Trước khi gặp Lục Thành, Bùi Quân không biết rằng hóa ra tình cảm của hai con người cũng có thể thuận lợi, nước chảy thành sông như vậy.
Không phải vì hắn không cảm nhận được tình cảm của Lục Thành mà do ấn tượng ban đầu khi gặp Lục Thành đã khắc quá sâu. Lục Thành là người nhìn tưởng như hiền hòa nhưng thực tế lại luôn giấu đi một mặt khác của mình. Anh cũng không phải là người đa tình mà có chính nguyên tắc và giới hạn cho bản thân.
Bùi Quân cho rằng tỏ tình cũng chỉ là dấu hiệu của sự bắt đầu nên đã chuẩn bị tỉ mỉ hết mọi thứ.
Hắn hi vọng có thể phơi bày tình cảm của mình dưới ánh sáng, ít nhất để người kia biết được. Mặc kệ Lục Thành có trả lời như thế nào chăng nữa, hắn cũng đã là người chủ động theo đuổi anh chứ không phải chỉ đơn giản là bạn bè suông.
Lục Thành giành trước một bước thổ lộ làm hắn ngẩn người, sau đó cảm thấy vừa ngạc nhiên, vui sướng cũng vừa hạnh phúc. Đủ loại cảm xúc hòa lẫn khiến hắn lộ ra biểu cảm hỗn độn. Hắn cúi đầu ho khan một tiếng nhằm che dấu vẻ mặt mất bình tĩnh, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
“Vậy câu trả lời của anh đâu?”
Bùi Quân ngẩng đầu vì câu hỏi này của Lục Thành.
Lục Thành cất cao giọng, ánh mặt buông xuống dịu dàng. Dưới ánh sáng ngọn đèn ấm áp, bộ dáng anh lười biếng tựa vào cạnh đàn khiến người ta rung động.
Bùi Quân cảm giác có chút gì như hòa tan, loang dần ra, phủ đầy trong tim hắn.
Khi đứng lên, do hắn cao hơi Lục Thành một chút nên hơi khuynh người xuống, đặt một nụ hôn lên trán anh, tay đặt nhẹ sau gáy anh, vuốt ve dịu dàng, “Đó là vinh hạnh của tôi.”
Lục Thành thấp giọng nở nụ cười. Anh vuốt tóc Bùi Quân, hôn ghì lấy bờ môi hắn. Ban đầu là nhẹ nhàng chạm vào rồi sau lại không ngừng tấn công.
Nụ hôn này không phải kiểu nồng nhiệt cướp đi dưỡng khí mà dường như ai cũng không muốn giành quyền làm chủ. Cả hai không hề có cảm giác xa lạ, cứ như đã làm việc này rất nhiều lần, dịu dàng mà an ủi nhau.
Sau đó hai người đều dựa vào bên cây đàn piano, vai kề vai, tay trong tay.
Nhìn Lục Thành nở nụ cười nhẹ, Bùi Quân cười thở dài một tiếng, “Tôi rất vui.”, sau đó lại như không thỏa mãn mà bồi thêm một câu, “Thật đó, tôi rất vui.”
Khi biết được người mình thích đồng ý ở bên mình, cảm giác thỏa mãn đó không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Huống chi, người này còn là Lục Thành.
Sau hôm đó, thời kì yêu đương nồng nhiệt của hai người bắt đầu.
Tình cảm khi làm bạn bè vẫn có chỗ khác so với khi làm người yêu, Lục Thành cùng Bùi Quân chưa ai biết gì về điều này.
Ví dụ, thật ra Lục Thành là người cuồng công việc. Một khi đã bắt đầu làm việc thì có thể thường xuyên mất ăn mất ngủ mà làm, Bùi Quân cũng bởi vì vậy mà tạo thành thói quen cứ đúng giờ gọi điện cho anh để nhắc nhở ăn cơm.
Mỗi khi Lục Thành nhận được điện thoại, giọng điệu lúc nào cũng mệt mỏi cùng vội vã, “Nhà nghệ thuật mà bị đánh gãy ý nghĩ sẽ phát điên, cho dù tôi không phải là nhà nghệ thuật thì ít nhất cũng dính dáng đến nghệ thuật.”
