Sự việc xảy ra khiến Bắc Kiến liên tiếp chịu đòn đau nhưng công ty vẫn trụ vững. Sau mấy nước cờ, mọi việc cũng dần đi vào quỹ đạo. Những hộ dân cũng được trấn an. Tuy không phải là chấm dứt hẳn nhưng Bắc Kiến cũng không còn sợ sự việc bùng phát lần nữa, kế tiếp chỉ cần quan tâm ngành trên muốn giải quyết như thế nào.
Phòng ở chắc chắn phải tu sửa lại nhiều mặt, công ty con chỉ sợ sẽ đóng cửa, phạt tiền là chuyện tất yếu. Mấy chuyện này đều có thể giải quyết.
Mấu chốt là giữ vững được Bắc Kiến.
Lục Thành đang xem buổi họp báo của phòng quan hệ xã hội Bắc Kiến thì thấy Bùi Quân xuất hiện.
Hắn mặc bộ vest đen tuyền, trang trọng lại trầm ổn, lúc đối mặt với màn ảnh cho người cảm giác hắn mới là người nắm chắc cục diện, trôi chảy điều khiển tiết tấu buổi họp báo.
“Nhìn bản thân qua màn hình cảm giác là lạ.” Bùi Quân cầm cốc nước chanh vừa pha đặt ở trên bàn. Hắn xoay người cùng Lục Thành xem màn hình máy tính.
Một tay Lục Thành còn đang cầm con chuột, click vào ảnh chụp Bùi Quân, giọng điệu khen ngợi, “Chỉ cần một bức ảnh cũng thấy rõ ngài Bùi đây về sau dù có thất nghiệp cũng không lo ăn lo uống. Hoàn toàn có thể đổi nghề tiến vào giới giải trí được đó.”
Bùi Quân nghe thế chỉ cúi đầu cười, “Tôi tình nguyện bán mình cho anh.”
“Rất vui lòng.” Quả nhiên Lục Thành bày ra tư thế hoan nghênh.
“Phòng quan hệ xã hội của Bắc Kiến làm rất ổn, sau đợt họp báo này chắc chắn gây hiệu quả tốt.” Lúc trước Lục Thành đã cẩn thận đọc qua tin tức một lần.
Bùi Quân gật đầu, “Bên truyền thông chịu buông tha cho cũng vì có anh cùng bà Thẩm đứng ra.” Nói đến đây, hắn liền nhớ tới khi Lục Thành bỗng nhiên gọi hắn ra ngoài ăn cơm trong lúc rối loạn.
Đương nhiên, hắn biết Lục Thành sẽ không có lý do gì mà tự nhiên mời hắn nhất là trong hoàn cảnh đó, nhưng không nghĩ đến Lục Thành sẽ vì chuyện của hắn mà tìm tới bà Thẩm.
Sau khi ở bên Lục Thành, anh cũng đã nói qua một số việc trong nhà cho Bùi Quân nhưng chỉ thỉnh thoảng nhắc đến vài câu. Mối quan hệ giữa Lục Thành và người nhà anh trong mắt Bùi Quân là khá kỳ lạ. Bọn họ không phải không gần gũi. Ít nhất, Bùi Quân biết Lục Thành luôn gọi cho mẹ anh một tuần một lần. Bọn họ cũng không can thiệp vào sinh hoạt của nhau. Giữa người thân tuy rằng quan tâm nhau nhưng lại không gặp mặt. Thậm chí, nếu so sánh với bố mẹ Bùi Quân, tuy họ ở nước ngoài nhưng họ lại càng giống như kiểu phụ huynh truyền thống của Trung Quốc hơn.
Rõ ràng là Lục Thành rất hiếm để người nhà phải lo lắng cho mình. Bùi Quân hiểu anh. Anh không phải là người hay mở miệng xin giúp đỡ từ thân nhân.
Cho nên khi Lục Thành muốn đưa anh ra mắt bà Thẩm, Bùi Quân vừa sợ anh khó xử nhưng vẫn không kiềm chế được hạnh phúc trào dâng.
Cảm giác vui sướng này khá phức tạp.
