Ở bên nhau được hai năm, Lục Thành cùng Bùi Quân đi du lịch ở đất nước J. Bọn họ lái xe Jeep lướt băng băng trên con đường bùn, thưởng thức cảnh lá vàng mùa thu dọc hai bên đường. Hai người đặt chân đến trang trại rượu vang nổi tiếng, tản bộ thong thả trong vườn nho. Bùi Quân cuối cùng cũng được thỏa mãn tận mắt xem quá trình chế biến rượu. Bộ sưu tập của hắn chắc chắn sẽ có thêm thành viên mới.
Lục Thành lại càng quan tâm tới món ăn nhẹ mà đầu bếp đề cử hơn.Hai năm nay, Bùi Quân đã thoát khỏi việc hành hạ phòng bếp, có thể làm được vài món ăn đơn giản mà Lục Thành trở nên thích nghiên cứu mấy món ăn lót dạ. Nhấm nháp món khai vị của đầu bếp nơi này đã gợi lên hứng thú của anh.
Lúc sau, họ đi đến thành phố nghỉ mát ven biển, nằm dài ở ghế phơi nắng cả ngày. Buồi chiều, hai người nhàn nhã đi bộ dọc bờ biển. Bọn họ tay trong tay ghé vào cửa hàng băng đĩa, cửa hàng quần áo rồi chăm chú ngắm những món đồ nhỏ trông kì lạ trong tiệm đồ cổ. Bùi Quân đeo máy ảnh trên cổ nhưng rất ít chụp hình, dành đa số thời gian nắm tay Lục Thành đi dạo trên đường. Thỉnh thoảng sẽ có ánh mắt hướng về phía bọn họ song đa số người đều mỉm cười thân thiện.
“Tôi không muốn kì nghỉ này chấm dứt.” Bùi Quân ngồi cùng Lục Thành tại quán bar ven biển. Dàn nhạc đang diễn tấu, người xung quanh ồn ào náo nhiệt. Bọn họ cầm đồ uống ướp lạnh, cũng bị lây nhiễm bởi tâm trạng vui sướng của đám người.
“Nếu anh thích thì chúng ta về muộn vài ngày cũng được.” Gió biển thổi tung mái tóc ngắn của Lục Thành. Anh híp mắt nằm dài trên ghế. Anh mặc đồ bơi, khoe ra cơ thể rắn chắc.
Bùi Quân cũng mặc vậy. Người châu Á tại bãi biển không nhiều lắm, chắc chắn hai người thu hút rất nhiều sự chú ý.
Không biết có phải do vẻ từng trải hay không, dù hai người ăn mặc như vậy cũng không gây cảm giác lỗ mãng mà lại mang vẻ thả lỏng đậm chất đàn ông thành thục. Có rất nhiều cô gái thậm chí là chàng trai tiến đến.
Ban đầu hai người lịch sự từ chối nhưng về sau càng nhiều người tới, Bùi Quân dứt khoát hôn Lục Thành trước mặt đám người. Lục Thành cũng vui vẻ phối hợp. Hai người đàn ông hôn nhau say đắm khiến đám đông trầm trồ huyên náo. Giờ thì ai cũng biết họ là một cặp.
Ông chủ quán bar mời bọn họ bia, chạm cốc vì mối tình đẹp. Trời biết đêm đó ông chủ đã chuốc họ bao nhiêu bia. Về sau hai người mới biết người nọ vừa mới chia tay, đang đi tìm mùa xuân thứ hai của mình.
Bùi Quân chạm cốc với Lục Thành, sau khi uống xong bọt bia dính vào mép. Họ nằm dài trên ghế cười ha ha.
Bùi Quân bỗng tò mò hỏi, “Thật ra tôi luôn muốn biết vì sao anh lại thích tôi vào hai năm trước?”