Mà Bùi Quân lại trả lời vô cùng hiển nhiên, “Hiện tại, thân thể của anh cũng không chỉ là của một mình anh thôi.” Hắn thoáng cười đắc ý, “Anh hiểu rõ mà, thân thể anh mà không tốt thì tôi cũng sẽ khổ sở. Điều này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt của chúng ta.”
Vì chất lượng sinh hoạt, Lục Thành đành phải thỏa hiệp.
Khi ở nhà, Lục Thành thích mặc áo may ô cùng quần đùi. Lúc nghỉ ngơi anh thường nằm dài ở ban công đọc sách và phơi nắng. Bùi Quân thường cùng anh nên trong nhà là nghiễm nhiên nhiều thêm một cái ghế nằm. Hai người đều thích đọc sách, có khi chỉ cần nằm lẳng lặng nguyên cả một buổi chiều cũng thấy thỏa mãn.
Lục Thành thỉnh thoảng sẽ nấu ăn, lại giống như đa phần đàn ông khác thích sạch sẽ nên tất nhiên không thích rửa bát đũa. Bùi Quân bất lực trong chuyện bếp núc nên tình nguyện nhận nhiệm vụ này.
Bởi vì Lục Thành thích loại hoa quả dễ ăn như dâu tây, nho hay quýt, anh không thích táo hay lê vì ngại gọt. Bùi Quân càng có kiên nhẫn trong việc này nên hoa quả tráng miệng cũng do Bùi Quân phụ trách.
Nếu cuối tuần không muốn ở trong nhà, hai người sẽ đi ra ngoại ô chơi một chuyến. Nếu bận rộn thì sẽ đi dạo phố, xem phim.
Họ đều rất ăn ý ở điểm này.
Nhưng về bóng đá, hai người cực ít thích đội giống nhau. Bởi vì là fan của hai đội khác biệt nên vào trận bóng, số lần hai người tranh cãi cũng không ít. Lúc này, Lục Thành cùng Bùi Quân hoàn toàn ném hết hình tượng ra sau đầu mà trở thành fan bóng đá chân chính, vì đội mình thích mà tranh luận, đả kích đội đối phương.
Bình luận của Lục Thành về cầu thủ khá sắc bén. Bùi Quân lại càng thích bồi thêm vào một hai câu lúc tường thuật viên kích động bình luận,
Kết quả trận đấu thắng hay thua thỉnh thoảng cũng liên quan đến vị trí trên giường. Tuy rằng việc ai trên ai dưới đều tùy vào từng lúc nhưng dựa vào kết quả trận bóng như vậy thì hai người xem càng thêm chăm chú. Tuy rằng đến cuối cùng cả hai sẽ đều không để ý mà làm luôn trên sô pha.
Lục Thành là người đàn ông luôn khiến Bùi Quân cảm thấy kinh ngạc.
Kỹ thuật trên giường cùng với nhiệt tình của anh luôn làm bùng lên ngọn lửa tận nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn, khiến hắn cảm thấy bản thân như trẻ ra vài tuổi, chìm đắm trong cảm giác mới lạ mà thân thể mang lại. Nhưng cũng không chỉ là ở trên thân thể, mỗi lần Lục Thành dùng giọng điệu khàn khàn ghé vào lỗ tai gọi tên hắn, Bùi Quân đều cảm thấy lòng mình như sôi lên.
Sau khi chấm dứt, bộ dáng lười biếng cùng nụ cười luôn treo trên môi của anh khiến người cảm thấy bình yên.
Ngày qua như vậy làm con người ta chìm đắm.
Trợ lý Hạ phát hiện khuôn mặt sếp nhà mình gần đây luôn tươi cười, thay thế cho vẻ lạnh lùng ngày trước. Cho dù là người lạ mặt cũng không đến mức lạnh lùng. Trợ lý Hạ không biết việc tình cảm của hắn phát triển mà chỉ tưởng hắn vẫn còn trong giai đoạn theo đuổi, thắng lợi ngay trước mặt. Cho nên cô cố gắng trong âm thầm, cố ý sắp xếp thời gian thuận lợi cho sếp, lại không biết sếp lớn đã có được thắng lợi từ lâu.