Đối với hắn, lý do địa vị của bà Thẩm tại giới truyền thông chỉ là phụ mà quan trọng nhất vì bà Thẩm là mẹ của Lục Thành.Tâm tình của Bùi Quân khi gặp gia trưởng không hề liên quan tới việc “bà Thẩm có khả năng xoay chuyển hướng của truyền thông”.
Tình huống khi gặp bà cũng khá khôi hài tạo thành ấn tượng khiến hắn khắc sâu, không kiềm được mà cảm thán rằng phong cách đặc thù của Lục Thành hôm nay quả nhiên cũng là do di truyền.
Bà Thẩm là một người cực kỳ biết cách hưởng thụ cuộc sống. Điều này có thể nhìn ra ít nhiều từ quần áo, cách trang điểm của bà cho đến địa điểm gặp mặt bà chọn.
Bà đối đãi với Lục Thành như một người bạn, mà lúc mới gặp cũng không dùng ánh mắt đáng sợ soi mói Bùi Quân.
Trên bàn ăn cơm bọn họ đều không bàn về công việc mà đa số là kể về chuyện ngày thường. Điều này làm cho Bùi Quân có cơ hội nghỉ ngơi, thả lỏng tâm tình sau một hai tháng liên tục chìm đắm trong công việc.
Đến khi tính tiền, bà Thẩm giục Lục Thành đi còn bà trò chuyện vài câu với một mình Bùi Quân ở trước cửa khách sạn.
Lục Thành không biết họ đã nói gì, chỉ thấy bà Thẩm mang tâm tình rất tốt mà rời đi còn Bùi Quân lại có biểu cảm kỳ lạ. Vừa như xấu hổ, lại vừa như dở khóc dở cười.
Lục Thành yên lặng thầm tán thưởng Bùi Quân.
Quả nhiên, ngày hôm sau khi bà Thẩm gọi cho anh, bà khen ngợi Bùi Quân không dứt lời. Truyền thông rất nhanh buông tha chuyện này, đăng một ít tin có lợi cho Bắc Kiến. Dần dần, thái độ của truyền thông với Bắc Kiến cũng không phải chỉ toàn chỉ trích.
“Thật ra đến bước này rồi thì cấp trên cũng buông lỏng, không thì truyền thông cũng không đưa tin như vậy. Bùi Quân đúng là có chút bản lĩnh.” Bà Thẩm rất cầu toàn, nếu không phải do cuộc trao đổi của Bùi Quân với ngành trên cũng đã xuất hiện kết quả thì bọn họ cũng không thể xoay chuyển truyền thông hết như vậy được.
Bà Thẩm mà nói “có chút bản lĩnh” thì đúng là “có chút bản lĩnh” thật chứ không phải lại chỉ khen suông.
Lục Thành bỗng sinh ra cảm giác tự hào như chính mình là người được khen, thở dài cười nói, “Người vĩ đại tự nhiên là vẫn sẽ vĩ đại, dù vậy khoảng thời gian trước đúng là rất vất vả. Mấy tháng vừa rồi hắn mất ăn mất ngủ. Con không muốn thấy tâm huyết của hắn trôi dạt theo dòng nước hết.” Cho nên mới tìm bà Thẩm hỗ trợ.
“Đau lòng?” Bà Thẩm trêu ghẹo từ bên đầu dây kia.
Lục Thành không phủ nhận. Tiếng cười từ đầu dây kia truyền lại đây.
Bà Thẩm nói, “Thật ra lúc cậu mở miệng tôi rất vui, cuối cùng cũng có cảm giác thành tựu như bà mẹ bình thường. Khi đó tôi nghĩ tôi nhất định phải giúp được xong vụ này rồi gặp hắn. Tôi rất tò mò muốn biết loại người như thế nào mới có thể khiến cậu mở miệng. Sau khi gặp, hắn đúng là không khiến tôi thất vọng. Ánh mắt cậu rất tốt.”
“Cảm ơn.”
Bà Thẩm nhẹ giọng nở nụ cười từ đầu dây bên kia, “Sống cho tốt, con của mẹ.”