Lục Thành nghĩ ngợi, “Tôi cũng không nghĩ về điều này. Trước đây tôi vẫn luôn thấy anh là một người không tồi, dù làm bạn bè hay là đối tác.” Anh nhớ tới thời điểm vì Bùi Quân mà bỏ mặc người bạn tình kia. Chắc rằng từ lúc đó anh bắt đầu phát hiện mình cũng hơi thích Bùi Quân, chẳng qua vì một số nguyên tắc không cho phép tiến đến. Anh không muốn dính vào tình cảm rối rắm với nhiều người nên đợi đến khi Bùi Quân chia tay với Thẩm Lâm, tình cảm của anh mới chậm rãi lên men.
“Nếu lúc ấy Thầm Lâm thật sự quay đầu lại, muốn ở bên anh thì chắc chắn sẽ không có hiện tại.” Lục Thành cười nói.
Mỗi người trong chuyện tình cảm đều có lúc chần chờ, không dám xác định. Chẳng qua, hai người họ kiềm chế tốt hơn thôi.
Lúc đó, Lục Thành không hề kiêng dè nói về Trầm Lâm. Hai người rất ít đề cập đến chuyện này trong vòng hai năm nay.
Bùi Quân cười, thoải mái nói, “Cho dù lúc trước Thẩm Lâm thật sự quay đầu lại, chúng tôi cũng không chắc chắn có thể lâu dài. Có lẽ kết cục ngay từ đầu đã được định sẵn rồi, rất khó có thể thay đổi được. Còn có tính cách, trải nghiệm, sinh hoạt trong cuộc sống thường ngày đều quyết định việc hai người thích hợp ở bên nhau hay không. Tôi thật may mắn vì có thể tìm được người phù hợp với mình.”
Hai người cùng nở nụ cười, cầm lấy cốc bia chạm một cái.
“Đúng rồi, chúng ta đã quyết định cùng nhau bỏ rượu cùng thuốc lá.” Lục Thành nghĩ tới, nhướn mi nói.
Bùi Quân nhìn cốc bia trong tay, “Nếu làm được thì đã tốt.” Bọn họ còn vừa đi trang trại rượu vang mua rượu về…
“Dù sao thuốc lá vẫn phải cai. Còn rượu chắc uống ít đi là được.”
Lục Thành gật đầu, “Rượu nho ở trang trại kia đúng là rất ngon.”
Hai người đi đến một quyết định giống nhau.
Đêm đó, bọn họ lựa chọn một khách sạn xa hoa ngay tại bờ biển. Trong lúc Bùi Quân tắm rửa, Lục Thành thảnh thơi tựa vào cạnh cửa, uống rượu nho mà bọn họ mua được từ trang trại. Bùi Quân nhìn Lục Thành, ngoắc tay, ý bảo hắn muốn uống cùng. Lục Thành trừng mắt, nở nụ cười lười biếng, cầm ly rượu vào phòng tắm. Anh uống ngụm rượu nho, ôm thắt lưng người đàn ông kia.
Bọn họ hôn nhau nồng nhiệt, hương vị rượu nho thoang thoảng trong khoang miệng. Nước bọt cùng rượu trộn lẫn. Bầu không khí dần nóng bỏng.
“Muốn đại chiến ba trăm hiệp không?” Khi môi hai người rời nhau, Bùi Quân liếm đôi môi còn dính rượu của Lục Thành, đề nghị.
Đầu Lục Thành vùi tại hõm cổ Bùi Quân. Anh ngẩng đầu, ngậm lấy vành tai của người đàn ông.
“Sẵn sàng chiến đấu.”
“Ngày mai nếu không dậy được thì làm sao bây giờ?” Bùi Quân vừa hôn cổ anh vừa hỏi. Thật ra, hắn cũng không quan tâm đến đáp án.
“Vậy… Làm cho khách chờ một lúc đi. Dù sao đám cưới mà không có chú rể thì cũng chả tiến hành được.” Bởi vì Bùi Quân chủ động, Lục Thành buông tay giao hết cho hắn. Anh tựa vào tường phòng tắm, hai tay chống lấy vách tường, ánh mắt dần mê muội…
Bùi Quân ngồi xổm xuống, ghì lấy thắt lưng anh, “Ném hết việc chuẩn bị cho bọn họ cũng hơi quá đáng.” Hắn cắn nhẹ nơi mẫn cảm của người nào đó.