Kỹ năng làm cấp dưới của trợ lý Hạ đã sớm luyện thành, bởi vậy khi nhận được điện thoại của Thẩm Lâm, cô nàng cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Một bên sợ cậu Thẩm này lại làm loạn chuyện, một bên sợ cậu ta quấy rầy sinh hoạt của sếp mình, một bên nữa lại sợ ý chí sếp Bùi không kiên định mà nhớ mong tình cũ, sẽ dao động vì cậu đau khổ, một bên lại thầm hận cậu Thẩm mãi không yên chuyện.
Cô nàng vẫn luôn chú ý tin đồn đại trong thành phố dạo này, cộng thêm nghề nghiệp đối với sự tình trong ngành cũng biết nhiều, cũng vậy chuyện về cậu Thẩm này cùng vị họ Hà kia cô cũng nghe được. Ban đầu, cô vẫn luôn mang ý nghĩ ngây thơ, chờ mong Thẩm Lâm quay đầu lại, thấy được sếp mình tốt đến nhường nào mà quay về. Giờ đây, qua chuyện thất tình của sếp cùng với sự hấp dẫn của anh Lục khiến cho trợ lý Hạ đã sớm quên sạch mấy chuyện ngược luyến tình thâm ngày trước.
Cho nên khi cậu Thẩm cứ cách mấy tháng lại gọi điện tới, giọng điệu của cô nàng đã không thể coi là xuôi tai được nữa. Cô nàng dùng ngữ điệu giải quyết việc chung, xa cách khiến Thẩm Lâm ở đầu dây bên kia cảm thấy rất xấu hổ, càng cẩn thận hơn. Cậu muốn biết tình trạng hiện nay của Bùi Quân một chút, bởi trong lòng mang áy náy với hắn nên mới gọi điện cho trợ lý Hạ hỏi tình hình gần đây.
Cậu biết trợ lý Hạ đã nhiều năm nhưng lại không thân lắm, chỉ là từ trước giọng điệu của cô vẫn luôn dịu dàng.
Hiện tại thay đổi hoàn toàn.
Thẩm Lâm hơi cảm thấy có chút lạc lõng, khổ sở. Cậu không biết vị đàn anh luôn chiều chuộng cậu kia giờ có phải đã chán ghét, không muốn gặp lại cậu không nữa.
Làm đàn anh thất vọng, thậm chí là mất đi một người bạn quan trọng là điều Thẩm Lâm không hi vọng xảy ra nhất. Tiếc rằng tình cảm không thể miễn cưỡng được.
Hỏi trợ lý Hạ cũng không tìm được câu trả lời gì, Thẩm Lâm cúp điện thoại, trong lòng lại càng để ý chuyện này hơn.
Lúc này tại bên kia, Bùi Quân đang nhân dịp nghỉ trưa mà đến công ty Lục Thành.
Đi ăn cơm với Lục Thành, tiện nhắc nhở anh đã trở thành thói quen của Bùi Quân. May mà công ty hai người cũng không cách nhau xa. Thói quen ấm áp mà ngọt ngào này khiến cả hai chịu đựng hạnh phúc.
Chuyện của Bùi Quân cùng Lục Thành cũng không phải là bí mật gì trong công ty.
Lục Thành không che dấu tính hướng của mình, tự nhiên cũng sẽ không có cảm giác có người yêu mà cần che dấu.
Có một ông sếp cởi mở như vậy tất nhiên là nhân viên của anh cũng rất open, đối với chuyện của hai người vui như mở cờ.
Lúc này, Bùi Quân đang ăn cơm với Lục Thành thì nhận được một cuộc gọi từ phía bên kia đại dương.
Mẹ của hắn gọi điện, muốn hắn đi gặp con gái của một người bạn sắp về nước.
Bùi Quân vẫn luôn phản cảm với những việc mà mục đích thật là đi xem mắt như này. Bố mẹ hắn không phải là không biết tính hướng của hắn, nhưng nhiều năm qua vẫn muốn thay đổi, hi vọng hắn có vợ con.
Tuy rằng hiện tại ông bà đang ở bên nước ngoài nhưng tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc chưa bao giờ thay đổi, không bởi vì tại hoàn cảnh khác biệt mà biến hóa.
Sau khi Bùi Quân tốt nghiệp liền lưu lại trong nước một mình kinh doanh công ty, luôn giữ khoảng cách đối với những người mẹ hắn sắp xếp xem mắt, từ trước giờ vẫn thế. Hiện tại hắn đã có người yêu thì càng không có khả năng chấp nhận.