“Con biết rồi, mẹ à.”
Sau khi Lục Thành nói xong câu đó, tiến vào phòng ngủ, cúi người hôn lên khóe miệng của người đàn ông đang tựa vào trên giường kia, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Lục Thành cười, một tay cầm điện thoại, tay còn lại nắm chặt tay người kia.
Cho dù cuộc sống có vất vả, khó khăn ra sao thì sẽ luôn có những người yêu ta cùng sát cánh ở bên cạnh.
Chỉ cần vậy thôi cũng đủ cho ta trải qua mỗi ngày hạnh phúc.
Sau đoạn thời gian ban đầu hỗn loạn do chống đỡ sự việc cứ liên tiếp xảy ra, toàn bộ Bắc Kiến cũng dần dần đi vào ổn định. Ít nhất lòng người không hề bị dao động.
Kết quả điều tra không phải sẽ xuất hiện ngay được, kế hoạch cho năm rưỡi tiếp theo cũng không thể xác định. Những gì Bắc Kiến có thể làm hiện tại là giảm ảnh hưởng của sự việc, giải quyết hết mưu mô sau lưng gây tổn hại tương lai.
Trải qua sóng gió, nhân viên công ty càng tận tâm, đồng thời uy tín của ngài Bùi cũng được nâng cao hơn hẳn so với trước đây.
Thỉnh thoảng Lục Thành cũng đi đến Bắc Kiến tìm Bùi Quên rồi tiện xem xét, sau đó trêu chọc nói, “Đúng là trải qua hoạn nạn có khác!”
Bùi Quân cười ra tiếng. Hắn biểu lộ cảm xúc ra ngoài khiến cho nhân viên công ty thấy vậy liền choáng váng.
Những người từng trải trong giới cũng đánh giá thời của Bùi Quân đã đến.
Chỉ có lúc cùng Lục Thành buôn chuyện, Bùi Quân mới cười khổ cảm thán, “Thoạt nhìn như đã đi vào quy củ nhưng hai tháng qua đúng là sống không bằng chết thật.” Tuy hắn dùng giọng điệu cười đùa nói ra câu này nhưng hàm nghĩa cũng không phải là giả.
Sau khi tình thế có thể xoay chuyển, những gì Bùi Quân đã trả giá thì người ở bên hắn là Lục Thành đều biết hết.
“Hơn nữa chuyện này cũng chưa kết thúc. Tuy rằng tình huống tạm thời ổn định nhưng việc điều tra vẫn đang tiến hành, chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian.”
“Để đạt được như vậy cũng đã phải rất khó khăn.” Lúc sự việc bắt đầu xảy ra, rất ít người trong ngành nhìn Bắc Kiến vừa mắt. Tuy không đến mức sụp cả công ty nhưng chắc chắn thanh danh cũng bị ảnh hưởng lớn, không ai biết còn có thể vực dậy lần nữa hay không.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là tiếp tục quá trình điều tra, công ty con Thương Bắc tạm dừng hoạt động, Bắc Kiến bị phạt tiền, vụ án tự tử cũng chỉ được xét xử là vụ nhảy lầu thông thường mà xử lý.
Cổ phiếu công ty cuối cùng cũng ổn định.
Tuy rằng Bùi Quân vẫn không buông lỏng cảnh giác nhưng ít nhất có thể thở ra.
Vào ngày biết kết qua, hắn lôi kéo Lục Thành cùng nhau khui chai rượu vang. Vẫn là chai Romannée-Conti hắn thích. Hiếm khi Lục Thành uống nhiều mấy ly, chỗ rượu còn lại vào bụng Bùi Quân hết.
Không biết ai châm lửa trước, hai người ngà ngà say đi từ phòng khách ngã vào trên giường làm một trận kịch liệt. Cuối cùng không chỉ là phòng khách mà ngay cả ban công phòng ngủ cũng có lưu lại vài dấu vết.
Sau một hồi điên đảo, cả hai ngả vào trong bồn tắm thở dốc. Bồn tắm nhà Lục Thành dành cho hai người nên rất lớn, điều này anh cũng không ngờ tới.