Lục Thành hít sâu, “Không sao đâu, bọn họ cũng không để ý.” Anh nhắm hờ mắt lại.
“Tôi nghĩ đây đúng là một ý kiến hay.” Bùi Quân đứng lến, đối mặt với anh, đang định nâng chân anh lên.
Lục Thành hơi cản hắn, “Đây không phải là tư thế tốt.” Anh cười, sờ eo người đàn ông rồi véo nhẹ vào làm Bùi Quân thở dốc.
Bùi Quân không thay đổi ý định, tì sát vào, ngực hai người dán vào nhau.
Lục Thành dở khóc dở cười, “Anh còn làm thật.”
“Tất nhiên. Tôi muốn nhìn thấy anh.” Bùi Quân không bao giờ keo kiệt những lời nói thâm tình.
Lục Thành vuốt mái tóc ẩm ướt của hắn, đành thỏa hiệp nói, “Được rồi, nhưng chốc nữa tôi sẽ làm ở ban công.”
Bùi Quân cân nhắc nhanh cái lợi cái hại, theo bản năng cảm thấy ban công bờ biển đúng là một nơi kích thích.
Hắn gật đầu, đáp ứng việc trao đổi điều kiện, sau đó khẩn cấp chiếm đoạt…
Dù sao cũng phải bù lại, hiện tại đương nhiên phải tranh thủ rồi.
Ngày hôm sau, hai vị chú rể mải hưởng thụ tuần trăng mật trước cả kết hôn đương nhiên là đến muộn.
Bạn bè lẫn người quen đều vui vẻ, chụp ảnh đến quên cả thời gian, chẳng hề mang bộ dáng sốt ruột gì cả.
Sau đó hai chú rể đến nơi, cùng bước ra khỏi xe thể thao.
Khách khứa vỗ tay nhiệt liệt.
Hai chú rể nổi bật đứng ở trung tâm, cùng trao lời thề cho nhau.
“Từ giờ cho đến mãi mãi, dù cuộc sống suôn sẻ hay khó khăn, giàu có hay nghèo đói, khỏe mạnh hay ốm đau, hạnh phúc hay đau khổ; tôi sẽ mãi yêu người, quý trọng người, trung thành với người cho đến tận cùng khi đôi ta phải rời xa nhau.”
Lục Thành lại càng quan tâm tới món ăn nhẹ mà đầu bếp đề cử hơn.Hai năm nay, Bùi Quân đã thoát khỏi việc hành hạ phòng bếp, có thể làm được vài món ăn đơn giản mà Lục Thành trở nên thích nghiên cứu mấy món ăn lót dạ. Nhấm nháp món khai vị của đầu bếp nơi này đã gợi lên hứng thú của anh.
Lúc sau, họ đi đến thành phố nghỉ mát ven biển, nằm dài ở ghế phơi nắng cả ngày. Buồi chiều, hai người nhàn nhã đi bộ dọc bờ biển. Bọn họ tay trong tay ghé vào cửa hàng băng đĩa, cửa hàng quần áo rồi chăm chú ngắm những món đồ nhỏ trông kì lạ trong tiệm đồ cổ. Bùi Quân đeo máy ảnh trên cổ nhưng rất ít chụp hình, dành đa số thời gian nắm tay Lục Thành đi dạo trên đường. Thỉnh thoảng sẽ có ánh mắt hướng về phía bọn họ song đa số người đều mỉm cười thân thiện.
“Tôi không muốn kì nghỉ này chấm dứt.” Bùi Quân ngồi cùng Lục Thành tại quán bar ven biển. Dàn nhạc đang diễn tấu, người xung quanh ồn ào náo nhiệt. Bọn họ cầm đồ uống ướp lạnh, cũng bị lây nhiễm bởi tâm trạng vui sướng của đám người.
“Nếu anh thích thì chúng ta về muộn vài ngày cũng được.” Gió biển thổi tung mái tóc ngắn của Lục Thành. Anh híp mắt nằm dài trên ghế. Anh mặc đồ bơi, khoe ra cơ thể rắn chắc.