Vì thế hắn nói thẳng trong điện thoại, “Con có người yêu rồi, sẽ không đi xem mắt được nữa. Người con gái kia một mình về nước, con cũng nghĩ không nên để một người đàn ông xa lạ chăm sóc. Con quan tâm đến cảm xúc của người con yêu cho nên một là khiến cô ấy trở về hai là một mình ở lại đây. Con không có cách nào đi quan tâm, chăm sóc người khác được.”
Vào lúc như này, cái gọi là chăm sóc con gái bạn tốt của mẹ hay cái gọi là chủ nhà tiếp đón, phong độ lịch lãm đều chả có ý nghĩa gì hết.
Mẹ hắn im lặng thật lâu ở đầu dây bên kia. Bà biết rõ người yêu của con mình chắc chắn không phải là phụ nữ, giận dữ cũng đã bùng nổ sớm từ trước lâu rồi, giờ chỉ còn lại bất đắc dĩ cùng không can tâm. Bà vẫn không vui như trước nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện chỉ khoanh tay đứng nhìn.
“Sắp tới bố mẹ sẽ về nước một chuyến.” Bà nói như vậy.
Bùi Quân sửng sốt một lúc, mắt nhìn Lục Thành. Lục Thành ở bên cạnh hắn đã nghe được mọi việc từ đều đến cuối. Thấy anh gật đầu, Bùi Quân mới đáp lại, “Con sẽ cùng anh ấy đi đón bố mẹ.”
Lời edior: Cũng đã đi được nửa chặng đường rồi =3= Về sau hai người sẽ phải đối mặt với một số khó khăn như việc công ty hay bố mẹ của Bùi Quân. Dù thế nào thì mọi người cứ yên tâm là hai người vẫn luôn ở bên nhau =3= Và hôm nay cũng sáng tỏ luôn vụ công thụ rồi =))
p.s Khoảng 3 ngày tiếp theo chắc mình sẽ không post được chương mới (có thì chắc cũng chỉ được 1 chương) vì phải yêu đương nồng thắm với anh kì thi chất lượng đầu năm =___= Thầy cô vào lúc cuối cấp như vầy yêu cầu quá cao =___= Yên tâm sau đợt này sẽ dồn sức edit bù =3=
Không phải vì hắn không cảm nhận được tình cảm của Lục Thành mà do ấn tượng ban đầu khi gặp Lục Thành đã khắc quá sâu. Lục Thành là người nhìn tưởng như hiền hòa nhưng thực tế lại luôn giấu đi một mặt khác của mình. Anh cũng không phải là người đa tình mà có chính nguyên tắc và giới hạn cho bản thân.
Bùi Quân cho rằng tỏ tình cũng chỉ là dấu hiệu của sự bắt đầu nên đã chuẩn bị tỉ mỉ hết mọi thứ.
Hắn hi vọng có thể phơi bày tình cảm của mình dưới ánh sáng, ít nhất để người kia biết được. Mặc kệ Lục Thành có trả lời như thế nào chăng nữa, hắn cũng đã là người chủ động theo đuổi anh chứ không phải chỉ đơn giản là bạn bè suông.
Lục Thành giành trước một bước thổ lộ làm hắn ngẩn người, sau đó cảm thấy vừa ngạc nhiên, vui sướng cũng vừa hạnh phúc. Đủ loại cảm xúc hòa lẫn khiến hắn lộ ra biểu cảm hỗn độn. Hắn cúi đầu ho khan một tiếng nhằm che dấu vẻ mặt mất bình tĩnh, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
“Vậy câu trả lời của anh đâu?”
Bùi Quân ngẩng đầu vì câu hỏi này của Lục Thành.
Lục Thành cất cao giọng, ánh mặt buông xuống dịu dàng. Dưới ánh sáng ngọn đèn ấm áp, bộ dáng anh lười biếng tựa vào cạnh đàn khiến người ta rung động.
Bùi Quân cảm giác có chút gì như hòa tan, loang dần ra, phủ đầy trong tim hắn.
Khi đứng lên, do hắn cao hơi Lục Thành một chút nên hơi khuynh người xuống, đặt một nụ hôn lên trán anh, tay đặt nhẹ sau gáy anh, vuốt ve dịu dàng, “Đó là vinh hạnh của tôi.”
