầu nướng. Ở giữa có củi dùng để đốt lửa trại, thêm thôn dân chuyên biểu diễn vừa múa vừa hát. Thật ra Bùi Quân không biết rõ đây là điệu múa của dân tộc thiểu số nào nhưng mọi người vừa ca hát vừa nhảy múa, không khí rất náo nhiệt.
Đối với người không có khả năng sống tự lập như Bùi Quân, có một đồng bọn tốt như Lục Thành làm hắn thấy rất may mắn.
Trong khoảng thời gian ở nhà Lục Thành, Bùi Quân đã phát hiện Lục Thành rất rất biết cách chăm sóc bản thân, mặc kệ là nấu cơm hay làm việc nhà đều không thể làm khó được anh. Dù là đàn ông thỉnh thoảng cũng có lúc lười biếng, Lục Thành cũng sẽ mua thức ăn nhanh cho xong bữa nhưng phần lớn thời gian anh đều tự mình vào bếp. Hắn ăn quen cơm người giúp việc trong nhà làm, lại ăn cơm Lục Thành làm nhưng Bùi Quân không có cảm giác khác nhau mấy. Lục Thành làm đồ ăn cho nhà mình dù không được như đầu bếp năm sao nhưng chắc chắn vượt tiêu chuẩn bình thường.
Bếp lò trước mặt tỏa khói, không cần người dân hỗ trợ nữa, Lục Thành vặn to lửa rồi nướng đồ.
Bùi Quân nghiêng đầu nhìn Lục Thành. Lục Thành đang mang đồ từ bàn lại đây, có dưa chuột cùng với cà và nấm hương.
“Giúp tôi một tay thái đồ đi.” Lục Thành chỉ đạo nhiệm vụ.
Bùi Quân đờ người một lúc. Hăn chưa bao giờ làm chuyện này, nhưng chỉ sửng sốt một chút bèn bắt đầu giúp đỡ rất tự nhiên. Cấp dưới của Bùi Quân nhìn sếp mình cẩn thận, tỉ mỉ thái rau xanh bèn ngây ngẩn cả người, sau đó mới cúi đầu làm phần việc của mình, thỉnh thoảng không kiềm chế được liếc mắt nhìn hai người.
Tuy sếp Bùi chưa bao giờ làm loại việc này nhưng khi làm cũng không có luống cuống.
Lục Thành nhìn rau xanh thái xong được xếp ngay ngắn, chỉnh tề đến mức có thể mang đi bán, cười nói, “Không cần cẩn thận như vậy, chốc nữa nướng cũng không quan trọng lắm.”
Bùi Quân nhướn mày, “Như vậy mới nhìn được.”
“Thôi được, miễn là anh thích.”
Một chủ lực, một trợ thủ nướng đồ. Hai người phối hợp đâu ra đấy, rất bận rộn.
Nhóm nữ nhân viên quen nhìn Bùi Quân mặc vest, lạnh lùng chỉ đạo mệnh lệnh lén bàn luận, “Không thể tưởng được sếp Bùi cũng có một mặt nhiễm khói phòng bếp như vậy! Trước tôi cứ nghĩ mãi không ra được bộ dáng của sếp khi vào bếp. Tôi đinh ninh rằng chắc chắn mỗi ngày sếp đều đi nhà hàng cao cấp, về nhà cũng có người giúp việc làm đồ ăn cơ.”
Thật ra bình thường sếp Bùi đúng là như vậy đó…
“Nhìn người rất dịu dàng, càng có lực hấp dẫn.” Có nữ nhân viên mới giúp vui nói thêm.
“Người khác mà làm như vậy với sếp đảm bảo sẽ bị sếp tặng cho cái nhìn lạnh lẽo. Cho nên mới nói, điều này cũng phải tùy xem người là ai đã.” Trợ lý Hạ kết luận cuối cùng, nhìn qua Lục Thành, mặt cô nàng cười tủm tỉm, cắn một miếng chân gà nướng.
Đợi đến khi đồ nướng gần xong, các thôn dân cũng bắt đầu lôi kéo bọn họ nhảy múa. Một cậu nhân viên uống say loạn nhảy khiến các cô gái dân tộc cười to, nữ nhân viên cũng bắt đầu nhảy múa nhưng tư thế dễ nhìn hơn cậu vừa rồi nhiều.
Do ở cạnh Bùi Quân, Lục Thành cũng không bị chuốc rượu nhiều lắm. Dù sao nhân viên công ty đều sợ khí thế của Bùi Quân nên không dám tiến lên, Lục Thành ở cùng Bùi Quân cũng may mắn thoát nạn. Bộ dáng anh đẹp trai, so với Bùi Quân lạnh lùng thì nhìn Lục Thành luôn luôn tươi cười thấy dễ làm quen hơn, cũng không ít những cô gái dân tộc đến mời Lục Thành nhảy mà anh đều cười từ chối. Anh vẫn luôn ngồi cùng Bùi Quân, cười dài nhìn cảnh người ca hát nhảy múa náo nhiệt.
Bùi Quân ngắm nhìn khuôn mặt mang nụ cười nhẹ nổi bật dưới ánh lửa kia, bỗng nhiên thấy rung động.
Giống như những ảo tưởng xa vời chiếm được trong chớp mắt khiến con người ta cảm thấy thỏa mãn, rất vui vẻ nhưng lại có chút hư vô không thật.