Bùi Quân cũng mặc vậy. Người châu Á tại bãi biển không nhiều lắm, chắc chắn hai người thu hút rất nhiều sự chú ý.
Không biết có phải do vẻ từng trải hay không, dù hai người ăn mặc như vậy cũng không gây cảm giác lỗ mãng mà lại mang vẻ thả lỏng đậm chất đàn ông thành thục. Có rất nhiều cô gái thậm chí là chàng trai tiến đến.
Ban đầu hai người lịch sự từ chối nhưng về sau càng nhiều người tới, Bùi Quân dứt khoát hôn Lục Thành trước mặt đám người. Lục Thành cũng vui vẻ phối hợp. Hai người đàn ông hôn nhau say đắm khiến đám đông trầm trồ huyên náo. Giờ thì ai cũng biết họ là một cặp.
Ông chủ quán bar mời bọn họ bia, chạm cốc vì mối tình đẹp. Trời biết đêm đó ông chủ đã chuốc họ bao nhiêu bia. Về sau hai người mới biết người nọ vừa mới chia tay, đang đi tìm mùa xuân thứ hai của mình.
Bùi Quân chạm cốc với Lục Thành, sau khi uống xong bọt bia dính vào mép. Họ nằm dài trên ghế cười ha ha.
Bùi Quân bỗng tò mò hỏi, “Thật ra tôi luôn muốn biết vì sao anh lại thích tôi vào hai năm trước?”
Lục Thành nghĩ ngợi, “Tôi cũng không nghĩ về điều này. Trước đây tôi vẫn luôn thấy anh là một người không tồi, dù làm bạn bè hay là đối tác.” Anh nhớ tới thời điểm vì Bùi Quân mà bỏ mặc người bạn tình kia. Chắc rằng từ lúc đó anh bắt đầu phát hiện mình cũng hơi thích Bùi Quân, chẳng qua vì một số nguyên tắc không cho phép tiến đến. Anh không muốn dính vào tình cảm rối rắm với nhiều người nên đợi đến khi Bùi Quân chia tay với Thẩm Lâm, tình cảm của anh mới chậm rãi lên men.
“Nếu lúc ấy Thầm Lâm thật sự quay đầu lại, muốn ở bên anh thì chắc chắn sẽ không có hiện tại.” Lục Thành cười nói.
Mỗi người trong chuyện tình cảm đều có lúc chần chờ, không dám xác định. Chẳng qua, hai người họ kiềm chế tốt hơn thôi.
Lúc đó, Lục Thành không hề kiêng dè nói về Trầm Lâm. Hai người rất ít đề cập đến chuyện này trong vòng hai năm nay.
Bùi Quân cười, thoải mái nói, “Cho dù lúc trước Thẩm Lâm thật sự quay đầu lại, chúng tôi cũng không chắc chắn có thể lâu dài. Có lẽ kết cục ngay từ đầu đã được định sẵn rồi, rất khó có thể thay đổi được. Còn có tính cách, trải nghiệm, sinh hoạt trong cuộc sống thường ngày đều quyết định việc hai người thích hợp ở bên nhau hay không. Tôi thật may mắn vì có thể tìm được người phù hợp với mình.”
Hai người cùng nở nụ cười, cầm lấy cốc bia chạm một cái.
“Đúng rồi, chúng ta đã quyết định cùng nhau bỏ rượu cùng thuốc lá.” Lục Thành nghĩ tới, nhướn mi nói.
Bùi Quân nhìn cốc bia trong tay, “Nếu làm được thì đã tốt.” Bọn họ còn vừa đi trang trại rượu vang mua rượu về…
“Dù sao thuốc lá vẫn phải cai. Còn rượu chắc uống ít đi là được.”
Lục Thành gật đầu, “Rượu nho ở trang trại kia đúng là rất ngon.”
Hai người đi đến một quyết định giống nhau.