Lục Thành thấp giọng nở nụ cười. Anh vuốt tóc Bùi Quân, hôn ghì lấy bờ môi hắn. Ban đầu là nhẹ nhàng chạm vào rồi sau lại không ngừng tấn công.
Nụ hôn này không phải kiểu nồng nhiệt cướp đi dưỡng khí mà dường như ai cũng không muốn giành quyền làm chủ. Cả hai không hề có cảm giác xa lạ, cứ như đã làm việc này rất nhiều lần, dịu dàng mà an ủi nhau.
Sau đó hai người đều dựa vào bên cây đàn piano, vai kề vai, tay trong tay.
Nhìn Lục Thành nở nụ cười nhẹ, Bùi Quân cười thở dài một tiếng, “Tôi rất vui.”, sau đó lại như không thỏa mãn mà bồi thêm một câu, “Thật đó, tôi rất vui.”
Khi biết được người mình thích đồng ý ở bên mình, cảm giác thỏa mãn đó không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Huống chi, người này còn là Lục Thành.
Sau hôm đó, thời kì yêu đương nồng nhiệt của hai người bắt đầu.
Tình cảm khi làm bạn bè vẫn có chỗ khác so với khi làm người yêu, Lục Thành cùng Bùi Quân chưa ai biết gì về điều này.
Ví dụ, thật ra Lục Thành là người cuồng công việc. Một khi đã bắt đầu làm việc thì có thể thường xuyên mất ăn mất ngủ mà làm, Bùi Quân cũng bởi vì vậy mà tạo thành thói quen cứ đúng giờ gọi điện cho anh để nhắc nhở ăn cơm.
Mỗi khi Lục Thành nhận được điện thoại, giọng điệu lúc nào cũng mệt mỏi cùng vội vã, “Nhà nghệ thuật mà bị đánh gãy ý nghĩ sẽ phát điên, cho dù tôi không phải là nhà nghệ thuật thì ít nhất cũng dính dáng đến nghệ thuật.”
Mà Bùi Quân lại trả lời vô cùng hiển nhiên, “Hiện tại, thân thể của anh cũng không chỉ là của một mình anh thôi.” Hắn thoáng cười đắc ý, “Anh hiểu rõ mà, thân thể anh mà không tốt thì tôi cũng sẽ khổ sở. Điều này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt của chúng ta.”
Vì chất lượng sinh hoạt, Lục Thành đành phải thỏa hiệp.
Khi ở nhà, Lục Thành thích mặc áo may ô cùng quần đùi. Lúc nghỉ ngơi anh thường nằm dài ở ban công đọc sách và phơi nắng. Bùi Quân thường cùng anh nên trong nhà là nghiễm nhiên nhiều thêm một cái ghế nằm. Hai người đều thích đọc sách, có khi chỉ cần nằm lẳng lặng nguyên cả một buổi chiều cũng thấy thỏa mãn.
Lục Thành thỉnh thoảng sẽ nấu ăn, lại giống như đa phần đàn ông khác thích sạch sẽ nên tất nhiên không thích rửa bát đũa. Bùi Quân bất lực trong chuyện bếp núc nên tình nguyện nhận nhiệm vụ này.
Bởi vì Lục Thành thích loại hoa quả dễ ăn như dâu tây, nho hay quýt, anh không thích táo hay lê vì ngại gọt. Bùi Quân càng có kiên nhẫn trong việc này nên hoa quả tráng miệng cũng do Bùi Quân phụ trách.
Nếu cuối tuần không muốn ở trong nhà, hai người sẽ đi ra ngoại ô chơi một chuyến. Nếu bận rộn thì sẽ đi dạo phố, xem phim.
Họ đều rất ăn ý ở điểm này.
Nhưng về bóng đá, hai người cực ít thích đội giống nhau. Bởi vì là fan của hai đội khác biệt nên vào trận bóng, số lần hai người tranh cãi cũng không ít. Lúc này, Lục Thành cùng Bùi Quân hoàn toàn ném hết hình tượng ra sau đầu mà trở thành fan bóng đá chân chính, vì đội mình thích mà tranh luận, đả kích đội đối phương.