Hai người đàn ông chen vào một chỗ. Nước bên trong bồn vẫn nông, vì nước nguội nhanh nên vẫn mở vòi. Lục Thành híp mắt nghỉ ngơi. Bởi vì vòi hoa sen ở trên đầu nên mặt anh ướt sũng, mái tóc vuốt ra sau. Tư thế anh nhắm mắt, tựa vào bồn tắm tạo cảm giác gợi cảm đầy nam tính.
Bùi Quân xoay người sang cùng phía với anh. Nước trong bồn tràn ra nhưng không ai để ý.
Bùi Quân đặt một nụ hôn trên môi Lục Thành, tựa vào vai anh. Lục Thành thuận tay nhéo cặp đùi rắn chắc của hắn, dùng giọng điệu quyến rũ mê người trêu chọc hắn, “Mau mau mang chỗ thịt trước kia trở về đi. Gầy chỗ nào thì gầy nhưng nhất quyết không thể gầy mông.”
Sau đó, anh bị người mông gầy ngăn chặn thanh âm.
Đợi đến khi hai người sức cùng lực kiệt trở lại trên giường liền tiến vào giấc ngủ ngay lập tức. Tuy rằng đã ngủ thật sâu nhưng hai người vẫn mang vẻ mặt thoải mái cùng thỏa mãn.
Lời edior: Hôm nay edit xong hết rồi thì nhỡ tay ấn nhầm tắt nguồn máy tính T_T Đau hết cả lòng mề T_T May khôi phục lại được =))
Về chương này, đoạn mình tâm đắc nhất là đoạn Lục Thành nói chuyện qua điện thoại cùng bà Thẩm. Bà Thẩm là một nhân vật vô cùng thú vị. Ban đầu mình vẫn để xưng hô giữa hai người là “mẹ-con” nhưng sau ngẫm lại về mối quan hệ cùng tính cách bà Thẩm nên nhất quyết đổi thành “tôi-cậu”. Để thế cho đến câu nói “Sống cho tốt, con của mẹ.” mà cảm xúc cứ trào dâng =)) Dù bà mẹ có mạnh mẽ, quyền lực ra sao thì vẫn có lúc dịu dàng với đứa con mình. Tiện thể phiên ngoại về bà Bùi cũng rất hay =))
Phòng ở chắc chắn phải tu sửa lại nhiều mặt, công ty con chỉ sợ sẽ đóng cửa, phạt tiền là chuyện tất yếu. Mấy chuyện này đều có thể giải quyết.
Mấu chốt là giữ vững được Bắc Kiến.
Lục Thành đang xem buổi họp báo của phòng quan hệ xã hội Bắc Kiến thì thấy Bùi Quân xuất hiện.
Hắn mặc bộ vest đen tuyền, trang trọng lại trầm ổn, lúc đối mặt với màn ảnh cho người cảm giác hắn mới là người nắm chắc cục diện, trôi chảy điều khiển tiết tấu buổi họp báo.
“Nhìn bản thân qua màn hình cảm giác là lạ.” Bùi Quân cầm cốc nước chanh vừa pha đặt ở trên bàn. Hắn xoay người cùng Lục Thành xem màn hình máy tính.
Một tay Lục Thành còn đang cầm con chuột, click vào ảnh chụp Bùi Quân, giọng điệu khen ngợi, “Chỉ cần một bức ảnh cũng thấy rõ ngài Bùi đây về sau dù có thất nghiệp cũng không lo ăn lo uống. Hoàn toàn có thể đổi nghề tiến vào giới giải trí được đó.”
Bùi Quân nghe thế chỉ cúi đầu cười, “Tôi tình nguyện bán mình cho anh.”
“Rất vui lòng.” Quả nhiên Lục Thành bày ra tư thế hoan nghênh.
“Phòng quan hệ xã hội của Bắc Kiến làm rất ổn, sau đợt họp báo này chắc chắn gây hiệu quả tốt.” Lúc trước Lục Thành đã cẩn thận đọc qua tin tức một lần.