Đêm đó, bọn họ lựa chọn một khách sạn xa hoa ngay tại bờ biển. Trong lúc Bùi Quân tắm rửa, Lục Thành thảnh thơi tựa vào cạnh cửa, uống rượu nho mà bọn họ mua được từ trang trại. Bùi Quân nhìn Lục Thành, ngoắc tay, ý bảo hắn muốn uống cùng. Lục Thành trừng mắt, nở nụ cười lười biếng, cầm ly rượu vào phòng tắm. Anh uống ngụm rượu nho, ôm thắt lưng người đàn ông kia.
Bọn họ hôn nhau nồng nhiệt, hương vị rượu nho thoang thoảng trong khoang miệng. Nước bọt cùng rượu trộn lẫn. Bầu không khí dần nóng bỏng.
“Muốn đại chiến ba trăm hiệp không?” Khi môi hai người rời nhau, Bùi Quân liếm đôi môi còn dính rượu của Lục Thành, đề nghị.
Đầu Lục Thành vùi tại hõm cổ Bùi Quân. Anh ngẩng đầu, ngậm lấy vành tai của người đàn ông.
“Sẵn sàng chiến đấu.”
“Ngày mai nếu không dậy được thì làm sao bây giờ?” Bùi Quân vừa hôn cổ anh vừa hỏi. Thật ra, hắn cũng không quan tâm đến đáp án.
“Vậy… Làm cho khách chờ một lúc đi. Dù sao đám cưới mà không có chú rể thì cũng chả tiến hành được.” Bởi vì Bùi Quân chủ động, Lục Thành buông tay giao hết cho hắn. Anh tựa vào tường phòng tắm, hai tay chống lấy vách tường, ánh mắt dần mê muội…
Bùi Quân ngồi xổm xuống, ghì lấy thắt lưng anh, “Ném hết việc chuẩn bị cho bọn họ cũng hơi quá đáng.” Hắn cắn nhẹ nơi mẫn cảm của người nào đó.
Lục Thành hít sâu, “Không sao đâu, bọn họ cũng không để ý.” Anh nhắm hờ mắt lại.
“Tôi nghĩ đây đúng là một ý kiến hay.” Bùi Quân đứng lến, đối mặt với anh, đang định nâng chân anh lên.
Lục Thành hơi cản hắn, “Đây không phải là tư thế tốt.” Anh cười, sờ eo người đàn ông rồi véo nhẹ vào làm Bùi Quân thở dốc.
Bùi Quân không thay đổi ý định, tì sát vào, ngực hai người dán vào nhau.
Lục Thành dở khóc dở cười, “Anh còn làm thật.”
“Tất nhiên. Tôi muốn nhìn thấy anh.” Bùi Quân không bao giờ keo kiệt những lời nói thâm tình.
Lục Thành vuốt mái tóc ẩm ướt của hắn, đành thỏa hiệp nói, “Được rồi, nhưng chốc nữa tôi sẽ làm ở ban công.”
Bùi Quân cân nhắc nhanh cái lợi cái hại, theo bản năng cảm thấy ban công bờ biển đúng là một nơi kích thích.
Hắn gật đầu, đáp ứng việc trao đổi điều kiện, sau đó khẩn cấp chiếm đoạt…
Dù sao cũng phải bù lại, hiện tại đương nhiên phải tranh thủ rồi.
Ngày hôm sau, hai vị chú rể mải hưởng thụ tuần trăng mật trước cả kết hôn đương nhiên là đến muộn.
Bạn bè lẫn người quen đều vui vẻ, chụp ảnh đến quên cả thời gian, chẳng hề mang bộ dáng sốt ruột gì cả.
Sau đó hai chú rể đến nơi, cùng bước ra khỏi xe thể thao.
Khách khứa vỗ tay nhiệt liệt.
Hai chú rể nổi bật đứng ở trung tâm, cùng trao lời thề cho nhau.
“Từ giờ cho đến mãi mãi, dù cuộc sống suôn sẻ hay khó khăn, giàu có hay nghèo đói, khỏe mạnh hay ốm đau, hạnh phúc hay đau khổ; tôi sẽ mãi yêu người, quý trọng người, trung thành với người cho đến tận cùng khi đôi ta phải rời xa nhau.”