Bình luận của Lục Thành về cầu thủ khá sắc bén. Bùi Quân lại càng thích bồi thêm vào một hai câu lúc tường thuật viên kích động bình luận,
Kết quả trận đấu thắng hay thua thỉnh thoảng cũng liên quan đến vị trí trên giường. Tuy rằng việc ai trên ai dưới đều tùy vào từng lúc nhưng dựa vào kết quả trận bóng như vậy thì hai người xem càng thêm chăm chú. Tuy rằng đến cuối cùng cả hai sẽ đều không để ý mà làm luôn trên sô pha.
Lục Thành là người đàn ông luôn khiến Bùi Quân cảm thấy kinh ngạc.
Kỹ thuật trên giường cùng với nhiệt tình của anh luôn làm bùng lên ngọn lửa tận nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn, khiến hắn cảm thấy bản thân như trẻ ra vài tuổi, chìm đắm trong cảm giác mới lạ mà thân thể mang lại. Nhưng cũng không chỉ là ở trên thân thể, mỗi lần Lục Thành dùng giọng điệu khàn khàn ghé vào lỗ tai gọi tên hắn, Bùi Quân đều cảm thấy lòng mình như sôi lên.
Sau khi chấm dứt, bộ dáng lười biếng cùng nụ cười luôn treo trên môi của anh khiến người cảm thấy bình yên.
Ngày qua như vậy làm con người ta chìm đắm.
Trợ lý Hạ phát hiện khuôn mặt sếp nhà mình gần đây luôn tươi cười, thay thế cho vẻ lạnh lùng ngày trước. Cho dù là người lạ mặt cũng không đến mức lạnh lùng. Trợ lý Hạ không biết việc tình cảm của hắn phát triển mà chỉ tưởng hắn vẫn còn trong giai đoạn theo đuổi, thắng lợi ngay trước mặt. Cho nên cô cố gắng trong âm thầm, cố ý sắp xếp thời gian thuận lợi cho sếp, lại không biết sếp lớn đã có được thắng lợi từ lâu.
Kỹ năng làm cấp dưới của trợ lý Hạ đã sớm luyện thành, bởi vậy khi nhận được điện thoại của Thẩm Lâm, cô nàng cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Một bên sợ cậu Thẩm này lại làm loạn chuyện, một bên sợ cậu ta quấy rầy sinh hoạt của sếp mình, một bên nữa lại sợ ý chí sếp Bùi không kiên định mà nhớ mong tình cũ, sẽ dao động vì cậu đau khổ, một bên lại thầm hận cậu Thẩm mãi không yên chuyện.
Cô nàng vẫn luôn chú ý tin đồn đại trong thành phố dạo này, cộng thêm nghề nghiệp đối với sự tình trong ngành cũng biết nhiều, cũng vậy chuyện về cậu Thẩm này cùng vị họ Hà kia cô cũng nghe được. Ban đầu, cô vẫn luôn mang ý nghĩ ngây thơ, chờ mong Thẩm Lâm quay đầu lại, thấy được sếp mình tốt đến nhường nào mà quay về. Giờ đây, qua chuyện thất tình của sếp cùng với sự hấp dẫn của anh Lục khiến cho trợ lý Hạ đã sớm quên sạch mấy chuyện ngược luyến tình thâm ngày trước.
Cho nên khi cậu Thẩm cứ cách mấy tháng lại gọi điện tới, giọng điệu của cô nàng đã không thể coi là xuôi tai được nữa. Cô nàng dùng ngữ điệu giải quyết việc chung, xa cách khiến Thẩm Lâm ở đầu dây bên kia cảm thấy rất xấu hổ, càng cẩn thận hơn. Cậu muốn biết tình trạng hiện nay của Bùi Quân một chút, bởi trong lòng mang áy náy với hắn nên mới gọi điện cho trợ lý Hạ hỏi tình hình gần đây.
Cậu biết trợ lý Hạ đã nhiều năm nhưng lại không thân lắm, chỉ là từ trước giọng điệu của cô vẫn luôn dịu dàng.
Hiện tại thay đổi hoàn toàn.
Thẩm Lâm hơi cảm thấy có chút lạc lõng, khổ sở. Cậu không biết vị đàn anh luôn chiều chuộng cậu kia giờ có phải đã chán ghét, không muốn gặp lại cậu không nữa.
Làm đàn anh thất vọng, thậm chí là mất đi một người bạn quan trọng là điều Thẩm Lâm không hi vọng xảy ra nhất. Tiếc rằng tình cảm không thể miễn cưỡng được.