Bùi Quân gật đầu, “Bên truyền thông chịu buông tha cho cũng vì có anh cùng bà Thẩm đứng ra.” Nói đến đây, hắn liền nhớ tới khi Lục Thành bỗng nhiên gọi hắn ra ngoài ăn cơm trong lúc rối loạn.
Đương nhiên, hắn biết Lục Thành sẽ không có lý do gì mà tự nhiên mời hắn nhất là trong hoàn cảnh đó, nhưng không nghĩ đến Lục Thành sẽ vì chuyện của hắn mà tìm tới bà Thẩm.
Sau khi ở bên Lục Thành, anh cũng đã nói qua một số việc trong nhà cho Bùi Quân nhưng chỉ thỉnh thoảng nhắc đến vài câu. Mối quan hệ giữa Lục Thành và người nhà anh trong mắt Bùi Quân là khá kỳ lạ. Bọn họ không phải không gần gũi. Ít nhất, Bùi Quân biết Lục Thành luôn gọi cho mẹ anh một tuần một lần. Bọn họ cũng không can thiệp vào sinh hoạt của nhau. Giữa người thân tuy rằng quan tâm nhau nhưng lại không gặp mặt. Thậm chí, nếu so sánh với bố mẹ Bùi Quân, tuy họ ở nước ngoài nhưng họ lại càng giống như kiểu phụ huynh truyền thống của Trung Quốc hơn.
Rõ ràng là Lục Thành rất hiếm để người nhà phải lo lắng cho mình. Bùi Quân hiểu anh. Anh không phải là người hay mở miệng xin giúp đỡ từ thân nhân.
Cho nên khi Lục Thành muốn đưa anh ra mắt bà Thẩm, Bùi Quân vừa sợ anh khó xử nhưng vẫn không kiềm chế được hạnh phúc trào dâng.
Cảm giác vui sướng này khá phức tạp.
Đối với hắn, lý do địa vị của bà Thẩm tại giới truyền thông chỉ là phụ mà quan trọng nhất vì bà Thẩm là mẹ của Lục Thành.Tâm tình của Bùi Quân khi gặp gia trưởng không hề liên quan tới việc “bà Thẩm có khả năng xoay chuyển hướng của truyền thông”.
Tình huống khi gặp bà cũng khá khôi hài tạo thành ấn tượng khiến hắn khắc sâu, không kiềm được mà cảm thán rằng phong cách đặc thù của Lục Thành hôm nay quả nhiên cũng là do di truyền.
Bà Thẩm là một người cực kỳ biết cách hưởng thụ cuộc sống. Điều này có thể nhìn ra ít nhiều từ quần áo, cách trang điểm của bà cho đến địa điểm gặp mặt bà chọn.
Bà đối đãi với Lục Thành như một người bạn, mà lúc mới gặp cũng không dùng ánh mắt đáng sợ soi mói Bùi Quân.
Trên bàn ăn cơm bọn họ đều không bàn về công việc mà đa số là kể về chuyện ngày thường. Điều này làm cho Bùi Quân có cơ hội nghỉ ngơi, thả lỏng tâm tình sau một hai tháng liên tục chìm đắm trong công việc.
Đến khi tính tiền, bà Thẩm giục Lục Thành đi còn bà trò chuyện vài câu với một mình Bùi Quân ở trước cửa khách sạn.
Lục Thành không biết họ đã nói gì, chỉ thấy bà Thẩm mang tâm tình rất tốt mà rời đi còn Bùi Quân lại có biểu cảm kỳ lạ. Vừa như xấu hổ, lại vừa như dở khóc dở cười.
Lục Thành yên lặng thầm tán thưởng Bùi Quân.
Quả nhiên, ngày hôm sau khi bà Thẩm gọi cho anh, bà khen ngợi Bùi Quân không dứt lời. Truyền thông rất nhanh buông tha chuyện này, đăng một ít tin có lợi cho Bắc Kiến. Dần dần, thái độ của truyền thông với Bắc Kiến cũng không phải chỉ toàn chỉ trích.