Hắn cười, hạ mí mắt xuống, uống một hớp bia lạnh lẽo.
Thời tiết trên núi rất hay thay đổi, sau khi tiệc tối lửa trại kết thúc thì trời bỗng đổ mưa.
Ở đây phần đông đều là người của Bắc Kiến, sạp dựng cũng rất lớn, những người thôn dân không dọn dẹp được hết, trừ mấy người uống say không biết gì thì những người còn lại đều bắt đầu giúp đỡ dọn đồ, ngay cả Bùi Quân cũng không phải là ngoại lệ.
Bùi Quân giúp thu dọn một ít đồ mới phát hiện không thấy bóng dáng của Lục Thành, một lát sau trời mưa càng lớn.
Đồ đạc trên mặt đất không dọn hết được, các thôn dân bèn bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi trước đã.
Bùi Quân vừa mới xoay người liền nhìn thấy Lục Thành đang cầm ô đi tới phía hắn.
Lục Thành đưa ô nhét vào tay hắn, “Lúc nãy sợ mưa to bèn đi vào nhà dân mượn ô trước. Sao anh lại ngẩn người ra?” Lục Thành nhìn bộ dáng không nhúc nhích của hắn, không nhịn được cười.
“Trở về đi.”
Bùi Quân nhìn anh một cái, giương ô che hai người, mỉm cười nói, “Được.”
Đi ngoại thành du lịch hai ngày một đêm mọi người đều rất sung sướng, tuy rằng có hơi mệt nhưng vẫn chơi hết mình. Lúc về công ty giải tán thì ai cũng hơi tiếc nuối, cùng nhau nói chờ đến mùa hè chắc chắn lại tổ chức một đợt như này nữa.
Về sau, số lần Lục Thành cùng Bùi Quân đi riêng ra ngoài chơi cũng nhiều lên.
Cho dù đi nơi nào thì Lục Thành đều có thể nhanh chóng hòa nhập với người khác, dễ thích nghi với hoàn cảnh. Đi cùng anh không bao giờ cảm thấy được nhàm chán. Tuy rằng anh trông có vẻ thành thục nhưng một khi đã lên cơn lên thì ít có người nào chịu được. Ngược lại với anh, Bùi Quân khá bình tĩnh, cho dù có chơi vài trò có tính kích thích nhưng hắn vẫn thong dong. Hắn tuy không giống một người chuyên đi phượt như Lục Thành, lại có thể thích ứng tốt với tiết tấu của anh.
Trợ lý Hạ biết được Lục Thành hẹn sếp lớn của mình đi phượt vào thứ sáu này cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Hai tháng nay bọn họ đều đi du lịch với nhau nhưng dường như lần này lại có điểm khác những lần trước. Nhìn tâm tình Bùi Quân rất tốt, trên mặt hắn vẫn đeo nụ cười bình thản, một tay hắn xách túi hành lý, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.
Trợ lý Hạ nhìn theo hắn rời khỏi văn phòng, trong lòng có một dự đoán, sau đó không kiềm chế được mà cười đến nheo cả mắt lại.
Hai tháng này Lục Thành thường xuyên mời Bùi Quân đi mà Bùi Quân đều đáp ứng. Dù không ai để ý thế mà họ cũng đã đi được khá nhiều nơi rồi. Lý do vẫn như lần đầu tiên đi cùng tập thể, là đi giải tỏa tâm tình.
Hiện tại, bóng ma thất tình trong lòng Bùi Quân đã hầu như không còn, ra ngoài giải tỏa biến thành hoạt động đơn thuần.
Chuyến này đi không xa quá mà cũng không quá gần. Bọn họ ngồi xe đến vùng ngoại ô trước rồi lên thuyền rời bến, đến buổi tối cuối tuần trở về.
Bùi Quân rất mong chờ chuyến đi lần này. Hắn đã chuẩn bị sẵn một điều bất ngờ.
Lúc Lục Thành đến, Bùi Quân cảm thấy mắt mình như sáng lên. Tuy đã biết Lục Thành rất có gu ăn mặc nhưng càng tiếp xúc lâu với anh, hắn càng dễ dàng bật ra khen ngợi.
Lục Thành mặc áo phông Polo trắng, phía dưới mặc quần dài đen thoải mái, đi giày thể thao, lưng đeo hai túi du lịch, tóc anh không chỉnh tề như bình thường mà lại rối tung lên như vừa gội đầu xong. Trông anh hoàn toàn thoải mái, tự nhiên. Nếu không phải do khí chất anh bình tĩnh thành thục, quả thực nhìn anh giống như người sinh viên vừa mới tốt nghiệp, chưa bước chân vào xã hội.
Lục Thành cúi đầu nhìn đồng hồ thể thao, cười nói, “Tôi không đến muộn nhưng hình như anh tới quá sớm?” Giờ còn cách thời gian hẹn hơn ba mươi phút nhưng nhìn bộ dáng Bùi Quân như là đã đến thật lâu trước.
“Tôi cũng vừa đến thôi.” Bùi Quân cười nói. Hắn cũng mặc bộ đồ thể thao, trên người cũng là áo phông màu trắng, khác anh mỗi ở quần hắn màu xanh đậm. Bộ đồ nhìn qua rất giống đồ Lục Thành mặc.
Hai người nhìn nhau, cùng ăn ý mà nở nụ cười.
“Chúng ta xuất phát chứ?”
Lục Thành gật đầu, mỉm cười nói,”Đi thôi.”