Hỏi trợ lý Hạ cũng không tìm được câu trả lời gì, Thẩm Lâm cúp điện thoại, trong lòng lại càng để ý chuyện này hơn.
Lúc này tại bên kia, Bùi Quân đang nhân dịp nghỉ trưa mà đến công ty Lục Thành.
Đi ăn cơm với Lục Thành, tiện nhắc nhở anh đã trở thành thói quen của Bùi Quân. May mà công ty hai người cũng không cách nhau xa. Thói quen ấm áp mà ngọt ngào này khiến cả hai chịu đựng hạnh phúc.
Chuyện của Bùi Quân cùng Lục Thành cũng không phải là bí mật gì trong công ty.
Lục Thành không che dấu tính hướng của mình, tự nhiên cũng sẽ không có cảm giác có người yêu mà cần che dấu.
Có một ông sếp cởi mở như vậy tất nhiên là nhân viên của anh cũng rất open, đối với chuyện của hai người vui như mở cờ.
Lúc này, Bùi Quân đang ăn cơm với Lục Thành thì nhận được một cuộc gọi từ phía bên kia đại dương.
Mẹ của hắn gọi điện, muốn hắn đi gặp con gái của một người bạn sắp về nước.
Bùi Quân vẫn luôn phản cảm với những việc mà mục đích thật là đi xem mắt như này. Bố mẹ hắn không phải là không biết tính hướng của hắn, nhưng nhiều năm qua vẫn muốn thay đổi, hi vọng hắn có vợ con.
Tuy rằng hiện tại ông bà đang ở bên nước ngoài nhưng tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc chưa bao giờ thay đổi, không bởi vì tại hoàn cảnh khác biệt mà biến hóa.
Sau khi Bùi Quân tốt nghiệp liền lưu lại trong nước một mình kinh doanh công ty, luôn giữ khoảng cách đối với những người mẹ hắn sắp xếp xem mắt, từ trước giờ vẫn thế. Hiện tại hắn đã có người yêu thì càng không có khả năng chấp nhận.
Vì thế hắn nói thẳng trong điện thoại, “Con có người yêu rồi, sẽ không đi xem mắt được nữa. Người con gái kia một mình về nước, con cũng nghĩ không nên để một người đàn ông xa lạ chăm sóc. Con quan tâm đến cảm xúc của người con yêu cho nên một là khiến cô ấy trở về hai là một mình ở lại đây. Con không có cách nào đi quan tâm, chăm sóc người khác được.”
Vào lúc như này, cái gọi là chăm sóc con gái bạn tốt của mẹ hay cái gọi là chủ nhà tiếp đón, phong độ lịch lãm đều chả có ý nghĩa gì hết.
Mẹ hắn im lặng thật lâu ở đầu dây bên kia. Bà biết rõ người yêu của con mình chắc chắn không phải là phụ nữ, giận dữ cũng đã bùng nổ sớm từ trước lâu rồi, giờ chỉ còn lại bất đắc dĩ cùng không can tâm. Bà vẫn không vui như trước nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện chỉ khoanh tay đứng nhìn.
“Sắp tới bố mẹ sẽ về nước một chuyến.” Bà nói như vậy.
Bùi Quân sửng sốt một lúc, mắt nhìn Lục Thành. Lục Thành ở bên cạnh hắn đã nghe được mọi việc từ đều đến cuối. Thấy anh gật đầu, Bùi Quân mới đáp lại, “Con sẽ cùng anh ấy đi đón bố mẹ.”
Lời edior: Cũng đã đi được nửa chặng đường rồi =3= Về sau hai người sẽ phải đối mặt với một số khó khăn như việc công ty hay bố mẹ của Bùi Quân. Dù thế nào thì mọi người cứ yên tâm là hai người vẫn luôn ở bên nhau =3= Và hôm nay cũng sáng tỏ luôn vụ công thụ rồi =))
p.s Khoảng 3 ngày tiếp theo chắc mình sẽ không post được chương mới (có thì chắc cũng chỉ được 1 chương) vì phải yêu đương nồng thắm với anh kì thi chất lượng đầu năm =___= Thầy cô vào lúc cuối cấp như vầy yêu cầu quá cao =___= Yên tâm sau đợt này sẽ dồn sức edit bù =3=