“Thật ra đến bước này rồi thì cấp trên cũng buông lỏng, không thì truyền thông cũng không đưa tin như vậy. Bùi Quân đúng là có chút bản lĩnh.” Bà Thẩm rất cầu toàn, nếu không phải do cuộc trao đổi của Bùi Quân với ngành trên cũng đã xuất hiện kết quả thì bọn họ cũng không thể xoay chuyển truyền thông hết như vậy được.
Bà Thẩm mà nói “có chút bản lĩnh” thì đúng là “có chút bản lĩnh” thật chứ không phải lại chỉ khen suông.
Lục Thành bỗng sinh ra cảm giác tự hào như chính mình là người được khen, thở dài cười nói, “Người vĩ đại tự nhiên là vẫn sẽ vĩ đại, dù vậy khoảng thời gian trước đúng là rất vất vả. Mấy tháng vừa rồi hắn mất ăn mất ngủ. Con không muốn thấy tâm huyết của hắn trôi dạt theo dòng nước hết.” Cho nên mới tìm bà Thẩm hỗ trợ.
“Đau lòng?” Bà Thẩm trêu ghẹo từ bên đầu dây kia.
Lục Thành không phủ nhận. Tiếng cười từ đầu dây kia truyền lại đây.
Bà Thẩm nói, “Thật ra lúc cậu mở miệng tôi rất vui, cuối cùng cũng có cảm giác thành tựu như bà mẹ bình thường. Khi đó tôi nghĩ tôi nhất định phải giúp được xong vụ này rồi gặp hắn. Tôi rất tò mò muốn biết loại người như thế nào mới có thể khiến cậu mở miệng. Sau khi gặp, hắn đúng là không khiến tôi thất vọng. Ánh mắt cậu rất tốt.”
“Cảm ơn.”
Bà Thẩm nhẹ giọng nở nụ cười từ đầu dây bên kia, “Sống cho tốt, con của mẹ.”
“Con biết rồi, mẹ à.”
Sau khi Lục Thành nói xong câu đó, tiến vào phòng ngủ, cúi người hôn lên khóe miệng của người đàn ông đang tựa vào trên giường kia, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Lục Thành cười, một tay cầm điện thoại, tay còn lại nắm chặt tay người kia.
Cho dù cuộc sống có vất vả, khó khăn ra sao thì sẽ luôn có những người yêu ta cùng sát cánh ở bên cạnh.
Chỉ cần vậy thôi cũng đủ cho ta trải qua mỗi ngày hạnh phúc.
Sau đoạn thời gian ban đầu hỗn loạn do chống đỡ sự việc cứ liên tiếp xảy ra, toàn bộ Bắc Kiến cũng dần dần đi vào ổn định. Ít nhất lòng người không hề bị dao động.
Kết quả điều tra không phải sẽ xuất hiện ngay được, kế hoạch cho năm rưỡi tiếp theo cũng không thể xác định. Những gì Bắc Kiến có thể làm hiện tại là giảm ảnh hưởng của sự việc, giải quyết hết mưu mô sau lưng gây tổn hại tương lai.
Trải qua sóng gió, nhân viên công ty càng tận tâm, đồng thời uy tín của ngài Bùi cũng được nâng cao hơn hẳn so với trước đây.
Thỉnh thoảng Lục Thành cũng đi đến Bắc Kiến tìm Bùi Quên rồi tiện xem xét, sau đó trêu chọc nói, “Đúng là trải qua hoạn nạn có khác!”
Bùi Quân cười ra tiếng. Hắn biểu lộ cảm xúc ra ngoài khiến cho nhân viên công ty thấy vậy liền choáng váng.
Những người từng trải trong giới cũng đánh giá thời của Bùi Quân đã đến.
Chỉ có lúc cùng Lục Thành buôn chuyện, Bùi Quân mới cười khổ cảm thán, “Thoạt nhìn như đã đi vào quy củ nhưng hai tháng qua đúng là sống không bằng chết thật.” Tuy hắn dùng giọng điệu cười đùa nói ra câu này nhưng hàm nghĩa cũng không phải là giả.
Sau khi tình thế có thể xoay chuyển, những gì Bùi Quân đã trả giá thì người ở bên hắn là Lục Thành đều biết hết.
“Hơn nữa chuyện này cũng chưa kết thúc. Tuy rằng tình huống tạm thời ổn định nhưng việc điều tra vẫn đang tiến hành, chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian.”
“Để đạt được như vậy cũng đã phải rất khó khăn.” Lúc sự việc bắt đầu xảy ra, rất ít người trong ngành nhìn Bắc Kiến vừa mắt. Tuy không đến mức sụp cả công ty nhưng chắc chắn thanh danh cũng bị ảnh hưởng lớn, không ai biết còn có thể vực dậy lần nữa hay không.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là tiếp tục quá trình điều tra, công ty con Thương Bắc tạm dừng hoạt động, Bắc Kiến bị phạt tiền, vụ án tự tử cũng chỉ được xét xử là vụ nhảy lầu thông thường mà xử lý.
Cổ phiếu công ty cuối cùng cũng ổn định.
Tuy rằng Bùi Quân vẫn không buông lỏng cảnh giác nhưng ít nhất có thể thở ra.
Vào ngày biết kết qua, hắn lôi kéo Lục Thành cùng nhau khui chai rượu vang. Vẫn là chai Romannée-Conti hắn thích. Hiếm khi Lục Thành uống nhiều mấy ly, chỗ rượu còn lại vào bụng Bùi Quân hết.
Không biết ai châm lửa trước, hai người ngà ngà say đi từ phòng khách ngã vào trên giường làm một trận kịch liệt. Cuối cùng không chỉ là phòng khách mà ngay cả ban công phòng ngủ cũng có lưu lại vài dấu vết.
Sau một hồi điên đảo, cả hai ngả vào trong bồn tắm thở dốc. Bồn tắm nhà Lục Thành dành cho hai người nên rất lớn, điều này anh cũng không ngờ tới.
Hai người đàn ông chen vào một chỗ. Nước bên trong bồn vẫn nông, vì nước nguội nhanh nên vẫn mở vòi. Lục Thành híp mắt nghỉ ngơi. Bởi vì vòi hoa sen ở trên đầu nên mặt anh ướt sũng, mái tóc vuốt ra sau. Tư thế anh nhắm mắt, tựa vào bồn tắm tạo cảm giác gợi cảm đầy nam tính.
Bùi Quân xoay người sang cùng phía với anh. Nước trong bồn tràn ra nhưng không ai để ý.
Bùi Quân đặt một nụ hôn trên môi Lục Thành, tựa vào vai anh. Lục Thành thuận tay nhéo cặp đùi rắn chắc của hắn, dùng giọng điệu quyến rũ mê người trêu chọc hắn, “Mau mau mang chỗ thịt trước kia trở về đi. Gầy chỗ nào thì gầy nhưng nhất quyết không thể gầy mông.”
Sau đó, anh bị người mông gầy ngăn chặn thanh âm.
Đợi đến khi hai người sức cùng lực kiệt trở lại trên giường liền tiến vào giấc ngủ ngay lập tức. Tuy rằng đã ngủ thật sâu nhưng hai người vẫn mang vẻ mặt thoải mái cùng thỏa mãn.
Lời edior: Hôm nay edit xong hết rồi thì nhỡ tay ấn nhầm tắt nguồn máy tính T_T Đau hết cả lòng mề T_T May khôi phục lại được =))
Về chương này, đoạn mình tâm đắc nhất là đoạn Lục Thành nói chuyện qua điện thoại cùng bà Thẩm. Bà Thẩm là một nhân vật vô cùng thú vị. Ban đầu mình vẫn để xưng hô giữa hai người là “mẹ-con” nhưng sau ngẫm lại về mối quan hệ cùng tính cách bà Thẩm nên nhất quyết đổi thành “tôi-cậu”. Để thế cho đến câu nói “Sống cho tốt, con của mẹ.” mà cảm xúc cứ trào dâng =)) Dù bà mẹ có mạnh mẽ, quyền lực ra sao thì vẫn có lúc dịu dàng với đứa con mình. Tiện thể phiên ngoại về bà Bùi cũng rất hay =))